Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1861-1863
Chương 1861: Em sẽ không bao giờ phụ lòng anh
Khuôn mặt yên giấc của Linh Trang mang theo chút nụ cười nhẹ, đến đôi mày thanh tú như tranh cũng để lộ ra tâm trạng tốt của cô.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cô, đây chính là cô gái anh đã thích từ nhỏ, cô gái khiến anh vừa nhìn đã rung động, vốn dĩ anh muốn ôm cô vào lòng chiều chuộng nhưng không ngờ cuối cùng chính cô lại là người đã cứu rỗi anh ra khỏi cái thế giới đầy u ám này, đã vậy còn ban cho anh một gia đình hạnh phúc trọn vẹn nữa.
Chiến Hàn Quân cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được cô.
‘Yêu cô chính là quyết định sáng suốt nhất của Chiến Hàn Quân.
Anh nắm chặt lấy tay cô và khẽ lẩm bẩm nói: “Linh Trang, sau này hãy chỉ dạy anh thật nhiều nhé”
Đôi mắt còn ngái ngủ của Linh Trang khẽ mở, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì cô đã gọi một tiếng ngọt ngào: “Ông xãt”
Chiến Hàn Quân thấy cô đã thức dậy bèn chầm chậm khiêu khích nói: “Linh Trang, em có biết bốn chuyện lớn trong cuộc đời con người là gì không?”
Linh Trang chau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lúc hạn hán gặp mưa rào, lúc thi đỗ công danh, lúc gặp được người quan ở nơi đất khách quê người.” Nói đến đây, khuôn mặt Linh Trang bỗng nở nụ cười xấu hổ.
Chiến Hàn Quân trách móc nói: “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, em muốn anh Quân của em chờ đợi dài cổ sao?”
Linh Trang quàng tay lên cổ anh và đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh.
Rất lâu sau đó, Linh Trang mệt mỏi nheo mắt lại và nói bằng giọng nũng nịu nói: “Ngủ ngon, anh Quân”
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng mình: “Ngủ thôi, cục cưng”
Trăng thanh gió mát.
Bốn anh chàng điển trai của đội quân Quỷ Ảnh khó khăn lắm mới được rảnh rỗi nên đã cùng một vài cô gái trẻ trung xinh đẹp tụ tập lại cùng nhau nâng ly chúc mừng cái ngày hạnh phúc mỹ mãn này.
Bảo bối Thanh An định lén lẻn vào trong phòng chuẩn bị cho anh Diệp Phong một sự kinh ngạc nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người nhắc đến tên của cô bé.
“Diệp Phong, nghe nói anh đã có một cô bạn gái nhỏ tuổi? Chuyện này có thật không?”
Diệp Phong lắc lắc ly rượu màu bạc và uống một ngụm, sau đó liếc cô gái kia một cái ¡ nghiêm túc nói: “Đó là con gái bố nuôi của tôi, tôi lớn hơn cô ấy mười hai tuổi lận, sao có thể làm hại cô ấy chứ?”
“Diệp Phong, bây giờ chuyện tình già trẻ cũng không còn hiếm thấy nữa, nếu anh thích cô ấy thì có thể đợi cô ấy thêm vài năm nữa..”
Người phụ nữ kia chưa nói hết thì đã bị thô lỗ ngắt lời: “Lần đầu tiên khi cô ấy không phải là cô gái trong tuổi trưởng thành mà lúc đó chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi thôi, trong mắt của tôi cô ấy giống như cô em gái nhỏ vậy, tôi trông thấy cô ấy lớn lên từng ngày, cảm giác này đã ăn sâu vào trong tâm trí nên không thể dễ dàng có thể thay đổi suy nghĩ đó được đâu”
Bảo bối Thanh An nghe thế cả người lập tức trở nên cứng đờ.
Nhưng cô bé không hề lựa chọn rút lui mà lấy hết mọi can đảm châm chậm bước tới trước mặt Diệp Phong.
Đám con gái nhà giàu yêu kiều kia vừa nhìn thấy bảo bối Thanh An đã lập tức trở nên im lặng đi Diệp Phong lập tức đứng dậy và hỏi với vẻ đầy quan tâm: “Thanh An, sao em lại đến đây thế?”
Bảo bối Thanh An nhìn anh ta, nhan sắc của cô bé mặc dù không xinh đẹp tuyệt trần như mẹ nhưng vẻ mũm mĩm đáng yêu của cô bé, cộng thêm đôi mắt to tròn long lanh khiến cô bé trông thật ngây thơ và dễ thương “Anh Diệp Phong, em rất buồn khi anh chỉ xem em là em gái của anh thôi, có những chuyện em cần phải nói cho anh biết bởi vì em không muốn chúng ta giống như bố mẹ của em, bởi vì hiểu lầm mà gây ra nhiều sự đau khổ chì chiết không đáng có”
Đôi mắt đen láy long lanh như ánh sao trên bầu trời của cô bé đang nhìn anh ta đầy kiên định: “Anh Diệp Phong, em thích anh nhưng tình cảm của em dành cho anh không phải là tình anh em mà lại tình cảm yêu đương giữa nam nữ, mong anh Diệp Phong hãy làm rõ trái tim của mình, nếu anh đối với em có chút tình cảm nhỏ nhoi thì anh yêu tâm, em sẽ tuyệt đối trung thành với mối tình này, khoảng thời gian anh đợi em bao nhiêu năm qua đều xứng đáng cả bởi vì em sẽ không bao giờ phụ lòng anh đâu”
Chương 1862: Anh và em cả đời này đều không thể được!
Diệp Phong dở khóc dở cười.
Có lẽ bởi vì Thanh An thường xuyên thổ lộ tâm tư của mình với Diệp Phong, cho nên đối mặt với lời tỏ tình nghiêm túc lần này, phương thức xử lý của Diệp Phong vẫn là từ chối theo lối cũ.
Anh nói: “Thanh An, em bảo anh nói với em bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây? Em là em gái bảo bối quý giá nhất của anh. Anh sẽ chăm sóc tốt em thật tốt, những thứ khác, em đừng nghĩ đến nữa”
Thanh An gạt tay anh ra: “Em không còn là con nít nữa. Em đang tỏ tình với anh, anh đừng thoái thác nữa. Có được không?”
Diệp Phong buộc phải buông xuôi: “Em muốn câu trả lời sao? Được rồi, anh cho em câu trả lời. Anh và em cả đời này đều không thể được”
Những giọt nước mắt lớn trào ra khỏi hốc mắt Thanh An. Thanh An liền che mặt bỏ chạy.
“Thanh An” Diệp Phong muốn đuổi ra ngoài. Nhưng sợ Thanh An lại hiểu nhầm tâm ý của mình thành tình yêu, nên đành chùn bước chân.
Lâm Miên, Phong Mang và Quan Minh Vũ đều đứng dậy, nhưng khi bọn họ đuổi theo, lại thấy Thanh An đang khóc chạy vào phòng nhà vệ sinh.
Cả ba thất vọng quay trở ra, nhờ các cô bé giúp đỡ: “Thanh An nhà tôi đã vào phòng vệ sinh. Ai trong số các em có thể giúp tụi anh vào trong xem chừng cô ấy?”
Cô bé lúc nấy tán gẫu với Diệp Phong, chủ động nói: “Để em đi cho”
Cô vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Thanh An đang ngồi xổm trong góc khóc lóc đến mức vô cùng đau lòng. Cô đến gần Thanh An, lấy khăn giấy ra đưa cho cô bé.
Thanh An nhận lấy và cảm ơn cô: “Cảm ơn chị”
Trong đáy mắt cô lóe lên một bóng đen mờ mịt. Cô cũng ái mộ Diệp Phong từ lâu, nhưng cô không may mãn như Thanh An, Thanh An có thể ra lệnh cho Diệp Phong ở bên cô bé mỗi ngày. Mà cô thì xem Diệp Phong như một thứ gì đó rất xa xỉ.
Trong lòng cô dâng lên một sự ghen tị, cô ngồi xổm xuống, nói với Thanh An một cách kỳ quái: “Em là công chúa của nhà họ Chiến, anh Diệp Phong không thích em, vậy em hãy ra lệnh cho anh ấy lấy em. Anh ấy không dám làm trái mệnh lệnh của em đâu.”
Thanh An ngây thơ thuần thiện, nức nở nói: “Anh Diệp Phong sẽ không thích kiểu con gái hống hách và không hiểu chuyện như vậy đâu”
Cô gái đó cho rằng Thanh An là một đại tiểu thư được nuông chiều mà kiêu ngạo, nhưng không ngờ Thanh An lại biết tiết chế như vậy.
Đối với một cô gái khiêm tốn, cách để đối phó chắc chắn cũng không giống bình thường.
Cô gái miệng nam mô, bụng bồ dao găm nói: “Ôi, bố mẹ em đều rất có nhan sắc. Ngay cả hai anh sinh đôi của em cũng có tướng mạo yêu nghiệt như vậy. Nhưng tại sao em lại bình thường thế kia? Nói thẳng ra, đàn ông đều thích con gái đẹp, càng huống hồ anh Diệp Phong lại đẹp trai như vậy”
“Nhưng em sinh ra đời, cho dù em có xấu xí, bọn họ đều sẽ nhìn mặt của bố và mẹ em mà đổi xử tốt với em”
Thanh An kinh hoảng nhìn cô gái trước mặt mình, một cô bé chưa bao giờ được người †a nâng niu mà lớn lên, bỗng chốc bị người khác vu khống gièm pha ác ý như vậy, cô bé liền có chút choáng váng.
Một cảm giác tự tỉ mạnh mẽ bao trùm lấy trái tim cô So với các anh trai của mình, nhan sắc của cô thực sự rất bình thường. Có lẽ cô thừa hưởng gen từ Lạc Thanh Du chăng.
So với anh trai, thành tích học tập của cô cũng không được tính là xuất sắc, cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, rõ ràng rất bình thường và tầm thường.
Cho nên anh Diệp Phong mới không muốn kết hôn với cô. Anh đối xử tốt với cô cũng chỉ vì uy nghiêm của cha mình?
Đi đến kết luận như vậy, trong lòng Thanh An cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô bé run rẩy đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Cô gái kia đắc ý nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Chương 1863: Tôi có chính là thời gian
Bảo bối Thanh An đi ra khỏi WC, Diệp Phong và Lâm Miên bọn họ lập tức vây quanh bảo bối Thanh An lo lắng nói: “Thanh An, em đừng khóc, quay đầu bọn anh sẽ giúp em giáo huấn anh Diệp Phong..”
Bảo bối Thanh An nhìn Quan Minh Vũ cười nịnh nọt. Nghĩ tới lời chị gái nhỏ nói: Bọn họ đối với cô tốt chẳng qua là thu hút danh tiếng của bố.
Bảo bối Thanh An tai đỏ bừng xấu hổ.
Đẩy bọn họ ra liền chạy đi.
“Thanh An” Diệp Phong mau chóng đuổi theo.
Quan Minh Vũ đầu óc không đoán ra: “Thanh An làm sao vậy?”
Lâm Miên liếc nhìn cô gái từ WC đi ra, lệ khí nặng nề ngang qua trước mặt cô gái.
Khuôn mặt nam tính đẹp trai bao trùm vẻ lạnh lùng, lên tiếng giọng nói càng thêm âm trầm và áp lực.
“Gô đã nói gì với Thanh An nhà chúng tôi?”
Cô gái trông có vẻ căng thẳng, lúc này cô †a đột nhiên hoảng sợ. Cô ta không ngờ hiện tượng duy nhất một lần ghen tị giương oai cũng bị người khác nằm thóp.
“Tôi không nói gì..” Cô ta tính chối bỏ.
Nhưng Qủy Ảnh của nhà họ Chiến làm sao phàm phu tục tử có thể lừa dối, Lâm Miên lạnh giọng nói: “Tôi có thể coi camera giám sát, sau đó dịch ra thần ngữ của cô. Nếu cô đối với Thanh An bất kính, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi”
Cô gái sợ tới mức quỳ trên mặt đất, thú nhận mọi tội lỗi.
Lâm Miên nghe thấy liền tức giận: “Người đâu, thưởng mấy cái tát vào mặt cô ta cho tôi”
Cô gái ngã trên mặt đất mất hết hình tượng Lâm Miên tức giận: “Tiểu công chúa nhà họ Chiến không phải là loại người phụ nữ như cô có thể tính kế?”
Cô gái sợ run cả người, lúc này hối hận không kịp: “Lâm Miên, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi lần này đi”
Lâm Miên nghiêm mặt rời đi.
Cô gái bị bảo vệ quán bar lôi ra ngoài vả miệng.
Bảo bối Thanh An liều mạng chạy trên đường, không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ, hành người xe cộ. Liền chạy nhanh về phía trước cùng kẻ điên thất tình giống nhau.
Khi Diệp Phong đuổi theo tới, bị một chiếc xe tải ngăn lại, đợi chiếc xe đó lái đi thì đã thấy bảo bối Thanh An chạy đến đường đối diện.
Diệp Phong không lo nhiều như thế, chỉ có thể liều mạng đuổi theo.
Đột nhiên một chiếc xe ô tô từ chỗ tối quẹo ra lái qua va vào Diệp Phong, Diệp.
Phong bị hất tung lên rơi xuống đất không thể động đậy.
“Trời ơi, tôi đụng trúng người rồi” Cô gái lái chiếc ô tô này thoạt nhìn rất trẻ, dáng vẻ ngoài hai mươi. Chưa biết thế sự, gặp phải tình huống này càng không biết làm sao.
Cô ta kinh hãi nhìn Diệp Phong, sợ đến mức rơi nước mắt: “Này, anh trai, anh không sao chứ?”
Lúc này Diệp Phong đầu óc choáng váng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ủy khuất khóc lóc thảm thiết, cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy thương xót.
“Cô nhìn tôi giống không sao chứ?” Chân anh ta đụng phải xe ô tô chắc bị gấy xương rồi “Tạ ơn trời, anh không sao. Tôi lập tức gọi 120..”
Diệp Phong nói: “Phía trước chính là bệnh viện, đi vài bước, cô đưa tôi qua đó.”
Cô gái nói: “Vẫn là gọi 120 đi?”
Diệp Phong buồn bực nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kỳ cục này: “Não của cô không suy nghĩ vấn đề sao? Bệnh viện gần như vậy, đi qua đó so với gọi 120 còn tiết kiệm thời gian hơn”
Cô gái nói: “Dù sao tôi có chính là thời gian”
Diệp Phong: “..”
Lẽ nào gặp phải một bình hoa trắng ngây ngô ngọt ngào.
Diệp Phong chậm rãi ngồi lên, vươn tay ra lệnh nói: “Kéo tôi lên”
“Anh có thể đi không?”
“Không thể. Dìu tôi tới bệnh viện. Cô đừng quyt nợ. Đụng tôi thì phải trả tiền viện phí”
Khuôn mặt yên giấc của Linh Trang mang theo chút nụ cười nhẹ, đến đôi mày thanh tú như tranh cũng để lộ ra tâm trạng tốt của cô.
Chiến Hàn Quân đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cô, đây chính là cô gái anh đã thích từ nhỏ, cô gái khiến anh vừa nhìn đã rung động, vốn dĩ anh muốn ôm cô vào lòng chiều chuộng nhưng không ngờ cuối cùng chính cô lại là người đã cứu rỗi anh ra khỏi cái thế giới đầy u ám này, đã vậy còn ban cho anh một gia đình hạnh phúc trọn vẹn nữa.
Chiến Hàn Quân cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được cô.
‘Yêu cô chính là quyết định sáng suốt nhất của Chiến Hàn Quân.
Anh nắm chặt lấy tay cô và khẽ lẩm bẩm nói: “Linh Trang, sau này hãy chỉ dạy anh thật nhiều nhé”
Đôi mắt còn ngái ngủ của Linh Trang khẽ mở, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì cô đã gọi một tiếng ngọt ngào: “Ông xãt”
Chiến Hàn Quân thấy cô đã thức dậy bèn chầm chậm khiêu khích nói: “Linh Trang, em có biết bốn chuyện lớn trong cuộc đời con người là gì không?”
Linh Trang chau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lúc hạn hán gặp mưa rào, lúc thi đỗ công danh, lúc gặp được người quan ở nơi đất khách quê người.” Nói đến đây, khuôn mặt Linh Trang bỗng nở nụ cười xấu hổ.
Chiến Hàn Quân trách móc nói: “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, em muốn anh Quân của em chờ đợi dài cổ sao?”
Linh Trang quàng tay lên cổ anh và đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh.
Rất lâu sau đó, Linh Trang mệt mỏi nheo mắt lại và nói bằng giọng nũng nịu nói: “Ngủ ngon, anh Quân”
Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng mình: “Ngủ thôi, cục cưng”
Trăng thanh gió mát.
Bốn anh chàng điển trai của đội quân Quỷ Ảnh khó khăn lắm mới được rảnh rỗi nên đã cùng một vài cô gái trẻ trung xinh đẹp tụ tập lại cùng nhau nâng ly chúc mừng cái ngày hạnh phúc mỹ mãn này.
