Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Mạc Bất Quy
Chương 51: Mạc Bất Quy
Khanh Như Ý nhất thời dừng lại tất cả động tác, cành liễu giương cao đầy sức lực sắp quật tới bất lực rơi xuống, giữa không trung, khuấy động những giọt nước mưa lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày thật chặt, nhân lúc “người” trước mặt đang ngây ngẩn, động tác mau lẹ lăn hai vòng trên nền tuyết ẩm ướt trơn trượt, nhặt lấy cây thương bị vứt sang một bên, nhanh chóng chạy về phía trước.
Nàng cảnh giác quay đầu lại để ý đến hành động của “người” đã tấn công mình, nhưng khi Nguyễn Thu Thu nhìn rõ vẻ mặt của “người” đó, trái tim nàng khẽ run lên –
Đại tỷ tỷ trong hình dạng “người” kia, đang khóc?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu không biết tại sao đột nhiên ma vật kia lại như thế, là bởi vì nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngư và Mạc gia gia, chẳng lẽ thực sự bị những lời đe dọa nói “giết” của Mạc gia gia làm cho sợ hãi rồi sao?
Những ý nghĩ này xẹt qua trong lòng, chân Nguyễn Thu Thu lại không ngừng chạy về phía trước, thoát chết đã là điều may mắn, tuyệt đối không thể lơ là.
Máu trên gò má theo cằm rơi xuống, mưa tuyết thấm trên vết thương chưa lành cảm giác như đau xé lòng, Nguyễn Thu Thu ôm chặt gò má bị thương của mình, “Đừng qua đây, nguy hiểm!!”
“Không…” Nghe thấy lời nói của Nguyễn Thu Thu, Khanh Như Ý vô thức hét lên, đôi môi không còn chút máu của nàng ta run lên, bất lực và sợ hãi cúi đầu xuống, đôi mắt nâu thậm chí có chút van xin, “… không nguy hiểm, ta… không nguy hiểm.”
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc quay đầu lại, trong lúc kinh ngạc lại cảnh giác nhìn ma vật với sát khí cực mạnh vừa nãy, trong lòng đột nhiên hoảng loạn.
Khanh Như Ý hai mắt đều là nước mắt, nàng ta hoảng loạn muốn thu lại toàn bộ cành liễu, tay chân luống cuống giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó. Nhưng nàng ta quá hoảng loạn, những cành liễu vốn đang vùng vẫy tự do và mạnh mẽ kia dường như bị thắt nút, xòe ra tứ phía, như thể đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng ta.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu vô cùng kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ thì đã đụng phải gương mặt nghiêm túc của Tiểu Ngư và… Mạc gia gia?
Nhìn người đàn ông trên tay cầm một chiếc rìu đá và mặc một bộ da thú màu be đứng bên cạnh Tiểu Ngư, Nguyễn Thu Thu có chút sững sờ.
Mạc gia gia nắm chặt rìu đá đã lâu không dùng trong tay, mái tóc ngắn màu hoa râm bị gió thổi rối tung, dấu vết lão hóa trên gương mặt đã biến mất, nếp nhăn cũ vẫn còn đó nhưng đã giảm bớt rất nhiều, giọng vẫn ấm áp như cũ, “Thu Thu? Nguy hiểm ở đâu, bây giờ gia gia khỏe rồi, vẫn có thể đánh lại mấy con sói.”
Vì bọn nhỏ hiếu thảo, bất ngờ hấp thụ được không ít linh khí, kéo dài tuổi thọ, khôi phục một phần dung mạo khi còn trẻ, thứ mà tưởng chừng như không bao giờ có thể lấy lại được, nên ông cũng tỉnh táo hơn khá nhiều.
Dù rằng vẫn sống không quá một năm nữa, nhưng Mạc gia gia tuổi thật chưa quá bốn mươi trông cũng trẻ hơn một chút, tuy chưa khôi phục lại dáng vẻ của một người trung niên nên có, nhưng cũng không giống như một ông lão gần đất xa trời.
Nghe thấy người đó tự xưng là gia gia, Nguyễn Thu Thu mới nhìn thấy bóng dáng của Mạc gia gia từ đôi lông mày có chút quen thuộc của ông.
Nàng rất tò mò tại sao Mạc gia gia lại trẻ ra, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, chỉ đứng chắn trước mặt hai người, lo lắng nói một cách nhanh chóng, “… là ma vật, Tiểu Ngư, hai người mau chạy đi, con sẽ dụ ma vật kia đến bộ lạc Viêm…”
Từ “Lang” còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu đã nghe thấy một tiếng bịch từ bên cạnh truyền đến, nàng cúi đầu, phát hiện chiếc rìu đá mà Mạc gia gia đang cầm đã rơi trên nền tuyết.
“Gia gia, sao vậy?” Trong tay Tiểu Ngư đang cầm một cây gậy, cánh tay nhỏ bé bảo vệ Nguyễn Thu Thu phía trước, nghe tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía gia gia nhà mình bởi vì đã uống “bảo bối” trong sơn động của phu quân Thu Thu tỷ tỷ, lại hấp thụ không ít linh thạch nên trẻ hơn rất nhiều, giọng nói run rẩy nghi hoặc lại sợ hãi hỏi: “Có phải là ma vật kia quá đáng sợ, ông đánh không lại không?”
Nguyễn Thu Thu thuận theo giọng nói của Mạc Ngư, nhìn Mạc gia gia.
Nàng thấy vẻ mặt của người đàn ông với mái tóc ngắn hoa râm thay đổi từ bàng hoàng, bất ngờ và không thể tin sang hớn hở, kích động và phấn khích, sau đó trong nháy mắt lại nghi ngờ, đau đớn, do dự và ảm đạm.
Đôi lông mày cau có giãn ra từng chút một, cuối cùng mọi cảm xúc vẫn bị trút bỏ, những nếp nhăn trên khuôn mặt và đôi mắt cong cong mang theo ý cười dịu dàng của ông, lại khiến Nguyễn Thu Thu cảm nhận được một nỗi buồn rất lớn.
“Người” đang đứng cách họ vài mét dường như đã quên hết tất cả mọi thứ ngay lúc nhìn rõ biểu cảm của ông, trong đôi mắt lạnh như băng trước đó giống như dấy lên một ngọn lửa hừng hực.
Nàng ta không thay thổi cảm xúc giống Mạc gia gia trong mắt của Nguyễn Thu Thu, chỉ là sự hoảng loạn lúc đầu rất nhanh biến thành hớn hở kịch liệt, vẻ mặt say mê, giống như một dòng sông từ chuyển từ đông sang hạ trong chốc lát.
Lúc này, cho dù Nguyễn Thu Thu có ngu ngốc đến mấy, cũng ý thức được.
Ma vật bất ngờ tấn công nàng và Mạc gia gia đúng lúc lại quen biết nhau, vì điều này mà vừa rồi nàng mới không bị tấn công nữa.
Nhưng, làm sao Mạc gia gia có thể quen biết một con ma vật mạnh mẽ như vậy?
Nguyễn Thu Thu kéo Tiểu Ngư cảnh giác lùi lại vài bước, cảm giác của nàng rất nhạy bén, mặc dù không còn phát hiện ra sát khí lạnh thấu xương như trước của ma vật trước mặt, nhưng nàng vẫn lặng lẽ dùng linh lực của mình một lần nữa đề phòng ngự trong phạm vi ba mét.
Nguyễn Thu Thu lùi về sau vài bước, dường như Mạc gia gia dần dần cũng nhận ra được điều gì đó.
Vẻ mặt của ông có chút bất lực, cúi xuống nhặt chiếc rìu đá rơi trên nền tuyết, trốn tránh quay đầu sang chỗ khác.
“Mạc ca ca…” Khanh Như Ý nhìn thấy Mạc gia gia dường như muốn lui về sau, cũng không thể kìm chế sự hối hận phức tạp trong lòng cùng niềm vui sướng khi tìm lại được thứ bị mất.
Nàng ta vội vàng chạy về phía trước, nàng ta là cường giả cấp năm, nhưng lại bị cành liễu giống như tay chân của mình làm vấp ngã, chật vật té ngã trên đất.
Nước mưa làm ướt hết quần áo của nàng ta, nhưng Khanh Như Ý không quan tâm.
Có lẽ sau khi mở miệng gọi ông một lần, Khanh Như Ý cũng không còn bất cứ do dự gì, lại gọi thêm một tiếng nữa, “Mạc ca ca.”
“… Là chàng sao?”
Nước mắt của Khanh Như Ý không ngừng rơi, giọng nói run rẩy đong đầy niềm vui, “Chàng vẫn còn sống, chàng vẫn còn sống…”
“Quá tốt rồi…”
Nàng ta vừa đứng dậy khỏi mặt đất, miễn cưỡng thu lại những cành liễu, tay run run, muốn chạy về phía Mạc gia gia.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị ông ngắt lời.
“… Ngươi là đang gọi ta sao?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mạc gia gia vẫn mỉm cười như cũ, bước lên trước vài bước đứng chắn trước mặt của Nguyễn Thu Thu và Tiểu Ngư, giọng nói khàn khàn, “Nhưng tiểu cô nương, có phải là ngươi nhận nhầm người rồi không?”
“Ta…”
“Ta ấy à.”
“Ta đã rất già rồi.”
Có một sự run rẩy khó nhận thấy trong giọng nói của Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu nhận thấy lòng bàn tay đang cầm chiếc rìu đá của ông vì dùng lực mà trở nên tái mét.
Biểu cảm trên mặt Mạc Bất Quy vẫn rất từ ái, ông mỉm cười, giọng nói có chút khó khăn, “Ta là một ông lão, không phải Mạc ca ca mà ngươi muốn tìm.”
Khanh Như Ý sửng sốt trong giây lát, nhưng bất kể ông nói gì, vẫn là nhẹ nhàng tiếp nhận.
Nàng ta thấy dường như hắn không muốn nàng ta qua đó, chỉ đứng yên không dám nhúc nhích, hoàn toàn không giống ma vật cấp năm vừa rồi hung hãng tấn công Nguyễn Thu Thu.
Khanh Như Ý thận trọng nói: “Bất Quy ca ca, chàng tức giận sao?”
“Xin lỗi, đều là tại muội, năm đó đều là tại muội không tốt.” Khanh Như Ý hoảng loạn giải thích, “Năm đó muội mất đi trí nhớ, sau khi tỉnh lại đã không tìm thấy chàng nữa, bọn họ đều nói là chàng đa không còn nữa… duyên của chúng ta đã cạn, nên muội mới…” Mới nghĩ rằng chàng rời xa muội rồi.
“Tiểu cô nương, ngươi nói đùa rồi, ta đã nói rồi, ta không phải là Mạc ca ca của ngươi.” Mạc gia gia xoay người, nắm đấm có chút run rẩy.
Đối diện với ánh mắt của Nguyễn Thu Thu, Mạc gia gia hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai nàng, “Thu Thu, con mang Tiểu Ngư chạy trước đi, gia gia sẽ đuổi theo nhanh thôi.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Đừng nói đến việc có một con ma vật trạng thái kỳ lạ đứng trước mặt bọn họ, cho dù không có nguy hiểm nào, nàng cũng không thể cùng Tiểu Ngư chạy trước.
Hơn nữa nàng luôn cảm thấy Mạc gia gia đang trốn tránh.
Mặc dù Nguyễn Thu Thu và Mạc gia gia tiếp xúc không nhiều, nhưng mỗi lần bọn họ tiếp xúc, Nguyễn Thu Thu đều có thể có được không ít tin tức hữu hiệu.
‘Gọi tên của ông sẽ có ma vật xuất hiện’, ‘Ma khí cũng có thể là ngọt ngào’ Cộng với vẻ ngoài trẻ trung của Mạc gia gia hôm nay và lời của ma vật kia, Nguyễn Thu Thu cơ bản khẳng định được một điểm:
Mạc gia gia và ma vật cấp cao xinh đẹp này không chỉ quen biết, thậm chí, đã từng yêu nhau sâu đậm.
“Mạc Bất Quy!”
Lại một lần nữa nghe thấy hai từ “gia gia” từ miệng Mạc ca ca của mình, Khanh Như Ý không thể chịu đựng được nữa, dường như đột nhiên nhận ra được ý tứ trong lời nói của ông, niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đã đánh mất bống biến mất, nàng ta lấy lại tinh thần, chú ý đến thân phận hiện tại của Mạc ca ca của nàng, hắn đã là gia gia.
Trong giọng nói của Khanh Như Ý tràn đầy tức giận, không cam lòng và uất ức, buồn bã đến mức sắp không đứng vững, “… Ngươi, kết hôn rồi?”
“… Cũng có con trai rồi?”
Giọng Khanh Như Ý run run, trái tim vỡ nát, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, “Mới hai mươi ba năm…”
Còn Mạc gia gia ở một bên cụp mắt xuống, mái tóc ngắn màu hoa râm che đi đôi mắt nhăn nheo, ông vẫn như vậy, cho dù là giọng nói bi thương đến mức người bên cạnh đều có thể nghe thấy được, nhưng vẫn cố tránh, “Người nhận nhầm người rồi, ta già rồi, cũng không phải là Mạc Bất Quy.”
Khanh Như Ý hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ bừng, “Vậy ngươi tên là gì?”
“…” Mạc Bất Quy khẽ thở dài, “Mạc Quy.”
Quy, là Quy trong con rùa.
“Mạc ca ca, ngươi đang nói đùa sao? Nhưng trò đùa này chẳng vui chút nào.” Khanh Như Ý đau lòng, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục cười, nàng ta nhíu mày, tỏ vẻ thu hết can đảm hỏi, “… Thê tử của ngươi đâu?”
Nguyễn Thu Thu: “…” Bầu không khí bây giờ càng ngày càng trở nên kỳ lạ, thấy Mạc gia gia có vẻ định thừa nhận điều đó, Nguyễn Thu Thu lo lắng. Nàng muốn giải thích thay Mạc gia gia, nhưng lo lắng mình nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
May thay còn có Tiểu Ngư không thể kìm được tính tình của mình nên còn nhanh nhảu hơn nàng.
“Gia gia, sao gia lại nói dối.” Mạc Ngư kéo ống tay áo của Mạc gia gia, lần đầu tiên có chút tức giận, nói rõ ràng từng từ: “Hiện tại gia gia vốn là không có thê tử.”
“Không phải ông nói, ca ca là ông nhặt về, bọn con là ông nhặt về sao? Gia gia không phải ông đã nói, làm người nhất định phải thành thật sao? Ông còn nói ông không thể quên được nãi nãi tên là Như Ý.”
Mạc Bất Quy: “…”
Tiểu Ngư cầm chắc cây gậy xương trong tay, đứng trước mặt gia gia và Nguyễn Thu Thu, lớn tiếng nói với Khanh Như Ý, “Ma vật này, đừng nghĩ ngươi xinh đẹp là có thể gọi gia gia ta là ca ca, ngươi vừa rồi còn muốn đánh người, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mặc dù nàng rất cảm động với những gì Tiểu Ngư nói, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để kích động!
Khanh Như Ý cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã giống như bị cậu chọc cười, đáy mắt lóe lên giọt nước mắt, giống như rất nhanh đã phản ứng được mình rõ ràng là có thực lực rất mạnh, lại bị vui sướng và phấn khởi làm cho choáng váng đầu óc.
Nàng ta cười híp mắt, quay sang cười với Nguyễn Thu Thu đang rất cảnh giác, cành liễu sau lưng vươn lên, lần này, lại không mang chút sát khí nào.
“Ngươi là Nguyễn Thu Thu à, vừa rồi xin lỗi nhé.” Cành liễu vươn đến với tốc độ nhanh hơn trước, trước khi Nguyễn Thu Thu kịp ngăn lại đã kéo dài đến hai gò má bị thương của nàng, lần này, lại không mang bất kỳ ma khí nào, cành liễu bay phiêu đãng dịu dàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy hai gò má truyền đến một cảm giác tê tê, đợi khi cành liễu thu lại, vết thương trên mặt nàng đã lành gần hết.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu nhìn cành liễu rời khỏi gò má của mình, một cành khác thì đang quấn chặt trên tay của Mạc gia gia, quyến luyến nhẹ nhàng cọ lấy lòng bàn tay của ông, không quan tâm đến dấu vết của năm tháng lưu lại trên người ông, dường như đã quên mất lòng bàn tay mảnh mai tinh tế kia từng là cái mà thời niên thiếu mình yêu thích nhất.
Khanh Như Ý cười với mọi người, ánh mắt đầy yêu thương nói: “Giới thiệu một chút, ta là Khanh Như Ý, từ hôm nay trở đi sẽ là nãi nãi của các con rồi.”
Nói xong, nàng ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Mạc Bất Quy, cũng không quan tâm Mạc Miêu và Mạc Bạc Hà đang sợ ngây người, hai huynh muội vì nghe thấy động tĩnh cầm lấy dao xương, dao đá vội vàng chạy ra ngoài để giúp đỡ.
Nàng ta thu cành liễu lại, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn màu đỏ đặc trưng của ma vật, nhìn rất dọa người, “Mạc ca ca, chờ muội, các con cũng chờ ta, nãi nãi đi săn, các con đều quá gầy!”
Khanh Như Ý nói xong, lập tức chạy nhanh về phía rừng cây, tốc độ còn nhanh hơn trước, như một cơn gió, nhanh chóng biến mất.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng đứng đó, nhìn Mạc gia gia đang dần không kiềm chế được cảm xúc, đối diện với ba cặp mắt to tròn đầy tò mò kia, nhất thời cảm thấy bối rối.
Thế là nàng quyết định cùng ba huynh muội Bạc Hà, ba cặp mắt to tròn biến thành bốn cặp, nhìn Mạc Bất Quy không chớp mắt.
Mạc Bất Quy: “…”
Mạc gia gia hai mắt đỏ hoe, hai tay tràn đầy nếp nhăn đặt bên hông, nửa ngày nói không ra lời, chỉ cúi đầu nở nụ cười gượng gạo, “…Ta.”
Ông chống chọi hai mươi ba năm, chờ đợi hai mươi ba năm, tìm kiếm hai mươi ba năm, vốn đã từ bỏ hy vọng, nhưng số phận trêu ngươi, ngay thời điểm cuối cuộc đời lại một lần nữa gặp được nàng.
Nhưng ông đã không còn sống được lâu nữa.
Ông đã nhìn thấy phần cuối của cuộc đời, nhưng nàng thì vẫn trẻ đẹp như thời niên thiếu, không còn răng nanh, không còn cần đến máu thịt già nua của ông.
Nhận thức được tâm trạng trầm mặc bất thường của Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu thở dài, lờ mờ ý thức được sự phức tạp của vấn đề, nàng không còn dùng ánh mắt muốn biết sự thật để tiếp tục ép buộc một người có bí mật như vậy, cầm lấy những ba lô bị hư hỏng đến trước mặt.
“Tiểu Ngư, Tiểu Bạc Hà, qua đây.” Nguyễn Thu Thu gọi hai đứa nhỏ tuổi hơn, đối diện với ánh mắt của thiếu niên yêu miêu bên cạnh, cười với cậu, “Ta là Nguyễn Thu Thu, ngươi là ca ca của bọn Tiểu Ngư sao?”
Mạc Miêu gật gật đầu, cậu nhóc mười lăm tuổi nhìn như chỉ mới mười hai mười ba tuổi, rất ngoan ngoãn gọi cô một tiếng, “Thu Thu tỷ.”
Nguyễn Thu Thu cong môi, nhét miếng thịt trâu tươi nặng nhất trong ba lô vào trong lòng Mạc Miêu, sau đó lấy ra muối đã được nấu và chiếc ly gỗ nhỏ đựng đầy những giọt nước chữa trị, lần lượt nhét vào tay Tiểu Ngư và Bạc Hà.
Cũng may nàng đánh nhau với Khanh Như Ý không được bao lâu, đồ trong ba lô chỉ rơi ra một chút, nhưng cũng may là không bị hư hỏng gì.
“Thu Thu tỷ, sau tỷ lại cho nhà đệ đồ nữa.” Lần này là Tiểu Ngư có chút không vui, “Lần trước tỷ đã cho nhà đệ rất nhiều thứ rồi.”
Nguyễn Thu Thu xoa đầu cậu, trực tiếp đổi chủ đề, “Đừng nói cái này nữa, Mạc gia gia có vẻ không vui lắm, bên ngoài tuyết rơi lạnh như vậy, các đệ mau đưa ông về sơn động nghỉ ngơi đi, vết thương của tỷ không sao cả…”
Vốn dĩ nàng muốn nói sẽ ở lại đây cùng đám nhóc, nhưng nghĩ đến Sói xám tiên sinh được nàng dặn trông coi nhà cẩn thận, trong lòng không biết tại sao có chút lo lắng mơ hồ. Khi nhìn lại mấy người Mạc Ngư, ẩn trong đáy mắt có chút áy náy.
Từ cuộc nói chuyện giữa Khanh Như Ý và Mạc gia gia vừa rồi, Mạc Ngư bọn họ có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.
“Ta ra ngoài đã lâu, phải trở về sơn động sớm, ngày mai lại đến thăm các đệ.” Nguyễn Thu Thu nhanh chóng nói xong, không cho bọn họ có cơ hội giữ lại, lập tức khoác ba lô lên, xoay người rời đi.
“Thu Thu tỷ!” Tiểu Bạc Hà vẫn muốn gọi nàng lại, nhưng bị Mạc Miêu ngăn lại.
Nguyễn Thu Thu quay lại vẫy tay với bọn họ, ôm chặt lấy gò má mới kết vảy, chạy nhanh về phía sơn động.
Mưa tạt vào mặt nàng, bầu trời tối dần, Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng thấy không đúng.
Khanh Như Ý rõ ràng là một ma vật cấp cao, nhưng lại biểu hiện ra hình dạng của yêu, hơn nữa thực lực cấp năm của nàng ta chỉ yếu hơn một chút so với Sói xám tiên sinh trước lúc bị thương, đột nhiên xuất hiện ở bộ lạc Viêm Lang, còn tiến đến tấn công nàng.
Không chỉ vậy, Khanh Như Ý còn biết tên nàng, biết nàng là Nguyễn Thu Thu.
Chẳng lẽ mục tiêu của Khanh Như Ý là nàng và Sói xám tiên sinh sao? Nàng ta là kẻ thù của Uyên Quyết?
Nguyễn Thu Thu không hiểu, lại càng thêm bất an.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Thật ra hôm nay nếu không phải vừa hay là vì chuyện của Khanh Như Ý và Mạc gia gia, mà trời xui đất khiến nàng lại đi đưa đồ cho bọn họ, Khanh Như Ý có phải sẽ trực tiếp giết vào sơn động hay không.
Nếu Khanh Như Ý thực sự đến để giết bọn họ, ngay cả khi vì Mạc gia gia mà nàng ta rút lui ý định giết mình, nhưng không có nghĩa, nàng ta sẽ không làm gì Sói xám tiên sinh.
Nàng nghĩ đến vừa rồi Khanh Như Ý bảo mọi người đợi ở đấy, nàng ta đi săn, sẽ không phải, là nhân cơ hội đi động thủ với Uyên Quyết chứ?
Nguyễn Thu Thu nàng rất muốn bác bỏ những suy nghĩ đen tối của mình sang một bên, nhưng trước khi Mạc gia gia xuất hiện, sát khí mạnh mẽ của Khanh Như Ý không phải là ảo giác.
Và điều gì sẽ xảy ra nếu Khanh Như Ý không phải là ma vật duy nhất đến để giết bọn họ?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tim nàng chợt thắt lại, đập thình thịch, Nguyễn Thu Thu chạy một hơi về gần sơn động.
Xung quanh yên tĩnh, không có dấu hiệu của bất kỳ ma vật nào đến.
Tim nàng đập dữ dội không ngừng, trong không khí không có bất kỳ mùi máu tươi nào.
Nguyễn Thu Thu run tay đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy tiếng bát gỗ rơi xuống từ phòng ngủ truyền đến, nàng giật mình, vội vàng bước vào, lo lắng gọi tên con gói kia, “… Uyên Quyết?”
Tỉnh lại không lâu sau khi tiểu phu nhân rời đi, một con sói nào đó đã bí mật khoác lên mình chiếc áo cưới màu đỏ do phu nhân làm và lặng lẽ ‘viết nhật ký’ trên chiếc giường tân hôn, nhưng không ngờ rằng nàng sẽ trở lại sớm như vậy.
Trong lúc hoảng loạn muốn thay quần áo, bất cẩn làm rơi bát gỗ của mình, còn “bất cẩn” hơn là đã bóp nát nó.
Như thế, bọn họ lại chỉ có một cái bát gỗ.
Áo cưới còn chưa kịp cởi xuống, thắt lưng da thú đã cởi được một nửa, khi Thu Thu của hắn mở tấm màn da thú đi vào, Sói xám tiên sinh chỉ kịp giả vờ bộ dạng cao thâm khó dò nửa nằm trên giường tân hôn.
Mái tóc hắn đen nhánh lộn xộn, rơi xuống lông da thú của bộ hôn phục màu đỏ, lắc lư đôi tai sói nhọn của hắn, chờ nàng trở về.
Khanh Như Ý nhất thời dừng lại tất cả động tác, cành liễu giương cao đầy sức lực sắp quật tới bất lực rơi xuống, giữa không trung, khuấy động những giọt nước mưa lạnh lẽo.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày thật chặt, nhân lúc “người” trước mặt đang ngây ngẩn, động tác mau lẹ lăn hai vòng trên nền tuyết ẩm ướt trơn trượt, nhặt lấy cây thương bị vứt sang một bên, nhanh chóng chạy về phía trước.
Nàng cảnh giác quay đầu lại để ý đến hành động của “người” đã tấn công mình, nhưng khi Nguyễn Thu Thu nhìn rõ vẻ mặt của “người” đó, trái tim nàng khẽ run lên –
Đại tỷ tỷ trong hình dạng “người” kia, đang khóc?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu không biết tại sao đột nhiên ma vật kia lại như thế, là bởi vì nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngư và Mạc gia gia, chẳng lẽ thực sự bị những lời đe dọa nói “giết” của Mạc gia gia làm cho sợ hãi rồi sao?
Những ý nghĩ này xẹt qua trong lòng, chân Nguyễn Thu Thu lại không ngừng chạy về phía trước, thoát chết đã là điều may mắn, tuyệt đối không thể lơ là.
Máu trên gò má theo cằm rơi xuống, mưa tuyết thấm trên vết thương chưa lành cảm giác như đau xé lòng, Nguyễn Thu Thu ôm chặt gò má bị thương của mình, “Đừng qua đây, nguy hiểm!!”
“Không…” Nghe thấy lời nói của Nguyễn Thu Thu, Khanh Như Ý vô thức hét lên, đôi môi không còn chút máu của nàng ta run lên, bất lực và sợ hãi cúi đầu xuống, đôi mắt nâu thậm chí có chút van xin, “… không nguy hiểm, ta… không nguy hiểm.”
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc quay đầu lại, trong lúc kinh ngạc lại cảnh giác nhìn ma vật với sát khí cực mạnh vừa nãy, trong lòng đột nhiên hoảng loạn.
Khanh Như Ý hai mắt đều là nước mắt, nàng ta hoảng loạn muốn thu lại toàn bộ cành liễu, tay chân luống cuống giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó. Nhưng nàng ta quá hoảng loạn, những cành liễu vốn đang vùng vẫy tự do và mạnh mẽ kia dường như bị thắt nút, xòe ra tứ phía, như thể đột nhiên vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng ta.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu vô cùng kinh ngạc, chưa kịp suy nghĩ thì đã đụng phải gương mặt nghiêm túc của Tiểu Ngư và… Mạc gia gia?
Nhìn người đàn ông trên tay cầm một chiếc rìu đá và mặc một bộ da thú màu be đứng bên cạnh Tiểu Ngư, Nguyễn Thu Thu có chút sững sờ.
Mạc gia gia nắm chặt rìu đá đã lâu không dùng trong tay, mái tóc ngắn màu hoa râm bị gió thổi rối tung, dấu vết lão hóa trên gương mặt đã biến mất, nếp nhăn cũ vẫn còn đó nhưng đã giảm bớt rất nhiều, giọng vẫn ấm áp như cũ, “Thu Thu? Nguy hiểm ở đâu, bây giờ gia gia khỏe rồi, vẫn có thể đánh lại mấy con sói.”
Vì bọn nhỏ hiếu thảo, bất ngờ hấp thụ được không ít linh khí, kéo dài tuổi thọ, khôi phục một phần dung mạo khi còn trẻ, thứ mà tưởng chừng như không bao giờ có thể lấy lại được, nên ông cũng tỉnh táo hơn khá nhiều.
Dù rằng vẫn sống không quá một năm nữa, nhưng Mạc gia gia tuổi thật chưa quá bốn mươi trông cũng trẻ hơn một chút, tuy chưa khôi phục lại dáng vẻ của một người trung niên nên có, nhưng cũng không giống như một ông lão gần đất xa trời.
Nghe thấy người đó tự xưng là gia gia, Nguyễn Thu Thu mới nhìn thấy bóng dáng của Mạc gia gia từ đôi lông mày có chút quen thuộc của ông.
Nàng rất tò mò tại sao Mạc gia gia lại trẻ ra, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để nói những chuyện này, chỉ đứng chắn trước mặt hai người, lo lắng nói một cách nhanh chóng, “… là ma vật, Tiểu Ngư, hai người mau chạy đi, con sẽ dụ ma vật kia đến bộ lạc Viêm…”
Từ “Lang” còn chưa nói xong, Nguyễn Thu Thu đã nghe thấy một tiếng bịch từ bên cạnh truyền đến, nàng cúi đầu, phát hiện chiếc rìu đá mà Mạc gia gia đang cầm đã rơi trên nền tuyết.
“Gia gia, sao vậy?” Trong tay Tiểu Ngư đang cầm một cây gậy, cánh tay nhỏ bé bảo vệ Nguyễn Thu Thu phía trước, nghe tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía gia gia nhà mình bởi vì đã uống “bảo bối” trong sơn động của phu quân Thu Thu tỷ tỷ, lại hấp thụ không ít linh thạch nên trẻ hơn rất nhiều, giọng nói run rẩy nghi hoặc lại sợ hãi hỏi: “Có phải là ma vật kia quá đáng sợ, ông đánh không lại không?”
Nguyễn Thu Thu thuận theo giọng nói của Mạc Ngư, nhìn Mạc gia gia.
Nàng thấy vẻ mặt của người đàn ông với mái tóc ngắn hoa râm thay đổi từ bàng hoàng, bất ngờ và không thể tin sang hớn hở, kích động và phấn khích, sau đó trong nháy mắt lại nghi ngờ, đau đớn, do dự và ảm đạm.
Đôi lông mày cau có giãn ra từng chút một, cuối cùng mọi cảm xúc vẫn bị trút bỏ, những nếp nhăn trên khuôn mặt và đôi mắt cong cong mang theo ý cười dịu dàng của ông, lại khiến Nguyễn Thu Thu cảm nhận được một nỗi buồn rất lớn.
“Người” đang đứng cách họ vài mét dường như đã quên hết tất cả mọi thứ ngay lúc nhìn rõ biểu cảm của ông, trong đôi mắt lạnh như băng trước đó giống như dấy lên một ngọn lửa hừng hực.
Nàng ta không thay thổi cảm xúc giống Mạc gia gia trong mắt của Nguyễn Thu Thu, chỉ là sự hoảng loạn lúc đầu rất nhanh biến thành hớn hở kịch liệt, vẻ mặt say mê, giống như một dòng sông từ chuyển từ đông sang hạ trong chốc lát.
Lúc này, cho dù Nguyễn Thu Thu có ngu ngốc đến mấy, cũng ý thức được.
Ma vật bất ngờ tấn công nàng và Mạc gia gia đúng lúc lại quen biết nhau, vì điều này mà vừa rồi nàng mới không bị tấn công nữa.
Nhưng, làm sao Mạc gia gia có thể quen biết một con ma vật mạnh mẽ như vậy?
Nguyễn Thu Thu kéo Tiểu Ngư cảnh giác lùi lại vài bước, cảm giác của nàng rất nhạy bén, mặc dù không còn phát hiện ra sát khí lạnh thấu xương như trước của ma vật trước mặt, nhưng nàng vẫn lặng lẽ dùng linh lực của mình một lần nữa đề phòng ngự trong phạm vi ba mét.
Nguyễn Thu Thu lùi về sau vài bước, dường như Mạc gia gia dần dần cũng nhận ra được điều gì đó.
Vẻ mặt của ông có chút bất lực, cúi xuống nhặt chiếc rìu đá rơi trên nền tuyết, trốn tránh quay đầu sang chỗ khác.
“Mạc ca ca…” Khanh Như Ý nhìn thấy Mạc gia gia dường như muốn lui về sau, cũng không thể kìm chế sự hối hận phức tạp trong lòng cùng niềm vui sướng khi tìm lại được thứ bị mất.
Nàng ta vội vàng chạy về phía trước, nàng ta là cường giả cấp năm, nhưng lại bị cành liễu giống như tay chân của mình làm vấp ngã, chật vật té ngã trên đất.
Nước mưa làm ướt hết quần áo của nàng ta, nhưng Khanh Như Ý không quan tâm.
Có lẽ sau khi mở miệng gọi ông một lần, Khanh Như Ý cũng không còn bất cứ do dự gì, lại gọi thêm một tiếng nữa, “Mạc ca ca.”
“… Là chàng sao?”
Nước mắt của Khanh Như Ý không ngừng rơi, giọng nói run rẩy đong đầy niềm vui, “Chàng vẫn còn sống, chàng vẫn còn sống…”
“Quá tốt rồi…”
Nàng ta vừa đứng dậy khỏi mặt đất, miễn cưỡng thu lại những cành liễu, tay run run, muốn chạy về phía Mạc gia gia.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, đã bị ông ngắt lời.
“… Ngươi là đang gọi ta sao?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mạc gia gia vẫn mỉm cười như cũ, bước lên trước vài bước đứng chắn trước mặt của Nguyễn Thu Thu và Tiểu Ngư, giọng nói khàn khàn, “Nhưng tiểu cô nương, có phải là ngươi nhận nhầm người rồi không?”
“Ta…”
“Ta ấy à.”
“Ta đã rất già rồi.”
Có một sự run rẩy khó nhận thấy trong giọng nói của Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu nhận thấy lòng bàn tay đang cầm chiếc rìu đá của ông vì dùng lực mà trở nên tái mét.
Biểu cảm trên mặt Mạc Bất Quy vẫn rất từ ái, ông mỉm cười, giọng nói có chút khó khăn, “Ta là một ông lão, không phải Mạc ca ca mà ngươi muốn tìm.”
Khanh Như Ý sửng sốt trong giây lát, nhưng bất kể ông nói gì, vẫn là nhẹ nhàng tiếp nhận.
Nàng ta thấy dường như hắn không muốn nàng ta qua đó, chỉ đứng yên không dám nhúc nhích, hoàn toàn không giống ma vật cấp năm vừa rồi hung hãng tấn công Nguyễn Thu Thu.
Khanh Như Ý thận trọng nói: “Bất Quy ca ca, chàng tức giận sao?”
“Xin lỗi, đều là tại muội, năm đó đều là tại muội không tốt.” Khanh Như Ý hoảng loạn giải thích, “Năm đó muội mất đi trí nhớ, sau khi tỉnh lại đã không tìm thấy chàng nữa, bọn họ đều nói là chàng đa không còn nữa… duyên của chúng ta đã cạn, nên muội mới…” Mới nghĩ rằng chàng rời xa muội rồi.
“Tiểu cô nương, ngươi nói đùa rồi, ta đã nói rồi, ta không phải là Mạc ca ca của ngươi.” Mạc gia gia xoay người, nắm đấm có chút run rẩy.
Đối diện với ánh mắt của Nguyễn Thu Thu, Mạc gia gia hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai nàng, “Thu Thu, con mang Tiểu Ngư chạy trước đi, gia gia sẽ đuổi theo nhanh thôi.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Đừng nói đến việc có một con ma vật trạng thái kỳ lạ đứng trước mặt bọn họ, cho dù không có nguy hiểm nào, nàng cũng không thể cùng Tiểu Ngư chạy trước.
Hơn nữa nàng luôn cảm thấy Mạc gia gia đang trốn tránh.
Mặc dù Nguyễn Thu Thu và Mạc gia gia tiếp xúc không nhiều, nhưng mỗi lần bọn họ tiếp xúc, Nguyễn Thu Thu đều có thể có được không ít tin tức hữu hiệu.
‘Gọi tên của ông sẽ có ma vật xuất hiện’, ‘Ma khí cũng có thể là ngọt ngào’ Cộng với vẻ ngoài trẻ trung của Mạc gia gia hôm nay và lời của ma vật kia, Nguyễn Thu Thu cơ bản khẳng định được một điểm:
Mạc gia gia và ma vật cấp cao xinh đẹp này không chỉ quen biết, thậm chí, đã từng yêu nhau sâu đậm.
“Mạc Bất Quy!”
Lại một lần nữa nghe thấy hai từ “gia gia” từ miệng Mạc ca ca của mình, Khanh Như Ý không thể chịu đựng được nữa, dường như đột nhiên nhận ra được ý tứ trong lời nói của ông, niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đã đánh mất bống biến mất, nàng ta lấy lại tinh thần, chú ý đến thân phận hiện tại của Mạc ca ca của nàng, hắn đã là gia gia.
Trong giọng nói của Khanh Như Ý tràn đầy tức giận, không cam lòng và uất ức, buồn bã đến mức sắp không đứng vững, “… Ngươi, kết hôn rồi?”
“… Cũng có con trai rồi?”
Giọng Khanh Như Ý run run, trái tim vỡ nát, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, “Mới hai mươi ba năm…”
Còn Mạc gia gia ở một bên cụp mắt xuống, mái tóc ngắn màu hoa râm che đi đôi mắt nhăn nheo, ông vẫn như vậy, cho dù là giọng nói bi thương đến mức người bên cạnh đều có thể nghe thấy được, nhưng vẫn cố tránh, “Người nhận nhầm người rồi, ta già rồi, cũng không phải là Mạc Bất Quy.”
Khanh Như Ý hít một hơi thật sâu, hai mắt đỏ bừng, “Vậy ngươi tên là gì?”
“…” Mạc Bất Quy khẽ thở dài, “Mạc Quy.”
Quy, là Quy trong con rùa.
“Mạc ca ca, ngươi đang nói đùa sao? Nhưng trò đùa này chẳng vui chút nào.” Khanh Như Ý đau lòng, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục cười, nàng ta nhíu mày, tỏ vẻ thu hết can đảm hỏi, “… Thê tử của ngươi đâu?”
Nguyễn Thu Thu: “…” Bầu không khí bây giờ càng ngày càng trở nên kỳ lạ, thấy Mạc gia gia có vẻ định thừa nhận điều đó, Nguyễn Thu Thu lo lắng. Nàng muốn giải thích thay Mạc gia gia, nhưng lo lắng mình nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
May thay còn có Tiểu Ngư không thể kìm được tính tình của mình nên còn nhanh nhảu hơn nàng.
“Gia gia, sao gia lại nói dối.” Mạc Ngư kéo ống tay áo của Mạc gia gia, lần đầu tiên có chút tức giận, nói rõ ràng từng từ: “Hiện tại gia gia vốn là không có thê tử.”
“Không phải ông nói, ca ca là ông nhặt về, bọn con là ông nhặt về sao? Gia gia không phải ông đã nói, làm người nhất định phải thành thật sao? Ông còn nói ông không thể quên được nãi nãi tên là Như Ý.”
Mạc Bất Quy: “…”
Tiểu Ngư cầm chắc cây gậy xương trong tay, đứng trước mặt gia gia và Nguyễn Thu Thu, lớn tiếng nói với Khanh Như Ý, “Ma vật này, đừng nghĩ ngươi xinh đẹp là có thể gọi gia gia ta là ca ca, ngươi vừa rồi còn muốn đánh người, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mặc dù nàng rất cảm động với những gì Tiểu Ngư nói, nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để kích động!
Khanh Như Ý cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã giống như bị cậu chọc cười, đáy mắt lóe lên giọt nước mắt, giống như rất nhanh đã phản ứng được mình rõ ràng là có thực lực rất mạnh, lại bị vui sướng và phấn khởi làm cho choáng váng đầu óc.
Nàng ta cười híp mắt, quay sang cười với Nguyễn Thu Thu đang rất cảnh giác, cành liễu sau lưng vươn lên, lần này, lại không mang chút sát khí nào.
“Ngươi là Nguyễn Thu Thu à, vừa rồi xin lỗi nhé.” Cành liễu vươn đến với tốc độ nhanh hơn trước, trước khi Nguyễn Thu Thu kịp ngăn lại đã kéo dài đến hai gò má bị thương của nàng, lần này, lại không mang bất kỳ ma khí nào, cành liễu bay phiêu đãng dịu dàng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy hai gò má truyền đến một cảm giác tê tê, đợi khi cành liễu thu lại, vết thương trên mặt nàng đã lành gần hết.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nguyễn Thu Thu nhìn cành liễu rời khỏi gò má của mình, một cành khác thì đang quấn chặt trên tay của Mạc gia gia, quyến luyến nhẹ nhàng cọ lấy lòng bàn tay của ông, không quan tâm đến dấu vết của năm tháng lưu lại trên người ông, dường như đã quên mất lòng bàn tay mảnh mai tinh tế kia từng là cái mà thời niên thiếu mình yêu thích nhất.
Khanh Như Ý cười với mọi người, ánh mắt đầy yêu thương nói: “Giới thiệu một chút, ta là Khanh Như Ý, từ hôm nay trở đi sẽ là nãi nãi của các con rồi.”
Nói xong, nàng ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Mạc Bất Quy, cũng không quan tâm Mạc Miêu và Mạc Bạc Hà đang sợ ngây người, hai huynh muội vì nghe thấy động tĩnh cầm lấy dao xương, dao đá vội vàng chạy ra ngoài để giúp đỡ.
Nàng ta thu cành liễu lại, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn màu đỏ đặc trưng của ma vật, nhìn rất dọa người, “Mạc ca ca, chờ muội, các con cũng chờ ta, nãi nãi đi săn, các con đều quá gầy!”
Khanh Như Ý nói xong, lập tức chạy nhanh về phía rừng cây, tốc độ còn nhanh hơn trước, như một cơn gió, nhanh chóng biến mất.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng đứng đó, nhìn Mạc gia gia đang dần không kiềm chế được cảm xúc, đối diện với ba cặp mắt to tròn đầy tò mò kia, nhất thời cảm thấy bối rối.
Thế là nàng quyết định cùng ba huynh muội Bạc Hà, ba cặp mắt to tròn biến thành bốn cặp, nhìn Mạc Bất Quy không chớp mắt.
Mạc Bất Quy: “…”
Mạc gia gia hai mắt đỏ hoe, hai tay tràn đầy nếp nhăn đặt bên hông, nửa ngày nói không ra lời, chỉ cúi đầu nở nụ cười gượng gạo, “…Ta.”
Ông chống chọi hai mươi ba năm, chờ đợi hai mươi ba năm, tìm kiếm hai mươi ba năm, vốn đã từ bỏ hy vọng, nhưng số phận trêu ngươi, ngay thời điểm cuối cuộc đời lại một lần nữa gặp được nàng.
Nhưng ông đã không còn sống được lâu nữa.
Ông đã nhìn thấy phần cuối của cuộc đời, nhưng nàng thì vẫn trẻ đẹp như thời niên thiếu, không còn răng nanh, không còn cần đến máu thịt già nua của ông.
Nhận thức được tâm trạng trầm mặc bất thường của Mạc gia gia, Nguyễn Thu Thu thở dài, lờ mờ ý thức được sự phức tạp của vấn đề, nàng không còn dùng ánh mắt muốn biết sự thật để tiếp tục ép buộc một người có bí mật như vậy, cầm lấy những ba lô bị hư hỏng đến trước mặt.
“Tiểu Ngư, Tiểu Bạc Hà, qua đây.” Nguyễn Thu Thu gọi hai đứa nhỏ tuổi hơn, đối diện với ánh mắt của thiếu niên yêu miêu bên cạnh, cười với cậu, “Ta là Nguyễn Thu Thu, ngươi là ca ca của bọn Tiểu Ngư sao?”
Mạc Miêu gật gật đầu, cậu nhóc mười lăm tuổi nhìn như chỉ mới mười hai mười ba tuổi, rất ngoan ngoãn gọi cô một tiếng, “Thu Thu tỷ.”
Nguyễn Thu Thu cong môi, nhét miếng thịt trâu tươi nặng nhất trong ba lô vào trong lòng Mạc Miêu, sau đó lấy ra muối đã được nấu và chiếc ly gỗ nhỏ đựng đầy những giọt nước chữa trị, lần lượt nhét vào tay Tiểu Ngư và Bạc Hà.
Cũng may nàng đánh nhau với Khanh Như Ý không được bao lâu, đồ trong ba lô chỉ rơi ra một chút, nhưng cũng may là không bị hư hỏng gì.
“Thu Thu tỷ, sau tỷ lại cho nhà đệ đồ nữa.” Lần này là Tiểu Ngư có chút không vui, “Lần trước tỷ đã cho nhà đệ rất nhiều thứ rồi.”
Nguyễn Thu Thu xoa đầu cậu, trực tiếp đổi chủ đề, “Đừng nói cái này nữa, Mạc gia gia có vẻ không vui lắm, bên ngoài tuyết rơi lạnh như vậy, các đệ mau đưa ông về sơn động nghỉ ngơi đi, vết thương của tỷ không sao cả…”
Vốn dĩ nàng muốn nói sẽ ở lại đây cùng đám nhóc, nhưng nghĩ đến Sói xám tiên sinh được nàng dặn trông coi nhà cẩn thận, trong lòng không biết tại sao có chút lo lắng mơ hồ. Khi nhìn lại mấy người Mạc Ngư, ẩn trong đáy mắt có chút áy náy.
Từ cuộc nói chuyện giữa Khanh Như Ý và Mạc gia gia vừa rồi, Mạc Ngư bọn họ có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.
“Ta ra ngoài đã lâu, phải trở về sơn động sớm, ngày mai lại đến thăm các đệ.” Nguyễn Thu Thu nhanh chóng nói xong, không cho bọn họ có cơ hội giữ lại, lập tức khoác ba lô lên, xoay người rời đi.
“Thu Thu tỷ!” Tiểu Bạc Hà vẫn muốn gọi nàng lại, nhưng bị Mạc Miêu ngăn lại.
Nguyễn Thu Thu quay lại vẫy tay với bọn họ, ôm chặt lấy gò má mới kết vảy, chạy nhanh về phía sơn động.
Mưa tạt vào mặt nàng, bầu trời tối dần, Nguyễn Thu Thu càng nghĩ càng thấy không đúng.
Khanh Như Ý rõ ràng là một ma vật cấp cao, nhưng lại biểu hiện ra hình dạng của yêu, hơn nữa thực lực cấp năm của nàng ta chỉ yếu hơn một chút so với Sói xám tiên sinh trước lúc bị thương, đột nhiên xuất hiện ở bộ lạc Viêm Lang, còn tiến đến tấn công nàng.
Không chỉ vậy, Khanh Như Ý còn biết tên nàng, biết nàng là Nguyễn Thu Thu.
Chẳng lẽ mục tiêu của Khanh Như Ý là nàng và Sói xám tiên sinh sao? Nàng ta là kẻ thù của Uyên Quyết?
Nguyễn Thu Thu không hiểu, lại càng thêm bất an.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Thật ra hôm nay nếu không phải vừa hay là vì chuyện của Khanh Như Ý và Mạc gia gia, mà trời xui đất khiến nàng lại đi đưa đồ cho bọn họ, Khanh Như Ý có phải sẽ trực tiếp giết vào sơn động hay không.
Nếu Khanh Như Ý thực sự đến để giết bọn họ, ngay cả khi vì Mạc gia gia mà nàng ta rút lui ý định giết mình, nhưng không có nghĩa, nàng ta sẽ không làm gì Sói xám tiên sinh.
Nàng nghĩ đến vừa rồi Khanh Như Ý bảo mọi người đợi ở đấy, nàng ta đi săn, sẽ không phải, là nhân cơ hội đi động thủ với Uyên Quyết chứ?
Nguyễn Thu Thu nàng rất muốn bác bỏ những suy nghĩ đen tối của mình sang một bên, nhưng trước khi Mạc gia gia xuất hiện, sát khí mạnh mẽ của Khanh Như Ý không phải là ảo giác.
Và điều gì sẽ xảy ra nếu Khanh Như Ý không phải là ma vật duy nhất đến để giết bọn họ?
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tim nàng chợt thắt lại, đập thình thịch, Nguyễn Thu Thu chạy một hơi về gần sơn động.
Xung quanh yên tĩnh, không có dấu hiệu của bất kỳ ma vật nào đến.
Tim nàng đập dữ dội không ngừng, trong không khí không có bất kỳ mùi máu tươi nào.
Nguyễn Thu Thu run tay đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy tiếng bát gỗ rơi xuống từ phòng ngủ truyền đến, nàng giật mình, vội vàng bước vào, lo lắng gọi tên con gói kia, “… Uyên Quyết?”
Tỉnh lại không lâu sau khi tiểu phu nhân rời đi, một con sói nào đó đã bí mật khoác lên mình chiếc áo cưới màu đỏ do phu nhân làm và lặng lẽ ‘viết nhật ký’ trên chiếc giường tân hôn, nhưng không ngờ rằng nàng sẽ trở lại sớm như vậy.
Trong lúc hoảng loạn muốn thay quần áo, bất cẩn làm rơi bát gỗ của mình, còn “bất cẩn” hơn là đã bóp nát nó.
Như thế, bọn họ lại chỉ có một cái bát gỗ.
Áo cưới còn chưa kịp cởi xuống, thắt lưng da thú đã cởi được một nửa, khi Thu Thu của hắn mở tấm màn da thú đi vào, Sói xám tiên sinh chỉ kịp giả vờ bộ dạng cao thâm khó dò nửa nằm trên giường tân hôn.
Mái tóc hắn đen nhánh lộn xộn, rơi xuống lông da thú của bộ hôn phục màu đỏ, lắc lư đôi tai sói nhọn của hắn, chờ nàng trở về.
Bình luận facebook