• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (11 Viewers)

  • Chương 476-480

Chương 476 Bạch Vi không hỏi nhiều.​



  • Rời khỏi phòng khám, ngồi vào trong xe.
    Đầu Hoắc Minh vẩn còn hơi đau, anh dựa vào ghế sau, vổ nhẹ cái trán.
    Thư ký Trương cầm lọ dầu nóng Vạn Kim liên tục xoa cho anh, vò cùng đau lòng: “Tống Giám đốc Hoắc, chúng ta tìm một bác sĩ khoa thần kinh đi! Xem ra người nước ngoài này không đáng tin cậy.”
    Nghe vậy, Hoắc Minh ngẩn ra một lát.
    Anh nói nhỏ: “Lúc ấy trong đầu tỏi thật sự đã nhớ lại rất nhiều chuyện, thế nhưng nó lại chỉ nhưtrí nhớ ngắn hạn sau khi uống quá chén vặy, đến lúc tỉnh dậy lại quên hết mọi thứ!”
    Đây không phải là vấn đe của bác sĩ thôi miên, đó là vì dây thần kinh của anh bị tổn thương.
    Hoắc Minh nhẹ nhàng chặn tay của thư ký Trương lại, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút thất vọng.
    Anh sẽ nuối tiếc nhưng anh hy vọng ôn Noãn thật sự vui vẻ.
    Đúng lúc này, di động của anh vang lẽn.
    Anh nhìn, là ôn Noãn gọi tới, giọng nói của Ôn Noãn võ cùng dịu dàng: “Minh, anh vẩn đang ở bên ngoài sao?”
    Cơn đau đầu của Hoắc Minh lập tức biến mất.
    Anh ngồi thẳng dậy, giọng nói hơi khàn, giọng điệu như đang nói chuyện với người yêu: “Làm sao vậy?”
    Ôn Noãn chỉ cười nhẹ.
    Cò nói: “Bổng nhiên em muốn làm xíu mại phỉ thúy, anh có muốn ăn không? Nếu anh muốn ăn, giữa trưa em đưa tới còng ty nhé?”
    Hoắc Minh cảm thấy mũi cay cay.
    Anh phải kìm nén hồi lâu mới khiến giọng mình trở lại bình thường: “Vậy giữa trưa anh sẽ chờ em.”
    Lúc cúp điện thoại, anh nghĩ, có lẽ cuộc hòn nhân của bọn họ không được như ý cho lắm.
    Thế nhưng cũng không tệ đến mức đó.
    Trong lòng anh có cò mà ôn Noãn cũng muốn được tới gần bên anh. Ở trong lòng cô, anh là người cò muốn quý trọng… Chẳng lẽ điều này còn chưa đủ hay sao?
    Đã tốt hơn nhiều người rồi.
    Lúc giữa trưa, Tổng Giám đốc Hoâc được ôm vợ ngủ trưa như mong muốn.
    Trong càn phòng nghỉ chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, anh ôm cô, khiến đầu mũi cò bị mùi hương nam tính của người đàn õng bủa vây, lặng lẽ xâm chiếm tất cả trong cuộc sống
    của cô.
    ỏn Noãn vẫn chưa ngủ, cô thấp giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy em nên quyên góp bao nhiêu tiền trong lề kỷ niệm ngày thành lập trường?”
    Cứ mồi khi tới dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là hoạt động không thế nào thiếu được.
    Trước sau có bao nhiêu người là có bấy nhiêu đôi mắt đang nhìn, ôn Noãn không thích sự nổi bật, cô cảm thấy năm triệu là một con số nằm giữa, có thế vừa túi tiền lại không quá phò trương.
    Cò nói với Hoắc Minh.
    Anh nhắm mât lại, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của cỏ: “Cũng được!”
    Ôn Noãn xoay người dán vào trong lòng anh.
    Trong nháy mắt, hai trường đại học kết hợp làm lề kỷ niệm ngày thành lập trường.
    Còn được lèn cả hot search.
    Vì vậy có mức độ quan tâm rất cao ở thành phố B.
    Ôn Noãn dậy sớm thay quần áo trang điểm, lúc đi xuống lầu nhìn cò xinh đẹp động lòng người.
    Áo sơ mi tơ tằm màu đỏ kết hợp với một chiếc váy sequin. Cò không có đeo trang sức quý báu, chỉ đeo một cặp khuyên tai trân châu độc đáo.
    Và một chiếc đồng hồ.
    Hoẩc Minh đang ãn sáng, xem tạp chí tài chính.
    Anh nghe tiếng bước chân, giương mắt nhìn cò, cặp mắt sâu thắm ấn chứa trìu mến rồi lại có chút bất mãn: “ôn Noãn, em mặc bộ đồ này còn long trọng hơn ngày chúng ta phục hòn nữa đấy.”
    Ôn Noãn nhìn đồng hồ đeo tay, nở nụ cười.
    Chiếc đồng hồ này là loại đặt riêng của một nhãn hiệu quốc tế cao cấp hàng đầu, hơn hai mươi triệu, là cùng một cặp với cái trên cổ tay Hoắc Minh, chẳng qua cái của anh nhìn có vẻ đơn giản hơn một chút.
    ôn Noãn nói: “Cái này rất khiêm tốn rồi! Em dám khẳng định, hòm nay có người sẽ mặc áo lòng.”
    Hoắc Minh không tin lắm.
    Không phải dự báo hỏm nay 26 độ sao?
    Mặc áo lòng, lỡ như bị cảm nắng còn phải gọi xe cứu thương nữa?
    Sau khi tới trường âm nhạc, anh mới biết được Ôn Noãn nói đúng, thật sự có người mặc áo lòng.
    Thành viên mới trong giới nhà giàu thành phố B, Đinh Tranh.
    Một bộ váy hai dây màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lòng màu xanh lục, hơn nữa còn treo nguyên một bộ trang sức, vừa nhìn đã thấy khí chất được nâng lên vài phần.
    Đinh Tranh thấy Hoắc Minh, cặp mắt quyến rũ kia mang theo chút lâ lơi.
    “Luật sư Hoằc, đã lâu không gặp!”
    Đinh Tranh gả cho một ông chủ quặng than, tài sản cũng tới chục tỷ nhưng người đàn õng kia đã hơn năm mươi tuổi, ở ngoài lại tiêu xài hoang phí muốn chết, căn bản không thỏa mãn được cỏ ta, cò ta nhìn Hoắc Minh trưởng thành tuấn tú lại nhớtới đoạn ghi âm kia của Ôn Noãn.
    Cò ta không tin, Hoắc Minh đang ở độ tuổi sức mạnh tràn trề mà có thế chịu được.
    Cho nên cò ta to gan chạy tới quyến rũ anh, cũng không thèm tránh mặt ôn Noãn,.
    Hoắc Minh nhìn bộ áo lông trên người cỏ ta, cười nhẹ, gật đầu qua loa.
    Vốn dĩ Đinh Tranh ít nhiều cũng lo lắng anh sẽ điều tra ra mình, thấy dáng vẻ của anh dường như cũng không biết chuyện đó nên càng mạnh dạn hơn, lấy một ly sâm panh từ trong tay người phục vụ, nhẹ nhàng lắc hai cái, giọng nói càng thêm phần lả lơi: “Tổng Giám đốc Hoắc, Tân này tôi đến thành phố B, ngoại trừ đế báo đáp còng ơn dạy dỗ của trường học cũ thì còn có một mục đích. Đó chính là muốn tìm mấy diễn viên quay vài bộ phim điện ảnh, về phương diện này chồng tỏi hoàn toàn giao cho tòi quyết định.”
    Hoăc Minh có nghe nói ông chủ quặng than đá cũng thích đóng phim điện ảnh.
    Hơn nữa thường chọn mấy nữ diền viên xinh đẹp.
    Mặt anh không cảm xúc, quay qua nhìn ôn Noãn, sau đó nói: ‘Vê phương diện này thật ra tòi chưa tìm hiếu nhiều, nhưng nói thật thì tôi cũng quen biết một vài diễn viên, để hỏm nào giới thiệu cho cò Đinh làm quen.”
    Đinh Tranh hơi cong mòi.
    Cò ta nhìn ôn Noãn, lộ ra nụ cười thắng lợi.
    Phong thuỷ luân chuyển, năm đó cò ta bị Ôn Noãn đạp dưới lòng bàn chân, hiện tại cô ta đã trở về đầy vinh quang, ngay cả người đàn ỏng như Hoẳc Minh cũng phải lau mẩt mà nhìn cô ta, có lẽ một ngày nào đó còn có thế trở thành đối tượng mới của cò ta.
    Trước sự khiêu khích của cõ ta, ôn Noãn không để bụng.
    Đinh Tranh như vậy, nói thật lòng là trừ khi mắt Hoắc Minh bị mù.
    Đúng lúc này Bạch Vi tới.
    Nhiều năm tròi qua, nữ thần Bạch Vi năm đó có hơi mập ra, người chồng thứ hai cảnh Sâm của cò ấy rất phong độ, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo cô ấy, nhìn hai vợ chồng rất hạnh phúc.
    Diêu Tử An ngồi trong một góc sô pha, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
    Hắn cho rằng, bọn họ sống không tốt.
    Cảnh Sâm là kẻ rất ham chơi, tính tình của Bạch Vi cũng chẳng hiền!
    Thế nhưng Cảnh Sâm lại quay đầu là bờ, sau khi kết hòn đã không còn truyền ra bất kỳ tai tiếng nào. Cho dù hiện tại Bạch Vi không còn như lúc trước, anh ta cũng không chơi ngoài luồng…
    Vành mắt của Diêu Tử An đỏ lên.
    Ánh mắt của Bạch Vi đối diện với ánh mắt của hắn, hai người đối diện với nhau cách một đám người vài giây, sau đó Bạch Vi tránh đi.
    Lúc cò ấy nhìn về phía Cảnh Sâm, hoàn toàn ỷ lại vào anh ta.
    Cảnh Sâm có một dự án muốn bàn bạc với Hoẩc Minh, anh ta vồ tay vợ: “Em tới nói chuyện với Ôn Noãn một lát nhé, anh và Minh bàn chút chuyện.”
    Bạch Vi không hỏi nhiều.
    Sự nghiệp của cảnh Sâm mấy năm nay không được như ý, nhưng cò ấy chưa bao giờ tới cầu xin Ôn Noãn. Một phần cõ ấy cũng không muốn phá hưtình cảm bạn bè, một phần khác vì cò ấy cảm thấy như vậy là đủ.
    Đúng lúc Bạch Vi có việc muốn nói với ồn Noãn.
    Cò ấy kéo Ôn Noãn tới nhà vệ sinh, nói nhỏ với cô.
    “Ôn Noãn, cậu cấn thận đấy!”
    “Vừa rồi đứng từ xa vấn thấy Đinh Tranh đứng nói chuyện với Hoắc Minh, tớ đã cảm thấy không ổn rồi. Con đàn bà này đang định qua lại với anh ấy đấy… Mặc dù tới bây giờ tớ đã chẳng có ý gì với Diêu Tử An nữa, nhưng thật sự không thể xem thường năng lực phá hoại của con đàn bà này được đâu.”
    Bạch Vi là phụ nữ, cò ấy sợ Hoắc Minh không bảo vệ được bản thân, bò ra ngoài lêu lổng.
    Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
    Cò đóng vòi nước lại, từ từ nói: “Thành phố B, luôn có đàn òng phù hợp với Đinh Tranh.”
    Bạch Vi sửng sốt một lúc.
    Ngay sau đó cò ấy nhìn v‘ê phía ôn Noãn, chỉ thấy giữa hai mày ôn Noãn có thêm một phần trầm tĩnh. Ngẫm lại, lúc trước chỉ khi gặp phải Sở Liên, ôn Noãn mới từng thể hiện biểu cám như bây giờ.
    Bạch Vi hiểu ngay, ôn Noãn sẽ đối phó Đinh Tranh.
    Ôn Noãn đi khỏi nhà vệ sinh trước.
    Bạch Vi nhìn bóng dáng của cò, không khỏi suy nghĩ, nếu cặp vợ chồng ôn Noãn Hoắc Minh đấu với nhau, khắng định sẽ có trò vui đế xem. Tiếc là không được nhìn rồi.

    Chương 477 Không gian lặng im.​

    Quay trở lại phòng tiệc vần vò cùng náo nhiệt.
    Ôn Noãn là tiêu điểm của toàn trường, ngoại trừ thân phận của cò là con dâu nhà họ Hoắc ra thì đó chính là tin tức lần trước. Tất cả mọi người đều đang quan sát mối quan hệ giữa cỏ và Hoắc Minh ở chung, muốn tìm ra một vài dấu vết.
    Nhưng ôn Noãn lại thoải mái hào phóng, không tìm nối một khuyết điểm.
    Cò ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh, dựa vào bén vai anh mang theo một chút vê ỷ lại, cũng không muốn chiếm sự nối bặt, chỉ ngồi nghe anh bàn công việc với người khác, nếu cô hiểu cũng chỉ ngầu nhiên nói thêm một hai câu.
    Ngược lại, Đinh Tranh lại vò cùng nổi bật giữa một đám đàn ông.
    Cò ta có hơi đắc ý, đang định đến nói chuyện với Hoắc Minh thì lại thấy người đàn ông cởi áo khoác ra che lại chân vợ mình, dịu dàng nói nhỏ: “Lạnh rồi đúng không! Lúc ở trong nhà bảo em mặc nhiều thêm một tí, em nhìn cò Đinh di, người ta biết chăm sóc bản thân ghê.”
    Ánh mắt của mọi người tập trung về phía Đinh Tranh.
    Đinh Tranh mặc áo lõng, đang nóng đến mức toát mồ hòi hột, nghe lời này liền có hơi khó xử.
    Cố Trường Khanh tới trề, đúng lúc nghe được lời này.
    Hắn chỉ cười nhẹ..
    Người yêu cũ gặp nhau đỏ bừng cá mắt, Đinh Tranh qua lại với một đống đàn òng nhưng người cô ta thật sự yêu chính là Cố Trường Khanh, thế nhưng thằng khốn Cố Trường Khanh này lại chỉ yêu ôn Noãn.
    Mõi Đinh Tranh run rây, thốt ra một câu: “Tổng Giám đốc Cố, hõm nay tòi muốn tặng cho anh một món quà lớn!”
    Cố Trường Khanh nhìn thoáng qua ôn Noãn.
    Cò dựa vào bẽn người Hoắc Minh, tuy rằng rất khiêm tốn nhưng Cố Trường Khanh chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay cò.
    Cùng một cặp với đồng hồ của Hoẳc Minh!
    Bổng nhiên hăn hiếu được vì sao Hoâc Minh lại tự tin như vặy.
    Có lẽ Ôn Noãn còn lưu luyến với cuộc hòn nhân này, có lẽ cô cũng không hạnh phúc nhưng cò lại cam tâm tình nguyện giữ lại cuộc hòn nhân này. Bởi vì những hồi ức giữa cò và Hoắc Minh đã giữ cò lại.
    Chỉ cần Hoắc Minh không tìm đường chết, cô sẽ không rời đi.
    Ánh mắt của Cố Trường Khanh trở nên ảm đạm.
    Hắn ngồi xuống vị trí cách ôn Noãn hai người, không biết có phái là do trùng hợp hay không, sau đó hai người kia lại đi nghe điện thoại, Cố Trường Khanh lại dịch sang bên kia, cùng với Hoẩc Minh một trái một phải kẹp ôn Noãn ở giữa.
    Trên sân khấu, lãnh đạo trường vinh danh các cựu học sinh xuất sắc.
    Đinh Tranh quyên góp mười triệu được đứng thứ nhất, trong phút chốc nổi bặt vô cùng.
    Tiếng vổ tay vang lén từ tứ phía.
    Đinh Tranh đứng dậy, hơi kiểng chân lên một chút.
    Cò ta rất tự tin, đây chỉ là nước cờ đầu tiên đế đưa cò ta tiến vào tầng lớp thượng lưu ở thành phố B, cò ta phải hò mưa gọi gió, cuối cùng khiến ôn Noãn phải ngấng đầu nhìn cò ta.
    Lúc ngồi xuống, ánh mắt của cõ ta xẹt qua Ôn Noãn.
    Hỏm nay, cò ta mang tới cho ỏn Noãn một món quà lớn.
    Đúng lúc này, màn hình chính bắt đầu chiếu lại lịch sử của trường, còn có một vài hoạt động lớn.
    Người ngồi bên dưới đều đang bàn bạc chuyện làm ãn qua lại.
    Không ai đế ý.
    Sau khi chiếu được hơn hai mươi phút, không biết là ai đã hò lên: “Đây không phải là õn Noãn và Cố Trường Khanh sao? Khi đó nhìn ngây ngô thật!”
    Không khí lặng im!
    Tất cả mọi người nhìn về phía màn hình, chỉ thấy trên màn hình lớn, ôn Noãn nàm hai mươi tuổi đứng ở dưới bóng cây ngõ đồng trong ngôi trường kiểu Pháp.
    Cây tỏa bóng mát.
    Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, từng tia nắng long lanh chiếu xuống mặt đất.
    Cò gái trẻ mặc chiếc váy dài màu trắng đang đứng chặn Cố Trường Khanh trẻ tuối của lúc đó, khuôn mặt cò ửng đỏ nhưng vẩn dũng cảm nói ra cáu đó: “Cố Trường Khanh, em thích anh!”
    Hình ảnh này khiến ánh mắt của Cố Trường Khanh trở nên thâm trầm.
    Hồi lâu sau, hắn dắt xe đạp tới bên cạnh Ôn Noãn, nhẹ nhàng nói: “Lên xe!”
    Ôn Noãn cằn mòi dưới, sau đó đỡ lót xe rồi ngồi lên xe hắn, chân Cố Trường Khanh vừa đạp, cò đã vội vàng giữ chặt vạt áo sơ mi trắng của hắn…
    Hình ảnh chợt thay đổi, là trường học thư viện.
    Giữa trưa không có người.
    ôn Noãn ghé vào bàn nằm ngủ, dưới mắt có hơi xanh xao.
    Cố Trường Khanh ngồi đối diện cò đọc sách, khi thấy cò đã ngủ, hân đặt sách xuống, im lặng nhìn cò.
    Một phút sau, Cô’ Trường Khanh cúi người hòn Ôn Noãn.
    Toàn bộ sảnh lớn lặng ngắt như tờ, có người nhỏ giọng nói thầm.
    [Đây xem như là cặp đòi nối tiếng nhất trường chúng ta đúng không?]
    [Chắc hẳn là Cố Trường Khanh thích trước.]
    [Nhanh im đi! Sắc mặt của Hoắc Minh tái mét rồi kìa…]
    So với Hoắc Minh, sắc mặt của Cố Trường
    Khanh còn khó coi hơn.
    Những hình ảnh này xa xăm đến mức bản thân hẳn cũng đã quén nhưng vào giờ phút này lại hiện ra rõ ràng trước mằt khiến hắn nhớ lại, không thế không hoài niệm.
    Kẻ ngốc cũng nhìn ra được lúc ấy hắn thích Ôn Noãn!
    Thích mà không tự biết.
    Hằn-đau khổ đến mức biếu cảm trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, phái cố hết sức đế kìm nén lại cảm xúc mới không mất bình tĩnh.
    Hắn yêu ôn Noãn
    Từ đau tới cuối luôn yêu, chỉ là hắn lại bị ám ảnh bởi những khát vọng về quyền lực …
    Hân biết, những hình ảnh này nhất định đã kích thích Hoắc Minh nhưng hắn không hề cảm thấy đắc ý chút nào, bởi vì hắn mới chính là kẻ thua cuộc thâm hại nhất.
    Đinh Tranh nâng ly đê’ dài với hắn, mỉm cười, hạ giọng hỏi: “Thích món quà tôi tặng không?”
    Thứ này hay ghê, có thế khiến Cô’ Trường Khanh đau khố, khiến vợ chồng Hoầc Minh náy sinh mâu thuẫn.
    Quả thật là vậy, những hình ânh đó khiến Hoằc Minh cực kỳ không thoải mái.
    Tình đau ngây ngô say đẳm quá động lòng người.
    Lúc Ôn Noãn thích Cô’ Trường Khanh, cò không hề kiềm chế, nếu khõng phải sau đó xảy ra biến cố, anh tin chắc bọn họ đã ở bên nhau, kết hòn sinh con, người ngồi ở vị trí thân mặt này chính là Cô’ Trường Khanh và ôn Noãn.
    Còn có cái thư viện chết tiệt kia.
    Từ trước tới nay Hoắc Minh vần luôn kìm chế nhưng lúc này anh lại không muốn duy trì phong độ nữa.
    Phong độ là thứ mà những kẻ thất bại cần giữ. Anh là Hoắc Minh, anh không cần che giấu dục vọng chiếm hữu với vợ của mình!
    Anh kéo ôn Noãn đứng dậy.
    Nhẹ nhàng nâng ly, cười nhẹ: “Tặp đoàn Tây Á bỏ vốn một trăm triệu, tiền nào của nấy, phá hủy thư viện trường học để xây lại!”
    Không gian lặng im.
    Mùi dấm chua đậm đà, không thèm che dấu chút nào!
    Hoắc Minh nói xong thì lập tức dắt vợ rời đi.
    Lúc bọn họ đi tới cửa phòng tiệc, một giọng nói khàn khàn cất lẽn: “ôn Noãn!”
    Hoắc Minh túm chặt tay ôn Noãn.
    Nhưng ôn Noãn vần từ từ quay đầu lại, cô im lặng nhìn Cố Trường Khanh, hắn cũng nhìn chãm chú vào cò… Mười năm tròi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra, bọn họ đã hướng tới một cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
    Thế nhưng, Cố Trường Khanh vẩn nợ cô một vài thứ.
    Giọng nói của Cố Trường Khanh rất khàn: “Ôn Noãn, nếu có cơ hội làm lại, anh chỉ cần em.”
    Tiền tài, quyền lực đều là chó má!
    Ôn Noãn cười lạnh lùng.
    Trên đời này làm gì có quả hối hận…
    Trên ghế dài, Đinh Tranh ngây ra, cỏ ta không ngờ Hoắc Minh sẽ phân ứng nhưthế.
    Không phải anh nên duy trì phong độ, chờ đến buối tối mới hỏi tội ón Noãn phản bội sao?
    Sao anh lại đồng ý dùng trăm triệu chỉ đế phá hủy thư viện chứ. Cũng chỉ vì ở nơi đó Cố Trường Khanh đã hỏn ôn Noãn sao. Cho nên anh chịu không nổi, cho nén anh đã…
    Anh để ý tới Ôn Noãn như vậy sao?
    Vào khoảnh khắc Đinh Tranh tức giận đến phát run, gã chồng chủ mỏ than gọi điện thoại tới cho cò ta, giọng nói rất khẩn trương: “Đinh Tranh, cò ở bên ngoài không gây chuyện cho tòi chứ?”
    Câu này không đúng.
    Đinh Tranh vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
    Người đàn ông thở dài thở ngăn: “Cò không gây họa cho tôi là được, hôm nay bổng nhiên có người tới kiểm tra quặng, trận thế kia như muốn lột mấy lớp da của tôi, còn nói ngày mai sẽ đến nữa!”
    Đinh Tranh dịu dàng dỗ dành ông ta: “Em đang ở thành phố B đế tìm mối quan hệ cho anh đây.”

    Chương 478 Bình thườnq sao anh nỡ…​

    Buối lề kỷ niệm ngày thành lập trường hòm nay quy tụ rất nhiều người thành còng.
    Thế nhưng người có bản lĩnh nhất ẩt hắn chính là Hoắc Minh, thật ra Đinh Tranh còn định xin anh, thuận tiện lôi kéo mối quan hệ.
    Nhưng Hoắc Minh đã mang ôn Noãn rời đi.
    ở bãi đỗ xe, bên trong xe.
    Hoẩc Minh từtừthât đai an toàn, nghiêng người nhìn về phía ôn Noãn.
    Ôn Noãn tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt hơi ướt át, nhìn vê phía ngoài đầu xe.
    Rõ ràng, những hình ảnh trên video đã khiến cô xúc động.
    Mối tình đầu, sao mà dễ quên cho dược?
    Ngón tay thon dài của Hoắc Minh nhẹ
    nhàng vuốt ve tay lái: “Hoài niệm lẳm sao?1
    “Không có!”
    “Không có thì sao nhìn em lại như sắp khóc tới nơi vậy, hửm?”
    Ôn Noãn nói không nên lời.
    Ngón tay Hoắc Minh nắm chặt, sau đó anh dẫm nhẹ chân ga phóng xe đi.
    Xe chạy được một hồi, ôn Noãn phát hiện ra điếm không thích hợp, dây không phải đường về nhà cũng không phải đường tới còng ty anh, có đành hỏi: “Anh đưa em đi đâu?”
    Giọng nói của Hoắc Minh hơi khàn: “Chung cư hồi trước chúng ta ở”
    Ôn Noãn đoán ra anh muốn làm cái gì, cảm thấy có hơi mâu thuần: “Hoắc Minh, chuyện của em và Cố Trường Khanh đã qua rất nhiều nãm, anh không thể vì một đoạn video mà tức giận với em được”
    Anh không nói gì.
    Tới đèn đỏ ngã tư đằng trước, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộc đế đồ, cúi đầu châm lửa.
    “Ôn Noãn, anh ghen tị!”
    Ôn Noãn giật mình.
    Hoắc Minh chỉ nói ra mấy lời này rồi tập trung lái xe, chạy thẩng tới dưới lầu chung cư kia.
    Ôn Noãn không chịu xuống xe.
    Hoắc Minh cởi đai an toàn, ghé vào bên tai cỏ lấm bấm: “Tự đi xuống xe hay là đế anh ôm em xuống?”
    ôn Noãn có hơi giận dồi, xuống xe rồi đi trước anh.
    Hoắc Minh đóng sầm cửa xe một cái, thong thá ung dung đi theo sau cò, còn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.
    Mở cửa vào chung cư, ôn Noãn quay (Tâu lại hỏi anh: “Hoâc Minh, tóm lại anh muốn…”
    Còn chưa nói xong, cò đã bị anh nắm lấy cổ tay, đè lên vách tường ở lối vào.
    Hai thân thế dán chặt bên nhau một cách thân mặt.
    Dù cho là vợ chồng nhưng đang ban ngày ban mặt, thế này cũng kích thích quá mức.
    Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn anh: “Hoắc Minh?”
    Hoăc Minh vuổt ve khuôn mặt mịn màng của cò, giọng nói rất khàn: “Chỉ có đôi lời muốn hỏi em mà thòi.”
    Anh nói xong, dùng một tay rút cà vạt của mình trói lấy tay cò.
    Sau đó cò bị ném lên chiếc ghế sò pha mềm mại.
    ôn Noãn giãy giụa, bò dậy, quỳ gối trên sô pha, tức giận đến mức thốt ra lời mắng chửi: “Hoắc Minh, anh hỏi chuyện kiếu này hả?”
    Hoắc Minh nửa quỳ ở cỏ trước mặt, vuốt nhẹ mặt cò.
    Anh cười nhẹ.
    Sau đó người đàn õng đứng dậy đi tới trước quầy rượu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua, cuối cùng chọn hai bình rượu vang đỏ khá lâu năm, loại rượu vang đỏ dễ say nhưng không nặng lắm…
    Rất thích hợp để phụ nữ uống.
    Anh cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng.
    Dây lưng vòng quanh vòng eo thon châc, hai cái đùi vừa dài vừa thẳng, cực quyến rũ phụ nữ.
    Lúc này, chủ nhân của cặp chân dài cầm bình rượu vang đỏ đi tới, nửa quỳ ở trước mặt cô, ưu nhã rót hai ly rượu, ôn Noãn cho rằng anh muốn rót rượu cho cô uống, cắn mõi: “Hoắc Minh, anh muốn biết cái gì, em nói cho anh nghe hết!”
    Anh lắc nhẹ ly rượu vang: “Anh muốn nghe lời nói thật.”
    Nói xong, anh uống non nửa ly rượu.
    Yết hầu nhảy lên nhảy xuống ờ trước mặt cò vò cùng mê người, cực kỳ có mùi vị của đàn ông.
    Ánh mằt của ôn Noãn nhìn thẳng.
    Đỏi mõi đỏ của cò hé mở, giọng nói khàn khàn vò cùng gợi cảm: “Hoăc Minh…”
    Anh thừa cơ hòn cò, thăm dò vào bên trong cặp mòi mềm, đút ngụm rượu vang tinh khiết dây hương thơm cho cò, ôn Noãn không chịu nên ngửa dâu kháng cự, thân thế người đàn ông không ngừng tới gần…
    Rượu vang đỏ nhiễm lên da thịt tuyết trắng của cò.
    Tô điếm màu đỏ thầm.
    Áo sơ mi tơ lụa cò mặc trên người ướt đầm, dán sát vào thân thể đẩy đà, võ cùng thu hút người đàn ỏng. Hoằc Minh ghé sát bên mõi cò, nhẹ lấm bấm: “Uống thêm một chút nữa rồi anh sẽ hỏi em.”
    Ôn Noãn không chịu nổi anh như vậy, thấp giọng khóc thút thít.
    “Hoắc Minh, anh đừng như thế.”
    Anh cầm lấy chén rượu đặt bên môi cò, bảo cô ngoan ngoãn uống hết.
    Cò khỏng chịu, anh vừa dỗ dành vừa đút cho cò.
    Ôn Noãn vừa khóc vừa kéu…
    Nửa giờ sau, cả người ôn Noãn như vừa ngâm mình trong một thùng rượu vang đỏ, da thịt trắng tuyết nay nhiễm màu đỏ hồng, cặp mỏi đỏ vì hòn quá nhiều đã hơi sưng lên…
    Cò say khướt, dựa người vào sò pha, dây trói trên tay đã không cánh mà bay từ lâu.
    Hoâc Minh cúi người, hỏn vợ từng chút một.
    Biểu cảm của ón Noãn tan ra.
    Anh bất mãn nhẹ nhàng cằn một cái sau tai cò: “Anh đẹp hơn hay là Cố Trường Khanh đẹp hơn?”
    Ôn Noãn say.
    Cò muốn ngủ nhưng Hoắc Minh vần cứ không chịu.
    Cò khó chịu ôm lấy cổ anh, giọng nói ấm ức: “Anh đẹp hơn.”
    Nụ hòn của người đàn ông dời đến cằm, tiếp tục tra kháo cò: “Hai người đã đi tới bước nào rồi?”
    Lúc hỏi ra miệng, chính anh cũng ngẩn ra.
    Sau đó anh mới hiếu đây chính là điều mà anh luôn muốn hỏi.
    ôn Noãn bất mãn hòn ngược lại anh, hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Hoắc Minh, sao anh không hôn em?”
    Anh giữ chặt cằm cò, không cho cò cử động.
    Trong mẳt ôn Noãn ướt át lóng la lóng lánh, cả người đã chìm vào sắc dục, thật ra đã lâu rồi cò không hề thể hiện khát vọng anh, cò vần luôn lãnh đạm trong đời sống vợ chồng.
    Trán Hoắc Minh đổ mồ hôi, từng giọt to như hạt đậu rơi xuống
    Nóng đến mức ôn Noãn muốn kêu …
    Anh ỏm lấy vòng eo nhỏ của cò, lại hỏi thêm một lần, ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt, lấm bấm: “Chỉ hòn thòi, khòng làm gì khác!”
    Hoẳc Minh òm lấy cò.
    Anh chôn mặt vào cần cổ cò, lặng im hồi lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ… em vẩn còn thích hắn ta sao?”
    ôn Noãn như đã rượu tỉnh.
    Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay tinh tế vỗ vê xoa năn cổ anh, khàn giọng nói: “Không thích.”
    Hoắc Minh bẳt đau hôn cô.
    Anh rất dịu dàng, hôn cô từng chút một, hòa tan cô.
    Anh bế ngang cò lén rồi đi vào phòng ngủ.
    Rượu vang đỏ khiến khăn trải giường cũng phải nhiềm màu tình yêu, ôn Noãn ở trên đó nở rộ chìm sâu… Đã lâu Hoắc Minh chưa được tận hưởng trọn vẹn như bây giờ, thậm chí anh còn không muốn dừng lại, chỉ muốn mãi mãi thê’ này cho tới khi già.
    Khi sóng tình hạ xuống đã là lúc chạng vạng.
    Ôn Noãn tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng mờ mờ, võ cùng an tĩnh.
    Cõ nằm bên gối.
    Dù đã uống say nhưng cò vẫn nhớ rõ Hoằc Minh đã yêu cô thế nào, mà chính bản thân cò đã nỗ lực ra sao…
    Hai bình rượu vang đỏ khiến cò bùng cháy.
    Tâm trạng của ôn Noãn vò cùng phức tạp.
    Cô không thể phân biệt được chuyện xây ra vào ngày hòm qua chỉ đon thuần là nhu cầu của cơ thế hay khòng.
    Cửa phòng ngủ kéu lén kẽo kẹt rồi bị mở ra, ánh sáng tràn vào bên trong.
    Hoắc Minh đi vào, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhéo mặt cò, dịu dàng nói: “Đã muốn dậy chưa, Hoắc Tây gọi mấy cuộc hỏi mẹ rồi.”
    Ôn Noãn liếc anh một cái, cỏ ôm chăn dậy.
    Đầu còn choáng váng.
    Thân thế Hoắc Minh vò cùng thoải mái, tính tình cũng tốt hơn, dán vào trán cõ nhẹ giọng nói: “Rời giường trước rồi về nhà ngủ, nhé?”
    Ôn Noãn khom lưng nhặt chiếc áo sơ mi tơ tằm lên.
    Cái này mặc làm sao được?
    Hoằc Minh cười nhẹ, đi vào phòng quần áo chọn một quần cho cò, rồi lại tự tay hầu hạ cò mặc đồ.
    Ôn Noãn không phải không bực.
    Nhưng tóm lại bọn họ vẩn là vợ chồng, nếu chí vì chuyện trên giường mà cãi nhau ồn ào sẽ chỉ khiến người ta chế giễu, hơn nữa cò cũng thoải mái…
    Cò chải mái tóc dài màu trà, nhẹ giọng cảnh cáo: “Sau này không được ép em uống rượu nữa.”
    Hoắc Minh gác cằm lên đâu vai cô, khẽ ừ một tiếng.
    Hôm nay là niềm vui ngoài ý muốn.
    Bình thườnq sao anh nỡ…

    Chương 479 Ôn Noãn rũ mắt.​



    • Trên đường lái xe về.
      Đèn đường sáng lên.
      Ôn Noãn không còn sức lực dựa vào ghế, cô nghĩ đến việc bọn họ chỉ vì làm chuyện ấy mà xem nhẹ bọn nhỏ, bồng nhiên cảm thấy mặt đỏ tim nóng vô cùng.
      Thỉnh thoảng Hoăc Minh quay sang nhìn cò.
      Dáng vẻ ôn Noãn đỏ mặt vô cùng xinh đẹp
      Điện thoại nằm trong hộp chứa đồ bỗng reo vang, anh bớt thời gian mở máy
      Là thư ký Liễu bên cạnh Lục Khiêm gọi tới.
      Thư ký Liễu chào hỏi, nhanh chóng tiến vào chính đề: “Hoắc Minh, cũng khòng biết cò Đinh kia có được tin tức từ đâu, đã nghe danh õng Lục, đang nghĩ cách tới gặp một rân!”
      Hoắc Minh cầm di động, hỏi: “Cặu nói thế nào?”
      Thư ký Liều mỉm cười: “Ý của òng Lục là bình tĩnh quan sát. Trên tay ông chủ mỏ than bên phía Tây Nam ít nhiều cũng có vài ba việc, chỉ có thâm nhập vào sâu bên trong mới có thế nắm được chứng cứ, nhổ cỏ tặn gốc… Nếu không sẽ không dau không ngứa, cũng không đụng chạm vào được gân cốt.”
      Tuy anh ta đang cười nói nhưng Hoắc Minh lại có thế cảm nhận sự độc ác của đòi chủ tớ này.
      Phong cách làm việc của Lục Khiêm từ trước đến nay luôn không chừa hậu họa.
      Anh gật dâu: “Vậy làm phiền cậu!… Thước Thước hả, được, ngày mai tòi bâo ôn Noãn đưa thằng bé tới.”
      Hoắc Minh cúp điện thoại.
      Anh không nhắc gì về Đinh Tranh, bởi vì đó thật sự là một nhân vặt không thể nhắc bên mồm.
      Anh chỉ nói: “Cậu rất nhớ Thước Thước, ngày mai em đưa thằng bé tới khách sạn nhé.”
      Ôn Noãn khẽ ừ.
      Hoằc Minh nhìn cô thêm vài lần, theo sau hạ giọng nói: “Vần còn tức giận hả?”
      Ôn Noãn không được tự nhiên mà quay mặt đi.
      Hoẩc Minh cũng không ép cô nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng nâm lấy tay cò, sau đó dịu dàng hỏi cò: “Ôn Noãn, hòm nay em cực kỳ nồng cháy, là do uống xong rượu hay là bởi vì ở chung cư đó?”
      Nếu là vì chung cư, vậy sau này bọn họ sẽ tới đó.
      Ôn Noãn có hơi xấu hổ lẩn bực mình.
      Hoắc Minh lại cười nhẹ một cái…
      Anh nghĩ, trước kia anh rơi vào lưới tình ôn
      Noãn, hẳn là một chuyện rất dể dàng.
      Cò rất thích giận dồi.
      Đinh Tranh nhờ cậy vài người, cuối cùng cũng bắt được thòng tin của ông Lục thành phố c.
      Chuẩn bị trước sau đủ kiểu mới có thể nói được đòi lời với thư ký của õng Lục, Đinh Tranh vô cùng nôn nóng mà nói: “Thư ký Liễu, nhờ anh hỏi lại xem ông Lục có thế gặp tòi không?”
      Thư ký Liễu cười.
      Anh ta rất biết cách đẳn đo đưa đẩy: “Hòm nay ngài Lục có lịch trình tư nhân, không gặp khách.”
      Đinh Tranh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
      Thật ra cỏ ta nhìn cũng được, mới chỉ hơn ba mươi, vẩn xem như còn trẻ tuổi có vốn liếng. Cô ta dán cả người mình lén người thư ký Liễu, còn ám chỉ nếu thành cõng sẽ nguyện ý bù đắp.
      Kiểu bày binh này thư ký Liễu cũng đã thấy nhiều.
      Anh ta nhẹ nhàng òm lấy Đinh Tranh, tỏ vẻ thân thiết mà nói: “Tiếu Đinh à, tòi cũng không thể phạm vào sai lầm vốn là nguyên tắc cơ bản này được.”
      Anh ta suy nghĩ một lát lại nói: “Tính đi tính lại chúng ta cũng xem như là một nửa đồng hương, chuyện của lão Chu nhà cô cũng xem như chuyện của tôi. Như vậy đi, trong chốc lát tòi đưa cõ vào, có chuyện gì cô cứ xin ngài Lục là được.”
      Đinh Tranh vò cùng cảm kích.
      Cò ta đi theo phía sau thư ký Liễu, đi đến trước cửa một gian phòng.
      Trước cửa có bốn vệ sĩ áo đen bảo vệ.
      Đinh Tranh nhảy số trong lòng, cò ta nghĩ nếu cô ta có thế leo lên người ỏng Lục, vậy thì lão Chu nhà cỏ ta còn tài nguyên gì mà không nắm được nữa. Cò ta muốn tự phát triển sự nghiệp của bản thân cũng là chuyện dề nhưtrở bàn tay.
      Thư ký Liều đẩy cửa đi vào.
      Trong căn phòng to lớn vô cùng yên tĩnh.
      Trên thảm, có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi choi xếp gồ!
      Nhìn dáng vẻ người đàn òng ước chừng còn chưa đến bốn mươi tuổi, hào hoa tuấn tú, vẻ mặt có thế gọi là dịu dàng, không chút liên quan với lời đồn tàn nhẩn mà bén ngoài hay rêu rao.
      Đứa bé khoảng bốn tuổi.
      Làn da trẩng trẻo, tròng rất dề thương, trỏng có hơi… quen mắt.
      Thư ký Liễu hơi cúi người, nói nhỏ: “Ngài Lục, đây là cò Đinh, tìm ngài muốn cầu xin đòi chuyện.”
      Lục Khiêm không thèm nâng đau.
      Trong giọng nói của ông thậm chí còn có vẻ trách cứ: “Không phải đã nói rồi sao, hòm nay không gặp khách.”
      Thư ký Liều khó xử.
      Đinh Tranh vội vàng câu xin: “ông Lục, tói biết ông rất bận rộn, tòi tới đây cũng là vì chuyện của chồng tòi, tòi cũng sẽ không đế ông phải giúp không chuyện này…”
      Cuối cùng Lục Khiêm giương mắt.
      Ông im lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, vẻ ngoài còn xem như đoan chính nhưng là khóe mằt và đuôi mày đều lộ ra vẻ mưu mỏ xảo quyệt.
      Người khác thì thòi nhưng người phụ nữ này dám gây bất lợi cho ỏn Noãn.
      Ông sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
      Lục Khiêm mỉm cười, õng đứng dậy ngồi vào trên sõ pha, thư ký Liễu vội vàng tới rót
      nước trà.
      Vé mặt của Đinh Tranh cứng lại.
      Nhìn anh ta sao mà giống như đang hầu hạ hoàng đê’ vậy!
      Đúng lúc này, Tiếu Thước Thước bất mãn, cả khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ uất ức: “ông cậu, sao õng không chơi với con nữa?”
      Lòng Lục Khiêm nao nao.
      Đứa nhỏ này, vừa rồi còn đang gọi bố mà!
      Ông lại ngồi xổm xuống một lần nữa, vô cùng kiên nhẫn với đứa trẻ.
      Đinh Tranh xem tình hình, lập tức lấy một chồng tiền giấy thật dày từ trong túi, bỏ vào bao lì xì đưa cho Tiếu Thước Thước.
      Khi còn nhỏ Tiếu Thước Thước đã phải nếm trải cái nghèo.
      Cậu bé nhìn bao lì xì, hỏi Lục Khiêm: “ông cậu, có phải cái này có thể mua rất nhiều trà
      sữa không?”
      Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cặu bé: “Uống ít trà sữa thôi!”
      Tiếu Thước Thước khịt mũi, vừa chơi đồ chơi vừa nói: “Mẹ không mua nổi, chỉ toàn mua một ly cho con uống… Mẹ tiếc tiền không dám uống.”
      Biếu cảm của Lục Khiêm trờ nên vặn vẹo.
      Đinh Tranh ở bên tai ông nói cái gì ông cũng chẩng thèm đế ý, chỉ phất tay bâo thư ký Liễu xem mà làm.
      Thư ký Liều cũng rất dẻo miệng dẻo lưỡi.
      Nói chuyện một hồi, Đinh Tranh cảm thấy mình đã leo lên được Lục Khiêm rồi.
      Đi ra khỏi phòng làm việc, thư ký Liều vó cùng khách sáo.
      Đinh Tranh cảm tạ ngàn lần, đã xem thư ký Liều như người một nhà, lúc xuống lầu cò ta càng tin tưởng chắc chắn tiền đồ của mình đã vò cùng sáng lạn, thậm chí ngay cả õng chồng nhà giàu mới nổi kia cũng bắt đau nhìn không vừa mẳt.
      Rất trùng hợp, ôn Noãn cũng ở lầu một của khách sạn.
      Cò đang ngồi uống cà phê, ngồi đối diện là Hoắc Minh Cháu.
      Đinh Tranh tự nhận bản thân đã cùng một tầng lớp với hai người, vì thế cố tình đi tới: “ôn Noãn, không ngờ được lại gặp cô ở đây.”
      Ôn Noãn thấy Đinh Tranh, tâm trạng phức tạp.
      Nếu không phái nhờ một tay của Đinh Tranh, ngày hòm qua cò sẽ không bị Hoắc Minh đưa đi, Hoằc Minh càng sẽ không biến chuyện ghen tuông thành chuyện thường ngày.
      Vấn đe giữa bọn họ rõ ràng là do anh.
      Bây giờ lại biến thành do chuyện cũ nàm xưa của ôn Noãn và Cố Trường Khanh.
      Đinh Tranh cười lạnh: “ôn Noãn, nhìn cô nở mày nở mặt thế thòi chứ nói không chừng trong lòng chua xót không nguôi! Tôi tin rằng sớm hay muộn Hoắc Minh cũng sẽ không chịu nối cò, sớm muộn gì cỏ cũng bị đuối ra khỏi nhà họ Hoắc.”
      Hoắc Minh Châu:…
      Con mụ điên này từ đâu nhảy ra vậy?
      Ôn Noãn cũng chỉ cười nhẹ, chẳng thèm so đo với cò ta.
      Đúng lúc này, thư ký Liễu dắt một cậu bé đi xuống, cậu bé kia lập tức nhào vào lòng Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng gọi mẹ.
      Rõ ràng Đinh Tranh ngấn ra.
      Vì sao đứa bé ở trong phòng của ông Lục lại gọi Hoắc Minh Châu là mẹ?
      Thư ký Liễu mỉm cười: “Cò Đinh, mọi người có quen biết sao? Để tôi giới thiệu một chút, ôn Noãn là cháu gái bên ngoại của ông Lục cũng
      là cỏ chủ của nhà họ Lục chúng tôi.”
      Biếu cảm của Đinh Tranh rất khó xem.
      Cõ ta đã biết õn Noãn có bối cảnh từ lâu, không thế ngờ được cò lại là người thân của ông Lục.
      Đúng lúc này Lục Khiêm xuống dưới.
      Đầu tiên ông tiến tới sờ đau cậu nhóc sau đó lại nhìn ôn Noãn, giọng điệu mang ý trách cứ: “Sao mà cháu chả biết chăm sóc bản thân y như Thước Thước vậy hả? Trời lạnh thế này mà còn để lộ chân, mấy cô gái bây giờ chỉ biết đẹp!”
      Nói xong thì cởi áo khoác của mình ra khoác lèn đùi ôn Noãn.
      Xong rồi, còn sờ sờ dâu cô.
      Giống y đúc lúc sờ đầu Thước Thước.
      Ôn Noãn đang định nói gì đó, Lục Khiêm đã rời đi cùng Thư ký Liều. Lúc ông ngồi vào trên xe, gửi một tin nhần cho Hoẳc Minh Cháu: [Ghen tị?]
      Hoắc Minh Châu vốn không định trả lời nhưng lại nhịn không được.
      [Ai ghen tị?]
      Một lát sau, tin nhắn của Lục Khiêm mới tới…
      [Ôn Noãn là bậc con cháu, dấm của bậc con cháu mà em cũng ãn?]
      Hoẩc Minh Châu cạn lời.
      Vừa rồi là ỏng cố ý cởi áo ra đúng không? Chỉ để gửi cái tin nhắn nhàm chán này thòi sao?
      Có người lại đế ý vò cùng.
      Đó là Đinh Tranh.
      Vốn dĩ cò ta khinh thường ôn Noãn nhưng tới khi chính mắt thấy òng Lục quyền cao chức trọng quan tâm cò như vậy, quả thực xem cò như một đứa trẻ, trong lòng cô ta vỡ vụn!
      Vì sao Ôn Noãn lại có được tất cả mọi thứ?
      Cò ta khó chịu trong lòng, bởi vì có nhà mẹ đẻ lớn thế nên Hoắc Minh mới không rời không bỏ!
      Ôn Noãn nhấp nhẹ ly cà phê, cò mỉm cười: “Đinh Tranh, bây giờ cò ly hòn với chồng thì có lẽ còn giữ được tài sản đấy.”
      Đinh Tranh nghiến răng nghiến lợi: “ôn Noãn, cò cố ý đúng không?”
      Ôn Noãn rũ mắt.
      Một lát sau cò giương mắt nhìn Đinh Tranh: “Năm đó cò phá hư gia đình Bạch Vi, nhiều nãm sau rõ ràng cò đã lấy chồng kết hòn, cũng xem như có kết quả tốt. Nhưng hiện giờ cò vẫn muốn khiến người khác tốn thương, muốn qua lại với Hoắc Minh, Đinh Tranh, tỏi muốn hỏi cò một chút, có phải cò cố ý hay không?”
      Đinh Tranh nghẹn họng không trả lời được.
      Đúng lúc này, cô ta nhận được tin nhắn từ thư ký Liễu, ý bảo ông Lục không vì tình thân, vẫn đồng ý hợp tác với chồng cò.
      Trong nháy mắt Đinh Tranh như sống lại.
      Cò ta cất di động, nhìn ôn Noãn với ánh mẩt kiêu ngạo: “Chúng ta chờ xem!”
      Đợi-cô ta rời đi, ôn Noãn nhìn theo bóng dáng ấy.
      Hoắc Minh Châu nhẹ giọng nói: “Chị dâu, chị đế ý cò ta sao?”
      Ôn Noãn lắc dầu, lát sau cò mới nói: “Chị thật ghê tởm cô ta mà! Năm đó cò ta đã gây ra tốn thương rất lớn cho Bạch Vi, bây giờ cò ta lại giờ trò cũ, loại người này cá đời sẽ không sổng tốt được!”
      Cò không muốn nói chuyện nhiều, đưa áo khoác của Lục Khiêm cho Minh Châu.
      Minh Châu sửng sốt.
      Ôn Noãn cười nhẹ: “Cậu muốn đưa cho em khoác, mượn chị đế nói thòi, cậu sợ em lạnh!”
      Khuôn mặt Minh Châu đỏ lên.
      Chiếc áo khoác tỏa ra mùi hương của người đàn ông ở trong tay cò ấy, trong túi áo có một vặt cứng cứng.
      Duỗi tay sờ hóa ra là một hộp nhung.
      Cò ấy nhe nhànq mở ra…

      Chương 480 Đêm khuya tĩnh lặng.​

      Bén trong là một chiếc nhẫn kim cương.
      Vô cùng xinh đẹp, ước chừng khoảng 12 carat.
      Minh Châu vò cùng sửng sốt, sau đó đòi mắt cò ấy lặng lẽ ướt át…
      Mấy năm trước, lúc cò ấy và Lục Khiêm vẫn vui vé, biết bao nhiêu lần cò ấy nằm ở trong lòng ngực òng đều ảo tưởng tới có một ngày õng sẽ cầm nhẫn kim cương cầu hôn cò ấy, khi đó cò ấy tràn ngập khát khao về tương lai.
      Thế nhưng bây giờ con của họ đã lớn như vậy rồi.
      Nhẩn kim cương vần nằm trong túi áo của ông.
      Cò ấy không biết giữa hai người bọn họ, ai bất hạnh hơn ai.
      Tiểu Thước Thước dán vào người mẹ, nhẹ
      nhàng hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”
      Minh Châu lắc đầu.
      Ôn Noãn sờ đâu Thước Thước, ôm cậu bé vào trong ngực, giọng nói của cò đè nén rất thấp: “Minh Châu, tuy rằng chị chưa từng hỏi nhưng mấy năm nay vần luôn làm bộ như vò tình nhắc tới em, chị nghĩ rằng chiếc nhẫn này là chuẩn bị cho em!”
      Cò không thể cầu tình thay Lục Khiêm.
      Bởi vì Lục Khiêm mà Minh Châu đã phải trá giá suốt bổn nám thanh xuân.
      Phụ nữ có được mấy năm thanh xuân đâu chứ?
      Ôn Noãn đưa Thước Thước đí, Minh Cháu còn một thông báo nhưng trạng thái của cô ấy không được tốt, ở trong xe khóc tối tăm mặt mũi trời đất mù mịt, giờ khâc này dường như cỏ ấy đã quay lại ngày bị ỏng vứt bỏ, cả người mất hết sức lực chẳng thế làm gì.
      Áo khoác của Lục Khiêm vẫn nằm trên đùi cô ấy.
      Cò ấy biết ông cố ý, ông muốn vây cò ấy lại.
      Lão già này, ông cũng chẳng thua kém gì ai, vì cái mà ông gọi là sự nghiệp bán đứng chính ông, thế mà còn không biết xấu hổ cềm một chiếc nhẩn kim cương lắc qua lắc lại trước mặt cò ấy!
      Minh Châu khóc như một đứa con nít.
      Điện thoại di động vang lên, trợ lý nhìn thấy là Lục Khiêm gọi tới.
      Cò ấy đi theo bén cạnh Minh Cháu lâu rồi tất nhiên cũng biết một ít, nhẹ giọng nói: “Điện thoại của ông Lục!”
      “Tòi không muốn nghe.”
      Trợ lý chần chờ một chút, tự mình nghe.
      Đầu dây bên kia Lục Khiêm không biết đó là trợ lý, giọng nói nhẹ nhàng dổ dành: “Minh Châu, em thấy cái nhẫn kim cương trong túi áo tôi không? Giữ giúp tỏi chút nhé, sau này tòi phải dùng đế cầu hòn.”
      Da đầu trợ lý căng ra.
      Cò ấy nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Cò Hoắc đang khóc!”
      Lục Khiêm im lặng, một lát sau ông nói: “Đưa cô ấy nghe điện thoại! Nếu cò ấy không nghe thì tòi sẽ tới.”
      Minh Châu nghe thấy được.
      Cò ấy cầm lấy điện thoại, giọng nghẹn ngào: “Lục Khiêm, ông có ý gì! Nãm đó dựa vào cái gì mà ông lại cảm thấy tỏi không chờ được, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi là một cò gái không hiếu chuyện, không xứng làm vợ của ông! Bây giờ ông lại dựa vào cái gì mà cảm thấy tòi sẽ đợi ông!”
      Cò ấy nói xong, thật sự không chấp nhặn nỗi, cúp điện thoại luôn.
      Trợ lý thay cỏ ấy cất điện thoại, bj lời cô ấy nói dọa sợ.
      Cò Hoăc và ỏng Lục…
      Thế mà đã đi tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi sao!
      Đầu bèn kia điện thoại, Lục Khiêm ngồi ở ghê’ sau, nhẹ nhàng vuốt ve di động.
      Đúng vậy, ông cố ý đưa áo khoác cho cò ấy, cố ý đế cỏ ấy thấy nhẫn kim cương, ông chính là một người tâm cơ thế đấy…
      Qua nhiều năm, cuối cùng có cũng đã tiến bộ!
      Nhưng cũng không tiến bộ hơn bao nhiêu.
      Bằng không, vì sao lại khóc to thế chú?
      Thư ký Liều cũng nghe thấy, ngồi ở hàng ghê’ phía trước, ôn hòa nói: “Quay về ngài cứ dổ dành một tí, con nít mà, tóm lại là cứ phải cho mấy viên kẹo mới vui vẻ.”
      Lục Khiêm cười nhẹ: “Cậu mà còn gọi cô ấy là con nít nữa, cò ấy sẽ không vui.”
      Cò bé của õng đã hơn ba mươi rồi.
      ón Noãn đưa Thước Thước về nhà.
      Hoắc Minh tan tầm trước, đón Tiểu Hoắc Tày về nhà, thấy Thước Thước thì sờ (Tâu cậu bé.
      Trong phòng bếp.
      Ôn Noãn đang sơ chế nguyên liệu nấu bữa tối.
      Anh đi vào, òm lấy cò từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Minh Châu lại giận dồi với cậu hả?”
      Ôn Noãn dừng động tác.
      Cò cúi đầu nhìn cái tay đang lộn xộn bên hòng, nhẹ nhàng cắn mòi: “Hoắc Minh, anh đừng như vậy, bọn nhỏ sẽ vào đây bất kỳ lúc nào, nhìn thấy thì không tốt.”
      Hoắc Minh gặm thịt non trên cổ cô: “Hoắc Tây thấy rất nhiều lần rồi!”
      “Vậy cũng phải chú ý.”
      Hoắc Minh không lên tiếng nữa, chỉ nhẹ nhàng di chuyến bàn tay, xoa bóp eo nhỏ của cò.
      Ôn Noãn chăm tập thể hình, vòng eo vò cùng sãn chắc.
      Anh muốn nói đòi lời âu yếm với cô: “Ngày hôm qua em cảm thấy sướng không?”
      Mặt Ôn Noãn hơi nóng lén.
      Chuyện xảy ra sau khi say rượu thì có gì hay mà nói?
      Hoắc Minh lại quấn lấy cò không bỏ, ước chừng anh thật sự đã nhịn quá lâu, thoải mái một hồi lại muốn quấn lấy cỏ đòi hỏi. Chắng qua anh cũng để tâm tới cảm nhặn của cò, chuyển biển tốt sẽ dừng lại đối chủ đề.
      “Ngày hõm qua anh nghe cảnh Sâm nói, em cố ý quay một bộ phim điện ánh?”
      Nghe nói Đinh Tranh muốn tiến vào giới điện ảnh ở thành phố B, chẳng lẽ ôn Noãn cố tình?
      Ôn Noãn ừ một tiếng.
      Cò thấp giọng nói: “Em muốn quay một bộ phim chính kịch! Nữ chính muốn tìm cò Hồ nhưng cô Hồ và cậu lại từng qua lại với nhau. Không ngờ được Minh Châu lại rất tán thành.”
      Hoắc Minh cũng biết cô Hồ đó.
      Mẹ của anh chính là fan của cò Hồ, ít nhiều anh cũng từng nghe mấy vở.
      Đó là một cô gái đào hoa.
      Năm đó Lục Khiêm dan díu cùng cò ta cũng là chuyện bình thường.
      Anh cười, gác căm lèn đầu vai ôn Noãn, thấp giọng nói chuyện: “Đó là bởi vì cò Hồ đã kết hôn sinh con, nếu cô ta vẩn chưa lặp gia đình, còn cùng qua lại với cậu, em nhìn Minh Châu có thể hào phóng như vậy không!”
      Chồng của cò Hồ đúng là gã đẹp trai trong bữa tiệc năm đó.
      Không thế ngờ được lại tu thành chính quâ.
      ôn Noãn ngầm lại chuyện này, trong lòng có chút tiếc nuối, chỉ có điều cò không nói gì thêm.
      Hoắc Minh tự nhiên nhạy cảm nhận ra.
      Anh siết chặt cánh tay, thấp giọng dịu dàng nói: “ón Noãn, chúng ta có thời gian cả đời, anh sẽ ở bên cạnh em.”
      Ôn Noãn cười nhẹ.
      Cô xoay người, chủ động hòn anh…
      Vợ chồng hai người hôn nhau triền miên trong phòng bếp.
      Nếu thường qua lại, anh thật sự không ngại đóng cửa phòng, ôm cò lên bàn bếp hung hăng yêu thương, tốt nhất là làm cô khóc. Thế nhưng anh có thế cảm giác được ôn Noãn cũng không muốn.
      Nụ hỏn này, có thế nói là khen thưởng, thậm chí có thế nói là bố thí cho anh.
      Đêm khuya tĩnh lặng.
      Anh ngồi trong phòng sách rồi nghĩ, ngày đó ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi Ôn Noãn òn lại kỷ niệm với mối tình đầu Cố Trường Khanh, có thế cô sẽ cảm thấy cuộc sống vợ chồng của bọn họ quá bình yên, nhạt nhẽo hay không?
      Dù sao, cô đã không tìm được tình cảm mãnh liệt từ trên người anh nữa.
      Khoái cảm hai bình rượu vang đỏ mang tới, sau khi nguội lạnh, ngẫm lại thì thấy thật đáng buồn.
      Ôn Noãn mắc bệnh tâm lý.
      Anh lại không có thuốc chữa!
      Thế nhưng cho dù cả hai đều không có được cuộc hòn nhân thỏa mãn, anh cũng khòng muốn buông tay, mà cò vì con cái, ước chừng cũng sẽ không đưa ra đề nghi ly hôn.
      Hoẩc Minh bẳt đầu lo được lo mất.
      Anh đối xử với Ôn Noãn tốt gấp bội, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
      Anh ít khi đi xã giao, tan tầm sẽ quay về chăm sóc bọn nhỏ.
      Anh chỉ còn lại một nửa cố phần ở văn phòng Luật sư, về phần tập đoàn Tây Á anh đã mời đội ngũ chuyên nghiệp, anh chừa ra phần lớn thời gian đế cò làm việc riêng.
      Cuộc hòn nhân của bọn họ nhìn có vẻ vò cùng hoàn mỹ.
      Tin tức trái chiều khi ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý dần dần bị người ta quên lãng. Lúc người trong giới thượng lưu nhắc tới Hoắc Minh và Ôn Noãn, chỉ nghĩ tới một cặp vợ chồng ân ái.
      Thế nhưng chỉ có chính bản thân Hoắc Minh biết, giữa hai người mỗi khi muốn có một lần sinh hoạt vợ chồng vui sướng tuyệt vời cũng phải chờ sau khi õn Noãn uống hai lỵ rượu vang đỏ mới đạt được.
      Sau vài lần, anh không nỡ.
      Anh bắt đau tăng ca trong nhà, dổ con ngủ xong, anh luôn có cõng việc làm mãi không hết.
      Anh sẽ đợi ở phòng sách cho tới sau mười hai giờ mới trở về phòng.
      Khi đó, Ôn Noãn đã ngủ.
      Tự nhiên bọn họ không cần đối mặt, càng không cần làm nghĩa vụ vợ chồng kia. Dường như có như vậy mới khiến cả hai bên thoải mái, dường như cuối cùng bọn họ đã tìm được sự càn bâng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom