• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (34 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Tối nay mời cô đi uống nước

Sau khi tan làm.

Hoắc Minh từ chối mấy lời mời, lái xe đến nhà hàng.

Tám giờ tối, đây là thời điểm bận rộn nhất của nhà hàng. Ôn Noãn đang ngồi trước dương cầm đánh đàn.

Tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu khói, để lộ vai, mái tóc màu trà mềm mại buông xõa ngang eo.

Vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Hoắc Minh nhìn qua kính khoảng mười phút, sau đó xuống xe, mở cửa bước vào.

Anh gọi món ăn, cũng không để tâm món ăn thế nào, chỉ nhàn hạ tựa vào ghế nghe Ôn Noãn đánh đàn.

Hoắc Minh để ý thấy thỉnh thoảng sẽ có vài quý ông đến bắt chuyện với cô, chắc hẳn cũng bị Ôn Noãn thu hút.

Nhưng Ôn Noãn luôn lịch sự từ chối.

Giữa giờ giải lao, Ôn Noãn nhận được một tấm danh thiếp.

[Công ty Anh Kiệt, Luật sư Hoắc Minh.]

Ôn Noãn sửng sốt, xoay người sang đã nhìn thấy Hoắc Minh.

Anh ngồi ở một góc, trên tay cầm ly Aperitif*, dáng vẻ anh rất đẹp, ngay cả những cử chỉ đơn giản cũng rất có sức quyến rũ.

*Aperitif: rượu khai vị, uống trước khi dùng bữa để tăng vị giác.

Ôn Noãn không muốn tiếp xúc với anh, nhưng càng không dám đắc tội với anh.

Sau cùng, cô vẫn bước tới.

"Luật sư Hoắc."

Hoắc Minh khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Ôn Noãn vừa ngồi xuống, Hoắc Minh đã để ý thấy trên mu bàn tay cô có những vết kim tiêm mới, anh đoán là do trận mưa đêm qua.

"Cô giáo Ôn đã ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé."

Hoắc Minh nghiêm túc, không có chút lỗ mãng nào từ lúc đưa danh thiếp cho cô.

Ôn Noãn đặt tấm danh thiếp lên bàn ăn, có hơi mất tự nhiên nói: “Nhà hàng có quy định, trong giờ làm việc không được dùng bữa chung với khách.”

Hoắc Minh thờ ơ nhìn tấm danh thiếp.

Anh hỏi thẳng cô: "Sau khi tan làm thì sao? Cô giáo Ôn có thời gian đến chỗ tôi uống một ly không?"

Ý của anh rất rõ ràng.

Nếu hẹn hò với anh thì, cô sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại, không cần phải vất vả kiếm tiền nữa.

Cũng chỉ là một trò chơi giữa nam và nữ, Hoắc Minh cảm thấy nếu trước đây Ôn Noãn đã từng qua lại với Cố Trường Khanh thì hẳn cô cũng sẽ không ngại ở cùng người khác.

Hơn nữa hai lần ôm hôn trước đó, Ôn Noãn cũng có cảm giác với anh.

Nhưng ngược lại, Ôn Noãn lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó.

Cô không biết vì sao Hoắc Minh lại bất ngờ nổi hứng mà tới dây dưa với cô như vậy.

Cô biết rõ hoàn cảnh của mình, cẩn thận lựa chọn từ để không đắc tội anh: "Luật sư Hoắc, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh trong việc của bố tôi. Sau này tôi sẽ cố gắng tìm cách để báo đáp ơn nghĩa này."

Hứa Minh khá ngạc nhiên.

Anh nghĩ anh hiểu rõ ý cô: Cô không muốn phát sinh quan hệ với anh.

Tiền bạc không làm lung lay được Ôn Noãn!

Hoắc Minh cũng không nhất thiết phải có được Ôn Noãn, nhưng cách cô chơi dương cầm đã kích thích lại sự tò mò của anh. Hơn nữa đó cũng là thói hư tật xấu của người đàn ông, nếu họ không thể chiếm hữu được ai đó thì sẽ nảy sinh cảm giác nhớ nhung.

Hoắc Minh cất danh thiếp đi, rất có phong độ không so đo với cô.

Ôn Noãn nhẹ nói cảm ơn, tư thái khiêm tốn.

