-
Chương 546-550
Chương 546 Đúng lúc là cuối tuần.
Xong xuôi, Lục Khiêm mới chịu thay ga giường mới.
Chiếc áo sơ mi xanh nhạt nằm dưới sàn nhà.
Nhăn nheo và đẫm mồ hôi đến nỗi không nỡ nhìn.
Minh Châu co ro trên giường, khóe mắt vẫn đỏ ửng, rõ ràng cô đã khóc.
Lục Khiêm xử lý việc tiếp theo.
Ông cho ga giường và quần nhỏ của cô vào máy giặt rồi sấy khô, cả áo sơ mi cũng được bỏ vào. Cô tưởng ông sẽ vứt vào thùng rác, nhưng chú Lục lại là người rất tiết kiệm, ông nói giặt xong là có thể mặc.
Mặc như thế nào nữa?
Minh Châu ghét ông!
Trong phòng giặt, khuôn mặt Lục Khiêm dịu dàng…
Ông đã bận rộn mấy ngày rồi, cũng có phần mệt mỏi, nhưng có thể ở chung với cô như thế này, có thế ôm cô thật chặt thì dường như mọi mỏi mệt trong cơ thể đều tan biến.
Còn lại là sự thỏa mãn.
Làm xong những việc đó, ông đưa quần nhỏ
cho cô.
Thực ra cô cũng có quần nhỏ ở đây, nhưng mấy năm không mặc, cô xấu hố không chịu chạm vào mà nói có bọ!
Lục Khiêm mắng thầm trong lòng nhưng không nói ra.
Ông đưa tới, Minh Châu nhận lấy, thò tay vào chăn và mặc vào.
Đêm đã khuya, Lục Khiêm xoa đầu cô: “Muốn nói chuyện một lát hay đi ngủ?”
Cô không chịu nói chuyện, trở mình ngủ.
Lục Khiêm mỉm cười.
Ông ghé vào tai cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc, khi về sẽ ngủ cùng em.”
Minh Châu phớt lờ ông.
Ông cũng không tức giận, đang định đứng dậy đi ra thì cánh tay ông bị giữ lại.
Cô gái nhỏ ông thích nhẹ giọng nói: “Không cho đi.”
Lục Khiêm nhìn cánh tay trắng nõn thon dài, cô chỉ mặc áo sơ mi của ông, chiếc áo rộng đến mức cô giơ tay lên thì nó đã cuộn lại, lộ ra một mảng da thịt.
Ông đã lâu không buông thả, chỉ hai lần thôi chưa đủ.
Vì thế ông lại chui vào chăn, sờ soạng cơ thể
cô.
Minh Châu vùng vẫy nhưng không thoát được, ông ôm cô vào lòng, mặt cô nóng bừng, cô hét lên: “Được rồi, đến tuổi này của anh thì nên nghỉ ngơi đi chứ!”
Lục Khiêm đế tâm đến tuổi nhất mà cô vẫn nói.
Đương nhiên ông sẽ không tha cho cô dễ dàng.
Một đêm, không biết cô có thể chịu được bao lâu!
*
Sau một đêm ân ái, mối tình đã như xưa.
Lục Khiêm nghĩ, lần trước cô thờ ơ, hiện giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra Minh châu rất dễ dỗ.
Cô chỉ muốn một gia đình.
Lục Khiêm làm bữa sáng rồi quay lại phòng ngủ, Minh Châu vẫn đang say giấc nồng.
Rõ ràng đã là một người mẹ nhưng khi ngủ cô phải ôm thứ gì đó, buổi tối ôm Lục Khiêm, sáng ông thức dậy nhét cái gối vào lòng cô…
Lục Khiêm lại gần hôn cô.
Cô tỉnh lại, chớp mắt nhìn ông.
Ký ức đêm qua ùa về khiến mặt cô hơi đỏ lên, họ rất điên cuồng… Cô cũng rất chủ động.
Lục Khiêm vuốt nhẹ mặt cô, dịu dàng nói: “Ăn sáng rồi đi đón Thước Thước, anh chọn nhà trẻ cho thằng bé.”
Minh Châu tỉnh táo hẳn.
Cô ngồi dậy, gãi đầu hỏi: “Anh có chắc là đế Thước Thước học ở thành phố B không?”
Lục Khiêm bình tĩnh: “Em muổn dẫn thằng bé về thành phố c?”
Đương nhiên Minh Châu cũng không thận trọng như vậy nữa.
Lục Khiêm vuốt tóc cô, cười nhạt: “Trước cứ ở lại thành phố B đã! Dù sao trong nhà có mấy đứa nhóc, như vậy sẽ tốt hơn cho sự phát triển của thằng bé, khi nào thằng bé lớn hơn một chút thì học tiểu học ở thành phố c.”
Ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Châu, thành phố c không tốt bằng thành phố B, ở đó không phát triển, cũng không có nhiều cơ hội việc làm như thành phố B, em đồng ý sao?”
Tối qua họ chỉ lo làm chuyện đó nên không bàn tới mấy chuyện này.
Bây giờ ông mới nhắc tới.
Minh Châu cũng muốn cấn thận suy nghĩ, nhưng tới giờ cô vẫn luôn không chống lại được
ông.
Cô nhẹ nhàng nắm tay ông, nói nhỏ nhẹ: “Chị dâu có thế từ bỏ sự nghiệp vì anh trai em, em nghĩ em cũng có thể! Với cả cũng không phải là em không làm việc nữa, em có thế mở một cửa hàng cho riêng mình, hoặc nếu có việc làm thì em sẽ chạy sang thành phố B vài ba hôm.”
Trong thâm tâm cô biết rằng, thành phố c là cội nguồn của Lục Khiêm.
Nơi đó có nhà họ Lục, ông không thế bỏ xuống được.
Nếu họ kết hôn, chắc chắn cô phải đến thành phố c.
Sau khi cô nói xong, Lục Khiêm không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng và áp trán mình lên trán cô.
Ông nghĩ, có lẽ người khác không thế hiểu được lựa chọn của ông.
Bao nhiêu người xinh đẹp tài năng, lại biết điều ngoan ngoãn, Lục Khiêm ông đều không để tâm.
Ông lựa chọn cô bé mỏng manh này đây.
Nhưng người ngoài có biết cô tốt đến nhường nào đâu chứ!
Chỉ mỗi ông mới biết điểm tốt đẹp của cô.
Có lẽ vì quan hệ đã rõ, còn ở chung nên tất thảy liền khác biệt.
