• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (11 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-605

Chương 606: Hào quang của nhân vật chính




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85531.png

Xem ảnh 2
85531_2.png
Tiểu Hào dường như đã sớm có chuẩn bị, liền bật cười.



“Phó Cẩm Hành, anh tin tôi cũng được, không tin tôi cũng không sao, bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn tin tưởng tôi mà thôi, đúng không?” Giọng nói của hắn có chút vô lại, nhưng lại là lời thật lòng.



“Hơn nữa, nếu như không nhờ tôi thì chuyện đứa bé này có thể ra đời hay không, vẫn còn là một ẩn số! Tỉnh Tỉnh rất ngoan, tôi cũng rất thương nó, không hy vọng nó gặp chuyện không may



Nhưng liệu con bé có thể bình an trở lại trong vòng tay mẹ nó hay không, hoàn toàn nằm ở quyết định của anh.” Dừng một chút, Tiểu Hào bổ sung: “Bây giờ người quyết định sống chết của con bé không phải tôi, mà là anh.” Nói xong, hắn dứt khoát cúp điện thoại



Nghe từng tiếng tút tút truyền đến trong điện thoại, Phó Cẩm Hành âm thầm nắm chặt nắm đấm.



Hắn rất không thích cảm giác bị người khác uy hiếp!



“Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh chóng làm theo lời hắn nói đi



Anh có rất nhiều tiền đúng không? Vậy anh nhanh đi sắp xếp bệnh viện, đưa ba hắn ra nước ngoài đi.” Vừa nghiêng đầu sang, Phó Cẩm Hành đã bắt gặp đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của người phụ nữ ở bên cạnh



Hắn buông ống nghe xuống, không kìm lòng được ôm chặt cô



Mạnh Tri Ngư vùng vẫy, cô nhỏ giọng thở dốc nói: “Thả..



thả tôi ra..



mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi không quen anh!”



Câu nói sau cùng, cô hét lên rất lớn



Cơ thể Phó Cẩm Hành trở nên cứng ngắc, hắn không thể ngờ hơn một năm không gặp nhau, vậy mà cô lại bài xích sự động chạm của mình như thế! Hai mắt hắn đỏ lên, nghẹn ngào: “Sao em lại có thể quên anh? Trò chơi này thú vị lắm sao? Vì sao đã có lần thứ nhất rồi lại còn muốn có lần thứ hai?” Mạnh Tri Ngư sợ tới mức không dám cử động, cô không làm gì nữa, co rúc trong lòng Phó Cẩm Hành, sợ làm hắn kích động



Vài giây sau, sự tàn bạo toát ra trên người Phó Cẩm Hành cuối cùng cũng biến mất.



Cô dò hỏi: “Thực xin lỗi, tôi không giãy giụa nữa



Nhưng mà, anh..



anh sẽ cứu Tỉnh Tỉnh, đúng không?”



Giọng điệu dè dặt lại có ý lấy lòng này đã hoàn toàn làm tổn thương Phó Cẩm Hành, nhưng hắn cũng biết rõ, chuyện này không thể trách cô được.



“Đương nhiên, Tỉnh Tỉnh là con gái của anh.”



Hắn đè nén sự đau khổ trong lòng, khàn giọng trả lời câu hỏi của cô.



Mạnh Tri Ngư ngẩn ra, vô thức thốt lên: “Minh Duệ Viễn nói với tôi, con bé là con của chồng Mạnh Gia Nhàn!”



“Tưởng Thành Hủ?!”



Phó Cẩm Hành giận quá lại cười lớn: “Anh ta mà xứng sao? Em lại tin chuyện bậy bạ mà tên nhóc kia bịa ra à?” Là con của ai thì cũng không thể là con Tưởng Thành Hủ được



Hắn hiểu rất rõ, sau khi Hà Tư Ca ở cùng với mình, số lần gặp Tưởng Thành Hủ chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không thể cấu kết với người đàn ông khác.



“Anh cũng biết người này à?” Mạnh Tri Ngư hoang mang nhìn Phó Cẩm Hành



Cô cảm thấy những người này đều quá kỳ lạ, rõ ràng bọn họ biết nhau, nhưng không hiểu sao lại đối địch với nhau, bên ngoài còn thể hiện ra vẻ nước sông không phạm nước giếng.



“Đương nhiên anh biết anh ta rồi!” Phó Cẩm Hành tức giận nói.



Hắn nhìn cô một cái, hình như sợ dọa đến cô, đành phải hạ thấp âm lượng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Em..



bây giờ em tên là gì?”



Nhìn phản ứng của cô giống y như lúc trước, thậm chí ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ



“Mạnh Tri Ngư.” Cô liếm môi, vẻ mặt e sợ



Ý thức được đây là một trong những trò đùa của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành bất đắc dĩ nhắm mắt lại.



“Minh Duệ Viễn còn nói gì với em nữa không?” Nói chính xác thì rốt cuộc Minh Duệ Viễn đã biết được những gì



Kể cả thân thể của Hà Tư Ca và Mạnh Gia Nhàn, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm, cho dù là đối với ai trong hai người bọn họ đều không phải là chuyện tốt.



“Không..



không nói gì cả



Anh nhanh nghĩ cách đi, vừa rồi tôi đã xem qua, Tiểu Hào chỉ đem theo một hộp sữa bột, trong nước không mua được loại đó đâu, con bé không ăn được bao lâu cả!”



Mạnh Tri Ngư đã lo lắng đến nỗi sắp bật khóc.



Vừa nghĩ tới Tỉnh Tỉnh còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu đựng sự hành hạ này, là mẹ ruột của con bé, cô cảm thấy tim mình như bị dao cứa.



“Đừng sợ, anh sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.” Phó Cẩm Hành suy nghĩ một chút, lại cầm lấy điện thoại, bấm số



Yêu cầu của Tiểu Hào, thực ra cũng không khó thỏa mãn.



Nhưng bởi vì liên quan đến quá trình chữa bệnh cả trong và ngoài nước, liên lạc và kết nối có chút rườm rà, nhưng chỉ cần chịu chi tiền, chịu dùng tâm thì vẫn có thể làm được.



Thông qua cuộc điện thoại với Lạc Tuyết, Phó Cẩm Hành cơ bản có thể kết luận, trong vòng một ngày là có thể giải quyết xong



Câu có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ ít nhiều vẫn có đạo lý nhất định



“Anh..



anh gọi điện thoại cho ai đấy?”



Thấy Phó Cẩm Hành để điện thoại di động xuống, Mạnh Tri Ngư tò mò hỏi.



Không đợi hắn trả lời, cô lại lập tức khoát tay: “Nếu như anh không muốn nói, vậy cũng không cần nói cho tôi biết, không phải tôi đang nghi ngờ anh đâu.”



Bộ dạng cẩn thận này, khiến cho Phó Cẩm Hành cực kỳ đau đớn



Hắn không thể không đưa tay ấn vai cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, dịu dàng nói: “Anh xin lỗi, vẫn chưa tự giới thiệu, anh là Phó Cẩm Hành, chồng của em, là cha hai đứa con của em.” Mạnh Tri Ngư theo bản năng muốn né tránh ánh mắt hắn, nhưng sâu trong lòng cô dường như đang có một ngọn lửa bốc cháy mãnh liệt, khiến cô không tự chủ được mà đón lấy ánh mắt hắn.



Trong ánh mắt ấy đều là tình cảm dịu dàng có thể làm người ta chìm đắm say mê



“Tôi là ai? Không, không đúng, anh là ai?” Cô lắc đầu loạn xạ, dùng tay ấn mạnh hai bên huyệt thái dương, giống như chỗ đó có thứ gì muốn xé toạc da mà chui ra



Cảm giác giống như bị côn trùng cắn xé, sống không bằng chết, cô thật sự không muốn trải qua thêm một lần nữa



“Mau dùng lại!”



Hình như những chuyện tương tự như vậy trước kia cũng đã từng xảy ra



Vì vậy, vừa thấy nét mặt của cô không ổn, Phó Cẩm Hành lập tức lớn tiếng bảo dừng lại, còn kéo hai tay cô xuống, ôm cô vào lòng



“Đừng suy nghĩ nữa, tên gọi cũng chỉ là một cái danh hiệu thôi mà, em muốn dùng tên nào cũng được, em không cần cảm thấy khổ sở! Nghỉ ngơi một chút, mang theo đồ đạc của em, anh đưa em đi khỏi nơi này.” Phó Cẩm Hành quan sát bốn phía, hoàn cảnh nơi này không tệ, chắc hẳn lúc trước Minh Duệ Viễn chọn chỗ này để ở lại cũng không muốn ngược đãi bản thân



Nhưng dù nơi này có tốt đến đâu, hắn cũng tuyệt đối không để cho cô và Tỉnh Tỉnh ở lại thêm một giây nào nữa



Vài phút sau, cuối cùng Mạnh Tri Ngư cũng ổn định lại cảm xúc



Phó Cẩm Hành rót cho cô một cốc nước, bảo cô uống.



Có thể thấy qua một thời gian tiếp xúc, sự để phòng của cô đối với người đàn ông này cũng giảm đi nhiều.



Phó Cẩm Hành cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng hiểu, bây giờ mình đối với cô mà nói đã trở thành một người xa lạ



Giống như đang chơi trò qua ải, thấy sắp qua ải rồi, lại bị lag, không lưu lại thành tích, toàn bộ đều trở về con số không, hai người lại lần nữa về điểm xuất phát



“Như vậy cũng tốt, không phải ai cũng đều có cơ hội làm lại một lần nữa.” Hắn tự an ủi mình.



Mạnh Tri Ngư nghe không hiểu lắm, cô biết mình bây giờ rất ngốc, lại không còn trí nhớ, giống như một đứa con ghẻ vậy.



Vì thế, cho dù trong lòng cô cảm thấy khó hiểu, cũng ngậm miệng không đề cập tới



Mặc dù Tiểu Hào đã bắt Tỉnh Tỉnh đi, nhưng hắn lại để lại đồ dùng cá nhân của Mạnh Tri Ngư, bao gồm cả giấy tờ của cô.



“Có thể mang theo những thứ này không?”



Mạnh Tri Ngư thấp thỏm nhìn Phó Cẩm Hành, cô cầm chặt hộ chiếu của mình, không muốn buông.



“Đây là thân phận giả mà Minh Duệ Viễn làm cho em, mặc dù không có vấn đề gì, nhưng em có tên có tuổi đàng hoàng, không cần phải sử dụng nó nữa



Ngoan, anh sẽ dẫn em đi làm lại chứng minh nhân dân và hộ chiếu...”



Phó Cẩm Hành khuyên nhủ.



Cô kiên quyết không buông tay, vẻ mặt quật cường: “Tôi không biết người anh nói là ai! Anh cũng nói rồi, tên chỉ là một cái danh hiệu, tôi không muốn sửa lại...” Hắn đành phải thỏa hiệp



Hai người rời khỏi nơi ở của Minh Duệ Viễn, chuẩn bị về nhà.



Tân Tân đã học lớp một rồi, gần đây cậu bé đi tham gia hoạt động du học do trường tổ chức, khoảng một tháng không ở nhà.



Lúc bọn họ về đến nhà, chỉ có một mình chị Bình đang làm việc nhà.



Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, chị ấy ngẩn ra, sau đó chạy tới, gào khóc



Mạnh Tri Ngư luống cuống chân tay, lúng túng nói: “Chị này..



chị..



chị đừng khóc..” Chị Bình ngừng thút thít, ngơ ngác nhìn cô.



Phó Cẩm Hành ở bên cạnh giải thích: “Chị Bình, bây giờ cô ấy không nhớ chúng ta



Chị cũng đừng khóc nữa, mau lau nước mắt đi, cứ từ từ.”



Hẳn vỗ vai chị Bình, nở nụ cười an ủi



“Cho dù như thế nào, người về là tốt rồi.” Chị Bình khóc thút thít, lẩm bẩm nói



Sau đó, Phó Cẩm Hành dẫn Mạnh Tri Ngư đi khắp nhà.



Mỗi lần đẩy một cánh cửa phòng ra, hắn đều dùng về mặt chờ mong nhìn cô, hy vọng trong đầu cô sẽ có lúc lóe lên ánh sáng, nói không chừng sẽ nhớ lại điều gì đó.



Đáng tiếc là đi hết một vòng lớn, dù là đi vào phòng của Tân Tân đều không thể khiến cô nhớ lại điều gì cả.



“Tôi có thể đi vệ sinh không?” Nhịn cả buổi, Mạnh Tri Ngư nhỏ giọng hỏi



Phó Cẩm Hành khẽ day trán, dẫn cô đến phòng ngủ chính, chỉ phòng vệ sinh cho cô.



Mạnh Tri Ngư như được đại xá rời khỏi hắn, vẫn không quên khóa trái cửa phòng vệ sinh lại.



Cô vẫn rất sợ hắn, điều này làm Phó Cẩm Hành rất không vui.



Lúc ăn cơm tối, chị Bình làm vài món sở trường.



“Những món này đều là món bình thường em thích ăn nhất.” Chị ấy mang vẻ mặt chờ mong, nói.



“Cảm ơn chị.” Mạnh Tri Ngư cầm lấy đũa, gắp một miếng nhỏ đưa vào miệng, chậm rãi nhai nuốt



Nhìn vẻ mặt cô, không phải rất thích, nhưng cũng không ghét



Dường như không nỡ phụ sự vất vả của chị Bình, cô khách sáo nói cảm ơn: “Ngon lắm ạ.” Chị Bình thở dài một cái



Lúc nãy, Phó Cẩm Hành đã kể qua tình hình bây giờ của Hà Tư Ca cho chị ấy nghe, để chị ấy có sự chuẩn bị tâm lý rồi



Chị Bình không hiểu cái gì là mất trí nhớ hay không mất trí nhớ, chị ấy chỉ biết là chuyện như vậy lại xảy ra với hai người này, thực sự quá xót xa



Ăn tối xong, Mạnh Tri Ngư thấy Phó Cẩm Hành đi vào phòng sách, cô theo sau, muốn nói lại thôi.



Hắn hiểu cổ lo lắng mình không đủ xem trong chuyện của Tỉnh Tỉnh.



“Tỉnh Tỉnh là con gái của anh, từ lúc con bé được sinh ra đến bây giờ, anh còn chưa được tận mắt thấy nó, anh tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra chuyện gì, em hiểu không?”



Phó Cẩm Hành trình trọng cam kết



Mạnh Tri Ngư suy nghĩ một chút rồi gật đầu



Nói chuyện điện thoại với Lạc Tuyết thêm lần nữa, xác định mọi chuyện vẫn đang tiến triển, sau đó, Phó Cẩm Hành ngồi trước bàn đọc sách, xử lý một số công việc khẩn cấp



Mạnh Tri Ngư ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, cô giống như một học sinh tiểu học, tư thế ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, lưng thẳng tắp



Ngẩng đầu lên trông thấy vẻ mặt bất an của cô, Phó Cẩm Hành lập tức tháo kính xuống, đi tới cạnh cô



Cô gần như bật lên khỏi ghế, muốn bỏ chạy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom