Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-600
Chương 601: Đương nhiên anh sẽ để ý
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn thấy cảnh trước mặt, Phó Cẩm Hành chỉ cảm thấy buồn cười.
Nói một cách công bằng, cảm xúc của hắn đối với Minh Duệ Viễn khá phức tạp.
Cứ nghĩ thật ra cậu ta là con của một người bạn cũ, hơn nữa, từ nhỏ đã không có cha mẹ, Phó Cẩm Hành lại cảm khái.
Nhưng mà, đây lại là một đứa trẻ làm người ta không thông cảm nổi.
“Tiếc là vẫn chưa đủ cay, em phải cho thêm chút gia vị.”
Hà Tư Ca - người luôn luôn không cay không vui - hô lên, tay trái cô cầm đũa, tay phải cầm muôi vớt, luôn tay luôn chân.
Ăn một lúc, cô vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng VIP, đến khu gia vị bên ngoài.
“Thật ra tôi căn bản không thể ăn cay. Thấy không, ngay cả tai cũng đỏ lên rồi.”
Nhìn ra dáng vẻ quẫn bách của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành bê một bình trà đến, tốt bụng rót cho cậu ta một cốc trà lạnh.
Cậu ta vội vàng nhận lấy, một hơi uống cạn.
“Không thể ăn thì ăn ít đi, hoặc là không ăn nữa, sao phải cố?” Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi buồn cười.
Ngay cả người làm chồng như hắn cũng không miễn cưỡng bản thân, có thể ăn thì ăn, thế mà thằng nhóc này lại cứ thích sĩ diện.
“Anh biết cái gì? Bây giờ đây là điều duy nhất tôi có thể làm với chị ấy. Nếu không bởi vì ăn lẩu, bây giờ tâm trạng chị ấy đang tốt, anh tưởng chị ấy sẽ nói chuyện với tôi sao?”
Minh Duệ Viễn cụp mắt xuống suy nghĩ, rầu rĩ nói.
Nghe xong lý do của cậu ta, Phó Cẩm Hành không thể nhịn được cười.
Thì ra, lại là vì điều này…
“Này, thằng nhóc kia, không phải cậu thích vợ tôi thật đấy chứ?”
Thật ra trước đó Phó Cẩm Hành chưa bao giờ coi Minh Duệ Viễn là tình địch.
Mặc dù cậu ta trưởng thành sớm lại nhạy cảm, nhưng ai lại đi coi một đứa bé vẫn chưa đến tuổi trưởng thành là tình địch chứ?
“Mở miệng ra là tên nhóc kia, theo tôi thấy, anh mới là ông già đấy! Nói ai là tên nhóc, ai nhỏ, có muốn móc ra so sánh không?”
Minh Duệ Viễn nổi giận đùng đùng hỏi.
Minh Duệ Viễn cảm thấy mình đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi.
Nhưng những người này lại luôn coi cậu ta như một đứa trẻ.
Phó Cẩm Hành đã như thế thì thôi, nhưng ngay cả Hà Tư Ca cũng thế!
Cho dù mặt đối mặt, chưa bao giờ cô nhìn cậu ta như một người đàn ông!
“Đàn ông dung tục sẽ không được phụ nữ thích.”
Phó Cẩm Hành gắp một miếng thịt cho vào miệng, đợi đến khi nuốt xong, hắn mới ung dung nói.
Vốn định phản bác lại vài câu, nhưng Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn cũng không nói sai.
“Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể lớn hơn phụ nữ vài tuổi, phụ nữ lại không thể lớn hơn đàn ông vài tuổi? Phó Cẩm Hành, anh chỉ hơn ở chỗ nhiều tuổi hơn tôi, tôi không tin mình kém anh!”
Im lặng mấy giây, Minh Duệ Viễn bất bình lên án.
“Được, vậy thì lấy bản lĩnh thật ra cho tôi xem xem, nếu không, tôi vẫn sẽ tiếp tục coi cậu như một đứa trẻ, căn bản là không đáng để tôi bận tâm.” Phó Cẩm Hành phớt lờ sự khiêu khích của cậu ta, ngược lại tranh thủ thời gian để bỏ những món Hà Tư Ca thích ăn vào trong nồi.
Quả nhiên, đến khi nhúng chín, Hà Tư Ca cũng cầm một bát gia vị trở lại.
“Còn nóng đấy, em ăn đi, vừa nhúng xong.” Phó Cẩm Hành cười nói.
“Tốt quá, em thích nhất cuộc sống chỉ cần ngồi đợi người khác phục vụ này đấy, ha ha! Đây là phần thưởng cho anh!”
Hà Tư Ca vui vẻ gắp một miếng thịt bò đặt vào cái bát trước mặt hắn.
Minh Duệ Viễn ngồi ở bên cạnh đỏ mắt đợi cả nửa ngày, kết quả Hà Tư Ca đã cúi đầu tiếp tục ăn, chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành không nhìn nổi nữa, lại rót cho cậu ta một cốc trà lạnh.
Không biết có phải bởi vì bị kích thích không mà hai ngày sau đúng lúc là cuối tuần, Minh Duệ Viễn hoàn toàn không xuất hiện, ngay cả bệnh viện cũng không đến.
Đoàn Phù Quang nghe lời Tào Cảnh Đồng, cũng không đi đưa canh cho cậu ta mỗi ngày, để tránh bị người khác phát hiện mối quan hệ của hai người.
Nhưng cô vẫn không quá yên tâm, còn đặc biệt mời một người rất có kinh nghiệm đến dạy nấu ăn, ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon mang đến cho Tào Cảnh Đồng.
“Kỳ lạ, nếu tính cả ngày hôm nay, tên nhóc đó đã ba ngày không xuất hiện rồi, có khi nào cậu ta xảy ra chuyện rồi không?”
Sáng thứ hai, Tào Cảnh Đồng vừa làm xong thủ tục xuất việc, không nhịn được liền liên lạc với Phó Cẩm Hành.
“Điều này quả thật không phù hợp với tính cách của cậu ta. Để tôi gọi điện thoại cho cậu ta xem.”
Phó Cẩm Hành vừa dứt lời đã nghe thấy có chuông điện thoại gọi đến.
“Tôi có điện thoại, cúp máy trước đây.”
Hắn nhận điện thoại, thì ra là Minh Duệ Viễn.
“Cậu đi đâu mấy ngày nay thế?” Phó Cẩm Hành cau mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Tuy cậu ta không thể nào khiến người khác yên tâm, nhưng phần lớn thời gian vẫn coi như đáng tin, đột nhiên biến mất hai ba ngày, nhất định là có nguyên nhân.
“Trong điện thoại không nói rõ được, anh tìm một nơi an toàn, gọi cả Tào Cảnh Đồng nữa, tôi có phát hiện lớn!”
Cổ họng Minh Duệ Viễn gần khản đặc, qua điện thoại, Phó Cẩm Hành cũng có thể nhận ra được vẻ mệt mỏi.
Hắn lập tức nói: “Chỗ lần trước đi, yên tâm, rất an toàn. Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
“Được.”
Ba người nhanh chóng gặp nhau, vừa thấy Minh Duệ Viễn là Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng đều có chút bất ngờ, hai người bọn họ đồng thanh hỏi: “Cậu đi làm gì thế?”
Cậu ta râu ria lún phún, mặt cũng chưa rửa, đầu tóc rối bời.
“Chạy đi chạy lại nghìn cây số, các anh nói xem?”
Minh Duệ Viễn uống nước ừng ực, chẳng thèm quan tâm gì đến hình tượng nữa.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Phó Cẩm Hành ngồi xuống, tò mò hỏi.
“Người này chết rồi.” Minh Duệ Viễn đặt cốc nước xuống, lấy một bức ảnh ra khỏi túi ái trước ngực, trên ảnh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Tào Cảnh Đồng nhìn kỹ, thất thanh nói: “Đây không phải là thư ký của Minh Đạt sao? Lúc ở bệnh viện, anh ta còn đến thăm tôi!”
Minh Duệ Viễn gật đầu: “Đúng vậy, anh ta là thư ký của Minh Đạt, bình thường Minh Đạt không đến công ty, cho dù có chuyện gì cũng đều là thư ký này xử lý giúp ông ta.
Cậu ta xếp mấy bức ảnh thành hàng, trên đó có một chiếc xe bị đụng đến suýt nữa không nhìn ra được hình dạng ban đầu, cảm giác như được chụp tại hiện trường vụ tai nạn.
