• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoắc tổng truy thê (37 Viewers)

  • Chương 346-350

Chương 346 Đi xuống gặp khách với bố​


Hoắc Minh vỗ đầu cô ấy: “Bây giờ em nói cho anh nghe, em vẫn còn muốn ở bên cạnh Cố Trường Khanh sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Minh Châu tái nhợt, lắc đầu.

Cô ấy từ bỏ!

Cố Trường Khanh nuôi tình nhân ở bên ngoài, bọn họ còn chưa kết hôn mà anh ta đã làm xằng bậy, cô ấy không muốn nữa.

Hoắc Minh không ép buộc cô ấy.

Anh chỉ lẳng lặng ôm lấy em gái, tựa như lúc còn nhỏ.

Một lúc lâu sau, anh cúi đầu nói: “Hôm nào đi tới chỗ anh, anh bảo chị dâu làm đùi gà rán cho em, không phải em thích nhất sao?”

Hoắc Minh Châu rời khỏi vòng ôm của anh, nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn người bệnh.

Thật lâu sau, cô ấy hít hít mũi rồi từ từ nói: “Bố giận lắm! Em thấy ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của hai người đâu, còn nữa, hình như Ôn Noãn vẫn chưa tha thứ cho anh, đâu muốn kết hôn với anh! Anh… Hai người chúng ta có phải sẽ cùng nhau độc thân không vậy?”

*

Phòng làm việc nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đông cực kỳ tức giận! Đây là cái chuyện quái gì?

Hai đứa trẻ ông đánh giá rất cao… Cố Trường Khanh và Ôn Noãn thế mà lại từng yêu đương, còn yêu tận bốn năm!

Lúc Hoắc Minh đi vào, ông ném một cái ly qua đó.

Hoắc Minh không né tránh, trán bị đập một cái, máu tươi đỏ thắm theo trán chảy xuống.

Bà Hoắc cực kỳ đau lòng.

Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Bà nhìn bà đi, mới đổ tí máu đã đau lòng thế rồi, nó bắt hết bài của bà rồi mới chơi cái trò khổ nhục kế này đấy!”

Hoắc Minh còn định giả ngu: “Bố, Cố Trường Khanh có tình nhân thì liên quan gì tới con chứ?”

Hoắc Chấn Đông bực mình.

Hai tay ông chống nạnh, chỉ vào anh rồi mắng: “Còn giả vờ cái gì! Con nói xem con đẻ ra cũng có vẻ đàng hoàng đấy, sao mà biết diễn hay vậy? Con ở toà án hù người khác thì thôi, ở trong nhà còn định lừa dối bố con đấy à? Bố nói cho con biết, cái đứa tình nhân của Cố Trường Khanh đã nói hết mọi chuyện cho bố biết rồi.”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Anh ngồi xuống sô pha, lấy khăn giấy cầm máu.

Hoắc Chấn Đông trừng mắt nhìn anh: “Không nói? Hoắc Minh, con cũng ghê gớm đấy, rõ ràng biết được mối quan hệ của bọn họ, còn chiếm lấy con gái nhà người ta mà không nói một lời, là muốn chờ đến khi chán ngấy rồi giẫm hai chân, thần không biết quỷ không hay, ai cũng không biết có phải hay không? Con nói xem phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Minh thong thả ung dung đáp lại: “Minh Châu muốn chia tay với Cố Trường Khanh!”

Anh cười như không cười: “Bố nói một tiếng xem phải chèn ép tập đoàn Cố Thị như thế nào mới có thể làm bố nguôi giận, con sẽ làm y như thế! Nếu bố không tiện ra tay, con làm thay bố!”

Hoắc Chấn Đông bực hơn!

Đứa con trai này, đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ!

Ông trừng mắt nhìn vợ, quát lớn: “Bà nhìn con trai cưng bà sinh đi, cả người đầy mưu mô!”

Bà Hoắc tức giận: “Rõ ràng là gen của ông, sao lại đi trách tôi?”

Hoắc Chấn Đông sờ mũi, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Con gọi Ôn Noãn tới đây, chuyện này bố phải hỏi lại con bé kỹ càng.”

“Cô ấy ở thành phố H, bàn dự án lớn.”

“Bố, cái bộ lễ nghĩa phong kiến của bố nên vứt đi! Hơn nữa lúc Ôn Noãn ở với con vẫn còn là cô gái nhỏ, con mới là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, có liên quan gì tới Cố Trường Khanh chứ?”



Hoắc Chấn Đông bị chọc tức tới mức bật cười.

Ông lấy một điếu thuốc lá, chậm rãi châm lên rồi hút: “Nói như vậy, bố còn phải khen con lẹ tay nữa à? Con còn kiêu ngạo sao? Hoắc Minh, như con gọi là lưu manh, vô liêm sỉ… Bố nói cho con biết, bố không đồng ý!”

Hoắc Minh cũng không quan tâm.

Bố anh có đồng ý hay không là chuyện nhỏ, mấu chốt là hiện tại Ôn Noãn không để ý tới anh.

Hoắc Minh rụt rè đáp lại: “Bố, bố nói cái này hơi sớm thì phải? Mấu chốt là hiện tại người ta không muốn, không để ý tới con trai bố, vị trí của con bây giờ thấp lắm!”

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thoải mái hẳn, liếc nhìn anh: “Đồ phế vật!”

Hoắc Minh nhận thấy mặt mày của ông đã thả lỏng hơn chút, đang định chăm chỉ bồi đắp thêm thì bỗng nhiên quản gia trong nhà đi đến, giọng điệu rất sốt ruột: “Ông chủ, bà chủ, có có ngài Lục từ thành phố C tới đây, nói rằng muốn gặp cậu Minh!”

Ngài Lục từ Thành phố C?

Hoắc Chấn Đông là người từng trải, thân ở trong thương trường thay đổi liên tục mấy chục năm, tất nhiên sẽ khác với người thường.

Ông ngửi được mùi mưa gió sắp đến.

Ông vội vàng đến bên cửa sổ, đẩy bức màn ra nhìn, chỉ thấy có mấy chiếc xe RV màu đen đang dừng ở bên ngoài sân nhà mình, mấy chiếc xe kia cũng không phải là loại đắt đỏ gì, chỉ là mấy chiếc Audi A8 một màu, thông thường đều là xe công tác bên ngoài của nhân vật nào đó.

Hoắc Chấn Đông đoán ra thân phận của đối phương.

Nhà họ Lục ở Thành phố C, người đứng đầu hiện tại là Lục Khiêm.

Lục Khiêm khác với bọn họ, ông ấy phát triển ở mặt phía trên, vị trí không thấp.

Mà những người khác trong nhà họ Lục, kinh doanh tài chính, làm văn hóa nghệ thuật, nhưng tất cả đều thuộc về Lục Khiêm quản lý, phàm là tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Lục, đều phải do Lục Khiêm đề ra làm chủ.

Điều khiến Lục Khiêm nổi tiếng nhất là cả đời chưa lập gia đình.

Cả đời luôn tìm kiếm người em gái cùng mẹ.

Hoắc Chấn Đông nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Vị họ Lục này mặt ngoài đàng hoàng quân tử, sau lưng lại chính là một con sói hung ác! Dưới chân ông ta không biết đã chôn bao nhiêu đâu! Minh… sao con lại chọc phải ông ta?”

Hoắc Minh đoán ra vài phần.

Nhưng anh chưa nói rõ, chỉ mỉm cười: “Có thể là nhân khẩu nhà họ Lục không nhiều, muốn tới cửa chọn con rể!”

Hoắc Chấn Đông tức giận đau cả gan.

Ông gạt tàn thuốc, hung hăng nói: “Đi xuống gặp khách với bố!”

Một lúc sau, Hoắc Chấn Đông và con trai trưởng cùng bước xuống lầu.

Trong phòng khách to lớn của nhà họ Hoắc, một bóng người cao ráo đang đứng khoanh tay, ông ấy đang nhìn một bức tranh tả thực treo trên tường. Tuy không thấy rõ hình dáng của người nọ nhưng chỉ một bóng lưng đã chứa muôn vàn gió hoa, không ai sánh bằng!

Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ xoay người, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ.

Tuy đã qua tuổi 40 nhưng tướng mạo vẫn xuất chúng, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn như mới ba lăm, ba sáu tuổi.

Trong lòng Hoắc Chấn Đông thầm chửi tục.

Ai cũng biết Lục Khiêm càng tỏ vẻ hòa nhã thì người bị tìm gặp sẽ càng đen đủi!

Đương nhiên, ông cũng là hạng cáo già, hổ mặt cười tới chơi, chẳng những không kinh ngạc mà còn thân mật tiến lên bắt tay ngay lập tức: “Ngài Lục xem trọng bức họa đó sao?”

Lục Khiêm vẫn mỉm cười: “Vật Tổng Giám đốc Hoắc âu yếm, tôi nào dám đoạt?”

Hoắc Chấn Đông mơ hồ nói mấy câu, sai người hầu dâng trà.

Ngày thường Hoắc Minh là người vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại nhận lấy khay của người hầu, tự mình rót một chén cho Lục Khiêm, còn rất cung kính nói: “Chú Lục, đây là Tuyết Đỉnh Hàm Yên, chú nếm thử xem thế nào!”

Hoắc Chấn Đông trừng nát tròng mắt: Chó con đổi tính rồi hả?

Trong lòng Lục Khiêm hiểu rõ.

Ông ấy cũng không uống trà, thay vào đó lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi áo vest, ảnh chụp hơi ố vàng nhìn có vẻ đã lâu, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, mỉm cười: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hỏi thăm một người qua cậu Hoắc!”

Hoắc Minh cầm ảnh chụp lên.

Thiếu nữ trên ảnh chụp thanh cao nhưng cũng nghịch ngợm, rất giống Ôn Noãn.

Cuối cùng Lục Khiêm bưng chén trà lên, nhưng môi vừa đụng vào thân chén đã hơi dừng lại: “Có phải cậu Hoắc thấy rất quen mắt không? Đây là em gái thất lạc nhiều năm của tôi, con bé đã chết… Nhưng có một đứa con gái tên là Ôn Noãn!”

