• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (3 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-602

Chương 603: Chẳng phải là đang giả vờ yêu đương sao?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85528.png

Xem ảnh 2
85528_2.png
Nhìn Hoàng Thiên Thiên còn chưa đến hai mươi tuổi, ăn mặc vô cùng thời thượng, còn học một minh tinh nam đang hot nào đó cạo sạch tóc hai bên, kẻ ra từng đường hoa văn một. Còn quần áo hắn mặc trên người, dây chuyền đeo trên cổ, đồng hồ trên cổ tay, Phó Cẩm Hành tùy tiện quan sát một chút cũng đoán được giá cả đại khái. Cả người tên nhóc này phải đến mấy trăm nghìn tệ, chẳng trách còn nhỏ tuổi đã lái một chiếc Porsche diễu võ dương oai ở trên đường lớn.



“Các anh là ai? Có biết ba tôi là ai không hả? Đây là nhà tôi, mau cút đi!”



Mặc dù bị ấn lên ghế, nhưng Hoàng Thiên Thiên vẫn không sợ chết kêu gào.



Phó Cẩm Hành cười lạnh một tiếng: “Ba mày là ai, chẳng lẽ ba mày là Lý Cương à? Nhóc con, nếu ba mày đã không chịu dạy dỗ mày, vậy chỉ có thể để người khác dạy dỗ mày thôi!” Dứt lời, hắn nhấc chân lên đạp thẳng vào ngực Hoàng Thiên Thiên. Hoàng Thiên Thiên kêu thảm một tiếng, ngã từ trên ghế xuống, dùng tư thế chó ăn shit nằm bò trên sàn nhà, nửa ngày không nhúc nhích, chỉ phát ra tiếng rên rỉ trong miệng.



Còn những người khác của nhà họ Hoàng cũng đều bị người Tào Cảnh Đồng dẫn đến chế ngự rồi.



Hoàng Nhất Sơn ba Hoàng Thiên Thiên không có ở nhà, Phó Cẩm Hành vẫy tay, sai người đưa điện thoại đến bên tại Hoàng Thiên Thiên: “Tiểu công tử, gọi điện thoại cho ba mày, bảo ông ta về nhà.”



Rất nhanh, Hoàng Nhất Sơn đã vội vàng chạy về. Vừa vào đến nhà, ông ta đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình. Phản ứng đầu tiên của Hoàng Nhất Sơn là nhà có trộm.



Nhưng rất nhanh ông ta lại nhìn thấy Phó Cẩm Hành ngồi trên sô pha. Một giây tiếp theo, Hoàng Nhất Sơn thầm nói không xong rồi.



Sở dĩ ông ta mua một đống quà, dẫn Hoàng Thiên Thiên đích thân đi thăm Hoàng Anh, chính là vì giải quyết phiền phức cực lớn mà hắn đã gây ra.



“Hoàng Nhất Sơn, chắc ông biết tôi là ai, cũng biết tôi vì chuyện gì mới đến.” Phó Cẩm Hành khẽ cười một tiếng, mở miệng trước. Hắn cũng lười phí lời, đi thẳng vào vấn đề. Nghe thấy thế, Hoàng Nhất Sơn đã biết, cho dù mình có giả ngu cũng vô ích.



Ông ta chỉ đành gật đầu, khách sáo chào hỏi Phó Cẩm Hành: “Phó tổng, chào anh.”



Nhìn thấy ba mình lại ăn nói khép nép như vậy, Hoàng Thiên Thiên bị đạp một cước giận đến nỗi suýt hộc máu, hắn không nhịn được hổ lên: “Ba, ba, mau cứu con! Thằng ôn con này đạp con, ba phải trả thù giúp con!” Dù sao hắn mới mười chín tuổi, bình thường lại được bảo vệ quá tốt, căn bản không biết Phó Cẩm Hành đáng sợ chỗ nào, vì vậy vẫn dám nói năng lỗ mãng, lớn tiếng tố cáo.



Nghe vậy, mặt Hoàng Nhất Sơn biến sắc. Chỉ thấy ông ta nhanh chóng đi đến trước mặt Hoàng Thiên Thiên, nhấc tay lên cho hắn một cái bạt tai! “Mày im miệng cho tao! Cái thứ không hiểu chuyện, nhà ta sớm muộn gì cũng bị mày hại chết!” Hoàng Nhất Sơn mắng.



Ông ta không khoa trương, nếu như Hoàng Thiên Thiên còn phách lối như vậy nữa, xảy ra chuyện là điều sớm muộn. Không, đã xảy ra chuyện rồi, từ lúc Hoàng Nhất Sơn biết hắn lại đâm phải người nhà họ Phó, ông ta đã đứng ngồi không yên, đã mấy ngày liên tiếp ngủ không được ngon giấc. Nếu không, ông ta cũng sẽ không thấp kém đi cầu xin Hoàng Ảnh. Phải biết, những năm này, Hoàng Ảnh luôn là nỗi nhục trong mắt người nhà.



Nhưng chuyện đến nước này, Hoàng Nhất Sơn chỉ có thể vì con trai, lựa chọn cúi đầu.



Đánh xong một cái, ông ta quay người lại, mặt đầy vẻ khẩn cầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành: “Phó tổng, là tôi không biết cách dạy dỗ, hổ thẹn thay cho người làm ba. Mong anh đại nhân không chấp tiểu nhân, xin nương tay cho..” Dù sao Hoàng Nhất Sơn cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, cái gọi là đại trượng phu co được giãn được, cho nên, ông ta không cố gắng chống đỡ, mà tỏ ra yếu thể với Phó Cẩm Hành. Nếu như đổi thành người khác, có lẽ nể mặt nhau, hoặc là không muốn làm lớn chuyện, nếu đối phương đã cho bậc thang, vậy mình cũng phải xuống. Thế nhưng, Phó Cẩm Hành lại không phải là người khác. Hắn nhướng mày: “Em trai tôi vẫn còn ở trong bệnh viện, tay bó bột, mà con trai ông lại xách hành lý, đang chuẩn bị ra nước ngoài nghỉ ngơi, chuyện này khiến tôi không được thoải mái lắm.” Nói xong, Phó Cẩm Hành chỉ một cái túi du lịch trong góc, bên trong có hộ chiếu, vé máy bay, còn có một đống tiền mặt và thẻ ngân hàng, thậm chí còn có hai cái đồng hồ hàng hiệu. Xem ra, Hoàng Thiên Thiên chuẩn bị đầy đủ như vậy, là muốn chạy rồi.



Hoàng Nhất Sơn không nhịn được chửi lấy chửi để trong lòng, tên súc sinh, tao bảo mày ngoan ngoãn ở nhà đợi sóng gió qua đi, mày lại giấu tao lén chuồn đi, còn bị người ta bắt tại trận!



Chẳng trách Phó Cẩm Hành tức giận như vậy.



Chuyện đến nước này, Hoàng Nhất Sơn cũng không biết làm sao, chỉ nghe thấy ông ta nặng nề thở dài một tiếng, sắc mặt dường như trong nháy mắt già đi không ít. “Phó tổng, con nhỏ làm sai, đúng là nền phạt. Còn xử lý như thế nào, xin anh chỉ cho chúng tôi một con đường sáng. Tôi chỉ có một đứa con trai, là tôi quá cưng chiều nó...” Giọng điệu Hoàng Nhất Sơn vô cùng nặng nề, giống như cam chịu số phận rồi.



Từ trước đến nay chưa từng thấy người ta luôn hăm hở của mình mất mặt, lại chủ động cúi đầu như vậy, Hoàng Thiên Thiên bị ăn một bạt tai khó mà tin được nhìn Hoàng Nhất Sơn, nhưng má đau rát, hắn cũng không dám nói gì nữa.



Phó Cẩm Hành hừ lạnh một tiếng, không nói ngay. Hắn chính là cố ý muốn giày vò Hoàng Nhất Sơn và Hoàng Thiên Thiên, tuyệt đối không thể để cho bọn họ quá thoải mái được.



Phó Cẩm Thiêm vẫn phải ở bệnh viện gần nửa tháng, càng đừng nói là bị thương đến xương cốt phải dưỡng bệnh một trăm ngày. Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Phó Cẩm Hành lại tức giận không có chỗ phát tiết.



Qua một lúc lâu, Phó Cẩm Hành mới chậm rãi nói: “Tôi nghe người ta nói, Hoàng Ảnh là thân thích của ông, chỉ có điều trước kia mấy người không qua lại gì, đúng không?” Hoàng Nhất Sơn đương nhiên cũng biết quan hệ của Hoàng Anh và Phó Trí Uyên. Bây giờ nghe thấy Phó Cẩm Hành hỏi như vậy, ông ta đã hiểu đại khái rồi, Phó Cẩm Hành đây là muốn thanh lý môn hộ. Dù sao, chuyện liên quan đến danh tiếng và thể diện của nhà họ Phó, sự tồn tại của Hoàng Ảnh thật sự chẳng khác nào giẫm lên tôn nghiêm của cả gia tộc. Rất nhiều người có tiền đều có con riêng, cái này mặc dù là sự thật, nhưng kiểu tình nhân được cưng chiều lại phách lối như Hoàng Ảnh đúng là không nhiều.



Hoàng Nhất Sơn tạm thời vẫn không biết chuyện đứa bé đã chết, ông ta cũng tưởng là Hoàng Ảnh sắp sinh một đứa con trai cho Phó Trí Uyên, sau đó mẹ dựa vào con, thành công lên chức.



“Đúng, chúng tôi luôn không liên lạc gì. Lần này, tôi cũng là hết cách nên mới đi cầu xin bà ta.” Nghĩ đến đây, Hoàng Nhất Sơn lập tức trả lời, không dám giấu giếm gì nữa. Nếu Phó Cẩm Hành đã chủ động nhắc đến Hoàng Ảnh, vậy là chứng minh hắn đã biết chuyện mình đặc biệt đi tìm bà ta rồi.



“Chuyện của bà ta và ba tôi đã không phải là bí mật gì nữa, tin là ông cũng biết. Trước đây tôi luôn mở một mắt nhắm một mắt, là bởi vì lười để ý tới, cũng cứ mặc kệ như vậy. Có điều, trước khác nay khác, gần đây tôi lại muốn quản, còn cân ông giúp đỡ nữa.” Phó Cẩm Hành lười biếng nói.



Mắt Hoàng Nhất Sơn sáng lên: “Tôi có thể làm gì?”



Một người là em gái họ, một người là con trai, ai xa ai gần, đương nhiên ông ta biết rõ. Đừng nói là vì Hoàng Thiên Thiên mà phản bội Hoàng Anh, cho dù nghiêm trọng hơn, Hoàng Nhất Sơn cũng chịu, chỉ cần có thể giữ được con trai.



Ông ta đã sớm nghe nói thủ đoạn cứng rắn của Phó Cẩm Hành. Nếu quả thật chọc giận hắn, nói không chừng ngày nào đó Hoàng Thiên Thiên sẽ vô duyên vô cớ chết ở bên ngoài, ngay cả nguyên nhân cái chết cũng không tra ra được. Hoàng Nhất Sơn tuyệt đối không hy vọng xảy ra loại chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!



“Nếu ông đã sảng khoái như vậy, thể thì tôi nói thẳng, nghe nói ông rất có uy tín trong gia tộc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do ông ra mặt giải quyết, cho nên, tôi hy vọng ông có thể nghĩ cách nhanh chóng khiến Hoàng Ảnh dẫn hai cô con gái về nhà mẹ đẻ sống.”.



Mặc dù Phó Cẩm Hành nói uyển chuyển, có điều, Hoàng Nhất Sơn vẫn nghe hiểu. Nhưng ông ta vẫn do dự: “Nhưng không phải bà ta sắp sinh rồi sao? Lại phải ở cữ nữa, tôi...” Phó Cẩm Hành ngắt lời Hoàng Nhất Sơn: “Không sai, phụ nữ ở cữ là chuyện lớn, chẳng lẽ không nên để người thân thiết chăm sóc sao? Ba mẹ Hoàng Ảnh đều về hưu rồi, cả ngày ở nhà, chăm sóc con gái, tôi thấy vô cùng thích hợp.”



Hoàng Nhất Sơn không dám phản bác, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, không sai, không sai.” Cho dù Phó Cẩm Hành nói mặt trời mọc ở hướng Tây, bây giờ ông ta cũng không dám nói một chữ không.



“Con người tôi đây không bao che khuyết điểm, nói thật, chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình bà ta. Có điều, người nhà chung quy vẫn là người nhà, còn chuyện giải quyết ba tôi như thế nào thì là việc của tôi. Nếu như còn để tôi nghe thấy một số tin tức liên quan đến Hoàng Ảnh khiến tôi không vui, thì đó là chuyện của ông rồi.”



Phó Cẩm Hành khẽ híp mắt lại, giọng nói tăng thêm phần uy hiếp. Hoàng Nhất Sơn lại gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”



Giải quyết êm êm rồi, Phó Cẩm Hành đứng lên, phất tay. Hoàng Thiên Thiên lập tức được người nhấc lên, Tào Cảnh Đồng dẫn mấy người đưa hắn ra phía cửa. Thấy vậy, Hoàng Nhất Sơn cuống lên, ông ta đuổi theo hai bước, lo lắng hỏi: “Phó tổng, tôi đồng ý với anh.”



Biết Hoàng Nhất Sơn muốn nói với mình cái gì, Phó Cẩm Hành ra dầu, bảo ông ta không cần nói thêm nữa. “Thứ nhất, tôi muốn bảo đảm ông không lừa gạt tối, có thể giải quyết chuyện Hoàng Ảnh. Thứ hai, đứa con trai này của ông thật sự quá kém, tôi dạy dỗ nó thay ông, ông nên cảm ơn tôi.”



Hoàng Nhất Sơn mấp máy môi, chỉ đành cúi đầu xuống.



“Ba, ba... mau cứu con...”



Hoàng Thiên Thiên bị đưa ra khỏi nhà, nhét vào trong một chiếc xe, chế hắn quá ồn ào, Tào Cảnh Đồng đưa mắt ra hiệu, lập tức có người đập lên cổ hắn một cái, đánh ngất hắn.



“Phù, yên tĩnh hơn nhiều rồi.” Tào Cảnh Đồng nhún vai, cũng ngồi vào trong xe. Rời khỏi nhà họ Hoàng, tâm trạng Phó Cẩm Hành hình như không tệ.



Có thể sử dụng một người đáng ghét đi đối phó với một người đáng ghét khác, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, tiết kiệm năng lượng hiệu suất cao, cũng coi như tái chế đồ bỏ, cống hiến một phần của mình vì sự nghiệp bảo vệ môi trường.



Đương nhiên hơn rất vui.



“Đến công ty.”



Phó Cẩm Hành nói với tài xế.



Đến Phó thị, vừa ra khỏi thang máy, trợ lý thứ hai của Phó Cẩm Hành đã lập tức có chút căng thẳng nghênh đón, nhẹ giọng nói: “Anh Phó, ba anh đến rồi, đang đợi anh ở trong phòng làm việc.”



Phó Trí Uyên đến rồi? Thật là hiếm thấy, ông ta hoàn toàn không có hứng với việc làm ăn, bình thường hai ba năm cũng không đến công ty một lần. “Tôi biết rồi, đi pha trà Đại Hồng Bào đi, ông ấy thích.”



Phó Cẩm Hành gật đầu, lại dặn dò một câu, lúc này mới bước vào phòng làm việc. Tào Cảnh Đồng ở phía sau rất thức thời dừng bước lại, không tiến lên.



“Trợ lý Tào, có phải xảy ra chuyện gì không? Tại sao tự dưng ba của sếp lại đến đây?” Trợ lý thứ hai thần bí dò hỏi, ở trong mắt mọi người, Tào Cảnh Đồng chính là bạn của đám chị em phụ nữ, còn là tay thiện nghệ bát quái nữa. Tin tức cậu ta cung cấp vĩnh viễn là mới nhất, hơn nữa tuyệt đối chính xác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom