-
Chương 466-470
Chương 466 Em thiếu hơi đàn ông đến vậy sao
Lục Khiêm vẩn bước tới.
Ánh đèn neon của thành phố phủ lẽn họ một lớp ánh sáng sặc sỡ nhiều màu, khiến cho mọi thứ có vẻ không chân thật.
Như một giấc mơ, như phù du mờ ảo.
Giống như, òng chưa bao giờ rời xa cỏ, chưa bao giờ nói ra những lời tốn thương đó.
Giống như, ông vẫn là chú Lục của cò, vẫn đêm đêm õm lấy cò, sáng sớm gọi cỏ là Heo Nhỏ, nói râng anh phải đi trước rồi…
Mòi cò run run, nhìn ông đang từ từ lại gần mình.
Nếu có thế, cò ước gì có thế không bao giờ tính lại khỏi giấc mộng này, nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cõ làm vậy.
“Minh Châu.” ông khó xử vuốt ve mặt cõ.
Cõ tránh đi, thuận tay cho õng một bạt tai.
Thật ra cô tát không quá mạnh, nhưng âm thanh rất vang, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Minh Châu tát xong, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cánh mòi cò hơi run: “Ngài Lục thật đứng đắn, phụ nữ nào từng ngủ qua với ngài đều được sẩp xếp đường lui, có điều Minh Châu tòi đây không cần… dù có độc thân hay không thì cũng không liên quan gì đến ngài Lục cả!”
Cò buộc mình phải nói ra những lời này, sau đó bước đến cạnh cửa.
Nhưng dù cò kéo thế nào đi chăng nữa, cũng không thế mờ cửa ra.
Cò sững người, âm thanh mang theo giọng mũi: “Ngài làm gì vậy? Không sợ người ngoài thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài Lục sao?”
Lục Khiêm từ từ bước đến, nắm lấy tay cò.
ỏng áp sát vào cỏ, rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu một chút, ông sẽ có thể hòn lén phần da thịt mềm mại sau tai cò, bao nhiêu lần hai người vui vẻ bên nhau, ông đều thích hôn vào nơi đó, trêu chọc khiến cô mơ màng.
Nhưng lúc này đây, õng chỉ cầm tay cò, trầm giọng nói: “Nghe lời một chút, được không em? Tìm một người phù hợp kết hỏn, chung sống bình yên đến hết đời.”
Minh Châu lại ngấn ngơ.
Bình yên…
Cò không thế biết đến hai chữ bình yên sau khi kết thúc chuyện tình này nữa rồi!
Trước giờ cò chưa bao giờ là người xấu tính, cho dù bị người khác bỡn cợt cũng không thế nói ra những lời cay nghiệt, cò chỉ muốn chạy trốn khỏi ông, không bao giờ gặp lại ỏng nữa!
Cuối cùng, Lục Khiêm cũng buông cò ra…
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, òng một mình đứng đó, nhìn cảnh đêm cò từng ngắm.
Thư ký Liều lặng im xuất hiện, nhỏ giọng nói: “Cỏ ấy về trước rồi.”
Lục Khiêm ừ một tiếng, chậm rãi châm điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cơ hội gặp gỡ như hòm nay, hẳn là sau này sẽ không được mấy lần nữa… Lão Liễu, cậu có nghĩ hai nãm nữa cô ấy tìm được một tấm chồng tốt hay không? Cõ ấy sẽ cưới chồng sinh con, nếu sinh được con gái, chắc chẳn sẽ rất giống mẹ!”
Đỏi mắt thư ký Liễu nóng lên: “Ngài đừng nói nữa!”
Có lẽ, có lẽ sẽ có một bước ngoặt như thế!
Lục Khiêm im lặng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn không có biểu cảm gì.
Ông có rất nhiều chuyện phải nghĩ…
Nếu như ông gặp được Minh Châu lúc ông trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn ông sẽ tìm mọi cách để sớm cưới cò về nhà, khiến cò vui vẻ hân hoan mỗi ngày, không biết đến phiền não sầu đau là gì!
Thật lâu sau, óng thở dài một tiếng: “Chuấn bi máy bay quay về thành phố c đi!”
Minh Châu rời khỏi bữa tiệc.
Cô ấy không về thẳng nhà mà tìm một cửa hàng, thay chiếc váy Haute Couture cả triệu tệ kia thành một bộ đồ thoái mái, sau đó đi dạo lang thang không mục đích ngoài đường.
Đêm khuya.
Một chiếc xe RV màu đen chậm rãi lướt qua có.
Không khéo là chiếc xe này lại của cô Hồ. Trên xe không chỉ có mình cô Hồ mà còn có bạn trai mới của cô ta, hai người đang chuẩn bị trải qua đêm xuân cùng nhau.
Nhìn thấy cò chủ nhà họ Hoắc từ phía xa xa, cò Hồ bảo dừng xe.
Xe dừng lại, cò ta cong eo xuống xe, ân cần hỏi: “Sao nửa đèm lại ra đường thế này, đế tòi chở cò về nhà nhé! Nếu không, ngày mai chú Lục của cô phát hiện ra, anh ấy sẽ trách tòi làm việc không ra gì mất.”
Minh Châu sao có thể nghe được những lời này, nghe xong liền thấy chán ghét.
Cò cứ đi về phía trước.
Đúng lúc này, một thanh niên tuấn mỹ bước xuống từ trẽn xe, vòng tay òm eo cò Hồ hỏi: “Ai vặy em?”
Minh Châu quay lại nhìn.
Cô Hồ không hề né tránh mà õm lại người đàn ông kia, còn tươi cười cực kỳ quyến rũ: “Sao mà bất ngờ vậy? Tôi đã nói cò trẻ con, đúng thật là trẻ con mà, nam nữ làm như vậy không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ tôi phải thủ thân như ngọc vì Lục Khiêm kia, dù sao thì từ khi cô xuất hiện, ngài ấy cũng chẳng bao giờ ở bên tòi cả, chẩng lẽ tòi không được ra ngoài chơi đùa một chút sao?”
Hô hấp Minh Châu hơi rối loạn.
Cò ấy nói gì cơ? Chú… Lục không hề ở bên cô ta?
Vậy thì tại sao ông ấy lại muốn gạt có?
Cõ Hồ nhìn thấy vẻ nghi ngờ của cò, quyết định làm người tốt tới cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên.
Cò ta bước tới phía trước mấy bước, sửa sang lại quần áo cho Minh Châu, nhẹ nhàng bàng quơ nói: “Chuyện giữa tòi và chú Lục của cô đều là chuyện cũ cả rồi, lúc đó ngài ấy đúng thật là có chút thích tôi, cũng không phái tòi chưa tửng ôm mộng đẹp sẽ được làm bà Lục, nhưng lần này ngài ấy chỉ mượn cơ thế tòi chứ không chạm vào người tòi, ngài ấy sẽ không lấy tôi đâu! Ngài ấy không chạm chút gì vào tòi, thì tòi còn có thế nói gì được chứ.”
Hai người đều không phải kiểu người khư khư giữ mình trong sạch.
Không chạm vào, có nghĩa là không thích!
Minh Châu bất động nhìn cô, thầm thì nói: “Tại sao cò lại nói cho tòi biết?”
“Thấy cô ngốc quá thòi!”
Cò Hồ dịu dàng cười: ‘Thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cò, có lẽ là bị ngài ấy bắt nạt lắm đây, được rồi, được rồi… Là tôi đau lòng nên nói cho cò thòi, muốn biết rõ ràng hơn thì hãy đích thân hỏi chú Lục của cò đi, ngài ấy nghĩ gì trong lòng thì cũng chỉ mình ngài ấy biết.”
Cò Hồ nói xong bèn quay lại, vòng tay ôm eo người đàn ông tuấn tú kia, ngọt ngào hòn một cái.
Hai người dính nhau, cùng lẽn xe.
Xe vừa mới khởi động, Minh Châu đã cản xe lại, cò Hồ và người đàn õng đang hòn nhau đắm đuối phía sau xe, bị cái phanh gấp này làm sợ hết hồn, lái xe xấu hổ nói: “Cỏ Hoẳc chặn trước đầu xe!”
Khi ba người còn đang nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã mở cửa xe, chen vào cạnh cò Hồ và cậu thanh niên khôi ngô.
Bầu không khí cực kỳ quái dị.
Quần áo cò Hồ đều xộc xệch cả lên, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người thanh niên kia cũng không khá hơn là bao.
Giọng Minh Châu cứng rắn: “Chở tòi đến sàn bay.”
Cò Hồ không thế làm gì, giận tái mặt: “Tòi nợ gì cỏ cơ chứ!”
Minh Châu vẫn không chịu đi xuống.
Người đàn òng kia nở nụ cười, an ủi cỏ Hồ: “Cứ đưa cò ấy đi!”
Anh ta rất thích cô Hồ, chỉ mong Hoắc Minh Châu dính lấy tên họ Lục kia đi, đế anh ta có thế chân chính chiếm lấy nữ diền viên kinh kịch nổi tiếng này, mỗi người õm một tâm tư khác nhau, xe bằt đầu được lái đến sân bay.
Minh Châu nhát gan, tưởng tượng chú Lục có thế có nỗi khố riêng nào đó nên mới phải làm vậy, khóc suốt trên đường đến sân bay.
Cò Hồ cài lại nút quần áo, trợn mắt khinh thường.
Hưng phấn gì đó đều bay biến sạch chỉ vì tiếng nức nở của quỷ khóc nhè này…
Đêm đã khuya, đương nhiên là không có chuyến bay nào.
Minh Châu ngồi một mình trong phòng chờ, trên tay cầm tấm vé sớm nhất bay đến thành phố c vào sáng mai.
Cò có thế về nhà trước.
Nhưng cò không thể đợi được nữa, chỉ muốn ngồi đây chờ.
Cò cũng nghĩ đến việc gọi điện cho Lục Khiêm, nhưng lại sợ õng không bẳt máy.
ở phía xa có một nhóm người đi ngang qua.
Bảy tám người vây quanh một người đàn òng xuất chúng anh tuấn, đi vào lối đi VIp, khóe mắt người đàn ông lướt qua, thấy một cò gái trẻ ngồi một mình trong phòng chờ trống rỗng, bóng lưng đầy u buồn.
Nhìn từ phía sau rất giống Minh Châu.
Nhưng sao Minh Châu có thế ở đây, đêm nay cò lại khóc nữa rồi…
Lục Khiêm đứng tại chỗ, im lặng nhìn thật lâu, mãi đến khi được thư ký Liễu nhắc nhở: “Ngài Lục, máy bay riêng sẳp cất cánh rồi!”
Bấy giờ Lục Khiêm mới không nhìn nữa, bước nhanh vào lối đi VIp.
Sau khi về lại thành phố c, õng mở một cuộc họp khấn cấp, sau đó ở lại làm việc hết buối sáng.
Đến trưa, ông mới rảnh rỗi ghé về nhà.
Đã đến gần giờ ăn trưa, người giúp việc trong nhà bắt (Tâu chuẩn bị đồ ăn, rất nhộn nhịp, hỏi thì bảo là có khách từ thành phố B đến, bà cụ trong nhà vui mừng hớn hở, còn tự mình hái rau mình trồng.
Khách từ thành phố B…
Lục Khiêm nghĩ có thể là dì Nguyền, nên õng chàm một điếu thuốc rồi đi đến phòng bếp, định chào hỏi khách.
Nhưng vừa đến góc cua của hành làng, ỏng liền sững người.
Là cò gái nhỏ của ông, đang ngồi bèn cạnh mẹ ông trên ghế đá, vừa cười vừa nhặt đậu ve.
Khung cảnh này, chồng chéo lên khung cảnh tươi đẹp khi xưa…
Hai mắt Lục Khiêm cũng đỏ lên.
Nhất thời, ông quên mất mình phải nói gì, chỉ cứ nhìn thắng nơi đó, phát hiện cỏ mặc bộ đồ õng đã thấy trên sân bay tối qua, hóa ra tối hõm qua người ngồi trong sân bay chính là cô.
ĐỒ ngốc này, vậy mà lại chờ ở sân bay cả đêm.
Lục Khiêm chua xót trong lòng, nhưng vần im lặng điềm tĩnh, vừa hút thuốc vừa từ tử bước đến, cười cười: “Minh Châu đến đấy à, sang bầu bạn với mẹ chú sao?”
Minh Châu cũng ngước mắt lên, dịu dàng nhìn anh.
Lục Khiêm cũng lẳng lặng nhìn cò thật lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Bà cụ Lục vỗ vỗ hắn: “Mẹ gặp con bé ở trên đường nên dẫn về! Trời lạnh như thê’ mà sáng sớm con bé đã đi trên đường, còn chẳng mặc thêm gì cả, sao mẹ có thể không dẫn về chàm sóc cho được? Ý chí sắt đá giống hệt con!”
Bà cụ đánh tận mấy cái, nhưng Lục Khiêm chẳng tức giận tí nào.
Ông vần nhìn Minh Châu, lát sau mới chậm rãi nói: “Cháu ờ phòng lúc trước đi, để con đưa con bé lên đó!”
Nói xong, ông liền dần Minh Châu đi.
Bà cụ nhìn theo hướng hai người rời đi, nhẹ thở dài.
Phòng ngủ hướng về phía Đòng, không có sự cho phép của Lục Khiêm, bình thường sẽ không có người giúp việc nào dám tới đây.
Lục Khiêm đẩy cửa phòng ngủ ra, đấy mạnh cò vào trong.
Cửa khép lại, ông ép cỏ vào cánh cửa, giọng nói vừa nghiêm nghị, vừa kìm nén: “Sao em lại về đây làm gì? Cơm nước xong thì về thành phố B đi, tôi sẽ bảo thư ký Liều đặt vé máy bay cho em.”
“Em không về!” Cõ tựa lưng vào ván cửa,
nước mắt lưng tròng.
Lục Khiêm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho thư ký Liều: “Đặt một vé máy bay cho Minh Châu, chiều nay bay, càng sớm…”
Còn chưa kịp nói xong, di động đã bị cỏ hất rơi xuống đất.
Ánh mắt Lục Khiêm lại càng nghiêm nghị: “Em phải đi!”
Cò chưa bao giờ thấy òng như vậy, có hơi sợ hãi, nhưng dù cánh môi đã run rấy, cô vẫn kiên định nói: “Em không đi, cô Hồ đã nói hết cho em biết rồi, anh và cô ấy không quan hệ với nhau.”
Lục Khiêm cứng đờ nhìn cò chăm chú.
Một lúc lâu sau, ỏng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lời nói của ả đào mà em cũng tin?”
Cơ thế của cô run rẩy khủng khiếp, cô gần như chưa từng cãi nhau hay tranh chấp gì với ai, nhưng hôm nay cô phải nói rõ cho ông biết, õng đừng mơ lừa được cõ.
Lục Khiêm bóp chặt điếu thuốc, sau đó đè mạnh vai cò bằng một cánh tay.
“Muốn biết sự thật không?”
Mòi Minh Châu khẽ run, cô sẳp khóc đến nơi.
Mái tóc đen trên trán Lục Khiêm hơi rũ xuống, là dáng vê vừa suy sụp vừa sâu nặng mà cô chưa từng thấy, õng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cò, rất nhẹ nhàng nói: “Nói em là đứa nhóc em lại nói không Nếu em đã khăng khăng muốn nghe, thế thì tòi sẽ nói em nghe rõ! Trước em, không chỉ có cò Hồ, mà còn có cò Trương, cò Lý,… Người nào người nấy đều hiếu biết thức thời, một cò bé ngây ngô như em, không quan tâm tiền tài danh vọng của tôi mà khăng khăng một lòng một dạ thích tôi chỉ đem lại cho tôi cám giác mới mẻ trong phút chốc mà thòi!”
‘Đúng rồi, chắc em vẩn còn nhớ lần đau tiên chúng ta quan hệ với nhau! Trong bệnh viện… Em hãy nhớ lại đi, lúc đó ôn Noãn xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoắc Tây không biết sống chết thê’ nào, áp lực đè lên vai tôi lớn đến mức nào, em có hiểu không? Tối hõm đó em tự dâng mình đến miệng tôi, em nói xem, làm sao tôi không ăn cho được? Nửa nãm qua… Tòi ãn ngán rồi, không muốn chơi với em nữa, được chưa? Em nói tòi không chạm vào cò Hồ, đúng vậy, tòi không chạm vào cô ấy, bởi vì tòi cũng chán ngấy…”
Lục Khiêm bắt đầu cởi nút áo của cò, thanh âm mang theo vẻ quyết tám quyết liệt.
“Em chạy từ xa đến đây, là muốn được tòi yéu sao?”
“Em thiếu hơi đàn ông đến vậy sao?”
“Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn em một lần, sau đó mặc lại quần áo vào, lặp tức trở về thành phố B cho tỏi, tôi không muốn chơi đùa với một con nhóc không hiếu chuyện nữa, em nghe rõ
chưa?”
Ông mở hết cúc áo cò ra, bẩt đau đùa bỡn cơ thế cò một cách nhục nhã.
Một cái tát giáng mạnh xuống khuôn mặt nhã nhặn của ỏng.
Minh Châu khóc lên: “Lục Khiêm, rõ ràng là anh thích em!”
Lục Khiêm cười lạnh, òm cò lại giường, bât đau hòn cỏ: “Đàn ông nếu đã muốn chơi đùa với phụ nữ, đương nhiên sẽ nói thích, không nói thích thì làm sao em có thế chủ động nhào vào lòng tòi, sao em có thế động tình gọi tói là chú Lục được? Em thật khờ khạo, nam nữ trưởng thành cả rồi, chơi đùa vui vẻ mà thòi, chỉ có em mới coi trọng đến thế!”
Khoảnh khắc bị chiếm lấy kia, cò khóc.
Khóe mắt của Lục Khiêm cũng ấm ướt mờ mịt, nhưng õng vẫn tiếp tục nói những lời vò tình: “Tòi đã gặp quá nhiều người như em rồi, chỉ là ham muốn mới mẻ nhất thời mà thòi! Em nghĩ ngủ với em vài lần là phải chịu trách nhiệm với em sao?”
Minh Châu nấc nở…
Đừng nói nữa, đừng nói nữa…
Cò đấy ông ra không cho õng tiếp tục, nhưng Lục Khiêm lại với tay lên tủ đầu giường lấy một hộp đồ ra, dáng vẻ muốn làm đến cùng.
Cò không thể nhịn được nữa, tát ông một bạt tai.
Đánh xong, cỏ vùi đau trong chãn khóc, thâm thiết đến đau lòng.
Trên mặt Lục Khiêm chồ xanh chồ đỏ, ông suy sụp nằm sang một bên, đưa tay lên dùng lòng bàn tay che hai mât của mình…
Chương 467 Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Thân thế mảnh khảnh của Minh Châu bị che lấp trong drap giường, trên đó còn có những dấu đỏ do ỏng ấy mới đế lại.
Cò ấy đang khóc nức nở.
Một nửa vì đau lòng, một nửa là vì sợ hãi.
Lục Khiêm che đi đòi mẳt sưng tấy, một lúc lâu sau mới thấp giọng lẽn tiếng: “Ăn cơm rồi đi! Sau này đừng quay lại nữa, Hoắc Minh Châu cò nghe cho rõ, tôi không cần em nữa.”
Tiếng khóc của cò ấy trở nén yếu ớt.
Cứ như vậy, khom người cả một lúc lâu rồi lại chầm chậm cuộn người lại.
Cò ấy cũng không chịu đi ăn cơm, hoàn cảnh khó chịu như vậy, thậm chí cò ấy không muốn đi ra ngoài gặp bất kỳ ai.
Hồi lâu sau, cuối cùng cò ấy cũng ngồi dậy, bắt đau mặc quần áo.
Tay cò ấy run lấy bấy nhưng cò ấy vẩn chậm rãi mặc quần áo vào, rồi từ từ xuống giường.
Lục Khiêm xuống giường theo.
Ông ấy chạm nhẹ vào khuỷu tay cò ấy, giọng khàn khàn nói: “Đi ăn cơm, ăn xong tỏi cho người đưa em đến sân bay.”
Giây tiếp theo, tay của ông ấy bị đấy ra.
Giọng cô ấy rất khẽ: “Không cần, tự tòi sẽ đi.”
Tay Lục Khiêm cứng đờ giữa chừng, một lúc lâu sau mới chán nạn hạ xuống, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Cò ấy đồng ý rời đi, cũng tốt!
Còn bù đắp gì nữa, cho dù đưa cò ấy về một lần thì có thể nào được nữa?
Không khí im lặng, tay cò ấy nắm lấy tay nẳm cửa, ngay lúc này cò ấy biết rõ sau khi chia tay thì bọn họ sẽ không còn khả năng gì nữa, cô cũng không thể gọi ông ấy là chú Lục nữa!
Kết thúc rồi.
Với ông ấy thì chỉ là phong hoa tuyết nguyệt, còn với cò ấy thì đã động lòng thật rồi.
Nhưng ngay lúc này, Minh Châu lại biết rõ, cỏ chưa từng hối hận. Những hồi ức được yêu thương ấy, là những gì cò thực sự từng có được, như vậy là đủ rồi.
Cửa mở ra, bên ngoài là bà cụ đang đứng.
Bà cụ mỉm cười: “Sao mà lại khóc như vậy? Lục Khiêm, không phải đã nói con rồi sao, Minh Châu nhỏ hơn con nhiều như vậy, con nên yêu thương mới đúng chứ, sao còn ức hiếp cá vãn bối vậy?”
Nói rồi, bà cụ kéo tay cô gái nhỏ, gọi cò ấy đi ăn cơm.
Bà cụ dịu dàng nhân từ như vậy, Minh Châu không cách nào rút tay được, cò ấy chỉ đành rưng rưng nước mắt: “Cháu muốn về nhà.”
Bà cụ bình tĩnh nhìn con trai mấy giây, sau đó mở miệng nói: “Muốn đi cũng phải ãn bữa cơm rồi đi! Đế chủ Lục cháu sắp xe đưa cháu vê.”
Cuối cùng, vần là ba người cùng ăn bữa cơm.
Im lặng chưa từng có.
Nước mât Minh Châu cứ chảy xuống, Lục Khiêm không muốn ãn, õng ấy đi đến bén cạnh cửa số, rút một điếu thuốc ra châm.
Đến khi cò ấy ăn xong, ông ấy gọi tài xế trong nhà đến, đưa cô ấy ra sân bay.
Minh Châu lén xe rời đi.
Chiếc xe màu đen chầm chậm rời đi, Lục Khiêm yên lặng đứng đó, một lúc rất lâu…
Tim của ông ấy, mất cảm giác đau rồi.
Bà cụ đứng bên cạnh ông ấy rơi lệ, chỉ là nhỏ giọng lặp lại mấy câu.
“Không dể gì mới quyết định được, sao lại khiến người ta tức giận rời đi như vậy?”
Nhưng bà cụ cũng biết ý, nhìn ra được con trai cũng là bất đằc dĩ, bà ấy cũng không can dự quá nhiều chỉ là đáng thương cho con trai, đua lòng cho đứa nhỏ Minh Châu kia, bà ấy muốn hỏi gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thư ký Liều đến đón người.
Vừa thấy bầu không khí thê’ này, hỏi sơ sơ cũng đã biết.
Anh ta khẽ nhíu mày, thấp giọng nói với Lục Khiêm: “Cò Lam đang ở trên xe! Tôi đến đón ngài, cô ấy nói muốn đi nhờ xe, tôi không đành từ chối…*
Sắc mặt Lục Khiêm khẽ thay đối.
Lam Tử Mi, cũng học còng trình như Lục Khiêm, là học muội năm đó cùa õng ấy.
Cũng là mối tình đầu của õng ấy.
Sau khi Lục Khiêm tiếp nhận công trình, cò
Lam đã nhảy đến đây, gặp lại người yêu cũ khác với với người khác, nhưng Lục Khiêm lập tức điều tra.
Sau khi Lam Tử Mi tốt nghiệp, có kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài ba năm.
Lai lịch của cò ta, tuy ong ấy không biết rõ, nhưng cũng đã đoán được là còng ty nào đó ở nước ngoài âm thầm cử đến.
Lục Khiêm chợt rùng mình trong lòng.
Ông ấy đang định dặn dò thư ký gì đó, nhưng cô Lam kia đã đi đến, cô ta từng qua lại với Lục Khiêm, cũng đã từng gặp bà cụ Lục.
Nếu như là quá khứ thì bà cụ Lục nhất định sẽ vui vẻ. Nhưng bà ấy biết, trong lòng con trai mình chỉ có cò bé Minh Châu kia, nên cũng không nhiệt tình gì.
Nước trà cũng không rót.
Cò Lam cũng không để ý, nhẹ giọng lên tiếng: “ông Lục, làm phiền rồi!”
Lục Khiêm trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, chỉ là nhẹ nhàng gật đau.
ỏng ấy liếc mắt nhìn ra hiệu cho thư ký Liều.
Thư ký Liễu ngầm hiểu trong lòng.
Lúc này anh ta vừa căng thẳng vửa khâm phục, cũng chỉ có ông Lục trong tình huống thế này mới có thế hiếu rõ mọi thứ mà quyết đoán như vậy…
Đúng, Minh Châu chắc chắn đã bị bắt đi rồi.
CÔ Lam, chính là gián điệp kia.
Nhưng công ty kia của đối phương, cũng có người của bọn họ, thư ký Liều lập tức đi ra, lấy điện thoại gửi lệnh đi.
“Bắt cóc Lam Tử Mi!”
Anh ta gửi tin nhẩn xong, lại quay về như không có chuyện gì khẽ cười: “ông Lục, cò Lam,
thời gian không còn sớm nữa!”
Lục Khiêm lạnh nhạt gặt đầu.
Cõ Lam cũng cùng lên xe với ông ấy.
Không khí trên xe nặng nề, không ai nói gì, như có sự cạnh tranh vô hình.
Khi xe dừng ở trung tâm kỹ thuật, điện thoại Lục Khiêm vang lên, người gọi đến là số lạ, giọng của người kia đã được bị biến âm: “ông Lục, chào ngài!”
Lục Khiêm nắm chặt điện thoại, dùng sức đến mức trắng nhợt.
Nhưng vẻ mặt ỏng ấy lại bình tĩnh, khẽ cười: “Có chuyện gì?”
Đối phương cười ha ha.
Sau đó lại cúp điện thoại, gửi một tấm hình cho ông ấy!
Đó là bức hình khiến tâm can Lục Khiêm quặn thắt lại, Minh Châu cùa õng ấy bị trói trên ghế, miệng bj dán lại, dưới chân lại là tài xế của nhà họ Lục, bọn họ đang ở trong một nhà kho bỏ hoang.
Sau đó, điện thoại lại gọi tới.
“Có lẽ ông Lục vẩn chưa quên vợ chồng Lục Quân chết thê’ nào chú? Chính là miệng quá cứng, mà Lục Quân cũng không tiếc thương gì vợ con, xinh đẹp như vậy… Thật đáng tiếc!”
Lục Khiêm nắm chặt điện thoại trong tay.
Một lúc sau, ông ấy lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào một cò nhóc mà muốn có tài liệu, đúng là kẻ điên nằm mơ! Tùy các người!”
Nói xong, ông ấy cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là người đàn ông cao lớn da đen.
Anh ta ngây người một lát sau đó nhìn sang Hoắc Minh Châu.
Theo tin tức của cò Lam, cò gái này chính là người yêu của tên họ Lục kia, tên họ Lục lại không quan tâm sống chết của cò ta… Mẹ kiếp, người ngồi ở vị trí đó quả nhiên là tàn nhẫn.
Anh ta không tin, phải thấy máu.
Người bên cạnh ngăn anh ta lại: “Đién rồi sao? Con nhóc này là người của nhà họ Hoẩc!”
Người kia hung hăng nghiến răng, bắt một con gà tử bên ngoài vào, cắt cổ nó ngay, dùng một túi nhựa đổ vào: “Gửi cái này qua cho tên họ Lục kia.”
Lúc này tén đàn em cầm điện thoại đến, thấp giọng nói: “Bên trên có lệnh, nói là bắt cò họ Lam kia đến, cô ta là tình đau của tên họ Lục, không sợ không giao ra được tài liệu!”
Họ Lam?
Người đàn õng da đen ngây người: “Đó không phái là người mình hay sao?”
Đàn em gãi ốâu: “Là lệnh của bên trên!”
Tén đàn ông da đen cao lớn nghiến răng, cười lạnh: “Dám chắc là người phụ nữ họ Lam kia xem chúng ta là đám ngốc rồi, thì ra làm đi làm lại cũng là cò ta từng ngủ với họ Lục kia, người phụ nữ này ngủ với đàn ỏng một đèm đã dán sát vào bẽn đó rồi!”
Anh ta dặn dò đàn em đi bắt người.
Dặn dò xong lại nhìn sang Hoắc Minh Châu, tức giận đá cô ấy hai cái: “Người yêu cô lợi hại đấy, mẹ nó đi đâu cũng là hồng nhan tri kỷ của òng ta câ, nhiều phụ nữ như vậy, òng ta chăm sóc nối không vậy?”
Minh Châu bị trói, cũng ngây dại.
Cò ấy nghe thấy rồi.
Vừa nãy trong điện thoại Lục Khiêm đã nói mấy câu kia: “Chỉ dựa vào một cô nhóc mà muốn lấy tài liệu, đúng là kẻ điên nầm mơ! Tùy các người!”
Cò ấy đoán tài liệu rất qua trọng, nhưng ông ấy cũng thật sự, không quan tâm đến cò ấy sao?
Cứ như vậy… Cúp điện thoại?
Còn có cò Lam kia, cũng là người tình của ông ấy?
Cồ ngơ ngác ngây người, thậm chỉ còn quên cả khóc…
Thời gian cứ tròi qua từng chút một.
Bốn giờ chiều, một người phụ nữ quyến rũ bị mấy tên đàn em dùng vải đen trùm đầu kéo đến.
Là một cò gái rất xinh đẹp.
Mặc áo khoác dài màu xanh lam, mái tóc đen dài cột phía sau.
Không kiều diễm như cò Hồ, nhưng khí chất thì hơn hẳn.
Minh Châu mấp máy môi, nhìn người phụ nữ, thì ra đây chính là mối tình đau của Lục Khiêm!
Lão già này, õng ấy còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa đây!
Lam Tử Mi kia mới đầu còn giả vờ một chút, sau đó nhìn thấy mấy người đàn ông cao lớn đến thật, cò ta tức giận tát người đàn ỏng da đen cao lớn kia một cái: “Khốn nạn, ngay cá tỏi cũng bắt!”
Người đàn ông kia cũng không phải ăn chay.
Tát ngược lại một cái, tát đến mức khiến có Lam ù cả tai.
Cò ta thất thanh nói: “Các người đang làm gì vậy?”
Người đàn ỏng kia tiến lên, đá cò ta một cước: “Làm gì? Mẹ nó, đồ điếm thối sao không nói sớm cò với tên họ Lục kia từng ngủ với nhau, nếu cò nói sớm thì chúng tòi ép buộc con nhóc này làm gì, trực tiếp bẳt cò là được rồi.”
Cò Lam tức giận nghiến răng: “Là lệnh của ai?”
“Bên trên!”
“Bên trên nào?”
“Mẹ nó cò hỏi nhiều vậy làm gì? Trói cò ta lại, trói chung với con nhóc kia, trói chặt vào, cô ta có giá trị lợi dụng hơn con nhóc kia nhiều!”
Mấy tên đàn ông cười mờ ám…
Lam Tử Mi so với đám người này càng hiểu rõ Lục Khiêm.
Cò ta từ từ bĩnh tĩnh lại, sau lưng tuôn ra mồ hòi lạnh…
Người bẽn trên, là Lục Khiêm!
Là Lục Khiêm cử người bắt cô ta, sau đó lại cứu cỏ ta, thuận tay cứu cả Minh Châu… Phát hiện này khiến cò ta g’ân như muốn kéu thành tiếng, nhưng cô ta biết rõ thủ đoạn của Lục Khiêm.
Lục Khiêm tàn nhẫn, người bên cạnh không biết nhưng cò ta biết rất rõ…
ông ấy có thể bắt cô ta, đồng thời chắc chằn cũng không chế người trong nhà cò ta.
Hoẩc Minh Châu mà có chuyện gì, ỏng ấy sẽ chôn cả nhà cô ta!
Lúc này, cò ta ghen tỵ đến phát đién…
Người tỉnh táo như Lục Khiêm, Lục Khiêm trước giờ chưa tửng rung động thực sự, mà lại rung động với cò nhóc này, cò ta nhớ rõ lúc bọn họ chia tay, ông ấy từng nói với cò ta một câu: Tử Mi, tòi khỏng hợp với chuyện tình cảm!
Vì câu này, mà cò ta đã chống lại ông ấy.
Cò ta có được vị trí cao ở còng ty nước ngoài, cò ta muốn đứng trên cao cùng ông ấy, đế òng ấy hối hận lựa chọn lúc ban đầu.
Nhưng ông ấy lại năm giữ mạng của cò ta, đối lấy mạng của tàm can ỏng ấy.
Chỉ có Lục Khiêm, mới có thế làm được như vậy!
Đêm khuya.
Lục Khiêm ngồi trong phòng làm việc, cơ thế khẽ cúi xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
ỏng ấy đang đợi tin tức.
Mặc dù ông ấy đã hai mươi bốn tiếng đồng hồ chưa ngủ, nhưng õng ấy cũng không hề chớp mắt, gương mặt anh tuấn đay vẻ nham hiểm.
Thư ký Liễu ở bên cạnh khẽ nói: “Ngài nghỉ ngơi một lát đi, tòi sẽ canh cho.”
Lục Khiêm không lên tiếng.
Thư ký Liều cũng lo lắng: “Lam Tiếu Mi có khi nào…”
“Cô ta không dám!”
Cách thức lần này của Lục Khiêm gần như là xé thẳng mặt cô ta, nhưng nếu cò ta không điên như vậy thì cũng không dám nói bậy một chữ.
Thư ký Liễu gặt đầu, sau đó yên lặng chờ đợi.
Chín giờ tối điện thoại vang lên, chính là giọng nói kia: “ông Lục, người tình tốt của anh là cò Lam đang nằm trong tay chúng tòi… Ha ha, ngài đúng thực là diểm phúc không cạn nhỉ, phụ nữ trong tay ai ai cũng đẹp như hoa.”
Lục Khiêm trầm giọng: “Anh đừng có chạm vào cò ấy!”
Người đàn òng kia cười ha ha, sờ soạng cò Lam một lát, hung hiểm nói: “Muốn mối tình đầu của anh trở về nguyên vẹn, anh phái bỏ ra chút gì chứ, nếu không thì tòi không dám bảo đảm cô ta có biến thành dáng vẻ như vợ Lục Quân hay không đâu.”
Lục Khiêm đè giọng nói: “ở đâu? Giao dịch thế nào?”
Cúp điện thoại, người đàn ỏng không hề khách khí, hung háng sờ soạng cò Lam mấy lần.
Anh ta chán ghét nhìn Minh Châu: “Xem ra, vẩn là người phụ này càng được tên họ Lục kia thích hơn.”
Minh Châu ngây ngốc.
Cò ấy không dám tin, cò ấy mơ hồ cảm nhận được, Lục Khiêm đến… Là vì cô ấy!
Lục Khiêm đến lúc đém khuya.
Tài xế dừng xe ở bên ngoài, vệ sĩ và thư ký Liễu đều ở lại bên ngoài, một mình õng ấy cầm theo con chip đi vào nhà kho, vừa mới vào đã bị sặc… Đâu đâu cũng toàn là bụi.
Lục Khiêm đưa mắt nhìn sang.
Minh Châu của ông ấy bị trói trên ghế, mắt ngấn nước, ánh mắt nhìn ỏng ấy tràn đầy niềm tin.
ĐỒ ngốc!
Lúc này rồi mà vẫn còn tin ông ấy!
Trong lòng Lục Khiêm chua sót, trước giờ chưa từng cảm thấy đau đớn, nhưng ông ấy không nhìn cô ấy mà lại nhìn sang cò Lam, ánh mắt rất quan tâm…
Người đàn õng da đen cao lớn cầm đao đi đến.
Xung quanh cũng có bảy tám người vây lại, đi về phía anh, ánh mắt ai cũng như hố.
Lục Khiêm mặc một bộ quần áo đen.
Bình thường õng ấy khá nho nhã, trong hoàn cảnh như vậy tròng lại càng thành thục.
“Ông Lục, đúng là nhân vật phong lưu nhỉ!”
Người đàn ông kia kéo tóc cò Lam, ném về phía trước, cười lạnh: “Giao dịch đi!”
Trong tay Lục Khiêm có thêm một con chip.
ỏng ấy khẽ nói: “Toàn bộ tài liệu hạng mục!”
Người đàn òng không tin, Lục Khiêm mới đưa đồ cho anh ta: “Anh kiếm tra trước đi!”
Người đàn õng theo bản năng nhặn lấy.
Nhưng thứ đồ như kia không phải con chip gì, mà là một kíp nổ nhỏ, vừa chạm vào đã nổ tung, người đàn õng cao lớn kia và cả cò Lam đều bị nổ tung bây đi!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Kinh sợ vì thủ đoạn độc ác của Lục Khiêm!
Cô Lam ngã trong vũng máu, một cánh tay cô ta bị nố tung máu thịt bê bết, cả người cô ta đều là máu, vần không quên bi oán nhìn Lục Khiêm chằm chằm, cô ta thực sự không dám tin õng ấy lại nỡ ra tay với cò ta như vậy.
Không hề do dự gì, vì tâm can của mình mà lấy cả mạng của cò ta.
Gần như cùng lúc, vệ sĩ bèn ngoài đều xông vào, bao gồm cả một vài nhân viên mặc đồng phục.
Lục Khiêm yên lặng nhìn Minh Châu.
Cò ấy cũng vậy.
Cõ ấy nghĩ ông ấy sẽ đến ôm cõ ấy, sẽ cởi trói cho cò ấy, nhưng ông ấy lại đi về phía cô Lam, cúi người òm lấy người phụ nữ kia vào lòng, dịu dàng nói: “Tử Mi, tôi sẽ đưa cò đến bệnh viện ngay!”
Lam Tử Mi đau như muốn ngất đi, nhưng cỏ ta giữ lại một hơi cuối cùng.
Cò ta nhìn chằm chằm người đàn ỏng trước mặt, khẽ thốt ra một câu: “Lục Khiêm, anh đúng là ác độc!”
Lục Khiêm kề sát tai cô ta, như nói lời yêu thương nhưng thực ra lại là lời cay độc: “Cõ không nên động đến cô ấy!”
Lam Tử Mi khẽ khép mắt lại.
Cô ta thua rồi, về mặt tình cảm đã thua bởi thiên kim tiếu thư không rành thế sự Hoắc Minh Châu, về mưu lược thì lại thua Lục Khiêm, thì ra Lục Khiêm sớm đã cài người thâm nhập vào công ty, thủ đoạn của òng ấy so với Lục Quân kia còn lợi hại gấp tràm lần.
Lam Tử Mi không cam tâm: “Ban đầu tại sao anh không nhặn nhiệm vụ?”
Ban (Tâu…
Lục Khiêm rũ mắt, chua sót nghĩ lại, ban đau anh muốn cho cò gái nhỏ kia một gia đình.
Nhưng ngược lại anh lại gián tiếp hại chết vợ chồng Lục Quân.
Lam Tử Mi một tay đã bị phế rồi, đế an ủi linh hồn vợ chồng Lục Quân trên trời, như vậy vẩn không đủ, ông ấy còn muốn đích thân mình nhìn thấy hạng mục thành công, đích thân mình làm nên sự nghiệp hàng không Hàng Thiên…
Lục Khiêm ôm Lam Tử Mi, bước ra khỏi nhà kho.
Sau lưng õng ấy, truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ của Minh Châu: “Chú Lục…”
Chương 468 Người thầu mắng chửi dữ dội.
Lục Khiêm dừng bước.
Một lúc sau, õng ấy dặn dò thư ký Liễu: “Tìm một khách sạn sắp xếp cho cô ấy.”
Thư ký Liều tự mình đến cời trói cho cỏ ấy thấy cò nhóc vần bình an như lúc đau, thư ký Liễu cũng chua xót: “Người không sao là tốt rồi!”
Minh Châu lại nhìn về hướng Lục Khiêm rời đi, ngây người.
Lòng cò ấy dần dần cũng chùng xuống…
Rạng sáng.
Lục Khiên đứng bên cửa số, thư ký Liều đưa cho òng ấy áo khoác da, khẽ nói: “Tay phải của cô Lam bị phế rồi, sau này có lẽ phải tập luyện tay trái, ngài xem sắp xếp cò ấy thế nào?”
Lục Khiêm châm điếu thuốc.
Một lúc sau, ông ấy thấp giọng nói: “Giữ lại cô ta, còn dùng được.”
Õng ấy muốn cò ta làm “hồng nhan tri kỷ” của mình, nếu như ai muốn ra tay với người bên cạnh òng ấy, thì người đầu tiên tìm đến chính là Lam Tử Mi, nói thắng ra thì có ta chính là rào chắn của õng ấy.
Mà cò ta, không thế từ chối!
Thư ký Liễu không nói gì.
Lục Khiêm nghiêng đầu qua, khố sở cười: “Sao, bị dọa sợ sao? Tòi vốn dĩ là người như vậy rồi, người bên cạnh đều nói tôi thế nào? Hổ mặt cười, kẻ nham hiếm thủ đoạn độc ác!”
Nhưng ông ta như vậy, cũng có điếm yếu.
Bây giờ, phải đi gặp điếm yếu kia của ông ấy.
Tại khách sạn tốt nhất thành phố c.
Bên ngoài phòng, mấy vệ sĩ nghiêm túc canh giữ, không rời nửa bước.
Trong phòng, Minh Châu ỏm hộp cơm, nước mắt đầm đìa ngồi ãn.
Trước khi quen biết Lục Khiêm, cô ấy rất ít khi khóc, ngay cả lúc yêu đương với Cố Trường Khanh có nói từng uống thuốc ngủ, cũng chỉ là hai ba viên dọa người thòi, lúc đó cứ nghĩ say mê Cố Trường Khanh đã là thích rồi.
Nhưng khi cô ấy thật sự nếm trải qua tình yêu mới biết được lúc đó nòng cạn đến thế nào.
Cò ấy ăn không nối, ăn vào chỉ muốn nôn.
Sau đó thực sự quá khó chịu, ngửi một chút mùi thức ãn đã chịu không nối rồi, cúi người nôn thốc nôn tháo trong phòng vệ sinh, như thê’ này thực sự rất kỳ lạ, bởi vì khấu vị của cô ấy trước giờ đều rất tốt.
Minh Châu sờ bụng mình, ngây ngốc.
Cò ấy nhớ, hơn một tháng trước, lần cuối cùng bọn họ làm, ỏng ấy không dùng biện pháp bảo vệ.
Có khi nào cõ ấy mang thai rồi không?
Minh Châu ngấng mặt, trong gương, sắc mặt cò tái nhợt như tờ giấy.
Cò gần như lao ra ngoài ngay lặp tức, cò muốn đi mua que thử, cỏ muốn biết có phải cỏ thật sự đã mang thai con của Lục Khiêm không, nếu thật sự có đứa nhỏ, cò muốn hỏi ông ấy xem…
Ông ấy có muốn hay không?
Vệ sĩ bên ngoài ngăn cò ấy lại, khách sáo nói: “Cò Minh Châu, thư ký Liễu đã dặn, cô không thể đi đâu cả.”
Minh Châu run rấy mòi: “Tòi không thoải mái lẩm, muốn đi mua thuốc.”
Người kai do dự.
Cuối cùng, bọn họ vần để cõ ấy xuống lầu, nhưng cử thêm hai người đi theo cô ấy.
Đối diện khách sạn có một tiệm thuốc mở hai mươi bốn giờ, cô ấy đi vào vội vàng mua đồ giấu trong túi, rồi lại vôi vàng quay về phòng.
Một phút sau, trén que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ.
Minh Châu ngơ ngác nhìn, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cò ấy che miệng lại.
Cò ấy mang thai rồi…
Cò ấy có con của Lục Khiêm rồi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ, cò ấy nghe ra là tiếng bước chân của Lục Khiêm.
Cò ấy nhẹ nhàng xoa bụng, chậm rãi đi ra.
Chỉ mới hai tiếng chưa gặp, mà giữa hai người đã có chút xa lạ.
Đôi môi Minh Châu run rây, cô ấy muốn nói cho ông ấy biết, cò ấy mang thai ròi.
Lục Khiêm lại lèn tiếng trước.
Ông ấy ngồi trên sò pha, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tay ghế sõ pha, nhưng thể đang cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Minh Châu, em cũng thấy rồi, ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm.”
Cò ấy muốn nói, cò ấy không sợ.
Lục Khiêm khẽ cười, ông ấy nhìn cò ấy chăm chú, bình thản hỏi ngược: “Vậy em ở lại bèn cạnh tỏi, có thế làm gì cho tòi đây? Em có thế giống như Tử Mi đố máu cho tòi không? Minh Châu, bên cạnh tòi cần người như vậy, chứ không phải cò nhóc chỉ biết khóc đỏ mũi như em.”
Cò ấy thì thầm lên tiếng: “Anh thích cò ấy?”
“Tôi tán thưởng cò ấy!”
Lục Khiêm khẽ vỗ quần nhíu mày, bình tĩnh nói: “Tay phải cò ấy phế rồi! Là do chính tay tói làm!”
Sợ rồi phải không, sợ thì lặp tức về thành phố B đi.
Minh Châu run môi, cô ấy không hiểu ý của ông ấy.
Lục Khiêm khẽ cười, nói thẳng thừng đay tàn nhẩn: “Tôi tán thưởng chính là cô ấy nữ tính nhưthế! Minh Châu, em rất đáng yêu, nhưng chỉ thích hợp đế giải sều khi cuộc sống nhàn rỗi tĩnh lặng, Minh Châu, tõi chắc chắn không sống một đời nhàn rỗi được, hiểu không?”
Ông ấy đột nhiên hung tàn nói: “Em không hiếu gì cả!”
Minh Châu nghe xong chợt hoảng hốt…
Đại khái cò ấy đã hiếu rồi.
ỏng ấy có chút thích cò ấy, nhưng một chút thích thú này của ông ấy không đủ đế từ bỏ những gì mà ông ấy sở hữu, ông ấy thích quyền lợi thích những mưu mò toan tính hơn, còn cò ấy, không phải là phụ nữ thích hợp với ông ấy.
Còn cò Lam kia, thích hợp sao?
Lời này, Minh Châu khỏng hỏi, cò ấy chậm rãi rũ mắt.
ông ấy là người làm chuyện lớn, ỏng ấy nói rõ ràng với cô ấy như vậy rồi, cò ấy dùng một đứa nhỏ trói buộc ông ấy làm gì chứ?
Dưới ánh đèn vàng nhạt, dế lại bóng hình cuối cùng của òng ấy.
Cô ấy không nói với õng ấy rằng mình mang thai.
Cò ấy chỉ ngẩng đầu, nói rất khẽ: “Vặy tỏi chúc ông Lục tiền đồ sáng lạn.”
Lục Khiêm nhìn cò ấy chãm chú.
Còn ò lại nghiêng đau, âm thanh ngậm ngùi ngắt quãng: “Mau đi đi! Nếu không tòi sẽ bám lấy chú thòi.”
Lục Khiêm chậm rãi đứng dậy.
Ông ấy ngừng lại một chút như muốn xoa dầu cỏ ấy, nhưng cuối cùng vần từ bỏ. Đến khi nắm tay nắm cửa, ông ấy mới thấp giọng nói: “Minh Châu, xin lỗi!”
Ông ấy xin lỗi với cò, là vì chưa chuẩn bị đày đủ tình cảm cho lúc này.
Ông ấy xin lỗi vì giữa bọn họ không có kết cục gì.
Cò gái nhỏ của õng ấy, rồi sẽ gặp được người tốt, còn người như õng ấy chỉ hợp đế sống trong quyền lợi, xem như là trừng phạt vậy…
Lục Khiêm đi rồi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, rồi đóng lại.
Minh Châu ngã quỵ xuống thảm mềm dưới dất, cò ấy che mẩt, kìm nén khóc nấc lén.
Cò ấy quay về thành phố B, cò ấy không dám về nhà.
Cò ấy đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi ngày nằm dài bên trong, dựa vào mấy thứ trong tủ lạnh mà sống sót.
Cò ấy khỏng biết làm cơm, nên chỉ bỏ vào nước luộc.
Mổi đêm, cõ ấy đều bừng tỉnh giấc, bởi vì cò ấy mơ thấy chủ Lục của mình quay về, ông ấy dịu dàng ôm cô ấy lên giường, vổ nhẹ vào mòng cò ấy nói cò ấy không nghe lời.
Lúc tỉnh giấc, khóe mắt đều ướt đẫm lệ.
Nhưng ông ấy, không quay lại nữa…
Đến khi cò ấy tỉnh dậy từ ác mộng đã là hai tháng sau, bụng cò ấy cũng lớn hơn chút.
Cò ấy càng không dám về nhà.
Cò ấy không dám đế người nhà biết cò ấy mang thai, càng không dám đế bọn họ biết trong bụng cò ấy là con của Lục Kiêm, cò ấy trốn Đóng trốn Tây, thẻ trên người cỏ ấy cũng không còn tiền…
Quần áo trên người cò ấy cũng dần trở nên giản dị.
Cò ấy chuyển vào phòng thuê hơn hai mét vuông, cò ấy học làm còng mấy việc vặt, dựa vào mấy đồng lương ít ỏi nuôi sống mình, thậm chí cô ấy còn học làm món cơm chiên trứng đơn giản…
Dần dần, đến cả một ly trà sữa cỏ ấy cũng tính toán chi li.
Thi thảng, cò ấy cũng nhìn thấy Lục Khiêm trong tin tức.
Ông ấy hệt như lúc trước, hăng hái hãm hở, cò ấy nhìn ra được quần áo trên người ỏng ấy rất mắc, cô ấy nhìn lại chiếc áo sơ mi hai mươi chín tệ của mình, cảm nhận sâu sắc hai người họ đã là người của hai thê’ giới.
Cõ ấy và chú Lục, giống như tỉnh lại từ giấc mộng đẹp vậy.
Tử khi Minh Châu rời đi, Lục Khiêm lại có thói quen xấu, òng ấy thường nhìn vào điện thoại.
Nhưng sẽ không còn mấy tin nhắn của cò ấy nữa.
Ngay cả lễ tết, cũng không có…
Thi thoảng ông ấy cũng đến nhà họ Hoắc, cô ấy không ở nhà, ông ấy là trưởng bối cũng không tiện hỏi.
Thư ký Liều đã nghe ngóng, nói là ra ngoài giải sầu.
Trong nhà, bà cụ thi thoảng buổi khuya sẽ bưng mỳ vằn thằn đến, bẽn trên còn rắc rau thơm, rõ ràng ông ấy không thích ăn nhưng lại ăn sạch toàn bộ, xem như là ăn phần của Minh Châu.
Ông ấy khòi phục dáng vê lúc trước, là òng Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng trong tâm ông ấy thì không còn nguyên vẹn.
Ông ấy băt đầu thích qua lại với mấy người nhóm õng Dịch, với cả cô Hồ, bởi vì những người bạn này đều nhớ Minh Châu, lúc vui đùa cũng sẽ hỏi đến cô ấy.
Ông ấy đều sẽ cười nói: “Trẻ nhỏ mà, thườn chỉ phấn chấn ba phần, lúc này có khi đã đi xem cực quang với bạn trai rồi, nào còn nhớ đến chú Lục tôi đày!”
Mấy người bạn phụ họa theo.
Lục Khiêm mỉm cười nghiêm túc, cũng bình tĩnh hơn.
Sau đó, cũng chỉ có bản thân ông ấy biết, thế nào gọi là đau đến tê tâm liệt phế.
Xuân đi thu đến.
Cò Hồ sẳp làm tiệc cưới, người hâm mộ của cò ấy tổ chức một buối triển lãm cho cò ấy.
Lục Khiêm đến ủng hộ cô ấy.
Cò Hồ cùng vị hòn phu đến nói chuyện với óng ấy, vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là cỏ ấy cảm thấy ỏng Lục có vẻ không tập trung.
Co Hồ cười nhạt đang đinh hỏi thì ánh mắt nhìn một người ở phía xa.
Dáng người khá cao, từ sau lưng trông có vẻ giống với một người.
Cõ ấy vội gọi ông Lục: “ông Lục, anh xe, kia có phải Minh Châu khõng?”
Minh Châu…
Lục Khiêm xúc động trong lòng.
Ông ấy nhìn theo hướng cõ Hồ chỉ qua, nhìn thấy người phụ nữ kia, tròng bóng lưng có vẻ giống, nhưng cò gái kia mặc quần áo đơn giần, bụng lại mang thai tròng như đã sáu tháng, nào giống với Minh Châu của ông ấy?
Lúc này, cỏ gái kia đang chuyến một đống tài liệu lớn.
Tròng khoáng chừng hai mươi cân, găng sức lèn Tâu hai, Lục Khiêm bèn hỏi thư ký Liêu: “ở đây không cho dùng thang máy sao?”
Thư ký Liều khẽ nói: “Thang máy dùng cho khác, nhân vién vận chuyến bình thường phải tránh đi.”
Lục Khiêm gật đầu.
Nhưng ông ấy nhìn qua người vừa nãy, không khỏi lại nhớ đến cô gái nhỏ của mình, cũng không biết cô ấy chơi ở đâu rồi… ông ấy không nhịn được lại gọi điện cho cò ấy.
Trên lầu hai nhà hát.
Điện thoại khẽ vang lên, người kia đang chuyển đồ, đồ đạc trên tay bổng rơi xuống đất.
Người thầu mắng chửi dữ dội.
Minh Châu nhỏ giọng nói xin lổi, cô ấy trốn vào nhà vệ sinh nhấn nghe điện thoại, cò ấy nghe thấy chú Lục của mình hỏi cò ấy: “Chơi có vui không?”
Cò ấy cố sức che miệng lại, chầm chậm trượt người xuống, dùng sức gật đâu: “ừ, vui!”
Lục Khiêm im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy thì tốt! Nếu như vậy, chúng ta chia tay cũng là chuyện tốt.”
Cô ấy nhắm mắt ừ một tiếng.
Lục Khiêm chậm rã cúp điện thoại, điện thoại trong tay cò rơi xuống đất, một mình cò ấy
ở trong nhà vệ sinh khóc rất lâu… Còn Lục Khiêm, đến phòng rửa tay kế bên, yên lặng rửa tay.
Bọn họ chỉ cách nhau một bức tường…
Chuyện cũ giống như kim châm, đâm vào khiến người ta đau lòng.
Mặc dù cò ấy đã về nhà họ Hoắc, nhưng những khổ cực trước đó, thi thoảng vẩn xuất hiện trong giấc mơ.
Trên đường về nhà họ Hoắc.
Minh Châu yên tĩnh, mãi vẫn không lên tiếng.
Thư ký Liễu muốn lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Hoăc, người nhà họ Hoắc vẩn còn, vừa thấy cô ấy đã lên đón.
Tiếu Thước Thước chạy đến, nhẹ nhàng gọi mẹ.
Làn da trắng mịn, tóc ngắn màu trà, toàn bộ đều được đi truyền từ Lục Khiêm… Minh Châu ôm con trai, dùng sức òm chặt.
Vai cò bi vỗ nhẹ, Hoắc Thiệu Đình õm ỏn Man, khẽ nói: “Đửnq khóc, anh trai nuôi em.”
Chương 469 Em đang nghĩ gì vậy
Minh Châu lao vào ngực Hoắc Minh khóc rất đau lòng.
Ôn Noãn cũng đoán được, cỏ nhẹ nhàng vuốt tóc của cò ấy, sau đó nhìn Hoâc Minh một cái.
Cò đi đến bên cạnh Hoẳc Chấn Đòng, cười nhẹ thay lời cảm ơn đến mấy cò nhân viên may mặc.
Hoắc Chấn Đông cũng mơ hồ hiểu ý, đưa người rời đi.
Thật vất vả trong nhà mới bình tĩnh lại, chỉ có Minh Châu vẩn kìm nén khóc thút thít, Tiều Thước Thước cũng không biết phải làm sao. ôn Noãn đến òm cậu bé lẽn, dịu dàng nói: “Mẹ đang không khỏe, cò đưa cháu đi chơi có được không?”
Tiểu Thước Thước cúi khuôn mặt nhỏ nói:
“Bố nói phải gọi chị là chị.”
Ôn Noãn:…
Cõ nhìn Hoắc Minh một cái.
Hoắc Minh ôm lấy Tiếu Thước Thước, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh đưa Thước Thước đến công ty, em ngồi với Minh Châu đi. Con gái các em ở nhà nói chuyện sẽ thoải mái hơn một chút.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cô lại tự tay chuẩn bị một ít đồ chơi và đồ ăn cho Thước Thước, hòn cậu bé một cái rồi mới đóng cửa xe.
Quay lại biệt thự.
Hoắc Chấn Đỏng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, ỏng vồ vào chồ bèn cạnh đế ra hiệu cho Ôn Noãn đến ngồi, ông nói: “Mẹ con đi với con bé trước rồi, Mạn Mạn, đến nói chuyện với bố đi.”
Ôn Noãn đi đến ngồi xuống.
Hoắc Chấn Đông rất thương cõ, lúc nói chuyện với cò cũng không hề xa cách, nhẹ giọng nói: “Thật ra bố rất đồng ý chuyện Minh Châu và cậu cua con, tuy nhiên hình như Lục Khiêm đang có chỗ khó.”
Ông nói, ôn Noãn im lặng ngồi nghe.
Lúc lâu sau, ông mới nói nhỏ: “Nếu như Lục Khiêm không thế cho con bé hạnh phúc thì người khác cũng không thể.”
Nói xong thì õng cũng đi ra.
Ôn Noãn ngồi một mình ở đằng kia, uống trà lài do người giúp việc pha, suy đi nghĩ lại lời vừa rồi hơn nửa ngày mới hiểu rõ ý của Hoắc Chấn Đỏng, cò cười nhẹ.
Thật ra, Hoắc Chấn Đòng là một người bô’ rất tốt, rất tiến bộ.
Cò đi lên tâng xem Minh Châu.
Cò ngồi nói chuyện với Minh Châu đến trưa, sau đó, Minh Châu cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đắp chăn cho cò ấy.
Lúc xuống tang, lòng cô cứ rưng rưng, đã hơn một năm rồi mà cò vần chưa thế quên được cảnh Minh Châu và Thước Thước xếp hàng mua trà sữa, chen lẫn nửa ngày cũng chỉ dám mua một cốc.
Cò gọi điện cho Lục Khiêm.
Giọng nói của Lục Khiêm rất uể oải nhưng vần dịu dàng: “Cõ ấy sao rồi?”
“Vẩn ốn, chỉ là có chút đau lòng thôi.”
Ôn Noãn dân đo nửa ngày rồi vẫn hỏi điều cô muốn hỏi: “Cậu, những gì báo chí viết là thật sao? Cậu thật sự muốn đính hõn với cõ Lam sao?”
Lục Khiêm yên lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con chàm sóc cò ấy giúp cậu trong nửa nám đi.”
Nửa năm, chỉ cần nửa năm…
ôn Noãn biết đây là chuyện bí mật nên không hỏi nữa, cò lại nói chuyện phiếm một lúc về Thước Thước. Vốn với tuổi của Thước Thước thì phải đi nhà trẻ fôi, nhưng Lục Khiêm kiên quyết phản đối nên Thước Thước mới chơi ở nhà thêm một năm.
Bốn giờ chiều, ôn Noãn đón Hoắc Tây về nhà.
Hoắc Minh đã về từ lâu, còn dẩn theo Tiếu Thước Thước về cùng. Hai đứa bé trèo lên trên chiếc đàn dương cầm Morning Dew chơi, anh cũng không thấy tiếc.
Chơi cùng một lúc, anh gọi người giúp việc: “Bà chủ đâu rồi?”
Người giúp việc cười nhẹ: “Bà chủ đang làm bữa tối cho cò chủ và cậu chủ nhỏ Thước Thước ạ!”
Hoắc Minh thấy rất ấm lòng.
Thật ra anh chưa đi qua nhà bếp ngay mà đi xem Doãn Tư rồi lại vào nhà tắm đổi quần áo
ở nhà đã.
Khi anh đến nhà bếp, hai người giúp việc cũng tinh tế đi ra.
Hoắc Minh đến sau lưng ôn Noãn, nhẹ nhàng ôm cỏ, không đàng hoàng hòn vào sau tai cò: “Em có nhớ anh không?”
Ôn Noãn đang bày thức ăn, kêu ngứa, nói anh đừng có nghịch ngợm nữa.
“Em có người giúp việc mà.”
Ánh mắt Hoắc Minh thâm sâu chăm chú nhìn vợ của mình.
Ôn Noãn là một người vợ rất hoàn hảo. Quan hệ của cò với cha mẹ và em gái của anh đều rất hòa thuận, cò cũng chăm sóc mấy đứa bé rất tốc, ngay cả thân hình và làn da của cô cũng vẩn giữ được giống y như trước kia. Từ trước đến nay anh cũng chưa bao giờ thấy sinh hoạt vợ chồng giữa hai người họ nhàm chán, không thú vị.
Dù vậy, anh vẫn không vừa lòng.
Hoắc Minh không biết, lời nguyền năm thứ bảy của bọn họ đã đến rồi. Hay là vì anh chưa lấy lại được trí nhớ nén ôn Noãn không có được cảm giác thuở xưa?
Điều ấy làm anh cứ lo lắng được mất.
Sau khi àn tối xong, anh vần như mọi ngày chăm sóc Doãn Tư, ôn Noãn thì dổ dành Hoắc Tây và cho Tiếu Thước Thước đi ngủ. Hai đứa bé đều được di truyền gen của nhà họ Lục, ngủ cùng một chỗ rất đáng yêu.
Hoắc Minh mang một ít việc về nhà làm.
Anh ngồi làm việc trong phòng sách đến 11 giờ, khi đi ra thấy hơi nhức mỏi. Đến lúc về đến phòng ngủ, hình như ôn Noãn đang nói chuyện điện thoại với bạn học của cô, anh có thế loáng thoáng nghe thấy tên của Cô’ Trường Khanh từ miệng Bạch Vi.
Thấy Hoắc Minh đi đến, ôn Noãn liền cúp điện thoại.
Cõ nhìn anh hỏi: “Anh có mệt không, tắm rửa đi ngủ đi!”
Cò vẫn giống như thường ngày, đến phòng đế đồ lấy quần áo cho anh, mồi bộ quần áo ở đó đều đã được cò cấn thận là nóng, ngay cả mùi hương của nước giặt cũng là mùi anh đã quen.
Một người vợ dịu dàng hiền thục như vậy vốn phải làm người đàn ỏng yên tâm vui lòng mới đúng.
Nhưng bây giờ Hoắc Minh lại không vui, cô quá quy củ rồi. ôn Noãn cung chỉ đang giả làm một người vợ hoàn hâo đế chăm sóc anh, chăm sóc mấy đứa trẻ, lại cùng anh làm những chuyện vợ chồng mà thòi.
Yêu hay khòng yêu, hình như cò chưa từng đế ý.
Phần ký ức mà anh mất đi, dường như cò cũng chưa từng hỏi đến.
Loại câm giác mất mát khi không được quan tâm, không được yêu này càng ngày càng lớn lên làm anh thậm chí còn cảm thấy anh có bệnh về mặt tâm lý, anh còn từng một mình đi gặp bác sĩ tâm lý khám qua.
Bác sĩ nói anh không bị bệnh, có khả năng là đời sống vợ chồng chưa được hòa thuận lằm.
Ban đêm, khi anh đang đè lên người cò cũng không khỏi miên man suy nghĩ, với người đàn ông ở tuổi anh một tuần hai lần là không đủ sao?
Ôn Noãn úp mặt vào gối.
Anh không quan tâm, tất nhiên cô cũng vậy.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh đến gần hòn cò.
õn Noãn nhẹ ôm cổ anh và nói: “Em đang nghĩ xem mai bữa sáng ngày mai phải làm gì cho Hoắc Tày và Thước Thước…”
Hoắc Minh im lặng nhìn cõ một lúc, sau đó anh nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Một trận này cũng như vậy mà chấm dứt.
Anh đứng dậy đi tắm gội, ôn Noãn năm trên giường đơn, trán đầy mồ hòi.
Thấy trong phòng tắm truyền đến âm thanh khàn khàn, cò rất kinh ngạc. Hoâc Minh đang… Cái kia sao?
Vừa rồi anh còn chưa thỏa mãn sao?
Lúc này, là một người vợ, cô không nên nhìn trộm chuyện riêng tư của chồng, giữ thế diện cho anh. Hơn nữa, cò cũng đã bận rộn cả một ngày nên cũng rất mệt mỏi, cô đóng cúc áo ngủ lại, đắp chăn rồi chìm vào giấc ngủ luôn.
Nửa giờ sau, Hoắc Minh đi ra khỏi phòng tắm, cả người đều mát rượi.
Anh nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên giường mà thấy rất phức tạp, anh khát vọng cỏ, nhưng sự nhiệt tình của anh lại không được đáp lại.
Hơn nửa năm nay, không phải bọn họ sống không tốt.
Nhưng tóm lại, vẫn thiếu một chút gì!
Anh không muốn ôn Noãn ngửi khói thuốc thụ động nén trực tiếp đi sang phòng sách, chậm rãi rút điếu thuốc ra.
Sau đó, anh tự nói với bản thân, cuộc sống này rất tốt rồi, anh nên thấy thỏa mãn đi.
Nhưng sự dao động trong lòng anh lại càng ngày càng lớn…
Giữa đêm khuya, cửa bị đấy ra.
Tiểu Hoắc Tây mặc váy trắng ôm gối đi vào, vừa bước đến liền leo lên lòng bố, thoải mái nép vào lòng.
Hoắc Minh bỏ qua hết tất cả muộn phiền mà hôn vật nhỏ của mình: “Sao con lại chạy sang đày rồi?”
“Tiếng ngáy của Lục Thước lớn quá.”
Hoắc Minh bóp mặt cò bé: “Sao con lại gọi cậu bé là Lục Thước?”
Tiếu Hoắc Tây gối đầu lên cánh tay của bố, sau đó kéo cái chàn nhỏ trên người, nhẹ nhàng nhẩm mát: “Bời vì òng cậu là bố của cậu ta mà.”
Hoắc Minh thấy rất kiêu ngạo.
Anh óm cò bé nhỏ trong lòng một lúc, sau đó đặt cò nằm lèn ghế sofa đế cỏ bé dựa vào ngực anh ngủ. Tiểu Hoắc Tây cũng không khách sáo với anh, bàn chân nhỏ đặt lẽn bụng anh. xem anh là tấm ván qiãt để qãi nqứa.
Chương 470 Cô không yêu Hoắc Minh sao
Ngày tiếp theo, lúc anh tỉnh lại thì thấy mắt của ón Noãn.
Cò ngồi xổm bèn cạnh ghế sofa đẩp kín bàn chân nhỏ của Hoắc Tây.
Có lẽ vì hòm qua cò đã phát hiện được bí mật của anh nên không khí giữa hai vợ chồng cũng hơi khác lạ, nhưng ôn Noãn vần dịu dàng quan tâm: “Sao anh lại ngủ ở phòng sách với Hoắc Tây vậy?”
Ánh mắt Hoẩc Minh rất đứng đắn, nửa ngày sau mới nói với giọng khàn khàn: “Anh sợ làm em tỉnh.”
Bộ dạng lấy cớ như vậy cả hai đều hiếu rõ.
Ôn Noãn cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đau của Hoằc Tây nói: “Em đi làm bánh đây.”
Cò đứng dậy muốn rời đi nhưng cánh tay lại bị anh giữ lại, Hoắc Minh nói rất nhỏ: “ôn
Noãn, anh cũng muốn ăn đồ em làm ”
ỏn Noãn sững người, sau đó liền cười nói được.
Cồ rời đi, bóng lưng cò tinh tế tao nhã cứ như cò hiếu anh đang muốn thế hiện điều gì.
Nhưng anh không nói, cò sẽ không cho.
Nhưng, nếu anh nói, cô sẽ cho sao?
Khi Ôn Noãn làm bánh , Hoắc Minh cũng đi đến. Anh mặc quần áo phẳng phiu, gọn gàng mát mẻ, khi đến gần cũng mang theo mùi nước cạo râu nhàn nhạt.
Anh lại gần ôn Noãn đế đòi nụ hỏn chào buối sáng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đằng sau tai của cô, nói với giọng mơ hồ khàn đặc: “Tối qua em đã nghe thấy đúng không?”
Cái gì…
Trong nhất thời, ôn Noãn vẩn chưa hiểu được.
Cò muốn đấy anh ra nhưng Hoắc Minh chỉ dùng một tay đã giữ chặt được eo của cò.
Cơ thế của hai người dính chặt nhau đến mức cò mơ hồ cảm nhận được sự hứng tình của anh. Cò không khỏi suy nghĩ, không phải hòm qua anh ấy đã tự mình làm chuyện đó rồi sao, vần còn chưa đủ ư?
“Một lúc nữa còn phải đưa Hoắc Tây đến trường, anh cũng nên đến còng ty rồi.”
Anh vẳn không chịu thả cô ra, lấm bấm: “Em lại kiếm cớ! ôn Noãn, bây giờ em cứ thích dùng những lí do này để làm qua loa lấy lệ với chồng của em đúng không? Tất câ mọi thứ về anh em đều không thèm đế ý thật sao? Bao gồm việc mặc kệ sở Liên, bao gồm cả cơ thể của anh, hơn nữa lúc anh đi xã giao em cũng chưa từng gọi điện thoại…”
Cuối cùng anh hỏi: “ôn Noãn, em vẩn còn yêu anh sao?”
ôn Noãn nhất thời ngẩn người.
Từ sau khi bọn họ hòa thuận, anh luôn đối xử rất tốt với cò, anh cũng chưa tửng yêu cầu cò bất cứ điều gì.
Bây giờ, anh lại đòi hỏi tình yêu…
Trên đời này, rất nhiều chuyện chỉ cần cố gắng là có thể có được, nhưng với những người ở độ tuổi của bọn họ, tình yêu lại là một món hàng xa xỉ. Cô còn nhớ rõ cò cũng từng khát khao tình yêu của anh như vậy.
Bây giờ, ngược lại đến anh thấy không hài lòng.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, anh rất đẹp, lúc sờ vào rất ấm áp lại có thế chạm đến.
Cò thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của bọn họ.
Cò cứ nghĩ rằng anh cũng thỏa mãn, không nghĩ đến anh lại cố chấp như vậy.
ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Yêu, chắc chắn là yêu.”
Hoắc Minh nhìn cõ chằm chằm một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ bảo thư ký Trương giúp anh đế trống thời gian một tháng, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch, mổi nơi trong nước đều đi một lần đi.”
Ôn Noãn cau mày.
“Nhưng Hoắc Táy vần phải đi học, khóa học đàn dương cầm của con bé cũng không thế dừng được, Doãn Tư cũng còn quá nhỏ, còn có…”
Cô nói rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời quyết đoán.
Ánh mẩt Hoẩc Minh trầm xuống.
Thật ra, cô không hề nghĩ đến việc muốn đi du lịch với anh đi. Thật ra ngoại trử cuộc sống bình thường, cỏ không hề có một chút mong chờ nào đối với anh hết!
Cô… không yêu anh!
Hoắc Minh chỉ im lặng nhìn cò.
Thật lâu sau, anh nói: “ôn Noãn, chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi!”
Anh câm thấy không phải anh bị bệnh, chính cỏ mới là người gặp chướng ngại về tâm lý.
Ôn Noãn từ chối, cò quay người tiếp tục làm bánh , nhẹ nhàng nói: “Minh, chúng ta bây giờ không ốn sao? Rất nhiều vợ chồng… Đều sống như thế này mà.”
Hoăc Minh cũng không ôm cò nữa.
Anh đứng sau lưng cò, nói với giọng khàn khàn: “Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.”
Anh đã được thấy sự nhiệt tình của ôn Noãn đối với “Minh”, còn đối với anh, cò cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới tòn trọng lẩn nhau như khách, hoàn hảo mà cõng thức.
Qua đi hơn nửa năm, cuối cùng Hoắc Minh cũng thừa nhận, anh chưa hề hoàn toàn có được cõ.
Vì sự kiên trì của anh, trong cuộc sống sau này, Ôn Noãn vẫn luõn dịu dàng quan tâm ấm áp như mặt trời, đóng vai một người vợ tốt, người mẹ tốt. Đương nhiên, khi ở trên giường cỏ cũng sẽ cô’ hết sức đế thỏa mãn anh…
Nhưng Hoắc Minh nhận ra, ôn Noãn không có cảm giác.
Bình thường cám xúc của anh tăng vọt, mà cỏ thì lại không hề động tình, cô chỉ phối hợp với anh mà thòi…
Đối với một người đàn õng thì đây là thất bại cực kỳ lớn.
Anh đã không thể đem đến cho cò sự sung sướng.
Anh không dám cưỡng ép cô, cũng không dám lại yêu cầu cò thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Vốn là một tuần sinh hoạt vợ chồng hai lần cũng chậm rãi trở thành thỉnh thoảng một tháng một lần mà thòi.
Cuộc sống tẻ nhạt mà không thú vị, cũng may mấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh.
Hoăc Minh biết rõ, ôn Noãn có bệnh về tâm lý, nhưng cò không muốn đi điều trị.
Anh phải đối xử với cò tốt hơn gấp đòi mới được.
Anh rất sợ có một ngày cò vì sự nhạt nhẽo hiện tại mà rời bỏ anh.
Về phần buối họp lớn kia, do có nguyên nhân đặc biệt nên đã rời xuống một tháng, đến lúc muốn tố chức đã gần đến tháng mười rồi.
Ôn Noãn đi dạo phố với Minh Châu.
Bây giờ Minh Châu là một người mẫu quảng cáo nổi tiếng, tiền kiếm về không hề ít. Cô chậm rãi tự mình đứng lên, dẩn Thước Thước đi ra khỏi nhà họ Hoắc. Khi biết tin này, Ôn Noãn bất ngờ một lúc lâu, cò luôn thấy quá
khó tin.
Cò cũng không biết chấp niệm của Minh Châu.
Vì người kia đã tửng nói ông thích người phụ nữ độc lập, đồ ngốc này cứ tưởng thật.
Hai người đi dạo mệt mỏi thì ngồi uống cà phê.
Thật sự không đúng lúc, Bạch Vi cũng đang ở chổ này, đúng là làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạch Vi nhìn ôn Noãn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng bóp mặt cỏ: “Cậu nói xem cậu đã ăn cái gì mà sao không thấy cậu già đi chút nào vậy, làn da còn càng ngày càng đẹp, có phải do Hoắc Minh chăm sóc đặc biệt tốt không?”
Chuyện vợ chồng, bây giờ ôn Noãn cũng không đi rêu rao.
Cò chỉ cười.
Bạch Vi nhắc đến bạn học rồi than nhẹ:
“Lần trước gặp hình như cũng đã nhiều nãm lắm rồi, Ôn Noãn, gặp lại mọi người lần nữa không biết sẽ như thê’ nào nhỉ!”
Bạch Vi nói vài chuyện mà cò ấy biết.
“Cặu còn nhớ Đinh Tranh không? Mấy năm nay cò ta vẫn luòn lẽu lống với một òng chủ than đá, thật vất vả mới đợi được bà vợ chết đế phù chính, bây giờ cô ta đang rất vui sướng đấy.
“Cố Trường Khanh vẩn còn độc thân!”
Ôn Noãn chỉ ngồi im nghe.
Minh Châu cũng giữ im lặng.
Người tên Cố Trường Khanh này dường như cũng đã xa lạ giống như chưa từng quen biết.
Uống cà phê xong, Minh Châu có việc rời đi trước, Bạch Vi cũng phải đi đón con trai.
Trường mầm non của Hoắc Tây có sự kiện nên Ôn Noãn quyết định một mình đi dạo thêm một vòng nữa. Cô rất ấn tượng với buổi họp lớp lần này, cò và Hoắc Minh cũng đã xảy ra quan hệ vào tối họp lớp hôm đó.
Người con gái luôn luôn nhớ rõ lần đầu tiên của mình.
Nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên cò muốn né tránh.
Cô gọi điện cho Hoắc Minh để nhờ anh qua đón Hoắc Tây, cô nói cò có vài việc cần giải quyết.
Trong điện thoại, Hoắc Minh im lặng một lúc.
Cuối cùng, anh vần đồng ý!”
Ôn Noãn không đế tài xế đèo đi mà cứ chậm rãi đi bộ dọc con đường. Cò nhớ rõ đi qua hai con phố nữa cũng là càn hộ mà trước kia hai người họ từng ở chung…
Trời tối dần.
Dưới làn nắng chiều, cõ nhìn thấy vòng đu quay, thì ra nó vẩn còn ở đó.
Cò đứng lặng người, mât đã ướt át.
Buổi tối, cỏ mở cửa căn hộ.
Tất cả mọi thứ ở nơi này vần giống như lúc trước, trừ bộ đàn Morning Dew đã được dọn đi thì nó vẫn giữ nguyên diện mạo trước đó. ôn Noãn lặng lẽ ngồi trong phòng, đến khi đêm khuya vắng lặng cô mới dám tự hỏi mình.
Thật sao? Cô không yêu Hoắc Minh sao?
Dù anh đối xử rất tốt với cò, cò vẫn luôn cố chấp đeo chiếc nhẩn cưới trong quá khứ, cò cũng không đồng ý tháo nó xuống.
Cũng không đồng ý, bắt đầu lại tử đau với anh!
Trong tim cô vẩn đay hình ảnh quá khứ, cô bài xích Hoắc Minh của hiện tại. Cò không xem anh là chồng mà chỉ là một còng cụ chắp vá để hoàn thiện… Thật sao?
Cõ thật sự như vậy phải không?
Đêm khuya, cô vẫn ngồi im trong căn hộ mà không hề nhúc nhích.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô cần nghỉ ngơi. Ở nơi này, cò không cần đóng vai một người vợ tốt, cò chỉ c‘ân thoải mái giải phóng cảm xúc, chỉ cần vui vẻ nhớ nhung quá khứ là được rồi…
Trong bóng tối, õn Mạn khóc không thành tiếng.
Cánh cửa khẽ mở ra, một tia sáng lọt vào phòng.
Cò nhẹ nhàng ngước mẩt lên, nhìn thấy chồng của cô đang đứng cạnh cửa, trên tay cầm theo một cái túi nhựa. Dù không biết đó là gì nhưng có ngửi được mùi thơm của đồ ăn.
Giọng Hoắc Minh dịu dàng bình tĩnh: “Anh đã dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ hết rồi, Hoắc Tây sẽ đế ý Doãn Tư, trong nhà còn có người giúp việc nữa, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi.”
ôn Noãn lặng lẽ nhìn anh.
Hoắc Minh muốn bặt đèn, ôn Noãn nói nhẹ: “Đừng, đừng bật đèn!”
Cò không muốn nhìn nhếch nhác trước mặt anh.
Hoắc Minh đóng cửa lại, dưới ánh đèn mờ đi về phía cõ. Anh đặt đồ xuống rồi nhẹ nhàng ôm cò dồ dành: “ôn Noãn… Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Là do anh không quan tâm cô.
Khi cò sinh Hoắc Tư đã trải qua trầm cảm sau sinh.
Vê sau, khi cò sinh Doãn Tư, anh lại làm cỏ tức giận.
Tất cả mọi người đều thấy cô rất kiên cường, cò cũng cảm thấy cò sẽ như vậy. Nhìn thì giống như bọn họ đang vá lại vết rách tình cảm sau khi hòa thuận trở lại, nhưng không ai biết thật ra ôn Noãn đang bị bệnh. Bọn họ càng cố gắng chữa lành tình cảm, bệnh của cò lại càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng cũng có một ngày đến chính cô cũng nhận thức được nó…
Hoắc Minh òm lấy cò đang khóc thút thít, anh khố sở nhưng cũng dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em, mai chúng ta đến gặp bác sĩ có đươc khôna?”