-
Chương 15: Lần đầu tiên đau lòng Ôn Noãn
Nhà hàng đóng cửa lúc 10 giờ.
Ôn Noãn đi ra, bên ngoài đang mưa.
Tí tách tí tách, con đường xám xịt hòa mình với ánh sáng....
Ôn Noãn không mang ô, cô cầm túi xách che đầu, chạy 200 mét trốn dưới trạm xe buýt.
Quần áo trên người cô ướt sũng, cô run rẩy cầm điện thoại kêu taxi... Trời mưa nên gọi xe taxi rất khó, Ôn Noãn đợi một lúc lâu cũng không thấy xe nào đến.
Đối diện trạm xe buýt.
Một chiếc xe Bentley Continental màu vàng dừng ở ven đường, Hoắc Minh ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn Ôn Noãn.
Anh nhìn cô vội vàng chạy trong mưa, quần áo ướt sũng... Toàn thân run rẩy.
Còn ghế phụ, Hoắc Minh Châu đang ngồi.
Hoắc Minh Châu nghịch điện thoại một tiếng, cô ấy nhàm chán ngáp: “Anh trai, không phải anh nói muốn đưa em đi ăn khuya sao? Đã một tiếng rồi cũng chưa chọn được một chỗ tốt... Ơ, đó không phải là bạn gái của Khương Duệ sao?”
Hoắc Minh lau vô lăng, lười biếng hỏi: “Bạn gái của Khương Duệ?”
Hoắc Minh Châu vỗ cửa sổ xe: “Là người có vẻ ngoài rất xinh đẹp! Anh trai, chúng ta chở cô ấy một đoạn đi?”
Hoắc Minh làm ra vẻ rất miễn cưỡng: “Bạn gái của Khương Duệ, không ổn lắm đâu?”
“Cô ấy bắt taxi rồi!” Hoắc Minh Châu bỗng tiếc nuối nói.
Hoắc Minh nhìn sang.
Quả nhiên có một chiếc taxi màu xanh quay lại và đi ngang qua xe của anh.
Hoắc Minh Châu bên cạnh bấm số điện thoại của Khương Duệ.
[Khương Duệ, em làm bạn trai kiểu gì vậy?]
[Vừa rồi chị nhìn thấy Ôn Noãn.]
[Muộn lắm rồi, sao em không đón cô ấy?]
.....
Đầu dây bên kia, Khương Duệ cười ha ha: “A.. Là em không làm tốt vai trò bạn trai!”
Khi Hoắc Minh nghe thấy lời này liền nhếch môi dưới.
Khương Duệ cũng thật không khách sáo!
Hoắc Minh Châu nói vài câu với Khương Duệ rồi cúp máy.
Cô ấy ôm cánh tay của Hoắc Minh, làm nũng: “Anh ơi, sinh nhật em có thể mời Ôn Noãn đến đánh đàn được không? Bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn, em sẽ trả cho cô ấy hai mươi ngàn nhân dân tệ.”
Hoắc Minh khởi động xe, bình tĩnh nói: “Chưa chắc người ta sẽ đồng ý!”
Hoắc Minh Châu không tin.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới nhớ ra: “Anh ơi, không phải anh muốn mời em ăn khuya sao? Sao bây giờ lại về nhà?”
Hoắc Minh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh liếc nhìn em gái mình: “Không phải em giảm cân sao? Còn muốn ăn khuya?”
Hoắc Minh Châu lập tức bị thuyết phục.
Cô ấy gọi điện nói chuyện với Cố Trường Khanh, nói đây là hữu tình ẩm thủy*
*Người có tình yêu, uống nước cũng thấy no
.......
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoắc Minh trở về biệt thự lấy tài liệu.
Lúc xuống lầu, anh nghe thấy Hoắc Minh Châu hét lên: “Anh trai, cô Ôn đó đã từ chối em! Thật kỳ lạ, hai mươi ngàn nhân dân tệ mà cô ấy lại không muốn lấy!”
Hoắc Minh mặc quần áo chỉnh tề, vội vã đi họp.
Nghe thấy Hoắc Minh Châu phàn nàn, anh dùng tài liệu vỗ vào đầu em gái, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu cô ấy đồng ý thì chắc chắn não cô ấy cũng có khuyết điểm giống em.”
Hoắc Minh Châu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp ủy khuất: “Mẹ, mẹ xem anh trai lại bắt nạt con!”
Bà Hoắc ngồi trong phòng khách, đoan trang uống trà.
Bà mỉm cười nói với con trai cả: “Lần trước nhìn thấy cô Ôn, mẹ cảm thấy rất tốt, không ngờ lại là bạn gái của Khương Duệ.”
Nơi này có hiểu lầm nhưng Hoắc Minh không giải thích.
Anh hơi mím môi cười nói: “Khương Duệ cũng đang theo đuổi.”
Bà Hoắc đặt cốc sứ xương kiểu Anh xuống, thản nhiên nói: “Tính cách cô Ôn hiền lành, mẹ cảm thấy càng thích hợp với con hơn.”
Hoắc Minh thu lại biểu cảm, gật đầu rời đi.
Nhìn anh trai rời đi, Hoắc Minh Châu dựa sát vào mẹ mình, cẩn thận nói: “Hình như anh trai còn đang đợi... Người đó!”
Bà Hoắc cười nhạt.
Bà nói với con gái út: “Tính cách của anh trai con và người đó đã định sẵn không thể đến với nhau. Mẹ thấy cô Ôn có nhiều khả năng hơn.”
Sau khi Hoắc Minh Châu hết ngạc nhiên, cô ấy vực lại tinh thần.
Cô ấy nghĩ rất đơn giản, trong đầu đã có kế hoạch.
Ôn Noãn đi ra, bên ngoài đang mưa.
Tí tách tí tách, con đường xám xịt hòa mình với ánh sáng....
Ôn Noãn không mang ô, cô cầm túi xách che đầu, chạy 200 mét trốn dưới trạm xe buýt.
Quần áo trên người cô ướt sũng, cô run rẩy cầm điện thoại kêu taxi... Trời mưa nên gọi xe taxi rất khó, Ôn Noãn đợi một lúc lâu cũng không thấy xe nào đến.
Đối diện trạm xe buýt.
Một chiếc xe Bentley Continental màu vàng dừng ở ven đường, Hoắc Minh ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn Ôn Noãn.
Anh nhìn cô vội vàng chạy trong mưa, quần áo ướt sũng... Toàn thân run rẩy.
Còn ghế phụ, Hoắc Minh Châu đang ngồi.
Hoắc Minh Châu nghịch điện thoại một tiếng, cô ấy nhàm chán ngáp: “Anh trai, không phải anh nói muốn đưa em đi ăn khuya sao? Đã một tiếng rồi cũng chưa chọn được một chỗ tốt... Ơ, đó không phải là bạn gái của Khương Duệ sao?”
Hoắc Minh lau vô lăng, lười biếng hỏi: “Bạn gái của Khương Duệ?”
Hoắc Minh Châu vỗ cửa sổ xe: “Là người có vẻ ngoài rất xinh đẹp! Anh trai, chúng ta chở cô ấy một đoạn đi?”
Hoắc Minh làm ra vẻ rất miễn cưỡng: “Bạn gái của Khương Duệ, không ổn lắm đâu?”
“Cô ấy bắt taxi rồi!” Hoắc Minh Châu bỗng tiếc nuối nói.
Hoắc Minh nhìn sang.
Quả nhiên có một chiếc taxi màu xanh quay lại và đi ngang qua xe của anh.
Hoắc Minh Châu bên cạnh bấm số điện thoại của Khương Duệ.
[Khương Duệ, em làm bạn trai kiểu gì vậy?]
[Vừa rồi chị nhìn thấy Ôn Noãn.]
[Muộn lắm rồi, sao em không đón cô ấy?]
.....
Đầu dây bên kia, Khương Duệ cười ha ha: “A.. Là em không làm tốt vai trò bạn trai!”
Khi Hoắc Minh nghe thấy lời này liền nhếch môi dưới.
Khương Duệ cũng thật không khách sáo!
Hoắc Minh Châu nói vài câu với Khương Duệ rồi cúp máy.
Cô ấy ôm cánh tay của Hoắc Minh, làm nũng: “Anh ơi, sinh nhật em có thể mời Ôn Noãn đến đánh đàn được không? Bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn, em sẽ trả cho cô ấy hai mươi ngàn nhân dân tệ.”
Hoắc Minh khởi động xe, bình tĩnh nói: “Chưa chắc người ta sẽ đồng ý!”
Hoắc Minh Châu không tin.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới nhớ ra: “Anh ơi, không phải anh muốn mời em ăn khuya sao? Sao bây giờ lại về nhà?”
Hoắc Minh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh liếc nhìn em gái mình: “Không phải em giảm cân sao? Còn muốn ăn khuya?”
Hoắc Minh Châu lập tức bị thuyết phục.
Cô ấy gọi điện nói chuyện với Cố Trường Khanh, nói đây là hữu tình ẩm thủy*
*Người có tình yêu, uống nước cũng thấy no
.......
Buổi chiều ngày hôm sau, Hoắc Minh trở về biệt thự lấy tài liệu.
Lúc xuống lầu, anh nghe thấy Hoắc Minh Châu hét lên: “Anh trai, cô Ôn đó đã từ chối em! Thật kỳ lạ, hai mươi ngàn nhân dân tệ mà cô ấy lại không muốn lấy!”
Hoắc Minh mặc quần áo chỉnh tề, vội vã đi họp.
Nghe thấy Hoắc Minh Châu phàn nàn, anh dùng tài liệu vỗ vào đầu em gái, hừ nhẹ một tiếng: “Nếu cô ấy đồng ý thì chắc chắn não cô ấy cũng có khuyết điểm giống em.”
Hoắc Minh Châu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp ủy khuất: “Mẹ, mẹ xem anh trai lại bắt nạt con!”
Bà Hoắc ngồi trong phòng khách, đoan trang uống trà.
Bà mỉm cười nói với con trai cả: “Lần trước nhìn thấy cô Ôn, mẹ cảm thấy rất tốt, không ngờ lại là bạn gái của Khương Duệ.”
Nơi này có hiểu lầm nhưng Hoắc Minh không giải thích.
Anh hơi mím môi cười nói: “Khương Duệ cũng đang theo đuổi.”
Bà Hoắc đặt cốc sứ xương kiểu Anh xuống, thản nhiên nói: “Tính cách cô Ôn hiền lành, mẹ cảm thấy càng thích hợp với con hơn.”
Hoắc Minh thu lại biểu cảm, gật đầu rời đi.
Nhìn anh trai rời đi, Hoắc Minh Châu dựa sát vào mẹ mình, cẩn thận nói: “Hình như anh trai còn đang đợi... Người đó!”
Bà Hoắc cười nhạt.
Bà nói với con gái út: “Tính cách của anh trai con và người đó đã định sẵn không thể đến với nhau. Mẹ thấy cô Ôn có nhiều khả năng hơn.”
Sau khi Hoắc Minh Châu hết ngạc nhiên, cô ấy vực lại tinh thần.
Cô ấy nghĩ rất đơn giản, trong đầu đã có kế hoạch.