Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287-289
Chương 287: Ôn Noãn, em còn muốn chiến tranh lạnh với anh bao lâu
Ôn Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Cô chỉ huy công nhân, chưa đến nửa ngày đã hoàn thiện một căn phòng nhỏ.
Sau khi bố trí xong hết mọi thứ, Ôn Noãn dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi...
Buổi chiều cô không gặp ai cả!
Cô ở trong không gian riêng tư của mình, cầm cuốn sổ nhật ký Hoắc Minh để lại, cẩn thận đọc.
Khóe mắt hơi ẩm ướt.
Cô rất nhớ anh.
Cô hoài niệm tình cảm của bọn họ...
Bốn giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông đã dẫn theo đám trẻ ra ngoài, biệt thự im phăng phắc không có tí không khí ngày Tết. Hoắc Minh gọi một người hầu lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Vợ tôi đâu?"
Người hầu biết bọn họ cãi nhau, do dự nói: "Đang ở trên lầu!"
Hoắc Minh gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo từ hai ba ngày trước, vẫn chưa tắm rửa lại, dựa theo tính tình ưa sạch sẽ của anh thì đáng ra nên đi tắm trước, nhưng mà anh muốn nhìn thấy Ôn Noãn trước.
Hoắc Minh dễ dàng tìm được Ôn Noãn.
Dưới ánh đèn vàng mờ, cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh đến gần, nhìn thấy ánh nước ở khóe mắt cô.
Cô đã khóc?
Trong lòng Hoắc Minh ít nhiều gì cũng có chút áy náy, anh chống một tay lên bên cạnh cô, cúi người xuống định hôn môi cô...
Ôn Noãn tỉnh!
Lông mi dài run run, sau đó hai mắt nhìn thẳng hai mắt anh. Mấy giây sau cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy: "Về rồi à?"
Hoắc Minh nghe ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của cô.
Anh ngước mắt nhìn bốn phía.
Căn phòng này được bố trí rất thoải mái, có thể nhận ra được cô muốn ở lại đây lâu dài, cho nên anh cúi đầu lẩm bẩm: "Em giận anh, nhưng vẫn còn luyến tiếc anh đúng không? Em không dọn đi, chứng tỏ em vẫn còn để ý tới cuộc hôn nhân của chúng ta."
Ôn Noãn chậm rãi khép cuốn sổ lại.
Cô nhìn một lớp bụi mỏng bám trên đó, cười lạnh: "Luật sư Hoắc, đừng có mà dát vàng lên mặt như vậy! Tôi chỉ vì Hoắc Tây mà thôi... Chẳng lẽ anh không biết sức khỏe Hoắc Tây thế nào à?"
Hoắc Minh ngẩn ra.
Hoắc Tây có bệnh tự kỷ, cho nên... Vì con cái nên cô mới bảo trì cuộc hôn nhân này?
Giọng nói của Ôn Noãn rất nhỏ: "Cứ vậy là được! Anh đi ra ngoài đi!"
Thái độ của cô hoàn toàn xem anh như người xa lạ.
Rõ ràng, mấy hôm trước cô còn ngồi trong xe anh, còn mang vẻ mê say nói: "Hoắc Minh, em muốn hôn môi!"
Hoắc Minh không đi ra.
Chẳng như không đi, anh còn giữ chặt cánh tay Ôn Noãn lại không cho cô có cơ hội trốn thoát, anh muốn hôn môi cô, nhưng đến khi thò mặt lại gần thì Ôn Noãn lại quay ngoắt đi.
"Đừng có chạm vào tôi!"
...
Hoắc Minh còn muốn hôn, nhưng Ôn Noãn chống cự quá mãnh liệt.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô như ngưng đọng lại, đầu ngón tay kéo ra một sợi tóc dài từ trên đầu vai anh.
Một sợi tóc màu đen, rõ ràng không phải của Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không hề dan díu với người phụ nữ nào khác, chắc chắn không phải do người phụ nữ xa lạ để lại, ngoại trừ... Lúc ở bệnh viện, Sở Liên đột nhiên ôm anh một cái, lúc đó anh bị bất ngờ.
Có phải bị dính vào từ khi đó không?
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng: "Đúng là ghê tởm thật!"
Cô biết đây chỉ là trò hề của Sở Liên để ly gián quan hệ của cô và Hoắc Minh, nhưng cái trò hề này cũng là do Hoắc Minh vội vàng xáp đến cho đối phương cơ hội!
Cô mệt rồi, không muốn để ý nữa!
Hoắc Minh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, kiên nhẫn dỗ cô: "Anh không biết bị dính phải lúc nào, tin anh đi, anh không làm chuyện có lỗi với em, có lỗi với bọn nhỏ."
Anh cũng thông minh đấy, dùng bọn nhỏ để vùi dập chuyện này.
Ôn Noãn cong khóe môi lên, đáp lại anh bằng một nụ cười lạnh...
Hoắc Minh nhìn thấy chói mắt, lại muốn hôn cô, anh không muốn nhìn thấy biểu cảm này của cô, giống như là... Muốn từ bỏ anh!
Một cái bạt tay vang rát mặt.
Lòng bàn tay Ôn Noãn tê đi, cô không thể nhịn được nữa, nói: "Cút ra ngoài!"
Hoắc Minh ngây người ra.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt trở nên anh u ám, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô gằn từng chữ một: "Ôn Noãn, đó là một mạng người!"
Ôn Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mịt mờ: "Mạng của cô ta là mạng, vậy mạng của tôi với Hoắc Tây không phải à? Hoắc Minh, anh cảm thấy tôi máu lạnh đúng không? Tôi không ngại nói cho anh biết suy nghĩ thật trong lòng, tôi còn đang hy vọng cô ta có thể chết đi! Cô ta chết đi rồi, sẽ không..."
"Ôn Noãn!"
Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập sự tàn nhẫn, anh không cho phép cô nói tiếp.
Ôn Noãn lại không thèm để ý.
Cô dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nói ra câu từ tàn nhẫn nhất: "Tốt nhất là cô ta đừng có mấy suy nghĩ bậy bạ, nếu không... Luật sư Hoắc, tôi không ngại khiêu chiến pháp luật đâu!"
Ít nhiều gì Hoắc Minh cũng nghe ra ý cô nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lồng ngực phập phồng, một lát sau mới lẩm bẩm: "Ôn Noãn, đâu mới là con người thật của em! Em nhìn lại bản thân hiện tại xem, còn có tí gì là ngoan ngoãn hiền lành không?"
Ôn Noãn giơ tay vất thẳng cuốn tạp chí vào người anh: "Vậy anh cứ coi tôi như gái hư cũng được!"
Hoắc Minh nghiến răng.
Cuối cùng anh vẫn rời đi, còn đóng sầm cửa lại.
...
Anh về phòng ngủ chính tắm rửa.
Bực bội cởi áo khoác ra, nhìn một cái, nghĩ đến sợi tóc dính trên đó.
Anh không thèm nghĩ ngợi quăng luôn vào sọt rác.
Sau đó lúc anh lơ đãng mở tủ quần áo ra, lại ngẩn người một trận, trong tủ vốn dĩ treo quần áo của cả nam lẫn nữ, hiện tại đã bị dọn sạch một nửa, chỉ còn lại áo sơ mi tây trang của đàn ông, mà những bộ váy xinh đẹp của Ôn Noãn...
Cô đã dọn hết đi rồi!
Giờ khắc này, Hoắc Minh đã hoàn toàn ngộ ra, Ôn Noãn không nói đùa.
Thân cô còn đang ở nhà họ Hoắc.
Nhưng trong lòng cô, cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn lại hai đứa nhỏ, những thứ khác đã không còn giá trị gì...
Lúc rửa mặt cạo râu, anh nhìn gương vuốt ve mặt mình.
Sau đó, không nhịn được mà nghĩ, liệu Ôn Noãn còn cảm giác gì với gương mặt này không?
...
Bọn họ đang ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
Ôn Noãn cố ý tránh anh.
Lúc anh chơi với Hoắc Tây, cô sẽ trở lại phòng ngủ của mình, ngay cả lúc cho Doãn Tư ăn, cô sẽ lễ phép mời anh rời khỏi, cứ như kiểu anh là người đàn ông không liên quan gì.
Ban đêm, anh chủ động pha sữa bò cho Hoắc Tây.
Lúc đẩy cửa ra, dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt của Ôn Noãn càng trở nên điềm đạm.
Cô bé đang nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm thật chặt, đang nằm nghe Ôn Noãn đọc truyện.
Giọng nói của Ôn Noãn rất êm tai, ôn hòa thêm chút khàn khàn, làm Hoắc Minh không khỏi nhớ tới những buổi đêm kiều diễm đó, cô nằm dưới người anh, tiếng nói khàn khàn xin tha...
