Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: "... Không nhìn thấy."
Chương 47: “… Không nhìn thấy.”
Thời gian quay ngược lại hơn nửa ngày trước.
Sau khi chia tay hai con gấu thật thà trong rừng rậm, đại điêu dang cánh che chở món đồ trong túi da thú, cánh còn lại gắng sức vỗ phành phạch trong mưa.
Hắn bay một lát, may mắn gặp được một mõm đá nhô ra ngoài, vì thế đáp xuống đó xuống trú mưa đêm.
Bây giờ hắn đã là một con hồng điêu trưởng thành của Sa Tộc, biết hắn không có khả năng biến thành một con cá lớn hung mãnh, dù dính mưa cũng sẽ không làm lông của hắn ướt nhẹp mềm oặt như da cá, sẽ chỉ làm hắn rất khó chịu.
Đại điêu Điền Tú đứng dưới vách đá mà đợi, đến khi hạt mưa lạnh lẽo biến thành bông tuyết nhẹ bay mới tiếp tục đập cánh bay đến bìa rừng.
Điền Tú đến từ bộ lạc Sa Tộc rất xa, bay liên tục bốn năm ngày, thật ra đến bây giờ đã vô cùng mệt mỏi.
Bởi vì khoảng cách rất xa, yêu tộc dưới cấp năm không thể truyền âm vạn dặm được, khắp đại lục cũng không có tổ chức chuyên truyền tin, từ khi Uyên Quyết xảy ra chuyện cho đến khi hắn biết đã qua hơn mười ngày.
Thật ra khi vừa nghe tin tức từ chỗ yêu sư, Điền Tú đã có hơi tuyệt vọng.
Hắn đi thẳng đến đây, mặc dù chỉ chọn những con đường an toàn vắng vẻ, nhưng trên đường cũng gặp không ít bộ lạc lớn bé.
Trong số những bộ lạc đó, thái độ của phần lớn yêu tộc và nhân tộc đối với chuyện của Uyên Quyết đều là chuyện không liên quan đến mình, kể cả rất nhiều thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ đã từng được Uyên Quyết giúp đỡ cũng tỏ thái độ như thế.
Cây đổ thì bầy khỉ tan, sói ngã thì bị chúng yêu đạp. Mọi người đều luôn quan tâm đến bản thân mình trước, huống chi Uyên Quyết là yêu không quan trọng lắm, cũng không phải là yêu tốt đẹp gì cho cam.
Điền Tú đã trong tư thế chuẩn bị tâm lý một lát nữa sẽ nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa của Nguyễn Thu Thu.
Nhưng hắn là một đại điêu rất có lễ độ của Sa Tộc, khi phát hiện sơn động có một cái “cửa” thiết kế khá đặc biệt, hắn vẫn lễ phép dùng mỏ để gõ gõ.
Hắn đợi thật lâu, ngay khi hắn cho rằng người và yêu trong sơn động đều đã chết hết rồi, thì Uyên Quyết mở “cửa”.
Chỉ là…
Cô gái nhân loại đứng sau lưng hắn, chẳng lẽ là cô gái đã bị giết trong miệng của yêu sư kia?
Đầu của đại điêu có hơi rối.
Tên Uyên Quyết kia vốn là một yêu lang thô bạo sẽ không đứng gần nữ yêu – cho dù là một đứa nhóc – trong phạm vi ba mét, vậy tại sao lại dựa gần một cô gái nhân loại như vậy?
Đại đĐiêu đảo đảo đôi mắt to như hạt châu màu nâu nhạt, dừng lại trên đôi tai và gò má ửng đỏ của Nguyễn Thu Thu.
Tại sao trên người nhân tộc này toàn là mùi của Uyên Quyết thế nhỉ?
Chẳng lẽ… bọn họ…
Không, chắc là không đâu ha?
Đại điêu nọ choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngoại trừ lông đại bàng màu đỏ không ngừng bị gió lạnh thổi bay tán loạn, còn lại đều bất động.
Nguyễn Thu Thu khoác tấm da dê màu trắng, nhìn Sa Điêu… màu đỏ trước cửa sơn động đột nhiên đứng im không nhúc nhích, có chút lo lắng tiến lên hai bước, “Này… Điêu huynh, ngươi vẫn ổn chứ?”
Gió lạnh len vào giữa khe hở của cánh cửa mở một nửa thổi vào sơn động, ập lên người Nguyễn Thu Thu, trong giây lát đã khiến tay chân nàng lạnh toát, làm nàng phải rùng mình một cái.
Ở trong phòng ngủ không hề cảm nhận được, thì ra nhiệt độ bên ngoài lại thấp như vậy.
Yêu thức của chàng ‘Bụt’ “thấy” nàng chậm rãi kéo chặt tấm da thú trên người, đôi lông mày đen nhánh không vui nhíu lại, tay trái hắn đỡ nạng, dò xét tiến lên nửa bước.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mắt có một cái bóng lướt qua, lông tơ trên cái áo da thú màu vàng đất của con sói nào đó bị gió thổi bay bay, trong tầm mắt của nàng không còn bóng dáng của Sa Điêu kia nữa.
Uyên Quyết mím môi, mái tóc đen dài bị hơi nước thổi vào nên hơi ướt, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng lẫn vào một chút xúc động khó mà nhận ra, “Điền Tú, ngươi đến đây làm gì?”
Thì ra điêu huynh này tên là Điền Tú sao?
Nguyễn Thu Thu có hơi buồn cười, nhưng nàng cảm thấy đại điêu đã đợi bên ngoài khá lâu, còn bị mưa xối ướt nhẹp như vậy rồi, nên đành nhịn xuống.
Đại điêu bên này nghe thấy giọng của Uyên Quyết mới hồi thần, cái mỏ lớn khép mở, phát ra một chuỗi thanh âm mà Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu.
“Oa. cục cục oa oa.(Vietsub: Tiền bối, bạn lữ trong nhà nghe nói ngươi cưới vợ, bảo ta mang chút đồ đến tặng.)”
Điền Tú cân nhắc lời nói, cuối cùng cũng chọn nói tiếng yêu tộc.
Tuy lần này xem như vì báo ân, để cho lòng mình sau này không có hổ thẹn hay nuối tiếc, để ngày sau tu hành cùng tiến hơn một cấp. Nhưng bạn lữ trong nhà bảo hắn mang một ít quà chúc mừng thành thân cũng không phải nói dối, Điền Tú nghĩ, cách nói này may ra sẽ giúp tên đầu sói trước mặt mình tiếp nhận.
Hắn đoán không sai, con sói nào đó vốn treo biểu tình lãnh khốc trên mặt, sau khi nghe thấy món đồ đại điêu mang đến có liên quan đến việc mừng hắn thành thân, đuôi mày khóe mắt đen nhánh đều không giấu được vẻ dịu dàng, “Thật không? Cảm ơn nha.”
Tuy nàng không hiểu đại điêu nói cái gì, nhưng hiển nhiên lời hắn nói không làm Sói xám tiên sinh cảm thấy chán ghét.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn dùng ngữ điệu này để nói chuyện, có lẽ hắn và con đại bàng này là bạn?
Dưới tình huống như vậy còn nguyện ý đến thăm, Sa Điêu thực sự là một yêu tốt.
Nguyễn Thu Thu cong môi, vốn định mời điêu huynh vào trong phòng trú mưa, sưởi ấm một chút.
Nhưng khi nàng nghĩ đến ma khí trên người con sói nào đó, đã bỏ đi cái suy nghĩ này.
Nhưng hiếm lắm mới có yêu đến viếng thăm, cũng không thể không chiêu đãi đàng hoàng.
“Bảo khách… yêu đứng trước cửa động vào trú mưa đi, ta đun ít nước ấm cho hai người.” Nguyễn Thu Thu lựa lời nói với Uyên Quyết.
Bàn tay cầm nạng gỗ của Uyên Quyết dừng một chút, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại, vẻ mặt có hơi kì lạ.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không định chờ hắn trả lời, xoay người đi vào phòng ngủ rót nước.
Nàng mới vừa xoay người, đã nghe thấy Uyên Quyết nhàn nhạt nói, “Trong nhà không có ly cho hắn uống nước.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Trong nhà có hai cái ly gỗ, một cái của nàng, một cái của Sói xám tiên sinh. Cái sau còn là mới làm, ngay từ đầu bọn họ chỉ có một cái chén gỗ.
Hắn đây là đang lo lắng đại điêu sẽ ngại khi dùng ly của họ sao? Không ngờ Sói xám tiên sinh là một con sói biết nghĩ cho yêu khác đấy.
Nguyễn Thu Thu cười một cái, “Không sao hết, trước đó ta có làm một cái ly gỗ mới rồi, dùng cái đó đi.”
Vẻ mặt của con sói nào đó càng thêm đặc sắc.
Chính là vì cái ly nhỏ nàng mới làm đó, hắn đã lặng lẽ dùng rồi, chỉ là nàng không biết.
Thật ra hắn là một con sói có dục vọng chiếm hữu và cố chấp đến đáng sợ, hắn vốn không muốn để cho những yêu giống đực khác uống nước do chính tay tiểu phu nhân nhà mình nấu.
Đôi con ngươi không có tiêu cự của Uyên Quyết hiện lên một mảng đen mờ mịt, hàng mi dài rũ xuống, che hết những ý đồ đáng sợ trong đầu, nâng bàn tay phải lên, cố chịu cảm giác đau đớn khi gân mạch vỡ vụn, niết vài cái với bó củi chất đống trong hành lang trước sơn động, nhanh chóng làm thành một cái thùng gỗ có nắp.
Uyên Quyết lạnh nhạt niết thùng gỗ, xoay người, khóe môi giống như ngậm băng lạnh, “Để ta.”
Nguyễn Thu Thu: “…?” Sao tự dưng lại có vẻ bực bội thế?
Nhưng nếu Uyên Quyết tiên sinh đã nói vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không nhất thiết phải đi, “Được.”
“Wowww!!!” Đại Điêu huynh của Sa Tộc đứng ở cửa sơn động đã thấy hết mọi thứ, không nhịn được mà phát ra thanh âm khiếp sợ.
…
“Điền Tú huynh là từ bộ lạc Sa Tộc đến đây sao?” Nguyễn Thu Thu nhìn Đại Điêu trốn vào trong sơn động, biến thành hình người, còn biến ra một bộ quần áo, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Tại sao hắn có thể biến bộ lông đại bàng trên người thành quần áo được, mà mỗi lần Sói xám tiên sinh biến từ yêu thành hình người đều trần như nhộng trước mặt nàng vậy? Là do đại điêu có thiên phú dị bẩm hay thực tế là con sói nào đó đang giở trò lưu manh?
