Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114 - Chương 114LÃO DƯỢC RA UY
Chương 114LÃO DƯỢC RA UY
T
ôi và Lão Dược vô cùng kinh ngạc còn đám người nhà Chu Áp Tử thì không chỉ kinh ngạc mà còn sợ hãi, vừa rồi bọn họ tấn công cái “xác sống” này từ bốn phía mà kết quả là cả bốn người bọn họ đều thất bại. Người trên giang hồ chỉ cần so vài chiêu là coi như đã hiểu rõ thực lực của đối phương. Bốn gã đàn ông bắt đầu lùi về phía sau, xác sống kia như thể đã sống lại hoàn toàn đang đứng tại chỗ liếc mắt nhìn bốn người bọn chúng, sau đó nó không nói gì rồi xoay người đi về phía xa xa. Cái xác sống đi rồi, hiển nhiên bốn gã đàn ông không dám đuổi theo, bọn họ giữ được cái mạng này đã là vạn hạnh.
Xác sống đó nhìn có vẻ như đang thảnh thơi bước đi không nhanh không chậm, thế nhưng tốc độ của nó lại rất nhanh, chớp mắt mấy cái đã không thấy bóng lưng của nó đâu nữa.
“Hôm nay coi như là không xong việc rồi.” Gã cầm đầu không biết nên vui hay nên buồn, hắn ngẩn người nửa này mới tỉnh táo lại rồi nói với những người khác: “Ba người về trước đi, tôi lập tức xuôi thuyền xuống phía nam đem đầu đuôi mọi chuyện báo lại cho Kim gia.”
Tôi biết bốn người này coi như đã làm hỏng chuyện, hơn nữa sự tình quỷ dị như vậy thì nhất định phải báo cáo lại với Kim Bất Địch. Ba gã còn lại đồng ý rồi chia tay gã cầm đầu ngay tại chỗ này, gã cầm đầu đi hướng Nam còn ba người kia quay về nhà họ Chu.
Chắc chắn tôi và Lão Dược sẽ bám theo ba người kia, bọn chúng vừa đi là chúng tôi lập tức âm thầm đuổi theo. Trong bốn người bọn chúng thì gã cầm đầu có kinh nghiệm phong phú nhất, hắn không có mặt khiến hai chúng tôi nhẹ nhõm hơn một chút. Có điều đi đường bộ không thể so với đường thủy, nếu đi thuyền còn có thể giả vờ là ngồi cùng thuyền còn đi đường bộ thì không dễ dàng như vậy, mất rất nhiều công sức mới không để bị mất dấu. Từ nơi này tới gia tộc nhà họ Chu khoảng chừng một trăm năm mươi dặm, chúng tôi đi tới xế chiều ngày thứ tư thì tới nơi.
Gia tộc họ Chu dẫu sao cũng là một gia tộc lớn nổi tiếng gần xa, dòng chính, dòng thứ, trai gái già trẻ tổng cộng có hơn trăm người. Lão Dược không chờ nổi vừa mới tới nơi đã muốn giả thần giả quỷ nên tôi vội vàng cản ông ta lại. Dẫu sao đây cũng là một trong Ba mươi sáu bàng môn chứ không giống như thôn Bách Thảo, phải điều tra cẩn thận thì mới có thể thuận lợi làm việc được.
Hai chúng tôi ở một chỗ gần gia tộc nhà họ Chu cho đến khi trời tối, Lão Dược chạy vào thôn thăm dò địa hình. Chồn vàng còn được dân gian gọi là kẻ trộm gà cũng chính vì cơ thể nhanh nhẹn, qua lại nhanh như gió, Lão Dược tuy tuổi tác đã cao nhưng bản lĩnh trộm gà trộm chó năm nào không hề giảm sút. Lão Dược thuận lợi qua lại trong thôn mấy vòng, tiện đường còn bám vào cửa sổ nhà dân nghe lén.
Lão Dược chạy một chuyến cũng coi như đã quen với thôn này, lão xoa tay nóng lòng muốn thử.
“Lần này ông không cần khách sáo đâu, dòng họ này chuyên đào mộ tổ tiên người khác nên chỉ cần ông không bị trời phạt thì lấy được bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu.” Tôi nói với Lão Dược.
“Bám vào người tôi.”