Đang lúc bầu không khí khá ngượng ngùng, Khương Duệ dẫn theo một cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi đi tới.

"Anh Hoắc Minh!"

Khương Duệ gọi một cách thân thiết, không hề có bất kỳ sự giường cung bạt kiếm nào giữa hai người đàn ông.

Hoắc Minh dùng tay ra hiệu, Khương Duệ mới to gan ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, cậu ta đã lập tức giới thiệu em gái mình với Ôn Noãn: “Đây là em gái tôi, Khương Sinh, là thiên tài âm nhạc. Nhưng nó còn thiếu một giáo viên dạy dương cầm đáng tin cậy! Ôn Noãn, cậu hãy nhận con bé đi!”

Những lời này khiến Ôn Noãn cảm thấy rất ngượng ngùng!

Hoắc Minh không thèm để ý tới chút suy nghĩ nhỏ nhặt của Khương Duệ, anh móc ví lấy ra hai nghìn tệ, đặt xuống bàn: “Nếu cô giáo Ôn đã có việc thì tôi cũng không làm phiền nữa.”

Ôn Noãn lễ phép tiễn anh tới trước cửa nhà hàng.

Hoắc Minh không lưu luyến gì, ngồi vào xe, gật đầu với cô một cái rồi rời đi.

Dáng vẻ cao quý, hoàn toàn không giống một người đang tìm ai đó để đánh cược.
Chương 17: Không gì độc ác hơn lòng người!

Ôn Noãn trở lại nhà hàng đúng lúc cô chuẩn bị lên sân khấu.

Khương Duệ cũng không quấy rầy cô nữa, đợi đến lúc Ôn Noãn xong việc mới tìm chỗ nói chuyện.

Khương Sinh rất ngoan ngoãn và nghe lời, Ôn Noãn đồng ý dạy cô ấy.

Khương Duệ trả học phí khá cao, thậm chí còn đóng học phí trước hai tháng, giúp Ôn Noãn dư dả một chút.

Trong lòng cô rất rõ Khương Duệ dùng một cách khác để giúp đỡ cô. Nếu là lúc trước, Ôn Noãn có thể sẽ từ chối, nhưng giờ cô không thể quan tâm đến tự tôn của mình nữa.

Lúc cô tan tầm trở về nhà, dì Nguyễn lại không có ở đó.

Ôn Noãn gọi điện thoại, bà ấy nói sẽ quay về ngay.

Khoảng nửa tiếng sau dì Nguyễn trở về, Ôn Noãn đang định dọn bữa tối thì nhìn thấy nửa cánh tay của bà ta bị sưng tấy lên.

“Tay dì bị sao vậy?” Ôn Noãn đỡ dì Nguyễn ngồi xuống.

Dì Nguyễn bình thản nói: “Già rồi nên không còn hữu dụng nữa, mới làm tý việc mà tay đã sưng lên rồi.”

Lòng Ôn Noãn khẽ run lên.

Cô nhanh chóng kiểm tra lòng bàn tay của dì Nguyễn.

Lòng bàn tay vốn mịn màng do được chăm sóc kỹ lường, giờ đây đã có vài vết phồng rộp, sáng bóng.

Ôn Noãn ngơ ngác nhìn.

Một lúc sau, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô qua quýt lau đi nhưng lại không kìm được cảm xúc...Cô giúp dì Nguyễn thoa thuốc và băng bó vết thương, sau đó quay về phòng lấy ra mười nghìn tệ đưa dì Nguyễn để lo chi phí trong nhà.

Cô không để dì Nguyễn ra ngoài làm việc nữa.

Đêm đến, Ôn Noãn đã khóc rất lâu.

Buổi sáng thức dậy, quầng thâm dưới mắt cô vô cùng rõ rệt, dù đã sử dụng nhiều kem che khuyết điểm nhưng cũng không thể che giấu được.

Lúc ăn sáng, dì Nguyễn nói với cô: “Nếu thân thể không chịu nổi thì làm ít lại, nếu con thật không chịu nổi nữa thì dì sẽ bán căn nhà nhỏ đó đi”.

Ôn Noãn an ủi bà ấy: “Qua lần này thì tốt rồi, con sẽ chú ý hơn.”

