-
Chương 113-114
Chương 113: Thứ cô ấy dựa vào là thế lực của tôi!
Diêu Tử An vừa dứt lời.
Cả phòng đều rơi vào trạng thái im lặng.
Có người đẩy hắn: "Tử An, đừng nói nữa! Cậu đưa em gái về đi! Đàn ông tốt chúng ta không so đo với phụ nữ, đúng không nào?"
Diêu Tử An uống nhiều đến nỗi lưỡi bị líu lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không tin điều đó: "Tôi chỉ chơi đùa với phụ nữ mà thôi, Bạch Vi cô ấy còn không dám lên tiếng, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Ôn Noãn lại có thể can thiệp? Cô ấy ỷ vào thế lực của ai vậy?"
Mọi người xung quanh im lặng.
Trong không khí yên tĩnh đó, Hoắc Minh khẽ cười.
Anh lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên: "Đi đây!"
Có người cố gắng giữ lại: "Luật sư Hoắc, đừng đi mà, Diêu Tử An uống nhiều nên mới mạo phạm anh, nếu không chúng ta phạt hắn ba ly rồi xem như không đề cập đến chuyện này được không?"
Hoắc Minh dè dặt cười.
Anh nhìn Diêu Tử An đã hơi tỉnh táo lại, hời hợt nói: "Vừa nãy cậu nói Ôn Noãn dựa vào thế lực của ai phải không, tôi nói cho cậu biết, đó là tôi, Hoắc Minh! Ôn Noãn là người của tôi, tôi còn không dám lớn tiếng với cô ấy thì cậu dựa vào ai mà dám khua tay múa chân?"
Diêu Tử An vừa nghe đã cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Minh cười lạnh: "Vốn dĩ tôi không muốn đến bữa tiệc này, nhưng chỉ vì Ôn Noãn và Bạch Vi chơi thân, tôi cho cậu thể diện thôi! Được rồi, nếu cậu không đi đón cô ấy, tôi sẽ đón Bạch Vi về nhà giúp cậu."
Hoắc Minh nói xong, thật sự rời đi.
Sau khi anh đi, trong phòng ăn im lặng rất lâu, có người vỗ vai Diêu Tử An : "Đi xin lỗi cậu Hoắc đi! Không phải tôi trách cậu, phụ nữ bên ngoài có nũng nịu đến đâu cũng chỉ là chơi cho vui, không thể coi là thật! Cô gái Đinh Tranh đó danh tiếng không tốt, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không cậu sẽ bị mọi người trong giới chê cười.”
Diêu Tử An lau mặt.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự một chút hỏi: "Hoắc Minh đối với Ôn Noãn thì thế nào?"
Hẳn cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà?
Bởi vì Hoắc Minh nổi tiếng là người cuồng công việc, là kiểu người không nghĩ tới chuyện kết hôn nên hắn mới không tin Ôn Noãn có thể giữ được Hoắc Minh.
Những người khác mỉm cười.
"Bất luận là Hoắc Minh và Ôn Noãn có thể thành đôi hay không, nhưng có thể thấy được anh ta rất để bụng! Bình thường cậu có thấy Hoắc Minh làm khó ai trước mặt mọi người bao giờ chưa? Có thấy cậu Hoắc cho phụ nữ thể diện đến vậy hay không?"
"Không có nha, cho nên chú em à, chúc mừng cậu nhé!"
Vừa dứt lời, Diêu Tử An đã muốn bỏ giày đuổi theo ra ngoài.
Cuối cùng, hắn đến KTV tìm thấy Ôn Noãn và Bạch Vi.
Còn Hoắc Minh... ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Diêu Tử An tức muốn chết!
Bị lừa!
Nhưng đến cũng đến, hắn cũng không thể mặc kệ vợ mình. Diêu Tử An đi qua vỗ nhẹ vai Bạch Vi: "Có chuyện gì không thể về nhà nói với anh à, sao phải làm mất mặt trước bạn bè như vậy?"
Bạch Vi đang rửa mặt.
Cô ấy nghe thấy giọng nói của chồng, cơ thể cứng đờ.
Diêu Tử An không được tự nhiên nói: "Chúng ta đã nói rồi, chỉ là đùa giỡn thôi! Vị trí vợ cả của em sẽ không bao giờ thay đổi."
Hai mắt Bạch Vi đỏ hoe, chậm rãi rửa mặt xong.
Cô ấy bình tĩnh nói: "Chuyện đó để nói sau, có bạn em ở đây, đừng làm mất mặt."
Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.
Bạch Vi cười khổ: "Ôn Noãn, đừng coi thường tớ, rảnh rỗi ra ngoài ăn với tớ nhé."
Ôn Noãn nghe xong, trong lòng khổ sở.
Cô muốn nói với Diêu Tử An hãy đối xử tốt với Bạch Vi, nhưng cô không thể nói nên lời.
Ngoại tình hết lần này tới lần khác thì tốt được đến đâu cơ chứ?
Ôn Noãn lái xe trở về.
Tâm trạng cô không tốt, cô dừng xe ở dưới căn hộ một lúc lâu rồi mới tắt máy đi lên.
Mặc dù chỉ mới 9 giờ nhưng Hoắc Minh đã trở về.
Anh ngồi trên ghế sô pha xem TV, dường như đang đợi cô.
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Hoắc Minh vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh: "Cô giáo Ôn sao vậy?"