Hai chúng tôi chờ đến khi trời tối mới lặng lẽ lẻn vào thôn, sau đó trốn vào trong tổ từ của nhà họ Chu. Tuy rằng thủy tổ của nhà họ Chu không phải là Chu Áp Tử nhưng người làm rạng danh dòng họ chính là hắn ta cho nên trong từ đường cung phụng chủ yếu là Chu Áp Tử. Ở vùng nông thôn nếu như không phải thời gian lễ tế thì không ai vào từ đường, tôi và Lão Dược trốn trong góc chờ đến hừng đông.
Sau khi trời sáng, tôi có chút buồn ngủ bèn kêu Lão Dược canh chừng để tôi ngủ gật một lát. Chờ đến xế chiều khi từng căn bếp trong thôn bắt đầu bốc lên khói trắng thì hai chúng tôi đã chuẩn bị xong hết thảy, Lão Dược cố tình làm ra chút động tĩnh.
Động tĩnh ngày càng lớn quả nhiên có người xuất hiện, Lão Dược đã làm mấy chuyện giả thần giả quỷ này đến quen tay, lão bám vào tượng Chu Áp Tử trong chính đường khiến người vừa tới sợ đến suýt nữa tiểu ra quần, vội vàng lăn ra ngoài gọi người tới. Tổ từ xảy ra biến cố không phải là chuyện nhỏ cho nên trong thôn lập tức có hai mươi, ba mươi người tới. Lão Dược bắt đầu làm bộ làm tịch ở lúc này.
Quả nhiên khi thấy tượng thờ trong tổ từ cất tiếng nói thì tất cả mọi người đều đần mặt ra, người của Bàng môn chuyên làm đủ mọi chuyện xấu nên rất tin quỷ thần, một lòng cầu an mà gia tộc họ Chu thì lại còn tin hơn bởi bọn họ quanh năm làm việc với cổ mộ xác chết cho nên mỗi lần làm việc đều phải cầu xin tổ tiên phù hộ, chính vì vậy càng thêm mê tín.
Một đám người nghe được tượng thần hàng năm cung phụng trong tổ từ đột nhiên cất tiếng nói chuyện thì đều hoảng sợ quỳ xuống, có người vội vàng đi ra ngoài gọi thêm người. Lúc này người của cả gia tộc họ Chu đã tới tổ đường đầy đủ.
Nói đi cũng phải nói lại, đám người trong thôn đều không dám lỗ mãng, tất cả đều quỳ trong đại viện tổ từ, chỉ có mấy thanh niên trẻ tuổi là nghển cổ hóng hớt, không tin được chuyện tổ sư gia hiển linh.
“Nếu lão tổ tông nhà chúng ta có thể thật sự hiển linh thì đã hiển linh từ sớm rồi! Hà tất gì phải đợi tới tận hôm nay?”
Tôi trốn sau tổ từ nghe đám người bàn luận, nếu tôi nghe không nhầm thì người vừa lên tiếng chính là một trong ba gã đàn ông mà chúng tôi bám theo.
“Tôi muốn nhìn thử xem tại sao cái tượng này có thể mở miệng nói chuyện!” Người đàn ông kia có vẻ như không tin quỷ thần cho lắm, hắn không để ý sự ngăn cản của những người khác mà đi vòng quanh tượng thần vài vòng.
Xem xét xong vẫn không phát hiện cái gì khiến hắn ta tức giận lùi về sau. Thế nhưng hắn còn chưa đứng vững thì Lão Dược đang bám vào tượng thần đột nhiên lên tiếng.
“Làm càn!!!” Giọng điệu của Lão Dược lúc này nghe có mấy phần uy nghiêm vang vọng khắp tổ từ: “Nhà ngươi dám ở đây lộng hành sao? Mấy ngày trước ngươi đã làm gì, ngươi có biết cái mộ ngươi đào là mộ của ai không?!! Nếu không có ta phù hộ thì bốn người các ngươi đã chết dưới mồ rồi!!!”
“Cái này... cái này...!!!” Gã đàn ông kinh hoàng, bọn họ tự cho là chuyện đi đào ngôi mộ kia là cực kì bí mật, người ngoài không thể biết hơn nữa đúng là xác sống kia đã thả cho bọn họ một đường sống. Một lời này của Lão Dược khiến gã hoảng sợ, luống cuống quỳ xuống đất: “Lão... lão tổ tông...”
“Đời sau nhà họ Chu chỉ có chút tiền đồ như vậy sao?!” Lão Dược cũng biết đám người Bàng môn không dễ lừa như thôn dân thôn Bách Thảo, nếu không ra oai phủ đầu thì sợ rằng không khiến bọn chúng phục nên lão liền đem những chuyện mà mình vừa nghe lén được nói hết ra, chuyện lớn nhỏ hay vụn vặt gì cũng nói hết.
