• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (2 Viewers)

  • Chương 86-92

Chương 87: Chỉ muốn… thiến anh!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.

Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị mức giá trên trời này doạ sợ chếp khiếp!

Một bữa cơm… hơn hai trăm nghìn?

Sao mấy món này lại đắt vậy?

Không phải anh đang xót tiền, mà là anh nghĩ mấy món đắt như thế còn ai thèm đến ăn sao?

Mấy thứ này… đắt tới vậy sao?

Nhân viên phục vụ sửng sốt, ánh mắt tràn đầy xấu hổ.

Người định giá đâu phải cô ấy…

Cô ấy oan ức cúi đầu, không biết phải mở miệng thế nào.

Đám người Dịch Thanh Tùng đắc ý nhìn nhau, cố nhịn cười nhưng trong mắt chứa đầy sự mỉa mai.

Trương Minh Vũ cũng lấy lại tinh thần, giận dữ trợn trừng mắt.

Ăn một bữa cơm hết nhiều tiền như vậy, không xót tiền sao được? Dù sao thì tiền của Tô Mang cũng không phải từ trên trời rơi xuống…

Sau một hồi im lặng, anh vẫn đành phải lấy chiếc thẻ ngân hàng trong túi quần đưa cho nhân viên phục vụ: “Quẹt thẻ đi”.

Cô nhân viên vội nhận lấy thẻ.

Cô ấy chưa kịp rời đi đã nghe thấy một tràng cười ngặt nghẽo!

“Ha ha ha!”

Tiếng cười rộ lên làm nhân viên phục vụ giật nảy mình, suýt thì đánh rơi chiếc thẻ ngân hàng trong tay!

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.

Dạo này có mỗi thế cũng bị chê cười rồi à…

Dịch Thanh Tùng cười nói với anh: “Này anh Trương, anh bảo cái thẻ đen sì của anh là thẻ ngân hàng hả? Ngân hàng nào lại đi làm cái thẻ như thế?”

“Lát nữa anh đừng nói là lấy nhầm thẻ rồi quên mang thẻ ngân hàng đấy nhé. Chúng tôi không tin đâu!”

Chàng trai có nốt ruồi cũng giễu cợt nói: “Anh đã đồng ý rồi đấy. Nếu hôm nay anh không trả được hay để người khác bỏ tiền ra trả cho thì mất hết thể diện luôn đấy!”

Hai người còn lại cũng lên tiếng phụ hoạ: “Ha ha ha! Chắc thẻ của anh không phải là đồ khử từ đấy chứ?”

“Không thể nào. Mấy anh thử nói xem liệu có phải là bị đóng băng rồi không? Ha ha ha!”

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã chặn hết mọi đường lui của Trương Minh Vũ.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng. Cô muốn bảo vệ danh dự cho anh, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: “Yên tâm, các anh cứ chuẩn bị dạ dày tiêu diệt đống đồ ăn này đi”.

Chàng trai có nốt ruồi nhìn anh đầy giễu cợt.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng quét thẻ ngân hàng vào máy POS!

Mấy người Dịch Thanh Tùng đều tỏ vẻ miệt thị.

Bọn họ im lặng chờ đợi giây phút anh bị mất mặt.

Lâm Kiều Hân cũng vô cùng căng thẳng.

Thế nhưng chỉ một phút sau, nhân viên phục vụ đã mỉm cười tươi rói: “Anh đã thanh toán thành công, xin hãy nhận lại thẻ”.

Nói rồi cô ấy trả lại thẻ ngân hàng cho anh.

Trương Minh Vũ tươi cười nhận lấy.

Nhưng những người còn lại đều đã hoá đá!

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy kinh hãi. Cô không hiểu anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!

Đám người Dịch Thanh Tùng cũng bị làm cho choáng váng!

Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm!

Chuyện quái gì… đang xảy ra vậy?

Chàng trai có nốt ruồi liếc nhìn Dịch Thanh Tùng, không biết phải nói gì tiếp.

Trương Minh Vũ… thanh toán thành công rồi sao?

Ừng ực!

Bọn họ gian nan nuốt nước bọt!

Mấy người họ bày mưu tính kế lâu như vậy mà lại bị anh vả mặt bôm bốp!

Một lúc sau Dịch Thanh Tùng mới lấy lại được tinh thần! Hắn ta không thể chấp nhận sự thật trước mắt!

“Mấy cô có nhầm không đấy! Cái thẻ đen sì sì kia lại quẹt ra được hơn hai trăm nghìn hả? Các cô làm ăn kiểu gì thế?”

Hắn ta đứng phắt dậy quát tháo nhân viên phục vụ.

Nhưng cô nhân viên lại tươi cười bước tới đưa biên lai cho Trương Minh Vũ, còn nói: “Chào quý khách, đây là biên lai của anh”.

Anh chưa kịp nhận lấy đã bị Dịch Thanh Tùng nhanh tay cướp mất.

Ba chàng trai kia cũng lo lắng chạy tới, chụm đầu vào săm soi!

Bọn họ so sánh với từng món ăn trên bàn!

Không có vấn đề gì!

Thời gian thanh toán, số tiền thanh toán…

Đều không có sai sót!

Chuyện này…

Mấy người họ đã chết lặng, ánh mắt mờ mịt!

Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi thanh toán xong rồi đấy, có phải nên đến lúc các anh ăn không nhỉ?”

Nghe thấy thế, chàng trai có nốt ruồi lập tức sợ run người.

Anh ta nhìn thoáng qua bàn ăn đầy ắp, bụng dạ nhộn nhạo buồn nôn!

Một lúc lâu sau, anh ta mới hừ lạnh nói: “Tôi có việc bận, đi trước đây!”

Dứt lời, anh ta cuống quýt cầm áo định ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra ngoài.

Hôm nay anh ta đã mất mặt lắm rồi!

Nào ngờ chưa đi được mấy bước, anh ta đã nghe thấy giọng nói châm chọc của Trương Minh Vũ: “Anh định lật lọng đấy à?”

Ngay sau đó, chàng trai có nốt ruồi tức thì dừng bước, sắc mặt cũng sa sầm lại.

Anh ta quay ra, đúng lúc trông thấy Dịch Thanh Tùng nháy mắt ra hiệu.

Anh ta đang vô cùng tức giận, nhưng nghĩ tới thế lực của nhà họ Dịch, đành phải nhẫn nhịn, tiếp tục phối hợp với đối phương.

Sau khi trở về, anh ta lại nhìn thấy nụ cười chế giễu của Trương Minh Vũ.

Lửa giận trong lòng anh ta lập tức sôi sục!

Một thằng ăn hại cũng dám cười cợt anh ta?

Anh ta tìm thấy mục tiêu để xả giận, lạnh giọng nói: “Sao hả? Không cho tôi đi à?”

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Tự anh nói mà. Đàn ông con trai sao có thể nói không giữ lời như vậy. Anh phải ăn hết cả bàn này mới được chứ”.

