• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (39 Viewers)

  • Chương 441-445

Chương 441 Thích trêu chọc đàn ông như vậy sao​


Một tuần sau, ôn Noãn tham gia buổi công chiếu.
Cô không đi thảm đỏ, đi thẳng vào khán phòng từ phía sau hậu trường.
Thế nhưng không ngờ được cô sẽ gặp được người quen, lại còn là người mà cô không muốn nhìn thấy cho lắm.
Sở Liên!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sở Liên gầy gò rất nhiều.
Mới chỉ trong độ tuổi đầu hai mươi, làn da đã hơi vàng vọt, dù có đánh rất nhiều phấn nhưng cũng không thể che dấu được sự tiều tụy.
Cô ta mặc một váy dạ hội màu hồng phấn càng khiến cô ta nhìn có vẻ khô gầy hơn.
Cô ta đi theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông kia có vẻ ngoài cũng không tệ nhưng ít nhiều vần có thế nhìn ra ông ta có hơi dầu mỡ.
Ôn Noãn nhíu mày, cứ cảm thấy người này quen quen.
Đúng lúc này ảnh hậu Phương Nghiên đuối tới, cô ta tỏ vẻ rất cung kính với người đàn ông kia, gọi hết tiếng nhà sản xuất Hoàng này đến tiếng nhà sản xuất Hoàng khác.
Họ Hoàng…
Ôn Noãn đã nhớ ra, người đàn ông này là chồng trước của Kiều An.
Cô nhìn sở Liên ôm tay gã, lập tức cảm thấy có chút ghê tởm.
Phương Nghiên xum xoe lấy lòng cả hai bên: “Anh Hoàng, vị này chính là Tổng Giám đốc ôn của tập đoàn Tây Á.”
Người đàn ông kia duỗi tay về phía ôn Noãn, tỏ vẻ vô cùng ga lắng: “Tên tôi là Hoàng Duy Đức, cũng có chút quan hệ với Tống Giám đốc ôn.”
Ôn Noãn chê gã dơ.
Thế nhưng cô biết cậu của cô đang điều tra người người đàn ông này, vì thế cô nở một nụ cười xã giao, nhẹ nhàng đưa tay ra rồi nắm lấy.
Hoàng Duy Đức nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Noãn, khen ngợi: “Với điều kiện của Tổng Giám đốc Ôn không làm minh tinh cũng thật đáng tiếc!”
Gã quay đầu sang niết nhẹ khuôn mặt của Sở Liên: “Còn đẹp hơn cả chị của em nữa!”
Gã đối xử với Sở Liên như đang đối xử với một con chó biết nghe lời.
Mặc dù Sở Liên không cam lòng nhưng cô ta vẫn dùng giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ đế nói chuyện với gã: “Ngài nói đúng!”
Hoàng Duy Đức vỗ về cô ta, đưa mắt ra hiệu.
ở phía đối diện có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là đối tượng gã muốn hợp tác
Sở Liên lập tức bước qua ôm lấy cánh tay của người kia rồi rời đi…
ở trong giới giải trí, chuyện này cũng chẳng hiếm có gì!
Phương Nghiên thấy nhiều cũng quen.
Hiển nhiên một nữ diễn viên có địa vị như cô ta không cần như vậy, nhiều nhất chỉ cần phục vụ cho một mình gã họ Hoàng kia, cô ta lại mềm giọng phụ họa thêm vài câu…
Ôn Noãn bình thản liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Phương Nghiên không xuống được sân khấu, miễn cưỡng cười nói: “Tống Giám đốc ôn không thích tham gia vào giới giải trí, không giống với chúng ta!”
Ôn Noãn đi vào nhà vệ sinh, trước cửa treo biển “Dọn dẹp, tạm dừng sử dụng”.
Cô đang định đi lên lầu hai, một nhân viên vệ sinh đi tới, lải nhải: “Ai là người thiếu đạo đức đi treo tấm biển này lên thế này.” Nói xong thì gỡ tấm biến xuống.
Ôn Noãn đi vào bên trong.
Trong toilet đúng thật là vô cùng kịch liệt.
Bộ đầm dạ hội màu hồng phấn của sở Liên bị cởi tới bên hông, cả người lắc lư, chuyển động run rấy.
Người đàn ông đang nằm trên người cô ta hưởng thụ.
Dù cho ỏn Noãn đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng vẫn khiếp sợ cực kỳ.
Người đàn ông kia lập tức kết thúc, còn vỗ đầu Sở Liên, sau đó rời đi…
Ôn Noãn đi ra bên ngoài.
Hai người vệ sĩ lập tức tiến lên: “Tống Giám đổc Ôn, không xảy ra việc gì chứ!”
Ôn Noãn lắc đầu.
Đúng lúc này, sở Liên đã mặc lại đồ rồi đi ra, gương mặt cô ta còn ửng hồng sau khi “yêu”, ít ra vẫn đẹp hơn chút so với gương mặt như quỷ cái lúc nãy.
Cô ta gọi Ôn Noãn lại: “Có thể nói mấy câu không?”
Vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn cản cô ta…
Sở Liên nhấp môi, cô ta nhìn ồn Noãn tỏ vẻ mạnh mẽ, trong mắt có chứa sự ghen ghét.
Cô ta căm ghét tất cả những gì ôn Noãn có!
Sau chuyện này, ôn Noãn đã không còn tâm trạng xem công chiếu phim nữa, cô đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra…
“Có phải bà rất khinh thường tôi không?”
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt giao với ánh mắt của cô ta qua gương.
Sở Liên cúi đầu, lấy một điếu thuốc ra khỏi bao tay, gần như vừa run rẩy vừa châm lửa.
Cô ta rít mạnh một ngụm rồi lại nhìn ôn Noãn. Trong mắt cô ta chứa đầy hung ác: “Đúng, đúng rồi, trước đây tôi chính là loại con gái chẳng ra gì đấy! Thế nhưng đó là lỗi của tôi sao? Tôi bị đưa vào trong núi sâu, bà có biết người đàn ông đầu tiên của tôi là ai không? Chính là gã súc sinh nuôi dưỡng tôi đây…”
“Vất vả lắm tôi mới có cơ hội để thay đổi vận mệnh!”
“Nhưng bà lại phá hủy hết tất cả!”
Ôn Noãn nở nụ cười lạnh lùng: “Cơ hội của cô chỉ là dùng gương mặt này đế qua lại với Hoắc Minh, phá hư cuộc hôn nhân của anh ấy rồi leo lên làm vợ cả sao?”
Cô sẽ không đồng tình với sở Liên.
Gen bên trong con người sở Liên và Kiều An giống y như đúc.
Bọn họ chỉ biết để ý tới chính mình, không tiếc làm thương tổn người khác.
Sở Liên cười rộ lên, khóe mắt trở nên ướt át: “Ban đầu tôi không định lấy hai trăm ngàn đó, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ mềm lòng. Thế nhưng bà lại quá tàn nhẫn, nếu không phải Diêu Tử An quyến rũ tôi, sao tôi có thể dễ dàng… đi theo người khác?”
Cô ta cho rằng mình có thế bắt lấy Diêu Tử An.
Dù sao người đàn ông kia cũng xem như trẻ tuổi, gia sản phong phú.
Ôn Noãn đóng vòi nước lại, cười nhẹ.
“Có phải cô đang xem bản thân như một thánh nữ đồng trinh không vậy?”
“Đúng vậy! Tôi cố ý đấy!”
“Đời này, tôi thấy ghê tởm với cả chị lẫn em nhà các người!”
Ôn Noãn không định dây dưa với cô ta, đi ra khỏi toilet.
Bên ngoài, Hoắc Minh đứng dựa vào trên vách tường, từ từ hút thuốc.
Ánh đèn đánh vào ngũ quan anh tuấn của anh tạo nên vẻ đẹp cao ngạo, nhưng anh lại không biểu cảm gì.
Ôn Noãn chợt dừng bước chân.
Cô rất ngạc nhiên khi thấy anh ở đây, muốn nói đôi lời nhưng cuối cùng vẫn không nói chữ gì, cứ vậy rời đi.
Sở Liên đuổi theo ra ngoài.
Cô ta thấy Hoắc Minh, sửng sốt một chút: “Luật sư Hoắc…”
Hoắc Minh chậm rãi hút hết điếu thuốc.
Giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt: “Sau này thấy ôn Noãn thì nhớ đi đường vòng! Nếu không tôi không dám bảo đảm cô sẽ xảy ra chuyện gì đâu…”
Sở Liên ngây người.
Anh đang bảo vệ ôn Noãn sao?
Không phải bọn họ đã ly hôn rồi sao, không phải dạo này mối quan hệ giữa hai người không tốt sao?
Hoắc Minh dẫm tắt tàn thuốc, quay đầu rời đi.
Sở Liên đuổi theo, giọng nói run rẩy nhè nhẹ: “Tôi bị Hoàng Duy Đức khống chế, tôi biết rất nhiều chuyện của gã ta… Nếu các ngài muốn chứng cứ, tôi có thể nghĩ cách!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Sở Liên nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Luật sư Hoắc, tôi chỉ muốn có một cơ hội được hối cải để làm một con người mới! Chuyện này kết thúc, tòi sẽ rời khỏi thành phố B, sẽ không quấy rầy các người nữa!”
