Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1849-1853
Chương 1849: Bố cầu hôn mẹ rồi
Mỗi một chữ đều là tác phẩm đẫm máu và nước mắt của Chiến Hàn Quân.
Mà những cánh hoa đào bay đầy trời, từ trên cao rơi xuống, bay lượn, đẹp như tiên cảnh.
Cuối cùng, ánh đèn màu đỏ tạo thành một hàng chữ bắt mắt.
“Nghiêm Linh Trang, gả cho anh, đời này không đổi, bảo vệ em không rời. Chiến Hàn Quân!”
Hai trái tim lồng vào nhau bao bọc lấy tên của Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân, đẹp đế mỹ miều.
Chiến Hàn Quân nhếch mắt nhìn đồ ngốc.
Linh Trang bị kinh ngạc, véo nhẹ má cô, yêu thương hỏi: “Thích không?”
“Rất thích. Em cực kỳ thích” Linh Trang nhảy nhót nói Chiến Hàn Quân cười đến tà mị: “Em thích ¡, cũng không uổng công sức anh làm Anh Nguyệt cảm động lắp bắp nói: “Đây có phải chính là câu chuyện tình yêu lãng mạn đến chết không rời trong truyền thuyết không?”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay che miệng lại, chuyển đề tài: “Ngài Quân không hổ là ngài Quân. Cầu hôn cũng hoành tráng như vậy.
Máy bay trực thăng cũng mang ra, làm trận mưa hoa đào. Linh Trang, cô gả cho anh ấy đi”
Chị cả lén lút liếc mắt Dư Nhân, không thể làm gì thở dài.
Sau khi Dư Nhân nhìn thấy sự yêu thương của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang, nếu như còn không hết hi vọng, vậy chỉ có thể nói anh quá cố chấp quá bảo thủ.
Thực ra sau khi Dư Nhân nhìn thấy nghi thức cầu hôn đầy lãng mạn này, từ lúc ngài Quân căng thắng quỳ một chân xuống đất, đến khi hoa anh đào phấp phới đầy trời, còn có ánh đèn gửi gắm lời yêu thương bất diệt Dư Nhân có thể cảm nhận được sự quý trọng của Chiến Hàn Quân đối với Linh Trang.
Hơn nữa, anh rốt cục cũng nhìn rõ hiện thực. Tình yêu của anh đối với Linh Trang, không bằng Chiến Hàn Quân sâu nặng đến không thể nào lay chuyển.
Một giây đó, trong lòng anh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Mà Linh Trang bị tâm ý của Chiến Hàn Quân làm cho chấn động. Giờ khắc này trong lòng đang tràn đầy cảm động, cô căn bản không biết ngài Quân ẩn dấu lòng dạ hẹp hòi phúc hắc tâm cơ.
Giờ phút này từng góc nhỏ ở thủ đô, vô số dân chúng đều có thể ngước nhìn bầu trời trên biệt thự Ngọc Bích xuất hiện mộng cảnh mỹ miều.
Cái thư tình một đời không đổi, trận mưa hoa đào phấp phới. Cũng làm cho mỗi người dân thủ đô cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi “Quá cảm động!”
“Bây giờ chính là xã hội coi trọng vật chất lại có thể tìm được tình yêu cả đời không đổi!”
Những bé gái nhỏ cũng bị tình huống như vậy làm cho chấn động.
Mấy người đàn ông cũng được cho bài học về sự yêu thương bá đạo mạnh mẽ của thái tử gia. Hóa ra thái tử gia bên ngoài khí chất bên trong nhiều tiền lại trung thành với hôn nhân như vậy, mà những phàm phu tục tử như bọn họ có tư cách gì gây sóng gió hôn nhân?
Sau đó, trong đầu mọi người, tự nhiên muốn Chiến Hàn Quân và nghiêm Linh Trang trở thành một thể chặt chẽ không thể tách rời.
Cùng lúc đó, tại sân vận động của trung học thực nghiệp quốc tế Đế Hoàn Bọn học sinh nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp này, đều kích động đến hét lên: “Oa, thật là đẹp! Là mưa hoa? Cánh hoa đào?”
“Là Chiến Hàn Quân cầu hôn Nghiêm Linh “Trang? 0a, thật là lãng mạn? Lớn lên mình cũng phải tìm bạn trai như vậy?” Bọn học sinh hô lên.
Con cái của ngài Quân cũng nhìn lên bầu trời có tên của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, càng kích động đến hỏng luôn.
“Bố cầu hôn mẹ rồi” Bé An hoan hô “Quá tốt rồi. Bố và mẹ phải tổ chức hôn lễ long trọng”
Mấy chị gái cũng nói: “Bố mẹ là người xứng đôi nhất trên đời.”
Bé Tùng nhìn cơn mưa hoa đào rực rỡ, tự nhủ: “Không nghĩ tới bố lạnh lùng khi theo đuổi mẹ lại rất độc đáo. Cái kỹ năng tán gái này đúng là đại ca đỉnh cấp luôn.”
Chiến Quốc Việt vểnh môi cười nói: “Bây giờ anh rất lo lắng cho bố, khi mẹ trở về nếu biết rõ là việc cầu hôn có dụng tâm hiểm ác, mẹ sẽ tức giận, sẽ chiến tranh lạnh với bố, đến lúc đó chắc chắn bố sẽ hối hận xanh ruột”
Chương 1850: Thái tử gia của thủ đô thừa nhận yêu thanh mai
Nghiêm Linh Trang Bé Tùng lại nói: “Không phải bố đã tốn công tốn sức để chuẩn bị cho màn cầu hôn lãng mạn này sao? Tại sao mẹ lại tức giận?
Mẹ sẽ chỉ hạnh phúc thôi, có trời mới biết mẹ yêu bố chừng nào. Có thể được bố cầu hôn là điều mà cuộc đời này mẹ mong mỏi nhất”
Khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của Chiến Quốc Việt vừa cười lại như không cười, càng khiến cho cậu bé càng tà mị và quyến rũ hơn.
Nói: “Bố đã thông báo với tất cả những người ở thủ đô rãng: Nghiêm Linh Trang là người vợ mà anh ấy sẽ không thay đổi trong cuộc đời này.
Điều này còn hữu ích hơn so với mấy cái tiêu đề, hot search.
Mẹ là người ghét nhất lên hot search, em nói xem, sau khi mẹ biết được tâm tư đen tối của bố thì liệu mẹ có đi tìm bố để gây phiền phức hay không?”
Bé Tùng đã hiểu ra. Hóa ra màn cầu hôn rầm rộ này là để cảnh cáo với cả thế giới rắng Nghiêm Linh Trang là vợ của bố, để cho những người có ý đồ xấu với mẹ có thể tránh xa một chút.
Khuôn mặt tuấn tú, lại có một chút tinh ranh của bé Tùng khẽ nhướng lên: “Ai da, bố đang quảng cáo trá hình cho chính mình”
Chiến Quốc Việt nâng đồng hồ lên. Mở ra lịch ngày, tìm được ngày tốt gần đây nhất và nói một cách đầy ranh mãnh: “Sắp đến ngày vui của bố mẹ rồi. Xem ra con phải giúp các người xin nghỉ rồi”
Bé Tùng nghỉ ngờ nhìn Chiến Quốc Việt: “Anh biết bố mẹ kết hôn ngày nào sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu anh đoán không sai thì là ngày 19 tháng 9 âm lịch”
Bé Tùng hoang mang nhìn Chiến Quốc Việt: “Anh có thể xem bói sao?”
Chiến Quốc Việt cong môi, cười xấu xa.
“919 (sẽ lâu dài). Đây hẳn là tâm nguyện lớn nhất của bố”
Bé Tùng chợt hiểu ra.
Lập tức nhìn Chiến Quốc Việt một cách tà ác, trêu chọc nói: “Cô gái có thể được Quốc Việt nhà chúng †a yêu chắc sẽ rất hạnh phúc”
Chiến Quốc Việt trừng thằng bé một cái rồi rời đi.
Biệt thự Ngọc Bích.
Sau khi màn cầu hôn rầm rộ đã kết thúc, trên mặt đất của biệt thự Ngọc Bích phủ kín một tầng cánh hoa đào đỏ tươi.
Và Linh Trang cũng dân dần bình tĩnh lại Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai ngây thơ vô tội của Chiến Hàn Quân, con ngươi đen láy dần dần ngưng tụ khí lạnh.
“Quá lãng phí” Tim, gan và phổi của cô đều đau nhức.
“Anh Hàn Quân, bây giờ toàn bộ người ở thủ đô đều biết em là người phụ nữ của anh”
Linh Trang không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng.
Chiến Hàn Quân nói: “Sao vậy, không muốn để cho người khác biết em là vợ của anh sao?”
Linh Trang lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Chỉ là em cảm thấy không cần phải để cho tất cả mọi người đều biết ạ.”
Trong đáy mắt của Chiến Hàn Quân tràn đầy ánh sáng rực rỡ khi gian kế được thực hiện thành công.
Những người khác đều bày tỏ chúc mừng chân thành đến Chiến Hàn Quân và Linh Trang.
Anh Nguyệt ôm Linh Trang, khóc trong niềm vui sướng: “Chị Linh Trang, con đường này của chị và anh cả đi đến thật không dễ dàng. Bây giờ đã khổ tận cam lai, em chúc cho nửa đời sau này của hai người sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Tranh Ngọc nói: “Em gái Linh Trang, phải quý trọng người trước mắt. Em rể là người đối xử tốt nhất với em trên đời này”
Linh Trang gật đầu.
Dư Nhân cười yếu ớt, cảm thấy có một sự chua xót không thể giải thích được, nhưng lại ra vẻ rộng lượng: “Anh họ, chúc mừng anh đã thành công ôm được người đẹp về.”
Chương 1851: Tiểu biệt thắng tân hôn
Nghiêm Mặc Hàn với giọng điệu cam chịu số phận nói: “Tôi còn có thể nói gì nữa chứ?
Cải trắng giờ đã thành một món ăn của cậu, hai người cũng đã cưới nhau, tôi còn có thể nói chữ không sao?”
Chiến Hàn Quân uy hiếp nói: “Anh thử nói không xem?”
Nghiêm Mặc Hàn vẻ mặt như đưa đám: “Nhìn đi nhìn đi, đây là thái độ của cậu đến xin cưới? Có khác gì thổ phỉ đến cướp dâu đâu?”
Nhà họ Chiến lên giọng mà cầu hôn, khiến cho mọi người đều biết. Nhưng lại tự mình đem ra cho thiên hạ làm phiền.
Lúc này, mẹ Nghiêm điện đến cho Mặc Hàn nói.
Điện thoại chỉ mới truyền tín hiệu, mẹ Nghiêm không giấu nổi tâm trạng vui sướng nói: “Mặc Hàn à, Hàn Quân cầu hôn Trang Linh long trọng như vậy. Mẹ và con cùng xem.
xét, đám cưới cũng không thể làm qua loa được.
Nhà họ Nghiêm của chúng ta là nhà gái, cũng phải rầm rộ để nở mày nở mặt. Con nghe mẹ nói, con đem Trang Linh về nhà cho mẹ, đến ngày cưới để Hàn Quân đến Phong Châu đón nó, vậy mới đúng với phong tục, không được vi phạm”
Nghiêm Mặc Hàn đặt điện thoại xuống.
‘Vui mừng cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn qua Chiến Hàn Quân nói: “Ngài Quân à, chúc mừng cậu, cầu hôn làm náo động cả nước. Hiện tại, mẹ tôi mãnh liệt yêu cầu đưa Linh Trang về thành Phố Phong Châu.
Chiến Hàn Quân thâm thúy, tuy răng cảm thấy được yêu cầu của mẹ Nghiêm có chút không ổn. Nhưng mà anh có thể vì Linh Trang mà miễn cưỡng chấp nhận.
“Mẹ anh là muốn để tôi đến của làm con rể sao?” Anh trêu đùa nói Nghiêm Mặc Hàn nói: “Ai muốn cậu đến nhà tôi ở rể? Mẹ tôi đã nói rất rõ ràng, đưa Linh Trang về nhà. Chưa nói là cho cậu đi”
Chiến Hàn Quân ngay lập tức như có vết nứt trên tảng băng: “Là có ý gì?”
Đây là muốn tách anh và Linh Trang ra hay sao?
Chị hai cười khúc khích nói: “Em rể à, em đừng hiểu lầm. Mẹ chị làm như vậy chẳng qua là làm đúng theo truyền thống ngày xưa thôi.
Em đã muốn kết hôn với em gái Linh Trang thì cũng để nó từ nhà họ Nghiêm mà lấy chồng.
Mà em cũng phải nhất thiết là đến nhà họ Nghiêm để đón dâu. Thời gian trước khi kết hôn này, hai người phải tạm thời xa nhau”
Chiến Hàn Quân trong lòng cảm thấy cực kỳ mất mát.
Việc này có nghĩa là trước khi cưới nhau anh cũng không được gặp Linh Trang.
“Sớm biết đám cưới sẽ phiền phức như vậy, anh sẽ không cưới” Chiến Hàn Quân nói thầm Lại bị Nghiêm Mặc Hàn ở bên cạnh nghe.
không sót một chữ nào. Nghiêm Mặc Hàn kháng nghị đứng lên: “Không được, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Nghiêm của chúng tôi làm sao có thể tặng không cho cậu như vậy được?
Đều cần có là ba người làm mai, sáu lần kết thân thì mai sau Linh Trang sẽ không bị người †a coi thường”
Linh Trang dỗ dành Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, chúng ta chẳng qua chỉ tạm xa nhau trong thời gian ngắn, sẽ rất nhanh gặp lại”
Anh Nguyệt an ủi nói: “Chỉ xa nhau một chút, mang lại cảm giác hạnh phúc trong tân hôn nha”
Nghiêm Mặc Hàn kéo tay Linh Trang đi ra ngoài: “Đi ra đây một chút cùng với anh”
Chiến Hàn Quân tức giận hơi liếc Mặc Hàn.
Mặc Hàn đắc ý một cách lạ thường, cười nói: “Nhà họ Chiến, muốn kết hôn với em gái tôi, phải cho sính lễ thật phong phú đấy”
Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói: “Anh buông tay Linh Trang ra cho tôi. Tôi tự mình đưa Linh Trang trở về nhà”
Linh Trang lại khăng khăng muốn để cho Mặc Hàn đưa mình về nhà: “Anh Quân, anh có lẽ không cần đưa em về nhà. Đến lúc đó anh một mình cô đơn lẻ loi quay về, em sẽ khó chịu lắm”
Cứ như vậy mà Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt và chị hai, bé Quốc về tới nhà họ Nghiêm ở thành Phố Phong Châu.
Linh Trang rời khỏi Chiến Hàn Quân, trong lòng liền dân đến một chút cảm giác trống trải.
Mẹ Nghiêm vì để chuẩn bị cho đám cưới của Linh Trang nên bận tối mặt tối mày. Linh Trang cũng vì muốn gánh vác tiếp mẹ nên cũng biến mình trở nên lu bu với công việc.
Chương 1852: Bụng dạ khó lường
Ngày mười chín tháng chín đã đến đúng như dự kiến.
Buổi tối ngày hôm trước, Nghiêm Linh Trang đã quá hưng phấn đến mức không thể ngủ được nhưng khi gần đến sáng, cô lại ngủ rất say sưa.
Mẹ Nghiêm dịu dàng gọi cô dậy, “Linh Trang à, mau dậy đi con.”
Nghiêm Linh Trang tỉnh dậy với đôi mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ, sau khi đánh răng rửa mặt xong, chị cả Nghiêm Tranh Ngọc cầm trên tay một chiếc váy cưới trắng tinh khôi phiên bản cao cấp có giới hạn và bước vào: “Em gái à, chuyên gia trang điểm đã đợi sẵn ở ngoài cửa rồi. Em mặc váy cưới vào trước đi.”
Nghiêm Linh Trang vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô giống như một con rối mà mặc kệ cho mọi người chuẩn bị và sửa soạn giúp mình Chiếc váy cưới màu trắng có tà váy kéo dài trên thảm đỏ. Ở trước ngực váy được đính rất nhiều những viên kim cương sáng lấp lánh Váy được thiết kế bó ở phần ngực và xòe ở bên dưới, chạm khắc những hoa văn trong suốt, phần eo được thắt chặt và chân váy đuôi cá lãng mạn xòe ra đã ôm trọn cơ thể với những đường cong xinh đẹp của Linh Trang một cách vô cùng tinh tế.
“Wow, thật đúng là một chiếc váy cưới xinh đẹp và nó có làn váy dài quá” Chiến Anh Nguyệt hâm mộ mà thốt lên. Sau đó, cô ấy nhận ra được một vấn đề: “Thế này thì cần phải có bao nhiêu người mới có thể cầm được hết làn váy dài này chứ?”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Chiến Anh Nguyệt hướng về phía ngoài cửa mà hét lớn: “Nhóm phù dâu nhí có thể vào đây được rồi”
Sau đó lập tức nhìn thấy bọn trẻ nhà họ Chiến, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng mặc một bộ vest đen, còn các cô bé thì mặc váy lụa màu trắng. Chúng đang bước vào một cách rất lộng lây và có trật tự.
