• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-597

Chương 598: Lập chí làm giàu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85523.png

Xem ảnh 2
85523_2.png
Minh Duệ Viễn đến quán cà phê đúng hẹn, rõ ràng cậu ta không đến muộn, nhưng Phó Cẩm Hành đã ngồi ở trong phòng VIP rồi.



Chỉ có thể nói, cậu ta vẫn chậm một bước.



“Anh đến sớm thế, tôi vẫn đến sớm ba phút nhé!”



Minh Duệ Viễn ném chìa khóa xe xuống, kinh ngạc nói.



“Cậu lấy được giấy phép lái xe trong nước chưa? Đủ tuổi rồi à?”



Phó Cẩm Hành thu hồi ánh mắt, lộ vẻ nghi hoặc hỏi.



“Chỉ cần có tiền, giấy phép nào mà không thể lấy được? Hơn nữa, tôi bắt đầu lái xe từ năm mười tuổi, ở nước ngoài chưa từng có ai nói gì tôi, đến nơi này lại không được sao? Anh đừng tỏ ve nghi ngờ thế kia, tôi là tài xế lão luyện đấy!” Minh Duệ Viễn dương dương đắc ý trả lời.



“Anh tìm tôi, tôi cũng đến rồi, vậy anh có thể bắt đầu nói rồi chứ?”



Đợi hai phút, thấy Phó Cẩm Hành vẫn chuyên tâm đọc sách, uống cà phê, Minh Duệ Viễn thật sự không đợi được nữa, không nhịn được mở miệng giục.



“Chờ một chút, có thể là tắc đường, còn phải chờ một người nữa.”



Nghe cậu ta nói xong, Phó Cẩm Hành đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn đồng hồ, nói như vậy.



“Vẫn phải chờ một người? Còn có ai nữa?”



Minh Duệ Viễn kinh ngạc, đồng thời, trong lòng cậu ta đột nhiên có dự cảm không tốt lắm…



Không phải là…



Đang nghĩ ngợi, cửa phòng VIP bị người từ đẩy bên ngoài vào, một người đàn ông thân trẻ tuổi cao lớn bước vào.



Vừa thấy cậu ta đến, Phó Cẩm Hành mỉm cười: “Đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, nhìn xem, không phải đã đến rồi sao? Mau ngồi đi.”



Minh Duệ Viễn thấy Tào Cảnh Đồng xuất hiện ở đây, vừa kinh ngạc, vừa bồn chồn, đồng thời, cậu ta lại mơ hồ cảm thấy dự cảm trước đó của mình quả nhiên chính xác.



Vừa rồi cậu ta cảm thấy là lạ, hình như có gì đó không đúng lắm.



Quả thật là linh nghiệm rồi!



“Thời gian gần đây hầu như ngày nào hai người cũng gặp nhau, tôi cũng không cần phải giới thiệu nữa. Nào, ngồi xuống đi.” Phó Cẩm Hành nói.



“Ngại quá, đường hơi tắc, tôi phải đổi sang đường khác, đến muộn mấy phút.”



Tào Cảnh Đồng áy náy nói, liên tục nhìn đồng hồ.



Cậu ta đặc biệt xuất phát trước giờ hẹn, nhưng vừa đi xuống tầng, đã bị Nhạc Tuyết chặn lại.



Không biết gần đây người phụ nữ này lên cơn điên gì, cứ mấy ngày lại đến công ty tìm Tào Cảnh Đồng.



Ban đầu, Tào Cảnh Đồng nghĩ cô ta là em họ của Đoàn Phù Quang, cũng không tiện thể hiện thái độ.



Nhưng sau hai lần đó, cậu ta thay đổi hẳn.



Từ đó trở đi, cho dù Nhạc Tuyết nhắn tin gì cho cậu ta, Tào Cảnh Đồng cũng không trả lời.



Nếu cô ta đến công ty, cứ để lễ tân hoặc thư ký ngăn lại.



Chỉ yên tĩnh được hai ngày, ai ngờ hôm nay Tào Cảnh Đồng lại bị Nhạc Tuyết “tình cờ gặp” ở bãi đỗ xe.



Cậu ta rất bất lực, không biết sao mình lại chọc phải vị đại tiểu thư này rồi.



Cho nên, Tào Cảnh Đồng bị cô ta quấy rầy nửa ngày, làm chậm trễ thời gian.



Chỉ là cậu ta ngại nói sự thật, đành phải nói bị tắc đường.



“A Viễn, cậu cũng đã đến đây rồi, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, thật ra từ trước đến nay tôi và Tào Cảnh Đồng chưa bao giờ trở mặt thành thù. Tất cả chỉ là sắp xếp của tôi mà thôi, để cậu ấy rời khỏi Phó Thị là sắp xếp của tôi, để cậu ấy giành được tín nhiệm của Minh Duệ Tư, cũng là sắp xếp của tôi, cậu hiểu rồi chứ?”



Phó Cẩm Hành nói thẳng.



Thật ra, từ lúc Tào Cảnh Đồng bước vào, Minh Duệ Viễn đã nghĩ đến rồi.



Chính là vì như thế nên tâm trạng của cậu ta mới phức tạp đến vậy.



Không ngờ, ngay cả Minh Đạt đa mưu túc trí cũng bị hai người đó lừa gạt!



Hơn nữa, Minh Đạt đã từng thử Tào Cảnh Đồng rất nhiều lần, thật ra ông ta cũng không yên tâm về người này, thậm chí còn kiểm tra bằng nhiều cách.



Nào ngờ, cuối cùng vẫn bị cậu ta lợi dụng sơ hở.



Nghĩ đến đây, Minh Duệ Viễn như cười như không mở miệng hỏi: “Ồ? Thì ra là thế, xem ra, đây đúng là một bí mật lớn! Anh lại nói với tôi như vậy, không sợ tôi nói ra à? Hơn nữa, tôi cũng không ngờ anh lại thẳng thắn như thế!”



Làm sao Phó Cẩm Hành lại không hiểu ý châm chọc trong lời nói của cậu ta chứ.



Nhưng hắn cũng không tức giận.



Ngược lại, thậm chí nhìn hắn còn rất bình tĩnh.



“Sở dĩ tôi nói thẳng với cậu, cũng có dụng ý của tôi. Hợp tác với cậu, quan trọng nhất chính là thành ý, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cho nên đưa ra thành ý này, không biết là cậu có hài lòng không?”



Thấy Phó Cẩm Hành kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói với mình, Minh Duệ Viễn cũng không tiện thể hiện quá ngang ngược.



Huống hồ, bây giờ Phó Cẩm Hành đang nói với cậu ta.



Cho dù không nói, cũng không có gì không đúng.



Cho nên, không có lý do gì thì Minh Duệ Viễn cũng không thể tùy tiện nổi cáu được.



“Coi như hài lòng.”



Cậu ta hừ một tiếng, lúc này mới ngồi xuống.



Đợi Minh Duệ Viễn ngồi xuống rồi, Tào Cảnh Đồng nhìn cậu ta một cái, cũng ngồi xuống bên cạnh.



Nhất thời, ba người đàn ông đều không nói gì, bầu không khí khó tránh có chút lúng túng.



“Nếu mọi người đã ngồi ở đây với nhau rồi, vậy tôi nói thẳng nhé. A Viễn, tôi biết cậu không thể từ bỏ Tập đoàn Minh Thị, tôi cũng không cần cậu từ bỏ. Nhưng cậu cũng phải hiểu một điểm, Minh Đạt sẽ đối phó với tôi, tôi cũng không thể mặc cho ông ta giết tôi được. Điều duy nhất tôi có thể hứa với cậu đó là tôi chỉ nhắm vào Minh Đạt, chứ không nhắm vào Tập đoàn Minh Thị. Nếu như có một ngày, Tập đoàn Minh Thị có thể có một tương lai hoàn toàn mới, tôi rất mong đợi.”



Phó Cẩm Hành đã nói rất rõ ràng rồi, hơn nữa, từ trước tới này luôn là Minh Đạt gây chuyện, nếu như hắn không đánh trả, thật sự sẽ bị người khác nghĩ là con rùa rụt đầu.



“Ý anh là, Minh Đạt là Minh Đạt, Tập đoàn Minh Thị là Tập đoàn Minh Thị?”



Quả nhiên, mắt Minh Duệ Viễn sáng lên, cậu ta đã hiểu những lời Phó Cẩm Hành nói rồi.



“Tất nhiên nếu như có thể, Tập đoàn Minh Thị có thể đổi thành bất cứ cái tên nào khác, nhưng Minh Đạt mãi mãi chỉ là Minh Đạt, điểm này không thay đổi được. Không biết tôi nói vậy đã rõ chưa?” Phó Cẩm Hành hỏi ngược lại.



Minh Duệ Viễn gật đầu: “Anh nói rất rõ, tôi cũng hiểu rồi.”



Nói xong, cậu ta quay sang Tào Cảnh Đồng ở bên cạnh, hất cằm: “Vậy còn anh? Ý anh thế nào?”



Dường như Tào Cảnh Đồng không ngờ Minh Duệ Viễn lại chủ động hỏi mình.



Cậu ta không nhịn được cười: “Tôi có thể có ý gì? Ý của anh Phó chính là ý của tôi, anh ấy bảo tôi làm như thế nào, tôi sẽ làm như thế ấy, chính là vậy.”



Câu trả lời của Tào Cảnh Đồng hình như khiến Minh Duệ Viễn không hài lòng lắm, cậu ta bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là con chó giữ nhà!”



“Cậu nói cái gì?”



Người nổi giận đầu tiên không phải Tào Cảnh Đồng, mà là Phó Cẩm Hành.



“Minh Duệ Viễn, tôi hy vọng cậu có thể hiểu một chuyện, ba người ngồi ở đây hôm nay đều bình đẳng với nhau, nếu như cậu không làm được điều này, vậy thì mời cậu lập tức rời khỏi đây!”



Phó Cẩm Hành không giận mà uy, trầm giọng nói.



Nói ra cũng lạ, Minh Duệ Viễn luôn luôn bướng bỉnh không nghe lời, bị hắn mắng vài câu, lại ngoan ngoãn hẳn.



“Được rồi được rồi, tôn trọng, tôi tôn trọng, tôi đặc biệt tôn trọng hai người, được rồi chứ? Chúng ta tiếp tục đi.”



Minh Duệ Viễn chủ động cúi đầu, chắp hai tay lại với Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng, ra vẻ nhận lỗi.



Thấy thế, Phó Cẩm Hành mới không nói gì nữa.



Về phần Tào Cảnh Đồng, cả quá trình cậu ta đều bình tĩnh, dường như căn bản không bị ảnh hưởng bởi câu “chó giữ nhà” kia.



Thật ra không phải tố chất tâm lý của Tào Cảnh Đồng cực tốt.



Mà là đã bị người khác gọi như thế rất lâu, cậu ta đã sớm quen rồi.



Sau khi rời khỏi Phó Thị, nhất là sau đó lại đến Bất động sản Thành Uy, bởi vì có mâu thuẫn lợi ích trực tiếp với Phó Thị, bao nhiêu người mắng cậu ta là vong ân phụ nghĩa, trong đó bao gồm không ít đồng nghiệp cũ, bạn cũ, những người này thậm chí còn sỉ nhục Tào Cảnh Đồng.



Nhưng cậu ta đều chịu đựng.



Cái gọi là chịu nhục, cũng như thế mà thôi.



“Tôi đã nói rõ thái độ của tôi, bây giờ nên đến lượt cậu rồi.”



Tâm trạng Phó Cẩm Hành vẫn chịu ảnh hưởng nhất định, đợi đến khi hắn mở miệng lần nữa, giọng hắn đã không còn dễ nghe như lúc đầu nữa.



“Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chỉ cần Tập đoàn Minh Thị thuộc về tôi, những người khác như thế nào, tôi hoàn toàn không quan tâm.”



Nếu đối phương đã thẳng thắn như vậy rồi, Minh Duệ Viễn cảm thấy cậu ta cũng không cần phải che giấu nữa.



Ngoài ra, dựa vào năng lực nhìn người của Phó Cẩm Hành, chắc chắn cũng đã sớm nhìn thấu mình rồi.



Nếu không, hắn cũng sẽ không chủ động tìm tới.



“Cho nên.” Phó Cẩm Hành muốn xác định với Minh Duệ Viễn một chuyện, “Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cậu giành được Tập đoàn Minh Thị, cho dù tôi làm gì Minh Đạt, cậu cũng sẽ không nhúng tay vào. Tương ứng như vậy, cho dù là ai, chỉ cần có thể giúp cậu giành được Tập đoàn Minh Thị, cho dù người đó làm gì, cậu đều sẽ trở thành đồng minh với người đó. Tôi hiểu đúng chứ?”



Minh Duệ Viễn vô cùng nghiêm túc lắng nghe, sau đó gật đầu: “Có thể nói là như thế.”



Còn cụ thể là chuyện gì, vậy thì phải có vấn đề cụ thể rồi phân tích cụ thể.



Có điều, về cơ bản thì đúng là như vậy.



Tào Cảnh Đồng luôn không mở miệng đột nhiên nói: “Theo lời này, vậy nếu như Mộ Kính Nhất đồng ý với cậu, giúp cậu lấy được Tập đoàn Minh Thị, không phải là cậu cũng theo phe hắn đối phó với chúng tôi à?”



Dựa theo cuộc đối thoại vừa rồi, thật sự có khả năng này.



Nói đến đây, Phó Cẩm Hành không nhịn được cau mày lại.



Ai ngờ Minh Duệ Viễn nghe Tào Cảnh Đồng nói xong, lại lập tức khoát khoát tay, tỏ vẻ không vui.



“Anh làm ơn đừng có nhắc người này với tôi! Tôi có thể nói rõ với anh, khả năng anh nói căn bản là không tồn tại!”



Theo ý này, dường như cậu ta rất có ý kiến với Mộ Kính Nhất.



Tào Cảnh Đồng không hề ngước mắt lên, tiếp tục truy hỏi: “Vì sao? Thái độ của cậu kiên quyết như thế, cho nên, phải có một lý do gì chứ?”



Minh Duệ Viễn đứng dậy, bắt đầu cởi áo.



Thấy thế, Phó Cẩm Hành và Tào Cảnh Đồng đều ngẩn người, có chút lúng túng muốn nhìn đi chỗ khác.



Tuy mọi người đều là đàn ông, nhưng động tác cởi quần áo trong phòng VIP này vẫn quá thử thách tố chất tâm lý con người.



May mà Minh Duệ Viễn chỉ cởi áo, không tiếp tục nữa.



Cậu ta để lộ vết sẹo trên bụng, thở hổn hển nói: “Nhìn thấy chưa? Vết súng này chính là do đàn em của Mộ Kính Nhất bắn, tôi nhất định sẽ ghi món nợ này lên hắn!”



Chuyện ngày đó, đương nhiên Phó Cẩm Hành rõ nhất.



Tào Cảnh Đồng thì không hiểu lắm, cậu ta thuận miệng hỏi một câu, lập tức đổi lại một tràng tố cáo của Minh Duệ Viễn.



“Vết sẹo này, tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nếu như tôi muốn xóa bỏ hoàn toàn, sẽ mất ít nhất vài tháng! Tôi là một thiếu niên đẹp trai năng động, nhưng chỉ vì Mộ Kính Nhất mà trở nên không hoàn mỹ!”



Dáng vẻ tức giận của Minh Duệ Viễn, thoạt nhìn không giống giả vờ.



Dường như cậu ta thật sự rất để ý chuyện này.



“Còn nữa, ngay cả đôi mắt của Tỉnh Tỉnh cũng là do Mộ Kính Nhất hại, kết quả, hắn còn muốn đổ lỗi cho tôi!”



Minh Duệ Viễn mặc áo vào, lại ngồi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom