Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2196: Khiển trách
Chương 2196: Khiển trách
Chiến Quốc Việt đột nhiên đi ra ngoài, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chẳm Lạc Thanh Tùng, khiển trách: “Em đã làm chuyện tốt thật đấy”
Lạc Thanh Tùng cảm thấy xót xa: “Em cũng hy vọng em gái và Diệp Phong cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng. Dù gì bọn họ cũng yêu nhau mà. Nếu đời này họ bỏ lỡ cơ hội bày tỏ tình cảm, em nghĩ họ sẽ hối hận cả đời.”
Chiến Quốc Việt còn muốn khiển trách Lạc Thanh Tùng, nhưng Diệp Phong lại đột nhiên chặn lại Chiến Quốc Việt. Nói: “Quốc Việt, đừng trách Thanh Tùng. Cậu ấy không sai, tôi rất cảm kϊƈɦ Lạc Thanh Tùng đã cho tôi biết Tuyết Giải Tiên chính là Lạc Thanh An. Tôi biết Lạc Thanh An hiện tại không thể tiếp nhận tôi, nhưng chuyện này không quan trọng, tôi sẽ tìm cách để cô ấy chấp nhận tôi.”
Diệp Phong nói xong thì tạm biệt Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng, nói: “Bây giờ tôi sẽ tìm Lạc Thanh An, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn”
Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng gật đầu: “Ừm”’ Diệp Phong vốn tưởng rắng cơ thể Lạc Thanh An đã già, không thể động đậy. Cô ấy sẽ không đi đâu xa. Chỉ cần tăng nhanh tốc độ, anh ta sẽ sớm đuổi kịp Lạc Thanh An.
Nhưng mà, đi một đoạn đường dài nhưng vẫn không tìm thấy Lạc Thanh An trêи đường, trong lòng Diệp Phong cảm thấy không ổn.
“Thanh An” Anh ta gân cổ họng hét lên.
Cùng lúc đó, ngài Quân biết được Lạc Thanh An đã rời khỏi động sườn núi, anh ta lo lắng ngồi dậy, thảo luận với Dư Nhân: “Dư Nhân, bây giờ Quan Minh Vũ và chất độc Cố của Oai Phong đã được kiểm soát, tôi nghĩ cậu nên cân nhắc trở lại Thủ đô.”
Thiên Lũng rất nguy hiểm, Chiến Hàn Quân lúc này chỉ muốn chuyển phần lớn người trở lại thủ đô. Chỉ có như vậy anh mới có thế không chút lo lắng đi tìm Lạc Thanh An.
Dư Nhân trêu chọc nói với Chiến Hàn Quân: “Lẽ nào anh không nhớ Linh Trang và Chiến Quân Trang sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu, anh rất nhớ vợ và con gái: “Tôi nhớ Linh Trang, cũng rất nhớ Chiến Quân Trang, nhưng còn một việc chưa hoàn thành”
“Có chuyện gì vậy?” Dư Nhân tò mò hỏi.
Chiến Hàn Quân nói thật: “Tôi phải tìm Thanh An.”
Dư Nhân nói: “Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.”
Chiến Hàn Quân hỏi ngược lại anh ta: “Cậu không muốn quay lại gặp chị cả và Nghiêm Quốc sao?”
Dư Nhân trước đây thường lang thang ở thế giới bên ngoài, sống tự do tự tại, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.
Nhưng lần này, anh ta thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, nhớ nhung đứa con trai ở thủ đô.
Về phần chị cả, cảm xúc của anh ta rất lạ, anh ta không quá nhiệt tình với chị, nhưng anh ta mong chị sẽ sống tốt.
Lúc này, Nghiêm Mặc Hàn đã xông vào, nghe thấy sắp trở về thủ đô thì kϊƈɦ động khóc lên: “Ra đi lâu như thế, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi”
Sau một hồi khóc lóc, anh ta hoàn toàn không tin rắng mấy người Chiến Hàn Quân cứ thế mà rời khỏi Thiên Lũng như thế này, Nghiêm Mặc Hàn ngập ngừng nói: “Nhưng chúng ta không tìm thấy bà Bác Danh, chẳng lẽ lại tay không trở về?”
Dư Nhân trợn mắt liếc nhìn anh ta: “Mục đích chúng ta đến thủ đô là gì?”
“Hãy tìm Bác Danh” Nghiêm Mặc Hàn nói.
“Mục đích tìm Bác Danh là gì?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Để chữa bệnh cho Quan Minh Vũ và Chiến Oai Phong”
Dư Nhân gật đầu: “Bệnh của Quan Minh Vũ và Chiến Oai Phong sẽ ổn thôi. Vì vậy anh nên về rồi.”
Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy logic đó thật kỳ lạ, nhưng không tìm thấy điểm gì sai Cuối cùng vui vẻ tiếp nhận kết quả: “Được rồi, về thôi.”
Sau đó anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn ch*m chấm Dư Nhân và Chiến Hàn Quân: ‘Ý các anh là gì? Hai người không về nhà sao? Bỏ mặc tôi về nhà một mình?”
Dư Nhân nói: “Chúng tôi phải ở lại tìm Lạc Thanh An.”
Nghiêm Mặc Hàn nói một cách đứng đản: “Vậy tôi cũng phải ở lại để tìm cháu gái yêu quý”
Dư Nhân tức giận nhìn anh ta: “Nếu anh ở đây, anh sẽ chỉ khiến cháu gái mình bị chọc tức mà chạy đi thôi.”
“Tôi chọc giận con bé khi nào?” Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy rất oan uổng.
Chiến Quốc Việt đột nhiên đi ra ngoài, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chẳm Lạc Thanh Tùng, khiển trách: “Em đã làm chuyện tốt thật đấy”
Lạc Thanh Tùng cảm thấy xót xa: “Em cũng hy vọng em gái và Diệp Phong cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng. Dù gì bọn họ cũng yêu nhau mà. Nếu đời này họ bỏ lỡ cơ hội bày tỏ tình cảm, em nghĩ họ sẽ hối hận cả đời.”
Chiến Quốc Việt còn muốn khiển trách Lạc Thanh Tùng, nhưng Diệp Phong lại đột nhiên chặn lại Chiến Quốc Việt. Nói: “Quốc Việt, đừng trách Thanh Tùng. Cậu ấy không sai, tôi rất cảm kϊƈɦ Lạc Thanh Tùng đã cho tôi biết Tuyết Giải Tiên chính là Lạc Thanh An. Tôi biết Lạc Thanh An hiện tại không thể tiếp nhận tôi, nhưng chuyện này không quan trọng, tôi sẽ tìm cách để cô ấy chấp nhận tôi.”
Diệp Phong nói xong thì tạm biệt Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng, nói: “Bây giờ tôi sẽ tìm Lạc Thanh An, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn”
Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng gật đầu: “Ừm”’ Diệp Phong vốn tưởng rắng cơ thể Lạc Thanh An đã già, không thể động đậy. Cô ấy sẽ không đi đâu xa. Chỉ cần tăng nhanh tốc độ, anh ta sẽ sớm đuổi kịp Lạc Thanh An.
Nhưng mà, đi một đoạn đường dài nhưng vẫn không tìm thấy Lạc Thanh An trêи đường, trong lòng Diệp Phong cảm thấy không ổn.
“Thanh An” Anh ta gân cổ họng hét lên.
Cùng lúc đó, ngài Quân biết được Lạc Thanh An đã rời khỏi động sườn núi, anh ta lo lắng ngồi dậy, thảo luận với Dư Nhân: “Dư Nhân, bây giờ Quan Minh Vũ và chất độc Cố của Oai Phong đã được kiểm soát, tôi nghĩ cậu nên cân nhắc trở lại Thủ đô.”
Thiên Lũng rất nguy hiểm, Chiến Hàn Quân lúc này chỉ muốn chuyển phần lớn người trở lại thủ đô. Chỉ có như vậy anh mới có thế không chút lo lắng đi tìm Lạc Thanh An.
Dư Nhân trêu chọc nói với Chiến Hàn Quân: “Lẽ nào anh không nhớ Linh Trang và Chiến Quân Trang sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu, anh rất nhớ vợ và con gái: “Tôi nhớ Linh Trang, cũng rất nhớ Chiến Quân Trang, nhưng còn một việc chưa hoàn thành”
“Có chuyện gì vậy?” Dư Nhân tò mò hỏi.
Chiến Hàn Quân nói thật: “Tôi phải tìm Thanh An.”
Dư Nhân nói: “Vậy thì tôi sẽ đi cùng anh.”
Chiến Hàn Quân hỏi ngược lại anh ta: “Cậu không muốn quay lại gặp chị cả và Nghiêm Quốc sao?”
Dư Nhân trước đây thường lang thang ở thế giới bên ngoài, sống tự do tự tại, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.
Nhưng lần này, anh ta thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, nhớ nhung đứa con trai ở thủ đô.
Về phần chị cả, cảm xúc của anh ta rất lạ, anh ta không quá nhiệt tình với chị, nhưng anh ta mong chị sẽ sống tốt.
Lúc này, Nghiêm Mặc Hàn đã xông vào, nghe thấy sắp trở về thủ đô thì kϊƈɦ động khóc lên: “Ra đi lâu như thế, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi”
Sau một hồi khóc lóc, anh ta hoàn toàn không tin rắng mấy người Chiến Hàn Quân cứ thế mà rời khỏi Thiên Lũng như thế này, Nghiêm Mặc Hàn ngập ngừng nói: “Nhưng chúng ta không tìm thấy bà Bác Danh, chẳng lẽ lại tay không trở về?”
Dư Nhân trợn mắt liếc nhìn anh ta: “Mục đích chúng ta đến thủ đô là gì?”
“Hãy tìm Bác Danh” Nghiêm Mặc Hàn nói.
“Mục đích tìm Bác Danh là gì?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Để chữa bệnh cho Quan Minh Vũ và Chiến Oai Phong”
Dư Nhân gật đầu: “Bệnh của Quan Minh Vũ và Chiến Oai Phong sẽ ổn thôi. Vì vậy anh nên về rồi.”
Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy logic đó thật kỳ lạ, nhưng không tìm thấy điểm gì sai Cuối cùng vui vẻ tiếp nhận kết quả: “Được rồi, về thôi.”
Sau đó anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn ch*m chấm Dư Nhân và Chiến Hàn Quân: ‘Ý các anh là gì? Hai người không về nhà sao? Bỏ mặc tôi về nhà một mình?”
Dư Nhân nói: “Chúng tôi phải ở lại tìm Lạc Thanh An.”
Nghiêm Mặc Hàn nói một cách đứng đản: “Vậy tôi cũng phải ở lại để tìm cháu gái yêu quý”
Dư Nhân tức giận nhìn anh ta: “Nếu anh ở đây, anh sẽ chỉ khiến cháu gái mình bị chọc tức mà chạy đi thôi.”
“Tôi chọc giận con bé khi nào?” Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy rất oan uổng.
Bình luận facebook