Dì Nguyễn cũng không nói thêm gì nữa!

Ôn Noãn ăn xong thì thu dọn rồi đến trung tâm âm nhạc để làm việc.

Vừa quẹt thẻ xong, một đồng nghiệp đã nhỏ giọng nói với cô: "Có cô họ Hoắc đến tìm cô! Ôn Noãn, nếu cô không muốn gặp thì chúng tôi sẽ bảo với cô ấy là cô đã nghỉ phép."

Ôn Noãn thoáng giật mình, ngay sau đó cô nhìn thấy Hoắc Minh Châu.

Ôn Noãn không ghét Hoắc Minh Châu, nhưng cũng không muốn có mối liên quan nào với cô ấy, đành phải làm phiền đồng nghiệp.

Nhưng Hoắc Minh Châu đã nhìn thấy cô.

Hoắc Minh Châu tự nhiên đến gần, vẻ mặt xinh xắn và đáng yêu: "Ôn Noãn, tôi muốn biết lý do cô từ chối chơi dương cầm trong bữa tiệc sinh nhật của tôi? Cô không thích tôi à?"

Cô ấy vừa dứt lời thì xung quanh đều trở nên im lặng.

Tất cả đồng nghiệp trong trung tâm đều biết về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Cố Trường Khanh.

Bây giờ, vợ chưa cưới của Cố Trường Khanh lại muốn Ôn Noãn thích mình, điều này quá tàn nhẫn với cô rồi.

Những ánh mắt thông cảm và thương hại đó khiến Ôn Noãn vô cùng khó chịu.

Cô nhỏ giọng nói với Hoắc Minh Châu: “Tình cờ hôm đó tôi có việc phải làm. Thật là xin lỗi cô Hoắc, cô hãy tìm người khác đi.”

Hoắc Minh Châu không chịu bỏ cuộc.

Lúc Ôn Noãn làm việc, cô ấy lại ngồi bên ngoài uống cà phê, vẫn luôn chờ đến trưa lúc Ôn Noãn tan làm thì đi lên chặn đường cô.

“Ôn Noãn, chúng ta cùng uống cà phê đi!” Hoắc Minh Châu không ngừng làm phiền.

Tính tình Ôn Noãn rất tốt, nhưng trước mặt Hoắc Minh Châu, cô lại không thể bình tĩnh nổi, cô đi thẳng đến một quán ăn bình thường cô hay ăn.

Hoắc Minh Châu mặc đồ hiệu và mang giày cao gót, bám sát theo Ôn Noãn, nói với giọng điệu khiến người ta chán ghét: “Nếu cô không thể tham dự tiệc sinh nhật của tôi, vậy cô có thể giúp tôi lựa chọn váy cưới được không? Tôi nghe Khương Duệ nói, gu thẩm mỹ của cô rất tốt. Ôn Noãn, cô hãy tư vấn giúp tôi đi...Lát nữa Cố Trường Khanh cũng sẽ tới, chúng ta hãy cùng nhau ăn tối. Ôn Noãn, cô có thể cho chúng tôi ý kiến có được không?"

Khuôn mặt Ôn Noãn trở nên trắng bệch.

Cô bị Cố Trường Khanh phản bội, bố phải vào tù, còn bị hắn ép buộc trở thành tình nhân.

Nhưng Hoắc Minh Châu chẳng biết gì, cô ấy còn muốn Ôn Noãn phải chiều chuộng cô ấy như những người khác.

Đúng là không gì tàn nhẫn hơn lòng người!
Chương 18: Lựa chọn giữa hai người phụ nữ

Ôn Noãn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh.

Cô nói với Hoắc Minh Châu: "Sau này đừng đến tìm tôi, không phải ai cũng muốn chúc phúc cho tình yêu của cô."

Hoắc Minh Châu đã quen với việc được người khác bao bọc, chưa bị ai từ chối bao giờ.

Cô ấy vẫn quấn lấy Ôn Noãn, nhất quyết phải tìm hiểu xem tại sao Ôn Noãn lại không thích cô ấy.

Cứ như vậy, cả hai người đi vào một con hẻm nhỏ.

Ôn Noãn cảm thấy không thể thoát khỏi được nên xoay đầu muốn đuổi Hoắc Minh Châu đi, một giây sau, cô mở to hai mắt.

Hoắc Minh Châu bị một người đánh ngã từ phía sau.

[Là cô ta, hôn thê của Cố Trường Khanh.]

[Bắt được cô ta thì không sợ Cố Trường Khanh không đưa tiền!]

[Còn có một cô gái khác ở đây, bắt luôn cô ta, hẳn cũng đáng tiền.]

Ôn Noãn chưa kịp la lên thì mọi thứ trước mắt đã trở nên tối sầm lại. Cô bị bao bố trùm lại và kéo ra xe.

***

Ôn Noãn tỉnh lại.

Xung quanh là một nhà kho bị bỏ hoang, cô ngồi trên một chiếc ghế rách rưới, cơ thể bị trói chặt.

Bên cạnh, Hoắc Minh Châu cũng bị trói, vừa khóc vừa mắng chửi.

"Các người biết tôi là ai không hả?"

"Anh trai tôi sẽ cho các người ngồi tù mục xương đó!"

"Thả tôi ra!"

***

Một người đàn ông dáng dấp mảnh khảnh hệt như một con khỉ tên Tế Hầu chê cô ấy ồn ào nên tát cho cô ấy một cái.

"Im miệng đi! Nếu không tao xé quần áo mày ra bây giờ."

Hoắc Minh Châu càng khóc to hơn.

Tế Hầu cũng không thật sự dám làm gì cô ấy, bởi vì nhà họ Hoắc không dễ chọc vào, đặc biệt là tên luật sư Hoắc Minh kia.

Tế Hầu ném một chiếc điện thoại qua cho Hoắc Minh Châu: “Gọi điện cho bạn trai của mày, yêu cầu hắn ta chuẩn bị hai mươi triệu tệ, không được thiếu một đồng! Ngoài ra, nói hắn phải đến đây một mình, không được giở thủ đoạn gì. Nếu không đừng trách bọn tao tàn nhẫn!”

Hoắc Minh Châu bị dọa sợ.

Cô ấy cầm lấy điện thoại, vừa khóc vừa bấm số gọi cho Cố Trường Khanh...

Tại nhà họ Hoắc.

Không khí vô cùng căng thẳng, Hoắc Minh Châu bị bắt cóc, bà Hoắc lo lắng nên thút thít không ngừng.

Bố con Hoắc Minh và Cố Trường Khanh đều đang chờ điện thoại.

Ông Hoắc vô cùng bất mãn…

Đám khốn nạn đó là do Cố Trường Khanh mang tới, nhất định phải để hắn đưa ra một lời giải thích cho chuyện này.

Sau khoảng hai tiếng chờ đợi, cuối cùng Hoắc Minh Châu cũng gọi tới. Trong điện thoại, cô ấy không ngừng khóc lóc và nói lại yêu cầu của Tế Hầu.

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng an ủi cô ấy.

Rốt cuộc Hoắc Minh Châu cũng ngừng khóc, trong lòng ngọt ngào.

Cô ấy biết Cố Trường Khanh rất yêu thương mình, không nỡ để mình bị chút tổn thương nào.

Khi cuộc gọi gần kết thúc, bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói run rẩy của một người phụ nữ: "Đừng chạm vào tôi...Các người không được chạm vào tôi!"

Tay cầm điện thoại của Cố Trường Khanh run lên, hắn biết rất rõ giọng nói này.

Là Ôn Noãn!

Sao cô ấy lại ở cùng với Minh Châu?

Cố Trường Khanh nghĩ đến những bàn tay dơ bẩn đó có thể đang lượn lờ trên người cô, trong lòng dâng lên ý định muốn giết người!

Nhưng khi hắn ngước lên nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Minh, hắn chợt bừng tỉnh lại!

Hoắc Minh rất thông minh, nếu hắn để lộ ra sơ hở gì thì công sức hắn bỏ ra bao lâu nay để lấy lòng nhà họ Hoắc sẽ trở nên vô ích!

Cố Trường Khanh lòng dạ độc ác, chính hắn cũng biết điều đó.

Hắn giả vờ không quen biết Ôn Noãn, nói với tên côn đồ bên kia điện thoại: “Tôi sẽ mang hai mươi triệu tới, nhưng các người không được phép chạm vào vị hôn thê của tôi.”

Nói xong, chính hắn cũng rơi vào trạng thái hốt hoảng.

Cúp điện thoại, Cố Trường Khanh nói với ông bà Hoắc: "Lần này là do cháu sơ suất, bác trai bác gái cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ đưa Minh Châu trở về bình an vô sự."

Ông Hoắc gật đầu, ông vẫn đánh giá Cố Trường Khanh rất cao.

Cố Trường Khanh lái xe rời đi.

Biệt thự chỉ còn lại người nhà họ Hoắc.

Bà Hoắc nhẹ nhõm một chút, bà lau nước mắt, ngập ngừng nói: "Vừa rồi hình như tôi có nghe thấy giọng của cô Ôn, Hoắc Minh, con có nghe thấy không?"

Hoắc Minh đã cầm chìa khóa xe, lạnh lùng nói: “Con sẽ đi theo xem sao.”
Chương 19: Cố Trường Khanh lựa chọn quyền thế.

Cố Trường Khanh tự mình lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Hắn xuống xe, mang theo hai chục triệu tiền mặt đến nhà kho, yêu cầu thả người.

Tên đại ca Tế Hầu có một vết sẹo trên mặt, nhìn trông rất đáng sợ. Hắn ta lấy ra vài xấp tiền kiểm tra tính thật giả của tờ tiền, sau khi xác định đó là tiền thật thì hai mắt hắn ta liền phát sáng.

“Tổng giám đốc Cố thật sự có rất nhiều tiền!”

“Nếu sớm biết điều như vậy thì cô Hoắc cũng không phải hứng chịu phần cực khổ này.”

Hắn ta liếc mắt một cái, thủ hạ lập tức thả Hoắc Minh Châu ra.

Hoắc Minh Châu được thả tự do thì tức khắc bổ nhào vào trong ngực của Cố Trường Khanh, khóc thút thít: “Cố Trường Khanh, sao lúc này anh mới đến? Chân em hình như bị gãy xương rồi… Đau quá… Họ còn nói anh mà không đến thì họ liền muốn cưỡng hiếp em…Hu hu….”

Cố Trường Khanh ôm cô ấy an ủi.

Thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.

Ôn Noãn ra sức giãy giụa, trong miệng của cô là một miếng vải rách nên chẳng thể thốt ra được chữ nào.

Ôn Noãn hiểu rõ Cố Trường Khanh, vì quyền thế mà hy sinh một người như cô thì không tính là gì!

Cố Trường Khanh vẫn luôn không nói gì.

Hắn nhìn Ôn Noãn từ lúc giãy dụa đến lúc mất dần niềm hi vọng…

Tề Hầu cười hả hê, cầm dao gảy nhẹ vào cằm Ôn Noãn: “Tổng giám đốc Cố, cô gái này xinh đẹp như vậy dù sao cũng xứng đáng hai triệu, ngài giàu có như vậy thì thuận tiện mang theo cả cô ta, không cần để cô ta hời cho đám anh em chúng tôi đâu.”

Cố Trường Khanh có thể đưa hai triệu.

Nhưng hắn không thể lộ diện!

Hoắc Minh đã nghi ngờ hắn, hắn không thể mạo hiểm để Hoắc Minh Châu lại hoài nghi hắn có quan hệ với Ôn Noãn! Nếu như Hoắc Minh Châu biết được thì cô ấy sẽ giải trừ hôn ước với hắn, kinh doanh mấy năm nay của hắn sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.

Giữa quyền thế và phụ nữ, Cố Trường Khanh lựa chọn quyền thế.

Cố Trường Khanh không dám nhìn vào ánh mắt mang theo nỗi oán hận của Ôn Noãn, hắn quay lưng, giọng nói nguội lạnh: “Tôi không biết cô ta!”

Ôn Noãn đã sớm đoán được kết cục, trong mắt của cô đều mang nỗi trống rỗng.

Nước mắt rơi xuống từ khoé mắt…

Cố Trường Khanh, anh thật sự tàn nhẫn!

Cố Trường Khanh xem như không trông thấy gì, hắn ôm Hoắc Minh Châu đi về phía xe bên ngoài, Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Có phải làm thế này không tốt lắm không? Ngộ nhỡ cô ấy bị cưỡng hiếp thì Khương Duệ sẽ rất đau lòng.”

Cố Trường Khanh ấn xuống bắp chân của cô ấy một cái.

Hoắc Minh Châu đau đến mức khóc lên: “Đau chết mất… Cố Trường Khanh, anh mau đưa em đi bệnh viện.”

Cố Trường Khanh bồng cô ấy vào trong xe.

Khi hắn đứng thẳng dậy thì nhìn thoáng qua nhà kho lần cuối.

Ôn Noãn, đừng trách anh!

Sau khi lên xe Cố Trường Khanh liền khởi động xe, hắn sợ chậm một chút, hắn sẽ hối hận!



Tại nhà kho bị bỏ hoang.

Tề Hầu nhổ nước bọt mắng: “Món đồ chơi không đáng giá, hai triệu cũng không xứng! Để các anh em hưởng lợi vậy!”

Hắn ta nhanh chóng nhường lại cho mấy tên lưu manh khác: “Chơi thì chơi, đừng làm hỏng việc!”

Mấy tên lưu manh cảm thấy vô cùng phấn khích.

Trước giờ anh em họ chưa từng gặp qua người con gái xinh đẹp tinh tế như thế này, nói thật, so với vị hôn thê của Tổng giám đốc Cố thì còn dễ nhìn hơn… Nếu ‘chơi’ thì không biết sẽ sung sướng thế nào!

Trong mắt Ôn Noãn đều là nỗi sợ hãi.

Cô càng hận Cố Trường Khanh!

Nếu trước đây cô vẫn chờ mong Cố Trường Khanh sẽ thủ hạ lưu tình*, như vậy từ giờ trở đi, cô chỉ còn lại nỗi hận đối với Cố Trường Khanh!

*thủ hạ lưu tình: Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết.

Những tên côn đồ kia sẵn sàng muốn hành động, bỗng dưng tại một góc hẻo lánh của nhà kho vang lên âm thanh thanh thuý.

Những tên côn đồ kia giật nảy mình!

Là ai?

Hoắc Minh dựa vào vách tường màu xám, thưởng thức chiếc bật lửa trên tay.

Khí chất anh kiêu ngạo lại vô cùng đẹp đẽ, cộng thêm bộ âu phục đắt tiền trên người khiến anh trở nên khác biệt trong nhà kho cũ nát này.

Anh cười nhạt một tiếng: “Cô giáo Ôn, sao mỗi lần gặp mặt cô đều chật vật như thế kia?”
Chương 20: Luật sư Hoắc, là bạn gái hay sao?

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô chậm rãi nghiêng đầu, trông thấy Hoắc Minh đang đi về phía cô… Đồng thời vô số tiếng còi cảnh sát vang lên bốn phía.

Giờ khắc này, cô chưa bao giờ cảm thấy biết ơn anh đến vậy!

Trong lúc hỗn loạn, Ôn Noãn được bế lên.

Cô dựa vào lồng ngực của Hoắc Minh, ngực của anh thật ấm áp, mang theo hơi thở nam tính nhàn nhạt dễ ngửi.

Dần dần từng bước rời xa nhà kho bị bỏ hoang kia…

Cuối cùng thần kinh căng chặt của Ôn Noãn cũng được thả lỏng, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lập tức cảm giác được đầu váng mắt hoa.

“Hoắc Minh.” Cô níu chặt áo sơ mi của anh, khó khăn khẽ gọi.

Hoắc Minh cúi đầu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Ôn Noãn.

Ôn Noãn dựa vào anh, yếu ớt nói: “Tôi bị đánh một gậy vào gáy, có thể bị chấn động não.”

Hoắc Minh không chậm trễ, lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện.

Ôn Noãn nằm ở ghế sau, cảm thấy khó chịu.

Cô rất muốn nôn!

Hoắc Minh một tay lái xe, gọi một cuộc điện thoại.

【Chú Lâm, là con Hoắc Minh, con muốn mang một người bạn tới cho chú khám.】

【 Có thể do bị chấn động não.】

【Dạ, con sẽ đến nơi trong vòng mười phút nữa.】



Hoắc Minh liên lạc xong, nhìn về kính chiếu hậu, giọng ôn hoà hỏi: “Rất khó chịu sao?”

Ôn Noãn từ từ nhắm hai mắt lại, đau đớn khẽ “dạ”.

Âm thanh ngắn ngủi bị đứt quãng kia khiến người đàn ông rất đau lòng.

Giọng Hoắc Minh khàn khàn nói: “Một lát sẽ đến bệnh viện.”

Bên trong Ôn Noãn khó chịu từng đợt, mơ hồ nghĩ: “Không ngờ người đàn ông như Hoắc Minh cũng có lúc ôn nhu như vậy.”

Đến bệnh viện, nhờ Hoắc Minh có quan hệ, cô lập tức được chuyển vào phòng cấp cứu chụp X-quang.

Bác sĩ Lâm cầm phim chụp, nâng lên xem xét đánh giá, sau đó cười nhạt: “Cũng may não chỉ bị chấn động rất nhỏ! Ở lại bệnh viện hai ngày để quan sát theo dõi một chút.”

Hoắc Minh cảm ơn ông.

Bác sĩ Lâm nhìn Ôn Noãn, cười híp mắt hỏi: “Bạn gái?”

Hoắc Minh trả lời mất tự nhiên: “Là một khách hàng, đúng lúc đụng phải.”

“Thì ra là khách hàng!” Ông bác sĩ Lâm vẫn cười tủm tỉm: “Hoắc Minh, con mang vị khách hàng nữ này đi làm thủ tục nhập viện đi, một lát chú sẽ kêu y tá qua truyền dịch.”

Hoắc Minh không giải thích thêm nữa.

Anh ôm Ôn Noãn vào phòng bệnh và nộp tiền viện phí cho cô.

Ôn Noãn cảm kích vô cùng, cô muốn trả lại tiền cho anh, nhưng hiện giờ cô rất khó chịu nên chỉ có thể nằm trên giường, chống lại những đợt choáng váng kia…Mơ mơ màng màng, cô ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, kim tiêm đã được tháo ra.

Ôn Noãn cảm thấy đã khá hơn chút, cô nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn qua cửa sổ, trông thấy ánh chiều tà đã len lói.

Một bóng người thon dài đứng trước cửa sổ, trong tay cầm điện thoại đang gõ phím, giọng trầm thấp truyền tới.

Chính là Hoắc Minh.

Ôn Noãn dựa vào gối, yên lặng nhìn anh.

Dáng người Hoắc Minh rất tốt, người cao 1m86, rất phù hợp để người phụ nữ Phương Đông dựa dẫm vào! Ôn Noãn tiếp xúc với anh mấy lần, phải thừa nhận dù cho Luật sư Hoắc không nhiều tiền thì cũng không thiếu phụ nữ theo đuổi anh.

Hoắc Minh nói chuyện điện thoại xong thì xoay người nhìn Ôn Noãn.

Cô rất trầm tĩnh, khuôn mặt trắng như tuyết đặt trên gối, mang một vẻ đẹp mong manh yếu ớt.

Hoắc Minh bị kích thích một chút, nhưng trên mặt anh lại bình tĩnh: “Còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Mặt Ôn Noãn nóng lên, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn uống nước.”

Cô vốn nghĩ rằng Hoắc Minh sẽ gọi y tá, không nghĩ tới anh lại giúp cô rót ly nước ấm, đến bên cạnh giường ngồi xuống, kéo thân thể của cô qua.

Ôn Noãn bị ép dựa vào lồng ngực anh, cô giãy dụa một chút: “Luật sư Hoắc, tôi tự mình uống!”

Hoắc Minh liếc nhìn cô một cái.

Con ngươi của anh tĩnh mịch không thể nhìn ra cảm xúc nào, nhưng lại rất nghiêm túc.

Ôn Noãn không dám cãi, dứt khoát tựa vào vai anh, miệng nhỏ uống nước từ ly trên tay anh, không biết có phải Ôn Noãn bị ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy anh ôm cô chặt hơn.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Bác sĩ Lâm vừa bước vào đã thấy khung cảnh thân mật trong phòng bệnh, ông mỉm cười ôn hoà: “Vị khách hàng này, cô cảm thấy thế nào rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom