• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (38 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương 231: Tiểu Hoắc Tây: Con thấy bố hôn mẹ

Hoắc Minh tức cười.

Anh trở về ngồi đối diện cô, bưng ly cà phê đã lạnh lên, từ từ uống hết.

Uống xong anh đặt ly xuống, cười nhạo.

“Sau đó anh thường xuyên đến chỗ em thăm con?”

“Thỉnh thoảng thời tiết xấu thì sẽ qua đêm ở đó?”

“Ôn Noãn... em kiềm chế được thân thể, anh sợ anh không kiềm chế được chính mình, đến lúc đó truyền ra tin tức Tổng Giám đốc tập đoàn Tây Á có quan hệ mờ ám với vợ trước, sẽ ảnh hưởng đến danh dự và tình cảm vợ chồng của anh!”



Anh ăn nói không đứng đắn, Ôn Noãn tức muốn chết.

Chết tiệt!

Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao cũng không nói được gì!

Lúc này, tiếng chuông dưới lầu vang lên bảy lần.

Bảy giờ sáng rồi!

Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói với Ôn Noãn: “Em đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Hoắc Tây đi học!”

Vẻ mặt anh ẩn chứa chút dịu dàng: “Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Chuyện liên quan đến con cái, phần lớn Ôn Noãn sẽ nghe theo.

Cô kiên trì tắm rửa ở phòng cho khách, nhưng cô cảm thấy không cần phải thay quần áo, nhưng sau khi tắm xong lại thấy xui tận mạng.

Cô đang đến kỳ kinh nguyệt.

Trên chiếc váy màu vàng nhạt kia thấm chút vết máu.

Ôn Noãn ở trong phòng tắm rất lâu, Hoắc Minh đi tới gõ cửa: “Ôn Noãn, đã xong chưa? Lát nữa Hoắc Tây thức dậy, không nhìn thấy em, con bé chắc chắn sẽ tức giận...”

Nếu không cẩn thận còn phát bệnh tự kỷ nữa!

Ôn Noãn rất gấp.

Cô mặc quần áo ban đầu, đứng ở khe cửa, dù sao trước đây đã từng làm vợ chồng cho nên có một số việc cũng không khó nói như vậy: “Ngày ấy của tôi tới rồi, chỗ anh có băng vệ sinh hay không, với quần áo của phụ nữ nữa?”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh nhìn quét toàn thân cô, chậm rãi nói: “Chỗ anh sao lại có thứ đó, còn nữa... mấy năm nay bên cạnh anh không có phụ nữ, nên càng không có quần áo phụ nữ.”

Ôn Noãn cắn môi: “Không ai cần anh bày tỏ lòng thành! Bây giờ tôi ra ngoài thế nào đây?”

Hoắc Minh lại nhìn cô một hồi rồi nói: “Em chờ một lát!”

Dù sao trong nhà có người giúp việc chừng bốn mươi tuổi, có lẽ vẫn chưa mãn kinh.

Còn về quần áo, Hoắc Minh chọn một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo của mình, lại cầm thêm một cái quần đùi thể thao.

Người giúp việc đưa băng vệ sinh của mình, nét mặt già nua ửng đỏ: “Không biết bà chủ có quen dùng loại này hay không!

Hoắc Minh nhìn một chút, là nhãn hiệu Ôn Noãn từng dùng trước đây.

Anh cười nhạt: “Cô ấy đã từng dùng!”

Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.

Trước kia nghe người ta nói khi ông bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, rất không thoải mái, các cô đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hôm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.

Hoắc Minh đi thẳng vào phòng cho khách.

Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.

Cô cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.

Lúc đi ra ngoài, thật không ngờ Hoắc Minh vẫn còn ở đấy, anh ngồi trên sô pha phòng khách, cầm điện thoại xem tin tức.

Ôn Noãn đến gần, anh ngước mắt lên.

Cô mặc chiếc áo sơ mi đen của anh, chiều dài vạt áo che quần thể thao, để lộ đôi chân thon dài.

Cô đeo thắt lưng nhỏ của mình trên eo.

Yết hầu Hoắc Minh nhẹ nhàng chuyển động, khàn giọng nói: “Rất đẹp!”

Ôn Noãn chuẩn bị tìm túi đựng quần áo, Hoắc Minh không quá để ý nói: “Để người giúp việc giặt đi!”

Chuyện riêng tư như vậy, Ôn Noãn không thể để người khác làm.

Hơn nữa đây là nhà Hoắc Minh.

Cô kiên trì tìm túi giặt, nhưng còn chưa tìm được thì Tiểu Hoắc Tây đã tỉnh, chân trần chạy khắp nơi tìm mẹ, cuối cùng cũng tìm được người đang ở phòng khách, cô bé nhào vào trong lòng cô không nhúc nhích.

Ôn Noãn ôm vật nhỏ mềm mại.

Cô hôn một cái rồi ôm lên, lấy tay ủ ấm bàn chân nhỏ của cô bé, vừa đi vừa xót: “Về sau không được đi chân trần nữa, có biết không?”

Tiểu Hoắc Tây vùi đầu vào cổ cô, không nói lời nào.

Hoắc Minh muốn Hoắc Tây xuống, nhưng Ôn Noãn đâu chịu, cô ôm Tiểu Hoắc Tây trở về phòng trẻ em, mặc quần áo cho cô bé.

Bên ngoài hành lang, vang lên giọng nói của Tiểu Hoắc Tây: “Hôm nay bố mẹ cùng nhau đưa con đi học sao?”

Ôn Noãn khẽ giật mình.

Sau đó cô nhẹ nhàng cười rộ lên: “Ừ! Bố mẹ cùng đưa Hoắc Tây đi học.”

Phòng cho khách.

Hoắc Minh đi vào nhà vệ sinh, quần áo Ôn Noãn đặt trong giỏ giặt, trên váy màu vàng nhạt có dính một chút vết máu mờ.

Anh sinh ra vốn đã là người cao quý, chỉ giặt quần áo của mình hồi đi du học.

Huống chi quần áo dính máu của phụ nữ.

Nhưng Hoắc Minh rất yêu thương Ôn Noãn, anh rất sẵn lòng giặt cho cô, vì thế chỉ vài ba cái đã giặt sạch váy áo sơ mi và đồ lót của cô, sau đó để vào máy sấy.

Làm xong, đáy lòng anh mềm nhũn, nói không nên lời.

Ôn Noãn mặc dù không chấp nhận, nhưng bọn họ có con chung, anh không tin cô không mềm lòng...

Hoắc Minh thong thả xuống lầu.

Tiểu Hoắc Tây có Ôn Noãn chăm sóc, anh hiếm khi mới có thể uống cà phê, đọc báo buổi sáng.

Cảm giác thoải mái này làm cho anh hơi hoảng hốt.

Có lẽ... đây chính là hạnh phúc!

Loại cảm giác này, thậm chí còn hơn cả cảm giác khi anh hôn và vuốt ve thân thể cô vào tối hôm qua! Đương nhiên, nếu được lựa chọn, Hoắc Minh vẫn muốn hôn và làm chuyện kia hơn.



Phòng ngủ trẻ em.

Những tính cách ngày thường của Tiểu Hoắc Tây đều biến mất.

Ôn Noãn chọn cho cô bé một chiếc váy hoa nhỏ, còn chải mái tóc xoăn rối tung của cô bé, khi sờ lên vô cùng mềm mại.

Lúc mang giày, Ôn Noãn sờ bắp chân trắng nõn kia.

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Thực ra, Hoắc Minh nuôi Tiểu Hoắc Tây rất tốt, một vật nhỏ vốn yếu ớt như thế, mà hiện tại lại trắng nõn mềm mại.

Cô hơi sững sờ, Tiểu Hoắc Tây hôn cô một cái.

Mềm mại, ấm áp.

Ôn Noãn quả thực không nỡ rời xa cô bé, cô hôn lấy hôn để, sau đó mới ôm bé con: “Xuống lầu ăn sáng thôi.”

Cô bế Tiểu Hoắc Tây xuống lầu.

Hoắc Minh nhìn thấy, khẽ nhíu mày: “Sao không để con bé tự đi?”

Tiểu Hoắc Tây ôm cổ Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Bố ghen tị với con!”

Hoắc Minh cười nhạo: “Lúc bố thân mật với mẹ con, con còn không biết đang ở đâu nữa kìa!”

Tiểu Hoắc Tây cười tít mắt: “Tối hôm qua con nhìn thấy cả rồi! Bố hôn mẹ... mẹ nói không muốn, bố còn nói mẹ có cảm giác!”

Hoắc Minh:...

Ôn Noãn hận không thể đào một cái hố chui xuống.

Người giúp việc trong nhà, lau chùi bình hoa, sau đó lập tức chạy biến.

Hoắc Minh ho nhẹ: “Hoắc Tây!”

Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bình thường cô bé được Hoắc Minh dạy dỗ nên vẫn rất vâng lời, lúc ăn sáng cũng không dám đòi Ôn Noãn đút nữa, chỉ là trong đôi mắt kia đầy vẻ đáng thương.

Ôn Noãn đau lòng.

Cô nhịn không được nói với Hoắc Minh: “Con bé mới bốn tuổi, không cần phải độc lập như vậy.”

Hoắc Minh rất nghiêm túc nói: “Con bé đã tự ăn cơm, tự giặt quần áo, tất, tự tắm rửa, không cần phải vì em trở về mà bắt con bé thụt lùi.

Tiểu Hoắc Tây múc cơm, yếu ớt oán giận.

Ôn Noãn không kiên trì.

Cô sờ đầu bé con, lặng lẽ an ủi!

Tiểu Hoắc Tây rất gấp gáp: ‘Mẹ hãy phát huy sức hấp dẫn của mình đi! Ví dụ như tình huống tối hôm qua, mẹ nói gì bố cũng sẽ đồng ý, mẹ lại hôn bố một cái, bảo bố hái trăng xuống bố cũng chịu nữa!’

Ôn Noãn nào biết được suy nghĩ của cô bé.

Sau khi cô ăn cơm xong, lập tức tìm người giúp việc lấy túi giặt quần áo, lúc này Hoắc Minh rất bình tĩnh nói: “Quần áo của em, anh đã giặt giúp em rồi, cũng đã sấy khô, để ở đây lần sau mặc!”

Ôn Noãn bất ngờ, mặt nóng lên.

Đó là quần áo dính máu kinh nguyệt của cô, Hoắc Minh... giặt?

Tiểu Hoắc Tây đang múc cơm thì lập tức nhảy dựng lên!

Bố tiêu chuẩn kép quá đi!

Mẹ đã lớn như vậy rồi mà bố còn giặt quần áo cho mẹ!

Hoắc Minh liếc cô bé rồi tiếp tục đọc báo: “Sau này trưởng thành, tự mình tìm một người đàn ông giặt cho con!”
Chương 232: Ôn Noãn, ba năm nay anh không có cuộc sống riêng tư

Tiểu Hoắc Tây rất uể oải.

Nhưng có bố mẹ cùng đưa cô bé đi nhà trẻ, cô bé bắt đầu vui vẻ lên.

Hoắc Minh tự mình lái xe.

Ngồi sau xe, Ôn Noãn dịu dàng thắt dây an toàn cho Tiểu Hoắc Tây, lại kìm lòng không đậu mà sờ cái đầu nhỏ của cô bé, ánh mắt quả thực không nỡ dời đi.

Tiểu Hoắc Tây cực kỳ kiêu ngạo.

Cô bé đã nói rồi mà, một đứa bé như mình, ai gặp cũng thích.

Trên đường đi, cô bé vươn ngón tay nhỏ trắng nõn, nói với Ôn Noãn về các bạn nhỏ trong nhà trẻ.

Người cô bé nhắc đến nhiều nhất là Trương Sùng Quang!

Ôn Noãn rất chăm chú lắng nghe, lần đầu tiên cô làm mẹ đã trải qua cảm giác mất rồi lại được như vậy, cả trái tim đều bị Hoắc Tây lấp đầy, nên không tránh khỏi lạnh nhạt với... chồng trước!

Vợ con đều ở trên xe, Hoắc Minh chuyên chú lái xe.

Chỉ khi có đèn đỏ, anh sẽ nhìn Ôn Noãn qua gương chiếu hậu.

Hôm nay cô buộc tóc lên, mái tóc lỏng lẻo, rũ mắt nhìn xuống thì góc nghiêng của khuôn mặt cô đầy sự dịu dàng, cộng thêm chiếc cổ thon thả non mịn kia, rất thu hút người khác.

Hoắc Minh nhìn chăm chăm.

Lúc Ôn Noãn lơ đãng ngước mắt lên, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh trong gương chiếu hậu, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.

Mặt cô hơi nóng lên, đồng thời hơi ảo não.

Hoắc Minh nở nụ cười rất khẽ, có chút mập mờ.

Đèn xanh sáng lên, anh nhẹ nhàng đạp chân ga. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một nhà trẻ tư nhân cao cấp.

Hoắc Minh xuống xe, vòng ra sau mở cửa.

Anh nhìn Ôn Noãn với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Ôn Noãn phớt lờ sự tồn tại của anh, nới lỏng dây an toàn cho Tiểu Hoắc Tây, ôm cô bé ra khỏi xe.

Hôm nay, Tiểu Hoắc Tây cực kỳ oai phong lẫm liệt.

Cô bé kéo tay mẹ, đi đến lớp của mình xếp hàng, Ôn Noãn nhìn cô bé nhỏ nhỏ vẫy tay với cô!

Tiểu Hoắc Tây ngẩng khuôn mặt nhỏ: “Đây là mẹ tớ!”

Cô không sợ người khác không tin, mẹ cũng có mái tóc màu trà, cũng trắng nõn.

Các cậu cứ hâm mộ đi!

Các bạn nhỏ xung quanh quả thực rất hâm mộ: Mẹ của Hoắc Tây thật đẹp!

Cô chủ nhiệm lớp đi đến, dắt Tiểu Hoắc Tây, Tiểu Hoắc Tây lại nhịn không được nói lần nữa: “Cô Lâm ơi, đây là mẹ của em!”

Cô Lâm chưa đến bốn mươi, rất hiền từ.

Suy nghĩ của trẻ nhỏ, sao cô ấy không biết được chứ, vì thế cô ấy sờ đầu bé con dịu dàng nói: “Mẹ em rất đẹp!”

Lòng hư vinh của Tiểu Hoắc Tây đã được thỏa mãn.

Cô bé quyết định hôm nay sẽ ăn hai bát cơm!

Ôn Noãn lần đầu tiên làm phụ huynh nên rất nghiêm túc!

Cô nói chuyện rất khách sáo với cô Lâm, nói về tình huống của Tiểu Hoắc Tây, ngay cả Hoắc Minh đi tới bên cạnh lúc nào cô cũng không hay, huống chi tay anh còn không thành thật khoác trên lưng cô!

Cô Lâm rất bất ngờ.

Trong tài liệu cho thấy, bố mẹ Hoắc Tây đã ly hôn, nhưng hiện tại nhìn họ có vẻ rất mặn nồng!

Hoắc Minh cười nói: “Lúc trước mẹ Hoắc Tây ra nước ngoài làm việc, sau này tình hình của Hoắc Tây cô Lâm có thể nói với cô ấy, điện thoại của cô ấy là xxxxx.”

Ôn Noãn giật mình.

Cô Lâm đã nhanh trí ghi lại số điện thoại.

Tổng Giám đốc Hoắc là đại gia của nhà trẻ tư nhân này, anh nói ra nước ngoài công tác thì là ra nước ngoài công tác, dù sao anh nói gì cũng đúng!

Tiểu Hoắc Tây kéo tay cô Lâm, kiêu ngạo nói: “Mẹ em tên là Ôn Noãn!”

Cô Lâm yêu thương sờ cái đầu nhỏ của cô bé.

Ôn Noãn sợ ảnh hưởng trật tự, nên nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Tiểu Hoắc Tây, Tiểu Hoắc Tây đeo cặp sách nhỏ nhảy chân sáo, hôm nay là ngày vui vẻ nhất từ khi cô bé đi nhà trẻ tới nay.



Ôn Noãn đứng rất lâu.

Hoắc Minh cười: “Lên xe, để anh chở em đi!”

Ôn Noãn cũng muốn nói chuyện với anh, ừ một tiếng rồi mở cửa xe.

Cửa xe bị đóng lại.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Ngồi phía trước đi, cho tiện nói chuyện!” Anh nói xong lập tức mở cửa ghế phụ.

Chút chuyện nhỏ này, Ôn Noãn không muốn xung đột với anh, cô lên xe ngồi xuống.

Không bao lâu, bên cạnh có thêm người!

Hoắc Minh nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng liếc đôi chân trắng nõn của cô, giọng hơi khàn: “Đi đâu?”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đến bệnh viện số 1!”

Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga, lái một đoạn rồi khe khẽ hỏi: “Anh với em cùng đi thăm mẹ nhé?”

Ôn Noãn đã quen với da mặt dày của anh.

Cô ho nhẹ: “Là mẹ tôi, không phải mẹ anh!”

Hoắc Minh rất dễ tính nói: “Vậy anh phải gọi bà ấy là dì ư? Nhưng Ôn Noãn... mấy năm nay anh đều gọi là mẹ, bà ấy cũng không phản đối!”

“Tôi phản đối!”

Hoắc Minh không giận cô, tập trung lái xe.

Một lát sau, Ôn Noãn khẽ nói: “Hoắc Minh, em nghĩ chúng ta nên thành lập một loại quan hệ mới!”

Sao anh lại không biết suy nghĩ của cô chứ?

Hoắc Minh không nói gì.

Khi đến đèn đỏ ở giao lộ, anh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong tủ, cúi đầu châm lửa, sau khi hút một hơi thì từ từ phun ra vòng khói, lúc này mới quay sang nhìn chăm chú cô: “Quan hệ mới như thế nào, em nói thử xem!”

Ôn Noãn nhìn anh: “Cùng nhau nuôi dưỡng Hoắc Tây, không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của nhau.”

Hoắc Minh đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, phủi tàn thuốc.

Sau đó, anh cười: “Sao... coi trọng người họ Hạ kia à? Tên Hạ Du đúng không! Dáng dấp cũng không tệ lắm!

Ôn Noãn hơi bực bội: “Hoắc Minh, tôi không có ý này!”



“Vậy ý em là sao?”

“Ý của em không phải là chúng ta đều có quyền tự do quen biết, yêu đương, lên giường với người khác sao!”



Ôn Noãn không muốn để ý đến anh nữa!

Cô quay mặt đi, không nói lời nào.

Sau ba năm, tính tình Hoắc Minh tốt hơn rất nhiều, nếu trước kia cô đi xem mắt, anh nhất định ghen tuông nổi giận, nhất định sẽ gây chuyện, nhưng hiện tại thì khác.

Họ đã ly hôn.

Thực ra Ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không nên hỏi đến nhau.

Nhưng anh... vẫn còn yêu cô!

Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Được rồi! Anh phối hợp với em là được!”

Ôn Noãn rất kinh ngạc.

Thật ra cô đã nói với cậu, cô và Hạ Du kia không có khả năng, nhưng lời nói của Hoắc Minh rất vô lý, chẳng lẽ cuộc sống riêng tư là xem mắt yêu đương lên giường sao?

Anh chịu thua trước nên Ôn Noãn cũng không muốn làm quá lên, dù sao bọn họ còn phải cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Cô nói khẽ: “Một vài ngày nữa, tôi muốn đưa Tiểu Hoắc Tây đến chỗ tôi ở vài ngày!”

“Em là mẹ của Hoắc Tây, muốn mang con bé ở bao lâu cũng được, nhưng thân thể con bé đặc biệt, bình thường không được ra khỏi thành phố B!”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Hoắc Minh lái xe vào bệnh viện, lúc xe dừng ở bãi đỗ xe, anh gọi Ôn Noãn lại.

“Đưa điện thoại cho anh!”

Ôn Noãn hơi thắc mắc, nhưng vẫn đưa di động cho anh, Hoắc Minh lại châm một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, sau đó đối chiếu di động của mình ghi lại hơn mười số điện thoại cho Ôn Noãn.

Bác sĩ X trong phòng thí nghiệm, bác sĩ khoa cấp cứu,

Bác sĩ tâm lý, nhân viên quản lý ngân hàng máu.

Giáo viên mầm non và hiệu trưởng.



Lưu xong, anh trả lại di động cho cô, Ôn Noãn nhìn thấy thì hơi bàng hoàng.

Hoắc Minh nói rất nhẹ: “Ôn Noãn, ba năm nay anh không có cuộc sống riêng tư! Ngay cả thời gian nhớ em cũng rất có hạn, những lúc đêm khuya thường nhớ tới em, nhưng chỉ một cuộc điện thoại gọi đến anh sẽ lập tức mặc quần áo chạy tới phòng thí nghiệm, bởi vì Hoắc Tây đang ở đó...”
Chương 233: Quảng bá anh như thế này: Đây là chồng cũ của tôi!

Ôn Noãn sửng sốt.

Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Anh nói điều này không phải để lấy lòng thương cảm của em, mà anh muốn nói với em rằng khi em về làm mẹ của Hoắc Tây... có thể em sẽ giống anh, không có cuộc sống riêng tư!”

“Bây giờ em vẫn còn muốn làm mẹ của Hoắc Tây chứ?”



Lời nói khiến Ôn Noãn cảm thấy ươn ướt trong lòng.

Sao cô có thể không cần Hoắc Tây?

Cô nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cô đập mạnh, lúc này cô không biết nên nói gì.

Hoắc Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô!

Anh biết trong lòng cô cảm thấy không tốt, nhưng anh vẫn phải nói với cô điều này, bởi vì nuôi bé Hoắc Tây thực sự rất khổ, anh sợ cô trách móc.

Lần đó, nếu anh không sang Anh, có lẽ cô vẫn còn ngủ trên lầu.

Có lẽ sau khi sinh Hoắc Tây ra, cơ thể sẽ không yếu ớt như vậy!

Ôn Noãn hồi lâu không nói gì, cô cũng không đẩy anh ra, người làm cha mẹ như lúc này, bọn họ cần trao cho nhau chút hơi ấm.

Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới thu tay lại, rất nhẹ nhàng nói: “Lên đi! Lát nữa anh có cuộc họp, hôm khác quay lại, chiều em đi đón Hoắc Tây, tối anh đón nó về! “

Ôn Noãn ừm một tiếng.

Cô giống như đang chạy trốn giữa đồng hoang, cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì!

Là sự dịu dàng của Hoắc Minh, hay là quá khứ đau thương không thể chịu nổi khi nhìn lại...



Ôn Noãn lộ vẻ thẫn thờ!

Lúc gọt trái cây còn suýt cắt vào tay.

Dì Nguyễn dựa vào giường bệnh mỉm cười: “Bỏ xuống đi! Cứ tiếp tục như vậy sẽ cắt trúng tay đấy!”

Ôn Noãn hạ tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ!”

Dì Nguyễn gọi cô lại, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Năm nay mẹ cũng mới biết sự tồn tại của Hoắc Tây! Hoắc Minh đã dẫn nó đến thành phố C, con nhóc đó cứ làm cho mọi người lo lắng, bà ngoại con đã khóc rất lâu, Hoắc Minh quỳ suốt một đêm!”

Ôn Noãn ghé sát đầu vào dì Nguyễn.

Dì Nguyễn vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng nói: “Cậu của con nói, mong con có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải vì đứa trẻ mà sống chung với Hoắc Minh, cho nên nhà họ Hạ nhờ ông ấy giới thiệu ông ấy không hề từ chối! Ý của mẹ là... theo trái tim, nhưng đừng vội đưa ra quyết định, các con chia tay rồi tái hợp mấy lần rồi.”

Ôn Noãn gật đầu: “Mẹ, con sẽ cẩn thận!”

Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn nuôi dạy bé Hoắc Tây nên người.

Dì Nguyễn mỉm cười: “Ngày mai đưa đứa nhỏ tới đây, mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nó, đúng là rất nhớ... đứa trẻ đó giống con hồi nhỏ y như đúc, nhưng tính cách lại rất giống Hoắc Minh, lớn lên ghê gớm lắm đây!"

Ôn Noãn cảm thấy mềm lòng khi nghĩ đến bé Hoắc Tây!

Cô ở bên cạnh dì Nguyễn cả nửa buổi, lúc ba giờ chiều mới bắt xe đi đón bé Hoắc Tây.

Cổng trường mẫu giáo.

Bé Hoắc Tây nhìn thấy Ôn Noãn, gương mặt trắng nõn ngẩng cao lên, cực kỳ kiêu ngạo.

Ôn Noãn cầm cặp sách của bé Hoắc Tây, ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho cô bé, mỉm cười dịu dàng: “Lát nữa mẹ phải đến nhà hàng làm việc, con với mẹ đi ăn chút đồ ăn Pháp chịu không?”

Bé Hoắc Tây chớp chớp đôi mắt đen như quả nho.

Cô bé nũng nịu nói: “Mẹ, có phải mẹ không có tiền xài không? Bố có rất nhiều tiền!”

Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ là chủ nhà hàng đó, thỉnh thoảng còn đi đánh đàn dương cầm!”

Bé Hoắc Tây đột nhiên vui mừng.

Cô muốn được mẹ ôm, còn muốn vòng tay qua cổ mẹ.

Trên người mẹ có mùi thơm quá!

...

Ôn Noãn dẫn bé Hoắc Tây đến nhà hàng Pháp.

Xin một chỗ gần cây đàn piano, cho bé Hoắc Tây ngồi và chuẩn bị cho cô bé một bữa ăn kiểu Pháp khá ngon.

Bé Hoắc Tây bình thường tự xúc cơm ăn.

Lúc này Ôn Noãn cắt miếng bít tết cho cô bé, cô bé dùng một chiếc nĩa nhỏ ăn, dáng vẻ rất sang trọng.

Ôn Noãn quan sát một hồi, thở dài gen của Hoắc Minh đúng là mạnh!

Cô chăm sóc cho bé Hoắc Tây xong thì ngồi chơi đàn, chắc là vì tâm trạng vui vẻ nên hôm nay mấy bài cô chơi đều rất thú vị, rất cảm động!

Bé Hoắc Tây ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.

Cô bé nhìn vòng eo thon và tấm lưng thẳng của mẹ, mái tóc nâu buông xuống rất lãng mạn, chiếc váy dài trông cũng rất xinh đẹp!

Mẹ của bạn học ở trường mẫu giáo cũng không đẹp bằng mẹ cô bé!

Bé Hoắc Tây gắp một miếng bít tết, ăn ngấu nghiến!

Ôn Noãn đàn khoảng mười khúc rồi quay lại ăn chút gì đó, phụ nữ thích đẹp, nên tối cô ăn rất ít.

Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.

Trẻ em ở độ tuổi bé Hoắc Tây thường phải đi ngủ lúc chín giờ.

Ôn Noãn đang định gọi Hoắc Minh thì một bóng người mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn, kèm theo một giọng nói có chút quen thuộc: “Ôn Noãn!”

Ôn Noãn hơi giật mình.

Hạ Du?

Hạ Du chính là đối tượng xem mắt mà Lục Khiêm giới thiệu cho cô hôm đó, cô từ chối rồi, không ngờ lại gặp nhau.

Ôn Noãn không ngốc, cô không cho rằng đây là cuộc gặp gỡ tình cờ.

Cô đang nghĩ làm sao giữ khoảng cách mà không để lộ dấu vết...

Bé Hoắc Tây gọi một tiếng thân mật: “Anh!”

Hạ Du bật cười khi bị một đứa nhỏ mấy tuổi gọi là anh. Anh ta ngồi xuống, hỏi Ôn Noãn một cách tự nhiên: “Nó là con họ hàng à? Khá đáng yêu đấy!”

Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Là con của tôi!”

Hạ Du giật mình.

Anh biết Ôn Noãn đã kết hôn và có con, nhưng không ngờ Ôn Noãn lại dẫn bọn họ theo.

Ôn Noãn cảm thấy rất tốt, có đứa trẻ ở đây, Hạ Du chắc sẽ không tình cờ gặp cô nữa!

Bé Hoắc Tây trông có vẻ ngây thơ.

Cô bé lấy một viên kẹo từ trong cặp đi học màu hồng ra, đặt vào tay Hạ Du, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá! Viên kẹp này vốn dĩ em tặng cho Trương Sùng Quang, bây giờ tặng lại cho anh!”

Hạ Du rất cảm động.

Anh ta vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ màu nâu...

Bé Hoắc Tây để anh ta chạm vào mái tóc xoăn rất mềm mại, ngọt ngào nói: “Mẹ cũng thích ăn lắm! Lần nào bố cũng bóc ra cho mẹ ăn, bố rất tốt với mẹ, sáng nay còn giặt quần áo cho mẹ nữa!”

Hạ Du:......

Ôn Noãn:......

Bé Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bố tới đón chúng ta về nhà!”

Ôn Noãn giật mình nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, chiếc xe Maybach màu đen của Hoắc Minh đã đỗ ở bên ngoài, anh đứng bên cạnh xe, ánh mắt thật sâu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi khó coi.

Ôn Noãn đoán là do Hạ Du.

Hạ Du cũng nhìn thấy.

Bị ngăn cách bởi một tấm kính, đứng bên ngoài là một người đàn ông rất lịch lãm, dung mạo xuất sắc, là loại đàn ông mà phụ nữ một khi đã quan hệ với anh ta thì cả đời sẽ không bao giờ quên.

Ôn Noãn mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi không thể trò chuyện với anh nữa!”

Hạ Du biết mình không còn hy vọng, nhưng anh ta không biết tại sao cứ cố chấp mà đi theo ra ngoài.

Sau đó hai người mặt đối mặt.

Ôn Noãn thật sự bất lực...

Cô gượng cười giới thiệu: “Đây là Hạ Du, con trai đồng nghiệp của cậu em.”

Trong khoảnh khắc tranh hùng, Hoắc Minh mặc kệ phong độ.

Anh tức giận, ậm ừ: “Không phải đối tượng xem mắt sao?... Vậy mà em cũng giới thiệu cho anh à!”

Ôn Noãn bị anh chọc tức!

Thật trẻ con làm sao!

Cô khẽ mỉm cười nói với Hạ Du: “Đây là chồng cũ của tôi!”

Hoắc Minh tỏ ra không tức giận, thậm chí còn gật đầu: “Đúng! Chúng tôi là vợ chồng đã ly hôn!”

Anh đặt bé Hoắc Tây lên xe, quay người lại nhẹ nhàng nói: “Anh đưa con bé về trước, sáng mai em qua đón nó!... Đúng rồi, tối qua quần áo bẩn của em anh giặt xong để trong phòng khách.”
Chương 234: Thất tịch, anh mang quà đến cho cô

Hoắc Minh cố ý nói một cách mơ hồ.

Ôn Noãn vừa tức vừa buồn cười.

Anh chăm chăm nhìn cô, dè dặt gật đầu với Hạ Du, mở cửa bước vào xe.

Bé Hoắc Tây nằm ở bên cửa sổ, thầm nói mấy chữ: Anh chết chắc rồi!

Mong muốn trả thù của bố là mạnh mẽ nhất!

Ôn Noãn đứng trong đêm, nhìn chiếc xe đắt tiền chậm rãi lái đi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: Ở cùng Hoắc Minh còn mệt hơn chăm con!

Hạ Du không phải là không có mắt nhìn.

Anh ta nhìn xuống viên kẹo trong tay, nghĩ mình không có cơ hội, không chỉ vì Hoắc Minh mà còn vì đứa bé.

Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy!

Gọi anh ta là anh, kéo khoảng cách giữa anh ta với Ôn Noãn bằng cả một thế hệ!

Ôn Noãn tỉnh táo lại, mỉm cười xin lỗi với anh ta.

Hạ Du cũng mỉm cười, nhìn về hướng xe đang rời đi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em… thực ra vẫn còn yêu anh ấy phải không?”



Hoắc Minh đưa bé Hoắc Tây về.

Trở lại biệt thự, con bé đi tắm, anh thì lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nặng trĩu như nước.

Dù biết anh biết Ôn Noãn và Hạ Du không có chuyện gì, nhưng anh vẫn ghen chết đi được!

Anh không nhịn được liền lấy điện thoại di động nhắn tin cho Ôn Noãn [Cô Noãn, bây giờ em thích đàn ông trẻ đúng không? Trẻ thì ít kinh nghiệm... có thể thỏa mãn em được không?]

Bên này Ôn Noãn nhìn một hồi lâu, xác định là tin nhắn của Hoắc Minh.

Trong ba năm qua, anh nhịn đến mức thất thường rồi chăng!

Ôn Noãn không muốn chiều chuộng anh nên trực tiếp trả lời [Cảm ơn anh quan tâm, tôi sẽ thử!]

Hoắc Minh đọc xong lập tức ném điện thoại đi.

Bọn họ chọc giận nhau rồi.



Bé Hoắc Tây tắm xong mặc một bộ đồ ngủ liền thân chạy ra ngoài.

Cô bé nhào vào lòng Hoắc Minh.

Hoắc Minh bình tĩnh lại, lau tóc cho cô bé, cô bé thoải mái đến mức suýt ngủ quên, nhưng cũng không quên giải thích với bố: “Mẹ sẽ không thích chú Hạ đâu!”

Hoắc Minh vui mừng, nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Hả?”

Bé Hoắc Tây ngáp một cái: “Mẹ đẹp như vậy, có chú nào thích cũng là chuyện bình thường! Giống như con... trong trường mẫu giáo có rất nhiều bạn thích con, con không đếm nổi!”

Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.

Anh hôn cô bé, giọng khàn khàn nói: “Bố quá hống hách rồi phải không?”

Cô bé tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng khe khẽ đáp, như một câu trả lời.

Hoắc Minh nghiêm túc suy nghĩ.

Chẳng lẽ anh quá để tâm đến Ôn Noãn, nên mới khiến cô thấy phản cảm, thực ra giữa bọn họ có Hoắc Tây, với tình hình này Ôn Noãn cũng không thể hẹn hò yêu đương với người khác.

Anh đã quá lo lắng về được mất!

Hoắc Minh vỗ vỗ đứa bé trong lòng, cầm lấy điện thoại, đang định xin lỗi Ôn Noãn, gõ xong tin nhắn, con nhóc tóc xoăn nâu nhàn nhạt nói: “Thật ra bố, bố lo lắng là đúng! Hôm nay trên xe mẹ nhận được cuộc điện thoại, rất phấn khởi...”

Những ngón tay của Hoắc Minh run rẩy.

Bé Hoắc Tây mở to đôi mắt sáng ngời nói: “Mẹ gọi người đó là Khương Duệ!”

Hoắc Minh:...

Anh ném chiếc điện thoại sang một bên, âm thầm tức giận.

Hoắc Tây thoải mái trở mình trong lòng anh...

...

Hoắc Minh chịu cơn ghen suốt cả đêm.

Sáng sớm Ôn Noãn đến đón Hoắc Tây, thái độ của Hoắc Minh vẫn luôn bình tĩnh, không hỏi về Hạ Du.

Nếu anh không nhắc tới, Ôn Noãn cũng sẽ không nói tới.

Cầm lấy chiếc vali nhỏ mà người giúp việc đã thu xếp, cô nhìn Hoắc Minh trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Tối mai em sẽ đưa nó về!”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào tạp chí tài chính, khá lạnh lùng.

Ôn Noãn cảm thấy anh giống như bị rối loạn nội tiết nên cô không để ý, lúc cô chuẩn bị rời đi, anh lại ngăn cô lại.

Hoắc Minh bảo Hoắc Tây lên xe trước, anh chỉ vào ghế sô pha đối diện: “Anh có chuyện muốn hỏi em!”

Ôn Noãn đưa hành lý cho người giúp việc.

Người giúp việc khôn ngoan dẫn bé Hoắc Tây lên xe trước, khi phòng khách trở nên yên tĩnh, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Nghe nói em vẫn còn liên lạc với Khương Duệ!”

Ôn Noãn không ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.

Bé Hoắc Tây chính là gián điệp mà.

Thực ra Khương Duệ gọi điện cho cô để hỏi về chuyện của Khương Sinh

Hơn nữa, Chu Mộ Ngôn hợp tác với Khương Duệ, cô là chủ, hai người có chút quan hệ là chuyện bình thường, hơn nữa Khương Duệ hình như cũng có bạn gái ở thành phố H.

Nhưng Ôn Noãn sẽ không giải thích nhiều như vậy với anh.

Ôn Noãn ậm ừ, trực tiếp hỏi: “Anh sẽ không can thiệp nữa chứ?”

Hoắc Minh nhìn cô hồi lâu, chợt mỉm cười: “Đương nhiên không, chúng ta là vợ chồng cũ!”

Anh chắc chắn không muốn gây thêm rắc rối với cô nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Mà này, Minh Châu đã liên lạc với em chưa?”

“Minh Châu?”

Hoắc Minh châm một điếu thuốc rồi dập đi: “Con bé bỏ đi đã hai năm rồi!”

Ôn Noãn ngạc nhiên.

Trong suy nghĩ của cô, Hoắc Minh Châu vẫn luôn mềm yếu và ngây thơ, sao có thể chạy trốn suốt hai năm?

Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Minh biết cô không biết.

Anh cười nhẹ: “Có thời gian thì theo anh về một chuyến, bố mẹ anh… bố mẹ anh nhớ em lắm! Dẫn theo Hoắc Tây về cho họ xem nhé.”

Ôn Noãn cầm chiếc cốc, cô cảm thấy không thích hợp.

Hoắc Minh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nhìn cô: “Em là mẹ của Hoắc Tây! Cho dù làm khách cũng rất bình thường!”

Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, có thời gian tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái!”

Hoắc Minh nghe vậy cảm thấy phấn khích.

Anh không cưỡng ép.

Sau đó, rốt cuộc Ôn Noãn vẫn không cùng anh đến nhà họ Hoắc, cô cảm thấy không thích hợp.

Cô và Hoắc Minh đã ly hôn, chia tay rồi tái hợp nhiều lần, trước khi mối quan hệ trở nên rõ ràng, cô cảm thấy không cần thiết phải kéo trưởng bối vào khiến bọn họ lo lắng.

Cô chăm sóc bé Hoắc Tây rất chu đáo, trong khi Hoắc Minh lại bận rộn với sự nghiệp.

Dần dần, sự mơ hồ giữa họ cũng giảm dần. Hoắc Minh một mặt không dám ép buộc cô, mặt khác, anh thật sự rất bận, trước đây anh không thể làm gì khác, nhưng bây giờ Ôn Noãn có thể chăm sóc bé Hoắc Tây, anh thực sự có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp của mình tốt hơn.

Trước ngày lễ thất tịch, anh đã mua lại chuỗi khách sạn năm sao ở Hồng Kông.

Đặt tên là khách sạn Windsor.

Bữa tiệc ăn mừng đã gây chú ý trên các phương tiện truyền thông lớn.

Hoắc Minh mặc bộ vest ba lớp của Anh, cầm sâm panh trên tay, cùng uống với một số giám đốc điều hành cấp cao.

Đứng cạnh anh là sao nữ hạng A xinh đẹp, tươi sáng và là người phát ngôn của khách sạn Windsor.

Sao nữ đương nhiên rất kín đáo, nhưng cũng rất cân nhắc,

Bé Hoắc Tây nhìn hồi lâu rồi ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ không ghen tị sao?”

Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ.

Thực ra là không!

Nếu có... lẽ ra cô đã ở bên anh từ lâu rồi.

Ôn Noãn hôn cô bé, dịu dàng nói: “Bố con có cuộc sống riêng tư của mình.”

Bé Hoắc Tây ồ một tiếng.

Cô bé ngồi trên sofa, từng sợi tóc cũng tỏ ra chán nản, cô không chỉ muốn có mẹ, mà còn muốn được sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác.

Ôn Noãn nhận thấy bé con có chút không vui.

Cô chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Hoắc Tây, có một số điều khi lớn lên con sẽ hiểu!”

Bé Hoắc Tây hét lên.

Cô bé biết mẹ rất yêu cô, cô bé cũng biết nếu cô làm nũng và khóc, mẹ cô có thể ở với bố, nhưng bé Hoắc Tây cũng thích mẹ.

Cô bé không thể làm như vậy...

Suốt cả đêm tâm trạng của cô bé đều không tốt.

Mười giờ tối, Hoắc Minh sớm trở về thành phố B, trực tiếp đến chỗ Ôn Noãn.

Căn hộ của Ôn Noãn rộng 180 mét vuông và được trang trí rất đẹp mắt.

Lúc Hoắc Minh đi tới, bé Hoắc Tây đã ngủ rồi.

Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt vali xuống, cởi áo khoác, tự nhiên hỏi Ôn Noãn: “Đi ngủ à?”

Ôn Noãn ừm một tiếng.

Hoắc Minh bước vào phòng ngủ, đặt con gấu anh mang về từ Hồng Kông lên gối của cô bé, cô bé tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy, khi anh làm những việc này, dáng vẻ lại dịu dàng đến lạ.

Ôn Noãn ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn.

Hoắc Minh ngồi bên giường hồi lâu, khi đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của cô, cười khúc khích: “Em mệt à?”

Ôn Noãn chưa kịp nói đã từ trong túi quần móc ra một chiếc hộp: “Cho anh đấy!”

Ôn Noãn mở ra, bên trong không có thứ gì đắt tiền ngoài một đôi bông tai ngọc trai độc đáo.

Món quà nhỏ như vậy trông như được chồng đặc biệt mang đến cho vợ trong một chuyến công tác.

Cô lưỡng lự.

Hoắc Minh hạ giọng: “Em đeo cái này trông rất đẹp!”

Ôn Noãn cất đi, đi vào phòng bếp: “Để tôi pha cho anh một tách cà phê!”

Hoắc Minh đoán cô có chuyện muốn nói.

Ôn Noãn pha cho anh một tách cà phê, vừa uống vừa nói nhỏ: “Con bé có vẻ hơi không vui vì chúng ta chia tay.”

Hoắc Minh không nói gì.

Anh biết rõ hơn Ôn Noãn về tình trạng của bé Hoắc Tây.

Im lặng hồi lâu, Hoắc Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút dịu dàng: “Không sao, lát nữa anh sẽ an ủi con bé!”

Ôn Noãn ừm một tiếng.

Hoắc Minh đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, lâu rồi chúng ta mới nói chuyện bình tĩnh như vậy!”


Chương 235: Thì ra Hoắc Minh cũng sẽ yếu đuối!

Ôn Noãn khẽ giật mình.

Sau đó cô cười nhẹ: “Đương nhiên có con sẽ khác! Nếu ầm ĩ như trước thì thành dáng vẻ gì.”

Khi cô nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh đến khó tả.

Hoắc Minh vốn đã thích dáng vẻ này của cô, lại là đêm khuya trai đơn gái chiếc, con họ còn đang ngủ bên cạnh.

Anh không khỏi rung động.

Ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt đơn thuần của người đàn ông nhìn người phụ nữ.

Ôn Noãn nhận ra được.

Cô bình tĩnh quay lại chủ đề: “Mấy ngày nay anh và Hoắc Tây nói chuyện cho tốt! Không còn sớm nữa...”

Ý của cô là bảo anh sáng mai lại đến đón con.

Hoắc Minh giơ tay xem thời gian.

Anh nhìn Ôn Noãn, thật sự cô không có ý định giữ anh lại qua đêm, nhưng anh rất muốn nên nhỏ giọng nói: “Anh rất mệt, sáng mai có một cuộc họp quan trọng! Anh ngủ phòng dành cho khách, sẽ không làm phiền em!”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô dẫn anh đến phòng dành cho khách nhưng không bước vào.

Hoắc Minh ném áo khoác ở cuối giường, khi quay người thì để ý thấy cô không đi vào, anh cười trừ: “Sao vậy, sợ anh?”

Ôn Noãn đánh trống lảng: “Tôi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh!”

Hoắc Minh không nói gì, chỉ nhìn cô.

Chờ Ôn Noãn rời đi, anh ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt...

Trong lòng phiền muộn, anh sờ vào trong áo vest, nhưng thay vì chạm vào điếu thuốc, anh lại chạm tới một chiếc hộp nhỏ cứng, đó là món quà anh mua tặng cô từ Hong Kong.

Ôn Noãn không cần...

Hoắc Minh cầm chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mờ mịt.

...

Khi Ôn Noãn đi vào, Hoắc Minh đang ngồi cuối giường hút thuốc.

Anh chống một tay lên giường, một tay kẹp điếu thuốc, đường nét góc cạnh nổi lên rõ ràng, vô cùng nam tính... Nhìn thấy Ôn Noãn đi vào, đôi mắt đen híp lại: “Có dao cạo râu không?”

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Chỗ tôi không có cái này!”

Anh chậm rãi thở ra một làn khói rồi vươn tay ra: “Đưa đồ cho anh!”

Ôn Noãn không chút nghi ngờ, đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh nhưng Hoắc Minh không nhận mà lại nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo Ôn Noãn ngã thẳng xuống giường.

Sau đó, một thân hình nóng như lửa đè lên...

“Hoắc Minh!”

Ôn Noãn rất bực bội nhưng cô lại không dám lớn tiếng, sợ đánh thức Tiểu Hoắc Tây cách vách.

Hoắc Minh nắm lấy bàn tay không an phận của cô, một tay giữ chặt cuối giường, tay còn lại dập tắt điếu thuốc. Sau đó trong tay anh có thêm một đồ vật nhỏ.

Ôn Noãn mệt mỏi nằm trên giường, mái tóc dài màu trà xõa ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.

Hoắc Minh buông tay cô ra, nhưng càng dùng sức bao bọc lấy cô, thực sự Ôn Noãn cũng không dám cử động khi tiếp xúc với nhau như vậy.

Trong tay anh có thêm thứ gì đó, anh vụng về đeo nó lên cho cô.

Chính là đôi bông tai ngọc trai kia.

Động tác của Hoắc Minh không thành thạo, không cẩn thận chọc vào thịt trên tai Ôn Noãn, cô cắn môi, hừ nhẹ: “Làm tôi đau rồi! Hoắc Minh, anh có biết làm không?”

Lời nói không rõ ý tứ như vậy, làm ánh mắt anh thâm trầm.

Nếu không phải nghĩ tới tâm trạng của cô, lúc này anh đã sớm thỏa mãn dục vọng của mình, chiếm hữu cô rồi.

Động tác của Hoắc Minh nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí đeo bông tai cho cô.

Sau khi đeo xong, anh khàn giọng nói: “Còn nhớ lần đó ở khách sạn, chúng ta làm xong thì em đi trước, nhưng một chiếc bông tai của em rơi ở cuối giường, chính là kiểu dáng như này... Ôn Noãn, em đeo cái này đẹp vô cùng!”

Thật sự Ôn Noãn không biết nói gì.

Nhớ lại chuyện cũ, anh cũng có thể thêm mắm dặm muối, nói ra một cách cực kỳ gợi tình!

Thật sự Hoắc Minh rất nhớ cô.

Mặc dù thiếu kiên nhẫn nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tối nay.

Anh rất bận rộn, bình thường lại không dám quá phận, hiện giờ cô lại ở dưới thân anh, anh cũng không dám lỗ mãng quá mức! Anh cúi người xuống, vùi mặt vào cổ cô, nhẹ giọng hỏi: “Ôn Noãn, lâu như vậy rồi, anh không làm em vui chút nào sao?”

Ôn Noãn đẩy anh ra nhưng không được.

Cô khẽ cắn môi, sau đó quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi không đùa với anh! Quả thật điều kiện của anh là tốt nhất, chúng ta còn có nền tảng tình cảm trong quá khứ, hiện giờ còn có Hoắc Tây, nhưng... Hiện giờ tôi chỉ muốn chăm sóc Hoắc Tây thật tốt, những thứ khác thật sự không muốn nghĩ tới.”

Khi cô nói, khóe mắt ướt át, đuôi lông mày xanh nhạt bắt mắt hơn bình thường.

Vô cùng hấp dẫn!

Hoắc Minh không kìm lòng được chạm vào nơi đó, ngón tay thon dài thăm dò từng chút một, cọ xát tới mức gần như Ôn Noãn không chịu nổi, giọng nói yếu ớt như bị bỏng: “Hoắc Minh...”

Đột nhiên anh nhẹ nhàng cười: “Giọng nói của em thật dễ nghe!”

Ôn Noãn phải mất ba giây mới hiểu được ý của anh, không nhịn được đá anh một cái: “Anh thả tôi ra!”

Không ngờ Hoắc Minh lại buông cô ra.

Anh xoay người sang một bên, hàm dưới căng chặt, yết hầu quyến rũ lên xuống, giọng nói trở nên trầm khàn hơn: “Đi ngủ đi!”

Ôn Noãn hoảng loạn bỏ chạy.

Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào nắm cửa, Hoắc Minh khẽ nói: “Mấy năm nay, anh thật sự nhớ em!”

...

Sáng sớm, khi Tiểu Hoắc Tây tỉnh dậy, đầu giường đã được đặt một con gấu phiên bản giới hạn.

Lẽ ra cô bé nên vui vẻ.

Nhưng hôm nay cô bé không thể nào vui nổi.

Cô bé ôm gấu nhỏ chạy tới phòng dành cho khách tìm Hoắc Minh, sáng sớm Hoắc Minh còn chưa tỉnh, một cô bé lông xù đã chui vào trong chăn.

Anh mở mắt, vuốt ve mái tóc xoăn màu trà.

Tiểu Hoắc Tây áp mặt vào lòng anh, im lặng không nói gì, Hoắc Minh nhéo má cô bé hỏi: “Có nhớ bố không?”

Tiểu Hoắc Tây vẫn không nói gì.

Hoắc Minh cũng không ép buộc, ôm cái đầu nhỏ của cô bé vào trong lòng.

Hoắc Tây không giống đứa trẻ khác, cô bé có khuynh hướng tự kỷ, cho nên khi cô bé không muốn nói, anh cũng không bao giờ ép, người làm bố như anh rất đau lòng, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để Tiểu Hoắc Tây của anh được hạnh phúc.

Nhưng đôi khi, hạnh phúc cũng không thể mua được bằng tiền!

Ôn Noãn đặc biệt làm trứng suối nước nóng và viên bạch tuộc chay chỉ để dỗ dành đứa nhỏ. Cô tìm thấy Hoắc Tây, cô bé đang chui trong chăn, chỉ lộ ra một xíu mái tóc xoăn màu trà.

Hoắc Minh cho cô một ánh mắt trấn an.

Anh ôm Hoắc Tây từ bảy giờ sáng tới gần chín giờ.

Giữa chừng thư ký Trương gọi tới, Ôn Noãn nhận hộ anh, bảo cô ấy dời cuộc họp sang buổi chiều.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh chăm chú.

Ánh mắt anh cũng thâm trầm.

Cũng may đến chín giờ, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu chui từ trong chăn ra, ôm gấu nhỏ trong tay đòi đi học.

Ôn Noãn và Hoắc Minh cùng đưa cô bé đi.

Chờ khi cô bé tới trường mầm non, Ôn Noãn không nỡ, hôn cô bé liên tục.

Lúc ngồi lại trong xe, tâm trạng của họ đều hơi nặng nề.

Hoắc Minh châm một điếu thuốc, nói nhỏ: “Đây vẫn còn nhẹ!”

Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.

Cả người cô bất lực, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây như vậy, vì trước đây Hoắc Tây luôn hoạt bát đáng yêu, vốn dĩ không giống đứa trẻ bị bệnh.

Cô khóc thầm.

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đưa khăn giấy cho cô: “Em đừng khóc!”

Ôn Noãn lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều...

Cô rất áy náy, khi cô không biết, đã có bao nhiêu lần Hoắc Tây tự cô lập trong thế giới của mình, chỉ có Hoắc Minh ở cùng cô bé, mà cô không hoàn toàn biết gì, chữa bệnh ở Thụy Sĩ.

Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hoắc Minh không làm phiền cô, anh biết cô cần tiếp nhận...

Thật lâu sau…

Chờ cô bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Ôn Noãn, không phải lỗi của em!”

...

Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Hoắc Minh.

Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh: “Ôn Noãn, đến biệt thự đi!”

Ôn Noãn đang rót cà phê, nghe vậy thì tay run lên, cà phê nóng hổi vô tình đổ vào mu bàn tay, đỏ một mảng, cô không để ý chút nào, ngay lập tức bắt taxi tới biệt thự của Hoắc Minh.

Không khí trong biệt thự vô cùng ngột ngạt.

Người giúp việc đi lại cẩn thận từng li từng tí bởi vì khi cô chủ nhỏ trở về từ trường mẫu giáo thì không chịu nói chuyện, trốn trong tủ rất lâu, ông chủ từ công ty chạy về cũng đã ở cùng cô bé rất lâu rồi.

Ôn Noãn đi tới, người giúp việc nhẹ giọng nói: “Ông chủ và cô chủ nhỏ ở trên tầng!”

Ôn Noãn nhanh chóng đi lên.

Khi đẩy phòng trẻ em ra, cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây đang trốn trong tủ quần áo màu hồng, chỉ ôm gấu nhỏ không nói chuyện...

Hoắc Minh mặc trang phục chỉnh tề, hơi khom người, cũng ngồi trong tủ nhỏ đó. Anh cầm truyện cổ tích trong tay, nhỏ giọng đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe.

Ôn Noãn bước vào, anh cũng chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục đọc truyện cổ tích đã đọc trăm nghìn lần.

Hình ảnh này là đả kích lớn với Ôn Noãn!

Lúc này cô mới biết, mấy năm nay Hoắc Minh đã trả giá bao nhiêu!

Mặc kệ trước đây cô và anh có bao nhiêu vướng mắc tình cảm, ân oán, nhưng cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, cô không thể nào nhìn Hoắc Tây như này mà không làm chút gì được!

Như vậy... Sẽ quá ích kỷ!

Ôn Noãn chậm rãi đi tới, cô cởi giày, nhẹ giọng nói: “Tủ quần áo nhỏ quá, tôi ở cùng con bé nhé!”

Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, một lúc sau anh đưa truyện cổ tích trong tay cho cô, còn mình thì chui ra khỏi tủ.

Ôn Noãn ngồi cạnh Tiểu Hoắc Tây.

Cô không khỏi hôn cô bé, sau đó bắt đầu đọc truyện cổ tích.

Chỉ là khi mở miệng, giọng nói của cô không ngừng run lên!

Hoắc Minh đi ra ngoài, đứng ở hành lang châm điếu thuốc, anh hút mạnh vài hơi... Thật ra hôm nay anh không cần gọi Ôn Noãn, nhưng có lẽ cảm nhận được sự dịu dàng, anh không muốn một mình nữa.

Vừa rồi khi Ôn Noãn xuất hiện, anh mới biết, anh cần cô nhiều đến mức nào.

Không riêng gì tình yêu, quan trọng hơn, người con gái này thực sự là chỗ dựa tình cảm bao năm qua của anh.

Hoắc Tây là một chiếc xương sườn rút ra từ trên người Ôn Noãn.

Anh yêu Hoắc Tây bao nhiêu thì càng yêu Ôn Noãn bấy nhiêu...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom