Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1864-1878
Chương 1864: Em thổ lộ với anh Diệp.
Phong bị cự tuyệt Cô gái đương nhiên là sợ sệt, trong đôi mắt to lập loè nước mắt. Lắp bắp nói: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền? Vậy thì phải chăm sóc người bệnh” Diệp Phong ác khẩu vui vẻ doạ dẫm nói.
Cô gái nghe nói không cần trả thù lao, ánh mắt lập tức sáng lên: “Tôi có thể chăm sóc anh. Chỉ cần anh không truy cứu trách nhiệm pháp luật với tôi”
“Ừm” Trong lòng Diệp Phong cười.
Cô gái trắng trẻo ngốc bạch ngọt này thực sự là bông hoa kỳ lạ chui ra từ trong khe đá chứ?
Cô gái đưa Diệp Phong đến bệnh việt Diệp Phong như ông lớn ngồi trên hàng gh hành lang. Mà nhìn cô gái ngốc bạch ngọt vì anh mà chạy lên chạy xuống đi đăng ký…
Diệp Phong nhìn bóng dáng bận rộn của cô, khóe môi đều bay ra một chút ý cười tà Sau khi chụp CT, cô gái cầm kiểm tra tờ kết quả, nâng Diệp Phong đến gặp bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra qua kết quả chụp, lấy một loại ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Diệp Phong: “Chàng trai, †ai nạn xe của cậu rốt cục là đâm kiểu gì, mà lại xô vào chân trái, nhưng tay phải lại gãy xương.”
Diệp Phong nói: “Chân trái đụng vào ắc quy xe, người bay lên trên tay phải đáp đất”
Bác sĩ kinh ngạc ngây người đến nỗi miệng cũng không đóng lại được một lúc: “Chàng trai, vận may của cậu có chút mốc meo rồi”
Diệp Phong tức giận nói: “Ông là bác sỹ hay là thầy bói?”
Bác sĩ cảm thấy người trẻ tuổi này tính khí nóng nảy, không dám trêu chọc anh.
Từ bệnh viện đi ra, mặt Diệp Phong biến thành màu gan heo.
Anh rõ ràng đi cà nhắc vào, nhưng con mẹ nó lại đi ra bằng xe đẩy. Hơn nữa, chân trái tay phải bị bó thạch cao dày đặc, nhìn qua cả người anh vô cùng buồn cười.
Ngay cả cô ngốc bạch ngọt cũng không nhịn được cười.
“bồi thường tiền chữa bệnh”
Tô Cẩm nhanh chóng thu lại nụ cười. Lập tức lại kinh ngạc kêu lên: “Làm sao anh biết tên tôi?”
Diệp Phong nói: “Bí mật”
Lại bá đạo vô cùng mà ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà cô”
Tô Cẩm lại hô lên: “Tại sao?”
Diệp Phong dùng cái tay lành lặn của mình chỉ vào cái chân bó thạch cao: “Tôi như vậy về nhà, người nhà tôi sẽ lo lắng.”
Tô Cẩm mếu máo: “Được rồi!”
Lúc tờ mờ sáng.
Bé An trở lại biệt thự Ngọc Bích, ở cửa Phong Nguyệt Tiếu Trúc, ngẫu nhiên gặp hai anh trai đang không làm gì.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng nhìn thấy mắt em gái đỏ ngầu, sưng như hai quả đảo, lòng hai người lập tức nóng lên.
“Ai chọc em khóc?” Gương mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt trở nên âm trầm.
“Nói cho anh, anh thay em đánh người đó.”
Bé Tùng cần răng nói.
Bé An nhìn bọn họ, khóc nức nở nói: “Em “Tô Cẩm. Cô còn cười tôi nữa thì tôi để cô bồi thường tiền chữa bệnh”
Tô Cẩm nhanh chóng thu lại nụ cười. Lập tức lại kinh ngạc kêu lên: “Làm sao anh biết tên tôi?”
Diệp Phong nói: “Bí mật”
Lại bá đạo vô cùng mà ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà cô”
Tô Cẩm lại hô lên: “Tại sao?”
Diệp Phong dùng cái tay lành lặn của mình chỉ vào cái chân bó thạch cao: “Tôi như vậy về nhà, người nhà tôi sẽ lo lắng.”
Tô Cẩm mếu máo: “Được rồi!”
Lúc tờ mờ sáng.
Bé An trở lại biệt thự Ngọc Bích, ở cửa Phong Nguyệt Tiểu Trúc, ngẫu nhiên gặp hai anh trai đang không làm gì.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng nhìn thấy mắt em gái đỏ ngầu, sưng như hai quả đào, lòng hai người lập tức nóng lên.
“Ai chọc em khóc?” Gương mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt trở nên âm trầm.
“Nói cho anh, anh thay em đánh người đó.”
Bé Tùng cần răng nói.
Ngày hôm sau, trời nắng gắt như lửa Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa sổ, hắt nhẹ lên trên sàn nhà. Linh Trang ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, trong tai lập tức truyền đến âm thanh huyên náo.
Mở mắt ra, nhưng phát hiện mình lại gối lên lồng ngực của Chiến Hàn Quân. Dáng dấp của mỹ nam ngủ say nhìn qua bình yên vô hại.
Hoàn toàn trái ngược với thái tử gia lệ khí nặng nề trong truyền thuyết kia.
Linh Trang nhẹ nhàng hôn môi mặt anh, sau đó nhẹ nhàng bò lên. Mới vừa mặc quần áo tử tế, một bàn tay lớn mò lên, cuốn lấy eo của cô, kéo cô trở lại giường.
Chương 1865: Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến và nhà họ Dư
“Linh Trang, đến ngủ với anh thêm một lát” Giọng nói ôm ồm của của Chiến Hàn Quân mang theo vài phần nhập nhèm, vài phần gợi cảm và vài phần mệt mỏi.
Anh rất hiếm khi ngủ nướng. Chỉ là anh hơi mệt mỏi vì những rắc rối gần đây.
Linh Trang sốt sắng nói: “Ông xã, sau này anh phải chú ý đến thân thể của mình một chút đi. Dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa”
Cô cũng vì đau lòng cho anh, nhưng ai ngờ lại chạm đến điểm mấu chốt của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân mở mắt ra. Còn chưa kịp thể hiện sự bất mãn thì Linh Trang liền ý thức được mình đang gặp rắc rối. Cô che miệng cười một cách vô tội.
“Nghiêm Linh Trang, em muốn bị đánh sao?” Bàn tay to của Chiến Hàn Quân rơi xuống mông cô. Nhưng anh vẫn không đánh cô.
Linh Trang vội vàng bật dậy khỏi giường như một mũi tên rời khỏi dây cung.
“Khu khụ, ông xã, dưới lầu hình như đang cãi lộn ồn ào, để em đi xem có chuyện gì”
“Nghiêm Linh Trang, em có thể thoát khỏi lần thứ nhất nhưng không thể thoát khỏi lần thứ mười lăm” Chiến Hàn Quân nghiến răng nó, Bên ngoài cửa lớn của tòa thành Ái Nguyệt không biết vì sao lại đông đúc.
Linh Trang vừa mới mở cửa lớn ra thì ông cụ Niên liền tập tễnh đi tới. Khuôn mặt ông tươi cười, nói: “Linh Trang, Thiên An nhà ông lần này trở về đã trở nên dịu dàng và hiền thục. Nó cũng đã quỳ xuống nhận lỗi với Bá Minh, Bá Minh cũng đã tha thứ cho nó.
Ai da, việc này đều là nhờ công của cháu.
Cháu chính là ân nhân lớn nhất của nhà họ Dư chúng ta. Ông phải tặng cho cháu một món quà lớn để bày tỏ lòng biết ơn của ông”
Linh Trang rất vui, bố mẹ chồng có thể gương vỡ lại lành, anh Hàn Quân nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ông cụ Niên nhận lấy cái khay từ người hầu phía sau, đưa cho Linh Trang Cũng không biết bên trong đựng cái gì, chỉ thấy nó được phủ một tấm vải đen có in bức tranh Đồ Ấn Tôn Hạng.
Mặt của Linh Trang lộ ra vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”
Hai mắt của ông cụ Niên sáng ngời: “Dù sao thì các cô gái như con đều thích ngọc bội”
Linh Trang cũng không nghĩ ngờ gì, nhận lấy cái khay.
Xốc cái khăn lên thì thấy bên trong lại là ngọc ấn bằng phi thúy, dưới cái đế có khắc một số chữ tượng hình, mặt trên có một con mãng xà đang chiếm cứ.
Linh Trang trố mắt: “Đây là?”
Ông cụ giải thích: “Đây là lệnh nằm quyên của nhà họ Dư. Những người có được bảo vật này thì phải gánh vác sứ mệnh thống lĩnh trại nhà họ Dư”
Linh Trang dở khóc dở cười: “Quản lý trại nhà họ Dư sao, cháu chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể có dũng khí như vậy?”
Ông cụ Niên hùng hồn nói: “Linh Trang, mạng của cháu mang số cát lợi. Cháu có thể năm lần bảy lượt cứu Hàn Quân, còn có thể thay đổi số mệnh cho Thiên An. Ông nghĩ có lẽ cháu mới là người có trí tuệ hơn người, cháu là người thích hợp nhất để thành chủ nhân của ngọc ấn này”
Thật ra trước kia ông cụ Niên rõ ràng là muốn giao ngọc ấn cho Dư Nhân hoặc là Hàn Quân. Nhưng mà từ khi ông phát hiện ra cơ thể yếu ớt của Linh Trang lại có ma lực xoay chuyển tình thế, ông liền thay đổi quyết định.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể nói Linh Trang là được ông trời ưu ái. Cô quản lý trại nhà họ Dư thì Chiến Hàn Quân và ba đứa con trai tất nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Dư Thiên An đột nhiên đứng ra, bà muốn nói cái gì đó, nhưng mà ông cụ Niên lai đưa cho bà một ánh mắt ngăn cản.
Dư Thiên An cũng cảm thấy bí mật không thể tiết lộ, nếu không sợ sẽ không đúng lúc. Vì vậy không hề nói gì Bên này ông cụ Niên cảm thấy hài lòng rồi lui ra.
Bên kia ông cụ Chiến lại đi đến cửa “Bé Trang”
“Ông nội” Linh Trang đứng ở cửa của tòa thành Ái Nguyệt, khung cảnh của cả khu vườn trở nên tỏa sáng, cũng không biết là ai đang làm đẹp cho ai.
Ông cụ Chiến cũng mang đến một cái khay, đưa cho Linh Trang: “Bé Trang, ông nội đã muốn đưa cho cháu từ lâu rồi. Nhưng mà khi đó sức khỏe của cháu không tốt, cho nên ông nội liền giúp cháu tạm thời bảo quản. Bây giờ cháu và Hàn Quân cuối cùng cũng đã yên ổn. Cái này phải giao lại cho cháu th: “Đây là cái gì?” Linh Trang hỏi.
“Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến”
Chương 1866: Vật gia truyền nhà họ Chiến, nhà họ Dư
Linh Trang tự dùng tay vỗ trán: “Ông nội ơi, cháu đã xin phép lấy việc nằm quyền nhà họ Dư, đây là quyền của nhà họ Chiến cháu sẽ không giành lấy”
Ông cụ Chiến nói: “Linh Trang, cháu thật bất công, cháu chỉ lấy của nhà họ Dự, lại không lấy của ông nội. Đây là đạo lý gì?
Linh Trang: “..
Ông cụ Chiến lại nói tiếp: “Nói sao thì ông nội cũng đã lớn tuổi như vậy, cháu lại nhãn tâm để ông làm lụng vất vả không được nghỉ ngơi sao?”
Linh Trang không thể thay đổi được ý của ông nội, chỉ có thể nhận lấy.
Dư Thiên An nói: “Hai người lớn hai người thật hơi quá đáng, hai người chính là bắt nạt Linh Trang đơn thuần nhà con”
Ông cụ Chiến với Ông cụ Dư thực hiện được mưu kế, cười haha mà đứng lên.
Ông cụ Dư nói: “Ôi, hôm nay mặt trời mọc đãng tây hay sao vậy? Thiên An, sợ là con nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ đau lòng thương tiếc cho Linh Trang? Như thế thì cũng có thể thấy được, quyết định của chúng ta là không sai.”
Dư Thiên An liền rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, từ trước đến giờ bà căm tức.
Linh Trang biết bao nhiêu, hiện tại thì còn có nhiều tâm trạng yêu thương Linh Trang.
“Hàn Quân đâu?” Dư Thiên An tò mò hỏi Linh Trang.
Trong lòng ngầm thấy có gì đó sai, hôm nay nếu là có Hàn Quân ở bên cạnh Linh Trang, thì gian kế của hai ông cụ không thể nào thực hiện được.
Ông cụ Chiến nói: “Vẫn chưa có xuống đây đâu: Linh Trang khuôn mặt đỏ lên, bưng lấy hai khay chạy nhanh vào phía bên trong Ông cụ Chiến nói: “Được rồi, được rồi, tất cả giải tán hết đi”
Chiến Hàn Quân mặc quần áo, mang dép lê liền xuống lầu dưới.
Linh Trang nhẹ nhàng ngôi trên chiếc sô pha màu xám tro, màu lam của chiếc váy càng làm tôn lên nhan sắc. Thật đúng giống như thay cho tất cả đồ vật trong nhà, tựa như ngôi sao vừa to vừa sáng lộng lầy.
Chỉ là hai tay cô chống má lộ ra biểu cảm phiền não nhìn trừng trừng vào cái khay bằng ngọc trên bàn trà.
Chiến Hàn Quân ngồi xuống sát bên, đem cô tựa vào lòng ngực mình, dịu dàng hỏi: “Làm Sao vậy”
Linh Trang dùng căm chỉ chỉ về hướng hai khay bằng ngọc trên bàn trà. Rầu rĩ nói: “Mới sáng sớm đã nhận được hai phần quà tặng quan trọng.”
Chiến Hàn Quân cười nói lhận được quà tặng không phải là nên vui vẻ sao?”
Linh Trang nâng đôi mắt đen sáng ngăn ngắn nước, đáng thương mà nhìn vào Chiến Hàn Quân nói: “Chồng ơi, em bị ông nội và ông ngoại ngấm ngầm mưu tính”
Chiến Hàn Quân lúc này mới hiểu hai phần quà tặng thực sự không tầm thường. Một bên vừa an ủi Linh Trang: “Đừng khóc, đừng khóc, ông trời có sập xuống thì cũng có chồng chống đỡ giúp em mà”
Một bên thì dùng tay rút chiếc khăn voan trùm trên chiếc khay bãng ngọc.
Nhìn thấy viên ngọc màu ngọc bích, sắc mặt Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ lo lắng. Trên viên ngọc là hình vẽ của một động vật và dĩ nhiên đó là hình của con trăn.
Chiến Hàn Quân lại chuyển ánh mắt đến miếng vải đen kia, trong đầu nhớ tới thầy ở núi Châu Phong, nơi anh luyện võ cũng có Đồ. Ấn Tôn Hạng.
Nhớ tới thầy biểu diễn võ thuật bí hiểm Chiến Hàn Quân lòng càng khó hiểu.
Ðem viên ngọc bỏ xuống, Chiến Hàn Quân lại kéo cái khăn trên khay ngọc thứ hai.
Sau đó là lộ ra cái cây gậy được điêu khắc không khác như lệnh bài.
Linh Trang lẩm bẩm nói: “Đây là hai vật nắm quyền, xem ra đã có từ nhiều thời đại trước, hay thật sự là báu vật của tổ tiên”
Chiến Hàn Quân cũng muốn để cho Linh Trang sẽ buồn vì cuộc sống. Liền miễn cưỡng nói: “Đây là hai người chỉ tùy ý tìm một khối ngọc điêu khắc thành những hình ảnh lộn xộn.
Liền lừa em nói là vậy cổ từ xưa truyền lại thôi”
Linh Trang xấu hổ đỏ mặt nói: “Em ở trong mắt hai người họ có phải là ngốc nghếch lắm không?”
Chiến Hàn Quân cầm hai vật quý đứng dậy bỏ vào trong túi vải nói: “Hai người họ thâm sâu và nham hiểm lắm, biết rõ đem cái này đưa cho anh thì anh sẽ trực tiếp từ chối.
Cho nên liền đi đường tắt, chuyến cho người không biết cách từ chối như em. Mà chuyện của em, thì chồng đây cũng sẽ không thể ngồi không mà làm ngơ được”
Chương 1867: Sống chết mặc bay.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên hiểu ra: “Em hiểu rồi. Cho nên thật ra là bọn họ vẫn muốn giao những bảo bối này cho anh đúng không?”
Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Đúng vậy”
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mười giờ trưa, Quan Minh Vũ đột nhiên gọi cho Chiến Hàn Quân một cuộc gọi khẩn cấp.
“Tổng giám đốc, Diệp Phong đã xảy ra chuyện rồi”
“Anh ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quan Minh Vũ kể lại vô cùng chỉ tiết cho.
Chiến Hàn Quân nghe về chuyện Lạc Thanh An đã đi tỏ tình với Diệp Phong rồi bị từ chối.
Sau đó, Diệp Phong đã đuổi theo Lạc Thanh An vào đêm khuya rồi xảy ra tai nạn xe cộ.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân tái mét.
Nghiêm Linh Trang đã đoán ra được vài phần câu chuyện từ nội dung trong cuộc nói chuyện giữa Chiến Hàn Quân và Quản Mình Vũ. Cô có chút lo lăng và không yên tâm mà nói: “Chồng à, Diệp Phong không sao chứ?”
Bởi vì khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân như đang được bao phủ bằng một lớp băng mỏng nên bây giờ trông anh đáng sợ như một vị thần đến từ địa ngục vậy. Thật ra lúc anh thật sự tức giận thì Nghiêm Linh Trang cũng có chút sợ hãi và cô lập tức không dám nói gì nhiều nữa.
€ô chỉ nhìn Chiến Hàn Quân với khuôn mặt xinh đẹp đang lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng của mình. Hành động như vậy khiến cho người ta nghĩ rãng cô mới là người đã làm sai chứ không phải là cô con gái Lạc Thanh An của bọn họ.
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động gọi cho Chiến Quốc Việt và trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà ra lệnh nói:: “Con mau đưa Lạc Thanh An về nhà ngay cho bố..”
Sau khi giao nhiệm vụ cho cậu xong, anh cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Anh giống như đã trở lại là một vị thái tử gia ngồi ở trên đỉnh cao và nắm giữ trong tay quyền thao túng mạng sống của con người.
Khi Chiến Hàn Quân đã giải quyết xong mọi chuyện, anh quay đầu lại nhìn Nghiêm Linh Trang thì mới phát hiện ra vẻ mặt có chút lo lắng của cô.
Anh đưa tay ra bắt lấy cái gáy của Nghiêm Linh Trang, đẩy cô về phía trước và trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp cực kỳ lãng mạn.
“Chồng à, có phải anh muốn mảng Thanh An đúng không? Cho dù anh mắng con bé như thế nào thì em cũng không phản đối. Nhưng mà anh không thể đánh con bé hay dùng những hình phạt về thân thể đối với con bé nhé”
Nghiêm Linh Trang thoát khỏi cái ôm chặt như xiềng xích của anh. Cô nhìn anh bãng một đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và cầu xin nói.
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử.
“Linh Trang à, anh cũng yêu thương Thanh An. Nhưng tính cách tự do phóng khoáng và thiếu hiểu biết của con bé đã khiến Diệp.
Phong xảy ra tai nạn xe cộ. Nếu chúng ta không kịp thời chỉnh sửa lại cái tính cách ngỗ ngược này của con bé thì anh sợ rằng con bé sẽ trở thành Nghiêm Hiểu Như thứ hai, hay là Chu Mã thứ hai, hoặc cũng có thể là Dư Thiên An thứ hai… “
Nghiêm Linh Trang há miệng thở dốc, cô còn định nói thêm gì đó nhưng Chiến Hàn Quân lại đột nhiên chặn môi cô lại mà không cho cô nói tiếp.
“Linh Trang à, ngoan nào. Một lúc nữa em đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc và đợi anh ở đó nhé” Chiến Hàn Quân ra lệnh cho người hầu: “Các người mau đưa bà Chiến đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc đi dạo một lát đi”
Nghiêm Linh Trang còn chưa kịp phản đối thì anh đã thay cô đưa ra quyết định một cách độc đoán.
