-
Chương 226-230
Chương 226: Bố của Tây Tây đang thả thính cô?
Tiểu Hoắc Tây cái hiểu cái không, gật đầu.
Tóm lại đứa trẻ không hề biết mấy thứ kia, cô bé chỉ biết cô bé sắp có mẹ rồi, tâm trạng vô cùng tốt, buổi tối ăn hai bát cơm.
Người giúp việc cũng vui vẻ: “Hôm nay cô chủ nhỏ thật tuyệt!”
Tiểu Hoắc Tây hất mái tóc xoăn màu trà, cô bé mặc cả với bố: “Nếu mỗi ngày con đều gặp cô giáo Ôn, hằng ngày con sẽ ăn hai bát cơm!”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha, xử lý công việc.
Nghe vậy, anh nhẹ nhàng liếc qua: “Muốn gặp cô giáo Ôn, tự con nghĩ cách!”
Tiểu Hoắc Tây khịt mũi.
Cô bé chạy tới, chui vào lòng bố: “Bố, bố thật vô dụng!”
Hoắc Minh không nói gì.
Hoắc Minh đặt tài liệu sang một bên, ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, tựa cằm lên mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Giọng anh bỗng khàn đi: “Bố chọc mẹ tức giận! Hoắc Tây, con đưa mẹ về nhà được không?”
Tiểu Hoắc Tây ghé đầu vào vai anh.
Xem như đồng ý!
Cô bé lẩm bẩm: “Con muốn chơi đàn dương cầm!”
Hoắc Minh nhìn biệt thự, dường như quên mua đàn dương cầm nhưng đứa con bé bỏng Hoắc Tây của anh muốn chơi nên anh đã tự mình lái xe chở cô bé ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen đã dừng dưới căn hộ!
Căn hộ này vẫn không thay đổi.
Khi Hoắc Minh nhớ Ôn Noãn, không có chỗ nào giải sầu, anh sẽ một mình tới đây, ngồi trong phòng khách lặng lẽ châm vài điếu thuốc lá... Chờ tốt hơn rồi anh nhanh chóng trở về.
Anh phải chăm sóc Tiểu Hoắc Tây!
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Hoắc Tây tỏ vẻ rất thích nơi này.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đây là nơi bố và cô giáo Ôn của con lần đầu yêu nhau, chiếc Morning Dew này là lúc trước bố tặng cô ấy, sau này bố chọc cô ấy tức giận, cô ấy đã không cần nữa!”
Đột nhiên Tiểu Hoắc Tây có hơi căng thẳng, cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ cũng không cần Tiểu Hoắc Tây sao ạ?”
Hoắc Minh ngồi xổm xuống.
Anh nhìn Tiểu Hoắc Tây, vô cùng nghiêm túc nói: “Cô ấy không biết con! Cô ấy cho rằng... cho rằng... Hoắc Tây, cô ấy rất yêu con!”
Tiểu Hoắc Tây nửa hiểu nửa không.
Nhưng cô bé vốn kiêu hãnh: “Con cũng cảm thấy, nếu mẹ biết có một cục cưng đáng yêu như con, chắc chắn mẹ không nỡ vứt bỏ.”
Hoắc Minh khẽ nở nụ cười.
Anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn của vật nhỏ, ôm lấy cô bé rồi đặt trước cây đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây mới học một buổi nhưng năng khiếu như vậy, đàn một cách thuần thục.
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú Tiểu Hoắc Tây.
Váy nhỏ màu trắng, tóc màu trà, lưng thẳng tắp.
Anh phảng phất nhìn thấy Ôn Noãn!
Tiểu Hoắc Tây đàn xong một khúc nhạc đơn giản, giương mắt muốn khen ngợi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố thì cô bé ngây ngốc... Ánh mắt của bố thật dịu dàng!
Khi trở về, Hoắc Minh ôm vật nhỏ xuống tầng.
Tiểu Hoắc Tây lại nghĩ: Bình thường bố luôn để cô bé tự đi, hôm nay giống như cô bé không có chân, muốn bế cô!
Ha!
Đàn ông già yêu đương, chính là không bình thường!
...
Thật sự Hoắc Minh rất nhớ Ôn Noãn.
Trước đây cô ở Thụy Sĩ, anh không gặp được thì thôi đi, hiện giờ cô đang ở thành phố B, anh vẫn phải liều mạng đè nén, anh cảm thấy điều này vô cùng bất lợi cho sinh lý và tâm lý của anh.
Tiểu Hoắc Tây đang tắm trong phòng tắm và hát: “Mùa xuân ở đâu...”
Hoắc Minh nửa tựa vào sô pha, người có chút lười biếng.
Anh lấy điện thoại của Tiểu Hoắc Tây, bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Cô giáo Ôn, tôi là bố của Tây Tây!]
...
Bên đó Ôn Noãn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn Zalo từ số lạ, hóa ra là bố của Tây Tây, ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn về vị gian thương sở hữu xe Lincoln này không tốt chút nào.
Nhưng anh là bố của Tây Tây.
Ôn Noãn vẫn phải giao tiếp tốt với anh, cô tận lực dùng thái độ chuyên nghiệp nói tiến độ đàn dương cầm của Tây Tây với anh nhưng vị gian thương đó có vẻ hơi phân tâm.
Ôn Noãn đánh tiếp? Tên gọi.
Một lúc sau, bố Tây Tây trả lời.
[Tây Tây nói cô giáo Ôn rất xinh đẹp!]
Ôn Noãn thấy bị mạo phạm!
Cô hơi do dự, vẫn gửi tin Zalo mong anh tự trọng.
Hoắc Minh nhìn chăm chú mấy chữ đó, nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt hơi vui sướng, gần như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Noãn thẹn quá hóa giận...
Ba năm rồi, anh không liên lạc với cô.
Dù là tết, một tiếng hỏi thăm cũng bặt vô âm tín.
Hiện giờ anh lại có thể dùng thân phận “Bố Tây Tây” để thả thính cô, điều này đối với đàn ông mà nói rất kích thích, ít nhất Hoắc Minh khá tận hưởng.
Tiểu Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ liền thân, bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Minh tỉnh bơ xóa hết tin nhắn, anh ôm cô bé, lau tóc cho cô bé...
...
Ôn Noãn mơ suốt đêm.
Cô mơ thấy Tiểu Hoắc Tây, không biết vì sao, trong mơ khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây trùng với Tây Tây, còn gọi cô là mẹ.
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hồi lâu, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, chỗ này đã từng thai nghén Tiểu Hoắc Tây. Ba năm rồi, gần như mọi dấu vết của Tiểu Hoắc Tây trên thế giới này đều biến mất.
Ôn Noãn không muốn quên.
Cô cũng không đành lòng quên.
Sáng sớm, cô đi tới nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Ba năm rồi.
Nghĩa trang này đã thay đổi rất nhiều, chú trông coi nghĩa trang cũng già đi không ít, nhìn thấy Ôn Noãn tới thì chào hỏi thân thiết, dẫn cô vào trong, còn lẩm bẩm rất nhiều lời.
“Hai năm qua, cậu chủ trồng ở đây rất nhiều hoa hồng! Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ... Tất cả đều là nhập khẩu từ Ý về, trồng khắp toàn bộ nghĩa trang!”
Ôn Noãn cũng sửng sốt.
Nghĩa trang rộng hàng chục nghìn mét vuông, trước đây không khí trầm lặng, hiện giờ lại trở thành vườn hoa hồng.
Đúng lúc hoa nở rộ.
Vì là nghĩa trang tư nhân nên người ngoài không thể vào. Rất nhiều blogger và người nổi tiếng trên mạng đang quay chụp và bình phẩm bên ngoài, nghe nói đã trở thành thánh địa check-in.
Ôn Noãn cầm hoa cúc dại, đứng trước túi nhỏ kia, chỗ đó không giống lúc trước nữa.
Một tấm bia đá hình vuông mười inch, cắm xuống đất, trên mặt có khắc tên.
Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Không có tên Hoắc Tây.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng đau nhói.
Thay vì nói nơi này là phần mộ của đứa bé chết non, ngược lại giống nấm mộ tình yêu hơn.
Cô im lặng hồi lâu, có lẽ người giữ mộ biết tâm trạng cô không tốt, nhẹ giọng nói: “Mỗi năm lễ tình nhân và thất tích cậu chủ cũng sẽ tới đây, ở lại cả ngày!”
Lễ tình nhân, thất tịch...
Ôn Noãn không biết vì sao Hoắc Minh lại chọn tới vào ngày như vậy, cô cũng không hỏi, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa!”
Cô nhẹ nhàng đặt hoa cúc dại xuống, lặng lẽ rời đi.
Cả ngày tâm trạng Ôn Noãn đều rất sa sút.
Khi cô sinh Tiểu Hoắc Tây, từng bị trầm cảm nghiêm trọng, sau đó liên tục uống thuốc suốt một năm mới bình phục hoàn toàn, hôm nay tới nghĩa trang ít nhiều cũng ảnh hưởng tâm trạng.
Buổi trưa, Bạch Vi hẹn cô uống trà.
Ôn Noãn suy nghĩ rồi đồng ý, tới đúng hẹn, vẫn là nơi các cô thường xuyên uống cà phê.
Bạch Vi đã chờ sẵn ở đó.
Ôn Noãn bước vào, cô ấy vội vàng vẫy tay: “Chỗ này!”
Ôn Noãn ngồi xuống, quan sát cả người cô ấy mặc trang phục công sở màu trắng: “Rất tốt, xem ra sự nghiệp cậu không tệ!”
Bạch Vi thở dài: “Đi theo Cảnh Sâm! Cậu cũng không phải không biết tớ, có thể làm được việc lớn gì trong chốc lát đây? Nhưng chỉ là công việc nhàn rỗi trong công ty, cũng vừa vặn có thể trông chừng Cảnh Sâm, đề phòng anh ấy làm bậy!”
Ôn Noãn mỉm cười: “Cảnh Sâm rất kiềm chế nha!”
Bạch Vi vén nhẹ tóc: “Chủ yếu chính là tìm ít chuyện để làm, ở nhà nhàn rỗi!”
Ôn Noãn không hỏi nữa, cô cũng không hỏi kỹ cuộc sống riêng tư của vợ chồng người ta.
Cô chậm rãi uống cà phê...
Bạch Vi là bạn cô nhiều năm, ánh mắt vẫn là có: “Nhìn dáng vẻ cậu là lại dây dưa với Hoắc Minh, nhưng sắc mặt cậu cũng không đúng!”
Chương 227: Một mình cô đơn lắm, xin hãy ở bên em!
Ôn Noãn bật cười phủ nhận: “Không đâu!”
Cô do dự kể lại chuyện của Tây Tây, sau đó nói nhỏ: “Bạch Vi, tớ biết là không nên, nhưng tớ thấy thương cho đứa bé kia! Trông rất giống, ngay cả tên cũng là Tây Tây.”
Bạch Vi cũng cảm thấy khó tin.
Trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?
Đứa bé từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn không có mẹ…
Bạch Vi cảm thấy không đáng tin, cô ấy nghiêm giọng nói: “Chắc do cậu quá nhớ Tiểu Hoắc Tây! Ôn Noãn, thử lại đi, có lẽ trên đời này sẽ có thích hợp với cậu!”
Ôn Noãn đã độc thân ba năm.
Bạch Vi vừa áy náy vừa lo lắng.
Nhưng Ôn Noãn lại không vội, cô định nói gì đó thì điện thoại reo…
Là số điện thoại tối qua, nhưng Tây Tây là người gọi đến, giọng nói cô bé ngọt ngào: “Cô giáo Ôn, con rất nhớ cô!”
Vẻ mặt Ôn Noãn lập tức dịu dàng: “Cô giáo cũng nhớ con!”
Tiểu Hoắc Tây liên tục làm nũng: “Con muốn gặp cô!”
Ôn Noãn do dự.
Gặp học sinh vào ngoài giờ học là vi phạm nội quy, cô kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng từ chối: “Thứ Sáu chúng ta gặp mặt nhé?”
Tiểu Hoắc Tây trông rất thất vọng.
Cô bé không khóc mà nhõng nhẽo: “Bố không có ở nhà! Một mình cô đơn lắm, cô giáo Ôn ở cạnh con đi!”
Ôn Noãn lập tức mềm lòng.
Bạch Vi bên cạnh cũng nghe thấy, trong lòng khó chịu!
Ai có thể chịu được nhỏ xấu xa này chứ?
Quả nhiên, Ôn Noãn đã hỏi cô bé ở đâu.
Tiểu Hoắc Tây cười vui vẻ: “Cô giáo Ôn nhìn ra ngoài đi ạ!”
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy một chiếc Lincoln đang đậu trước quán, cửa sau mở ra.
Tây Tây mặc chiếc váy hoa ngồi trong xe và ngoan ngoãn nhìn cô.
Ôn Noãn đứng phắt dậy: “Bạch Vi, tớ đi trước!”
Bạch Vi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhìn thế nào cũng giống chiêu trò, nhưng Ôn Noãn lại hoàn toàn dính bẫy.
…
Ôn Noãn lên xe.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trên xe có một hơi thở nam tính rất quen thuộc, thoang thoảng mùi thuốc lá và một chút mùi thông.
Trong lúc cô cau mày, Tiểu Hoắc Tây đã tự động ngồi vào lòng cô.
Tài xế ở phía trước cũng mỉm cười: “Cô giáo Ôn, cô chủ nhỏ muốn ăn suất trẻ em, tôi đưa cô đến đó!”
Ôn Noãn cảm ơn luôn.
Khi cô cúi đầu, vật nhỏ đã ôm lấy cô, sợ cô chạy mất.
Đáy lòng Ôn Noãn mềm nhũn.
Đứa trẻ này chắc hẳn thiếu vắng tình cảm gia đình trong quá trình trưởng thành.
Nhớ lại người bán trứng luộc nước trà, cô càng cảm thấy không đáng tin, chắc chắn anh ta ra ngoài chơi gái và bỏ con ở nhà không thèm chăm sóc.
Xe Lincoln dừng lại.
Tiểu Hoắc Tây kéo Ôn Noãn xuống xe, nóng lòng bước vào quán gà rán.
Ôn Noãn cảm thấy trẻ con ăn nhiều không tốt, sau khi ngồi xuống, cô cẩn thận chọn những món có ít nội tiết tố hơn, lông mày lúc nheo mắt lại rất dịu dàng…
Tiểu Hoắc Tây ôm cái đầu nhỏ, nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn.
Mẹ thật đẹp!
Sau khi ăn gà rán, Ôn Noãn cũng chăm sóc cô bé rất cẩn thận, Tiểu Hoắc Tây nghĩ thầm: Đây chính là cảm giác có mẹ!
Cô bé cảm thấy tiến độ quá chậm.
Ngày nào cũng gọi là cô giáo Ôn, khi nào mẹ mới có thể ngủ cùng cô bé? Và ngủ cùng với bố đây?
Tiểu Hoắc Tây nắm chặt tay.
Đôi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô bé kéo tay áo Ôn Noãn, vô cùng đáng thương: “Cô giáo Ôn, cô có thể làm mẹ của con được không?”
Ôn Noãn sững sờ.
Tiểu Hoắc Tây rời khỏi ghế và chạy đến ôm cô, giọng nói cô bé chứa đầy tủi thân: “Bố bận lắm, lại có rất nhiều dì quấy rầy muốn yêu đương với bố! Tại bố quá đẹp nên nhiều người muốn làm mẹ con lắm, cô giáo Ôn có muốn làm mẹ con không?”
Ôn Noãn xác định bố của Tây Tây rất ăn chơi!
Cô cực kỳ đau lòng, xoa đầu cô bé: “Vậy thì con cũng không được tự tìm mẹ!”
Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng cô và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng bố con nói nếu con thích thì cô có thể làm mẹ con!... Cô giáo Ôn, tuần sau họp phụ huynh, cô có thể làm mẹ con một lần thôi được không?”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là vậy, cô đã… Nghĩ nhiều rồi!
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này còn phải được người lớn chấp nhận, dù sao Tây Tây cũng là con gái anh ta.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ nói với bố con nhe.”
Tiểu Hoắc Tây biểu diễn xong thì vui vẻ ăn gà rán. Ăn xong, cô bé muốn đến nhà Ôn Noãn, nhưng làm nũng hồi lâu cũng không được.
Trên thực tế, tình huống hiện giờ đã vượt quá giới hạn của Ôn Noãn.
Mặc dù cô là giáo viên của Tây Tây, nhưng về bản chất cô vẫn là một người xa lạ, còn bố của Tây Tây lại vô tâm đến mức để con gái mình thân thiết với một người lạ mà không lo lắng đứa bé bị tổn thương.
Cô quyết định sẽ nói chuyện với anh ta.
Tám giờ tối, Ôn Noãn đưa đứa bé về.
Khi về đến nhà, cô gọi điện và nhờ Tây Tây đưa điện thoại cho bố cô bé.
Tiểu Hoắc Tây nằm liệt trên chiếc giường hồng nhạt, bụng nhỏ căng tròn vo vô cùng thỏa mãn, cô bé nghe điện thoại rồi đưa cho Hoắc Minh, cười nói: “Cô giáo Ôn của con muốn nói chuyện với bố.”
Làm sao Hoắc Minh có thể nhận được?
Nếu hiện giờ danh tính bị bại lộ, rất có thể Ôn Noãn sẽ bỏ đi, sau đó kiện anh ta để giành quyền nuôi con.
Anh cần một ít thời gian giảm xóc.
Để cô không nỡ rời khỏi Hoắc Tây, để hai người dành nhiều thời gian vun đắp mối quan hệ.
Anh cúp máy và cầm điện thoại về phòng ngủ, nhắn Zalo cho Ôn Noãn giải thích rằng anh đang họp video.
Ôn Noãn nghiêm túc nói tình huống của đứa bé cho anh, cuối cùng khéo léo nói rằng với tư cách của người cha, anh nên dành ít thời gian hẹn hò và dành nhiều thời gian hơn cho con mình.
Hoắc Minh nói chuyện với cô rất thân thiện.
Cái giọng điệu đó khiến Ôn Noãn có ảo giác! Họ là vợ chồng với nhau!
Nhưng anh nghiêm túc chưa được bao lâu thì lại sa vào thói quen cũ, anh trực tiếp hẹn: “Cô giáo Ôn, tôi rất muốn gặp cô!”
Giọng điệu rất mập mờ.
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Anh phụ huynh này cứ trêu đùa cô.
Đối với anh, mọi lời nói nghiêm túc hay không đều chỉ là phương tiện để tán tỉnh phụ nữ.
Ôn Noãn rất tức giận!
Cô kìm nén hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi nhắn lại.
[Bố Tây Tây, tôi không biết anh nói với mọi phụ nữ như này không, nhưng làm vậy không tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ!]
Hoắc Minh nhìn tin nhắn đó, anh cười nhạt.
Hình như tức giận rồi!
Anh dỗ dành cô: [Cô giáo Ôn, tôi xin lỗi! ]
Ôn Noãn không trả lời, rõ ràng là tức điên.
Hoắc Minh đã lâu không có cảm giác như vậy, đành vụng về gửi một tin nhắn khác: [Đừng tức giận nhé?]
Đương nhiên Ôn Noãn không nhắn lại.
Hoắc Minh nhìn lại tin nhắn của họ, máu nóng toàn thân, đã rất lâu rồi.
Anh rất nhớ cô, và rất muốn cô.
Ba năm, anh bận rộn chăm sóc Tiểu Hoắc Tây và sự nghiệp của anh.
Ba năm, không một người phụ nào bên cạnh, ngay cả nhu cầu giải quyết sinh lý cũng cực kỳ hiếm.
Lúc này mới chỉ nhìn tin nhắn của Ôn Noãn thôi mà anh đã có phần nôn nóng!
Hoắc Minh không thể tự chủ được.
Anh khẽ hất cằm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong đầu toàn là hình ảnh anh và Ôn Noãn quấn lấy nhau điên cuồng. Lúc anh bị kích thích nhất, yết hầu không khỏi lên xuống và phát ra giọng khàn khàn khó đè nén…
Chương 228: Mấy năm ngay có từng có người đàn ông khác không?
Hoắc Minh rất vội vàng.
Ở đầu bên kia Ôn Noãn rất tức giận, trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng vị phụ huynh nam này đã có suy nghĩ về phương diện kia với cô từ lâu rồi.
Vì để giữ gìn khoảng cách, Ôn Noãn đẩy lùi cuộc họp phụ huynh .
Lúc cô gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây, cô bé cảm thấy vô cùng mất mát, cách điện thoại nhưng Ôn Noãn cung có thể tưởng tượng được hình ảnh mỗi một sợi tóc của cô bé đều thể hiện sự uể oải.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà Ôn Noãn đã đau lòng.
Nhưng cô lại không thể nói rõ là ba của con muốn quấy rối cô Ôn của con!
Ôn Noãn cúp điện thoại xong vẫn thấy không ổn lắm, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Ôn Noãn lại vô cùng kinh ngạc: “Cậu, cậu ở thành phố B hả?”
Rõ ràng Lục Khiêm khựng lại vài giây.
Nhưng dù sao ông ấy cũng đã gặp phải trường hợp này trong rất nhiều năm, nhanh chóng thoải mái nói: “Cậu tới đây hỏi thăm mẹ cháu (dì Nguyễn), thuận tiện tìm một chuyên gia uy tín cho bà ấy! Như thế nào… Hiếm khi cậu được rảnh rỗi một chút mà con cũng có ý kiến hả?”
Cái loại chèn ép cùng chung dòng máu này!
Ôn Noãn nào dám có ý kiến?
Lục Khiêm thay đổi đề tài, giọng điệu càng thêm thoải mái: “Đêm mai không có việc gì chứ! Tới đây ăn một bữa cơm với cậu.”
Ôn Noãn đang muốn thay đổi tâm trạng nên đồng ý.
Tám giờ tối ngày hôm sau, cô tới nhà hàng tư nhân độc đáo kia theo đúng lịch hẹn.
Tới nơi rồi cô mới biết được đây là một bữa tiệc xem mắt.
Ngoại trừ cậu của cô là Lục Khiêm còn có một vị phu nhân lớn tuổi trông rất sang trọng, ngồi ở bên cạnh ắt hẳn là con trai của bà ấy, tuấn tú nho nhã, nhìn rất có gia giáo.
Lục Khiêm thấy Ôn Noãn tới nên dừng cuộc nói chuyện, mỉm cười nói: “Cháu gái ngoại của tôi, Ôn Noãn!”
Ôn Noãn không muốn làm mất mặt ông ấy.
Cô cười nhẹ, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Đối phương đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, đã hiểu biết đến tận gốc rễ nên cũng không hỏi nhiều, vô cùng ôn hòa.
Lục Khiêm thuận tiện giới thiệu nhà trai.
28 tuổi, tốt nghiệp một trường danh giá ở Anh Quốc, làm mảng nghiên cứu sinh vật.
Đối phương rất ân cần, rõ ràng rất vừa ý với Ôn Noãn, Ôn Noãn cảm thấy áp lực nặng nề.
Cô nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm cười như không cười.