Bảo bối Thanh An định lén lẻn vào trong phòng chuẩn bị cho anh Diệp Phong một sự kinh ngạc nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người nhắc đến tên của cô bé.
“Diệp Phong, nghe nói anh đã có một cô bạn gái nhỏ tuổi? Chuyện này có thật không?”
Diệp Phong lắc lắc ly rượu màu bạc và uống một ngụm, sau đó liếc cô gái kia một cái ¡ nghiêm túc nói: “Đó là con gái bố nuôi của tôi, tôi lớn hơn cô ấy mười hai tuổi lận, sao có thể làm hại cô ấy chứ?”
“Diệp Phong, bây giờ chuyện tình già trẻ cũng không còn hiếm thấy nữa, nếu anh thích cô ấy thì có thể đợi cô ấy thêm vài năm nữa..”
Người phụ nữ kia chưa nói hết thì đã bị thô lỗ ngắt lời: “Lần đầu tiên khi cô ấy không phải là cô gái trong tuổi trưởng thành mà lúc đó chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi thôi, trong mắt của tôi cô ấy giống như cô em gái nhỏ vậy, tôi trông thấy cô ấy lớn lên từng ngày, cảm giác này đã ăn sâu vào trong tâm trí nên không thể dễ dàng có thể thay đổi suy nghĩ đó được đâu”
Bảo bối Thanh An nghe thế cả người lập tức trở nên cứng đờ.
Nhưng cô bé không hề lựa chọn rút lui mà lấy hết mọi can đảm châm chậm bước tới trước mặt Diệp Phong.
Đám con gái nhà giàu yêu kiều kia vừa nhìn thấy bảo bối Thanh An đã lập tức trở nên im lặng đi Diệp Phong lập tức đứng dậy và hỏi với vẻ đầy quan tâm: “Thanh An, sao em lại đến đây thế?”
Bảo bối Thanh An nhìn anh ta, nhan sắc của cô bé mặc dù không xinh đẹp tuyệt trần như mẹ nhưng vẻ mũm mĩm đáng yêu của cô bé, cộng thêm đôi mắt to tròn long lanh khiến cô bé trông thật ngây thơ và dễ thương “Anh Diệp Phong, em rất buồn khi anh chỉ xem em là em gái của anh thôi, có những chuyện em cần phải nói cho anh biết bởi vì em không muốn chúng ta giống như bố mẹ của em, bởi vì hiểu lầm mà gây ra nhiều sự đau khổ chì chiết không đáng có”
Đôi mắt đen láy long lanh như ánh sao trên bầu trời của cô bé đang nhìn anh ta đầy kiên định: “Anh Diệp Phong, em thích anh nhưng tình cảm của em dành cho anh không phải là tình anh em mà lại tình cảm yêu đương giữa nam nữ, mong anh Diệp Phong hãy làm rõ trái tim của mình, nếu anh đối với em có chút tình cảm nhỏ nhoi thì anh yêu tâm, em sẽ tuyệt đối trung thành với mối tình này, khoảng thời gian anh đợi em bao nhiêu năm qua đều xứng đáng cả bởi vì em sẽ không bao giờ phụ lòng anh đâu”
Chương 1862: Anh và em cả đời này đều không thể được!
Diệp Phong dở khóc dở cười.
Có lẽ bởi vì Thanh An thường xuyên thổ lộ tâm tư của mình với Diệp Phong, cho nên đối mặt với lời tỏ tình nghiêm túc lần này, phương thức xử lý của Diệp Phong vẫn là từ chối theo lối cũ.
Anh nói: “Thanh An, em bảo anh nói với em bao nhiêu lần nữa em mới hiểu đây? Em là em gái bảo bối quý giá nhất của anh. Anh sẽ chăm sóc tốt em thật tốt, những thứ khác, em đừng nghĩ đến nữa”
Thanh An gạt tay anh ra: “Em không còn là con nít nữa. Em đang tỏ tình với anh, anh đừng thoái thác nữa. Có được không?”
Diệp Phong buộc phải buông xuôi: “Em muốn câu trả lời sao? Được rồi, anh cho em câu trả lời. Anh và em cả đời này đều không thể được”
Những giọt nước mắt lớn trào ra khỏi hốc mắt Thanh An. Thanh An liền che mặt bỏ chạy.
“Thanh An” Diệp Phong muốn đuổi ra ngoài. Nhưng sợ Thanh An lại hiểu nhầm tâm ý của mình thành tình yêu, nên đành chùn bước chân.
Lâm Miên, Phong Mang và Quan Minh Vũ đều đứng dậy, nhưng khi bọn họ đuổi theo, lại thấy Thanh An đang khóc chạy vào phòng nhà vệ sinh.
Cả ba thất vọng quay trở ra, nhờ các cô bé giúp đỡ: “Thanh An nhà tôi đã vào phòng vệ sinh. Ai trong số các em có thể giúp tụi anh vào trong xem chừng cô ấy?”
Cô bé lúc nấy tán gẫu với Diệp Phong, chủ động nói: “Để em đi cho”
Cô vào phòng vệ sinh, nhìn thấy Thanh An đang ngồi xổm trong góc khóc lóc đến mức vô cùng đau lòng. Cô đến gần Thanh An, lấy khăn giấy ra đưa cho cô bé.
Thanh An nhận lấy và cảm ơn cô: “Cảm ơn chị”
Trong đáy mắt cô lóe lên một bóng đen mờ mịt. Cô cũng ái mộ Diệp Phong từ lâu, nhưng cô không may mãn như Thanh An, Thanh An có thể ra lệnh cho Diệp Phong ở bên cô bé mỗi ngày. Mà cô thì xem Diệp Phong như một thứ gì đó rất xa xỉ.
Trong lòng cô dâng lên một sự ghen tị, cô ngồi xổm xuống, nói với Thanh An một cách kỳ quái: “Em là công chúa của nhà họ Chiến, anh Diệp Phong không thích em, vậy em hãy ra lệnh cho anh ấy lấy em. Anh ấy không dám làm trái mệnh lệnh của em đâu.”
Thanh An ngây thơ thuần thiện, nức nở nói: “Anh Diệp Phong sẽ không thích kiểu con gái hống hách và không hiểu chuyện như vậy đâu”
Cô gái đó cho rằng Thanh An là một đại tiểu thư được nuông chiều mà kiêu ngạo, nhưng không ngờ Thanh An lại biết tiết chế như vậy.
Đối với một cô gái khiêm tốn, cách để đối phó chắc chắn cũng không giống bình thường.
Cô gái miệng nam mô, bụng bồ dao găm nói: “Ôi, bố mẹ em đều rất có nhan sắc. Ngay cả hai anh sinh đôi của em cũng có tướng mạo yêu nghiệt như vậy. Nhưng tại sao em lại bình thường thế kia? Nói thẳng ra, đàn ông đều thích con gái đẹp, càng huống hồ anh Diệp Phong lại đẹp trai như vậy”
“Nhưng em sinh ra đời, cho dù em có xấu xí, bọn họ đều sẽ nhìn mặt của bố và mẹ em mà đổi xử tốt với em”
Thanh An kinh hoảng nhìn cô gái trước mặt mình, một cô bé chưa bao giờ được người †a nâng niu mà lớn lên, bỗng chốc bị người khác vu khống gièm pha ác ý như vậy, cô bé liền có chút choáng váng.
Một cảm giác tự tỉ mạnh mẽ bao trùm lấy trái tim cô So với các anh trai của mình, nhan sắc của cô thực sự rất bình thường. Có lẽ cô thừa hưởng gen từ Lạc Thanh Du chăng.
So với anh trai, thành tích học tập của cô cũng không được tính là xuất sắc, cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, rõ ràng rất bình thường và tầm thường.
Cho nên anh Diệp Phong mới không muốn kết hôn với cô. Anh đối xử tốt với cô cũng chỉ vì uy nghiêm của cha mình?
Đi đến kết luận như vậy, trong lòng Thanh An cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô bé run rẩy đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Cô gái kia đắc ý nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Chương 1863: Tôi có chính là thời gian
Bảo bối Thanh An đi ra khỏi WC, Diệp Phong và Lâm Miên bọn họ lập tức vây quanh bảo bối Thanh An lo lắng nói: “Thanh An, em đừng khóc, quay đầu bọn anh sẽ giúp em giáo huấn anh Diệp Phong..”
Bảo bối Thanh An nhìn Quan Minh Vũ cười nịnh nọt. Nghĩ tới lời chị gái nhỏ nói: Bọn họ đối với cô tốt chẳng qua là thu hút danh tiếng của bố.
Bảo bối Thanh An tai đỏ bừng xấu hổ.
Đẩy bọn họ ra liền chạy đi.
“Thanh An” Diệp Phong mau chóng đuổi theo.
Quan Minh Vũ đầu óc không đoán ra: “Thanh An làm sao vậy?”
Lâm Miên liếc nhìn cô gái từ WC đi ra, lệ khí nặng nề ngang qua trước mặt cô gái.
Khuôn mặt nam tính đẹp trai bao trùm vẻ lạnh lùng, lên tiếng giọng nói càng thêm âm trầm và áp lực.
“Gô đã nói gì với Thanh An nhà chúng tôi?”
Cô gái trông có vẻ căng thẳng, lúc này cô †a đột nhiên hoảng sợ. Cô ta không ngờ hiện tượng duy nhất một lần ghen tị giương oai cũng bị người khác nằm thóp.
“Tôi không nói gì..” Cô ta tính chối bỏ.
Nhưng Qủy Ảnh của nhà họ Chiến làm sao phàm phu tục tử có thể lừa dối, Lâm Miên lạnh giọng nói: “Tôi có thể coi camera giám sát, sau đó dịch ra thần ngữ của cô. Nếu cô đối với Thanh An bất kính, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi”
Cô gái sợ tới mức quỳ trên mặt đất, thú nhận mọi tội lỗi.
Lâm Miên nghe thấy liền tức giận: “Người đâu, thưởng mấy cái tát vào mặt cô ta cho tôi”
Cô gái ngã trên mặt đất mất hết hình tượng Lâm Miên tức giận: “Tiểu công chúa nhà họ Chiến không phải là loại người phụ nữ như cô có thể tính kế?”
Cô gái sợ run cả người, lúc này hối hận không kịp: “Lâm Miên, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi lần này đi”
Lâm Miên nghiêm mặt rời đi.
Cô gái bị bảo vệ quán bar lôi ra ngoài vả miệng.
Bảo bối Thanh An liều mạng chạy trên đường, không quan tâm đến đèn xanh đèn đỏ, hành người xe cộ. Liền chạy nhanh về phía trước cùng kẻ điên thất tình giống nhau.
Khi Diệp Phong đuổi theo tới, bị một chiếc xe tải ngăn lại, đợi chiếc xe đó lái đi thì đã thấy bảo bối Thanh An chạy đến đường đối diện.
Diệp Phong không lo nhiều như thế, chỉ có thể liều mạng đuổi theo.
Đột nhiên một chiếc xe ô tô từ chỗ tối quẹo ra lái qua va vào Diệp Phong, Diệp.
Phong bị hất tung lên rơi xuống đất không thể động đậy.
“Trời ơi, tôi đụng trúng người rồi” Cô gái lái chiếc ô tô này thoạt nhìn rất trẻ, dáng vẻ ngoài hai mươi. Chưa biết thế sự, gặp phải tình huống này càng không biết làm sao.
Cô ta kinh hãi nhìn Diệp Phong, sợ đến mức rơi nước mắt: “Này, anh trai, anh không sao chứ?”
Lúc này Diệp Phong đầu óc choáng váng, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ủy khuất khóc lóc thảm thiết, cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy thương xót.
“Cô nhìn tôi giống không sao chứ?” Chân anh ta đụng phải xe ô tô chắc bị gấy xương rồi “Tạ ơn trời, anh không sao. Tôi lập tức gọi 120..”
Diệp Phong nói: “Phía trước chính là bệnh viện, đi vài bước, cô đưa tôi qua đó.”
Cô gái nói: “Vẫn là gọi 120 đi?”
Diệp Phong buồn bực nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kỳ cục này: “Não của cô không suy nghĩ vấn đề sao? Bệnh viện gần như vậy, đi qua đó so với gọi 120 còn tiết kiệm thời gian hơn”
Cô gái nói: “Dù sao tôi có chính là thời gian”
Diệp Phong: “..”
Lẽ nào gặp phải một bình hoa trắng ngây ngô ngọt ngào.
Diệp Phong chậm rãi ngồi lên, vươn tay ra lệnh nói: “Kéo tôi lên”
“Anh có thể đi không?”
“Không thể. Dìu tôi tới bệnh viện. Cô đừng quyt nợ. Đụng tôi thì phải trả tiền viện phí”