Nói xong, Lục Khiêm đặt ly xuống.

Con ngươi dịu dàng của ông ấy lần lượt nhìn về phía bố con nhà họ Hoắc, giọng điệu nhẹ nhàng khách sáo: “Tôi tìm con bé đã lâu, nghe nói con bé khá thân thuộc với cậu Hoắc, cho nên tôi cố ý tới nhà để hỏi thăm một chút!”

Chương 347 Lục Khiêm nói đúng, hôm nay là ngày tốt


Hoắc Minh ngồi đối diện Lục Khiêm.

Nói chuyện với người như Lục Khiêm, đương nhiên phải cẩn thận hơn nhưng Hoắc Minh vẫn nói thẳng: “Cháu muốn kết hôn với Ôn Noãn!”

Lục Khiêm cười nho nhã.

Ông ấy lấy bao thuốc lá ra, rút ra một điếu trắng như tuyết rồi chỉ kẹp giữa ngón tay thưởng thức.

Một lúc sau, ông ấy nói: “Chúng tôi đều biết chuyện của hai đứa! Trong nhà, bà cụ là người đầu tiên không đồng ý, năm đó em gái tôi Tiểu Noãn đã chọn nhầm người, cả đời khổ sở, dẫn đến rất nhiều tiếc nuối, cho nên chuyện kết hôn của Ôn Noãn phải vô cùng cẩn thận!”

Hoắc Chấn Đông nhìn con trai.

Biểu cảm trên mặt Hoắc Minh nhạt đi.

Lục Khiêm vẫn cười nhạt: “Tôi nói lời này, tin rằng ngài Hoắc và cậu Hoắc có thể hiểu được! Nói như vậy đi, trong thế hệ nhà họ Lục chỉ có duy nhất Ôn Noãn là con gái, cực kỳ quý giá, nếu đã tìm được người thì không có lý do nào để con bé chịu ấm ức thêm nữa.”

Hoắc Chấn Đông hiểu, ông còn hiểu rất rõ.

Làm sao ông không biết họ Lục chứ, rõ ràng là ông ấy thăm dò kỹ càng rồi mới tới cửa gây khó dễ.

Một buổi nói chuyện đã đánh họ thành từng mảnh!

Hoắc Chấn Đông hận rèn sắt không thành thép!

Hừ! Xem con làm như nào!

Nhân vật như Lục Khiêm, người bình thường khó có thể chịu đựng nổi một trận chế giễu, sẽ mất bình tĩnh ngay tại chỗ.

Hoắc Minh thì ngược lại, đặc biệt cung kính rót trà cho Lục Khiêm.

“Cháu đều nhớ rõ lời chú Lục nói.”

“Cháu chắc chắn sẽ đối xử với Ôn Noãn thật tốt, không để cô ấy chịu ấm ức.”

...

Lục Khiêm hơi kinh ngạc.

Ông ấy nghe nói Hoắc Minh trên tòa miệng lưỡi sắc bén, thật không nghĩ tới da mặt anh cũng dày như vậy, ông ấy nhìn anh một cái, nhẹ nhàng đứng dậy: “Đã làm phiền rồi! Tôi đi trước một bước!”

Bố con Hoắc Chấn Đông đích thân tiễn ông ấy.

Vài vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên hộ tống Lục Khiêm lên xe.

Hoắc Minh mở cửa xe cho Lục Khiêm: “Chú Lục đi thong thả, ngày khác cháu chắc chắn tới thành phố C thăm hỏi.”

Ánh mắt Lục Khiêm dừng lại trên mặt anh một chút, sau đó nhẹ nhàng cười rồi lên xe.

Bốn chiếc Audi A8 chậm rãi lái đi.

Hoắc Chấn Đông nhìn con trai, lạnh lùng cười: “Được rồi, bố có đồng ý hay không, chúng ta không cần thảo luận nữa, quan trọng người nhà cô gái kia không đồng ý! Bố nói cho con biết, bối cảnh nhà họ Lục không tầm thường, không phải chuyện con và Ôn Noãn giở trò lưu manh là có thể thành được! Chỉ có con không nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của họ Lục, không có gì ông ta không làm được!”

Hoắc Minh đút hai tay vào túi quần, nhìn xa xăm.

Nghe vậy, anh còn cười được: “Bố, bố không cảm thấy Ôn Noãn rất giống Lục Khiêm sao?”

Hoắc Chấn Đông tức chết rồi!

Thằng nhóc không biết xấu hổ, trọng tâm ở chỗ này hay sao?

Trở lại đại sảnh, Hoắc Minh Châu chịu xuống tầng, cô ấy nhìn ra bên ngoài, nói: “Cậu của Ôn Noãn thật đẹp trai!”

...

Lục Khiêm rời khỏi nhà họ Hoắc rồi đi thẳng tới chỗ dì Nguyễn.

Khu nhà dì Nguyễn sống không còn như trước nữa, dù sao vẫn tràn ngập mùi vị gia đình nên khi bốn chiếc xe nhà lưu động màu đen đi ngang qua, thêm một dàn vệ sĩ, cảnh tượng làm cho dì Nguyễn kinh hãi.

Lục Khiêm nói chuyện với bà ấy rất nhẹ nhàng, lịch sự.

Dì Nguyễn không phải chưa từng trải đời nhưng vẫn bị người đàn ông như vậy làm mất cảnh giác.

Ngay cả Tiểu Bạch cũng sủa điên cuồng hai tiếng.

Lục Khiêm mỉm cười: “Là chị Nguyễn nhỉ! Tôi là anh trai sinh đôi của Tiểu Noãn, tên Lục Khiêm.”

Dì Nguyễn kinh ngạc.

Bà ấy lắc nhẹ đầu, xác định không phải nằm mơ!

Bà ấy không quen Lục Khiêm nhưng Lục Khiêm lại biết nhiều về bà ấy, rất dịu dàng và ân cần: “Mặc dù em gái và em rể đã qua đời nhưng tôi biết chị Nguyễn luôn chăm sóc Ôn Noãn, cùng con bé nương tựa lẫn nhau, lần này tôi tới đây, thứ nhất là muốn thờ cúng em gái và em rể, thứ hai là muốn đón chị Nguyễn tới thành phố C gặp bà cụ!”

Dì Nguyễn vô cùng xúc động.

Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Lục Tiểu Noãn nhưng người đàn ông này là cậu ruột của Ôn Noãn, lại rất tử tế.

Bà ấy mừng cho Ôn Noãn.

Dì Nguyễn rót trà cho Lục Khiêm, mỉm cười: “Ngài Lục, Ôn Noãn đang công tác ở thành phố H, chờ con bé trở về tôi sẽ bảo con bé đi thành phố C nhận tổ quy tông... Còn tôi đi chỉ thêm phiền mà thôi!”

Lục Khiêm lại kiên trì.

Ông ấy nhẹ nhàng cầm tay dì Nguyễn, giọng nói càng dịu dàng dễ gần: “Nếu chị Nguyễn nói như vậy thì khách sáo quá rồi, bà cụ đã nói với tôi, nhất định phải mời chị qua ở vài ngày!”

Dì Nguyễn đỏ mặt.

Trời ơi!

Được người đàn ông đẹp trai dịu dàng nhìn như thế, còn nắm tay, dù đã ở tuổi này nhưng bà ấy vẫn có hơi không chịu nổi, bà ấy ngập ngừng: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi phải bàn bạc với Ôn Noãn một chút!”

Lục Khiêm buông bà ấy ra, mỉm cười uống trà.

Lát sau, ông ấy cười nói: “Không ngờ đứa trẻ này lại có chủ kiến như thế, chị Nguyễn chị lại rất giống bề dưới, mọi chuyện đều phải báo cáo với con bé!”

Dì Nguyễn rất xấu hổ nhưng bà ấy không thể quyết định được chuyện này.

Bà ấy gọi điện thoại cho Ôn Noãn, nói cho cô mọi chuyện.

Dì Nguyễn thở dài: “Mẹ bảo ông ấy nói chuyện với con!”

Dì Nguyễn đưa điện thoại cho Lục Khiêm.

Dù Lục Khiêm là nhân vật lớn đã trải qua sóng to gió lớn như nào, khi nói chuyện với cốt nhục của em gái ruột thì giọng ông ấy vẫn hơi run: “Ôn Noãn, cậu là cậu ruột của con.”

Lục Khiêm sợ cô không được tự nhiên, chậm rãi nói cho cô chuyện năm đó, nói rất nhiều.

Cổ họng Ôn Noãn khô khốc.

Từ nhỏ cô chưa từng gặp qua người bên ngoại, biết chắc chắn sẽ không thoải mái, hiện giờ biết được nhà họ Lục chưa từng từ bỏ mẹ cô nên trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.

Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Lát nữa cậu đi thăm mẹ con, chờ con làm xong việc, cậu sẽ phái máy bay riêng đón con tới thành phố C.”

Ôn Noãn đồng ý.

Ôn Noãn nhờ Lục Khiêm: “Xin hãy chăm sóc tốt mẹ... con.”

Lục Khiêm biết cô đang ám chỉ dì Nguyễn, mỉm cười đồng ý.

Cúp điện thoại, Lục Khiêm mỉm cười: “Phiền chị Nguyễn dẫn đường, tôi muốn đi thăm... em gái tôi!”

Vành mắt dì Nguyễn đỏ lên.

Bà ấy gật đầu, nhanh chóng nấu thêm vài món nữa.

Có món Ôn Bá Ngôn thích ăn và món Lục Tiểu Noãn thích ăn, sau đó mua một bó hoa cúc ở tiệm hoa.

Lục Khiêm mua hoa hồng màu hồng nhạt.

Đối với ông ấy, Lục Tiểu Noãn vĩnh viễn dừng lại tuổi mười tám, màu hồng nhạt vừa hợp.

Bầu trời xanh, chờ mưa bụi.

Người đàn ông điềm đạm thanh lịch đứng trước bia mộ, đứng rất lâu, dì Nguyễn vẫn luôn bên cạnh. Dù người đàn ông bên cạnh không nói gì nhưng dì Nguyễn có thể cảm nhận được nỗi buồn của ông ấy.