Nhưng đây mới là lần bọn họ chính thức làm hòa.
Cả mặt tâm lý lần thể chất đều rất mới mẻ, ông có phần ham muốn, trước khi Minh Châu đứng dậy, ông đã đè cô vào chăn, hôn rất lâu…
Cô nhẹ nhàng gọi ông là chú Lục.
“Nói không chừng Thước Thước đã ra ngoài với bố mẹ em rồi đấy?”
Bấy giờ Lục Khiêm mới buông cô ra, nhưng ánh mắt sâu thẳm.
Minh Châu cảm thấy hình như ông đang trong thời kỳ động dục.
Ăn sáng xong, Lục Khiêm đưa cô đến nhà họ Hoắc, bọn họ hiếm khi quang minh chính đại vào ban ngày thế này, Minh Châu ngồi trên xe, hơi xúc động…
Đúng lúc là cuối tuần.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông muốn đưa đứa cháu trai yêu quý đi đánh golf.
Lục Khiêm chở Minh Châu về.
Khi cửa xe mở ra, Hoắc Chấn Đông nhìn Lục Khiêm và con gái, có phần giật mình.
Thước Thước vui vẻ chạy đến.
Cậu bé theo bản năng gọi ông cậu, Lục
Khiêm vỗ vào mông cậu bé: “Gọi bố! Từ nay về sau, dù ở trong nhà hay ở ngoài, con không được gọi là ông cậu.
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.
Lục Khiêm ôm cậu bé, hôn vài cái, trong lòng chua xót.
Trừ Minh châu thì ông có lỗi với cậu con trai này nhất, may mắn thay mấy năm kia cậu bé cũng không nhớ quá rõ nên cũng tâm lý cũng không để lại nhiều bóng ma…
Lục Khiêm sờ đầu của cậu: “Bố dẫn con đến nhà trẻ tham quan một lát nhé.”
Tiếu Thước Thước theo bản năng nhìn Minh Châu: “Mẹ cũng đi sao?”
Lục Khiêm cũng nhìn sang, ông nhìn người con gái ông thihcs, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Đươnq nhiên là mẹ cũnq đi rồi.”
Chương 547 Còn mơ mơ hồ hồ hôn người ta.
Một nhà ba người hiếm khi có thời gian ấm áp như vậy.
Mắt Minh Châu hơi nóng lên.
Cô đã từng yêu Lục Khiêm hết mình, cũng từng hận ông sâu sắc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể lừa dối bản thân được nữa.
Những năm qua cô vẫn luôn chờ đợi ông.
Cô đang đợi Lục Khiêm, chờ ông cho cô một ngôi nhà…
Từ xưa đến giờ Minh Châu chưa bao giờ biết giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, lúc buồn cũng thể hiện ra mặt luôn.
Tiểu Thước Thước đi đến kéo tay cô, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”
Minh Châu hơi khó chịu.
Giọng nói của cô dính lên mũi: “Mẹ không khóc!”
Tiểu Thước Thước còn định nói thêm gì, Lục Khiêm quay người ôm cậu bé lên, hôn một cái: “Bố đưa Thước Thước nhà chúng ta đi đến trường mầm non nhé!”
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.
Lục Khiêm lại nghiêng đầu nói với Minh Châu: “Đỏ hết cả mắt rồi, em đi rửa mặt chỉnh trang lại đi, cô gái nhỏ đi ra ngoài phải thật xinh đẹp chứ.”
Cô gái nhỏ…
Hoắc Chấn Đông trợn tròn mắt: Tên Lục Khiêm không biết xấu hổ này!
Minh Châu cũng hơn ba mươi tuổi rồi.
Nhưng bà Hoắc lại không khỏi cảm động, lặng lẽ lau nước mắt.
Dù trong nhà không thiếu một phòng cho Minh Châu và Thước Thước nhưng bà vô cùng hy vọng Minh Châu và Thước Thước có thể có được hạnh phúc, bây giờ cuối cùng Lục Khiêm cũng có thể buông bỏ tất cả, sao bà có thể không vui được?
Bà Hoắc mỉm cười: “Sau khi học xong thì về ăn cơm đi, mẹ sẽ xuống bếp nấu vài món.”
Lục Khiêm cực kỳ tự nhiên nói: “Cảm ơn mẹ.”
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.
Minh Châu thì hơi xấu hổ, liếc đôi mắt đỏ nhìn ông một cái, nói khẽ: “Đã già rồi còn không đứng đắn.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ông nhẹ nhàng vỗ đùi cô, nói: “Đi lên chuẩn bị nhanh lên.”
Có bố mẹ ở đây nên Minh Châu không dám làm loạn, đành phải lên tầng chuẩn bị.
Lục Khiêm muốn ôm Thước Thước lên xe, nhưng dường như nhóc con cứ dính lên người ông, ôm cổ ông không chịu thả: “Bố, về sau con có thể gọi bố là bố sao?”
Lục Khiêm hôn lên đầu mũi nhọn của cậu bé, gật đầu.
Khuôn mặt của Thước Thước như đúc ra từ khuôn của nhà họ Lục, nhìn cậu bé rất giống ông.
Lúc này ông đang ôm đứa con trai mềm mại của mình mà thấy như đang nằm mơ.
Niềm vui to lớn tràn ngập trong ông.
Cảm giác này không hề thua kém cảm giác khi ông và Minh Châu thân mật tối qua.
…
Rất nhanh sau đó, Minh Châu đã xuống tầng.
Lục Khiêm thả con trai xuống, mở cửa xe cho cô để cô ngồi cạnh mình.
Cô luôn có ảo giác rằng ánh mắt của Lục Khiêm cực kỳ dịu dàng.
“Em thắt chặt dây an toàn vào.” Ông nhắc nhở.
Minh Châu vội vàng thắt lại, không dám nhìn ông.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấn ga, chở vợ con sang trường mầm non. Tiểu Thước Thước rất hào hứng, nhưng tâm trạng của người lớn thì rất phức tạp.
Hình như đây là lần đầu tiên ba người một nhà bọn họ lần đầu ra ngoài riêng với nhau.
Không cần tránh người ngoài!
Minh Châu thấy rất xúc động, Lục Khiêm thả lái một lát, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ à? Tối qua em mệt lắm sao?”
Minh Châu: …
Lỗ tai Tiểu Thước Thước ở phía sau rất thính: “Sao mẹ lại mệt vậy?”
