Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: dường như nàng đang thăm dò con sói kia
Chương 49: dường như nàng đang thăm dò con sói kia
Giờ này Nguyễn Thu Thu vẫn chưa biết trong rừng rậm cách bọn họ không xa kia có nguy hiểm đang dần dần tiến đến.
Ở bên cạnh Uyên Quyết cả ngày, lại đến lúc sắp đi ngủ, hoa mắt chóng mặt chỉ hơi giảm đi một chút làm cho Nguyễn Thu Thu cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bếp, cầm cây kim bằng xương may vá.
Uyên Quyết ngồi bên mép bàn đá, hàng mi đen dài rũ xuống, lưng thẳng tắp không biết đang làm gì.
Bên trong phòng ngủ chính, ngọn lửa cháy bập bùng, ánh sáng nhẹ nhàng ấp áp chiếu lên gò má hắn, làm mềm mại những vết sẹo dữ tợn đáng sợ kia, khiến cho chàng Bụt của nàng trông càng anh tuấn hơn.
Mà hai người bọn họ đã duy trì tư thế này rất lâu rồi.
Từ sau khi đại điêu huynh Điền Tú rời đi lúc sáng, một người một sói vẫn luôn duy trì trạng thái cực kỳ khách sáo với nhau.
Lặng lẽ ăn bữa sáng, ăn ý mà ngồi cách xa nhau, sau đó cùng bảo đối phương nghỉ ngơi đi.
Nghĩ đến lời của Uyên Quyết lúc nãy, Nguyễn Thu Thu siết chặt cây kim xương đang cầm trên tay, đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Nói cái gì mà không mệt, không đau, hắn cho rằng nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ dụ như vậy sao?
Có điều, so với trước kia thì Sói xám tiên sinh cũng tiến bộ đôi chút, mặc dù vẫn không bằng lòng tỏ ra quá yếu đuối trước mặt nàng, nhưng lại không giả vờ ngủ hoặc là để nàng ngủ, không muốn giao lưu với nàng giống như trước.
Mặc dù tỉnh dậy cũng ít nói, so với lúc ngủ chẳng khác là bao.
Nguyễn Thu Thu đem gân của dã thú đã tuốt hết ra kết lại, may xong mũi cuối, sau khi cắt đứt sợi chỉ thì quần áo mới của Sói xám tiên sinh cũng đã hoàn thành rồi.
Sa điêu huynh chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều thứ, ngoại trừ mười mấy gốc thảo dược bọn họ cần dùng, còn có mấy miếng da thú, thứ mà hiện tại họ thiếu nhất.
Bạn lữ của Điền Tú là một con điêu yêu rất tinh tế, ước chừng là nghĩ bọn họ vừa mới kết hôn, chọn da thú trên cơ bản đều là màu đỏ chót và màu đen tiện dụng.
Tấm da màu đen kia rất lớn, rất thích hợp làm chăn mới, còn tấm màu đỏ chót kia, thích hợp may quần áo cho Sói xám tiên sinh.
Quần áo của tên sói kia rất ít, ngoại trừ bộ màu đen đã bị bẩn trước đó, cũng chỉ có một chiếc áo khoác ngoài màu vàng đất đã cũ.
Suy xét đến việc mỗi lần tên sói kia biến thân đều cố ý để trần nửa thân trên, Nguyễn Thu Thu nghĩ một chút, xoa xoa lỗ tai đỏ bừng, vẫn là may cho hắn một bộ quần áo.
Lần này nàng suy nghĩ rất lâu, lựa chọn dùng miếng da thú quý giá này may một chiếc áo choàng, mặc vào rất tiện, cho dù bỗng nhiên biến thành hình dạng nửa yêu, đuôi sói cũng sẽ không bị bức bách khó chịu, là một thiết kế rất khoa học lại còn thuận tiện.
Đương nhiên, may cũng rất đơn giản. Nàng chỉ tốn một buổi chiều đã may xong.
Nguyễn Thu Thu liếc nhìn con sói nào đó đang ngồi như bức tượng trên mép bàn đá, chậm rì rì đứng lên, ôm quần áo vào lòng, đôi mắt hơi do dự nhìn Sói xám tiên sinh.
Tu luyện cả buổi trưa để chữa trị kinh mạch bị vỡ nát, tên sói nào đó đã khôi phục được một chút yêu thức, đang trộm quan sát tỉ mỉ tiểu phu nhân của hắn.
Nhìn thấy chiếc áo choàng màu đỏ chót trong ngực Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc ngắn ngủi, bàn tay đặt bên mép bàn đá từ từ siết chặt..
Quần áo màu đỏ chót, hắn chưa thấy bao giờ.
Là may cho hắn sao?
Là áo cưới à?
Yêu thức lướt từ quần áo trong tay Nguyễn Thu Thu, mang theo nhiệt độ nóng bỏng dần dần tiến đến lòng bàn tay sưng đỏ của nàng, ánh mắt như lưu luyến, lướt qua từng chút từng chút.
Ngón tay của nàng đang run, còn hằn lên một vết chỉ, hẳn là dấu vết lúc siết chỉ để lại.
Trán vô thức nhíu chặt, biểu tình của Sói xám tiên sinh còn đáng sợ hơn trước đó.
Nguyễn Thu Thu còn tưởng rằng bởi vì hắn đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể không thoải mái, nên cũng không tận lực giữ khoảng cách với hắn nữa.
“Uyên tiên sinh, vết thương khó chịu sao?”
Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng hỏi, đi đến bên cạnh hắn, đặt quần áo đã xếp xong lên bàn đá.
Phát hiện tiểu thê tử không nói với hắn bộ y phục này có phải tặng hắn không, bình dấm chua trong lòng Sói xám tiên sinh nháy mắt lật đổ.
Từ trước đến nay hắn không biết rằng bản thân mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ là một động tác đơn giản của Nguyễn Thu Thu, hắn cũng sẽ cảm thấy buồn bã, tự ti.
Hắn hung thần ác sát, có vẻ cực kỳ không dễ chọc, tính cách vụng về, không được tự nhiên, không biết cách ở chung với người khác, chỉ cứng rắn nói “Không đau”.
Nguyễn Thu Thu “…” Nếu như lúc tên sói này nói không đau, đôi tai mềm mại trên đầu không cụp xuống, trên hàng mi dài cũng không đọng nước mắt, có lẽ nàng sẽ thật sự tin hắn.
Nàng say sưa nhìn lỗ tai mềm mại đang biến hóa thất thường của hắn, thanh âm khàn khàn của con sói nào đó, lười biếng lại không thèm để ý rung đôi tai đầy lông, giọng điệu không rõ ràng, “… Nàng mệt rồi sao?”
Nguyễn Thu Thu bị hắn chọc cho cười, nàng là một người thẳng thắng, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi nên cũng gật đầu “Ừ, có chút mệt”.
Yêu thức của Uyên Quyết hạ xuống đôi tay hơi sưng đỏ của nàng, do dự một chút vẫn là lạnh lùng cứng rắn nói “Tay”.
Nguyễn Thu Thu: “…..?”
Tên sói kia dường như có chút không kiên nhẫn, giọng nói mang chút đau lòng, tự cho là giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nói: “Đưa tay cho ta”.
Trên thực tế, nghe vào tai Nguyễn Thu Thu, giọng nói của hắn quả thực quá tủi thân, khiến nàng có chút mềm lòng.
Dù rằng không biết con sói này muốn làm gì, Nguyễn Thu Thu vẫn nghe lời giơ hai cánh tay lên.
Nàng biết hắn không nhìn thấy, thuận tiện để tay lại gần bàn tay của hắn, phẩy phẩy gió nhẹ, ra hiệu tay của nàng ở chỗ này.
Uyên Quyết “…”
Hắn nâng bàn tay lên, con ngươi dần dần trở nên u ám, dường như nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang sưng phù của nàng, giơ tay, cẩn thận chạm nhẹ tay nàng.
Đầu ngón tay có chút chống đỡ, Nguyễn Thu Thu chợt mở to hai mắt, mặt dần dần nóng lên, đến lúc lấy lại tinh thần, con sói kia đã buông tay ra, hầu kết gợi cảm di chuyển lên xuống, phát ra một tiếng cười nhẹ như có như không “Được rồi”.
Nguyễn Thu Thu “A…”
Nàng cúi đầu xuống, có chút muộn màng nhận ra trên hai bàn tay bị nứt nẻ dằn vặt nhưng chưa nát của mình truyền đến cảm giác mát lạnh, vết hằn do may quần áo cũng đã biến mất.
Lúc nàng còn đang ngơ ngác, không biết tên sói này đã làm gì tay của nàng, giúp nó nhanh chóng khá hơn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ lên vết thương chưa lành, nghĩ thầm có lẽ Sói xám tiên sinh cũng hoàn toàn không phải là không thích mình.
Nàng ngại ngùng vểnh môi, tầm mắt rơi vào con sói kia, thăm dò nói một tiếng, “Cảm ơn… Phu quân”.
Đổi với sự thay đổi xưng hô này, bàn tay của Uyên Quyết hơi rụt lại, sương tuyết tích tụ giữa hàng lông mày đen kịt nháy mắt hòa tan không ít.
Nguyễn Thu Thu trông thấy hai cái tai sói nhòn nhọn của hắn rung lên cực kỳ vui sướng, ngay cả hai gò má tuấn mỹ cũng ửng đỏ.
Khóe môi hắn cong lên một độ cong mà chính hắn cũng không phát hiện ra, lại rất nhanh trở lại bình thường, mười phần không thèm để ý nói, “Ừ”.
Nguyễn Thu Thu……
Nếu như mắt của nàng không có vấn đề thì Sói xám tiên sinh vừa nãy mới… cười sao?
Có lẽ nàng nhìn lầm rồi.
Con sói này cũng không ghét bỏ nàng gọi hắn là phu quân.
Vậy vì sao trước giờ hắn chưa từng gọi nàng là phu nhân?
Nhịp tim dần dần tăng tốc, Nguyễn Thu Thu sờ soạng cái trán còn nóng hơn trước, nhìn thảo dược đã chuẩn bị xong đang đặt trên bàn, hơi do dự, lại thăm dò nói, “… Ta bôi thuốc giúp ngươi nhé?”
Uyên Quyết…
Hắn cụp mi xuống, nghĩ đến những vết tích xấu xí còn lại, tóc đen lộn xộn rũ xuống bên tai “… Không cần.”
Nghe thấy câu không cần quen thuộc nhưng lần này Nguyễn Thu Thu không từ bỏ, nàng cảm thấy bản thân giống như đột nhiên có thể tìm ra tiếng lòng của tên sói này, khuôn mặt dịu dàng, cầm lấy thảo dược, tiếp tục nói, “Ta bôi thuốc cho ngươi được không, phu quân?”
Sói xám tiên sinh……
Nguyễn Thu Thu phát hiện lỗ tai trên đầu hắn chuyển động không ngừng, dường như đang phản ánh rằng chủ nhân nó đang xoắn xuýt bất an.
Lần này cũng tương tự như mấy ngày trước, trong một đêm lạnh tuyết rơi dày đặc, hắn nói: “Xấu.”
Miệng vết thương vẫn chưa liền lại, bên trên dính đầy máu, thịt và xương đều lộ ra ngoài, xấu xí đến chính hắn cũng thấy chán ghét. Hai gò má Uyên Quyết trắng bệch, nhấp đôi môi nhợt nhạt, không nói chuyện nữa.
Nguyễn Thu Thu lại cười khẽ một tiếng, mặt mày cong lên, “Xấu sao? Ta cảm thấy cũng không quá tệ.”
Mặc dù thân thể hắn có khiếm khuyết, thậm chí vẻ mặt khôi ngô lúc trước cũng bị vết sẹo và chấm đen phá hủy hết, nhưng vậy thì sao chứ, trước kia, không phải cũng bị nàng nhìn thấy dáng vẻ còn xấu xí hơn rồi sao?
Nguyễn Thu Thu ngồi xổm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng vén lên lớp da thú trên người Sói xám tiên sinh lên, chỗ chân bị gãy dần dần lộ ra.
Đôi mi dài của Uyên Quyết khẽ run, toàn thân nóng đỏ lên.
Yêu thức từ từ lướt xuống dung mạo xinh đẹp nghiêm túc của nàng, cảm giác đau đớn cùng nóng bỏng đồng thời dâng lên, kìm lòng không đậu nhẹ nhàng cúi xuống, bỉ ổi liếm láp, phác họa đôi môi của nàng.
Đẩy nàng tựa vào bức tường, mắt đỏ lên, từng chút từng chút cắn xé.
Nếu hắn không bị thương trong lúc thú triều thì tốt rồi, nếu hắn là một con yêu thuần huyết thì tốt rồi…
…
Quá trình bôi thuốc cho con sói nào đó không tính là nhẹ nhàng, cho dù Nguyễn Thu Thu đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn có mấy lần dùng lực hơi mạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối Uyên Quyết cũng không phát ra âm thanh khó chịu nào, hắn ngồi im lặng, giống như một bức tranh ế ẩm bị thiêu đốt.
Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên nhìn hai gò má đỏ bừng của hắn, thậm chí tai đều sắp biến thành màu hồng, nàng lo lắng hắn có phải sốt rồi không.
Bôi xong thuốc trên đùi, tiếp tục xuống phần bụng và sống lưng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy nàng tự mình ra tay thì không tốt lắm, tim đập nhanh hơn, ừm… quần áo.
Uyên Quyết cảm thấy bản thân rất không thoải mái, những nơi bị nàng chạm đến đều nóng bỏng, cơ thể lại xuất hiện cảm giác khác thường giống tối qua, nghe thấy nàng nói quần áo thì không nhịn được mà mím môi.
“Để ta”, hắn không biết sau khi để nàng giúp hắn bôi thuốc lên miệng vết thương ở phần lưng và bụng thì sẽ xuất hiện hậu quả gì nữa.
Nguyễn Thu Thu cũng đỏ mặt gật đầu, nếu hắn hôn mê, nàng hoàn toàn có thể mặt không biểu cảm giúp hắn bôi thuốc, nhưng mà hiện tại hắn đang tỉnh.
“Vậy ta đi tắm rửa trước”. Nguyễn Thu Thu sờ sờ tai, thật sự không có ý gì khác nói “Rất muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi”
Bàn tay thon dài của Uyên Quyết khựng lại một chút, không biết tưởng tượng đến cái gì, hết sức kiềm chế “Ừ…”
Nguyễn Thu Thu bưng chậu gỗ, lấy nước nóng đi sang nhà kho để tắm, đến lúc quay lại, chàng sói ta đã bôi thuốc xong.
Nàng giúp hắn chuẩn bị nước nóng, nhìn Uyên Quyết thẳng lưng đi đến kho.
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu rơi xuống mấy tấm da thú đang lẫn vào nhau trên giường đá, khẽ thở dài một cái, tranh thủ thời gian cầm tấm da thú Điền Tú đưa lên, nhanh chóng tách riêng hai tấm ra, trước khi Sói xám tiên sinh quay lại đã chui vào tấm chăn bên cạnh.
Gò má đỏ lên chờ sói xám quay lại.
Nhưng không biết vì sao động tác lần này của sói ta rất chậm, nàng tu luyện rất lâu, lại may quần áo sau đó nhịn không nổi nữa, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc mộng.
Con sói nào đó dùng nước lạnh lau mặt rất nhiều lần mới miễn cưỡng hạ được nhiệt độ trên gò má.
Hắn biết sau khi hắn quay lại Nguyễn Thu Thu sẽ không ngủ cùng hắn, nhưng đến khi thật sự trông thấy hai tấm chăn cách nhau một khoảng kia thì vẫn thất vọng một chút.
Hắn mang ý xấu đi đến trước bàn đá, cầm bộ quần áo buổi trưa Nguyễn Thu Thu may đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn như một con sói đang si mê, sau đó khoác lên người.
Phát hiện rất vừa vặn, đuôi mắt hẹp dài ngậm ý cười như những vì sao lấp lánh trên cung trăng.
Sau hôm nay, những hình ảnh xinh đẹp trên giường cưới của ác lang tiên sinh lại nhiều thêm mấy bức.
…..
Đêm nay rất yên bình, Nguyễn Thu Thu ngủ rất ngon, ngoại trừ trong mơ có một tên sói luôn dùng đuôi quấn lên người nàng thì mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Đợi hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Thu Thu cảm thấy đã đỡ sốt hơn nhiều, tay chân cũng khôi phục không ít sức lực.
Nàng cùng tên sói nào đó đều ngoan ngoãn nằm trong tấm chăn của mình, sơn động rất yên tĩnh, tên sói kia lại khôi phục bộ dạng nằm im, dường như ký ức hắn tỉnh táo ở cùng nàng cả ngày hôm qua đều là ảo giác của nàng.
Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không biết đây chỉ là âm mưu của con sói nào đó…
Uyên Quyết đã tính toán xong tương lai của bọn họ, hiện tại thảo dược và linh thạch đều có, trước khi thú triều đến trong tương lai hắn phải nhanh chóng khôi phục đủ để có thể mang nàng rời đi, bảo đảm an toàn cho nàng.
Yêu tộc thực lực vẻn vẹn chỉ cấp năm là hoàn toàn không đủ, nhưng nếu hắn có thể nghĩ ra cách tu luyện cả yêu hạch lẫn ma hạch mới ngưng kết ra cùng đến cấp năm.
Có lẽ hắn có thể bảo vệ được nàng.
Vì thế hắn cần phải toàn tâm toàn ý phục hồi thân thể, tăng thực lực lên trong phạm vi khống chế của hắn.
Hắn suy nghĩ rất lâu, dần dần tìm ra một cách là dung hợp cả hai.
Hắn muốn thực nghiệm, nếu có thể thành công, lần này tu luyện tỉnh lại, hắn sẽ có thể khống chế ma khí trong cơ thể, không cho bọn chúng dễ dàng lan ra nữa..
Hắn sẽ cố gắng tốt lên từng chút từng chút một.
Giờ này Nguyễn Thu Thu vẫn chưa biết trong rừng rậm cách bọn họ không xa kia có nguy hiểm đang dần dần tiến đến.
Ở bên cạnh Uyên Quyết cả ngày, lại đến lúc sắp đi ngủ, hoa mắt chóng mặt chỉ hơi giảm đi một chút làm cho Nguyễn Thu Thu cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bếp, cầm cây kim bằng xương may vá.
Uyên Quyết ngồi bên mép bàn đá, hàng mi đen dài rũ xuống, lưng thẳng tắp không biết đang làm gì.
Bên trong phòng ngủ chính, ngọn lửa cháy bập bùng, ánh sáng nhẹ nhàng ấp áp chiếu lên gò má hắn, làm mềm mại những vết sẹo dữ tợn đáng sợ kia, khiến cho chàng Bụt của nàng trông càng anh tuấn hơn.
Mà hai người bọn họ đã duy trì tư thế này rất lâu rồi.
Từ sau khi đại điêu huynh Điền Tú rời đi lúc sáng, một người một sói vẫn luôn duy trì trạng thái cực kỳ khách sáo với nhau.
Lặng lẽ ăn bữa sáng, ăn ý mà ngồi cách xa nhau, sau đó cùng bảo đối phương nghỉ ngơi đi.
Nghĩ đến lời của Uyên Quyết lúc nãy, Nguyễn Thu Thu siết chặt cây kim xương đang cầm trên tay, đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.
Nói cái gì mà không mệt, không đau, hắn cho rằng nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ dụ như vậy sao?
Có điều, so với trước kia thì Sói xám tiên sinh cũng tiến bộ đôi chút, mặc dù vẫn không bằng lòng tỏ ra quá yếu đuối trước mặt nàng, nhưng lại không giả vờ ngủ hoặc là để nàng ngủ, không muốn giao lưu với nàng giống như trước.
Mặc dù tỉnh dậy cũng ít nói, so với lúc ngủ chẳng khác là bao.
Nguyễn Thu Thu đem gân của dã thú đã tuốt hết ra kết lại, may xong mũi cuối, sau khi cắt đứt sợi chỉ thì quần áo mới của Sói xám tiên sinh cũng đã hoàn thành rồi.
Sa điêu huynh chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều thứ, ngoại trừ mười mấy gốc thảo dược bọn họ cần dùng, còn có mấy miếng da thú, thứ mà hiện tại họ thiếu nhất.
Bạn lữ của Điền Tú là một con điêu yêu rất tinh tế, ước chừng là nghĩ bọn họ vừa mới kết hôn, chọn da thú trên cơ bản đều là màu đỏ chót và màu đen tiện dụng.
Tấm da màu đen kia rất lớn, rất thích hợp làm chăn mới, còn tấm màu đỏ chót kia, thích hợp may quần áo cho Sói xám tiên sinh.
Quần áo của tên sói kia rất ít, ngoại trừ bộ màu đen đã bị bẩn trước đó, cũng chỉ có một chiếc áo khoác ngoài màu vàng đất đã cũ.
Suy xét đến việc mỗi lần tên sói kia biến thân đều cố ý để trần nửa thân trên, Nguyễn Thu Thu nghĩ một chút, xoa xoa lỗ tai đỏ bừng, vẫn là may cho hắn một bộ quần áo.
Lần này nàng suy nghĩ rất lâu, lựa chọn dùng miếng da thú quý giá này may một chiếc áo choàng, mặc vào rất tiện, cho dù bỗng nhiên biến thành hình dạng nửa yêu, đuôi sói cũng sẽ không bị bức bách khó chịu, là một thiết kế rất khoa học lại còn thuận tiện.
Đương nhiên, may cũng rất đơn giản. Nàng chỉ tốn một buổi chiều đã may xong.
Nguyễn Thu Thu liếc nhìn con sói nào đó đang ngồi như bức tượng trên mép bàn đá, chậm rì rì đứng lên, ôm quần áo vào lòng, đôi mắt hơi do dự nhìn Sói xám tiên sinh.
Tu luyện cả buổi trưa để chữa trị kinh mạch bị vỡ nát, tên sói nào đó đã khôi phục được một chút yêu thức, đang trộm quan sát tỉ mỉ tiểu phu nhân của hắn.
Nhìn thấy chiếc áo choàng màu đỏ chót trong ngực Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc ngắn ngủi, bàn tay đặt bên mép bàn đá từ từ siết chặt..
Quần áo màu đỏ chót, hắn chưa thấy bao giờ.
Là may cho hắn sao?
Là áo cưới à?
Yêu thức lướt từ quần áo trong tay Nguyễn Thu Thu, mang theo nhiệt độ nóng bỏng dần dần tiến đến lòng bàn tay sưng đỏ của nàng, ánh mắt như lưu luyến, lướt qua từng chút từng chút.
Ngón tay của nàng đang run, còn hằn lên một vết chỉ, hẳn là dấu vết lúc siết chỉ để lại.
Trán vô thức nhíu chặt, biểu tình của Sói xám tiên sinh còn đáng sợ hơn trước đó.
Nguyễn Thu Thu còn tưởng rằng bởi vì hắn đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể không thoải mái, nên cũng không tận lực giữ khoảng cách với hắn nữa.
“Uyên tiên sinh, vết thương khó chịu sao?”
Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng hỏi, đi đến bên cạnh hắn, đặt quần áo đã xếp xong lên bàn đá.
Phát hiện tiểu thê tử không nói với hắn bộ y phục này có phải tặng hắn không, bình dấm chua trong lòng Sói xám tiên sinh nháy mắt lật đổ.
Từ trước đến nay hắn không biết rằng bản thân mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ là một động tác đơn giản của Nguyễn Thu Thu, hắn cũng sẽ cảm thấy buồn bã, tự ti.
Hắn hung thần ác sát, có vẻ cực kỳ không dễ chọc, tính cách vụng về, không được tự nhiên, không biết cách ở chung với người khác, chỉ cứng rắn nói “Không đau”.
Nguyễn Thu Thu “…” Nếu như lúc tên sói này nói không đau, đôi tai mềm mại trên đầu không cụp xuống, trên hàng mi dài cũng không đọng nước mắt, có lẽ nàng sẽ thật sự tin hắn.
Nàng say sưa nhìn lỗ tai mềm mại đang biến hóa thất thường của hắn, thanh âm khàn khàn của con sói nào đó, lười biếng lại không thèm để ý rung đôi tai đầy lông, giọng điệu không rõ ràng, “… Nàng mệt rồi sao?”
Nguyễn Thu Thu bị hắn chọc cho cười, nàng là một người thẳng thắng, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi nên cũng gật đầu “Ừ, có chút mệt”.
Yêu thức của Uyên Quyết hạ xuống đôi tay hơi sưng đỏ của nàng, do dự một chút vẫn là lạnh lùng cứng rắn nói “Tay”.
Nguyễn Thu Thu: “…..?”
Tên sói kia dường như có chút không kiên nhẫn, giọng nói mang chút đau lòng, tự cho là giọng điệu lạnh lùng cứng rắn nói: “Đưa tay cho ta”.
Trên thực tế, nghe vào tai Nguyễn Thu Thu, giọng nói của hắn quả thực quá tủi thân, khiến nàng có chút mềm lòng.
Dù rằng không biết con sói này muốn làm gì, Nguyễn Thu Thu vẫn nghe lời giơ hai cánh tay lên.
Nàng biết hắn không nhìn thấy, thuận tiện để tay lại gần bàn tay của hắn, phẩy phẩy gió nhẹ, ra hiệu tay của nàng ở chỗ này.
Uyên Quyết “…”
Hắn nâng bàn tay lên, con ngươi dần dần trở nên u ám, dường như nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang sưng phù của nàng, giơ tay, cẩn thận chạm nhẹ tay nàng.
Đầu ngón tay có chút chống đỡ, Nguyễn Thu Thu chợt mở to hai mắt, mặt dần dần nóng lên, đến lúc lấy lại tinh thần, con sói kia đã buông tay ra, hầu kết gợi cảm di chuyển lên xuống, phát ra một tiếng cười nhẹ như có như không “Được rồi”.
Nguyễn Thu Thu “A…”
Nàng cúi đầu xuống, có chút muộn màng nhận ra trên hai bàn tay bị nứt nẻ dằn vặt nhưng chưa nát của mình truyền đến cảm giác mát lạnh, vết hằn do may quần áo cũng đã biến mất.
Lúc nàng còn đang ngơ ngác, không biết tên sói này đã làm gì tay của nàng, giúp nó nhanh chóng khá hơn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ lên vết thương chưa lành, nghĩ thầm có lẽ Sói xám tiên sinh cũng hoàn toàn không phải là không thích mình.
Nàng ngại ngùng vểnh môi, tầm mắt rơi vào con sói kia, thăm dò nói một tiếng, “Cảm ơn… Phu quân”.
Đổi với sự thay đổi xưng hô này, bàn tay của Uyên Quyết hơi rụt lại, sương tuyết tích tụ giữa hàng lông mày đen kịt nháy mắt hòa tan không ít.
Nguyễn Thu Thu trông thấy hai cái tai sói nhòn nhọn của hắn rung lên cực kỳ vui sướng, ngay cả hai gò má tuấn mỹ cũng ửng đỏ.
Khóe môi hắn cong lên một độ cong mà chính hắn cũng không phát hiện ra, lại rất nhanh trở lại bình thường, mười phần không thèm để ý nói, “Ừ”.
Nguyễn Thu Thu……
Nếu như mắt của nàng không có vấn đề thì Sói xám tiên sinh vừa nãy mới… cười sao?
Có lẽ nàng nhìn lầm rồi.
Con sói này cũng không ghét bỏ nàng gọi hắn là phu quân.
Vậy vì sao trước giờ hắn chưa từng gọi nàng là phu nhân?
Nhịp tim dần dần tăng tốc, Nguyễn Thu Thu sờ soạng cái trán còn nóng hơn trước, nhìn thảo dược đã chuẩn bị xong đang đặt trên bàn, hơi do dự, lại thăm dò nói, “… Ta bôi thuốc giúp ngươi nhé?”
Uyên Quyết…
Hắn cụp mi xuống, nghĩ đến những vết tích xấu xí còn lại, tóc đen lộn xộn rũ xuống bên tai “… Không cần.”
Nghe thấy câu không cần quen thuộc nhưng lần này Nguyễn Thu Thu không từ bỏ, nàng cảm thấy bản thân giống như đột nhiên có thể tìm ra tiếng lòng của tên sói này, khuôn mặt dịu dàng, cầm lấy thảo dược, tiếp tục nói, “Ta bôi thuốc cho ngươi được không, phu quân?”
Sói xám tiên sinh……
Nguyễn Thu Thu phát hiện lỗ tai trên đầu hắn chuyển động không ngừng, dường như đang phản ánh rằng chủ nhân nó đang xoắn xuýt bất an.
Lần này cũng tương tự như mấy ngày trước, trong một đêm lạnh tuyết rơi dày đặc, hắn nói: “Xấu.”
Miệng vết thương vẫn chưa liền lại, bên trên dính đầy máu, thịt và xương đều lộ ra ngoài, xấu xí đến chính hắn cũng thấy chán ghét. Hai gò má Uyên Quyết trắng bệch, nhấp đôi môi nhợt nhạt, không nói chuyện nữa.
Nguyễn Thu Thu lại cười khẽ một tiếng, mặt mày cong lên, “Xấu sao? Ta cảm thấy cũng không quá tệ.”
Mặc dù thân thể hắn có khiếm khuyết, thậm chí vẻ mặt khôi ngô lúc trước cũng bị vết sẹo và chấm đen phá hủy hết, nhưng vậy thì sao chứ, trước kia, không phải cũng bị nàng nhìn thấy dáng vẻ còn xấu xí hơn rồi sao?
Nguyễn Thu Thu ngồi xổm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng vén lên lớp da thú trên người Sói xám tiên sinh lên, chỗ chân bị gãy dần dần lộ ra.
Đôi mi dài của Uyên Quyết khẽ run, toàn thân nóng đỏ lên.
Yêu thức từ từ lướt xuống dung mạo xinh đẹp nghiêm túc của nàng, cảm giác đau đớn cùng nóng bỏng đồng thời dâng lên, kìm lòng không đậu nhẹ nhàng cúi xuống, bỉ ổi liếm láp, phác họa đôi môi của nàng.
Đẩy nàng tựa vào bức tường, mắt đỏ lên, từng chút từng chút cắn xé.
Nếu hắn không bị thương trong lúc thú triều thì tốt rồi, nếu hắn là một con yêu thuần huyết thì tốt rồi…
…
Quá trình bôi thuốc cho con sói nào đó không tính là nhẹ nhàng, cho dù Nguyễn Thu Thu đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn có mấy lần dùng lực hơi mạnh.
Nhưng từ đầu đến cuối Uyên Quyết cũng không phát ra âm thanh khó chịu nào, hắn ngồi im lặng, giống như một bức tranh ế ẩm bị thiêu đốt.
Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên nhìn hai gò má đỏ bừng của hắn, thậm chí tai đều sắp biến thành màu hồng, nàng lo lắng hắn có phải sốt rồi không.
Bôi xong thuốc trên đùi, tiếp tục xuống phần bụng và sống lưng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy nàng tự mình ra tay thì không tốt lắm, tim đập nhanh hơn, ừm… quần áo.
Uyên Quyết cảm thấy bản thân rất không thoải mái, những nơi bị nàng chạm đến đều nóng bỏng, cơ thể lại xuất hiện cảm giác khác thường giống tối qua, nghe thấy nàng nói quần áo thì không nhịn được mà mím môi.
“Để ta”, hắn không biết sau khi để nàng giúp hắn bôi thuốc lên miệng vết thương ở phần lưng và bụng thì sẽ xuất hiện hậu quả gì nữa.
Nguyễn Thu Thu cũng đỏ mặt gật đầu, nếu hắn hôn mê, nàng hoàn toàn có thể mặt không biểu cảm giúp hắn bôi thuốc, nhưng mà hiện tại hắn đang tỉnh.
“Vậy ta đi tắm rửa trước”. Nguyễn Thu Thu sờ sờ tai, thật sự không có ý gì khác nói “Rất muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi”
Bàn tay thon dài của Uyên Quyết khựng lại một chút, không biết tưởng tượng đến cái gì, hết sức kiềm chế “Ừ…”
Nguyễn Thu Thu bưng chậu gỗ, lấy nước nóng đi sang nhà kho để tắm, đến lúc quay lại, chàng sói ta đã bôi thuốc xong.
Nàng giúp hắn chuẩn bị nước nóng, nhìn Uyên Quyết thẳng lưng đi đến kho.
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu rơi xuống mấy tấm da thú đang lẫn vào nhau trên giường đá, khẽ thở dài một cái, tranh thủ thời gian cầm tấm da thú Điền Tú đưa lên, nhanh chóng tách riêng hai tấm ra, trước khi Sói xám tiên sinh quay lại đã chui vào tấm chăn bên cạnh.
Gò má đỏ lên chờ sói xám quay lại.
Nhưng không biết vì sao động tác lần này của sói ta rất chậm, nàng tu luyện rất lâu, lại may quần áo sau đó nhịn không nổi nữa, chẳng mấy chốc đã chìm sâu vào giấc mộng.
Con sói nào đó dùng nước lạnh lau mặt rất nhiều lần mới miễn cưỡng hạ được nhiệt độ trên gò má.
Hắn biết sau khi hắn quay lại Nguyễn Thu Thu sẽ không ngủ cùng hắn, nhưng đến khi thật sự trông thấy hai tấm chăn cách nhau một khoảng kia thì vẫn thất vọng một chút.
Hắn mang ý xấu đi đến trước bàn đá, cầm bộ quần áo buổi trưa Nguyễn Thu Thu may đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn như một con sói đang si mê, sau đó khoác lên người.
Phát hiện rất vừa vặn, đuôi mắt hẹp dài ngậm ý cười như những vì sao lấp lánh trên cung trăng.
Sau hôm nay, những hình ảnh xinh đẹp trên giường cưới của ác lang tiên sinh lại nhiều thêm mấy bức.
…..
Đêm nay rất yên bình, Nguyễn Thu Thu ngủ rất ngon, ngoại trừ trong mơ có một tên sói luôn dùng đuôi quấn lên người nàng thì mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Đợi hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Thu Thu cảm thấy đã đỡ sốt hơn nhiều, tay chân cũng khôi phục không ít sức lực.
Nàng cùng tên sói nào đó đều ngoan ngoãn nằm trong tấm chăn của mình, sơn động rất yên tĩnh, tên sói kia lại khôi phục bộ dạng nằm im, dường như ký ức hắn tỉnh táo ở cùng nàng cả ngày hôm qua đều là ảo giác của nàng.
Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không biết đây chỉ là âm mưu của con sói nào đó…
Uyên Quyết đã tính toán xong tương lai của bọn họ, hiện tại thảo dược và linh thạch đều có, trước khi thú triều đến trong tương lai hắn phải nhanh chóng khôi phục đủ để có thể mang nàng rời đi, bảo đảm an toàn cho nàng.
Yêu tộc thực lực vẻn vẹn chỉ cấp năm là hoàn toàn không đủ, nhưng nếu hắn có thể nghĩ ra cách tu luyện cả yêu hạch lẫn ma hạch mới ngưng kết ra cùng đến cấp năm.
Có lẽ hắn có thể bảo vệ được nàng.
Vì thế hắn cần phải toàn tâm toàn ý phục hồi thân thể, tăng thực lực lên trong phạm vi khống chế của hắn.
Hắn suy nghĩ rất lâu, dần dần tìm ra một cách là dung hợp cả hai.
Hắn muốn thực nghiệm, nếu có thể thành công, lần này tu luyện tỉnh lại, hắn sẽ có thể khống chế ma khí trong cơ thể, không cho bọn chúng dễ dàng lan ra nữa..
Hắn sẽ cố gắng tốt lên từng chút từng chút một.
Bình luận facebook