Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-599
Chương 600: Cô lâm khen nhầm rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Liên quan tới vấn đề này, Phó Cẩm Hành đã sớm có chuẩn bị.
“Chưa nói tới mạo muội hay không mạo muội, cho dù ngoài miệng mọi người không hỏi, trong lòng chắc chắn cũng sẽ tò mò. Nếu đổi lại là tôi, muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, ít nhất cũng phải biết rõ ý đồ của đối phương, chuyện này rất bình thường.”
Nếu đối phương đã khách sáo, vậy Phó Cẩm Hành cũng không cần phải cố tình gây sự. Cho nên, hắn vô cùng thẳng thắn mà trả lời.
Nghe thấy lời này, người đàn ông đầu trọc cũng cười gật đầu: “Anh Phó đúng là một người thẳng thắn.”
Có thể nhìn ra được, người đàn ông mặt đỏ nôn nóng và người đàn ông trung niên nhát gan bên cạnh thật ra đều nghe theo người này, người đàn ông đầu trọc này mới là thủ lĩnh trong tập thể nhỏ gồm ba người này.
“Thực không dám giấu, lúc còn trẻ, Minh Đạt và nhà họ Phó chúng tôi có chút đụng chạm. Lúc đó ông ta không đủ sức để chống lại nhà họ Phó, chỉ có thể rời đi trong thất bại và cố gắng xây dựng cơ đồ. Sau đó, ông ta một tay sáng lập ra Tập đoàn Minh Thị, công ty phát triển rất nhanh, cho nên, mấy năm trước Minh Đạt lại trở về Trung Hải, cố ý đối chọi với Phó Thị, cướp đi không ít khách hàng quan trọng vốn thuộc về chúng tôi.”
Lời Phó Cẩm Hành nói quá nửa đều là thật, chẳng qua ở chi tiết và sự thật có chút xíu chênh lệch.
Có điều, người ngoài nhất định không phân biệt được.
“Chẳng trách, tôi nói sao Minh Đạt cứ muốn đối đầu với Phó Thị, hóa ra là vì trả thù!”
Người đàn ông mặt đỏ tính khí nóng nảy, mở miệng nói đầu tiên.
Người đàn ông trung niên đang uống một ly rượu trắng, tâm trạng hình như cũng trở nên không ổn định lắm, ông ta giơ tay kéo cổ áo sơ mi, căm giận nói: “Cho dù ông ta làm thế là vì cái gì đi chăng nữa thì tóm lại, bây giờ Minh Thị như rắn mất đầu, chỉ sợ tiền của chúng tôi cũng sắp mất hết rồi! Đúng rồi, cái tên Mộ gì đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết rõ!”
Vừa nghe thấy ông ta nhắc tới Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Hành khẽ híp mắt lại.
“Mọi người đều là cổ đông quan trọng của Minh Thị, Minh Đạt quyết định bán công ty cho gia tộc Bruno ở nước ngoài, chẳng lẽ mọi người đều không nghe được tin tức từ trước à?”
Xem ra, bản lĩnh giấu giếm của Minh Đạt quả thực quá mạnh.
Ông ta thậm chí tự đưa ra quyết định khi không tổ chức đại hội cổ đông, đây căn bản là hành động trái pháp luật.
“Nghe được thì có thể làm gì? Chúng tôi đều chỉ là cổ đông nhỏ, cho dù họp, Minh Đạt cũng hoàn toàn có thể thu hồi cổ phần của chúng tôi.
Người đàn ông mặt đỏ nổi giận đùng đùng nói, tự rót cho mình một ly rượu, phiền não uống một hơi cạn sạch.
“Uống ít một chút, bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn có thể uống được.”
Thấy vậy, người đàn ông đầu trọc thấp giọng trách mắng một câu.
“Anh Phó, chúng tôi đều là thương nhân, thực sự không nhúng tay vào ân ân oán oán của Tập đoàn Minh Thị và gia tộc Phó Thị của anh được, mong anh hiểu cho.”
Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, nói với giọng điệu khách sáo mà xa cách.
“Đương nhiên rồi, anh không nói thì tôi cũng biết.”
Phó Cẩm Hành khẽ cong khóe miệng lên, tiếp tục mở miệng: “Làm ăn mà, không ai muốn thua lỗ cả, tôi cũng không ngoại lệ. Cổ phần đặt ở trong tay các anh, chỉ cần giá cổ phiếu sụt giảm, tiền của các anh sẽ bốc hơi, không cần tôi nhắc nhở, trong lòng mọi người cũng rõ. Mà mục đích của tôi là muốn thôn tính Minh Thị, tôi có lòng tin này và càng có năng lực này.”
Hắn đã nói trực tiếp như vậy rồi, nếu ba người này còn không hiểu nữa, vậy thì chính là giả ngu, hoặc là ngu thật.
“Hóa ra anh Phó có ý định này.” Người đàn ông đầu trọc bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Cho nên, anh suy nghĩ một chút đi.”
Dứt lời, Phó Cẩm Hành giơ tay mời: “Không bằng vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, đừng lãng phí bàn đồ ăn ngon thế này.”
Lúc này rồi, chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì nữa.
Người đàn ông đầu trọc nghĩ đi nghĩ lại, hình như vẫn chưa thể quyết định được.
Còn hai người bên cạnh, tự nhiên cũng theo ông ta.
Ông ta không quyết định, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không tỏ thái độ.
“Anh Phó, cho phép tôi hỏi một câu nữa, anh sẽ không thừa nước đục thả câu chứ? Lần đầu tư này của chúng tôi có thể nói là hoàn toàn thất bại, nếu như anh còn đâm một nhát nữa, ba anh em chúng tôi sẽ cạp đất mà ăn mất!”
Nhìn dáng vẻ người đàn ông đầu trọc, cũng không giống như đang giả nghèo giả khổ.
Tào Cảnh Đồng luôn không mở miệng nói: “Là cổ đông của Minh Thị, mọi người nên rõ, thật ra Minh Thị chỉ hào nhoáng ở bên ngoài, vì đẩy mạnh nhanh tốc độ phát triển, cho nên Minh Đạt đầu tư rất nhiều hạng mục mà không cân nhắc thực lực của mình, trong đó có quá nửa nằm ở trạng thái đang xây dựng, nhất thời cũng không thu được tiền về ngay.”
Cố ý dừng lại mấy giây, chờ sắc mặt ba người bọn họ trở nên khó coi hơn, Tào Cảnh Đồng mới nói tiếp: “Nếu như mọi người có cơ hội tiếp xúc với sổ sách của Minh Thị, sẽ phát hiện rất nhiều khoản nợ khổng lồ, con số khống, sổ sách trống! Nếu tôi là mọi người, tôi sẽ nhanh chóng ngăn chặn tổn thất, nhanh chóng rút ra, tránh đợi đến ngày kết toán sổ sách, lúc đó mới thật sự là phải cạp đất mà ăn!”
Hai năm nay, danh tiếng của Bất động sản Thành Uy cũng dần dần tăng cao, cho nên bọn họ không thể không tin lời Tào Cảnh Đồng nói.
“Tào tổng, chắc anh sẽ không lừa chúng tôi chứ?”
Tay người đàn ông trung niên lại run lên.
Lần này ông ta dứt khoát không rót rượu nữa, cầm thẳng bình rượu lên, dốc vào miệng uống hai ngụm, muốn để mình bình tĩnh lại.
“Cái này có gì mà lừa hay không lừa, dù sao, Minh Thị cũng không cầm cự được bao lâu nữa. Tôi không tin Mộ Kính Nhất sẽ thật sự đem vàng thật bạc trắng của mình ra để lấp vào lỗ thủng lớn như vậy.” Tào Cảnh Đồng nói với giọng mỉa mai, cười trên nỗi đau của người khác.
Chờ Mộ Kính Nhất hoàn toàn rõ tình hình nội bộ của Minh Thị, hắn sẽ hận chết Minh Đạt.
Minh Đạt đúng là cao tay, ném cho hắn một củ khoai lang bỏng tay như vậy, ăn thì bỏng mồm, mà vứt đi thì tiếc.
“Vậy chúng tôi phải làm thế nào? Anh Phó, anh nói ra một con số đi, chỉ là đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn quá là được. Hôm nay ba người chúng tôi mạo hiểm tới gặp anh cũng coi là vô cùng có thành ý rồi, không phải sao?”
Người đàn ông đầu trọc hình như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
“Dĩ nhiên tôi có thể cảm nhận được thành ý của các anh, tương tự, thành ý của tôi cũng bày ở đây.”
Sáng nay trước khi ra ngoài, Phó Cẩm Hành đã bảo Tào Cảnh Đồng chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
Hắn vẫy tay, Tào Cảnh Đồng móc tài liệu liên quan ra khỏi túi tài liệu.
“Mời xem trước. Tôi tin mọi người sẽ hài lòng với con số này.” Phó Cẩm Hành cười nói.
Hắn tự nhận là vào thời điểm này còn có thể đưa ra cái giá như vậy là đã coi là tận tình tận nghĩa rồi.
Nếu như bọn họ còn không biết đủ thì cứ đợi cổ phiếu biến thành giấy vụn đi.
Người đàn ông đầu trọc nhận lấy, mở ra xem một lần, sắc mặt có chút u ám khó đoán.
Không thể không nói, cái giá này thật sự tốt hơn nhiều so với cái giá xấu nhất mà ông ta mong đợi trong lòng.
Nhưng con người đều như vậy, đã tốt rồi, vẫn muốn tốt hơn, khó mà biết thế nào là đủ.
Cho nên, ông ta gấp tài liệu lại, thăm dò: “Có lẽ tình hình của Minh Thị vẫn sẽ chuyển biến tốt đúng không? Dù sao thì căn cơ vẫn còn. Tôi nghĩ, nếu Minh Đạt giao công ty cho Mộ Kính Nhất, ít nhiều ông ta cũng phải…”
Không đợi người đàn ông đầu trọc nói xong, Phó Cẩm Hành đã cười lạnh một tiếng, cắt lời ông ta.
“Nếu như anh không hài lòng, hoặc là muốn tiếp tục chờ đợi, tất cả tùy anh. Có điều, nếu như lần sau anh chủ động tìm tôi, có thể sẽ không phải là con số hiện tại này nữa đâu. Hơn nữa, nếu đợi đến khi tôi không cần rồi, cho dù anh tặng không tôi thì tôi cũng không thiết.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành trực tiếp đứng lên.
“Tôi đã trả tiền rồi, ba vị có thể tự nhiên. Rượu ngon đồ ngon như vậy, nhất định đừng lãng phí, thói đời bây giờ kiếm tiền quá khó khăn, phải biết quý trọng. Ngộ nhỡ ngày nào đó đầu tư sai lầm, thậm chí làm công ty phá sản, có thể sẽ không có cách nào tiêu xài như thế này nữa đâu.” Hắn nửa đùa giỡn, nửa uy hiếp nói.
Tào Cảnh Đồng cũng thu dọn đồ đạc, đi theo sau lưng Phó Cẩm Hành, chuẩn bị rời đi.
Thấy bọn họ định đi thật, ba người đàn ông đều cuống lên.
Người đàn ông mặt đỏ không ngừng ra hiệu với người đàn ông đầu trọc, đại khái là sợ lời ông ta vừa nói quá bảo thủ, không cẩn thận đã đắc tội với Phó Cẩm Hành.
Người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên, miệng toàn mùi rượu, giữ Phó Cẩm Hành lại: “Anh Phó, xin dừng bước, tất cả đều có thể thương lượng mà!” Phó Cẩm Hành cau mày.
Cũng không biết Minh Đạt tìm những kẻ vô tích sự này ở đâu ra!
“Anh Phó, chúng tôi chỉ đùa chút thôi, anh đừng coi là thật. Giá tiền này đã rất hợp lý rồi, nếu thật sự dựa theo giá cổ phiếu báo cáo cuối ngày hôm nay, chúng tôi còn phải tổn thất một số tiền lớn nữa!” Người đàn ông đầu trọc khuất phục, vội vàng xin lỗi.
“Sáng mai, chúng tôi sẽ dẫn theo luật sư đi tìm anh ký hợp đồng! Hy vọng anh Phó đại nhân đại lượng, đến lúc đó vẫn dựa theo giá này, nhất định không thể thay đổi nữa!” Ông ta nhấn mạnh mấy lần.
Làm không tốt, đợi sáng mai bắt đầu phiên giao dịch, Minh Thị hoàn toàn là màu xanh thảm hại, còn thấp hơn hôm nay ấy chứ.
Nếu như Phó Cẩm Hành ghi thù, thu mua theo giá cả hiện tại, thì chẳng khác nào bọn họ không làm gì mà thua thiệt một số tiền lớn.
“Ừm, giống như anh nói, ba người nể mặt tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không để mọi người tổn thất quá lớn. Ngoài ra...”
Phó Cẩm Hành gật đầu, lại kéo dài giọng.
Ba người lập tức dựng tai lên, căng thẳng nhìn hắn.
“Còn phải nhờ mọi người giúp, trở về nói với những người bạn nắm giữ cổ phần ở Minh Thị, nếu như thức thời, mong muốn bán ra, tôi đều có thể không nhắc chuyện cũ. Nếu như cứ ôm Minh Thị làm cái bia đỡ đạn thì đừng trách lúc tôi ra tay sẽ không buông tha cho một ai!”
Ném lại mấy câu, Phó Cẩm Hành nghênh ngang rời đi.
Tào Cảnh Đồng dặn dò: “Sáng mai gặp ở Phó Thị, nhất định đừng đến muộn. Tài liệu chuẩn bị xong hết rồi, nhanh chóng ký tên, nếu không...”
Không cần cậu ta nói nhiều, ba người cũng hiểu ý phía sau.
Đi ra khỏi khách sạn, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc như được gột rửa, không nhịn được cảm thấy thoải mái.
“Chúng ta đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.” Tào Cảnh Đồng cảm khái nói.
“Đúng vậy, thu mua cổ phần công ty là chuyện lớn, không thể làm tùy tiện, nhưng một khi đã làm thì không thể quay đầu lại.” Phó Cẩm Hành cũng thở dài một cái.
Nếu như không đợi được một cơ hội thích hợp, không chỉ dễ dính bẫy của đối phương mà còn dễ bị mất một khoản tiền lớn, tự gây ra đứt vốn phía mình.
Nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ không thôn tính được đối thủ cạnh tranh, ngược lại bị đối thủ cạnh tranh nuốt chửng.
“Vốn tưởng đời này không có cơ hội dùng cách này, không ngờ cũng đến lượt tôi rồi.” Phó Cẩm Hành cảm khái.
Suy nghĩ một chút, Tào Cảnh Đồng mới nhớ lại…
Hồi đầu lúc Phó Cẩm Hành mới trở lại Trung Hải, cậu ta cũng mới làm trợ lý không lâu, vì đứng vững ở Phó Thị, trừ khử tiểu nhân bừng bừng dã tâm mà Phó Cẩm Hành lựa chọn liên thủ với tập đoàn Thiên Sủng, lúc đó cũng dùng cách tương tự.
Thoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chưa nói tới mạo muội hay không mạo muội, cho dù ngoài miệng mọi người không hỏi, trong lòng chắc chắn cũng sẽ tò mò. Nếu đổi lại là tôi, muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, ít nhất cũng phải biết rõ ý đồ của đối phương, chuyện này rất bình thường.”
Nếu đối phương đã khách sáo, vậy Phó Cẩm Hành cũng không cần phải cố tình gây sự. Cho nên, hắn vô cùng thẳng thắn mà trả lời.
Nghe thấy lời này, người đàn ông đầu trọc cũng cười gật đầu: “Anh Phó đúng là một người thẳng thắn.”
Có thể nhìn ra được, người đàn ông mặt đỏ nôn nóng và người đàn ông trung niên nhát gan bên cạnh thật ra đều nghe theo người này, người đàn ông đầu trọc này mới là thủ lĩnh trong tập thể nhỏ gồm ba người này.
“Thực không dám giấu, lúc còn trẻ, Minh Đạt và nhà họ Phó chúng tôi có chút đụng chạm. Lúc đó ông ta không đủ sức để chống lại nhà họ Phó, chỉ có thể rời đi trong thất bại và cố gắng xây dựng cơ đồ. Sau đó, ông ta một tay sáng lập ra Tập đoàn Minh Thị, công ty phát triển rất nhanh, cho nên, mấy năm trước Minh Đạt lại trở về Trung Hải, cố ý đối chọi với Phó Thị, cướp đi không ít khách hàng quan trọng vốn thuộc về chúng tôi.”
Lời Phó Cẩm Hành nói quá nửa đều là thật, chẳng qua ở chi tiết và sự thật có chút xíu chênh lệch.
Có điều, người ngoài nhất định không phân biệt được.
“Chẳng trách, tôi nói sao Minh Đạt cứ muốn đối đầu với Phó Thị, hóa ra là vì trả thù!”
Người đàn ông mặt đỏ tính khí nóng nảy, mở miệng nói đầu tiên.
Người đàn ông trung niên đang uống một ly rượu trắng, tâm trạng hình như cũng trở nên không ổn định lắm, ông ta giơ tay kéo cổ áo sơ mi, căm giận nói: “Cho dù ông ta làm thế là vì cái gì đi chăng nữa thì tóm lại, bây giờ Minh Thị như rắn mất đầu, chỉ sợ tiền của chúng tôi cũng sắp mất hết rồi! Đúng rồi, cái tên Mộ gì đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết rõ!”
Vừa nghe thấy ông ta nhắc tới Mộ Kính Nhất, Phó Cẩm Hành khẽ híp mắt lại.
“Mọi người đều là cổ đông quan trọng của Minh Thị, Minh Đạt quyết định bán công ty cho gia tộc Bruno ở nước ngoài, chẳng lẽ mọi người đều không nghe được tin tức từ trước à?”
Xem ra, bản lĩnh giấu giếm của Minh Đạt quả thực quá mạnh.
Ông ta thậm chí tự đưa ra quyết định khi không tổ chức đại hội cổ đông, đây căn bản là hành động trái pháp luật.
“Nghe được thì có thể làm gì? Chúng tôi đều chỉ là cổ đông nhỏ, cho dù họp, Minh Đạt cũng hoàn toàn có thể thu hồi cổ phần của chúng tôi.
Người đàn ông mặt đỏ nổi giận đùng đùng nói, tự rót cho mình một ly rượu, phiền não uống một hơi cạn sạch.
“Uống ít một chút, bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn có thể uống được.”
Thấy vậy, người đàn ông đầu trọc thấp giọng trách mắng một câu.
“Anh Phó, chúng tôi đều là thương nhân, thực sự không nhúng tay vào ân ân oán oán của Tập đoàn Minh Thị và gia tộc Phó Thị của anh được, mong anh hiểu cho.”
Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, nói với giọng điệu khách sáo mà xa cách.
“Đương nhiên rồi, anh không nói thì tôi cũng biết.”
Phó Cẩm Hành khẽ cong khóe miệng lên, tiếp tục mở miệng: “Làm ăn mà, không ai muốn thua lỗ cả, tôi cũng không ngoại lệ. Cổ phần đặt ở trong tay các anh, chỉ cần giá cổ phiếu sụt giảm, tiền của các anh sẽ bốc hơi, không cần tôi nhắc nhở, trong lòng mọi người cũng rõ. Mà mục đích của tôi là muốn thôn tính Minh Thị, tôi có lòng tin này và càng có năng lực này.”
Hắn đã nói trực tiếp như vậy rồi, nếu ba người này còn không hiểu nữa, vậy thì chính là giả ngu, hoặc là ngu thật.
“Hóa ra anh Phó có ý định này.” Người đàn ông đầu trọc bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Cho nên, anh suy nghĩ một chút đi.”
Dứt lời, Phó Cẩm Hành giơ tay mời: “Không bằng vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, đừng lãng phí bàn đồ ăn ngon thế này.”
Lúc này rồi, chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì nữa.
Người đàn ông đầu trọc nghĩ đi nghĩ lại, hình như vẫn chưa thể quyết định được.
Còn hai người bên cạnh, tự nhiên cũng theo ông ta.
Ông ta không quyết định, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không tỏ thái độ.
“Anh Phó, cho phép tôi hỏi một câu nữa, anh sẽ không thừa nước đục thả câu chứ? Lần đầu tư này của chúng tôi có thể nói là hoàn toàn thất bại, nếu như anh còn đâm một nhát nữa, ba anh em chúng tôi sẽ cạp đất mà ăn mất!”
Nhìn dáng vẻ người đàn ông đầu trọc, cũng không giống như đang giả nghèo giả khổ.
Tào Cảnh Đồng luôn không mở miệng nói: “Là cổ đông của Minh Thị, mọi người nên rõ, thật ra Minh Thị chỉ hào nhoáng ở bên ngoài, vì đẩy mạnh nhanh tốc độ phát triển, cho nên Minh Đạt đầu tư rất nhiều hạng mục mà không cân nhắc thực lực của mình, trong đó có quá nửa nằm ở trạng thái đang xây dựng, nhất thời cũng không thu được tiền về ngay.”
Cố ý dừng lại mấy giây, chờ sắc mặt ba người bọn họ trở nên khó coi hơn, Tào Cảnh Đồng mới nói tiếp: “Nếu như mọi người có cơ hội tiếp xúc với sổ sách của Minh Thị, sẽ phát hiện rất nhiều khoản nợ khổng lồ, con số khống, sổ sách trống! Nếu tôi là mọi người, tôi sẽ nhanh chóng ngăn chặn tổn thất, nhanh chóng rút ra, tránh đợi đến ngày kết toán sổ sách, lúc đó mới thật sự là phải cạp đất mà ăn!”
Hai năm nay, danh tiếng của Bất động sản Thành Uy cũng dần dần tăng cao, cho nên bọn họ không thể không tin lời Tào Cảnh Đồng nói.
“Tào tổng, chắc anh sẽ không lừa chúng tôi chứ?”
Tay người đàn ông trung niên lại run lên.
Lần này ông ta dứt khoát không rót rượu nữa, cầm thẳng bình rượu lên, dốc vào miệng uống hai ngụm, muốn để mình bình tĩnh lại.
“Cái này có gì mà lừa hay không lừa, dù sao, Minh Thị cũng không cầm cự được bao lâu nữa. Tôi không tin Mộ Kính Nhất sẽ thật sự đem vàng thật bạc trắng của mình ra để lấp vào lỗ thủng lớn như vậy.” Tào Cảnh Đồng nói với giọng mỉa mai, cười trên nỗi đau của người khác.
Chờ Mộ Kính Nhất hoàn toàn rõ tình hình nội bộ của Minh Thị, hắn sẽ hận chết Minh Đạt.
Minh Đạt đúng là cao tay, ném cho hắn một củ khoai lang bỏng tay như vậy, ăn thì bỏng mồm, mà vứt đi thì tiếc.
“Vậy chúng tôi phải làm thế nào? Anh Phó, anh nói ra một con số đi, chỉ là đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn quá là được. Hôm nay ba người chúng tôi mạo hiểm tới gặp anh cũng coi là vô cùng có thành ý rồi, không phải sao?”
Người đàn ông đầu trọc hình như đã hạ quyết tâm, nhìn về phía Phó Cẩm Hành.
“Dĩ nhiên tôi có thể cảm nhận được thành ý của các anh, tương tự, thành ý của tôi cũng bày ở đây.”
Sáng nay trước khi ra ngoài, Phó Cẩm Hành đã bảo Tào Cảnh Đồng chuẩn bị xong mọi thứ rồi.
Hắn vẫy tay, Tào Cảnh Đồng móc tài liệu liên quan ra khỏi túi tài liệu.
“Mời xem trước. Tôi tin mọi người sẽ hài lòng với con số này.” Phó Cẩm Hành cười nói.
Hắn tự nhận là vào thời điểm này còn có thể đưa ra cái giá như vậy là đã coi là tận tình tận nghĩa rồi.
Nếu như bọn họ còn không biết đủ thì cứ đợi cổ phiếu biến thành giấy vụn đi.
Người đàn ông đầu trọc nhận lấy, mở ra xem một lần, sắc mặt có chút u ám khó đoán.
Không thể không nói, cái giá này thật sự tốt hơn nhiều so với cái giá xấu nhất mà ông ta mong đợi trong lòng.
Nhưng con người đều như vậy, đã tốt rồi, vẫn muốn tốt hơn, khó mà biết thế nào là đủ.
Cho nên, ông ta gấp tài liệu lại, thăm dò: “Có lẽ tình hình của Minh Thị vẫn sẽ chuyển biến tốt đúng không? Dù sao thì căn cơ vẫn còn. Tôi nghĩ, nếu Minh Đạt giao công ty cho Mộ Kính Nhất, ít nhiều ông ta cũng phải…”
Không đợi người đàn ông đầu trọc nói xong, Phó Cẩm Hành đã cười lạnh một tiếng, cắt lời ông ta.
“Nếu như anh không hài lòng, hoặc là muốn tiếp tục chờ đợi, tất cả tùy anh. Có điều, nếu như lần sau anh chủ động tìm tôi, có thể sẽ không phải là con số hiện tại này nữa đâu. Hơn nữa, nếu đợi đến khi tôi không cần rồi, cho dù anh tặng không tôi thì tôi cũng không thiết.”
Nói xong, Phó Cẩm Hành trực tiếp đứng lên.
“Tôi đã trả tiền rồi, ba vị có thể tự nhiên. Rượu ngon đồ ngon như vậy, nhất định đừng lãng phí, thói đời bây giờ kiếm tiền quá khó khăn, phải biết quý trọng. Ngộ nhỡ ngày nào đó đầu tư sai lầm, thậm chí làm công ty phá sản, có thể sẽ không có cách nào tiêu xài như thế này nữa đâu.” Hắn nửa đùa giỡn, nửa uy hiếp nói.
Tào Cảnh Đồng cũng thu dọn đồ đạc, đi theo sau lưng Phó Cẩm Hành, chuẩn bị rời đi.
Thấy bọn họ định đi thật, ba người đàn ông đều cuống lên.
Người đàn ông mặt đỏ không ngừng ra hiệu với người đàn ông đầu trọc, đại khái là sợ lời ông ta vừa nói quá bảo thủ, không cẩn thận đã đắc tội với Phó Cẩm Hành.
Người đàn ông trung niên vội vàng đứng lên, miệng toàn mùi rượu, giữ Phó Cẩm Hành lại: “Anh Phó, xin dừng bước, tất cả đều có thể thương lượng mà!” Phó Cẩm Hành cau mày.
Cũng không biết Minh Đạt tìm những kẻ vô tích sự này ở đâu ra!
“Anh Phó, chúng tôi chỉ đùa chút thôi, anh đừng coi là thật. Giá tiền này đã rất hợp lý rồi, nếu thật sự dựa theo giá cổ phiếu báo cáo cuối ngày hôm nay, chúng tôi còn phải tổn thất một số tiền lớn nữa!” Người đàn ông đầu trọc khuất phục, vội vàng xin lỗi.
“Sáng mai, chúng tôi sẽ dẫn theo luật sư đi tìm anh ký hợp đồng! Hy vọng anh Phó đại nhân đại lượng, đến lúc đó vẫn dựa theo giá này, nhất định không thể thay đổi nữa!” Ông ta nhấn mạnh mấy lần.
Làm không tốt, đợi sáng mai bắt đầu phiên giao dịch, Minh Thị hoàn toàn là màu xanh thảm hại, còn thấp hơn hôm nay ấy chứ.
Nếu như Phó Cẩm Hành ghi thù, thu mua theo giá cả hiện tại, thì chẳng khác nào bọn họ không làm gì mà thua thiệt một số tiền lớn.
“Ừm, giống như anh nói, ba người nể mặt tôi, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không để mọi người tổn thất quá lớn. Ngoài ra...”
Phó Cẩm Hành gật đầu, lại kéo dài giọng.
Ba người lập tức dựng tai lên, căng thẳng nhìn hắn.
“Còn phải nhờ mọi người giúp, trở về nói với những người bạn nắm giữ cổ phần ở Minh Thị, nếu như thức thời, mong muốn bán ra, tôi đều có thể không nhắc chuyện cũ. Nếu như cứ ôm Minh Thị làm cái bia đỡ đạn thì đừng trách lúc tôi ra tay sẽ không buông tha cho một ai!”
Ném lại mấy câu, Phó Cẩm Hành nghênh ngang rời đi.
Tào Cảnh Đồng dặn dò: “Sáng mai gặp ở Phó Thị, nhất định đừng đến muộn. Tài liệu chuẩn bị xong hết rồi, nhanh chóng ký tên, nếu không...”
Không cần cậu ta nói nhiều, ba người cũng hiểu ý phía sau.
Đi ra khỏi khách sạn, Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc như được gột rửa, không nhịn được cảm thấy thoải mái.
“Chúng ta đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi.” Tào Cảnh Đồng cảm khái nói.
“Đúng vậy, thu mua cổ phần công ty là chuyện lớn, không thể làm tùy tiện, nhưng một khi đã làm thì không thể quay đầu lại.” Phó Cẩm Hành cũng thở dài một cái.
Nếu như không đợi được một cơ hội thích hợp, không chỉ dễ dính bẫy của đối phương mà còn dễ bị mất một khoản tiền lớn, tự gây ra đứt vốn phía mình.
Nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ không thôn tính được đối thủ cạnh tranh, ngược lại bị đối thủ cạnh tranh nuốt chửng.
“Vốn tưởng đời này không có cơ hội dùng cách này, không ngờ cũng đến lượt tôi rồi.” Phó Cẩm Hành cảm khái.
Suy nghĩ một chút, Tào Cảnh Đồng mới nhớ lại…
Hồi đầu lúc Phó Cẩm Hành mới trở lại Trung Hải, cậu ta cũng mới làm trợ lý không lâu, vì đứng vững ở Phó Thị, trừ khử tiểu nhân bừng bừng dã tâm mà Phó Cẩm Hành lựa chọn liên thủ với tập đoàn Thiên Sủng, lúc đó cũng dùng cách tương tự.
Thoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy rồi.
Bình luận facebook