“Tôi và Tiểu Noãn là anh em sinh đôi, chúng tôi thân thiết hơn anh chị em khác.”

“Năm đó con bé thôi học ở Anh Quốc, mang thai nhưng lại không chịu nói ra danh tính của người đàn ông đó, bị mẹ tôi trách mắng, nhất thời nóng giận bỏ nhà đi! Nhà họ Lục tìm con bé nhiều năm, không ngờ gặp lại đã là nấm mồ xanh cỏ!”

...

Lục Khiêm đặt hoa hồng xuống.

Giọng ông ấy hơi run: “Tiểu Noãn, anh trai tới rồi!”

...

Dì Nguyễn khóc không thành tiếng.

Bà ấy yêu Ôn Bá Ngôn, cũng từng ghen tị với Lục Tiểu Noãn, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là người phụ nữ lương thiện, không muốn ai phải chịu khổ.

Lục Tiểu Noãn là con gái gia đình danh giá như vậy nhưng kết cục lại thật bi thảm.

Dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục, cha ruột của Ôn Noãn...”

Giọng nói Lục Khiêm lạnh nhạt: “Kiều Cảnh Niên sao? Ông ta không xứng! Ôn Noãn là con của Tiểu Noãn và Ôn Bá Ngôn, cũng là con của chị Nguyễn, càng là con của nhà họ Lục chúng tôi!”

...

Ôn Noãn nói chuyện với Lục Khiêm, tim đập mạnh rất lâu.

Cô biết Lục Khiêm, doanh nhân nổi tiếng phía Nam, nhân vật lớn quyền cao chức trọng.

Thực sự là cậu ruột của cô!

Ôn Noãn phải cần rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được chuyện này, trong lúc đó thì Hoắc Minh gọi điện thoại cho cô, cũng gửi Zalo cho cô, cô nhẹ nhàng anh biết mình không sao.

Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện nên Ôn Noãn mất cảm giác.

Cô cống hiến hết mình cho công việc, mười ngày sau dự án thành phố H được triển khai suôn sẻ hơn dự kiến.

Ngày kết thúc, cô gọi điện thoại cho Lục Khiêm.

Cô khéo léo từ chối chuyên cơ, vì quá phô trương, cô tự mình ngồi chuyến bay tới thành phố C.

Lục Khiêm đích thân tới sân bay đón cô.

Vì thân phận không tiện nên ông ấy ngồi trong xe chờ cô, là vệ sĩ mời Ôn Noãn lên xe: “Cô Ôn, ngài Lục ở trong xe.”

Ôn Noãn gật đầu, lên xe.

Ghế sau xe nhà lưu động màu đen, người đàn ông lịch thiệp đang ngồi, đẹp trai tử tế, vừa nhìn mặt đã làm cho người ta nảy sinh thiện cảm.

Ông ấy... rất giống mẹ!

Ôn Noãn không lên tiếng, môi khẽ run rẩy.

Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, không nói gì, chỉ tận hưởng khoảnh khắc ấm áp như vậy.

Hai mươi lăm năm rồi...

Tiểu Noãn rời nhà hai mươi lăm năm, khi gặp lại, chỉ để lại cốt nhục này.

Lục Khiêm thương cô, đau đến tận xương tủy.

Thật lâu sau, ông ấy mới bình tĩnh lại, bảo tài xế lái xe, vừa giới thiệu tình hình trong nhà với Ôn Noãn: “Bà cụ có cậu và mẹ con thôi, nhưng trong nhà có rất nhiều anh chị em họ, có đứa cháu lớn là con lại bị mất tích, con trở về không biết mọi người vui đến nhường nào.”

Ôn Noãn im lặng lắng nghe.

Sau đó Lục Khiêm cầm tay cô, thấp giọng nói: “Mấy năm nay bà cụ nhớ mẹ con quá, khóc hỏng mắt rồi! Ý của bà là giữ con lại thành phố C, cũng tiện chăm sóc.”

Ôn Noãn hơi do dự.

Lục Khiêm mỉm cười: “Cậu đã nghĩ rồi, chị Nguyễn cũng được đón tới thành phố C chăm sóc, còn có chó trắng nhỏ kia nữa.”

Ôn Noãn nhìn sườn mặt ông ấy.

Rất đẹp trai, rất giống mẹ, cô bằng lòng nhìn ông ấy như này.

Cô thích cậu ruột.

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Sự nghiệp của con ở thành phố B mới bắt đầu, một cửa hàng lớn như vậy không thể nói bỏ là bỏ, con muốn qua hai năm nữa, chờ tất cả ổn định lại chạy hai phía.”

Lục Khiêm đồng ý.

Con gái có tham vọng nghề nghiệp rất tốt, điểm này Ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn không hề dạy con sai!

Lục Khiêm khẽ mỉm cười, sờ nhẹ đầu cô, Ôn Noãn luôn có cảm giác ông ấy đang nhìn mẹ.

...

Xe nhà lưu động chậm rãi lái vào dinh thự.

Nhà họ Lục rất náo nhiệt.

Lục Khiêm là huyết mạch cốt lõi của nhà họ Lục, Lục Khiêm lại không kết hôn sinh con, đột nhiên lại tìm về một đứa trẻ bị mất tích, thật sự chính là chuyện lớn của gia tộc, ai có thể tới đều tới rồi.

Xe của Lục Khiêm chậm rãi lái vào nhà chính...

Vừa xuống xe, bà cụ liền tiến lên đón, ôm lấy Ôn Noãn khóc một hồi.

Đều nói cách đời thân, hơn nữa con gái qua đời chỉ để lại một cốt nhục như này, sao không đau chứ?

Bà cụ nói ra toàn bộ lời sến súa trong cuộc đời mình.

Ngoan nào, bảo bối, cháu yêu...

Ôn Noãn hơi ngượng ngùng, cô chưa từng được bà cụ nào yêu thương như vậy.

Lục Khiêm vỗ nhẹ vai bà cụ, dịu dàng nói: “Cháu gái trở về là chuyện tốt, sao mẹ còn khóc thành như này chứ, vừa rồi trên xe đã nói bà ngoại mà khóc hỏng mắt thì con cháu cũng sẽ đau lòng.”

Bà cụ ngừng khóc, quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới.

Sau đó, bà cười với dì Nguyễn: “Con của người nào sẽ giống người đó! Đứa nhỏ này giống Tiểu Noãn, cũng hơi giống cháu!”

Dì Nguyễn xúc động.

Bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, nhà họ Lục lại đối xử tốt với bà ấy vậy, bà cụ nói thẳng muốn nhận bà ấy làm con gái nuôi.

Bà cụ vừa kéo một cái: “Lục Khiêm nói đúng, hôm nay là ngày tốt!”

Trước cửa nhà họ Lục bắn rất nhiều pháo hoa.

Lục Khiêm tự tay đốt lên, sau đó mở tiệc.

Người nhà họ Lục rất đông, ngồi đầy hơn chục bàn, đồ ăn vừa được mang lên, quản gia trong nhà đi tới báo cáo: “Ngài Lục, người bên thành phố B tới tặng quà!”

Lục Khiêm dừng lại.

Thành phố B... Tặng quà?


Chương 348 Ôn Noãn có phần cảm thán.​


Lục Khiêm mỉm cười: “Là nhà họ Hoắc sao?”

Quản gia gượng cười, sau đó nhìn qua Ôn Noãn… Chuyện của cô cả và vị nhà họ Hoắc kia, tất cả người lớn nhỏ trong nhà đều biết.

Lục Khiêm hơi đắn đo, cho người tiến vào.

Một dãy 18 chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, 88 phần quà đắt tiền, đều có đôi có cặp…

Lục Khiêm chỉ vào những món này hỏi: “Đây là tặng quà hay là cầu hôn?

Người đại diện của nhà họ Hoắc cười nhẹ.

Bà cụ đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khiêm nói nhỏ bên tai bà: “Con từng gặp người này, đẹp trai lịch thiệp, chấp nhận được!”

Bà cụ rất tin tưởng đứa con trai, gật đầu.

Lục Khiêm lấy một nửa quà tặng, không có ý định đồng ý.

Ông ấy làm như vậy, cũng giúp Ôn Noãn có vị thế trong nhà họ Lục!

Cô cháu ngoại này của ông ấy rất quý giá, nhà giàu nhất phương Bắc cũng đến cầu hôn, ông ấy muốn Ôn Noãn giữ vững vị trí cô cả của nhà họ Lục này!

Trong lòng Ôn Noãn xúc động.

Hoắc Minh, anh làm như vậy là có ý gì?

Đến tận buổi tối cô mới có thời gian, đang muốn gọi điện cho anh, ngược lại Hoắc Minh lại gọi đến trước.

Ôn Noãn bắt máy.

Giọng điệu anh dịu dàng lạ thường: “Em ở thành phố C chơi vui chứ?”

Ôn Noãn gật đầu: “Cũng được!”

Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói vào vấn đề chính với anh: “Sau này đừng đến nhà họ Lục tặng quà, tôi sợ…”

“Sợ người khác hiểu lầm sao?”

“Ôn Noãn, anh vốn dĩ muốn cầu hôn em, nhưng cậu của em từ chối!”



Trong đêm khuya, âm thanh mê người của Hoắc Minh vang lên: “Anh phải làm gì bây giờ, dường như anh theo đuổi em ngày càng khó! Ôn Noãn, em có muốn anh đến đó không?”

Ôn Noãn lắc đầu.

Nhận người thân chính là nhận người thân, không liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ.

Hoắc Minh rõ ràng đang đục nước béo cò*.

*đục nước béo cò: việc tìm kiếm lợi ích cá nhân, thường là một cách không minh bạch hoặc không trung thực.

Ôn Noãn giữ vững tinh thần.

Cô nói khẽ: “Tôi có việc, chờ tôi về thành phố B rồi hãy nói!”

Bên kia Hoắc Minh im lặng một lúc lâu, mới nói nhỏ: “Ôn Noãn, có phải em… đang từ chối anh bước vào cuộc đời của em hay không?”

Đời này của nhà họ Lục, cô là đứa con gái duy nhất.

Thái độ của Lục Khiêm chính là muốn cô về thành phố C, nếu Ôn Noãn bằng lòng, vậy bọn họ…còn có cơ hội sao?

Anh hỏi xong, hai bên cũng không nói gì.

Ôn Noãn biết anh muốn hứa hẹn, nhưng bây giờ cô thật sự không thể cho anh!

Cô không muốn vì xúc động nhất thời, lại lần nữa qua loa gửi gắm tình cảm bản thân, hoàn toàn trao bản thân đi.

Cuối cùng, Hoắc Minh cúp máy.



Ôn Noãn ở nhà họ Lục ba ngày rồi trở về thành phố B.

Tài xế đưa cô về nhà, một chiếc xe Maybach màu đen dừng ở chỗ đó, cửa sổ mở ra, một cánh tay thon dài gác tại chỗ đó, đang không ngừng hút thuốc.

Chính là Hoắc Minh.

Anh nhìn thấy Ôn Noãn, mở cửa bước xuống xe, nhận lấy đống hành lý trong tay cô: “Về rồi à?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Họ đã không gặp nhau gần nửa tháng, bây giờ nhìn nhau có chút xa lạ.

Hoắc Minh giẫm tắt khói thuốc, lên lầu trước cô.

Lúc đầu Ôn Noãn muốn ngăn cản, nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của anh thì cô đành nuốt xuống, lên theo anh.

Khi Ôn Noãn mở cửa, Hoắc Minh liền nhịn không được ôm lấy cô từ đằng sau.

Cơ thể cô cứng đờ.

Hoắc Minh có thể cảm giác được, anh sát vào tai cô: “Anh không chạm vào em, chúng ta đã rất lâu chưa ăn cơm cùng nhau, ăn mì gà sợi có được không?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô mở cửa bước vào, Hoắc Minh đi theo sau lưng cô, nhìn một vòng hỏi: “Chú chó của chúng ta đâu?”

Ôn Noãn nở nụ cười: “Sống ở thành phố C.”

Hoắc Minh xoay người cô lại, nhẹ nhàng đè cô trên sô pha nhỏ, trầm giọng hỏi: “Em cũng định cho nhóc ấy mang họ Lục hay sao?”

Ôn Noãn cảm thấy anh thật vô vị.

Cô đẩy anh ra rồi xuống phòng bếp phía dưới, chính cô cũng chưa ăn cơm trưa, muốn ăn gì đó nóng.

Hoắc Minh hâm ly sữa bò cho cô.

Anh dựa bên cạnh bồn rửa, như rất hờ hững nói: “Nghe nói hạng mục ở thành phố H đã triển khai rất thành công.”

Ôn Noãn gật đầu: “Không sai! Tôi cho Chu Mộ Ngôn ở lại nơi đó hai tháng, hạng mục do cậu ta hoàn toàn chịu trách nhiệm… Anh không cần lo cậu ta không đủ năng lực, Tổng giám đốc Chu sẽ theo dõi cậu ta, thời điểm mấu chốt sẽ giúp cậu ta một chút!”

Ánh mắt Hoắc Minh sáng rực.

Một tháng này, Ôn Noãn như lột xác.

Anh rất thích nhưng lại không thoả mãn, anh muốn khiến cô hoàn toàn là của riêng anh.

Sự xuất hiện của Lục Khiêm đã khiến anh mất bình tĩnh.

Nhân cơ hội cô đang rửa rau, anh ôm lấy vòng eo tinh tế của cô: “Sau này em sẽ đến thành phố C đúng không?”

Ôn Noãn dừng lại: “Ừ, đang dự định như vậy!”

Lòng Hoắc Minh có chút nặng nề, nhưng anh lại nhẫn nại hỏi: “Sau đó rồi sao, xem mắt theo sự sắp xếp của nhà họ Lục? Ôn Noãn, anh phải làm gì bây giờ? Em xếp anh ở vị trí nào cơ chứ?”

Nói chuyện cả buổi, cuối cùng anh cũng hỏi trọng tâm.

Vẫn là muốn hứa hẹn với cô!

Ôn Noãn không phải người mạnh mẽ.

Cô trải qua cay đắng của tình yêu, cô cũng biết Hoắc Minh thích cô, thế nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân, thích nhau…không nhất định cũng phải ở bên nhau.

Ở bên anh quả thực rất vui vẻ, nhưng đâu ai biết sau này sẽ thế nào, có phải một đêm nào đó anh sẽ lại nhận cuộc điện thoại của nhà họ Kiều, sau đó lại vứt bỏ cô.

Ôn Noãn tiếp tục rửa rau.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vòi nước chảy róc rách…

Hoắc Minh hiểu ý của cô.

Anh từ từ buông cô ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút thuốc!”

Ôn Noãn ngước mắt nhìn: “Bớt hút thuốc lại đi, lần gần nhất thấy anh không rời tay khỏi khói thuốc.”



“Em đang quan tâm anh sao?”



Ôn Noãn xoay người, nhìn anh rồi mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, chúng ta còn phải sống chung với nhau 9 tháng nữa, tôi quan tâm anh một chút cũng không gì lạ!”

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh đột nhiên ôm lấy cô, đặt cô lên bồn rửa.

Đá cẩm thạch lạnh ngắt, khác hẳn con người nóng bỏng đang đứng trước mặt, Ôn Noãn không chịu nổi cảm giác này, cô chống đầu vai anh, nhẹ giọng phản kháng: “Hoắc Minh, đừng ở chỗ này!”

Hoắc Minh giữ chặt cằm cô, hôn cô.

Môi lưỡi dây dưa, hôn điên cuồng.

Ôn Noãn không cho phép, ra sức giãy dụa, nhưng anh dường như cố ý muốn làm ở chỗ này, sau lúc lâu cô cuối cùng cũng nghe theo anh, thân thể mềm mại dán vào người anh, hai tay ôm chặt cổ anh.

Âm thanh dây thắt lưng phát lên rất nhỏ, anh hoàn toàn chiếm hữu cô…

Anh đã nhịn thời gian dài nên hiển nhiên một lần vẫn chưa đủ, anh chiếm lấy cô cả một buổi chiều. Ôn Noãn cảm thấy Hoắc Minh hơi điên rồi, lúc kết thúc hai bên đều có phần mơ hồ…

Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã là nửa đêm.

Bên cạnh cô không có ai.

Ôn Noãn mở to mắt, trong bóng tối yên lặng sững sờ…

Họ đã vượt qua ranh giới.

Vốn dĩ quy định thời hạn một năm, anh chưa đủ thỏa mãn nên cưỡng ép cô nhiều lần, còn cô… Ôn Noãn bình thường nói khó nghe, cô cũng biết cô dễ mềm lòng, nếu không đêm nay cô sẽ không cho phép anh qua đêm ở chỗ này.

Hoắc Minh…

Cô muốn thử bên anh anh một lần nữa sao?

Ôn Noãn định để thời gian trả lời!

Sau lúc đó, Hoắc Minh không còn thường xuyên xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần anh hẹn hò với cô một lần, có hôm ở biệt thự của anh, có hôm ra ngoài ăn cơm…

Đếm từng phút trôi qua, không biết tự lúc nào đã đến Giáng Sinh.

Dì Nguyễn còn ở thành phố C chưa về.

Ôn Noãn bay qua đó hai lần, mỗi lần ở nơi đó hai ba ngày, mỗi tháng cô cũng sẽ đi thành phố H, đến xem thành tích của sói nhỏ, cậu ta làm rất tốt!

Ôn Noãn cảm thấy đời người rất đẹp.

Cô hẹn Bạch Vi ăn cơm, ăn cơm tại nhà hàng Huy Châu.

Bụng bầu của Bạch Vi đã tám, chín tháng, sắp sinh, đi đâu cũng có người hầu hạ, Cảnh Sâm xem cô ấy như tổ tiên mà cúng bái, quan hệ của bọn họ với bố mẹ nhà họ Cảnh cũng đã dễ chịu đi một chút.

Ôn Noãn múc thêm cho cô ấy một chén canh bổ nữa.

Bạch Vi tự nhéo mặt mình nói: “Cậu nhìn tớ đã béo ra thành dạng gì này! Ôn Noãn, tớ mặc kệ, hôm nay không có Cảnh Sâm ở đây tớ muốn ăn món hơi cay, chúng ta đặt món Hồ Nam để người ta giao thức ăn đến!”

Ôn Noãn liếc cô ấy một cái: “Ở chỗ này mà còn gọi thức ăn ngoài, cậu thấy cần thiết không?”

Bạch Vi bóp mũi uống canh bổ.

Uống xong cô ấy lè lưỡi, bắt đầu tám chuyện: “Cậu biết gì chưa, Hoắc Minh Châu đã thực sự chia tay với Cố Trường Khanh! Cố Trường Khanh hành hạ cô người yêu bé nhỏ kia thật thê thảm, đừng nói sau này lăn lộn trong giới giải trí, chính là ra ngoài kiếm ăn cũng không ai dám nhận!”

Ôn Noãn không thấy gì lạ, cô cười: “Cố Trường Khanh trước giờ đã vậy!”

Chẳng qua cô thật vui mừng giùm Hoắc Minh Châu, cô ấy là một cô gái đơn thuần, xứng đáng với những điều tốt hơn.

Không biết vì nghĩ tới Cố Trường Khanh hay không mà dạ dày Ôn Noãn có hơi không thoải mái.

Cô nói với Bạch Vi: “Cậu ngồi chờ một lát, tớ đến nhà vệ sinh!”

Bạch Vi giữ cô lại nói đùa: “Sao lại nôn thế? Có khi nào mang thai hay không?”

Ôn Noãn nhớ lại mặc dù Hoắc Minh ham muốn rất nhiều, nhưng mỗi một lần đều dùng biện pháp, cô liền không lo lắng về phương diện này: “Không có khả năng!”

Bạch Vi cũng không nhiều chuyện.

Ôn Noãn vào nhà vệ sinh, vẫn cảm thấy khó chịu, nôn oẹ hai lần.