Thấy thế, Dịch Thanh Tùng mới yên tâm hơn một chút, lặng lẽ nở nụ cười châm chọc.

Lâm Kiều Hân cũng kịp phản ứng lại, vội vàng kéo tay anh.

Hiện giờ nhà họ Lâm vẫn còn thua xa nhà bọn họ!

Anh lại chỉ khẽ cười một tiếng, không thèm để ý tới.

Chàng trai có nốt ruồi nheo mắt, cả giận nói: “Tôi không ăn đấy, anh làm gì được tôi?”

Nói xong, anh ta bắt đầu nắm chặt hai tay thành nắm đấm!

Lửa giận trong lòng anh ta vẫn chưa nguôi ngoai, thế mà Trương Minh Vũ còn dám trêu chọc anh ta!

Trương Minh Vũ cười đáp: “Đàn ông con trai lại thất hứa. Nếu anh không ăn hết đống đồ ăn này thì chứng tỏ anh không phải là đàn ông”.

“Hay là… anh đừng làm đàn ông nữa cho rồi”.

Giờ đây, anh đã quyết tâm phải phát triển lớn mạnh nên không cần phải khiêm tốn nhẫn nhịn nữa.

Làm càng to chuyện, dư luận càng rùm beng thì anh càng có lợi!

Nhà họ Lâm nghĩ gì cũng không liên quan tới anh.

Nhưng nghe thấy anh nói vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc!

Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt nhìn anh!

Đây là lời… mà anh có thể nói ra được sao?

Trong mắt Lâm Kiều Hân chỉ toàn là mờ mịt!

Trương Minh Vũ… điên rồi sao?

Chàng trai có nốt ruồi cũng không dám tin vào chuyện đang xảy ra, hỏi lại lần nữa: “Anh… anh nói cái gì?”

Anh vẫn tươi cười, thản nhiên đáp: “Không ăn thì đừng làm đàn ông nữa”.

Lời nói nhẹ nhàng nhưng giọng điệu chắc nịch.

Anh ta bị doạ sợ ngây người.

Một lát sau, lửa giận trong lòng anh ta cháy ngùn ngụt!

Anh ta không ngờ mình lại bị một thằng ăn hại buông lời uy hiếp!

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng quát: “Thằng vô dụng kia, mày dám khiêu khích tao à?”

Sắc mặt anh ta trở nên âm trầm, trông vô cùng đáng sợ!

Đối với anh ta, đây là sự sỉ nhục to lớn!

Trương Minh Vũ lại vội vàng lắc đầu, xua tay lia lịa: “Không phải, sao tôi dám chứ”.

Nói rồi anh nở một nụ cười xấu xa: “Tôi ghét nhất là loại người nói mà không giữ lời. Tôi không hề có ý định khiêu khích anh”.

“Tôi chỉ muốn… thiến anh luôn”.

Chương 88: Dám động tới anh Minh Vũ của tôi?

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sợ chết khiếp!

Lúc nhìn thấy bộ dạng lắc đầu xua tay của Trương Minh Vũ, bọn họ đều tưởng anh biết sợ rồi!

Nào ngờ anh nói huỵch toẹt ra như vậy!

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, lòng thầm thấy khiếp sợ tột độ!

Nhà họ Lâm bị ghi thù là một chuyện, sự an nguy của Trương Minh Vũ lại là một chuyện khác!

Thế nhưng cô lại không biết mình nên nói gì cho phải.

Mặt anh chàng có nốt ruồi đã sa sầm lại!

Anh ta nghiến răng ken két, toàn thân run lên vì tức giận!

“Mày… muốn chết phải không?”

Hồi lâu sau anh ta mới rít lên lên câu!

Anh ta phất tay một cái, gào ầm lên: “Người đâu!”

Tiếp đó, bốn gã đàn ông mặc vest từ ngoài cổng chạy ào vào trong, ai cũng cao to cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn!

Trương Minh Vũ giật giật khoé miệng.

Vẫn chẳng có gì mới mẻ cả? Anh đã trông thấy cảnh tượng này bảy tám lần rồi...

Dịch Thanh Tùng và hai chàng trai còn lại lập tức nhoẻn môi cười lạnh.

Bọn họ ung dung khoanh tay trước ngực, lẳng lặng chờ xem kịch hay.

Thoắt cái, mấy gã vệ sĩ đã bao vây Trương Minh Vũ.

Tất cả đều trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt hung tợn, khí thế hùng hổ.

Lâm Kiều Hân cau mày, lòng nóng như lửa đốt lo lắng cho anh!

Thế nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, không chút hoảng loạn.

Anh biết chắc chắn Long Tam đang ở ngay gần đây.

Anh chàng có nốt ruồi gằn giọng nói: “Nào, mày có giỏi thì nhắc lại lần nữa đi?”

Chỉ một câu nói đã toả ra mùi thuốc súng bao trùm toàn bộ không gian xung quanh.

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Sao hả? Định ỷ đông hiếp yếu đấy à?”

Anh ta điên cuồng cười phá lên, ánh mắt toé ra tia lửa giận: “Tao thích bắt nạt mày đấy, làm sao?”

“Một thằng vô dụng không làm nổi trò trống gì cũng dám cười cợt tao!”

“Tao đứng đây chờ mày tới thiến đấy! Nhưng mà mày… có cái gan đó không?”

Dịch Thanh Tùng và hai người còn lại đều tỏ vẻ châm chọc.

Lâm Kiều Hân lo lắng cắn chặt răng!

Trương Minh Vũ chỉ cười không đáp.

Anh chàng có nốt ruồi lại càng tỏ ra khinh miệt: “Mày không tới thì tao tới!”

Nói rồi, anh ta vung tay lên ra lệnh: “Xông lên cho tao!”

Nghe thấy thế, Lâm Kiều Hân chìm vào nỗi tuyệt vọng!

Trương Minh Vũ cũng cau mày.

Sao Long Tam vẫn chưa đến?

Ngay khi anh đang định đứng dậy phản kháng thì một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”

Cả đám người đều sững sờ, mấy gã vệ sĩ cũng ngơ ngác nhìn theo.

Ở ngoài cổng khách sạn chợt có một đoàn người đua nhau đi vào.

Người cầm đầu chính là gã trọc!

Sau lưng gã vẫn là mấy anh trai lực lưỡng lúc trước!

Anh ta?

Trương Minh Vũ nhướng mày, cuối cùng cũng biết tại sao Long Tam không vào đây.

Anh khẽ mỉm cười, yên tâm chờ đợi.

Đám người Dịch Thanh Tùng thấy thế đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chàng trai có nốt ruồi không biết gã trọc là ai, lớn tiếng quát tháo: “Sao mày dám xen vào chuyện của ông đây? Con mẹ nó mày là… ưm… ưm… ưm…”

Anh ta chưa kịp nói hết câu đã bị Dịch Thanh Tùng hoảng loạn bịt chặt miệng.