Kết hầu của anh cuộn lên xuống, nhẹ nhàng nhét bình sữa vào trong tay Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây ôm bình uống.
Sau khi uống được nửa bình, cô bé đã buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc lư lảo đảo.
Giọng đọc của Ôn Noãn càng ôn hòa thêm chút...
Đêm khuya, cô vỗ vai Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng hát ru.
Hoắc Minh khom lưng cúi sát vào, nói nhỏ: "Con bé ngủ rồi!"
Ôn Noãn cẩn thận buông cô bé ra, lại hôn trán cô bé, sau đó mới bước xuống giường.
Cô đi sang phòng bên cạnh để xem Doãn Tư.
Hiện tại Doãn Tư đã ngủ một mình ở phòng trẻ con, ban đêm có hai bảo mẫu thay phiên nhau trực, Ôn Noãn xem xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đi sát đằng sau cô, ở hành lang không người, anh cầm lấy tay cô, dễ dàng đè cô lên vách tường.
"Ôn Noãn, em còn muốn chiến tranh lạnh với anh bao lâu?"
"Giữa anh và cô ta sẽ không có chuyện gì cả!"
...
Ôn Noãn chống tay lên bả vai anh, đẩy anh ra, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.
Hoắc Minh lại một lần nữa bắt lấy cổ tay cô.
"Chúng ta nói chuyện đã!"
Ôn Noãn dừng chân lại, thân mình mảnh khảnh của cô được ánh đèn chiếu lên, càng tỏ rõ vẻ gầy gò.
Mới có mấy ngày, cô đã hao gầy đi nhiều.
Làm sao giống với người vừa sinh được hai tháng?
Ôn Noãn hơi khàn giọng nói: "Anh cảm thấy, giữa chúng ta còn chuyện gì để nói à? Từ khi Sở Liên xuất hiện, tôi đã thể hiện rõ sự bài xích và phản cảm, chỉ cần anh thật sự có một chút tình cảm với tôi, nếu anh thật sự coi tôi như vợ của anh, thì anh sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Nói xong, cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ, như tiếng lòng vỡ nát của Hoắc Minh...
Chương 288: Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng ăn chỉ có Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Người giúp việc cười tủm tỉm: “Ông chủ bà chủ đã dẫn bọn nhỏ ra ngoài rồi!”
Hoắc Minh biết bố mẹ đang cho bọn họ cơ hội được ở riêng, tất nhiên anh cũng đồng tình với chuyện này nên nói với Ôn Noãn: “Hai giờ chiều nay có đại nhạc hội, em cho Doãn Tư ăn rồi chúng ta đi xem nhé?”
Ôn Noãn lẳng lặng ăn cơm.
Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở nhà!”
Hoắc Minh nhìn gương mặt cô: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi rồi, em không định ra ngoài một chút à?”
“Không muốn lắm!”
Hoắc Minh bị lạnh nhạt.
Anh vừa sinh ra đã là con cưng của trời, cao quý ngạo mạn, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.
Người phụ nữ này!
Anh bị mất mặt mấy lần thì không tiếp tục kiên trì nữa, định lát nữa sẽ lên lầu xem vụ án.
Ngay lúc anh vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là Sở Liên.
Hoắc Minh nhìn điện thoại hồi lâu rồi nhìn sang Ôn Noãn, cuối cùng tắt máy.
Điện thoại di động lại reo vang lần nữa.
Anh lại tiếp tục cúp máy, sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn: “Chắc chắn cô ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa!”
Ôn Noãn thả con dao trong tay vào đĩa, lẳng lặng nhìn anh: “Anh kéo cô ta ra khỏi danh sách chặn rồi à? Không bỏ được?”
“Ôn Noãn!”
“Hoắc Minh, lần này cô ta có thể nằm dưới chân núi, lần sau cô ta có thể nhảy lầu, nếu anh không nhận điện thoại của cô ta thì cô ta sẽ nhờ bạn học truyền tin đến, đến khi đó anh lại nói đó là một sinh mạng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Có một lần thì sẽ có một trăm lần!”
Cô lười nói nữa, đứng dậy về phòng ngủ đọc sách một lúc.
Đến trưa, cô không ăn cơm với anh nữa.
Buổi chiều, cô xuống tầng hầm tập yoga, tập đến toàn thân đều là mồ hôi.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động của cô: “Em có điện thoại!”
Ôn Noãn đang kéo chân, nghe thấy thế thì cảm ơn một tiếng.
Nhìn thử thì thấy là Bạch Vi.
Bạch Vi không biết nghe được tin đồn từ đâu nên hẹn Ôn Noãn ra ngoài giải khuây.
Ôn Noãn có hơi miễn cưỡng.
Bạch Vi tựa vào đầu vai Cảnh Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của chồng mình, gào lên: “Đều là mấy người bạn cũ thôi! Bây giờ cậu là người lăn lộn tốt nhất trong số chúng ta, có tài sản mấy trăm tỉ còn có con trai con gái... Đến đây, còn có một khách mời bí ẩn nha!”
Ôn Noãn bị chọc cười: “Ai đấy, quan trọng vậy à!”
Bạch Vi không chịu nói.
Ôn Noãn lấy khăn lau mồ hôi: “Thôi được rồi! Vẫn là cái câu lạc bộ kia đúng không?”
Bạch Vi lém lỉnh bảo đúng, sau đó đè thấp giọng nói: “Sửa soạn cho đẹp chút, tuyệt đối không uổng chuyến này!”
Ôn Noãn không nhịn được mà cười lên.
Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn có người bạn như Bạch Vi bên cạnh, thật tốt.
Cô cúp điện thoại, tâm trạng tốt lên.
Nhưng mặt Hoắc Minh lại xanh lè, mặc dù tiếng trong điện thoại không quá rõ nhưng ít nhiều gì anh cũng đoán được, không có gì ngoài xã giao, tụ tập!
Anh tựa người vào máy chạy bộ bên cạnh, không vui: “Anh hẹn em đi hòa nhạc em bảo không rảnh, sao, Bạch Vi kêu em ra ngoài chơi thì em rảnh à? Anh muốn đi cùng!”
Ôn Noãn tiếp tục chạy bộ, hời hợt: “Bạch Vi không mời anh!”
“Em dẫn anh đi!”
Ôn Noãn chỉ cười cười không nói, ý tứ rất rõ.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi quay đầu bỏ đi...
Luật sư Hoắc, chung quy vẫn có vài phần tính tình.
...
Bảy giờ tối, Ôn Noãn ra ngoài.
Hoắc Minh chợt mở cửa nhìn cô chăm chú...
Váy màu vàng lấp lánh, dây áo mỏng manh.
Cô không mang tất, đôi chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên ngoài khoác một cái áo lông, chân mang giày cao gót cùng màu.
Tối nay Ôn Noãn vô cùng bóng bẩy.
Hầu kết Hoắc Minh khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Anh đưa em đi!”
“Không cần, chú Triệu chờ sẵn rồi!”
“Em có chắc muốn mặc như vậy đi tụ tập không? Ôn Noãn, em có chồng rồi!”
...
Đôi mắt Ôn Noãn ánh lên ý cười nhợt nhạt.
Chồng? Anh có xem cô là vợ sao...
Trong lòng anh cô bất quá cũng chỉ là một người bạn giường tạm được mà thôi, hoặc là cô con dâu hoàn hảo của nhà họ Hoắc, không chút liên quan gì đến chuyện có yêu hay không!
Cô xoay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Lúc lên xe, lão Triệu luôn miệng khen ngợi: “Tối nay mợ chủ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn lơ đãng nói: “Có cuộc xã giao!”
Nửa tiếng sau, xe lái đến Lan Quế Phường.
Đẩy cửa phòng tiệc nhỏ ra, đúng như Bạch Vi nói, rất nhiều bạn cũ.
Thích hợp để thư giãn, chơi đùa!
Tâm trạng Ôn Noãn không tệ lắm, cởi áo khoác vắt lên sô pha, trò chuyện với Bạch Vi đôi câu.
Dù cô có khiêm tốn đến đâu thì ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cô.
Tán thưởng giá trị con người cô, tò mò hôn nhân của cô và Hoắc Minh...
Bạch Vi cũng nghe nói đến Sở Liên nên tiến sát lại gần Ôn Noãn, đè giọng thật nhỏ: “Hay là, cứ khiến cô ta... như thế!”
Dưới ánh đèn mờ sang trọng, Ôn Noãn lắc chiếc ly chân cao.
Rượu sâm panh màu vàng kim nhẹ nhàng lắc lư...
Hồi lâu sau, Ôn Noãn vén mái tóc màu trà, cười cười: “Chờ cô ta xuất viện đã!”
Lúc này đang là lúc bầu không khí tốt nhất...
Bạch Vi bị Cảnh Sâm kéo vào nhà vệ sinh thân thiết, Ôn Noãn ngồi đó một mình rất hưởng thụ.
“Ôn Noãn!”
Trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, giọng nói rất quen thuộc.
Ôn Noãn ngước mắt, thế mà lại là Cố Trường Khanh.
Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp hắn...
Cố Trường Khanh khẽ hất cằm: “Ngồi được không?”
Những chuyện quá khứ từ lâu đã tan thành mây khói, Ôn Noãn dửng dưng nói: “Ngồi đi!”
Cố Trường Khanh không có vượt giới hạn.
Bọn họ quen biết nhiều năm, từng yêu, từng tổn thương lẫn nhau, đến hôm nay vẫn có thể bình tĩnh an yên ngồi uống rượu cùng nhau, hắn không khỏi hơi động lòng.
“Ôn Noãn, em có khỏe không?”
Ôn Noãn cười khẽ: “Khỏe lắm! Anh thì sao, kết hôn chưa?”
Cố Trường Khanh giơ tay ra, phẳng lì trống không, không có gì cả.
Ôn Noãn không nói gì.
Giọng Cố Trường Khanh khàn khàn: “Trước đó tôi ra Bắc làm ăn mới trở lại mấy ngày nay, nghe nói em... không được như ý lắm. Ôn Noãn, dù gì chúng ta cũng không còn trẻ nữa, anh cũng không vòng vo. Mấy năm nay quanh đi quẩn lại, anh thừa nhận bên cạnh có không ít phụ nữ, nhưng quay đầu lại, anh chỉ từng thích một mình em!”
Hắn rất hối hận...
Hắn rất hối hận vì đã vứt bỏ cô gái nguyện ý nấu cơm cho hắn, cùng hắn vượt qua khoảng thời gian đen tối...
Những năm qua hắn sống mơ mơ hồ hồ.
Còn Ôn Noãn thì lại đâm đầu vào hôn nhân.
Cố Trường Khanh cầu xin Bạch Vi mới có cơ hội gặp mặt lần này, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh mất trí nhớ đúng không? Anh ta quên mất đã yêu em!... Ôn Noãn, nếu như quá vất vả thì hay là em cân nhắc đến anh đi! Anh bằng lòng xem Hoắc Tây và Doãn Tư như máu mủ ruột thịt.”
Hắn nói xong thì lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn vẫn tựa lưng vào sô pha, khẽ lắc cái ly chân cao.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Cố Trường Khanh, đâu phải anh không sinh được đâu, mới nhiêu tuổi đã đi dòm ngó con của người ta rồi? Không sinh được thì khám nam khoa đi, còn không thì đi khám não ấy!”
Giữa bọn họ còn có gì cần cân nhắc?
Tâm trạng tốt đẹp của Ôn Noãn bị phá hỏng, không khỏi mất hứng, cầm túi định bỏ đi.
Cố Trường Khanh bắt lấy tay cô.
Tinh tế mịn màng như đậu hũ non vậy.
Ôn Noãn hất hắn ra: “Đáng lẽ tôi không nên nói câu nào với anh!”
Cố Trường Khanh cười khổ.
Hắn thật lòng, nhưng trong mắt Ôn Noãn đã không còn đáng tin nữa. Hắn nhìn dáng vẻ nóng bỏng xinh đẹp của cô, muôn vàn khổ sở hóa thành một câu: “Ôn Noãn, em thay đổi nhiều quá!”
Từ đầu đến cuối hắn vẫn tấm hình kia lại trong album ảnh trong điện thoại.
Trong đêm khuya, Ôn Noãn nằm trên bàn ăn chờ hắn về, trên bàn là thức ăn nóng hổi.
Đó là tình cảm tốt đẹp nhất hắn từng có.
Ôn Noãn không muốn nói chuyện cũ với hắn.
Cô nhanh chóng bỏ đi, bước vào thang máy thì gọi cho Bạch Vi. Chắc là bên kia đang thân thiết nên giọng Bạch Vi khẽ run: “Cậu đi à... Đừng... Lát nữa tớ vào ngay!”
Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện mình bỏ quên áo khoác lông bên trong.
Cô vuốt cánh tay trắng nõn, định nhờ lão Triệu đi lấy giúp mình, cô thật sự không muốn gặp Cố Trường Khanh nữa...
Bóng một chiếc Roll Royce màu đen vụt đến, đôi chân thon dài bước xuống.
Không phải lão Triệu, là Hoắc Minh.
Dưới ánh đèn neon, anh thật đẹp trai và quý phái.
Ôn Noãn ngà ngà say, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại là anh?”
Hoắc Minh cởi áo khoác dài ra phủ lên người cô.
Ôn Noãn giãy giụa mấy cái thì bị anh ôm chặt lấy, toàn thân bị áo khoác dài che phủ, mùi tùng hương nhàn nhạt dễ chịu của anh quẩn quanh mũi.
Anh ôm chặt cô, đôi môi đè lên vành tai cô, không vừa lòng nói: “Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!”
“Không cần anh lo! Buông tôi ra!”
“Không buông!”
...
Giữa lúc đang giằng co, có người bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Là Cố Trường Khanh.
Trong tay hắn là áo khoác lông của Ôn Noãn, hắn nhìn thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau thì cười nhạt, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng và cưng chiều: “Ôn Noãn, em để quên áo khoác!”
Cơ thể Ôn Noãn cứng đờ.
Dù cho gia đình đang lục đục thì cô cũng chẳng muốn vướng vào tình cảnh này.
Hoắc Minh thì nổi giận.
Anh ôm lấy vợ mình, nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh với đôi mắt bốc lửa...
Cố Trường Khanh không sợ chết tiến tới.
Hoắc Minh hơi né người, mở cửa xe ra nhét Ôn Noãn vào trong, cười nhạt với Cố Trường Khanh đứng đằng sau: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhé!”
Anh nhận lấy áo khoác của Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh không buông ra, hai người đàn ông ngấm ngầm giằng co, cuối cùng Cố Trường Khanh cũng chịu buông tay.
Hoắc Minh đùa cợt: “Tổng Giám đốc Cố cô đơn lẻ loi quá thì đi coi mắt thêm đi!”
Cố Trường Khanh cười cười, cúi đầu châm thuốc: “Ôn Noãn kết hôn rồi không phải cũng cô đơn đến đây chơi sao? Hoắc Minh... Nếu cô ấy nể nang anh thì sao anh lại phải đứng ngoài cửa như tài xế?”
Hoắc Minh giễu cợt: “Vậy cũng tốt hơn cậu tơ tưởng đến vợ người khác!”
Cố Trường Khanh từ tốn hút thuốc, liếc Hoắc Minh một cái: “Đúng vậy! Tôi còn tơ tưởng, từ ngày mai tôi sẽ nhiệt tình theo đuổi, không chừng có ngày sẽ khiến Ôn Noãn cảm động thì sao!”
Hắn nói một nửa là giận dỗi, một nửa là thật lòng.
Nhưng tận đáy lòng hắn biết rõ, Ôn Noãn sẽ không chào đón hắn.
Hoắc Minh không định phí lời thêm nữa.
Anh đi vòng ra trước, bước lên xe, ném áo khoác ra ghế sao, chung quy vẫn để ý.
Anh mất đi rất nhiều ký ức, thậm chí còn không biết Ôn Noãn với Cố Trường Khanh... đến bước nào!
Bọn họ đã hôn nhau chưa?
Có... làm chuyện đó hay chưa?
Hoắc Minh phóng xe thật nhanh...
Dần dần Ôn Noãn cũng cảm thấy không thoải mái, cô che ngực, nhỏ giọng hỏi: “Anh chở tối đi đâu?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn trong bóng đêm càng thêm nghiêm nghị.
Cực kỳ giống luật sư Hoắc hồi mới quen biết...
Chương 289: Giờ đây, cô chỉ muốn tổn thương anh!
Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước căn biệt thự hai người đang ở, từ khi không ở đây nữa thì cũng đã cho người giúp việc nghỉ nên căn biệt thự rộng lớn lại không một bóng người.
Hoắc Minh cởi dây an toàn ra, vòng qua bên kia kéo Ôn Noãn xuống xe.
Ôn Noãn không chịu.
Anh trực tiếp ôm ngang cô lên, không quan tâm cô đang vùng vẫy tay chân.
Anh vừa đi vừa mở đèn, biệt thự nhanh chóng đèn đuốc sáng trưng.
Ôn Noãn bị anh ném lên giường...
Cơ thể mềm mại của Ôn Noãn hơi nảy lên, vừa định chạy trốn đã bị anh bắt lấy hai tay ghim chặt xuống giường.
Tối nay, cô thật là đẹp...
Lúc nảy bởi vì đang tức giận mà bộ ngực nhấp nhô, lại càng thêm quyến rũ.
Nhu cầu của Hoắc Minh lại lớn thêm, tối nay bị Cố Trường Khanh kích thích nên không khỏi hơi bốc đồng, một tay anh tóm lấy tay không cho cô nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy cằm cô gấp gáp hôn lên môi.
Nụ hôn ấm áp làm dục vọng cưỡng bức của anh kéo đến ùn ùn.
Ôn Noãn không muốn, cô không muốn chút nào...
Cô lắc đầu hòng thoát khỏi nụ hôn.
“Hoắc Minh, đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Minh nhổm người dậy, hơi thở hỗn loạn, tròng mắt đen sâu thẳm: “Chúng ta là vợ chồng, sao anh lại không được chạm vào em?”
Ôn Noãn giãy giụa cả buổi, mất hết sức lực.
Cô vùi người trên chiếc giường mềm mại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì tôi ghê tởm anh!”
Hoắc Minh ngơ ngác.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân mình, không ngờ cô lại nói như thế.
Cô nói, ghê tởm anh?
Không phải cô... yêu anh à?
Môi Ôn Noãn run rẩy, chóp mũi hồng hồng nhưng vẫn kiên trì không khóc lên.
“Hoắc Minh, nếu anh có yêu tôi một chút thôi thì cũng biết Kiều An tổn thương tôi và Hoắc Tây sâu đậm cỡ nào, suýt nữa Hoắc Tây đã mất mạng!”
“Giờ anh còn đang chăm sóc em gái cô ta! Đầu năm mới anh bỏ người nhà lại chạy vào trong núi mấy ngày!”
“Hoắc Minh, luật sư Hoắc... Anh thật quyến rũ! Gái trẻ vì anh mà mạng cũng không cần!”
...
Hoắc Minh buông cô ra.
Anh từ từ, chậm rãi ngả ra sau, ngồi lên bắp chân cô.
Thậm chí anh còn muốn rút điếu thuốc ra hút.
Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi hỏi: “Còn em thì sao? Gái trẻ vì anh mạng cũng không cần... Ôn Noãn, còn em thì sao? Anh có vị trí nào trong lòng em?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên giường, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Muốn tổn thương anh!
Cô cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Không phải anh luôn muốn biết, anh và ‘anh ấy’ trong lòng tôi khác nhau chỗ nào sao?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chẳng bằng một phần của Minh!”
“Thậm chí anh còn không xứng bước vào căn hộ kia, không xứng thừa hưởng những kỷ niệm của tôi và anh ấy!”
“Hoắc Minh, tôi nói thật, tôi hận anh đã chiếm lấy cơ thể anh ấy!”
...
Cơ thể Hoắc Minh hoàn toàn cứng đờ.
Anh đã bị cô chọc điên.
Người phụ nữ này nằm trên giường anh nhưng lại nói những lời chọc anh tức chết!
Anh nghiêng người, khẽ cào vào cơ thể cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái bụng đã từng dựng dục hai sinh mạng nhỏ mà cười nhạt: “Mấy ngày chúng ta làm chuyện đó sao không thấy cô chê, khác gì những người ý loạn tình mê, gào lung tung dưới thân tôi chứ. Ôn Noãn, bà Hoắc... thanh cao gì thế!”
Ngực Ôn Noãn nhấp nhô kịch liệt.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, đùa cợt: “Vâng! Trải nghiệm không tệ! Nhưng hiện tại tôi không muốn trải nghiệm!”
“Có thật không?”
Anh dán lên môi cô, vẻ mặt khó coi: “Cơ thể cô đâu có thể hiện như thế!”
Anh rất tức giận khi nghe cô nói những lời như thế.
Điện thoại di động của Ôn Noãn reo lên.
Là Tiểu Hoắc Tây gọi tới, giọng mềm như sữa: “Mẹ, khi nào bố mẹ mới về?”
Ôn Noãn hất tóc, quay lưng lại.
Giọng nói đứt quãng xen lẫn dịu dàng: “Một lát nữa mẹ về!”
Tiểu Hoắc Tây nói tiếp: “Con muốn nghe bố đọc truyện!”
Ôn Noãn khẽ “ừ”.
Cô đè giọng thật thấp: “Mẹ nhớ Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây cười ngọt ngào: “Bé cũng nhớ mẹ!”
...
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm.
Anh thấy Ôn Noãn đổi sắc mặt, khi nhìn anh thì thế này, đối với con nhỏ lại là dạng khác!
Tóm lại anh vẫn để ý những gì cô nói, không có hứng thú làm với cô nữa, nằm thẳng lên giường nhưng vẫn mang giày, chẳng thèm để ý mà im lặng hút thuốc...
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi về thôi!”
Hoắc Minh hiểu ý cô, bọn họ nên ổn định tâm trạng ở đây, khi về nhà thì phải bình tĩnh lại, không được để người lớn và con nhỏ phát hiện bọn họ cãi nhau.
Anh chậm chạp phun ra một làn khói, hỏi: “Ôn Noãn, cô không mệt à?”
“Mệt chứ!”
“Nhưng tôi không còn cách nào cả! Hoắc Minh, nếu như có thể thì tôi cũng muốn chọn tự do.”
...
Cô phải gánh quá nhiều trọng trách trên vai...
Ngoại trừ Hoắc Minh, cô còn quá nhiều thứ không buông bỏ được.
Ôn Noãn đứng dậy vào phòng thay đồ thay một cái quần lông cừu, Hoắc Minh mỉa mai: “Sao nào, sợ bố mẹ nhìn thấy bộ dáng kia à?”
Ôn Noãn vén mái tóc dài, giọng nhàn nhạt: “Nếu anh thấy vui thì cứ đâm chọc vậy mỗi ngày nhé!”
Hoắc Minh bị cô làm cho tức chết...
Ôn Noãn đã bước ra ngoài: “Nửa tiếng sau chúng ta về!”
Cô chậm rãi bước xuống lầu tắt đen, ngồi xuống trước cây piano tên Morning Dew, nhắm mắt đàn “Khúc Sonate Ánh Trăng”...
Ánh trăng yếu ớt chiếu lên gương mặt dịu dàng của Ôn Noãn, nhưng vẻ mặt cô lại chất chứa bi thương, khóe mắt lấp lánh ánh nước...
Đó là nước mắt sao?
Hoắc Minh đứng trên bậc thang lẳng lặng nhìn cô.
Tối nay anh đã từng nghi ngờ cô có phải là chưa dứt tình với Cố Trường Khanh hay không, nhưng lúc này đây, anh vô cùng chắc chắn cô yêu “Hoắc Minh” kia sâu sắc...
Anh ghen, anh khó chịu.
Thế nhưng anh không thể rời mắt, bởi vì dáng vẻ khi Ôn Noãn đánh đàn thật chói mắt.
Bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ sát đất cũng không sáng chói bằng cô.
...
Chiến tranh lạnh giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh tiếp tục kéo dài.
Sau Tết bọn họ đều rất bận bịu nên không ai đi phá băng.
Tháng hai tiết trời ấm áp.
Tập đoàn Tây Á, phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc, trợ lý Từ mang một bó hoa tươi vào, cười tủm tỉm: “Tổng Giám đốc Ôn, có hoa nè!”
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên: “Ném vào thùng rác đi!”
Trợ lý Từ hắng giọng: “Hoa của Tổng Giám đốc Cố đã xử lý rồi, đây là hoa của luật sư Hoắc á.”
Ôn Noãn giương mắt: “Đem qua đây xem thử!”
Trợ lý Từ đặt bó hoa lên bàn làm việc.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn bó hoa hồng sâm panh, rút tấm thẻ bên trong ra, trong đó chỉ có một câu ngắn gọn.
Bà Hoắc, lễ tình nhân vui vẻ!
Lễ Tình Nhân...
Lại đến Lễ Tình Nhân!
Ôn Noãn hơi bực bội, sau đó cô ngước nhìn trợ lý Từ: “Đi bảo mọi người hôm nay tan làm sớm hai tiếng... Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!”
Trợ lý Từ mỉm cười: “Tổng Giám đốc Ôn tốt quá! Chắc chắn mọi người rất vui!”
Ôn Noãn gật đầu, tỏ ý cho cô ấy ra ngoài.
Cả đám đều đã tan làm, Ôn Noãn cầm tờ báo bên cạnh lên, tiêu đề phía trên là về Hoắc Minh... Anh lại cãi thắng một án lớn ở thành phố H.
Trong tiệc mừng, anh giơ ly sâm panh, khóe miệng khẽ cong, oai hùng rạng rỡ.
Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn anh gửi đến.
Ôn Noãn, anh rất muốn chia sẻ niềm vui với em!