Chiến Anh Nguyệt giao nhiệm vụ cho bọn chúng: “Quốc Việt, Thanh Tùng, Thanh An, em mười ba, chờ một lúc nữa bốn người các cháu sẽ bê áo cưới cho mẹ. Những đứa trẻ khác thì hãy dùng bản lĩnh thật sự của mình để ngăn bố của các cháu lại ở bên ngoài cửa nhé”
Những đứa trẻ đồng thanh phản đối: ‘Dạ?
Tại sao lại muốn ngăn cản bố bọn cháu ở bên ngoài cửa ạ?”
Chiến Anh Nguyệt nói với vẻ xấu xa: “Vì mẹ của các cháu muốn kiểm tra bố các cháu cho nên các cháu không thể phản bội mẹ của mình nhé.”
Chiến Quốc Việt nói: “Đừng nghe cô ấy nói. Cô ấy chỉ là đang muốn lấy thật nhiều phong bao lì xì từ bố của chúng ta mà thôi.”
Những đứa trẻ không chịu làm theo.
Chiến Anh Nguyệt vỗ vào trán một cái: “Làm sao mà cô có thể nói rõ ràng cho các cháu biết được đây? Đây là phong tục kết hôn, càng ồn ào náo nhiệt thì càng vui mừng hạnh phúc”
Lúc này, Nghiêm Linh Trang đang ngồi trước bàn trang điểm, chuyên gia trang điểm Peter đang trang điểm cho cô.
Peter hỏi Nghiêm Linh Trang: “Cô muốn trang điểm theo phong cách nào? Kiểu tiên nữ? Kiểu con gái nhà giàu? Hay là kiểu truyền thống mà quyến rũ?”
Nghiêm Linh Trang ngượng ngùng cười thật tươi: “Ông thấy kiếu nào mà tôi xinh đẹp nhất thì cứ trang điểm cho tôi theo phong cách đó là được.”
Peter búng tay một cái: “Được thôi.”
Cuối cùng, ông ấy đã làm kiểu tóc như tiên nữ cho Nghiêm Linh Trang. Với phần tóc mái được uốn cong và kết hợp với vòng hoa kim cương làm từ năm triệu hai trăm ba mươi ba nghìn bốn mươi tư viên kim cương lấp lánh, Nghiêm Linh Trang đẹp giống như một tiên nữ xinh đẹp thoát tục và không dính bụi trần.
“Thật là quá xinh đẹp” Chiến Anh Nguyệt khen không dứt miệng: “Rốt cuộc thì em cũng biết tại sao anh trai của em lại có thể yêu chị chỉ bằng một cái liếc nhìn rồi. Đúng là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Chị Linh Trang à, bởi vì chị thật sự quá xinh đẹp”
Nghiêm Linh Trang nói: “Em đang nói linh tinh gì thế. Anh trai của em cũng không phải là một kẻ phong lưu đa tình trông mặt mà bắt hình dong đâu”
Nghiêm Linh Trang sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian cô bị bệnh và trở nên gầy yếu. Lúc đó, trông cô như một ma nữ vậy nhưng Chiến Hàn Quân vẫn coi cô như châu báu và cũng là bởi vì cảm động trước tình yêu nồng nàn và sâu nặng của anh mà Nghiêm Linh Trang mới có thể lần nữa lấy lại sự tự tin và khỏi bệnh trầm cảm.
Đang đứng ở bên cạnh Nghiêm Linh Trang, Chiến Quốc Việt trừng mắt nhìn Chiến Anh Nguyệt với vẻ đầy giận dữ khi nghe thấy cô ấy làm giảm nhân phẩm của người bố mà cậu ngưỡng mộ nhất: “Bố cháu nói răng ông ấy yêu mẹ cháu là bởi vì mẹ có thể cho một người bị bệnh tự kỷ như ông ấy có thể thấy được một thế giới đầy màu sắc sặc sỡ này”
Cách đây một thời gian, khi Nghiêm Linh Trang bị ốm nặng, Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An đã tổ chức một buổi sinh nhật mười lăm và trôi qua một cách yên lặng.
Chiều cao của đứa trẻ đang phát triển một cách tự nhiên và âm thầm. Bây giờ Chiến Quốc Việt đã cao đến một mét tám, lại cộng thêm khí chất thanh cao và lạnh lùng của mình, khi đứng bên cạnh Nghiêm Linh Trang vẫn còn rất xinh đẹp trẻ tuổi thì hai người họ khiến cho người ta có cảm giác giống như chị em vậy.
Đó là một hình ảnh đẹp và vui mắt.
Chiến Anh Nguyệt nói: “Tại sao cháu lại phải nói sâu sắc như vậy? Bố của cháu có thể nhìn thấy đầy màu sắc sặc sỡ trên người mẹ của cháu, đó là cũng bởi vì mẹ cháu rất xinh đẹp. Anh ấy chính là người có bụng dạ khó lường, nhưng mà cô thấy cháu còn bụng dạ khó lường hơn cả bố cháu nữa đấy. Trong tương lai không biết cô bé nào sẽ bị cháu bắt nạt đây. “
Chương 1853: Bốn cái bảo bối
Lạc Thanh Tùng cười rộ lên.
Ánh mắt của Chiến Anh Nguyệt lại chuyển sang Lạc Thanh Tùng.
Chiều cao của cậu cũng là một mét tám và có khuôn mặt giống với Chiến Hàn Quân Nhưng điểm khác biệt chính là khuôn mặt của Lạc Thanh Tùng dường như được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời nên tràn ngập hơi thở ấm áp. Đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, lộ ra vẻ theo vẻ quyến rũ mê người, đẹp nghiêng nước nghiêng thành khiến cho mọi người khi nhìn vào thì như thể bị cậu thu hút sâu sắc, sau đó lập tức say mê đến vĩnh hãng.
Chiến Anh Nguyệt nhìn dáng vẻ thanh cao.
lạnh lùng của Chiến Quốc Việt, sau đó lại nhìn dáng vẻ quyến rũ mê người của Lạc Thanh Tùng, cô ấy và lắc đầu: “Hai người các cháu chắc chắn sẽ là những tai họa khi trưởng thành”
Một tiếng trước.
Thủ đô.
Chiến Hàn Quân mặc một bộ vest chỉnh chu được may theo đúng dáng người của anh và mái tóc sau khi được sửa sang tỉ mỉ thì càng trở nên lịch lãm. Sau khi kiểu tóc thoải mái sạch sẽ này được tạo ra thì khuôn mặt vốn đã vô cùng quyến rũ của anh bây giờ càng.
trở nên hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp.
Đội ngũ đón dâu đã đợi ở bên ngoài biệt thự Bích Ngọc, ngoại trừ nhân vật chính là chiếc xe Rolls Royce màu đen thì tất cả đoàn xe ở phía sau đều là màu trắng.
Trên xe, có hai trái tim được tạo nên bằng rất nhiều bồng hoa vàng anh và bông hoa phượng tím, ở giữa chúng là hai con búp bê hình Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân được làm từ hoa hồng.
Chiến Hàn Quân bước ra khỏi tòa thành Ái Nguyệt được trang trí bằng màu đỏ và đi theo sau anh là nhóm phù rể đẹp trai hơn người, gồm Diệp Phong, Lâm Miên, Quan Minh Vũ, Phong Mang và một nhóm có rất nhiều đàn ông quyến rũ Sau khi Chiến Hàn Quân lên xe, nhóm người đàn ông quyến rũ đã đi vào những chiếc xe ở phía sau.
Một đoàn xe Rolls-Royce rất dài đang được lái đến thành phố Phong Châu một cách vô cùng khoa trương và chấn động.
Do đã bỏ tiền trước để bao trọn cả con phố và không có xe đi lại nên tuyến đường đi đón dâu rất thông thoáng. Tuy nhiên, các con phố ở lân cận lại chật cứng người đến xem đám cưới.
Cho nên lúc đoàn đón dâu đến biệt thự của nhà họ Nghiêm ở thành phố Phong Châu thì họ lập tức lấp kín con đường tắt ở bên ngoài biệt thự của nhà họ Nghiêm.
Khi Chiến Hàn Quân xuống xe, Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy là Chiến Hàn Quân đến, anh ta ra chào đón với một nụ cười xấu xa: “Ngài Quân, cậu đã đến rồi đấy ư?”
Đã nửa tháng Chiến Hàn Quân không gặp Nghiêm Linh Trang nên lúc này, anh rất nóng lòng muốn được gặp cô. Anh đấy Nghiêm Mặc Hàn ra rồi lập tức đi vào bên trong.
Nghiêm Mặc Hàn ngăn anh lại: “Cậu đang làm gì vậy? Muốn đi cướp cô dâu à? Sao mà cậu phải nóng nảy như thế chứ? Cuối cùng, cô dâu cũng sẽ là vợ của cậu mà. Nhưng trước khi nhìn thấy cô dâu thì cậu phải làm một số nhiệm vụ này đã”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân sắc bén nhìn về phía Nghiêm Mặc Hàn, khiến anh ta run lên, sau đó chịu thua nói: “Không phải là tôi muốn làm gây chuyện với cậu mà là Linh Trang. Con bé muốn giao cho cậu một cái nhiệm vụ. Đó là cậu phải tìm được bốn cái bảo i rồi cầm theo cả bốn cái bảo bối thì mới có thể nhìn thấy con bé.”
“Bảo bối ở đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn vươn tay: “Cậu không hiểu quy tắc sao? Không cho tôi cái gì mà đã muốn để tôi phản bội lại em gái của mình sao?”
Lúc này, đoàn phù rể hành động và đưa cho Nghiêm Mặc Hàn một cái phong bì.
Nghiêm Mặc Hàn mở cái phong bì ra thì nhìn thấy bên trong đó có một tấm thẻ màu đen.
Quan Minh Vũ nói: “Mật khẩu là sáu con Số chín”
Nghiêm Mặc Hàn cười toe toét: “Cậu thật là hào phóng quá”
Chiến Hàn Quân sốt ruột nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa.”
Nghiêm Mặc Hàn lập tức đưa cho Chiến Hàn Quân một món quà. Chiến Hàn Quân mở nó ra thì thấy hóa ra đó là một món đồ chơi Lego mà hai người đã chơi cùng nhau khi anh lần đầu tiên gặp Nghiêm Linh Trang.
Tuy nhiên, có rất nhiều chữ được viết ở phía sau của Lego, anh không biết Nghiêm Linh Trang đang nghĩ muốn làm cái gì.
Chiến Hàn Quân đưa Lego cho Quan Minh Vũ và nói: “Cậu hãy đi tìm người có thể giải mã được bí ẩn của món đồ chơi Lego này cho tôi.”
“Vâng”
Sau đó Chiến Hàn Quân nhanh chóng đi vào trong. Khi anh bước vào phòng khách, mấy đứa trẻ ngây thơ nhìn Chiến Hàn Quân và bối rối nói: “Bố ơi, mẹ không muốn chúng con để cho bố đi vào.”
Chiến Hàn Quân nhìn lên bầu trời và không nói nên lời…
Sau đó anh mỉm cười dụ dỗ mấy đứa trẻ: “Các con muốn cái gì không? Bố sẽ đi mua cho con”“
“Bố ơi, bọn con không muốn bất cứ cái gì cả. Bọn con phải làm gì bây giờ? Bọn con không thể phản bội mẹ được?”
Lâm Miên siết chặt nắm đấm và bước lên phía trước: “Vậy thì chúng ra đánh một trận đi.
Nếu mấy người mà thua thì phải cho chúng tôi đi vào”
“Thế thì mấy người phải cẩn thận một chút, đừng để bị lỡ giờ lành” Chị hai nói Vừa dứt lời, bốn người của đoàn phù bắt đầu đánh nhau với các chị em giống như khi tập luyện trong quân đội.
Bởi vì họ sợ bỏ lỡ giờ lành nên họ có thể nói là dùng hết sức để đánh. Từng động tác của bọn họ đều rất mạnh mẽ.
Chiến Hàn Quân nói: “Các người hãy cẩn thận một chút, đừng làm cho họ bị thương”
Những đứa trẻ cảm động trước sự quan tâm chu đáo của bố nên bọn chúng đều lần lượt giả vờ thua cuộc và ngã xuống đất Chiến Hàn Quân cười nói: “Đúng là các con ngoan của bố. Một lát nữa bố sẽ thưởng cho các con nhé.”
Bình luận facebook