Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1879-1883
Chương 1879: Sẽ không ảnh hưởng tới khả năng sinh sản chứ?
Linh Trang nói: “Tô Cẩm, mấy ngày nay Diệp Phong nhà dì đã gây phiền phức cho con rồi”
Diệp Phong nói: “Bà chủ, cô ấy đụng vào tôi, không có tiên bồi thường tôi, cho nên chỉ có thể làm hộ lý cho tôi.”
Tô Cẩm cản môi. Tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Linh Trang nhìn áo ngủ trên người Diệp Phong, trong lòng hiểu rõ. Tô Cẩm làm hộ lý cho Diệp Phong, đó là vi phạm một chút lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân.
Mà Diệp Phong từ bỏ tiếp nhận hộ lý tốt nhất của bệnh viện Á Châu, một mực vu vạ cho một người bình thường, chắc là cũng có chút tình cảm với cô gái này.
Trong lòng Linh Trang rất nặng nề, bảo bối Thanh An rất thích Diệp Phong, càng lớn lên, tình cảm càng sâu đậm.
Nhưng mà Diệp Phong, lại chỉ coi nó là em gái, đối với tâm ý của bảo bối Thanh An, làm như không thấy.
Linh Trang chỉ sợ, nếu bảo bối Thanh An biết sự thật, sẽ không nghĩ thông được.
Dù sao những đứa trẻ ở độ tuổi này, một khi yêu người nào đó, vậy thì sẽ yêu một cách sôi nổi. Một chút cũng không khuất phục, chứ đừng nói đến việc lý trí “Diệp Phong, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Ngày khác tôi và ngài Chiến lại đến thăm cậu”
“Cảm ơn bà chủ.”
Linh Trang đứng lên, kéo tay Chiến Hàn Quân thất vọng rời đi Từ trong khu nhà đi ra, Linh Trang buồn bã thở dài.
“Chồng à, bảo bối Thanh An nhà chúng ta làm sao bây giờ?”
Linh Trang lo lắng nói Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, có thể khi còn trẻ thì chỉ yêu chân thành đối với một người, sau đó quyết tâm không thay đổi. Tình yêu thần tiên như vậy của chúng ta, nhưng không có nghĩa bảo bối Thanh An cũng có thể may mản có được như chúng ta. Con người sinh ra không được may mãn, bảo bối Thanh An nhất định phải học được cách kiên cường đối mặt với nó.”
Hai mắt Linh Trang đẫm lệ: “Anh không biết nó thích Diệp Phong như thế nào đâu Nếu như nó biết Diệp Phong thích Tô Cẩm, em sợ nó không chịu được đả kích này”
Chiến Hàn Quân chăm chú nắm Linh Trang tay, an ủi: “Anh biết, anh biết em lo lắng cho bảo bối Thanh An. Anh cũng lo lắng cho nó. Khó khăn này chúng ta cùng nó vượt qua.
Linh Trang, tin tưởng anh, tất cả gian nan đều có thể vượt qua”
Linh Trang gật gù.
Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.
‘Vào ngày nghỉ phép hàng tháng của bảo bối Thanh An, cô đi mua sắm quần áo cùng với các chị gái, lại ngẫu nhiên gặp Diệp Phong và Tô Cẩm.
Thạch cao của Diệp Phong đã gỡ, có điều vẫn phải ngồi xe lăn. Tô Cẩm đẩy xe, hai người vừa nói vừa cười đi về phía khu đồ dành cho nam.
Mà một màn hạnh phúc của bọn họ lại bị bảo bối Thanh An thu hết vào đáy mắt. Bảo bối Thanh An còn ngây thơ chạy tới chào hỏi anh Diệp Phong, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, cảm thấy Tô Cẩm chính là hộ lý của anh Diệp Phong mà thôi Nhưng mà chị cả lại kéo cô lại, nhäc nhở cô nói: “Em gái, em đừng đi. Chị thấy quan hệ của bọn họ có chút không bình thường, chúng ta quan sát một chút”
Sau đó, các cô lén lút trốn phía sau lưng Diệp Phong, nghe thấy giọng nói Diệp Phong và Tô Cẩm tán gẫu với nhau.
Diệp Phong nói: “Tôi không có quần áo mặc, cô mua cho tôi một bộ.”
Tô Cẩm nói: “Tôi không có tiền.”
Diệp Phong thông minh nở nụ cười: “Vậy thì chỉ cần mua quần lót”
Mặt Tô Cẩm lập tức đỏ ửng Diệp Phong mm cười nhìn cô: “Hoặc là mua quần lót, hoặc là mua áo khoác, cô tự mình chọn đi”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn giá cả của đồ tây, trong cửa hàng này một bộ đồ Tây ít nhất cũng mười mấy triệu. Đối với cô mà nói quả thực là con số trên trời.
Tô Cẩm quẫn bách đi tới khu đồ lót, mua cho Diệp Phong quần lót. Trở lại bên cạnh Diệp Phong, tức giận đem quần lót vứt lên trên người anh: “Cho anh”
Diệp Phong nhìn thấy giá trên thẻ: chín mươi nghìn.
Bất mãn kêu lên: “Tôi chưa từng mặc qua đồ rẻ tiền như thế. Cái này, sợi hóa học liệu có vượt quá tiêu chuẩn không? Sẽ không ảnh hưởng tới khả năng sinh sản chứ?”
Chương 1880: Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến
Tô Cẩm giận giữ hướng nắm đấm về phía anh ta: “Anh đừng nói nhảm, có tin tôi đánh bay đầu anh không. Chị đây vẫn luôn mặc đồ lót như vậy, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh sao?”
Diệp Phong giơ tay đầu hàng. Trong nháy mắt trở nên ngoan hiền. “Thôi thôi thôi. Xem ra cô không còn tiền, đành tha cho cô vậy”
Tô Cẩm tức giận đến nghiến răng: “Là do tôi trước khi ra khỏi cửa không thắp hương, cho nên mới có thể đụng vào một tên phật gia như anh. Cứ ở đây ăn vạ không chịu đi, còn xem tôi như bảo mẫu mà sai vặt, giặt quần áo cho anh, còn bắt tắm rồi chà lưng. Kiếp trước là tôi thiếu nợ anh sao?”
Diệp Phong cười vô cùng rạng rỡ: “Có thể chăm sóc cho tôi chính là phúc phần của mười tám đời tố tiên nhà cô tu được”
Hai tay của Tô Cẩm chống nạnh: “Phúc phần này tôi không dám nhận, ai muốn nhận thì cứ lấy đi”
Khi bé An nghe được Tô Cẩm nói như vậy thì phảng phất giống như bị sét đánh trúng.
Anh Diệp Phong thật sự để nữ sinh xinh đẹp này chà lưng cho mình?
Bọn họ thật sự đã thân mật đến trình độ này sao?
Bé An nhìn Tô Cẩm, chị gái nhỏ này thoạt nhìn cũng không lớn hơn cô bé là bao. Nhưng mà khi nghĩ đến anh Diệp Phong lại có thể cho phép cô ta đối xử thân mật với mình như vậy thì trong lòng bé An liền dâng lên một cảm giác mất thật lớn.
Sau đó, nước mắt của bé An không nghe lời mà cứ tuôn ra.
Cô bé bước ra khỏi giá treo quần áo.
Phong kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy bé An: “Thanh An, sao em lại ở đây?”
Bé An vén tay áo lên lau nước mắt, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Anh Diệp Phong, em được nghỉ. Cùng các chị đi mua một chủ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày”
Lúc này Tô Cẩm dò hỏi Diệp Phong: “Anh Diệp Phong, cô bé này là ai vậy?”
Diệp Phong giải thích: “Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến”
Trái tim của bé An như rơi xuống vực sâu, rơi rớt tan tát.
Ở trong lòng của anh Diệp Phong, cô bé chỉ là một cô công chúa nhỏ của nhà họ Chiến.
Không có một chút quan hệ nào với anh ta Bé An rất muốn khóc, nhưng mà nhớ tới lời dạy bảo của bố, học được cách khống chế cảm xúc của mình một cách lý trí. Cho nên cô bé liền liều mạng chịu đựng, cuối cùng không nhin được nữa mà vội vàng tạm biệt Diệp Phong.
“Anh Diệp Phong, chị, em còn có việc, tạm biệt”
Diệp Phong cười nói: “Đi đi. Trên đường cẩn thận một chút”
“Vâng” Bé An xoay người, cố làm ra vẻ tự nhiên rồi rời đi.
Chị cả khen ngợi bé An một cách chân thành, nói: “Em gái, vừa rồi em rất giỏi. Em không hề tỏ ra yếu đuối ở trước mặt anh Diệp Phong, em làm rất tốt”
Bé An nhào vào lòng chị cả: “Nhưng mà em thật sự rất đau lòng”
Trong lòng của các chị vô cùng tức giận, nói: “Anh Diệp Phong thật quá đáng”
Bé An lắc đầu, thay Diệp Phong giải thích: “Không, anh ấy không sai. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng đồng ý để em làm bạn gái của anh ấy. Anh ấy có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Là do em tự nguyện, tự mình đa tình”
Trở lại biệt thự Ngọc Bích, bé An tự nhốt mình ở trong phòng. Mặc cho Linh Trang gõ cửa như thế nào thì cô bé cũng không chịu mở. Chỉ nói ôm ồm: “Mẹ, mẹ có thể cho con yên tĩnh một chút được không?”
Trong lòng Linh Trang cảm thấy bất an, vì vậy liền hỏi nhóm con gái khác về tình huống hiện tại.
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói: “Mẹ, hôm nay bọn con đến trung tâm thương mại để mua đồ, tình cờ gặp được anh Diệp Phong và một cô gái xinh đẹp cùng nhau đi dạo phố”
Chương 1881: Con bé sẽ không sao chứ?
“Cô gái kia còn muốn kỳ lưng cho anh Phong…Mối quan hệ của bọn họ là gì? Sao lại thân mật như vậy? Anh Phong không lẽ là đang thích chị ấy” Chị hai nói.
Linh Trang nghe vậy, sắc mặt hơi sâu xa.
Mối quan hệ hiện tại của Diệp Phong và Tô Cẩm tuy là chưa đến mức yêu nhau, nhưng mà cô có thể nhìn ra rằng ánh mắt Diệp Phong nhìn Tô Cẩm không bình thường, kia rõ ràng đều là có tình ý trong đó.
Thanh An cũng đã sớm trưởng thành, đối với cảm nhận yêu đương chắc cũng đã đoán ra đầu mối ở trong đó.
“Thảo nào mà đứa nhỏ này lại buồn đến như vậy?”
“Thanh An có phản ứng gì không?” Linh Trang lo lắng hỏi Cô lo lắng trong lòng Thanh An không thể tiếp nhận được chuyện này, sẽ lại không thể khống chế được tâm trạng, làm ra hành động không lý trí. Vậy Chiến Hàn Quân chắc là sẽ bốc hỏa mất.
Chị cả nói: “Em gái Thanh An sau khi nghe họ nói chuyện phiếm với nhau, cùng bọn họ chào hỏi, sau đó đã đi rồi”
Linh Trang ngẩn người.
Còn tưởng răng Thanh An sẽ cùng Diệp Phong cãi nhau một trận, nhưng lại không hề nghĩ đến Thanh An đem toàn bộ đau khổ tự mình chịu lấy, thật sự là làm cho người ta đau lòng Chỉ có điều nó lại đột nhiên chính chắn như vậy, e rằng cũng là nhờ sự di truyền từ bố nó.
Tối đến, Chiến Hàn Quân, Quốc Việt và Thanh Tùng trở về nhà Không nhìn thấy Thanh An, Chiến Hàn Quân lập tức quan tâm hỏi con gái: “Thanh An đâu?”
Linh Trang đau lòng cho con gái gặp chuyện ấy. Ánh mắt chứa nỗi oán hận trong lòng mà nhìn Chiến Hàn Quân, tình hình là có chút giống với giận chó đánh mèo.
Chiến Hàn Quân vẻ mặt hơi sợ hãi, khẩn trương để cô ngồi xuống, lôi kéo tay cô, rồi oan ức hỏi: “Anh lại làm điều gì sai sao?”
Linh Trang cảm xúc giảm sút: “Chuyện của Diệp Phong và Tô Cẩm, Thanh An đã biết rồi, con bé liền tự mình, đóng cửa phòng, khóa trái cửa, tự nhốt ở trong phòng, em gọi thế nào cũng không được”
Chiến Hàn Quân võ nhẹ lưng cô an ủi nói: “Em đừng lo lắng, chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt”
Linh Trang thở dài Chiến Hàn Quân dặn dò Quốc Việt và Thanh Tùng: “Các con, hai đứa lên lầu gọi em gái xuống đây”
Thanh Tùng cùng Quốc Việt đi lên lầu, vừa gõ vừa đập cửa, cầu xin bà của tôi ơi, giống như gọi tổ tiên của mình: “Thanh An, mở cửa cho anh, các anh muốn vào.”
“Em muốn yên tĩnh, mọi người đừng lo cho em” Âm thanh Thanh An khóc nức nở trong phòng truyền ra.
Quốc Việt nói: “Em không mở cửa ra, anh liền đá cửa vào”
Thanh Tùng: “Có cần phải thô bạo như vậy không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy thì em thử đi”
Thanh Tùng đi đến cạnh cửa, hát lên bài hát thiếu nhỉ: “Thanh An ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, anh muốn đi vào”
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh Tùng: “Em sao lại ngây thơ như vậy chứ?”
Thanh Tùng nói: “Em như vậy không phải là chọc cho em ấy vui vẻ sao?”
Chiến Quốc Việt ra chỉ thị nói: “Đạp cửa đi!”
Thanh Tùng nói: “Tại sao em phải đạp cửa? Anh không đủ sức đạp sao?”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Biết rồi còn cố hỏi”
Thanh Tùng hơi khó xử: “Thật sự là phải đạp cửa sao?”
Lúc vừa có ý định đạp cửa, Thanh An bỗng nhiên mở cánh cửa. Nước mắt trên mặt đã sớm được lau, chỉ là trong mắt còn lại sưng như hạt anh đào, thoạt nhìn lại rất đáng yêu.
Chương 1882: Có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không?
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ với hai người anh trai của mình, sau đó nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em thấy đói bụng rồi. Chúng ta đi thôi”
Khi xuống tầng, Lạc Thanh An yên lặng ngồi trên ghế ăn cơm. Cô bé không chào hỏi bố mẹ, cũng không nói chuyện phiếm với các chị của mình mà chỉ bưng bát cầm đũa và đưa thức ăn vào trong miệng.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang buồn bực nhìn đứa con gái của mình. Cô chưa từng thấy Lạc Thanh An im lặng như vậy và cũng chưa bao giờ thấy Lạc Thanh An không có hình tượng mà ăn ngấu nghiến thức ăn như vậy. Trong lòng Nghiêm Linh Trang cảm thấy chán nản và đau lòng.
Sau khi Lạc Thanh An ăn xong một bát cơm, cô bé lại tiếp tục ăn thêm một bát cơm nữa. Cô bé mở to miệng ăn cơm và ăn những miếng cơm lớn, giống như dạ dày của cô bé chính là một cái hố sâu và làm như thế nào cũng không thấy no bụng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bé.
Lẽ nào cô bé đang biến nỗi đau buồn và tức giận thành cảm giác thèm ăn sao?
Khi Lạc Thanh An đã ăn đến bát cơm thứ tư, Nghiêm Linh Trang sợ cô bé ăn căng bụng.
Cho nên cô giữ chặt tay cô bé và tha thiết nói “Thanh An à, con đừng ăn nữa. Ăn quá no không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lạc Thanh An nhìn mẹ với vẻ mặt đau khổ, sau đó cô bé lặng lẽ đặt bát đũa xuống.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang oán hận nhìn chăm chằm vào Chiến Hàn Quân. Trong đôi mắt xinh đẹp mê người giống như biết nói của cô lộ ra vẻ vừa trách móc vừa tức gi Chiến Hàn Quân biết rằng Nghiêm Linh Trang đang cảm thấy đau lòng cho con gái của mình.
Nếu anh không thể nhanh chóng giải quyết nỗi buồn phiền vì thất tình của Lạc Thanh An thì cảm giác bưồn bực trong lòng của Nghiêm Linh Trang sẽ kéo dài rất lâu.
Nhưng mà anh cũng không biết nên làm thế nào đối với chuyện này. Lạc Thanh An là con gái yêu quý của anh, còn Diệp Phong là đứa con mà anh nuôi từ nhỏ, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cho nên anh không thể ép buộc Diệp Phong chấp nhận Lạc Thanh An được.
Điều này là không công bằng với Diệp Phong và cũng là một chuyện bất hạnh cho Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là cứ để thời gian chữa lành vết thương trong lòng Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân gọi Lạc Thanh An vào phòng làm việc của mình và trò chuyện rất lâu với cô bé.
Lạc Thanh An ngẩng đầu lên và khó hiểu nhìn Chiến Hàn Quân: ơi, con và anh ấy có thể ở bên nhau được không?”
Chiến Hàn Quân nhìn ánh mắt khao khát của con gái, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Thanh An à, con còn chưa hết hy vọng và từ bỏ cậu †a sao?”
“Bố ơi, anh Diệp Phong thật sự đối xử rất tốt với con. Bây giờ anh ấy từ chối con chỉ là bởi vì con vẫn còn là vị thành niên mà thôi, giống như khi bố và mẹ còn trẻ vậy. Không phải là bố cũng thường xuyên từ chối lời tỏ tình của mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Hai chuyện này không giống nhau đâu. Thanh An. Bố từ chối mẹ là vì bố yêu mẹ con. Bố hy vọng rằng mẹ con có thể sống một cuộc sống như một người bình thường. Hơn nữa, bố sẽ không bao giờ có một người như Tô Cẩm ở bên cạnh và làm tổn thương mẹ của con.”
Cơ thể Lạc Thanh An gầy yếu khẽ run lên.
“Có lẽ anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm chỉ là chơi đùa với nhau thôi” Lạc Thanh An vẫn cố chấp nói.
Chiến Hàn Quân không nói lời nào…bởi vì anh nhìn thấy trong đôi mắt của Lạc Thanh An đang rơm rớm nước mắt.
Rõ ràng là sự xuất hiện của Tô Cẩm khiến trong lòng Lạc Thanh An hiểu rất rõ ràng rằng tình yêu mà cô bé dành cho Diệp Phong đã chính thức đi vào ngõ cụt.
“Thanh An à, bố phải làm thế nào mới có thể giúp con đây? Bố phải làm gì để con cảm thấy dễ chịu hơn?” Chiến Hàn Quân nhìn đứa con gái gầy yếu của mình.
Cô bé còn nhỏ như vậy và đã yêu một người một cách mãnh liệt như vậy trong nhiều năm, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng tình yêu của cô bé chẳng qua chỉ như một giấc mộng và đã tốn công vô ích, cho nên có thể hình dung được cô bé đã phải chịu nhiều tổn thương như thế nào.
Lạc Thanh An cũng rất mạnh mẽ: “Bố ơi, bố không cần phải lo lắng cho con. Con không sao đâu. Anh Diệp Phong không thích con thì con sẽ không cố chấp nữa. Con sẽ từ từ quên anh ấy đi Nói luôn dễ hơn làm. Đôi mắt của Lạc Thanh An lập tức đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy âm mũi và dáng vẻ như sắp khóc.
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, con có một trái tim lương thiện, có thể cảm thấy lo lăng cho người khác và tình nguyện một mình gánh chịu mọi đau khổ. Bố rất tự hào về con”
Lạc Thanh An nhào vào trong lòng của Chiến Hàn Quân mà khóc nức nở nói: “Bố ơi, con cảm thấy đau khổ quá”
Chiến Hàn Quân vỗ đầu của cô bé, đôi mắt anh hơi ươn ướt, anh nhỏ.
“Thanh An, con có thể thoải m: chuyện khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ và con muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần có thể khiến con thấy vui vẻ một chút thì bố đều sẽ ủng hộ con”
“Bố ơi, con nghĩ hình như con bị ốm rồi. Cả người con đều cảm thấy thật khó chịu.”
“Đừng sợ, bố sẽ đưa con đến gặp cụ Bác Danh và để cụ chữa bệnh cho con.”
“Cụ Bác Danh có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không ạ?”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Theo như anh thấy thì việc tìm đến bà nội Bác Danh để điều trị bệnh thất tình không khác gì việc chữa trị một loại bệnh vớ vẩn cả.
Chương 1883: Một viên ngọc chưa được mài giũa
Tuy nhiên, đối với một người yêu thương con cái như Nghiêm Linh Trang thì khi nhìn thấy Lạc Thanh An ngày nào cũng chán nản không vui và ăn uống quá độ, tinh thần của cô cũng đang sắp suy SỤp.
Nghiêm Linh Trang cũng là một người từng trải nên cô biết rất rõ muốn cởi được chuông thì phải là người thắt chuông. Vào lúc này, người duy nhất có thể cứu Lạc Thanh An chỉ có thể là Diệp Phong.
Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại dùng hết sức đi ngăn chặn chuyện tình yêu của Lạc.
Thanh An. Nghiêm Linh Trang cũng hiểu suy nghĩ của anh. Anh không muốn dùng con gái của mình để ép buộc Diệp Phong, bởi vì Chiến Hàn Quân cảm thấy tình yêu là một điều thiêng liêng và trang trọng, là công bằng và vĩ đại. Vì vậy, anh không có tư cách để ngăn cản sự lựa chọn của Diệp Phong.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy bất đắc dĩ nên cô liên đưa Lạc Thanh An đến vườn hoa Vô Ưu.
Khi bà nội Bác Danh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, bà ấy lập tức không ngừng oán trách: “Linh Trang, bà nghe nói cháu bị hai con cáo già là Chiến Bá Vũ và Dư Niên ngấm ngầm mưu tính. Việc cháu đã tiếp nhận tấm bài nắm giữ quyên lực của bọn họ là sự thật sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh Hàn Quân nói rằng sức khỏe của cháu không tốt và không nên làm việc vất vả, cho nên anh ấy đã đưa tấm bài có hình cây quyền trượng của nhà họ Chiến cho Quốc Việt và đưa ngọc tỷ có hình con mãng xà của nhà họ Dư cho Thanh Tùng rồi ạ”
Bác Danh lộ ra vẻ hâm mộ, và ghen tị: “Bọn họ thật đúng là quá giỏi rồi. Họ đã có thêm cho mình một người thừa kế đáng tự hào. Vậy thì ai sẽ là người thừa kế tài năng chữa bệnh của bà bây giờ?”
Ông cụ cười và nói: “Cái này không phải đã có sẵn rồi sao? Ba chỉ cần học hỏi từ hai con hồ ly kia là chuyển tài năng chữa bệnh của bà cho Linh Trang. Hàn Quân sẽ cảm thấy đau lòng cho Linh Trang nên nhất định sẽ giúp bà chọn ra được một người thừa kế thích hợp nhất”
Đôi mắt của Bác Danh sáng rực lên: “Cách này thật là hay đấy”
Bác Danh ra vẻ thân thiết mà ấn Nghiêm Linh Trang ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bà ấy bắt đầu nịnh nọt: “Nghiêm Linh Trang, cháu hãy nghe bà nội Bác Danh nói này, sức khỏe của cháu và Hàn Quân đều không tốt cho nên chắc chản phải cần một bác sĩ giỏi để theo dõi cơ thể của các cháu. Nếu cháu thừa kế tài năng chữa bệnh của bà thì sau này, cho dù bà nội Bác Danh có qua đời thì bà cũng không cần phải lo lảng bệnh cũ của các cháu lại tái phát nữa.”
Đôi mắt buồn bã và chán nản của Lạc Thanh An lập tức xuất hiện ánh sáng.
Tình yêu của cô bé đã chết rồi. Sự cố chấp của cô bé dành cho anh Diệp Phong cũng đã đến lúc phải buông tay. Cô bé cảm thấy rằng nếu cô muốn sống thật có ý nghĩa trong quãng đời còn lại của mình thì chắc là cô nên sống vì bố và mẹ Lạc Thanh An đột nhiên động đậy đôi chân và chậm rãi đi đến bên cạnh Bác Danh.
Cô bé hỏi một cách rụt rè: “Cụ Bác Danh ơi, cụ thấy cháu có thể thừa kế tài năng chữa bệnh của cụ được không ạ?”
Bác Danh hoảng sợ mà nhìn Lạc Thanh An. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc giao tài sản quý giá này cho cô bé nhìn có vẻ mỏng manh là Lạc Thanh An.
Trong cuộc đời Bác Danh, bởi vì tài năng xuất chúng này mà bà ấy đã gặp phải vô số bất hạnh Có người muốn giết bà ấy, có người muốn cưới bà ấy, có người muốn lợi dụng và cũng có người đang truy bắt bà ấy…Có thể nói răng cuộc đời của bà ấy cực kỳ bấp bênh…
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã của Lạc Thanh An, Bác Danh lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Bác Danh đã nghe nói một chút về chuyện tình yêu của Lạc Thanh An cho nên biết rằng cô bé là người trưởng thành sớm, và bà ấy cũng nghe nói rằng chỉ số thông minh và ngoại hình của cô bé không bằng người hai anh trai của mình.
Cho nên ở nhà họ Chiến, Lạc Thanh An là một sự tồn tại bình thường nhất.
Nhưng Bác Danh lại tin rằng vì Lạc Thanh An là con của Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân cho nên đương nhiên sẽ có được tài năng tiềm ẩn gì đó.
Có thể là do chưa bị môi trường bên ngoài làm bộc phát ra, hoặc là do chưa đến lúc để con bé thể hiện mình Bác Danh nói: “Thanh An à, chắc cháu cũng biết răng công việc này của cụ là đi cứu người khác. Nhưng mà chỉ cần có một chút không cẩn thận thì sẽ làm hại người. Cho nên nếu cháu không muốn xảy ra bất cứ tai nạn nào khi chữa bệnh thì cháu chắc chắn phải dành rất nhiều thời gian để học hỏi và nắm vững tất cả các lý thuyết về y học và dược học càng nhiều càng tốt”
Khi Bác Danh nói những điều này, vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Cụ tin rãng cháu có thể gánh vác được tất cả những điều này. Nhưng cụ lo lắng rằng…tính cách yếu đuối và lương thiện của cháu không thể đối phó được với những mối nguy hiểm đáng sợ ở ngoài kia”
Ánh mắt của Lạc Thanh An rất kiên định: “Cụ ơi, cụ tin tưởng cháu đi. Cháu nhất định có thể vượt qua được mọi khó khăn thử thách”
Bác Danh nhìn Lạc Thanh An…Đứa bé này nhìn qua thì thấy mềm mại đáng yêu, nhưng thật ra lại có nghị lực mạnh mẽ ăn sâu vào trong máu. Cô bé này thật sự có phong cách của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
Bác Danh đột nhiên hiếu ra.
Lạc Thanh An là một viên ngọc chưa được mài giũa. Tất cả mọi người nhìn th ụ xuất chúng đến mức kinh ngạc của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng, nhưng không ai phát hiện ra Lạc Thanh An cũng đang lặng lẽ nở rộ.
Ông cụ rất hài lòng với Lạc Thanh An và sợ Bác Danh sẽ bỏ lỡ hạt giống tốt này cho nên ông ấy liên tục nháy mắt với Bác Danh.
Linh Trang nói: “Tô Cẩm, mấy ngày nay Diệp Phong nhà dì đã gây phiền phức cho con rồi”
Diệp Phong nói: “Bà chủ, cô ấy đụng vào tôi, không có tiên bồi thường tôi, cho nên chỉ có thể làm hộ lý cho tôi.”
Tô Cẩm cản môi. Tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Linh Trang nhìn áo ngủ trên người Diệp Phong, trong lòng hiểu rõ. Tô Cẩm làm hộ lý cho Diệp Phong, đó là vi phạm một chút lễ nghi nam nữ thụ thụ bất thân.
Mà Diệp Phong từ bỏ tiếp nhận hộ lý tốt nhất của bệnh viện Á Châu, một mực vu vạ cho một người bình thường, chắc là cũng có chút tình cảm với cô gái này.
Trong lòng Linh Trang rất nặng nề, bảo bối Thanh An rất thích Diệp Phong, càng lớn lên, tình cảm càng sâu đậm.
Nhưng mà Diệp Phong, lại chỉ coi nó là em gái, đối với tâm ý của bảo bối Thanh An, làm như không thấy.
Linh Trang chỉ sợ, nếu bảo bối Thanh An biết sự thật, sẽ không nghĩ thông được.
Dù sao những đứa trẻ ở độ tuổi này, một khi yêu người nào đó, vậy thì sẽ yêu một cách sôi nổi. Một chút cũng không khuất phục, chứ đừng nói đến việc lý trí “Diệp Phong, cậu nghỉ ngơi cho tốt. Ngày khác tôi và ngài Chiến lại đến thăm cậu”
“Cảm ơn bà chủ.”
Linh Trang đứng lên, kéo tay Chiến Hàn Quân thất vọng rời đi Từ trong khu nhà đi ra, Linh Trang buồn bã thở dài.
“Chồng à, bảo bối Thanh An nhà chúng ta làm sao bây giờ?”
Linh Trang lo lắng nói Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, có thể khi còn trẻ thì chỉ yêu chân thành đối với một người, sau đó quyết tâm không thay đổi. Tình yêu thần tiên như vậy của chúng ta, nhưng không có nghĩa bảo bối Thanh An cũng có thể may mản có được như chúng ta. Con người sinh ra không được may mãn, bảo bối Thanh An nhất định phải học được cách kiên cường đối mặt với nó.”
Hai mắt Linh Trang đẫm lệ: “Anh không biết nó thích Diệp Phong như thế nào đâu Nếu như nó biết Diệp Phong thích Tô Cẩm, em sợ nó không chịu được đả kích này”
Chiến Hàn Quân chăm chú nắm Linh Trang tay, an ủi: “Anh biết, anh biết em lo lắng cho bảo bối Thanh An. Anh cũng lo lắng cho nó. Khó khăn này chúng ta cùng nó vượt qua.
Linh Trang, tin tưởng anh, tất cả gian nan đều có thể vượt qua”
Linh Trang gật gù.
Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.
‘Vào ngày nghỉ phép hàng tháng của bảo bối Thanh An, cô đi mua sắm quần áo cùng với các chị gái, lại ngẫu nhiên gặp Diệp Phong và Tô Cẩm.
Thạch cao của Diệp Phong đã gỡ, có điều vẫn phải ngồi xe lăn. Tô Cẩm đẩy xe, hai người vừa nói vừa cười đi về phía khu đồ dành cho nam.
Mà một màn hạnh phúc của bọn họ lại bị bảo bối Thanh An thu hết vào đáy mắt. Bảo bối Thanh An còn ngây thơ chạy tới chào hỏi anh Diệp Phong, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, cảm thấy Tô Cẩm chính là hộ lý của anh Diệp Phong mà thôi Nhưng mà chị cả lại kéo cô lại, nhäc nhở cô nói: “Em gái, em đừng đi. Chị thấy quan hệ của bọn họ có chút không bình thường, chúng ta quan sát một chút”
Sau đó, các cô lén lút trốn phía sau lưng Diệp Phong, nghe thấy giọng nói Diệp Phong và Tô Cẩm tán gẫu với nhau.
Diệp Phong nói: “Tôi không có quần áo mặc, cô mua cho tôi một bộ.”
Tô Cẩm nói: “Tôi không có tiền.”
Diệp Phong thông minh nở nụ cười: “Vậy thì chỉ cần mua quần lót”
Mặt Tô Cẩm lập tức đỏ ửng Diệp Phong mm cười nhìn cô: “Hoặc là mua quần lót, hoặc là mua áo khoác, cô tự mình chọn đi”
Tô Cẩm liếc mắt nhìn giá cả của đồ tây, trong cửa hàng này một bộ đồ Tây ít nhất cũng mười mấy triệu. Đối với cô mà nói quả thực là con số trên trời.
Tô Cẩm quẫn bách đi tới khu đồ lót, mua cho Diệp Phong quần lót. Trở lại bên cạnh Diệp Phong, tức giận đem quần lót vứt lên trên người anh: “Cho anh”
Diệp Phong nhìn thấy giá trên thẻ: chín mươi nghìn.
Bất mãn kêu lên: “Tôi chưa từng mặc qua đồ rẻ tiền như thế. Cái này, sợi hóa học liệu có vượt quá tiêu chuẩn không? Sẽ không ảnh hưởng tới khả năng sinh sản chứ?”
Chương 1880: Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến
Tô Cẩm giận giữ hướng nắm đấm về phía anh ta: “Anh đừng nói nhảm, có tin tôi đánh bay đầu anh không. Chị đây vẫn luôn mặc đồ lót như vậy, không phải vẫn lớn lên khỏe mạnh sao?”
Diệp Phong giơ tay đầu hàng. Trong nháy mắt trở nên ngoan hiền. “Thôi thôi thôi. Xem ra cô không còn tiền, đành tha cho cô vậy”
Tô Cẩm tức giận đến nghiến răng: “Là do tôi trước khi ra khỏi cửa không thắp hương, cho nên mới có thể đụng vào một tên phật gia như anh. Cứ ở đây ăn vạ không chịu đi, còn xem tôi như bảo mẫu mà sai vặt, giặt quần áo cho anh, còn bắt tắm rồi chà lưng. Kiếp trước là tôi thiếu nợ anh sao?”
Diệp Phong cười vô cùng rạng rỡ: “Có thể chăm sóc cho tôi chính là phúc phần của mười tám đời tố tiên nhà cô tu được”
Hai tay của Tô Cẩm chống nạnh: “Phúc phần này tôi không dám nhận, ai muốn nhận thì cứ lấy đi”
Khi bé An nghe được Tô Cẩm nói như vậy thì phảng phất giống như bị sét đánh trúng.
Anh Diệp Phong thật sự để nữ sinh xinh đẹp này chà lưng cho mình?
Bọn họ thật sự đã thân mật đến trình độ này sao?
Bé An nhìn Tô Cẩm, chị gái nhỏ này thoạt nhìn cũng không lớn hơn cô bé là bao. Nhưng mà khi nghĩ đến anh Diệp Phong lại có thể cho phép cô ta đối xử thân mật với mình như vậy thì trong lòng bé An liền dâng lên một cảm giác mất thật lớn.
Sau đó, nước mắt của bé An không nghe lời mà cứ tuôn ra.
Cô bé bước ra khỏi giá treo quần áo.
Phong kinh ngạc không thôi khi nhìn thấy bé An: “Thanh An, sao em lại ở đây?”
Bé An vén tay áo lên lau nước mắt, nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Anh Diệp Phong, em được nghỉ. Cùng các chị đi mua một chủ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày”
Lúc này Tô Cẩm dò hỏi Diệp Phong: “Anh Diệp Phong, cô bé này là ai vậy?”
Diệp Phong giải thích: “Công chúa nhỏ của nhà họ Chiến”
Trái tim của bé An như rơi xuống vực sâu, rơi rớt tan tát.
Ở trong lòng của anh Diệp Phong, cô bé chỉ là một cô công chúa nhỏ của nhà họ Chiến.
Không có một chút quan hệ nào với anh ta Bé An rất muốn khóc, nhưng mà nhớ tới lời dạy bảo của bố, học được cách khống chế cảm xúc của mình một cách lý trí. Cho nên cô bé liền liều mạng chịu đựng, cuối cùng không nhin được nữa mà vội vàng tạm biệt Diệp Phong.
“Anh Diệp Phong, chị, em còn có việc, tạm biệt”
Diệp Phong cười nói: “Đi đi. Trên đường cẩn thận một chút”
“Vâng” Bé An xoay người, cố làm ra vẻ tự nhiên rồi rời đi.
Chị cả khen ngợi bé An một cách chân thành, nói: “Em gái, vừa rồi em rất giỏi. Em không hề tỏ ra yếu đuối ở trước mặt anh Diệp Phong, em làm rất tốt”
Bé An nhào vào lòng chị cả: “Nhưng mà em thật sự rất đau lòng”
Trong lòng của các chị vô cùng tức giận, nói: “Anh Diệp Phong thật quá đáng”
Bé An lắc đầu, thay Diệp Phong giải thích: “Không, anh ấy không sai. Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa từng đồng ý để em làm bạn gái của anh ấy. Anh ấy có quyền theo đuổi tình yêu của mình. Là do em tự nguyện, tự mình đa tình”
Trở lại biệt thự Ngọc Bích, bé An tự nhốt mình ở trong phòng. Mặc cho Linh Trang gõ cửa như thế nào thì cô bé cũng không chịu mở. Chỉ nói ôm ồm: “Mẹ, mẹ có thể cho con yên tĩnh một chút được không?”
Trong lòng Linh Trang cảm thấy bất an, vì vậy liền hỏi nhóm con gái khác về tình huống hiện tại.
Bọn nhỏ mồm năm miệng mười nói: “Mẹ, hôm nay bọn con đến trung tâm thương mại để mua đồ, tình cờ gặp được anh Diệp Phong và một cô gái xinh đẹp cùng nhau đi dạo phố”
Chương 1881: Con bé sẽ không sao chứ?
“Cô gái kia còn muốn kỳ lưng cho anh Phong…Mối quan hệ của bọn họ là gì? Sao lại thân mật như vậy? Anh Phong không lẽ là đang thích chị ấy” Chị hai nói.
Linh Trang nghe vậy, sắc mặt hơi sâu xa.
Mối quan hệ hiện tại của Diệp Phong và Tô Cẩm tuy là chưa đến mức yêu nhau, nhưng mà cô có thể nhìn ra rằng ánh mắt Diệp Phong nhìn Tô Cẩm không bình thường, kia rõ ràng đều là có tình ý trong đó.
Thanh An cũng đã sớm trưởng thành, đối với cảm nhận yêu đương chắc cũng đã đoán ra đầu mối ở trong đó.
“Thảo nào mà đứa nhỏ này lại buồn đến như vậy?”
“Thanh An có phản ứng gì không?” Linh Trang lo lắng hỏi Cô lo lắng trong lòng Thanh An không thể tiếp nhận được chuyện này, sẽ lại không thể khống chế được tâm trạng, làm ra hành động không lý trí. Vậy Chiến Hàn Quân chắc là sẽ bốc hỏa mất.
Chị cả nói: “Em gái Thanh An sau khi nghe họ nói chuyện phiếm với nhau, cùng bọn họ chào hỏi, sau đó đã đi rồi”
Linh Trang ngẩn người.
Còn tưởng răng Thanh An sẽ cùng Diệp Phong cãi nhau một trận, nhưng lại không hề nghĩ đến Thanh An đem toàn bộ đau khổ tự mình chịu lấy, thật sự là làm cho người ta đau lòng Chỉ có điều nó lại đột nhiên chính chắn như vậy, e rằng cũng là nhờ sự di truyền từ bố nó.
Tối đến, Chiến Hàn Quân, Quốc Việt và Thanh Tùng trở về nhà Không nhìn thấy Thanh An, Chiến Hàn Quân lập tức quan tâm hỏi con gái: “Thanh An đâu?”
Linh Trang đau lòng cho con gái gặp chuyện ấy. Ánh mắt chứa nỗi oán hận trong lòng mà nhìn Chiến Hàn Quân, tình hình là có chút giống với giận chó đánh mèo.
Chiến Hàn Quân vẻ mặt hơi sợ hãi, khẩn trương để cô ngồi xuống, lôi kéo tay cô, rồi oan ức hỏi: “Anh lại làm điều gì sai sao?”
Linh Trang cảm xúc giảm sút: “Chuyện của Diệp Phong và Tô Cẩm, Thanh An đã biết rồi, con bé liền tự mình, đóng cửa phòng, khóa trái cửa, tự nhốt ở trong phòng, em gọi thế nào cũng không được”
Chiến Hàn Quân võ nhẹ lưng cô an ủi nói: “Em đừng lo lắng, chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt”
Linh Trang thở dài Chiến Hàn Quân dặn dò Quốc Việt và Thanh Tùng: “Các con, hai đứa lên lầu gọi em gái xuống đây”
Thanh Tùng cùng Quốc Việt đi lên lầu, vừa gõ vừa đập cửa, cầu xin bà của tôi ơi, giống như gọi tổ tiên của mình: “Thanh An, mở cửa cho anh, các anh muốn vào.”
“Em muốn yên tĩnh, mọi người đừng lo cho em” Âm thanh Thanh An khóc nức nở trong phòng truyền ra.
Quốc Việt nói: “Em không mở cửa ra, anh liền đá cửa vào”
Thanh Tùng: “Có cần phải thô bạo như vậy không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Vậy thì em thử đi”
Thanh Tùng đi đến cạnh cửa, hát lên bài hát thiếu nhỉ: “Thanh An ngoan ngoãn, mở cửa ra nào, anh muốn đi vào”
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh Tùng: “Em sao lại ngây thơ như vậy chứ?”
Thanh Tùng nói: “Em như vậy không phải là chọc cho em ấy vui vẻ sao?”
Chiến Quốc Việt ra chỉ thị nói: “Đạp cửa đi!”
Thanh Tùng nói: “Tại sao em phải đạp cửa? Anh không đủ sức đạp sao?”
Chiến Quốc Việt tức giận nói: “Biết rồi còn cố hỏi”
Thanh Tùng hơi khó xử: “Thật sự là phải đạp cửa sao?”
Lúc vừa có ý định đạp cửa, Thanh An bỗng nhiên mở cánh cửa. Nước mắt trên mặt đã sớm được lau, chỉ là trong mắt còn lại sưng như hạt anh đào, thoạt nhìn lại rất đáng yêu.
Chương 1882: Có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không?
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ với hai người anh trai của mình, sau đó nhẹ nhàng nói nhỏ: “Em thấy đói bụng rồi. Chúng ta đi thôi”
Khi xuống tầng, Lạc Thanh An yên lặng ngồi trên ghế ăn cơm. Cô bé không chào hỏi bố mẹ, cũng không nói chuyện phiếm với các chị của mình mà chỉ bưng bát cầm đũa và đưa thức ăn vào trong miệng.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang buồn bực nhìn đứa con gái của mình. Cô chưa từng thấy Lạc Thanh An im lặng như vậy và cũng chưa bao giờ thấy Lạc Thanh An không có hình tượng mà ăn ngấu nghiến thức ăn như vậy. Trong lòng Nghiêm Linh Trang cảm thấy chán nản và đau lòng.
Sau khi Lạc Thanh An ăn xong một bát cơm, cô bé lại tiếp tục ăn thêm một bát cơm nữa. Cô bé mở to miệng ăn cơm và ăn những miếng cơm lớn, giống như dạ dày của cô bé chính là một cái hố sâu và làm như thế nào cũng không thấy no bụng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cô bé.
Lẽ nào cô bé đang biến nỗi đau buồn và tức giận thành cảm giác thèm ăn sao?
Khi Lạc Thanh An đã ăn đến bát cơm thứ tư, Nghiêm Linh Trang sợ cô bé ăn căng bụng.
Cho nên cô giữ chặt tay cô bé và tha thiết nói “Thanh An à, con đừng ăn nữa. Ăn quá no không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lạc Thanh An nhìn mẹ với vẻ mặt đau khổ, sau đó cô bé lặng lẽ đặt bát đũa xuống.
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang oán hận nhìn chăm chằm vào Chiến Hàn Quân. Trong đôi mắt xinh đẹp mê người giống như biết nói của cô lộ ra vẻ vừa trách móc vừa tức gi Chiến Hàn Quân biết rằng Nghiêm Linh Trang đang cảm thấy đau lòng cho con gái của mình.
Nếu anh không thể nhanh chóng giải quyết nỗi buồn phiền vì thất tình của Lạc Thanh An thì cảm giác bưồn bực trong lòng của Nghiêm Linh Trang sẽ kéo dài rất lâu.
Nhưng mà anh cũng không biết nên làm thế nào đối với chuyện này. Lạc Thanh An là con gái yêu quý của anh, còn Diệp Phong là đứa con mà anh nuôi từ nhỏ, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt cho nên anh không thể ép buộc Diệp Phong chấp nhận Lạc Thanh An được.
Điều này là không công bằng với Diệp Phong và cũng là một chuyện bất hạnh cho Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là cứ để thời gian chữa lành vết thương trong lòng Lạc Thanh An.
Chiến Hàn Quân gọi Lạc Thanh An vào phòng làm việc của mình và trò chuyện rất lâu với cô bé.
Lạc Thanh An ngẩng đầu lên và khó hiểu nhìn Chiến Hàn Quân: ơi, con và anh ấy có thể ở bên nhau được không?”
Chiến Hàn Quân nhìn ánh mắt khao khát của con gái, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Thanh An à, con còn chưa hết hy vọng và từ bỏ cậu †a sao?”
“Bố ơi, anh Diệp Phong thật sự đối xử rất tốt với con. Bây giờ anh ấy từ chối con chỉ là bởi vì con vẫn còn là vị thành niên mà thôi, giống như khi bố và mẹ còn trẻ vậy. Không phải là bố cũng thường xuyên từ chối lời tỏ tình của mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân nói: “Hai chuyện này không giống nhau đâu. Thanh An. Bố từ chối mẹ là vì bố yêu mẹ con. Bố hy vọng rằng mẹ con có thể sống một cuộc sống như một người bình thường. Hơn nữa, bố sẽ không bao giờ có một người như Tô Cẩm ở bên cạnh và làm tổn thương mẹ của con.”
Cơ thể Lạc Thanh An gầy yếu khẽ run lên.
“Có lẽ anh Diệp Phong và chị Tô Cẩm chỉ là chơi đùa với nhau thôi” Lạc Thanh An vẫn cố chấp nói.
Chiến Hàn Quân không nói lời nào…bởi vì anh nhìn thấy trong đôi mắt của Lạc Thanh An đang rơm rớm nước mắt.
Rõ ràng là sự xuất hiện của Tô Cẩm khiến trong lòng Lạc Thanh An hiểu rất rõ ràng rằng tình yêu mà cô bé dành cho Diệp Phong đã chính thức đi vào ngõ cụt.
“Thanh An à, bố phải làm thế nào mới có thể giúp con đây? Bố phải làm gì để con cảm thấy dễ chịu hơn?” Chiến Hàn Quân nhìn đứa con gái gầy yếu của mình.
Cô bé còn nhỏ như vậy và đã yêu một người một cách mãnh liệt như vậy trong nhiều năm, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng tình yêu của cô bé chẳng qua chỉ như một giấc mộng và đã tốn công vô ích, cho nên có thể hình dung được cô bé đã phải chịu nhiều tổn thương như thế nào.
Lạc Thanh An cũng rất mạnh mẽ: “Bố ơi, bố không cần phải lo lắng cho con. Con không sao đâu. Anh Diệp Phong không thích con thì con sẽ không cố chấp nữa. Con sẽ từ từ quên anh ấy đi Nói luôn dễ hơn làm. Đôi mắt của Lạc Thanh An lập tức đỏ lên, trong giọng nói tràn đầy âm mũi và dáng vẻ như sắp khóc.
Chiến Hàn Quân nói: “Thanh An à, con có một trái tim lương thiện, có thể cảm thấy lo lăng cho người khác và tình nguyện một mình gánh chịu mọi đau khổ. Bố rất tự hào về con”
Lạc Thanh An nhào vào trong lòng của Chiến Hàn Quân mà khóc nức nở nói: “Bố ơi, con cảm thấy đau khổ quá”
Chiến Hàn Quân vỗ đầu của cô bé, đôi mắt anh hơi ươn ướt, anh nhỏ.
“Thanh An, con có thể thoải m: chuyện khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ và con muốn tiêu bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần có thể khiến con thấy vui vẻ một chút thì bố đều sẽ ủng hộ con”
“Bố ơi, con nghĩ hình như con bị ốm rồi. Cả người con đều cảm thấy thật khó chịu.”
“Đừng sợ, bố sẽ đưa con đến gặp cụ Bác Danh và để cụ chữa bệnh cho con.”
“Cụ Bác Danh có thể chữa khỏi bệnh thất tình được không ạ?”
Chiến Hàn Quân im lặng.
Theo như anh thấy thì việc tìm đến bà nội Bác Danh để điều trị bệnh thất tình không khác gì việc chữa trị một loại bệnh vớ vẩn cả.
Chương 1883: Một viên ngọc chưa được mài giũa
Tuy nhiên, đối với một người yêu thương con cái như Nghiêm Linh Trang thì khi nhìn thấy Lạc Thanh An ngày nào cũng chán nản không vui và ăn uống quá độ, tinh thần của cô cũng đang sắp suy SỤp.
Nghiêm Linh Trang cũng là một người từng trải nên cô biết rất rõ muốn cởi được chuông thì phải là người thắt chuông. Vào lúc này, người duy nhất có thể cứu Lạc Thanh An chỉ có thể là Diệp Phong.
Nhưng mà Chiến Hàn Quân lại dùng hết sức đi ngăn chặn chuyện tình yêu của Lạc.
Thanh An. Nghiêm Linh Trang cũng hiểu suy nghĩ của anh. Anh không muốn dùng con gái của mình để ép buộc Diệp Phong, bởi vì Chiến Hàn Quân cảm thấy tình yêu là một điều thiêng liêng và trang trọng, là công bằng và vĩ đại. Vì vậy, anh không có tư cách để ngăn cản sự lựa chọn của Diệp Phong.
Nghiêm Linh Trang cảm thấy bất đắc dĩ nên cô liên đưa Lạc Thanh An đến vườn hoa Vô Ưu.
Khi bà nội Bác Danh nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, bà ấy lập tức không ngừng oán trách: “Linh Trang, bà nghe nói cháu bị hai con cáo già là Chiến Bá Vũ và Dư Niên ngấm ngầm mưu tính. Việc cháu đã tiếp nhận tấm bài nắm giữ quyên lực của bọn họ là sự thật sao?”
Nghiêm Linh Trang nói: “Anh Hàn Quân nói rằng sức khỏe của cháu không tốt và không nên làm việc vất vả, cho nên anh ấy đã đưa tấm bài có hình cây quyền trượng của nhà họ Chiến cho Quốc Việt và đưa ngọc tỷ có hình con mãng xà của nhà họ Dư cho Thanh Tùng rồi ạ”
Bác Danh lộ ra vẻ hâm mộ, và ghen tị: “Bọn họ thật đúng là quá giỏi rồi. Họ đã có thêm cho mình một người thừa kế đáng tự hào. Vậy thì ai sẽ là người thừa kế tài năng chữa bệnh của bà bây giờ?”
Ông cụ cười và nói: “Cái này không phải đã có sẵn rồi sao? Ba chỉ cần học hỏi từ hai con hồ ly kia là chuyển tài năng chữa bệnh của bà cho Linh Trang. Hàn Quân sẽ cảm thấy đau lòng cho Linh Trang nên nhất định sẽ giúp bà chọn ra được một người thừa kế thích hợp nhất”
Đôi mắt của Bác Danh sáng rực lên: “Cách này thật là hay đấy”
Bác Danh ra vẻ thân thiết mà ấn Nghiêm Linh Trang ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bà ấy bắt đầu nịnh nọt: “Nghiêm Linh Trang, cháu hãy nghe bà nội Bác Danh nói này, sức khỏe của cháu và Hàn Quân đều không tốt cho nên chắc chản phải cần một bác sĩ giỏi để theo dõi cơ thể của các cháu. Nếu cháu thừa kế tài năng chữa bệnh của bà thì sau này, cho dù bà nội Bác Danh có qua đời thì bà cũng không cần phải lo lảng bệnh cũ của các cháu lại tái phát nữa.”
Đôi mắt buồn bã và chán nản của Lạc Thanh An lập tức xuất hiện ánh sáng.
Tình yêu của cô bé đã chết rồi. Sự cố chấp của cô bé dành cho anh Diệp Phong cũng đã đến lúc phải buông tay. Cô bé cảm thấy rằng nếu cô muốn sống thật có ý nghĩa trong quãng đời còn lại của mình thì chắc là cô nên sống vì bố và mẹ Lạc Thanh An đột nhiên động đậy đôi chân và chậm rãi đi đến bên cạnh Bác Danh.
Cô bé hỏi một cách rụt rè: “Cụ Bác Danh ơi, cụ thấy cháu có thể thừa kế tài năng chữa bệnh của cụ được không ạ?”
Bác Danh hoảng sợ mà nhìn Lạc Thanh An. Bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc giao tài sản quý giá này cho cô bé nhìn có vẻ mỏng manh là Lạc Thanh An.
Trong cuộc đời Bác Danh, bởi vì tài năng xuất chúng này mà bà ấy đã gặp phải vô số bất hạnh Có người muốn giết bà ấy, có người muốn cưới bà ấy, có người muốn lợi dụng và cũng có người đang truy bắt bà ấy…Có thể nói răng cuộc đời của bà ấy cực kỳ bấp bênh…
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã của Lạc Thanh An, Bác Danh lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Bác Danh đã nghe nói một chút về chuyện tình yêu của Lạc Thanh An cho nên biết rằng cô bé là người trưởng thành sớm, và bà ấy cũng nghe nói rằng chỉ số thông minh và ngoại hình của cô bé không bằng người hai anh trai của mình.
Cho nên ở nhà họ Chiến, Lạc Thanh An là một sự tồn tại bình thường nhất.
Nhưng Bác Danh lại tin rằng vì Lạc Thanh An là con của Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân cho nên đương nhiên sẽ có được tài năng tiềm ẩn gì đó.
Có thể là do chưa bị môi trường bên ngoài làm bộc phát ra, hoặc là do chưa đến lúc để con bé thể hiện mình Bác Danh nói: “Thanh An à, chắc cháu cũng biết răng công việc này của cụ là đi cứu người khác. Nhưng mà chỉ cần có một chút không cẩn thận thì sẽ làm hại người. Cho nên nếu cháu không muốn xảy ra bất cứ tai nạn nào khi chữa bệnh thì cháu chắc chắn phải dành rất nhiều thời gian để học hỏi và nắm vững tất cả các lý thuyết về y học và dược học càng nhiều càng tốt”
Khi Bác Danh nói những điều này, vẻ mặt của bà ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Cụ tin rãng cháu có thể gánh vác được tất cả những điều này. Nhưng cụ lo lắng rằng…tính cách yếu đuối và lương thiện của cháu không thể đối phó được với những mối nguy hiểm đáng sợ ở ngoài kia”
Ánh mắt của Lạc Thanh An rất kiên định: “Cụ ơi, cụ tin tưởng cháu đi. Cháu nhất định có thể vượt qua được mọi khó khăn thử thách”
Bác Danh nhìn Lạc Thanh An…Đứa bé này nhìn qua thì thấy mềm mại đáng yêu, nhưng thật ra lại có nghị lực mạnh mẽ ăn sâu vào trong máu. Cô bé này thật sự có phong cách của Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang.
Bác Danh đột nhiên hiếu ra.
Lạc Thanh An là một viên ngọc chưa được mài giũa. Tất cả mọi người nhìn th ụ xuất chúng đến mức kinh ngạc của Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng, nhưng không ai phát hiện ra Lạc Thanh An cũng đang lặng lẽ nở rộ.
Ông cụ rất hài lòng với Lạc Thanh An và sợ Bác Danh sẽ bỏ lỡ hạt giống tốt này cho nên ông ấy liên tục nháy mắt với Bác Danh.
Bình luận facebook