Ôn Noãn đi đến tựa vào anh, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Thật ra Hoắc Minh đã nghe được những lời cô nói từ cuộc gọi của Diêu Tử An, anh nhận ra Ôn Noãn có rất nhiều mặt, trước mặt anh thường thì luống cuống tay chân, nhưng khi đâm chọt Diêu Tử An thì lại rất hùng hồn mạnh mẽ.
Anh cảm thấy rất thú vị.
Vốn anh muốn chờ tới thứ bảy sẽ “cuộn ga giường” với cô.
Nhưng hiện tại anh thật muốn.
Anh đè Ôn Noãn xuống ghế sô pha hôn cô, ban đầu Ôn Noãn không muốn nhưng Hoắc Minh rất hiểu cơ thể cô, anh dễ dàng khiến cô phải động tình.
Quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Khuôn mặt Ôn Noãn kìm nén đầy cảm xúc, dáng vẻ trầm luân trong biển tình.
Hoắc Minh thích cô như vậy, hứng thú cao đến mức đáng sợ...
Đúng lúc tình yêu đang mãnh liệt, điện thoại của Hoắc Minh đổ chuông.
Điện thoại liên tục kêu nhưng Hoắc Minh không thèm để ý, trong khi đó Ôn Noãn không còn cách nào tập trung được nữa, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Có điện thoại..."
"Không cần quan tâm!" Hoắc Minh hôn cô, càng hôn càng sâu.
Điện thoại ngừng đổ chuông, nhưng sau một lúc lại tiếp tục vang lên...
Ôn Noãn hôn nhẹ môi anh.
"Anh nhận điện thoại, chúng ta tiếp tục sau!"
Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh nhìn chăm chú cô hồi lâu mới buông cô ra rồi xoay người nghe điện thoại.
"Chú Kiều... là Hoắc Minh đây."
Ôn Noãn mặc áo sơ mi của anh đi vào phòng ngủ.
Nhưng chỉ sau vài bước đi, cô đã bị Hoắc Minh ôm chặt. Anh dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hững hờ thưởng thức cơ thể cô, Ôn Noãn không chịu nổi, cô ngã vào ngực anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Anh ngày thường đã đẹp trai, lúc này càng có vẻ đàn ông trưởng thành lại trăng hoa, Ôn Noãn không nhịn được hôn lên cằm anh, sau một tối mà râu trên cằm anh đã mọc lên một ít, đâm chích có hơi đau.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm vừa nói chuyện với Kiều Cảnh Niên.
Giọng nói của Kiều Cảnh Niên rất hào hứng.
Ông nói: "Hoắc Minh, chú đã tìm thấy người môi giới về trang sức! Chỉ cần tìm được anh ta, chú sẽ dễ dàng tìm thấy con chú."
Hoắc Minh sờ nhẹ môi của Ôn Noãn, cười nhẹ: "Thế chúc mừng chú Kiều."
Kiều Cảnh Niên thở dài.
Tâm trạng ông lại buồn rầu: "Không may khéo là hai hôm trước người đó đã bị tai nạn xe, đang trong tình trạng hôn mê... Hoắc Minh, chú thật sự sợ anh ta sẽ trở thành người thực vật, nếu vậy chú có thể sẽ không bao giờ tìm thấy Tiểu Noãn, cũng không thể tìm thấy con chú."
Hoắc Minh hít vào một hơi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn ngón tay của anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm...
Kiều Cảnh Niên bên kia nhăn mặt: "Hoắc Minh, cháu sao vậy?"
Hoắc Minh khẽ cười: "Bị mèo con cắn một cái!... Chú Kiều, chú không cần lo lắng, cháu sẽ tìm các chuyên gia có liên quan đến chẩn đoán và điều trị cho anh ta, để anh ta có thể sớm khỏe lại, đồng thời cũng để chú Kiều và "thím nhỏ" đoàn tụ."
Khi nói đến điều đó, Kiều Cảnh Niên lại thở dài.
Ông nói: "Đã nhiều năm rồi, chú không biết bà ấy đã kết hôn chưa! Hoắc Minh, chú chỉ muốn gặp bà ấy một lần, biết bà ấy sống tốt không, còn có đứa nhỏ... Trong lòng chú, chú cảm giác là con gái, Hoắc Minh, Hoắc Minh... , cháu có đang nghe không?"
Hoắc Minh bị Ôn Noãn trêu chọc, không kiềm chế nổi.
Anh đè nén, nhẹ nhàng thở dốc.
"Chú Kiều, cháu vẫn đang nghe!"
Kiều Cảnh Niên tự nói với mình: "Nếu tính ra thì đứa trẻ đã 24 tuổi rồi, đến tuổi để kết hôn sinh con."
Hoắc Minh đùa giỡn với cô gái trong lòng, anh cảm thấy rất thú vị, còn có thể dành thời gian an ủi Kiều Cảnh Niên: "Chú Kiều, thím nhỏ rất xinh đẹp, cô bé kia chắc chắn cũng rất xinh đẹp, không chừng đã đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ…”
Kiều Cảnh Niên an tâm hơn nhiều.
Ông nhẹ nhàng thở dài: "Mấy ngày này chú luôn lo lắng, lỡ như gặp phải một người đàn ông tồi rồi con bé sẽ làm sao? Hoắc Minh, nghe cháu nói như vậy, chú cảm thấy yên tâm hơn."
...
"Hoắc Minh... cháu có nghe không?"
"Hoắc Minh?"
Chương 114: Kiều Cảnh Niên chuẩn bị xét nghiệm DNA.
Hoắc Minh giương chiếc cằm sắc sảo như dao, cắn răng: "Chú Kiều... cháu ở đây."
Anh nhìn xuống Ôn Noãn.
Dáng vẻ trầm luân lấy lòng anh khiến anh càng thêm động tình đến mức không thể kiềm chế, trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng động, rất mập mờ.
Kiều Cảnh Niên là người từng trải, chỉ cần suy đoán một chút là biết.
Ông ho nhẹ một tiếng: "Hoắc Minh, đã muộn rồi chú không làm phiền cháu nữa."
Cúp điện thoại.
Ông thực sự nhớ tới cô con gái chưa gặp mặt đó, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó thực sự là con gái thì tuyệt đối đừng bao giờ tìm một người như Hoắc Minh, người như anh tài giỏi thì không thể chối cãi, nhưng cũng quá coi trọng nhu cầu thể xác.
Nói chuyện với người lớn mà không chờ đến lúc nói xong hẵng làm!
Đây còn không phải xem chuyện đó như ba bữa một ngày hay sao!
Không được!
Người như Hoắc Minh, tuyệt đối không được!
Ông lại cười khổ, trong biển người rộng lớn, ông không thể tìm thấy đứa nhỏ đó, tại sao lại nghĩ đến con bé và Hoắc Minh yêu nhau chứ, bạn gái hiện tại của Hoắc Minh là cô Ôn, trông khá hợp đôi...
...
Ở phía này, Hoắc Minh vứt điện thoại đi.
Suốt cả một đêm, anh thật sự tân hứng...
Ôn Noãn thừa nhận, chính mình cũng đã bị mê hoặc.
Bọn họ nồng thắm, cuộc sống mấy ngày qua đều rất phóng túng, ban ngày đi làm, ban đêm trở về trừ ăn cơm tắm rửa thì chính là ôm hôn, sau đó phát sinh quan hệ một cách tự nhiên...
Hoắc Minh có ngoại hình xuất sắc, trong chuyện ấy cũng rất hiểu phụ nữ, cô không thể không bị ảnh hưởng.
Tối thứ bảy, họ lại 'làm' vài lần.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, theo thói quen lấy một điếu thuốc.
Ôn Noãn thích nhất là nhìn anh hút thuốc, hai má lõm sâu, rất nam tính.
Điện thoại của Hoắc Minh vang lên hai tiếng.
Anh đi lấy, vừa hút thuốc và nhìn.
Sau khi tắm, Ôn Noãn thoa sản phẩm chăm sóc da, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ này còn có công việc à?"
Hoắc Minh nhạt nhẽo cười: "Không phải! Là chú Kiều...chú ấy muốn tìm đứa con thất lạc, tuần này chú Kiều đi làm xét nghiệm DNA, nếu đứa trẻ đó cũng làm xét nghiệm thì có thể so sánh."
Ôn Noãn giật mình một chút.
Kho dữ liệu DNA...
Nếu cô cũng tham gia kho dữ liệu DNA, liệu có cơ hội tìm thấy cha ruột mình không?
"Đang suy nghĩ gì?"
Hoắc Minh vỗ chỗ bên cạnh, lúc Ôn Noãn đi tới liền ôm hôn cô, giọng nói rất gợi cảm: “Em có thích trang sức và quần áo hôm nay gửi đến không?”
Ôn Noãn đương nhiên thích, không có phụ nữ nào không thích châu báu trang sức cả.
Nhưng những thứ đó, cho dù Ôn Noãn không am hiểu thị trường cũng có thể đoán được giá thấp nhất cũng phải hai mươi triệu, cô dựa vào vai anh nói lời thật: “Đắt quá… Hoắc Minh, tôi không dám nhận."
“Có gì mà không dám!"
Hoắc Minh nhẹ nhàng vui đùa với cô, nhưng lại nhắm mắt suy nghĩ.
Anh nghĩ, sau này sẽ tặng cô tòa nhà văn phòng 400 mét vuông đó, nếu cô thích căn hộ này cũng để cô sở hữu, anh thực sự rất thích cô, sẵn lòng vì cô mà bỏ ra một số tiền lớn.
Nghĩ nghĩ, anh lại muốn.
Anh ghé gần tai cô, nhỏ nhẹ nói: "Ôn Noãn, để tôi làm một lần nữa."
*
Kể từ khi Hoắc Minh đề cập đến chuyện DNA, Ôn Noãn thỉnh thoảng nhớ lại.
Cô do dự.
Cô muốn đi làm xét nghiệm, nhưng cũng sợ làm tổn thương Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.
Ở tầng dưới, trong phòng nhạc có một quán cà phê, Ôn Noãn thích hương vị này, mỗi lần đến đây để theo dõi tiến độ cô đều ngồi trong đó một lúc.
Ráng chiều uể oải chiếu rọi, Ôn Mạn tựa cằm lơ đãng.
Một giọng nói lịch thiệp vang lên: "Cô Ôn."
Ôn Noãn nhìn lên, thấy người tới thì thật bất ngờ, chính là Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn nhanh chóng đứng lên: "Ông Kiều, chào ông."
Kiều Cảnh Niên mặc một bộ đồ vest sáng màu, rất hài hòa, ông khẽ cười: "Cháu là người yêu của Hoắc Minh, sao lại gọi chú xa lạ như vậy?"
Ôn Noãn kéo ghế cho ông cũng khẽ cười nói: "Chú cũng gọi cháu là cô Ôn."
"Là chú không đúng! Chú gọi cháu là... Noãn Noãn!"
Khi Kiều Cảnh Niên vừa gọi tên, giọng điệu hơi thắt lại, luôn có chút cảm xúc trong đó.
Ôn Noãn cầm menu đưa qua cho ông, vừa khẽ cười nói: "Có lúc bố sẽ gọi cháu là Tiểu Noãn!"
Tiểu Noãn...
Kiều Cảnh Niên hơi hoảng hốt.
Ông nhận thấy Ôn Noãn ở trước mặt, các nét mặt giống hệt như Lục Tiểu Noãn ngày xưa, cộng thêm tuổi tác phù hợp, ông thêm chút hi vọng xa vời, vì vậy hỏi: " Cháu đã gặp bố mẹ của Hoắc Minh chưa?”
Ôn Noãn khá ngạc nhiên.
Tuy Kiều Cảnh Niên là bề trên nhưng chủ đề này vẫn hơi đột ngột.
Cô cân nhắc một chút, chọn câu trả lời an toàn: "Chúng cháu vẫn đang hẹn hò, hiện tại chưa đến giai đoạn gặp bố mẹ ạ."
Kiều Cảnh Niên không hỏi tiếp.
Lúc này, cà phê của ông đã được đưa tới, ông nhấp nhẹ một ngụm rồi mỉm cười: "Không biết bố mẹ cháu làm nghề gì?"
Ôn Noãn nhìn vào tách cà phê.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: "Bố cháu là một kế toán viên! Mẹ cháu ... đã mất khi còn rất nhỏ, hiện tại có một người dì, bà ấy đối xử với cháu rất tốt."
Ôn Noãn nói xong, cô nhìn Kiều Cảnh Niên nở một nụ cười.
Nhưng khóe mắt của cô hơi ươn ướt và mang chút màu đỏ nhạt, rõ ràng là đang nhớ về người mẹ của mình.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Kiều Cảnh Niên thắt lại đau đớn.
Ông thì thào nói nhỏ: "Người đã mất rồi..."
Còn trẻ mà đã mất, chắc chắn không phải Tiểu Noãn của ông! Sức khỏe Tiểu Noãn tốt như vậy, thầy bói nói bà sẽ sống đến trăm tuổi, cả đời vinh hoa phú quý!
Thật lâu sau, Kiều Cảnh Niên mới giật mình thất thố.
Ông theo phép muốn hỏi tên mẹ của Ôn Noãn...
Nhưng khi câu hỏi đến miệng, điện thoại của ông rung lên.
Kiều Cảnh Niên nhìn xuống điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi Ôn Noãn: "Xin lỗi, là con gái chú gọi tới, con bé đã đến thành phố B, bây giờ chú phải đến sân bay đón con bé!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Không biết vì sao, Kiều Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, tuy biết không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng sờ tóc Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Lần sau gặp lại, chú Kiều sẽ đãi cháu một bữa thật ngon.”
Ôn Noãn cười rộ lên.
Khi cười rộ lên, cô sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.
Kiều Cảnh Niên lại hoảng hốt.
Thật sự rất giống, nếu không phải mẹ cô đã qua đời, có thể tiếp tục hỏi thêm...
*
Buổi tối trở về.
Ôn Noãn và Hoắc Minh nói chuyện, cô nói ở quán cà phê có gặp qua Kiều Cảnh Niên.
Hoắc Minh cười nhạt: "Chú Kiều không phải là nam thần của em sao? Em có bắt lấy cơ hội uống cà phê với chú ấy không?"
Lời này nghe không đúng lắm...
Ôn Noãn cố ý nói: "Nam thần của tôi không phải là anh sao?"
Hoắc Minh rõ ràng rất hài lòng.
Tiếp theo, Ôn Noãn hơi tiếc nuối nói: "Chỉ nói chuyện một lúc thôi, chú ấy có cuộc gọi, là con gái chú ấy gọi điện, nói là đến sân bay đón người."
Kiều An. . .
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ, anh không đáp lại lời của Ôn Noãn, mà chăm chú vào màn hình TV.
Anh không rõ trên TV đang chiếu gì.
Gần đây, Ôn Noãn và anh sống chung rất hòa hợp, Hoắc Minh là người trưởng thành xuất sắc, có nhiều chuyện cô muốn hỏi ý kiến anh, lúc này cô không kìm được muốn nói về vấn đề DNA, rất muốn nghe ý kiến của anh.
Nhưng dù Ôn Noãn nói rất lâu, Hoắc Minh không nghe một từ nào...
"Hoắc Minh !"
"Hoắc Minh..."
...
Hoắc Minh định thần lại, nhìn Ôn Noãn trước mặt.
Ôn Noãn xinh đẹp, dịu dàng và tính cách cũng rất tốt, sau giờ làm việc cô chăm sóc anh rất tốt, người phụ nữ như vậy... Hoắc Minh biết chỉ cần anh đồng ý, anh hoàn toàn có thể có được cô.
Cả về thể xác lẫn tình cảm.
Ôn Noãn thích anh, anh biết...
Trong mắt cô luôn không thể giấu được điều đó!
Nhưng anh không muốn, anh không muốn bị ràng buộc, không muốn bị một người phụ nữ nắm giữ...Anh chỉ muốn tận hưởng mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Anh cảm thấy như vậy rất tốt!
Diêu Tử An vừa dứt lời.
Cả phòng đều rơi vào trạng thái im lặng.
Có người đẩy hắn: "Tử An, đừng nói nữa! Cậu đưa em gái về đi! Đàn ông tốt chúng ta không so đo với phụ nữ, đúng không nào?"
Diêu Tử An uống nhiều đến nỗi lưỡi bị líu lại.
Nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn không tin điều đó: "Tôi chỉ chơi đùa với phụ nữ mà thôi, Bạch Vi cô ấy còn không dám lên tiếng, dựa vào cái gì mà một người ngoài như Ôn Noãn lại có thể can thiệp? Cô ấy ỷ vào thế lực của ai vậy?"
Mọi người xung quanh im lặng.
Trong không khí yên tĩnh đó, Hoắc Minh khẽ cười.
Anh lấy khăn giấy lau miệng, đứng lên: "Đi đây!"
Có người cố gắng giữ lại: "Luật sư Hoắc, đừng đi mà, Diêu Tử An uống nhiều nên mới mạo phạm anh, nếu không chúng ta phạt hắn ba ly rồi xem như không đề cập đến chuyện này được không?"
Hoắc Minh dè dặt cười.
Anh nhìn Diêu Tử An đã hơi tỉnh táo lại, hời hợt nói: "Vừa nãy cậu nói Ôn Noãn dựa vào thế lực của ai phải không, tôi nói cho cậu biết, đó là tôi, Hoắc Minh! Ôn Noãn là người của tôi, tôi còn không dám lớn tiếng với cô ấy thì cậu dựa vào ai mà dám khua tay múa chân?"
Diêu Tử An vừa nghe đã cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Minh cười lạnh: "Vốn dĩ tôi không muốn đến bữa tiệc này, nhưng chỉ vì Ôn Noãn và Bạch Vi chơi thân, tôi cho cậu thể diện thôi! Được rồi, nếu cậu không đi đón cô ấy, tôi sẽ đón Bạch Vi về nhà giúp cậu."
Hoắc Minh nói xong, thật sự rời đi.
Sau khi anh đi, trong phòng ăn im lặng rất lâu, có người vỗ vai Diêu Tử An : "Đi xin lỗi cậu Hoắc đi! Không phải tôi trách cậu, phụ nữ bên ngoài có nũng nịu đến đâu cũng chỉ là chơi cho vui, không thể coi là thật! Cô gái Đinh Tranh đó danh tiếng không tốt, đừng làm chuyện điên rồ, nếu không cậu sẽ bị mọi người trong giới chê cười.”
Diêu Tử An lau mặt.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, do dự một chút hỏi: "Hoắc Minh đối với Ôn Noãn thì thế nào?"
Hẳn cũng chỉ là chơi cho vui thôi mà?
Bởi vì Hoắc Minh nổi tiếng là người cuồng công việc, là kiểu người không nghĩ tới chuyện kết hôn nên hắn mới không tin Ôn Noãn có thể giữ được Hoắc Minh.
Những người khác mỉm cười.
"Bất luận là Hoắc Minh và Ôn Noãn có thể thành đôi hay không, nhưng có thể thấy được anh ta rất để bụng! Bình thường cậu có thấy Hoắc Minh làm khó ai trước mặt mọi người bao giờ chưa? Có thấy cậu Hoắc cho phụ nữ thể diện đến vậy hay không?"
"Không có nha, cho nên chú em à, chúc mừng cậu nhé!"
Vừa dứt lời, Diêu Tử An đã muốn bỏ giày đuổi theo ra ngoài.
Cuối cùng, hắn đến KTV tìm thấy Ôn Noãn và Bạch Vi.
Còn Hoắc Minh... ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Diêu Tử An tức muốn chết!
Bị lừa!
Nhưng đến cũng đến, hắn cũng không thể mặc kệ vợ mình. Diêu Tử An đi qua vỗ nhẹ vai Bạch Vi: "Có chuyện gì không thể về nhà nói với anh à, sao phải làm mất mặt trước bạn bè như vậy?"
Bạch Vi đang rửa mặt.
Cô ấy nghe thấy giọng nói của chồng, cơ thể cứng đờ.
Diêu Tử An không được tự nhiên nói: "Chúng ta đã nói rồi, chỉ là đùa giỡn thôi! Vị trí vợ cả của em sẽ không bao giờ thay đổi."
Hai mắt Bạch Vi đỏ hoe, chậm rãi rửa mặt xong.
Cô ấy bình tĩnh nói: "Chuyện đó để nói sau, có bạn em ở đây, đừng làm mất mặt."
Ôn Noãn lo lắng cho cô ấy.
Bạch Vi cười khổ: "Ôn Noãn, đừng coi thường tớ, rảnh rỗi ra ngoài ăn với tớ nhé."
Ôn Noãn nghe xong, trong lòng khổ sở.
Cô muốn nói với Diêu Tử An hãy đối xử tốt với Bạch Vi, nhưng cô không thể nói nên lời.
Ngoại tình hết lần này tới lần khác thì tốt được đến đâu cơ chứ?
Ôn Noãn lái xe trở về.
Tâm trạng cô không tốt, cô dừng xe ở dưới căn hộ một lúc lâu rồi mới tắt máy đi lên.
Mặc dù chỉ mới 9 giờ nhưng Hoắc Minh đã trở về.
Anh ngồi trên ghế sô pha xem TV, dường như đang đợi cô.
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Hoắc Minh vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh: "Cô giáo Ôn sao vậy?"
Ôn Noãn đi đến tựa vào anh, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Thật ra Hoắc Minh đã nghe được những lời cô nói từ cuộc gọi của Diêu Tử An, anh nhận ra Ôn Noãn có rất nhiều mặt, trước mặt anh thường thì luống cuống tay chân, nhưng khi đâm chọt Diêu Tử An thì lại rất hùng hồn mạnh mẽ.
Anh cảm thấy rất thú vị.
Vốn anh muốn chờ tới thứ bảy sẽ “cuộn ga giường” với cô.
Nhưng hiện tại anh thật muốn.
Anh đè Ôn Noãn xuống ghế sô pha hôn cô, ban đầu Ôn Noãn không muốn nhưng Hoắc Minh rất hiểu cơ thể cô, anh dễ dàng khiến cô phải động tình.
Quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
Khuôn mặt Ôn Noãn kìm nén đầy cảm xúc, dáng vẻ trầm luân trong biển tình.
Hoắc Minh thích cô như vậy, hứng thú cao đến mức đáng sợ...
Đúng lúc tình yêu đang mãnh liệt, điện thoại của Hoắc Minh đổ chuông.
Điện thoại liên tục kêu nhưng Hoắc Minh không thèm để ý, trong khi đó Ôn Noãn không còn cách nào tập trung được nữa, cô nhẹ nhàng đẩy anh: "Có điện thoại..."
"Không cần quan tâm!" Hoắc Minh hôn cô, càng hôn càng sâu.
Điện thoại ngừng đổ chuông, nhưng sau một lúc lại tiếp tục vang lên...
Ôn Noãn hôn nhẹ môi anh.
"Anh nhận điện thoại, chúng ta tiếp tục sau!"
Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Minh nhìn chăm chú cô hồi lâu mới buông cô ra rồi xoay người nghe điện thoại.
"Chú Kiều... là Hoắc Minh đây."
Ôn Noãn mặc áo sơ mi của anh đi vào phòng ngủ.
Nhưng chỉ sau vài bước đi, cô đã bị Hoắc Minh ôm chặt. Anh dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, hững hờ thưởng thức cơ thể cô, Ôn Noãn không chịu nổi, cô ngã vào ngực anh.
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Anh ngày thường đã đẹp trai, lúc này càng có vẻ đàn ông trưởng thành lại trăng hoa, Ôn Noãn không nhịn được hôn lên cằm anh, sau một tối mà râu trên cằm anh đã mọc lên một ít, đâm chích có hơi đau.
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm vừa nói chuyện với Kiều Cảnh Niên.
Giọng nói của Kiều Cảnh Niên rất hào hứng.
Ông nói: "Hoắc Minh, chú đã tìm thấy người môi giới về trang sức! Chỉ cần tìm được anh ta, chú sẽ dễ dàng tìm thấy con chú."
Hoắc Minh sờ nhẹ môi của Ôn Noãn, cười nhẹ: "Thế chúc mừng chú Kiều."
Kiều Cảnh Niên thở dài.
Tâm trạng ông lại buồn rầu: "Không may khéo là hai hôm trước người đó đã bị tai nạn xe, đang trong tình trạng hôn mê... Hoắc Minh, chú thật sự sợ anh ta sẽ trở thành người thực vật, nếu vậy chú có thể sẽ không bao giờ tìm thấy Tiểu Noãn, cũng không thể tìm thấy con chú."
Hoắc Minh hít vào một hơi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn ngón tay của anh.
Ánh mắt của anh sâu thẳm...
Kiều Cảnh Niên bên kia nhăn mặt: "Hoắc Minh, cháu sao vậy?"
Hoắc Minh khẽ cười: "Bị mèo con cắn một cái!... Chú Kiều, chú không cần lo lắng, cháu sẽ tìm các chuyên gia có liên quan đến chẩn đoán và điều trị cho anh ta, để anh ta có thể sớm khỏe lại, đồng thời cũng để chú Kiều và "thím nhỏ" đoàn tụ."
Khi nói đến điều đó, Kiều Cảnh Niên lại thở dài.
Ông nói: "Đã nhiều năm rồi, chú không biết bà ấy đã kết hôn chưa! Hoắc Minh, chú chỉ muốn gặp bà ấy một lần, biết bà ấy sống tốt không, còn có đứa nhỏ... Trong lòng chú, chú cảm giác là con gái, Hoắc Minh, Hoắc Minh... , cháu có đang nghe không?"
Hoắc Minh bị Ôn Noãn trêu chọc, không kiềm chế nổi.
Anh đè nén, nhẹ nhàng thở dốc.
"Chú Kiều, cháu vẫn đang nghe!"
Kiều Cảnh Niên tự nói với mình: "Nếu tính ra thì đứa trẻ đã 24 tuổi rồi, đến tuổi để kết hôn sinh con."
Hoắc Minh đùa giỡn với cô gái trong lòng, anh cảm thấy rất thú vị, còn có thể dành thời gian an ủi Kiều Cảnh Niên: "Chú Kiều, thím nhỏ rất xinh đẹp, cô bé kia chắc chắn cũng rất xinh đẹp, không chừng đã đã kết hôn sinh con rồi ấy chứ…”
Kiều Cảnh Niên an tâm hơn nhiều.
Ông nhẹ nhàng thở dài: "Mấy ngày này chú luôn lo lắng, lỡ như gặp phải một người đàn ông tồi rồi con bé sẽ làm sao? Hoắc Minh, nghe cháu nói như vậy, chú cảm thấy yên tâm hơn."
...
"Hoắc Minh... cháu có nghe không?"
"Hoắc Minh?"
Chương 114: Kiều Cảnh Niên chuẩn bị xét nghiệm DNA.
Hoắc Minh giương chiếc cằm sắc sảo như dao, cắn răng: "Chú Kiều... cháu ở đây."
Anh nhìn xuống Ôn Noãn.
Dáng vẻ trầm luân lấy lòng anh khiến anh càng thêm động tình đến mức không thể kiềm chế, trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng động, rất mập mờ.
Kiều Cảnh Niên là người từng trải, chỉ cần suy đoán một chút là biết.
Ông ho nhẹ một tiếng: "Hoắc Minh, đã muộn rồi chú không làm phiền cháu nữa."
Cúp điện thoại.
Ông thực sự nhớ tới cô con gái chưa gặp mặt đó, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó thực sự là con gái thì tuyệt đối đừng bao giờ tìm một người như Hoắc Minh, người như anh tài giỏi thì không thể chối cãi, nhưng cũng quá coi trọng nhu cầu thể xác.
Nói chuyện với người lớn mà không chờ đến lúc nói xong hẵng làm!
Đây còn không phải xem chuyện đó như ba bữa một ngày hay sao!
Không được!
Người như Hoắc Minh, tuyệt đối không được!
Ông lại cười khổ, trong biển người rộng lớn, ông không thể tìm thấy đứa nhỏ đó, tại sao lại nghĩ đến con bé và Hoắc Minh yêu nhau chứ, bạn gái hiện tại của Hoắc Minh là cô Ôn, trông khá hợp đôi...
...
Ở phía này, Hoắc Minh vứt điện thoại đi.
Suốt cả một đêm, anh thật sự tân hứng...
Ôn Noãn thừa nhận, chính mình cũng đã bị mê hoặc.
Bọn họ nồng thắm, cuộc sống mấy ngày qua đều rất phóng túng, ban ngày đi làm, ban đêm trở về trừ ăn cơm tắm rửa thì chính là ôm hôn, sau đó phát sinh quan hệ một cách tự nhiên...
Hoắc Minh có ngoại hình xuất sắc, trong chuyện ấy cũng rất hiểu phụ nữ, cô không thể không bị ảnh hưởng.
Tối thứ bảy, họ lại 'làm' vài lần.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, theo thói quen lấy một điếu thuốc.
Ôn Noãn thích nhất là nhìn anh hút thuốc, hai má lõm sâu, rất nam tính.
Điện thoại của Hoắc Minh vang lên hai tiếng.
Anh đi lấy, vừa hút thuốc và nhìn.
Sau khi tắm, Ôn Noãn thoa sản phẩm chăm sóc da, nhẹ nhàng hỏi: "Giờ này còn có công việc à?"
Hoắc Minh nhạt nhẽo cười: "Không phải! Là chú Kiều...chú ấy muốn tìm đứa con thất lạc, tuần này chú Kiều đi làm xét nghiệm DNA, nếu đứa trẻ đó cũng làm xét nghiệm thì có thể so sánh."
Ôn Noãn giật mình một chút.
Kho dữ liệu DNA...
Nếu cô cũng tham gia kho dữ liệu DNA, liệu có cơ hội tìm thấy cha ruột mình không?
"Đang suy nghĩ gì?"
Hoắc Minh vỗ chỗ bên cạnh, lúc Ôn Noãn đi tới liền ôm hôn cô, giọng nói rất gợi cảm: “Em có thích trang sức và quần áo hôm nay gửi đến không?”
Ôn Noãn đương nhiên thích, không có phụ nữ nào không thích châu báu trang sức cả.
Nhưng những thứ đó, cho dù Ôn Noãn không am hiểu thị trường cũng có thể đoán được giá thấp nhất cũng phải hai mươi triệu, cô dựa vào vai anh nói lời thật: “Đắt quá… Hoắc Minh, tôi không dám nhận."
“Có gì mà không dám!"
Hoắc Minh nhẹ nhàng vui đùa với cô, nhưng lại nhắm mắt suy nghĩ.
Anh nghĩ, sau này sẽ tặng cô tòa nhà văn phòng 400 mét vuông đó, nếu cô thích căn hộ này cũng để cô sở hữu, anh thực sự rất thích cô, sẵn lòng vì cô mà bỏ ra một số tiền lớn.
Nghĩ nghĩ, anh lại muốn.
Anh ghé gần tai cô, nhỏ nhẹ nói: "Ôn Noãn, để tôi làm một lần nữa."
*
Kể từ khi Hoắc Minh đề cập đến chuyện DNA, Ôn Noãn thỉnh thoảng nhớ lại.
Cô do dự.
Cô muốn đi làm xét nghiệm, nhưng cũng sợ làm tổn thương Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn.
Ở tầng dưới, trong phòng nhạc có một quán cà phê, Ôn Noãn thích hương vị này, mỗi lần đến đây để theo dõi tiến độ cô đều ngồi trong đó một lúc.
Ráng chiều uể oải chiếu rọi, Ôn Mạn tựa cằm lơ đãng.
Một giọng nói lịch thiệp vang lên: "Cô Ôn."
Ôn Noãn nhìn lên, thấy người tới thì thật bất ngờ, chính là Kiều Cảnh Niên.
Ôn Noãn nhanh chóng đứng lên: "Ông Kiều, chào ông."
Kiều Cảnh Niên mặc một bộ đồ vest sáng màu, rất hài hòa, ông khẽ cười: "Cháu là người yêu của Hoắc Minh, sao lại gọi chú xa lạ như vậy?"
Ôn Noãn kéo ghế cho ông cũng khẽ cười nói: "Chú cũng gọi cháu là cô Ôn."
"Là chú không đúng! Chú gọi cháu là... Noãn Noãn!"