Thật ra buổi xem mắt ngày hôm nay không phải do ông ấy sắp xếp, là do con trai của vị đồng nghiệp cũ này thích Ôn Noãn, tự mình chủ động yêu cầu.
Ông ấy không tỏ thái độ gì, Ôn Noãn chỉ đành căng da đầu giao lưu cùng đối phương, nhưng Ôn Noãn lại không biết rằng lúc này Hoắc Minh cũng đang ở trong nhà hàng này.
Có một vị khách hàng quan trọng tới thành phố B, anh mời người ta ăn cơm.
Tới để bàn chuyện công việc thế mà lại nhìn thấy Ôn Noãn tới đây… Xem mắt!
Anh nhận ra được đối phương.
Hạ Mai, đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, chức vụ rất cao.
Hạ Du là con trai độc nhất trong nhà, còn ít hơn Ôn Noãn một tuổi, lúc này đang nhìn Ôn Noãn với ánh mắt mến mộ.
Cái kiểu xem mắt này cũng chỉ chờ Ôn Noãn gật đầu một cái là xong.
Hoắc Minh không được bình tĩnh cho lắm, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ôn Noãn, dường như muốn lột ra một cái khe, muốn nhìn xem trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì!
không phải anh không sợ, anh và Ôn Noãn đã tách nhau được một thời gian dài…
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên tối tăm mù mịt.
Sau khi Ôn Noãn đi vào toilet, anh quyết đoán đứng dậy: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, tôi xin phép vào toilet!”
…
Ôn Noãn chậm rãi rửa tay.
Thật ra cô không muốn quay lại tiếp tục ăn cơm cho lắm, áp lực quá lớn.
Hoắc Minh xuất hiện ở sau lưng cô không một tiếng động, nhẹ nhàng tựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
Đêm nay cô rất xinh đẹp.
Áo sơ mi màu trắng, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, đôi cẳng chân tinh tế thẳng tắp.
Ở bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng gạo.
Ngay từ đầu Ôn Noãn sinh ra đã phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, ba năm trôi qua, cô còn hấp dẫn anh hơn cả trước kia.
Hoắc Minh quan sát kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới lười nhác mở miệng: “Tới đây xem mắt hả? Nói chuyện thế nào rồi?”
Rõ ràng Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô không thể ngờ được lại gặp Hoắc Minh ở chỗ này.
Ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau qua tấm gương, ở giữa hai người có một chút loại cảm giác khó mà miêu tả được.
Một hồi lâu sau, Ôn Noãn đóng vòi nước lại.
Cô nói một cách chậm rãi: “Cũng không tệ lắm! Người kia khá tốt!”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc lá, hút từ từ, nghe xong thì cười nhạo: “Nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em! Như thế nào, bây giờ lại thích cây cỏ non hả? Chu Mộ Ngôn không phù hợp với gu thẩm mỹ của em sao?”
Cả người anh chua lè, vừa đâm vừa chọc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi lại: “Tôi thích cái gì thì có liên quan tới anh sao?”
Hoắc Minh tàn nhẫn hút mạnh điếu thuốc.
Từ trước tới nay hình ảnh anh hút thuốc vẫn luôn hấp dẫn cô, đặc biệt là khi hai má anh hãm sâu, bây giờ lại càng có vẻ trưởng thành hơn nhiều nên càng thu hút phụ nữ hơn… Ôn Noãn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Hoắc Minh cười như không cười: “Ngại quá, anh quên mất chúng ta đã ly hôn!”
Ôn Noãn định đi vòng qua anh.
Anh lại bắt được cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, ấn cô vào vách tường.
Cơ thể mềm mại ấm áp của cô kề sát người anh.
Dường như trong nháy mắt đó, Ôn Noãn lập tức cảm giác được thân thể anh trở nên kỳ lạ, cô vừa thẹn lại vừa giận: “Hoắc Minh, anh cũng nói chúng ta đã ly hôn… Bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Minh vây lấy cô, cô không có cách nào tránh thoát.
Anh cúi đầu, dựa trán vào trán cô, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, hành động như vậy ít nhiều cũng mang vài cảm giác khác khiến hô hấp của Ôn Noãn cũng trở nên dồn dập…
Cô quay mặt tránh đi chỗ khác: “Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”
Ánh mắt anh lại trở nên nặng nề: “Mấy năm nay có từng có người đàn ông khác không?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng.
Đây vẫn là nơi công cộng, anh thật sự không biết xấu hổ!
Hoắc Minh thấy dáng vẻ của cô thì đã đoán được, anh đưa một bàn tay nắm lấy eo nhỏ của cô không ngừng di chuyển lên xuống, trong miệng nói lời không sạch sẽ: “Còn nhớ rõ lần cuối chúng ta làm không? Em bị anh làm khóc rất nhiều lần!”
Ôn Noãn không thể chịu được nữa!
Cô cho anh một bạt tai: “Sở khanh!”
Hoắc Minh không để ý đến việc bị cô đánh cho lắm.
Anh sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, cười như không cười, trong lời nói còn có ý châm biếm: “Đã nói từ trước rồi, em sẽ quay lại với anh… Ôn Noãn, em đánh anh chứng tỏ trong lòng em đã rất rõ ràng, anh sẽ chiều ý em!”
Ôn Noãn trở nên lạnh lùng.
Cô biết anh muốn gương vỡ lại lành, Hoắc Minh quá thông minh, anh biết nếu anh chỉ tặng hoa mời cơm giống như ngày thường, khẳng định cô sẽ không để ý tới anh nên anh dứt khoát trực tiếp quấy rầy cô luôn.
Nói được thẳng ra là dùng chính anh để quyến rũ cô
Phụ nữ cũng có dục vọng mà Hoắc Minh lại là người hiểu rõ về thân thể của cô nhất, lại là người đàn ông đã làm cùng cô vô số lần… Thế nhưng Ôn Noãn không muốn! Cô không thể nào xảy ra quan hệ với anh được!
Cô nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, nói lại lần nữa, chúng ta không thể!”
Nói xong cô thừa dịp anh ngẩn người, đẩy ra anh.
Hoắc Minh đuổi theo dây dưa với cô…
Đang muốn đuổi tới, giọng nói của Lục Khiêm vang lên: “Ôi trời, đang làm cái gì thế!”
Không khí trở nên vi diệu…
Lục Khiêm đánh giá Hoắc Minh từ trên xuống dưới một phen, trong lòng cười lạnh.
Ôn Noãn cảm thấy không được thoải mái, cúi đầu: “Cậu, con đi ra ngoài trước!”
Lục Khiêm cười: “Ừm, đúng lúc đi ra chào hỏi dì Hạ một tiếng, vừa rồi Hạ Du hỏi số điện thoại của con, cậu thấy thằng bé cũng có thành ý nên cho rồi!… Không vui sao? Con gái có nhiều lựa chọn không có gì là không tốt cả!”
Ôn Noãn khó mà nói thêm cái gì.
Ở trước mặt Hoắc Minh, cô càng không thể nói lời từ chối vì trông có vẻ như cô từ chối vì anh.
Lục Khiêm đưa Ôn Noãn rời đi.
Sau khi tạm biệt mẹ con nhà họ Hạ, Lục Khiêm gọi Ôn Noãn lên xe của ông ấy, ông ấy đưa cô trở về.
Sau khi ngồi lên xe, Ôn Noãn đang định từ chối.
Lục Khiêm nói: “Hạ Du từng gặp con mấy lần, rất thích con, điều kiện cũng khá tốt… Còn kết quả ra sao, cậu tôn trọng quyết định của con!”
Chương 229: Tây Tây chính là Tiểu Hoắc Tây của cô!
Ôn Noãn không muốn suy nghĩ thêm.
Cô nhẹ giọng nói: “Cậu, tạm thời con vẫn chưa có ý định đó!”
Lục Khiêm thở dài: “Vẫn chưa quên được Hoắc Minh hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau một lúc lâu, cô nhìn về màn đêm bên ngoài, nói nhỏ: “Cậu, con không biết lần này qua trở về là đúng hay là sai! Ba năm trôi qua, cho dù con và anh ấy có một quá khứ sâu đậm, bây giờ cũng nên phai nhạt…”
Thế nhưng Hoắc Minh không chịu buông tay.
Anh vẫn có dục vọng chiếm hữu cô rất rõ ràng.
Ôn Noãn có cảm giác, nếu cô dám kết hôn với người đàn ông khác, anh có thể sẽ làm được những chuyện không cần mặt mũi.
Cô quyết định chờ thân thể dì Nguyễn khỏe hơn rồi sẽ mang bà ấy xuất ngoại.
Cô muốn rời xa Hoắc Minh!
Lục Khiêm thấy vẻ mặt của cô, đoán được con đường trong lòng cô, trong lòng ông ấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Cái thằng Hoắc Minh, quả thật quá vô liêm sỉ.
Chỉ nói tới mấy ngày hôm nay, rõ ràng đã ly hôn với Ôn Noãn, thế mà năm nào cũng chạy tới thành phố C chúc tết nhà họ Lục… Năm nay anh còn mang cả con tới nữa khiến bà cụ trong nhà bị dọa nhảy dựng.
Bà cụ khóc một đêm, thằng khốn kia quỳ ở bên cạnh một đêm.
Cho nên tới bây giờ Lục Khiêm cũng đành mắt nhắm mắt mở, làm sao bây giờ đây, người ta cứu sống Tiểu Hoắc Tây, chùi phân lau nước tiểu nuôi con bé tới ba tuổi (gần 4 tuổi).
Nghĩ về mặt này, Lục Khiêm cảm thấy anh vẫn còn có thể cứu chữa.
Lục Khiêm có lòng muốn thử, lơ đãng hỏi: “Nếu lúc trước Tiểu Hoắc Tây còn sống, Ôn Noãn, con sẽ chọn như thế nào?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Mấy năm nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ nếu…
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại nhớ tới vườn hoa hồng kia, còn có khối bia đá khắc chữ Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Tất cả đều là một bí ẩn.
Ôn Noãn tự nhiên giật mình, cô bỗng dưng nghiêng đầu: “Cậu!”
Lục Khiêm cười xua tay: “Cậu chỉ hỏi bừa thôi.”
Ôn Noãn có hơi thất vọng nhưng hạt giống nghi ngờ đã được chôn sâu trong lòng cô, cô lại nghĩ tới hai lần gặp gỡ Hoắc Minh sau khi về nước… Anh cực kỳ đúng lý hợp tình!
Tây Tây!
Đúng! Còn có người bố không biết xấu hổ của Tây Tây nữa!
[Tây Tây nói rằng cô Ôn rất là xinh đẹp!]
[Cô Ôn, thật sự rất muốn được gặp cô!]
[Đừng tức giận… Nhé?]
…
Cả người Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo.
Mặt cô từ từ trở nên tái nhợt, đưa tay nắm lấy chặt lấy cánh tay Lục Khiêm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cậu, Hoắc Tây còn sống… Có phải hay không?”
Lục Khiêm nhẹ giọng kêu tài xế dừng xe.
Tài xế xuống xe, đi đến chỗ xa hút thuốc.
Bên trong xe chỉ có bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập, Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Con đã nhìn thấy con bé rồi!”
Ôn Noãn từ từ buông tay!
Tây Tây… Chính là Hoắc Tây!
Tây Tây chính là đứa con cô sinh ra vào ba năm trước đây, con bé còn sống!
Ôn Noãn đau đớn khóc thành tiếng, tiếng khóc nặng nề, cả người căng thẳng…
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng nói nhỏ: “Không phải cậu không muốn nói cho con biết sớm! Đầu tiên là vì tình trạng cơ thể của Tiểu Hoắc Tây trong hai năm đầu không được ổn định cho lắm… Sợ con lại phải chịu sự đả kích, thứ hai là mọi người đều hy vọng con có thể khôi phục hoàn toàn.”
Ôn Noãn lệ rơi đầy mặt: “Bây giờ con muốn gặp con bé! Cậu, con phải gặp con bé ngay bây giờ!”
Dù sao Lục Khiêm cũng là người từng trải.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Bây giờ con qua đó là đang chuẩn bị tái hợp với Hoắc Minh sao? Ôn Noãn… Cho dù con quyết định như thế nào thì cậu đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con, dù sao cậu ta cũng vì đứa con này mà trả giá rất nhiều thứ! Nhưng cậu hy vọng con và cậu ta ở bên nhau là bởi vì con còn thích anh chứ không phải vì con gái con.”
Lục Khiêm biết cô khó mà nhẫn nại được.
Dù sao đó cũng là con gái ruột thịt của mình, muốn yêu thương muốn chăm sóc là hiển nhiên.
Ông ấy cho Ôn Noãn thời gian.
Lục Khiêm cũng xuống xe, ông bước ra từ trong bóng đêm đi đến phía dưới đèn đường, châm lửa hút thuốc lá.
Lúc hút thuốc, ông ấy mở bàn tay ra.
Một vết sẹo đỏ dữ tợn xuất hiện, màu đỏ của máu thịt chứng tỏ vết thương này xuất hiện chưa tới hai năm.
Lục Khiêm ngẩng đầu lộ ra quai hàm sắc sảo, hơi nheo mắt lại, ở trong màn đêm ướt át này ít nhiều ông ấy cũng nhớ tới một người nào đó, một người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống của ông ấy gần hai năm…
…
Ôn Noãn ngồi ở bên trong xe khóc thật lâu.
Đêm dài trĩu nặng.
Lục Khiêm vẫn chưa quay lại, cô ngồi một mình ở trong xe, cuối cùng cũng nhớ ra mình có di động, vì thế gọi tới số điện thoại của Hoắc Minh…
Điện thoại kết nối, anh không nói gì.
Cả hai lặng im hồi lâu, Ôn Noãn nghẹn giọng hỏi: “Hoắc Minh… Lúc trước… Lúc trước anh chôn gì ở khu mộ vậy?”
…
Đầu bên kia truyền ra tiếng hít một hơi rất nhỏ.
Rõ ràng Hoắc Minh đoán ra việc cô đã biết chân tướng.
Anh lại im lặng ước chừng nửa phút, mới nghẹn ngào mở miệng: “Là nhẫn cưới! Ôn Noãn, là nhẫn cưới của chúng ta!”
Anh còn định nói gì đó…
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô lẳng lặng dựa vào ghế sau xe, cảm nhận được trái tim của mình đang từ từ sống lại.
Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn còn sống!
Cô bé đáng yêu như vậy, hiện tại Ôn Noãn chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực, yêu thương thật nhiều.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vẫn chưa ngủ, cô bé nhẹ nhàng tỏ vẻ tức giận, không chịu mở lời trước.
Giọng nói của Ôn Noãn khẽ run: “Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học được không?”
Tiểu Hoắc Tây có lòng không có sức: “Không họp phụ huynh nữa mà!… Ồ… Cô không sợ người bố biến thái của con nữa à?”
Ôn Noãn: Cái giọng điệu quen thuộc này!
Hoắc Minh dạy dỗ con bé như thế nào đấy?
Bây giờ trong lòng Ôn Noãn tràn ngập tình thương của mẹ, sao mà nỡ sửa đúng sửa sai con bé, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sau này mỗi lần họp phụ huynh cô Ôn đều sẽ cho con tham gia, được không?”
Tiểu Hoắc Tây giật mình một cái đứng bật dậy.
Nhưng trong giọng nói của con bé có vẻ vô cùng khó xử: “Có phải cô Ôn thích ba của con không? Nếu cô Ôn mà thích ba của con, có khả năng phải xếp hàng lâu lắm…”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Cô thích Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây:…
Sau đó cô bé đột nhiên cảm thấy thẹn thùng ghê, dù sao ở đầu bên kia cũng là mẹ mà, mẹ biết Hoắc Tây là con gái cưng của mẹ rồi.
Tiểu Hoắc Tây nửa ngày không nói gì.
Trong bóng đêm, giọng nói của Ôn Noãn càng thêm phần dịu dàng: “Con biết mẹ là mẹ của con, đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nói gì, mang chút phần cứng rắn. Điều này làm cho Ôn Noãn đau lòng khôn xiết.
Lúc này, cửa xe bị mở ra, ánh mắt của Lục Khiêm đúng lúc đối diện với cô.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Cậu, con muốn qua đó!”
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thăm thẳm, không nói gì thêm, trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa Ôn Noãn qua đó… Ở trên đường đi, ông ấy gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nói cho anh biết Ôn Noãn đang qua bên đó.
Bé con còn nhỏ lại phải dùng hết trăm phương nghìn kế mới có thể giữ lại. Tất cả mọi người cảm thấy không nên có phản ứng quá lớn, sợ khiến Tiểu Hoắc Tây sợ.
Lục Khiêm đưa Ôn Noãn qua đó, bản thân ông ấy lại rời đi.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy cái bóng đèn mờ được bật lên.
Dường như người hầu đã nhận được chỉ thị, nhìn thấy Ôn Noãn thì cung kính gọi cô là bà chủ, tâm trạng của Ôn Noãn đang rất phức tạp nên cũng lười sửa lại cho đúng, cô bước nhanh lên lầu nhưng càng lên cao lại càng có cảm giác.
Hoắc Minh đứng cầu thang.
Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen trên người, chỉ là đầu tóc hơi rối loạn một chút.
Ôn Noãn đi lướt qua người anh.
Anh duỗi tay ra bắt lấy cô, nói nhỏ: “Con bé náo loạn một thời gian, bây giờ đã ngủ rồi, trước đừng đánh thức con bé, chúng ta nói chuyện…”
Chương 230: Ôn Noãn, anh rất nhớ em!
Ôn Noãn hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện.
Hơn nữa trong lòng cô biết rõ anh muốn nói chuyện gì, chỉ là muốn hợp lại với cô thôi.
Sau khi trải qua những chuyện đó, lại ly hôn ba năm.
Tình cảm của Ôn Noãn đã sớm phai nhạt, tuy không còn hận anh nữa, nhưng tình yêu thuở ấy cũng đã tan thành mây khói.
Nhưng vì Hoắc Tây, cô cần phải chung sống hòa bình với anh.
Cô thì thầm: “Tôi muốn gặp con bé trước!”
Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Anh siết chặt tay, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó thì thầm: “Đi thôi! Đừng đánh thức con bé.”
Ôn Noãn khẽ ừ, sau đó đi vòng qua anh lên lầu.
Khi cô đi xa, Hoắc Minh cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay mình, trên đó còn sót lại hơi ấm của Ôn Noãn, hơi ấm mà anh quyến luyến.
…
Tầng 2, trước cửa phòng ngủ trẻ em.
Ngón tay Ôn Noãn đặt lên tay nắm cửa, cô do dự một lát, nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.
Trong phòng ngủ màu hồng phấn, một ngọn đèn ngủ lóe sáng, vật nhỏ kia đang nghiêng người ngủ, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hơi thở mang hương vị ngọt ngào.
Đáy lòng Ôn Noãn vừa chua xót vừa yêu thương.
Cô ngồi bên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve bé con.
Sờ nhiêu cũng không đủ!
Ba năm, cô đã bỏ lỡ ba năm của đứa trẻ này, nhất là khi hai năm Tiểu Hoắc Tây nằm trong phòng thí nghiệm, người mẹ như cô lại không ở cạnh.
Trong lòng cô tràn đầy áy náy.
Cho dù cô biết, khi đó Hoắc Minh là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn hận anh.
Khóe mắt Ôn Noãn ngấn lệ, cô không quan tâm, cúi người hôn Tiểu Hoắc Tây của mình.
Tiểu Hoắc Tây trông giống cô.
Tính tình lại hoàn toàn giống Hoắc Minh.
Ôn Noãn không kiềm được mà nằm xuống ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người cô bé, lòng cô từ từ bình tĩnh lại, dường như vào giờ khắc này, tất cả những đau xót đều được xoa dịu.
Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú hai người.
Anh biết nên cho Ôn Noãn thời gian, để cô thích nghi, nhưng anh vẫn không kiềm chế được.
Anh rất muốn gần gũi cô.
Không phải hoàn toàn là vì dục vọng, mà anh muốn có được cô gái này, sau ba năm anh muốn biết cô... còn muốn anh hay không!
Hoắc Minh tắt đèn.
Trong phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm, Ôn Noãn ngẩn ra.
Tiếp theo, chiếc nệm mềm mại bên cạnh cô lún xuống thật sâu, Hoắc Minh chống mình ở phía trên người cô, dưới ánh sáng u ám, không ai thấy rõ ai...
Ôn Noãn nói nhỏ: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Anh nhìn cô chăm chú.
Sau đó ngay trước ánh mắt của cô, anh cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn...
Lâu rồi không gặp.
Hiển nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cô để cô thoải mái.
Ôn Noãn đẩy anh.
Thế nhưng Tiểu Hoắc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cô không muốn để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cô lên, bắt đầu cùng cô hôn sâu...
Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.
Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”
Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thể anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”
Đầu óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.
Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều để nói.
Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
…
Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứ!”
Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.
Trời hơi sáng, Ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đầu rất tệ! Mãi cho đến năm nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống.
Cô nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”
Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi... con bé thuộc nhóm máu hiếm!”
Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt.
Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.
Ngón tay trắng mịn của cô, gắt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.
Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt cằm lên đầu vai mỏng manh của cô: “Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không để em thất vọng nữa!”
Anh biết cô sẽ không đồng ý dễ dàng.
Nhưng anh vẫn không thể dằn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp để ái ân.
Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.
Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, chúng ta không có khả năng! Tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tôi không thể tổn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thể phân công thời gian… Tôi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”
Lòng Hoắc Minh lập tức lạnh đi.
Ngay cả việc phân công thời gian Ôn Noãn cũng đã nghĩ kỹ, cũng không nổi giận với anh, càng không đánh anh.
Anh thà rằng cô tát anh!
Dưới bầu không khí như vậy, anh cũng không thể lại quyến rũ cô nên chỉ đành nhường một bước: “Chuyện này bàn sau! Trước tiên hãy ở bên cạnh Tiểu Hoắc Tây! Đúng rồi, mỗi tháng Hoắc Tây sẽ khám bệnh tự kỷ, lần sau em đi cùng chứ!”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, tối hôm qua cô bước vào căn biệt thự này, cô đã biết cô nhất định sẽ thiếu chút tự do.
Nhưng cô không hối hận.
Ôn Noãn cũng có chút lòng riêng, cô thử thăm dò: “Hoắc Minh, tôi... không có ý định kết hôn, nếu anh có ý định tái hôn, chi bằng giao con bé cho tôi nuôi dưỡng, tôi cam đoan sẽ không ra nước ngoài, khi anh muốn gặp con bé thì lúc nào cũng có thể gặp!”
Tiểu Hoắc Tây cái hiểu cái không, gật đầu.
Tóm lại đứa trẻ không hề biết mấy thứ kia, cô bé chỉ biết cô bé sắp có mẹ rồi, tâm trạng vô cùng tốt, buổi tối ăn hai bát cơm.
Người giúp việc cũng vui vẻ: “Hôm nay cô chủ nhỏ thật tuyệt!”
Tiểu Hoắc Tây hất mái tóc xoăn màu trà, cô bé mặc cả với bố: “Nếu mỗi ngày con đều gặp cô giáo Ôn, hằng ngày con sẽ ăn hai bát cơm!”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha, xử lý công việc.