Đúng lúc này một người quen cũ xuất hiện, chính là Đinh Tranh đã biến mất một thời gian dài.

Đinh Tranh gầy đến đáng sợ, ngược lại trên người đeo đầy vàng bạc.

Cô ta nhìn Ôn Noãn cười lạnh: “Thật là trùng hợp!”

Ôn Noãn nhìn cô ta trong gương, chậm rãi đứng thẳng người, lau tay: “Thật tình cờ! Cô đến đây ăn cơm sao?”

Đinh Tranh cũng có chút không được tự nhiên.

Từ khi nhà họ Diêu biết được sự thật, Diêu Tử An cũng không cần cô ta, đuổi cô ta và con cô ta ra ngoài. Cô ta định quay về giới dương cầm nhưng không ai chịu nhận, muốn tìm người ra dáng đàn ông kề vai sát cánh, cũng tìm không ra.

Hiện tại đang sống tạm bợ cho qua ngày tháng.

Đinh Tranh ghen tị với Ôn Noãn, cô ta biết sự nghiệp của Ôn Noãn đang rất phát triển, hơn nữa còn được nhà họ Lục nhận tổ quy tông.

Lục Khiêm của nhà họ Lục kia, nhiều cô gái muốn gả, chen lấn đến vỡ đầu.

Thế nhưng nghe nói người đàn ông kia cưng chiều Ôn Noãn đến tận trời!

Miệng Đinh Tranh cũng không còn lanh chanh: “Cô không còn đắc ý lâu đâu!”

Ôn Noãn không tranh cãi với cô ta, cô chỉ hỏi một câu: “Đứa bé kia đâu?”

Mặt Đinh Tranh nhăn nhó: “Đến trường giáo dục cho trẻ rồi!”

Trường giáo dục…

Ôn Noãn biết đó nghĩa là gì, hẳn là trại trẻ mồ côi!

Đinh Tranh thật ác độc!

Trong lòng Đinh Tranh run rẩy, nhưng trên mặt lại cố hết sức thể hiện dáng vẻ không quan tâm, cô ta quay về phía tấm gương trang điểm lại, từng lớp phấn kia kia không bám vào, giống như là muốn rơi xuống, cô ta càng dặm càng chét nhiều hơn.

Cuối cùng Đinh Tranh nghiến răng: “Chính là số mệnh của nó! Ai biểu nó không phải là con của Diêu Tử An!”

Ôn Noãn không biết nói gì.

Đúng lúc này, một người miệng đầy răng vàng, đeo một dây chuyền lớn bằng vàng bước ra từ nhà vệ sinh nam, vừa nhìn thấy Đinh Tranh liền ôm cô ta trêu chọc: “Ăn một bữa cơm, em đến nhà vệ sinh hơn mấy lần, có phải bị tào tháo rồi không?”

Đinh Tranh liền phối hợp nói mấy lời thô tục, liếc mắt đưa tình.

Chỉ là lúc rời đi, sắc mặt cô ta rất khó coi.

Sống tốt hay không tốt, mỗi người tự hiểu.

Ôn Noãn có phần cảm thán.

Cô định nói chuyện này với Bạch Vi, nhưng vừa nghĩ đến cái tên răng vàng lại không nhịn được buồn nôn muốn ói, cô vịn bồn rửa tay nôn khan cả buổi, mới khó chịu ngước mắt lên.

Cô chính là người phụ nữ trưởng thành, dù chủ quan nhưng vẫn nhận ra không đúng.

Hình như kinh nguyệt của cô bị trễ 10 ngày.

Ôn Noãn nhẹ nhàng lấy tay che bụng dưới, nơi này không phải là có một đứa bé chứ, là con của Hoắc Minh?

Chương 349 Muốn nhận con gái ư, nghĩ hay nhỉ!​


Sắc mặt Ôn Noãn tái nhợt.
Cô nhớ lại, có thế là vào một đêm khuya nào đó, anh bỗng nhiên có hứng thú.
Khi đó cô đang mơ ngủ nên chẳng phòng bị gì cả.
Mà hình như anh cũng quên mất phải dùng biện pháp tránh thai!
Bạch Vi ôm bụng đi tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ôn Noãn thì đoán ra ngay nên khàn giọng hỏi: “Bây giờ cậu định làm gì đây?”
Ôn Noãn ra sức rửa mặt.
Cô nói: “Dạ dày không ổn lắm, đế tớ đến bệnh viện khám thử.”
Ôn Noãn đến bệnh viện vào buổi chiều để đăng ký và xét nghiệm máu.
Nửa tiếng sau có kết quả, đúng như cô nghĩ, cô đã mang thai được 6 tuần rồi.
Ôn Noãn ngồi ở hành lang dài của bệnh viện, đưa tay khẽ vuốt bụng dưới của mình, trong này thật sự có kết tinh của cô và Hoắc Minh rồi.
Dù chỉ là ngoài ý muốn nhưng ôn Noãn vẫn muốn nó.
Và cô muốn nói với Hoắc Minh: Đứa bé là của hai người, dù người lớn có quan hệ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không có lý do gì đế đứa bé sinh mà không có bố mẹ.
Ôn Noãn bấm số của Hoắc Minh.
Điện thoại reo vài tiếng thì anh mới nhấc máy, giọng nói rất dịu dàng: “Sao vậy?”
Cố họng ôn Noãn nghẹn đắng.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi mang thai rồi!”
Bên kia im lặng vài giây, chắc chắn là anh cũng rất ngạc nhiên nhưng Hoắc Minh đã nhanh chóng hoàn hồn: “Em ở đó chờ anh, anh tới ngay đây.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn phiếu kiếm tra kia hồi lâu.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Hoắc Minh đã tới rồi.
Khi chuấn bị đến gần cô, anh bước chậm lại và nhìn cô với ánh mắt thâm thúy. Ánh mắt anh khác hẳn với thường ngày, dịu dàng vô cùng…
Ôn Noãn cũng lặng lẽ nhìn anh.
Thật lâu sau, anh ngồi xổm trước mặt ôn Noãn rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vì đang là mùa đông nên tay ôn Noãn hơi lạnh, anh sưởi ấm tay cho cô trước rồi mới mở miệng nói chuyện với giọng khàn khàn: “ôn Noãn, chúng ta kết hôn đi!”
Anh không đợi ôn Noãn trả lời mà ôm cô ra khỏi bệnh viện luôn.
Lúc lên xe, ôn Noãn nghiêng đầu nói: “Tôi muốn về nhà!”
Hoắc Minh gật đầu rồi đạp nhẹ chân ga.
Vào dịp Giáng Sinh, thành phố B luôn có tuyết rơi khiến bầu không khí trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết.
Anh lái xe rất chậm, đáng lẽ chỉ khoảng nửa tiếng nhưng lại mất đến năm mươi phút.
Ôn Noãn không khỏe nên vừa về đến nhà đã thiếp đi.
Hoắc Minh không rời đi.
Anh nhờ thư ký Trương đưa văn kiện đến để làm việc ở đây luôn, lại còn nhờ người ở nhà họ Hoắc đem một ít đồ ăn nhẹ lên… Anh kiên nhẫn nhẹ nhàng chờ cô tỉnh lại.
Ôn Noãn ngủ rất lâu, tận đến chín giờ tối mới tỉnh.
Hoắc Minh nghe thấy tiếng động thì đi từ ngoài vào, trong căn hộ ấm áp nho nhỏ anh cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi với quần tây thôi cũng
đẹp trai không thế tả.
Ôn Noãn đứng dậy, lặng lẽ cùng anh ăn cơm.
Gần ăn xong, cô mới nhẹ nhàng nói: “Đặt tên là Hoắc Tây đi, dù là con trai hay con gái thì đều dùng được.”
Hoắc Tây…
Hoắc Minh đưa tay vuốt ve mặt cô: “Rất dễ nghe! Vậy cứ đặt tên là Hoắc Tây đi!”
Ôn Noãn tiếp tục ăn cơm.
Đến khi ăn xong thì cô mới nói ra quyết định của mình: “Trước tiên cứ đăng ký kết hôn đi, đợi đứa nhỏ chào đời rồi hẵng tổ chức hôn lễ, lúc ấy cũng vừa dịp là mùa thu, Hoắc Minh, em rất thích mùa thu.”
Bây giờ thì cô nói cái gì mà anh chẳng đồng ý-
Có lẽ vì tuyết rơi, cũng có thể vì cô đang mang thai nên đêm nay vô cùng nhẹ nhàng dịu êm.
Ôn Noãn cầm ly sữa nóng, nhìn những bông tuyết nhỏ ngoài kia.
Hoắc Minh làm ố trên sô pha đế xử lý công việc, anh nghĩ sau này mình còn phải bận rộn hơn rất nhiều, xử lý xong vụ án thì còn phải chăm ôn Noãn sinh con nữa.
Phụ nữ sinh con đầu lòng thì luôn phải cấn
thận.
Lúc này điện thoại di động của anh vang lên, nhìn vào thì thấy là Kiều cảnh Niên gọi đến.
Vào đêm khuya, nhạc chuông điện thoại di động vô cùng chói tai.
Hoắc Minh không tránh ôn Noãn mà nghe máy luôn: “Chú Kiều, có chuyện gì vậy ạ?”
Vì sự việc trước đó nên mối quan hệ giữa hai nhà Hoắc Kiều có chút khó nói, không còn thân thiết như trước nữa nhưng vì mang ơn của Kiều Cảnh Niên, Hoắc Minh đối xử với ông ấy rất tốt.
Kiều Cấn Niên có chút xấu hố nói: “Minh, nửa tháng sau sẽ diễn ra phiên tòa thứ hai, chú hy vọng cháu có thế qua đó nói chuyện với luật sư bên kia trước ba ngày.”
Hoắc Minh cười cười: “Nói chuyện qua điện thoại thì cũng vậy thôi, thậm chí còn có thể tổ chức họp trực tuyến nữa mà!”
Kiều Cảnh Niên có chút không vui nói: “Minh, chú chỉ muốn cháu dành ra ba ngày thôi mà!”
Hoắc Minh nói thẳng với ông ấy: “ôn Noãn mang thai! Ngoài việc phải chăm sóc cô ấy thì cháu còn phải đến nhà họ Lục ở thành phố c một chuyến! Chú Kiều, chú có thế hiểu cho cháu chút không?”
Kiều Cảnh Niên sửng sốt
Ôn Noãn đang mang thai sao?
Ông ấy vẫn luôn cho rằng rằng ôn Noãn và Hoắc Minh sẽ không thể nào đi cùng nhau đến cuối đường, nào ngờ bọn họ lại tu thành chính quả chứ!
Kiều Cảnh Niên run giọng: “Con bé nhận nhà họ Lục rồi ư?”
Hoắc Minh khẽ ừ một tiếng.
Kiều Cảnh Niên cảm nhận được một vị tanh ngọt từ cố họng trào lên, ông ấy không thể chấp nhận được con của mình và Tiếu Mạn lại nhận thân nhà họ Lục, rõ ràng… rõ ràng ông ấy mới là cha ruột của ôn Noãn mà, vậy mà con bé lại chẳng chịu nhận ông ấy.
Kiều Cẩn Niên tuyệt vọng cúp điện thoại…
Ngày hôm sau, Hoắc Minh trở về nhà họ Hoắc một chuyến.
Đúng lúc Hoắc chấn Đông đang uống trà trong đại sảnh, thấy con trai mình về thì ông cười khẩy: “Bố còn đang không biết là ai, thì ra là cậu chủ nhà họ Hoắc về! Sao thế… bận quá à! Con có biết là đã nửa tháng rồi bố chưa thấy cái mặt con chưa!”
Hoắc Minh ngồi xuống, ông ném qua cho anh điếu thuốc lá.
“Xin lỗi, bỏ thuốc rồi!”
“Con mà cai thuốc á? Mặt trời mọc đằng Tây à!”
Hoắc Chấn Đông không tin.
Hoắc Minh chậm rãi nhìn lên lầu: “Mẹ và Minh Châu đâu, con có chút chuyện quan trọng muốn tuyên bố!”
Lúc này, bà Hoắc và Hoắc Minh châu đang đi xuống lầu.
Bà Hoắc tỏ vẻ buồn bã: Ngoài việc bế cháu trai ra thì những việc khác bà chẳng thèm quan tâm.
Hoắc Minh bình tĩnh mở lời: “ôn Noãn mang thai rồi!”
Vừa nói xong thì Hoắc Chấn Đông tỉnh cả ngủ, ném hộp thuốc lá trong tay đi, tiếc là lực sát thương quá nhỏ, còn bà Hoắc thì lại mừng như điên, bái thần bái Phật suổt cả buổi.
Hoắc Chấn Đông giả bộ mất hứng.
Ông hừ nhẹ một tiếng: “Để xem con làm được gì! Còn không đi cầu hôn đi?”
Hoắc Minh bảo đang xem xét sinh lễ.
Hoắc Chấn Đông nghe vậy thì tức giận: “Con còn không biết xấu hố mà nói vậy à? Con nghĩ
con đang bàn chuyện hợp tác ư, đây là cưới vợ đấy! Đế mẹ con lo đi! cả đời cũng chỉ cưới vợ một íân, không móc hết gia sản ra thì sao mà tỏ lòng thành được chứ?”
Hoắc Chấn Đông đúng là biết nhìn xa trông rộng.
Trừ việc ông rất ngưỡng mộ và thích ôn Noãn ra thì còn có một điếm nữa chính là bây giờ Ôn Noãn đã là con của nhà họ Lục rồi, sau khi kết thân với nhà họ Lục thì hai chân sẽ biến thành bốn chân, hai bên có thể đàm phán hợp tác rất nhiều.
Mối hôn sự này, ngoài tình cảm của con trẻ ra thì còn có lợi ích của hai bên nữa.
Ông đã nói rồi thì bà Hoắc cũng vui vẻ đi chuẩn bị.
Hoắc Minh cũng không luyến tiếc gì, anh và Ôn Noãn kết hôn rồi thì tất cả tài sản của anh đều thuộc về cô cả mà.
Anh ngồi uống trà, một lát lại không nhịn được mà quay qua bàn chuyện với mẹ mình, Hoắc Chấn Đông thấy vậy nhẹ nhàng thở dài: Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một gia đình rồi.
Về phần hôn lễ thì Hoắc chấn Đông cũng đồng ý sinh xong rồi mới làm.
Đã mang thai mà còn phải đám cưới, vừa vội
vừa mệt, cháu ngoan bảo bối của ông sẽ phải chịu bao mệt nhọc chứ?
Không được… Phải sinh xong mới đám cưới!
Nhà họ Hoắc đến thành phố c cầu hôn.
Lục Khiêm khó xử nhưng cũng không làm khó làm dễ, hai bên đã quyết tâm trở thành thông gia nên Lục Khiêm cũng lưu tình!
Mặt Hoắc Chấn Đông thì cười nhưng trong lòng lại xấu hổ.
Người ta hay nói Lục Khiêm là con hố già, hôm nay cuối cùng ông cũng hiếu được rồi!
Hoắc Chấn Đông hung hăng trừng mắt nhìn con trai.
Da mặt Hoắc Minh đủ dày, vẻ ngoài đẹp trai và miệng lưỡi sắc bén đã khiến nhà họ Lục vui vẻ không thôi, sau đó lập tức đi tìm ôn Noãn…
Còn Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm thì đã bàn xong chuyện hôn sự nên nói sang chuyện khác, về mối quan hệ giữa hai nhà!
Khi hai bên đang say sưa nói chuyện thì quản gia đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ông chủ, có một người tên là Kiều cảnh Niên tới thăm, ông ấy nói… ông ấy là bố ruột của cô chủ!”
Nghe vậy thì Lục Khiêm đặt chén trà trong
tay xuống.
Ông ấy cười nói: “Chẳng phải em rể tôi đã được chôn dưới ba tấc đất rồi sao? Chẳng lẽ nghe nhà có chuyện vui nên đội mồ sống dậy à?”
Miệng mồm ông ấy cay độc đến mức Hoắc Chấn Đông phải ho nhẹ một tiếng, thầm cầu nguyện cho Kiều cảnh Niên.
Vậy mà Lục Khiêm lại cho người vào.
Một lát sau, Kiều cảnh Niên và bà cụ Kiều cùng bước vào, trong tay còn xách chút quà nữa.
Lục Khiêm cười nói: “Tự dưng lại đến Tam Bảo Điện làm gì, sao hôm nay các vị khách quý lại có thời gian đến nhà tôi vậy?”
Kiều Cảnh Niên vẫn luôn xấu hổ khi gặp ông ấy.
Ngày thường ỏng ấy cũng không dám đến thăm nhà, nhưng hôm nay Kiều cảnh Niên vẫn muốn đấu tranh cho chính mình, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì mở miệng nói: “Hôn sự của Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng đã định rồi, tôi và mẹ tôi chỉ có một yêu cầu thôi, đó là để ôn Noãn lấy chồng ở nhà họ Kiều, của hồi môn của con bé nhà họ Kiều chúng tôi sẽ trao!”
Những lời này đến Hoắc Chấn Đông còn nghe không nối cơ mà!
Nhưng ông không lên tiếng mà để Lục
Khiêm xông lên phía trước.
Từ trước đến nay Lục Khiêm vẫn luôn lịch sự tao nhã, nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, ông không cần phải giấu diếm gì trước mặt Kiều cấn Niên cả, lập tức tức giận gào lên: “Mẹ kiếp! Con cái nhà họ Lục bọn tao có liên quan gì đến mày.”
Kiều Cảnh Niên lấy ra giấy giám định DNA ra.
Giọng ông ấy khàn khàn: “ôn Noãn chính là con của tôi và Tiếu Noãn, điều này không ai thay đối được!”
Lục Khiêm cười nhạo một tiếng.
Ông chỉ vào Kiều cảnh Niên rồi hằn học nói: “DNA đáng giá bao nhiêu tiền? Kiều cảnh Niên tao hỏi mày… mày đã từng cho ôn Noãn một đồng nào chưa? Khi còn bé còn nhỏ mày có ẵm bồng nó chưa? Tao nói cho mày biết, là ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn đã nuôi con bé lớn, trong hôn lễ Ôn Noãn cũng chỉ gọi chị Nguyễn là mẹ mà thôi, còn Kiều Cảnh Niên mày thì ngay cả tư cách tham dự cũng không có!”
“Mày có tư cách để làm bố con bé sao! Bố của Ôn Noãn đang nằm chung một mộ với em gái tao Lục Tiếu Noãn kia kìa, còn mày thì lại thoải mái đi ngủ cũng những người đàn bà khác, giận hờn em gái tao là kết hôn với người khác ngay!”
Kiều Cảnh Niên chẳng thể phản bác được nữa.
Trước đây là do Tiểu Noãn hiểu lầm ông ấy, mặc dù ông ấy và Tố Dung nằm chung một chỗ nhưng không có chuyện gì xảy ra cả!
Sau đó Tiểu Mạn cố ý rời đi.
Sau khi ông ấy kết hôn với Tố Dung thì mới biết Tiểu Noãn mang thai.
Tất thảy mọi chuyện ông ấy đều chẳng biết gì cả.
Ngón tay Lục Khiêm kẹp điếu thuốc rồi chỉ thẳng vào người Kiều cảnh Niên: “Ý trời đã định khiến mày không có con nối dõi rồi!”
Em gái ông ấy, Lục Tiểu Noãn, xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng lại nguyện ý đi theo một tên nghèo khố, vậy mà hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn, em gái ông ấy bị tên quèn đó bỏ rơi!
Người đàn ông vô ơn đó đã ôm lấy người phụ nữ độc ác kia và hạnh phúc suốt hai mươi năm rồi!
À!
Muốn nhận con gái ư, nghĩ hay nhỉ!
Lục Khiêm nói chuyện không chừa đường lui mà cũng chẳng cần chừa đường lui, Kiều cảnh Niên mất cái gì chứ? ông ta chẳng mất gì cả, nhưng Tiểu Noãn thì lại trầm cảm mà qua đời, Lục
Khiêm ông thì mất đi người em gái mình yêu nhất.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên kia.
Kiều Cảnh Niên xin ông giúp đỡ nhưng Hoắc Chấn Đông đã nói rõ ròi, ông ấy chỉ có thế xin lỗi mà thôi.
Quả thật là Cảnh Niên có ơn với nhà họ Hoắc, nhưng bao năm qua cũng đã báo đáp đủ rồi, hơn nữa năm đó Minh Châu rơi xuống nước được cứu nhưng ban đêm vẫn hay nói mớ, nói là Kiều An đấy cô ấy xuống nước.
Trẻ con quậy phá thì thôi đi, còn khiến Kiều Cảnh Niên mất đi khả năng sinh sản.
Có một số điều vợ chồng Hoắc chấn Đông khó nói thành lời.
Đến hôm nay, ôn Noãn và đứa con trong bụng quan trọng hơn, việc Hoắc Minh chịu ra tòa cho vụ kiện kia cũng đủ tỏ thành ý rồi…
Kiều Cảnh Niên thất vọng rời đi.
Lúc bước ra khỏi nhà họ Lục, ông ấy nhìn về phía chân trời rồi thầm nghĩ: Tiếu Noãn, em vẫn không tha thứ cho anh, vẫn đang trừng phạt anh à!

Chương 350 Ôn Noãn đang xuống lầu.​


Hoắc Minh nhìn thấy ôn Noãn ở nhà sau.
Trong căn phòng ngủ màu hồng nhạt, ước chừng 50 mét vuông, trang trí vô cùng ấm áp, vừa nhìn là biết Lục Khiêm chuẩn bị cho cô.
Hệ thống sưởi trong phòng ngủ được bật đầy đủ, cực kỳ ấm áp.
Ôn Noãn nằm ngủ trên sô pha ngủ, chỉ dùng một chiếc thảm lông che trên bụng nhỏ.
Tiếu Bạch nằm cuộn tròn ở dưới lòng bàn chân của cô, cũng đang ngủ.
Hoắc Minh tiến vào, Tiếu Bạch mở mắt ra, nhìn anh một chút rồi lại nhắm mắt lại, xem anh như không khí.
Hoắc Minh cúi người, hôn nhẹ cô.
Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh lại hôn thêm hồi lâu rồi mới nằm ở bên cạnh cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Sau thời gian em lạnh lùng xa cách anh thấy rất khố sở, bây giờ dáng vẻ của em lại làm anh cảm thấy động lòng, rất muốn bắt nạt em!”
Ôn Noãn hắng giọng: “Sao anh không biết xấu hổ gì vậy!”
Hoắc Minh cười, ôm eo cô, đế cô không
nhúc nhích nữa.
Ôn Noãn cảm nhận được thứ cọ vào đùi nên không cử động nửa, ba tháng đầu mang thai không thế làm, cô không muổn trêu chọc anh!
Hoắc Minh chống trán lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “ỏn Noãn, chúng ta sắp trở thành vợ chồng hợp pháp.”
Ôn Noãn không kích động như anh.
Cô đưa ngón tay tinh tế nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, cười nhẹ: “Là để cho con có một thân phận hợp pháp! Còn anh thì vẫn cần tiếp tục quan sát kỹ.”
Cô nói rất bình tĩnh, sao anh lại không biết điều đó.
Thật ra ôn Noãn vẫn chưa thể hoàn toàn giao hết thế xác và tinh thần cho anh, ắt hẳn là do thất vọng quá nhiều, cho nên cô không tin anh có thể cho cô hạnh phúc.
“Nhắm mắt lại!” Anh hôn lên mặt cô, chỉ cảm thấy xinh đẹp nói không nên lời.
Ôn Noãn hơi mỉm cười, nhắm mắt lại.
Nếu đã chuấn bị đăng ký kết hôn, người lớn hai bên đều đã gặp mặt, cô không cần phải tiếp tục lạnh lùng với anh nữa, trông có vẻ hơi lên mặt!
Hoắc Minh lấy một sợi chiếc dây chuyền tinh tế ra, mặt dây là một chiếc nhẫn kim cương.
Là chiếc nhẫn 5.20 cara kia!
Lúc Ôn Noãn mở mắt ra, trên chiếc cố trắng nõn cổ đã có thêm một cái vòng cổ, cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ cũng có thể nhận ra đó là cái gì Ị
“Thích không?”
Hoắc Minh dựa tới, dán sát vào khuôn mặt của cô: “Bà Hoắc, chờ đến hôn lễ, anh sẽ mang lên cho em!”
Ôn Noãn mềm mại dựa vào anh.
Hoắc Minh cảm thấy cô rất ngoan, không khỏi nối hứng, hôn nhẹ một cái lên mòi cô.
Nụ hôn này thật sự động lòng người.
Có lẽ là vì sắp phải làm bố mẹ, giữa hai người lại có thêm nhiều phần dịu dàng khó tả.
Gương mặt ôn Noãn ửng đỏ.
Hoắc Minh cười như không cười, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, cười khẽ trêu đùa… Lần đầu tiên bọn họ không làm chuyện đó nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vời, vô cùng thân mật.
Bọn họ đăng ký kết hòn ở thành phố c.
Trước sự chứng kiến của người nhà hai bên, trở thành vợ chồng hợp pháp, đêm đó mở tiệc ở nhà họ Lục.
Tiệc tan, Hoắc chấn Đông đưa vợ và con gái rời đi trước, Hoắc Minh ở lại cùng ôn Noãn mấy ngày, sau đó mới quay về thành phố B.
Trở về thành phố B, ôn Noãn dọn vào biệt thự của Hoắc Minh.
Hoắc Minh đối xử với cô rất tốt, vợ chồng Hoắc Chấn Đông thường xuyên tới thăm, Hoắc Minh Châu cũng thường tới ăn chực…
Không bao lâu sau, Hoắc Minh bay sang Anh Quốc.
Tổng cộng khoảng ba bốn ngày, muốn nói Ôn Noãn không hề nghĩ ngợi chút nào thì đó là nói dối.
Nhưng cô thông cảm cho Hoắc Minh, chỉ cần anh không có liên quan tình cảm gì với Kiều An, cô cũng không muốn chỉ vì chuyện quá khứ mà lại ầm ỹ khiến mọi người không thoải mái.
Ngày Hoắc Minh trở về từ Anh Quốc.
Chu Mộ Ngôn tới biệt thự chơi, thư ký của Ôn Noãn cũng tới. Bọn họ cũng xem như là người ở bên cạnh ôn Noãn, ôn Noãn mang thai, kết hôn cùng Hoắc Minh, bọn họ đều biết cả.
Bàn chuyện công việc xong, Chu Mộ Ngôn
nhìn bụng cô.
Cậu ta hừ nhẹ: “Sinh ra khẳng định cũng ngốc nghếch như cô thôi! Nhưng hẳn là sẽ rất xinh đẹp!”
Ôn Noãn dở khóc dở cười.
Cô duỗi tay sờ bụng, cô rất thích đứa bé này, không bao giờ khiến cô phải nhọc lòng.
Chu Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ mẹ hiền của cô thì thấy đau răng, cậu ta móc một cái cái hộp nhỏ từ túi áo ra rồi ném cho cô: “Cho cô! Tôi tự kiếm tiền mua cũng không phải do ba tôi đưa dâu!”
Nói xong cậu ta sờ cái mũi, chắc là cảm thấy quá buồn nôn, xoay người đi ngay.
Thư ký cười rồi cũng rời đi theo cậu ta.
Ôn Noãn mở hộp ra, bên trong là một viên kim cương.
Kim cương 2 carat, rất quý báu.
Dường như Chu Mộ Ngôn đã đập hết toàn bộ tiền riêng vào đây rồi, ôn Noãn nhẹ nhàng cười mắng nhưng vành mắt có hơi đỏ …
Cảm xúc đang có phần kích động, ngoài sân lại có tiếng ô tô.
Hoắc Minh đã trở lại.
Vào đông, anh mặc một bộ vest, bên ngoài mặc áo khoác, khôi ngô tuấn tú khó nói thành lời.
Người giúp việc giúp anh cầm hành lý, sau khi cất vào thì rời đi.
Hoắc Minh cởi áo khoác, đi về phía ôn Noãn, cầm lấy cái hộp trong tay cô: “Vừa rồi gặp sói nhỏ kia ở cửa, là cậu ta đưa à?”
ốn Noãn không giấu giếm, gật đầu.
Hoắc Minh nhìn trong chốc lát, ánh mắt thâm sâu: “Cậu ta cũng có tâm đấy!”
Ôn Noãn biết anh lại ghen.
Cô đứng dậy giúp treo áo khoác lên, tùy ý hỏi: “Phiên tòa thứ ba khi nào thì diễn ra?”
Hoắc Minh ngồi xuống, cầm lấy ly của cô rồi uống một ngụm nước, hơi mỉm cười: “Cơ bản đã xác định rồi! Phiên tòa thứ ba đế luật sư Trần tới là được!”
Ôn Noãn cảm thấy ngoài ý muốn.
Ý của anh là anh sẽ không cần phải tới Anh Quốc nữa?
Cô đế ý Kiều An, cho nên khi nghe được tin tức này, nói không vui là giả nhưng cô vẫn rất rụt rè nhẹ giọng ừ một tiếng.
Sao Hoắc Minh lại không hiểu cô được?
Anh không chọc lộ tâm tư nho nhỏ của cô, chỉ ôm lấy thân người mảnh khảnh của cô từ phía sau lúc cô đang treo quần áo: “Hơn ba tháng rồi
đúng không? Bác sĩ nói sau ba tháng là có thế…”
Mặt Ôn Noãn ửng đỏ.
Từ sau khi cô mang thai, bọn họ không hề làm.
Thật ra cô cũng không muốn lắm nhưng cô biết Hoắc Minh vẫn luôn có nhu cầu, rất nhiều đêm anh chợt xốc chăn lên lúc nửa đêm, một mình đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Ôn Noãn đối đề tài: “Ngày mai con của Bạch Vi tắm ba ngày, anh sẽ đi với em chứ?”
Hoắc Minh đặt cằm trên vai cô.
Anh cổ ý nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai cô: “Đương nhiên có đi! Bà Hoắc cuốn hút thế này, anh sợ anh không đế ý một cái là lại có con chó con mèo nào đó nhớ thương!”
Ôn Noãn bực mình.
Anh buông cô ra, cười khẽ: “Anh đi tắm rửa một cái, lát nữa ăn cơm!”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, ôn Noãn vẫn nhịn không được đành ngửa đầu nhìn…
Đã bốn ngày bọn họ không gặp nhau!
Hoắc Minh đứng ở trên thang lầu nhìn cô, cười như không cười, có ý trêu đùa…
Tuy hôn sự của cảnh Sâm và Bạch Vi không
làm lớn nhưng sinh hạ một đứa con trai nặng bốn kí, nhà họ cảnh vô cùng náo nhiệt, bố sung hết tất cả mọi thiếu sót tiếc nuối trước kia, còn tặng Bạch Vi một căn biệt thự.
Ôn Noãn nhìn bé con trong lòng ngực Bạch Vi, vui thay cô ấy.
Bạch Vi sinh hài tử không tới mấy ngày, dáng người vẫn chưa khôi phục, có hơi béo.
Cô ấy ôm con nhẹ nhàng dỗ dành, lại nhìn Hoắc Minh đang ở bên kia xã giao, thấp giọng hỏi Ôn Noãn: “Các cậu ở chung thế nào?”
Ôn Noãn trêu đùa em bé, cười nhẹ: “Tim người cũng là thịt mà! Lúc đăng ký kết hòn thật lòng tớ chỉ nghĩ muốn cho con có được thân phận hợp pháp, nhưng thời gian lâu dài tóm lại cũng mềm lòng! Thử lại lần nữa!”
Bạch Vi không lên tiếng.
Lúc này Hoắc Minh đi tới, chỉ vào con trai của Bạch Vi: “Cho tôi ôm một cái?”
Bạch Vi bế tê cả tay, lập tức ném cho anh.
Lần đầu tiên Hoắc Minh ôm em bé, đứa trẻ mềm mại khiến đáy lòng anh cũng trở nên mềm mại, bởi vì con của anh và ôn Noãn hơn nửa năm nữa cũng sẽ ra đời.
Khẳng định bé Hoắc Tây còn đáng yêu hơn thằng nhóc này!
Hoắc Minh ôm em bé thật lâu, lúc giương mắt lên, anh dịu dàng nhìn ôn Noãn.
Cuối cùng Bạch Vi cũng hiểu vì sao ôn Noãn nói trái tim cũng là thịt! Chỉ với một ánh mắt như vậy của Hoắc Minh, có người phụ nữ nào chống đỡ được chứ? Nhìn một cái là mềm ra!
Hoắc Minh lái xe về biệt thự.
Anh chạy xe vào bãi đỗ xe ngầm, lúc cởi đai an toàn, anh cầm lòng không đậu duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ của ôn Noãn… Con mới ba tháng, vẫn chưa có thai động.
Vốn là sờ con nhưng vuốt ve một hồi lại biến thành kiểu khác.
Hoắc Minh ấn điều khiển ghế điều hạ xuống, vây Ôn Noãn dưới thân, dịu dàng hôn cô.
Anh cẩn thận tránh khỏi bụng cô, sợ ảnh hưởng đến con.
Ban đầu chỉ định chạm vào một chút rồi ngừng.
Nhưng vào lúc quần áo rơi xuống đất, sau khi mang thai, thân hình của cô càng nuột nà trắng nõn hơn cả lúc bình thường, anh vần không thế nhịn được, làm với cô… Toàn bộ quá trình anh đều rất dịu dàng, luôn hỏi han về cảm giác của cô.
Nhẫn nại đã lâu, anh làm hai lần.
Lúc kết thúc, khóe mắt ôn Noãn nhòe dấu nước mắt, cả người trong suốt như pha lê.
Tuy Hoắc Minh không thể thoải mái hết mình, nhưng cảm giác đêm nay cũng không hề giống như lúc trước, có vài thời điểm cực kỳ ý nghĩa…
Trải qua đêm nay, bọn họ khôi phục cuộc sống vợ chồng.
Một tuần hai lần.
Tới lúc òn Noãn mang thai bảy tháng, Hoắc Minh không hề chạm vào cô.
Cơ thể cô không thuận tiện, Hoắc Minh đón dì Nguyễn từ thành phố c, tới làm bạn chờ sinh với Ôn Noãn.
Hôm nay, ôn Noãn đi tới phòng nhạc.
Tới lúc về, Hoắc Minh đón cô, òn Noãn ngồi vào trên xe, dịu dàng nói: “Đều đã sắp xếp xong, chờ sinh con xong em mới qua đây làm! Không thể ngờ được Chu Mộ Ngôn lại thay đối nhanh như thế, dường như cậu ta đã có thế một mình đảm đương một phía.”
Nếu là ngày thường, Hoắc Minh chắc chắn sẽ chèn ép con sói nhỏ.
Nhưng hôm nay, anh không nói chuyện.
Ôn Noãn cảm thấy rất kỳ quái, mỉm cười nói: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Minh dừng xe ở giao lộ, phía trước là đèn đỏ, anh chần chờ một hồi rồi nói với cô: “Vụ án kia vẫn cần anh tới Anh Quốc một chuyến nữa! Buổi sáng chú Kiều gọi điện thoại tới, nói rằng chú ấy không yên tâm về luật sư Trần, ôn Noãn… Anh sẽ qua đó thêm một chuyến!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt.
Hơn nửa ngày sau cô mới nói: “Là ông ta không yên tâm, hay là anh không yên tâm?”
Hoắc Minh không nói gì.
Cô mang thai, anh không thế cãi nhau với cô.
Ôn Noãn cũng rất kiềm chế, giọng nói đè rất nhẹ: “Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em rằng anh sẽ không tới Anh Quốc nữa! Hơn nữa con đã 7 tháng, nếu anh ở trong nước còn được, ở Anh Quốc nếu có việc anh muốn trở về cũng phải tốn ít nhất 24 giờ! Anh… Trước khi đồng ý anh không nghĩ tới em sao?”
Hoắc Minh biết cô không vui.
Anh cũng nguyện ý dỗ dành cô: “Kiếm tra thai kỳ rất ổn định! Anh chỉ đi ba ngày, chờtoà án thấm vấn xong anh sẽ lập tức trở về gấp… Sau đó anh tạm thời không nhận vụ án nào nữa, chuyên tâm chờ sinh cùng em, được không?”
Ôn Noãn biết anh đã quyết định.
Trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào đi?”
“Sáng mai!”
Rõ ràng òn Noãn ngấn ra.
Sau đó cô quay đầu đi, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa…
Buổi tối Hoắc Minh tự dọn hành lý, còn dỗ dành cô vài câu.
Ôn Noãn không vui nổi.
Lúc ngủ cô cũng ôm lấy lưng anh, cả một đêm cô ngủ không yên ốn.
Trời hửng sáng, Hoắc Minh nhẹ nhàng đứng dậy, hôn một cái lên môi ôn Noãn, hắng giọng nói: “Anh đi đây!”
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô nhớ rõ trong mơ có máu, cô sợ hãi!
Cô ôm lấy vòng eo của Hoắc Minh, cô cảm giác bụng có cảm giác lộn xộn, lúc nói chuyện giọng nói cũng run run: “Hoắc Minh, anh đừng đi, em cảm thấy không thoải mái!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô.
Anh cho rằng cô đang không vui cho nên không thèm đế ở trong lòng, dỗ dành: “Do trời nóng đấy! Em gọi dì Nguyễn ngủ cùng nhé! Ngoan, anh chỉ đi ba ngày!”
ôn Noãn ôm anh không bỏ, cô nói nhỏ: “Hoắc Minh, em cứ cảm thấy sẽ có chuyện, em thật sự không thoải mái… Con ởtrong bụng đá mạnh cực kỳ.”
Hoắc Minh cười.
Anh khom lưng hôn một cái ở trên bụng cô: “Là con không ngoan hả?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoa ấn da đầu anh: “Con bé chưa bao giờ như vậy!… Anh đừng đi được không? Em sợ xảy ra chuyện!”
Hoắc Minh ngồi dậy, hôn môi cô: “Còn không đi sẽ trễ chuyến bay mất! Ngoan, nghe lời!”
Ôn Noãn không chịu buông tay.
Anh nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô ra, gỡ từng ngón tay một, cười dịu dàng: “Y như đứa con nít vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ quay về!”
Anh vẫn xách hành lý rời đi.
Ôn Noãn vẫn ngồi đó, ở giữa thời tiết mùa hè, toàn thân lạnh lẽo.
Cô định ngủ tiếp nhưng cả người nóng ran, không thoải mái… ôn Noãn dứt khoát ngồi dậy, cô cầm di động đi xuống lầu, kêu dì Nguyễn: “Mẹ!”
Dì Nguyễn và bảo mầu mới đi mua đồ ăn trở về, còn đang vừa nói vừa cười ở bên ngoài…
Nghe thấy tiếng ôn Noãn gọi bà, vừa mới đáp lại.
Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lớn vang lên, là tiếng nố, ngay sau đó chính là cát bay đá chạy, vô số mảnh vỡ thủy tinh, vô số bê tông cốt thép bay múa đầy trời…
10 giờ sáng, trong tuyến đường chính ở khu biệt thự xa hoa nào đó của thành phố B, ống khí ga rò rỉ nố mạnh.
Cây cối bị chia thành hai nửa, rơi rớt tan hoang.
Đường bị lật lên, hư hỏng hoàn toàn.
Ôn Noãn đang xuống lầu.
Một luồng xung kích mạnh mẽ ùa tới, cả người cô bị đấy bay đập mạnh vào vách tường phía sau lưng, trong nháy mắt kia eo cô như vỡ vụn, thế nhưng trong thời khắc nguy cấp đó, cô dùng tay bảo vệ bụng nhỏ theo bản năng.
Hoắc Tây…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom