Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Gặp lại sau hai mươi ba năm
Chương 50: Gặp lại sau hai mươi ba năm
Bởi vì suy nghĩ cẩn thận của một con sói nào đó, thời gian như quay ngược lại thời điểm Nguyễn Thu Thu vừa gặp hắn.
Chỉ là khác với thời điểm đó, họ đã có đủ thức ăn và thảo dược để tồn tại hơn một tháng.
Vết thương của Sói xám tiên sinh xem ra cũng không còn nghiêm trọng như trước.
Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ cho một người một sói, bôi thuốc đồng thời xác nhận tình trạng của Sói xám tiên sinh.
Dọn dẹp sơn động, Nguyễn Thu Thu vừa đun nước gừng, vừa tính toán tài sản hiện tại của họ.
Cửa sơn động có một “cánh cửa” có thể đóng mở đủ để che mưa che gió, và tấm rèm da thú trong phòng ngủ chính cũng trở nên dày hơn.
Cảm ơn sa điêu huynh đã đem đến thảo dược và da thú, Sói xám tiên sinh hiện tại cũng đã có ba bộ quần áo.
Về thức ăn, bên trong “kho” còn chất đống rất nhiều thịt trâu rừng, thịt khô nàng mang tới đã ăn hết rồi, còn sót lại một ít bột củ, con thỏ mà Mạc Ngư cho lần trước vẫn chưa ăn, cá cũng chưa ăn, còn có ba quả trứng dồi dào linh khí mà Sói xám tiên sinh đã săn được lần trước.
Nguyễn Thu Thu dùng linh lực quét một lượt, thấy rằng không có sinh mệnh nhỏ nào trong ba quả trứng.
Nàng có ý nghĩ định dùng đuôi sói ấp trứng lại một lần rồi đem đi nấu canh.
Linh thạch đã tiêu hao một viên, còn lại hai viên, một viên trong đó ước chừng là cấp ba, còn có một viên thể tích nhỏ, nhưng linh lực dự đoán là hơn cấp bốn, Nguyễn Thu Thu đặt nó bên cạnh Sói xám tiên sinh.
Cho dù trong thời gian ngắn, họ không thiếu thức ăn thảo dược và củi đốt, nhưng Nguyễn Thu Thu không có ý định chỉ ở trong hang ăn và chờ chết.
Lần trước Lục Tử Nhiễm xuất hiện và lần nàng đột ngột đổ bệnh khiến nàng có chút bất an, vết thương của Uyên Quyết đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn chưa hồi phục đến mức khỏe mạnh.
Hai tháng sau thú triều sẽ đến, trước lúc đó nàng cần phải nâng cao sức mạnh của mình càng sớm càng tốt.
Mưa tuyết bên ngoài rơi suốt một ngày, cuối cùng hôm nay cũng có dấu hiệu dừng lại, Nguyễn Thu Thu vừa tu luyện, vừa dùng bếp để nấu muối.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Nguyễn Thu Thu đã chuyển động linh khí hơn ba mươi vòng, từ từ tích lũy hơn ba mươi sợi linh lực hệ thủy biến dị trong cơ thể, thực lực của nàng cũng đã đến cấp một hậu kỳ.
Nguyễn Thu Thu cho muối từ trong bếp vào một cái thùng gỗ nhỏ lớn bằng bàn tay đã chuẩn bị trước, rồi vươn vai một cái.
Đau ốm hai ngày, sau khi lấy lại sức sống, cơ thể nàng trở nên linh hoạt hơn trước.
Vào buổi chiều, sau khi Nguyễn Thu Thu ướp một phần thịt trâu với muối, dùng sợi dây trước kia giữ lại treo nó lên “kho” phơi khô.
Tuy rằng hiện tại nhiệt độ xuống thấp, độ tươi của nguyên liệu có hạn, bây giờ cũng không có nắng để phơi khô thịt, chỉ có thể lựa chọn phương pháp này.
Nàng đun sôi tất cả những viên muối trên người mình thành muối thô, sau khi thêm khả năng loại bỏ tạp chất của dị năng hệ thủy biến dị, nàng chỉ lấy được ba thùng nhỏ muối, giữ lại một thùng nhỏ để ăn, còn lại toàn bộ đều đem đi muối thịt, đáng tiếc là chỉ ướp được một phần thịt.
Số thịt tươi còn lại, nàng định dùng để cho yêu lang nhà mình ăn.
Trong “kho” vẫn còn một ít cỏ khô và bộ áo tơi lần trước tiểu Ngư tặng nàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ đơn giản sử dụng một chút cạnh góc da thú và cỏ khô, trên cơ sở áo tơi tiểu Ngư tặng nàng dệt thành một bộ quần áo chặt chẽ hơn, áo tơi càng có thể che mưa hơn.
Nàng còn dệt một chiếc nón, tất cả đều dựa vào kỹ năng sinh tồn và kinh nghiệm mà nàng học được lúc còn ở mạt thế.
Nguyễn Thu Thu thật ra còn muốn làm một cái thang dây, nhưng nguyên liệu không đủ, chỉ có thể từ bỏ, dự định lần sau làm.
Bận rộn đã hơn nửa ngày, mưa tuyết bên ngoài cũng đã giảm dần, Nguyễn Thu Thu nghĩ đến lời hứa lúc trước với tiểu Ngư, sẽ cho Mạc Miêu một ít “bảo bối” từ trong sơn động của phu quân nàng, chần chừ một lúc vẫn quyết định ra ngoài một chuyến.
Nguyễn Thu Thu cho một ít thịt bò tươi vào trong thùng gỗ mà Mạc gia gia đựng súp cá lần trước, nghĩ một chút lại đổ một ít muối vào chiếc ly gỗ nhỏ hơn, định dự trữ vào cùng một chiếc ly để giọt nước có công hiệu chữa trị, chút nữa sẽ đưa cho Mạc gia gia.
Bát canh cá lần trước rất ngon, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn có thể cảm nhận được vị đắng của muối trong canh, nghĩ đến bọn họ là không có loại muối thuận tiện có thể ăn trực tiếp.
Thu dọn ba lô, mặc áo tơi vào, Nguyễn Thu Thu bước đến bên cạnh giường bằng đá, liếc mắt nhìn con sói đẹp đang yên tĩnh nằm say giấc.
Đôi mi dài và dày của hắn không hề cong lên, được ánh sáng ấm áp từ trong hang chiếu vào, ánh sáng rơi xuống, tạo thành hai chiếc quạt nhỏ trên mí mắt vẫn còn đen bóng của hắn.
Hai gò má vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không phải là tái nhợt đáng thương của mười mấy ngày trước, đã có chút hồng hào.
Điều mà nàng vẫn luôn lo lắng, ma khí tàn sát bữa bãi, cũng đã ngoan ngoãn thu nhỏ lại một góc, không còn tràn lan trên khuôn mặt tuấn tú của hắn như lúc trước nữa.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không kìm được, đưa tay lên xoa nhẹ vành tai đầy lông của hắn, cười nói: “Sói xám tiên sinh, ta ra ngoài một lát, ngươi phải trông nhà cẩn thận đấy.”
Khóe tai trong tay nàng khẽ run lên, như muốn đáp lại nàng.
Nguyễn Thu Thu cong môi, xác nhận rằng linh thạch đã bị hắn hấp thụ một chút, mới thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Nàng nhớ rõ con đường đi từ sơn động đến nhà tiểu Ngư, nếu suôn sẻ thì chỉ mất một tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.
Nguyễn Thu Thu sở dĩ chọn đến thăm tiểu Ngư vào buổi tối không chỉ vì hiện tại mưa tuyết đã ít hơn, mà còn vì tinh thần của Mạc gia gia sẽ tốt hơn nhiều vào buổi tối, nàng cũng muốn hỏi về chuyện của bộ lạc Đông Hùng.
Nàng vẫn là có chút quan tâm đến những gì hai con gấu nói lần trước.
Nguyễn Thu Thu đẩy “cửa”, cơn gió ẩm và lạnh thấu xương ngay lập tức xuyên qua cổ nàng, nàng rùng mình vài lần vì lạnh.
Nàng nhanh chóng bước ra và vội vàng đóng “cánh cửa” sơn động lại.
Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ thông gió trong sơn động, vì hôm nay cần dùng nước nhiều lần, nên số lần thông gió đã đủ nhiều.
Khép “cửa” lại, Nguyễn Thu Thu không lãng phí thời gian, bất chấp mưa tuyết, bước nhanh về phía sơn động của nhà Mạc gia gia.
Nhưng khi nàng đi được khoảng hơn hai mươi phút, lúc gần đến sơn động của nhà Mạc gia gia, rẽ vào một khúc quanh gần khu rừng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt đang theo dõi mình.
Nó không mang theo một chút nhiệt độ nào, ánh mắt có vẻ như đang nhìn người đã chết, kèm theo áp bức đáng sợ, gần như ngay lập tức khiến tóc gáy nàng dựng ngược, toàn thân ớn lạnh.
Là dã thú? Hay là ma vật? Hay là yêu tộc của bộ lạc Viêm Lang?
Nguyễn Thu Thu buộc mình phải bình tĩnh lại, đôi tay run rẩy nắm chặt cây giáo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nàng vờ như không có gì bước tiếp về trước, thực tế từ trong cơ thể đã lấy ra một ít linh lực, bắt đầu tản ra xung quanh cơ thể từng chút từng chút.
Sức mạnh của cấp một hậu kỳ cho phép nàng bảo vệ không gian trong vòng ba mét xung quanh mình, nếu sinh vật lạ đó tấn công nàng, Nguyễn Thu Thu sẽ phát hiện ngay lập tức.
Khanh Như Ý đang chầm chậm đi ở ven rừng rất nhanh phát hiện ra linh lực yếu ớt kia của nàng, nàng ta nhếch môi thầm nghĩ cái người tên Nguyễn Thu Thu này thật là thú vị.
Nàng ta dùng ma thức theo dõi từ cách hơn mười mét, cũng có thể phát hiện được.
Nàng ta vốn không có ý định làm tổn thương những kẻ yếu đuối, thậm chí còn thích những người thận trọng và nhạy cảm như vậy, nhưng…
Híp mắt lại, Khanh Như Ý đưa tay ra hiệu nhẹ nhàng trên không trung, linh lực mà Nguyễn Thu vừa mới lấy ra để cảnh giới lập tức tan thành từng mảnh.
Trong lòng nàng sợ hãi, vô thức quay đầu lại, nhạy cảm nhìn về phía khu rừng, Khanh Như Ý đang núp sau cây đại thụ, sau đó lập tức bắt đầu chạy không ngừng.
“Ồ?” Khanh Như Ý có chút bất ngờ.
Nguyễn Thu Thu vậy mà có thể trực tiếp đoán được vị trí mà nàng ta đang ẩn thân, ý cười trong đôi mắt màu nâu nhạt của nàng ta càng sâu hơn, đôi chân hình nhánh liễu của nàng ta biến hóa khôn lường trở lại thành hình người, bắt đầu cao lên nhanh chóng, nhanh chóng từ một cô bé trông như mười tuổi biến thành một người phụ nữ trưởng thành ở tuổi đôi mươi.
Nàng ta cười híp mắt, nhấc chân bước về trước, tốc độ nhanh gấp hai gấp ba lần Nguyễn Thu Thu.
Mặc dù chủ thượng nói nên đợi đến thời điểm thích hợp, nhưng nàng ta cảm thấy, bây giờ khiến Nguyễn Thu Thu tàn phế trước, thì việc giám sát sẽ dễ dàng hơn.
“… Chết tiệt.” Một cơn gió mạnh thổi qua tai nàng, Nguyễn Thu Thu vô thức dùng cây thương ngăn cản một chút, Khanh Như Ý tấn công thất bại, cành liễu ẩn chứa một chút ma khí xẹt qua hai gò má vốn chưa lành vết thương của nàng, lưu lại một vệt máu.
Khanh Như Ý cong mắt, mặc dù bât ngờ Nguyễn Thu Thu có thể ngăn cản được một đòn tấn công của nàng ta, nhưng nàng ta cũng không cảm thấy nàng còn có thể đỡ được ma khí ẩn giấu trong nhánh liễu của mình, sau khi thu hồi cành liễu cũng không có ý định tiếp tục tấn công nữa.
Nhưng nàng ta đã nhầm rồi, nếu là những nhân tộc khác, sẽ không thể chịu nổi ma khí đó, nhưng linh lực của Nguyễn Thu Thu lạ rất đặc biệt, ma khí của Khanh Như Ý còn không bằng của Sói xám tiên sinh, rất nhanh đã bị Nguyễn Thu Thu phá vỡ.
Nguyễn Thu Thu ý thức được thứ tấn công mình là một con ma vật mạnh mẽ, trong lòng vẫn rất sợ hãi, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại.
Sói xám tiên sinh bị thương nặng, bước về phía trước chính là gia đình Mạc gia gia, bất kể là phía nào, đều là những người nàng không muốn làm tổn thương và liên lụy.
Mặc dù năng lực của nàng không mạnh, nhưng cấp một hậu kỳ cũng không phải là không có bất kì khả năng phản kháng nào, nếu mục tiêu của ma vật này là mình, vậy thì việc nàng cần làm chính là dốc toàn sức lực dẫn con ma vật này đến lãnh địa của bộ lạc Viêm Lang trước khi bị nó giết chết, may ra còn có một chút hy vọng sống.
Bao nhiêu ý nghĩ xẹt qua trong lòng, thực tế chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Nguyễn Thu Thu giả vờ bị đánh trúng, nắm chặt cây thương, khi Khanh Như Ý đến gần nàng lập tức xoay người dùng sức đâm mạnh, hung hăng đâm trúng cơ thể của ma vật sau lưng.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu rất sáng, muốn rút cây thương và chạy về phía trước, nhưng lại vô tình nhìn rõ khuôn mặt của ma vật tấn công nàng.
Hóa ra là một đại tỷ tỷ trong hình dạng con người.
Mà nàng nghĩ rằng cây thương thành công đâm trúng quái vật, nhưng không phải, chỉ là bị cành liễu của Khanh Như Ý quấn chặt.
Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi, bất đắc dĩ bỏ cây thương, nhanh chóng lăn sang một bên, rút con dao bằng xương từ trong ba lô da thú ra, “Ngươi là… ma vật?”
Khanh Như Ý đáy mắt đầy vẻ tán thưởng, chỉ là vẫn như cũ không có ý định nói chuyện với nàng, cánh tay biến thành cành liễu, cầm cây thương mà Nguyễn Thu Thu nâng niu được Sói xám tiên sinh liều mạng săn về tùy tiện bị vứt trong nền tuyết lên, chuẩn bị tấn công nàng.
Nhìn thấy cành liễu sắp quật tới, Nguyễn Thu Thu cắn chặt răng, nắm chặt con dao dự định liều chết chiến đấu.
“Là Thu Thu tỷ tỷ sao?” Khi cành liễu sắp chạm vào mắt của Nguyễn Thu Thu, một giọng nói trẻ con lanh lảnh đột nhiên vang lên từ phía sau, kèm theo âm thanh lộn xộn của bước chân trên tuyết, từ xa truyền đến, “Gia gia, Thu Thu tỷ tỷ đến rồi.”
Là tiểu Ngư.
Nhịp tim của Nguyễn Thu Thu gần như ngừng đập, nàng nhân lúc ma vật có hình dạng cô gái dịu dàng trước mặt đang ngây ngẩn, né sang một bên đồng thời hét lớn, “Đừng qua đây, nguy hiểm! Chạy mau!!!”
Khanh Như Ý nhướng mày, định vẫy cành liễu thì gió rít lên, một giọng nói nhẹ nhàng vừa lạ vừa quen đột nhiên lướt qua bên tai nàng ta.
“Sao vậy? Nguy hiểm ở đâu? Là những yêu của bộ lạc Viêm Lang sao? Gia gia sẽ đánh cho bọn chúng chạy hết.”
Giọng nói đó, sau hai mươi ba năm, trong cơn gió lạnh thấu xương, đâm vào lòng Khanh Như Ý một cách mãnh liệt.
Mặc dù giọng nói ấy đã khắc sâu trong những năm tháng tang thương và bất lực, nhưng ngay khi cất lên, khiến nàng ta mất đi toàn bộ sức lực hành động.
Bởi vì suy nghĩ cẩn thận của một con sói nào đó, thời gian như quay ngược lại thời điểm Nguyễn Thu Thu vừa gặp hắn.
Chỉ là khác với thời điểm đó, họ đã có đủ thức ăn và thảo dược để tồn tại hơn một tháng.
Vết thương của Sói xám tiên sinh xem ra cũng không còn nghiêm trọng như trước.
Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ cho một người một sói, bôi thuốc đồng thời xác nhận tình trạng của Sói xám tiên sinh.
Dọn dẹp sơn động, Nguyễn Thu Thu vừa đun nước gừng, vừa tính toán tài sản hiện tại của họ.
Cửa sơn động có một “cánh cửa” có thể đóng mở đủ để che mưa che gió, và tấm rèm da thú trong phòng ngủ chính cũng trở nên dày hơn.
Cảm ơn sa điêu huynh đã đem đến thảo dược và da thú, Sói xám tiên sinh hiện tại cũng đã có ba bộ quần áo.
Về thức ăn, bên trong “kho” còn chất đống rất nhiều thịt trâu rừng, thịt khô nàng mang tới đã ăn hết rồi, còn sót lại một ít bột củ, con thỏ mà Mạc Ngư cho lần trước vẫn chưa ăn, cá cũng chưa ăn, còn có ba quả trứng dồi dào linh khí mà Sói xám tiên sinh đã săn được lần trước.
Nguyễn Thu Thu dùng linh lực quét một lượt, thấy rằng không có sinh mệnh nhỏ nào trong ba quả trứng.
Nàng có ý nghĩ định dùng đuôi sói ấp trứng lại một lần rồi đem đi nấu canh.
Linh thạch đã tiêu hao một viên, còn lại hai viên, một viên trong đó ước chừng là cấp ba, còn có một viên thể tích nhỏ, nhưng linh lực dự đoán là hơn cấp bốn, Nguyễn Thu Thu đặt nó bên cạnh Sói xám tiên sinh.
Cho dù trong thời gian ngắn, họ không thiếu thức ăn thảo dược và củi đốt, nhưng Nguyễn Thu Thu không có ý định chỉ ở trong hang ăn và chờ chết.
Lần trước Lục Tử Nhiễm xuất hiện và lần nàng đột ngột đổ bệnh khiến nàng có chút bất an, vết thương của Uyên Quyết đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn chưa hồi phục đến mức khỏe mạnh.
Hai tháng sau thú triều sẽ đến, trước lúc đó nàng cần phải nâng cao sức mạnh của mình càng sớm càng tốt.
Mưa tuyết bên ngoài rơi suốt một ngày, cuối cùng hôm nay cũng có dấu hiệu dừng lại, Nguyễn Thu Thu vừa tu luyện, vừa dùng bếp để nấu muối.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Nguyễn Thu Thu đã chuyển động linh khí hơn ba mươi vòng, từ từ tích lũy hơn ba mươi sợi linh lực hệ thủy biến dị trong cơ thể, thực lực của nàng cũng đã đến cấp một hậu kỳ.
Nguyễn Thu Thu cho muối từ trong bếp vào một cái thùng gỗ nhỏ lớn bằng bàn tay đã chuẩn bị trước, rồi vươn vai một cái.
Đau ốm hai ngày, sau khi lấy lại sức sống, cơ thể nàng trở nên linh hoạt hơn trước.
Vào buổi chiều, sau khi Nguyễn Thu Thu ướp một phần thịt trâu với muối, dùng sợi dây trước kia giữ lại treo nó lên “kho” phơi khô.
Tuy rằng hiện tại nhiệt độ xuống thấp, độ tươi của nguyên liệu có hạn, bây giờ cũng không có nắng để phơi khô thịt, chỉ có thể lựa chọn phương pháp này.
Nàng đun sôi tất cả những viên muối trên người mình thành muối thô, sau khi thêm khả năng loại bỏ tạp chất của dị năng hệ thủy biến dị, nàng chỉ lấy được ba thùng nhỏ muối, giữ lại một thùng nhỏ để ăn, còn lại toàn bộ đều đem đi muối thịt, đáng tiếc là chỉ ướp được một phần thịt.
Số thịt tươi còn lại, nàng định dùng để cho yêu lang nhà mình ăn.
Trong “kho” vẫn còn một ít cỏ khô và bộ áo tơi lần trước tiểu Ngư tặng nàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ đơn giản sử dụng một chút cạnh góc da thú và cỏ khô, trên cơ sở áo tơi tiểu Ngư tặng nàng dệt thành một bộ quần áo chặt chẽ hơn, áo tơi càng có thể che mưa hơn.
Nàng còn dệt một chiếc nón, tất cả đều dựa vào kỹ năng sinh tồn và kinh nghiệm mà nàng học được lúc còn ở mạt thế.
Nguyễn Thu Thu thật ra còn muốn làm một cái thang dây, nhưng nguyên liệu không đủ, chỉ có thể từ bỏ, dự định lần sau làm.
Bận rộn đã hơn nửa ngày, mưa tuyết bên ngoài cũng đã giảm dần, Nguyễn Thu Thu nghĩ đến lời hứa lúc trước với tiểu Ngư, sẽ cho Mạc Miêu một ít “bảo bối” từ trong sơn động của phu quân nàng, chần chừ một lúc vẫn quyết định ra ngoài một chuyến.
Nguyễn Thu Thu cho một ít thịt bò tươi vào trong thùng gỗ mà Mạc gia gia đựng súp cá lần trước, nghĩ một chút lại đổ một ít muối vào chiếc ly gỗ nhỏ hơn, định dự trữ vào cùng một chiếc ly để giọt nước có công hiệu chữa trị, chút nữa sẽ đưa cho Mạc gia gia.
Bát canh cá lần trước rất ngon, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn có thể cảm nhận được vị đắng của muối trong canh, nghĩ đến bọn họ là không có loại muối thuận tiện có thể ăn trực tiếp.
Thu dọn ba lô, mặc áo tơi vào, Nguyễn Thu Thu bước đến bên cạnh giường bằng đá, liếc mắt nhìn con sói đẹp đang yên tĩnh nằm say giấc.
Đôi mi dài và dày của hắn không hề cong lên, được ánh sáng ấm áp từ trong hang chiếu vào, ánh sáng rơi xuống, tạo thành hai chiếc quạt nhỏ trên mí mắt vẫn còn đen bóng của hắn.
Hai gò má vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không phải là tái nhợt đáng thương của mười mấy ngày trước, đã có chút hồng hào.
Điều mà nàng vẫn luôn lo lắng, ma khí tàn sát bữa bãi, cũng đã ngoan ngoãn thu nhỏ lại một góc, không còn tràn lan trên khuôn mặt tuấn tú của hắn như lúc trước nữa.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không kìm được, đưa tay lên xoa nhẹ vành tai đầy lông của hắn, cười nói: “Sói xám tiên sinh, ta ra ngoài một lát, ngươi phải trông nhà cẩn thận đấy.”
Khóe tai trong tay nàng khẽ run lên, như muốn đáp lại nàng.
Nguyễn Thu Thu cong môi, xác nhận rằng linh thạch đã bị hắn hấp thụ một chút, mới thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Nàng nhớ rõ con đường đi từ sơn động đến nhà tiểu Ngư, nếu suôn sẻ thì chỉ mất một tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.
Nguyễn Thu Thu sở dĩ chọn đến thăm tiểu Ngư vào buổi tối không chỉ vì hiện tại mưa tuyết đã ít hơn, mà còn vì tinh thần của Mạc gia gia sẽ tốt hơn nhiều vào buổi tối, nàng cũng muốn hỏi về chuyện của bộ lạc Đông Hùng.
Nàng vẫn là có chút quan tâm đến những gì hai con gấu nói lần trước.
Nguyễn Thu Thu đẩy “cửa”, cơn gió ẩm và lạnh thấu xương ngay lập tức xuyên qua cổ nàng, nàng rùng mình vài lần vì lạnh.
Nàng nhanh chóng bước ra và vội vàng đóng “cánh cửa” sơn động lại.
Mỗi sáng thức dậy, nàng sẽ thông gió trong sơn động, vì hôm nay cần dùng nước nhiều lần, nên số lần thông gió đã đủ nhiều.
Khép “cửa” lại, Nguyễn Thu Thu không lãng phí thời gian, bất chấp mưa tuyết, bước nhanh về phía sơn động của nhà Mạc gia gia.
Nhưng khi nàng đi được khoảng hơn hai mươi phút, lúc gần đến sơn động của nhà Mạc gia gia, rẽ vào một khúc quanh gần khu rừng, đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt đang theo dõi mình.
Nó không mang theo một chút nhiệt độ nào, ánh mắt có vẻ như đang nhìn người đã chết, kèm theo áp bức đáng sợ, gần như ngay lập tức khiến tóc gáy nàng dựng ngược, toàn thân ớn lạnh.
Là dã thú? Hay là ma vật? Hay là yêu tộc của bộ lạc Viêm Lang?
Nguyễn Thu Thu buộc mình phải bình tĩnh lại, đôi tay run rẩy nắm chặt cây giáo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nàng vờ như không có gì bước tiếp về trước, thực tế từ trong cơ thể đã lấy ra một ít linh lực, bắt đầu tản ra xung quanh cơ thể từng chút từng chút.
Sức mạnh của cấp một hậu kỳ cho phép nàng bảo vệ không gian trong vòng ba mét xung quanh mình, nếu sinh vật lạ đó tấn công nàng, Nguyễn Thu Thu sẽ phát hiện ngay lập tức.
Khanh Như Ý đang chầm chậm đi ở ven rừng rất nhanh phát hiện ra linh lực yếu ớt kia của nàng, nàng ta nhếch môi thầm nghĩ cái người tên Nguyễn Thu Thu này thật là thú vị.
Nàng ta dùng ma thức theo dõi từ cách hơn mười mét, cũng có thể phát hiện được.
Nàng ta vốn không có ý định làm tổn thương những kẻ yếu đuối, thậm chí còn thích những người thận trọng và nhạy cảm như vậy, nhưng…
Híp mắt lại, Khanh Như Ý đưa tay ra hiệu nhẹ nhàng trên không trung, linh lực mà Nguyễn Thu vừa mới lấy ra để cảnh giới lập tức tan thành từng mảnh.
Trong lòng nàng sợ hãi, vô thức quay đầu lại, nhạy cảm nhìn về phía khu rừng, Khanh Như Ý đang núp sau cây đại thụ, sau đó lập tức bắt đầu chạy không ngừng.
“Ồ?” Khanh Như Ý có chút bất ngờ.
Nguyễn Thu Thu vậy mà có thể trực tiếp đoán được vị trí mà nàng ta đang ẩn thân, ý cười trong đôi mắt màu nâu nhạt của nàng ta càng sâu hơn, đôi chân hình nhánh liễu của nàng ta biến hóa khôn lường trở lại thành hình người, bắt đầu cao lên nhanh chóng, nhanh chóng từ một cô bé trông như mười tuổi biến thành một người phụ nữ trưởng thành ở tuổi đôi mươi.
Nàng ta cười híp mắt, nhấc chân bước về trước, tốc độ nhanh gấp hai gấp ba lần Nguyễn Thu Thu.
Mặc dù chủ thượng nói nên đợi đến thời điểm thích hợp, nhưng nàng ta cảm thấy, bây giờ khiến Nguyễn Thu Thu tàn phế trước, thì việc giám sát sẽ dễ dàng hơn.
“… Chết tiệt.” Một cơn gió mạnh thổi qua tai nàng, Nguyễn Thu Thu vô thức dùng cây thương ngăn cản một chút, Khanh Như Ý tấn công thất bại, cành liễu ẩn chứa một chút ma khí xẹt qua hai gò má vốn chưa lành vết thương của nàng, lưu lại một vệt máu.
Khanh Như Ý cong mắt, mặc dù bât ngờ Nguyễn Thu Thu có thể ngăn cản được một đòn tấn công của nàng ta, nhưng nàng ta cũng không cảm thấy nàng còn có thể đỡ được ma khí ẩn giấu trong nhánh liễu của mình, sau khi thu hồi cành liễu cũng không có ý định tiếp tục tấn công nữa.
Nhưng nàng ta đã nhầm rồi, nếu là những nhân tộc khác, sẽ không thể chịu nổi ma khí đó, nhưng linh lực của Nguyễn Thu Thu lạ rất đặc biệt, ma khí của Khanh Như Ý còn không bằng của Sói xám tiên sinh, rất nhanh đã bị Nguyễn Thu Thu phá vỡ.
Nguyễn Thu Thu ý thức được thứ tấn công mình là một con ma vật mạnh mẽ, trong lòng vẫn rất sợ hãi, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại.
Sói xám tiên sinh bị thương nặng, bước về phía trước chính là gia đình Mạc gia gia, bất kể là phía nào, đều là những người nàng không muốn làm tổn thương và liên lụy.
Mặc dù năng lực của nàng không mạnh, nhưng cấp một hậu kỳ cũng không phải là không có bất kì khả năng phản kháng nào, nếu mục tiêu của ma vật này là mình, vậy thì việc nàng cần làm chính là dốc toàn sức lực dẫn con ma vật này đến lãnh địa của bộ lạc Viêm Lang trước khi bị nó giết chết, may ra còn có một chút hy vọng sống.
Bao nhiêu ý nghĩ xẹt qua trong lòng, thực tế chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Nguyễn Thu Thu giả vờ bị đánh trúng, nắm chặt cây thương, khi Khanh Như Ý đến gần nàng lập tức xoay người dùng sức đâm mạnh, hung hăng đâm trúng cơ thể của ma vật sau lưng.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu rất sáng, muốn rút cây thương và chạy về phía trước, nhưng lại vô tình nhìn rõ khuôn mặt của ma vật tấn công nàng.
Hóa ra là một đại tỷ tỷ trong hình dạng con người.
Mà nàng nghĩ rằng cây thương thành công đâm trúng quái vật, nhưng không phải, chỉ là bị cành liễu của Khanh Như Ý quấn chặt.
Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi, bất đắc dĩ bỏ cây thương, nhanh chóng lăn sang một bên, rút con dao bằng xương từ trong ba lô da thú ra, “Ngươi là… ma vật?”
Khanh Như Ý đáy mắt đầy vẻ tán thưởng, chỉ là vẫn như cũ không có ý định nói chuyện với nàng, cánh tay biến thành cành liễu, cầm cây thương mà Nguyễn Thu Thu nâng niu được Sói xám tiên sinh liều mạng săn về tùy tiện bị vứt trong nền tuyết lên, chuẩn bị tấn công nàng.
Nhìn thấy cành liễu sắp quật tới, Nguyễn Thu Thu cắn chặt răng, nắm chặt con dao dự định liều chết chiến đấu.
“Là Thu Thu tỷ tỷ sao?” Khi cành liễu sắp chạm vào mắt của Nguyễn Thu Thu, một giọng nói trẻ con lanh lảnh đột nhiên vang lên từ phía sau, kèm theo âm thanh lộn xộn của bước chân trên tuyết, từ xa truyền đến, “Gia gia, Thu Thu tỷ tỷ đến rồi.”
Là tiểu Ngư.
Nhịp tim của Nguyễn Thu Thu gần như ngừng đập, nàng nhân lúc ma vật có hình dạng cô gái dịu dàng trước mặt đang ngây ngẩn, né sang một bên đồng thời hét lớn, “Đừng qua đây, nguy hiểm! Chạy mau!!!”
Khanh Như Ý nhướng mày, định vẫy cành liễu thì gió rít lên, một giọng nói nhẹ nhàng vừa lạ vừa quen đột nhiên lướt qua bên tai nàng ta.
“Sao vậy? Nguy hiểm ở đâu? Là những yêu của bộ lạc Viêm Lang sao? Gia gia sẽ đánh cho bọn chúng chạy hết.”
Giọng nói đó, sau hai mươi ba năm, trong cơn gió lạnh thấu xương, đâm vào lòng Khanh Như Ý một cách mãnh liệt.
Mặc dù giọng nói ấy đã khắc sâu trong những năm tháng tang thương và bất lực, nhưng ngay khi cất lên, khiến nàng ta mất đi toàn bộ sức lực hành động.
Bình luận facebook