Cô rưng rưng nước mắt nói: “Anh có thể hứa với em là anh sẽ không đánh con bé không?”
Sau khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân gật đầu thì Nghiêm Linh Trang mới dám rời đi.
Không bao lâu sau, Chiến Quốc Việt đã đưa Lạc Thanh An trở về.
Chiến Hàn Quân đang ngồi ở trên ghế sô pha. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen và khí chất lạnh như băng khiến cho anh tăng thêm một chút sự lạnh lùng và xa cách.
“Con quỳ xuống cho bố” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Lạc Thanh An, trong đôi mắt sâu thẳm như đại bàng kia của anh đang tràn ra những tia sáng lạnh lẽo.
Lạc Thanh An run rẩy đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, sau đó cô bé quỳ gối trước mặt anh. Trong lòng cô bé cũng rất sợ hãi, nhưng cô bé biết chính mình đã làm hại Diệp Phong, đã khiến cho anh xảy ra tai nạn xe cộ.
Cho nên nếu như mầm tai họa là cô bé không bị trừng phạt thì trong lòng cô bé cũng sẽ cảm thấy cực kỳ áy náy.
Cô bé mạnh mẽ cần răng và cố kìm nén nước mắt.
“Bố ơi, con biết con đã sai rồi. Bố muốn phạt con như thế nào cũng được”
Lạc Thanh Tùng thương hại mà nhìn em gái mình. Mấy lần cậu muốn cầu xin tha thứ cho em gái mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố thì cậu lại sợ rằng bản thân sẽ khiến mọi chuyện trở nên xấu đi Cậu bé muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Chiến Quốc Việt, nhưng bây giờ Chiến Quốc Việt lại đang nhìn Lạc Thanh An với một khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng. Dáng vẻ của cậu trông giống như là sống chết mặc bay khi đối diện với em gái của mình vậy.
Chương 1868: Đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực
Lạc Thanh Tùng lập tức cúi đầu và âm thầm thở dài.
Bố và anh trai đều là những con người sống vô cùng có nguyên tắc. Có vẻ như hai người họ sẽ không vì Lạc Thanh An mà phá bỏ những nguyên tắc công bằng này.
Chiến Hàn Quân cực kỳ tức giận nói: “Lạc Thanh An, bố đã nói với con rất nhiều lần rồi, con còn nhỏ, đừng có tập trung vào chuyện yêu đương. Vì sao con không nghe lời của bố chứ?”
Nếu Chiến Hàn Quân đánh Lạc Thanh An một chút hay là mắng Lạc Thanh An một chút thì có lẽ trong lòng Lạc Thanh An sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng Chiến Hàn Quân lại đang ngăn cản cô bé và Diệp Phong ở bên nhau, cho nên Lạc Thanh An cảm thấy rất oan ức.
Thân hình nhỏ nhản của cô bé đứng thẳng lên, chắp hai tay sau lưng và nước mắt lưng tròng mà nói với vẻ bướng binh: “Bố ơi, tại sao bố và mẹ có thể yêu sớm, nhưng con với anh Diệp Phong thì lại không thể chứ? Bố có biết cảm xúc của con gái khi yêu mà lại không thể ở bên cạnh người mình yêu đau khổ như thế nào không?”
Chiến Hàn Quân quát lên: “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”
Chiến Hàn Quân có suy nghĩ của một trưởng thành, có một đôi mắt sắc bén và lợi hại, đồng thời anh cũng có năng lực lập kế hoạch và đưa ra quyết định.
Anh hiểu rõ mối quan hệ giữa Lạc Thanh An và Diệp Phong. Tình cảm của Lạc Thanh An là tình yêu, nhưng tình cảm của Diệp Phong lại là tình cảm giữa anh em với nhau.
“Khác ở chỗ nào chứ ạ?” Lạc Thanh An rơm rớm nước mắt.
Chiến Hàn Quân cắn răng nói: “Bố và mẹ con là đều yêu đối phương…”
Lạc Thanh An sững sờ nhìn Chiến Hàn Quân. Cô bé có thể đoán được những lời mà bố còn chưa nói ra hết là gì. Cô bé dùng sức lắc đầu: “Con và anh Diệp Phong cũng như vậy mà”
Đến cuối cùng, Chiến Hàn Quân cũng không đành lòng nói ra sự thật: “Tình yêu đích thực chính là bảo vệ và giúp đỡ người yêu mình hoàn thành mong muốn của họ, chứ không phải là phá hủy họ”
€ơ thế của Lạc Thanh An run lên: “Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là tai nạn bất ngờ thôi mà bố: “Đó không phải là một vụ tai nạn bất ngờ, mà là do con đã không kiểm soát được cảm xúc buồn bã mà hành động theo ý của mình.
Nếu như tối hôm qua con có thể có một chút lý trí thì Diệp Phong đã không xảy ra tai nạn rồi”
Lạc Thanh An bật khóc nức nở.
Chiến Hàn Quân đau đớn mà nhắm mắt và thu lại tất cả sự tàn nhẫn của mình. Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã khôi phục được một chút sự dịu dàng của người bố.
Anh có chút mệt mỏi mà nói: “Không có ai ngăn cản con thích anh ta cả, nhưng con nên học cách kiềm chế cảm xúc của mình. Nếu như có con có chút thích anh ta thì cứ bí mật hành động là được. Nếu như anh ta cũng thích con thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Còn nếu anh ta không thích con thì việc gì con phải khiến cho bản thân mình trở nên thảm hại như vậy chứ? Sau này, con làm gì còn có mặt mũi nào mà đi gặp người là vận mệnh của cuộc đời mình nữa chứ?”
Lạc Thanh An rõ ràng là đã bị đánh bại trước sự thật phũ phàng này… Cô bé đột nhiên ngã ngồi xuống đất và không ngừng rơi nước mắt.
Lạc Thanh Tùng nhìn mà thấy đau lòng nên cậu nhanh chóng đi đến an ủi Lạc Thanh An, cậu nói: “Anh Diệp Phong thích em mà.
Anh ta luôn đối xử rất tốt với em…”
Chiến Hàn Quân đột nhiên nói xen vào: “Con đối xử với các học sinh nữ ở trường cũng khá tốt mà đúng không? Lẽ nào con cũng thích bọn họ sao?”
Lạc Thanh Tùng hơi sững sờ: “Con không có thích bọn họ”
Trong chớp mắt, cậu đột nhiên hiểu ra.
Mặc dù sự thật mà bố đã vạch trần ra rất tàn nhẫn, nhưng nó thật sự đúng là sự thật không thể chối cãi được.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Lạc Thanh An và vươn tay kéo cô bé đứng dậy.
Sau đó, anh lau nước mắt cho cô bé một cách dịu dàng và nói: “Con thật là ngốc, con còn nhỏ nên hoàn toàn không biết tình yêu là như thế nào. Chờ đến khi con biết được thì con lập tức sẽ phát hiện ra rằng con có thể vì anh ta mà khóc hết nước mắt, nhưng mỗi một giọt nước mắt vô ích này lại là sự tổn thương mà anh ta đã gây ra cho con”
“Bố ơi, con biết rồi ạ” Lạc Thanh An nhỏ giọng nói “Thanh An à, con mau lau khô nước mắt và đến Phong Nguyệt tiểu trúc để đón mẹ của con trở về đi. Còn Quốc Việt và Thanh Tùng thì đi theo bố” Chiến Hàn Quân ra lệnh.
Lạc Thanh An lau nước mắt, sau đó cô bé lập tức quay người và đi ra ngoài.
Chiến Hàn Quân cố ý dẫn theo Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đến phòng làm của mình. Trên bàn làm việc có một ngọc tỷ hình con mãng xà bằng ngọc bích và một tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Khi nhìn thấy hai bảo vật này, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đều vô cùng kinh ngạc “Hả? Đây là cái gì vậy?” Lạc Thanh Tùng vươn tay ra sờ tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Chiến Hàn Quân giải thích: “Đây là đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực.
Tấm bài có hình cây quyền trượng là của nhà họ Chiến còn ngọc tỷ có hình con mãng xà là của nhà họ Dư”
Cả Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đều mở thật to đôi mắt xinh đẹp của mình: “Bố ơi, vậy có nghĩa là ông nội và ông ngoại đã giao cho bố hai đồ vật dành cho người nắm giữ quyền lực này rồi ư?”
Chiến Hàn Quân bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Chương 1869: Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa
Chiến Quốc Việt vô cùng kháng cự việc bố tiếp quản công việc của cả hai nhà họ Chiến và họ Dư. Bởi vì cậu cảm thấy được nhà họ Chiến với tư cách là kim cương nhà giàu của thủ đô, mọi người trong phòng đều bị che dấu, tiếp nhận quản lý rất phiền phức. Còn nhà họ Dư cái kia ân oán giang hồ càng thêm phiên toái.
Bố và mẹ đã mệt mỏi với hai nhà họ Chiến và họ Dư trong nửa đầu cuộc đời, trải qua đủ mọi khó khăn sinh tử. Vượt qua thời kì gian khổ đó để có được ngày hôm nay thực không dễ dàng, nên từ từ tận hưởng cuộc sống cho quãng đời còn lại của mình.
Vì vậy, Chiến Quốc Việt rất bất mãn chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Đây chính là ý nghĩa của việc người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm?”
“Đây là hai ông cố của các con, được hạ lệnh là lừa dối mẹ con” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào mắt các con của mình.
Quốc Việt và bé Tùng liếc nhau, cả khuôn mặt đẹp trai phong độ đều nổi lên một tia giận dữ, bé Tùng kêu lên: “Hai ông già này rõ ràng biết sức khỏe của mẹ không được tốt, sao có thể bố trí cho mẹ một nhiệm vụ gian khổ như vậy?”
Chiến Quốc Việt rất không thoải mái chế nhạo nói: “Hai ông già này ánh mắt gì vậy? Mẹ tôi là một người phụ nữ da trắng, tướng mạo xinh đẹp, chân dài, vừa nhìn thấy chính là như hoa mọc trong nhà kính. Sao có thể đảm nhận nhiệm vụ này? “
Chiến Hàn Quân rất hài lòng với câu trả lời của họ.
“Có câu nói, nợ mẹ con trả. Ý các con thế nào?”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng ngẩn người trợn mắt há mồm.
Ý của bố có phải là muốn bọn họ thừa kế quyền lực?
Bé Tùng cũng không hay đùa nói: “Bố ơi, không phải vẫn còn có bố sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Con chỉ nghe nói là vợ chồng một cặp thôi. Chưa bao giờ nghe nói về nợ mẹ con trả.
“Bố phải chăm sóc mẹ. ” Chiến Hàn Quân nói Bé Tùng và Quốc Việt bốn mắt nhìn nhau Chiến Hàn Quân nhìn hai khối ngọc tỉ tạo hình cầm quyền lệnh, dụ dỗ nói: “Đây là hai khối ngọc tốt, nếu một ngày nào đó khi hai đứa gặp vấn đề, các con có thể bán chúng đi sẽ cầm cự được trong một thời gian. “
Chiến Quốc Việt: “..”
Bé Tùng: “..”
“Bố à, bố có thể nói lời nào dễ nghe hơn một chút không?
Chiến Hàn Quân nói: “Cuộc đời luôn luôn là một đường gợn sóng. Có đỉnh núi và thung lũng. Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa. Ngày xưa, bố cũng từng sa sút tỉnh thần”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng không còn chấp nhận, lại sợ bố sẽ nói thêm những lời độc ác hơn. Cả hai đồng thời thở dài khó chịu: “Được rồi”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy các con tự mình suy nghĩ một chút, các con muốn cầm quyền lệnh nào?”
Quốc Việt vô cùng sĩ diện để bé Tùng chọn trước.
Bé Tùng không nói hai lời liền chọn ngọc tỉ của nhà họ Dư Chiến.
Chiến Quốc Việt nói nhẹ, hào hứng: “Bé Tùng à, đỉnh Everest cao tận trời xanh, nhà họ Dư Chiến cũng không sạch sẽ, sau khi em chọn nó, mai sau có thể không rút lui được. Vẫn là để anh đi đi?”
Bé Tùng cười tươi với Chiến Quốc Việt.
Ngay cả với suy nghĩ lịch sự của Chiến Quốc Việt, cậu cũng sẽ không để Chiến Quốc Việt đi đến một nơi xa xôi, cậu muốn giữ lại Chiến Quốc Việt tốt nhất ở bên cạnh bố mẹ tốt nhất của mình.
Bé Tùng lấy bừa một lý do vô nghĩa: “Anh luôn nói rằng em có đầu óc đơn giản và tay chân phát triển tốt. Nhà họ Chiến là một thương gia quyền quý, nếu em đối phó với những kẻ trục lợi xảo quyệt, chẳng phải sẽ bị chúng gặm nhấm hay sao? Em vốn xuất thân từ Phòng Tình báo Quân đội, chuyên đối phó với bọn giang hồ. Em đến nhà họ Dư là thích hợp nhất”
Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ nhặt lên ngọc tỉ còn lại.
Chương 1870: Đứa trẻ này, giống hệt như Linh Trang
Lúc này, con rắn trên tay bé Tùng đang từ từ phát ra tia sáng.
Đôi mắt đại bàng của Chiến Hàn Quân đột nhiên co lại, có vẻ như mệnh lệnh quyền lực đã tìm được chủ nhân của mình.
Bé Tùng nâng ngọc tỉ lên: “Sẽ phát sáng, ngược lại là một viên ngọc bích tốt” Sau đó, cậu bé đặt viên ngọc, có kích thước bằng một quả trứng chim bồ câu, vào trong vòng tay của mình.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng chào tạm biệt bố rồi đi xuống tầng.
Không chút lưu luyến nào đối với thân thể cứng đờ của Chiến Hàn Quân.
Anh lờ mờ cảm thấy rằng hai chiếc cầm quyền lệnh này sẽ mang lại cho hai đứa trẻ một cuộc sống âm ầm dậy sóng Là một người bố, đương nhiên là anh muốn những đứa trẻ trở nên tầm thường, cũng đòi hỏi một cuộc sống suôn sẻ.
Chiến Hàn Quân đột nhiên kêu lên: “Con trai”
Chiến Quốc Việt nhìn bố, Chiến Hàn Quân với giọng điệu rất trịnh trọng, khuyên nhủ: “Thời của con đã đến rồi. Bố hy vọng các con có thể theo gió vượt sóng, đi tìm tòi khai thác lĩnh vực của riêng mình. “
Chiến Quốc Việt hơi khựng lại…
Lời nói của bố ẩn chứa nỗi lo vô bờ bến dành cho họ!
Bé Tùng che giấu ánh mắt ảm đảm, cười tươi như hoa nở, không có tim không có phổi.
“Bố ơi, đừng lo lắng cho chúng con” Bé Tùng nói Chiến Hàn Quân tràn đầy ấm áp. Trái tim của bé Tùng tưởng chừng đơn giản và vô hại, nhưng thực chất nó trong sáng và tỉnh tế.
Giống như vừa rồi, cậu bé chọn ngọc tỉ của nhà họ Dư, cũng là vì đế lại Quốc Việt ở lại với bố mẹ.
Đứa trẻ này, giống hệt như Linh Trang, tốt đến mức khiến người khác cảm thấy xót xa.
Chiến Hàn Quân đỏ mắt, nặng nề gật đầu.
“ừ Những người ở các phòng khác của nhà họ Chiến rất tức giận và bất mãn khi biết lão.
đại đã giao lại cầm quyền lệnh của nhà họ Chiến cho cậu bé Chiến Quốc Việt.
Trong mắt họ, Chiến Bá Minh là con trai của Bác Danh, và bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, tình cảm mỏng manh. Vì vậy Chiến Bá Minh cái này một phòng, cũng không được những người ở các phòng khác chấp nhận một cách chân thành.
Lúc trước khi Chiến Hàn Quân phụ trách nhà họ Chiến, bởi vì ông chủ không giao toàn bộ quyền lực cho Chiến Hàn Quân, hơn nữa ông chủ cũng tỏ ra bất bình với Chiến Bá Minh và Dư Thiên An, vì vậy các chú khác cũng có nhiều ý kiến về Chiến Hàn Quân.
Nhưng bây giờ Chiến Quốc Việt phụ trách cầm quyền lệnh, điều này rất ít người hiểu được. Ông cụ vẫn thiên vị phòng lớn. Ngay cả những đề phòng Chiến Hàn Quân trước đây cũng không tin tưởng, nhưng bây giờ xem đều là bảo vệ Chiến Hàn Quân.
Những người trong những căn phòng này.
không vui vẻ gì, vì vậy họ tập trung lại trong phòng của ông cụ ở của tòa thành Ái Nguyệt.
“Bố, Chiến Quốc Việt chỉ là một đứa trẻ lông bông khó ưa. Nó có thể làm gì để phụ trách nhà họ Chiến của chúng ta?”
“Đúng thế, mặc dù Chiến Quốc Việt học cách quản lý công việc của Á Châu. Nhưng dù sao thì cũng có Hàn Quân ở đó để giúp nó, nếu Hàn Quân không giúp nó thì thằng nhóc nhà anh ấy có thể làm ăn kiểu gì?”
“Chiến Quốc Việt tính tình lạnh lùng, đứa trẻ vừa nhìn liền thấy không dễ thân cận chủ.
Nó quản lý công việc của nhà họ Chiến, chỉ biết xa lánh chúng ta, một thân một mình”
Ông cụ ngồi trên xe lăn, tay cầm hai tập bóng. Có một nụ cười nhẹ trong đôi mắt già nua và khô khốc ấy.
Khi một nhà lãnh đạo mới được sinh ra, nó sẽ bị mọi người chất vấn. Đây là điều không ai có thể tránh khỏi Mà Chiến Quốc Việt có thế nào giống y như Hàn Quân, dũng cảm thống nhất tâm trí của mọi người, ông ta chống mắt lên coi.
Ông cụ Chiến ung dung nói: “Quốc Việt năng lực ngồi lên vị trí này hay không, không phải một câu nói của bố và có có thể quyết luận được. Cần có thời gian dài đi nghiệm chứng năng lực của nó”
“Bố, từ lúc nào mà bố đem chính sự của nhà họ Chiến giao hết cho nó rồi?” Chiến Đình Lê hỏi.
Chương 1871: Xóa bỏ sự nắm quyền của Chiến Quốc Việt
Ông cụ nói: “Linh Trang cảm thấy tính cách của Quốc Việt rất cao lãnh, không giỏi trong việc giao tiếp với mọi người. Thế nên cưỡng chế Quốc Việt yêu cầu thẳng bé đi học.”
Hành trình của Quốc Việt liền vô cùng bận, cái giao tiếp nghỉ thức này sợ rằng phải đến ‘Tết Nguyên Đán năm sau rồi”
Chiến Đình Lê trong đáy mắt tràn qua tinh quang: “Như thế cũng tốt”
Sau khi rời khỏi tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Đình Lê liền dụng tâm kín đáo nói: “Khi mà Tết Nguyên Đán đến, bọn con nhất định sẽ nghĩ ra được cách để xóa bỏ lệnh năm quyền của Chiến Quốc Việt”
“Nhưng chúng ta làm gì có biện pháo ngăn cản Chiến Quốc Việt lên nắm quyền chứ?” Chiến Đình Vũ cảm thấy rất thất bại.
Ông ta từ trước cũng đã từng phấn đấu quên mình để tranh đấu cùng với Chiến Hàn Quân có ý đồ đoạt lệnh cầm quyền về từ trong tay của Chiến Hàn Quân. Nhưng mà kết cục cuối cùng thì đều…
Chiến Đình Vũ nhìn về phía chiếc chân bị tàn tật của ông ta, trong mắt có tia ảm đạm.
Ông ta thua thất bại thảm hại.
Chiền Đình Lê nói: “Nhà họ Chiến có pháp quy, nếu như có một người đức hạnh bị hao tổn, hoặc là cơ thể bị thương tích, liền không thể nào tiếp quản được lệnh nắm quyên”
Chiến Đình Vũ càng thêm tuyệt vọng hơn Nói: “Quốc Việt giống với Chiến Hàn Quân, mặc dù là loại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng mà lại không có cái ham mê bất lương gì cả. Ngoại trừ tính cách quái gở, thì còn lại đều không được những phẩm đức, đức hạnh nhỏ nhặt nào khác.”
Đáy mắt của Chiến Đình Lê dần tràn ra một ánh hào quang hung ác lệ: “Vậy thì chế tạo thêm cho thằng bé ít phiền toái đi. Đế cho hẳn mất đi cái ngón tay hoặc cái ngón chân thì cũng không tính là đi quá giới hạn đâu nhỉ?”
Chiến Đình Vũ nhìn qua phía Chiến Bá Kiên đang yên lặng không lên tiếng, nói: “Anh cả, ý của anh như thế nào thế?”
Chiến Đình Vũ làm người khéo đưa đẩy, ông ta hôm nay chân tàn tật, cũng không thể làm được trưởng môn của nhà họ Chiến, mặc dù Chiến Hàn Diệp và Chiến Đình Lê là anh trai ruột của ông ta, bọn họ nằm giữ quyền hành to lớn của nhà họ Chiến, thì ích lợi quyền trọng của ông ta khẳng định sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng mà không đáng vì những điểm ích lợi quyền trọng này mà luân lạc tới bước qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Chiến Bá Kiên nói: “Tôi mệt rồi. Không còn tinh lực để giằng co này nữa. Mấy người các cậu tự mình xem như thế nào đi”
Nói xong rồi liền quay người rời đi Chiến Đình Vũ liền không yên tâm mà nói: “Anh hai, anh nói anh cả rốt cuộc đứng về phía bên nào vậy?”
Chiến Đình Lê cười nhạo nói: “Trái tim của anh ấy vĩnh viễn sẽ đầu quân về phía bên chúng ta”
“Nhưng mà Hàn Quân là con nuôi của anh ấy mà?”
“Thì có làm sao cơ chứ? Trước đây khi mà anh ấy động thủ với Hàn Quân, mặc dù đã đánh vào cái lí do làm vậy là tốt cho Hàn Quân đó, thế nhưng mà một chút cũng không có bận tâm về tình cảm cha con thôi”
Chiến Đình Vũ liền yên lòng hơn.
Sau khi kết thúc cho bọn trẻ nghỉ ngơi, liền được Quan Minh Vũ bọn họ lái xe đưa trở về lại trường học.
Lâm Miên ở trên xe Porsche, Thanh An ỷ lại ở trên xe không chịu xuống.
“Anh Lâm Miên, anh có thể nào nói cho em biết, anh Diệp Phong anh ấy có khỏe không được không? Vết thương của anh ấy có nặng hay không? Đều là do em không tốt, là em quá tùy hứng mà làm bậy làm bạ, là em không đủ lí trí, mới khiến cho anh Diệp Phong xảy ra tai nạn xe. Anh có thể nào giúp em nói một câu xin lỗi với anh Diệp Phong được không? Anh nói với anh ấy, sau khi anh ấy khỏe lại thì để em bồi thường cái gì cũng được hết”
Lâm Miên nhìn xuyên thấu qua tấm kính xe, nhìn qua hốc mắt hồng hồng đỏ đỏ của Thanh An, trong ánh mắt giấu kín một tầng thương tiếc.
“Thanh An à, em đừng có lo lắng cho Diệp Phong. Anh ấy chỉ là bị gãy xương có chút ít thôi, đối với những người quanh năm luyện võ mà nói, chút thương thế này cũng không xem là gì đâu”
Thanh An hơi được trấn an lại Nhưng cô bé đột nhiên nhớ ra anh Diệp Phong đã từng nói là anh ấy chỉ coi cô bé như là em gái bé nhỏ mà thôi, thì trong lòng lại nổi lên một hồi bi thương. Cô bé cảm thấy cô bé nên tiếp xúc nhiều với anh Diệp Phong hơn một chút, để cho anh ấy biết được trái tim của cô bé yêu anh ta kiên trì như thế nào.
Nhưng mà cô bé ở trong trường học, phải một tháng mới được nghỉ phép hai ngày. Cơ hội để gặp được anh Diệp Phong đã ít lại còn ít hơn.
“Anh Lâm Miên, em không muốn ở trong trường học đâu. Anh giúp em tiến hành chứng nhận học ngoại trú đi, có được không anh?”
Thanh An dột nhiên lại làm nũng với anh Lâm Miên.
Lâm Miên nhìn về phía Thanh An, sắc mặt sâu thảm khó lường. Nói: “Thanh An à, tất cả mọi học sinh của Đế Hoàn đều có chế nghỉ tháng, em không thể là trường hợp đặc biệt được”
Thanh An liền lã chã mà khóc: “Hức hức…nhưng mà em không muốn ở trong trường học đâu mà, những bạn học khác đều không thích em, bọn họ đều xa lánh em….em mệt mỏi lắm”
Lâm Miên nhìn về phía đôi mắt vừa khóc mà đã đỏ cả lên của Thanh An, biểu tình ở trên mặt một lời khó mà nói hết.
Những bạn học trong lớp của Thanh An, đại bộ phận đều là con cháu cảu nhà họ Chiến. Các anh các chị đều yêu thương cô bé, sao lại có thể cô lập cô bé được cơ chứ?
“Đổi một cái lí do khác đi!” Lâm Miên giống như người bố già mà tức giận nói: “Chuyện này không thể thương lượng được, bố của em đã nói rồi mà, những con cháu của nhà họ Chiến không thể nào có trường hợp đặc biệt”
Chương 1872: Đừng có lạnh lùng như thế
Lúc này thì Chiến Quốc Việt chạy đến, hai tay lười biếng đút vào bên trong túi quần.
Khoác ba lô xải bước, bộ dạng cấm dục cứ như là tượng đá.
“Chiến Thanh An, đừng có diễn nữa. Đi thôi nào.”
Thanh An: “…”
Lúc nào chị cả của nhà họ Chiến thân mặt là lôi kéo cánh tay của Thanh An, nói: “Em gái à, đi thôi nào.”
Thanh An nghẹn khuất cùng với các chị em gái đi vào bên trong trường học.
Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lười nhác theo cùng ở phía đẳng sau.
Thanh Tùng thay Thanh An kêu oan nói: “Quốc Việt, anh có phải là đối với Thanh An quá lãnh khốc vô tình rồi hay không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh là vì muốn tốt cho nó thôi”
Đi vào trong cửa của sân trường, Chiến Quốc Việt đột nhiên dậm chân, Thanh Tùng kì lạ mà nhìn về phía cậu bé: “Đi thôi?”
Chiến Quốc Việt một mặt ghét bỏ mà nhìn về phía của Thanh Tùng, nói: “Em đi trước đi”
Thanh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối!
Thật lâu sau mới phản ứng lại, quát lớn mà nói: “Quốc Việt…anh là đang ghét bỏ em đấy hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Tại vì sao mà anh lại không muốn đi cùng em, trong lòng em không biết tự ước lượng mà?”
Thanh Tùng biết rồi mà còn cố hỏi: “Tại vì Sao chứ?”
Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt nhìn cậu bé….
“Thanh Tùng thở phì phì tiêu sái mà đi.
“Chiến Thanh Tùng!”
“Chiến Thanh Tùng!”
Thanh Tùng vừa đi vào đến sân trường, lập tức liên bị một đám con gái vây xung quanh. Một đám con gái trần đầy nhiệt tình mà vẫy vẫy tay reo hò: “Chiến Thanh Tùng, cậu đẹp trai quá đi”
Thậm chí còn có một cô gái, trực tiếp chạy đến trước mặt của Thanh Tùng mà tỏ tình: “Chiến Thanh Tùng, tớ thích cậu vô cùng, phải làm sao bây giờ?”
“Tớ cũng thích cậu nhiều lắm” Thanh Tùng thốt ra một câu, không chút lo lắng nào mà suy nghĩ xem những lời này sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.
“Vậy thì chúng ta kết giao nhé?” Bạn học nữ đó hưng phấn mà hoan hô.
Thanh Tùng: “Dừng lại dừng lại. Chị gái à, chỉ là thích thôi chứ không phải là yêu mà. Tôi thích tất cả những cô gái lương thiện và đáng yêu, lẽ nào tôi đều phải thành đôi với bọn họ hả? Nếu như giờ tôi đồng ý, thì mẹ sẽ thiến tôi mất thôi”
Thanh Tùng không chịu được gò bó mà cười nói.
Nụ cười của cậu bé rất có sức cuốn hút.
Một đôi mắt đào hoa bay bổng như là có sức hút vào vực sâu không đáy, khiến cho người khác mê mẩn.
Lúc này, Chiến Quốc Việt đi được so với còn kiến còn chậm hơn, im lặng mà nhìn về hướng của Thanh Tùng ở trong đám người.
Cái thằng bé này đi đến đâu là làm tiêu điểm của đám đông ở chỗ đấy, đặc tính phát sáng vô cùng đặc biệt này của bản thân, lại để cho Chiến Quốc Việt không thể nào thích ứng được.
Lập tức có một nữ sinh phát hiện ra Chiến Quốc Việt. Các ô bé liền hướng về phía cậu mà hét: “Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt…”
Chiến Quốc Việt đưa cho đám nữ sinh này một ánh mắt của sự giết chóc lăng lệ ác liệt.
Dọa cho đám nữ sinh kia tan tác như ong vỡ tổ.
Thanh Tùng chạy qua, một tay khoác lên bờ vai của Chiến Quốc Việt. Nói: “Quốc Việt, anh đừng có dữ như thế với các cậu ấy nữa được không? Bố không phải đã dạy qua anh rồi sao? Các cô gái là làm từ nước đấy, không thể đánh không thế mắng cũng không thể chịu được ủy khuất đâu”
Chiến Quốc Việt lườm cậu bé một cái nói: “Em đây là đang chửi bới danh dự của bố đấy à. Em cũng không phải không biết bố là cái đồ tiêu chuẩn kép chứ, tất cả mọi dịu dàng của ông ấy đều chỉ để cho một mình mẹ thôi, tha thứ cho mẹ đều không có bất kì quy tắc nào.
Mà đối với những người phụ nữ khác thì không thể tiến vào được mà phải cách xa ông ấy cả một trăm mét…”
Thanh Tùng nói: “Ít nhất bố vẫn có thể vô cùng dịu dàng với mẹ như thế. Vậy anh có thể nào hơi nhẹ nhàng một chút hay không?”
Chương 1873: Nữ theo đuổi nam
Chiến Quốc Việt mở cái tay nằm người cậu ra nói: “Nếu như có một ngày em gặp được cô gái mà mình thích. Thì nhất định em cũng không thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy đâu”
Bé Tùng buồn bực nhìn Chiến Quốc Việt: “Vậy hiện tại chúng ta còn chưa có cô gái mà mình thích vậy đối xử với những cô gái khác ôn nhu một chút cũng có vấn đề sao?”
Bỗng nhiên lại lĩnh ngộ được cái gì vì thế hai mắt trợn tròn lên hô lớn: “A, chẳng lẽ trong lòng anh đã có hình bóng của con gái sao?
Mau nói cho em xem cô ấy là ai?”
Chiến Quốc Việt trừng mắt mình cậu yên lặng bước ra ngoài Bé Tùng còn quyệt miệng lấm bẩm nói “Anh là quỷ kiến sầu đầu thai sao? Cả ngày cứ mang theo cái bản mặt tê liệt đó đi qua đi làm làm gì cơ chứ? Nói nhiều hơn một chút cũng không chết người được. Đừng quên mục đích mà mẹ cho anh đi học chính là hy vọng anh có thể kết giao thêm nhiều bạn bè hơn nữa!”
Trở lại phòng học.
Vậy mà lại phát hiện các chị đều vậy quanh bảo bối Thanh An. Cũng không biết là đang thảo luận chuyện gì mà từng người từng người đều mang theo cảm giác ngẩng cao đầu.
Chiến Quốc Việt làm như không thấy mà thẳng thừng trở về vị trí của mình.
Bé Tùng thì đến tám chung cậu nghe thấy các chị nói: “Bé An, bé An, do em cố ý thi kém một chút để anh Diệp Phong thấy thành tích của em kém thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp dạy kèm cho em. Như vậy em liền có thể gặp anh Diệp Phong hãng ngày đúng không?”
Bé Tùng cười hì hì xen vào nói: “Nam theo đuổi nữ thì nặng tựa núi, nữ theo đuổi nam thì cách lớp rèm sa. Muốn theo đuổi anh Diệp Phong còn không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay hay sao?”
Bé Tùng đi về phía bàn học của mình mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo lấp đầy các loại thư tình linh tinh.
Bé Tùng đem đống thư tình đưa cho bé An nói: “Cầm về học hỏi đi”
Bé An nói: “Thư tình đối với cái thể loại đàn ông thẳng thắng như Diệp Phong thì một chút cũng không có tác dụng” Sau đó bé An lại lấy ra một đống thư tình từ trong cặp sách nói: “Nhìn đi, những thứ này đều là do anh Diệp Phong trả lại đó”
Các chị xung quanh cũng mở ra xen một chút vậy mà lại phát hiện mỗi một bức thư tình đều bị “Giáo sư văn chương” dụng tâm sửa đổi. Từ ngữ pháp cho đến cách chấm câu.
Anh Diệp Phong không chỉ có sửa lại thư tình còn viết thêm cả lời bình lên bên trên.
“Sách còn chưa đọc được mấy quyển đã học người khác viết thư tình. Viết còn không đến nơi đến chốn khiến tôi đọc mà đau hết cả đầu”
Các chị trố mắt nhìn nhau. Sau đó cảm thấy trong phòng học lẩn một đàn qua đen bay qua.
Chị cả thở dài nói: “Bây giờ muốn theo đuối đàn ông đều cần yêu cầu cao như vậy sao? Xem ra chúng ta còn phải học tập cho thật giỏi.”
Bé Tùng chế nhạo nói: “Tại sao phải chủ động đuổi đàn ông? Các chị không thể chờ đàn ông chủ động đuổi theo các chị sao? Em nói cho các chị biết thì theo số liệu phân tích thì đây chính là thời đại nam thừa nữ ít. Cho nên các chị phải tin tưởng rằng cho dù phụ nữ có xấu đi chăng nữa thì đều sẽ có đàn ông thích họ.”
“Em đang chửi bọn chị đó sao?” Chị cả hai tay chống nạnh tức giận quát bé Tùng Bé Tùng quan sát các chị thật kỹ rồi chế nhạo nói: “Xấu xí thì ngược lại cũng không xấu xí. Có điều cũng không thuộc cấp bậc để gọi là tiên nữ nhỏ bé.”
Bọn chị em gái trố mắt nhìn nhau bởi vì ở trong mắt các cô thì các cô đều là người có dung mạo xinh đẹp vóc người chính là bảo bối trời sinh cực kỳ nóng bỏng. Kết quả ở trong mắt bé Tùng lại trở thành dung mạo xấu xí.
“Trên đời này những nàng tiên nhỏ chỉ có thể tìm được trong google và tik tok mà thôi Bé Tùng chẳng lẽ sau này cậu sẽ phải ôm tik †ok sống qua ngày hay sao?” Chị cả nhạo báng bé Tùng. Bé Tùng phản bác: “Ai nói trong cuộc sống thật không có nàng tiên nhỏ bé cơ chứ?”
Sau đó lấy một tấm hình ra đưa tới trước mặt các chị nói: “Các chị nhìn xem đây chính là tiên nữ nhỏ bé trong lòng em”
Cô gái trong hình nhìn cũng sấp xỉ tuổi các cô. Da thịt trắng như tuyết mặt mũi tươi sáng. Vừa có nét gợi cảm lại vừa có nét thanh thuần.
“Đây không phải là mẹ của chúng ta hay sao?” Bởi vì đầu lưỡi của em gái mười ba đã từng đi làm phẫu thuật vá lại nên lúc nói chuyện có chút cà lăm.
Các chị sợ hãi than một tiếng: “Mẹ em thật sự rất xinh đẹp.”
Bé Tùng kiêu ngạo nói: “Sau này nếu em tìm vợ cũng phải tìm một người giống như mẹ em vậy. Một người con gái vừa xinh đẹp lại hiểu rõ lòng người.”
Chị cả nói: “Người con gái giống như mẹ em trên thế giới này phải gọi là cực phẩm có thể ngàn năm mới tìm được một người như vậy. Em đừng quá hy vọng nữa.”
Bé Tùng nói: “Gặp được là may mắn của em. Không gặp thì em cũng không cưỡng cầu.
Dù sao em cũng không muốn kết hôn”
Chương 1874: Con hư tại mẹ
Lúc này bé An liền bật khóc…. Thật ra từ ngày hôm qua bị từ chối lời tỏ tình đến khi bị bố khiển trách thì cô bé đã bị dồn nén rất nhiều, trong lòng tràn đầy áp lực khiến cho cô bé không thở nổi.
Chị hai võ võ đầu bé Thanh An ủi: “Thanh An, em cứ làm theo lời chị thì nhất định có thể chiếm lấy được trái tim của anh Diệp Phong”
Bé An gật đầu.
Khi giáo viên ôm lấy sấp bài kiểm tra hàng tháng tiến vào, bé An nhận lấy bài kiểm tra rồi bắt đầu viết lung tung vào.
Thanh Tùng ngồi bên cạnh nhìn thấy em gái mình đang viết nguệch ngoạc liền dứt khoát năm dài lên bàn ngủ.
Đây là bài thi hàng tháng đầu tiên kế từ khi bước vào cấp ba, sau khi kết quả được công bố thì quả nhiên điểm môn nào của Thanh An cũng đều rất kém, điểm số chỉ dao động ở mức 20 đến 30 điểm còn Thanh Tùng thì môn nào cũng ăn trứng vịt lộn.
Bởi vì thành tích của hai đứa trẻ quá kém nên đã kéo theo điểm trung bình của cả lớp xuống, việc này đã làm khổ đến giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm bị chủ nhiệm giáo dục phê bình một trận khiến cho cô ấy tức giận gọi điện cho phụ huynh và rất không may người trả lời điện thoại lại là ông bố nghiêm khắc Chiến Hàn Quân.
“Ngài Quân, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Chiến Thanh Tùng và Chiến Thanh An, đợt kiểm tra hàng tháng lần này thì thành tích của cả hai em đều không được tốt lắm, tôi hi vọng phụ huynh có thể đến trường một chuyến để cùng chúng tôi chia sẻ về vấn đề học tập của hai đứa trẻ”
Giáo viên vì đã chú ý đến danh tiếng của Chiến Hàn Quân nên nói chuyện vô cùng khéo léo và thái độ cũng rất khiêm tốn và kính trọng.
Chiến Hàn Quân nói thầm: “Thành tích không được tốt lắm Anh hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Bé An năm môn 100 điểm”
Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân ngay lập tức trở nên lạnh lùng: “Còn bé Tùng thì sao?”
“Thanh Tùng lúc kiểm tra đã ngủ gật nên có một vài câu vẫn chưa làm còn những cầu đã làm đều không đúng nên năm môn 0 điểm”
Chiến Hàn Quân lập tức ngắt máy, Linh Trang không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào liền bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ: đến mức co rúm người lại. Chiến Hàn Quân quay người lại nhìn thấy Linh Trang đang áy náy đứng cười ngây ngốc nhìn anh. Chiến Hàn Quân hơi sững người….
Linh Trang xấu hổ nói: “Chồng à, em xin lỗi… là do em dạy con không tốt khiến cho anh phải phiền lòng rồi”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu yêu một người lại không biết dùng lí trí để kiêm chế bản thân mà lai để cho tình yêu đó chỉ phối suy nghĩ của mình thì kết quả sau này sẽ khó mà lường được. Linh Trang, anh không mong bé An bé An sẽ giẫm vào vết xe đổ của Nghiêm Hiểu Như và Chu Mã”
Linh Trang lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, bé An không giống bọn họ, con bé tuy răng được nuông chiều đến tùy hứng nhưng rất lương thiện. Nếu như con bé có một chút suy nghĩ nào không tốt thì thật ra con bé có thể lợi dụng thân phận cô cả của nhà họ Chiến để chèn ép Diệp Phong… thì con bé l đạt được mong muốn của nó.
Chiến Hàn Quân tức giận nói con bé dám cáo mượn oai hùm thì anh sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”
Chương 1875: Họp phụ huynh
Linh Trang hờn dỗi nói: “Anh Quân… Anh đừng gây khó dễ với bọn nhỏ. Nếu anh tiếp tục trách phạt, sẽ gây sứt mẻ tình cha con mất”
Bởi vì cô dùng mọi cách ngăn cản nên Chiến Hàn Quân không thể nào xử phạt bé Tùng cùng Thanh An.
Linh Trang thấy có tác dụng liền dùng tuyệt chiêu làm nũng: “Anh Quân, hay là để em đến trường trao đổi với giáo viên thử. Xem ở trường bọn trẻ gặp vấn đề gì? Sau đó sẽ trở về báo cáo cho anh được không?
Cô rất lo lắng nếu để anh đi bọn nhóc có khi còn bị phê bình nặng hơn.
Dù sao Chiến Hàn Quân từ nhỏ đã vô cũng ưu tú đâu thể hiểu được phiền não của mấy thành phần học kém đâu.
Anh nghe xong liền nói: “Được rồi”
Thế là buổi chiều hôm đó Linh Trang tranh thủ tới văn phòng trường, gặp giáo viên chủ nhiệm của bọn trẻ.
“Xin chào. Tôi là mẹ của Chiến Thanh An và Chiến Thanh Tùng Cô lịch sự giới thiệu bản thân.
Linh Trang sinh con khi mới hơn 20, cộng thêm được Chiến Hàn Quân săn sóc nên cả người lúc nào cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân, vô cùng trẻ trung lại năng động.
Nhìn cô trẻ đến mức, dường như chẳng lớn hơn Chiến Quốc Việt cùng bé Tùng là bao.
Các thầy cô trong văn phòng khi nhìn thấy Linh Trang đều không khỏi thấy sai sai, người này là mẹ ruột của Thanh Tùng sao? Trông giống mẹ kế hơn? Hay là tình nhân nhỏ của nhà họ Chiến?
Dù sao mấy người giàu thường hay bao nuôi vô số đàn ông lẫn phụ nữ.
Không hiếm chuyện tình nhân đi họp phụ huynh thay cho chính thất.
Nhưng chuyện nhà họ Chiến, bọn họ cũng không có gan đi đàm tiếu lung tung.
Giáo viên chủ nhiệm mơ hồ hỏi: “Chuyện của Thanh Tùng, cô có thể giải quyết sao?”
Linh Trang lại mập mờ trả lời: “Hẳn là có thế”
Lúc này tất cả thầy cô đều mặc định cô chắc chản không phải mẹ ruột của đám Thanh Tùng.
Chỉ có mẹ kế mới không đủ tự tin giải quyết chuyện của bọn trẻ mà thôi.
Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy cũng không chút khách khí mà ở trước mặt cô cáo trạng: “Đứa bé Chiến Thanh An này không giống đám như đám nhóc đồng trang nứa, khả năng tư duy không quá tốt. Bẩm sinh cũng không có năng khiếu gì vượt trội, chỉ có thể dùng sự chăm chỉ mà cổ gắng vươn lên. Nhưng bé nhà chị trong giờ học lại thường xuyên không tập trung, làm bài cũng rất qua loa, đại khái”
Giáo viên chủ nhiệm phê bình Thanh An không thương tiếc sau đó lại đến Thanh Tùng: “Vê phần Thanh Tùng, thường xuyên ngủ trong giờ học. Không có chút hứng thú nào với việc học cả. Tôi nghĩ phụ huynh nên tìm hiểu nguyên nhân của chuyện này để có biện pháp cải thiện cho các bé”
Linh Trang nghe xong khiêm tốn nói: “Bọn trẻ trong giờ học không tập trung, chẳng nhẽ thầy lại không biết nguyên nhân sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến phụ huynh chứ?”
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy không khỏi choáng váng…
Cô đi dạy nhiều năm như vậy rồi mà chưa gặp trường hợp phụ huynh nào như này, phần lớn đều nghe theo lời giáo viên răm rắp. Vậy mà người tự xưng là mẹ Thanh Tùng này lại có thể đổ hết trách nhiệm lên thầy cô.
“Mẹ Thanh An, tôi có thể mạo muội hỏi cô một câu, trình độ học vấn của cô đến đâu?”
Cô chủ nhiệm bắt đầu nghi vấn Linh Trang tiến được vào nhà họ Chiến hoàn toàn là nhờ vẻ ngoài xinh đẹp còn chứ không có đầu óc.
Cô lẩm bẩm hỏi lại: “Tôi và con tôi là hai cá thể riêng biệt. Chuyện học hành của các con tôi cùng trình độ học vấn của tôi hình như không liên quan đến nhau”
Giáo viên chủ nhiệm vội nói nói: “Cô đừng hiểu lâm. Kể cả trình độ học vấn của cô không cao, chúng tôi cũng không kỳ thị gì. Chỉ là tôi cảm thấy, phụ huynh có học thức thì sẽ thấu hiểu hơn phương châm giáo dục của chúng tôi. Sau đó nhà trường và gia đình mới có thể phối hợp một cách tốt nhất. Nếu như học vấn của cô thấp vậy tôi xin đề nghị được gặp bố của bọn trẻ để bàn luận đưa ra giải pháp tốt nhất”
Nghiêm Linh Trang hoảng sợ nói: ‘Không cần, chồng tôi rất bận. Anh ấy không có nhiều thời gian để quan tâm bọn trẻ. Tôi tốt nghiệp trường top đầu toàn quốc, tôi có thể thấu hiểu phương châm giáo dục của nhà trường!”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn dáng vẻ chột dạ của cô liền khinh thường trong lòng. Mấy thứ tiểu tam hèn mọn suốt ngày chỉ muốn nghĩ cách quyến rũ, mê hoặc, lấy lòng đàn ông để được sống cuộc sống xa hoa thì biết cái gì về giáo dục cơ chứ?
Chương 1876: Đứa con lì lợm
Nghiêm Linh Trang mặc dù rất bất mãn với những câu hỏi không liên quan của người giáo viên này nhưng cô lại sợ bị mách lẻo cho.
Chiến Hàn Quân nghe nên cố gắng nhẫn nhịn: “Đại học Đế Hoàn”
Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác.
Đại học Đế Hoàn là trường học tốt nhất đất nước, học lực của Nghiêm Linh Trang hoàn toàn đánh bật tất cả giáo viên trong phòng làm việc này.
Lúc này tiếng chuông tan trường vang lên, Linh Trang nhanh chóng việc lý do trốn: “Thầy giáo, tôi đi xem hai đứa con đây, tôi sẽ dạy dỗ cho chúng thật tốt”
“Đi đi” Giáo viên chủ nhiệm có chút bất lực.
Linh Trang đến lớp học của bé Tùng, bóng dáng thanh thoát của cô vừa xuất hiện ở cửa lớp học đã lập tức gây ra sự xôn xao.
“Mẹ”
Các chị gái cũng hào hứng lên: “Mẹ, sao mẹ lại đến thế?”
Linh Trang nói: “Là giáo viên mời mẹ đến”
Bé Tùng vừa nghe thế đã lập tức chuẩn bị chạy trốn khỏi lớp học.
Linh Trang nhanh chóng tiến lên nắm lấy lỗ tai cậu bé trách mắng: “Nhóc con này tính chạy đi đâu hả?”
Bé Tùng ôm lấy tai la oai oái lên: “Mẹ, đau đau đau..”
Linh Trang rất nhanh chóng phát hiện ra việc mình bị bé Tùng đưa vào tròng nên đột nhiên bùng lửa giận: “Thẳng nhóc con n: Ỉ cho phép con đi thi mà chọn đại câu trả lời chứ hả? Tại sao thường ngày con không chịu học hành?”
Bé Tùng trả lời: “Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, bây giờ lên lớp giáo viên giảng bài y như Đường Tăng tụng kinh vậy, khiến con chóng hết cả mặt mày và chỉ muốn đi ngủ thôi..”
Linh Trang xoa xoa trán của mình: “Không được rồi không được rồi, mẹ bị con chọc đến mức sắp tăng xông mẹ chóng mặt quá…”
Bé Tùng nghe thế lập tức trằng bệch hết mặt mày và lập tức ôm lấy mẹ khóc lóc: “Mẹ, con sai rồi, sau này con chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ và cố gắng vươn lên, lần sau nhất định sẽ đạt được điểm cao, con xin mẹ đừng giận con nữa mà”
Quốc Việt bay đến nhanh như ngọn lốc xoáy và cẩn thận dìu Linh Trang ngồi dựa vài ghế rồi lo lắng nhìn cô an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, kết quả thi cử của Thanh An và bé Tùng lẽ ra không tệ thế đâu, họ thị tệ thế là bởi vì có nguyên nhân khác đấy”
Linh Trang kinh ngạc hỏi: “Nguyên nhân gì thế?”
Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng bằng ánh mắt khó cử và bực mình nói: “Thanh An, em tự nói với mẹ đi”
Thanh An nước mắt tèm lem và quỳ xuống trước mặt Linh Trang nói: “Mẹ, con không muốn ở trong trường nên mới cố tình thi kém, nguyên nhân là vì muốn mẹ rước con về nhà học tập, như thế con mới có thể gặp anh Diệp Phong mỗi ngày”
Linh Trang: “..”
Cô giống như đang nhìn thấy bộ dạng thời trẻ của mình vậy, cô cũng giống như Thanh An, vì thích một người mà cảm thấy cả thế giới này chỉ có một mình người đó thôi, những chuyện khác cô đều không quan tâm đến Nhưng lúc đó Chiến Hàn Quân biết nỗi nhớ nhung của cô nên sẽ chủ động đến tìm cô và đưa ra rất nhiều mục tiêu cho cô, một khi thực hiện được những mục tiêu này thì anh sẽ thưởng cho cô rất nhiều món đồ khác nhau.
Đó chính là động lực để Linh Trang cố gắng phấn đấu.
Quả nhiên đúng y như những gì cô đoán.
Chương 1877: Mũi dài
Linh Trang biết rố phiền muộn yêu nhưng không thành của Thanh An, nhưng nhìn thấy việc theo đuổi mù quáng của Thanh An hết lần này tới lần khác, Linh Trang cũng cảm thấy lo lắng của Chiến Hàn Quân không phải là không có lý.
Linh Trang nắm tay Thanh An, tha thiết nói: “Thanh An, thích một người, chính là con phải trở nên tốt hơn vì người ấy. Con đứng bên cạnh họ, không cần phải ngước nhìn họ. Các Con tạo ra sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, như thế mới có thể vĩnh hãng được Thanh An gật đầu: “Mẹ, con biết rồi”
Linh Trang trở về nhà với một tâm trạng lo lắng không yên, Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại Trên màn hình điện thoại hiển thị một tin nhăn của giáo viên: “Anh Quân, mời anh đích thân đến trường học một chuyến. Mẹ của bọn trẻ có lẽ vì còn quá trẻ nên có chút khó khăn khi trao đổi với chúng tôi”
Chiến Hàn Quân hơi sững người, xem ra Linh Trang- người rất khoan dung với chuyện thành tích học tập đã mâu thuẫn với quan niệm cấp tiến của cô giáo. Cho nên cô giáo mới đổ nguyên nhân này cho việc Linh Trang còn quá trẻ?
Nhìn thấy Linh Trang bước vào phòng, Chiến Hàn Quân ngồi thẳng người, thong thả quan sát cô.
Linh Trang mặc một chiếc áo sơ mi ren cộc tay, váy dài đến đầu gối màu xanh lá cây, tóc dài xoăn nhẹ kết hợp với mái ngố, trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Thực sự không giống một người phụ nữ đã làm mẹ.
Linh Trang rõ ràng đang chột dạ, suýt chút nữa đã giật bản mình khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân “Ông xã?”
Chiến Hàn Quân giả vờ như không biết, hỏi thăm: “Em trao đổi với giáo viên thế nào rồi?”
Linh Trang không chút do dự nói: “Rất vui vẻ?
Chiến Hàn Quân liếc nhìn màn hình điện thoại, anh có thể cảm nhận được sự bất lực của giáo viên dù đã cách một màn hình.
“Nói những gì vậy?”
“Nói về tình hình học tập của các con thôi”
“Cô giáo nói thế nào?”
“Cô giáo nói bé Tùng và Thanh An làm bài rất tệ, bản thân bọn trẻ cũng bị về áp lực tâm lý. Đề nghị phụ huynh động viên nhiều hơn, nếu có điều kiện cũng có thể làm giấy ngoại trú cho bọn trẻ, mời gia sư bên ngoài để bổ sung chương trình học cho chúng” Linh Trang đang nói những chuyện vô nghĩa một cách nghiêm túc.
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh bất lực nhìn Nghiêm Linh Trang… Ba mẹ con nhà này diễn dịch phân đoạn tình cảm anh em và mẹ con sâu nặng thật xuất sắc.
“Vậy thì em nghĩ sao?” Chiến Hàn Quân hỏi một cách thăm dò.
Ánh mắt Linh Trang lấp lánh, nói: “Em cảm thấy rằng giáo viên là kiến trúc sư của tâm hồn con người. Họ hiểu rõ học sinh của mình nhất, vì mọi người đều đưa ra đề xuất như vậy, vậy chúng ta phải tích cực hợp tác với giáo viên với tư cách là phụ huynh!”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừm. Cũng có lý”
Nhưng trong lòng lại nghĩa em có mưu kế lợi hại, anh cũng có phương án ứng đối Linh Trang không ngờ Chiến Hàn Quân lại bị lừa dễ dàng như vậy, vui mừng không thôi: “Vậy ngày mai em sẽ xin giấy ngoại trú cho con”
“Ừm”
Linh Trang như trút được gánh nặng.
Tối đến, Linh Trang phát hiện có rất nhiều sách kỳ lạ trên tủ đầu giường- là Pinocchio.
Linh Trang nhớ Pinocchio nhân vật chính trong truyện, cậu bé có một chiếc mũi dài ra khi nói dối. Cô liền không khỏi sờ lên chiếc mũi của mình…
Chiến Hàn Quân ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn bộ dạng quẫn bách của cô.
Lúc này, Linh Trang mới nhận ra rằng Chiến Hàn Quân đã biết việc cô nói dối.
“Em đến phòng đọc sách để đọc sách”
Linh Trang cầm cuốn truyện Pinocchio lên, sau đó liền đi ra ngoài Chiến Hàn Quân bật cười… cô gái này đang trừng phạt anh sao.
Ngoại trừ mấy hôm anh bị ốm, hai người không bao giờ ngủ phòng riêng. Chiến Hàn Quân gọi cô lại, cúi đầu nói nhỏ: “Linh Trang, đừng nóng. Lại đây”
Linh Trang xoay người lại, trách cứ mí cách yếu ớt: “Làm sao anh biết em nói dố Chiến Hàn Quân xuống giường, ôm Linh Trang đang nghẹn ngào lên giường. Chọc ghẹo: “Giáo viên đã gửi tin nhắn cho anh”
Linh Trang trố mắt nhìn anh!
Chương 1878: Là yêu cầu của cậu ấy
Không phải tất cả những lời nói dối của cô đều bị thầy vạch trần sao?
“Anh Quân, anh nghĩ gì vậy?” Linh Trang đỏ mặt hỏi Chiến Hàn Quân nói: “Anh tôn trọng quyết định của em. Có điều, ngày mai em cùng anh đi thăm Diệp Phong. Sau đó em lại quyết định”
Linh Trang nói: “Được”
Ngày hôm sau.
Chiến Hàn Quân dẫn theo Linh Trang đến trước một tòa nhà dân cư bình thường.
Linh Trang ngạc nhiên hỏi: “Chồng, Diệp Phong bị thương rồi tại sao lại không ở bệnh viện?”
Chiến Hàn Quân nói: “Là yêu cầu của cậu ấy”
Trong lòng Linh Trang dâng lên một cảm giác bất an.
Chiến Hàn Quân đậu chiếc xe Rolls-Royce ở bãi đậu trước cửa khu, thân sĩ đã giúp Linh Trang mở cửa xe, sau đó nắm lấy tay của Linh Trang đi vào trong khu.
Đi đến phòng của Diệp Phong đang ở, Chiến Hàn Quân ra hiệu ý bảo Linh Trang ấn chuông cửa. Linh Trang cũng không hiểu anh đang lo lãng điều gì, dứt khoát ấn chuông cửa.
Vậy mà người mở cửa cho cô là một thiếu nữ thanh xuân. Tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc áo phông trảng và váy ngắn trông rất trẻ trung xinh đẹp.
Khi nhìn thấy Linh Trang, cô gái cũng ngẩn ra: “Cô là?”
“Tôi đến tìm Diệp Phong” Linh Trang nói Biểu cảm trên mặt của cô gái nháy mắt liền buồn bã, có điều rất nhanh cô ta liền hướng Nghiêm Linh Trang nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là bạn gái của anh ta sao?”
Lời nói vừa rơi xuống, một bàn tay dài như ngọc ôm lấy eo của Linh Trang.
Cô gái nhìn thấy Chiến Hàn Quân bước lên, bị khi thế mạnh mẽ của anh làm cho kinh sợ.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, khuôn mặt đẹp trai bất khả chiến bại của người đàn ông nhăn lại khó chịu, giọng nói gợi cảm trầm thấp vang lên: “Đây là vợ của tôi”
Cô gái mới biết lý do anh tức giận, đột nhiên lè lưỡi vì xấu hổ: “Mời vào”
Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi vào trong phòng thì nhìn thấy chân trái và tay phải của Diệp Phong đều băng bằng thạch cao, nẵm trên ghế sô pha trông rất buồn cười Nhìn thấy Chiến Hàn Quân và bà chủ, Phong kích động ngồi lên “Tổng giám đốc, bà chủ”
Linh Trang nói: “Cậu đừng đứng dậy. Cẩn thận vết thương”
Chiến Hàn Quân không có dụng ý nói ra một câu: “Động tác nhanh nhẹn như vậy có thế nghĩ không phải trọng tượng gì”
Linh Trang nghe vậy liền lập tức giác ngộ ra.
Diệp Phong lại ở trong nhà của người gây ra họa sợ là ý không ở lời nói.
Cô gái trẻ tuổi đó gọt trái cây mang ra tiếp đãi Chiến Hàn Quân và Linh Trang: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi mắt mù không có nhận ra hai vị thái tử gia và bà chủ nổi tiếng ở thủ đô.
Linh Trang tỉnh tế đoan trang nhìn khuôn mặt cô gái này, nhìn thấy cô ta rất xinh đẹp, tính cách cũng hào phóng, cư xử lại rất tao nhã, có ấn tượng tốt về cô ta.
“Cô gái tên gọi là gì?” Linh Trang hỏi.
“Tô Cẩm” Cô gái ngượng ngùng đáp.
Linh Trang nói: “Cô lớn lên xinh đẹp giống như một quả đào vậy rất ngọt ngào. Rất được lòng người”
Chiến Hàn Quân nói: “Có thể nhận được lời khen của em thật là hiếm thấy”
Tô Cẩm nhìn Linh Trang, đôi mắt long lanh hiện lên một tia sùng bái.
“Bà chủ mới thực sự xinh đẹp. So với minh tỉnh trong phim truyền hình còn xinh đẹp hơn”
Linh Trang bị cô gái thẳng thản xinh đẹp khen, nhất thời thẹn thùng hai bên tai đều nóng lên Chiến Hàn Quân cảm thấy được sự khó chịu của cô, từ trước đến nay biết cô là một người xinh đẹp mà người phụ nữ này không hay biết. Nụ cười trong mắt nở ra.
Cô là không biết bản thân mình đẹp như nào sao.
Phong bị cự tuyệt Cô gái đương nhiên là sợ sệt, trong đôi mắt to lập loè nước mắt. Lắp bắp nói: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền? Vậy thì phải chăm sóc người bệnh” Diệp Phong ác khẩu vui vẻ doạ dẫm nói.
Cô gái nghe nói không cần trả thù lao, ánh mắt lập tức sáng lên: “Tôi có thể chăm sóc anh. Chỉ cần anh không truy cứu trách nhiệm pháp luật với tôi”
“Ừm” Trong lòng Diệp Phong cười.
Cô gái trắng trẻo ngốc bạch ngọt này thực sự là bông hoa kỳ lạ chui ra từ trong khe đá chứ?
Cô gái đưa Diệp Phong đến bệnh việt Diệp Phong như ông lớn ngồi trên hàng gh hành lang. Mà nhìn cô gái ngốc bạch ngọt vì anh mà chạy lên chạy xuống đi đăng ký…
Diệp Phong nhìn bóng dáng bận rộn của cô, khóe môi đều bay ra một chút ý cười tà Sau khi chụp CT, cô gái cầm kiểm tra tờ kết quả, nâng Diệp Phong đến gặp bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra qua kết quả chụp, lấy một loại ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Diệp Phong: “Chàng trai, †ai nạn xe của cậu rốt cục là đâm kiểu gì, mà lại xô vào chân trái, nhưng tay phải lại gãy xương.”
Diệp Phong nói: “Chân trái đụng vào ắc quy xe, người bay lên trên tay phải đáp đất”
Bác sĩ kinh ngạc ngây người đến nỗi miệng cũng không đóng lại được một lúc: “Chàng trai, vận may của cậu có chút mốc meo rồi”
Diệp Phong tức giận nói: “Ông là bác sỹ hay là thầy bói?”
Bác sĩ cảm thấy người trẻ tuổi này tính khí nóng nảy, không dám trêu chọc anh.
Từ bệnh viện đi ra, mặt Diệp Phong biến thành màu gan heo.
Anh rõ ràng đi cà nhắc vào, nhưng con mẹ nó lại đi ra bằng xe đẩy. Hơn nữa, chân trái tay phải bị bó thạch cao dày đặc, nhìn qua cả người anh vô cùng buồn cười.
Ngay cả cô ngốc bạch ngọt cũng không nhịn được cười.
“bồi thường tiền chữa bệnh”
Tô Cẩm nhanh chóng thu lại nụ cười. Lập tức lại kinh ngạc kêu lên: “Làm sao anh biết tên tôi?”
Diệp Phong nói: “Bí mật”
Lại bá đạo vô cùng mà ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà cô”
Tô Cẩm lại hô lên: “Tại sao?”
Diệp Phong dùng cái tay lành lặn của mình chỉ vào cái chân bó thạch cao: “Tôi như vậy về nhà, người nhà tôi sẽ lo lắng.”
Tô Cẩm mếu máo: “Được rồi!”
Lúc tờ mờ sáng.
Bé An trở lại biệt thự Ngọc Bích, ở cửa Phong Nguyệt Tiếu Trúc, ngẫu nhiên gặp hai anh trai đang không làm gì.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng nhìn thấy mắt em gái đỏ ngầu, sưng như hai quả đảo, lòng hai người lập tức nóng lên.
“Ai chọc em khóc?” Gương mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt trở nên âm trầm.
“Nói cho anh, anh thay em đánh người đó.”
Bé Tùng cần răng nói.
Bé An nhìn bọn họ, khóc nức nở nói: “Em “Tô Cẩm. Cô còn cười tôi nữa thì tôi để cô bồi thường tiền chữa bệnh”
Tô Cẩm nhanh chóng thu lại nụ cười. Lập tức lại kinh ngạc kêu lên: “Làm sao anh biết tên tôi?”
Diệp Phong nói: “Bí mật”
Lại bá đạo vô cùng mà ra lệnh: “Đưa tôi đến nhà cô”
Tô Cẩm lại hô lên: “Tại sao?”
Diệp Phong dùng cái tay lành lặn của mình chỉ vào cái chân bó thạch cao: “Tôi như vậy về nhà, người nhà tôi sẽ lo lắng.”
Tô Cẩm mếu máo: “Được rồi!”
Lúc tờ mờ sáng.
Bé An trở lại biệt thự Ngọc Bích, ở cửa Phong Nguyệt Tiểu Trúc, ngẫu nhiên gặp hai anh trai đang không làm gì.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng nhìn thấy mắt em gái đỏ ngầu, sưng như hai quả đào, lòng hai người lập tức nóng lên.
“Ai chọc em khóc?” Gương mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt trở nên âm trầm.
“Nói cho anh, anh thay em đánh người đó.”
Bé Tùng cần răng nói.
Ngày hôm sau, trời nắng gắt như lửa Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa sổ, hắt nhẹ lên trên sàn nhà. Linh Trang ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, trong tai lập tức truyền đến âm thanh huyên náo.
Mở mắt ra, nhưng phát hiện mình lại gối lên lồng ngực của Chiến Hàn Quân. Dáng dấp của mỹ nam ngủ say nhìn qua bình yên vô hại.
Hoàn toàn trái ngược với thái tử gia lệ khí nặng nề trong truyền thuyết kia.
Linh Trang nhẹ nhàng hôn môi mặt anh, sau đó nhẹ nhàng bò lên. Mới vừa mặc quần áo tử tế, một bàn tay lớn mò lên, cuốn lấy eo của cô, kéo cô trở lại giường.
Chương 1865: Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến và nhà họ Dư
“Linh Trang, đến ngủ với anh thêm một lát” Giọng nói ôm ồm của của Chiến Hàn Quân mang theo vài phần nhập nhèm, vài phần gợi cảm và vài phần mệt mỏi.
Anh rất hiếm khi ngủ nướng. Chỉ là anh hơi mệt mỏi vì những rắc rối gần đây.
Linh Trang sốt sắng nói: “Ông xã, sau này anh phải chú ý đến thân thể của mình một chút đi. Dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa”
Cô cũng vì đau lòng cho anh, nhưng ai ngờ lại chạm đến điểm mấu chốt của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân mở mắt ra. Còn chưa kịp thể hiện sự bất mãn thì Linh Trang liền ý thức được mình đang gặp rắc rối. Cô che miệng cười một cách vô tội.
“Nghiêm Linh Trang, em muốn bị đánh sao?” Bàn tay to của Chiến Hàn Quân rơi xuống mông cô. Nhưng anh vẫn không đánh cô.
Linh Trang vội vàng bật dậy khỏi giường như một mũi tên rời khỏi dây cung.
“Khu khụ, ông xã, dưới lầu hình như đang cãi lộn ồn ào, để em đi xem có chuyện gì”
“Nghiêm Linh Trang, em có thể thoát khỏi lần thứ nhất nhưng không thể thoát khỏi lần thứ mười lăm” Chiến Hàn Quân nghiến răng nó, Bên ngoài cửa lớn của tòa thành Ái Nguyệt không biết vì sao lại đông đúc.
Linh Trang vừa mới mở cửa lớn ra thì ông cụ Niên liền tập tễnh đi tới. Khuôn mặt ông tươi cười, nói: “Linh Trang, Thiên An nhà ông lần này trở về đã trở nên dịu dàng và hiền thục. Nó cũng đã quỳ xuống nhận lỗi với Bá Minh, Bá Minh cũng đã tha thứ cho nó.
Ai da, việc này đều là nhờ công của cháu.
Cháu chính là ân nhân lớn nhất của nhà họ Dư chúng ta. Ông phải tặng cho cháu một món quà lớn để bày tỏ lòng biết ơn của ông”
Linh Trang rất vui, bố mẹ chồng có thể gương vỡ lại lành, anh Hàn Quân nhất định sẽ rất vui vẻ.
Ông cụ Niên nhận lấy cái khay từ người hầu phía sau, đưa cho Linh Trang Cũng không biết bên trong đựng cái gì, chỉ thấy nó được phủ một tấm vải đen có in bức tranh Đồ Ấn Tôn Hạng.
Mặt của Linh Trang lộ ra vẻ hoang mang: “Đây là cái gì?”
Hai mắt của ông cụ Niên sáng ngời: “Dù sao thì các cô gái như con đều thích ngọc bội”
Linh Trang cũng không nghĩ ngờ gì, nhận lấy cái khay.
Xốc cái khăn lên thì thấy bên trong lại là ngọc ấn bằng phi thúy, dưới cái đế có khắc một số chữ tượng hình, mặt trên có một con mãng xà đang chiếm cứ.
Linh Trang trố mắt: “Đây là?”
Ông cụ giải thích: “Đây là lệnh nằm quyên của nhà họ Dư. Những người có được bảo vật này thì phải gánh vác sứ mệnh thống lĩnh trại nhà họ Dư”
Linh Trang dở khóc dở cười: “Quản lý trại nhà họ Dư sao, cháu chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể có dũng khí như vậy?”
Ông cụ Niên hùng hồn nói: “Linh Trang, mạng của cháu mang số cát lợi. Cháu có thể năm lần bảy lượt cứu Hàn Quân, còn có thể thay đổi số mệnh cho Thiên An. Ông nghĩ có lẽ cháu mới là người có trí tuệ hơn người, cháu là người thích hợp nhất để thành chủ nhân của ngọc ấn này”
Thật ra trước kia ông cụ Niên rõ ràng là muốn giao ngọc ấn cho Dư Nhân hoặc là Hàn Quân. Nhưng mà từ khi ông phát hiện ra cơ thể yếu ớt của Linh Trang lại có ma lực xoay chuyển tình thế, ông liền thay đổi quyết định.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, có thể nói Linh Trang là được ông trời ưu ái. Cô quản lý trại nhà họ Dư thì Chiến Hàn Quân và ba đứa con trai tất nhiên sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Dư Thiên An đột nhiên đứng ra, bà muốn nói cái gì đó, nhưng mà ông cụ Niên lai đưa cho bà một ánh mắt ngăn cản.
Dư Thiên An cũng cảm thấy bí mật không thể tiết lộ, nếu không sợ sẽ không đúng lúc. Vì vậy không hề nói gì Bên này ông cụ Niên cảm thấy hài lòng rồi lui ra.
Bên kia ông cụ Chiến lại đi đến cửa “Bé Trang”
“Ông nội” Linh Trang đứng ở cửa của tòa thành Ái Nguyệt, khung cảnh của cả khu vườn trở nên tỏa sáng, cũng không biết là ai đang làm đẹp cho ai.
Ông cụ Chiến cũng mang đến một cái khay, đưa cho Linh Trang: “Bé Trang, ông nội đã muốn đưa cho cháu từ lâu rồi. Nhưng mà khi đó sức khỏe của cháu không tốt, cho nên ông nội liền giúp cháu tạm thời bảo quản. Bây giờ cháu và Hàn Quân cuối cùng cũng đã yên ổn. Cái này phải giao lại cho cháu th: “Đây là cái gì?” Linh Trang hỏi.
“Lệnh cầm quyền của nhà họ Chiến”
Chương 1866: Vật gia truyền nhà họ Chiến, nhà họ Dư
Linh Trang tự dùng tay vỗ trán: “Ông nội ơi, cháu đã xin phép lấy việc nằm quyền nhà họ Dư, đây là quyền của nhà họ Chiến cháu sẽ không giành lấy”
Ông cụ Chiến nói: “Linh Trang, cháu thật bất công, cháu chỉ lấy của nhà họ Dự, lại không lấy của ông nội. Đây là đạo lý gì?
Linh Trang: “..
Ông cụ Chiến lại nói tiếp: “Nói sao thì ông nội cũng đã lớn tuổi như vậy, cháu lại nhãn tâm để ông làm lụng vất vả không được nghỉ ngơi sao?”
Linh Trang không thể thay đổi được ý của ông nội, chỉ có thể nhận lấy.
Dư Thiên An nói: “Hai người lớn hai người thật hơi quá đáng, hai người chính là bắt nạt Linh Trang đơn thuần nhà con”
Ông cụ Chiến với Ông cụ Dư thực hiện được mưu kế, cười haha mà đứng lên.
Ông cụ Dư nói: “Ôi, hôm nay mặt trời mọc đãng tây hay sao vậy? Thiên An, sợ là con nằm mơ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ đau lòng thương tiếc cho Linh Trang? Như thế thì cũng có thể thấy được, quyết định của chúng ta là không sai.”
Dư Thiên An liền rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, từ trước đến giờ bà căm tức.
Linh Trang biết bao nhiêu, hiện tại thì còn có nhiều tâm trạng yêu thương Linh Trang.
“Hàn Quân đâu?” Dư Thiên An tò mò hỏi Linh Trang.
Trong lòng ngầm thấy có gì đó sai, hôm nay nếu là có Hàn Quân ở bên cạnh Linh Trang, thì gian kế của hai ông cụ không thể nào thực hiện được.
Ông cụ Chiến nói: “Vẫn chưa có xuống đây đâu: Linh Trang khuôn mặt đỏ lên, bưng lấy hai khay chạy nhanh vào phía bên trong Ông cụ Chiến nói: “Được rồi, được rồi, tất cả giải tán hết đi”
Chiến Hàn Quân mặc quần áo, mang dép lê liền xuống lầu dưới.
Linh Trang nhẹ nhàng ngôi trên chiếc sô pha màu xám tro, màu lam của chiếc váy càng làm tôn lên nhan sắc. Thật đúng giống như thay cho tất cả đồ vật trong nhà, tựa như ngôi sao vừa to vừa sáng lộng lầy.
Chỉ là hai tay cô chống má lộ ra biểu cảm phiền não nhìn trừng trừng vào cái khay bằng ngọc trên bàn trà.
Chiến Hàn Quân ngồi xuống sát bên, đem cô tựa vào lòng ngực mình, dịu dàng hỏi: “Làm Sao vậy”
Linh Trang dùng căm chỉ chỉ về hướng hai khay bằng ngọc trên bàn trà. Rầu rĩ nói: “Mới sáng sớm đã nhận được hai phần quà tặng quan trọng.”
Chiến Hàn Quân cười nói lhận được quà tặng không phải là nên vui vẻ sao?”
Linh Trang nâng đôi mắt đen sáng ngăn ngắn nước, đáng thương mà nhìn vào Chiến Hàn Quân nói: “Chồng ơi, em bị ông nội và ông ngoại ngấm ngầm mưu tính”
Chiến Hàn Quân lúc này mới hiểu hai phần quà tặng thực sự không tầm thường. Một bên vừa an ủi Linh Trang: “Đừng khóc, đừng khóc, ông trời có sập xuống thì cũng có chồng chống đỡ giúp em mà”
Một bên thì dùng tay rút chiếc khăn voan trùm trên chiếc khay bãng ngọc.
Nhìn thấy viên ngọc màu ngọc bích, sắc mặt Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ lo lắng. Trên viên ngọc là hình vẽ của một động vật và dĩ nhiên đó là hình của con trăn.
Chiến Hàn Quân lại chuyển ánh mắt đến miếng vải đen kia, trong đầu nhớ tới thầy ở núi Châu Phong, nơi anh luyện võ cũng có Đồ. Ấn Tôn Hạng.
Nhớ tới thầy biểu diễn võ thuật bí hiểm Chiến Hàn Quân lòng càng khó hiểu.
Ðem viên ngọc bỏ xuống, Chiến Hàn Quân lại kéo cái khăn trên khay ngọc thứ hai.
Sau đó là lộ ra cái cây gậy được điêu khắc không khác như lệnh bài.
Linh Trang lẩm bẩm nói: “Đây là hai vật nắm quyền, xem ra đã có từ nhiều thời đại trước, hay thật sự là báu vật của tổ tiên”
Chiến Hàn Quân cũng muốn để cho Linh Trang sẽ buồn vì cuộc sống. Liền miễn cưỡng nói: “Đây là hai người chỉ tùy ý tìm một khối ngọc điêu khắc thành những hình ảnh lộn xộn.
Liền lừa em nói là vậy cổ từ xưa truyền lại thôi”
Linh Trang xấu hổ đỏ mặt nói: “Em ở trong mắt hai người họ có phải là ngốc nghếch lắm không?”
Chiến Hàn Quân cầm hai vật quý đứng dậy bỏ vào trong túi vải nói: “Hai người họ thâm sâu và nham hiểm lắm, biết rõ đem cái này đưa cho anh thì anh sẽ trực tiếp từ chối.
Cho nên liền đi đường tắt, chuyến cho người không biết cách từ chối như em. Mà chuyện của em, thì chồng đây cũng sẽ không thể ngồi không mà làm ngơ được”
Chương 1867: Sống chết mặc bay.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên hiểu ra: “Em hiểu rồi. Cho nên thật ra là bọn họ vẫn muốn giao những bảo bối này cho anh đúng không?”
Chiến Hàn Quân thản nhiên nói: “Đúng vậy”
Nghiêm Linh Trang thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mười giờ trưa, Quan Minh Vũ đột nhiên gọi cho Chiến Hàn Quân một cuộc gọi khẩn cấp.
“Tổng giám đốc, Diệp Phong đã xảy ra chuyện rồi”
“Anh ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quan Minh Vũ kể lại vô cùng chỉ tiết cho.
Chiến Hàn Quân nghe về chuyện Lạc Thanh An đã đi tỏ tình với Diệp Phong rồi bị từ chối.
Sau đó, Diệp Phong đã đuổi theo Lạc Thanh An vào đêm khuya rồi xảy ra tai nạn xe cộ.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân tái mét.
Nghiêm Linh Trang đã đoán ra được vài phần câu chuyện từ nội dung trong cuộc nói chuyện giữa Chiến Hàn Quân và Quản Mình Vũ. Cô có chút lo lăng và không yên tâm mà nói: “Chồng à, Diệp Phong không sao chứ?”
Bởi vì khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân như đang được bao phủ bằng một lớp băng mỏng nên bây giờ trông anh đáng sợ như một vị thần đến từ địa ngục vậy. Thật ra lúc anh thật sự tức giận thì Nghiêm Linh Trang cũng có chút sợ hãi và cô lập tức không dám nói gì nhiều nữa.
€ô chỉ nhìn Chiến Hàn Quân với khuôn mặt xinh đẹp đang lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng của mình. Hành động như vậy khiến cho người ta nghĩ rãng cô mới là người đã làm sai chứ không phải là cô con gái Lạc Thanh An của bọn họ.
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại di động gọi cho Chiến Quốc Việt và trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà ra lệnh nói:: “Con mau đưa Lạc Thanh An về nhà ngay cho bố..”
Sau khi giao nhiệm vụ cho cậu xong, anh cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Anh giống như đã trở lại là một vị thái tử gia ngồi ở trên đỉnh cao và nắm giữ trong tay quyền thao túng mạng sống của con người.
Khi Chiến Hàn Quân đã giải quyết xong mọi chuyện, anh quay đầu lại nhìn Nghiêm Linh Trang thì mới phát hiện ra vẻ mặt có chút lo lắng của cô.
Anh đưa tay ra bắt lấy cái gáy của Nghiêm Linh Trang, đẩy cô về phía trước và trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp cực kỳ lãng mạn.
“Chồng à, có phải anh muốn mảng Thanh An đúng không? Cho dù anh mắng con bé như thế nào thì em cũng không phản đối. Nhưng mà anh không thể đánh con bé hay dùng những hình phạt về thân thể đối với con bé nhé”
Nghiêm Linh Trang thoát khỏi cái ôm chặt như xiềng xích của anh. Cô nhìn anh bãng một đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và cầu xin nói.
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử.
“Linh Trang à, anh cũng yêu thương Thanh An. Nhưng tính cách tự do phóng khoáng và thiếu hiểu biết của con bé đã khiến Diệp.
Phong xảy ra tai nạn xe cộ. Nếu chúng ta không kịp thời chỉnh sửa lại cái tính cách ngỗ ngược này của con bé thì anh sợ rằng con bé sẽ trở thành Nghiêm Hiểu Như thứ hai, hay là Chu Mã thứ hai, hoặc cũng có thể là Dư Thiên An thứ hai… “
Nghiêm Linh Trang há miệng thở dốc, cô còn định nói thêm gì đó nhưng Chiến Hàn Quân lại đột nhiên chặn môi cô lại mà không cho cô nói tiếp.
“Linh Trang à, ngoan nào. Một lúc nữa em đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc và đợi anh ở đó nhé” Chiến Hàn Quân ra lệnh cho người hầu: “Các người mau đưa bà Chiến đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc đi dạo một lát đi”
Nghiêm Linh Trang còn chưa kịp phản đối thì anh đã thay cô đưa ra quyết định một cách độc đoán.
Cô rưng rưng nước mắt nói: “Anh có thể hứa với em là anh sẽ không đánh con bé không?”
Sau khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân gật đầu thì Nghiêm Linh Trang mới dám rời đi.
Không bao lâu sau, Chiến Quốc Việt đã đưa Lạc Thanh An trở về.
Chiến Hàn Quân đang ngồi ở trên ghế sô pha. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen và khí chất lạnh như băng khiến cho anh tăng thêm một chút sự lạnh lùng và xa cách.
“Con quỳ xuống cho bố” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Lạc Thanh An, trong đôi mắt sâu thẳm như đại bàng kia của anh đang tràn ra những tia sáng lạnh lẽo.
Lạc Thanh An run rẩy đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, sau đó cô bé quỳ gối trước mặt anh. Trong lòng cô bé cũng rất sợ hãi, nhưng cô bé biết chính mình đã làm hại Diệp Phong, đã khiến cho anh xảy ra tai nạn xe cộ.
Cho nên nếu như mầm tai họa là cô bé không bị trừng phạt thì trong lòng cô bé cũng sẽ cảm thấy cực kỳ áy náy.
Cô bé mạnh mẽ cần răng và cố kìm nén nước mắt.
“Bố ơi, con biết con đã sai rồi. Bố muốn phạt con như thế nào cũng được”
Lạc Thanh Tùng thương hại mà nhìn em gái mình. Mấy lần cậu muốn cầu xin tha thứ cho em gái mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bố thì cậu lại sợ rằng bản thân sẽ khiến mọi chuyện trở nên xấu đi Cậu bé muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Chiến Quốc Việt, nhưng bây giờ Chiến Quốc Việt lại đang nhìn Lạc Thanh An với một khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng. Dáng vẻ của cậu trông giống như là sống chết mặc bay khi đối diện với em gái của mình vậy.
Chương 1868: Đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực
Lạc Thanh Tùng lập tức cúi đầu và âm thầm thở dài.
Bố và anh trai đều là những con người sống vô cùng có nguyên tắc. Có vẻ như hai người họ sẽ không vì Lạc Thanh An mà phá bỏ những nguyên tắc công bằng này.
Chiến Hàn Quân cực kỳ tức giận nói: “Lạc Thanh An, bố đã nói với con rất nhiều lần rồi, con còn nhỏ, đừng có tập trung vào chuyện yêu đương. Vì sao con không nghe lời của bố chứ?”
Nếu Chiến Hàn Quân đánh Lạc Thanh An một chút hay là mắng Lạc Thanh An một chút thì có lẽ trong lòng Lạc Thanh An sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng Chiến Hàn Quân lại đang ngăn cản cô bé và Diệp Phong ở bên nhau, cho nên Lạc Thanh An cảm thấy rất oan ức.
Thân hình nhỏ nhản của cô bé đứng thẳng lên, chắp hai tay sau lưng và nước mắt lưng tròng mà nói với vẻ bướng binh: “Bố ơi, tại sao bố và mẹ có thể yêu sớm, nhưng con với anh Diệp Phong thì lại không thể chứ? Bố có biết cảm xúc của con gái khi yêu mà lại không thể ở bên cạnh người mình yêu đau khổ như thế nào không?”
Chiến Hàn Quân quát lên: “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”
Chiến Hàn Quân có suy nghĩ của một trưởng thành, có một đôi mắt sắc bén và lợi hại, đồng thời anh cũng có năng lực lập kế hoạch và đưa ra quyết định.
Anh hiểu rõ mối quan hệ giữa Lạc Thanh An và Diệp Phong. Tình cảm của Lạc Thanh An là tình yêu, nhưng tình cảm của Diệp Phong lại là tình cảm giữa anh em với nhau.
“Khác ở chỗ nào chứ ạ?” Lạc Thanh An rơm rớm nước mắt.
Chiến Hàn Quân cắn răng nói: “Bố và mẹ con là đều yêu đối phương…”
Lạc Thanh An sững sờ nhìn Chiến Hàn Quân. Cô bé có thể đoán được những lời mà bố còn chưa nói ra hết là gì. Cô bé dùng sức lắc đầu: “Con và anh Diệp Phong cũng như vậy mà”
Đến cuối cùng, Chiến Hàn Quân cũng không đành lòng nói ra sự thật: “Tình yêu đích thực chính là bảo vệ và giúp đỡ người yêu mình hoàn thành mong muốn của họ, chứ không phải là phá hủy họ”
€ơ thế của Lạc Thanh An run lên: “Chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là tai nạn bất ngờ thôi mà bố: “Đó không phải là một vụ tai nạn bất ngờ, mà là do con đã không kiểm soát được cảm xúc buồn bã mà hành động theo ý của mình.
Nếu như tối hôm qua con có thể có một chút lý trí thì Diệp Phong đã không xảy ra tai nạn rồi”
Lạc Thanh An bật khóc nức nở.
Chiến Hàn Quân đau đớn mà nhắm mắt và thu lại tất cả sự tàn nhẫn của mình. Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã khôi phục được một chút sự dịu dàng của người bố.
Anh có chút mệt mỏi mà nói: “Không có ai ngăn cản con thích anh ta cả, nhưng con nên học cách kiềm chế cảm xúc của mình. Nếu như có con có chút thích anh ta thì cứ bí mật hành động là được. Nếu như anh ta cũng thích con thì hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Còn nếu anh ta không thích con thì việc gì con phải khiến cho bản thân mình trở nên thảm hại như vậy chứ? Sau này, con làm gì còn có mặt mũi nào mà đi gặp người là vận mệnh của cuộc đời mình nữa chứ?”
Lạc Thanh An rõ ràng là đã bị đánh bại trước sự thật phũ phàng này… Cô bé đột nhiên ngã ngồi xuống đất và không ngừng rơi nước mắt.
Lạc Thanh Tùng nhìn mà thấy đau lòng nên cậu nhanh chóng đi đến an ủi Lạc Thanh An, cậu nói: “Anh Diệp Phong thích em mà.
Anh ta luôn đối xử rất tốt với em…”
Chiến Hàn Quân đột nhiên nói xen vào: “Con đối xử với các học sinh nữ ở trường cũng khá tốt mà đúng không? Lẽ nào con cũng thích bọn họ sao?”
Lạc Thanh Tùng hơi sững sờ: “Con không có thích bọn họ”
Trong chớp mắt, cậu đột nhiên hiểu ra.
Mặc dù sự thật mà bố đã vạch trần ra rất tàn nhẫn, nhưng nó thật sự đúng là sự thật không thể chối cãi được.
Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt Lạc Thanh An và vươn tay kéo cô bé đứng dậy.
Sau đó, anh lau nước mắt cho cô bé một cách dịu dàng và nói: “Con thật là ngốc, con còn nhỏ nên hoàn toàn không biết tình yêu là như thế nào. Chờ đến khi con biết được thì con lập tức sẽ phát hiện ra rằng con có thể vì anh ta mà khóc hết nước mắt, nhưng mỗi một giọt nước mắt vô ích này lại là sự tổn thương mà anh ta đã gây ra cho con”
“Bố ơi, con biết rồi ạ” Lạc Thanh An nhỏ giọng nói “Thanh An à, con mau lau khô nước mắt và đến Phong Nguyệt tiểu trúc để đón mẹ của con trở về đi. Còn Quốc Việt và Thanh Tùng thì đi theo bố” Chiến Hàn Quân ra lệnh.
Lạc Thanh An lau nước mắt, sau đó cô bé lập tức quay người và đi ra ngoài.
Chiến Hàn Quân cố ý dẫn theo Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đến phòng làm của mình. Trên bàn làm việc có một ngọc tỷ hình con mãng xà bằng ngọc bích và một tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Khi nhìn thấy hai bảo vật này, Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đều vô cùng kinh ngạc “Hả? Đây là cái gì vậy?” Lạc Thanh Tùng vươn tay ra sờ tấm bài có hình một cây quyền trượng.
Chiến Hàn Quân giải thích: “Đây là đồ vật tượng trưng cho người nắm giữ quyền lực.
Tấm bài có hình cây quyền trượng là của nhà họ Chiến còn ngọc tỷ có hình con mãng xà là của nhà họ Dư”
Cả Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đều mở thật to đôi mắt xinh đẹp của mình: “Bố ơi, vậy có nghĩa là ông nội và ông ngoại đã giao cho bố hai đồ vật dành cho người nắm giữ quyền lực này rồi ư?”
Chiến Hàn Quân bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Chương 1869: Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa
Chiến Quốc Việt vô cùng kháng cự việc bố tiếp quản công việc của cả hai nhà họ Chiến và họ Dư. Bởi vì cậu cảm thấy được nhà họ Chiến với tư cách là kim cương nhà giàu của thủ đô, mọi người trong phòng đều bị che dấu, tiếp nhận quản lý rất phiền phức. Còn nhà họ Dư cái kia ân oán giang hồ càng thêm phiên toái.
Bố và mẹ đã mệt mỏi với hai nhà họ Chiến và họ Dư trong nửa đầu cuộc đời, trải qua đủ mọi khó khăn sinh tử. Vượt qua thời kì gian khổ đó để có được ngày hôm nay thực không dễ dàng, nên từ từ tận hưởng cuộc sống cho quãng đời còn lại của mình.
Vì vậy, Chiến Quốc Việt rất bất mãn chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Đây chính là ý nghĩa của việc người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm?”
“Đây là hai ông cố của các con, được hạ lệnh là lừa dối mẹ con” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào mắt các con của mình.
Quốc Việt và bé Tùng liếc nhau, cả khuôn mặt đẹp trai phong độ đều nổi lên một tia giận dữ, bé Tùng kêu lên: “Hai ông già này rõ ràng biết sức khỏe của mẹ không được tốt, sao có thể bố trí cho mẹ một nhiệm vụ gian khổ như vậy?”
Chiến Quốc Việt rất không thoải mái chế nhạo nói: “Hai ông già này ánh mắt gì vậy? Mẹ tôi là một người phụ nữ da trắng, tướng mạo xinh đẹp, chân dài, vừa nhìn thấy chính là như hoa mọc trong nhà kính. Sao có thể đảm nhận nhiệm vụ này? “
Chiến Hàn Quân rất hài lòng với câu trả lời của họ.
“Có câu nói, nợ mẹ con trả. Ý các con thế nào?”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng ngẩn người trợn mắt há mồm.
Ý của bố có phải là muốn bọn họ thừa kế quyền lực?
Bé Tùng cũng không hay đùa nói: “Bố ơi, không phải vẫn còn có bố sao?”
Chiến Quốc Việt nói: “Con chỉ nghe nói là vợ chồng một cặp thôi. Chưa bao giờ nghe nói về nợ mẹ con trả.
“Bố phải chăm sóc mẹ. ” Chiến Hàn Quân nói Bé Tùng và Quốc Việt bốn mắt nhìn nhau Chiến Hàn Quân nhìn hai khối ngọc tỉ tạo hình cầm quyền lệnh, dụ dỗ nói: “Đây là hai khối ngọc tốt, nếu một ngày nào đó khi hai đứa gặp vấn đề, các con có thể bán chúng đi sẽ cầm cự được trong một thời gian. “
Chiến Quốc Việt: “..”
Bé Tùng: “..”
“Bố à, bố có thể nói lời nào dễ nghe hơn một chút không?
Chiến Hàn Quân nói: “Cuộc đời luôn luôn là một đường gợn sóng. Có đỉnh núi và thung lũng. Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa. Ngày xưa, bố cũng từng sa sút tỉnh thần”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng không còn chấp nhận, lại sợ bố sẽ nói thêm những lời độc ác hơn. Cả hai đồng thời thở dài khó chịu: “Được rồi”
Chiến Hàn Quân nói: “Vậy các con tự mình suy nghĩ một chút, các con muốn cầm quyền lệnh nào?”
Quốc Việt vô cùng sĩ diện để bé Tùng chọn trước.
Bé Tùng không nói hai lời liền chọn ngọc tỉ của nhà họ Dư Chiến.
Chiến Quốc Việt nói nhẹ, hào hứng: “Bé Tùng à, đỉnh Everest cao tận trời xanh, nhà họ Dư Chiến cũng không sạch sẽ, sau khi em chọn nó, mai sau có thể không rút lui được. Vẫn là để anh đi đi?”
Bé Tùng cười tươi với Chiến Quốc Việt.
Ngay cả với suy nghĩ lịch sự của Chiến Quốc Việt, cậu cũng sẽ không để Chiến Quốc Việt đi đến một nơi xa xôi, cậu muốn giữ lại Chiến Quốc Việt tốt nhất ở bên cạnh bố mẹ tốt nhất của mình.
Bé Tùng lấy bừa một lý do vô nghĩa: “Anh luôn nói rằng em có đầu óc đơn giản và tay chân phát triển tốt. Nhà họ Chiến là một thương gia quyền quý, nếu em đối phó với những kẻ trục lợi xảo quyệt, chẳng phải sẽ bị chúng gặm nhấm hay sao? Em vốn xuất thân từ Phòng Tình báo Quân đội, chuyên đối phó với bọn giang hồ. Em đến nhà họ Dư là thích hợp nhất”
Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ nhặt lên ngọc tỉ còn lại.
Chương 1870: Đứa trẻ này, giống hệt như Linh Trang
Lúc này, con rắn trên tay bé Tùng đang từ từ phát ra tia sáng.
Đôi mắt đại bàng của Chiến Hàn Quân đột nhiên co lại, có vẻ như mệnh lệnh quyền lực đã tìm được chủ nhân của mình.
Bé Tùng nâng ngọc tỉ lên: “Sẽ phát sáng, ngược lại là một viên ngọc bích tốt” Sau đó, cậu bé đặt viên ngọc, có kích thước bằng một quả trứng chim bồ câu, vào trong vòng tay của mình.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng chào tạm biệt bố rồi đi xuống tầng.
Không chút lưu luyến nào đối với thân thể cứng đờ của Chiến Hàn Quân.
Anh lờ mờ cảm thấy rằng hai chiếc cầm quyền lệnh này sẽ mang lại cho hai đứa trẻ một cuộc sống âm ầm dậy sóng Là một người bố, đương nhiên là anh muốn những đứa trẻ trở nên tầm thường, cũng đòi hỏi một cuộc sống suôn sẻ.
Chiến Hàn Quân đột nhiên kêu lên: “Con trai”
Chiến Quốc Việt nhìn bố, Chiến Hàn Quân với giọng điệu rất trịnh trọng, khuyên nhủ: “Thời của con đã đến rồi. Bố hy vọng các con có thể theo gió vượt sóng, đi tìm tòi khai thác lĩnh vực của riêng mình. “
Chiến Quốc Việt hơi khựng lại…
Lời nói của bố ẩn chứa nỗi lo vô bờ bến dành cho họ!
Bé Tùng che giấu ánh mắt ảm đảm, cười tươi như hoa nở, không có tim không có phổi.
“Bố ơi, đừng lo lắng cho chúng con” Bé Tùng nói Chiến Hàn Quân tràn đầy ấm áp. Trái tim của bé Tùng tưởng chừng đơn giản và vô hại, nhưng thực chất nó trong sáng và tỉnh tế.
Giống như vừa rồi, cậu bé chọn ngọc tỉ của nhà họ Dư, cũng là vì đế lại Quốc Việt ở lại với bố mẹ.
Đứa trẻ này, giống hệt như Linh Trang, tốt đến mức khiến người khác cảm thấy xót xa.
Chiến Hàn Quân đỏ mắt, nặng nề gật đầu.
“ừ Những người ở các phòng khác của nhà họ Chiến rất tức giận và bất mãn khi biết lão.
đại đã giao lại cầm quyền lệnh của nhà họ Chiến cho cậu bé Chiến Quốc Việt.
Trong mắt họ, Chiến Bá Minh là con trai của Bác Danh, và bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, tình cảm mỏng manh. Vì vậy Chiến Bá Minh cái này một phòng, cũng không được những người ở các phòng khác chấp nhận một cách chân thành.
Lúc trước khi Chiến Hàn Quân phụ trách nhà họ Chiến, bởi vì ông chủ không giao toàn bộ quyền lực cho Chiến Hàn Quân, hơn nữa ông chủ cũng tỏ ra bất bình với Chiến Bá Minh và Dư Thiên An, vì vậy các chú khác cũng có nhiều ý kiến về Chiến Hàn Quân.
Nhưng bây giờ Chiến Quốc Việt phụ trách cầm quyền lệnh, điều này rất ít người hiểu được. Ông cụ vẫn thiên vị phòng lớn. Ngay cả những đề phòng Chiến Hàn Quân trước đây cũng không tin tưởng, nhưng bây giờ xem đều là bảo vệ Chiến Hàn Quân.
Những người trong những căn phòng này.
không vui vẻ gì, vì vậy họ tập trung lại trong phòng của ông cụ ở của tòa thành Ái Nguyệt.
“Bố, Chiến Quốc Việt chỉ là một đứa trẻ lông bông khó ưa. Nó có thể làm gì để phụ trách nhà họ Chiến của chúng ta?”
“Đúng thế, mặc dù Chiến Quốc Việt học cách quản lý công việc của Á Châu. Nhưng dù sao thì cũng có Hàn Quân ở đó để giúp nó, nếu Hàn Quân không giúp nó thì thằng nhóc nhà anh ấy có thể làm ăn kiểu gì?”
“Chiến Quốc Việt tính tình lạnh lùng, đứa trẻ vừa nhìn liền thấy không dễ thân cận chủ.
Nó quản lý công việc của nhà họ Chiến, chỉ biết xa lánh chúng ta, một thân một mình”
Ông cụ ngồi trên xe lăn, tay cầm hai tập bóng. Có một nụ cười nhẹ trong đôi mắt già nua và khô khốc ấy.
Khi một nhà lãnh đạo mới được sinh ra, nó sẽ bị mọi người chất vấn. Đây là điều không ai có thể tránh khỏi Mà Chiến Quốc Việt có thế nào giống y như Hàn Quân, dũng cảm thống nhất tâm trí của mọi người, ông ta chống mắt lên coi.
Ông cụ Chiến ung dung nói: “Quốc Việt năng lực ngồi lên vị trí này hay không, không phải một câu nói của bố và có có thể quyết luận được. Cần có thời gian dài đi nghiệm chứng năng lực của nó”
“Bố, từ lúc nào mà bố đem chính sự của nhà họ Chiến giao hết cho nó rồi?” Chiến Đình Lê hỏi.
Chương 1871: Xóa bỏ sự nắm quyền của Chiến Quốc Việt
Ông cụ nói: “Linh Trang cảm thấy tính cách của Quốc Việt rất cao lãnh, không giỏi trong việc giao tiếp với mọi người. Thế nên cưỡng chế Quốc Việt yêu cầu thẳng bé đi học.”
Hành trình của Quốc Việt liền vô cùng bận, cái giao tiếp nghỉ thức này sợ rằng phải đến ‘Tết Nguyên Đán năm sau rồi”
Chiến Đình Lê trong đáy mắt tràn qua tinh quang: “Như thế cũng tốt”
Sau khi rời khỏi tòa thành Ái Nguyệt, Chiến Đình Lê liền dụng tâm kín đáo nói: “Khi mà Tết Nguyên Đán đến, bọn con nhất định sẽ nghĩ ra được cách để xóa bỏ lệnh năm quyền của Chiến Quốc Việt”
“Nhưng chúng ta làm gì có biện pháo ngăn cản Chiến Quốc Việt lên nắm quyền chứ?” Chiến Đình Vũ cảm thấy rất thất bại.
Ông ta từ trước cũng đã từng phấn đấu quên mình để tranh đấu cùng với Chiến Hàn Quân có ý đồ đoạt lệnh cầm quyền về từ trong tay của Chiến Hàn Quân. Nhưng mà kết cục cuối cùng thì đều…
Chiến Đình Vũ nhìn về phía chiếc chân bị tàn tật của ông ta, trong mắt có tia ảm đạm.
Ông ta thua thất bại thảm hại.
Chiền Đình Lê nói: “Nhà họ Chiến có pháp quy, nếu như có một người đức hạnh bị hao tổn, hoặc là cơ thể bị thương tích, liền không thể nào tiếp quản được lệnh nắm quyên”
Chiến Đình Vũ càng thêm tuyệt vọng hơn Nói: “Quốc Việt giống với Chiến Hàn Quân, mặc dù là loại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng mà lại không có cái ham mê bất lương gì cả. Ngoại trừ tính cách quái gở, thì còn lại đều không được những phẩm đức, đức hạnh nhỏ nhặt nào khác.”
Đáy mắt của Chiến Đình Lê dần tràn ra một ánh hào quang hung ác lệ: “Vậy thì chế tạo thêm cho thằng bé ít phiền toái đi. Đế cho hẳn mất đi cái ngón tay hoặc cái ngón chân thì cũng không tính là đi quá giới hạn đâu nhỉ?”
Chiến Đình Vũ nhìn qua phía Chiến Bá Kiên đang yên lặng không lên tiếng, nói: “Anh cả, ý của anh như thế nào thế?”
Chiến Đình Vũ làm người khéo đưa đẩy, ông ta hôm nay chân tàn tật, cũng không thể làm được trưởng môn của nhà họ Chiến, mặc dù Chiến Hàn Diệp và Chiến Đình Lê là anh trai ruột của ông ta, bọn họ nằm giữ quyền hành to lớn của nhà họ Chiến, thì ích lợi quyền trọng của ông ta khẳng định sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng mà không đáng vì những điểm ích lợi quyền trọng này mà luân lạc tới bước qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát. Chiến Bá Kiên nói: “Tôi mệt rồi. Không còn tinh lực để giằng co này nữa. Mấy người các cậu tự mình xem như thế nào đi”
Nói xong rồi liền quay người rời đi Chiến Đình Vũ liền không yên tâm mà nói: “Anh hai, anh nói anh cả rốt cuộc đứng về phía bên nào vậy?”
Chiến Đình Lê cười nhạo nói: “Trái tim của anh ấy vĩnh viễn sẽ đầu quân về phía bên chúng ta”
“Nhưng mà Hàn Quân là con nuôi của anh ấy mà?”
“Thì có làm sao cơ chứ? Trước đây khi mà anh ấy động thủ với Hàn Quân, mặc dù đã đánh vào cái lí do làm vậy là tốt cho Hàn Quân đó, thế nhưng mà một chút cũng không có bận tâm về tình cảm cha con thôi”
Chiến Đình Vũ liền yên lòng hơn.
Sau khi kết thúc cho bọn trẻ nghỉ ngơi, liền được Quan Minh Vũ bọn họ lái xe đưa trở về lại trường học.
Lâm Miên ở trên xe Porsche, Thanh An ỷ lại ở trên xe không chịu xuống.
“Anh Lâm Miên, anh có thể nào nói cho em biết, anh Diệp Phong anh ấy có khỏe không được không? Vết thương của anh ấy có nặng hay không? Đều là do em không tốt, là em quá tùy hứng mà làm bậy làm bạ, là em không đủ lí trí, mới khiến cho anh Diệp Phong xảy ra tai nạn xe. Anh có thể nào giúp em nói một câu xin lỗi với anh Diệp Phong được không? Anh nói với anh ấy, sau khi anh ấy khỏe lại thì để em bồi thường cái gì cũng được hết”
Lâm Miên nhìn xuyên thấu qua tấm kính xe, nhìn qua hốc mắt hồng hồng đỏ đỏ của Thanh An, trong ánh mắt giấu kín một tầng thương tiếc.
“Thanh An à, em đừng có lo lắng cho Diệp Phong. Anh ấy chỉ là bị gãy xương có chút ít thôi, đối với những người quanh năm luyện võ mà nói, chút thương thế này cũng không xem là gì đâu”
Thanh An hơi được trấn an lại Nhưng cô bé đột nhiên nhớ ra anh Diệp Phong đã từng nói là anh ấy chỉ coi cô bé như là em gái bé nhỏ mà thôi, thì trong lòng lại nổi lên một hồi bi thương. Cô bé cảm thấy cô bé nên tiếp xúc nhiều với anh Diệp Phong hơn một chút, để cho anh ấy biết được trái tim của cô bé yêu anh ta kiên trì như thế nào.
Nhưng mà cô bé ở trong trường học, phải một tháng mới được nghỉ phép hai ngày. Cơ hội để gặp được anh Diệp Phong đã ít lại còn ít hơn.
“Anh Lâm Miên, em không muốn ở trong trường học đâu. Anh giúp em tiến hành chứng nhận học ngoại trú đi, có được không anh?”
Thanh An dột nhiên lại làm nũng với anh Lâm Miên.
Lâm Miên nhìn về phía Thanh An, sắc mặt sâu thảm khó lường. Nói: “Thanh An à, tất cả mọi học sinh của Đế Hoàn đều có chế nghỉ tháng, em không thể là trường hợp đặc biệt được”
Thanh An liền lã chã mà khóc: “Hức hức…nhưng mà em không muốn ở trong trường học đâu mà, những bạn học khác đều không thích em, bọn họ đều xa lánh em….em mệt mỏi lắm”
Lâm Miên nhìn về phía đôi mắt vừa khóc mà đã đỏ cả lên của Thanh An, biểu tình ở trên mặt một lời khó mà nói hết.
Những bạn học trong lớp của Thanh An, đại bộ phận đều là con cháu cảu nhà họ Chiến. Các anh các chị đều yêu thương cô bé, sao lại có thể cô lập cô bé được cơ chứ?
“Đổi một cái lí do khác đi!” Lâm Miên giống như người bố già mà tức giận nói: “Chuyện này không thể thương lượng được, bố của em đã nói rồi mà, những con cháu của nhà họ Chiến không thể nào có trường hợp đặc biệt”
Chương 1872: Đừng có lạnh lùng như thế
Lúc này thì Chiến Quốc Việt chạy đến, hai tay lười biếng đút vào bên trong túi quần.
Khoác ba lô xải bước, bộ dạng cấm dục cứ như là tượng đá.
“Chiến Thanh An, đừng có diễn nữa. Đi thôi nào.”
Thanh An: “…”
Lúc nào chị cả của nhà họ Chiến thân mặt là lôi kéo cánh tay của Thanh An, nói: “Em gái à, đi thôi nào.”
Thanh An nghẹn khuất cùng với các chị em gái đi vào bên trong trường học.
Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lười nhác theo cùng ở phía đẳng sau.
Thanh Tùng thay Thanh An kêu oan nói: “Quốc Việt, anh có phải là đối với Thanh An quá lãnh khốc vô tình rồi hay không?”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh là vì muốn tốt cho nó thôi”
Đi vào trong cửa của sân trường, Chiến Quốc Việt đột nhiên dậm chân, Thanh Tùng kì lạ mà nhìn về phía cậu bé: “Đi thôi?”
Chiến Quốc Việt một mặt ghét bỏ mà nhìn về phía của Thanh Tùng, nói: “Em đi trước đi”
Thanh Tùng nghẹn họng nhìn trân trối!
Thật lâu sau mới phản ứng lại, quát lớn mà nói: “Quốc Việt…anh là đang ghét bỏ em đấy hả?”
Chiến Quốc Việt nói: “Tại vì sao mà anh lại không muốn đi cùng em, trong lòng em không biết tự ước lượng mà?”
Thanh Tùng biết rồi mà còn cố hỏi: “Tại vì Sao chứ?”
Chiến Quốc Việt tức giận trừng mắt nhìn cậu bé….
“Thanh Tùng thở phì phì tiêu sái mà đi.
“Chiến Thanh Tùng!”
“Chiến Thanh Tùng!”
Thanh Tùng vừa đi vào đến sân trường, lập tức liên bị một đám con gái vây xung quanh. Một đám con gái trần đầy nhiệt tình mà vẫy vẫy tay reo hò: “Chiến Thanh Tùng, cậu đẹp trai quá đi”
Thậm chí còn có một cô gái, trực tiếp chạy đến trước mặt của Thanh Tùng mà tỏ tình: “Chiến Thanh Tùng, tớ thích cậu vô cùng, phải làm sao bây giờ?”
“Tớ cũng thích cậu nhiều lắm” Thanh Tùng thốt ra một câu, không chút lo lắng nào mà suy nghĩ xem những lời này sẽ mang đến cho người khác bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.
“Vậy thì chúng ta kết giao nhé?” Bạn học nữ đó hưng phấn mà hoan hô.
Thanh Tùng: “Dừng lại dừng lại. Chị gái à, chỉ là thích thôi chứ không phải là yêu mà. Tôi thích tất cả những cô gái lương thiện và đáng yêu, lẽ nào tôi đều phải thành đôi với bọn họ hả? Nếu như giờ tôi đồng ý, thì mẹ sẽ thiến tôi mất thôi”
Thanh Tùng không chịu được gò bó mà cười nói.
Nụ cười của cậu bé rất có sức cuốn hút.
Một đôi mắt đào hoa bay bổng như là có sức hút vào vực sâu không đáy, khiến cho người khác mê mẩn.
Lúc này, Chiến Quốc Việt đi được so với còn kiến còn chậm hơn, im lặng mà nhìn về hướng của Thanh Tùng ở trong đám người.
Cái thằng bé này đi đến đâu là làm tiêu điểm của đám đông ở chỗ đấy, đặc tính phát sáng vô cùng đặc biệt này của bản thân, lại để cho Chiến Quốc Việt không thể nào thích ứng được.
Lập tức có một nữ sinh phát hiện ra Chiến Quốc Việt. Các ô bé liền hướng về phía cậu mà hét: “Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt…”
Chiến Quốc Việt đưa cho đám nữ sinh này một ánh mắt của sự giết chóc lăng lệ ác liệt.
Dọa cho đám nữ sinh kia tan tác như ong vỡ tổ.
Thanh Tùng chạy qua, một tay khoác lên bờ vai của Chiến Quốc Việt. Nói: “Quốc Việt, anh đừng có dữ như thế với các cậu ấy nữa được không? Bố không phải đã dạy qua anh rồi sao? Các cô gái là làm từ nước đấy, không thể đánh không thế mắng cũng không thể chịu được ủy khuất đâu”
Chiến Quốc Việt lườm cậu bé một cái nói: “Em đây là đang chửi bới danh dự của bố đấy à. Em cũng không phải không biết bố là cái đồ tiêu chuẩn kép chứ, tất cả mọi dịu dàng của ông ấy đều chỉ để cho một mình mẹ thôi, tha thứ cho mẹ đều không có bất kì quy tắc nào.
Mà đối với những người phụ nữ khác thì không thể tiến vào được mà phải cách xa ông ấy cả một trăm mét…”
Thanh Tùng nói: “Ít nhất bố vẫn có thể vô cùng dịu dàng với mẹ như thế. Vậy anh có thể nào hơi nhẹ nhàng một chút hay không?”
Chương 1873: Nữ theo đuổi nam
Chiến Quốc Việt mở cái tay nằm người cậu ra nói: “Nếu như có một ngày em gặp được cô gái mà mình thích. Thì nhất định em cũng không thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy đâu”
Bé Tùng buồn bực nhìn Chiến Quốc Việt: “Vậy hiện tại chúng ta còn chưa có cô gái mà mình thích vậy đối xử với những cô gái khác ôn nhu một chút cũng có vấn đề sao?”
Bỗng nhiên lại lĩnh ngộ được cái gì vì thế hai mắt trợn tròn lên hô lớn: “A, chẳng lẽ trong lòng anh đã có hình bóng của con gái sao?
Mau nói cho em xem cô ấy là ai?”
Chiến Quốc Việt trừng mắt mình cậu yên lặng bước ra ngoài Bé Tùng còn quyệt miệng lấm bẩm nói “Anh là quỷ kiến sầu đầu thai sao? Cả ngày cứ mang theo cái bản mặt tê liệt đó đi qua đi làm làm gì cơ chứ? Nói nhiều hơn một chút cũng không chết người được. Đừng quên mục đích mà mẹ cho anh đi học chính là hy vọng anh có thể kết giao thêm nhiều bạn bè hơn nữa!”
Trở lại phòng học.
Vậy mà lại phát hiện các chị đều vậy quanh bảo bối Thanh An. Cũng không biết là đang thảo luận chuyện gì mà từng người từng người đều mang theo cảm giác ngẩng cao đầu.
Chiến Quốc Việt làm như không thấy mà thẳng thừng trở về vị trí của mình.
Bé Tùng thì đến tám chung cậu nghe thấy các chị nói: “Bé An, bé An, do em cố ý thi kém một chút để anh Diệp Phong thấy thành tích của em kém thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp dạy kèm cho em. Như vậy em liền có thể gặp anh Diệp Phong hãng ngày đúng không?”
Bé Tùng cười hì hì xen vào nói: “Nam theo đuổi nữ thì nặng tựa núi, nữ theo đuổi nam thì cách lớp rèm sa. Muốn theo đuổi anh Diệp Phong còn không phải là chuyện dễ dàng như trở bàn tay hay sao?”
Bé Tùng đi về phía bàn học của mình mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo lấp đầy các loại thư tình linh tinh.
Bé Tùng đem đống thư tình đưa cho bé An nói: “Cầm về học hỏi đi”
Bé An nói: “Thư tình đối với cái thể loại đàn ông thẳng thắng như Diệp Phong thì một chút cũng không có tác dụng” Sau đó bé An lại lấy ra một đống thư tình từ trong cặp sách nói: “Nhìn đi, những thứ này đều là do anh Diệp Phong trả lại đó”
Các chị xung quanh cũng mở ra xen một chút vậy mà lại phát hiện mỗi một bức thư tình đều bị “Giáo sư văn chương” dụng tâm sửa đổi. Từ ngữ pháp cho đến cách chấm câu.
Anh Diệp Phong không chỉ có sửa lại thư tình còn viết thêm cả lời bình lên bên trên.
“Sách còn chưa đọc được mấy quyển đã học người khác viết thư tình. Viết còn không đến nơi đến chốn khiến tôi đọc mà đau hết cả đầu”
Các chị trố mắt nhìn nhau. Sau đó cảm thấy trong phòng học lẩn một đàn qua đen bay qua.
Chị cả thở dài nói: “Bây giờ muốn theo đuối đàn ông đều cần yêu cầu cao như vậy sao? Xem ra chúng ta còn phải học tập cho thật giỏi.”
Bé Tùng chế nhạo nói: “Tại sao phải chủ động đuổi đàn ông? Các chị không thể chờ đàn ông chủ động đuổi theo các chị sao? Em nói cho các chị biết thì theo số liệu phân tích thì đây chính là thời đại nam thừa nữ ít. Cho nên các chị phải tin tưởng rằng cho dù phụ nữ có xấu đi chăng nữa thì đều sẽ có đàn ông thích họ.”
“Em đang chửi bọn chị đó sao?” Chị cả hai tay chống nạnh tức giận quát bé Tùng Bé Tùng quan sát các chị thật kỹ rồi chế nhạo nói: “Xấu xí thì ngược lại cũng không xấu xí. Có điều cũng không thuộc cấp bậc để gọi là tiên nữ nhỏ bé.”
Bọn chị em gái trố mắt nhìn nhau bởi vì ở trong mắt các cô thì các cô đều là người có dung mạo xinh đẹp vóc người chính là bảo bối trời sinh cực kỳ nóng bỏng. Kết quả ở trong mắt bé Tùng lại trở thành dung mạo xấu xí.
“Trên đời này những nàng tiên nhỏ chỉ có thể tìm được trong google và tik tok mà thôi Bé Tùng chẳng lẽ sau này cậu sẽ phải ôm tik †ok sống qua ngày hay sao?” Chị cả nhạo báng bé Tùng. Bé Tùng phản bác: “Ai nói trong cuộc sống thật không có nàng tiên nhỏ bé cơ chứ?”
Sau đó lấy một tấm hình ra đưa tới trước mặt các chị nói: “Các chị nhìn xem đây chính là tiên nữ nhỏ bé trong lòng em”
Cô gái trong hình nhìn cũng sấp xỉ tuổi các cô. Da thịt trắng như tuyết mặt mũi tươi sáng. Vừa có nét gợi cảm lại vừa có nét thanh thuần.
“Đây không phải là mẹ của chúng ta hay sao?” Bởi vì đầu lưỡi của em gái mười ba đã từng đi làm phẫu thuật vá lại nên lúc nói chuyện có chút cà lăm.
Các chị sợ hãi than một tiếng: “Mẹ em thật sự rất xinh đẹp.”
Bé Tùng kiêu ngạo nói: “Sau này nếu em tìm vợ cũng phải tìm một người giống như mẹ em vậy. Một người con gái vừa xinh đẹp lại hiểu rõ lòng người.”
Chị cả nói: “Người con gái giống như mẹ em trên thế giới này phải gọi là cực phẩm có thể ngàn năm mới tìm được một người như vậy. Em đừng quá hy vọng nữa.”
Bé Tùng nói: “Gặp được là may mắn của em. Không gặp thì em cũng không cưỡng cầu.
Dù sao em cũng không muốn kết hôn”
Chương 1874: Con hư tại mẹ
Lúc này bé An liền bật khóc…. Thật ra từ ngày hôm qua bị từ chối lời tỏ tình đến khi bị bố khiển trách thì cô bé đã bị dồn nén rất nhiều, trong lòng tràn đầy áp lực khiến cho cô bé không thở nổi.
Chị hai võ võ đầu bé Thanh An ủi: “Thanh An, em cứ làm theo lời chị thì nhất định có thể chiếm lấy được trái tim của anh Diệp Phong”
Bé An gật đầu.
Khi giáo viên ôm lấy sấp bài kiểm tra hàng tháng tiến vào, bé An nhận lấy bài kiểm tra rồi bắt đầu viết lung tung vào.
Thanh Tùng ngồi bên cạnh nhìn thấy em gái mình đang viết nguệch ngoạc liền dứt khoát năm dài lên bàn ngủ.
Đây là bài thi hàng tháng đầu tiên kế từ khi bước vào cấp ba, sau khi kết quả được công bố thì quả nhiên điểm môn nào của Thanh An cũng đều rất kém, điểm số chỉ dao động ở mức 20 đến 30 điểm còn Thanh Tùng thì môn nào cũng ăn trứng vịt lộn.
Bởi vì thành tích của hai đứa trẻ quá kém nên đã kéo theo điểm trung bình của cả lớp xuống, việc này đã làm khổ đến giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm bị chủ nhiệm giáo dục phê bình một trận khiến cho cô ấy tức giận gọi điện cho phụ huynh và rất không may người trả lời điện thoại lại là ông bố nghiêm khắc Chiến Hàn Quân.
“Ngài Quân, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Chiến Thanh Tùng và Chiến Thanh An, đợt kiểm tra hàng tháng lần này thì thành tích của cả hai em đều không được tốt lắm, tôi hi vọng phụ huynh có thể đến trường một chuyến để cùng chúng tôi chia sẻ về vấn đề học tập của hai đứa trẻ”
Giáo viên vì đã chú ý đến danh tiếng của Chiến Hàn Quân nên nói chuyện vô cùng khéo léo và thái độ cũng rất khiêm tốn và kính trọng.
Chiến Hàn Quân nói thầm: “Thành tích không được tốt lắm Anh hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Bé An năm môn 100 điểm”
Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân ngay lập tức trở nên lạnh lùng: “Còn bé Tùng thì sao?”
“Thanh Tùng lúc kiểm tra đã ngủ gật nên có một vài câu vẫn chưa làm còn những cầu đã làm đều không đúng nên năm môn 0 điểm”
Chiến Hàn Quân lập tức ngắt máy, Linh Trang không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào liền bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ: đến mức co rúm người lại. Chiến Hàn Quân quay người lại nhìn thấy Linh Trang đang áy náy đứng cười ngây ngốc nhìn anh. Chiến Hàn Quân hơi sững người….
Linh Trang xấu hổ nói: “Chồng à, em xin lỗi… là do em dạy con không tốt khiến cho anh phải phiền lòng rồi”
Chiến Hàn Quân nói: “Nếu yêu một người lại không biết dùng lí trí để kiêm chế bản thân mà lai để cho tình yêu đó chỉ phối suy nghĩ của mình thì kết quả sau này sẽ khó mà lường được. Linh Trang, anh không mong bé An bé An sẽ giẫm vào vết xe đổ của Nghiêm Hiểu Như và Chu Mã”
Linh Trang lắc đầu nói: “Sẽ không đâu, bé An không giống bọn họ, con bé tuy răng được nuông chiều đến tùy hứng nhưng rất lương thiện. Nếu như con bé có một chút suy nghĩ nào không tốt thì thật ra con bé có thể lợi dụng thân phận cô cả của nhà họ Chiến để chèn ép Diệp Phong… thì con bé l đạt được mong muốn của nó.
Chiến Hàn Quân tức giận nói con bé dám cáo mượn oai hùm thì anh sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”
Chương 1875: Họp phụ huynh
Linh Trang hờn dỗi nói: “Anh Quân… Anh đừng gây khó dễ với bọn nhỏ. Nếu anh tiếp tục trách phạt, sẽ gây sứt mẻ tình cha con mất”
Bởi vì cô dùng mọi cách ngăn cản nên Chiến Hàn Quân không thể nào xử phạt bé Tùng cùng Thanh An.
Linh Trang thấy có tác dụng liền dùng tuyệt chiêu làm nũng: “Anh Quân, hay là để em đến trường trao đổi với giáo viên thử. Xem ở trường bọn trẻ gặp vấn đề gì? Sau đó sẽ trở về báo cáo cho anh được không?
Cô rất lo lắng nếu để anh đi bọn nhóc có khi còn bị phê bình nặng hơn.
Dù sao Chiến Hàn Quân từ nhỏ đã vô cũng ưu tú đâu thể hiểu được phiền não của mấy thành phần học kém đâu.
Anh nghe xong liền nói: “Được rồi”
Thế là buổi chiều hôm đó Linh Trang tranh thủ tới văn phòng trường, gặp giáo viên chủ nhiệm của bọn trẻ.
“Xin chào. Tôi là mẹ của Chiến Thanh An và Chiến Thanh Tùng Cô lịch sự giới thiệu bản thân.
Linh Trang sinh con khi mới hơn 20, cộng thêm được Chiến Hàn Quân săn sóc nên cả người lúc nào cũng tràn ngập hơi thở thanh xuân, vô cùng trẻ trung lại năng động.
Nhìn cô trẻ đến mức, dường như chẳng lớn hơn Chiến Quốc Việt cùng bé Tùng là bao.
Các thầy cô trong văn phòng khi nhìn thấy Linh Trang đều không khỏi thấy sai sai, người này là mẹ ruột của Thanh Tùng sao? Trông giống mẹ kế hơn? Hay là tình nhân nhỏ của nhà họ Chiến?
Dù sao mấy người giàu thường hay bao nuôi vô số đàn ông lẫn phụ nữ.
Không hiếm chuyện tình nhân đi họp phụ huynh thay cho chính thất.
Nhưng chuyện nhà họ Chiến, bọn họ cũng không có gan đi đàm tiếu lung tung.
Giáo viên chủ nhiệm mơ hồ hỏi: “Chuyện của Thanh Tùng, cô có thể giải quyết sao?”
Linh Trang lại mập mờ trả lời: “Hẳn là có thế”
Lúc này tất cả thầy cô đều mặc định cô chắc chản không phải mẹ ruột của đám Thanh Tùng.
Chỉ có mẹ kế mới không đủ tự tin giải quyết chuyện của bọn trẻ mà thôi.
Giáo viên chủ nhiệm thấy vậy cũng không chút khách khí mà ở trước mặt cô cáo trạng: “Đứa bé Chiến Thanh An này không giống đám như đám nhóc đồng trang nứa, khả năng tư duy không quá tốt. Bẩm sinh cũng không có năng khiếu gì vượt trội, chỉ có thể dùng sự chăm chỉ mà cổ gắng vươn lên. Nhưng bé nhà chị trong giờ học lại thường xuyên không tập trung, làm bài cũng rất qua loa, đại khái”
Giáo viên chủ nhiệm phê bình Thanh An không thương tiếc sau đó lại đến Thanh Tùng: “Vê phần Thanh Tùng, thường xuyên ngủ trong giờ học. Không có chút hứng thú nào với việc học cả. Tôi nghĩ phụ huynh nên tìm hiểu nguyên nhân của chuyện này để có biện pháp cải thiện cho các bé”
Linh Trang nghe xong khiêm tốn nói: “Bọn trẻ trong giờ học không tập trung, chẳng nhẽ thầy lại không biết nguyên nhân sao? Chuyện này đâu liên quan gì đến phụ huynh chứ?”
Giáo viên chủ nhiệm nghe vậy không khỏi choáng váng…
Cô đi dạy nhiều năm như vậy rồi mà chưa gặp trường hợp phụ huynh nào như này, phần lớn đều nghe theo lời giáo viên răm rắp. Vậy mà người tự xưng là mẹ Thanh Tùng này lại có thể đổ hết trách nhiệm lên thầy cô.
“Mẹ Thanh An, tôi có thể mạo muội hỏi cô một câu, trình độ học vấn của cô đến đâu?”
Cô chủ nhiệm bắt đầu nghi vấn Linh Trang tiến được vào nhà họ Chiến hoàn toàn là nhờ vẻ ngoài xinh đẹp còn chứ không có đầu óc.
Cô lẩm bẩm hỏi lại: “Tôi và con tôi là hai cá thể riêng biệt. Chuyện học hành của các con tôi cùng trình độ học vấn của tôi hình như không liên quan đến nhau”
Giáo viên chủ nhiệm vội nói nói: “Cô đừng hiểu lâm. Kể cả trình độ học vấn của cô không cao, chúng tôi cũng không kỳ thị gì. Chỉ là tôi cảm thấy, phụ huynh có học thức thì sẽ thấu hiểu hơn phương châm giáo dục của chúng tôi. Sau đó nhà trường và gia đình mới có thể phối hợp một cách tốt nhất. Nếu như học vấn của cô thấp vậy tôi xin đề nghị được gặp bố của bọn trẻ để bàn luận đưa ra giải pháp tốt nhất”
Nghiêm Linh Trang hoảng sợ nói: ‘Không cần, chồng tôi rất bận. Anh ấy không có nhiều thời gian để quan tâm bọn trẻ. Tôi tốt nghiệp trường top đầu toàn quốc, tôi có thể thấu hiểu phương châm giáo dục của nhà trường!”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn dáng vẻ chột dạ của cô liền khinh thường trong lòng. Mấy thứ tiểu tam hèn mọn suốt ngày chỉ muốn nghĩ cách quyến rũ, mê hoặc, lấy lòng đàn ông để được sống cuộc sống xa hoa thì biết cái gì về giáo dục cơ chứ?
Chương 1876: Đứa con lì lợm
Nghiêm Linh Trang mặc dù rất bất mãn với những câu hỏi không liên quan của người giáo viên này nhưng cô lại sợ bị mách lẻo cho.
Chiến Hàn Quân nghe nên cố gắng nhẫn nhịn: “Đại học Đế Hoàn”
Giáo viên chủ nhiệm ngơ ngác.
Đại học Đế Hoàn là trường học tốt nhất đất nước, học lực của Nghiêm Linh Trang hoàn toàn đánh bật tất cả giáo viên trong phòng làm việc này.
Lúc này tiếng chuông tan trường vang lên, Linh Trang nhanh chóng việc lý do trốn: “Thầy giáo, tôi đi xem hai đứa con đây, tôi sẽ dạy dỗ cho chúng thật tốt”
“Đi đi” Giáo viên chủ nhiệm có chút bất lực.
Linh Trang đến lớp học của bé Tùng, bóng dáng thanh thoát của cô vừa xuất hiện ở cửa lớp học đã lập tức gây ra sự xôn xao.
“Mẹ”
Các chị gái cũng hào hứng lên: “Mẹ, sao mẹ lại đến thế?”
Linh Trang nói: “Là giáo viên mời mẹ đến”
Bé Tùng vừa nghe thế đã lập tức chuẩn bị chạy trốn khỏi lớp học.
Linh Trang nhanh chóng tiến lên nắm lấy lỗ tai cậu bé trách mắng: “Nhóc con này tính chạy đi đâu hả?”
Bé Tùng ôm lấy tai la oai oái lên: “Mẹ, đau đau đau..”
Linh Trang rất nhanh chóng phát hiện ra việc mình bị bé Tùng đưa vào tròng nên đột nhiên bùng lửa giận: “Thẳng nhóc con n: Ỉ cho phép con đi thi mà chọn đại câu trả lời chứ hả? Tại sao thường ngày con không chịu học hành?”
Bé Tùng trả lời: “Mẹ, mẹ không biết đấy thôi, bây giờ lên lớp giáo viên giảng bài y như Đường Tăng tụng kinh vậy, khiến con chóng hết cả mặt mày và chỉ muốn đi ngủ thôi..”
Linh Trang xoa xoa trán của mình: “Không được rồi không được rồi, mẹ bị con chọc đến mức sắp tăng xông mẹ chóng mặt quá…”
Bé Tùng nghe thế lập tức trằng bệch hết mặt mày và lập tức ôm lấy mẹ khóc lóc: “Mẹ, con sai rồi, sau này con chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ và cố gắng vươn lên, lần sau nhất định sẽ đạt được điểm cao, con xin mẹ đừng giận con nữa mà”
Quốc Việt bay đến nhanh như ngọn lốc xoáy và cẩn thận dìu Linh Trang ngồi dựa vài ghế rồi lo lắng nhìn cô an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, kết quả thi cử của Thanh An và bé Tùng lẽ ra không tệ thế đâu, họ thị tệ thế là bởi vì có nguyên nhân khác đấy”
Linh Trang kinh ngạc hỏi: “Nguyên nhân gì thế?”
Chiến Quốc Việt nhìn bé Tùng bằng ánh mắt khó cử và bực mình nói: “Thanh An, em tự nói với mẹ đi”
Thanh An nước mắt tèm lem và quỳ xuống trước mặt Linh Trang nói: “Mẹ, con không muốn ở trong trường nên mới cố tình thi kém, nguyên nhân là vì muốn mẹ rước con về nhà học tập, như thế con mới có thể gặp anh Diệp Phong mỗi ngày”
Linh Trang: “..”
Cô giống như đang nhìn thấy bộ dạng thời trẻ của mình vậy, cô cũng giống như Thanh An, vì thích một người mà cảm thấy cả thế giới này chỉ có một mình người đó thôi, những chuyện khác cô đều không quan tâm đến Nhưng lúc đó Chiến Hàn Quân biết nỗi nhớ nhung của cô nên sẽ chủ động đến tìm cô và đưa ra rất nhiều mục tiêu cho cô, một khi thực hiện được những mục tiêu này thì anh sẽ thưởng cho cô rất nhiều món đồ khác nhau.
Đó chính là động lực để Linh Trang cố gắng phấn đấu.
Quả nhiên đúng y như những gì cô đoán.
Chương 1877: Mũi dài
Linh Trang biết rố phiền muộn yêu nhưng không thành của Thanh An, nhưng nhìn thấy việc theo đuổi mù quáng của Thanh An hết lần này tới lần khác, Linh Trang cũng cảm thấy lo lắng của Chiến Hàn Quân không phải là không có lý.
Linh Trang nắm tay Thanh An, tha thiết nói: “Thanh An, thích một người, chính là con phải trở nên tốt hơn vì người ấy. Con đứng bên cạnh họ, không cần phải ngước nhìn họ. Các Con tạo ra sự tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, như thế mới có thể vĩnh hãng được Thanh An gật đầu: “Mẹ, con biết rồi”
Linh Trang trở về nhà với một tâm trạng lo lắng không yên, Chiến Hàn Quân ngồi trên sô pha, ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại Trên màn hình điện thoại hiển thị một tin nhăn của giáo viên: “Anh Quân, mời anh đích thân đến trường học một chuyến. Mẹ của bọn trẻ có lẽ vì còn quá trẻ nên có chút khó khăn khi trao đổi với chúng tôi”
Chiến Hàn Quân hơi sững người, xem ra Linh Trang- người rất khoan dung với chuyện thành tích học tập đã mâu thuẫn với quan niệm cấp tiến của cô giáo. Cho nên cô giáo mới đổ nguyên nhân này cho việc Linh Trang còn quá trẻ?
Nhìn thấy Linh Trang bước vào phòng, Chiến Hàn Quân ngồi thẳng người, thong thả quan sát cô.
Linh Trang mặc một chiếc áo sơ mi ren cộc tay, váy dài đến đầu gối màu xanh lá cây, tóc dài xoăn nhẹ kết hợp với mái ngố, trông thật trẻ trung và xinh đẹp.
Thực sự không giống một người phụ nữ đã làm mẹ.
Linh Trang rõ ràng đang chột dạ, suýt chút nữa đã giật bản mình khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân “Ông xã?”
Chiến Hàn Quân giả vờ như không biết, hỏi thăm: “Em trao đổi với giáo viên thế nào rồi?”
Linh Trang không chút do dự nói: “Rất vui vẻ?
Chiến Hàn Quân liếc nhìn màn hình điện thoại, anh có thể cảm nhận được sự bất lực của giáo viên dù đã cách một màn hình.
“Nói những gì vậy?”
“Nói về tình hình học tập của các con thôi”
“Cô giáo nói thế nào?”
“Cô giáo nói bé Tùng và Thanh An làm bài rất tệ, bản thân bọn trẻ cũng bị về áp lực tâm lý. Đề nghị phụ huynh động viên nhiều hơn, nếu có điều kiện cũng có thể làm giấy ngoại trú cho bọn trẻ, mời gia sư bên ngoài để bổ sung chương trình học cho chúng” Linh Trang đang nói những chuyện vô nghĩa một cách nghiêm túc.
Chiến Hàn Quân: “..”
Anh bất lực nhìn Nghiêm Linh Trang… Ba mẹ con nhà này diễn dịch phân đoạn tình cảm anh em và mẹ con sâu nặng thật xuất sắc.
“Vậy thì em nghĩ sao?” Chiến Hàn Quân hỏi một cách thăm dò.
Ánh mắt Linh Trang lấp lánh, nói: “Em cảm thấy rằng giáo viên là kiến trúc sư của tâm hồn con người. Họ hiểu rõ học sinh của mình nhất, vì mọi người đều đưa ra đề xuất như vậy, vậy chúng ta phải tích cực hợp tác với giáo viên với tư cách là phụ huynh!”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Ừm. Cũng có lý”
Nhưng trong lòng lại nghĩa em có mưu kế lợi hại, anh cũng có phương án ứng đối Linh Trang không ngờ Chiến Hàn Quân lại bị lừa dễ dàng như vậy, vui mừng không thôi: “Vậy ngày mai em sẽ xin giấy ngoại trú cho con”
“Ừm”
Linh Trang như trút được gánh nặng.
Tối đến, Linh Trang phát hiện có rất nhiều sách kỳ lạ trên tủ đầu giường- là Pinocchio.
Linh Trang nhớ Pinocchio nhân vật chính trong truyện, cậu bé có một chiếc mũi dài ra khi nói dối. Cô liền không khỏi sờ lên chiếc mũi của mình…
Chiến Hàn Quân ngồi trên giường, nhàn nhạt nhìn bộ dạng quẫn bách của cô.
Lúc này, Linh Trang mới nhận ra rằng Chiến Hàn Quân đã biết việc cô nói dối.
“Em đến phòng đọc sách để đọc sách”
Linh Trang cầm cuốn truyện Pinocchio lên, sau đó liền đi ra ngoài Chiến Hàn Quân bật cười… cô gái này đang trừng phạt anh sao.
Ngoại trừ mấy hôm anh bị ốm, hai người không bao giờ ngủ phòng riêng. Chiến Hàn Quân gọi cô lại, cúi đầu nói nhỏ: “Linh Trang, đừng nóng. Lại đây”
Linh Trang xoay người lại, trách cứ mí cách yếu ớt: “Làm sao anh biết em nói dố Chiến Hàn Quân xuống giường, ôm Linh Trang đang nghẹn ngào lên giường. Chọc ghẹo: “Giáo viên đã gửi tin nhắn cho anh”
Linh Trang trố mắt nhìn anh!
Chương 1878: Là yêu cầu của cậu ấy
Không phải tất cả những lời nói dối của cô đều bị thầy vạch trần sao?
“Anh Quân, anh nghĩ gì vậy?” Linh Trang đỏ mặt hỏi Chiến Hàn Quân nói: “Anh tôn trọng quyết định của em. Có điều, ngày mai em cùng anh đi thăm Diệp Phong. Sau đó em lại quyết định”
Linh Trang nói: “Được”
Ngày hôm sau.
Chiến Hàn Quân dẫn theo Linh Trang đến trước một tòa nhà dân cư bình thường.
Linh Trang ngạc nhiên hỏi: “Chồng, Diệp Phong bị thương rồi tại sao lại không ở bệnh viện?”
Chiến Hàn Quân nói: “Là yêu cầu của cậu ấy”
Trong lòng Linh Trang dâng lên một cảm giác bất an.
Chiến Hàn Quân đậu chiếc xe Rolls-Royce ở bãi đậu trước cửa khu, thân sĩ đã giúp Linh Trang mở cửa xe, sau đó nắm lấy tay của Linh Trang đi vào trong khu.
Đi đến phòng của Diệp Phong đang ở, Chiến Hàn Quân ra hiệu ý bảo Linh Trang ấn chuông cửa. Linh Trang cũng không hiểu anh đang lo lãng điều gì, dứt khoát ấn chuông cửa.
Vậy mà người mở cửa cho cô là một thiếu nữ thanh xuân. Tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc áo phông trảng và váy ngắn trông rất trẻ trung xinh đẹp.
Khi nhìn thấy Linh Trang, cô gái cũng ngẩn ra: “Cô là?”
“Tôi đến tìm Diệp Phong” Linh Trang nói Biểu cảm trên mặt của cô gái nháy mắt liền buồn bã, có điều rất nhanh cô ta liền hướng Nghiêm Linh Trang nở nụ cười ngọt ngào: “Cô là bạn gái của anh ta sao?”
Lời nói vừa rơi xuống, một bàn tay dài như ngọc ôm lấy eo của Linh Trang.
Cô gái nhìn thấy Chiến Hàn Quân bước lên, bị khi thế mạnh mẽ của anh làm cho kinh sợ.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy qua người đàn ông nào đẹp trai như vậy, khuôn mặt đẹp trai bất khả chiến bại của người đàn ông nhăn lại khó chịu, giọng nói gợi cảm trầm thấp vang lên: “Đây là vợ của tôi”
Cô gái mới biết lý do anh tức giận, đột nhiên lè lưỡi vì xấu hổ: “Mời vào”
Chiến Hàn Quân và Linh Trang đi vào trong phòng thì nhìn thấy chân trái và tay phải của Diệp Phong đều băng bằng thạch cao, nẵm trên ghế sô pha trông rất buồn cười Nhìn thấy Chiến Hàn Quân và bà chủ, Phong kích động ngồi lên “Tổng giám đốc, bà chủ”
Linh Trang nói: “Cậu đừng đứng dậy. Cẩn thận vết thương”
Chiến Hàn Quân không có dụng ý nói ra một câu: “Động tác nhanh nhẹn như vậy có thế nghĩ không phải trọng tượng gì”
Linh Trang nghe vậy liền lập tức giác ngộ ra.
Diệp Phong lại ở trong nhà của người gây ra họa sợ là ý không ở lời nói.
Cô gái trẻ tuổi đó gọt trái cây mang ra tiếp đãi Chiến Hàn Quân và Linh Trang: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi mắt mù không có nhận ra hai vị thái tử gia và bà chủ nổi tiếng ở thủ đô.
Linh Trang tỉnh tế đoan trang nhìn khuôn mặt cô gái này, nhìn thấy cô ta rất xinh đẹp, tính cách cũng hào phóng, cư xử lại rất tao nhã, có ấn tượng tốt về cô ta.
“Cô gái tên gọi là gì?” Linh Trang hỏi.
“Tô Cẩm” Cô gái ngượng ngùng đáp.
Linh Trang nói: “Cô lớn lên xinh đẹp giống như một quả đào vậy rất ngọt ngào. Rất được lòng người”
Chiến Hàn Quân nói: “Có thể nhận được lời khen của em thật là hiếm thấy”
Tô Cẩm nhìn Linh Trang, đôi mắt long lanh hiện lên một tia sùng bái.
“Bà chủ mới thực sự xinh đẹp. So với minh tỉnh trong phim truyền hình còn xinh đẹp hơn”
Linh Trang bị cô gái thẳng thản xinh đẹp khen, nhất thời thẹn thùng hai bên tai đều nóng lên Chiến Hàn Quân cảm thấy được sự khó chịu của cô, từ trước đến nay biết cô là một người xinh đẹp mà người phụ nữ này không hay biết. Nụ cười trong mắt nở ra.
Cô là không biết bản thân mình đẹp như nào sao.
Bình luận facebook