Ôn Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Cô chỉ huy công nhân, chưa đến nửa ngày đã hoàn thiện một căn phòng nhỏ.
Sau khi bố trí xong hết mọi thứ, Ôn Noãn dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi...
Buổi chiều cô không gặp ai cả!
Cô ở trong không gian riêng tư của mình, cầm cuốn sổ nhật ký Hoắc Minh để lại, cẩn thận đọc.
Khóe mắt hơi ẩm ướt.
Cô rất nhớ anh.
Cô hoài niệm tình cảm của bọn họ...
Bốn giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông đã dẫn theo đám trẻ ra ngoài, biệt thự im phăng phắc không có tí không khí ngày Tết. Hoắc Minh gọi một người hầu lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Vợ tôi đâu?"
Người hầu biết bọn họ cãi nhau, do dự nói: "Đang ở trên lầu!"
Hoắc Minh gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo từ hai ba ngày trước, vẫn chưa tắm rửa lại, dựa theo tính tình ưa sạch sẽ của anh thì đáng ra nên đi tắm trước, nhưng mà anh muốn nhìn thấy Ôn Noãn trước.
Hoắc Minh dễ dàng tìm được Ôn Noãn.
Dưới ánh đèn vàng mờ, cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh đến gần, nhìn thấy ánh nước ở khóe mắt cô.
Cô đã khóc?
Trong lòng Hoắc Minh ít nhiều gì cũng có chút áy náy, anh chống một tay lên bên cạnh cô, cúi người xuống định hôn môi cô...
Ôn Noãn tỉnh!
Lông mi dài run run, sau đó hai mắt nhìn thẳng hai mắt anh. Mấy giây sau cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy: "Về rồi à?"
Hoắc Minh nghe ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của cô.
Anh ngước mắt nhìn bốn phía.
Căn phòng này được bố trí rất thoải mái, có thể nhận ra được cô muốn ở lại đây lâu dài, cho nên anh cúi đầu lẩm bẩm: "Em giận anh, nhưng vẫn còn luyến tiếc anh đúng không? Em không dọn đi, chứng tỏ em vẫn còn để ý tới cuộc hôn nhân của chúng ta."
Ôn Noãn chậm rãi khép cuốn sổ lại.
Cô nhìn một lớp bụi mỏng bám trên đó, cười lạnh: "Luật sư Hoắc, đừng có mà dát vàng lên mặt như vậy! Tôi chỉ vì Hoắc Tây mà thôi... Chẳng lẽ anh không biết sức khỏe Hoắc Tây thế nào à?"
Hoắc Minh ngẩn ra.
Hoắc Tây có bệnh tự kỷ, cho nên... Vì con cái nên cô mới bảo trì cuộc hôn nhân này?
Giọng nói của Ôn Noãn rất nhỏ: "Cứ vậy là được! Anh đi ra ngoài đi!"
Thái độ của cô hoàn toàn xem anh như người xa lạ.
Rõ ràng, mấy hôm trước cô còn ngồi trong xe anh, còn mang vẻ mê say nói: "Hoắc Minh, em muốn hôn môi!"
Hoắc Minh không đi ra.
Chẳng như không đi, anh còn giữ chặt cánh tay Ôn Noãn lại không cho cô có cơ hội trốn thoát, anh muốn hôn môi cô, nhưng đến khi thò mặt lại gần thì Ôn Noãn lại quay ngoắt đi.
"Đừng có chạm vào tôi!"
...
Hoắc Minh còn muốn hôn, nhưng Ôn Noãn chống cự quá mãnh liệt.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô như ngưng đọng lại, đầu ngón tay kéo ra một sợi tóc dài từ trên đầu vai anh.
Một sợi tóc màu đen, rõ ràng không phải của Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không hề dan díu với người phụ nữ nào khác, chắc chắn không phải do người phụ nữ xa lạ để lại, ngoại trừ... Lúc ở bệnh viện, Sở Liên đột nhiên ôm anh một cái, lúc đó anh bị bất ngờ.
Có phải bị dính vào từ khi đó không?
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng: "Đúng là ghê tởm thật!"
Cô biết đây chỉ là trò hề của Sở Liên để ly gián quan hệ của cô và Hoắc Minh, nhưng cái trò hề này cũng là do Hoắc Minh vội vàng xáp đến cho đối phương cơ hội!
Cô mệt rồi, không muốn để ý nữa!
Hoắc Minh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, kiên nhẫn dỗ cô: "Anh không biết bị dính phải lúc nào, tin anh đi, anh không làm chuyện có lỗi với em, có lỗi với bọn nhỏ."
Anh cũng thông minh đấy, dùng bọn nhỏ để vùi dập chuyện này.
Ôn Noãn cong khóe môi lên, đáp lại anh bằng một nụ cười lạnh...
Hoắc Minh nhìn thấy chói mắt, lại muốn hôn cô, anh không muốn nhìn thấy biểu cảm này của cô, giống như là... Muốn từ bỏ anh!
Một cái bạt tay vang rát mặt.
Lòng bàn tay Ôn Noãn tê đi, cô không thể nhịn được nữa, nói: "Cút ra ngoài!"
Hoắc Minh ngây người ra.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt trở nên anh u ám, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô gằn từng chữ một: "Ôn Noãn, đó là một mạng người!"
Ôn Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mịt mờ: "Mạng của cô ta là mạng, vậy mạng của tôi với Hoắc Tây không phải à? Hoắc Minh, anh cảm thấy tôi máu lạnh đúng không? Tôi không ngại nói cho anh biết suy nghĩ thật trong lòng, tôi còn đang hy vọng cô ta có thể chết đi! Cô ta chết đi rồi, sẽ không..."
"Ôn Noãn!"
Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập sự tàn nhẫn, anh không cho phép cô nói tiếp.
Ôn Noãn lại không thèm để ý.
Cô dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nói ra câu từ tàn nhẫn nhất: "Tốt nhất là cô ta đừng có mấy suy nghĩ bậy bạ, nếu không... Luật sư Hoắc, tôi không ngại khiêu chiến pháp luật đâu!"
Ít nhiều gì Hoắc Minh cũng nghe ra ý cô nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lồng ngực phập phồng, một lát sau mới lẩm bẩm: "Ôn Noãn, đâu mới là con người thật của em! Em nhìn lại bản thân hiện tại xem, còn có tí gì là ngoan ngoãn hiền lành không?"
Ôn Noãn giơ tay vất thẳng cuốn tạp chí vào người anh: "Vậy anh cứ coi tôi như gái hư cũng được!"
Hoắc Minh nghiến răng.
Cuối cùng anh vẫn rời đi, còn đóng sầm cửa lại.
...
Anh về phòng ngủ chính tắm rửa.
Bực bội cởi áo khoác ra, nhìn một cái, nghĩ đến sợi tóc dính trên đó.
Anh không thèm nghĩ ngợi quăng luôn vào sọt rác.
Sau đó lúc anh lơ đãng mở tủ quần áo ra, lại ngẩn người một trận, trong tủ vốn dĩ treo quần áo của cả nam lẫn nữ, hiện tại đã bị dọn sạch một nửa, chỉ còn lại áo sơ mi tây trang của đàn ông, mà những bộ váy xinh đẹp của Ôn Noãn...
Cô đã dọn hết đi rồi!
Giờ khắc này, Hoắc Minh đã hoàn toàn ngộ ra, Ôn Noãn không nói đùa.
Thân cô còn đang ở nhà họ Hoắc.
Nhưng trong lòng cô, cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn lại hai đứa nhỏ, những thứ khác đã không còn giá trị gì...
Lúc rửa mặt cạo râu, anh nhìn gương vuốt ve mặt mình.
Sau đó, không nhịn được mà nghĩ, liệu Ôn Noãn còn cảm giác gì với gương mặt này không?
...
Bọn họ đang ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
Ôn Noãn cố ý tránh anh.
Lúc anh chơi với Hoắc Tây, cô sẽ trở lại phòng ngủ của mình, ngay cả lúc cho Doãn Tư ăn, cô sẽ lễ phép mời anh rời khỏi, cứ như kiểu anh là người đàn ông không liên quan gì.
Ban đêm, anh chủ động pha sữa bò cho Hoắc Tây.
Lúc đẩy cửa ra, dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt của Ôn Noãn càng trở nên điềm đạm.
Cô bé đang nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm thật chặt, đang nằm nghe Ôn Noãn đọc truyện.
Giọng nói của Ôn Noãn rất êm tai, ôn hòa thêm chút khàn khàn, làm Hoắc Minh không khỏi nhớ tới những buổi đêm kiều diễm đó, cô nằm dưới người anh, tiếng nói khàn khàn xin tha...
Kết hầu của anh cuộn lên xuống, nhẹ nhàng nhét bình sữa vào trong tay Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây ôm bình uống.
Sau khi uống được nửa bình, cô bé đã buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc lư lảo đảo.
Giọng đọc của Ôn Noãn càng ôn hòa thêm chút...
Đêm khuya, cô vỗ vai Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng hát ru.
Hoắc Minh khom lưng cúi sát vào, nói nhỏ: "Con bé ngủ rồi!"
Ôn Noãn cẩn thận buông cô bé ra, lại hôn trán cô bé, sau đó mới bước xuống giường.
Cô đi sang phòng bên cạnh để xem Doãn Tư.
Hiện tại Doãn Tư đã ngủ một mình ở phòng trẻ con, ban đêm có hai bảo mẫu thay phiên nhau trực, Ôn Noãn xem xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đi sát đằng sau cô, ở hành lang không người, anh cầm lấy tay cô, dễ dàng đè cô lên vách tường.
"Ôn Noãn, em còn muốn chiến tranh lạnh với anh bao lâu?"
"Giữa anh và cô ta sẽ không có chuyện gì cả!"
...
Ôn Noãn chống tay lên bả vai anh, đẩy anh ra, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.
Hoắc Minh lại một lần nữa bắt lấy cổ tay cô.
"Chúng ta nói chuyện đã!"
Ôn Noãn dừng chân lại, thân mình mảnh khảnh của cô được ánh đèn chiếu lên, càng tỏ rõ vẻ gầy gò.
Mới có mấy ngày, cô đã hao gầy đi nhiều.
Làm sao giống với người vừa sinh được hai tháng?
Ôn Noãn hơi khàn giọng nói: "Anh cảm thấy, giữa chúng ta còn chuyện gì để nói à? Từ khi Sở Liên xuất hiện, tôi đã thể hiện rõ sự bài xích và phản cảm, chỉ cần anh thật sự có một chút tình cảm với tôi, nếu anh thật sự coi tôi như vợ của anh, thì anh sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Nói xong, cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ, như tiếng lòng vỡ nát của Hoắc Minh...
Chương 288: Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng ăn chỉ có Hoắc Minh và Ôn Noãn.
Người giúp việc cười tủm tỉm: “Ông chủ bà chủ đã dẫn bọn nhỏ ra ngoài rồi!”
Hoắc Minh biết bố mẹ đang cho bọn họ cơ hội được ở riêng, tất nhiên anh cũng đồng tình với chuyện này nên nói với Ôn Noãn: “Hai giờ chiều nay có đại nhạc hội, em cho Doãn Tư ăn rồi chúng ta đi xem nhé?”
Ôn Noãn lẳng lặng ăn cơm.
Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở nhà!”
Hoắc Minh nhìn gương mặt cô: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi rồi, em không định ra ngoài một chút à?”
“Không muốn lắm!”
Hoắc Minh bị lạnh nhạt.
Anh vừa sinh ra đã là con cưng của trời, cao quý ngạo mạn, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.
Người phụ nữ này!
Anh bị mất mặt mấy lần thì không tiếp tục kiên trì nữa, định lát nữa sẽ lên lầu xem vụ án.
Ngay lúc anh vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là Sở Liên.
Hoắc Minh nhìn điện thoại hồi lâu rồi nhìn sang Ôn Noãn, cuối cùng tắt máy.
Điện thoại di động lại reo vang lần nữa.
Anh lại tiếp tục cúp máy, sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn: “Chắc chắn cô ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa!”
Ôn Noãn thả con dao trong tay vào đĩa, lẳng lặng nhìn anh: “Anh kéo cô ta ra khỏi danh sách chặn rồi à? Không bỏ được?”
“Ôn Noãn!”
“Hoắc Minh, lần này cô ta có thể nằm dưới chân núi, lần sau cô ta có thể nhảy lầu, nếu anh không nhận điện thoại của cô ta thì cô ta sẽ nhờ bạn học truyền tin đến, đến khi đó anh lại nói đó là một sinh mạng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Có một lần thì sẽ có một trăm lần!”
Cô lười nói nữa, đứng dậy về phòng ngủ đọc sách một lúc.
Đến trưa, cô không ăn cơm với anh nữa.
Buổi chiều, cô xuống tầng hầm tập yoga, tập đến toàn thân đều là mồ hôi.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động của cô: “Em có điện thoại!”
Ôn Noãn đang kéo chân, nghe thấy thế thì cảm ơn một tiếng.
Nhìn thử thì thấy là Bạch Vi.
Bạch Vi không biết nghe được tin đồn từ đâu nên hẹn Ôn Noãn ra ngoài giải khuây.
Ôn Noãn có hơi miễn cưỡng.
Bạch Vi tựa vào đầu vai Cảnh Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của chồng mình, gào lên: “Đều là mấy người bạn cũ thôi! Bây giờ cậu là người lăn lộn tốt nhất trong số chúng ta, có tài sản mấy trăm tỉ còn có con trai con gái... Đến đây, còn có một khách mời bí ẩn nha!”
Ôn Noãn bị chọc cười: “Ai đấy, quan trọng vậy à!”
Bạch Vi không chịu nói.
Ôn Noãn lấy khăn lau mồ hôi: “Thôi được rồi! Vẫn là cái câu lạc bộ kia đúng không?”
Bạch Vi lém lỉnh bảo đúng, sau đó đè thấp giọng nói: “Sửa soạn cho đẹp chút, tuyệt đối không uổng chuyến này!”
Ôn Noãn không nhịn được mà cười lên.
Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn có người bạn như Bạch Vi bên cạnh, thật tốt.
Cô cúp điện thoại, tâm trạng tốt lên.
Nhưng mặt Hoắc Minh lại xanh lè, mặc dù tiếng trong điện thoại không quá rõ nhưng ít nhiều gì anh cũng đoán được, không có gì ngoài xã giao, tụ tập!
Anh tựa người vào máy chạy bộ bên cạnh, không vui: “Anh hẹn em đi hòa nhạc em bảo không rảnh, sao, Bạch Vi kêu em ra ngoài chơi thì em rảnh à? Anh muốn đi cùng!”
Ôn Noãn tiếp tục chạy bộ, hời hợt: “Bạch Vi không mời anh!”
“Em dẫn anh đi!”
Ôn Noãn chỉ cười cười không nói, ý tứ rất rõ.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi quay đầu bỏ đi...
Luật sư Hoắc, chung quy vẫn có vài phần tính tình.
...
Bảy giờ tối, Ôn Noãn ra ngoài.
Hoắc Minh chợt mở cửa nhìn cô chăm chú...
Váy màu vàng lấp lánh, dây áo mỏng manh.
Cô không mang tất, đôi chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên ngoài khoác một cái áo lông, chân mang giày cao gót cùng màu.
Tối nay Ôn Noãn vô cùng bóng bẩy.
Hầu kết Hoắc Minh khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Anh đưa em đi!”
“Không cần, chú Triệu chờ sẵn rồi!”
“Em có chắc muốn mặc như vậy đi tụ tập không? Ôn Noãn, em có chồng rồi!”
...
Đôi mắt Ôn Noãn ánh lên ý cười nhợt nhạt.
Chồng? Anh có xem cô là vợ sao...
Trong lòng anh cô bất quá cũng chỉ là một người bạn giường tạm được mà thôi, hoặc là cô con dâu hoàn hảo của nhà họ Hoắc, không chút liên quan gì đến chuyện có yêu hay không!
Cô xoay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Lúc lên xe, lão Triệu luôn miệng khen ngợi: “Tối nay mợ chủ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn lơ đãng nói: “Có cuộc xã giao!”
Nửa tiếng sau, xe lái đến Lan Quế Phường.
Đẩy cửa phòng tiệc nhỏ ra, đúng như Bạch Vi nói, rất nhiều bạn cũ.
Thích hợp để thư giãn, chơi đùa!
Tâm trạng Ôn Noãn không tệ lắm, cởi áo khoác vắt lên sô pha, trò chuyện với Bạch Vi đôi câu.
Dù cô có khiêm tốn đến đâu thì ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cô.
Tán thưởng giá trị con người cô, tò mò hôn nhân của cô và Hoắc Minh...
Bạch Vi cũng nghe nói đến Sở Liên nên tiến sát lại gần Ôn Noãn, đè giọng thật nhỏ: “Hay là, cứ khiến cô ta... như thế!”
Dưới ánh đèn mờ sang trọng, Ôn Noãn lắc chiếc ly chân cao.
Rượu sâm panh màu vàng kim nhẹ nhàng lắc lư...
Hồi lâu sau, Ôn Noãn vén mái tóc màu trà, cười cười: “Chờ cô ta xuất viện đã!”
Lúc này đang là lúc bầu không khí tốt nhất...
Bạch Vi bị Cảnh Sâm kéo vào nhà vệ sinh thân thiết, Ôn Noãn ngồi đó một mình rất hưởng thụ.
“Ôn Noãn!”
Trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, giọng nói rất quen thuộc.
Ôn Noãn ngước mắt, thế mà lại là Cố Trường Khanh.
Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp hắn...
Cố Trường Khanh khẽ hất cằm: “Ngồi được không?”
Những chuyện quá khứ từ lâu đã tan thành mây khói, Ôn Noãn dửng dưng nói: “Ngồi đi!”
Cố Trường Khanh không có vượt giới hạn.
Bọn họ quen biết nhiều năm, từng yêu, từng tổn thương lẫn nhau, đến hôm nay vẫn có thể bình tĩnh an yên ngồi uống rượu cùng nhau, hắn không khỏi hơi động lòng.
“Ôn Noãn, em có khỏe không?”
Ôn Noãn cười khẽ: “Khỏe lắm! Anh thì sao, kết hôn chưa?”
Cố Trường Khanh giơ tay ra, phẳng lì trống không, không có gì cả.
Ôn Noãn không nói gì.
Giọng Cố Trường Khanh khàn khàn: “Trước đó tôi ra Bắc làm ăn mới trở lại mấy ngày nay, nghe nói em... không được như ý lắm. Ôn Noãn, dù gì chúng ta cũng không còn trẻ nữa, anh cũng không vòng vo. Mấy năm nay quanh đi quẩn lại, anh thừa nhận bên cạnh có không ít phụ nữ, nhưng quay đầu lại, anh chỉ từng thích một mình em!”
Hắn rất hối hận...
Hắn rất hối hận vì đã vứt bỏ cô gái nguyện ý nấu cơm cho hắn, cùng hắn vượt qua khoảng thời gian đen tối...
Những năm qua hắn sống mơ mơ hồ hồ.
Còn Ôn Noãn thì lại đâm đầu vào hôn nhân.
Cố Trường Khanh cầu xin Bạch Vi mới có cơ hội gặp mặt lần này, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh mất trí nhớ đúng không? Anh ta quên mất đã yêu em!... Ôn Noãn, nếu như quá vất vả thì hay là em cân nhắc đến anh đi! Anh bằng lòng xem Hoắc Tây và Doãn Tư như máu mủ ruột thịt.”
Hắn nói xong thì lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn vẫn tựa lưng vào sô pha, khẽ lắc cái ly chân cao.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Cố Trường Khanh, đâu phải anh không sinh được đâu, mới nhiêu tuổi đã đi dòm ngó con của người ta rồi? Không sinh được thì khám nam khoa đi, còn không thì đi khám não ấy!”
Giữa bọn họ còn có gì cần cân nhắc?
Tâm trạng tốt đẹp của Ôn Noãn bị phá hỏng, không khỏi mất hứng, cầm túi định bỏ đi.
Cố Trường Khanh bắt lấy tay cô.
Tinh tế mịn màng như đậu hũ non vậy.
Ôn Noãn hất hắn ra: “Đáng lẽ tôi không nên nói câu nào với anh!”
Cố Trường Khanh cười khổ.
Hắn thật lòng, nhưng trong mắt Ôn Noãn đã không còn đáng tin nữa. Hắn nhìn dáng vẻ nóng bỏng xinh đẹp của cô, muôn vàn khổ sở hóa thành một câu: “Ôn Noãn, em thay đổi nhiều quá!”
Từ đầu đến cuối hắn vẫn tấm hình kia lại trong album ảnh trong điện thoại.
Trong đêm khuya, Ôn Noãn nằm trên bàn ăn chờ hắn về, trên bàn là thức ăn nóng hổi.
Đó là tình cảm tốt đẹp nhất hắn từng có.
Ôn Noãn không muốn nói chuyện cũ với hắn.
Cô nhanh chóng bỏ đi, bước vào thang máy thì gọi cho Bạch Vi. Chắc là bên kia đang thân thiết nên giọng Bạch Vi khẽ run: “Cậu đi à... Đừng... Lát nữa tớ vào ngay!”
Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện mình bỏ quên áo khoác lông bên trong.
Cô vuốt cánh tay trắng nõn, định nhờ lão Triệu đi lấy giúp mình, cô thật sự không muốn gặp Cố Trường Khanh nữa...
Bóng một chiếc Roll Royce màu đen vụt đến, đôi chân thon dài bước xuống.
Không phải lão Triệu, là Hoắc Minh.
Dưới ánh đèn neon, anh thật đẹp trai và quý phái.
Ôn Noãn ngà ngà say, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại là anh?”
Hoắc Minh cởi áo khoác dài ra phủ lên người cô.
Ôn Noãn giãy giụa mấy cái thì bị anh ôm chặt lấy, toàn thân bị áo khoác dài che phủ, mùi tùng hương nhàn nhạt dễ chịu của anh quẩn quanh mũi.
Anh ôm chặt cô, đôi môi đè lên vành tai cô, không vừa lòng nói: “Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!”
“Không cần anh lo! Buông tôi ra!”
“Không buông!”
...
Giữa lúc đang giằng co, có người bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Là Cố Trường Khanh.
Trong tay hắn là áo khoác lông của Ôn Noãn, hắn nhìn thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau thì cười nhạt, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng và cưng chiều: “Ôn Noãn, em để quên áo khoác!”
Cơ thể Ôn Noãn cứng đờ.
Dù cho gia đình đang lục đục thì cô cũng chẳng muốn vướng vào tình cảnh này.
Hoắc Minh thì nổi giận.
Anh ôm lấy vợ mình, nhìn chằm chằm Cố Trường Khanh với đôi mắt bốc lửa...
Cố Trường Khanh không sợ chết tiến tới.
Hoắc Minh hơi né người, mở cửa xe ra nhét Ôn Noãn vào trong, cười nhạt với Cố Trường Khanh đứng đằng sau: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Cố nhé!”
Anh nhận lấy áo khoác của Ôn Noãn.
Cố Trường Khanh không buông ra, hai người đàn ông ngấm ngầm giằng co, cuối cùng Cố Trường Khanh cũng chịu buông tay.
Hoắc Minh đùa cợt: “Tổng Giám đốc Cố cô đơn lẻ loi quá thì đi coi mắt thêm đi!”
Cố Trường Khanh cười cười, cúi đầu châm thuốc: “Ôn Noãn kết hôn rồi không phải cũng cô đơn đến đây chơi sao? Hoắc Minh... Nếu cô ấy nể nang anh thì sao anh lại phải đứng ngoài cửa như tài xế?”
Hoắc Minh giễu cợt: “Vậy cũng tốt hơn cậu tơ tưởng đến vợ người khác!”
Cố Trường Khanh từ tốn hút thuốc, liếc Hoắc Minh một cái: “Đúng vậy! Tôi còn tơ tưởng, từ ngày mai tôi sẽ nhiệt tình theo đuổi, không chừng có ngày sẽ khiến Ôn Noãn cảm động thì sao!”
Hắn nói một nửa là giận dỗi, một nửa là thật lòng.
Nhưng tận đáy lòng hắn biết rõ, Ôn Noãn sẽ không chào đón hắn.
Hoắc Minh không định phí lời thêm nữa.
Anh đi vòng ra trước, bước lên xe, ném áo khoác ra ghế sao, chung quy vẫn để ý.
Anh mất đi rất nhiều ký ức, thậm chí còn không biết Ôn Noãn với Cố Trường Khanh... đến bước nào!
Bọn họ đã hôn nhau chưa?
Có... làm chuyện đó hay chưa?
Hoắc Minh phóng xe thật nhanh...
Dần dần Ôn Noãn cũng cảm thấy không thoải mái, cô che ngực, nhỏ giọng hỏi: “Anh chở tối đi đâu?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn trong bóng đêm càng thêm nghiêm nghị.
Cực kỳ giống luật sư Hoắc hồi mới quen biết...
Chương 289: Giờ đây, cô chỉ muốn tổn thương anh!
Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước căn biệt thự hai người đang ở, từ khi không ở đây nữa thì cũng đã cho người giúp việc nghỉ nên căn biệt thự rộng lớn lại không một bóng người.
Hoắc Minh cởi dây an toàn ra, vòng qua bên kia kéo Ôn Noãn xuống xe.
Ôn Noãn không chịu.
Anh trực tiếp ôm ngang cô lên, không quan tâm cô đang vùng vẫy tay chân.
Anh vừa đi vừa mở đèn, biệt thự nhanh chóng đèn đuốc sáng trưng.
Ôn Noãn bị anh ném lên giường...
Cơ thể mềm mại của Ôn Noãn hơi nảy lên, vừa định chạy trốn đã bị anh bắt lấy hai tay ghim chặt xuống giường.
Tối nay, cô thật là đẹp...