Đám người gia tộc họ Chu làm sao có thể không có chút chuyện của riêng mình, những bí mật vốn dĩ không ai biết lại bị Lão Dược nói rõ ràng. Mặc dù không chỉ đích danh, nói phong long nhưng đám người kia càng ngày càng sợ, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Lão Dược thấy cả đám người đều kinh hãi thì mới chuyển đề tài, bắt đầu thưởng phạt từng người. Nói thật thì Lão Dược này đúng là người mềm lòng, tôi đã nói đám người này là người của Ba mươi sáu bàng môn lại còn chuyên làm chuyện tổn hại đến âm đức để ông ấy không khách khí, thế nhưng Lão Dược không hề mạnh tay, phạt tới phạt lui cũng chỉ nửa năm cho đến một năm tuổi thọ.
Đến hơn nửa đêm thì mọi chuyện đã xong, đám người gia tộc họ Chu lần lượt rời khỏi tổ từ, nửa ngày sau khi đám người kia đi hết thì tôi mới lặng lẽ nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Lần này thu hoạch không tệ đâu.” Lão Dược cầm một đống giấy vàng kia, vui tới mức lỗ mũi phập phồng: “Tính qua một chút thì tôi đã lấy được mười năm tuổi thọ rồi.”
“Thấy tốt thì ông cứ lấy, thế nhưng chuyện này không thể làm thường xuyên được! Cho dù đám thôn dân không nhận ra ông thì ông trời cũng để mắt đến ông đấy.” Một bên tôi nói chuyện với Lão Dược còn một bên cẩn thận xem xét bên ngoài từ đường, chỉ cần đám người gia tộc họ Chu rời đi hết là chúng tôi phải lập tức rời đi, tránh để đêm dài lắm mộng.
“Đừng nhìn nữa, đi cả rồi.” Lão Dược cất đám giấy vàng kia đi, đôi mắt nhỏ tí lóe lóe: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai chúng tôi lặng lẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, thế nhưng chẳng biết vì sao mà khi tay của tôi bám vào cửa sổ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lòng bàn tay toát đầm đìa mồ hôi. Đúng lúc đó thì phía sau chúng tôi đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Các người mạo danh của ta, phạt tuổi thọ của con cháu ta mà bây giờ nói đi là đi sao?”
T
ôi và Lão Dược vô cùng kinh ngạc còn đám người nhà Chu Áp Tử thì không chỉ kinh ngạc mà còn sợ hãi, vừa rồi bọn họ tấn công cái “xác sống” này từ bốn phía mà kết quả là cả bốn người bọn họ đều thất bại. Người trên giang hồ chỉ cần so vài chiêu là coi như đã hiểu rõ thực lực của đối phương. Bốn gã đàn ông bắt đầu lùi về phía sau, xác sống kia như thể đã sống lại hoàn toàn đang đứng tại chỗ liếc mắt nhìn bốn người bọn chúng, sau đó nó không nói gì rồi xoay người đi về phía xa xa. Cái xác sống đi rồi, hiển nhiên bốn gã đàn ông không dám đuổi theo, bọn họ giữ được cái mạng này đã là vạn hạnh.
Xác sống đó nhìn có vẻ như đang thảnh thơi bước đi không nhanh không chậm, thế nhưng tốc độ của nó lại rất nhanh, chớp mắt mấy cái đã không thấy bóng lưng của nó đâu nữa.
“Hôm nay coi như là không xong việc rồi.” Gã cầm đầu không biết nên vui hay nên buồn, hắn ngẩn người nửa này mới tỉnh táo lại rồi nói với những người khác: “Ba người về trước đi, tôi lập tức xuôi thuyền xuống phía nam đem đầu đuôi mọi chuyện báo lại cho Kim gia.”
Tôi biết bốn người này coi như đã làm hỏng chuyện, hơn nữa sự tình quỷ dị như vậy thì nhất định phải báo cáo lại với Kim Bất Địch. Ba gã còn lại đồng ý rồi chia tay gã cầm đầu ngay tại chỗ này, gã cầm đầu đi hướng Nam còn ba người kia quay về nhà họ Chu.
Chắc chắn tôi và Lão Dược sẽ bám theo ba người kia, bọn chúng vừa đi là chúng tôi lập tức âm thầm đuổi theo. Trong bốn người bọn chúng thì gã cầm đầu có kinh nghiệm phong phú nhất, hắn không có mặt khiến hai chúng tôi nhẹ nhõm hơn một chút. Có điều đi đường bộ không thể so với đường thủy, nếu đi thuyền còn có thể giả vờ là ngồi cùng thuyền còn đi đường bộ thì không dễ dàng như vậy, mất rất nhiều công sức mới không để bị mất dấu. Từ nơi này tới gia tộc nhà họ Chu khoảng chừng một trăm năm mươi dặm, chúng tôi đi tới xế chiều ngày thứ tư thì tới nơi.
Gia tộc họ Chu dẫu sao cũng là một gia tộc lớn nổi tiếng gần xa, dòng chính, dòng thứ, trai gái già trẻ tổng cộng có hơn trăm người. Lão Dược không chờ nổi vừa mới tới nơi đã muốn giả thần giả quỷ nên tôi vội vàng cản ông ta lại. Dẫu sao đây cũng là một trong Ba mươi sáu bàng môn chứ không giống như thôn Bách Thảo, phải điều tra cẩn thận thì mới có thể thuận lợi làm việc được.
Hai chúng tôi ở một chỗ gần gia tộc nhà họ Chu cho đến khi trời tối, Lão Dược chạy vào thôn thăm dò địa hình. Chồn vàng còn được dân gian gọi là kẻ trộm gà cũng chính vì cơ thể nhanh nhẹn, qua lại nhanh như gió, Lão Dược tuy tuổi tác đã cao nhưng bản lĩnh trộm gà trộm chó năm nào không hề giảm sút. Lão Dược thuận lợi qua lại trong thôn mấy vòng, tiện đường còn bám vào cửa sổ nhà dân nghe lén.
Lão Dược chạy một chuyến cũng coi như đã quen với thôn này, lão xoa tay nóng lòng muốn thử.
“Lần này ông không cần khách sáo đâu, dòng họ này chuyên đào mộ tổ tiên người khác nên chỉ cần ông không bị trời phạt thì lấy được bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu.” Tôi nói với Lão Dược.
“Bám vào người tôi.”
Hai chúng tôi chờ đến khi trời tối mới lặng lẽ lẻn vào thôn, sau đó trốn vào trong tổ từ của nhà họ Chu. Tuy rằng thủy tổ của nhà họ Chu không phải là Chu Áp Tử nhưng người làm rạng danh dòng họ chính là hắn ta cho nên trong từ đường cung phụng chủ yếu là Chu Áp Tử. Ở vùng nông thôn nếu như không phải thời gian lễ tế thì không ai vào từ đường, tôi và Lão Dược trốn trong góc chờ đến hừng đông.
Sau khi trời sáng, tôi có chút buồn ngủ bèn kêu Lão Dược canh chừng để tôi ngủ gật một lát. Chờ đến xế chiều khi từng căn bếp trong thôn bắt đầu bốc lên khói trắng thì hai chúng tôi đã chuẩn bị xong hết thảy, Lão Dược cố tình làm ra chút động tĩnh.
Động tĩnh ngày càng lớn quả nhiên có người xuất hiện, Lão Dược đã làm mấy chuyện giả thần giả quỷ này đến quen tay, lão bám vào tượng Chu Áp Tử trong chính đường khiến người vừa tới sợ đến suýt nữa tiểu ra quần, vội vàng lăn ra ngoài gọi người tới. Tổ từ xảy ra biến cố không phải là chuyện nhỏ cho nên trong thôn lập tức có hai mươi, ba mươi người tới. Lão Dược bắt đầu làm bộ làm tịch ở lúc này.
Quả nhiên khi thấy tượng thờ trong tổ từ cất tiếng nói thì tất cả mọi người đều đần mặt ra, người của Bàng môn chuyên làm đủ mọi chuyện xấu nên rất tin quỷ thần, một lòng cầu an mà gia tộc họ Chu thì lại còn tin hơn bởi bọn họ quanh năm làm việc với cổ mộ xác chết cho nên mỗi lần làm việc đều phải cầu xin tổ tiên phù hộ, chính vì vậy càng thêm mê tín.
Một đám người nghe được tượng thần hàng năm cung phụng trong tổ từ đột nhiên cất tiếng nói chuyện thì đều hoảng sợ quỳ xuống, có người vội vàng đi ra ngoài gọi thêm người. Lúc này người của cả gia tộc họ Chu đã tới tổ đường đầy đủ.
Nói đi cũng phải nói lại, đám người trong thôn đều không dám lỗ mãng, tất cả đều quỳ trong đại viện tổ từ, chỉ có mấy thanh niên trẻ tuổi là nghển cổ hóng hớt, không tin được chuyện tổ sư gia hiển linh.
“Nếu lão tổ tông nhà chúng ta có thể thật sự hiển linh thì đã hiển linh từ sớm rồi! Hà tất gì phải đợi tới tận hôm nay?”
Tôi trốn sau tổ từ nghe đám người bàn luận, nếu tôi nghe không nhầm thì người vừa lên tiếng chính là một trong ba gã đàn ông mà chúng tôi bám theo.
“Tôi muốn nhìn thử xem tại sao cái tượng này có thể mở miệng nói chuyện!” Người đàn ông kia có vẻ như không tin quỷ thần cho lắm, hắn không để ý sự ngăn cản của những người khác mà đi vòng quanh tượng thần vài vòng.
Xem xét xong vẫn không phát hiện cái gì khiến hắn ta tức giận lùi về sau. Thế nhưng hắn còn chưa đứng vững thì Lão Dược đang bám vào tượng thần đột nhiên lên tiếng.
“Làm càn!!!” Giọng điệu của Lão Dược lúc này nghe có mấy phần uy nghiêm vang vọng khắp tổ từ: “Nhà ngươi dám ở đây lộng hành sao? Mấy ngày trước ngươi đã làm gì, ngươi có biết cái mộ ngươi đào là mộ của ai không?!! Nếu không có ta phù hộ thì bốn người các ngươi đã chết dưới mồ rồi!!!”
“Cái này... cái này...!!!” Gã đàn ông kinh hoàng, bọn họ tự cho là chuyện đi đào ngôi mộ kia là cực kì bí mật, người ngoài không thể biết hơn nữa đúng là xác sống kia đã thả cho bọn họ một đường sống. Một lời này của Lão Dược khiến gã hoảng sợ, luống cuống quỳ xuống đất: “Lão... lão tổ tông...”
“Đời sau nhà họ Chu chỉ có chút tiền đồ như vậy sao?!” Lão Dược cũng biết đám người Bàng môn không dễ lừa như thôn dân thôn Bách Thảo, nếu không ra oai phủ đầu thì sợ rằng không khiến bọn chúng phục nên lão liền đem những chuyện mà mình vừa nghe lén được nói hết ra, chuyện lớn nhỏ hay vụn vặt gì cũng nói hết.
Đám người gia tộc họ Chu làm sao có thể không có chút chuyện của riêng mình, những bí mật vốn dĩ không ai biết lại bị Lão Dược nói rõ ràng. Mặc dù không chỉ đích danh, nói phong long nhưng đám người kia càng ngày càng sợ, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Lão Dược thấy cả đám người đều kinh hãi thì mới chuyển đề tài, bắt đầu thưởng phạt từng người. Nói thật thì Lão Dược này đúng là người mềm lòng, tôi đã nói đám người này là người của Ba mươi sáu bàng môn lại còn chuyên làm chuyện tổn hại đến âm đức để ông ấy không khách khí, thế nhưng Lão Dược không hề mạnh tay, phạt tới phạt lui cũng chỉ nửa năm cho đến một năm tuổi thọ.
Đến hơn nửa đêm thì mọi chuyện đã xong, đám người gia tộc họ Chu lần lượt rời khỏi tổ từ, nửa ngày sau khi đám người kia đi hết thì tôi mới lặng lẽ nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Lần này thu hoạch không tệ đâu.” Lão Dược cầm một đống giấy vàng kia, vui tới mức lỗ mũi phập phồng: “Tính qua một chút thì tôi đã lấy được mười năm tuổi thọ rồi.”
“Thấy tốt thì ông cứ lấy, thế nhưng chuyện này không thể làm thường xuyên được! Cho dù đám thôn dân không nhận ra ông thì ông trời cũng để mắt đến ông đấy.” Một bên tôi nói chuyện với Lão Dược còn một bên cẩn thận xem xét bên ngoài từ đường, chỉ cần đám người gia tộc họ Chu rời đi hết là chúng tôi phải lập tức rời đi, tránh để đêm dài lắm mộng.
“Đừng nhìn nữa, đi cả rồi.” Lão Dược cất đám giấy vàng kia đi, đôi mắt nhỏ tí lóe lóe: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai chúng tôi lặng lẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, thế nhưng chẳng biết vì sao mà khi tay của tôi bám vào cửa sổ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lòng bàn tay toát đầm đìa mồ hôi. Đúng lúc đó thì phía sau chúng tôi đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Các người mạo danh của ta, phạt tuổi thọ của con cháu ta mà bây giờ nói đi là đi sao?”