Nghe vậy, anh nhẹ nhàng liếc qua: “Muốn gặp cô giáo Ôn, tự con nghĩ cách!”
Tiểu Hoắc Tây khịt mũi.
Cô bé chạy tới, chui vào lòng bố: “Bố, bố thật vô dụng!”
Hoắc Minh không nói gì.
Hoắc Minh đặt tài liệu sang một bên, ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, tựa cằm lên mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Giọng anh bỗng khàn đi: “Bố chọc mẹ tức giận! Hoắc Tây, con đưa mẹ về nhà được không?”
Tiểu Hoắc Tây ghé đầu vào vai anh.
Xem như đồng ý!
Cô bé lẩm bẩm: “Con muốn chơi đàn dương cầm!”
Hoắc Minh nhìn biệt thự, dường như quên mua đàn dương cầm nhưng đứa con bé bỏng Hoắc Tây của anh muốn chơi nên anh đã tự mình lái xe chở cô bé ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen đã dừng dưới căn hộ!
Căn hộ này vẫn không thay đổi.
Khi Hoắc Minh nhớ Ôn Noãn, không có chỗ nào giải sầu, anh sẽ một mình tới đây, ngồi trong phòng khách lặng lẽ châm vài điếu thuốc lá... Chờ tốt hơn rồi anh nhanh chóng trở về.
Anh phải chăm sóc Tiểu Hoắc Tây!
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Hoắc Tây tỏ vẻ rất thích nơi này.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đây là nơi bố và cô giáo Ôn của con lần đầu yêu nhau, chiếc Morning Dew này là lúc trước bố tặng cô ấy, sau này bố chọc cô ấy tức giận, cô ấy đã không cần nữa!”
Đột nhiên Tiểu Hoắc Tây có hơi căng thẳng, cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ cũng không cần Tiểu Hoắc Tây sao ạ?”
Hoắc Minh ngồi xổm xuống.
Anh nhìn Tiểu Hoắc Tây, vô cùng nghiêm túc nói: “Cô ấy không biết con! Cô ấy cho rằng... cho rằng... Hoắc Tây, cô ấy rất yêu con!”
Tiểu Hoắc Tây nửa hiểu nửa không.
Nhưng cô bé vốn kiêu hãnh: “Con cũng cảm thấy, nếu mẹ biết có một cục cưng đáng yêu như con, chắc chắn mẹ không nỡ vứt bỏ.”
Hoắc Minh khẽ nở nụ cười.
Anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn của vật nhỏ, ôm lấy cô bé rồi đặt trước cây đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây mới học một buổi nhưng năng khiếu như vậy, đàn một cách thuần thục.
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú Tiểu Hoắc Tây.
Váy nhỏ màu trắng, tóc màu trà, lưng thẳng tắp.
Anh phảng phất nhìn thấy Ôn Noãn!
Tiểu Hoắc Tây đàn xong một khúc nhạc đơn giản, giương mắt muốn khen ngợi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố thì cô bé ngây ngốc... Ánh mắt của bố thật dịu dàng!
Khi trở về, Hoắc Minh ôm vật nhỏ xuống tầng.
Tiểu Hoắc Tây lại nghĩ: Bình thường bố luôn để cô bé tự đi, hôm nay giống như cô bé không có chân, muốn bế cô!
Ha!
Đàn ông già yêu đương, chính là không bình thường!
...
Thật sự Hoắc Minh rất nhớ Ôn Noãn.
Trước đây cô ở Thụy Sĩ, anh không gặp được thì thôi đi, hiện giờ cô đang ở thành phố B, anh vẫn phải liều mạng đè nén, anh cảm thấy điều này vô cùng bất lợi cho sinh lý và tâm lý của anh.
Tiểu Hoắc Tây đang tắm trong phòng tắm và hát: “Mùa xuân ở đâu...”
Hoắc Minh nửa tựa vào sô pha, người có chút lười biếng.
Anh lấy điện thoại của Tiểu Hoắc Tây, bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Cô giáo Ôn, tôi là bố của Tây Tây!]
...
Bên đó Ôn Noãn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn Zalo từ số lạ, hóa ra là bố của Tây Tây, ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn về vị gian thương sở hữu xe Lincoln này không tốt chút nào.
Nhưng anh là bố của Tây Tây.
Ôn Noãn vẫn phải giao tiếp tốt với anh, cô tận lực dùng thái độ chuyên nghiệp nói tiến độ đàn dương cầm của Tây Tây với anh nhưng vị gian thương đó có vẻ hơi phân tâm.
Ôn Noãn đánh tiếp? Tên gọi.
Một lúc sau, bố Tây Tây trả lời.
[Tây Tây nói cô giáo Ôn rất xinh đẹp!]
Ôn Noãn thấy bị mạo phạm!
Cô hơi do dự, vẫn gửi tin Zalo mong anh tự trọng.
Hoắc Minh nhìn chăm chú mấy chữ đó, nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt hơi vui sướng, gần như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Noãn thẹn quá hóa giận...
Ba năm rồi, anh không liên lạc với cô.
Dù là tết, một tiếng hỏi thăm cũng bặt vô âm tín.
Hiện giờ anh lại có thể dùng thân phận “Bố Tây Tây” để thả thính cô, điều này đối với đàn ông mà nói rất kích thích, ít nhất Hoắc Minh khá tận hưởng.
Tiểu Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ liền thân, bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Minh tỉnh bơ xóa hết tin nhắn, anh ôm cô bé, lau tóc cho cô bé...
...
Ôn Noãn mơ suốt đêm.
Cô mơ thấy Tiểu Hoắc Tây, không biết vì sao, trong mơ khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây trùng với Tây Tây, còn gọi cô là mẹ.
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hồi lâu, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, chỗ này đã từng thai nghén Tiểu Hoắc Tây. Ba năm rồi, gần như mọi dấu vết của Tiểu Hoắc Tây trên thế giới này đều biến mất.
Ôn Noãn không muốn quên.
Cô cũng không đành lòng quên.
Sáng sớm, cô đi tới nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Ba năm rồi.
Nghĩa trang này đã thay đổi rất nhiều, chú trông coi nghĩa trang cũng già đi không ít, nhìn thấy Ôn Noãn tới thì chào hỏi thân thiết, dẫn cô vào trong, còn lẩm bẩm rất nhiều lời.
“Hai năm qua, cậu chủ trồng ở đây rất nhiều hoa hồng! Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ... Tất cả đều là nhập khẩu từ Ý về, trồng khắp toàn bộ nghĩa trang!”
Ôn Noãn cũng sửng sốt.
Nghĩa trang rộng hàng chục nghìn mét vuông, trước đây không khí trầm lặng, hiện giờ lại trở thành vườn hoa hồng.
Đúng lúc hoa nở rộ.
Vì là nghĩa trang tư nhân nên người ngoài không thể vào. Rất nhiều blogger và người nổi tiếng trên mạng đang quay chụp và bình phẩm bên ngoài, nghe nói đã trở thành thánh địa check-in.
Ôn Noãn cầm hoa cúc dại, đứng trước túi nhỏ kia, chỗ đó không giống lúc trước nữa.
Một tấm bia đá hình vuông mười inch, cắm xuống đất, trên mặt có khắc tên.
Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Không có tên Hoắc Tây.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng đau nhói.
Thay vì nói nơi này là phần mộ của đứa bé chết non, ngược lại giống nấm mộ tình yêu hơn.
Cô im lặng hồi lâu, có lẽ người giữ mộ biết tâm trạng cô không tốt, nhẹ giọng nói: “Mỗi năm lễ tình nhân và thất tích cậu chủ cũng sẽ tới đây, ở lại cả ngày!”
Lễ tình nhân, thất tịch...
Ôn Noãn không biết vì sao Hoắc Minh lại chọn tới vào ngày như vậy, cô cũng không hỏi, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa!”
Cô nhẹ nhàng đặt hoa cúc dại xuống, lặng lẽ rời đi.
Cả ngày tâm trạng Ôn Noãn đều rất sa sút.
Khi cô sinh Tiểu Hoắc Tây, từng bị trầm cảm nghiêm trọng, sau đó liên tục uống thuốc suốt một năm mới bình phục hoàn toàn, hôm nay tới nghĩa trang ít nhiều cũng ảnh hưởng tâm trạng.
Buổi trưa, Bạch Vi hẹn cô uống trà.
Ôn Noãn suy nghĩ rồi đồng ý, tới đúng hẹn, vẫn là nơi các cô thường xuyên uống cà phê.
Bạch Vi đã chờ sẵn ở đó.
Ôn Noãn bước vào, cô ấy vội vàng vẫy tay: “Chỗ này!”
Ôn Noãn ngồi xuống, quan sát cả người cô ấy mặc trang phục công sở màu trắng: “Rất tốt, xem ra sự nghiệp cậu không tệ!”
Bạch Vi thở dài: “Đi theo Cảnh Sâm! Cậu cũng không phải không biết tớ, có thể làm được việc lớn gì trong chốc lát đây? Nhưng chỉ là công việc nhàn rỗi trong công ty, cũng vừa vặn có thể trông chừng Cảnh Sâm, đề phòng anh ấy làm bậy!”
Ôn Noãn mỉm cười: “Cảnh Sâm rất kiềm chế nha!”
Bạch Vi vén nhẹ tóc: “Chủ yếu chính là tìm ít chuyện để làm, ở nhà nhàn rỗi!”
Ôn Noãn không hỏi nữa, cô cũng không hỏi kỹ cuộc sống riêng tư của vợ chồng người ta.
Cô chậm rãi uống cà phê...
Bạch Vi là bạn cô nhiều năm, ánh mắt vẫn là có: “Nhìn dáng vẻ cậu là lại dây dưa với Hoắc Minh, nhưng sắc mặt cậu cũng không đúng!”
Chương 227: Một mình cô đơn lắm, xin hãy ở bên em!
Ôn Noãn bật cười phủ nhận: “Không đâu!”
Cô do dự kể lại chuyện của Tây Tây, sau đó nói nhỏ: “Bạch Vi, tớ biết là không nên, nhưng tớ thấy thương cho đứa bé kia! Trông rất giống, ngay cả tên cũng là Tây Tây.”
Bạch Vi cũng cảm thấy khó tin.
Trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao?
Đứa bé từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn không có mẹ…
Bạch Vi cảm thấy không đáng tin, cô ấy nghiêm giọng nói: “Chắc do cậu quá nhớ Tiểu Hoắc Tây! Ôn Noãn, thử lại đi, có lẽ trên đời này sẽ có thích hợp với cậu!”
Ôn Noãn đã độc thân ba năm.
Bạch Vi vừa áy náy vừa lo lắng.
Nhưng Ôn Noãn lại không vội, cô định nói gì đó thì điện thoại reo…
Là số điện thoại tối qua, nhưng Tây Tây là người gọi đến, giọng nói cô bé ngọt ngào: “Cô giáo Ôn, con rất nhớ cô!”
Vẻ mặt Ôn Noãn lập tức dịu dàng: “Cô giáo cũng nhớ con!”
Tiểu Hoắc Tây liên tục làm nũng: “Con muốn gặp cô!”
Ôn Noãn do dự.
Gặp học sinh vào ngoài giờ học là vi phạm nội quy, cô kiềm chế rất lâu mới miễn cưỡng từ chối: “Thứ Sáu chúng ta gặp mặt nhé?”
Tiểu Hoắc Tây trông rất thất vọng.
Cô bé không khóc mà nhõng nhẽo: “Bố không có ở nhà! Một mình cô đơn lắm, cô giáo Ôn ở cạnh con đi!”
Ôn Noãn lập tức mềm lòng.