Lúc nảy bởi vì đang tức giận mà bộ ngực nhấp nhô, lại càng thêm quyến rũ.
Nhu cầu của Hoắc Minh lại lớn thêm, tối nay bị Cố Trường Khanh kích thích nên không khỏi hơi bốc đồng, một tay anh tóm lấy tay không cho cô nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy cằm cô gấp gáp hôn lên môi.
Nụ hôn ấm áp làm dục vọng cưỡng bức của anh kéo đến ùn ùn.
Ôn Noãn không muốn, cô không muốn chút nào...
Cô lắc đầu hòng thoát khỏi nụ hôn.
“Hoắc Minh, đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Minh nhổm người dậy, hơi thở hỗn loạn, tròng mắt đen sâu thẳm: “Chúng ta là vợ chồng, sao anh lại không được chạm vào em?”
Ôn Noãn giãy giụa cả buổi, mất hết sức lực.
Cô vùi người trên chiếc giường mềm mại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì tôi ghê tởm anh!”
Hoắc Minh ngơ ngác.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân mình, không ngờ cô lại nói như thế.
Cô nói, ghê tởm anh?
Không phải cô... yêu anh à?
Môi Ôn Noãn run rẩy, chóp mũi hồng hồng nhưng vẫn kiên trì không khóc lên.
“Hoắc Minh, nếu anh có yêu tôi một chút thôi thì cũng biết Kiều An tổn thương tôi và Hoắc Tây sâu đậm cỡ nào, suýt nữa Hoắc Tây đã mất mạng!”
“Giờ anh còn đang chăm sóc em gái cô ta! Đầu năm mới anh bỏ người nhà lại chạy vào trong núi mấy ngày!”
“Hoắc Minh, luật sư Hoắc... Anh thật quyến rũ! Gái trẻ vì anh mà mạng cũng không cần!”
...
Hoắc Minh buông cô ra.
Anh từ từ, chậm rãi ngả ra sau, ngồi lên bắp chân cô.
Thậm chí anh còn muốn rút điếu thuốc ra hút.
Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi hỏi: “Còn em thì sao? Gái trẻ vì anh mạng cũng không cần... Ôn Noãn, còn em thì sao? Anh có vị trí nào trong lòng em?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên giường, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Muốn tổn thương anh!
Cô cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Không phải anh luôn muốn biết, anh và ‘anh ấy’ trong lòng tôi khác nhau chỗ nào sao?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chẳng bằng một phần của Minh!”
“Thậm chí anh còn không xứng bước vào căn hộ kia, không xứng thừa hưởng những kỷ niệm của tôi và anh ấy!”
“Hoắc Minh, tôi nói thật, tôi hận anh đã chiếm lấy cơ thể anh ấy!”
...
Cơ thể Hoắc Minh hoàn toàn cứng đờ.
Anh đã bị cô chọc điên.
Người phụ nữ này nằm trên giường anh nhưng lại nói những lời chọc anh tức chết!
Anh nghiêng người, khẽ cào vào cơ thể cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái bụng đã từng dựng dục hai sinh mạng nhỏ mà cười nhạt: “Mấy ngày chúng ta làm chuyện đó sao không thấy cô chê, khác gì những người ý loạn tình mê, gào lung tung dưới thân tôi chứ. Ôn Noãn, bà Hoắc... thanh cao gì thế!”
Ngực Ôn Noãn nhấp nhô kịch liệt.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, đùa cợt: “Vâng! Trải nghiệm không tệ! Nhưng hiện tại tôi không muốn trải nghiệm!”
“Có thật không?”
Anh dán lên môi cô, vẻ mặt khó coi: “Cơ thể cô đâu có thể hiện như thế!”
Anh rất tức giận khi nghe cô nói những lời như thế.
Điện thoại di động của Ôn Noãn reo lên.
Là Tiểu Hoắc Tây gọi tới, giọng mềm như sữa: “Mẹ, khi nào bố mẹ mới về?”
Ôn Noãn hất tóc, quay lưng lại.
Giọng nói đứt quãng xen lẫn dịu dàng: “Một lát nữa mẹ về!”
Tiểu Hoắc Tây nói tiếp: “Con muốn nghe bố đọc truyện!”
Ôn Noãn khẽ “ừ”.
Cô đè giọng thật thấp: “Mẹ nhớ Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây cười ngọt ngào: “Bé cũng nhớ mẹ!”
...
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm.
Anh thấy Ôn Noãn đổi sắc mặt, khi nhìn anh thì thế này, đối với con nhỏ lại là dạng khác!
Tóm lại anh vẫn để ý những gì cô nói, không có hứng thú làm với cô nữa, nằm thẳng lên giường nhưng vẫn mang giày, chẳng thèm để ý mà im lặng hút thuốc...
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi về thôi!”
Hoắc Minh hiểu ý cô, bọn họ nên ổn định tâm trạng ở đây, khi về nhà thì phải bình tĩnh lại, không được để người lớn và con nhỏ phát hiện bọn họ cãi nhau.
Anh chậm chạp phun ra một làn khói, hỏi: “Ôn Noãn, cô không mệt à?”
“Mệt chứ!”
“Nhưng tôi không còn cách nào cả! Hoắc Minh, nếu như có thể thì tôi cũng muốn chọn tự do.”
...
Cô phải gánh quá nhiều trọng trách trên vai...
Ngoại trừ Hoắc Minh, cô còn quá nhiều thứ không buông bỏ được.
Ôn Noãn đứng dậy vào phòng thay đồ thay một cái quần lông cừu, Hoắc Minh mỉa mai: “Sao nào, sợ bố mẹ nhìn thấy bộ dáng kia à?”
Ôn Noãn vén mái tóc dài, giọng nhàn nhạt: “Nếu anh thấy vui thì cứ đâm chọc vậy mỗi ngày nhé!”
Hoắc Minh bị cô làm cho tức chết...
Ôn Noãn đã bước ra ngoài: “Nửa tiếng sau chúng ta về!”
Cô chậm rãi bước xuống lầu tắt đen, ngồi xuống trước cây piano tên Morning Dew, nhắm mắt đàn “Khúc Sonate Ánh Trăng”...
Ánh trăng yếu ớt chiếu lên gương mặt dịu dàng của Ôn Noãn, nhưng vẻ mặt cô lại chất chứa bi thương, khóe mắt lấp lánh ánh nước...
Đó là nước mắt sao?
Hoắc Minh đứng trên bậc thang lẳng lặng nhìn cô.
Tối nay anh đã từng nghi ngờ cô có phải là chưa dứt tình với Cố Trường Khanh hay không, nhưng lúc này đây, anh vô cùng chắc chắn cô yêu “Hoắc Minh” kia sâu sắc...
Anh ghen, anh khó chịu.
Thế nhưng anh không thể rời mắt, bởi vì dáng vẻ khi Ôn Noãn đánh đàn thật chói mắt.
Bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ sát đất cũng không sáng chói bằng cô.
...
Chiến tranh lạnh giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh tiếp tục kéo dài.
Sau Tết bọn họ đều rất bận bịu nên không ai đi phá băng.
Tháng hai tiết trời ấm áp.
Tập đoàn Tây Á, phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc, trợ lý Từ mang một bó hoa tươi vào, cười tủm tỉm: “Tổng Giám đốc Ôn, có hoa nè!”
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên: “Ném vào thùng rác đi!”
Trợ lý Từ hắng giọng: “Hoa của Tổng Giám đốc Cố đã xử lý rồi, đây là hoa của luật sư Hoắc á.”
Ôn Noãn giương mắt: “Đem qua đây xem thử!”
Trợ lý Từ đặt bó hoa lên bàn làm việc.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn bó hoa hồng sâm panh, rút tấm thẻ bên trong ra, trong đó chỉ có một câu ngắn gọn.
Bà Hoắc, lễ tình nhân vui vẻ!
Lễ Tình Nhân...
Lại đến Lễ Tình Nhân!
Ôn Noãn hơi bực bội, sau đó cô ngước nhìn trợ lý Từ: “Đi bảo mọi người hôm nay tan làm sớm hai tiếng... Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!”
Trợ lý Từ mỉm cười: “Tổng Giám đốc Ôn tốt quá! Chắc chắn mọi người rất vui!”
Ôn Noãn gật đầu, tỏ ý cho cô ấy ra ngoài.
Cả đám đều đã tan làm, Ôn Noãn cầm tờ báo bên cạnh lên, tiêu đề phía trên là về Hoắc Minh... Anh lại cãi thắng một án lớn ở thành phố H.
Trong tiệc mừng, anh giơ ly sâm panh, khóe miệng khẽ cong, oai hùng rạng rỡ.
Điện thoại đổ chuông, là tin nhắn anh gửi đến.
Ôn Noãn, anh rất muốn chia sẻ niềm vui với em!