Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-604
Chương 605: Cp không được coi trọng nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chuyện này có gì khác nhau sao?
Tào Cảnh Đồng không hiểu lắm, nhưng vẫn nói thật: “Tôi đã thăm dò rồi, nghe nói là Minh Duệ Viễn chủ động nói ra, Minh Đạt cũng không phản đối, thế nên, chuyện này cứ được quyết định như vậy.”
Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lát, lắc đầu.
“Sẽ không đơn giản như vậy đâu, nếu như là chính Minh Duệ Viễn nói ra, vậy thì tôi cho rằng khả năng lớn là cậu ta đang nghi ngờ cậu.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, Minh Duệ Tư đã không hoàn toàn tin tưởng cậu, Minh Duệ Viễn chỉ đang đích thân nghiệm chứng mà thôi. Dù sao cậu cũng từng là trợ lý của tôi, nhất định cậu ta sẽ có nghi ngờ.”
Nghe Phó Cẩm Hành phân tích xong, Tào Cảnh Đồng cũng rơi vào căng thẳng.
“Có cách nào không? Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia cậu ta sẽ tới công ty, tôi vốn còn tưởng chỉ là học tập cùng thái tử, tùy tiện ứng phó thôi.”
Bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như vậy.
Không phải là thái tử muốn học tập, mà là muốn diệt trừ hậu họa bên cạnh vua!
“Trước tiên đừng hoảng hốt, cậu ta cũng chỉ là muốn thăm dò cậu mà thôi, nếu như cậu ta có chứng cứ thì đã sớm đuổi cậu ra khỏi Thành Uy rồi. Hiện tại Minh Thị đang cần dùng người, nếu không thì Minh Đạt cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng với cậu lâu như vậy đâu.”
Phó Cẩm Hành vỗ vai Tào Cảnh Đồng, bảo cậu ta không quá căng thẳng, cứ tùy theo tình hình mà làm việc.
“Cũng đúng.”
Tào Cảnh Đồng nhẹ nhõm hẳn đi.
“Được rồi, đã nói xong chuyện công việc rồi, chúng ta nói chuyện riêng đi. Chuyện của cậu và cô ấy như thế nào rồi?”
Phó Cẩm Hành cầm lấy chai rượu bên cạnh, rót vào hai chiếc ly không của hai người, ân cần hỏi thăm.
Hắn biết Tào Cảnh Đồng rất nghiêm túc với Đoàn Phù Quang, cũng biết Đoàn Phù Quang không phải là một người phụ nữ xấu, chỉ là cô ta phải chịu đựng quá nhiều thứ.
Nói cách khác, nếu hai người bọn họ muốn ở bên nhau thì cần phải vượt qua muôn vàn trắc trở.
“Còn có thể như thế nào nữa? Anh Phó, không giấu gì anh, cho dù hai chúng tôi gặp nhau, cô ấy cũng chỉ giả vờ như không quen biết tôi mà thôi. Nếu như có người ngoài ở đó, cô ấy còn chọc tức tôi vài câu, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Bây giờ tất cả mọi người đều nói tôi là một con sói mắt trắng, đã quen cắn người.”
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tào Cảnh Đồng tỏ ra chán nản như vậy.
Có thể thấy, người khác đánh giá cậu ta ra sao thì cậu ta cũng không để trong lòng.
Nhưng Đoàn Phù Quang lại không phải là người khác.
Mà là người cậu ta thích.
“Cảnh Đồng, nếu như áp lực của cậu thật sự quá lớn, có thể nói với cô ấy, chuyện này vốn chính là sự hy sinh của cậu.” Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.
Tào Cảnh Đồng đã nỗ lực rất nhiều, nếu như bởi vì chuyện này mà mất đi người phụ nữ mình yêu thương, thì cái giá phải trả thực sự quá đắt.
“Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Ai ngờ Tào Cảnh Đồng lại lắc đầu.
Giọng cậu ta tuy trầm thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.
“Anh Phó, anh cũng hiểu rõ tính cách của Tiểu Phù rồi đấy, nếu cô ấy biết, tôi sợ cô ấy sẽ không cẩn thận để lộ mất, đến lúc đó chẳng khác gì dã tràng xe cát.” Tào Cảnh Đồng cười khổ một tiếng.
“Ấn tượng của tôi đối với người của nhà họ Đoàn rất bình thường, nhất là những người lớn tuổi, gia tộc đó xuống dốc hoàn toàn là do lòng tham của bọn họ gây ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Phó không phải cũng như vậy sao?” Phó Cẩm Hành thở dài một hơi, uống cạn ly rượu.
“Nếu cậu thật sự muốn ở cạnh cô ấy thì nhất định phải vượt qua cửa ải cha mẹ cô ấy.”
Tào Cảnh Đồng cười khổ gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ cô ấy là người thế nào, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu giới thiệu tôi với người nhà mình, có lẽ là vì cảm thấy tôi không môn đăng hộ đối với nhà cô ấy...”
Nói rồi, trong ánh mắt cậu ta ánh lên vẻ chua chát.
“Đừng nghĩ như vậy, có lẽ, đây là cô ấy đang muốn bảo vệ cậu, không muốn để cậu xuất hiện quá sớm trước mắt mấy bà cô dì chú bác đó, ảnh hưởng đến tâm trạng.” Phó Cẩm Hành khuyên nhủ.
“Có lẽ vậy, có lúc tôi thật sự không nhìn thấu được nội tâm của cô ấy. Anh Phó, anh nói xem phụ nữ có phải là một loài sinh vật vô cùng phức tạp lại không có cách nào hiểu rõ được không?”
Uống hai ly rượu, hình như Tào Cảnh Đồng cũng mở lòng ra, cậu ta có chút phiền muộn lẩm bẩm, còn dùng tay gãi đầu.
“Đừng nói là cậu, tôi đã có hai đứa con rồi nhưng vẫn không hiểu được phụ nữ. Được rồi, đàn ông vĩnh viễn không có khả năng hiểu được phụ nữ đâu, trái lại, phụ nữ cũng vĩnh viễn không thể hiểu hết được đàn ông. Vì vậy...”
Phó Cẩm Hành nâng ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly rượu trong tay Tào Cảnh Đồng một cái, cười nhẹ nói: “Đàn ông tìm đến đàn ông để uống rượu, phụ nữ tìm đến phụ nữ để tám chuyện, như vậy không phải là thiên hạ sẽ thái bình sao?”
“Có lý.”
Tào Cảnh Đồng gật đầu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hai người không uống nhiều, chỉ là ôn lại chuyện xưa, chờ đến lúc, Phó Cẩm Hành đứng dậy đi trước.
“Anh Phó, tôi không tiễn anh nữa, còn không biết lần tiếp theo gặp mặt sẽ là lúc nào, anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. Mặt khác...”
Tào Cảnh Đồng tiễn hắn đến cửa phòng VIP, không nhịn được nhắc nhở: “Tôi vẫn phải khuyên anh một câu, Mộ Kính Nhất này thâm sâu không lường được, anh nhất định đừng đối chọi với hắn. Nếu như thái độ của hắn đối với cô Phó mập mờ không rõ, không bằng lợi dụng một chút vẫn tốt hơn giao chiến chính diện.”
Phó Cẩm Hành dừng bước lại, hắn cau mày nói: “Tôi vẫn chưa đến mức phải giao người phụ nữ của mình ra để đi cầu hòa.”
Thấy hắn hiểu lầm, Tào Cảnh Đồng vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói là, đừng ngại đổi góc độ đối phó với hắn.”
Thấy Phó Cẩm Hành không khó chịu, Tào Cảnh Đồng mới nói tiếp: “Có lẽ Mộ Kính Nhất không hiểu được đạo lý lạt mềm buộc chặt, lấy nhu khắc cương, vì vậy hắn mới dám nghênh ngang đến Trung Hải, chỉ muốn rêu rao với cả thế giới.”
Rêu rao?
Từ này, đúng là hoàn toàn thích hợp với tính cách của Mộ Kính Nhất.
Phó Cẩm Hành nhếch miệng: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói.”
Dưới sự hướng dẫn của một nhân viên phục vụ, hắn rời khỏi quán bar bằng cửa sau.
Đứng trong con hẻm nhỏ u tối một lúc, xác định xung quanh không có gì khác thường, Phó Cẩm Hành mới đi ra ngoài.
Hắn không thể không cẩn thận, Tào Cảnh Đồng là một con át chủ bài quan trọng, bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ ra ngoài ánh sáng.
Đương nhiên, Minh Duệ Viễn cũng ý thức được tầm quan trong của Tào Cảnh Đồng, cho nên mới phải giả vờ giả vịt, lấy danh nghĩa theo cậu ta học hỏi để quan sát trong khoảng cách gần.
Tuổi còn trẻ mà tâm cơ đã thâm sâu, nhưng lại biểu hiện vô cùng ngây thơ, đây chính là phán đoán của Phó Cẩm Hành đối với Minh Duệ Viễn.
Hắn luôn biết ấn tượng của Hà Tư Ca đối với Minh Duệ Viễn cũng không tệ lắm.
Nhưng làm thế nào để uốn nắn lại tư tưởng cho cô vẫn là một chuyện làm người ta đau đầu.
Chờ Phó Cẩm Hành đi rồi, Tào Cảnh Đồng mới gọi người đưa một chai rượu tới.
Hơn một năm gần đây, quả thực cậu ta đã trở thành Phó Cẩm Hành thứ hai, muốn dùng công việc với cường độ cao để làm mình tê liệt.
Bên ngoài đánh giá cậu ta ra sao, cậu ta đều có thể giả vờ không nghe thấy.
Người duy nhất có thể làm cậu ta suy sụp chính là Đoàn Phù Quang.
Sao người phụ nữ kia có thể lạnh nhạt với cậu ta mỗi lần đối mặt như thế?!
Lạnh nhạt tựa như hai người lạ.
Không, còn không bằng người lạ.
Một người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ mà để lộ thái độ thù địch với người lạ.
Mà mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cô đều chỉ muốn dùng ngôn ngữ để lăng trì cậu ta một lần.
“Nếu có một ngày, em biết được ý nghĩa đằng sau những chuyện tôi làm... em có hối hận vì bây giờ đã đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy không...”
Tào Cảnh Đồng ngã lên xô pha, tự rót tự uống, lẩm bẩm.
Uống cạn sạch tất cả rượu trên bàn, cậu ta cũng có chút mệt mỏi, dứt khoát ngã xuống nằm ngủ.
Trong cơn mơ màng, Tào Cảnh Đồng cảm thấy có người đang lay mình: “Tào tổng, Tào tổng! Phiền anh tỉnh lại đi!”
Cậu ta chậm rãi mở mắt ra, phát hiện là quản lý quán bar đang gọi mình.
“Sao thế?”
Tào Cảnh Đồng hít sâu một hơi, cậu ta giơ tay xoa mặt, lập tức ngồi dậy.
“Dưới tầng xảy ra chút chuyện, đêm nay Trịnh tổng không có ở đây, có thể phiền anh đi xuống xem chút không? Hai bên đều là nhân vật không dễ đụng vào, tôi thật sự không xử lý được...”
Người quản lý vừa nói, vừa sắp khóc lên rồi, cuống đến nỗi mặt giống như quả mướp đắng.
Tào Cảnh Đồng rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm lớn, lập tức tỉnh táo lại không ít.
Cậu ta híp mắt, hờ hững hỏi: “Sao thế, ai đang làm loạn?”
Người quản lý cẩn thận trả lời: “Một người là ‘Tôn công tử’, anh ta uống nhiều quá rồi.”
Tào Cảnh Đồng nhấc mí mắt lên: “Tôn Hiểu Hải đúng không? Cho hắn chút thể diện, gọi hắn một tiếng ‘Tôn công tử’ là đã thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à, không phải chỉ là có một ông bố làm giám đốc ngân hàng thôi sao?”
Người quản lý ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đúng, chính là anh ta. Anh ta uống nhiều rồi, cứ khăng khăng muốn hỏi Wechat của một khách nữ ở trước mặt đám bạn bè, người ta không cho, anh ta cảm thấy mất mặt. Người khách nữ kia cũng không phải là đến một mình, hình như là bạn của cô Đoàn.”
Anh ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Tào Cảnh Đồng, vẫn không quên bổ sung một câu: “Chính là cô Đoàn kia...”
Không chờ người quản lý nói xong, anh ta đã cảm thấy hoa mắt, người đàn ông vốn dĩ vẫn còn ngồi trên xô pha đã đi ra khỏi phòng VIP.
Tào Cảnh Đồng hoàn toàn không ngờ mình lại gặp Đoàn Phù Quang trong tình huống này.
Từ khi hai người cãi nhau đến nỗi cụt hứng bỏ về trong buổi tiệc rượu bàn công chuyện, hình như Đoàn Phù Quang đã bắt đầu tránh đi đến những nơi có thể gặp cậu ta rồi.
Cho dù bất đắc dĩ phải gặp, cô cũng dẫn theo trợ lý, chụp bức ảnh rồi vội vàng rời đi, đến nói chuyện cũng ít dần.
Số người của hai bên đều không ít, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà những cô cậu nhà giàu này lại không thuê phòng VIP mà lại ngồi ở ghế dài dưới tầng.
Chỉ thấy Đoàn Phù Quang đang bảo vệ một cô gái khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt rất khó coi.
Bên cạnh hai người bọn họ là một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu đen, nhìn không tệ, nhưng rất không đứng đắn.
Nhìn kỹ, bọng mắt hắn rất rõ ràng, hai mắt hơi đờ đẫn, có lẽ là thân thể đã yếu ớt suy nhược rồi.
Tào Cảnh Đồng từng gặp hắn, “Tôn công tử” trong truyền thuyết kia.
“Tôn công tử, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây chơi thế?”
Tào Cảnh Đồng đi qua, mỉm cười chào hỏi.
Nghe thấy tiếng, “Tôn công tử” quay đầu lại, quan sát cậu ta vài lần.
“À, là Tào tổng.”
“Tôn công tử” hờ hững nói một tiếng, coi như chào hỏi.
“Đưa bạn bè đến chơi à? Muốn uống cái gì, coi như tôi mời. Hay là mọi người lên tầng tìm phòng VIP ngồi đi?”
Tào Cảnh Đồng làm như không hề phát hiện ra cục diện căng thẳng trước mắt, vừa cười vừa nói.
Cậu ta càng khách sáo, “Tôn công tử” kia lại càng ngang ngược: “Ở đây có chuyện của anh à? Anh nói mời khách là mời được à?”
Người quản lý thở hổn hển chạy tới bên cạnh, cúi đầu khom lưng giải thích: “Tôn công tử, không phải anh vừa nói muốn gặp ông chủ của chúng tôi sao? Không may, hôm nay ông chủ của chúng tôi không có ở đây, anh ấy và Tào tổng là bạn thân từ nhỏ, Tào tổng cũng là ông chủ ở đây.”
Nghe xong lời này, “Tôn công tử” cười ha ha một tiếng: “Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong, mọi người nhìn đi, một con chó giữ nhà mà còn tưởng mình là ông chủ!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tào Cảnh Đồng không hiểu lắm, nhưng vẫn nói thật: “Tôi đã thăm dò rồi, nghe nói là Minh Duệ Viễn chủ động nói ra, Minh Đạt cũng không phản đối, thế nên, chuyện này cứ được quyết định như vậy.”
Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lát, lắc đầu.
“Sẽ không đơn giản như vậy đâu, nếu như là chính Minh Duệ Viễn nói ra, vậy thì tôi cho rằng khả năng lớn là cậu ta đang nghi ngờ cậu.”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: “Cũng không loại trừ khả năng trước khi chết, Minh Duệ Tư đã không hoàn toàn tin tưởng cậu, Minh Duệ Viễn chỉ đang đích thân nghiệm chứng mà thôi. Dù sao cậu cũng từng là trợ lý của tôi, nhất định cậu ta sẽ có nghi ngờ.”
Nghe Phó Cẩm Hành phân tích xong, Tào Cảnh Đồng cũng rơi vào căng thẳng.
“Có cách nào không? Có lẽ ngày mai hoặc ngày kia cậu ta sẽ tới công ty, tôi vốn còn tưởng chỉ là học tập cùng thái tử, tùy tiện ứng phó thôi.”
Bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như vậy.
Không phải là thái tử muốn học tập, mà là muốn diệt trừ hậu họa bên cạnh vua!
“Trước tiên đừng hoảng hốt, cậu ta cũng chỉ là muốn thăm dò cậu mà thôi, nếu như cậu ta có chứng cứ thì đã sớm đuổi cậu ra khỏi Thành Uy rồi. Hiện tại Minh Thị đang cần dùng người, nếu không thì Minh Đạt cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng với cậu lâu như vậy đâu.”
Phó Cẩm Hành vỗ vai Tào Cảnh Đồng, bảo cậu ta không quá căng thẳng, cứ tùy theo tình hình mà làm việc.
“Cũng đúng.”
Tào Cảnh Đồng nhẹ nhõm hẳn đi.
“Được rồi, đã nói xong chuyện công việc rồi, chúng ta nói chuyện riêng đi. Chuyện của cậu và cô ấy như thế nào rồi?”
Phó Cẩm Hành cầm lấy chai rượu bên cạnh, rót vào hai chiếc ly không của hai người, ân cần hỏi thăm.
Hắn biết Tào Cảnh Đồng rất nghiêm túc với Đoàn Phù Quang, cũng biết Đoàn Phù Quang không phải là một người phụ nữ xấu, chỉ là cô ta phải chịu đựng quá nhiều thứ.
Nói cách khác, nếu hai người bọn họ muốn ở bên nhau thì cần phải vượt qua muôn vàn trắc trở.
“Còn có thể như thế nào nữa? Anh Phó, không giấu gì anh, cho dù hai chúng tôi gặp nhau, cô ấy cũng chỉ giả vờ như không quen biết tôi mà thôi. Nếu như có người ngoài ở đó, cô ấy còn chọc tức tôi vài câu, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Bây giờ tất cả mọi người đều nói tôi là một con sói mắt trắng, đã quen cắn người.”
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Tào Cảnh Đồng tỏ ra chán nản như vậy.
Có thể thấy, người khác đánh giá cậu ta ra sao thì cậu ta cũng không để trong lòng.
Nhưng Đoàn Phù Quang lại không phải là người khác.
Mà là người cậu ta thích.
“Cảnh Đồng, nếu như áp lực của cậu thật sự quá lớn, có thể nói với cô ấy, chuyện này vốn chính là sự hy sinh của cậu.” Phó Cẩm Hành nghiêm mặt nói.
Tào Cảnh Đồng đã nỗ lực rất nhiều, nếu như bởi vì chuyện này mà mất đi người phụ nữ mình yêu thương, thì cái giá phải trả thực sự quá đắt.
“Không, bây giờ vẫn chưa phải lúc.” Ai ngờ Tào Cảnh Đồng lại lắc đầu.
Giọng cậu ta tuy trầm thấp, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên quyết.
“Anh Phó, anh cũng hiểu rõ tính cách của Tiểu Phù rồi đấy, nếu cô ấy biết, tôi sợ cô ấy sẽ không cẩn thận để lộ mất, đến lúc đó chẳng khác gì dã tràng xe cát.” Tào Cảnh Đồng cười khổ một tiếng.
“Ấn tượng của tôi đối với người của nhà họ Đoàn rất bình thường, nhất là những người lớn tuổi, gia tộc đó xuống dốc hoàn toàn là do lòng tham của bọn họ gây ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Phó không phải cũng như vậy sao?” Phó Cẩm Hành thở dài một hơi, uống cạn ly rượu.
“Nếu cậu thật sự muốn ở cạnh cô ấy thì nhất định phải vượt qua cửa ải cha mẹ cô ấy.”
Tào Cảnh Đồng cười khổ gật đầu: “Đúng vậy, cha mẹ cô ấy là người thế nào, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Đến bây giờ cô ấy vẫn không chịu giới thiệu tôi với người nhà mình, có lẽ là vì cảm thấy tôi không môn đăng hộ đối với nhà cô ấy...”
Nói rồi, trong ánh mắt cậu ta ánh lên vẻ chua chát.
“Đừng nghĩ như vậy, có lẽ, đây là cô ấy đang muốn bảo vệ cậu, không muốn để cậu xuất hiện quá sớm trước mắt mấy bà cô dì chú bác đó, ảnh hưởng đến tâm trạng.” Phó Cẩm Hành khuyên nhủ.
“Có lẽ vậy, có lúc tôi thật sự không nhìn thấu được nội tâm của cô ấy. Anh Phó, anh nói xem phụ nữ có phải là một loài sinh vật vô cùng phức tạp lại không có cách nào hiểu rõ được không?”
Uống hai ly rượu, hình như Tào Cảnh Đồng cũng mở lòng ra, cậu ta có chút phiền muộn lẩm bẩm, còn dùng tay gãi đầu.
“Đừng nói là cậu, tôi đã có hai đứa con rồi nhưng vẫn không hiểu được phụ nữ. Được rồi, đàn ông vĩnh viễn không có khả năng hiểu được phụ nữ đâu, trái lại, phụ nữ cũng vĩnh viễn không thể hiểu hết được đàn ông. Vì vậy...”
Phó Cẩm Hành nâng ly rượu nhẹ nhàng cụng vào ly rượu trong tay Tào Cảnh Đồng một cái, cười nhẹ nói: “Đàn ông tìm đến đàn ông để uống rượu, phụ nữ tìm đến phụ nữ để tám chuyện, như vậy không phải là thiên hạ sẽ thái bình sao?”
“Có lý.”
Tào Cảnh Đồng gật đầu, cũng uống một hơi cạn sạch.
Hai người không uống nhiều, chỉ là ôn lại chuyện xưa, chờ đến lúc, Phó Cẩm Hành đứng dậy đi trước.
“Anh Phó, tôi không tiễn anh nữa, còn không biết lần tiếp theo gặp mặt sẽ là lúc nào, anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. Mặt khác...”
Tào Cảnh Đồng tiễn hắn đến cửa phòng VIP, không nhịn được nhắc nhở: “Tôi vẫn phải khuyên anh một câu, Mộ Kính Nhất này thâm sâu không lường được, anh nhất định đừng đối chọi với hắn. Nếu như thái độ của hắn đối với cô Phó mập mờ không rõ, không bằng lợi dụng một chút vẫn tốt hơn giao chiến chính diện.”
Phó Cẩm Hành dừng bước lại, hắn cau mày nói: “Tôi vẫn chưa đến mức phải giao người phụ nữ của mình ra để đi cầu hòa.”
Thấy hắn hiểu lầm, Tào Cảnh Đồng vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói là, đừng ngại đổi góc độ đối phó với hắn.”
Thấy Phó Cẩm Hành không khó chịu, Tào Cảnh Đồng mới nói tiếp: “Có lẽ Mộ Kính Nhất không hiểu được đạo lý lạt mềm buộc chặt, lấy nhu khắc cương, vì vậy hắn mới dám nghênh ngang đến Trung Hải, chỉ muốn rêu rao với cả thế giới.”
Rêu rao?
Từ này, đúng là hoàn toàn thích hợp với tính cách của Mộ Kính Nhất.
Phó Cẩm Hành nhếch miệng: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ kỹ lời cậu nói.”
Dưới sự hướng dẫn của một nhân viên phục vụ, hắn rời khỏi quán bar bằng cửa sau.
Đứng trong con hẻm nhỏ u tối một lúc, xác định xung quanh không có gì khác thường, Phó Cẩm Hành mới đi ra ngoài.
Hắn không thể không cẩn thận, Tào Cảnh Đồng là một con át chủ bài quan trọng, bây giờ vẫn chưa phải lúc để lộ ra ngoài ánh sáng.
Đương nhiên, Minh Duệ Viễn cũng ý thức được tầm quan trong của Tào Cảnh Đồng, cho nên mới phải giả vờ giả vịt, lấy danh nghĩa theo cậu ta học hỏi để quan sát trong khoảng cách gần.
Tuổi còn trẻ mà tâm cơ đã thâm sâu, nhưng lại biểu hiện vô cùng ngây thơ, đây chính là phán đoán của Phó Cẩm Hành đối với Minh Duệ Viễn.
Hắn luôn biết ấn tượng của Hà Tư Ca đối với Minh Duệ Viễn cũng không tệ lắm.
Nhưng làm thế nào để uốn nắn lại tư tưởng cho cô vẫn là một chuyện làm người ta đau đầu.
Chờ Phó Cẩm Hành đi rồi, Tào Cảnh Đồng mới gọi người đưa một chai rượu tới.
Hơn một năm gần đây, quả thực cậu ta đã trở thành Phó Cẩm Hành thứ hai, muốn dùng công việc với cường độ cao để làm mình tê liệt.
Bên ngoài đánh giá cậu ta ra sao, cậu ta đều có thể giả vờ không nghe thấy.
Người duy nhất có thể làm cậu ta suy sụp chính là Đoàn Phù Quang.
Sao người phụ nữ kia có thể lạnh nhạt với cậu ta mỗi lần đối mặt như thế?!
Lạnh nhạt tựa như hai người lạ.
Không, còn không bằng người lạ.
Một người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ mà để lộ thái độ thù địch với người lạ.
Mà mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cô đều chỉ muốn dùng ngôn ngữ để lăng trì cậu ta một lần.
“Nếu có một ngày, em biết được ý nghĩa đằng sau những chuyện tôi làm... em có hối hận vì bây giờ đã đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy không...”
Tào Cảnh Đồng ngã lên xô pha, tự rót tự uống, lẩm bẩm.
Uống cạn sạch tất cả rượu trên bàn, cậu ta cũng có chút mệt mỏi, dứt khoát ngã xuống nằm ngủ.
Trong cơn mơ màng, Tào Cảnh Đồng cảm thấy có người đang lay mình: “Tào tổng, Tào tổng! Phiền anh tỉnh lại đi!”
Cậu ta chậm rãi mở mắt ra, phát hiện là quản lý quán bar đang gọi mình.
“Sao thế?”
Tào Cảnh Đồng hít sâu một hơi, cậu ta giơ tay xoa mặt, lập tức ngồi dậy.
“Dưới tầng xảy ra chút chuyện, đêm nay Trịnh tổng không có ở đây, có thể phiền anh đi xuống xem chút không? Hai bên đều là nhân vật không dễ đụng vào, tôi thật sự không xử lý được...”
Người quản lý vừa nói, vừa sắp khóc lên rồi, cuống đến nỗi mặt giống như quả mướp đắng.
Tào Cảnh Đồng rót cho mình một chén trà lạnh, uống một ngụm lớn, lập tức tỉnh táo lại không ít.
Cậu ta híp mắt, hờ hững hỏi: “Sao thế, ai đang làm loạn?”
Người quản lý cẩn thận trả lời: “Một người là ‘Tôn công tử’, anh ta uống nhiều quá rồi.”
Tào Cảnh Đồng nhấc mí mắt lên: “Tôn Hiểu Hải đúng không? Cho hắn chút thể diện, gọi hắn một tiếng ‘Tôn công tử’ là đã thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi à, không phải chỉ là có một ông bố làm giám đốc ngân hàng thôi sao?”
Người quản lý ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đúng, chính là anh ta. Anh ta uống nhiều rồi, cứ khăng khăng muốn hỏi Wechat của một khách nữ ở trước mặt đám bạn bè, người ta không cho, anh ta cảm thấy mất mặt. Người khách nữ kia cũng không phải là đến một mình, hình như là bạn của cô Đoàn.”
Anh ta vừa nói, vừa quan sát sắc mặt Tào Cảnh Đồng, vẫn không quên bổ sung một câu: “Chính là cô Đoàn kia...”
Không chờ người quản lý nói xong, anh ta đã cảm thấy hoa mắt, người đàn ông vốn dĩ vẫn còn ngồi trên xô pha đã đi ra khỏi phòng VIP.
Tào Cảnh Đồng hoàn toàn không ngờ mình lại gặp Đoàn Phù Quang trong tình huống này.
Từ khi hai người cãi nhau đến nỗi cụt hứng bỏ về trong buổi tiệc rượu bàn công chuyện, hình như Đoàn Phù Quang đã bắt đầu tránh đi đến những nơi có thể gặp cậu ta rồi.
Cho dù bất đắc dĩ phải gặp, cô cũng dẫn theo trợ lý, chụp bức ảnh rồi vội vàng rời đi, đến nói chuyện cũng ít dần.
Số người của hai bên đều không ít, cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà những cô cậu nhà giàu này lại không thuê phòng VIP mà lại ngồi ở ghế dài dưới tầng.
Chỉ thấy Đoàn Phù Quang đang bảo vệ một cô gái khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt rất khó coi.
Bên cạnh hai người bọn họ là một gã đàn ông trẻ tuổi mặc áo T-shirt màu đen, nhìn không tệ, nhưng rất không đứng đắn.
Nhìn kỹ, bọng mắt hắn rất rõ ràng, hai mắt hơi đờ đẫn, có lẽ là thân thể đã yếu ớt suy nhược rồi.
Tào Cảnh Đồng từng gặp hắn, “Tôn công tử” trong truyền thuyết kia.
“Tôn công tử, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây chơi thế?”
Tào Cảnh Đồng đi qua, mỉm cười chào hỏi.
Nghe thấy tiếng, “Tôn công tử” quay đầu lại, quan sát cậu ta vài lần.
“À, là Tào tổng.”
“Tôn công tử” hờ hững nói một tiếng, coi như chào hỏi.
“Đưa bạn bè đến chơi à? Muốn uống cái gì, coi như tôi mời. Hay là mọi người lên tầng tìm phòng VIP ngồi đi?”
Tào Cảnh Đồng làm như không hề phát hiện ra cục diện căng thẳng trước mắt, vừa cười vừa nói.
Cậu ta càng khách sáo, “Tôn công tử” kia lại càng ngang ngược: “Ở đây có chuyện của anh à? Anh nói mời khách là mời được à?”
Người quản lý thở hổn hển chạy tới bên cạnh, cúi đầu khom lưng giải thích: “Tôn công tử, không phải anh vừa nói muốn gặp ông chủ của chúng tôi sao? Không may, hôm nay ông chủ của chúng tôi không có ở đây, anh ấy và Tào tổng là bạn thân từ nhỏ, Tào tổng cũng là ông chủ ở đây.”
Nghe xong lời này, “Tôn công tử” cười ha ha một tiếng: “Thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong, mọi người nhìn đi, một con chó giữ nhà mà còn tưởng mình là ông chủ!”
Bình luận facebook