Bạch Vi bên cạnh cũng nghe thấy, trong lòng khó chịu!
Ai có thể chịu được nhỏ xấu xa này chứ?
Quả nhiên, Ôn Noãn đã hỏi cô bé ở đâu.
Tiểu Hoắc Tây cười vui vẻ: “Cô giáo Ôn nhìn ra ngoài đi ạ!”
Ôn Noãn kinh ngạc.
Cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy một chiếc Lincoln đang đậu trước quán, cửa sau mở ra.
Tây Tây mặc chiếc váy hoa ngồi trong xe và ngoan ngoãn nhìn cô.
Ôn Noãn đứng phắt dậy: “Bạch Vi, tớ đi trước!”
Bạch Vi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Nhìn thế nào cũng giống chiêu trò, nhưng Ôn Noãn lại hoàn toàn dính bẫy.
…
Ôn Noãn lên xe.
Không biết vì sao, cô cảm thấy trên xe có một hơi thở nam tính rất quen thuộc, thoang thoảng mùi thuốc lá và một chút mùi thông.
Trong lúc cô cau mày, Tiểu Hoắc Tây đã tự động ngồi vào lòng cô.
Tài xế ở phía trước cũng mỉm cười: “Cô giáo Ôn, cô chủ nhỏ muốn ăn suất trẻ em, tôi đưa cô đến đó!”
Ôn Noãn cảm ơn luôn.
Khi cô cúi đầu, vật nhỏ đã ôm lấy cô, sợ cô chạy mất.
Đáy lòng Ôn Noãn mềm nhũn.
Đứa trẻ này chắc hẳn thiếu vắng tình cảm gia đình trong quá trình trưởng thành.
Nhớ lại người bán trứng luộc nước trà, cô càng cảm thấy không đáng tin, chắc chắn anh ta ra ngoài chơi gái và bỏ con ở nhà không thèm chăm sóc.
Xe Lincoln dừng lại.
Tiểu Hoắc Tây kéo Ôn Noãn xuống xe, nóng lòng bước vào quán gà rán.
Ôn Noãn cảm thấy trẻ con ăn nhiều không tốt, sau khi ngồi xuống, cô cẩn thận chọn những món có ít nội tiết tố hơn, lông mày lúc nheo mắt lại rất dịu dàng…
Tiểu Hoắc Tây ôm cái đầu nhỏ, nhìn cô với vẻ mặt thỏa mãn.
Mẹ thật đẹp!
Sau khi ăn gà rán, Ôn Noãn cũng chăm sóc cô bé rất cẩn thận, Tiểu Hoắc Tây nghĩ thầm: Đây chính là cảm giác có mẹ!
Cô bé cảm thấy tiến độ quá chậm.
Ngày nào cũng gọi là cô giáo Ôn, khi nào mẹ mới có thể ngủ cùng cô bé? Và ngủ cùng với bố đây?
Tiểu Hoắc Tây nắm chặt tay.
Đôi mắt to lập tức rưng rưng nước mắt.
Cô bé kéo tay áo Ôn Noãn, vô cùng đáng thương: “Cô giáo Ôn, cô có thể làm mẹ của con được không?”
Ôn Noãn sững sờ.
Tiểu Hoắc Tây rời khỏi ghế và chạy đến ôm cô, giọng nói cô bé chứa đầy tủi thân: “Bố bận lắm, lại có rất nhiều dì quấy rầy muốn yêu đương với bố! Tại bố quá đẹp nên nhiều người muốn làm mẹ con lắm, cô giáo Ôn có muốn làm mẹ con không?”
Ôn Noãn xác định bố của Tây Tây rất ăn chơi!
Cô cực kỳ đau lòng, xoa đầu cô bé: “Vậy thì con cũng không được tự tìm mẹ!”
Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng cô và nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng bố con nói nếu con thích thì cô có thể làm mẹ con!... Cô giáo Ôn, tuần sau họp phụ huynh, cô có thể làm mẹ con một lần thôi được không?”
Ôn Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là vậy, cô đã… Nghĩ nhiều rồi!
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này còn phải được người lớn chấp nhận, dù sao Tây Tây cũng là con gái anh ta.
Cô nhẹ nhàng nói: “Cô sẽ nói với bố con nhe.”
Tiểu Hoắc Tây biểu diễn xong thì vui vẻ ăn gà rán. Ăn xong, cô bé muốn đến nhà Ôn Noãn, nhưng làm nũng hồi lâu cũng không được.
Trên thực tế, tình huống hiện giờ đã vượt quá giới hạn của Ôn Noãn.
Mặc dù cô là giáo viên của Tây Tây, nhưng về bản chất cô vẫn là một người xa lạ, còn bố của Tây Tây lại vô tâm đến mức để con gái mình thân thiết với một người lạ mà không lo lắng đứa bé bị tổn thương.
Cô quyết định sẽ nói chuyện với anh ta.
Tám giờ tối, Ôn Noãn đưa đứa bé về.
Khi về đến nhà, cô gọi điện và nhờ Tây Tây đưa điện thoại cho bố cô bé.
Tiểu Hoắc Tây nằm liệt trên chiếc giường hồng nhạt, bụng nhỏ căng tròn vo vô cùng thỏa mãn, cô bé nghe điện thoại rồi đưa cho Hoắc Minh, cười nói: “Cô giáo Ôn của con muốn nói chuyện với bố.”
Làm sao Hoắc Minh có thể nhận được?
Nếu hiện giờ danh tính bị bại lộ, rất có thể Ôn Noãn sẽ bỏ đi, sau đó kiện anh ta để giành quyền nuôi con.
Anh cần một ít thời gian giảm xóc.
Để cô không nỡ rời khỏi Hoắc Tây, để hai người dành nhiều thời gian vun đắp mối quan hệ.
Anh cúp máy và cầm điện thoại về phòng ngủ, nhắn Zalo cho Ôn Noãn giải thích rằng anh đang họp video.
Ôn Noãn nghiêm túc nói tình huống của đứa bé cho anh, cuối cùng khéo léo nói rằng với tư cách của người cha, anh nên dành ít thời gian hẹn hò và dành nhiều thời gian hơn cho con mình.
Hoắc Minh nói chuyện với cô rất thân thiện.
Cái giọng điệu đó khiến Ôn Noãn có ảo giác! Họ là vợ chồng với nhau!
Nhưng anh nghiêm túc chưa được bao lâu thì lại sa vào thói quen cũ, anh trực tiếp hẹn: “Cô giáo Ôn, tôi rất muốn gặp cô!”
Giọng điệu rất mập mờ.
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Anh phụ huynh này cứ trêu đùa cô.
Đối với anh, mọi lời nói nghiêm túc hay không đều chỉ là phương tiện để tán tỉnh phụ nữ.
Ôn Noãn rất tức giận!
Cô kìm nén hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi nhắn lại.
[Bố Tây Tây, tôi không biết anh nói với mọi phụ nữ như này không, nhưng làm vậy không tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ!]
Hoắc Minh nhìn tin nhắn đó, anh cười nhạt.
Hình như tức giận rồi!
Anh dỗ dành cô: [Cô giáo Ôn, tôi xin lỗi! ]
Ôn Noãn không trả lời, rõ ràng là tức điên.
Hoắc Minh đã lâu không có cảm giác như vậy, đành vụng về gửi một tin nhắn khác: [Đừng tức giận nhé?]
Đương nhiên Ôn Noãn không nhắn lại.
Hoắc Minh nhìn lại tin nhắn của họ, máu nóng toàn thân, đã rất lâu rồi.
Anh rất nhớ cô, và rất muốn cô.
Ba năm, anh bận rộn chăm sóc Tiểu Hoắc Tây và sự nghiệp của anh.
Ba năm, không một người phụ nào bên cạnh, ngay cả nhu cầu giải quyết sinh lý cũng cực kỳ hiếm.
Lúc này mới chỉ nhìn tin nhắn của Ôn Noãn thôi mà anh đã có phần nôn nóng!
Hoắc Minh không thể tự chủ được.
Anh khẽ hất cằm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong đầu toàn là hình ảnh anh và Ôn Noãn quấn lấy nhau điên cuồng. Lúc anh bị kích thích nhất, yết hầu không khỏi lên xuống và phát ra giọng khàn khàn khó đè nén…
Chương 228: Mấy năm ngay có từng có người đàn ông khác không?
Hoắc Minh rất vội vàng.
Ở đầu bên kia Ôn Noãn rất tức giận, trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng vị phụ huynh nam này đã có suy nghĩ về phương diện kia với cô từ lâu rồi.
Vì để giữ gìn khoảng cách, Ôn Noãn đẩy lùi cuộc họp phụ huynh .
Lúc cô gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây, cô bé cảm thấy vô cùng mất mát, cách điện thoại nhưng Ôn Noãn cung có thể tưởng tượng được hình ảnh mỗi một sợi tóc của cô bé đều thể hiện sự uể oải.
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi mà Ôn Noãn đã đau lòng.
Nhưng cô lại không thể nói rõ là ba của con muốn quấy rối cô Ôn của con!
Ôn Noãn cúp điện thoại xong vẫn thấy không ổn lắm, gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Ôn Noãn lại vô cùng kinh ngạc: “Cậu, cậu ở thành phố B hả?”
Rõ ràng Lục Khiêm khựng lại vài giây.
Nhưng dù sao ông ấy cũng đã gặp phải trường hợp này trong rất nhiều năm, nhanh chóng thoải mái nói: “Cậu tới đây hỏi thăm mẹ cháu (dì Nguyễn), thuận tiện tìm một chuyên gia uy tín cho bà ấy! Như thế nào… Hiếm khi cậu được rảnh rỗi một chút mà con cũng có ý kiến hả?”
Cái loại chèn ép cùng chung dòng máu này!
Ôn Noãn nào dám có ý kiến?
Lục Khiêm thay đổi đề tài, giọng điệu càng thêm thoải mái: “Đêm mai không có việc gì chứ! Tới đây ăn một bữa cơm với cậu.”
Ôn Noãn đang muốn thay đổi tâm trạng nên đồng ý.
Tám giờ tối ngày hôm sau, cô tới nhà hàng tư nhân độc đáo kia theo đúng lịch hẹn.
Tới nơi rồi cô mới biết được đây là một bữa tiệc xem mắt.
Ngoại trừ cậu của cô là Lục Khiêm còn có một vị phu nhân lớn tuổi trông rất sang trọng, ngồi ở bên cạnh ắt hẳn là con trai của bà ấy, tuấn tú nho nhã, nhìn rất có gia giáo.
Lục Khiêm thấy Ôn Noãn tới nên dừng cuộc nói chuyện, mỉm cười nói: “Cháu gái ngoại của tôi, Ôn Noãn!”
Ôn Noãn không muốn làm mất mặt ông ấy.
Cô cười nhẹ, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Đối phương đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, đã hiểu biết đến tận gốc rễ nên cũng không hỏi nhiều, vô cùng ôn hòa.
Lục Khiêm thuận tiện giới thiệu nhà trai.
28 tuổi, tốt nghiệp một trường danh giá ở Anh Quốc, làm mảng nghiên cứu sinh vật.
Đối phương rất ân cần, rõ ràng rất vừa ý với Ôn Noãn, Ôn Noãn cảm thấy áp lực nặng nề.
Cô nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm cười như không cười.
Thật ra buổi xem mắt ngày hôm nay không phải do ông ấy sắp xếp, là do con trai của vị đồng nghiệp cũ này thích Ôn Noãn, tự mình chủ động yêu cầu.
Ông ấy không tỏ thái độ gì, Ôn Noãn chỉ đành căng da đầu giao lưu cùng đối phương, nhưng Ôn Noãn lại không biết rằng lúc này Hoắc Minh cũng đang ở trong nhà hàng này.