Khi Kiều Cảnh Niên vừa gọi tên, giọng điệu hơi thắt lại, luôn có chút cảm xúc trong đó.
Ôn Noãn cầm menu đưa qua cho ông, vừa khẽ cười nói: "Có lúc bố sẽ gọi cháu là Tiểu Noãn!"
Tiểu Noãn...
Kiều Cảnh Niên hơi hoảng hốt.
Ông nhận thấy Ôn Noãn ở trước mặt, các nét mặt giống hệt như Lục Tiểu Noãn ngày xưa, cộng thêm tuổi tác phù hợp, ông thêm chút hi vọng xa vời, vì vậy hỏi: " Cháu đã gặp bố mẹ của Hoắc Minh chưa?”
Ôn Noãn khá ngạc nhiên.
Tuy Kiều Cảnh Niên là bề trên nhưng chủ đề này vẫn hơi đột ngột.
Cô cân nhắc một chút, chọn câu trả lời an toàn: "Chúng cháu vẫn đang hẹn hò, hiện tại chưa đến giai đoạn gặp bố mẹ ạ."
Kiều Cảnh Niên không hỏi tiếp.
Lúc này, cà phê của ông đã được đưa tới, ông nhấp nhẹ một ngụm rồi mỉm cười: "Không biết bố mẹ cháu làm nghề gì?"
Ôn Noãn nhìn vào tách cà phê.
Một lúc sau, cô nhẹ nhàng nói: "Bố cháu là một kế toán viên! Mẹ cháu ... đã mất khi còn rất nhỏ, hiện tại có một người dì, bà ấy đối xử với cháu rất tốt."
Ôn Noãn nói xong, cô nhìn Kiều Cảnh Niên nở một nụ cười.
Nhưng khóe mắt của cô hơi ươn ướt và mang chút màu đỏ nhạt, rõ ràng là đang nhớ về người mẹ của mình.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Kiều Cảnh Niên thắt lại đau đớn.
Ông thì thào nói nhỏ: "Người đã mất rồi..."
Còn trẻ mà đã mất, chắc chắn không phải Tiểu Noãn của ông! Sức khỏe Tiểu Noãn tốt như vậy, thầy bói nói bà sẽ sống đến trăm tuổi, cả đời vinh hoa phú quý!
Thật lâu sau, Kiều Cảnh Niên mới giật mình thất thố.
Ông theo phép muốn hỏi tên mẹ của Ôn Noãn...
Nhưng khi câu hỏi đến miệng, điện thoại của ông rung lên.
Kiều Cảnh Niên nhìn xuống điện thoại, nở một nụ cười xin lỗi Ôn Noãn: "Xin lỗi, là con gái chú gọi tới, con bé đã đến thành phố B, bây giờ chú phải đến sân bay đón con bé!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng gật đầu.
Không biết vì sao, Kiều Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ, tuy biết không đúng, nhưng vẫn nhẹ nhàng sờ tóc Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Lần sau gặp lại, chú Kiều sẽ đãi cháu một bữa thật ngon.”
Ôn Noãn cười rộ lên.
Khi cười rộ lên, cô sẽ lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.
Kiều Cảnh Niên lại hoảng hốt.
Thật sự rất giống, nếu không phải mẹ cô đã qua đời, có thể tiếp tục hỏi thêm...
*
Buổi tối trở về.
Ôn Noãn và Hoắc Minh nói chuyện, cô nói ở quán cà phê có gặp qua Kiều Cảnh Niên.
Hoắc Minh cười nhạt: "Chú Kiều không phải là nam thần của em sao? Em có bắt lấy cơ hội uống cà phê với chú ấy không?"
Lời này nghe không đúng lắm...
Ôn Noãn cố ý nói: "Nam thần của tôi không phải là anh sao?"
Hoắc Minh rõ ràng rất hài lòng.
Tiếp theo, Ôn Noãn hơi tiếc nuối nói: "Chỉ nói chuyện một lúc thôi, chú ấy có cuộc gọi, là con gái chú ấy gọi điện, nói là đến sân bay đón người."
Kiều An. . .
Cơ thể Hoắc Minh cứng đờ, anh không đáp lại lời của Ôn Noãn, mà chăm chú vào màn hình TV.
Anh không rõ trên TV đang chiếu gì.
Gần đây, Ôn Noãn và anh sống chung rất hòa hợp, Hoắc Minh là người trưởng thành xuất sắc, có nhiều chuyện cô muốn hỏi ý kiến anh, lúc này cô không kìm được muốn nói về vấn đề DNA, rất muốn nghe ý kiến của anh.
Nhưng dù Ôn Noãn nói rất lâu, Hoắc Minh không nghe một từ nào...
"Hoắc Minh !"
"Hoắc Minh..."
...
Hoắc Minh định thần lại, nhìn Ôn Noãn trước mặt.
Ôn Noãn xinh đẹp, dịu dàng và tính cách cũng rất tốt, sau giờ làm việc cô chăm sóc anh rất tốt, người phụ nữ như vậy... Hoắc Minh biết chỉ cần anh đồng ý, anh hoàn toàn có thể có được cô.
Cả về thể xác lẫn tình cảm.
Ôn Noãn thích anh, anh biết...
Trong mắt cô luôn không thể giấu được điều đó!
Nhưng anh không muốn, anh không muốn bị ràng buộc, không muốn bị một người phụ nữ nắm giữ...Anh chỉ muốn tận hưởng mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
Anh cảm thấy như vậy rất tốt!