Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-606
Chương 607: Bị đánh đến sưng cả mặt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Em biết rồi.”
Hiển nhiên tên A Hải kia rất kiệm lời, hơn nữa, hắn chỉ nghe lệnh của một mình Minh Duệ Tư
“Nói tình hình của cô Phó cho tôi đi, không phải hôm đó cô ta cũng đi à?” Quay đầu lại, Minh Duệ Tư lại nhìn về phía Triệu Hàn.
Cô Phó?
Triệu Hàn đảo mắt mấy cái, hình như đang suy đoán ý đồ của Minh Duệ Tư.
Chẳng lẽ...
He he, hắn cười nham hiểm hai tiếng trong lòng, tự cho là thông minh đoán được suy nghĩ của Minh Duệ Tư
“Cô Phó đương nhiên là rất đẹp, không giống một người phụ nữ đã sinh con một chút nào, nhìn giống như mới hơn hai mươi tuổi, thật sự làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn thêm mấy cái...” Triệu Hàn khoa trương nói, chỉ muốn tâng bốc sắc đẹp của Hà Tư Ca lên tận trời cao
Hắn còn tưởng rằng, Minh Duệ Tư là một lòng nhớ thương vợ người ta, cho nên mới làm nhiều chuyện xấu xa như vậy
“Còn gì nữa không?” Minh Duệ Tư lặng lẽ nghe, đợi Triệu Hàn nói xong, lúc này mới truy hỏi
“Những thứ khác thì em không biết.” Hắn ngượng ngùng nói
Cho dù Triệu Hàn muốn bắt chuyện, Hà Tư Ca cũng sẽ không muốn để ý tới loại đàn ông này
“Vậy mày còn không cút xuống, đợi tao đạp mày xuống à?”
Không có chút báo trước nào, Minh Duệ Tư tức giận, nâng cao giọng, hơn nữa trở nên sắc nhọn.
Triệu Hàn bị dọa, mặt biến sắc, lăn xuống khỏi chiếc xe RV màu đen, mông ngã phịch xuống đất
Chiếc xe đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hắn và A Hải
“Đợi điện thoại của tôi.” Lười nhìn Triệu Hàn thêm một cái, nói xong câu này, A Hải quan sát bốn phía, chắc chắn không có ai chú ý đến, nghênh ngang rời đi
Gió lạnh vù vù, màn đêm đen kịt, Triệu Hàn mất nửa ngày mới dùng cả tay cả chân bò dậy khỏi đất, hoàn toàn tỉnh rượu
Hắn mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không dám làm ầm lên, nhanh chóng rời đi
Hai ngày sau, Triệu Hàn nhận được điện thoại của A Hải
Trước lúc đó, Minh Duệ Tư đều thông qua A Hải liên lạc với Triệu Hàn, cho nên mặc dù hai gã đàn ông không quen thuộc, nhưng cũng đã gọi điện thoại qua lại mấy lần
“Nhớ thời gian và địa điểm, tôi chỉ nói một lần
Nếu như Phó Cẩm Hành không đến, anh tự xem mà làm.” A Hải lạnh lùng nói
Triệu Hàn bị dọa vội vàng cầm một cái bút ở trên bàn lên, xiêu xiêu vẹo vẹo viết lại, sợ bị sai mất
Đặt điện thoại xuống, nhìn hàng chữ bên trên, hắn im lặng nuốt nước miếng
Thu dọn qua một chút, hắn đi thẳng tới Phó Thị
Ở tầng một của công ty, hắn bị bảo vệ chặn lại
Không đeo thẻ làm việc, không phải nhân viên của công ty, hơn nữa nhìn Triệu Hàn cũng không giống người tử tế, từ lúc hắn tiến vào, đương nhiên đã bị bảo vệ của Phó Thị để ý
“Chào anh, có thể giúp gì cho anh không?” Bảo vệ khách sáo, chỉ giơ tay ngắn lại, không cho hắn đi vào trong nữa
Triệu Hàn không biết phải làm sao: “Tôi muốn gặp Phó Cẩm Hành, có việc gấp!” Bảo vệ cười: “Đó không phải là ông chủ của chúng tôi sao? Xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu không có thì về hẹn trước đi.” Thật thú vị, nếu như ai cũng có thể đòi là gặp được Tổng Giám đốc của một công ty lớn thì còn cần bảo vệ đứng gác làm gì! Đúng lúc Triệu Hàn muốn xông vào, Tào Cảnh Đồng vừa vặn xuống tầng, nhìn một cái là thấy hắn ngay
“Anh không phải Triệu Hàn sao?” Hai ngày trước Tào Cảnh Đồng tra rõ gốc gác của người này, ấn tượng còn rất sâu, cho nên lập tức nhận ra, “Là tôi, tôi đến tìm Phó Cẩm Hành! Tôi có việc gấp, là liên quan đến..
liên quan đến tập đoàn Minh Thị!” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Hàn chỉ đành hô lên, cũng không quan tâm rằng có bị những người khác nghe được không.
“Cho anh ta qua
Anh, đi theo tôi.” Chỉ thấy mặt Tào Cảnh Đồng biến sắc, nhìn quanh một vòng, chắc chắn trừ ba người bọn họ ra, không có ai khác ở đây, sau đó mới hạ thấp giọng nói với Triệu Hàn
Trước khi đi, cậu ta còn đặc biệt dặn dò bảo vệ, không được phao tin
Sau đó, trước vẻ mặt kinh ngạc của bảo vệ, Tào Cảnh Đồng dẫn Triệu Hàn vào thang máy riêng của Phó Cẩm Hành
Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Triệu Hàn vẫn không quên nhân cơ hội dát vàng lên mặt mình: “Anh Phó, tôi luôn nhớ lời anh nói, liều mạng giúp anh...” Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn mới đi thẳng vào vấn đề: “Cậu cả Minh nói có thể gặp anh một lần
Đây là thời gian và địa điểm, anh xem đi.” Dứt lời, hắn đưa một tờ giấy nhàu nhĩ qua
Nhìn chữ giống như gà bới bên trên, Phó Cẩm Hành càng cau mày chặt hơn
Sau khi xem xong, hắn có chút giật mình: “Không phải là tám giờ tối nay sao?” Nhìn lịch bên cạnh, quả nhiên ngày tháng viết trên tờ giấy chính là hôm nay
Triệu Hàn vỗ ngực, lớn tiếng bảo đảm: “Tôi vừa đặt điện thoại xuống là đến tìm anh ngay, tuyệt đối không làm chậm trễ thời gian!” Xem ra, nếu như không phải là hắn cố ý trì hoãn, vậy chính là Minh Duệ Tư đó từ đầu đã hạ quyết tâm, muốn tiến công chớp nhoáng, tập kích bất ngờ, khiến mình không có thời gian chuẩn bị trước
Chắc chắn là không có mục đích tốt
“Tôi biết rồi
Tôi sẽ đến đúng giờ.” Phó Cẩm Hành vo tờ giấy kia lại, thuận tay ném vào trong thùng rác
Đợi hắn quay người lại, phát hiện Triệu Hàn vẫn đứng tại chỗ, không có ý định đi
“Sao thế, anh Hàn còn định bảo tôi cho anh một khoản chi phí chạy việc à?” Phó Cẩm Hành như cười như không nói, Triệu Hàn vốn dĩ có ý đó thật, hắn nghĩ, mặc kệ giữa Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư có chuyện gì, chỉ cần mình thông minh một chút, hoàn toàn có thể ăn cả hai bên, lấy lòng hai bên
Huống hồ, Phó Cẩm Hành giàu có như vậy, chỉ cần hắn khẽ nhấc tay lên, để rỉ một chút ra khỏi kẽ tay là đủ cho mình sống thoải mái mấy tháng rồi! Đáng tiếc, Phó Cẩm Hành có tiền thì có tiền, nhưng không phải nhiều tiền không có chỗ tiêu, gặp ai cũng cho
“Không không không, không dám, tôi đi ngay đây.” Triệu Hàn nghe ra sự không vui trong giọng nói của hắn, vội vàng xua tay
“Anh Phó, anh nhất định phải đi đấy, nếu như anh không đi, nhất định ông chủ nhà tôi sẽ trách tội tôi, nói tôi làm việc không ra gì.”
Đi hai bước, hắn lại quay đầu lại, đáng thương dặn dò.
Phó Cẩm Hành cảm thấy buồn cười: “Tôi biết rồi, vốn dĩ cũng là tôi chủ động nói muốn gặp anh ta, đương nhiên tôi sẽ đi rồi, anh yên tâm đi.” Nhận được sự bảo đảm của hắn, Triệu Hàn mới rời đi
Đợi Triệu Hàn đi rồi, Tào Cảnh Đồng không biết làm sao lắc đầu, không nhịn được cười: “Đầu óc cậu cả Minh này có vấn đề rồi, tìm một tên lưu manh như vậy làm việc cho mình...” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, vẫn nói với cậu ta: “Tối nay tôi đi gặp Minh Duệ Tư một mình, nếu như Tư Ca hỏi, cậu giấu cô ấy giúp tối, cứ nói là tôi đi gặp khách hàng, nhớ chưa?” Tào Cảnh Đồng kinh ngạc: “Đi một mình? Liệu có nguy hiểm quá không, hay là tôi đi cùng anh thêm cả Tiểu Triệu nữa, ba người cũng đủ rồi.” “Không, càng nhiều người ngược lại càng không an toàn, tôi đi một mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng dễ thoát thân.” Phó Cẩm Hành từ chối
Nghe thấy thế, Tào Cảnh Đồng càng bất an hơn: “Nhưng nếu như để cô ấy biết...” “Cho nên tôi mới bảo cậu giấu cô ấy giúp tôi.” Phó Cẩm Hành ngắt lời Tào Cảnh Đồng, ý là chuyện này cứ quyết định như vậy
Chạng vạng tối, Hà Tư Ca biết tôi nay Phó Cẩm Hành có buổi xã giao từ chỗ Tào Cảnh Đồng, bảo cô về nhà trước, không cần đợi mình ăn cơm
Cô cũng không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca
“Được, tuần sau Tân Tân có một buổi kiểm tra năng lực, tôi phải mau về nhà chuẩn bị cho nó
Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hà Tư Ca vội vội vàng vàng rời khỏi công ty
Nhìn bóng lưng cô, Tào Cảnh Đồng lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cậu ta vốn dĩ không muốn nói dối, nhưng Phó Cẩm Hành kiểm quyết như vậy
Chuyện duy nhất cậu ta có thể làm là dắt một khẩu súng lục vào sau lưng hắn trước khi hẳn lên đường
“Anh Phó, tất cả cẩn thận.” Tào Cảnh Đồng đích thân lái xe đưa Phó Cẩm Hành đến trước khách sạn Trung Hải, nhẹ giọng nói
Phó Cẩm Hành gật đầu, đẩy cửa xuống xe
Không hổ là khách sạn cao cấp nổi tiếng nhất ở Trung Hải, nhân viên nhiệt tình tiếp đón, đưa Phó Cẩm Hành vào đại sảnh
Quản lý trực ban hiển nhiên biết Phó Cẩm Hành
Ông ta ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng đi tới, chỉ chớp mắt đã đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành: “Anh Phó, sao anh lại đến đây?” Phó Cẩm Hành cũng không phí lời, hạ thấp giọng: “Tôi muốn đến phòng 8888, đưa tôi lên đó.” Quản lý trực ban lại ngẩn ra: “Hóa ra khách quý ở phòng 8888 muốn gặp chính là anh ạ, xin mời đi theo tôi.” Vào thang máy dành cho khách VIP, hai người bọn họ nhanh chóng đến cửa phòng 8888.
Trong hành lang rất dài chỉ có một nhân viên vệ sinh đang cầm máy hút bụi, quét dọn ở trong góc cách đó không xa
Quản lý trực ban quát một tiếng: “Đây không phải là việc buổi sáng à? Sao bây giờ mới làm, mau thu dọn rồi đi xuống đi!” Tầng này là khu vực phòng tổng thống, nhân viên vệ sinh nhất định phải dọn xong trước tám giờ sáng
Nhân viên vệ sinh lập tức rời đi
Quản lý trực ban có chút ngượng ngùng nhìn về phía Phó Cẩm Hành: “Anh Phó, thật ngại quá.” Dứt lời, ông ta ấn chuông cửa
Không đợi có người ra mở cửa, quản lý trực ban đã rời đi trước một bước
Đây cũng là quy củ nghề nghiệp của nhân viên khách sạn, trừ phi cần thiết, nếu không thì phải cố gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc chính diện với khách hàng
Đặc biệt là những khách hàng có thân phận đặc biệt
Ngay sau đó, có người ra mở cửa
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đích thân đến mở cửa, vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, hắn khẽ gật đầu: “Chào anh Phó.” Phó Cẩm Hành nheo mắt lại, lập tức nhận ra hắn: “Là anh?” Đối phương mỉm cười: “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Bị hắn hỏi như vậy, hình như Phó Cẩm Hành cũng mơ hồ
Hắn nhớ, đêm hôm Ngô Hân Du chết, mình đã từng đến nhà cũ của Hoắc Tư Giai một chuyến
Không ngờ, bên trong lại có người ở, chính là một người đàn ông cao lớn
Nếu như Phó Cẩm Hành nhớ không lầm, chính là người đàn ông trước mặt này.
“Mời vào.”
Người đàn ông dịch ra phía sau một chút, ra hiệu cho Phó Cẩm Hành đi vào.
“Tôi là Minh Duệ Tư, tôi không biết có phải là anh Phó nhầm lẫn tối với những người khác không
Trên thực tế, số lần tôi đến Trung Hải cũng không nhiều, là Triệu Hàn nói anh muốn gặp tôi?”
Lúc nói chuyện, A Hải thành thạo đóng vai Minh Duệ Tư, trông dáng vẻ thì dường như vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên làm như vậy
Hơn nữa cũng chưa bao giờ xảy ra sơ suất.
Ngoài dự liệu của hắn là, Phó Cẩm Hành cau mày lại, giọng nói chắc nịch: “Tôi không nhầm, anh cũng không phải là Minh Duệ Tư
Nói đi, anh rốt cuộc là ai?”
A Hải ngẩn ra.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hiển nhiên tên A Hải kia rất kiệm lời, hơn nữa, hắn chỉ nghe lệnh của một mình Minh Duệ Tư
“Nói tình hình của cô Phó cho tôi đi, không phải hôm đó cô ta cũng đi à?” Quay đầu lại, Minh Duệ Tư lại nhìn về phía Triệu Hàn.
Cô Phó?
Triệu Hàn đảo mắt mấy cái, hình như đang suy đoán ý đồ của Minh Duệ Tư.
Chẳng lẽ...
He he, hắn cười nham hiểm hai tiếng trong lòng, tự cho là thông minh đoán được suy nghĩ của Minh Duệ Tư
“Cô Phó đương nhiên là rất đẹp, không giống một người phụ nữ đã sinh con một chút nào, nhìn giống như mới hơn hai mươi tuổi, thật sự làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn thêm mấy cái...” Triệu Hàn khoa trương nói, chỉ muốn tâng bốc sắc đẹp của Hà Tư Ca lên tận trời cao
Hắn còn tưởng rằng, Minh Duệ Tư là một lòng nhớ thương vợ người ta, cho nên mới làm nhiều chuyện xấu xa như vậy
“Còn gì nữa không?” Minh Duệ Tư lặng lẽ nghe, đợi Triệu Hàn nói xong, lúc này mới truy hỏi
“Những thứ khác thì em không biết.” Hắn ngượng ngùng nói
Cho dù Triệu Hàn muốn bắt chuyện, Hà Tư Ca cũng sẽ không muốn để ý tới loại đàn ông này
“Vậy mày còn không cút xuống, đợi tao đạp mày xuống à?”
Không có chút báo trước nào, Minh Duệ Tư tức giận, nâng cao giọng, hơn nữa trở nên sắc nhọn.
Triệu Hàn bị dọa, mặt biến sắc, lăn xuống khỏi chiếc xe RV màu đen, mông ngã phịch xuống đất
Chiếc xe đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hắn và A Hải
“Đợi điện thoại của tôi.” Lười nhìn Triệu Hàn thêm một cái, nói xong câu này, A Hải quan sát bốn phía, chắc chắn không có ai chú ý đến, nghênh ngang rời đi
Gió lạnh vù vù, màn đêm đen kịt, Triệu Hàn mất nửa ngày mới dùng cả tay cả chân bò dậy khỏi đất, hoàn toàn tỉnh rượu
Hắn mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không dám làm ầm lên, nhanh chóng rời đi
Hai ngày sau, Triệu Hàn nhận được điện thoại của A Hải
Trước lúc đó, Minh Duệ Tư đều thông qua A Hải liên lạc với Triệu Hàn, cho nên mặc dù hai gã đàn ông không quen thuộc, nhưng cũng đã gọi điện thoại qua lại mấy lần
“Nhớ thời gian và địa điểm, tôi chỉ nói một lần
Nếu như Phó Cẩm Hành không đến, anh tự xem mà làm.” A Hải lạnh lùng nói
Triệu Hàn bị dọa vội vàng cầm một cái bút ở trên bàn lên, xiêu xiêu vẹo vẹo viết lại, sợ bị sai mất
Đặt điện thoại xuống, nhìn hàng chữ bên trên, hắn im lặng nuốt nước miếng
Thu dọn qua một chút, hắn đi thẳng tới Phó Thị
Ở tầng một của công ty, hắn bị bảo vệ chặn lại
Không đeo thẻ làm việc, không phải nhân viên của công ty, hơn nữa nhìn Triệu Hàn cũng không giống người tử tế, từ lúc hắn tiến vào, đương nhiên đã bị bảo vệ của Phó Thị để ý
“Chào anh, có thể giúp gì cho anh không?” Bảo vệ khách sáo, chỉ giơ tay ngắn lại, không cho hắn đi vào trong nữa
Triệu Hàn không biết phải làm sao: “Tôi muốn gặp Phó Cẩm Hành, có việc gấp!” Bảo vệ cười: “Đó không phải là ông chủ của chúng tôi sao? Xin hỏi anh có hẹn trước không? Nếu không có thì về hẹn trước đi.” Thật thú vị, nếu như ai cũng có thể đòi là gặp được Tổng Giám đốc của một công ty lớn thì còn cần bảo vệ đứng gác làm gì! Đúng lúc Triệu Hàn muốn xông vào, Tào Cảnh Đồng vừa vặn xuống tầng, nhìn một cái là thấy hắn ngay
“Anh không phải Triệu Hàn sao?” Hai ngày trước Tào Cảnh Đồng tra rõ gốc gác của người này, ấn tượng còn rất sâu, cho nên lập tức nhận ra, “Là tôi, tôi đến tìm Phó Cẩm Hành! Tôi có việc gấp, là liên quan đến..
liên quan đến tập đoàn Minh Thị!” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Hàn chỉ đành hô lên, cũng không quan tâm rằng có bị những người khác nghe được không.
“Cho anh ta qua
Anh, đi theo tôi.” Chỉ thấy mặt Tào Cảnh Đồng biến sắc, nhìn quanh một vòng, chắc chắn trừ ba người bọn họ ra, không có ai khác ở đây, sau đó mới hạ thấp giọng nói với Triệu Hàn
Trước khi đi, cậu ta còn đặc biệt dặn dò bảo vệ, không được phao tin
Sau đó, trước vẻ mặt kinh ngạc của bảo vệ, Tào Cảnh Đồng dẫn Triệu Hàn vào thang máy riêng của Phó Cẩm Hành
Vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, Triệu Hàn vẫn không quên nhân cơ hội dát vàng lên mặt mình: “Anh Phó, tôi luôn nhớ lời anh nói, liều mạng giúp anh...” Thấy đối phương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn mới đi thẳng vào vấn đề: “Cậu cả Minh nói có thể gặp anh một lần
Đây là thời gian và địa điểm, anh xem đi.” Dứt lời, hắn đưa một tờ giấy nhàu nhĩ qua
Nhìn chữ giống như gà bới bên trên, Phó Cẩm Hành càng cau mày chặt hơn
Sau khi xem xong, hắn có chút giật mình: “Không phải là tám giờ tối nay sao?” Nhìn lịch bên cạnh, quả nhiên ngày tháng viết trên tờ giấy chính là hôm nay
Triệu Hàn vỗ ngực, lớn tiếng bảo đảm: “Tôi vừa đặt điện thoại xuống là đến tìm anh ngay, tuyệt đối không làm chậm trễ thời gian!” Xem ra, nếu như không phải là hắn cố ý trì hoãn, vậy chính là Minh Duệ Tư đó từ đầu đã hạ quyết tâm, muốn tiến công chớp nhoáng, tập kích bất ngờ, khiến mình không có thời gian chuẩn bị trước
Chắc chắn là không có mục đích tốt
“Tôi biết rồi
Tôi sẽ đến đúng giờ.” Phó Cẩm Hành vo tờ giấy kia lại, thuận tay ném vào trong thùng rác
Đợi hắn quay người lại, phát hiện Triệu Hàn vẫn đứng tại chỗ, không có ý định đi
“Sao thế, anh Hàn còn định bảo tôi cho anh một khoản chi phí chạy việc à?” Phó Cẩm Hành như cười như không nói, Triệu Hàn vốn dĩ có ý đó thật, hắn nghĩ, mặc kệ giữa Phó Cẩm Hành và Minh Duệ Tư có chuyện gì, chỉ cần mình thông minh một chút, hoàn toàn có thể ăn cả hai bên, lấy lòng hai bên
Huống hồ, Phó Cẩm Hành giàu có như vậy, chỉ cần hắn khẽ nhấc tay lên, để rỉ một chút ra khỏi kẽ tay là đủ cho mình sống thoải mái mấy tháng rồi! Đáng tiếc, Phó Cẩm Hành có tiền thì có tiền, nhưng không phải nhiều tiền không có chỗ tiêu, gặp ai cũng cho
“Không không không, không dám, tôi đi ngay đây.” Triệu Hàn nghe ra sự không vui trong giọng nói của hắn, vội vàng xua tay
“Anh Phó, anh nhất định phải đi đấy, nếu như anh không đi, nhất định ông chủ nhà tôi sẽ trách tội tôi, nói tôi làm việc không ra gì.”
Đi hai bước, hắn lại quay đầu lại, đáng thương dặn dò.
Phó Cẩm Hành cảm thấy buồn cười: “Tôi biết rồi, vốn dĩ cũng là tôi chủ động nói muốn gặp anh ta, đương nhiên tôi sẽ đi rồi, anh yên tâm đi.” Nhận được sự bảo đảm của hắn, Triệu Hàn mới rời đi
Đợi Triệu Hàn đi rồi, Tào Cảnh Đồng không biết làm sao lắc đầu, không nhịn được cười: “Đầu óc cậu cả Minh này có vấn đề rồi, tìm một tên lưu manh như vậy làm việc cho mình...” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một lúc, vẫn nói với cậu ta: “Tối nay tôi đi gặp Minh Duệ Tư một mình, nếu như Tư Ca hỏi, cậu giấu cô ấy giúp tối, cứ nói là tôi đi gặp khách hàng, nhớ chưa?” Tào Cảnh Đồng kinh ngạc: “Đi một mình? Liệu có nguy hiểm quá không, hay là tôi đi cùng anh thêm cả Tiểu Triệu nữa, ba người cũng đủ rồi.” “Không, càng nhiều người ngược lại càng không an toàn, tôi đi một mình, cho dù xảy ra chuyện gì cũng dễ thoát thân.” Phó Cẩm Hành từ chối
Nghe thấy thế, Tào Cảnh Đồng càng bất an hơn: “Nhưng nếu như để cô ấy biết...” “Cho nên tôi mới bảo cậu giấu cô ấy giúp tôi.” Phó Cẩm Hành ngắt lời Tào Cảnh Đồng, ý là chuyện này cứ quyết định như vậy
Chạng vạng tối, Hà Tư Ca biết tôi nay Phó Cẩm Hành có buổi xã giao từ chỗ Tào Cảnh Đồng, bảo cô về nhà trước, không cần đợi mình ăn cơm
Cô cũng không nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan ca
“Được, tuần sau Tân Tân có một buổi kiểm tra năng lực, tôi phải mau về nhà chuẩn bị cho nó
Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Hà Tư Ca vội vội vàng vàng rời khỏi công ty
Nhìn bóng lưng cô, Tào Cảnh Đồng lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, cậu ta vốn dĩ không muốn nói dối, nhưng Phó Cẩm Hành kiểm quyết như vậy
Chuyện duy nhất cậu ta có thể làm là dắt một khẩu súng lục vào sau lưng hắn trước khi hẳn lên đường
“Anh Phó, tất cả cẩn thận.” Tào Cảnh Đồng đích thân lái xe đưa Phó Cẩm Hành đến trước khách sạn Trung Hải, nhẹ giọng nói
Phó Cẩm Hành gật đầu, đẩy cửa xuống xe
Không hổ là khách sạn cao cấp nổi tiếng nhất ở Trung Hải, nhân viên nhiệt tình tiếp đón, đưa Phó Cẩm Hành vào đại sảnh
Quản lý trực ban hiển nhiên biết Phó Cẩm Hành
Ông ta ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng đi tới, chỉ chớp mắt đã đi đến trước mặt Phó Cẩm Hành: “Anh Phó, sao anh lại đến đây?” Phó Cẩm Hành cũng không phí lời, hạ thấp giọng: “Tôi muốn đến phòng 8888, đưa tôi lên đó.” Quản lý trực ban lại ngẩn ra: “Hóa ra khách quý ở phòng 8888 muốn gặp chính là anh ạ, xin mời đi theo tôi.” Vào thang máy dành cho khách VIP, hai người bọn họ nhanh chóng đến cửa phòng 8888.
Trong hành lang rất dài chỉ có một nhân viên vệ sinh đang cầm máy hút bụi, quét dọn ở trong góc cách đó không xa
Quản lý trực ban quát một tiếng: “Đây không phải là việc buổi sáng à? Sao bây giờ mới làm, mau thu dọn rồi đi xuống đi!” Tầng này là khu vực phòng tổng thống, nhân viên vệ sinh nhất định phải dọn xong trước tám giờ sáng
Nhân viên vệ sinh lập tức rời đi
Quản lý trực ban có chút ngượng ngùng nhìn về phía Phó Cẩm Hành: “Anh Phó, thật ngại quá.” Dứt lời, ông ta ấn chuông cửa
Không đợi có người ra mở cửa, quản lý trực ban đã rời đi trước một bước
Đây cũng là quy củ nghề nghiệp của nhân viên khách sạn, trừ phi cần thiết, nếu không thì phải cố gắng hết sức giảm bớt tiếp xúc chính diện với khách hàng
Đặc biệt là những khách hàng có thân phận đặc biệt
Ngay sau đó, có người ra mở cửa
Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đích thân đến mở cửa, vừa nhìn thấy Phó Cẩm Hành, hắn khẽ gật đầu: “Chào anh Phó.” Phó Cẩm Hành nheo mắt lại, lập tức nhận ra hắn: “Là anh?” Đối phương mỉm cười: “Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Bị hắn hỏi như vậy, hình như Phó Cẩm Hành cũng mơ hồ
Hắn nhớ, đêm hôm Ngô Hân Du chết, mình đã từng đến nhà cũ của Hoắc Tư Giai một chuyến
Không ngờ, bên trong lại có người ở, chính là một người đàn ông cao lớn
Nếu như Phó Cẩm Hành nhớ không lầm, chính là người đàn ông trước mặt này.
“Mời vào.”
Người đàn ông dịch ra phía sau một chút, ra hiệu cho Phó Cẩm Hành đi vào.
“Tôi là Minh Duệ Tư, tôi không biết có phải là anh Phó nhầm lẫn tối với những người khác không
Trên thực tế, số lần tôi đến Trung Hải cũng không nhiều, là Triệu Hàn nói anh muốn gặp tôi?”
Lúc nói chuyện, A Hải thành thạo đóng vai Minh Duệ Tư, trông dáng vẻ thì dường như vô cùng quen thuộc, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên làm như vậy
Hơn nữa cũng chưa bao giờ xảy ra sơ suất.
Ngoài dự liệu của hắn là, Phó Cẩm Hành cau mày lại, giọng nói chắc nịch: “Tôi không nhầm, anh cũng không phải là Minh Duệ Tư
Nói đi, anh rốt cuộc là ai?”
A Hải ngẩn ra.
Bình luận facebook