“Ừm, đúng vậy.” Điền Tú cầm một cái thùng gỗ đầy ắp nước ấm bên trong, đầy đầu mồ hôi lạnh đứng trong một góc, vốn không dám nói nhiều với Nguyễn Thu Thu.
Cô gái nhân loại này có lẽ vẫn chưa ý thức được rằng nàng đã gả cho một sói sói hung tàn thế nào đâu, nàng không phát hiện mỗi khi nàng nói với hắn thêm một câu thì vẻ mặt của con sói đứng bên cạnh nàng lại càng đáng sợ thêm một phần à?
“Từ bộ lạc Sa Tộc đến đây chắc cũng xa lắm nhỉ, cảm ơn ngươi đã mang quà đến cho bọn ta.” Nguyễn Thu Thu nhìn cái bọc trên đất được rất nhiều da thú quấn lấy, có vẻ nó đã được hắn giữ rất kỹ, không hề bị mưa làm ướt, linh khí dò tìm được mùi thuộc về dược thảo, giọng nói cũng nhu hòa hơn.
Thật ra nàng biết danh tiếng của Sói xám tiên sinh rất kém cỏi, không được bao nhiêu người thích. Mặc dù thực tế đã sống cùng nhau được một khoảng thời gian, nàng biết hắn cũng không phải một con sói xấu xa, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của những kẻ khác được.
Từ khi Uyên Quyết gặp chuyện không may đến bây giờ đã qua một tháng rồi, nhưng ngoại trừ nàng, ngoại trừ gia đình Tiểu Ngư, Sa Điêu huynh là yêu đầu tiên đến thăm hỏi.
Bây giờ là khoảng thời gian bọn họ khó khăn nhất, lúc này mà còn yêu có thiện ý với họ, tấm lòng đều là rất thiện lương.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyễn Thu Thu nhìn Sa Điêu cũng “yêu thương” hơn một chút.
Nhưng con sói nào đó bên cạnh nàng đã sắp thành sói chua rồi, toàn thân đều tỏa ra mùi nguy hiểm và chua loét.
“Bọn ta đang chuẩn bị ăn sáng, Điền Tú huynh có muốn ăn cùng không?” Nguyễn Thu Thu hỏi.
Đại điêu: “… Không cần đâu, ta không đói bụng (thật ra là không dám.”
Nguyễn Thu Thu còn muốn hỏi Điền Tú vài chuyện liên quan đến bộ lạc của họ, nhưng vẻ mặt đại điêu lại như phải đi ngay, vẻ mặt của Sói xám tiên sinh càng lúc càng tái nhợt, cơn sốt của hắn cũng nặng thêm.
Đại điêu nói phải đi, Nguyễn Thu Thu cũng không ép buộc hắn, nói cảm ơn lần nữa rồi nhìn hắn rời khỏi sơn động.
Nàng ngẩng đầu nhìn hồng điêu dang đôi cánh lớn, vọt vào mảng tuyết mênh mông, ghi tạc đáy lòng phần ân tình này.
Yêu thức đã tiêu hao sắp cạn kiệt, sau khi Điền Tú đi, thế giới của Uyên Quyết lại rơi vào bóng đêm vô tận.
Chỗ chân bị cụt truyền đến cảm giác đau đớn từng hồi, hắn đứng thẳng lưng, giọng nói có vẻ buồn bã, “Hắn đi rồi?”
“Ừm.” Nguyễn Thu Thu gật đầu, xoay người, khép “cửa” lại.
Sau khi nàng xoay người đóng “cửa”, trong sơn động hơi tối đi. Đầu Nguyễn Thu Thu hơi choáng, cũng không thấy rõ biểu tình của con sói trước mặt cho lắm.
Nàng chỉ biết mặc dù Uyên Quyết nửa chống nạng, vẫn cao hơn nàng rất nhiều.
Con sói kia bước đi hai bước, thân hình rất có cảm giác áp bách, Nguyễn Thu Thu có hơi hồi hộp, “Uyên tiên sinh, sao thế?”
Uyên Quyết nghe trong giọng điệu của nàng không có vẻ “yêu thương”, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Thân thể đã đến mức cực hạn kêu gào nghỉ ngơi rồi, ngón tay thon dài nắm chặt, khớp xương dùng sức đến trắng bệch cả ra.
Uyên Quyết hơi nghiêng mặt đi, ngữ điệu như thể không thèm để ý, nhàn nhạt hỏi, “Ngươi thích… đại điêu lắm à?”
“…” Thích cái gì?? Đại cái gì?
Mặt của Nguyễn Thu Thu bất ngờ đỏ lên, bị câu hỏi của hắn làm cho ho khù khụ, nàng vừa ho vừa nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Xem cách lí giải của con sói nào đó, hắn không giống như đột nhiên biến thành một con sói làng chơi đâu nhỉ…
Khoan đã, đại điêu.
Điêu.
Nàng không hề nghĩ như thế.
Nhiệt độ trên mặt Nguyễn Thu Thu không những không giảm mà còn tăng thêm, nàng cảm thấy mình phải đi tĩnh tâm thì hơn.
Thấy nàng do dự hai giây, hơi thở cũng trở nên rối loạn, con sói nào đó có trái tim mẫn cảm như một viên pha lê từ sáng sớm, bây giờ đã vỡ tan tành.
Không những không gọi hắn là phu quân, mà còn cười với yêu giống đực khác nữa chứ.
Hắn mím chặt môi, đôi lông mày thâm thúy hạ xuống cũng không che được bóng tối đang dần bao phủ.
Cảm nhận được hơi thở vừa nhợt nhạt vừa đau đớn của hắn, tuy Nguyễn Thu Thu rất không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Uyên tiên sinh, ở nơi ở cũ của ta, Sa Điêu là một từ rất có hàm ý.”
“Đại điêu tiên sinh rất đáng yêu, hắn là bạn của ngươi mà.”
Hắn và cái tên Điền Tú mơ mộng trở thành cá kia, còn hại hắn ngày nhỏ bị một đám lão gia của bộ lạc Sa Điêu đuổi đánh một trận không phải bạn.
Uyên Quyết rất muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng hắn chỉ phun một cái hừ lạnh khỏi xoang mũi, “ừm” một tiếng, không rõ ý tứ hàm xúc.
Nghe âm cuối khàn khàn của hắn, Nguyễn Thu Thu sờ cái trán hơi nóng lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, do dự mở lời, “Đêm qua…”
Sói xám tiên sinh bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, cái đuôi và đôi tai nhọn vốn được hắn thu lại rồi, nhưng lại bung ra hết.
Nguyễn Thu Thu nói đến một nửa cũng ngượng ngùng, nàng hơi xấu hổ sờ mặt, cứng nhắc chuyển đề tài, “Cảm ơn ngươi đã làm thêm “cửa” và rèm da thú cho sơn động, đã không còn lạnh như vậy nữa.”
“…Ừm.”
Đợi thêm vài giây, con sói kia mới nhàn nhạt nói, “Không cần cảm ơn.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này.
Nguyễn Thu Thu thử thăm dò, hỏi hắn, “Uyên tiên sinh, ngươi có mệt không, có muốn nghỉ ngơi không?”
Hàng mi dài run rẩy, khi Nguyễn Thu Thu cho rằng hắn sẽ từ chối mình, bên tai lại truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Chàng Bụt nhà nàng vô cùng tủi thân: “Mệt.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng cười một tiếng, không muốn khiến hắn khó xử, định làm giống như ngày hôm qua, đi trước hắn vài bước, nhắc nhở hắn tránh những vật cản.
Nhưng nàng mới đi được một bước, sau lưng đã truyền đến một trận gió lạnh khá nhẹ, góc áo phía sau bị túm lấy một cách nhẹ nhàng, Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc chớp mắt.
“…Không nhìn thấy.”
Giọng nói của Uyên Quyết nhẹ nhàng, ngữ khí vừa bình thản vừa lơ đễnh, chỉ là bàn tay kéo góc áo của nàng lại siết rất chặt, làm sao cũng không chịu buông ra.
Nguyễn Thu Thu: “…”
…
…
Sau khi đại điêu rời khỏi sơn động của Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh, đội mưa tuyết bay về một khoảng thời gian, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ.
Ai mà tin được, tên yêu lang kiêu ngạo khó thuần, ai đến gần là đánh người đó, thế mà đứng trước mặt Nguyễn Thu Thu lại làm ra vẻ phúc hậu vô hại như vậy.
Lại còn rót nước cho hắn uống nữa chứ…?
Hắn vốn không dám uống, lông đại bàng khắp người như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nhưng cũng không đúng nha, Nguyễn Thu Thu vốn không chết, vậy tại sao yêu sư hôm qua lại gạt họ chứ?
Trực giác của Điền Tú cảm thấy chỗ nào đó không đúng, do dự một hồi thì đổi hướng, bay về phía bộ lạc Đông Hùng.
Hắn cũng nhắc rồi, hai con gấu ngốc kia hẳn sẽ không mắc mưu đâu ha?
Mà trên thực tế, thời gian quay ngược về nửa ngày trước, hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa vẫn bị lừa.
Cũng không thể nói là bị lừa, Lục Tử Nhiễm bảo họ phải bảo vệ an toàn cho hắn, chỉ một ngày thôi hai con gấu kia sẽ đổi được một cây dược thảo.
Cái giá này thật sự mà nói, là rất rất lời, trong bộ lạc Phong Sư thì có gì nguy hiểm chứ?
Hùng Viễn suy tư vài giây, đã đồng ý với tính toán của Lục Tử Nhiễm.
Tuy Hùng Đóa Đóa cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng trong bộ lạc còn một nhóm gấu đang bệnh không chờ được, liền thương lượng đợi sau khi đến được bộ lạc Phong Sư, họ muốn Lục Tử Nhiễm phải trả trước mười cây dược thảo, sau khi hắn đáp ứng mới miễn cưỡng đồng ý làm.
Sau khi đại điêu đi, hai con gấu kia đã lập giao ước với Lục Tử Nhiễm rồi.
Họ bàn rằng đợi mưa nhỏ một chút thì đi ngay, hai con gấu kia định tìm ít cành cây khô xung quanh đốt ít lửa, vừa định rời khỏi hang đá, rất xa, đã ngửi thấy mùi của nhành liễu.
“Ca, huynh xem xem, có phải có yêu đến không?”
Hùng Đóa Đóa ôm trong lòng một đống củi hơi ướt, lông gấu xù xù trên mặt khó giấu được vẻ nghiêm túc.
“Sao huynh lại ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ?”.
Thời gian quay ngược lại hơn nửa ngày trước.
Sau khi chia tay hai con gấu thật thà trong rừng rậm, đại điêu dang cánh che chở món đồ trong túi da thú, cánh còn lại gắng sức vỗ phành phạch trong mưa.
Hắn bay một lát, may mắn gặp được một mõm đá nhô ra ngoài, vì thế đáp xuống đó xuống trú mưa đêm.
Bây giờ hắn đã là một con hồng điêu trưởng thành của Sa Tộc, biết hắn không có khả năng biến thành một con cá lớn hung mãnh, dù dính mưa cũng sẽ không làm lông của hắn ướt nhẹp mềm oặt như da cá, sẽ chỉ làm hắn rất khó chịu.
Đại điêu Điền Tú đứng dưới vách đá mà đợi, đến khi hạt mưa lạnh lẽo biến thành bông tuyết nhẹ bay mới tiếp tục đập cánh bay đến bìa rừng.
Điền Tú đến từ bộ lạc Sa Tộc rất xa, bay liên tục bốn năm ngày, thật ra đến bây giờ đã vô cùng mệt mỏi.
Bởi vì khoảng cách rất xa, yêu tộc dưới cấp năm không thể truyền âm vạn dặm được, khắp đại lục cũng không có tổ chức chuyên truyền tin, từ khi Uyên Quyết xảy ra chuyện cho đến khi hắn biết đã qua hơn mười ngày.
Thật ra khi vừa nghe tin tức từ chỗ yêu sư, Điền Tú đã có hơi tuyệt vọng.
Hắn đi thẳng đến đây, mặc dù chỉ chọn những con đường an toàn vắng vẻ, nhưng trên đường cũng gặp không ít bộ lạc lớn bé.
Trong số những bộ lạc đó, thái độ của phần lớn yêu tộc và nhân tộc đối với chuyện của Uyên Quyết đều là chuyện không liên quan đến mình, kể cả rất nhiều thủ lĩnh các bộ lạc nhỏ đã từng được Uyên Quyết giúp đỡ cũng tỏ thái độ như thế.
Cây đổ thì bầy khỉ tan, sói ngã thì bị chúng yêu đạp. Mọi người đều luôn quan tâm đến bản thân mình trước, huống chi Uyên Quyết là yêu không quan trọng lắm, cũng không phải là yêu tốt đẹp gì cho cam.
Điền Tú đã trong tư thế chuẩn bị tâm lý một lát nữa sẽ nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa của Nguyễn Thu Thu.
Nhưng hắn là một đại điêu rất có lễ độ của Sa Tộc, khi phát hiện sơn động có một cái “cửa” thiết kế khá đặc biệt, hắn vẫn lễ phép dùng mỏ để gõ gõ.
Hắn đợi thật lâu, ngay khi hắn cho rằng người và yêu trong sơn động đều đã chết hết rồi, thì Uyên Quyết mở “cửa”.
Chỉ là…
Cô gái nhân loại đứng sau lưng hắn, chẳng lẽ là cô gái đã bị giết trong miệng của yêu sư kia?
Đầu của đại điêu có hơi rối.
Tên Uyên Quyết kia vốn là một yêu lang thô bạo sẽ không đứng gần nữ yêu – cho dù là một đứa nhóc – trong phạm vi ba mét, vậy tại sao lại dựa gần một cô gái nhân loại như vậy?
Đại đĐiêu đảo đảo đôi mắt to như hạt châu màu nâu nhạt, dừng lại trên đôi tai và gò má ửng đỏ của Nguyễn Thu Thu.
Tại sao trên người nhân tộc này toàn là mùi của Uyên Quyết thế nhỉ?
Chẳng lẽ… bọn họ…
Không, chắc là không đâu ha?
Đại điêu nọ choáng váng, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngoại trừ lông đại bàng màu đỏ không ngừng bị gió lạnh thổi bay tán loạn, còn lại đều bất động.
Nguyễn Thu Thu khoác tấm da dê màu trắng, nhìn Sa Điêu… màu đỏ trước cửa sơn động đột nhiên đứng im không nhúc nhích, có chút lo lắng tiến lên hai bước, “Này… Điêu huynh, ngươi vẫn ổn chứ?”
Gió lạnh len vào giữa khe hở của cánh cửa mở một nửa thổi vào sơn động, ập lên người Nguyễn Thu Thu, trong giây lát đã khiến tay chân nàng lạnh toát, làm nàng phải rùng mình một cái.
Ở trong phòng ngủ không hề cảm nhận được, thì ra nhiệt độ bên ngoài lại thấp như vậy.
Yêu thức của chàng ‘Bụt’ “thấy” nàng chậm rãi kéo chặt tấm da thú trên người, đôi lông mày đen nhánh không vui nhíu lại, tay trái hắn đỡ nạng, dò xét tiến lên nửa bước.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trước mắt có một cái bóng lướt qua, lông tơ trên cái áo da thú màu vàng đất của con sói nào đó bị gió thổi bay bay, trong tầm mắt của nàng không còn bóng dáng của Sa Điêu kia nữa.
Uyên Quyết mím môi, mái tóc đen dài bị hơi nước thổi vào nên hơi ướt, giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng lẫn vào một chút xúc động khó mà nhận ra, “Điền Tú, ngươi đến đây làm gì?”
Thì ra điêu huynh này tên là Điền Tú sao?
Nguyễn Thu Thu có hơi buồn cười, nhưng nàng cảm thấy đại điêu đã đợi bên ngoài khá lâu, còn bị mưa xối ướt nhẹp như vậy rồi, nên đành nhịn xuống.
Đại điêu bên này nghe thấy giọng của Uyên Quyết mới hồi thần, cái mỏ lớn khép mở, phát ra một chuỗi thanh âm mà Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu.
“Oa. cục cục oa oa.(Vietsub: Tiền bối, bạn lữ trong nhà nghe nói ngươi cưới vợ, bảo ta mang chút đồ đến tặng.)”
Điền Tú cân nhắc lời nói, cuối cùng cũng chọn nói tiếng yêu tộc.
Tuy lần này xem như vì báo ân, để cho lòng mình sau này không có hổ thẹn hay nuối tiếc, để ngày sau tu hành cùng tiến hơn một cấp. Nhưng bạn lữ trong nhà bảo hắn mang một ít quà chúc mừng thành thân cũng không phải nói dối, Điền Tú nghĩ, cách nói này may ra sẽ giúp tên đầu sói trước mặt mình tiếp nhận.
Hắn đoán không sai, con sói nào đó vốn treo biểu tình lãnh khốc trên mặt, sau khi nghe thấy món đồ đại điêu mang đến có liên quan đến việc mừng hắn thành thân, đuôi mày khóe mắt đen nhánh đều không giấu được vẻ dịu dàng, “Thật không? Cảm ơn nha.”
Tuy nàng không hiểu đại điêu nói cái gì, nhưng hiển nhiên lời hắn nói không làm Sói xám tiên sinh cảm thấy chán ghét.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn dùng ngữ điệu này để nói chuyện, có lẽ hắn và con đại bàng này là bạn?
Dưới tình huống như vậy còn nguyện ý đến thăm, Sa Điêu thực sự là một yêu tốt.
Nguyễn Thu Thu cong môi, vốn định mời điêu huynh vào trong phòng trú mưa, sưởi ấm một chút.
Nhưng khi nàng nghĩ đến ma khí trên người con sói nào đó, đã bỏ đi cái suy nghĩ này.
Nhưng hiếm lắm mới có yêu đến viếng thăm, cũng không thể không chiêu đãi đàng hoàng.
“Bảo khách… yêu đứng trước cửa động vào trú mưa đi, ta đun ít nước ấm cho hai người.” Nguyễn Thu Thu lựa lời nói với Uyên Quyết.
Bàn tay cầm nạng gỗ của Uyên Quyết dừng một chút, đôi môi nhạt màu khẽ mím lại, vẻ mặt có hơi kì lạ.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không định chờ hắn trả lời, xoay người đi vào phòng ngủ rót nước.
Nàng mới vừa xoay người, đã nghe thấy Uyên Quyết nhàn nhạt nói, “Trong nhà không có ly cho hắn uống nước.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Trong nhà có hai cái ly gỗ, một cái của nàng, một cái của Sói xám tiên sinh. Cái sau còn là mới làm, ngay từ đầu bọn họ chỉ có một cái chén gỗ.
Hắn đây là đang lo lắng đại điêu sẽ ngại khi dùng ly của họ sao? Không ngờ Sói xám tiên sinh là một con sói biết nghĩ cho yêu khác đấy.
Nguyễn Thu Thu cười một cái, “Không sao hết, trước đó ta có làm một cái ly gỗ mới rồi, dùng cái đó đi.”
Vẻ mặt của con sói nào đó càng thêm đặc sắc.
Chính là vì cái ly nhỏ nàng mới làm đó, hắn đã lặng lẽ dùng rồi, chỉ là nàng không biết.
Thật ra hắn là một con sói có dục vọng chiếm hữu và cố chấp đến đáng sợ, hắn vốn không muốn để cho những yêu giống đực khác uống nước do chính tay tiểu phu nhân nhà mình nấu.
Đôi con ngươi không có tiêu cự của Uyên Quyết hiện lên một mảng đen mờ mịt, hàng mi dài rũ xuống, che hết những ý đồ đáng sợ trong đầu, nâng bàn tay phải lên, cố chịu cảm giác đau đớn khi gân mạch vỡ vụn, niết vài cái với bó củi chất đống trong hành lang trước sơn động, nhanh chóng làm thành một cái thùng gỗ có nắp.
Uyên Quyết lạnh nhạt niết thùng gỗ, xoay người, khóe môi giống như ngậm băng lạnh, “Để ta.”
Nguyễn Thu Thu: “…?” Sao tự dưng lại có vẻ bực bội thế?
Nhưng nếu Uyên Quyết tiên sinh đã nói vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không nhất thiết phải đi, “Được.”
“Wowww!!!” Đại Điêu huynh của Sa Tộc đứng ở cửa sơn động đã thấy hết mọi thứ, không nhịn được mà phát ra thanh âm khiếp sợ.
…
“Điền Tú huynh là từ bộ lạc Sa Tộc đến đây sao?” Nguyễn Thu Thu nhìn Đại Điêu trốn vào trong sơn động, biến thành hình người, còn biến ra một bộ quần áo, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Tại sao hắn có thể biến bộ lông đại bàng trên người thành quần áo được, mà mỗi lần Sói xám tiên sinh biến từ yêu thành hình người đều trần như nhộng trước mặt nàng vậy? Là do đại điêu có thiên phú dị bẩm hay thực tế là con sói nào đó đang giở trò lưu manh?
“Ừm, đúng vậy.” Điền Tú cầm một cái thùng gỗ đầy ắp nước ấm bên trong, đầy đầu mồ hôi lạnh đứng trong một góc, vốn không dám nói nhiều với Nguyễn Thu Thu.
Cô gái nhân loại này có lẽ vẫn chưa ý thức được rằng nàng đã gả cho một sói sói hung tàn thế nào đâu, nàng không phát hiện mỗi khi nàng nói với hắn thêm một câu thì vẻ mặt của con sói đứng bên cạnh nàng lại càng đáng sợ thêm một phần à?
“Từ bộ lạc Sa Tộc đến đây chắc cũng xa lắm nhỉ, cảm ơn ngươi đã mang quà đến cho bọn ta.” Nguyễn Thu Thu nhìn cái bọc trên đất được rất nhiều da thú quấn lấy, có vẻ nó đã được hắn giữ rất kỹ, không hề bị mưa làm ướt, linh khí dò tìm được mùi thuộc về dược thảo, giọng nói cũng nhu hòa hơn.
Thật ra nàng biết danh tiếng của Sói xám tiên sinh rất kém cỏi, không được bao nhiêu người thích. Mặc dù thực tế đã sống cùng nhau được một khoảng thời gian, nàng biết hắn cũng không phải một con sói xấu xa, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của những kẻ khác được.
Từ khi Uyên Quyết gặp chuyện không may đến bây giờ đã qua một tháng rồi, nhưng ngoại trừ nàng, ngoại trừ gia đình Tiểu Ngư, Sa Điêu huynh là yêu đầu tiên đến thăm hỏi.
Bây giờ là khoảng thời gian bọn họ khó khăn nhất, lúc này mà còn yêu có thiện ý với họ, tấm lòng đều là rất thiện lương.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Nguyễn Thu Thu nhìn Sa Điêu cũng “yêu thương” hơn một chút.
Nhưng con sói nào đó bên cạnh nàng đã sắp thành sói chua rồi, toàn thân đều tỏa ra mùi nguy hiểm và chua loét.
“Bọn ta đang chuẩn bị ăn sáng, Điền Tú huynh có muốn ăn cùng không?” Nguyễn Thu Thu hỏi.
Đại điêu: “… Không cần đâu, ta không đói bụng (thật ra là không dám.”
Nguyễn Thu Thu còn muốn hỏi Điền Tú vài chuyện liên quan đến bộ lạc của họ, nhưng vẻ mặt đại điêu lại như phải đi ngay, vẻ mặt của Sói xám tiên sinh càng lúc càng tái nhợt, cơn sốt của hắn cũng nặng thêm.
Đại điêu nói phải đi, Nguyễn Thu Thu cũng không ép buộc hắn, nói cảm ơn lần nữa rồi nhìn hắn rời khỏi sơn động.
Nàng ngẩng đầu nhìn hồng điêu dang đôi cánh lớn, vọt vào mảng tuyết mênh mông, ghi tạc đáy lòng phần ân tình này.
Yêu thức đã tiêu hao sắp cạn kiệt, sau khi Điền Tú đi, thế giới của Uyên Quyết lại rơi vào bóng đêm vô tận.
Chỗ chân bị cụt truyền đến cảm giác đau đớn từng hồi, hắn đứng thẳng lưng, giọng nói có vẻ buồn bã, “Hắn đi rồi?”
“Ừm.” Nguyễn Thu Thu gật đầu, xoay người, khép “cửa” lại.
Sau khi nàng xoay người đóng “cửa”, trong sơn động hơi tối đi. Đầu Nguyễn Thu Thu hơi choáng, cũng không thấy rõ biểu tình của con sói trước mặt cho lắm.
Nàng chỉ biết mặc dù Uyên Quyết nửa chống nạng, vẫn cao hơn nàng rất nhiều.
Con sói kia bước đi hai bước, thân hình rất có cảm giác áp bách, Nguyễn Thu Thu có hơi hồi hộp, “Uyên tiên sinh, sao thế?”
Uyên Quyết nghe trong giọng điệu của nàng không có vẻ “yêu thương”, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Thân thể đã đến mức cực hạn kêu gào nghỉ ngơi rồi, ngón tay thon dài nắm chặt, khớp xương dùng sức đến trắng bệch cả ra.
Uyên Quyết hơi nghiêng mặt đi, ngữ điệu như thể không thèm để ý, nhàn nhạt hỏi, “Ngươi thích… đại điêu lắm à?”
“…” Thích cái gì?? Đại cái gì?
Mặt của Nguyễn Thu Thu bất ngờ đỏ lên, bị câu hỏi của hắn làm cho ho khù khụ, nàng vừa ho vừa nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Xem cách lí giải của con sói nào đó, hắn không giống như đột nhiên biến thành một con sói làng chơi đâu nhỉ…
Khoan đã, đại điêu.
Điêu.
Nàng không hề nghĩ như thế.
Nhiệt độ trên mặt Nguyễn Thu Thu không những không giảm mà còn tăng thêm, nàng cảm thấy mình phải đi tĩnh tâm thì hơn.
Thấy nàng do dự hai giây, hơi thở cũng trở nên rối loạn, con sói nào đó có trái tim mẫn cảm như một viên pha lê từ sáng sớm, bây giờ đã vỡ tan tành.
Không những không gọi hắn là phu quân, mà còn cười với yêu giống đực khác nữa chứ.
Hắn mím chặt môi, đôi lông mày thâm thúy hạ xuống cũng không che được bóng tối đang dần bao phủ.
Cảm nhận được hơi thở vừa nhợt nhạt vừa đau đớn của hắn, tuy Nguyễn Thu Thu rất không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình cái này, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Uyên tiên sinh, ở nơi ở cũ của ta, Sa Điêu là một từ rất có hàm ý.”
“Đại điêu tiên sinh rất đáng yêu, hắn là bạn của ngươi mà.”
Hắn và cái tên Điền Tú mơ mộng trở thành cá kia, còn hại hắn ngày nhỏ bị một đám lão gia của bộ lạc Sa Điêu đuổi đánh một trận không phải bạn.
Uyên Quyết rất muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng hắn chỉ phun một cái hừ lạnh khỏi xoang mũi, “ừm” một tiếng, không rõ ý tứ hàm xúc.
Nghe âm cuối khàn khàn của hắn, Nguyễn Thu Thu sờ cái trán hơi nóng lên, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, do dự mở lời, “Đêm qua…”
Sói xám tiên sinh bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, cái đuôi và đôi tai nhọn vốn được hắn thu lại rồi, nhưng lại bung ra hết.
Nguyễn Thu Thu nói đến một nửa cũng ngượng ngùng, nàng hơi xấu hổ sờ mặt, cứng nhắc chuyển đề tài, “Cảm ơn ngươi đã làm thêm “cửa” và rèm da thú cho sơn động, đã không còn lạnh như vậy nữa.”
“…Ừm.”
Đợi thêm vài giây, con sói kia mới nhàn nhạt nói, “Không cần cảm ơn.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng quyết định kết thúc cuộc trò chuyện này.
Nguyễn Thu Thu thử thăm dò, hỏi hắn, “Uyên tiên sinh, ngươi có mệt không, có muốn nghỉ ngơi không?”
Hàng mi dài run rẩy, khi Nguyễn Thu Thu cho rằng hắn sẽ từ chối mình, bên tai lại truyền đến giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Chàng Bụt nhà nàng vô cùng tủi thân: “Mệt.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng cười một tiếng, không muốn khiến hắn khó xử, định làm giống như ngày hôm qua, đi trước hắn vài bước, nhắc nhở hắn tránh những vật cản.
Nhưng nàng mới đi được một bước, sau lưng đã truyền đến một trận gió lạnh khá nhẹ, góc áo phía sau bị túm lấy một cách nhẹ nhàng, Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc chớp mắt.
“…Không nhìn thấy.”
Giọng nói của Uyên Quyết nhẹ nhàng, ngữ khí vừa bình thản vừa lơ đễnh, chỉ là bàn tay kéo góc áo của nàng lại siết rất chặt, làm sao cũng không chịu buông ra.
Nguyễn Thu Thu: “…”
…
…
Sau khi đại điêu rời khỏi sơn động của Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh, đội mưa tuyết bay về một khoảng thời gian, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ.
Ai mà tin được, tên yêu lang kiêu ngạo khó thuần, ai đến gần là đánh người đó, thế mà đứng trước mặt Nguyễn Thu Thu lại làm ra vẻ phúc hậu vô hại như vậy.
Lại còn rót nước cho hắn uống nữa chứ…?
Hắn vốn không dám uống, lông đại bàng khắp người như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nhưng cũng không đúng nha, Nguyễn Thu Thu vốn không chết, vậy tại sao yêu sư hôm qua lại gạt họ chứ?
Trực giác của Điền Tú cảm thấy chỗ nào đó không đúng, do dự một hồi thì đổi hướng, bay về phía bộ lạc Đông Hùng.
Hắn cũng nhắc rồi, hai con gấu ngốc kia hẳn sẽ không mắc mưu đâu ha?
Mà trên thực tế, thời gian quay ngược về nửa ngày trước, hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa vẫn bị lừa.
Cũng không thể nói là bị lừa, Lục Tử Nhiễm bảo họ phải bảo vệ an toàn cho hắn, chỉ một ngày thôi hai con gấu kia sẽ đổi được một cây dược thảo.
Cái giá này thật sự mà nói, là rất rất lời, trong bộ lạc Phong Sư thì có gì nguy hiểm chứ?
Hùng Viễn suy tư vài giây, đã đồng ý với tính toán của Lục Tử Nhiễm.
Tuy Hùng Đóa Đóa cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng trong bộ lạc còn một nhóm gấu đang bệnh không chờ được, liền thương lượng đợi sau khi đến được bộ lạc Phong Sư, họ muốn Lục Tử Nhiễm phải trả trước mười cây dược thảo, sau khi hắn đáp ứng mới miễn cưỡng đồng ý làm.
Sau khi đại điêu đi, hai con gấu kia đã lập giao ước với Lục Tử Nhiễm rồi.
Họ bàn rằng đợi mưa nhỏ một chút thì đi ngay, hai con gấu kia định tìm ít cành cây khô xung quanh đốt ít lửa, vừa định rời khỏi hang đá, rất xa, đã ngửi thấy mùi của nhành liễu.
“Ca, huynh xem xem, có phải có yêu đến không?”
Hùng Đóa Đóa ôm trong lòng một đống củi hơi ướt, lông gấu xù xù trên mặt khó giấu được vẻ nghiêm túc.
“Sao huynh lại ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ?”.
Bình luận facebook