Hai chàng trai còn lại không khỏi choáng váng.

Gã trọc cười lạnh gằn giọng nói: “Dám xưng ông trước mặt tao cơ à?”

Nghe thấy lời này, Dịch Thanh Tùng lại càng sợ hết hồn!

“Anh Cường… anh Cường đừng nghĩ phức tạp quá. Thằng nhóc này còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nó đang nói tôi đấy! Nói tôi mà!”, hắn ta hãi hùng phân bua, vẻ mặt khép nép nịnh nọt.

Hai chàng trai còn lại không dám tin vào mắt mình!

Chàng trai có nốt ruồi cũng chết lặng!

Gã trọc này… có thân phận gì? Sao đến cả Dịch Thanh Tùng cũng phải khiêm nhường như vậy?

Chỉ một giây sau, trong mắt anh ta đã hiện lên vẻ thảng thốt tột độ!

Gã trọc cười lạnh nói: “Còn nhỏ hả? Không có người lớn dạy dỗ thì tao không ngại dạy hộ chút đâu”.

Ừng ực!

Dịch Thanh Tùng sợ hãi nuốt nước bọt.

Chàng trai có nốt ruồi cũng sợ nhũn chân ra.

Dịch Thanh Tùng vội vàng nghĩ cách xoay chuyển rồi gào ầm lên: “Mau xin lỗi anh Cường đi!”

Chàng trai có nốt ruồi ngu ngơ một lúc mới kịp lấy lại tinh thần, lo lắng nói: “Xin lỗi… anh Cường, tôi… tôi có mắt không tròng… không thấy núi Thái Sơn! Xin anh… giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt với tôi!”

Đứng trước người có thực lực áp đảo tuyệt đối thì không cần mặt mũi.

Gã trọc châm chọc nói: “Đúng là có mắt không tròng, nhưng có tha cho mày hay không… thì không phải do tao quyết định”.

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.

Không phải do gã quyết định thì là ai quyết?

Gã trọc nhìn trang Trương Minh Vũ, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên là anh…”

Trương Minh Vũ thấy thế tức thì kinh hãi, vội vàng lên tiếng chặn họng gã: “Anh trọc đấy à? Không ngờ tôi lại được gặp anh ở đây, thật trùng hợp”.

Nói rồi anh đi thẳng tới chỗ gã nhiệt tình bắt tay.

Mấy anh chàng cao lớn đứng sau gã trọc đều cảm thấy bất lực.

Anh trọc… gã tên là anh Cường cơ mà!

Gã trọc xấu hổ cười đáp: “À… Ha ha, đúng là trùng hợp thật!”

Chỉ một động tác đơn giản của gã đã khiến tất cả đều sợ ngây người!

Trương Minh Vũ… quen biết gã trọc!

Lâm Kiều Hân không khỏi giật mình kinh hãi. Cô biết anh quen gã trọc, nhưng cô không nghĩ quan hệ giữa hai người họ lại tốt như vậy!

Dịch Thanh Tùng và mấy người còn lại đồng loạt hoá đá tại chỗ!

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt khó tin!

Nhất là chàng trai có nốt ruồi, khoé miệng anh ta đang co giật liên hồi!

Gã trọc nhanh chóng quay ra cười với họ: “Chúng mày thấy rồi đấy, người quyết định là anh ấy!”

Ầm!

Trong đầu chàng trai có nốt ruồi như có tiếng sấm nổ vang!

Anh ta hoảng loạn lùi lại hai bước, suýt thì ngã lăn ra đất.

Mãi lâu sau, Dịch Thanh Tùng mới dần lấy lại tinh thần.

Hắn ta thầm suy tính, cuối cùng tươi cười nói với Trương Minh Vũ: “Ha ha, không ngờ anh Trương lại quen anh Cường. Thế thì chúng ta là người một nhà rồi!”

“Chuyện này dễ nói. Anh Trương giữ cho chúng tôi chút mặt mũi đi. Chuyện hôm nay coi như dừng lại ở đây, được không?”

Dứt lời, anh ta nở nụ cười giả lả.

Chàng trai có nốt ruồi cũng thầm hy vọng.

Trương Minh Vũ cười đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề”.

Bấy giờ, đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thế nhưng ngay sau đó, anh lại nói tiếp: “Chỉ cần làm được chuyện đã nói là được”.

“Đàn ông mà, nói không giữ lời… thì còn làm đàn ông làm gì nữa?”

Nghe thấy thế, bốn người Dịch Thanh Tùng đều bị chấn động!

Nhất là chàng trai có nốt ruồi, con mắt như sắp lồi ra ngoài!

Ăn hết… tất cả thức ăn.

Không ăn thì thiến!

Ý của Trương Minh Vũ cực kỳ rõ ràng!

Dịch Thanh Tùng vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn phải nín nhịn.

Một lúc sau, hắn ta mới lo lắng nhìn sang Lâm Kiều Hân, cười nói: “À này, Kiều Hân à… em xem… hình như anh Trương vẫn chưa nguôi giận đâu. Hay là… em nói giúp anh đi?”

Đến tận lúc này cô mới lấy lại được tinh thần.

Nghe hắn ta nói vậy, cô thầm cười lạnh trong lòng.

Cô giả vờ tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi anh, anh ấy giận thật rồi… tôi không khuyên được đâu”.

Khoé miệng Dịch Thanh Tùng không ngừng co quắp!

Còn chàng trai có nốt ruồi thì hoàn toàn tuyệt vọng!

Gã trọc hừ lạnh quát: “Ranh con, mau ăn đi!”

Giọng nói nghiêm nghị tràn đầy khí thế!

Anh chàng nốt ruồi lập tức bị doạ sợ run lẩy bẩy!

Ánh mắt khiếp sợ của anh ta dần… liếc tới mặt bàn đầy ắp thức ăn kia…

Chương 89: Trêu đùa… mình?

Ừng ực!

Chàng trai có nốt ruồi gian nan nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Gã trọc cười lạnh hỏi: “Không ăn à?”

Chỉ một câu nói của gã đã doạ anh ta sợ run người.

“Ăn! Tôi ăn!”

Dứt lời, anh ta vội vàng lao tới trước bàn, cầm đũa vùi đầu vào ăn.

Trương Minh Vũ mỉm cười nhìn ba người Dịch Thanh Tùng, châm chọc nói: “Mấy người là anh em tốt của nhau cơ mà, không giúp đỡ gì à?”

Chuyện này…

Ba người bị doạ giật nảy mình!

Đôi mắt Dịch Thanh Tùng toé lên lửa giận!

Thế nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của gã trọc, hắn ta vẫn phải đến ăn cùng.

Trương Minh Vũ ung dung khoanh tay xem trò hay.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân trở nên phức tạp, muốn nói lại thôi.

Oẹ!

Tiếng nôn oẹ nhanh chóng vang lên.

Dạ dày của bốn người kia đã bị quá tải! Cứ tiếp tục ăn thế này thì…

Oẹ!

Lại có tiếng nôn oẹ vang lên. Chàng trai có nốt rồi nằm bò ra bàn nôn thốc nôn tháo.

Trương Minh Vũ tỏ vẻ ghét bỏ, quay sang nói với gã trọc: “Anh trọc… canh chừng bọn họ giúp tôi nhé. Nhất định phải bắt họ ăn hết, làm bẩn thảm của khách sạn cũng phải bồi thường”.

Gã trọc gật đầu đáp: “Được, không thành vấn đề!”

Anh không nấn ná lại lâu, dứt khoát rời khỏi khách sạn.

Ở đây… tởm quá đi mất.

Lâm Kiều Hân cũng vội vàng cất bước theo sau.

Chẳng bao lâu sau, trong khách sạn lại không ngừng vang lên tiếng nôn mửa.

Gã trọc đột nhiên vỗ đầu mình một cái, lẩm bẩm nói: “Hỏng rồi, quên mất chuyện chínnh rồi!”

Lần này gã tới đây vì có người dặn dò.

Kết quả… gã lại quên béng mất.

Nhưng Trương Minh Vũ đã rời đi, gã đành phải chờ lần sau gặp lại vậy.

Lúc này, anh và Lâm Kiều Hân đã đi ra khỏi khách sạn.

Cô đang định lên tiếng thì lại bị chuông điện thoại đột ngột ngắt lời.

Sau khi nghe máy, cô mừng rỡ hỏi dồn dập: “Cái gì? Ông nội tỉnh lại rồi à? Con về ngay đây!”

Trương Minh Vũ nhướng mày, thầm thấy nhẹ lòng.

Cô nhanh chóng buông điện thoại xuống, kích động nói với anh: “Trương Minh Vũ, ông nội tỉnh rồi. Chúng ta về thăm ông đi!”

Anh hơi bất ngờ.

Dường như chưa bao giờ cô… nói chuyện với anh như vậy…

Một lúc sau, anh mới cười nói: “Thôi khỏi, cô đi đi. Tôi còn bận chút việc”.

Lâm Kiều Hân không khỏi thất vọng, gật đầu đáp: “Thôi được, khi nào có dịp tôi lại mời anh ăn một bữa. Hôm nay… bị bọn họ quấy rầy rồi”.

Anh nhếch miệng cười khẽ: “Được”.

Cô chăm chú nhìn anh, cảm xúc ngổn ngang.

Nhưng cuối cùng cô vẫn ngồi vào chiếc Volkswagen của mình rồi lái xe rời đi.

Anh dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuất khỏi tầm mắt.

Anh chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy một chiếc Mercedes màu đen đỗ lại ngay trước mặt.

Điều này khiến anh không khỏi lắc đầu bất lực.

Không cần nói cũng đoán ra được, chắc chắn là cái camera giám sát chạy bằng cơm kia rồi…

Anh lập tức mở cửa xe ngồi vào.

Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi.

Sắc trời tối sầm lại, hai người quay trở về biệt thự.

Đến khi xe dừng lại, Trương Minh Vũ mới phát hiện cả căn biệt thự đều đang chìm trong bóng tối.

Anh chợt cảm thấy thất vọng trong lòng.

Lâu rồi Tô Mang không về nhà, hai ngày nay Liễu Thanh Duyệt cũng không ở nhà.

Anh bĩu môi định xuống xe, đột nhiên hai mắt bừng sáng!

“Đi luyện võ đi!”, Trương Minh Vũ hưng phấn nói.

Long Tam sững sờ nhìn anh dò hỏi: “Hết đau rồi à?”

Anh xấu hổ cười nói: “Vẫn chưa, nhưng tôi vẫn luyện được”.

Long Tam nhìn chằm chằm vào hình ảnh của anh trên gương chiếu hậu.

Một lúc sau, anh ta mới gật đầu đáp: “Được”.

Sau khi hai người đi vào nhà không lâu, một tràng tiếng kêu gào đau đớn vang vọng khắp căn biệt thự.

Khi màn đêm buông xuống, Trương Minh Vũ kéo lê cơ thể tàn tạ đi tắm rồi vào phòng ngủ.

Anh chui vào ổ chăn ấm áp, tuy toàn thân đau nhức nhưng khoé miệng lại cong lên nở nụ cười hài lòng.

Dù sao thì hôm nay anh cũng đang di dời được vị trí bị đánh từ ngực lên hai tay.

Tức là anh đã tiến bộ hơn lần trước rồi.

Anh tin chắc chắn ngày mai anh sẽ né được đòn của Long Tam.

Nghĩ tới đây, anh bỗng thấy háo hức lạ thường, vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, anh chậm rãi tỉnh giấc.

Vừa ngồi dậy đã thấy đau ê ẩm cả người.

Hự!

Trương Minh Vũ hít một hơi khí lạnh, mặt mũi nhăn nhó vì đau.

Anh xuýt xoa một lúc mới quen được với cơn đau này, rửa mặt xong xuôi rồi đi ra phòng khách.

Ăn sáng xong, anh định đi xử lý một vài chuyện của khách sạn.

Đề nghị hôm qua của Lâm Kiều Hân đã gợi lên một vài ý tưởng cho anh.

Anh bước ra khỏi cửa, trông thấy chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Chiếc xe đưa anh tới thẳng khách sạn Hồng Thái.

Chẳng mấy chốc, nó đã đỗ lại trước cổng khách sạn.

Anh xuống xe chạy thẳng vào trong.

Mới sáng sớm, khách sạn cũng không có mấy khách.

Thế nhưng anh vừa đi được mấy bước đã trông thấy một khách hàng đang ngồi ở bàn xếp trong góc.

Dáng người mảnh mai yểu điệu khá quen mắt.

Sau khi trông thấy mái tóc màu xanh lá và chiếc áo hai dây gợi cảm, anh lập tức kinh hãi.

Sao lại là cô ta?

Cô ta chính là cô em chanh chua Hàn Thất Thất bị anh bế ra ngoài vào ngày hôm qua.

Ánh mắt của anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Để tránh gặp phiền phức, anh dứt khoát sải bước về phía thang máy.

Nhưng anh vừa mới nhấc chân lên đã nghe thấy giọng nói trong trẻo vang bên tai: “Anh tưởng tôi mù chắc?”

Nghe thấy thế, anh ngẩn người, bàn chân đang nhấc lên cứng đờ giữa không trung.

“À… chào buổi sáng. Cô chăm đến giúp tôi kinh doanh phết nhỉ, cứ từ từ thưởng thức đi nhé”, Trương Minh Vũ gượng cười chào hỏi.

Nói xong, anh toan cất bước rời đi.

“Đứng lại!”

Hàn Thất Thất khẽ quát: “Lại đây!”

Anh cực kỳ không muốn nghe theo.

Thế là anh cứ ngơ ngác đứng im tại chỗ, lòng thầm do dự.

Hàn Thất Thất bật cười hứng thú: “Nếu anh không qua đây, tôi sẽ đập đồ”.

Trương Minh Vũ không vui liếc mắt nhìn cô ta: “Cô tưởng đập đồ là uy hiếp được tôi à? Cô đập đồ thì phải đền tiền đấy, biết không hả?”

Hàn Thất Thất nở nụ cười kiêu ngạo: “Tài sản nhà tôi có thể đủ cho tôi ở đây đập phá suốt ba mươi năm. Hay là… tôi thử đập vài ngày xem thế nào nhé?”

Trong lời nói của cô ta ngập tràn tính uy hiếp.

Khoé miệng anh khẽ giật mấy cái.

Nếu cô ta cứ ở đây đập phá thì không làm ăn được gì nữa mất…

Anh không ngờ mình lại bị một cô nhóc đe doạ!

Mặc dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng anh cũng không biết phải nói gì.

Hết cách rồi, ai bảo nhà người ta có tiền…

Có chút chuyện này chắc chưa đến mức phải báo công an…

Quan trọng nhất là kể cả có báo công an thì cũng chưa chắc đã giải quyết được…

Nghĩ thế, anh vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn đi tới chỗ Hàn Thất Thất.

Cô ta bắt chéo chân nhếch môi cười ngạo nghễ.

Trương Minh Vũ bất lực ngồi ở ghế đối giận, bực bội hỏi: “Có chuyện gì mau nói đi”.

Hai mắt cô ta sáng rực lên, trêu tức nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn trêu đùa anh tí thôi”.

Trêu đùa… mình?

Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc mồm.

Chương 90: Cô em đừng giở trò lưu manh!

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Hàn Thất Thất.

Một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng hỏi: “Cô định chơi đùa gì tôi?”

Cô ta cười trêu tức: “Cũng không có gì. Tôi thấy chán, muốn chơi với anh thôi”.

Anh bực mình trừng mắt nhìn cô ta.

Cô chán thì kiếm chuyện làm, chơi tôi làm gì!

“Rốt cuộc cô có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây. Tôi vẫn còn một đống việc phải làm nữa”.

Anh khó chịu nói.

Hàn Thất Thất đắc ý nói: “Tôi không cho đấy, anh nghĩ anh đi nổi không?”

Trương Minh Vũ cau mày.

Mặc dù anh cũng biết mình đang bị uy hiếp nhưng cô ta nói vậy hơi quá đáng rồi.

Anh bực bội nói: “Tôi biết cô giàu, nhưng nếu cô đập đồ… chắc là tôi có thể báo công an rồi nhỉ?”

Mặc dù anh không biết nói vậy có tác dụng gì hay không nhưng ít nhất vẫn phải uy hiếp lại một chút.

Hàn Thất Thất khẽ nhíu mày: “Anh nói cũng phải. Thế tôi không đập phá nữa”.

Trương Minh Vũ mừng thầm trong lòng: “Được, thế cô làm việc của cô đi. Tôi phải đi rồi”.

Dứt lời, anh đứng bật dậy đi thẳng về phía thang máy.

Sau lưng lại truyền tới giọng nói giận dữ của Hàn Thất Thất: “Tôi cho anh đi chưa? Đứng lại! Đứng lại ngay cho tôi!”

Anh càng tăng tốc, không thèm để ý tới cô ta.

Đến cửa thang máy lại trùng hợp gặp thư ký Ngô từ trong thang máy đi ra.

Thư ký Ngô tươi cười với anh, cung kính nói: “Tôi đang định đi tìm anh đây. Phòng làm việc của anh được dọn dẹp xong xuôi rồi”.

Trương Minh Vũ vội vàng kéo cô ấy vào trong tháng máy.

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, anh mới thở phào một hơi.

Thư ký Ngô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phù!

Anh xấu hổ cười gượng một tiếng: “Cô dẫn tôi đi xem luôn đi, rồi sắp xếp lại tài liệu gần đây của khách sạn cho tôi”.

“Vâng thưa anh Trương!”

Thư ký Ngô cung kính đáp.

Thang máy dừng lại ở tầng bốn. Trương Minh Vũ đi theo cô ấy ra ngoài.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Trương Minh Vũ quan sát bốn phía, thấy có không ít nhân viên phục vụ đang đứng nói chuyện ở góc bên trái. Một vài người mặt vest gọn gàng lại ngồi trong phòng làm việc bên phải.

Ngay phía trước có một căn phòng rất xa hoa.

Anh híp mắt ngắm nghía, trong lòng cực kỳ chờ mong.

Thư ký Ngô nhanh chóng mở cửa căn phòng ra.

Giây phút anh bước vào bên trong, ánh mắt anh lập tức bừng sáng.

Nội thất trong phòng thiết kế với màu chủ đạo là màu đen, hai màu trắng đen xen kẽ được sắp xếp vô cùng tinh tế. Tuy không phải vàng son lộng lẫy nhưng vẫn mang lại cảm giác cao cấp sang trọng.

Trương Minh Vũ rất hài lòng. Anh cực kỳ thích cách bài trí này.

Anh ngồi trên ghế xoay, thoả mãn hưởng thụ.

Một lát sau, thư ký Ngô mang tài liệu gần đây của khách sạn tới.

Anh xem qua một lượt để tìm hiểu về việc kinh doanh khách sạn trong thời gian gần đây.

“Cộc cộc cộc!”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Thư ký Ngô?

Trương Minh Vũ không thèm ngẩng đầu, bình thản nói: “Mời vào”.

Cửa phòng làm việc bị mở ra, một bóng người xinh đẹp đi vào.

Anh lạnh nhạt nói: “Để tài liệu ở đây đi”.

Nói rồi anh lại tiếp tục tập trung đọc tài liệu.

Thế nhưng một lúc sau anh vẫn không thấy người trước mặt có hành động gì.

Anh không khỏi bất ngờ.

Đến lúc ngẩng đầu lên, anh mới trông thấy Hàn Thất Thất đang đứng ngay trước mặt mình!

Dưới chiếc quần đùi màu trắng gợi cảm là cặp đùi thon thả.

Một chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn không thể nào che khuất được dáng người bốc lửa của cô ta!

Lúc này cô ta đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười nghịch ngợm nhìn anh.

Trương Minh Vũ nhíu mày, bực mình nói: “Ai cho cô vào đây?”

Cô ta trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh mời tôi vào à?”

Dứt lời, cô ta ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bắt chéo chân.

Anh sững sờ hồi lâu mới kịp phản ứng lại.

Anh vội ngồi thẳng lưng, bất đắc dĩ hỏi: “Ơ này… sao cô lại mò tới tận phòng làm việc của tôi?”

Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Trên đời này còn có chuyện gì mà tiền không giải quyết được à?”

Nói rồi cô ta đốt một điếu thuốc lá.

Anh không nén nổi tức giận chất vấn: “Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Tôi còn phải làm việc nữa chứ?”

Cô ta mỉm cười tươi rói đáp lại: “Tôi vừa nói rồi mà. Tôi muốn chơi với anh, hoặc là anh đi chơi với tôi”.

Trương Minh Vũ nghẹn họng, bất lực nói: “Không phải chứ… chúng ta có thân nhau đâu? Cô chơi với ai thì chơi, sao cứ tìm tôi làm gì?”

Hàn Thất Thất nhả ra một ngụm khói thuốc, cười nói: “Bọn họ không dám. Tôi cũng không muốn liên luỵ họ”.

“Cô…”

Trương Minh Vũ bị cô ta làm cho không nói nên lời.

Một lúc sau, anh thở dài thườn thượt: “Tôi không chơi với cô đâu. Cô muốn đi đâu thì đi đi”.

Nói xong, anh lại vùi đầu vào đống tài liệu.

Cô ta cười lạnh một tiếng, khiêu khích hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Trương Minh Vũ cả giận doạ nạt: “Nếu cô không đi tôi sẽ báo công an”.

Nghe anh nói vậy, cô ta lại cười phá lên: “Ha ha ha!”

Trương Minh Vũ khó hiểu ngẩng đầu.

Ánh mắt Hàn Thất Thất sáng lấp lánh, phấn khích nói: “Anh không nghe lời thì tôi báo công an”.

Anh bị lời này của cô ta doạ sợ hết hồn!

Cái nụ cười xấu xa này, ánh mắt gian xảo này…

Trông cô ta chẳng giống người tốt chút nào!

Mãi lâu sau, anh mới đờ đẫn hỏi: “Cô báo công an làm gì?”

Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Cái đó thì anh không cần biết. Dù sao thì anh mà không chịu nghe lời, tôi sẽ báo công an”.

“Đến lúc đó anh không chỉ bị mất thời gian, mà danh tiếng của khách sạn nhà anh cũng sẽ bị ảnh hưởng!”

“Anh… có muốn thử không?”

Dứt lời, cô ta nhìn anh với ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Trương Minh Vũ chợt có dự cảm chẳng lành, nhưng nghĩ mãi không ra là chuyện gì.

Cô ta báo công an làm quái gì?

Cô ta xông vào phòng làm việc của anh ở khách sạn của anh, quấy rầy anh làm việc mà còn đòi báo công an?

Anh cũng bắt đầu nổi giận, lạnh giọng đáp: “Được thôi! Thử thì thử!”

Anh không tin giữa ban ngày ban mặt, Hàn Thất Thất còn có thể đổi trắng thay đen.

Cô ta tỏ ra vui sướng như đạt được mục đích: “Được, tự anh nói đấy nhé! Sau này đừng có hối hận”.

Dứt lời, cô ta dập tắt điếu thuốc, chậm rãi vươn tay ra sau.

Cô ta nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc đuôi ngựa ở sau đầu trước ánh nhìn ngơ ngác của Trương Minh Vũ.

Mái tóc màu xanh lá bị xoã tung.

Từ lúc bắt đầu, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh. Cô ta đặt tay lên đầu, khẽ vò rối tóc.

Mái tóc nhanh chóng bị vò đến rối tinh rối mù.

Trương Minh Vũ kinh hãi nhìn cô ta.

Đây là… đang làm cái gì?

Hàn Thất Thất nhếch miệng cười, duỗi ngón tay chậm rãi kéo quai áo trên vai… xuống!

Bờ vai trắng nõn mê người tức thì lộ ra ngoài.

Một bên quai áo bị cởi ra nên chiếc áo cũng bị xê dịch, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết!

Ừng ực!

Trương Minh Vũ vô thức nuốt nước bọt, ánh mắt mờ mịt!

Tiếp đó, Hàn Thất Thất đứng bật dậy chạy ra mở cửa phòng, gào ầm lên: “Bớ người ta có kẻ sàm sỡ!”

Con mẹ nó!

Chương 91: Bị cưỡng bức...

Trương Minh Vũ nháy mắt bừng tỉnh!

Sao anh có thể ngờ được Hàn Thất Thất lại làm ra chuyện này chứ!

Bên ngoài vốn có không ít nhân viên, thấy cảnh này lập tức khiếp sợ nhìn về phía cổng!

Trương Minh Vũ lập tức xông ra ngoài, duỗi tay tóm lấy cánh tay Hàn Thất Thất.

Anh dùng lực kéo mạnh cô ta lại.

Đồng thời cũng đóng cửa phòng làm việc lại!

Đùng!

Âm thanh nặng nề vang lên.

Tất cả nhân viên ở bên ngoài cũng sững sờ, ban nãy họ nhìn thấy cái gì ấy nhỉ?

Mọi người trố mắt nhìn nhau, nhưng chẳng nói được gì.

Hàn Thất Thất đắc ý ngồi lên cái ghế ban nãy, khóe miệng mỉm cười: "Sao vậy? Chẳng phải anh lợi hại lắm sao?"

Trương Minh Vũ bực mình đến mức nghiến răng ken két, tức giận đáp: "Rốt cuộc cô muốn làm gì!"

Hàn Thất Thất liếc mắt nói: "Tôi đã nói rồi, đi chơi với tôi đi".

"Cô..."

Trương Minh Vũ duỗi ngón tay, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Nếu như cô ta không phải phụ nữ, anh đã gọi Long Tam vào rồi!

Cho dù có là con trai của ông trời, Trương Minh Vũ anh cũng không sợ!

Nhưng người phụ nữ này... à không cô gái này...

Haizz.

Cuối cùng, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể bất lực thở dài một hơi, anh nói: "Được rồi, tôi sẽ đi chơi với cô, nhưng phải có thời hạn? Chơi với cô bao lâu cô mới chịu buông tha không làm phiền tôi nữa đây?"

Hàn Thất Thất mím môi đáp: "Phải xem tâm tình của tôi thế nào đã, nếu anh biểu hiện tốt thì một ngày hôm nay là đủ rồi".

"Nếu như không nghe lời..."

Lời này vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất lóe lên vẻ ác độc.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Được, tôi đi chơi với cô!"

Ngoại trừ Lý Phượng Cầm ra, chưa có ai có thể ép anh đến bước đường này.

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười nói: "Nếu phục tùng tôi từ sớm thì có phải đã xong rồi không, cứ bắt tôi phải làm khó anh".

Nói xong liền đeo lại thắt lưng, chỉnh lại đầu tóc.

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật lên.

Làm khó?

Chẳng mấy chốc, Hàn Thất Thất đã chỉnh lại xong đầu tóc, cô ta đứng dậy đi ra ngoài.

Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể cất bước đi theo.

Sau khi ra ngoài, bọn họ lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Trương Minh Vũ cảm thấy mặt mình sắp bùng cháy, nhiều người anh còn chưa gặp bao giờ, vậy mà ấn tượng đầu tiên lại là...

Đúng là tạo nghiệp mà!

Hai người bước vào thang máy trong sự giày vò.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Hàn Thất Thất ngồi vào con xe Porsche màu xanh da trời.

Trương Minh Vũ nhìn bốn phía, ngồi vào ghế phó lái như kẻ gian.

Hàn Thất Thất không hề do dự, lái xe rời đi.

Trương Minh Vũ vội vàng thắt dây an toàn.

Hàn Thất Thất mới từng này tuổi, đã có bằng lái chưa vậy?

Trương Minh Vũ không biết đang đi đâu, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện chiếc xe mau dừng lại.

Nhìn vào gương chiếu hậu mãi mà chẳng thấy chiếc Bentley màu đen kia.

Chiếc camera của mình đâu rồi?

Không biết bao lâu sau, Hàn Thất Thất mới dừng xe lại.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ra đây là chỗ đỗ xe của trung tâm thương mại.

Chẳng phải đi chơi sao? Sao lại chạy đến đây?

Không đợi Trương Minh Vũ phản ứng lại, Hàn Thất Thất đã xuống xe, Trương Minh Vũ chỉ có thể đi theo.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi vào trong trung tâm thương mại.

Bên trong rất sang trọng, bán toàn hàng cao cấp.

Bên trong người ra người vào, ai ai cũng áo quần bảnh bao.

Nhưng cho dù như vậy, khi Hàn Thất Thất đi vào vẫn thu hút vô số ánh nhìn.

Trương Minh Vũ cảm giác mặt mình đỏ bừng lên, mất mặt quá!

Hàn Thất Thất không hề quan tâm, kéo Trương Minh Vũ đi mua sắm.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ đã xách một đống túi lớn túi nhỏ.

Nhưng Hàn Thất Thất không hề có ý định dừng lại.

Cô ta lại đi vào một cửa tiệm, Trương Minh Vũ thở hổn hển nói: "Tôi bảo này chị đại, chẳng phải chị bảo tôi đi chơi với chị sao?"

"Bây giờ chúng ta đang làm cái gì vậy?"

Hàn Thất Thất dừng lại, nói như chuyện đương nhiên: "Đang đi chơi mà, đi dạo phố cũng là đi chơi đấy thôi?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút, bất lực đáp: "Mấy chuyện như xách đồ này, cô không thể nhờ đám thuộc hạ của cô làm sao? Sao cứ bắt tôi làm vậy?"

Hàn Thất Thất lắc đầu: "Thuộc hạ không làm được, bố tôi mà thấy thì sẽ không nổi giận".

Cái này...

Trương Minh Vũ sững người.

Hàn Thất Thất dắt theo anh đi mua sắm để chọc tức bố cô ta sao?

Trương Minh Vũ không hiểu hỏi lại: "Cô muốn chọc giận bố cô để làm gì? Sao cô không chọc giận ông ấy ngay trước mặt ông ấy?"

Hàn Thất Thất bĩu môi, khó chịu đáp: "Chọc giận ngay trước mặt ông ấy thì ông ấy đánh cả tôi mất!"

"Ở đây thì không sao, chỉ cần là nơi có người là bố tôi sẽ biết thôi".

Trương Minh Vũ trợn to mắt.

Bố cô ta lợi hại đến thế sao?

Nhưng nghĩ đến câu nói ban nãy, Trương Minh Vũ lập tức dừng bước.

Cái gì mà chọc giận trước mặt bố cô ta sẽ đánh cả cô ta?

Không trước mặt bố cô ta thì sao?

Mình là đứa bị ăn đòn à?

Hàn Thất Thất dường như nhìn thấu tâm can của anh, kiêu ngạo nói: "Hối hận cũng muộn rồi, bây giờ thông tin của anh đã nằm trong tay bố tôi rồi".

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại co giật.

Nhưng sau khi hoàn hồn cũng tỏ ra bình thường, dù sao cũng là bị ép buộc, vẫn giải thích rõ được.

Huống chi... bố cô ta lợi hại đến vậy sao?

Không biết đã qua bao lâu, Hàn Thất Thất cuối cùng đã mua xong đồ, cô đưa Trương Minh Vũ đi ra cổng trung tâm thương mại.

Ném tất cả đồ lên trên xe Porsche, Trương Minh Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể vốn đang đau, bây giờ lại...

Ngồi trên xe, Hàn Thất Thất lại lái xe rời đi.

Trương Minh Vũ cũng chẳng muốn nói chuyện, đã đi dạo cả buồi chiều rồi, anh cũng hơi đói rồi.

Nhưng không đợi anh mở lời, anh phát hiện ra Hàn Thất Thất đã đậu xe cạnh một nhà hàng Trung Hoa.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn qua mới phát hiện nhà hàng Trung Hoa này có vẻ quen mắt.

"Đói rồi à, ăn cơm thôi", Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp, huênh hoang đi vào trong nhà hàng.

Trương Minh Vũ im lặng theo sau.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngồi vào bàn trong góc ở tầng hai.

Trương Minh Vũ cuối cùng cũng nhớ ra, đây chẳng phải là nhà hàng lần trước Liễu Thanh Duyệt hẹn ăn cơm với anh sao.

Chẳng mấy chốc, Hàn Thất Thất đã gọi món xong rồi, cô ta ngồi đó hí hửng nhìn Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ sởn cả gai ốc, cảm thấy dường như Hàn Thất Thất đang có âm mưu gì đó.

Mất mặt quá!

Tự nhiên bị một con bé con bắt nạt như này...

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất cười nói: "Biểu hiện ngày hôm nay của anh cũng được đấy, nếu như buổi chiều cũng tốt, ngày mai tôi sẽ suy xét đến việc để anh yên một ngày".

Trương Minh Vũ vừa định cười, chợt đột nhiên bừng tỉnh, anh không hiểu hỏi lại: "Một ngày?"

Hàn Thất Thất gật đầu: "Đúng vậy, tôi mà không tìm anh, anh dễ mất mạng lắm, tôi đang cứu anh đó!"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên hồi.

Cho dù có mất mạng cũng là do cô hại mà!

Anh khó chịu liếc mắt, chả buồn nói gì nữa.

Trong não âm thầm tìm kế sách.

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói vui mừng xen lẫn kinh ngạc vang lên: "Thất Thất, sao em lại ở đây?"

Hàn Thất Thất ngẩng đầu nhíu mày.

Cô thay đổi chỗ, ngồi sang sát cạnh Trương Minh Vũ...

Chương 92: Anh ấy là chồng tôi

Trương Minh Vũ lập tức sợ hết hồn, bất giác ngồi lùi sang bên cạnh.

"Đừng có động đậy! Ngoan ngoãn thì ngày mai tôi không làm phiền anh! Nếu không ngày nào tôi cũng đến làm phiền anh!", giọng nói của Hàn Thất Thất vang lên bên tai anh.

Giọng nói này rất non nớt, nhưng cô ta cứ ra vẻ tàn bạo.

Nên nghe có vẻ... khá đáng yêu.

Trương Minh Vũ ngây người, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.

Quay đầu nhìn lại thì thấy mấy cậu thanh niên kia đang nhanh chóng đi tới.

Khuôn mặt tươi cười của người đi đầu nhanh chóng trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.

Lại nhìn Hàn Thất Thất...

Trương Minh Vũ lập tức bất lực.

Có vẻ như anh lại bị người ta dùng làm bia đỡ đạn rồi!

Vì những tháng ngày bình yên sau này, Trương Minh Vũ chỉ có thể nhẫn nhịn, im lặng ngồi đợi.

Nhìn lại, mấy cậu thanh niên kia có vẻ cũng tầm tuổi Hàn Thất Thất, chắc tầm mười bảy mười tám gì đấy thôi.

Hơn nữa cậu thanh niên đi đầu kia, Trương Minh Vũ trông có vẻ quen mắt.

Cậu thanh niên kia lạnh lùng nói: "Thất Thất, anh ta là ai?"

Trong giọng nói chứa đầy sự tức giận.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, đúng là người trẻ tuổi, chẳng biết kiềm chế gì cả...

Hàn Thất Thất duỗi tay ra kéo lấy cánh tay Trương Minh Vũ, cơ thể dán chặt lên người anh.

"Hỏi ngu thế, không nhìn thấy à?", Hàn Thất Thất bực mình nói.

Mẹ kiếp?

Thẳng thắn như vậy?

Trương Minh Vũ hơi sững sờ, cô có thực lực như vậy sao cô không từ chối thẳng đi? Cần gì phải lấy tôi ra làm bia đỡ đạn.

Lồng ngực cậu thanh niên phập phồng lên xuống, cậu ta nôn nóng nói: "Thất Thất, rõ ràng em biết anh thích em! Tại sao... tại sao em lại tìm người khác chứ!"

Đúng là trẻ con!

Trương Minh Vũ nổi hết cả da gà da vịt lên rồi, đúng là giày vò mà.

Hàn Thất Thất cũng chán ghét đáp: "Dịch Thanh Thiên, tôi đã nói với anh cả tỉ lần rồi, tôi không thích anh, anh nghe rõ chưa? Anh đừng có làm phiền tôi nữa".

Dịch Thanh Thiên?

Trương Minh Vũ sững sờ, trong lòng chợt bừng tỉnh.

Chẳng trách trông quen mắt đến thế, khuôn mặt của cậu Dịch Thanh Thiên này giống Dịch Thanh Tùng đến mấy phần.

Sắc mặt Dịch Thanh Thiên trầm xuống, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày là con cái nhà nào? Sao dám cướp người phụ nữ của tao!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi mới từ dưới quê lên, không tiền cũng không quyền".

Lời này vừa dứt Dịch Thanh Thiên và hai cậu thanh niên đứng sau chợt sững sờ.

Dưới quê?

Nhìn kỹ lại, Trương Minh Vũ cũng chẳng giống đang đùa.

Một lúc sau, Dịch Thanh Thiên tức giận nói: "Một thằng từ dưới quê lên mà cũng dám cướp người của bổn thiếu gia đây? Mày muốn chết hả?"

Trương Minh Vũ bất lực nhún vai đáp: "Tôi có cướp đâu, là cô ta cứ quấn lấy tôi ấy chứ, tôi còn thấy phiền cơ..."

"Cậu mau đưa cô ấy đi đi, coi như là giúp tôi có được không?"

Lời này vừa dứt, anh chợt cảm thấy vùng eo đau đớn kinh khủng.

Hít!

Trương Minh Vũ lập tức hít một hơi lạnh.

Bà cô này thế mà lại véo anh!

Ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt Dịch Thanh Thiên đang đen xì như vừa bị ai tạt nước vậy.

Hai cậu thanh niên đứng sau cũng mặt mày tức giận.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Anh nói thật mà...

Sao chẳng ai tin vậy...

Haizz.

Anh nặng nề thở dài một tiếng, cảm thấy cực kỳ bất lực.

Thời thế thay đổi, lòng người hiểm ác!

Dịch Thanh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng kia, mày khiêu khích tao đấy à?"

Trương Minh Vũ thành thật lắc đầu nói: "Đâu, tôi nói thật mà!"

"Mày..."

Dịch Thanh Thiên hoàn toàn nổi giận rồi, cậu ta tức giận gầm lên: "Mày đang muốn chết đấy à?"

Lời vừa dứt, hai cậu thanh niên đứng sau xông đến bên, cầm hai chai rượu lên!

Trương Minh Vũ nhíu mày, còn chưa hoàn hồn, một cậu thanh niên đã xông lên.

Chai rượu đập thẳng vào đầu Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ giật mình, đạp vào chân bàn theo bản năng, cả người lẫn ghế đều lùi về sau.

Tránh được trong gang tấc.

Trương Minh Vũ cũng kinh ngạc! Tất cả đều là phản ứng theo bản năng.

Huấn luyện hai ngày nay... đã có hiệu quả?

Cậu thanh niên kia sững sờ.

Trương Minh Vũ cười ngoác miệng, trong lòng bắt đầu hứng khởi.

Vừa hay kiểm tra thành quả hai ngày nay vậy!

Anh duỗi tay túm lấy cổ tay cậu thanh niên kia, sau đó dùng sức bóp.

"Á!"

Cậu thanh niên kia đau đớn hét lên một tiếng, cậu ta cuối cùng cũng thả chai rượu ra.

Trương Minh Vũ cướp lấy chai rượu, đập vào đầu cậu ta.

Bốp!

Âm thanh giòn tan vang lên!

Cậu thanh niên mắt nổ đom đóm, lảo đảo ngã xuống.

Chai rượu không vỡ!

Một cậu thanh niên khác cũng xông lên, trong đầu Trương Minh Vũ lập tức hiện lên mấy động tác khi Long Tam tấn công anh.

Chân anh khẽ di chuyển, nửa người hơi nghiêng.

Tài tình tránh khỏi!

Trương Minh Vũ mừng rỡ, thật sự có hiệu quả!

Khi cậu thanh niên kia còn đang mắt chữ A mồm chữ O, anh lại đập chai rượu lên đầu cậu ta.

Bốp!

Âm thanh kia lại vang lên.

Cậu thanh niên lập tức lảo đảo, từ từ ngã xuống.

Trương Minh Vũ nhân thời cơ cướp lấy chai rượu trên tay cậu ta, hai tay hai chai, xoay người vung thẳng về phía mặt Dịch Thanh Thiên!

Hàn Thất Thất trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

Vốn cho rằng Trương Minh Vũ chỉ có vệ sĩ lợi hại, ai ngờ Trương Minh Vũ cũng biết đánh đấm!

Dịch Thanh Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc không kém!

Một giây sau, Trương Minh Vũ giơ cao chai rượu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom