• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (2 Viewers)

  • Chương 99-104

Chương 99: Cứu vợ

Tự tin vậy sao?

Mặc dù Long Tam rất giỏi đánh đấm nhưng dù sao đối phương cũng không phải người bình thường.

Thế nhưng Trương Minh Vũ cũng chẳng còn cách nào khác.

“Được, đi thôi!”

Anh nghiến răng xông ra khỏi biệt thự, lao thẳng vào ngồi trong chiếc Mercedes.

Chiếc xe phóng vun vút trên đường.

Mười lăm phút sau, chiếc xe đưa họ tới vùng ngoại thành phía nam.

Nơi đây không có người ở, một nhà máy bỏ hoang dần hiện ra trước mắt họ.

Trương Minh Vũ cau mày, căng thẳng tột độ.

Long Tam lái xe vào trong rừng cây để che giấu.

Hai người xuống xe, chậm rãi đến gần nhà máy.

Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng của nhà máy, Lâm Kiều Hân đang bị trói gô vào cột nhà.

Xung quanh cô có ba gã đàn ông cao to lực lưỡng.

Kẻ cầm đầu bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Chúng tôi gọi điện rồi. Khi nào bên đó chuyển khoản năm triệu cho chúng tôi, cô sẽ được thả tự do”.

Trái tim cô như bị siết chặt lại.

Hiện giờ nhà họ Lâm đang nợ nần chồng chất, làm gì có năm triệu để chuộc lại cô?

Sắc mặt cô trở nên lạnh lẽo: “Anh không sợ chúng tôi báo công an à?”

Kẻ cầm đầu cười ngạo nghễ: “Cô nghĩ chúng tôi sẽ sợ chắc?”

Thái độ này của gã ta khiến Lâm Kiều Hân thầm sợ hãi.

Thằng hai tới gần cô, vẻ mặt hèn mọn, ánh mắt dâm tà ngắm nghía dáng người nóng bỏng của cô vô cùng lộ liễu.

“Anh cả, loại hàng chất lượng cao như này hiếm gặp lắm! Dù sao cô ta cũng chỉ là công cụ, hay là cho em hưởng thụ chút đỉnh đi?”

Dứt lời, gã ta thè lưỡi liếm môi đầy khiêu khích.

Lâm Kiều Hân hoảng loạn mở to mắt nhìn gã ta!

Anh cả nở nụ cười xấu xa: “Đi đi”.

Nghe thấy thế, cô lại càng hốt hoảng.

Thằng hai lập tức mừng ra mặt, hưng phấn xoa tay tiến tới chỗ cô.

Lâm Kiều Hân điên cuồng giãy giụa, nhưng cô bị trói quá chặt, không thể di chuyển được.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ánh mắt cô hiện lên một tia tuyệt vọng!

Lòng cô lạnh ngắt như tro tàn!

Ngay khi gã ta sắp sờ vào tay cô, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Gã ta lập tức thu lại vẻ cười cợt trên mặt, giơ tay ra đỡ!

Một hòn đá bị gã ta nắm trọn trong tay!

“Kẻ nào?”

Anh cả quát ầm lên, nháo nhác nhìn ra ngoài nhà máy!

Lâm Kiều Hân cũng trợn tròn mắt nhìn theo, vẻ mặt tràn ngập chờ mong!

Dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, một bóng người gầy gò dần xuất hiện ở cổng nhà máy.

“Ha ha, làm phiền mọi người quá. Tôi tới tìm người”, Trương Minh Vũ ngượng ngùng lên tiếng.

Anh đang định đánh lén, nào ngờ lại bị đối phương chặn lại dễ như trở bàn tay!

Ba gã đàn ông kia cau mày nhăn mặt, ánh mắt hoài nghi.

Lâm Kiều Hân sững sờ!

Vẻ vui mừng trong mắt cô dần biến mất, thay vào đó là sự mơ hồ, rồi dần biến thành hi vọng, cuối cùng trở nên thất vọng.

Trương Minh Vũ tới… thì làm được trò trống gì?

Anh cả híp mắt nhìn anh, lạnh giọng chất vấn: “Tìm ai? Mày là ai?”

Anh cười đáp: “Tôi tới tìm vợ. Người trong kia là vợ tôi, cô ấy chạy lạc tới đây, gây phiền phức cho mọi người. Để tôi dẫn cô ấy đi”.

Dứt lời, anh hớn hở đi tới chỗ cô.

“Mẹ nhà nó! Giỡn mặt tao hả?”

Anh cả giận dữ hét lớn, ánh mắt tràn ngập lửa giận!

Gã ta giơ tay định tóm lấy anh.

Anh giật mình hoảng sợ, hai mắt trợn trừng!

Nhưng đúng lúc ấy lại có tiếng xé gió vang lên!

“Á!”

Ngay sau đó, anh cả lập tức đau đớn gào thét!

Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Đến khi anh kịp phản ứng lại đã thấy kẻ cầm đầu cúi gập người xuống, cả cánh tay đều đang run lẩy bẩy.

Trên mặt đất có một hòn đá nhỏ!

Đúng là khác biệt!

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt khiếp sợ.

Long Tam ung dung bước ra.

Anh bĩu môi nghĩ thầm, bị cướp hết oai phong rồi!

Nhưng dù sao cũng phải cứu người, anh không có thời gian suy nghĩ lung tung.

Anh cả nhíu chặt chân mày.

Hai tên còn lại đồng loạt nghiêm mặt, nheo mắt đánh giá Long Tam.

Chỉ với một đòn tấn công vừa rồi đã đủ để khiến bọn họ phải coi trọng!

Anh cả lạnh lùng hỏi: “Anh là ai? Có thù oán gì với chúng tôi không?”

Long Tam thản nhiên đáp: “Tôi đi theo cậu ấy”.

Ba gã đàn ông nhao nhao quay sang nhìn Trương Minh Vũ.

Anh cười gượng một tiếng: “Xin lỗi nhé, làm phiền rồi”.

“Hừ!”

Thằng hai hừ lạnh quát: “Anh biết chúng tôi là ai không? Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tự rước phiền phức vào người!”

Long Tam trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm nữa, thả người đi”.

Thằng ba đứng bật dậy, tức giận nói: “Anh cả, anh hai, bắt chúng nó lại trước đã! Chuyện này không thể xảy ra sai sót được!”

Anh cả khẽ gật đầu đồng tình: “Được, xông lên!”

Nói xong, ba người tức thì lao vọt tới chỗ Long Tam!

Tốc độ của ai cũng nhanh như tên bắn!

Trương Minh Vũ nhìn tới hoa cả mắt! Trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng!

Uỳnh! Uỳnh!

Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên.

Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đấu được hơn mười hiệp!

Thấy thế, Trương Minh Vũ vô cùng hãi hùng khiếp vía!

Thoáng chốc, một tiếng hét thảm vang lên: “Á!”

Ngay sau đó, thằng ba bị đánh bay ngược ra sau!

Anh cả và thằng hai thấy cảnh tượng này đều trợn tròn mắt!

Không ổn!

Anh cả chưa kịp lấy lại tinh thần đã ăn trọn một cú đấm trời giáng của Long Tam.

Bốp!

Gã ta cũng bị đánh bay ra xa như con diều đứt dây!

Chỉ còn thằng hai vẫn đang kiên trì chiến đấu với Long Tam!

Có thể nhìn ra được tuy Long Tam có khả năng chèn ép đối phương nhưng cũng không hề dễ dàng. Ba người này không giống người thường!

Sắc mặt anh cả tối sầm lại. Gã ta không ngờ Long Tam lại khủng bố như vậy!

Sau một hồi trầm ngâm, trong mắt gã ta hiện lên vẻ thâm độc.

“Thằng ba, giết chết con ả kia đi! Không thể phạm sai lầm được!”, anh cả gào ầm lên!

Nghe thấy thế, cả Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đều giật mình thon thót!

“Vâng!”

Thằng ba đáp lại một tiếng, bò lồm cồm dậy rồi xông về phía cô.

Long Tam lập tức nhíu mày!

Anh ta vừa đánh ngã được thằng hai, thì anh cả đã lao lên tấn công!

Anh ta không có cách nào dứt ra được!

Thằng ba tức tốc chạy tới, giơ cao nắm đấm chuẩn bị ra đòn!

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng lại! Ánh mắt lại trở nên tuyệt vọng!

Nắm đấm xé gió lao xuống!

Một giọt nước mắt long lanh trượt xuống khỏi khoé mắt cô. Giờ đây lòng cô đã hoàn toàn chết lặng.

Ngay trong giây phút nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người bỗng nhào tới!

“Sao mày dám động vào người phụ nữ của ông đây? Đã xin phép tao chưa?”

Chương 100: Thế lực thần bí!

Trương Minh Vũ chợt quát một tiếng, lao thẳng tới chỗ thằng ba!

Tiếng quát này là để tự cổ vũ bản thân!

Giờ đây anh đã sợ tới mức trái tim đều đang run rẩy!

Rầm!

Tiếng động trầm thấp vang lên!

Thằng ba không kịp né tránh bị anh nhảy bổ vào, cả hai ngã lăn ra đất!

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân mở lớn, mừng quýnh lên.

Động tĩnh bên này cũng thu hút sự chú ý của ba người đang dây dưa ở bên kia!

Anh cả gào ầm lên: “Con mẹ nó mày làm cái quái gì vậy! Mau lên đi!”

Long Tam cũng trầm giọng nói: “Cố chống đỡ ba mươi giây nữa!”

Trương Minh Vũ nghe vậy, đầu óc căng như dây đàn!

Ba mươi giây?

Con mẹ nó anh chỉ chống nổi ba giây! À không… đến cả ba giây còn chẳng đỡ nổi!

Trong mắt thằng ba loé lên tia lạnh lẽo!

Lâm Kiều Hân hốt hoảng hét toáng lên: “Cẩn thận!”

Bấy giờ anh mới giật mình lấy lại tinh thần.

Thế nhưng ba út đã đạp vào ngực anh thật mạnh.

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ ập tới.

Anh lập tức bị hất bay ra đất!

Thằng ba nhảy bật dậy, lại tung đấm về phía Lâm Kiều Hân.

Cô bị trói gô lại không thể cựa quậy!

Trương Minh Vũ vô cùng lo lắng, nghiến răng liều mạng ghì chặt đùi thằng ba, ngăn gã ta di chuyển!

Anh không chút do dự há miệng cắn một phát!

Anh cảm thấy vị mặn lan tràn trong khoang miệng cộng với mùi hôi chua lòm!

“Á!”

Thằng ba đau đớn hét lên, dứt khoát đạp thẳng vào đầu anh.

Trương Minh Vũ khiếp sợ vội đứng bật dậy.

Gã ta cả giận nói: “Con mẹ nó sao mày dám cắn tao?”

Anh không còn tâm trí đâu để ý tới gã ta, vẻ mặt nhăn nhúm! Toàn thân cứng đờ như khúc gỗ!

Thằng ba và Lâm Kiều Hân đều sửng sốt nhìn anh.

Không hiểu anh bị làm sao.

“Oẹ!”

Một lúc sau, anh mới nôn khan vài cái, ghét bỏ nói: “Anh có thể… chăm rửa chân chút không… mẹ nó thối chết tôi rồi!”

Lực sát thương không cao nhưng độ sỉ nhục vô cùng lớn!

“Mày… muốn chết hả?”

Thằng ba hoàn toàn nổi giận, ánh mắt hung tợn!

Trương Minh Vũ cảm nhận được một luồng sát khí mãnh liệt chưa từng có từ trong mắt đối phương!

Một giây sau đó, thằng ba sải bước tới!

Tung ra một đấm nhằm vào giữa mặt anh!

Lâm Kiều Hân bị doạ sợ chết khiếp!

Xong đời rồi!

Lúc này trong đầu anh chỉ còn suy nghĩ này!

Dù sao mấy người kia đều không phải người thường, sao anh có thể đánh thắng nổi?

Anh chết sững người tại chỗ!

Trong cơn tuyệt vọng, anh chợt nghe thấy Long Tam quát bên tai: “Nhớ lại cái đã tập đi! Né đi!”

Câu nói này đã thức tỉnh anh!

Thằng ba chỉ đấm một cú đơn giản, có khác gì lúc Long Tam đánh anh đâu cơ chứ?

Nghĩ vậy, hai mắt anh lập tức bừng sáng!

Né tránh!

Cơ thể anh linh hoạt di chuyển sang bên phải.

Nắm đấm sượt qua mặt anh! Anh thoát hiểm được một đòn của thằng ba!

Hai mắt anh mở lớn, lòng vui mừng khôn xiết!

Thằng ba và Lâm Kiều Hân đồng loạt ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt kinh ngạc tột độ!

Sao anh có thể thoát khỏi… nắm đấm nhanh như chớp được?

Long Tam hài lòng gật đầu rồi tập trung vào trận chiến của mình!

Thằng ba nghiến răng nghiến lợi lại tung ra một đấm!

Cú đấm mang theo lửa giận!

Trương Minh Vũ lấy lại được tự tin, bắt đầu tăng tốc độ tránh đòn.

Dù sao thì tốc độ tung đấm của thằng ba còn kém xa Long Tam!

Đối phương đánh ra một đấm, anh linh hoạt tránh thoát!

Dưới chân anh như dính nhựa cao su, kiên cố vững vàng, còn cơ thể lại như lò xo dẻo dai không ngừng nghiêng trái nghiêng phải!

Thằng ba lại ra đòn!

Trương Minh Vũ lại dễ dàng tránh thoát!

Gã ta đánh ra năm đấm liên tục cũng không làm gì được anh!

Anh cả đột nhiên quát ầm lên: “Thằng ba! Con mẹ nó mày đang làm cái quái gì thế?”

Thằng ba sa sầm mặt, nghiến răng ken két, nhún người bay vút lên không trung!

Gã ta giơ chân nhắm chuẩn ngực anh mà đạp tới!

Trương Minh Vũ tức thì bị doạ sợ! Nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ!

Sao vẫn còn…

“Mẹ nó sao anh không đi theo kịch bản? Ông đây không chơi nữa!”, anh căm tức gào lên.

Anh không ngừng lùi về phía sau nhưng lại không biết phải tránh né thế nào!

Vẫn chưa hết… ba mươi giây!

Chỉ trong nháy mắt, thằng ba đã lao tới trước người anh!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, chuẩn bị tinh thần bị đạp ngã.

Ngay lúc ấy, Long Tam bất chợt xuất hiện!

Anh ta cũng nhảy lên đá thật mạnh vào ngực thằng ba!

Rầm!

Cơ thể thằng ba bay vút ra ngoài như đạn pháo! Đâm thẳng vào bờ tường!

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang xảy ra!

Anh… được cứu rồi sao?

Anh quay đầu lại trông thấy anh cả và thằng hai đã nằm lăn lộn dưới đất đau đớn rên rỉ.

Cơ thể cao lớn của Long Tam đứng trước mặt anh!

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới bên cạnh Lâm Kiều Hân cởi trói cho cô.

Ánh mắt cô tràn đầy kinh hãi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại trong nỗi sợ hãi.

Anh cả khó nhọc bò dậy, lau vết máu ở khoé miệng, độc địa nói: “Được lắm, không ngờ chỉ một Hoa Châu nho nhỏ lại có cao thủ mạnh như mày tồn tại”.

“Hôm nay là bọn tao sơ ý, lần sau chắc chắn sẽ đòi mạng các người!”

Giọng nói tràn đầy căm hận!

Cảm giác uy hiếp vô hình bao trùm xung quanh.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không khỏi hoảng hồn.

Long Tam nheo mắt hỏi: “Lần sau? Hôm nay mày còn muốn đi cơ à?”

Anh cả cười phá lên, lạnh giọng nói: “Tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng nếu bọn tao muốn đi thì thần tiên cũng không ngăn được dâu!”

Nghe thấy đối phương nói vậy, Long Tam lập tức nhíu chặt mày!

Anh ta dồn sức ở chân lao vọt tới phía anh cả!

Anh cả nhe răng cười khiêu khích, lôi ra một viên ngọc từ trong ngực, ném mạnh xuống đất!

Ầm!

Tiếng nổ chấn động vang vọng khắp nơi.

Long Tam giật nảy mình, vô thức chạy tới bên người Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân, che chắn bọn họ ở sau lưng!

Toàn bộ nhà máy ngập trong sương mù!

Một lúc lâu sau khói mù mới tan ra.

Ba người kia cũng biến mất dạng…

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân khiếp sợ không dám tin vào mắt mình!

Con mẹ nó đây là ninja à?

Không phải chứ?

Thế nhưng Long Tam lại nghiêm giọng nói: “Không ngờ lại là… Thần Ẩn!”

Thần Ẩn?

Chương 101: Ăn cháo đá bát?

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Thần Ẩn là cái quái gì?”

Long Tam chỉ lắc đầu trầm giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc để cậu biết. Cậu chỉ cần biết là bọn họ rất mạnh thôi”.

Anh gật gù.

Lâm Kiều Hân nhìn anh với ánh mắt phức tạp, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô thấy hoảng loạn.

Anh quay đầu lại hỏi thăm: “Cô có sao không?”

Cô sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng đáp: “Không sao”.

Nghe thấy thế, anh mới thở phào một hơi.

Nhưng khi nghĩ tới mấy người siêu mạnh vừa nãy, anh lại lo lắng.

Haiz.

Cuối cùng, anh thở dài một tiếng: “Chúng ta cứ về trước đã”.

Chắc là nhà họ Lâm vẫn chưa nhận được tin tức, hẳn đang lo lắng lắm.

Ông cụ Lâm vẫn còn phải điều trị, không thể để ông cụ bị kích động lần nữa.

Ba người nhanh chóng đi tới chiếc Mercedes.

Trên đường trở về, Lâm Kiều Hân gọi cho nhà họ Lâm một cuộc điện thoại.

Sau đó suốt cả đoạn đường, cô không nói câu nào.

Cảm giác biết ơn trong lòng dần giảm xuống. Cô vô thức nghĩ đến chuyện tin tức.

Cô không biết mình nên làm gì cho phải.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.

Trương Minh Vũ vốn không định đi vào, nhưng anh nghĩ vẫn phải giải thích một chút cho ông cụ Lâm.

Hơn nữa anh đã quyết định sẽ âm thầm phát triển sự nghiệp.

Nếu sau này nhà họ Lâm thực sự gặp chuyện, anh vẫn phải thầm liên lạc với ông cụ.

Anh và Lâm Kiều Hân cùng nhau xuống xe đi vào trong biệt thự.

Nhưng họ chưa đi được bao xa đã trông thấy cả đám người nhà họ Lâm hớt hải lao ra ngoài.

“Kiều Hân, con có bị sao không? Làm mẹ sợ muốn chết!”

“Cháu không bị thương chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cháu nói cho bác biết đi, ai đã làm ra chuyện này!”



Lý Phượng Cầm kiểm tra kĩ càng cả người cô một lượt.

Hai anh em nhà họ Lâm cũng giận dữ hỏi dồn dập. Đối với họ mà nói, chuyện này chính là sự khiêu khích với nhà họ Lâm.

Lâm Kiều Hân khẽ đáp: “Con không sao đâu mẹ. Con cũng không biết là ai làm…”

Người nhà họ Lâm lại càng tỏ ra tức giận!

Nhưng Lý Phượng Cầm lại nổi trận lôi đình, nói móc mỉa: “Còn cần phải nghĩ xem ai làm cơ à? Nhà họ Lâm chúng ta có đắc tội với ai đâu? Chẳng lẽ còn có thể là tại người nhà chúng ta sao?”

Nghe bà ta nói vậy, đám người còn lại đều sợ ngây người.

Trương Minh Vũ cau mày.

Bà ta chỉ cây dâu mắng cây hoè, lời lẽ rõ ràng như thế, không cần nghĩ cũng biết.

“Mẹ nói là con làm sao?”, anh bực dọc hỏi.

Anh đi cứu người về nhưng không được nhận lấy một lời cảm ơn, một lời hỏi thăm, bây giờ còn đổ ngược tội cho anh!

Lý Phượng Cầm lập tức chanh chua nói: “Không phải mày làm thì còn ai vào đây nữa? Mày làm ra loại chuyện mất mặt như vậy còn dám lý sự với tao à?”

“Trương Minh Vũ, mày giỏi thật đấy! Đến cả cô chủ nhà họ Hàn cũng dụ dỗ được!”

“Mày có còn cần mặt mũi nữa không hả?”

“Mày không biết xấu hổ thì cũng thôi đi! Mày biết người ta có thân phận gì không? Loại đũa mốc như mày mà cũng đòi chòi mâm son à? Người ta có bao nhiêu người theo đuổi, ai cũng có thể dễ dàng đập chết mày đấy!”

“Bây giờ thì hay rồi! Người ta mò tới tận nhà họ Lâm bọn tao luôn!”

Bà ta nổi giận đùng đùng, càng nói càng mất kiểm soát, cuối cùng gào ầm lên.

Nghe bà ta nói vậy, người nhà họ Lâm đều hãi hùng trợn tròn mắt!

Lúc đầu bọn họ vẫn đang nghĩ xem mình đắc tội với ai. Nhưng nghe mấy lời của bà ta, bọn họ đều tỉnh ngộ!

Ngay sau đó, tất cả đều căm tức nhìn Trương Minh Vũ!

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng trở nên phức tạp. Nghe mọi người nhắc tới tin tức, cô cũng thầm thấy khó chịu.

Anh nhíu mày, lửa giận sôi sục trong lòng.

Người nhà họ Lâm không biết, nhưng anh lại biết rất rõ.

Chuyện này chính là tai hoạ ngầm từ lúc anh nhờ Liễu Thanh Duyệt cứu ông cụ Lâm.

Một lúc lâu sau, anh mới lạnh giọng nói: “Tôi và cô chủ nhà họ Hàn gì đó chẳng có quan hệ gì cả. Các người thích nghĩ thế nào thì tuỳ, tôi muốn đi gặp ông nội”.

Nói rồi anh định cất bước đi vào căn biệt thự ở giữa.

Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để. Anh không muốn phí lời với họ.

Bây giờ anh chỉ muốn nói cho ông cụ Lâm biết kế hoạch của mình, để sau này khi nhà họ Lâm gặp hoạ thì hai người còn có thể phối hợp trong ngoài với nhau.

Anh không thể không đề phòng một tổ chức khiến Long Tam phải coi trọng như vậy.

Nào ngờ anh mới đi được vài bước đã bị Lâm Quốc Long chặn đứng, lạnh lùng quát: “Cậu tưởng cậu muốn gặp bố tôi là gặp được à?”

“Cậu hại nhà họ Lâm chúng tôi thê thảm như vậy mà còn có mặt mũi đòi gặp bố tôi sao?”

Giọng nói của ông ta tràn đầy giận dữ.

Cả đám người nhà họ Lam cũng thi nhau chạy đến chặn đường anh, trừng mắt lườm nguýt!

Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, lửa giận điên cuồng bùng lên!

Anh vừa cứu được Lâm Kiều Hân đã bị họ đối xử bạc bẽo như vậy.

Quan trọng là từ nãy đến giờ cô không thèm nói một lời nào!

Người khác không hiểu chuyện, chẳng lẽ cô cũng không biết gì sao?

Cô không nghe thấy chuyện về Thần Ẩn sao?

Anh ngẩng đầu nhìn cô, lạnh giọng hỏi: “Cô cũng nghĩ vậy à?”

Lâm Kiều Hân vô cùng do dự, trái tim siết chặt!

Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ đây trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh bế Hàn Thất Thất!

Cô cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng là anh đi ngoại tình, tại sao còn có thể ăn nói hùng hồn như vậy?

Thế là cô vẫn chẳng thể nói nên lời.

Trương Minh Vũ cười nhạt một tiếng, trong lòng thất vọng cực độ.

Trong tình cảnh này, anh chỉ nghĩ tới sự thật, không có tâm trạng nghĩ tới tin đồn giữa mình và Hàn Thất Thất.

Trong lòng anh biết đây chỉ là dựng chuyện.

Nhưng anh quên không nghĩ xem người khác sẽ nghĩ thế nào, chỉ bị lửa giận khiến đầu óc choáng váng.

Anh chưa kịp lên tiếng đã thấy Lý Phượng Cầm đi tới.

“Trương Minh Vũ! Nếu mày còn muốn giữ thể diện thì mau làm rõ quan hệ với cô chủ nhà họ Hàn đi!”

“Đắc tội với ai cũng mau dập đầu xin lỗi người ta đi!”

“Nếu người ta còn tìm tới nhà họ Lâm gây chuyện, bọn tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Lý Phượng Cầm gào ầm lên, giọng nói the thé chói tai.

Trương Minh Vũ bật cười, khiêu khích nói: “Nhà họ Lâm sắp gặp hoạ lớn rồi, còn chẳng có tư cách kéo dài hơi tàn. Thế mà bà vẫn còn ở đây phách lối!”

“Không có người đời sau tài giỏi không phải lỗi của nhà họ Lâm, nhưng sinh ra đám người đầu óc thiển cận, tâm tư ác độc như các người là nỗi bất hạnh của nhà họ Lâm!”

Chỉ có câu nói này mới đủ để lột tả cảm xúc hiện giờ của anh.

Thế nhưng anh nói vậy lại chọc giận toàn bộ người nhà họ Lâm!

“Mày nói cái gì? Mày bảo nhà họ Lâm bọn tao không còn người kế thừa hả? Con mẹ nó mày tưởng mày tốt đẹp lắm à?”

“Bản thân vô dụng tới mức tiếng xấu lan xa ra cả nước ngoài mà còn có mặt mũi nói xấu bọn tao?”

“Tự mình đi ngoại tình gây ra hoạ lớn còn mặt dày nói người khác?”



Đám người nhà họ Lâm nhao nhao chửi bới.

Chỉ có một mình Lâm Diểu trốn trong đám đông, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt phức tạp.

Lâm Quốc Phong cũng không nhịn được quát ầm lên: “Trương Minh Vũ, nhà họ Lâm tao thế nào cũng không đến lượt mày xỉa xói!”

“Tao hiểu tình hình nhà họ Lâm hơn mày! Mày là cái thá gì?”

“Ai cho mày tự tin dám nói nhà họ Lâm sắp gặp hoạ, nói bọn tao thiển cận hả?”

Giọng nói của ông ta tràn đầy khí thế!

Ông ta vừa dứt lời, toàn bộ mọi người đều im bặt!

Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt!

Ngay khi tất cả đều cho rằng Trương Minh Vũ đã hết đường chối cãi thì một giọng nói già nua đột nhiên vang lên: “Trương Minh Vũ nói đúng đấy”.

Chương 102: Công nhận

Tiếng nói ấy không quá lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người đang có mặt đều phải chấn động.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, trông thấy ông cụ Lâm đang ngồi trên xe lăn được người ta đẩy ra!

Há!

Tất cả đều sợ hãi hít một hơi khí lạnh!

Ông cụ Lâm còn yếu như vậy mà vẫn chịu ra mặt vì Trương Minh Vũ?

Quan trọng nhất là… ông cụ vừa nói… Trương Minh Vũ nói đúng?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Ai cũng không dám tin vào tai mình!

Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên phức tạp, ánh mắt mờ mịt.

Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long cuống quýt chạy tới, lo lắng khuyên nhủ: “Bố đang cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, sao còn ra đây làm gì?”

Ông cụ Lâm sa sầm mặt.

Mặc dù sức khoẻ ông cụ không tốt nhưng toàn thân vẫn toả ra khí chất nghiêm nghị.

Trong mắt ông cụ cũng tràn đầy thất vọng.

Một lúc sau, ông cụ mới nhìn sang Trương Minh Vũ, vẻ mặt phức tạp.

Anh cố nén cơn giận đang bốc hoả trong lòng.

Nếu ông cụ Lâm không xuất hiện, anh sẽ không tiếp tục do dự ở đây nữa.

Anh buộc phải hoàn thành di nguyện của sư phụ, nhưng anh có quyền lựa chọn cách để hoàn thành nó.

Anh có thể cố hết sức bảo vệ nhà họ Lâm không bị thiệt hại để hoàn thành di nguyện, cũng có thể đợi đến khi bọn họ tan tác mới hoàn thành di nguyện!

Ông cụ Lâm trầm giọng nói: “Sức khoẻ của tôi không tốt. Nhưng tôi không thể trơ mắt đứng nhìn nhà họ Lâm bị huỷ hoại trong tay các người!”

Nghe thấy thế, đám người cực kỳ kinh hãi.

Sao nhà họ Lâm… lại bị huỷ hoại trong tay bọn họ?

Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong nhìn nhau, ánh mắt lo lắng.

Ông cụ Lâm nói tiếp: “Trương Minh Vũ nói đúng, nhà họ Lâm chúng ta đang gặp hoạ. Thế mà các người lại còn đổ thừa nó rước hoạ cho chúng ta!”

“Tôi rất thất vọng!”

Câu nói cuối cùng tràn đầy uy lực.

Lòng Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Phong đều trầm xuống!

Lý Phượng Cầm và Lâm Kiều Hân thì nghệt mặt ra không hiểu chuyện gì!

Nhưng bọn họ nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông cụ Lâm. Thì ra chuyện cô bị bắt cóc… không liên quan gì tới Trương Minh Vũ!

Đến khi kịp phản ứng lại, ai nấy đều ngơ ngác.

Quan trọng nhất là… tại sao ông cụ Lâm lại biết được?

Ông cụ quan sát phản ứng của từng người, trong lòng lại càng thêm thất vọng.

Hồi lâu sau, ông cụ mới ngẩng đầu lên cất giọng nói: “Minh Vũ, cháu có thể nói chuyện riêng với ông không?”

Lúc này giọng nói của ông đã không còn khí thế doạ người như vừa nãy.

Mấy người xung quanh nghe xong lại càng sợ ngây người!

Trước kia Trương Minh Vũ và ông cụ Lâm chưa từng gặp riêng nhau, chỉ là ông cụ vẫn luôn đồng ý mối hôn sự của anh và Lâm Kiều Hân.

Nhưng không ngờ ông cụ lại nói chuyện khách sáo với anh như vậy!

Rốt cuộc… là vì sao?

Đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.

Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mềm lòng, gật đầu đáp: “Vâng”.

Nói rồi anh bước tới bên canh ông cụ Lâm dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người.

Anh thay thế người giúp việc giúp ông cụ đẩy xe lăn vào trong biệt thự.

Người nhà họ Lâm đều choáng váng!

Anh không có tâm trí quan tâm nhiều chuyện như vậy, dứt khoát đẩy ông cụ Lâm vào trong nhà.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện riêng với ông cụ.

Anh đỡ ông cụ ngồi xuống sofa rồi tự nhiên ngồi ghế đối diện.

Ông cụ Lâm cũng không hề vội vã, lẳng lặng nhìn anh hồi lâu.

Anh bị nhìn nhiều tới mức ngượng ngùng: “Chắc ông nội đã biết chuyện nhà họ Lâm rồi. Cháu chỉ có thể cố hết sức hoàn thành di nguyện của sư phụ”.

Giờ phút này, ngoài ngả bài ra anh cũng không biết làm gì khác.

Chẳng qua là vì sư phụ anh và ông cụ Lâm có quan hệ rất tốt, nếu không anh đã chẳng vào nhà họ Lâm ở rể.

Ông cụ Lâm khẽ gật đầu cười nói: “Mấy năm nay cháu đã phải chịu không ít tủi nhục rồi. Nhưng có vài người xuất hiện quá sớm”.

Trương Minh Vũ sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Ông cụ tiếp tục nói: “Chắc người cứu ông là sư tỷ của cháu nhỉ?”

Dứt lời, ông cụ mỉm cười nhìn anh, bộ dạng thân thiện khác hẳn với vẻ nghiêm khắc lúc nãy.

Trông ông cụ giống như một người ông hiền từ.

Anh ngạc nhiên hỏi: “Đúng ạ, sao ông biết được?”

Ông cụ Lâm lắc đầu, thất vọng nói: “Chuyện mấy năm qua cũng là một bài kiểm tra dành cho cháu, để tôi luyện tâm trí của cháu”.

“Tiếc là vẫn chưa kịp tôi luyện xong, các chị của cháu đã xuất hiện rồi”.

“Kế hoạch… vẫn không theo kịp được thực tế”.

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lại càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Tất cả… đều là sắp xếp của sư phụ sao?

Ông cụ Lâm cất tiếng hỏi: “Bây giờ cháu có kế hoạch gì không?”

Anh sửng sốt nhìn ông cụ.

Giờ đây anh bỗng có cảm giác, dường như bàn tay vô hình kia còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của anh…

Thứ mà anh nhìn thấy cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm mà thôi…

Một lúc sau, anh mới trả lời: “Cháu chuẩn bị lặng lẽ phát triển thế lực của mình không cho người khác biết, đợi đến khi nhà họ Lâm gặp hoạ sẽ phối hợp với ông”.

Ông cụ Lâm gật đầu: “Che giấu mình cũng tốt. Nhưng theo như ông được biết, bây giờ cháu nổi tiếng lắm cơ mà, giấu nổi không?”

Câu hỏi này của ông cụ khiến anh không khỏi lúng túng.

Lên hết cả các mặt báo rồi, không nổi tiếng sao được…

Anh xấu hổ đáp: “Chuyện đó… là ngoài ý muốn thôi”.

Ông cụ Lâm hứng thú hỏi: “Sao hả? Cháu thật sự thích cô bé nhà họ Hàn kia à?”

“Không phải đâu”.

Anh cuống quýt lắc đầu giải thích: “Tại cô ta cứ tới làm phiền cháu. Cháu chỉ muốn đuổi cô ta ra ngoài thôi”.

Nói đến đây, anh mới giật mình phát hiện.

Hình như lúc hỏi anh chuyện này, ông cụ Lâm không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn vô cùng hứng thú…

Ông cụ không lo cho cháu gái mình sao…

Ông cụ Lâm bật cười khà khà: “Nhưng đây cũng là chuyện tốt đối với cháu. Lần này có thể cầm chắc cái danh vô dụng rồi”.

Trương Minh Vũ thầm kinh ngạc.

Sao ông cụ lại nói y hệt Long Tam vậy…

Ông cụ Lâm lại chuyển chủ đề: “Nhưng nếu muốn mọi người tin cháu là kẻ vô dụng thì vẫn phải ở lại nhà họ Lâm. Thế thì mọi người mới không đề phòng cháu”.

“Hơn nữa… cháu muốn phát triển thế lực… thì chắc chắn phải tìm một người thay cháu ra mặt”.

Anh như có điều suy tư khẽ gật đầu. Anh cũng đã nghĩ tới những chuyện này, chỉ là vẫn không tìm được người thay thế thích hợp.

“Tìm người thay thế cháu còn dễ, nhưng ông bảo cháu ở lại nhà họ Lâm…”, anh khó xử nói.

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quyết định được.

Người nhà họ Lâm đã khiến anh thất vọng triệt để.

Ông cụ Lâm lặng lẽ thở dài, đương nhiên biết anh đang nghĩ gì.

Ông cụ im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Cháu muốn làm thế nào mới chịu tiếp tục ở lại nhà họ Lâm? Ông có thể bảo tất cả bọn họ tới xin lỗi cháu”.

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức khiếp sợ.

Sau khi lấy lại tinh thần, anh mới hốt hoảng xua tay: “Không cần đâu, cháu không quan tâm mấy chuyện vô nghĩa này”.

Hai mắt ông cụ chợt sáng rực, khẽ gật đầu tán thưởng.

Ông cụ lại hỏi tiếp: “Hay là… ông giao lại toàn bộ nhà họ Lâm cho cháu quản lý?”

Trương Minh Vũ co giật khoé miệng.

Chuyện này…

Chương 103: Bế thêm lần nữa?

Tuy anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ ông cụ Lâm lại tin tưởng mình tới mức này.

Tại sao vậy?

Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Không cần đâu. Nhà họ Lâm lớn quá, cháu không quản lý nổi. Cháu vẫn còn phải luyện tập nhiều. Cứ để cháu từ từ trưởng thành thôi ạ”.

“Hả?”

Ông cụ Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc.

Đến cả nhà họ Lâm… cũng không khiến Trương Minh Vũ rung động sao?

Ông cụ im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Cháu định luyện tập kiểu gì?”

Trương Minh Vũ cười đáp: “Cháu có một cái khách sạn, có thể phát triển nó trước đã, từ từ khắc quen”.

Khách sạn…

Ông cụ Lâm cảm thấy rất bất lực.

Một cái khách sạn thì có thể phát triển được tới mức nào?

Nhưng ông cụ cũng không muốn đả kích lòng tin của anh, đành gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà thời gian gấp gáp, cháu phải phát triển nhanh lên”.

Câu nói này cũng thầm nhắc nhở Trương Minh Vũ.

Anh gật đầu đáp: “Ông yên tâm. Dù sao đây cũng là di nguyện của sư phụ, chắc chắn cháu sẽ nỗ lực hết mình”.

Ông cụ Lâm nhìn anh đầy tán thưởng: “Cháu cần gì cứ nói với ông. Tuy hiện giờ nhà họ Lâm không còn được như xưa nhưng ông vẫn còn mối quan hệ”.

Anh thầm cảm thấy nghi ngờ.

Tại sao ông cụ Lâm vừa có năng lực lại có cả quan hệ mà nhà họ Lâm vẫn sa cơ tới mức này?

Anh do dự một lúc rồi đứng dậy cười nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước. Cháu có thể tạm thời không ly hôn, nhưng nhà họ Lâm vẫn cần ông quản lý”.

Ông cụ Lâm gật đầu đồng ý: “Được”.

Anh đã nói xong kế hoạch của mình, dứt khoát quay lưng rời đi.

Ông cụ Lâm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh đến khi khuất hẳn.

“Cháu cũng giống ông ấy phết, nhưng mà… cháu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.

Ông cụ Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm.

Một tiếng thở dài khiến ông cụ như già thêm chục tuổi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Trương Minh Vũ đi thẳng ra ngoài cổng.

Anh mới đi được vài bước đã trông thấy người nhà họ Lâm vẫn đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Sự xuất hiện của anh tức thì thu hút ánh nhìn của tất cả bọn họ.

Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn mờ mịt.

Trương Minh Vũ không thèm chớp mắt, đi xuyên qua đám người về phía cổng biệt thự.

Lâm Kiều Hân chăm chú dõi theo bóng lưng của anh! Nhưng đến tận khi rời đi, anh vẫn không hề nhìn cô lấy một lần!

Anh ngoại tình mà còn ngạo nghễ hùng hồn như vậy sao?

Lâm Kiều Hân tức tới nghiến răng nghiến lợi.

Mặc dù không biết rốt cuộc lần này đã xảy ra chuyện gì nhưng ít nhất thì tin tức về anh cũng là sự thật chứ nhỉ?

Thế nhưng anh lại cư xử… như kiểu người ngoại tình là cô!

Mãi lâu sau, cô mới tức tối giậm chân rời đi.

Thế nhưng bản thân cô cũng không hề chú ý tới động tác này của mình.

Sau khi ra ngoài, anh trông thấy chiếc Mercedes đang chờ sẵn. Anh leo lên ghế sau ngồi.

Long Tam khởi động xe lao như bay.

Trương Minh Vũ sắp xếp lại mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cảm xúc bắt đầu trở nên phức tạp.

Chuyện gấp nhất bây giờ vẫn là phải mau chóng phát triển thế lực của riêng mình.

Tuy nhà họ Lâm không cần anh phải lo, nhưng Lâm Kiều Hân…

Anh lo lắng hỏi: “Anh nghĩ liệu Lâm Kiều Hân có còn gặp nguy hiểm nữa không?”

Long Tam gật đầu đáp: “Có, nhưng ít nhất mấy ngày này cô ấy vẫn an toàn. Người của Thần Ẩn trở về rồi, không thể nào quay lại nhanh vậy được”.

“Ít nhất trong vòng một tuần sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.

Nghe thấy thế, anh mới yên tâm hơn một chút.

Một tuần có thể làm được những gì?

Hiện giờ anh cần tìm cách thúc đẩy khách sạn phát triển vượt bậc.

Một vấn đề nữa là biến anh trở thành người đứng sau điều khiển hết thảy.

Thế nhưng… anh phải làm thế nào?

Lúc này anh đang vô cùng rối rắm.

Sau khi về tới khách sạn, anh bắt tay vào xử lý công việc, vùi đầu vào đống tài liệu kinh doanh.

Đợi đến lúc giải quyết xong cũng đã đến trưa.

Anh ngồi trong khách sạn suy tư hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách hoà hợp chủ đề với sự sang trọng.

Chợt cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Trương Minh Vũ giật nảy mình.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có một bóng người xinh đẹp đang đứng ngay ngoài cửa.

Anh cau mày quan sát một lúc mới nhận ra đối phương là Hàn Thất Thất!

“Cô…”

Trương Minh Vũ thấy khiếp sợ.

Cách ăn mặc của cô ta khác hẳn hôm qua, giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Nhưng mái tóc vẫn màu xanh lúc, lớp trang điểm vẫn dày cộp như cũ.

Điều khách biệt là bộ quần áo cô ta đang mặc trên người khiến anh thấy rất quen mắt…

Liễu Thanh Duyệt?

Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ ra, Liễu Thanh Duyệt từng mặc bộ này rồi.

Hàn Thất Thất đắc ý cười hỏi: “Sao hả? Có giống chị anh không?”

Anh cạn lời nhìn mái tóc xanh lè của cô ta: “Kém xa. Sao cô lại tới nữa?”

Cô ta tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi đói. Anh mở khách sạn còn gì, tôi tới để ăn cơm chứ sao?”

Anh vô cùng bất lực: “Bà cô của tôi ơi, cô không thấy đống tin tức động trời kia à? Với cả cô ăn cơm thì gọi nhân viên phục vụ chứ tìm tôi làm quái gì?”

Thấy anh như vậy, Hàn Thất Thất lại càng cười rạng rỡ.

“Tôi cứ tìm anh đấy. Tôi thích tìm anh thì sao? Anh làm gì được tôi?”, nói rồi cô ta tự nhiên đặt mông xuống sofa ngồi bắt chéo chân.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý tới cô ta nữa, lặng lẽ cúi đầu đọc tài liệu.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Cô ta bỗng đứng dậy đi tới cạnh bàn làm việc cẩn thận ngắm nghía.

Anh trợn trừng mắt, không thèm ngẩng đầu.

Hàn Thất Thất khẽ thì thầm bên tai anh: “Khách sạn chủ đề sang trọng? À, cái này mới lạ phết”.

Anh nổi giận quát: “Cô còn nhỏ biết quái gì, sang bên kia mà chơi”.

Cô ta bực bội phản bác: “Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”

“Bà đây từ nhỏ đã bị bắt phải tiếp xúc với mấy thứ này. Tôi còn biết nhiều hơn anh!”

Nghe thấy thế, anh giật mình sửng sốt.

Lúc này anh mới nhớ tới thân phận không hề tầm thường của cô ta, hào hứng hỏi: “Vậy cô nói xem ý tưởng này của tôi thế nào? Có khả năng thực hiện không?”

Hàn Thất Thất cười đắc ý nói: “Anh nghĩ tôi là ai? Anh muốn tôi nói thì tôi phải nói à? Anh có biết ý kiến của tôi có giá trị như thế nào không?”

Trương Minh Vũ khinh bỉ nói: “Hừ! Cô nói chưa chắc tôi đã thèm nghe đâu! Cô muốn làm gì thì làm, đừng ở đây quấy rối tôi làm việc”.

“Nếu còn không chịu ra ngoài tôi sẽ bế cô ra!”

Cô ta khoanh tay trước ngực dựa người vào bàn làm việc, đắc ý nói: “Nếu anh không ngại lên trang bìa báo ngày mai thì cứ việc!”

Cô ta dám uy hiếp anh sao?

Tiếc là anh không sợ đâu!

Trương Minh Vũ cười nói: “Được thôi, lại đây!”

Dứt lời, anh đứng bật dậy đi ra ngoài.

Hàn Thất Thất giật mình, bối rối lùi lại, hét toáng lên: “Này anh định làm gì? Anh… anh là người đã có vợ rồi đấy! Anh không sợ vợ anh…”

Cô ta chưa kịp nói hết câu, anh đã làm bộ định bế cô ta lên!

Cô ta lập tức hoảng sợ: “Được rồi, tôi nói! Tôi nói là được chứ gì!”

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới dừng lại, nở nụ cười đắc ý: “Nói đi. Nếu lời cô nói có tác dụng, tôi có thể mời cô một bữa”.

“Nếu không có tác dụng thì xin lỗi nhé, tôi chỉ có thể đuổi cô đi thôi”.

Anh cũng rất tò mò không biết cô ta có thể nói được điều gì.

Chương 104: Nỗi tuyệt vọng của Lâm Kiều Hân!

Hàn Thất Thất tức giận giậm chân bình bịch, trợn mắt lườm anh.

Sau đó cô ta mới cầm tập tài liệu trên bàn lên, đọc cẩn thận.

Trương Minh Vũ cũng không vội, yên lặng chờ đợi cô ta.

Chẳng mấy chốc, cô ta đã ngẩng đầu lên cười nói: “Có cách rồi!”

Anh nhướng mày, hưng phấn hỏi: “Thế nào?”

Cô ta đắc ý cười: “Anh chỉ cần phân chia rượu ở khách sạn thành các nhóm tương ứng với độ tuổi”.

“Sau đó thiết kế các phòng Vip riêng theo phong cách của từng độ tuổi đó”.

Anh không khỏi sửng sốt.

Nghe qua có vẻ rất có lý.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại sẽ thấy chẳng khác gì một lời nói nhảm.

Trương Minh Vũ sa sầm mặt, xắn tay áo đi tới gần cô ta.

Cô ta lập tức hoảng sợ, luống cuống nói: “Tôi thiết kế cho anh là được chứ gì?”

“Cô?”

Anh dừng bước, lạnh lùng chất vấn.

Cô ta gật đầu kiêu ngạo đáp: “Sao hả? Coi thường tôi à?”

“Nói cho anh biết, tuy bà đây chưa tới mười tám tuổi nhưng đã có thâm niên nghiên cứu thiết kế khách sạn được bảy tám năm rồi. Người khác mời tôi còn chẳng thèm đi đâu”.

Nói rồi cô ta còn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ dạng ngạo nghễ.

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Cô nghiên cứu cái thứ này làm gì? Nhà cô mở khách sạn à?”

Hàn Thất Thất đột nhiên ỉu xìu, mặt như đưa đám.

Cô ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Nói thật cho anh biết, hôm nay tôi tới tìm anh vì có chuyện muốn nhờ. Lần này tôi không làm không công cho anh. Chúng ta có thể cùng trao đổi”.

Anh hoài nghi gặng hỏi: “Trao đổi cái gì?”

Cô ta nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp anh thiết kế khách sạn, không phải nói đùa đâu. Tôi đã từng nghiên cứu ý tưởng giống như của anh, tôi rất có lòng tin”.

“Nhưng anh nhất định phải giúp tôi một việc”.

Trương Minh Vũ cảm thấy rất mờ mịt, không biết có nên tin tưởng cô ta hay không.

Hàn Thất Thất cũng nhìn ra được nghi ngờ của anh. Cô ta nói tiếp: “Để thể hiện thành ý, tôi có thể thiết kế trước cho anh một ít. Tôi sẽ tự bỏ tiền ra”.

“Sau đó anh hẵng quyết định có cần mời tôi thiết kế hay không”.

Vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của cô ta khiến anh hơi dao động.

Anh suy tư một hồi mới hỏi: “Thế cô muốn tôi giúp gì?”

Cô ta lập tức nghiêm giọng nói: “Diễn nốt vở kịch này với tôi”.

Nghe xong, anh lại càng cảm thấy khó hiểu.

Hàn Thất Thất ngồi phịch xuống, buồn bực nói: “Tôi với bố tôi không hợp tính nhau nên trước giờ vẫn luôn chống đối lại ông ấy”.

“Nguyên nhân chủ yếu là vì ông ấy sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân mà tôi không thích, còn bắt tôi phải nghe theo”.

“Tin tức bùng nổ hai ngày nay đúng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng truyền ra nước ngoài rồi. Người chồng chưa cưới kia của tôi… biết tin này xong, nghe nói anh ta sắp xếp về nước tìm tôi rồi”.

“Bây giờ tôi phải tranh thủ cơ hội này phá hỏng cuộc hôn nhân chết tiệt đó!”

Khi nói ra câu cuối cùng, giọng điệu của cô ta cực kỳ kiên quyết.

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, khó tin hỏi: “Cô chưa đủ mười tám cơ mà, sao đã đính hôn rồi?”

Cô ta thở dài đáp: “Thông gia từ bé rồi. Lúc đầu bọn họ quyết định đợi đến năm tôi hai mươi hai tuổi sẽ cho hai đứa kết hôn. Nhưng tôi thực sự không muốn chờ tới lúc đó mới làm loạn”.

“Tôi cũng rất sợ. Nếu lần này không phá được, tôi vẫn còn thời gian chuẩn bị tiếp”.

Càng nói, giọng cô ta lại càng trầm xuống.

Không biết tại sao anh bỗng thấy đồng cảm với cô ta.

Anh đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng anh cũng có mối lo của riêng mình.

Hàn Thất Thất lại nói tiếp: “Anh còn lo lắng điều gì có thể nói với tôi. Chỉ cần anh chịu diễn kịch với tôi, tôi sẽ đồng ý mọi điều kiện của anh”.

Một hồi lâu sau, anh quyết định ngả bài: “Không giấu gì cô, tôi đang phải mau chóng phát triển sự nghiệp, nhưng không được để lộ thân phận của tôi ra ngoài…”

Hàn Thất Thất trầm tư một lát rồi đáp: “Không thành vấn đề, tôi có thể phối hợp với anh mọi chuyện”.

Câu nói này khiến anh bỗng thấy rung động.

Bây giờ anh đang rất cần một người thay thế mình ra mặt, mà cô ta lại rất phù hợp với vị trí này.

Nhưng nếu anh đồng ý diễn kịch với cô ta thì nhà họ Lâm…

Sau một hồi im lặng, anh lại nói tiếp: “Cô cũng biết tôi đã kết hôn. Nếu tôi còn diễn kịch với cô, vợ tôi…”

Hàn Thất Thất sảng khoái đáp: “Anh không cần lo lắng chuyện nhà họ Lâm. Chuyện này dễ thuyết phục lắm, tôi sẽ tự đi nói rõ ràng với vợ anh”.

Trương Minh Vũ dao động.

Áp lực ngày càng đè nặng lên vai anh, âm mưu đang ngày càng tới gần. Giờ đây anh rất cần phát triển thế lực lớn mạnh.

Tuy anh không biết Hàn Thất Thất là người như thế nào, nhưng chắc chắn thực lực không hề tầm thường. Nếu có sự trợ giúp của cô ta…

Lâu rồi Tô Mang vẫn chưa có hành động gì, chắc chắn cô ấy có mục đích riêng.

Anh biết chuyện này cũng là một cách tôi luyện bản thân.

Thế là anh quyết định đồng ý: “Được, tôi hứa với cô. Chỉ cần thiết kế của cô có ích, tôi sẽ giúp cô”.

Nghe anh nói vậy, gương mặt của Hàn Thất Thất tức thì thả lỏng.

“Được! Giờ tôi đi làm ngay!”

Nói rồi cô ta chạy vọt ra ngoài phòng làm việc. Anh còn chưa kịp đáp lại nửa chữ.

Anh thầm thấy bất lực, thế nhưng vẫn ra lệnh cho nhân viên phối hợp làm việc theo ý của Hàn Thất Thất.

Sau khi cô ta đi khỏi, anh mới được yên tĩnh.

Không biết tại sao anh lại có cảm giác chờ mong.

Trong lúc anh đang suy tư, chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Người gọi tới là Long Tam.

Trương Minh Vũ nhíu mày, vội vàng ấn nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Trương, cô Lâm gặp chút chuyện”.

Lâm Kiều Hân?

Anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết được?”

Đối phương đáp: “Tôi sợ anh lo lắng nên phái người đi theo cô Lâm”.

Trong lòng anh nổi lên cảm xúc phức tạp. Nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: “Lâm Kiều Hân thế nào rồi?”

“Có người tới công ty làm loạn, có vẻ một mình cô Lâm không giải quyết nổi đâu”, Long Tam báo cáo.

Công ty?

Anh trầm ngâm hồi lâu mới nhớ ra công ty của Lâm Kiều Hân là một công ty mỹ phẩm nhỏ.

“Được, để tôi tới xem thử”, anh trầm giọng đáp.

Khi cô gặp chuyện, anh vẫn khó có thể khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa mục tiêu của anh là bảo vệ nhà họ Lâm. Giúp nhà họ Lâm trở nên mạnh hơn cũng được coi là một cách thực hiện mục tiêu.

Anh bỏ điện thoại xuống rồi chạy ra khỏi phòng làm việc.

Anh báo với Hàn Thất Thất một tiếng rồi lao ra ngoài cổng khách sạn.

Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn.



Tại phòng làm việc của công ty mỹ phẩm Tuyền Ảnh.

Gọi là công ty nhưng thực chất đây chỉ là một tầng được thuê làm văn phòng làm việc mà thôi.

Ngoài tầng này còn có một nhà xưởng sản xuất mỹ phẩm.

Giờ phút này, bên ngoài văn phòng đông nghịt người.

Có vô số người lạ đứng vây xem và rất nhiều phóng viên chĩa thẳng ống kính máy ảnh vào cửa văn phòng.

Cả không gian đều trở nên ồn ào huyên náo.

Ngay tại cửa ra vào còn có một cô gái trẻ tuổi đứng sừng sững, mặt đầy mụn trứng cá trông cực kỳ ghê người!

Bên trong văn phòng, Lâm Kiều Hân đang lo lắng gọi điện thoại: “Bác cả, bác có thể mời phó viện trưởng Đường tới đây một chuyến giúp cháu không?”

Lâm Quốc Phong buông lời trách móc: “Cô nói cái gì vậy! Phó viện trưởng Đường là người tôi có thể mời được chắc?”

“Có chút chuyện như vậy cũng không giải quyết được thì đừng kinh doanh cái công ty mỹ phẩm đó nữa!”

Dứt lời, ông ta thẳng tay dập máy!

Tút… tút…

Nghe thấy tiếng máy bận vang lên trong điện thoại, Lâm Kiều Hân lập tức rơi vào tuyệt vọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom