Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68 - Chương 68NGHĨ MỌI CÁCH
Chương 68NGHĨ MỌI CÁCH
K
hi tôi trông thấy cái động trên vách đá, thật sự không biết là nên khẩn trương hay là vui vẻ nữa, hiện tại đã tìm được tung tích của Bàng Độc nhưng… Nhìn mấy người đang xúm lại dưới chân núi, tôi lại có cảm giác vướng chân vướng tay.
“Người anh em, cậu bình tĩnh, bình tĩnh…” Hoàng Tam Nhi biết tính tôi, tôi còn chưa nói câu nào anh ta đã đè bả vai của tôi lại. “Bọn họ nhiều người, mà chúng ta chỉ có hai. Cứ thế xông lên không khác gì tặng không mạng cho bọn chúng cả, cậu bình tĩnh nào, anh Bàng cậu và em gái tôi còn đang chờ chúng ta tới cứu nữa đấy…”
Tôi cố gắng kiềm chế, không manh động mà xông lên. Hoàng Tam Nhi nói không sai, đám người bao vây Bàng Độc và Miêu nữ không chỉ nhiều mà còn đến từ những gia tộc có tuyệt kỹ bí truyền độc môn, nếu chỉ dựa vào mấy món võ vẽ chưa đến nơi đến chốn của tôi mà cứ thế xông lên chắc chắn sẽ bị đánh nhừ đòn.
“Đợi quan sát thêm rồi nghĩ cách sau.”
Có thể dễ dàng nhìn ra người của Bàng môn đuổi theo Bàng Độc và Miêu nữ tới nơi này, cũng tấn công lên mấy lần rồi, nhưng đều bị Bàng Độc và Miêu nữ đánh cho lui trở về.
“Người trong động!” Có người lại hét lên. “Chúng tôi biết cậu là người của Thất môn, mặc kệ cậu là người nhà nào trong bảy nhà Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường thì những lời hôm nay chúng tôi nói đều là thật, tuyệt đối không phải tìm tới để tính sổ.”
“Đúng thế!” Có người chen miệng nói. “Anh em chúng tôi nhận lời uỷ thác của thiên sư Âm Sơn Đạo, tìm cậu mượn chút đồ. Chỉ cần cậu cho mượn thì chúng tôi không chỉ đảm bảo cậu bình an vô sự còn tặng cậu một phần lễ vật không nhỏ nữa, cậu thấy thế nào? Bàng môn và Thất môn đấu đá lâu như vậy, oan gia nên cởi chứ không nên kết đúng không, có gì chúng ta từ từ thương lượng?
“Cút!” Trong động truyền ra tiếng của Bàng Độc. “Tao không có gì để nói với chúng mày cả!”
Nghe thấy tiếng của Bàng Độc tôi lập tức kích động, dù không ra khỏi động được nhưng tiếng nói của anh ấy vẫn vừa dày vừa khoẻ, cho thấy anh ấy không bị thương nặng.
“Mày đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Một gã đứng phía sau đám người, âm trầm nói. “Mao thiên sư của chúng tao chỉ muốn mượn Tục Mệnh Đồ của mày dùng một chút, mày thành thật đưa cho chúng tao thì chúng tao cầm đồ xong liền đi. Nếu mà mày không thành thật thì đợi chúng tao bắt được sẽ lột sống Tục Mệnh Đồ sau lưng mày! Mày nghĩ cho kỹ vào!”
Đối phương nói rất rõ ràng, bọn chúng đuổi bắt Bàng Độc là vì muốn lấy Tục Mệnh Đồ trên người anh ấy. Tôi thầm nghĩ mấy cái tên này thật quá nông cạn, Tục Mệnh Đồ trên người Thất môn Hà Phù Tử vốn được săm lên người từ nhỏ, đi theo bên mình cả đời, người khác muốn mượn dùng là điều không thể.
Nhưng mà lần này Bàng Độc chẳng thèm giải thích với đối phương, cả sơn động lặng ngắt như tờ, không hề có âm thanh truyền ra.
“Miệng cứng đấy!” Một gã trung niên của Âm Sơn Đạo hừ lạnh. “Các anh em, phiền mọi người nỗ lực thêm chút nữa, mau chóng bắt cái tên chó săn không biết tốt xấu này của Thất môn lại!”
“Có tấn công mấy lần nữa cũng vô ích thôi.” Có người nói thầm.
“Đều là anh em một nhà.” Gã trung niên đưa mắt quét một vòng. “Mọi người cũng biết, Âm Sơn Đạo chúng tôi trước giờ luôn luôn biết nhớ ân. Chỉ cần mọi người giúp Âm Sơn Đạo chúng tôi, chúng tôi sẽ không quên các vị.”
Lời này cực kì êm tai, nhưng bên trong còn có ẩn chứa một ý tứ khác, Âm Sơn Đạo luôn luôn nhớ ân, nhưng cũng luôn luôn ghi thù. Nếu như các người không nỗ lực, kéo dài thời gian nhất định sau này sẽ bị Âm Sơn Đạo ghi thù.
Âm Sơn Đạo là môn phái có nhiều người nhất trong Ba mươi sáu bàng môn, đệ tử trải dài khắp bãi sông. Trước kia, người cầm đầu của Ba mươi sáu bàng môn là Hoàng Sa Trường của nhà họ Hồ. Thủ lĩnh tối cao của Bàng môn được gọi là “Đầu cán”, trước giờ Đầu cán của Bàng môn đa phần đều là do người của nhà họ Hồ đảm nhiệm. Mà cơ phía dưới nhà họ Hồ lại là Âm Sơn Đạo, cho nên không ai tình nguyện đắc tội Âm Sơn Đạo.
Dù không tình nguyện nhưng đám người vẫn nỗ lực chuẩn bị để tấn công lên một lần nữa. w●ebtruy●enonlin●e●com
Sơn động cách mặt đất hơn hai trượng, phải trèo lên mới tấn công được. Đám người của Bàng môn dựng thang vào hai bên cửa động, rồi bảy tám người leo lên.
Bên ngoài rầm rộ là thế nhưng bên trong động không có bất cứ động tĩnh gì. Thế nhưng, khi những người này leo lên gần tới nơi thì bên trong động đột nhiên nhô ra một cây côn bạch lạp, cây côn đẩy nhẹ một cái, cái thang và cả những người trên thang đều đổ rầm xuống mặt đất khóc kêu cha gọi mẹ.
“Tiếp tục tấn công!” Gã trung niên người của Âm Sơn Đạo phất tay áo đi đi lại lại bên dưới quát nạt. “Đừng có lười biếng nữa.”
“Âm Sơn Đạo các người có còn nghĩa khí nữa không?” Rốt cuộc có người không nhịn nổi. “Gọi mấy nhà chúng ta đến giúp nhưng lại la lối, sai bảo chúng ta làm việc, còn mình mình ngồi khểnh chân một bên. Đây rốt cuộc là chuyện của Âm Sơn Đạo hay là chuyện của mấy nhà chúng ta đây?”
“Âm Sơn Đạo mấy người có bản lĩnh thì lần này mấy người lên đi!”
Dù sao cũng là nhờ cậy người ta nên gã trung niên của Âm Sơn Đạo cũng không dám tỏ ra thái quá, gã mềm mỏng nói: “Tôi cho rằng hai tên này bị vây lại thì mấy nhà mọi người bắt lại không tốn mấy công sức, ai biết lại không làm được gì như này. Được rồi, lần này để mấy người trông thấy rõ bản lĩnh của Âm Sơn Đạo chúng tôi! Lên!”
Gã trung niên vung tay lên, sáu bảy người ăn mặc giống như gã từ phía sau chỉnh tề đi lên. Mấy tên này nhỏ giọng bàn bạc, sau đó dẫn mấy người đi nhặt củi và cỏ khô. Trông bộ dạng thì có vẻ bọn chúng đang muốn dùng lửa tấn công. Sơn động ở trên vách núi nên chưa chắc dùng lửa tấn công đã có hiệu quả. Có điều, Âm Sơn Đạo quỷ kế đa đoan, nhiều thủ đoạn tà môn, tôi sợ Bàng Độc sẽ bị thiệt.
“Người anh em, hiện tại có một cơ hội, chỉ xem chúng ta có dám làm hay không thôi!” Hoàng Tam Nhi nói vào tai tôi. “Mấy tên chạy việc của Âm Sơn Đạo chạy đi nhặt củi hết rồi, bỏ lại cái kiệu ở phía sau.”
Theo hướng chỉ của Hoàng Tam Nhi, tôi nhìn thấy cỗ kiệu mà anh ta nhắc tới. Trước giờ tôi chưa từng thấy cỗ kiệu nào lớn như nó cả, có tới tận mười bốn người khênh lận.
“Nếu như tôi không nhầm thì đó là kiệu của thiên sư Âm Sơn Đạo.”
Cỗ kiệu có một không hai này là kiệu chuyên dùng của thiên sư Âm Sơn Đạo, không chỉ lớn mà còn rất thoải mái, bên trong có giường êm, còn có một phòng vệ sinh bé nữa. Bên ngoài cỗ kiệu được bọc đồng, mùa đông cũng không sợ bị dính tàn lửa mà bốc cháy, mùa hè có thể thả vài khối đá lạnh làm mát. Cỗ kiệu có tổng cộng 12 cái cửa sổ lớn nhỏ khác nhau, căn cứ theo hướng gió để đóng mở… quả thực xứng danh với bốn chữ “đông ấm, hạ mát”.
Khi Mao thiên sư nhàn rỗi không có chuyện gì thi thoảng sẽ ngồi cỗ kiệu này đi khắp nơi.
“Trường hợp này, Mao thiên sư nhất định sẽ không tới, nhưng mà người trong kiệu nhất định là có quan hệ rất gần với lão ta.” Hoàng Tam Nhi nói. “Chúng ta muốn cứu hai người họ từ trong tay nhiều người như thế rất khó, chỉ có thể…”
“Bắt người trong kiệu?”
“Đúng vậy, chúng ta đành đánh cuộc vậy, nếu là cao thủ thì coi như chúng ta đen đủi, chạy trước rồi nói sau. Nhưng mà nếu có thể bắt được người trong kiệu thì đám người Âm Sơn Đạo nhất định sẽ e ngại và chúng ta sẽ chiếm được thế chủ động.”
Hoàng Tam Nhi nói xong tôi và anh ta liền nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu.
K
hi tôi trông thấy cái động trên vách đá, thật sự không biết là nên khẩn trương hay là vui vẻ nữa, hiện tại đã tìm được tung tích của Bàng Độc nhưng… Nhìn mấy người đang xúm lại dưới chân núi, tôi lại có cảm giác vướng chân vướng tay.
“Người anh em, cậu bình tĩnh, bình tĩnh…” Hoàng Tam Nhi biết tính tôi, tôi còn chưa nói câu nào anh ta đã đè bả vai của tôi lại. “Bọn họ nhiều người, mà chúng ta chỉ có hai. Cứ thế xông lên không khác gì tặng không mạng cho bọn chúng cả, cậu bình tĩnh nào, anh Bàng cậu và em gái tôi còn đang chờ chúng ta tới cứu nữa đấy…”
Tôi cố gắng kiềm chế, không manh động mà xông lên. Hoàng Tam Nhi nói không sai, đám người bao vây Bàng Độc và Miêu nữ không chỉ nhiều mà còn đến từ những gia tộc có tuyệt kỹ bí truyền độc môn, nếu chỉ dựa vào mấy món võ vẽ chưa đến nơi đến chốn của tôi mà cứ thế xông lên chắc chắn sẽ bị đánh nhừ đòn.
“Đợi quan sát thêm rồi nghĩ cách sau.”
Có thể dễ dàng nhìn ra người của Bàng môn đuổi theo Bàng Độc và Miêu nữ tới nơi này, cũng tấn công lên mấy lần rồi, nhưng đều bị Bàng Độc và Miêu nữ đánh cho lui trở về.
“Người trong động!” Có người lại hét lên. “Chúng tôi biết cậu là người của Thất môn, mặc kệ cậu là người nhà nào trong bảy nhà Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường thì những lời hôm nay chúng tôi nói đều là thật, tuyệt đối không phải tìm tới để tính sổ.”
“Đúng thế!” Có người chen miệng nói. “Anh em chúng tôi nhận lời uỷ thác của thiên sư Âm Sơn Đạo, tìm cậu mượn chút đồ. Chỉ cần cậu cho mượn thì chúng tôi không chỉ đảm bảo cậu bình an vô sự còn tặng cậu một phần lễ vật không nhỏ nữa, cậu thấy thế nào? Bàng môn và Thất môn đấu đá lâu như vậy, oan gia nên cởi chứ không nên kết đúng không, có gì chúng ta từ từ thương lượng?
“Cút!” Trong động truyền ra tiếng của Bàng Độc. “Tao không có gì để nói với chúng mày cả!”
Nghe thấy tiếng của Bàng Độc tôi lập tức kích động, dù không ra khỏi động được nhưng tiếng nói của anh ấy vẫn vừa dày vừa khoẻ, cho thấy anh ấy không bị thương nặng.
“Mày đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!” Một gã đứng phía sau đám người, âm trầm nói. “Mao thiên sư của chúng tao chỉ muốn mượn Tục Mệnh Đồ của mày dùng một chút, mày thành thật đưa cho chúng tao thì chúng tao cầm đồ xong liền đi. Nếu mà mày không thành thật thì đợi chúng tao bắt được sẽ lột sống Tục Mệnh Đồ sau lưng mày! Mày nghĩ cho kỹ vào!”
Đối phương nói rất rõ ràng, bọn chúng đuổi bắt Bàng Độc là vì muốn lấy Tục Mệnh Đồ trên người anh ấy. Tôi thầm nghĩ mấy cái tên này thật quá nông cạn, Tục Mệnh Đồ trên người Thất môn Hà Phù Tử vốn được săm lên người từ nhỏ, đi theo bên mình cả đời, người khác muốn mượn dùng là điều không thể.
Nhưng mà lần này Bàng Độc chẳng thèm giải thích với đối phương, cả sơn động lặng ngắt như tờ, không hề có âm thanh truyền ra.
“Miệng cứng đấy!” Một gã trung niên của Âm Sơn Đạo hừ lạnh. “Các anh em, phiền mọi người nỗ lực thêm chút nữa, mau chóng bắt cái tên chó săn không biết tốt xấu này của Thất môn lại!”
“Có tấn công mấy lần nữa cũng vô ích thôi.” Có người nói thầm.
“Đều là anh em một nhà.” Gã trung niên đưa mắt quét một vòng. “Mọi người cũng biết, Âm Sơn Đạo chúng tôi trước giờ luôn luôn biết nhớ ân. Chỉ cần mọi người giúp Âm Sơn Đạo chúng tôi, chúng tôi sẽ không quên các vị.”
Lời này cực kì êm tai, nhưng bên trong còn có ẩn chứa một ý tứ khác, Âm Sơn Đạo luôn luôn nhớ ân, nhưng cũng luôn luôn ghi thù. Nếu như các người không nỗ lực, kéo dài thời gian nhất định sau này sẽ bị Âm Sơn Đạo ghi thù.
Âm Sơn Đạo là môn phái có nhiều người nhất trong Ba mươi sáu bàng môn, đệ tử trải dài khắp bãi sông. Trước kia, người cầm đầu của Ba mươi sáu bàng môn là Hoàng Sa Trường của nhà họ Hồ. Thủ lĩnh tối cao của Bàng môn được gọi là “Đầu cán”, trước giờ Đầu cán của Bàng môn đa phần đều là do người của nhà họ Hồ đảm nhiệm. Mà cơ phía dưới nhà họ Hồ lại là Âm Sơn Đạo, cho nên không ai tình nguyện đắc tội Âm Sơn Đạo.
Dù không tình nguyện nhưng đám người vẫn nỗ lực chuẩn bị để tấn công lên một lần nữa. w●ebtruy●enonlin●e●com
Sơn động cách mặt đất hơn hai trượng, phải trèo lên mới tấn công được. Đám người của Bàng môn dựng thang vào hai bên cửa động, rồi bảy tám người leo lên.
Bên ngoài rầm rộ là thế nhưng bên trong động không có bất cứ động tĩnh gì. Thế nhưng, khi những người này leo lên gần tới nơi thì bên trong động đột nhiên nhô ra một cây côn bạch lạp, cây côn đẩy nhẹ một cái, cái thang và cả những người trên thang đều đổ rầm xuống mặt đất khóc kêu cha gọi mẹ.
“Tiếp tục tấn công!” Gã trung niên người của Âm Sơn Đạo phất tay áo đi đi lại lại bên dưới quát nạt. “Đừng có lười biếng nữa.”
“Âm Sơn Đạo các người có còn nghĩa khí nữa không?” Rốt cuộc có người không nhịn nổi. “Gọi mấy nhà chúng ta đến giúp nhưng lại la lối, sai bảo chúng ta làm việc, còn mình mình ngồi khểnh chân một bên. Đây rốt cuộc là chuyện của Âm Sơn Đạo hay là chuyện của mấy nhà chúng ta đây?”
“Âm Sơn Đạo mấy người có bản lĩnh thì lần này mấy người lên đi!”
Dù sao cũng là nhờ cậy người ta nên gã trung niên của Âm Sơn Đạo cũng không dám tỏ ra thái quá, gã mềm mỏng nói: “Tôi cho rằng hai tên này bị vây lại thì mấy nhà mọi người bắt lại không tốn mấy công sức, ai biết lại không làm được gì như này. Được rồi, lần này để mấy người trông thấy rõ bản lĩnh của Âm Sơn Đạo chúng tôi! Lên!”
Gã trung niên vung tay lên, sáu bảy người ăn mặc giống như gã từ phía sau chỉnh tề đi lên. Mấy tên này nhỏ giọng bàn bạc, sau đó dẫn mấy người đi nhặt củi và cỏ khô. Trông bộ dạng thì có vẻ bọn chúng đang muốn dùng lửa tấn công. Sơn động ở trên vách núi nên chưa chắc dùng lửa tấn công đã có hiệu quả. Có điều, Âm Sơn Đạo quỷ kế đa đoan, nhiều thủ đoạn tà môn, tôi sợ Bàng Độc sẽ bị thiệt.
“Người anh em, hiện tại có một cơ hội, chỉ xem chúng ta có dám làm hay không thôi!” Hoàng Tam Nhi nói vào tai tôi. “Mấy tên chạy việc của Âm Sơn Đạo chạy đi nhặt củi hết rồi, bỏ lại cái kiệu ở phía sau.”
Theo hướng chỉ của Hoàng Tam Nhi, tôi nhìn thấy cỗ kiệu mà anh ta nhắc tới. Trước giờ tôi chưa từng thấy cỗ kiệu nào lớn như nó cả, có tới tận mười bốn người khênh lận.
“Nếu như tôi không nhầm thì đó là kiệu của thiên sư Âm Sơn Đạo.”
Cỗ kiệu có một không hai này là kiệu chuyên dùng của thiên sư Âm Sơn Đạo, không chỉ lớn mà còn rất thoải mái, bên trong có giường êm, còn có một phòng vệ sinh bé nữa. Bên ngoài cỗ kiệu được bọc đồng, mùa đông cũng không sợ bị dính tàn lửa mà bốc cháy, mùa hè có thể thả vài khối đá lạnh làm mát. Cỗ kiệu có tổng cộng 12 cái cửa sổ lớn nhỏ khác nhau, căn cứ theo hướng gió để đóng mở… quả thực xứng danh với bốn chữ “đông ấm, hạ mát”.
Khi Mao thiên sư nhàn rỗi không có chuyện gì thi thoảng sẽ ngồi cỗ kiệu này đi khắp nơi.
“Trường hợp này, Mao thiên sư nhất định sẽ không tới, nhưng mà người trong kiệu nhất định là có quan hệ rất gần với lão ta.” Hoàng Tam Nhi nói. “Chúng ta muốn cứu hai người họ từ trong tay nhiều người như thế rất khó, chỉ có thể…”
“Bắt người trong kiệu?”
“Đúng vậy, chúng ta đành đánh cuộc vậy, nếu là cao thủ thì coi như chúng ta đen đủi, chạy trước rồi nói sau. Nhưng mà nếu có thể bắt được người trong kiệu thì đám người Âm Sơn Đạo nhất định sẽ e ngại và chúng ta sẽ chiếm được thế chủ động.”
Hoàng Tam Nhi nói xong tôi và anh ta liền nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu.