-
Chương 486-490
Chương 486 Ôn Noãn liếc nhìn cô ấy.
Áo khoác, áo sơ mi dính mùi rượu và thuốc lá, anh cởi ra vứt vào trong giỏ đồ giặt.
Tắm xong, anh nằm sau lưng Ôn Noãn.
Cô thở đều đều nhưng anh biết cô đã tỉnh, chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi.
Hoắc Minh hôn sau gáy cô, thì thầm: “Không hỏi anh sao?”
Cơ thể Ôn Noãn hơi cứng đờ, không nói gì.
Hoắc Minh nghĩ tới đêm nay bị những người đó trêu chọc, nghĩ tới cô bảo anh đi tìm người trẻ tuổi, trong lòng bất mãn, ôm lấy vòng eo nhỏ thon gọn của cô, dán chặt vào cơ thể mình.
Họ chưa bao giờ im lặng như vậy, từ đầu tới cuối không ai lên tiếng.
Thật giống như im lặng phát tiết.
Cũng may anh nhớ dùng biện pháp, sau khi kết thúc Ôn Noãn cũng không tắm, vẫn nằm nghiêng bên cạnh ngủ say...
Hoắc Minh nhấc chăn đứng dậy.
Trong khi tắm, anh nghĩ tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Anh không nhìn thấy phản ứng của cô, ngược lại vì “chuyện yêu” khi nãy mà tâm trạng lại càng tệ hơn.
Sáng sớm.
Ôn Noãn ở nhà làm việc nhà.
Cô bỏ quần áo tối qua Hoắc Minh cởi ra vào túi giặt, chuẩn bị bảo người giúp việc đưa tới tiệm giặt quần áo giặt khô, nhưng vừa cầm áo sơ mi lên đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng.
Đó là loại mà cô gái trẻ sử dụng.
Ôn Noãn sững sờ.
Đêm qua Hoắc Minh về muộn như vậy, anh để phụ nữ tới gần là trả thù cô hay là tuyên chiến?
Cô lại kiểm tra một chút, trên áo sơ mi cũng không có vết son.
Nhưng khi thu dọn áo khoác, trong túi rơi ra một tấm danh thiếp thơm ngào ngạt.
[Thời Đại Cự Thời] --- Xa Tuyết.
Nửa tiếng sau, thông tin của Xa Tuyết được gửi tới trước mặt cô.
Hai mươi mốt tuổi, tiểu hoa mới nổi, trẻ đẹp, diễn xuất tốt.
Ôn Noãn nắm chặt tấm ảnh đó.
Xa Tuyết trong ảnh giống mình tới tám phần, nhìn kỹ có thể thấy dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ. Không cần phải nói, mục tiêu của Xa Tuyết là Hoắc Minh.
Mà Hoắc Minh mang mùi nước hoa về nhà.
Có lẽ anh không biết Xa Tuyết nhét danh thiếp vào túi từ bao giờ, anh chỉ muốn xem thử thái độ của mình.
Ôn Noãn chậm rãi thiêu hủy những tư liệu đó.
Trợ lý Từ hạ giọng nói: “Thời Đại Cự Thời là công ty mới, chủ tên... Đinh Tranh.”
Ôn Noãn nhìn ánh lửa.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng đỡ lấy đầu.
Trợ lý Từ hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, có cần lặng lẽ giáo huấn một chút hay không! Một người mới khó hòa đồng được!”
Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Trói lại đánh một trận hay là tìm người quay phim với cô ta?”
Trợ lý Từ vỗ tay tán thành.
Ôn Noãn liếc nhìn cô ấy.
Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi không những không đối phó với ả, tôi còn muốn nâng đỡ ả!”
Minh tinh nữ sao, không phải chỉ muốn nổi tiếng sao?
Cô giúp Đinh Tranh, nâng đỡ ả càng bạo hơn...
Trợ lý Từ hơi sững người.
Ôn Noãn mỉm cười: “Dùng quan hệ của tôi cho ả vài tài nguyên tốt, dùng thời gian ngắn nhất làm ả nổi tiếng... Đúng rồi, điều tra hồ sơ phẫu thuật thẩm mỹ của ả, còn quá khứ của ả nữa!”
Chương 487 Ở tuổi này, ai có tiền thì nói.
Trợ lý Từ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của sếp, nuốt nước bọt.
Cô ấy đi làm ngay!
Ngày hôm đó Xa Tuyết nhận được lời mời từ một chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Ả ít nhiều cho rằng là vì Hoắc Minh nên nghĩ tới việc gọi điện thoại cảm ơn anh.
Nhưng ả không có số điện thoại riêng của anh, chỉ đành gọi tới công ty.
Điện thoại đổ chuông vài lần, một vị thư ký Trương nghe điện thoại của ả, lịch sự nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho Tổng Giám đốc Hoắc.”
Xa Tuyết vội vàng cảm ơn.
Ả bỏ điện thoại xuống, Đinh Tranh đang bên cạnh.
Đinh Tranh hút điếu thuốc lá dài nhỏ, không nhanh không chậm nói: “Hiện giờ em còn non lắm, không thể so với Ôn Noãn! Em đừng tưởng mình còn trẻ, nếu so về khí chất... Khí chất được hào môn bồi dưỡng mà Ôn Noãn có, em không so được! Nhưng sau khi em trở thành ngôi sao nữ hạng nhất, cũng sẽ không kém hơn cô ta!”
Xa Tuyết là con át chủ bài trong tay cô ta.
Cô ta phải bỏ ra số tiền lớn, nâng ả nổi tiếng!
Đàn ông đều biết lựa chọn như nào giữa người tình trẻ đẹp và vợ hay chống đối.
Đinh Tranh rời khỏi văn phòng.
Không ngờ cô ta nhận được điện thoại của Cố Trường Khanh, nhìn thấy cuộc gọi này cô ta ngẩn người hồi lâu.
Cuối cùng cô ta cũng bắt máy, giọng nói chói tai: “Tổng Giám đốc Cố, sao hôm nay có hứng gọi điện thoại cho tôi vậy? Tôi cho rằng anh sớm quên con người tôi rồi chứ.”
“Chúng ta gặp mặt đi!”
...
Cố Trường Khanh cúp điện thoại.
Người trong phòng làm việc, nghịch ổ khóa bình an trong tay.
Ôn Noãn bảo trợ lý trả lại món quà sinh nhật hắn tặng, còn cô cũng không nói một lời với hắn. Thật sự hắn không hiểu, hiện giờ cô sống không tốt, vì sao không suy nghĩ về hắn một chút.
Cố Trường Khanh khẽ nâng mắt nhìn hình ảnh trên laptop.
Hắn đã lấy video kỷ niệm ngày thành lập trường.
Không biết mấy ngày này hắn đã xem bao nhiêu lần, nhưng Ôn Noãn thờ ơ.
Ước chừng mười phút sau, Cố Trường Khanh xuất phát.
Hắn hẹn gặp Đinh Tranh ở khách sạn.
Trong căn phòng sang trọng, Đinh Tranh mặc áo ngủ bằng lụa gợi cảm, bên ngoài khoác áo ngủ cùng màu, đang tựa người vào sô pha uống rượu vang đỏ, dáng người đó thực sự rất đẹp.
Cố Trường Khanh bước vào.
Cô ta khẽ mỉm cười: “Sao vậy, cầu xin vì người trong lòng của anh à?”
Cố Trường Khanh ngồi đối diện cô ta.
Hắn từng có quá khứ với cô ta, cho nên cũng không khách sáo, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Đinh Tranh nhìn hắn chằm chằm.
Khi hai mươi tuổi, cô ta rất tự ti trước mặt hắn vì cô ta không sạch sẽ, từng quan hệ với Diêu Tử An, cho dù cô ta bò lên giường hắn, cô ta cũng là người tình bí mật.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Ở tuổi này, ai có tiền thì nói.
Cố Trường Khanh uống hai ly rượu, hắn nhìn Đinh Tranh: “Người của cô, đừng phá hoại gia đình của Ôn Noãn.”
Đinh Tranh cầm ly rượu, ngẩng đầu cười duyên.
Cô ta cười tới chảy nước mắt, mới hỏi: “Đau lòng sao? Sợ cô ta lén khóc!”
Chương 488 Cần gạt nước, chuyển động trái phải.
Cô ta bước tới, dựa vào lòng hắn, dùng ngón tay thon dài trêu chọc hắn, hơi thở như hoa lan: “Cố Trường Khanh, muốn tôi nói mấy lần anh mới tin đây, Ôn Noãn giờ đây không còn là cô gái đáng thương như trước nữa! Nếu không anh cho rằng tại sao cô ta có thể ngồi yên ổn vị trí mợ chủ nhà họ Hoắc?”
“Vậy cô càng không nên chọc cô ấy!”
“Làm sao đây, tôi nhìn cô ta không thuận mắt! Ngày xưa cũng vì cô ta mà gia đình tôi đổ vỡ, tài sản của tôi cũng đột nhiên giảm đi một nửa, anh nói làm sao tôi có thể không hận cô ta chứ!”
...
Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó, tôi sẽ đánh bại cô ta!”
Cố Trường Khanh đã trải qua nhiều thăng trầm.
Hắn đã nếm trải thực lực của nhà họ Hoắc và Lục Khiêm, cho dù khi Ôn Noãn tiếp quản Tây Á, hắn cũng từng chịu tổn thất dưới tay cô, hắn cũng không tin Đinh Tranh là đối thủ của Ôn Noãn.
Nhưng Xa Tuyết đó...
Cố Trường Khanh cảm thấy sẽ làm tổn thương Ôn Noãn.
Đinh Tranh ôm khuôn mặt đẹp trai của hắn, giọng nói run rẩy: “Cố Trường Khanh, anh ngủ với em, em sẽ không cho Xa Tuyết tiếp cận Hoắc Minh.”
Cố Trường Khanh không phải người ngây thơ.
Nhưng hắn cũng không ngại ngủ với Đinh Tranh.
Ngủ với ai cũng là ngủ, Đinh Tranh thì làm sao?
Hôm nay hắn tới khách sạn, căn bản cũng gần như ngủ với cô ta, vì Cố Trường Khanh phát hiện người hèn hạ như hắn, vừa vặn xứng với Đinh Tranh, hắn không cần giả vờ trước mặt cô ta, có thể bộc lộ nội tâm không cần giữ lại một chút xấu hổ của con người.
Vài giờ đắm chìm đã lấp đầy sự mất mát trong lòng hắn.
Trời đã tối.
Cố Trường Khanh dựa vào sô pha hút thuốc, Đinh Tranh ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: “Đêm nay đừng đi!”
Nhưng hắn lại đẩy cô ta ra, bắt đầu mặc quần áo.
Chẳng qua hắn chỉ ngủ với cô ta mà thôi.
Nếu nói một đêm ôm nhau thân mật, đó chính là chuyện cười...
Cố Trường Khanh rời đi, Đinh Tranh tức giận ném gối ôm.
...
Dưới tầng khách sạn, Cố Trường Khanh đang ngồi trong xe.
Cơ thể thì thỏa mãn nhưng trái tim lại vô cùng trống rỗng, hắn sẽ không bao giờ đạt được thứ mình muốn.
Ôn Noãn! Ôn Noãn!
Cố Trường Khanh lái chiếc xe thể thao màu đen, tinh thần hơi mơ màng.
Hắn không tin luân hồi.
Nhưng lúc này, hắn rất muốn có kiếp sau, nếu có kiếp sau, hắn muốn trân trọng Ôn Noãn... Hắn muốn cho cô hạnh phúc, không muốn cô khổ như vậy!
Đêm cuối thu, mưa phùn lất phất.
Xe của hắn đi qua biệt thự Ôn Noãn sống, ánh đèn bên trong rất ấm áp.
Hắn tưởng tượng cô bên trong, dạy bọn trẻ đánh đàn, cũng làm những chiếc bánh ngọt nhỏ cho chúng.
Trên đường về nhà.
Bà Cố gọi điện thoại, nói cho hắn chuyện vặt trong nhà, cũng như cuộc hôn nhân không như ý của em gái hắn.
Cần gạt nước, chuyển động trái phải.
Nhưng mưa dần trở nên nặng hạt, căn bản không nhìn rõ đường phía trước.
Cố Trường Khanh đang lơ đãng cầm điện thoại di động, lại không phát hiện xe tải chở rác lớn bên trái lật nghiêng qua... Sau một tiếng phanh gấp, vật to lớn đã nghiền nát chiếc xe thể thao màu đen.
Màu từ trán chầm chậm chảy ra.
Chương 489 Tạm biệt, Cố Trường Khanh!"
Chặn tầm nhìn.
Cơ thể đau đớn!
Hầu như hắn không thể cử động, khắp nơi đều tối đen, hắn biết mình không sống nổi.
Cố Trường Khanh khó khăn cởi dây an toàn.
Bàn tay đẫm máu nhẹ nhàng thò vào túi quần, bên trong có ổ khóa bình an được bọc bằng vải mềm.
Tay hắn run rẩy móc ra.
Đồ vật không vỡ!
Đây là vật hắn đi cầu khai quang* cho Ôn Noãn, vẫn tốt, không vỡ!
Khai quang: là hoạt động mang tính tâm linh, tín ngưỡng đối với các vật phẩm phong thủy. Khai quang nghĩa là mở mang ánh sáng tâm linh cho vật phẩm đó. Sau lễ khai quang, vật phẩm sẽ có “hồn”, có “linh khí” và được gọi là “pháp khí” - đồ phong thủy có phép thuật.
Trước đây Cố Trường Khanh không biết yêu Ôn Noãn bao nhiêu, ngày hắn thật sự yêu Ôn Noãn là ngày kỷ niệm thành lập trường. Người tới tuổi trung niên, ngồi cạnh là cô gái mình bỏ lỡ... Cô lại sống không được như ý.
Khi đó hắn đã biết là báo ứng của hắn.
Ôn Noãn...
“Kẻ hèn như anh, không dám cầu em rơi lệ vì anh, anh chỉ cầu xin em nhận lấy tình cảm của anh... Có lẽ em không tin, Cố Trường Khanh anh cũng thật sự yêu một người!”
Bóng tối dần bao trùm lấy hắn.
Giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn nhớ lại đêm đó.
Hắn về nhà đẩy cửa ra, dưới ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn chuẩn bị xong thức ăn, nằm chờ hắn...
Ban đêm, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là em gái của Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh, cô ta khóc lóc nói: "Ôn Noãn, anh tôi sắp không được nữa rồi! Cô có thể đến gặp mặt anh ấy lần cuối hay không?"
Ôn Noãn hoảng hốt.
Lần cuối cô nhìn thấy Cố Trường Khanh là vào ngày kỷ niệm thành lập trường.
Cố Tinh Tinh lại khóc lóc nói: "Anh ấy bị tai nạn giao thông! Hiện tại đang hấp hối, nhưng vẫn luôn kêu tên cô. Trong tay anh ấy còn nắm chặt khóa bình an cô đưa."
Điện thoại trong tay Ôn Noãn trượt xuống...
Đêm khuya, cô mặc một bộ quần áo đen đi tới bệnh viện.
Chung quy là Cố Trường Khanh không thể chờ tới khi cô đến được.
Tấm vải màu trắng che khuất mặt hắn.
Người của nhà họ Cố đứng bên trong khóc lóc thương tâm, nếu không nhắc đến nhân phẩm của Cố Trường Khanh, thì hắn vẫn luôn là trụ cột của nhà họ Cố, bây giờ trụ cột này đã không còn nữa.
Thấy Ôn Noãn đến đây, Cố Tinh Tinh khóc òa lên: "Anh ơi, Ôn Noãn đến rồi!"
Ôn Noãn chậm rãi đi tới.
Dưới ánh đèn trắng sáng, cô nhẹ nhàng kéo tấm vải trắng lên, khuôn mặt của Cố Trường Khanh đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ hơi tái nhợt thì không khác gì lúc bình thường.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cố Trường Khanh, ân oán của chúng ta đã sớm qua đi rồi, tôi đã không còn trách anh từ lâu! Anh cần gì phải làm như vậy."
Hắn bị tai nạn ở gần nhà cô.
Lúc xe cứu thương tới, trong tay hắn còn nắm khóa bình an.
Trong lòng Ôn Noãn có nỗi niềm phức tạp không nói nên lời.
Cô đã từng yêu Cố Trường Khanh, cũng từng căm hận hắn thấu xương, nhưng những yêu ghét hận thù này đã tan biến hết từ lúc Cố Trường Khanh chết rồi, trên thế giới này sẽ không còn Cố Trường Khanh nữa.
Nước mắt từ từ lăn qua khóe mắt...
Cô chậm rãi đắp tấm vải trắng lên, nhỏ giọng: "Tạm biệt, Cố Trường Khanh!"
Ôn Noãn không ở lại đây lâu, rất nhanh đã rời đi.
Trên hành lang, Cố Tinh Tinh đuổi theo cô.
"Ôn Noãn!"
Ôn Noãn đứng lại.
Chương 490 Đêm mùa thu, mưa càng ngày càng lớn.
Cố Tinh Tinh chậm rãi đến gần, giọng nói bởi vì khóc mà nghẹn ngào không thành tiếng: "Lúc anh tôi sắp đi, nhờ tôi đưa hai thứ này cho cô! Anh ấy nói muốn cô đi xem."
Một cái khóa bình an, cùng với một cái chìa khóa.
Cố Tinh Tinh che miệng khóc: "Anh tôi có thể đi xin một cái khóa bình an cho cô, lại không thể tự xin cho chính mình một cái."
Ôn Noãn im lặng nhận lấy.
Cố Tinh Tinh khụt khịt mũi hai cái, lại mở miệng nói: "Ôn Noãn, mẹ tôi coi trọng thể diện, không đến gặp cô, bà ấy bảo tôi xin lỗi cô, bà ấy nói nếu năm đó bà ấy có thể khuyên nhủ anh tôi thì có lẽ cô và anh tôi sẽ sống hạnh phúc! Anh ấy... Thật sự rất thích cô! Ôn Noãn, tôi sợ nhất là cô không chịu tin tưởng chuyện anh ấy thích cô... Mấy năm nay anh ấy cũng không sống vui vẻ!"
Ôn Noãn cũng không sống vui vẻ.
Mối tình đầu của ai mà chẳng khắc cốt ghi tâm đâu chứ!
Nhưng hắn lại không có kết cục tốt.
Ôn Noãn ngồi vào xen, lão Triệu nhìn vẻ mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Mợ chủ, hiện tại chúng ta về nhà hay là..."
Ôn Noãn cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa trên tay.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn đi một chỗ!"
Lão Triệu không hỏi nhiều, lái xe chạy đến một khu nhà cũ ở phía Đông thành phố, ông ấy không đi theo, chỉ ngồi trong xe chờ cô.
Ôn Noãn đi lên một mình.
Nhiều năm trước, lúc nhà họ Cố nghèo túng đã ở tạm nơi này, cả gia đình nhà họ Cố ở trong một nơi chỉ có tám mươi mét vuông.
Lúc ấy, Ôn Noãn thường xuyên đến đây nấu cơm cho Cố Trường Khanh.
Hắn lúc nào cũng bận...
Khi hắn về nhà, cô đã nằm ngủ gục trên bàn cơm rồi.
Nơi này, chứa toàn bộ năm tháng niên thiếu của cô.
Cô mở cửa ra, bên trong vẫn giống như lúc trước, chỉ có thêm vài thứ, có thể nhận ra được thường xuyên có người đến đây quét dọn, thậm chí trên bàn còn có một đĩa trái cây đã rửa sạch.
Trên tường có treo một bức tranh thật lớn.
Đó là ảnh chụp chung của bọn họ ở vườn trường.
Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, đã tỏ tình với Cố Trường Khanh...
Trên đầu giường trong phòng ngủ cũng là ảnh chụp của bọn họ.
Ôn Noãn lẳng lặng đứng trong chốc lát, đi về phía nhà bếp mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều trái cây rau dưa. Cô bình tĩnh lấy ra một ít, làm hai món mặn một món canh đơn giản, là món mà Cố Trường Khanh thích ăn.
Làm xong, cô bê mấy thứ này lên trên bàn.
Ôn Noãn nghĩ, nếu như người có linh hồn thì họ sẽ nhớ mà về ăn cơm!
Lúc rời đi, Ôn Noãn để chìa khóa lại.
Về sau cô sẽ không đến nữa!
Khi đi xuống dưới, từng trận gió đêm ập vào mặt, lạnh băng.
Ôn Noãn không biết nếu năm đó hắn không phản bội lại cô thì liệu bọn họ có thể sống vui vẻ được hay không, nhưng cô biết, tất cả mọi sự lựa chọn đều không thể làm lại được, cô từng yêu Cố Trường Khanh, nhưng đến giây phút cuối cùng của hắn, cô lại chỉ có thể làm cho hắn một bữa cơm...
*
Xuống dưới lầu, tình hình hơn hỗn loạn.
Đinh Tranh tới, còn có mấy người nhà họ Cố, đặc biệt là Cố Tinh Tinh đang lôi kéo Đinh Tranh, khóc nói: "Anh tôi đã đi rồi, Đinh Tranh cô còn muốn làm gì nữa?"
Đinh Tranh giống như người điên.
Cô ta kích động đến mức run cả người, nhìn chằm chằm Ôn Noãn: "Anh ấy chết vì cô!"
"Anh ấy tìm tôi, để cầu xin giúp cô! Sau khi đi lại đến gặp cô, đến chết anh ấy vẫn nghĩ đến cô... Anh ấy còn giữ nơi này nguyên vẹn như vậy, tuần nào cũng đến đây quét dọn chờ đợi! Ôn Noãn, cô có từng nghĩ đến anh ấy chút nào chưa?"
...
Đinh Tranh vừa tuyệt vọng lại vừa ghen ghét.
Cô ta điên rồi, mà những người xung quanh ra sức lôi cô ta lại.
Ôn Noãn rất bình tĩnh: "Tôi kết hôn rồi!"
Đã kết hôn, sao còn nhớ đến người yêu cũ làm gì.
Cố Trường Khanh đã chết...
Có lẽ trong lòng cô sẽ đau thương, sẽ khổ sở, nhưng mà cô không thể đáp lại bằng tình cảm ngang bằng được, bỏ lỡ là bỏ lỡ, huống chi Cố Trường Khanh đã từng làm chuyện như vậy với nhà họ Ôn.
Lão Triệu mở cửa xa ra cho cô.
Ôn Noãn lên xe, chóp mũi đỏ ứng, nhỏ giọng nói: "Đi thôi!"
Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh.
Đinh Tranh còn đứng đó la hét, cô ta không thể hiểu được, người cuối cùng có quan hệ xác thịt với Cố Trường Khanh là cô ta, nhưng mà hắn vẫn nhớ đến Ôn Noãn, người của nhà họ Cố cũng đưa thứ đồ quý giá nhất của Cố Trường Khanh cho Ôn Noãn.
Đêm mùa thu, mưa càng ngày càng lớn.
Đinh Tranh quỳ trên mặt đất, đau thương nức nở thành tiếng...