Minh Châu không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng cười một tiếng nhìn rất đáng ghét.
Tiểu Thước Thước hơi ngớ ngẩn, lại nói một mình: “Hoắc Tây nói bác gái luôn rất mệt, đều tại bác trai luôn bắt nạt bác ấy, làm bác khóc.”
Mặt Minh Châu nóng đến hoảng hốt.
Lục Khiêm nắm lấy tay lái, vui vẻ nói: “Hoắc Tây biết nhiều thật đấy, nhưng bé con đó rất ranh ma tinh quái. Con trai của chúng ta hơi ngốc giống em, mấy chuyện này vẫn phải để người bố như anh dạy.”
Con người này được tiện nghi còn khoe mẽ, Minh Châu rất tức giận.
Cô không chịu trả lời.
Chiếc xe màu đen di chuyển ổn định, nửa tiếng sau xe đã đến trước cổng một trường mầm non cao cấp.
Xe dừng lại.
Lục Khiêm xuống xe, mở cửa phía sau ôm nhóc con xuống, Thước Thước được ông ôm mặt đỏ lên: “Ngày mai con có thể đến trường mầm non không?”
Lục Khiêm mỉm cười.
Ông ôm con trai và tự nhiên dắt tay Minh Châu.
…
Trường mầm non này là một trường tư thục đắt đỏ.
Thư ký Liễu đã liên hệ rồi. Nhưng dù với thân phận của Lục Khiêm vẫn phải đưa con trai đến phỏng vấn, bố mẹ cũng phải phỏng vấn nữa.
Cuối tuần, chỉ có mấy thầy cô ở trong trường.
Tiểu Thước Thước được phát một tờ giấy thi.
Còn Lục Khiêm và Minh Châu được đưa đến phòng hiệu trưởng.
Nữ hiệu trưởng đã gần sáu mươi tuổi nghiêm túc nhìn kỹ đôi nam nữ trước mặt, rồi lại nhìn sổ hộ khẩu của Lục Thước.
Bố: Lục Khiêm
Mẹ: Hoắc Minh Châu
Cột thân phận của hai bên đều là chưa lập gia đình.
Hiệu trưởng ngước đôi mắt lão nhìn hai người bọn họ, sau đó hỏi: “Ông là ông Lục làm ngành hàng không vũ trụ của thành phố C sao?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Đúng vậy!”
Hiệu trưởng không để ý đến ông, chỉ lật tài liệu đọc tiếp, sau khi xem hết bà ấy mới hỏi một câu không thể giải thích được: “Sao hai người lại không kết hôn vậy?”
Lục Khiêm nhìn Minh Châu.
Đó, lại khóc rồi.
Ông nhẹ nhàng ôm vai cô, nói: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới!”
Hiệu trưởng chỉ ngồi im không nói.
Lục Khiêm đứng đó mãi cho đến khi Tiểu Thước Thước cầm một tờ giấy thi chạy đến, đưa cho hiệu trưởng: “Bà ơi, cháu làm xong rồi!”
Lục Khiêm muốn chỉnh lại cậu bé.
Nhưng nữ hiệu trưởng lại cười híp mắt, một tay ôm cậu nhóc lên đầu gối, từ ái nói: “Để bà xem xem bảo bối của chúng ta làm có tốt không nào.”
Tiểu Thước Thước được người khác đối xử dịu dàng như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
Lục Khiêm bỗng nhiên bình tĩnh lại, đúng vậy, ông lo lắng gì chứ!
Đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, sao ông lại lo lắng vì chuyện trẻ con đi học này. Thước Thước đẹp như vậy, lại được người khác yêu thích, cần gì phải sợ không có chỗ học?
Bên kia, Tiểu Thước Thước ở trong ngực hiệu trưởng.
Bài thi cậu bé làm cũng không quá xuất sắc nhưng cậu bé rất ngoan, rất nghe lời.
Hiệu trưởng nói xong thì cậu bé cũng hiểu rõ.
Còn mơ mơ hồ hồ hôn người ta.
Khuôn mặt hiệu trưởng rất dịu dàng, cũng hôn cậu nhóc trắng trẻo.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu.
Khi người mẹ đã cực kỳ căng thẳng, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Lục Khiêm lặng lẽ nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Sợ gì chứ, con trai do chúng ta sinh ra sẽ không kém đâu.”
Minh Châu không nói gì, đôi mắt long lanh.
Hiệu trưởng vẫn ôm Tiểu Thước Thước, ngước mắt nhàn nhạt mở miệng: “Thứ Hai đưa cậu bé đến đây đi! Cậu bé rất ngoan.”
Cô thả Thước Thước xuống.
Cậu nhóc lại như con gấu koala trèo lên người Lục Khiêm, hiệu trưởng cười nói: “Cậu bé rất thích bố! Ông nên quan tâm cậu bé nhiều hơn!”
Lục Khiêm gật đầu.
Khi bọn họ ra ngoài, Minh Châu vỗ mặt: “Thế là xong rồi à?”
“Em còn muốn thế nào nữa?” Lục Khiêm mỉm cười.
Minh Châu không nói gì.
Cô nghĩ: Cuối cùng cũng có cảm giác vui vẻ của việc có bố mẹ rồi. Về sau trong mỗi giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, Lục Khiêm và cô đều sẽ có mặt cùng nhau!
Chương 548 Nhớ để ý sức khỏe đấy
Ở nhà họ Hoắc.
Từ lâu đã thoang thoảng mùi hương thức ăn, bà Hoắc tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn ngon.
Món Hoắc Tây thích ăn.
Đồ Ôn Noãn thích ăn.
Món Tiểu Thước Thước và Minh Châu thích.
Còn cả món Sùng Quang thích nữa.
Nhưng mấy người đàn ông thì không được đối xử tốt như vậy.
Hoắc Minh đã cởi áo khoác ngồi trước bàn tròn lớn, trên người mặc một chiếc áo lông cừu màu xám.
Một tay anh khoác trên vai Ôn Noãn, giả vờ phàn nàn: “Mẹ, sao mẹ bất công vậy!”
Bà Hoắc ngồi xuống, lần lượt nhìn hai người con của mình.
Đều đã có người tốt đồng hành.
Bà rất vui mừng, dịu dàng nói với con trai: “Khi con và Minh Châu còn bé, mẹ cũng chăm sóc các con rất nhiều rồi! Giờ làm sao, bây giờ mẹ chỉ mới làm vài món ăn cho mấy đứa nhỏ con đã ghen tị rồi ư? Cái máu ghen này của con chắc chắn bình thường Ôn Noãn cũng khinh bỉ nhiều.”
Hoắc Minh lấy thức ăn cho vợ, cười nói: “Con làm sao dám làm cô ấy tức giận chứ.”
“Tổng Giám đốc Ôn đang nắm trong tay hạnh phúc nửa đời sau của con! Con còn phải hầu hạ cô ấy thật tốt! Nếu mẹ không tin thì mẹ hỏi Ôn Noãn đi, xem bình thường con chăm sóc cô ấy như thế nào!”
Anh càng nói càng kỳ cục, mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô gắp một miếng thịt cho anh.
Hoắc Minh biết cô xấu hổ nên cười không nói nữa.
Trong bữa tiệc, Lục Khiêm nói về việc cầu hôn.
Hoắc Chấn Đông mặt đỏ lừ lừ, vung tay nói: “Chuyện này đợi ăn xong thì bố con chúng ta đi vào phòng sách thảo luận, dù sao cũng là chuyện lớn, không thể qua loa được.”
Dù đã có con trai nhưng Minh Châu vẫn rất ngại ngùng, cô ấy yên lặng ăn cơm.
Lục Khiêm gặp thức ăn cho cô, nói khẽ: “Không phải em thích ăn cái này nhất sao? Sao em chỉ ăn cơm mà không gắp thức ăn vậy?”
Tiểu Hoắc Tây trong trẻo nói: “Cô kết hôn với chú, cô ngại rồi!”
Cô bé lại nói to: “Cô đỏ mặt kìa!”
…
Bầu không khí rất kì lạ.
Ôn Noãn cười nhận lỗi.
Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên đùi, vỗ nhẹ vào mông cô bé: “Cái gì con cũng tốt, chỉ là lắm miệng quá thôi!”
Hoắc Tây ôm hôn anh.
Sau đó, cô bé không chịu xuống, muốn ngồi trên đùi Hoắc Minh ăn cơm.
Hình thường Hoắc Minh là người muốn cô bé tự lập nhất, nhưng hôm nay anh lại bất ngờ đồng ý, không chỉ như vậy, anh con bón cơm cho bé con ăn.
Ôn Noãn không khỏi liếc mắt nhìn anh.
Lúc nghỉ trưa, Hoắc Minh dỗ dành mấy đứa nhỏ và dành thời gian vợ chồng riêng tư với Ôn Noãn.
Bụng Ôn Noãn đã to ra.
Lúc ngủ cũng không thoải mái như trước…
Cô lại để ý đến dáng người nên sau khi ăn xong liền về phòng ngủ vận động nhẹ nhàng một lúc, vừa có thể giữ dáng vừa giúp sinh con thuận lợi hơn.
Hoắc Minh đẩy cửa đi vào.
Nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, rất dễ chịu.
Anh nhìn bóng lưng của Ôn Noãn.
Nhìn từ sau lưng hoàn toàn không nhận ra cô đang mang thai, càng không thấy được cô đã từng sinh hai đứa bé.
Đặc biệt là mông và eo, cực kỳ quyến rũ.
Hoắc Minh không kìm lòng được mà đến gần, ôm cô từ phía sau, ghé vào tóc cô ngửi một cái: “Em không ngủ được sao?”
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô.
Ôn Noãn dừng động tác, tựa đầu vào vai anh, mềm mại hỏi anh: “Không phải bình thường anh không cho em cho Hoắc Tây ăn sao, sao hôm nay tự anh lại phá lệ vậy?”
Hoắc Minh ghé cằm lên vai cô.
Anh vẫn vuốt ve bụng của cô, cô hỏi một đằng anh lại trả lời một nẻo: “Mấy tháng nữa thôi thì đứa bé này sẽ ra đời rồi!”
Ôn Noãn có ý muốn nói chuyện với anh.
Cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em đang nói chuyện của Hoắc Tây với anh mà!”
Bình thường cô chiều con, nhưng cô cũng rất ít khi bón cơm cho Hoắc Tây, bé con đã cuối cấp rồi, cái gì cần tự làm vẫn phải tự làm được.
Hoắc Minh hiểu nỗi lòng của cô.
Anh ghé vào lỗ tai cô nói: “Ôn Noãn, em không nhận ra sao? Hoắc Tây chưa bao giờ ghen tị với Doãn Tư, không chỉ vì con bé xem Doãn Tư như một món đồ chơi nhỏ mà còn vì Doãn Tư là bé trai, con bé không thấy bị chiếm chỗ! Nhưng đứa bé trong bụng em lại khác, con bé cũng là một cô gái nhỏ giống Hoắc Tây, em nghĩ sau khi em sinh con thì Hoắc Tây có ghen tị không?”
Một vật nhỏ so với cô bé còn nhỏ hơn, mảnh mai hơn.
Là gái nhỏ thì đều ghen tị hết.
Nếu như hỏi Hoắc Minh, trong mấy đứa trẻ anh yêu ai nhất, cơ bản anh không cần nghĩ để khẳng định là Hoắc Tây.
Hoắc Tây là do Ôn Noãn dùng mạng mình đổi lấy.
Hơn nữa, con bé còn phải nằm trong phòng thí nghiệm suốt hai năm.
Bố mẹ đối xử với con cái cũng không hoàn toàn giống nhau, dù gì cũng có sự thiên vị.
Anh thiên vị Hoắc Tây.
Dù anh không nói, Ôn Noãn cũng đoán được.
Cô cũng không tức giận mà nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình giống anh, thấp giọng nói: “Minh, anh rất biết cách dạy con, sau này đứa bé này ra đời cũng do anh dạy con bé nhé.”
Hoắc Minh dịu dàng đồng ý.
Ôn Noãn đổi chủ đề, cùng anh thảo luận về của hồi môn của Minh Châu.
Hoắc Minh ôm cô ngồi xuống, nhẹ nhàng cười: “Ai cũng nói chị dâu như mẹ, đúng là không sai chút nào! Mẹ còn ở đây, em quan tâm vậy làm gì.”
Anh vừa nói vừa sờ vào bụng cô.
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô phản bác: “Bố mẹ lo phần của bố mẹ, chúng ta là anh chị cũng không thể thiếu được.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu hoắm.
Anh nhìn cô chăm chú rất lâu rồi nhẹ nhàng đến gần hôn môi cô một cái, lẩm bẩm: “Ôn Noãn, cảm ơn em vì đã đối xử với Minh Châu và Thước Thước tốt như vậy.”
Cách nói chuyện của anh rất buồn nôn.
Ôn Noãn không quen, giả vờ không thèm để ý: “Thước Thước là con của cậu mà.”
Hoắc Minh ngắm nghía mái tóc dài của cô: “Anh biết, dù Thước Thước không phải con của cậu thì em vẫn sẽ đối xử tốt với Minh Châu thôi.”
Ôn Noãn rất ít nói, nhưng anh thấy được cô rất quý Minh Châu.
Có lẽ, yêu ai yêu cả đường đi lối về đi!
Hoắc Minh thấy anh có được tình cảm này là cả đời không cần thêm gì nữa rồi.
Hai người tiếp tục nói chuyện.
Có tiếng gõ cửa vang lên, là Lục Khiêm.
Hoắc Minh chốt cửa nên anh đi ra mở cửa, Lục Khiêm đã mặc xong áo khoác, có vẻ như ông muốn đi ra ngoài.
Hoắc Minh bất ngờ: “Cậu muốn về lại thành phố C rồi hả?”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Ông nói: “Sắp tới bên kia còn có chuyện cần xử lý! Nhưng cũng sắp xong rồi, trước năm sau có thể giải quyết xong.”
Hoắc Minh gật đầu.
Lục Khiêm lại gần, Ôn Noãn đứng dậy gọi cậu.
Dù Ôn Noãn đã là vợ người ta, cũng từng sinh vài đứa con nhưng Lục Khiêm vẫn xem cô như một đứa trẻ.
Ông sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Nếu tết mà rảnh thì đi sang thành phố C với Minh Châu đi, bà cụ đi lại không tiện nữa nhưng thật ra bà rất nhớ con rồi.”
Ôn Noãn gật đầu.
Lục Khiêm dừng một chút rồi không tự nhiên nói: “Chăm sóc Minh Châu giúp cậu.”
Ôn Noãn cười nhẹ.
Hoắc Minh nói: “Cậu yên tâm! Vừa rồi Ôn Noãn và con còn đang thảo luận về của hồi môn của Minh Châu đấy.”
Lục Khiêm không nói gì, nhưng ánh mắt ông sâu thăm thẳm.
Ông biết rõ chuyện tình cảm giữa ông và Minh Châu, Ôn Noãn bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, mà nhà họ Hoắc đồng ý dễ dàng như vậy mà không trách móc nhiều cũng vì nể mặt Ôn Noãn…
Dù lòng ông hiểu rõ nhưng ông chỉ ôm Ôn Noãn một cái.
“Nhớ để ý sức khỏe đấy.”
Ôn Noãn muốn đưa ông xuống tầng nhưng Lục Khiêm lại từ chối, nói là xe của thư ký Liễu đã đợi ở dưới tầng rồi.
Hoắc Minh tiễn người đi.
Khi anh trở về, trên người còn có vài bông tuyết, anh vừa phủi vừa nói: “Chờ thêm lúc nữa chúng ta cũng phải đi về thôi, nếu không tuyết lớn thì xe di chuyển khó lắm.”
Ôn Noãn lại gần nhẹ nhàng cởi cúc áo khoác cho anh.
Cô ôm lấy eo anh, áp mặt vào ngực anh.
“Minh, hình như năm nay đang có tuyết rơi.”
Hoắc Minh cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
Anh cũng muốn trở lại đêm Noel đầy tuyết vào năm hai người quen nhau…
Anh thấp giọng nói: “Cơ thể của em không tiện, đợi sinh con ra rồi chúng ta lại đi lãng mạn một chút.”
Ôn Noãn lẩm bẩm: “Ý em không phải như vậy.”
Hoắc Minh cười, anh hôn lên khóe miệng cô: “Có thể phần lớn đàn ông chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi! Ôn Noãn, em ở cùng anh lâu như vậy mà còn chưa hiểu những chuyện này sao?”
Chương 549 Khi cô ta nghĩ ngợi
Nếu người đàn ông muốn tán tỉnh, hầu hết phụ nữ đều không thể chống lại được.
Ôn Noãn mang thai, cô cũng không muốn trêu chọc anh.
Sau khi lặng lẽ ôm nhau một lúc, cô dịu dàng nói: “Phải về nhà thôi! Hoắc Tây và Sùng Quang còn bài tập về nhà phải làm nữa!”
Hoắc Minh ôm cô.
Anh hơi không muốn buông tay.
Ôn Noãn nói khẽ: “Anh thế này làm gì chứ! Có phải về nhà rồi không cho anh ôm đâu!”
Nói xong, chính cô cũng cảm thấy ngại.
Hoắc Minh cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Lúc chuẩn bị lên đường, anh chọn cho cô một chiếc áo lông trắng rộng rãi, mặc lên nhìn rất xinh.
Bình thường anh dạy con rất tốt, mấy đứa trẻ nghe thấy đi về nhà đều mặc áo khoác vào.
Hoắc Tây còn đội mũ lên cho Hoắc Doãn Tư.
Cô bé kéo tay Doãn Tư đi về phía xe.
Ôn Noãn ở đằng sau nhìn thấy, ánh mắt của cô còn dịu dàng hơn cả bông tuyết…
Hoắc Minh cầm tay cô.
Anh thấp giọng nói: “Bây giờ Hoắc Tây rất tốt!”
Cô gái nhỏ lúc trước hơi ít nói nhưng một hai năm nay cô bé đã bình thường trở lại rồi, đặc biệt là sau khi có Doãn Tư và Sùng Quang, cô bé cũng chưa từng làm người lớn phải lo lắng.
Ánh mắt của Ôn Noãn càng lúc càng dịu dàng.
Cô nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Hoắc Minh, tay anh rất ấm.
Khi lên xe, mấy đứa trẻ đã ngồi ngay ngắn hết rồi, đặc biệt là Doãn Tây còn được Hoắc Tây ôm vào ghế trẻ em, dây an toàn đều đã được thắt cẩn thận.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhấn ga.
Có vợ con ngồi trên xe nên anh lái rất chậm, anh cũng cố ý để Ôn Noãn cảm nhận một chút sự lãng mạn của tuyết rơi.
Chỉ là lúc về nhà phải đi qua một con đường.
Đó là nơi mà Cố Trường Khanh đã gặp chuyện.
Nhiệt độ chênh lệch giữa bên ngoài và trong xe làm cho cửa sổ xe mơ hồ, Ôn Noãn không nhịn được vươn tay viết gì đó…
Chữ viết hơi mờ,
Hoắc Minh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn, không tính toán với cô.
Anh thậm chí còn lái xe chậm hơn…
Lúc trở về, Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm, Hoắc Minh xem mấy đứa trẻ làm bài tập.
Hoắc Tây và Sùng Quang đều rất thông minh.
Về cơ bản anh chỉ cần ngồi đó là được.
Đến buổi chiều, anh về phòng ngủ, Ôn Noãn tỉnh ngủ mặc quần áo ở nhà tựa vào ghế sofa gọi điện thoại.
Bên kia điện thoại hình như là Xa Tuyết.
Hoắc Minh không làm phiền cô, đi rót nước uống.
“Tôi biết rồi!”
Ôn Noãn nói xong rồi cúp điện thoại.
Hoắc Minh vẫn đứng ở chỗ cũ, hỏi thăm cô: “Có liên quan đến Đinh Tranh đúng không?”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô biết, Hoắc Minh luôn muốn dùng cách cứng rắn.
Cô không muốn kết quả ấy.
Dù bây giờ Hoắc Minh làm kinh doanh, nhưng anh đã từng là một người luật sư xuất sắc, cô không thể để tay anh dính đồ không sạch sẽ, muốn đối phó Xa Tuyết thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ giống ả mới được.
Hoắc Minh uống hết nửa cốc nước.
Anh cúi đầu nhìn cốc nước: “Ôn Noãn, em có thể đảm bảo an toàn được không? Nếu như em không chắc chắn thì anh sẽ đến đón em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đi tới.
Cô ôm eo anh từ phía sau, mềm mại nói: “Em đã chịu thiệt một lần rồi, không lẽ còn chịu thiệt lần nữa sao?”
Cô đã phái người đi canh chừng Đinh Tranh rồi.
Mọi hành động của Đinh Tranh đều không thể giấu được cô.
…
Thời gian dịu dàng trôi qua thật nhanh.
Gần đến ngày tết ông Công ông Táo, người nhà họ Lục đến nhà họ Hoắc cầu hôn.
Thành ý của Lục Khiêm rất đầy đủ, lễ nghĩa cũng chỉn chu, nhà họ Hoắc từ lớn đến bé đều rất hài lòng.
Xong chuyện, cuối cùng Ôn Noãn cũng bỏ được một nỗi lo trong lòng.
Đúng lúc trường mầm non của bọn trẻ tan học, Hoắc Minh lại có hội nghị nên Ôn Noãn lên xe tài xế đi đón con.
Đã đến giờ tan học.
Các em nhỏ xếp hàng đi ra.
Ôn Noãn thấy Hoắc Tây đi phía sau Trương Sùng Quang, cái đầu nhỏ ngẩng cao, thỉnh thoảng lại gọi Trương Sùng Quang.
Trên người Sùng Quang xách hai cái cặp sách nhỏ.
Thấy Ôn Noãn, Hoắc Tây nhào tới nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Tiểu Sùng Quang bình tĩnh để cặp sách xuống ghế ngồi phía sau, gọi một tiếng dì. Ôn Noãn sờ đầu nhỏ của cậu nhóc: “Hôm nay mẹ đưa hai đứa đi ăn đồ Tây nhé!”
Hoắc Tây hỏi ngay: “Vậy Hoắc Doãn Tư đâu?”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Doãn Tư ở bên nhà ông nội rồi! Tối nay chỉ có ba người chúng ta thôi!”
Hoắc Tây bò lên trên xe ngay lập tức, cô bé vô cùng vui sướng.
…
Chỉ là một bữa cơm Tây, Ôn Noãn không nghĩ đến lại gặp được quen.
Một lúc mấy người!
Ở nhà hàng đồ Tây tốt nhất của thành phố B, giá bình quân đầu người lên đến hai ngàn.
Ôn Noãn dẫn hai đứa trẻ đi vào.
Không gian rất đẹp và ấm áp, Ôn Noãn cởi áo khoác ra, đi theo nhân viên phục vụ đến chỗ ngồi đã đặt trước.
Nhưng sau đó cô thấy hơi bất ngờ.
Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông phụ nữ.
Chu Mộ Ngôn, Khương Sinh, Cố Vân Phàm, Đinh Tranh, còn có Khương Duệ nữa…
Gặp lại Khương Duệ làm Ôn Noãn không được tự nhiên.
Khương Duệ đã khắc sâu trong trí nhớ của cô, khi cô đang chật vật, cậu ta đã nói…
Ôn Noãn, chúng ta thử một lần đi!
Ôn Noãn, anh để em lựa chọn!
Bây giờ gặp lại, mỗi người đã có gia đình riêng…
Dù Khương Duệ vẫn luôn nhìn cô nhưng Ôn Noãn cũng không phải một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, cô rất khéo léo mỉm cười lên tiếng chào, ánh mắt cô lập tức rơi vào Cố Vân Phàm và Đinh Tranh, cô cười nhạt: “Không nghĩ đến hai người lại ở với nhau!”
Thấy cô nói chuyện, Đinh Tranh cũng cười nhạt một cái.
Trước đó cô ta chỉ lợi dụng Cố Vân Phàm, ngủ cùng cậu ta cũng chỉ vì nhu cầu, vì thấy cậu ta có giá trị lợi dụng mà thôi.
Nhưng cô ta không nghĩ đến bối cảnh của Cố Vân Phàm lại mạnh như vậy.
Bố của cậu ta có gia tài trăm tỷ.
Cô ta chắc chắn phải vững vàng nắm chặt cậu ta, nên lần này cô ta rất quấn quýt Cố Vân Phàm, vứt bỏ tất cả những người đàn ông khác. Cô ta cũng biết cậu ta có nhiều người phụ nữ xung quanh, nhưng cô ta tin cô ta có thể giữ được cậu ta.
Đinh Tranh phải gọi là thay da đổi thịt.
Cô ta cũng không đối đầu với Ôn Noãn mà dịu dàng như nước: “Ôn Noãn, cô có muốn ghép bàn không?”
Cô ta giả vờ giả vịt, Ôn Noãn cũng không vạch trần cô ta.
Ôn Noãn chỉ mỉm cười: “Bọn trẻ nghịch ngợm lắm, không được đâu!”
Cố Vân Phàm nghênh ngang ngồi xuống.
Cậu ta lần lượt nhìn hai đứa trẻ xinh xắn ấy và hỏi: “Đều là con của chị sao?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cô sờ hai cái đầu nhỏ của Sùng Quang và Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây nhìn cậu ta mặc đồ cứ như con công đực thì không thích.
Cô bé ngẩng đầu hừ nhẹ: “Chú hâm mộ đúng không!”
Cố Vân Phàm sững sờ.
Cậu ta thấy gương mặt cô bé trắng nõn nà, còn có mãi tóc nâu xoăn, xinh đẹp đến không ngờ, nhưng tính khí cũng không hiền đâu, rất giống bố của cô bé!
Trong lòng cậu ta liền không phục.
Đôi mắt đen như quả nho của Tiểu Hoắc Tây nhìn vào cậu ta và Đinh Tranh, sau đó mềm mại nói: “Nếu chú thích trẻ con thì bảo dì Đinh sinh cho chú đi! Tuy nhiên không đẻ được em bé nào vừa xinh đẹp vừa thông minh giống cháu và Trương Sùng Quang đâu.”
Cố Vân Phàm không để ý mấy.
Nhưng sắc mặt của Đinh Tranh lại rất khó coi.
Cô ta đã không thể sinh con được nữa, đứa con trước kia của cô ta không phải của Diêu Tử An sao, sau đó cô ta đã ném đứa bé vào trại trẻ mồ côi.
Đứa bé kia còn sống hay đã chết cô ta cũng không biết.
Cô ta cũng không muốn biết.
Lúc này cô ta nghĩ: Nếu như cô ta và Cố Vân Phàm kết hôn, vậy cô ta phải nghĩ cách đón đứa bé kia về, dù sao còn có con của mình…
Khi cô ta nghĩ ngợi, Ôn Noãn đã ngồi vào bàn bên cạnh.
Ôn Noãn rất dịu dàng chăm sóc bọn trẻ, người cô tỏa ra sự mềm mại của người phụ nữ, không hề nhìn ra nữ Tổng Giám đốc đầy thủ đoạn của Tây Á năm đó.
Đinh Tranh nghĩ: Ôn Noãn đã bị cuộc sống nhà giàu làm cho nhu nhược rồi, không phải đối thủ của cô ta.
Cô ta tập trung tinh thần muốn được gả cho Cố Vân Phàm.
Lúc bảy giờ, cô ta chủ động ngồi đánh một đoạn dương cầm.
Đinh Tranh thật sự đã từng tập luyện, cô ta đánh khá ổn.
Chỉ là cũng không có ai thưởng thức.
Khi cô ta trở về còn cố ý nhìn Ôn Noãn với vẻ khiêu khích.
Cố Vân Phàm thưởng cho cô ta một nụ hôn rồi khen cô ta vài câu.
Đinh Tranh dịu dàng nâng chén rượu để cậu ta uống một chút rượu trước khi ăn.
Hành vi ghê tởm này làm Khương Sinh choáng váng.
Chu Mộ Ngôn ôm eo cô ấy, không thèm để ý nói: “Về nhà anh cũng sẽ cho em ăn đồ ngon.”
Khương Duệ liếc nhìn cậu ta.
Trong nháy mắt Chu Mộ Ngôn không nói gì nữa
Chương 550 Là tin nhắn, người nhắn là Cố Vân Phàm
Vợ của Khương Duệ không có ở đây, đương nhiên cậu ta ngồi bên cạnh Ôn Noãn, đối diện là hai đứa trẻ.
Tiểu Hoắc Tây đã từng gặp cậu ta.
Cô bé vừa rất nho nhã dùng bữa, vừa nhìn chằm chằm chú đẹp trai này... Chú thích mẹ!
Khương Duệ rất thích cô.
Cậu ta lại xoa đầu Sùng Quang nói với Ôn Noãn: "Đứa bé này thật đẹp trai!"
Ôn Noãn nhìn Sùng Quang, cười dịu dàng: "Đúng! Minh nói khá giống anh ấy lúc nhỏ."
Lời này khiến cho mặt nhỏ của Sùng Quang hơi đỏ lên.
Nhưng cậu bé lại có sự thích thú nói không ra lời.
Khương Duệ thu ánh mặt lại, đè thấp giọng nói: "Cố Vân Phàm và Đinh Tranh là chuyện gì? Em tác hợp bọn họ bên nhau rồi sao? Anh thấy Đinh Tranh rắp tâm muốn gả vào nhà họ Cố."
Đinh Tranh tệ thế nào, người già nhìn đều biết.
Đương nhiên Khương Duệ cũng rõ.
Cậu ta đoán tới đoán lui, cảm thấy là do Ôn Noãn làm.
Ôn Noãn cúi đầu dùng bữa, ăn xong một miếng bít tết nhỏ mới nói: "Tôi cũng chỉ sai người tiết lộ thân thế của Cố Vân Phàm trước mặt Đinh Tranh mà thôi."
Khương Duệ cười.
Vậy thì đúng rồi, chắc chắn Cố Vân Phàm đã đắc tội Ôn Noãn.
Khi cậu ta cười, khóe mắt có một vài nếp nhăn không dễ phát hiện, bị Ôn Noãn nhìn thấy.
Cô không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.
"Vợ cậu đâu! Sao không có đi cùng?"
Khương Duệ cười: "Ra nước ngoài giải sầu rồi! Tuần sau mới về."
Ôn Noãn gật đầu, không thích hợp nói quá nhiều.
May mà Khương Duệ chỉ ngồi một lát đã về lại vị trí bên kia, mới ngồi xuống Cố Vân Phàm đã nhìn về phía cậu ta một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Bởi vì có trẻ nhỏ, Ôn Noãn lại mang thai.
Cô rời đi khá sớm.
Đi qua mấy phật lớn cô cũng chỉ gật đầu nhẹ.
Khương Duệ lập tức đứng dậy: "Anh tiễn em."
Ôn Noãn: ...
Cô vẫn chấp nhận, ở nhà hàng cao cấp đẩy qua đẩy lại quả thật là rất khó coi.
Đợi người rời đi, Đinh Tranh cầm ly rượu có chút không sảng khoái nói: “Khương Sinh, không ngờ bao năm nay anh của cô vẫn còn nhớ đến Ôn Noãn, cậu ta thật thâm tình.”
Khương Sinh đơn thuần, nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Cô nói: “Đó là vì chị Ôn Noãn xinh đẹp.”
Đinh Tranh khá không vui.
Nhưng cô ta rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, bây giờ cô ta không muốn tức giận với Ôn Noãn, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô ta chính là nắm chặt Cố Vân Phàm.
Cô ta nhẹ nhàng sờ mặt cậu ta, quyến rũ như bên cạnh không có ai: "Buổi tối đến chỗ tôi?"
Nhưng Cố Vân Phàm không thích chiêu này của cô ta.
Cậu ta lấy áo khoác đứng dậy: "Không đến nữa! Tôi có hẹn!"
Đinh Tranh tức đến không chịu nổi!
Cố Vân Phàm khoác áo đi ra ngoài, nhìn thấy Khương Duệ và Ôn Noãn đứng ở bên cạnh xe nói chuyện, biểu cảm của Ôn Noãn rất dịu dàng giống như là đôi bạn cũ nhưng lại có chút không giống.
Cố Vân Phàm khá không thoải mái.
Cô đối với Khương Duệ thì vui vẻ, đối với cậu ta chẳng thèm quan tâm!
Cố Vân Phàm từ trong túi áo lấy một điếu thuốc ra, đốt cháy kéo cửa xe Hummer của mình ra.
Bùng một tiếng đóng lại.
Khương Duệ cũng chỉ nói mấy câu.
Bây giờ cậu ta có qua lại nghiệp vụ với Hoắc Minh, chẳng qua chỉ để tránh Ôn Noãn mà thôi, trên thương trường là một cái vòng dù sao hai nhà cũng có qua lại.
Hành động đó của Cố Vân Phàm khiến Khương Duệ bật cười.
Trong đêm đông, cậu ta quay đầu lại nhìn chiếc Hammer rời đi, nhẹ giọng nói: "Khá giống với anh lúc trẻ! Ôn Noãn, đến bây giờ mị lực của em cũng không giảm."
Tay của Ôn Noãn để trong túi áo, cười nhạt: "Đừng đùa nữa Khương Duệ! Chuyện này trở về tôi sẽ nói với Minh."
Khương Duệ gật đầu.
Cậu ta giúp Ôn Noãn mở cửa xe, nhưng tay lại dừng lại.
Cả người cậu ta dừng lại ở đó, rất nhẹ nói: "Năm đó anh dũng cảm theo đuổi em, thật ra đang mang không ít phiền phức cho em, Ôn Noãn xin lỗi nhé!"
Ôn Noãn nghe xong lòng chua xót.
Thích một người có gì sai chứ?
Nhưng mà bây giờ bọn họ đều có gia đình riêng, nếu như vậy cũng không thích hợp để nói, cô chỉ mỉm cười với cậu ta: "Đều là chuyện quá khứ rồi!"
Sau đó, cô lên xe!
Xe hơi màu đen chạy đi, Khương Duệ đứng nguyên tại chỗ rất lâu...
Qua mấy năm nay tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta đã buông bỏ, nhưng mà chỉ có cậu ta biết thật sự thích một người sao nỡ buông xuống chứ, vợ của cậu ta dịu dàng xinh đẹp nhưng tình cảm sao có thể quyết định được bằng vẻ bề ngoài chứ.
Nhưng mà dù cho nói thích cũng không phù hợp nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng đi vào mối quan hệ bình thường...
Vì cuộc sống mà nôn nóng kiếm sống.
Sự bồng bột, nông nổi của những năm khi còn trẻ, cuối cùng lại trở thành hồi ức của thiếu niên.
Ôn Noãn ngồi trên xe.
Cô từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hình bóng của Khương Duệ từ từ trở nên nhỏ.
Trong lòng cô dù sao vẫn đau nhói.
Hoắc Tây dựa vào cô, đôi mắt to vô tội đáng yêu, nôn nóng nói: "Bố đẹp trai với chú Khương Duệ."
Ôn Noãn có chút bật cười.
Cô hôn vào khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tây, lại kề sát rất dịu dàng nói: "Mẹ không thích người khác!"
Từ đầu đến cuối người cô thích là Hoắc Minh.
Trẻ nhỏ luôn dễ dỗ, Hoắc Tây vui vẻ.
Cô bé đột nhiên đỏ mặt, nói nhẹ với Trương Sùng Quang: "Cái đó, sau này cậu cũng không được thích người khác."
Trương Sùng Quang thở mạnh cũng không dám.
Bạn nhỏ lớp lá cũng không phải cái gì cũng không hiểu.
Cậu nhóc không lên tiếng, Hoắc Tay đưa ngón tay ra ngoắc với cậu nhóc.
Con dấu này đã quyết định rồi.
Bắt đầu từ bây giờ, Trương Sùng Quang chính là của cô bé rồi!
Ôn Noãn nhìn, tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, trái lại cô có sửa chữa quá nhiều, chút nữa cô còn phải thương lượng với Hoắc Minh, sau này không thể để cho Hoắc Tây lén bế Sùng Quang đến phòng cô bé ngủ nữa.
Cô đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.
Là tin nhắn, người nhắn là Cố Vân Phàm.
Giọng điệu của cậu ta cũng khá không khách sáo [Từng có tình cảm với Khương Duệ? Nhìn không ra đó tổng giám đốc Ôn!]
Ôn Noãn cảm thấy cậu ta nhàm chán.
Cô không sợ đắc tội Cố Vân Phàm, trên tay cô có thứ Cố Vân Phàm muốn... Không sợ anh ta không tuân theo sự điều phối và điều khiển!
Phía bên đó, Cố Vân Phàm ngồi trong xe.
Đợi một lúc lâu, Ôn Noãn cũng không trả lời tin nhắn, cậu ta không cam tâm gọi đến.
Hay lắm, cô đã cho cậu ta vào danh sách đen!
Dù sao Cố Vân Phàm có chút kỹ năng, cậu ta gọi điện thoại đến biệt thự của Ôn Noãn, là giúp việc nghe.
Vừa hay Hoắc Minh trở về.
Người giúp việc cầm điện thoại, khá khó xử nói: "Ông chủ, là ngài Cố tìm bà chủ."
Ngài Cố...
Hoắc Minh từ từ kéo nút của áo ra, đi ra nhận điện thoại, Cố Vân Phàm ở bên kia không ngờ anh ở nhà, nhất thời không biết nói gì, Hoắc Minh dứt khoát nói thay cậu ta: "Cố Vân Phàm, Ôn Noãn là vợ tôi!"
Cố Vân Phàm im lặng giây lát, cậu ta nói: "Nhưng tôi thích cô ấy."