Có một vị khách hàng quan trọng tới thành phố B, anh mời người ta ăn cơm.
Tới để bàn chuyện công việc thế mà lại nhìn thấy Ôn Noãn tới đây… Xem mắt!
Anh nhận ra được đối phương.
Hạ Mai, đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, chức vụ rất cao.
Hạ Du là con trai độc nhất trong nhà, còn ít hơn Ôn Noãn một tuổi, lúc này đang nhìn Ôn Noãn với ánh mắt mến mộ.
Cái kiểu xem mắt này cũng chỉ chờ Ôn Noãn gật đầu một cái là xong.
Hoắc Minh không được bình tĩnh cho lắm, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ôn Noãn, dường như muốn lột ra một cái khe, muốn nhìn xem trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì!
không phải anh không sợ, anh và Ôn Noãn đã tách nhau được một thời gian dài…
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên tối tăm mù mịt.
Sau khi Ôn Noãn đi vào toilet, anh quyết đoán đứng dậy: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, tôi xin phép vào toilet!”
…
Ôn Noãn chậm rãi rửa tay.
Thật ra cô không muốn quay lại tiếp tục ăn cơm cho lắm, áp lực quá lớn.
Hoắc Minh xuất hiện ở sau lưng cô không một tiếng động, nhẹ nhàng tựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
Đêm nay cô rất xinh đẹp.
Áo sơ mi màu trắng, chân váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, đôi cẳng chân tinh tế thẳng tắp.
Ở bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng gạo.
Ngay từ đầu Ôn Noãn sinh ra đã phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, ba năm trôi qua, cô còn hấp dẫn anh hơn cả trước kia.
Hoắc Minh quan sát kỹ càng một lượt từ trên xuống dưới, lúc này mới lười nhác mở miệng: “Tới đây xem mắt hả? Nói chuyện thế nào rồi?”
Rõ ràng Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô không thể ngờ được lại gặp Hoắc Minh ở chỗ này.
Ánh mắt của bọn họ chạm vào nhau qua tấm gương, ở giữa hai người có một chút loại cảm giác khó mà miêu tả được.
Một hồi lâu sau, Ôn Noãn đóng vòi nước lại.
Cô nói một cách chậm rãi: “Cũng không tệ lắm! Người kia khá tốt!”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc lá, hút từ từ, nghe xong thì cười nhạo: “Nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em! Như thế nào, bây giờ lại thích cây cỏ non hả? Chu Mộ Ngôn không phù hợp với gu thẩm mỹ của em sao?”
Cả người anh chua lè, vừa đâm vừa chọc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi lại: “Tôi thích cái gì thì có liên quan tới anh sao?”
Hoắc Minh tàn nhẫn hút mạnh điếu thuốc.
Từ trước tới nay hình ảnh anh hút thuốc vẫn luôn hấp dẫn cô, đặc biệt là khi hai má anh hãm sâu, bây giờ lại càng có vẻ trưởng thành hơn nhiều nên càng thu hút phụ nữ hơn… Ôn Noãn liếc mắt nhìn thêm một cái.
Hoắc Minh cười như không cười: “Ngại quá, anh quên mất chúng ta đã ly hôn!”
Ôn Noãn định đi vòng qua anh.
Anh lại bắt được cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, ấn cô vào vách tường.
Cơ thể mềm mại ấm áp của cô kề sát người anh.
Dường như trong nháy mắt đó, Ôn Noãn lập tức cảm giác được thân thể anh trở nên kỳ lạ, cô vừa thẹn lại vừa giận: “Hoắc Minh, anh cũng nói chúng ta đã ly hôn… Bây giờ anh đang làm cái gì?”
Hoắc Minh vây lấy cô, cô không có cách nào tránh thoát.
Anh cúi đầu, dựa trán vào trán cô, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ lên mũi cô, hành động như vậy ít nhiều cũng mang vài cảm giác khác khiến hô hấp của Ôn Noãn cũng trở nên dồn dập…
Cô quay mặt tránh đi chỗ khác: “Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”
Ánh mắt anh lại trở nên nặng nề: “Mấy năm nay có từng có người đàn ông khác không?”
Mặt Ôn Noãn đỏ bừng.
Đây vẫn là nơi công cộng, anh thật sự không biết xấu hổ!
Hoắc Minh thấy dáng vẻ của cô thì đã đoán được, anh đưa một bàn tay nắm lấy eo nhỏ của cô không ngừng di chuyển lên xuống, trong miệng nói lời không sạch sẽ: “Còn nhớ rõ lần cuối chúng ta làm không? Em bị anh làm khóc rất nhiều lần!”
Ôn Noãn không thể chịu được nữa!
Cô cho anh một bạt tai: “Sở khanh!”
Hoắc Minh không để ý đến việc bị cô đánh cho lắm.
Anh sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, cười như không cười, trong lời nói còn có ý châm biếm: “Đã nói từ trước rồi, em sẽ quay lại với anh… Ôn Noãn, em đánh anh chứng tỏ trong lòng em đã rất rõ ràng, anh sẽ chiều ý em!”
Ôn Noãn trở nên lạnh lùng.
Cô biết anh muốn gương vỡ lại lành, Hoắc Minh quá thông minh, anh biết nếu anh chỉ tặng hoa mời cơm giống như ngày thường, khẳng định cô sẽ không để ý tới anh nên anh dứt khoát trực tiếp quấy rầy cô luôn.
Nói được thẳng ra là dùng chính anh để quyến rũ cô
Phụ nữ cũng có dục vọng mà Hoắc Minh lại là người hiểu rõ về thân thể của cô nhất, lại là người đàn ông đã làm cùng cô vô số lần… Thế nhưng Ôn Noãn không muốn! Cô không thể nào xảy ra quan hệ với anh được!
Cô nghiêm túc nói: “Hoắc Minh, nói lại lần nữa, chúng ta không thể!”
Nói xong cô thừa dịp anh ngẩn người, đẩy ra anh.
Hoắc Minh đuổi theo dây dưa với cô…
Đang muốn đuổi tới, giọng nói của Lục Khiêm vang lên: “Ôi trời, đang làm cái gì thế!”
Không khí trở nên vi diệu…
Lục Khiêm đánh giá Hoắc Minh từ trên xuống dưới một phen, trong lòng cười lạnh.
Ôn Noãn cảm thấy không được thoải mái, cúi đầu: “Cậu, con đi ra ngoài trước!”
Lục Khiêm cười: “Ừm, đúng lúc đi ra chào hỏi dì Hạ một tiếng, vừa rồi Hạ Du hỏi số điện thoại của con, cậu thấy thằng bé cũng có thành ý nên cho rồi!… Không vui sao? Con gái có nhiều lựa chọn không có gì là không tốt cả!”
Ôn Noãn khó mà nói thêm cái gì.
Ở trước mặt Hoắc Minh, cô càng không thể nói lời từ chối vì trông có vẻ như cô từ chối vì anh.
Lục Khiêm đưa Ôn Noãn rời đi.
Sau khi tạm biệt mẹ con nhà họ Hạ, Lục Khiêm gọi Ôn Noãn lên xe của ông ấy, ông ấy đưa cô trở về.
Sau khi ngồi lên xe, Ôn Noãn đang định từ chối.
Lục Khiêm nói: “Hạ Du từng gặp con mấy lần, rất thích con, điều kiện cũng khá tốt… Còn kết quả ra sao, cậu tôn trọng quyết định của con!”
Chương 229: Tây Tây chính là Tiểu Hoắc Tây của cô!
Ôn Noãn không muốn suy nghĩ thêm.
Cô nhẹ giọng nói: “Cậu, tạm thời con vẫn chưa có ý định đó!”
Lục Khiêm thở dài: “Vẫn chưa quên được Hoắc Minh hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau một lúc lâu, cô nhìn về màn đêm bên ngoài, nói nhỏ: “Cậu, con không biết lần này qua trở về là đúng hay là sai! Ba năm trôi qua, cho dù con và anh ấy có một quá khứ sâu đậm, bây giờ cũng nên phai nhạt…”
Thế nhưng Hoắc Minh không chịu buông tay.
Anh vẫn có dục vọng chiếm hữu cô rất rõ ràng.
Ôn Noãn có cảm giác, nếu cô dám kết hôn với người đàn ông khác, anh có thể sẽ làm được những chuyện không cần mặt mũi.
Cô quyết định chờ thân thể dì Nguyễn khỏe hơn rồi sẽ mang bà ấy xuất ngoại.
Cô muốn rời xa Hoắc Minh!
Lục Khiêm thấy vẻ mặt của cô, đoán được con đường trong lòng cô, trong lòng ông ấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Cái thằng Hoắc Minh, quả thật quá vô liêm sỉ.
Chỉ nói tới mấy ngày hôm nay, rõ ràng đã ly hôn với Ôn Noãn, thế mà năm nào cũng chạy tới thành phố C chúc tết nhà họ Lục… Năm nay anh còn mang cả con tới nữa khiến bà cụ trong nhà bị dọa nhảy dựng.
Bà cụ khóc một đêm, thằng khốn kia quỳ ở bên cạnh một đêm.
Cho nên tới bây giờ Lục Khiêm cũng đành mắt nhắm mắt mở, làm sao bây giờ đây, người ta cứu sống Tiểu Hoắc Tây, chùi phân lau nước tiểu nuôi con bé tới ba tuổi (gần 4 tuổi).
Nghĩ về mặt này, Lục Khiêm cảm thấy anh vẫn còn có thể cứu chữa.
Lục Khiêm có lòng muốn thử, lơ đãng hỏi: “Nếu lúc trước Tiểu Hoắc Tây còn sống, Ôn Noãn, con sẽ chọn như thế nào?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Mấy năm nay, cô chưa bao giờ dám nghĩ nếu…
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu lại nhớ tới vườn hoa hồng kia, còn có khối bia đá khắc chữ Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Tất cả đều là một bí ẩn.
Ôn Noãn tự nhiên giật mình, cô bỗng dưng nghiêng đầu: “Cậu!”
Lục Khiêm cười xua tay: “Cậu chỉ hỏi bừa thôi.”
Ôn Noãn có hơi thất vọng nhưng hạt giống nghi ngờ đã được chôn sâu trong lòng cô, cô lại nghĩ tới hai lần gặp gỡ Hoắc Minh sau khi về nước… Anh cực kỳ đúng lý hợp tình!
Tây Tây!
Đúng! Còn có người bố không biết xấu hổ của Tây Tây nữa!
[Tây Tây nói rằng cô Ôn rất là xinh đẹp!]
[Cô Ôn, thật sự rất muốn được gặp cô!]
[Đừng tức giận… Nhé?]
…
Cả người Ôn Noãn trở nên lạnh lẽo.
Mặt cô từ từ trở nên tái nhợt, đưa tay nắm lấy chặt lấy cánh tay Lục Khiêm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Cậu, Hoắc Tây còn sống… Có phải hay không?”
Lục Khiêm nhẹ giọng kêu tài xế dừng xe.
Tài xế xuống xe, đi đến chỗ xa hút thuốc.
Bên trong xe chỉ có bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng tim đập, Lục Khiêm nhẹ giọng nói: “Con đã nhìn thấy con bé rồi!”
Ôn Noãn từ từ buông tay!
Tây Tây… Chính là Hoắc Tây!
Tây Tây chính là đứa con cô sinh ra vào ba năm trước đây, con bé còn sống!
Ôn Noãn đau đớn khóc thành tiếng, tiếng khóc nặng nề, cả người căng thẳng…
Lục Khiêm nhẹ nhàng sờ đầu cô, dịu dàng nói nhỏ: “Không phải cậu không muốn nói cho con biết sớm! Đầu tiên là vì tình trạng cơ thể của Tiểu Hoắc Tây trong hai năm đầu không được ổn định cho lắm… Sợ con lại phải chịu sự đả kích, thứ hai là mọi người đều hy vọng con có thể khôi phục hoàn toàn.”
Ôn Noãn lệ rơi đầy mặt: “Bây giờ con muốn gặp con bé! Cậu, con phải gặp con bé ngay bây giờ!”
Dù sao Lục Khiêm cũng là người từng trải.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Bây giờ con qua đó là đang chuẩn bị tái hợp với Hoắc Minh sao? Ôn Noãn… Cho dù con quyết định như thế nào thì cậu đều sẽ tôn trọng lựa chọn của con, dù sao cậu ta cũng vì đứa con này mà trả giá rất nhiều thứ! Nhưng cậu hy vọng con và cậu ta ở bên nhau là bởi vì con còn thích anh chứ không phải vì con gái con.”
Lục Khiêm biết cô khó mà nhẫn nại được.
Dù sao đó cũng là con gái ruột thịt của mình, muốn yêu thương muốn chăm sóc là hiển nhiên.
Ông ấy cho Ôn Noãn thời gian.
Lục Khiêm cũng xuống xe, ông bước ra từ trong bóng đêm đi đến phía dưới đèn đường, châm lửa hút thuốc lá.
Lúc hút thuốc, ông ấy mở bàn tay ra.
Một vết sẹo đỏ dữ tợn xuất hiện, màu đỏ của máu thịt chứng tỏ vết thương này xuất hiện chưa tới hai năm.
Lục Khiêm ngẩng đầu lộ ra quai hàm sắc sảo, hơi nheo mắt lại, ở trong màn đêm ướt át này ít nhiều ông ấy cũng nhớ tới một người nào đó, một người phụ nữ đã biến mất khỏi cuộc sống của ông ấy gần hai năm…
…
Ôn Noãn ngồi ở bên trong xe khóc thật lâu.
Đêm dài trĩu nặng.
Lục Khiêm vẫn chưa quay lại, cô ngồi một mình ở trong xe, cuối cùng cũng nhớ ra mình có di động, vì thế gọi tới số điện thoại của Hoắc Minh…
Điện thoại kết nối, anh không nói gì.
Cả hai lặng im hồi lâu, Ôn Noãn nghẹn giọng hỏi: “Hoắc Minh… Lúc trước… Lúc trước anh chôn gì ở khu mộ vậy?”
…
Đầu bên kia truyền ra tiếng hít một hơi rất nhỏ.
Rõ ràng Hoắc Minh đoán ra việc cô đã biết chân tướng.
Anh lại im lặng ước chừng nửa phút, mới nghẹn ngào mở miệng: “Là nhẫn cưới! Ôn Noãn, là nhẫn cưới của chúng ta!”
Anh còn định nói gì đó…
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô lẳng lặng dựa vào ghế sau xe, cảm nhận được trái tim của mình đang từ từ sống lại.
Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn còn sống!
Cô bé đáng yêu như vậy, hiện tại Ôn Noãn chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực, yêu thương thật nhiều.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vẫn chưa ngủ, cô bé nhẹ nhàng tỏ vẻ tức giận, không chịu mở lời trước.
Giọng nói của Ôn Noãn khẽ run: “Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học được không?”
Tiểu Hoắc Tây có lòng không có sức: “Không họp phụ huynh nữa mà!… Ồ… Cô không sợ người bố biến thái của con nữa à?”
Ôn Noãn: Cái giọng điệu quen thuộc này!
Hoắc Minh dạy dỗ con bé như thế nào đấy?
Bây giờ trong lòng Ôn Noãn tràn ngập tình thương của mẹ, sao mà nỡ sửa đúng sửa sai con bé, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sau này mỗi lần họp phụ huynh cô Ôn đều sẽ cho con tham gia, được không?”
Tiểu Hoắc Tây giật mình một cái đứng bật dậy.
Nhưng trong giọng nói của con bé có vẻ vô cùng khó xử: “Có phải cô Ôn thích ba của con không? Nếu cô Ôn mà thích ba của con, có khả năng phải xếp hàng lâu lắm…”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Cô thích Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây:…
Sau đó cô bé đột nhiên cảm thấy thẹn thùng ghê, dù sao ở đầu bên kia cũng là mẹ mà, mẹ biết Hoắc Tây là con gái cưng của mẹ rồi.
Tiểu Hoắc Tây nửa ngày không nói gì.
Trong bóng đêm, giọng nói của Ôn Noãn càng thêm phần dịu dàng: “Con biết mẹ là mẹ của con, đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nói gì, mang chút phần cứng rắn. Điều này làm cho Ôn Noãn đau lòng khôn xiết.
Lúc này, cửa xe bị mở ra, ánh mắt của Lục Khiêm đúng lúc đối diện với cô.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Cậu, con muốn qua đó!”
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên sâu thăm thẳm, không nói gì thêm, trực tiếp kêu tài xế lái xe đưa Ôn Noãn qua đó… Ở trên đường đi, ông ấy gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nói cho anh biết Ôn Noãn đang qua bên đó.
Bé con còn nhỏ lại phải dùng hết trăm phương nghìn kế mới có thể giữ lại. Tất cả mọi người cảm thấy không nên có phản ứng quá lớn, sợ khiến Tiểu Hoắc Tây sợ.
Lục Khiêm đưa Ôn Noãn qua đó, bản thân ông ấy lại rời đi.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy cái bóng đèn mờ được bật lên.
Dường như người hầu đã nhận được chỉ thị, nhìn thấy Ôn Noãn thì cung kính gọi cô là bà chủ, tâm trạng của Ôn Noãn đang rất phức tạp nên cũng lười sửa lại cho đúng, cô bước nhanh lên lầu nhưng càng lên cao lại càng có cảm giác.
Hoắc Minh đứng cầu thang.
Anh vẫn mặc sơ mi trắng, quần tây màu đen trên người, chỉ là đầu tóc hơi rối loạn một chút.
Ôn Noãn đi lướt qua người anh.
Anh duỗi tay ra bắt lấy cô, nói nhỏ: “Con bé náo loạn một thời gian, bây giờ đã ngủ rồi, trước đừng đánh thức con bé, chúng ta nói chuyện…”
Chương 230: Ôn Noãn, anh rất nhớ em!
Ôn Noãn hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện.
Hơn nữa trong lòng cô biết rõ anh muốn nói chuyện gì, chỉ là muốn hợp lại với cô thôi.
Sau khi trải qua những chuyện đó, lại ly hôn ba năm.
Tình cảm của Ôn Noãn đã sớm phai nhạt, tuy không còn hận anh nữa, nhưng tình yêu thuở ấy cũng đã tan thành mây khói.
Nhưng vì Hoắc Tây, cô cần phải chung sống hòa bình với anh.
Cô thì thầm: “Tôi muốn gặp con bé trước!”
Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Anh siết chặt tay, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó thì thầm: “Đi thôi! Đừng đánh thức con bé.”
Ôn Noãn khẽ ừ, sau đó đi vòng qua anh lên lầu.
Khi cô đi xa, Hoắc Minh cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay mình, trên đó còn sót lại hơi ấm của Ôn Noãn, hơi ấm mà anh quyến luyến.
…
Tầng 2, trước cửa phòng ngủ trẻ em.
Ngón tay Ôn Noãn đặt lên tay nắm cửa, cô do dự một lát, nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.
Trong phòng ngủ màu hồng phấn, một ngọn đèn ngủ lóe sáng, vật nhỏ kia đang nghiêng người ngủ, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hơi thở mang hương vị ngọt ngào.
Đáy lòng Ôn Noãn vừa chua xót vừa yêu thương.
Cô ngồi bên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve bé con.
Sờ nhiêu cũng không đủ!
Ba năm, cô đã bỏ lỡ ba năm của đứa trẻ này, nhất là khi hai năm Tiểu Hoắc Tây nằm trong phòng thí nghiệm, người mẹ như cô lại không ở cạnh.
Trong lòng cô tràn đầy áy náy.
Cho dù cô biết, khi đó Hoắc Minh là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn hận anh.
Khóe mắt Ôn Noãn ngấn lệ, cô không quan tâm, cúi người hôn Tiểu Hoắc Tây của mình.
Tiểu Hoắc Tây trông giống cô.
Tính tình lại hoàn toàn giống Hoắc Minh.
Ôn Noãn không kiềm được mà nằm xuống ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người cô bé, lòng cô từ từ bình tĩnh lại, dường như vào giờ khắc này, tất cả những đau xót đều được xoa dịu.
Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú hai người.
Anh biết nên cho Ôn Noãn thời gian, để cô thích nghi, nhưng anh vẫn không kiềm chế được.
Anh rất muốn gần gũi cô.
Không phải hoàn toàn là vì dục vọng, mà anh muốn có được cô gái này, sau ba năm anh muốn biết cô... còn muốn anh hay không!
Hoắc Minh tắt đèn.
Trong phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm, Ôn Noãn ngẩn ra.
Tiếp theo, chiếc nệm mềm mại bên cạnh cô lún xuống thật sâu, Hoắc Minh chống mình ở phía trên người cô, dưới ánh sáng u ám, không ai thấy rõ ai...
Ôn Noãn nói nhỏ: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Anh nhìn cô chăm chú.
Sau đó ngay trước ánh mắt của cô, anh cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn...
Lâu rồi không gặp.
Hiển nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cô để cô thoải mái.
Ôn Noãn đẩy anh.
Thế nhưng Tiểu Hoắc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cô không muốn để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cô lên, bắt đầu cùng cô hôn sâu...
Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.
Hoắc Minh lui ra.
Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”
Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.
Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?
Thân thể anh đè xuống.
Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.
Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”
Đầu óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.
Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”
Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.
Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.
Họ có quá nhiều điều để nói.
Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây
Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
…
Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứ!”
Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.
Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.
Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.
Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Bóng đêm thăm thẳm.
Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.
Trời hơi sáng, Ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đầu rất tệ! Mãi cho đến năm nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏe!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống.
Cô nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”
Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi... con bé thuộc nhóm máu hiếm!”
Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt.
Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.
Ngón tay trắng mịn của cô, gắt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.
Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt cằm lên đầu vai mỏng manh của cô: “Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không để em thất vọng nữa!”
Anh biết cô sẽ không đồng ý dễ dàng.
Nhưng anh vẫn không thể dằn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp để ái ân.
Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.
Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, chúng ta không có khả năng! Tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tôi không thể tổn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thể phân công thời gian… Tôi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”
Lòng Hoắc Minh lập tức lạnh đi.
Ngay cả việc phân công thời gian Ôn Noãn cũng đã nghĩ kỹ, cũng không nổi giận với anh, càng không đánh anh.
Anh thà rằng cô tát anh!
Dưới bầu không khí như vậy, anh cũng không thể lại quyến rũ cô nên chỉ đành nhường một bước: “Chuyện này bàn sau! Trước tiên hãy ở bên cạnh Tiểu Hoắc Tây! Đúng rồi, mỗi tháng Hoắc Tây sẽ khám bệnh tự kỷ, lần sau em đi cùng chứ!”
Ôn Noãn không từ chối.
Cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, tối hôm qua cô bước vào căn biệt thự này, cô đã biết cô nhất định sẽ thiếu chút tự do.
Nhưng cô không hối hận.
Ôn Noãn cũng có chút lòng riêng, cô thử thăm dò: “Hoắc Minh, tôi... không có ý định kết hôn, nếu anh có ý định tái hôn, chi bằng giao con bé cho tôi nuôi dưỡng, tôi cam đoan sẽ không ra nước ngoài, khi anh muốn gặp con bé thì lúc nào cũng có thể gặp!”