“Thật ra, tôi cũng chỉ tình cờ biết được chuyện này. Ngày đó ăn lẩu xong, tôi quay về công ty, nhìn thấy một nhân viên bảo vệ đang trực ban trong hầm để xe. Trước đó rảnh rỗi không có việc gì làm nên tôi đã từng nói chuyện với anh ta vài lần, anh ta nói với tôi, anh ta mới mua được một chiếc xe cũ rất tốt mà chưa đến năm mươi nghìn tệ, đúng là nhặt được báu vật.”
Minh Duệ Viễn cũng không vòng vo, cậu ta tiếp tục nói một hơi: “Tôi hỏi mới biết, chiếc xe kia chính là thư ký của Minh Đạt bán cho anh ta, anh ta nói với nhân viên bảo vệ kia là sắp về quê mua xe mới, cho nên dứt khoát bán xe cũ đi, tiền không thành vấn đề, coi như thanh lý. Nhân viên bảo vệ nói với tôi là nhìn dáng vẻ anh ta lúc đó giống như phát tài rồi vậy, đi đứng thôi mà cứ như sắp bay lên.”
Nghe đến đó, vẻ mặt Phó Cẩm Hành lộ ra chút đăm chiêu.
Tào Cảnh Đồng cũng nhịn không được nói: “Chẳng lẽ là một khoản tiền bất chính rơi từ trên trời xuống à? Một thư ký, bình thường tiền lương sẽ không quá cao, nhưng lại bán xe rất hào phóng, còn muốn về quê, sao tôi lại có cảm giá như áo gấm về làng là thế nào nhỉ.”
“Tiền bất chính hay không thì tôi không biết, tôi thấy là chết đột ngột mới đúng.”
Minh Duệ Viễn chỉ vào bức ảnh kia: “Tai nạn xe, chết ngay tại chỗ. May mà đứa con ba tuổi không có ở trên xe, chỉ có anh ta và vợ anh ta.”
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nghe thấy thế, Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng vẫn có cảm giác sợ hãi đến lạnh người.
“Tôi đặc biệt chạy đến quê của anh ta, chính là muốn tìm hiểu xem chuyện này có liên quan gì đến Minh Đạt không. Đáng tiếc là không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi không tin lại có chuyện trùng hợp đến vậy, các anh nói xem?”
Mặc dù vẻ mặt Minh Duệ Viễn mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại rất sáng đến dọa người, cậu ta nhìn chằm chằm hai người kia.
Ba người trao đổi ánh mắt, tất cả đều có cảm giác rằng có chuyện gì đó rất bất thường.
Thư ký của Minh Đạt chết oan uổng, rất rõ ràng đây không chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, vị trí của vụ tai nạn nằm cách rất xa Trung Hải, nếu như không phải Minh Duệ Viễn bình thường hay tám nhảm với nhân viên, vô tình nghe được tin tức thì căn bản là sẽ không có ai biết được vụ tai nạn này.
Tất cả đều có vẻ như thần không biết quỷ không hay…
Là ai muốn diệt trừ người này, đáp án không cần nói cũng biết.
“Nhưng vì sao Minh Đạt một mặt làm ra vẻ muốn giao công ty cho cậu thừa kế, một mặt lại muốn sai người đi giết cậu?” Tào Cảnh Đồng nghi hoặc hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Nói không chừng là phát hiện con trai ruột của mình chưa chết, cho nên không cần đứa con trai rẻ tiền này nữa.” Minh Duệ Viễn bĩu môi, bày tỏ cậu ta cũng không rõ lắm.
“Có lẽ động cơ của Minh Đạt cũng không có lợi ích gì, chỉ là muốn trì hoãn thời gian mà thôi. A Viễn, Minh Đạt đã muốn giết cậu rồi, cho dù bây giờ cậu không muốn đi theo chúng tôi thì cũng đã không còn lựa chọn nào khác.”
Phó Cẩm Hành không chút khách sáo chỉ ra tình cảnh của Minh Duệ Viễn lúc này.
“Anh không nói tôi cũng biết, đều là do anh hại cả đấy.”
Minh Duệ Viễn thở dài, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta thì dường như cũng không thật sự quá đau lòng hoặc là quá sợ hãi.
“Cậu có át chủ bài à?” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, lập tức hiểu ra.
“Đương nhiên, không phải anh sẽ cho là tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào mà đã dám đối chọi với lão cáo già đó chứ? Tôi cũng đâu có ngốc, cũng chẳng chán sống, sao phải làm chuyện không có não này?” Minh Duệ Viễn cong khóe miệng lên, hỏi ngược lại hắn.
Vậy thì tốt.
Nghe cậu ta nói vậy, Phó Cẩm Hành yên tâm rồi.
Hắn chỉ biết, trước khi Minh Duệ Tư chết, chắc chắn “hắn” sẽ không thể không sắp xếp xong xuôi mọi thứ mà ra đi như vậy.
“Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Tào Cảnh Đồng suy nghĩ một chút lại nói, “Không thể không lên kế hoạch trước. Nếu còn chậm trễ, tôi sợ lại có người mất mạng.”
Một lần không thành công, nói không chừng Minh Đạt sẽ ra tay thêm lần nữa.
Huống hồ, ông ta đã thực hiện mấy lần rồi, thêm một hai lần nữa cũng chẳng là gì.
“Đúng là phải chuẩn bị, sự an toàn của A Viễn là quan trọng nhất. Có điều, dựa vào sự thông minh tài trí của cậu, tôi tin cậu sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành mỉm cười: “Cho dù tới đây để gặp chúng tôi, cậu cũng đã rất đề phòng, như vậy thì những tên thuộc hạ của Minh Đạt chắc sẽ không làm gì được cậu.”
Minh Duệ Viễn bị vạch trần có chút xấu hổ: “Đây không phải là do tôi cẩn thận sao, làm vậy cũng không phải là không tin tưởng các anh.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy khẩu súng kẹp ở giữa đầu gối ra, là ở nơi đầu gối chứ không phải ở sau thắt lưng.
Tào Cảnh Đồng nhìn thấy mà nghẹn họng: “Cậu lại mang theo thứ này tới chúng tôi à?”
Đây không chỉ là không tin bọn họ, mà là đối xử với bọn họ như kẻ thù đấy chứ!
“Cẩn thận một chút bao giờ cũng tốt.”
Minh Duệ Viễn ra sức bao biện cho hành vi của mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nói một cách công bằng, cảm xúc của hắn đối với Minh Duệ Viễn khá phức tạp.
Cứ nghĩ thật ra cậu ta là con của một người bạn cũ, hơn nữa, từ nhỏ đã không có cha mẹ, Phó Cẩm Hành lại cảm khái.
Nhưng mà, đây lại là một đứa trẻ làm người ta không thông cảm nổi.
“Tiếc là vẫn chưa đủ cay, em phải cho thêm chút gia vị.”
Hà Tư Ca - người luôn luôn không cay không vui - hô lên, tay trái cô cầm đũa, tay phải cầm muôi vớt, luôn tay luôn chân.
Ăn một lúc, cô vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng VIP, đến khu gia vị bên ngoài.
“Thật ra tôi căn bản không thể ăn cay. Thấy không, ngay cả tai cũng đỏ lên rồi.”
Nhìn ra dáng vẻ quẫn bách của Minh Duệ Viễn, Phó Cẩm Hành bê một bình trà đến, tốt bụng rót cho cậu ta một cốc trà lạnh.
Cậu ta vội vàng nhận lấy, một hơi uống cạn.
“Không thể ăn thì ăn ít đi, hoặc là không ăn nữa, sao phải cố?” Phó Cẩm Hành cảm thấy hơi buồn cười.
Ngay cả người làm chồng như hắn cũng không miễn cưỡng bản thân, có thể ăn thì ăn, thế mà thằng nhóc này lại cứ thích sĩ diện.
“Anh biết cái gì? Bây giờ đây là điều duy nhất tôi có thể làm với chị ấy. Nếu không bởi vì ăn lẩu, bây giờ tâm trạng chị ấy đang tốt, anh tưởng chị ấy sẽ nói chuyện với tôi sao?”
Minh Duệ Viễn cụp mắt xuống suy nghĩ, rầu rĩ nói.
Nghe xong lý do của cậu ta, Phó Cẩm Hành không thể nhịn được cười.
Thì ra, lại là vì điều này…
“Này, thằng nhóc kia, không phải cậu thích vợ tôi thật đấy chứ?”
Thật ra trước đó Phó Cẩm Hành chưa bao giờ coi Minh Duệ Viễn là tình địch.
Mặc dù cậu ta trưởng thành sớm lại nhạy cảm, nhưng ai lại đi coi một đứa bé vẫn chưa đến tuổi trưởng thành là tình địch chứ?
“Mở miệng ra là tên nhóc kia, theo tôi thấy, anh mới là ông già đấy! Nói ai là tên nhóc, ai nhỏ, có muốn móc ra so sánh không?”
Minh Duệ Viễn nổi giận đùng đùng hỏi.
Minh Duệ Viễn cảm thấy mình đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi.
Nhưng những người này lại luôn coi cậu ta như một đứa trẻ.
Phó Cẩm Hành đã như thế thì thôi, nhưng ngay cả Hà Tư Ca cũng thế!
Cho dù mặt đối mặt, chưa bao giờ cô nhìn cậu ta như một người đàn ông!
“Đàn ông dung tục sẽ không được phụ nữ thích.”
Phó Cẩm Hành gắp một miếng thịt cho vào miệng, đợi đến khi nuốt xong, hắn mới ung dung nói.
Vốn định phản bác lại vài câu, nhưng Minh Duệ Viễn suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn cũng không nói sai.
“Dựa vào cái gì mà đàn ông có thể lớn hơn phụ nữ vài tuổi, phụ nữ lại không thể lớn hơn đàn ông vài tuổi? Phó Cẩm Hành, anh chỉ hơn ở chỗ nhiều tuổi hơn tôi, tôi không tin mình kém anh!”
Im lặng mấy giây, Minh Duệ Viễn bất bình lên án.
“Được, vậy thì lấy bản lĩnh thật ra cho tôi xem xem, nếu không, tôi vẫn sẽ tiếp tục coi cậu như một đứa trẻ, căn bản là không đáng để tôi bận tâm.” Phó Cẩm Hành phớt lờ sự khiêu khích của cậu ta, ngược lại tranh thủ thời gian để bỏ những món Hà Tư Ca thích ăn vào trong nồi.
Quả nhiên, đến khi nhúng chín, Hà Tư Ca cũng cầm một bát gia vị trở lại.
“Còn nóng đấy, em ăn đi, vừa nhúng xong.” Phó Cẩm Hành cười nói.
“Tốt quá, em thích nhất cuộc sống chỉ cần ngồi đợi người khác phục vụ này đấy, ha ha! Đây là phần thưởng cho anh!”
Hà Tư Ca vui vẻ gắp một miếng thịt bò đặt vào cái bát trước mặt hắn.
Minh Duệ Viễn ngồi ở bên cạnh đỏ mắt đợi cả nửa ngày, kết quả Hà Tư Ca đã cúi đầu tiếp tục ăn, chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành không nhìn nổi nữa, lại rót cho cậu ta một cốc trà lạnh.
Không biết có phải bởi vì bị kích thích không mà hai ngày sau đúng lúc là cuối tuần, Minh Duệ Viễn hoàn toàn không xuất hiện, ngay cả bệnh viện cũng không đến.
Đoàn Phù Quang nghe lời Tào Cảnh Đồng, cũng không đi đưa canh cho cậu ta mỗi ngày, để tránh bị người khác phát hiện mối quan hệ của hai người.
Nhưng cô vẫn không quá yên tâm, còn đặc biệt mời một người rất có kinh nghiệm đến dạy nấu ăn, ngày nào cũng nấu đồ ăn ngon mang đến cho Tào Cảnh Đồng.
“Kỳ lạ, nếu tính cả ngày hôm nay, tên nhóc đó đã ba ngày không xuất hiện rồi, có khi nào cậu ta xảy ra chuyện rồi không?”
Sáng thứ hai, Tào Cảnh Đồng vừa làm xong thủ tục xuất việc, không nhịn được liền liên lạc với Phó Cẩm Hành.
“Điều này quả thật không phù hợp với tính cách của cậu ta. Để tôi gọi điện thoại cho cậu ta xem.”
Phó Cẩm Hành vừa dứt lời đã nghe thấy có chuông điện thoại gọi đến.
“Tôi có điện thoại, cúp máy trước đây.”
Hắn nhận điện thoại, thì ra là Minh Duệ Viễn.
“Cậu đi đâu mấy ngày nay thế?” Phó Cẩm Hành cau mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Tuy cậu ta không thể nào khiến người khác yên tâm, nhưng phần lớn thời gian vẫn coi như đáng tin, đột nhiên biến mất hai ba ngày, nhất định là có nguyên nhân.
“Trong điện thoại không nói rõ được, anh tìm một nơi an toàn, gọi cả Tào Cảnh Đồng nữa, tôi có phát hiện lớn!”
Cổ họng Minh Duệ Viễn gần khản đặc, qua điện thoại, Phó Cẩm Hành cũng có thể nhận ra được vẻ mệt mỏi.
Hắn lập tức nói: “Chỗ lần trước đi, yên tâm, rất an toàn. Bây giờ tôi sẽ qua đó.”
“Được.”
Ba người nhanh chóng gặp nhau, vừa thấy Minh Duệ Viễn là Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng đều có chút bất ngờ, hai người bọn họ đồng thanh hỏi: “Cậu đi làm gì thế?”
Cậu ta râu ria lún phún, mặt cũng chưa rửa, đầu tóc rối bời.
“Chạy đi chạy lại nghìn cây số, các anh nói xem?”
Minh Duệ Viễn uống nước ừng ực, chẳng thèm quan tâm gì đến hình tượng nữa.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Phó Cẩm Hành ngồi xuống, tò mò hỏi.
“Người này chết rồi.” Minh Duệ Viễn đặt cốc nước xuống, lấy một bức ảnh ra khỏi túi ái trước ngực, trên ảnh là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Tào Cảnh Đồng nhìn kỹ, thất thanh nói: “Đây không phải là thư ký của Minh Đạt sao? Lúc ở bệnh viện, anh ta còn đến thăm tôi!”
Minh Duệ Viễn gật đầu: “Đúng vậy, anh ta là thư ký của Minh Đạt, bình thường Minh Đạt không đến công ty, cho dù có chuyện gì cũng đều là thư ký này xử lý giúp ông ta.
Cậu ta xếp mấy bức ảnh thành hàng, trên đó có một chiếc xe bị đụng đến suýt nữa không nhìn ra được hình dạng ban đầu, cảm giác như được chụp tại hiện trường vụ tai nạn.
“Thật ra, tôi cũng chỉ tình cờ biết được chuyện này. Ngày đó ăn lẩu xong, tôi quay về công ty, nhìn thấy một nhân viên bảo vệ đang trực ban trong hầm để xe. Trước đó rảnh rỗi không có việc gì làm nên tôi đã từng nói chuyện với anh ta vài lần, anh ta nói với tôi, anh ta mới mua được một chiếc xe cũ rất tốt mà chưa đến năm mươi nghìn tệ, đúng là nhặt được báu vật.”
Minh Duệ Viễn cũng không vòng vo, cậu ta tiếp tục nói một hơi: “Tôi hỏi mới biết, chiếc xe kia chính là thư ký của Minh Đạt bán cho anh ta, anh ta nói với nhân viên bảo vệ kia là sắp về quê mua xe mới, cho nên dứt khoát bán xe cũ đi, tiền không thành vấn đề, coi như thanh lý. Nhân viên bảo vệ nói với tôi là nhìn dáng vẻ anh ta lúc đó giống như phát tài rồi vậy, đi đứng thôi mà cứ như sắp bay lên.”
Nghe đến đó, vẻ mặt Phó Cẩm Hành lộ ra chút đăm chiêu.
Tào Cảnh Đồng cũng nhịn không được nói: “Chẳng lẽ là một khoản tiền bất chính rơi từ trên trời xuống à? Một thư ký, bình thường tiền lương sẽ không quá cao, nhưng lại bán xe rất hào phóng, còn muốn về quê, sao tôi lại có cảm giá như áo gấm về làng là thế nào nhỉ.”
“Tiền bất chính hay không thì tôi không biết, tôi thấy là chết đột ngột mới đúng.”
Minh Duệ Viễn chỉ vào bức ảnh kia: “Tai nạn xe, chết ngay tại chỗ. May mà đứa con ba tuổi không có ở trên xe, chỉ có anh ta và vợ anh ta.”
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nghe thấy thế, Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng vẫn có cảm giác sợ hãi đến lạnh người.
“Tôi đặc biệt chạy đến quê của anh ta, chính là muốn tìm hiểu xem chuyện này có liên quan gì đến Minh Đạt không. Đáng tiếc là không có chứng cứ xác thực, nhưng tôi không tin lại có chuyện trùng hợp đến vậy, các anh nói xem?”
Mặc dù vẻ mặt Minh Duệ Viễn mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại rất sáng đến dọa người, cậu ta nhìn chằm chằm hai người kia.
Ba người trao đổi ánh mắt, tất cả đều có cảm giác rằng có chuyện gì đó rất bất thường.
Thư ký của Minh Đạt chết oan uổng, rất rõ ràng đây không chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, vị trí của vụ tai nạn nằm cách rất xa Trung Hải, nếu như không phải Minh Duệ Viễn bình thường hay tám nhảm với nhân viên, vô tình nghe được tin tức thì căn bản là sẽ không có ai biết được vụ tai nạn này.
Tất cả đều có vẻ như thần không biết quỷ không hay…
Là ai muốn diệt trừ người này, đáp án không cần nói cũng biết.
“Nhưng vì sao Minh Đạt một mặt làm ra vẻ muốn giao công ty cho cậu thừa kế, một mặt lại muốn sai người đi giết cậu?” Tào Cảnh Đồng nghi hoặc hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Nói không chừng là phát hiện con trai ruột của mình chưa chết, cho nên không cần đứa con trai rẻ tiền này nữa.” Minh Duệ Viễn bĩu môi, bày tỏ cậu ta cũng không rõ lắm.
“Có lẽ động cơ của Minh Đạt cũng không có lợi ích gì, chỉ là muốn trì hoãn thời gian mà thôi. A Viễn, Minh Đạt đã muốn giết cậu rồi, cho dù bây giờ cậu không muốn đi theo chúng tôi thì cũng đã không còn lựa chọn nào khác.”
Phó Cẩm Hành không chút khách sáo chỉ ra tình cảnh của Minh Duệ Viễn lúc này.
“Anh không nói tôi cũng biết, đều là do anh hại cả đấy.”
Minh Duệ Viễn thở dài, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta thì dường như cũng không thật sự quá đau lòng hoặc là quá sợ hãi.
“Cậu có át chủ bài à?” Phó Cẩm Hành híp mắt lại, lập tức hiểu ra.
“Đương nhiên, không phải anh sẽ cho là tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào mà đã dám đối chọi với lão cáo già đó chứ? Tôi cũng đâu có ngốc, cũng chẳng chán sống, sao phải làm chuyện không có não này?” Minh Duệ Viễn cong khóe miệng lên, hỏi ngược lại hắn.
Vậy thì tốt.
Nghe cậu ta nói vậy, Phó Cẩm Hành yên tâm rồi.
Hắn chỉ biết, trước khi Minh Duệ Tư chết, chắc chắn “hắn” sẽ không thể không sắp xếp xong xuôi mọi thứ mà ra đi như vậy.
“Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Tào Cảnh Đồng suy nghĩ một chút lại nói, “Không thể không lên kế hoạch trước. Nếu còn chậm trễ, tôi sợ lại có người mất mạng.”
Một lần không thành công, nói không chừng Minh Đạt sẽ ra tay thêm lần nữa.
Huống hồ, ông ta đã thực hiện mấy lần rồi, thêm một hai lần nữa cũng chẳng là gì.
“Đúng là phải chuẩn bị, sự an toàn của A Viễn là quan trọng nhất. Có điều, dựa vào sự thông minh tài trí của cậu, tôi tin cậu sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành mỉm cười: “Cho dù tới đây để gặp chúng tôi, cậu cũng đã rất đề phòng, như vậy thì những tên thuộc hạ của Minh Đạt chắc sẽ không làm gì được cậu.”
Minh Duệ Viễn bị vạch trần có chút xấu hổ: “Đây không phải là do tôi cẩn thận sao, làm vậy cũng không phải là không tin tưởng các anh.”
Cậu ta vừa nói vừa lấy khẩu súng kẹp ở giữa đầu gối ra, là ở nơi đầu gối chứ không phải ở sau thắt lưng.
Tào Cảnh Đồng nhìn thấy mà nghẹn họng: “Cậu lại mang theo thứ này tới chúng tôi à?”
Đây không chỉ là không tin bọn họ, mà là đối xử với bọn họ như kẻ thù đấy chứ!
“Cẩn thận một chút bao giờ cũng tốt.”
Minh Duệ Viễn ra sức bao biện cho hành vi của mình.
Bình luận facebook