Cô ta nói xong thì nhẹ nhàng vén làn váy lên.
Chỉ thấy bên hông thân thế gầy gò kia toàn là vết tay xanh tím, trên đùi còn có vô số lỗ kim.
Nhìn vô cùng đáng sợ.
Sở Liên run giọng nói: “Tôi cho rằng gã sẽ đối xử tốt với tôi! Nhưng trong tay gã, tôi còn không bằng súc sinh, tôi sẽ không thể sống nổi… Luật sư Hoắc, nể mặt chị ấy xin ngài giúp tôi.”
Cô ta mở một tấm ảnh trong điện thoại ra.
Đó là Hoắc Minh 24 tuổi và Kiều An năm 22 tuổi.
Tựa vào phía trước cây dương cầm
Sức sổng tươi trẻ, tháng năm lặng lẽ!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn bức ảnh kia.
Kiều An đã chết, lúc này nhìn lại cho dù đã không còn cảm giác tốt đẹp như thời niên thiếu nhưng anh vẫn có chút thốn thức…
ôn Noãn không có nhìn ảnh, trực tiếp ngồi xe đi về.
Lúc ngồi trên xe, cô gọi điện cho Lục Khiêm.
Không ngờ được Lục Khiêm cũng đang ở thành phố B, ông ấy ở đây cũng vì vụ án của Hoàng Duy Đức.
Lục Khiêm nghe ra được ôn Noãn có vẻ kiêng kị.
Ông ấy hạ giọng nói: “Gã họ Hoàng khá hoang dâm, bên phía cậu đã bắt đầu sắp xếp người tiếp cận gã, chỉ cần gã cắn câu là có thể nắm được chứng cứ, sau đó nhốt gã ở trong tù cả đời.”
Trong lòng ôn Noãn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cô trở về biệt thự, vừa mới xuống xe, xe của Hoắc Minh đã theo sát tới đây.
Ôn Noãn đỡ cửa xe, nhìn anh từ trong bóng tối.
Sau một lúc lâu cô mới lạnh lùng nói: “Muộn lắm rồi, sau này cố gắng tới vào ban ngày đi!”
Giọng nói của Hoắc Minh mang theo chút mỏi mệt: “Đi thành phố H một chuyến nên về muộn, vừa mới trở về, anh muốn nhìn Hoắc Tây một chút.”
ôn Noãn nghĩ đến lúc vừa mới gặp anh.
Anh… mới xuống máy bay mà đã tới tham dự lễ công chiếu sao?
Nhưng giờ anh nói muốn tới thăm con, cô cũng khó nói gì thêm: “Anh nói nhỏ một chút, có lẽ Hoắc Tây đã ngủ rồi!”
Hai người đi vào biệt thự.
Mới đi vào đã nhìn thấy một cây dương cầm lớn đặt trong đại sảnh biệt thự, Hoắc Minh hơi giật mình…
Anh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Chuyến đàn tới đây rồi sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh đi tới, duỗi tay vuốt nhẹ những phím đàn đen trắng, vẻ mặt tối tăm mơ hồ.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Cây dương cầm này có chứa quá nhiều ký ức về cồ và Hoắc Minh nhưng anh lại không nhớ rõ, cô đau đớn trong lòng, lên tiếng: “Tôi lên lầu trước!”
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Là một dãy số xa lạ, cô không nghĩ nhiều cứ vậy mà nghe.
Hóa ra là một minh tinh nối tiếng trong bữa tiệc kia, tên là Bạch Tuân, không biết xin được số điện thoại của ôn Noãn từ chỗ nào.
Chó con dẻo mồm dẻo miệng, nói chuyện cũng rất đúng mực.
Cậu ta gọi Ôn Noãn là chị, nói rằng vừa nãy nhìn thấy cô, còn chưa kịp tới bắt chuyện thì cô đã rời đi…
Ôn Noãn ứng phó vài câu tùy tiện, cúp điện thoại.
Cô vừa mới cúp điện thoại, người đã bị Hoắc Minh đè lại.
Cơ thể tinh tế đè lên chiếc đàn dương cầm.
Dương cầm kêu vang vài tiếng tựa như tiếng than khóc nức nở…
Hoắc Minh cúi đầu nhìn chăm chú vào người phụ nữ bị đè dưới thân mình, giọng nói trầm thấp đầy sự nguy hiểm: “ôn Noãn, em thích mấy thằng nhóc như vậy à?”
Ôn Noãn có hơi xấu hố và giận dữ: “Không liên quan đến anh! Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”
Anh không thả ra
Anh cũng không biết vì sao anh lại rất tức giận.
Bọn họ vừa mới ly hôn chưa được bao lâu, cô đã…
Anh chẳng những không buông ra mà còn dùng thon dài ngón tay nhẹ nhàng mơn mớn cơ thế cô, sau đó mạnh tay cởi bỏ nút thắt trên váy cô: “Tống Giám đốc ôn thiếu đàn ông như vậy sao? Mấy thằng nhóc đó có thế thỏa mãn được em ư? Nếu không… Chúng ta giải quyết cho nhau một chút, dù sao chúng ta cũng đã làm vô số lần, tôi nghĩ dù cho em không thích tôi nhưng cũng rất thích thân thế này… Thế nào, tôi không ngại em xem tôi là kẻ thay thế.”
Thậm chí anh còn ác liệt ghé vào bên tai cô: “Tắt đèn đi, em vẫn có thể ôm tôi rồi gọi tên Minh! Tưởng tượng tôi là anh ta, tôi nghĩ em có thể nhanh chóng…”
Anh biết anh không nên như vậy, rõ ràng lần trước cô đã từ chối, hung hăng đánh bầm lòng tự trọng của anh.
Đêm nay anh thật sự muốn tới thăm Hoắc Tây nhưng lúc nghe thấy thằng nhóc kia xum xoe với cô, anh lại tức giận.
“Thích trêu chọc đàn ông như vậy sao?”
“Lúc trêu đùa tán tỉnh người đàn ông khác nhớ phải tránh xa con ra nhé?”
Ôn Noãn vừa xấu hố lại vừa tức giận.
Cô không dám kêu to, lỡ như Hoắc Tây tỉnh dậy, đi xuống lầu sẽ thấy bọn họ…
Hoắc Minh cởi hết toàn bộ nút thắt.
Anh hôn liếm cằm cô, vừa dụ dồ vừa hỏi: “Trước kia anh ta hầu hạ em như thế nào? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không làm kém hơn anh ta…”
Tuy anh nói như vậy nhưng ngón tay thon dài đã thầm tiến vào trong làn váy.
Cổ họng ôn Noãn phát ra từng âm thanh đứt quãng.
Bên cạnh cây đàn dương cầm có một tấm gương lớn, chỉ cần nghiêng mặt sang à có thể thấy cơ thể của cô vặn vẹo, cong thành một góc độ kỳ lạ bị anh sắp xếp đùa bỡn tùy ý…
Cô dùng sức giãy giụa, mặt mày trở nên tái xanh.
Hoắc Minh hôn lên người cô, tiếng nói hơi khàn: “Tổng Giám đổc ôn, em muốn gọi người giúp việc hay là vệ sĩtrong nhà tới đây nhìn dáng vẻ của em lúc này sao?”
“Có muốn nhìn xem dáng vẻ của em bây giờ như thế nào không?”
Ôn Noãn không hề muốn một chút nào!
Đồ khốn này, không chiếm được thì sẽ ép buộc…
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô tới trước tấm gương, để cô được nhìn thấy dáng vẻ khó xử của mình lúc này. 
“Cũng đã vậy rồi mà em còn dám nói em không muốn tôi sao!”
“Ngoại trừ tôi ra còn có ai có thế khiến em biến thành dáng vẻ này nữa?
Hơi thở của Ôn Noãn trở nên hỗn loạn.
Cô xoay người trong lòng ngực anh, cả người lộ ra trước gương, cô ngưỡng cần cổ mảnh khảnh lên, cười lạnh: “Ngại quá, tôi vẫn chưa thiếu thốn đàn ônq đến mức như vậy!”


Chương 442 Dì Nguyễn kinh sợ.​

Dưới ánh đèn mờ nhạt.
Vẻ mặt của Hoắc Minh trở nên đen tối mịt mù, vừa rồi anh quá xúc động. Nếu không phải ôn Noãn ngăn cản, lúc này anh đã chiếm lấy cô…
Thế nhưng sau khi chiếm lấy thân thế của cô thì sao, rồi có thế làm gì nữa?
Nhiều nhất cũng chỉ thỏa mãn về mặt thể xác.
Không đủ!
Anh cảm thấy không đủ, thứ anh muốn không chỉ có vậy!
Ngón tay ôn Noãn run rẩy, cô cài lại hết nút thắt.
Cô cũng chẳng thèm quay đầu, cứ vậy đi lên trên lầu, dường như vì chân đã bủn rủn nên trên đường đi còn hơi khập khiễng.
Hoắc Minh không ngăn cản cô.
Anh cũng không lên lầu xem con nữa, trong lòng anh hơi lộn xộn.
Lúc ngồi vào trong xe, anh châm một điếu thuốc lá.
Mấy ngày trước anh đã quyết định từ bỏ, tựa như lời Ôn Noãn nói, tách ra có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.
Nhưng chỉ một thằng nhóc đã khiến anh phải quay xe.
Anh cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Anh không dám tưởng tượng nếu anh thật sự buông tay, dưới sự theo đuối bám riết không tha của mấy thằng nhóc trẻ tuổi kia, không chắc rằng ôn Noãn có thể sẽ… chơi trò chơi tình cảm với bọn họ hay không!
Hoắc Minh ngồi trong xe, chậm rãi hút thuốc.
Khó tỏa ra tràn ngập trong xe, làm nhòe mặt anh.
Anh hút bốn năm điếu thuốc lá, lúc này mới nhẹ nhấn ga rời khỏi biệt thự. Bảo vệ cổng biệt thự nhìn thấy anh, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên…
Đêm khuya, Hoắc Minh trở về nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông vẫn chưa ngủ, rõ ràng ông đang đợi anh.
Hoắc Minh đi vào trong, ngồi trên sô pha, thở dài một hơi.
Hoắc Chấn Đông liếc nhìn anh một cái, cũng không tức giận mà chỉ nói: “Con không có nhà hay gì? Sao lại phải ở chung một chỗ với người già bọn bố?”
Hoắc Minh hơi chợp mắt: “Minh châu cũng
không ở nhà sao?”
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: ‘Tinh huống của em gái con mà giống với tình huống của con sao?”
Hoắc Minh cười.
Dưới ánh nhìn của anh, một lúc lâu sau ông mới không tình nguyện mà nói: “Từ sau khi con và Ôn Noãn ly hôn, ngày nào mẹ con cũng khóc, tự con nói xem con vô dụng đến mức nào chứ!”
Hai mắt Hoắc Minh híp lại thành một đường thẳng.
Anh hơi thần thờ, một lúc lâu sau anh nhẹ giọng hỏi: “Bố, bố cũng hy vọng bọn con phục hôn sao?”
Hoắc Chấn Đông ho nhẹ một tiếng.
Ông từ từ nói: “Ý của bố cũng không phải như thế! Thật ra các con có phục hôn hay không cũng chẳng sao cả, ý của bố và mẹ con là nếu con có thế dọn ra ngoài, có lẽ ôn Noãn sẽ đồng ý dọn về đây ở.”
Bọn họ sẽ lại có cháu trai, cháu gái để chơi cùng!
Hoắc Minh có chút dở khóc dở cười: “Bổ, sao mà Ôn Noãn dọn về đây được!”
Hoắc Chấn Đông trừng anh một cái.
Một lát sau ông đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vừa lắc đầu: “Còn không bằng mày quên hết sạch đi, đừng có về nhà nữa!”
Hoắc Minh dựa vào trên sô pha…
Ánh đèn quá sáng, anh cảm thấy chói mắt, đưa tay lên che mắt lại.
Khi một mình một chỗ, anh không khỏi nghĩ cảnh vừa rồi.
Anh và Ôn Noãn đều là người đã trưởng thành, cũng đều đang trong độ tuối máu huyết lưu thông tốt, ai cũng không thoải mái khi phải dừng lại giữa đường.
Anh thật sự rất muốn cô!
Cũng khó đế nói cho rõ, rốt cuộc cô tốt ở điểm nào.
Chính đơn thuần muốn chiếm lấy người này thôi!
Hoắc Minh châu chậm rãi đi từ trên lầu xuống, cầm di động trong tay.
Cô ấy muốn ra ngoài sân để gọi điện thoại. Lục Khiêm gọi điện thoại đến, cô ấy không dám nghe máy ở trên lầu, sợ bố mẹ nghe thấy, không ngờ xuống lầu lại thấy Hoắc Minh.
Hoắc Minh châu cúp điện thoại.
Cô ấy ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh, hỏi: “Anh!
vẫn đang còn nhớ chị dâu hả?”
Hoắc Minh duỗi tay vòng qua ôm lấy đầu vai của em gái.
Hoắc Minh châu dựa vào trên vai anh, đã lâu rồi anh em hai người không thân mật với nhau như vậy, cô ấy mềm mại tựa đầu vào vai anh trai giống như lúc hai người còn đang nhỏ.
Cứ vậy một hồi lâu, Hoắc Minh hắng giọng nói: “Kể chuyện của anh và chị dâu của em đi!”
Hoắc Minh châu cảm thấy hơi kỳ quái: “Anh, anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Em cứ nói là được!”
Hoắc Minh châu cũng chẳng phải là người tinh ý, đếm ngón tay bắt đầu kế từ đầu, cũng may mối quan hệ giữa cô ấy và ôn Noãn rất tốt, ôn Noãn đã kể cho cô ấy nghe rất nhiều chuyện…
Hoắc Minh lẳng lặng lắng nghe.
Đêm dài, bốn giờ sáng.
Hoắc Minh châu kể tới khi miệng khô khốc đã thế lại còn buồn ngủ muốn chết: “Anh, nói chung là vậy đấy!”
Hoắc Minh vỗ đầu cô ây, dịu dàng nói: “Em đi ngủ trước đi!”
Hoắc Minh châu không yên tâm: “Anh, hôm nay anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh chỉ cười rồi cũng nói gì…
Anh ngồi lại dưới lầu ước chừng thêm nửa giờ, khi bình minh dâng lên mới quay về giường ngủ của mình, anh ngồi dưới đuôi giường, mở một quyển notebook ra.
Đúng vậy, anh đã sao chép lại một phần của cuốn sổ.
Anh lật xem những điều “Minh” đã viết lại, hơn nữa còn có lời Minh Châu kể.
Trước sau nổi liền…
Ngày tiếp theo, anh tới văn phòng.
Thư ký Trương thấy Hoắc Minh ký văn bản, đang định cầm lấy rồi đi phát, Hoắc Minh gọi cô ấy lại: “Thư ký Trương, cô điều tra giúp tôi một địa chỉ.”
Thư ký Trương rất bất ngờ: “Luật sư Hoắc muốn tăng ca sao?”
Hoắc Minh kéo nhẹ cà vạt xuống, ho nhẹ một cái: “Không phải! Là mẹ của ôn Noãn! Hiện tại bà ấy đang ở thành phố B phải không?”
Thư ký Trương cười: “Không cần điều tra! Tôi thường hay tặng đồ tới đó thay Tổng Giám đốc Ôn!”
Cô ấy viết địa chỉ cho Hoắc Minh.
Một giờ sau, Hoắc Minh cầm một đống quà, tới ấn chuông cửa chung cư của dì Nguyễn.
“Ai thế!” Dì Nguyễn tới mở cửa, sau đó thì ngây ra.
“Minh…”
Hoắc Minh cười nhẹ rồi đi vào bên trong, thân thiết gọi một tiếng: “Mẹ, con tới đây thăm mẹ!”
Dì Nguyễn;…
Tuy rằng Hoắc Minh và ôn Noãn đã ly hôn nhưng chuyện từng xảy ra giữa hai thật sự quá phức tạp, Dì Nguyền cũng không thể quá lạnh lùng: “Tới đây thì cứ tới thôi, mua mấy thứ này làm gì, đồ Noãn Noãn mua cho dì vẫn chưa ăn hết nữa!”
Thật ra điều bà ấy muốn hỏi là bây giờ hai người như thế nào rồi!
Hoắc Minh cởi áo khoác, treo trên giá áo.
Anh thay dép đi trong nhà một cách tự nhiên, ngồi xổm xuống mở một hộp quà ra: “Không phải đồ ăn! Là máy mát xa chân, con nghe thư ký Trương nói hiệu máy mát xa chân này có hiệu quả rất tốt… Mẹ, để con đố nước vào rồi thử cho mẹ xem!”
Hoắc Minh nói xong rồi chạy vào nhà vệ sinh lấy nước.
Dì Nguyễn kinh sợ.
Mở miệng đóng miệng một câu mẹ, lại còn tự mình lấy nước hầu hạ mát xa, bà ấy thật sự ăn không tiêu! Bà ấy lén chạy vào phòng gửi tin nhắn cho Ôn Noãn:
[Con và Minh đã quay lại rồi sao? Thằng bé chạy tới nhà mẹ rồi!]
Vừa mới gửi tin nhắn xong, ngấng đầu lên lại thấy Hoắc Minh đứng ở trước cửa phòng.
Dì Nguyễn nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm.
Hoắc Minh mỉm cười: “Mẹ, chúng con vẫn chưa làm lành! Hôm nay con tới đây chỉ vì muốn thăm mẹ thôi.”
Anh đỡ dì Nguyễn, vô cùng dịu dàng: “Mẹ lại đây thử xem nước có nóng không! Nếu không vừa thì con sẽ đi đố!”
Dì Nguyễn bị sự ân cần của con rể cũ đánh gục!
Hoắc Minh vốn đẹp trai, lúc nhiệt tình muốn lấy lòng người khác, thật sự không có ai có thể chịu đựng được.
Nhưng Dì Nguyễn lại thương con gái, bà ấy chần chờ nửa ngày rồi mới nói: “Minh, con tới đây mẹ rất là vui, nhưng mà… chuyện giữa con và con bé, mẹ vần sẽ tôn trọng con bé!”
cho bà ấy, nghe thấy thế thì cười nhạt: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy! Con chỉ muốn trò chuyện với mẹ thôi, muốn biết chuyện hồi còn nhỏ của ôn Noãn!”
Đáy lòng dì Nguyễn trở nên mềm nhũn.
Bà ấy nghĩ tới những chuyện xảy ra từ trước tới nay, nghĩtới chuyện cũ lúc nuôi nấng ôn Noãn cùng với Ôn Bá Ngôn.
Bà ấy có hơi xúc động, nói có hơi nhiều.
Hoắc Minh vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, sau đó lại ở đây ăn cơm, lúc anh lái xe về đã là chín giờ tối.
Vừa mới ngồi vào xe, ôn Noãn gọi điện thoại tới.

Chương 443 Cò nghĩ, nếu đây là mơ,​

Một tay Hoắc Minh đang giữtay lái.
Một tay áp di động vào tai, bên kia truyền đến giọng nói của õn Noãn: “Hoắc Minh, anh đang đến chổ mẹ tôi sao?”
“ừm!”
Giọng điệu của anh dịu dàng hơn vài phần, không hề có dáng vẻ quát tháo như tối hòm qua.
ỏn Noãn đắn đo mãi, cuối cùng cũng nói thẳng với anh: “Chúng ta ly hòn rồi, anh đừng quấy rầy bà ấy.”
Hoắc Minh nở một nụ cười rất nhạt.
Anh hỏi lại: “Sao vậy, ly hôn rồi không được về thăm mẹ vợ cũ sao? Anh thấy mẹ rất vui khi gặp anh đấy chứ.”
Anh ngang ngược nhưvậy, ôn Noãn cũng hết cách với anh.
Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nói: “Đi đi! Anh vui là được!”
Cò đang định cúp máy thì Hoăc Minh vội vàng nói: “Chuyện tối hòm qua, xin lỗi em!”
ôn Noãn không nói gì.
Giọng nói của Hoăc Minh càng lúc càng trầm thấp dịu dàng: “Anh chỉ là thấy cây Morning Dew kia nên nhất thời câm lòng không được thòi, chúng ta từng làm trên đó rồi, phải không?”
Ôn Noãn ngấn người.
Anh nói từng làm…
Anh nghe tiếng thở gấp dồn dập trong di động, không khỏi khẽ cười: “Quên rồi sao? Vào đêm Giáng sinh đó!”
Những ngón tay cầm di động của ôn Noãn siết chặt đến trắng bệt.
Cò bỗng cúp điện thoại…
Mới cúp xong di động lại vang lén, cò tưởng đâu là Hoẩc Minh nên không định bắt máy.
Nhưng điện thoại cứ vang lén mãi.
Cò nhìn lại, vậy mà là Bạch Vi.
Ôn Noãn hơi áy náy, vội vàng nghe điện thoại: “Bạch Vi! Xin lỗi!”
Bạch Vi giả vờ oán giận: “Cậu làm gì nãy giờ thế, tớ gọi cháy máy luôn rồi cậu mới nghe là sao!… Ra ngoài uống một ly đi!”
Ôn Noãn cũng đang định chia lợi nhuận nửa năm qua cho cò ấy nén đồng ý ra ngoài.
Nửa tiếng sau, ôn Noãn bước vào một quán bar nối tiếng.
Nơi này tròng cũng khỏng tệ, Bạch Vi yéu cầu một gian phòng riêng nhỏ cho hai người, quang cảnh vò cùng tốt, có thể nhìn cảnh đêm của cả nửa thành phố B.
ôn Noãn đưa tấm séc cho Bạch Vi.
Bạch Vi nhìn mặt trước, con số ghi trên đó còn nhiều hơn cò tưởng.
Cò ấy cực kỳ ngạc nhiên: “Chu Mộ Ngôn tài thật đấy!”
Ôn Noãn nhấp một ngụm cocktail, cười nhạt: “Giờ đang là mùa Giáng Sinh, thỉnh thoảng Mộ Ngôn cũng qua chỉ điểm cái này cái kia!”
Bạch Vi nhớ lại con sói nhỏ kia, cám thấy thật đáng tiếc.
Cò ấy lại nói sang chuyện ngôi sao tén Bạch Tuân kia: “Người kia cũng tốt lắm đó! Tớ hỏi thãm giúp cậu rồi, sinh hoạt cá nhán rất sạch sẽ, bối cảnh gia đình cũng trong sạch, cậu thật sự không suy nghĩ thử sao?”
Ôn Noãn nghịch nghịch chén thủy tinh, nhẹ lắc dâu.
Cò nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, thấy những con phố phồn hoa nhộn nhịp, thấy ánh đèn neon lặp lòe khắp chốn, khóe mắt dần ấm ướt.
Bạch Vi đoán được ôn Noãn đang nghĩ đến ai, thở dài trong lòng.
Người Ôn Noãn thích,
Trước giờ chỉ có Hoắc Minh…
Để làm dịu bầu không khí, Bạch Vi giả vờ giận dồi: “Kể từ lúc cậu tiếp quản Tây Á, tớ hẹn cậu mười lần mà cậu chỉ chịu ra ngoài đúng một lần!”
Ôn Noãn khẽ cười: “Tớ phải chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư.”
“Vậy ngày mai cậu vào Nam công tác, hai đứa phải làm sao đây?”
“Tớ gửi hai đứa nhỏ về nhà cũ một tuần.”
Sáng sớm, cò chở hai con gửi sang nhà cũ.
Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, Tiểu Hoắc Tây nghe thấy sắp về nhà họ Hoắc thì vui mừng khấp khởi, thậm chí còn diện chiếc váy xinh nhất của mình.
Cò bé rất muốn gặp bố!
Ôn Noãn thấy dáng vẻ mừng rỡ của con thì cũng bị cuốn theo.
Cò xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Hoâc Tây: “Con sang đó nhớ dần Thước Thước chơi cùng con nữa nhé?”
Tiểu Hoắc Tây đã nhảy lên ghế sau xe.
Hai người một trước một sau, cùng với mấy xe bảo mẩu lái về nhà họ Hoắc, đến nơi mới hơn chín giờ.
Người nhà họ Hoâc đã đợi tử sớm.
Tiểu Hoắc Tây làm nũng với ông nội một lát liền nhào vào lòng Hoắc Minh, còn vòi bố mau ôm con.
Hoắc Minh thơm thơm cò bé, nhìn về phía
ôn Noãn.
Bởi vì đi cõng tác nên ôn Noãn ăn mặc rất đơn giản gọn nhẹ, quần âu sáng màu kết hợp với áo len cao cổ.
Bèn ngoài khoác một chiếc bành tô len màu bạc.
Hoăc Minh thản nhiên hỏi: “Mấy giờ bay?”
“Mười một giờ!”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thấm.
Một lát sau, anh nói: “Lát nữa anh sẽ đưa em đến sân bay!”
Ôn Noãn nhìn ra ý anh, lạnh nhạt từ chối: “Không cân, còng ty sẽ cho xe đến đón tòi!”
Hoẳc Minh ít nhiều cũng có chút thất vọng.
Ôn Noãn khỏng muốn dây dưa quá lâu với anh, bèn quay sang nói chuyện với bà Hoăc, tuy rằng cò đã ly hòn với Hoắc Minh nhưng mối
quan hệ giữa cò và nhà họ Hoắc vẩn không tệ…
Khi cò đang nói chuyện, Hoắc Minh đứng cùng Tiếu Hoắc Tây.
Nhưng ánh mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn…
Ôn Noãn chỉ nán lại nửa tiếng, xe thương vụ của Tây Á đã đến đón người, cửa xe màu đen mở ra, Hạ Như Lâm xuống xe, cung kính chào hỏi Hoắc Chấn Đông.
Hoắc Minh nhíu mày, nhỏ giọng hỏi ôn Noãn: “Hạ Như Lâm cũng đi?”
Ôn Noãn kỳ quái liếc anh một cái.
Hạ Như Lâm là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn, anh ta đi còng tác không phải chuyện bình thường sao?
Hoắc Minh nghiên răng nghiến lợi, đích thân tiễn ôn Noãn lên xe, còn giữ cửa xe nói với Hạ Như Lâm: “Cơ thể ôn Noãn không tốt lắm, làm phiền Tổng Giám đốc Hạ quan tâm rồi!”
Hạ Như Lâm như thể không nghe ra loại lời nói công khai thể hiện chủ quyền như thê’ này.
Anh ta mỉm cười: “Luật sư Hoắc yên tâm, đây là nhiệm vụ của tòi!”
Hoắc Minh cũng không rảnh nói thêm, anh nhìn Ôn Noãn thật sâu…
Hạ Như Lâm lén xe.
Đợi cho xe đã đi rất xa, anh ta mới nhịn không được mà hỏi: “Cò và anh ta, đang định quay lại với nhau sao?”
Ôn Noãn muốn nói không.
Nhưng cò biết tâm ý của Hạ Như Lâm, cũng không muốn làm chậm trễ anh ta, bèn hàm hồ ừ một tiếng: “Có lẽ vậy!”
Hạ Như Lâm mỉm cười.
Trước giờ, anh ta vẫn luôn là một người đàn ông ôn hòa, bao dung.
Nhà họ Hoắc.
Doãn Tư còn nhỏ, chỉ ngủ suốt ngày, được bảo mầu bế đến phòng cho bé.
Hoẩc Minh ngồi lại, chơi xếp gỗ với Tiếu Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông đứng ở một bên, hồi lâu sau vần không kiềm được mà lên tiếng:”
Nhìn người ta như hình với bóng như thế, chằc là khó chịu lắm nhỉ!”
Hoắc Minh còn chẳng thèm ngấng đau lên một cái, giọng lạnh nhạt: “Đi cõng tác thòi, như hình với bóng cái gì!”
Hoắc Chấn Đông: Bố không tin con không ghen!
Đến đầu giờ chiều, Tiếu Hoâc Tây phải ngủ giấc trưa.
Cò bé bước vào phòng ngủ của Hoăc Minh, cơ thế bé nhỏ nép vào người bố, cuộn lại một cục nhỏ nhỏ mềm mềm.
Tóc cô bé lại còn xoăn xoăn phồng phồng, cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Minh vuốt nhẹ đầu nhỏ của cò bé, dỗ con ngủ…
Khoảng hai ba tiếng sau, anh đứng dậy xuống lầu.
Hoắc Chấn Đông đang ngồi uống trà, thấy con trai cầm chìa khóa xe ra ngoài, õng hừ nhẹ bảo: “Đi đâu đấy?”
Hoắc Minh hơi khựng lại: “Đi bệnh viện!”
Anh sửa sang lại cố áo sơ mi, kiêu ngạo nói: “Gần đây con có đi gặp chuyên gia, sau khi điều trị mấy đợt thì cũng mơ hồ nhớ ra vài chuyện cũ rồi!”
Hoẩc Chấn Đòng kinh ngạc trợn mẩt: Hoẩc Minh nhớ lại rồi?
Nhưng thấy anh hành động như vậy, õng liền hiểu ra, hừ lạnh một tiếng: “Con không nhớ được! Lý do tệ như thế mà cũng nghĩ ra!”
Cùng ngày hòm đó, ôn Noãn tới phương Nam.
Có lẽ vì chưa thích nghi được thời tiết ở đây nén đêm đó, ôn Noãn lên cơn sốt, lúc Tiểu Hoắc Tây gọi video cho cò, ôn Noãn vẩn chưa ổn lắm.
Hoẳc Tây còn nhỏ lắm.
Cò bé nhanh nhẹn chạy đi rồi chạy lại, cềm một cái ống nghe bệnh đến.
Bắt đầu khám chữa cho ôn Noãn.
ôn Noãn nhìn mái tóc nâu trà kia của cò bé, liền cảm thấy trong lòng như mềm ra, bắt dầu nhớ con.
Cò thậm chí còn hơi hối hận vì đã đi còng tác.
Hoăc Minh cầm điện thoại, thấy ôn Noãn đang dựa vào chiếc giường lớn màu trẳng trong khách sạn, mặt đỏ bừng bất thường, rõ ràng là
bị ốm.
Anh thì thầm: “Phụ nữ như em, tội gì mà phải vất vả thê’ này!”
Hoắc Tây không còn ở đó nữa, ôn Noãn cũng không thèm trả lời anh.
Cò khẽ nhăm măt lại, hàng mi dài run run: “Hoắc Minh, anh đang kỳ thị phụ nữ đấy!”
Hoầc Minh im lặng hồi lâu.
Giọng nói anh trầm xuống, nghe hơi khàn khàn: “ôn Noãn, là anh xót em! Anh giao Tây Á cho em chỉ vì muốn em nâm được thứ gì đó trong tay, muốn em được sống thoái mái yên ổn, chứ không phải ép em phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ!”
Ôn Noãn ngây ra.
Đây là lần thứ hai anh nói mấy lời lập lờ nước đòi như vậy.
Làm cò tưởng rằng, Hoắc Minh đã trở về!
Cõ nhắm mắt lại, hơi thở nóng hầm hập, mặt càng lúc càng đỏ…
Đúng lúc này, từ bên phía cò vang lên tiếng gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng Hạ Như Lâm: “Tống Giám đốc õn, tỏi mua thuốc cho cô đây.”
Ôn Noãn như thế bừng tỉnh, yếu ớt nói: “Tòi cúp trước đây!”
Màn hình di động đen thui…
Sằc mặt Hoắc Minh cũng đen theo, sao Hạ Như Lâm có thể vào phòng khách sạn của cò cơ chứ, thư ký trợ lý đi đâu hết rồi, sao lại đế cò nam quả nữ ở chung phòng? Chẳng lẽ anh phải sắm vai một òng chồng thò lỗ chạy đến chăm vợ sao?
Anh thấy mình phải đi!
Hơn nữa, trông ôn Noãn có vẻ ốm khá nặng.
Hoắc Minh xoa xoa đỉnh đau Tiểu Hoắc
Tây, dịu dàng dặn: “Giờ bố phải đi tìm mẹ, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời õng nội nhé!”
Tiểu Hoắc Tây cầm bộ ống nghe lên.
Cò bé hào phóng đáp: “Bố mang cái này theo đi, bố nhớ chữa bệnh cho mẹ nha!”
Cò bé thật sự quá đáng yêu, Hoẳc Minh ôm con gái vào lòng, dịa dàng thơm thơm: “Được, bố không chỉ chữa bệnh cho mẹ con, còn mang mẹ con về nữa.”
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ anh, dạ một tiếng.
Hoắc Minh bế cô bé đều phòng ngủ của Hoắc Chấn Đòng, nhờ ông bà chăm sóc Hoẩc Tây, sau đó điện cho thư ký Trương sắp xếp máy bay tư nhân, Hoắc Chấn Đông vừa chơi với cháu gái, vừa chen vào sỉ nhục con mình: “Cậu Hoắc theo đuối vợ mà bày binh bố trận ghê quá nhỉ!”
Hoắc Minh nhỏ giọng đáp: “ôn Noãn không quen thời tiết ở đó, lẽn cơn sốt rồi.”
Hoắc Chấn Đông cũng có chút đau lòng: “Vậy anh còn khõng đi mau! Bố mẹ sẽ chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư thật tốt!”

Ba giờ sáng.
Sau khi Ôn Noãn uống thuốc xong, cả người như nhũn ra, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô căn bán không còn sức để ra mở, nhưng tiếng gõ cửa phiền phức kia cứ liên tục vang lên, cuối cùng cỏ phải lê thân thể ốm yếu của mình ra, cả người lằc lư, đi mấy bước mới tới cửa…
Cò tưởng là Hạ Như Lâm nên tùy tiện nói: “Như Lâm, tôi không sao!”
Như Lâm…
Hoắc Minh hơi híp mằt lại, nhanh chóng nhìn cỏ một lượt tử trên xuống dưới.
Cò mặc một chiếc áo tắm màu trắng, dây đai lỏng lẻo như sắp tuột xuống, nếu để ý sẽ thấy một chút cảnh xuân.
Đêm khuya, cò cứ thế này mà gặp Hạ Như Lâm?
Cơn tức bùng lên trong lòng Hoắc Minh, nhưng người trước mắt cứ như cục bột, chạm vào một cái đã gục xuống.
Anh đưa tay ngăn cò lại, hơi khuỵu xuống bế cò lên, đi về phía giường.
Ôn Noãn hơi tỉnh táo hơn một chút, nhận ra anh.
Cơ thế cò lún vào chiếc giường êm ái, Hoăc Minh cũng không rời đi mà một tay ôm cô, một tay nhanh chóng cởi áo khoác, áp trán mình vào trán cô: “Sốt đến mức này luôn à!”
“Không cần anh lo!” ôn Noãn xoay mặt đi.
Thật ra cô hiếu rõ, không chỉ vì không quen với khí hậu.
Mà còn vì tối hòm trước, anh đặt cô trên đàn dương cầm rồi muốn làm gì thì làm, ít nhiều cũng khiến cò bị cảm lạnh.
Ánh đèn mờ ảo.
Vợ chồng ly hòn lại áp sát với nhau như thế này thật sự kỳ cục, ôn Noãn đấy đấy anh, giọng khàn khàn: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường.
Anh cầm di động lẽn tìm số điện thoại, trả lời cỏ: “Em sốt đến mức này, anh lo chứ sao!”
Vò cùng đơn giản, hợp tình hợp lý.
Ôn Noãn thật sự khó chịu, cò nhăm măt lại.
Hoẳc Minh gọi điện thoại: “Là tòi Hoầc Minh đây! Đúng vậy… Vợ tôi không quen khí hậu ở đây, phiền anh đến đây một chuyến!”
Anh nói thêm vài câu khách sáo rồi cúp máy.
Lại nhìn sang ôn Noãn, cõ đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Có lẽ vì ngã bệnh mà tròng mắt cò tròng ngập nước, còn hơi đỏ ửng lẽn.
Hoẩc Minh mềm nhũn trong lòng.
Anh ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc màu trà, dáng vẻ như thế đang bât nạt một cò gái nhỏ: “Sao lại nhìn anh thế này?”
Ôn Noãn khẽ nhằm mằt lại, thì thầm mấy chữ: “Chỉ là tói cảm thấy, anh mất trí nhớ rồi nhưng khi anh lấy quan hệ vợ chồng ra để nói chuyện với người khác thì cảm giác vẫn như xưa.”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thắm.
Anh đứng dậy rót một cốc nước ấm cho cô, tròng thản nhiên hỏi: “Em thường xuyên nhớ về chuyện cũ sao?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Hoắc Minh đỡ cô dậy, để cô tựa vào vai mình rồi đút nước cho cô.
Cò hơi tránh đi, lại bi anh vỗ nhẹ vào mòng: “Cố tỏ ra cứng cỏi làm gì! Lúc trước khi anh cứu em ra khỏi bọn bẩt cóc, em bị chấn động não… ngoan hơn bây giờ rất nhiều!”
“ỏn Noãn, có phải càng lớn tuối càng không nghe lời không hả?”
Ôn Noãn kinh ngạc…
Bọn bắt cóc?
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc ấy bọn họ mới quen biết nhau chưa lâu.
Anh… nhớ ra rồi?
Vẻ mặt cò tròng ốm yếu tái nhợt, cánh mòi run run nhìn anh, khó khăn lăm mới thốt ra được hai chữ: “Minh?”
Cô không biết có phải bản thân đã sốt đến choáng váng luôn rồi không.
Nếu không, sao cõ có thể có cảm giác anh đã nhớ ra mọi chuyện?
Hoắc Minh dịu dàng vuốt ve mặt cò, cúi đau nói: “Anh đây!”
Ôn Noãn nhắm mắt lại.
Cô khóc, hai giọt nước mắt làn xuống từ khóe mât, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, cứ thế thầm lặng khóc.
Cò nghĩ, nếu đây là mơ,
Thì hãy đế cò mơ lâu thêm một chút…
Hoắc Minh nhét cò vào lại trong chăn, còn bản thân thì ôm cò cách một cái chãn, cằm tựa lén trán cò: “Đừng khóc ôn Noãn, là anh đây!”
Cánh tay thon gầy của ôn Noãn vòng qua cổ anh.
Cò vần lắng lặng khóc như cũ, giống như một cô nhóc, Hoắc Minh kìm lòng chẳng đặng, bàn tay vói vào chăn vuốt ve chơi đùa cơ thế mềm mại của cò, khiến cô thoải mái.
ôn Noãn đang ốm.
Mặc dù cò có cảm giác, nhưng không mạnh lắm…
Hoầc Minh chơi một lát liền ngừng tay, kết quả cò lại cầm tay anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Minh, đừng đi…”
Anh siết chặt vòng eo thon gầy của cò, xoay người hỏn cò.
Nụ hòn này, nóng bỏng mà triền miên…
Cho dù biết bản thân thật đè tiện, vò liêm sỉ, anh cũng đành vậy, cơ thế cò mềm mại như vậy, lại còn chủ động với anh… Quấn quít làm anh như nghẹt thở, tiếp tục dùng sức động đậy bàn tay chạm vào người cò.
Tất cả những chuyện xảy ra trước và sau khi anh về đều không thể ngất ngây đê mê như khoảnh khắc này.
Cơ thể của người đàn õng và phụ nữ vương vấn triền miên…
Bác sĩ đã đến, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ bên ngoài.
Hoắc Minh chống người ngồi dậy nhìn cò đang ở dưới thân mình, cò khẽ nhăm măt… như đang ngủ!
Yết hầu Hoẳc Minh run run nhảy lén nhảy xuống.
Vừa rồi suýt chút nữa anh đã làm ôn Noãn, trong khi cò còn đang ngã bệnh.
Sau khi mặc xong quần áo cho cô, anh mở cửa cho bác sĩ.
Bác sĩ có quen biết với Hoắc Minh, nhanh chóng kê đơn cho ôn Noãn, còn treo một bình truyền.
Cuối cùng, ông thấy tấm ga giường hỗn loạn bừa bộn của họ, thấp giọng dặn dò: “Ba ngày tới không được quan hệ! Cơ thế cò ấy đã rất yếu rồi!”
Da mặt dày như Hoắc Minh mà cũng không chịu nổi, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ nhanh chóng rời đi.
Hoắc Minh đóng cửa lại rồi quay người về giường.
ón Noãn đang ngủ.
Cò lặng lẽ nằm đó, như thể việc chưa xong vừa rồi chỉ là một cảnh ảo mộng.
Nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy chưa đủ.
Nhưng nội tâm anh lại bình tĩnh đến lạ.
Anh bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cò, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi khô vì sốt, thì thầm: “Ngoan quá! Lúc em nghe lời thê’ này, anh luôn muốn nâng niu em trong lòng bàn tay.”
Anh không thế xác đinh tình cảm bản thân dành cho ôn Noãn là gì.
Muốn buông tay, nhưng lại không buông được.
Cuối cùng, chỉ có thế dùng cách thức tầm thườna như vàv, du dổ cô vê lai bẽn mình…

Chương 444 Không say thì không ký được hợp đồng đâu​

Sáng sớm, ôn Noãn tỉnh lại.
Cò hoảng hốt không thòi, tưởng như mình đang chìm trong một giấc mơ.
Trong cơ mơ, Hoắc Minh khôi phục trí nhớ, anh dịu dàng nói: “ôn Noãn, anh về rồi đây!”
Ôn Noãn ngồi dặy.
Vươn tay lần mò, khóe mắt trào ra dòng lệ lạnh buốt.
Trước cửa phòng ngủ, Hoắc Minh bưng bữa sáng, thấy cô khóc thì khàn giọng nói: “Sao lại khóc rồi?”
Anh bước tới đặt bữa sáng lên đau giường, sờ trán cò kiếm tra: “Hết sốt rồi!”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Mũi cò hơi phiếm hồng, tròng đáng thương cực kỳ, khiến người đàn ông xót xa không thôi, Hoắc Minh cúi đầu nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mất.”
Cánh mòi ôn Noãn run run, cuối cùng cũng không có can đảm hỏi thẳng.
Một lát sau, cò mới bình tĩnh lại một chút: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Minh dựng một cái gối sau lưng cỏ, bưng cháo cho cò ăn, nhưng ôn Noãn lại không chịu động đến, nuốt được mấy miếng bổng nhớ ra bản thân chưa đánh răng…
Biểu cảm trên mặt cô có chút đáng yêu.
Hoắc Minh không nhịn được mà vươn tay ra, nhéo nhéo má cò: “Tình huống đặc biệt nén anh mới tha cho em đấy!”
Ôn Noãn lắc đều: “Không có khấu vị.”
Cò vẩn muốn hỏi tại sao anh lại ở đây…
Hoăc Minh nghiêng người về phía cỏ, gương mặt anh tuấn sát lại rất gần cò, gần đến mức hô hấp giao hòa rối loạn, con ngươi màu đen của anh nhìn cò chăm chú, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường: “Ly hôn à? ốm thành thế này mà còn muốn chịu một mình!”
Ôn Noãn muốn tránh đi, lại bị anh giữtừ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy eo cô.
Chậm rãi vuốt ve.
Không phải ham muốn tình dục, chỉ là muốn chiếm hữu cò.
Anh vừa đẹp trai, lại trêu chọc dịu dàng như thế, nói thật ôn Noãn cũng không cưỡng lại nổi, nhưng vẩn mạnh miệng nói: “Tỏi có thể để người khác chăm sóc mình.”
“Hạ Như Lâm? Hay là tên … họ Bạch kia?… Ôn Noãn, trong lòng em có bọn họ không, nếu có tại sao em lại từ chối bọn họ?”
Ôn Noãn bị anh giữ riết, bắt đầu thấy hơi khó thở.
Cảm giác buồn nõn quen thuộc lại ập đến…
Hoẳc Minh thấy sắc mặt của cò không ổn nên hơi buông tay ra, rót nước cho có uống thuốc.
Cả người ôn Noãn toát mồ hòi.
Cò nhớ hóm nay đã hẹn người đi xem đất.
Hoăc Minh đế cò nằm xuống, thấp giọng: “Nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau, anh đi thay em.”
ón Noãn hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là giọng của Hạ Như Lâm.
Hoăc Minh nhìn ôn Noãn, ôn Noãn cũng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi ra cửa, Ôn Noãn gọi anh: “Anh đừng mở cửa…”
Hoắc Minh hừ nhẹ: “Không được để người khác thấy anh sao?” Anh nói xong bèn đấy cửa ra.
Bên ngoài quả thật là Hạ Như Lâm, anh ta còn đang cầm một phần ăn sáng trong tay.
Khi đối diện với Hoắc Minh, bầu không khí khó nói nên lời, nhưng Hạ Như Lâm lập tức cười nhạt: “Tống Giám đốc ôn thấy khỏe hơn chưa?”
“Hạ sốt rồi, nhưng tinh thần vẫn chưa ổn lắm.”
Hoằc Minh bước lùi mấy bước, đế anh ta vào phòng.
Hạ Như Lâm gật đau, đặt bữa sáng xuống.
Đương nhiên anh ta cũng thấy bữa sáng được đặt trên đầu giường, ánh mât hơi buồn buồn.
Tử đầu đến cuối, anh ta biết mình không có cơ hội nào, không chỉ là ôn Noãn âm thầm từ chối, mà còn là lúc trước Hoắc Minh từng nhận ra nãng lực của anh ta, cho anh ta một cơ hội, có thế nói nếu không có Hoắc Minh, sẽ không có Hạ Như Lâm của ngày hõm nay…
Hạ Như Lâm không thể nào làm ra chuyện bội bạc như vậy.
Sau đó, anh ta và Hoắc Minh cùng nhau thảo luận về miếng đất kia.
Ôn Noãn nâm trén giường, yếu ớt nghe…
Sau đó cò ngủ thiếp đi, nhưng trước khi mất ý thức, cò thấy như bản thân đã tìm về được cảm giác thoải mái khi có người đế nương tựa. Giống như lúc cò được ăn cả ngã v’ẽ không mà lao xe thẳng về phía Kiều An, khỏng phải là cỏ không sợ, nhưng đã có một đòi tay ấm áp ỏm lấy cô, nói với cò: “On Noãn, đừng sợ.”
Loại cám giác an toàn này, trước giờ chỉ có Hoắc Minh mới có thế cho cò.
Khiến cho ôn Noãn chí muốn hãm sâu vào trong đó…
*
Ôn Noãn ngủ ở khách sạn cá một ngày.
Khi màn đèm buông xuống, chân trời đã nổi lên ráng đỏ, áng mây như nhuốm lửa, rực rỡ và đồ sộ trôi trên nền trời.
Cò tẩm rửa, cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn rất nhiều.
Cửa vừa mở ra, Hoắc Minh mang hai hộp cơm vào, thấy cô quay lưng về phía mình thì cực kỳ săn sóc nói: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Ôn Noãn quay lại, lặng lẽ nhìn anh.
Từ khi anh mất trí nhớ, cò đã ở bên anh hơn nửa năm.
Cô từng nghĩ bản thân hiếu thấu anh, nhưng giờ cò lại không rõ… giờ đây Hoắc Minh đang nghĩ gì, anh xun xoe nịnh nọt cò là vì muốn kết hòn lại với cò sao?
Hơn nữa…
Chuyện tối hôm qua, có phải là mơ hay không?
Hoẩc Minh nhìn ra vẻ mâu thuần trên mặt cô, cười nhẹ: “Em là mẹ của hai đứa con anh,
tạm thời anh cũng không có ý định tái hôn, đối tốt với em… chẳng lẽ lạ lắm sao?”
Ôn Noãn yên lặng đi đến bàn ăn nhỏ, ngồi xuống.
Cò cũng hơi đói bụng…
Hoắc Minh bày biện, dọn đồ ăn ra bàn, anh nhìn cỏ ăn, thế rồi không nhịn được mà hỏi: “Lúc đói thì ngoan thế này, có phái khi ăn no rồi lại lơ anh không?”
Ôn Noãn đúng là bội phục ăn, ngồi ăn một bữa cơm thòi mà anh cũng có thế thốt ra mấy lời mập mờ như vậy.
Cò trừng mắt liếc anh một cái.
Hoắc Minh cười cười, nhưng sau đó nói ra suy nghĩ của mình sau khi đi xem đất cho cõ, anh quan sát rất tinh tường, khi nói cũng rất có sức thuyết phục, dù cho đến giờ ôn Noãn đã có chút thành tựu, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ năng lực của anh.
Cuối cùng, anh ngẩm nghĩ nói: “Nhưng đối phương vẩn còn tiếng xấu chưa dứt, cho nên anh nghĩ nếu miếng đất này vượt quá bốn triệu thì không đáng lấy nữa.”
Con số này cũng không khác mấy so với số chốt của Ôn Noãn.
Cò ò một tiếng.
Hoắc Minh thấy cò mặc áo tẳm, đòi mẳt tối lại, không kiềm được mà xoa xoa mái tóc màu trà của cõ: “Phía dưới cũng ngoan lâm, như mẹ bọn nhỏ vậy.’1
Cơ thế Ôn Noãn cứng đờ…
Cò ngước mắt nhìn anh, nhưng Hoắc Minh vần giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cũ.
Như thế, chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Cơm nước xong, anh cũng không dây dưa thêm, thậm chí còn thuê một phòng đối diện phòng cò. ôn Noãn biết buổi tối Hạ Như Lâm còn phải sang phòng anh tăng ca…
Đêm khuya, ôn Noãn ném mình trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cò nghĩ mình điên mất rồi…
Ngày hòm sau, cò không nhịn được mà gõ cửa phòng Hoâc Minh, cò định hỏi anh…
Cánh cửa mở ra,
Hoẩc Minh đứng trước cửa, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, trên người chẳng có bao nhiêu quần áo.
Phía trên trần trụi, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khán tắm.
Tửng giọt nước trên ngọn tóc tử từ nhỏ xuống, trượt dọc theo những đường cong góc cạnh trên khuôn mặt anh, rồi lăn tiếp xuống dưới chiếc khăn tâm… sau đó bị bốc hơi bởi nhiệt độ nóng bỏng nơi đó.
Cố họng trắng nõn của õn Noãn khẽ giật giật.
Hoắc Minh lấy khãn mặt lau tóc, thản nhiên hỏi: “Không phải em có bữa tiệc sao, sao giờ còn chưa chuấn bị?”
Tuy nói vậy, nhưng anh vần tránh ra, nhường đường cho cò vào.
Ôn Noãn tựa người vào cửa.
Hoăc Minh cầm hộp thuốc ở cuối giường lên, lấy một điếu ra châm lên. Sương khói mập mờ, anh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
ón Noãn do dự mãi, cuối cùng cũng nhẹ giọng hỏi: “Anh chưa nhớ lại đúng không?”
Hoầc Minh siết chặt đầu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi ừ một tiếng: “Nhớ được một ít.”
Trái tim ôn Noãn phập phồng liên hồi.
Anh nói, anh nhớ được một ít…
Cò muốn hỏi anh nhớ được cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, cò cảm giác như gần như xa, như thế anh đang theo đuối cô, lại như thể chỉ xem cô là vợ cũ.
Anh thật biết cách nẳm giữ trái tim người khác.
Cò không nói lời nào, Hoầc Minh cũng không tiếp lời, anh chỉ nhìn cò rồi từ từ hút xong điếu thuốc.
Cuối cùng anh đến trước mặt cò, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ từ từ nhé!”
Đòi mòi cò run rấy.
Hoắc Minh nhẹ tay xoa nằn mòi cô: “Anh muốn em, muốn đến toàn thân đau nhói, nhưng anh biết em rất bài xích anh! Anh chỉ có thể cố gắng đối tốt với em, lần này chúng ta từ từ v’ê bên nhau nhé, được không em?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, khóe mẳt ướt át…
Hoăc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cò.
Anh dán sát vào tóc cô, dịu dàng lặp đi lặp lại nói: “Anh xin lỗi, ôn Noãn! Xin lổi em! Anh không nèn quên em!”
Cò dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, từ
đầu đến cuối không hề đấy anh ra!
Cả đời này, cò xem như đã rơi vào tay anh mất rồi…
Đến cuối, bọn họ cũng không h‘ê có bất cứ hành động thân mật nào, chỉ ôm nhau một lát, hồi làu sau, âm thanh của ôn Noãn vang lẽn, mang theo giọng mũi: “Em về phòng thay quần áo!”
Hoắc Minh mở cửa cho cô.
Nhưng đúng lúc cò vừa ra ngoài, anh lại bắt lấy cổ tay cò: “ôn Noãn!”
Mắt cỏ rưng rưng đẫm lệ.
Tay Hoắc Minh trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve ngón chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út kia của cò, chiếc nhẫn 5.2 carat kia là chiếc anh đã đeo cho cò ở thành phố c…
Hoắc Minh thầm thì: “ôn Noãn, sau này đừng tránh anh nữa nhé!”
Ôn Noãn chạy trối chết về phòng…
Hoắc Minh lẳng lặng đứng đó, anh rất muốn giữ cò lại, nhưng ngoài việc muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, ngoài ham muốn thế xác và sự chiếm hữu không thể giải thích được với cơ thể cô, thật ra anh còn có lý do khác.
Ví dụ như, chiếc nhẩn kim cương mà anh vừa vuốt ve kia,
Hay là vành tai hơi nhọn của ôn Noãn đỏ lén vì anh…
Sự ngượng ngùng vò tình đó khiến anh động lòng, cũng khiến anh ghen tỵ.
Nửa tiếng sau, bọn họ ra khỏi khách sạn.
Ôn chủ công ty đối phương rất hiếu khách, õng ta không biết mối quan hệ giữa Hoẳc Minh và Ôn Noãn, nên sãn sóc sẩp xếp cho Hạ Như Lâm và Hoắc Minh hai cô gái trê tuổi xinh đẹp.
Nghe nói là sinh viên trường nghệ thuật, như nước hồ trong vắt.
Hạ Như Lâm nhập gia tùy tục, cũng khó từ chối được, cứ để cô gái ngồi bẽn cạnh mình.
Hoắc Minh vòng tay qua vai ôn Noãn, kiêu ngạo nói: “Tống Giám đốc Trương, khỏng phải tòi không muốn thả lỏng, có điều người nhà quản chặt lằm, tòi đi cỏng tác cũng không rời!”
Tống Giám đốc Trương sửng sốt.
Sau đó liền tự phạt ba chén, nhận tội với Ôn Noãn.
Ôn Noãn không nói nên lời, chỉ cười nhạt…
Đêm đó, Hoắc Minh uống rất nhiều, cũng may đã bàn xong hợp đồng trên bàn rượu, ôn Noãn rất bất ngờ, cò vần luôn tưởng Hoắc Minh chỉ thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.
Không ngờrâng khả năng của anh trên bàn rượu cũng rất đỉnh.
Hạ Như Lâm cũng uống không ít rượu, tửu lượng của anh ta không tốt lắm, được nửa buổi thì phải gọi người giúp đỡ về khách sạn trước.
Bữa ăn kết thúc, Hoắc Minh cũng uống không ít hơn là mấy.
Lái xe đỡ anh lén xe, ôn Noãn ngồi cạnh anh, trong lòng có chút không thoải mái.
Hoầc Minh say rồi.
Nhưng cũng khõng say đến mức khõng rõ thần trí, anh nâng tay vỗ vỗ cò: “Việc làm ăn trong Nam là vậy đấy, đặc biệt là người trong ngành bất động sán, không say thì không ký được hợp đồng đâu!”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Cho dù bên trong xe tối om, cò vẫn có thế thấy gương mặt anh đỏ bừng cả lén, cá người lộ ra vẻ gợi câm.
Ôn Noãn nói nhỏ: “Tại sao anh muốn giúp tòi?”
Trong xe lặng thinh hồi làu…
Hoắc Minh lấy tay che mặt, nhẩm mẩt lại, nhẹ giọng nói: “Em là vợ của anh, sao anh có thể để em vì cõng việc mà liều mạng uống rượu?… Lại còn mới ngã bệnh nữa chứ, chẳng lẽ em nahĩ anh khònq đau lòna sao?”

Chương 445 Ôn Noãn kéo chăn đắp kín người.​

Anh nói, dịu dàng mà tình tứ.
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên: “Đừng nói lung tung, em không phải vợ anh!”
Bẽn trong xe, mùi rượu thoang thoảng quyện cùng hương hoocmon nam tính của người đàn ông tản ra khắp nơi.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, nâng tay nhẹ nắm lấy tay cò, tìm kiếm chiếc nhần kim cương giữa ngón tay cỏ, nhỏ giọng thầm thì: “Nhẫn vẫn còn ở đây, em nói xem, nếu em không phải vợ anh thì là vợ ai?”
Ôn Noãn không tìm được từ nào đế phản bác.
Hoắc Minh nghiêng đau, ánh mắt ỏn hòa như nước…
Khi cò trở nên ngoan ngoãn, thật sự rất mềm mại.
Giọng anh khàn không chịu nổi: “Bây giờ anh cũng xem như là một nửa Minh của em rồi, có phải không?”
Cái gì mà một nửa Minh cơ chứ…
Đúng thật là không biết xấu hố!
Ôn Noãn nóng mặt, nhưng anh lại sáp người tới, sức nặng toàn bộ cơ thể đều đè trén vai cõ: “Ôn Noãn, anh không tin em không có chút rung động nào.”
Đúng vậy, ôn Noãn thật sự rung động.
Nhưng cò luôn cảm thấy, có điều gì đó không ốn.
Bổng dưng anh nhớ ra nhiều chuyện như vậy, khiến cò có chút không quen.
Hoẳc Minh giữ một lọn tóc dài màu nâu trà của cò, nhẹ nhàng nhướn cổ rồi hòn cò, người anh nóng như phát sốt, môi ràng đều tràn ngập vị vang đỏ êm dịu, hòa hợp với mùi hương nam tính đặc trưng từ anh.
Tiếng thở dốc ngâm trong dục vọng,
Tiếng hòn mòi nho nhỏ đay mập mờ,
Tài xe ở phía trước thậm chí không dám phát ra một tiếng động nào.
Hoắc Minh hôn cô một lát rồi mới buông ra, tựa trán và trán cỏ, anh dịu dàng nhìn cò, hưởng thụ sự ngoan ngoãn dịu hiền của cô…
Ôn Noãn run rẩy không ngửng.
Cò dán vào ngực anh, một lát sau ngực anh truyền đến cảm giác ấm nóng mà ấm ướt, không thoải mái lắm.
Cò khóc…
Hoắc Minh, anh đã về thật sao?
Anh có biết em nhớ anh lắm không!
Hoăc Minh dịu dàng thấp giọng: “Đừng khóc! Ôn Noãn, đừng khóc! Anh sẽ tử từ nhớ lại hết thòi!”
Cò bất ngờ nâng tay, đấm mấy cái vào
ngực anh.
Cho dù trong lòng bất an, nhưng cô không thế tử chổi Hoắc Minh của bây giờ được…
Đã đến khách sạn.
Anh đưa cô về phòng, có lẽ là lâu rồi chưa sinh hoạt vợ chồng, hai người đều gấp gáp lên phòng.
Khi Ôn Noãn quẹt thê mờ cửa, cơ thể bị òm trọn từ phía sau.
Anh vuốt ve eo nhỏ của cô, dựa vào lưng có, thấp giọng cười cười: “Em vần còn tập gym nhỉ, eo vừa chắc vừa nhỏ, như gái trẻ vậy.”
Ôn Noãn biết anh muốn.
Nhưng tốc độ quá nhanh, cò thấy quá đột ngột, cô sợ một đêm say sưa qua đi, thứ cò phải đối mặt sau đó là một đòi mẩt xa lạ…
Ôn Noãn giữ lấy tay anh: “Không phải anh nói từ từ sao?”
Hoẳc Minh ồ một tiếng.
Anh tiếp tục chiếm đóng cỏ thêm một lát, ngón tay vuốt ve chiếc nhẩn kim cương trên tay cô: “Lần này chúng ta phải tố chức một hõn lễ thật long trọng.”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Bọn họ chia tay rồi quay lại nhiều lần, đã có với nhau hai đứa con rồi, thật ra có làm hòn lề hay không cũng không quan trọng mấy, quan trọng là… người này… thật sự đã về rồi sao?”
Ôn Noãn xoay người trong lòng ngực anh: “Khi nào về, em và anh cùng đi gặp bác sĩ nhé.”
Ý cười của Hoắc Minh nhạt đi.
Nhưng chỉ lát sau, anh lại nhẹ nhàng sờ soạng eo cỏ: “Được!”
Đáng lẽ họ nên về phòng ngủ bên trong, nhưng cô không nhịn được mà òm lấy eo anh, yêu kiều tựa vào lòng anh.
Cái õm này, ôn Noãn đã chờ rất lâu rồi!
Hoẳc Minh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực mình.
Ánh mắt anh phức tạp mơ hồ.
Giờ phút này ôn Noãn thùy mị như vậy, hết lòng yêu thương anh, đây đều là điều anh hằng nhớ mong… Rõ ràng bây giờ anh đã có được cơ thể của cò, chỉ cần anh đồng ý, tối nay anh có thế hưởng thụ cơ thế cỏ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ…
Thứ anh muốn không còn chỉ là cơ thế của cô.
Anh muốn toàn bộ con người cò!
Cuối cùng, anh vẩn bước vào phòng cò, bọn họ hôn nhau đắm đuối trong căn phòng tối tãm, không khí thoang thoảng hoocmon động tình của hai người…
Khi dục vọng bùng nố, dáng vẻ anh chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Cuối cùng, hai người nghiêng ngã lảo đảo ném mình xuống giường…
Vào thời điếm quan trọng mà đàn ông uống quá nhiều, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Bầu không khí có hơi quái dị.
ỏn Noãn xoay người sang một bên, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Hoắc Minh cũng bối rối không kém gì, anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng dổ dành: “Uống hơi nhiều, lần sau sẽ cho em thoải mái, nhé?”
Ôn Noãn kéo chăn đắp kín người.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn trắng nhà trắng ngần trên đau, nhẹ nhàng thở dốc.
Tuy là vì uống nhiều mới thành ra như vậy, nhưng đối với đàn õng thì chẳng khác gì một nhát chí mạng!
Ôn Noãn năm nay ba mươi tuổi, là tuổi xung sức nhất của phụ nữ!
Nếu cõ thất vọng với anh, không chịu quay lại với anh, vậy chẳng phải công sức mấy ngày nay của anh đều là vò ích sao?
Anh nghĩ, đến sáng mai!
Sáng mai, nhất định anh sẽ để cò cảm nhận được thế nào là niềm vui của phụ nữ!
Sáng sớm, Hoầc Minh cuối cùng cũng bớt say mà tỉnh lại.
Anh vươn tay chụp tới bên cạnh, giọng khàn khàn: “ỏn Noãn, chúng ta…”
Nhưng tay anh lại bắt trúng khoảng không.
Giường to như vặy, sao lại không có người?
Ôn Noãn chạy rồi!
Đế anh lại một mình trên giường khách sạn.
Hoắc Minh ngồi dậy, cào cào tóc, miền cưỡng nghĩ có phải là vì tối qua cô không hài lòng nên mới sớm vậy đã chạy ra ngoài hay không, anh lập tức bắt lấy di động gọi cho cô…
Tắt máy!
Hoắc Minh ngã xuống giường, lại gọi một cuộc nữa cho thư ký Trương, bảo cô ấy chuẩn bị máy bay.
ở đầu bên kia, thư ký Trương có chút buồn bực.
Giọng điệu của luật sư Hoắc siêu tệ, chẳng lẽ là theo đuối ỏn Noãn thất bại rồi sao? Không thể nào, hôm qua cô ấy vừa gặp bà Hoắc mà, tròng bà Hoẳc cực kỳ vui mừng, như thế trong nhà sâp có chuyện vui vậy!
Buổi chiều ngày hòm đó, Hoắc Minh về lại thành phố B.
Ôn Noãn tránh mặt anh hai ngày.
Đến ngày thứ ba, anh tan làm sớm, đến thẳng tặp đoàn Tây Á chặn đường cò…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom