-
Chương 456-460
Chương 456: Thân mật như vậy!
Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt!
Lại đến rồi?
Trương Minh Vũ lật người, khẽ tắt đèn trong phòng.
Có rèm cửa che chắn, ánh sáng ngọn đèn vô cùng yếu.
Người bên ngoài chắc chắn không nhìn thấy được.
Trương Minh Vũ khẽ di chuyển đến cạnh cửa sổ.
Anh lắng tai nghe!
Chờ một lúc lâu mà bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Đưa tay kéo rèm cửa, từ từ thò đầu ra nhìn.
Bên ngoài tối om.
Không có ai cả!
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy lo lắng.
Lâm Kiều Hân cẩn thận dựa vào giường.
Đè nén hô hấp!
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Nhỡ may có ai đến, thì bọn họ...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên.
Có người thật!
Một giây sau, ánh sáng chiếu vào!
Mẹ kiếp!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại!
Anh không hề chần chừ quay người lại!
Nhưng cái tay tóm lấy rèm cửa vẫn phải giữ nguyên!
Nếu như rèm cửa chuyển động, thì họ sẽ bị phát hiện!
Một giây sau, ánh sáng chiếu vào!
Trương Minh Vũ trốn sau tường, tim đập thình thịch!
Lâm Kiều Hân bịt chặt miệng, cơ thể run rẩy!
Đám người này... đáng sợ quá!
Ánh đèn lắc lư.
Trương Minh Vũ vô cùng căng thẳng, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu!
"Đội phó, không có!"
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Ánh sáng biến mất.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Tiếp tục tìm, lục soát trong rừng cây cho tôi!"
Trương Minh Vũ híp mắt.
Tiểu Trạch!
Cho dù tức giận, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không dám để lộ ra.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất.
Tiếng bước chân xa dần.
Trương Minh Vũ kéo rèm cửa.
Không biết tự lúc nào, đầu anh đã đổ đầy mồ hôi!
Nếu chỉ có mình anh, đương nhiên anh không sợ.
Nhưng bây giờ Lâm Kiều Hân cũng ở đây!
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhũn, dựa vào giường!
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Không có ai!
Trương Minh Vũ kéo kín rèm cửa, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cơ thể mất hết sức lực.
Không cử động được, dường như vừa trải qua trận chiến sinh tử vậy!
Lâm Kiều Hân mím môi nói: "May mà chúng ta không ở trong rừng..."
Trương Minh Vũ âm thầm gật đầu.
Người của Thần Ẩn... quả nhiên biến thái!
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ nhất định đã chặn hết đường đến đại viện rồi.
Không có ai đi qua nên mới lục soát ở đây.
Lục soát kỹ càng như vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bình tĩnh lại.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ thôi", Trương Minh Vũ cười nói.
Muộn lắm rồi.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Cơ thể mềm mãi khẽ di chuyển, âm thầm nằm xuống.
Nhưng... sao ngủ được?
Vừa nhắm mắt lại, ngoài hình ảnh của rắn độc thì chỉ có một đám đô con cầm súng!
Trương Minh Vũ cũng không ngủ được.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Hai người trợn trừng mắt, không nhìn thấy đối phương.
Nháy mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua.
Hai người cứ tưởng đối phương ngủ rồi.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, điều chỉnh lại tư thế.
Có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân cũng không chịu được, mắt díu lại.
Cho dù trong lòng lo lắng, nhưng cô vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Không bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Hai người cùng chìm vào giấc.
Thời gian dần trôi.
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên: "Á!"
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Mở mắt ra, mọi thứ tối đen!
Kiều Hân!
Tuy nhiên quay người lại liền cảm thấy một mùi hương thoảng qua!
Cơ thể mềm mại chui vào lòng anh!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rụt lại.
Sao vậy?
Có kẻ địch?
Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng.
Anh vừa nhìn vừa lắng nghe, nhưng trong phòng... không có người thứ ba!
Có thể cảm nhận được.
Lâm Kiều Hân đang nhào vào lòng anh.
Nằm mơ sao?
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Không sao không sao, chỉ là mơ thôi".
"Không sao rồi".
Nói xong anh liền đặt tay lên lưng cô.
Muốn vỗ về cô.
Nhưng vừa chạm vào, một tiếng thét thất thanh lại vang lên: "Á"!
Lâm Kiều Hân run rẩy, nhào vào lòng Trương Minh Vũ!
Ôm chặt lấy anh!
"Rắn... có rắn..."
Lâm Kiều Hân vừa mơ vừa nói, vô cùng sợ hãi!
Trong phòng tối om.
Đến bây giờ, cô vẫn chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thật!
Cơ thể cô run rẩy càng kịch liệt hơn!
Trương Minh Vũ cũng đau lòng.
Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
"Không sao, không có rắn".
"Là tôi, Trương Minh Vũ này".
"Cô nằm mơ thôi, không có rắn, đều là giả mà, không có gì đâu".
Trương Minh Vũ vừa vỗ về vừa an ủi cô.
Giọng nói quen thuộc này khiến cô tỉnh lại.
Trương Minh Vũ?
Nằm mơ?
Một lúc sau, tâm trạng của cô mới ổn định lại, cô run rẩy hỏi: "Minh Vũ... không có rắn đúng không?"
Trương Minh Vũ đau lòng nói: "Không có rắn, chỉ có mình tôi thôi".
"Ừm".
Lâm Kiều Hân khẽ đáp một tiếng.
Tâm tình cũng dần thả lỏng.
Một lúc sau, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
Mềm nhũn trong lòng anh.
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.
Ban nãy Lâm Kiều Hân căng thẳng như vậy chẳng cảm nhận được gì.
Nhưng bây giờ...
Ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.
Đúng là đau lòng mà!
Nhưng...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, tư duy cũng ngừng lại!
Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau.
Lâm Kiều Hân tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.
Một giây sau, cơ thể cô cứng đờ.
Mình đang...
Cô trợn tròn mắt.
Cho dù phía trước tối om, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực kia!
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
Mình... đang ở đâu?
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong đầu trống rỗng!
Lâm Kiều Hân hỏi dò: "Minh Vũ?"
Trương Minh Vũ đáp: "Ừ?"
Hả?
Sắc mặt Lâm Kiều Hân thay đổi!
Cô đang...
Mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng lên!
Cô lật người.
Nhưng Trương Minh Vũ đang ôm cô vào lòng.
Cho dù lật người lại. Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Trương Minh Vũ bị ép sát.
Bốn mắt nhìn nhau...
Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác vẫn rõ ràng!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Đôi mắt của Lâm Kiều Hân có hơi đờ đẫn.
Căn phòng yên tĩnh đến dị thường, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Anh... thả tôi ra".
Cô chẳng còn chút sức lực nào.
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng bừng tỉnh.
"À... ừ".
Nói xong anh liền thu tay lại.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lúng túng.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, vô cùng ngượng ngùng.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân đột nhiên quay người, tìm cửa đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ cười gượng.
Thôi ngủ riêng vậy...
Nhưng nếu ngủ riêng thì cũng phải là mình ra ngoài chứ.
Trương Minh Vũ ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đã ngừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, do dự nói: "Anh... anh... có thể đi ra ngoài một lúc được không?"
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân cúi đầu lầm bầm nói: "Tôi... muốn đi vệ sinh..."
Chương 457: Cùng... đi vệ sinh?
Hả?
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O hỏi: "Cô... nói gì cơ?"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi muốn đi vệ sinh".
Giọng cô to hơn một chút, nhưng vẫn bé như tiếng muỗi kêu.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Đi vệ sinh... thì gọi mình làm gì?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Kiều Hân không dám...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "À... được".
Nói xong liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trương Minh Vũ âm thầm đi theo sau.
Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã dừng lại.
Trương Minh Vũ suýt nữa đâm sầm vào cô.
Sao dừng lại vậy?
Lâm Kiều Hân oán trách: "Sao... anh còn đi theo tôi vậy".
Còn đi theo?
Hả...
Trương Minh Vũ hiểu ra.
À... đến cửa nhà vệ sinh rồi...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tôi quên mất, tôi đi ra đó, hi hi".
Nói xong anh liền quay người rời đi!
Lúng túng quá...
Lâm Kiều Hân bối rối.
Một lúc sau mới quay người đi vào nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tối nay... xảy ra chuyện gì thế này...
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Anh đứng dậy, trong lòng loạn như tơ vò!
Không bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên!
Hừ!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân hỏi nhỏ: "Minh Vũ?"
Giọng cô có hơi run.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ở đây nè".
Nói xong liền bước qua.
Lâm Kiều Hân không nói nhiều, im lặng đi về phòng ngủ.
Trương Minh Vũ lúng túng.
Mình... có nên vào không?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... cô ngủ đi, tôi ngủ ở ngoài".
Anh sợ Lâm Kiều Hân ngại nên không nói.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh ra ngoài ngủ làm gì?"
"Tôi... không dám..."
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất ngờ.
Một lúc sau anh mới cười nói: "À... vậy tôi ngủ với cô".
Không biết tại sao, hôm nay cứ cảm thấy... lúng túng!
Nói xong anh liền tiến lên.
Lâm Kiều Hân lên giường đi ngủ.
Trương Minh Vũ cũng âm thầm nằm bên cạnh.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hai người có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Nhưng bầu không khí vẫn rất trầm mặc.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài.
Bầu không khí này... khó chịu quá.
Nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn khá ngượng ngùng.
Sau chuyện ban nãy, anh không có cách nào phá vỡ sự im lặng này.
Lâm Kiều Hân càng không phải nói.
Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ cảm thấy buồn ngủ.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Lâm Kiều Hân cũng ngủ.
Lần này vô cùng yên lặng.
Ngày hôm sau.
Trương Minh Vũ mở mắt ra.
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa, căn phòng vẫn khá tối.
Quay đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đang gần kề anh...
Thình thịch!
Tim Trương Minh Vũ đập nhanh thêm mấy phần.
Xinh quá...
Trương Minh Vũ bất giác chìm đắm vào vẻ đẹp của cô.
Khuôn mặt này, xem bao nhiêu cũng không đủ...
Mà anh cũng nhìn rất lâu rồi.
Nhưng mỗi lần đều cảm thấy diễm lệ.
Trương Minh Vũ không khỏi mỉm cười.
Lâm Kiều Hân đột nhiên khẽ cử động.
Trương Minh Vũ căng thẳng!
Nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân mở mắt ra.
Tầm nhìn tập trung vào mặt Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân cũng hơi sững sờ.
Khuôn mặt này...
Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Trương Minh Vũ cô lại thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ...
Khuôn mặt này xuất hiện, cô lại thấy an toàn!
Mình... bị sao vậy?
Mắt Lâm Kiều Hân tràn ngập vẻ bối rối.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngồi dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đang dần khuất.
Trương Minh Vũ cười toét miệng.
Trời sáng rồi, mọi thứ bắt đầu trở nên tốt đẹp rồi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ ngồi dậy.
Anh lấy điện thoại ra.
Hết pin rồi?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Mặc dù bây giờ họ đã an toàn.
Nhưng bọn Long Tam...
Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ.
"Anh tỉnh rồi?"
Ánh mắt của cô khá phức tạp.
Chuyện tối qua... như hiển hiện ngay trước mắt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tỉnh rồi, chúng ta cũng nên đi thôi".
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Nhưng...
Trương Minh Vũ nghĩ một lúc rồi nói: "Lần này đi, chúng ta phải cẩn thận một chút".
"Tôi cảm thấy chuyện tối qua không đơn giản".
Hả?
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự nghi ngờ.
Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Cẩn tắc vô áy náy, tôi cảm thấy hình như trong nhà họ Lâm... có nội gián".
Chuyện tối qua họ ra ngoài vô cùng bí mật.
Theo lẽ thông thường, người của Thần Ẩn sẽ không phát hiện ra!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Một giây sau, con ngươi xinh đẹp lóe lên sự lạnh lùng!
Trương Minh Vũ thấy vậy liền không khỏi giật mình.
Ánh mắt này...
Cuối cùng anh lắc đầu cười gượng.
Tối qua còn yếu đuối như thỏ con.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Lâm Kiều Hân vẫn là Lâm Kiều Hân.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi về thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Trương Minh Vũ cầm mấy tờ một trăm tệ lên để trên giường.
Sau đó sửa lại cửa sổ.
Xác nhận không có vấn đề liền đưa Lâm Kiều Hân trèo qua cửa sổ.
Hành lang trống không.
Trời sáng rồi, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi hồi hộp.
Tối qua sao anh dám ngủ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Anh nhanh chóng đi đến cổng khu nhà.
Trương Minh Vũ thò đầu ra ngoài.
Nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai mới ra ngoài.
Lâm Kiều Hân yên lặng theo sau.
Trời sáng rồi, xe trên đường cũng nhiều hơn nhiều.
Một chiếc xe taxi nhanh chóng đỗ lại.
Trương Minh Vũ đưa Lâm Kiều Hân ngồi vào hàng ghế sau.
Chiếc xe từ từ rời đi.
Trương Minh Vũ quan sát tài xế.
Một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.
Trên đường hai người vô cùng lo lắng!
Không bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ trước cổng đại viện.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh trả tiền xuống xe.
Hey! Hey! Hey!
Rồi khí thế hét lớn vào trong sân!
Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng!
Không do dự nữa, đi vào trong đại viện.
Vệ sĩ trợn mắt, không nhìn nữa.
Vẻ nghiêm trọng trên mặt Lâm Kiều Hân biến mất.
Gian tế...
Lâm Kiều Hân nhíu mày, trong mắt là vẻ rét lạnh!
Trương Minh Vũ đương nhiên hiểu.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được Long Tam và Long Thất!
Bọn họ nhanh chóng đi đến cổng biệt thự.
Nhưng xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Bọn họ chưa về?
Chần chừ một lúc, Trương Minh Vũ đi vào trong phòng.
Xạc pin đã.
Thực lực của Long Tam và Long Thất rất mạnh.
Anh không lo lắng người của Thần Ẩn nhưng.... Dạ Thập Nhị là một biến số!
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào phòng.
Lâm Kiều Hân cũng đi theo.
Nhưng mới đi được mấy bước, tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ tầng hai.
Lần này...
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!
Người của Thần Ẩn?
Chương 458: Dị thường!
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoảng loạn.
Cô bước lên!
Duỗi tay ra kéo lấy góc áo Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng.
Một bóng người hiện lên trong mắt cô.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lý Phượng Cầm?
Sao bà ta lại tới đây?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Lý Phượng Cầm ngẩng đầu, mừng rỡ nói: "Hai đứa cuối cùng cũng về rồi! Mẹ tìm hai đứa mãi, hai đứa đi đâu vậy?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Sao Lý Phượng Cầm tốt với anh vậy?
Nhưng nghĩ lại, anh liền hiểu ra.
Dù sao hai lần trước... cũng nở mày nở mặt mà.
Nhưng cho dù vậy, Lý Phượng Cầm chỉ là không ghét anh ta mà thôi.
Vẫn chưa hết coi thường anh.
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: “À... hôm qua... có chút chuyện nên chưa quay lại được".
Lý Phượng Cầm gật đầu.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.
Lâm Kiều Hân tiếp tục hỏi: "Mẹ, mẹ tìm bọn con làm gì?"
Lý Phượng Cầm xua tay mỉm cười: "Lần trước Minh Vũ cứu nhà họ Lâm, bây giờ người nhà họ Lâm đều coi trọng chúng ta!"
"Chẳng phải đến rằm trung thu rồi sao, bác hai gái của con bảo mẹ đưa cho bọn con ít bánh trung thu!"
"Mẹ để ở kia kìa".
Nói xong liền chỉ tay ra bàn.
Trên bàn trà có hai hộp bánh trung thu.
Bác hai gái?
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ quái.
Chẳng phải... bà ta ghét anh sao?
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai mẹ con hàn huyên mấy câu, Lý Phượng Cầm liền đi ra khỏi phòng.
Lâm Kiều Hân bất lực lắc đầu nói: "Chẳng phải bây giờ địa vị trong nhà của anh khác xưa rồi sao, tặng quà cho anh vào dịp lễ tết... cũng là lẽ đương nhiên".
Cho dù nói như vậy, mắt cô vẫn lóe sáng.
Trương Minh Vũ híp mắt.
Nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Hai người ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi!
Cho dù nói thế nào cũng về nhà rồi!
Tối qua thực sự quá nguy hiểm...
Trương Minh Vũ sạc điện thoại.
Anh nhanh chóng bật được nguồn.
Trương Minh Vũ gọi cho Long Tam.
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, cậu không sao chứ?"
Trương Minh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Tôi không sao, hai người đang ở đâu?"
Long Tam nặng nề nói: "Tối qua tôi vẫn tìm hai người, sau đó lại gặp phải người của Thần Ẩn".
"Đánh một trận xong chúng tôi lại đi tìm hai người".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Một lúc sau anh mới nghiêm túc nói: "Tôi không sao, tôi quay về rồi, bây giờ đang ở trong đại viện".
Long Tam thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, tôi quay về ngay đây".
Nói xong anh ta liền cúp máy.
Trương Minh Vũ nằm xuống sofa, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tai họa lần này đã qua rồi!
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Xin lỗi, nếu không vì tôi đói... thì chúng ta đã không phải đi ra ngoài".
Thái độ lạnh lùng nhưng giọng nói thì vô cùng thành khẩn.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Nói gì vậy, rõ ràng là tôi kéo cô ra ngoài mà".
Mắt Lâm Kiều Hân long lanh.
Cuối cùng, cô không nói gì nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trương Minh Vũ bắt giác cảm thấy nặng nề.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ông chủ ngã xuống đất.
Thần Ẩn... quá tàn độc!
Không kịp nghĩ nhiều, chuông điện thoại đã vang lên.
Trương Minh Vũ bắt máy.
Trần Thắng Nam vui mừng nói: "Thưa anh, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong rồi ạ".
"Bây giờ người của những công ty cần đầu tư đã đến cả rồi ạ".
"Anh xem... anh có thể đích thân đến kiểm tra một chuyến được không?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Trần Thắng Nam làm việc quả nhiên có hiệu quả.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi qua ngay đây".
Đầu tư nhất định phải nhanh!
Dù sao chu kỳ phát triển công ty để kiếm tiền cũng khá dài.
Càng sớm càng tốt!
Trần Thắng Nam đáp một tiếng.
Anh nhanh chóng cúp máy.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Anh... ra ngoài sao?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng hết cách, kẻ địch mạnh quá, chúng ta không mau phát triển... thì sao đánh được bọn chúng?"
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Cô đương nhiên hiểu chuyện này.
Nhưng...
Haizz.
Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ đành thở dài một tiếng.
Cảm thấy đau lòng.
Lúc trước, mọi chuyện đều do cô lo liệu.
Nhưng bây giờ... toàn bộ mọi chuyện đều do Trương Minh Vũ gánh vác.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.
Không giúp được mới là chuyện đau khổ nhất.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô đợi ở nhà nhé, tôi đi đây".
Nói xong anh liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Trương Minh Vũ nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên sự kiên định.
Lúc trước anh là phế vật.
Bây giờ... đến lượt là tôi sao?
Không, tôi nhất định sẽ giúp được anh!
...
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến cửa đại viện.
Trong vườn, một đám vệ sĩ vẫn đang tập luyện.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Chị hai... quả nhiên có cách hay!
Chị ấy rời đi.
Vương Hạo cũng đi theo.
Trương Minh Vũ không có tâm tình nghĩ nhiều, anh bước nhanh ra khỏi sân.
Một chiếc Xiali màu đen đỗ ngay trước cổng.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Long Tam?
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Mặc dù chiếc Mecerdes tối qua bị nổ, nhưng... không đến mức đi Xiali chứ...
Sắc mặt Long Tam hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
Trương Minh Vũ mở cửa, ngồi lên xe.
Long Tam đạp chân ga.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ ở cổng Sơ Tinh.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Vừa định đi vào đã phát hiện ra ở cổng có một hàng dài.
Hình như... đang xếp hàng?
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự hoang mang.
Cổng công ty bị chặn mất rồi.
Đây... đều là những người muốn anh đầu tư cho dự án của họ sao?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.
Nhiều người như vậy....
Haizz.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Anh tiến lên trước.
Nhưng anh vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mắt ai cũng lóe lên sự tức giận.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói chua ngoa vang lên: "Tôi bảo này, đây là thời đại nào mà có kẻ mặt dày như vậy chứ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhìn về phía phát ra giọng nói, một anh chàng hào hoa phong nhã đang khoanh tay trước ngực.
Mặt mày kỳ lạ.
Anh ta không nhìn anh, nhưng giọng nói rất to.
Đúng vậy!
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền rối rít phụ họa.
Trương Minh Vũ nhướng mày, đây chính là cơ hội tốt.
Anh âm thầm nhìn quanh, nhớ kỹ những kẻ hung hăng nhất.
Đây... là nhóm người phải loại.
Trương Minh Vũ quay người, đi tiếp.
Giọng nói chanh chua kia lại vang lên: "Êu! Tôi đã bảo rồi, sao lại có loại không biết ngượng như vậy chứ?"
"Nói ai người đó không tự biết sao?"
Trương Minh Vũ dừng bước.
Quay đầu nhìn, anh chàng kia vẫn đang khoanh tay, nhìn khắp nơi.
Không dám nhìn mình?
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh nói tôi sao?"
Anh chàng ngẩn người.
Nhưng giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Không nói một lời.
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Bị sao vậy, tại sao đến đây tỏ ra mình căm giận vì bị đối xử bất công chứ...
Bỗng nhiên một giọng nói hài hước vang lên: "Đại ca, hình như ngoài anh ra chẳng còn ai khác đâu!"
Chương 459: Anh ta là... ông chủ?
Nhìn qua nơi phát ra giọng nói.
Một cô gái mặc váy lolita đứng giữa hàng.
Khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng rạng rỡ.
Nụ cười trên khuôn mặt khiến người ta cảm giác mùa xuân đang đến.
Trương Minh Vũ cười nói: "À... vậy ai nói tôi thế?"
Cô gái mặc đồ lolita chỉ vào nói: "Anh ta!"
Tất cả mọi người lập tức nhìn anh chàng kia.
Anh chàng run rẩy!
Trợn mắt nhìn!
Cô gái kia làm mặt quỷ nói: "Rõ ràng là anh nói, sao anh dám làm mà không dám chịu vậy".
Nói xong cô ấy liền bĩu môi khinh thường.
Anh chàng hít sâu một hơi, nhưng không dám nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái!
Sợ bị đánh?
Ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người sợ anh...
"Ai nói thì sao chứ? Anh ta xen hàng còn cần nói lý sao?"
"Đúng vậy! Người anh em đừng sợ, chúng tôi sẽ đứng về phe anh!"
"Đúng đấy! Chúng ta khổ sở xếp hàng lâu như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta được phép chen hàng?"
...
Tiếng bàn tán bỗng vang lên.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.
Đông người như vậy sao?
Anh chàng nghe vậy cũng tự tin hẳn lên!
Anh ta tiến lên trước một bước dõng dạc nói: "Tôi nói đấy, sao nào?"
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, khó chịu nói: "Hừ, có người chống lưng anh mới chịu bước ra, còn cái gì mà cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ấy nhỉ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Chó".
Cô gái làm bộ vừa nhớ ra: "Đúng đúng, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"
Mắt anh chàng bừng bừng lửa giận!
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô gái mặc đồ lolita tỏ vẻ đắc ý.
Anh chàng hít sâu một hơi: "Mấy... mấy người dựa vào cái gì mà mắng tôi!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Anh bĩu môi, chỉ có mỗi câu này thôi à?
Cô gái mặc đồ lolita khó chịu nói: "Thích thì mắng anh thôi, nói ra anh cũng có dám quản đâu, thế mà cứ nói làm gì".
Anh chàng tiến lên một bước, dõng dạc nói: "Tôi... tôi không thích hành vi làm bại hoại nếp sống của xã hội! Sao nào?"
"Tôi sai sao?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nghe "có lý" phết nhỉ...
Có mấy nhân viên ở trong cổng nghe xong cũng đi ra ngoài.
Lặng lẽ nhìn.
Thấy cảnh này có không ít người mừng rỡ.
Đây... là cơ hội tốt nhất để biểu hiện!
Nhỡ may...
Đột nhiên có một cô gái mặc đồ hở hang đi ra.
Cô ả khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Được rồi, cần gì tranh cãi với loại rẻ rách này? Dám xen hàng, đuổi đi là được!"
"Tôi thấy hai người là một bọn thì phải!"
Nói xong, mặt cô ả vô cùng kiêu ngạo!
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Đúng!
Nếu không sao cô gái mặc đồ lolita kia lại nói đỡ cho Trương Minh Vũ?
Có người nói giúp, anh chàng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng thẳng lưng!
Cô ả lại lạnh lùng nói: "Loại người này cho dù có vào trong được cũng không qua được vòng xét duyệt đâu!"
"Còn nếu là nhân viên công ty?"
"Công ty Sơ Tinh là công ty như thế nào chứ? Không phải loại tầm thường đâu?"
"Thế nên sao có thể có loại rẻ rách như này chứ?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức mỉm cười giễu cợt!
Đúng đó!
Cả người mặc đồ chưa đến hai trăm tệ... vậy mà lại là nhân viên của Sơ Tinh?
Mọi người cười không ngừng!
Trương Minh Vũ mỉm cười, không để ý.
Cô gái mặc đồ lolita nghi ngờ hỏi: "Sao... có thể nhìn ra được chứ?"
"Dì ơi, dì làm việc ở hộp đêm à?"
"Hay là cái loại... hay ra tiếp khách?”
Hả?
Vừa dứt lời, nơi đây lập tức trở nên yên lặng!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Ha ha.
Mấy nhân viên đứng đằng xa không nhịn nổi cười.
Ha ha ha ha!
Mọi người cười lớn!
Sắc mặt cô ả trầm xuống: "Mày... mày..."
Nhưng lắp bắp mãi mãi mà chẳng thốt ra thành câu!
Cô gái mặc đồ lolita đắc ý mỉm cười.
Trông mặt mà bắt hình dong, cái này ai chẳng làm được!
Một lúc sau, cô ả nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Mày biết tao là ai không?"
"Mày có tin tao khiến mày không gặp nổi người xét duyệt không hả!"
Lời nói vô cùng khí thế!
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Mắt anh chàng kia lóe sáng!
Cô ả... quen nhân vật tai to mặt lớn nào sao?
Sau đó, anh chàng kia lập tức hưng phấn.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, khinh bỉ nói: "Tôi còn tưởng Sơ Tinh khác các công ty khác cơ!"
"Cô quen người ta thì có gì giỏi chứ?"
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cô gái mặc đồ lolita này... là sao nhỉ?
Cô ả kiêu ngạo nói: "Hừ! Sợ sao? Mày tưởng mày hiểu hết về Sơ Tinh à?"
"Tao nói cho mày biết, tao chỉ cần gọi một cuộc thôi, hai chúng mày còn chẳng có cơ hội để mà xếp hàng cơ!"
Cô gái mặc đồ lolita làm mặt quỷ: "Tôi không tin đấy làm sao? Tôi xem xem cô làm thế nào mà chúng tôi không xếp hàng được!"
Cô ả lập tức nổi giận!
Điên người quá!
Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, mắt lóe lên đầy ẩn ý.
Anh muốn xem xem là ai đi cửa sau!
Anh chàng kia thúc giục: "Người đẹp, cô mau gọi điện thoại bảo ai đó đến xử lý lũ này đi!"
"Để cho bọn chúng biết lẽ phải luôn ở trong tim mỗi người".
Nói xong, sống lưng anh ta thẳng tắp, anh ta nhìn thẳng vào Trương Minh Vũ!
Không hề sợ hãi!
Cô ả cười khẩy một tiếng, lầm bầm nói: “Được, tôi gọi đây!”
Nói xong liền lấy điện thoại ra
Trương Minh Vũ cười trừ một tiếng.
Không hề vội vã, cứ đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Cô ả kia nhanh chóng kể xong tình hình.
Vừa cúp máy, thái độ ngạo mạn thấy rõ.
Cô ả lạnh lùng nói: "Bọn mày đợi đấy, người ta sắp đến rồi!"
Cô gái mặt đồ lolita nói: "Cẩn thận đừng có mà ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm thóc nhé".
Cô ả nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay nếu bọn mày mà được xếp hàng thì bà đây sẽ không theo họ Đặng nữa!"
Cô gái kia khoanh tay trước ngực, lầm bầm nói:"Ái ôi, dì họ gì là việc của dì, đừng cùng họ với tôi là được".
"Thế thì mất mặt lắm".
Cô ả tức đến mức run người.
Nhưng... chẳng nói được gì!
Ánh mắt của mọi người lóe lên sự tức giận
Chen hàng còn nói lý à?
Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp chạy đến.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Hóa ra là giám đốc Trương của bộ phận vận tải.
"Chào giám đốc Trương!"
Mấy nhân viên đứng ở cổng cúi người chào hỏi.
Mọi người giật mình.
Giám đốc?
Là sếp lớn đó!
Cô ả kiêu ngạo, lo lắng nói: "Chị họ! Cuối cùng chị cũng đến rồi!"
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Chị họ?
Cái này...
Anh chàng trợn tròn mắt, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn!
Giải quyết được rồi!
Giám đốc Trương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao gọi điện cho chị gấp vậy?"
Cô gái mặc đồ lolita mặt không đổi sắc.
Dường như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Trương Minh Vũ không vội, đứng đấy chờ đợi.
Cô ả duỗi tay ra, chỉ vào Trương Minh Vũ và cô gái lolita, tức giận nói: "Chị họ, chính là bọn họ!"
"Thằng khốn này không xếp hàng, bọn em đứng ra dành lại chính nghĩ thì bị con bé mặc đồ lolita ngu ngốc kia mắng một trận!"
"Đây là công ty Sơ Tinh của chúng ta đó!"
"Sao có thể để bọn chúng làm bậy!"
Nói xong mặt ả vô cùng kiêu ngạo!
Mắt anh chàng lóe lên vẻ đắc ý!
Mọi người xung quanh cười không ngừng!
Chen hàng?
Giám đốc Trương nhìn về phía ả chỉ.
Một giây sau, tròng mắt cô ấy co rút lại!
Ông chủ?
Chương 460: Chào ông chủ!
Giám đốc Trương lập tức sững sờ!
Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn tràn ngập sự giễu cợt.
Mọi người đều cho rằng giám đốc Trương giận rồi!
Ả kia lập tức kiêu ngạo.
Ánh mắt của anh chàng kia cũng tràn ngập sự hưng phấn.
Trương Minh Vũ thầm đánh mắt.
Nơi này đông người thế, anh không muốn rêu rao như vậy.
Giám đốc Trương lập tức căng thẳng.
Một lúc sau, ánh mắt mới hiện lên vẻ hoang mang.
Cô gái mặc đồ lolita nghịch ngón tay, ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái này ngu thật hay là ngu giả vậy?
Cô ả kia tiến lên kiêu ngạo nói: "Chị họ, mau đuổi con bé lolita chết tiệt kia đi!"
"Còn cả thằng nhãi kia nữa, phải đánh cho chúng một trận rồi đuổi đi!"
Mọi người ào ào gật đầu!
Sự chế giễu trong mắt càng rõ ràng hơn!
Giám đốc Trương đột nhiên tức giận nói: "Câm miệng!"
Tất cả mọi người đều sợ giật mình.
Cô ả kia run rẩy, ánh mắt hoang mang.
Anh chàng kia cũng sững sờ.
Giám đốc Trương lạnh lùng nói: "Chuyện của Sơ Tinh bọn chị cần em sai khiến chắc?"
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.
Cô ả cũng sững sờ.
Anh chàng cũng sững sờ!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ hoang mang!
Chẳng phải là chị họ sao?
Sao lại...
Cô gái hoang mang hỏi: "Chị... chị họ, là... anh ta chen hàng, sao... chị lại nói em?"
Giám đốc Trương lạnh lùng nói: "Sao em biết anh ấy chen hàng?"
Hả?
Mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ không chen hàng thì là làm gì?
Cô gái mặc đồ lolita khoanh tay trước ngực, cười nói: "Có người sắp phải đổi họ rồi".
Vẻ mặt của cô ả lập tức âm trầm.
Nhưng...
Anh chàng kia cúi đầu, âm thầm quay về hàng.
Không nói lời nào!
Mọi người hoang mang nhìn nhau!
Cô gái mặc đồ lolita mỉm cười khinh bỉ.
Giám đốc Trương nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên các vị tự lo chuyện của mình đi!"
"Cho dù có người chen hàng, chúng tôi cũng sẽ biết!"
Không ai dám lên tiếng!
Cô ả kia cũng cúi đầu.
Nhưng ánh mắt tràn ngập sự tức giận!
Dựa vào gì chứ?
Giám đốc Trương lén nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ vẫn lạnh lùng như trước.
Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nơi đây lập tức yên lặng.
Nhưng ai cũng tỏ ra không phục.
Hừ!
Giám đốc Trương lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi!
Không có lệnh của Trương Minh Vũ, cô ấy đương nhiên không dám nói nhiều.
Giám đốc Trương rời đi.
Cô gái mặc đồ Lolita cười tươi như hoa, kiêu ngạo hỏi: "Tôi nói này bà dì, bây giờ... dì họ gì vậy nhỉ? Sao dì không nói gì vậy?"
Cô ả kia nghiến răng nghiến lợi: "Mày đắc ý cái gì chứ?"
"Tao nói cho mày biết!"
"Cả đời này bọn mày còn lâu mới lấy được khoản đầu tư!"
"Cặn bã!"
Cô gái mặc đồ lolita vẫn cười nói: "Đây không phải chuyện dì có thể quản được".
"Nếu như bọn tôi là loại cặn bã, thì cô là cái thá gì?"
"Ít nhất... còn cặn bã hơn tôi!"
Nói xong, cô ấy liền mỉm cười khinh bỉ.
Cô ả tức run người!
Tức quá!
Nhưng... không thể phản bác!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái mặc đồ lolita này... thật thú vị.
Anh cảm thấy cô ấy không hề ngây thơ.
Đám người này nhanh chóng yên lặng lại.
Trương Minh Vũ đi vào trong công ty.
Mọi người giật mình.
Thằng nhãi này... thực sự không chen hàng?
Anh chàng kia mặt đen sì nói: "Hừ! Nhất định là bị chúng ta vạch trần nên không có mặt mũi nào chen hàng nữa!"
"Đúng là... loại mất dạy!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người tràn ngập vẻ khinh bỉ!
Đúng, nhất định là vậy!
Cô gái mặc đồ lolita cười khinh bỉ, mắt lóe sáng.
Không bao lâu, hội nghị đầu tư đã bắt đầu.
Trần Thắng Nam đi vào trong văn phòng.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Trần Thắng Nam cung kính nói: "Thưa anh, buổi hội nghị bắt đầu rồi, đợi anh vào trong xét duyệt là được".
Mình xét duyệt?
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Như vậy... vừa hay có thể xem tình hình của cô gái mặc đồ lolita kia!
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Nói xong anh liền đứng dậy rời đi.
Trần Thắng Nam cung kính đi theo.
Hội nghị được tổ chức trong phòng họp.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa.
Trương Minh Vũ có cảm giác kỳ dị.
Nhìn thấy anh, đám người kia sẽ có phản ứng thế nào?
Trần Thắng Nam nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên!
Ánh mắt mọi người lóe lên vẻ hưng phấn.
Một bước lên trời, chính là hôm nay!
Trên bục, Vương Vũ Nam và mọi người ào ào đứng dậy, mặt mày vui vẻ.
Trần Thắng Nam mỉm cười, nói: "Hoang nghênh mọi người đến Sơ Tinh".
"Công ty chúng tôi dựa trên nguyên tắc thực hiện ước mơ của mọi người, nên mời mọi người đến đây".
"Hôm nay mọi người có lấy được khoản đầu tư hay không thì phải xem mọi người có chinh phục được ông chủ của chúng tôi không?"
"Sau đây hãy dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để đón chào ông chủ!"
Nói xong tiếng vỗ tay lại vang lên.
"Được!"
Có người hét lớn.
Ngay sau đó, phòng họp lại vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt!
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng kích động!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Anh nhanh chóng đi vào.
Khi Trương Minh Vũ tiến vào.
Tiếng vỗ tay... lập tức dừng lại!
Hả?
Mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt của ai cũng hoang mang!
Chẳng phải là... ông chủ sao?
Sao thằng nhãi này lại đi ra?
Mắt cô ả kia lóe sáng, ả đứng dậy hét lướn: "Mày vào đây làm gì? Không biết ông chủ chuẩn bị tiến vào sao?"
"Chó tốt không ngáng đường, mày mau cút đi!"
Ả đang muốn thể hiện nên chẳng hiểu rõ tình hình bây giờ.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, lầm bầm nói: "Não tàn".
Giọng không lớn nhưng đủ để truyền vào tai mỗi người.
Cô ả kia tức giận!
Nhưng chưa kịp nói gì đã thấy tất cả mọi người trên bục đi về phía Trương Minh Vũ!
Họ cùng cúi người!
Hả?
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều sững sờ.
Một giây sau, tiếng chào đồng thanh vang lên: "Chào ông chủ!"
Vừa dứt lời cả phòng họp lặng yên như tờ.
Ông... chủ?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Rất ngạc nhiên.
Cô ả cũng sững sờ.
Anh chàng đứng trong đám người đang cười khẩy cũng sững sờ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Sao... có thể chứ?
Thẳng nhãi này... là ông chủ của Sơ Tinh sao?
Khóe miệng cô ả co giật.
Nhìn kỹ lại...
Giám đốc Trương cũng đang cúi người, Trần Thắng Nam đang cúi người!
Cái này...
Cô ả sững sờ.
Đầu trống rỗng!
Anh chàng nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ!
Cô gái mặc đồ lolita mỉm cười đắc ý.
Trương Minh Vũ thấy vậy liền cảm thấy bất lực.
Tại sao luôn có người trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?
Thật khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào mọi người".
Nói xong, trong phòng họp lặng yên như tờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vẻ mặt Trần Thắng Nam lạnh lẽo: "Mấy người nghe rõ chưa?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra.
Ai cũng trố mắt nhìn nhau...
Nơi đây... vẫn lặng yên như tờ!
Trần Thắng Nam sững sờ.
Giọng nói nặng nề của giám đốc Trương lại vang lên: "Ông chủ, cô gái kia nói năng lỗ mãng, anh xem... nên xử lý thế nào?"
Hả?
Cô ả sững sờ?
Lâm Kiều Hân lập tức trợn tròn mắt!
Lại đến rồi?
Trương Minh Vũ lật người, khẽ tắt đèn trong phòng.
Có rèm cửa che chắn, ánh sáng ngọn đèn vô cùng yếu.
Người bên ngoài chắc chắn không nhìn thấy được.
Trương Minh Vũ khẽ di chuyển đến cạnh cửa sổ.
Anh lắng tai nghe!
Chờ một lúc lâu mà bên ngoài vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Hả?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Đưa tay kéo rèm cửa, từ từ thò đầu ra nhìn.
Bên ngoài tối om.
Không có ai cả!
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy lo lắng.
Lâm Kiều Hân cẩn thận dựa vào giường.
Đè nén hô hấp!
Tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Nhỡ may có ai đến, thì bọn họ...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên.
Có người thật!
Một giây sau, ánh sáng chiếu vào!
Mẹ kiếp!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại!
Anh không hề chần chừ quay người lại!
Nhưng cái tay tóm lấy rèm cửa vẫn phải giữ nguyên!
Nếu như rèm cửa chuyển động, thì họ sẽ bị phát hiện!
Một giây sau, ánh sáng chiếu vào!
Trương Minh Vũ trốn sau tường, tim đập thình thịch!
Lâm Kiều Hân bịt chặt miệng, cơ thể run rẩy!
Đám người này... đáng sợ quá!
Ánh đèn lắc lư.
Trương Minh Vũ vô cùng căng thẳng, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu!
"Đội phó, không có!"
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Ánh sáng biến mất.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Giọng nói dễ nghe lại vang lên: "Tiếp tục tìm, lục soát trong rừng cây cho tôi!"
Trương Minh Vũ híp mắt.
Tiểu Trạch!
Cho dù tức giận, nhưng Trương Minh Vũ vẫn không dám để lộ ra.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất.
Tiếng bước chân xa dần.
Trương Minh Vũ kéo rèm cửa.
Không biết tự lúc nào, đầu anh đã đổ đầy mồ hôi!
Nếu chỉ có mình anh, đương nhiên anh không sợ.
Nhưng bây giờ Lâm Kiều Hân cũng ở đây!
Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhũn, dựa vào giường!
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Không có ai!
Trương Minh Vũ kéo kín rèm cửa, đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cơ thể mất hết sức lực.
Không cử động được, dường như vừa trải qua trận chiến sinh tử vậy!
Lâm Kiều Hân mím môi nói: "May mà chúng ta không ở trong rừng..."
Trương Minh Vũ âm thầm gật đầu.
Người của Thần Ẩn... quả nhiên biến thái!
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ nhất định đã chặn hết đường đến đại viện rồi.
Không có ai đi qua nên mới lục soát ở đây.
Lục soát kỹ càng như vậy!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bình tĩnh lại.
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ thôi", Trương Minh Vũ cười nói.
Muộn lắm rồi.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Cơ thể mềm mãi khẽ di chuyển, âm thầm nằm xuống.
Nhưng... sao ngủ được?
Vừa nhắm mắt lại, ngoài hình ảnh của rắn độc thì chỉ có một đám đô con cầm súng!
Trương Minh Vũ cũng không ngủ được.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Hai người trợn trừng mắt, không nhìn thấy đối phương.
Nháy mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua.
Hai người cứ tưởng đối phương ngủ rồi.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, điều chỉnh lại tư thế.
Có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân cũng không chịu được, mắt díu lại.
Cho dù trong lòng lo lắng, nhưng cô vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ.
Không bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở.
Hai người cùng chìm vào giấc.
Thời gian dần trôi.
Đột nhiên có một tiếng hét vang lên: "Á!"
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Mở mắt ra, mọi thứ tối đen!
Kiều Hân!
Tuy nhiên quay người lại liền cảm thấy một mùi hương thoảng qua!
Cơ thể mềm mại chui vào lòng anh!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rụt lại.
Sao vậy?
Có kẻ địch?
Cơ thể Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng.
Anh vừa nhìn vừa lắng nghe, nhưng trong phòng... không có người thứ ba!
Có thể cảm nhận được.
Lâm Kiều Hân đang nhào vào lòng anh.
Nằm mơ sao?
Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Không sao không sao, chỉ là mơ thôi".
"Không sao rồi".
Nói xong anh liền đặt tay lên lưng cô.
Muốn vỗ về cô.
Nhưng vừa chạm vào, một tiếng thét thất thanh lại vang lên: "Á"!
Lâm Kiều Hân run rẩy, nhào vào lòng Trương Minh Vũ!
Ôm chặt lấy anh!
"Rắn... có rắn..."
Lâm Kiều Hân vừa mơ vừa nói, vô cùng sợ hãi!
Trong phòng tối om.
Đến bây giờ, cô vẫn chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thật!
Cơ thể cô run rẩy càng kịch liệt hơn!
Trương Minh Vũ cũng đau lòng.
Anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
"Không sao, không có rắn".
"Là tôi, Trương Minh Vũ này".
"Cô nằm mơ thôi, không có rắn, đều là giả mà, không có gì đâu".
Trương Minh Vũ vừa vỗ về vừa an ủi cô.
Giọng nói quen thuộc này khiến cô tỉnh lại.
Trương Minh Vũ?
Nằm mơ?
Một lúc sau, tâm trạng của cô mới ổn định lại, cô run rẩy hỏi: "Minh Vũ... không có rắn đúng không?"
Trương Minh Vũ đau lòng nói: "Không có rắn, chỉ có mình tôi thôi".
"Ừm".
Lâm Kiều Hân khẽ đáp một tiếng.
Tâm tình cũng dần thả lỏng.
Một lúc sau, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
Mềm nhũn trong lòng anh.
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt.
Ban nãy Lâm Kiều Hân căng thẳng như vậy chẳng cảm nhận được gì.
Nhưng bây giờ...
Ực!
Trương Minh Vũ chật vật nuốt nước bọt.
Đúng là đau lòng mà!
Nhưng...
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, tư duy cũng ngừng lại!
Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau.
Lâm Kiều Hân tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.
Một giây sau, cơ thể cô cứng đờ.
Mình đang...
Cô trợn tròn mắt.
Cho dù phía trước tối om, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực kia!
Lâm Kiều Hân trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.
Mình... đang ở đâu?
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong đầu trống rỗng!
Lâm Kiều Hân hỏi dò: "Minh Vũ?"
Trương Minh Vũ đáp: "Ừ?"
Hả?
Sắc mặt Lâm Kiều Hân thay đổi!
Cô đang...
Mặt Lâm Kiều Hân đỏ bừng lên!
Cô lật người.
Nhưng Trương Minh Vũ đang ôm cô vào lòng.
Cho dù lật người lại. Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Thì vẫn nằm trong lòng anh!
Trương Minh Vũ bị ép sát.
Bốn mắt nhìn nhau...
Cho dù không nhìn thấy gì, nhưng cảm giác vẫn rõ ràng!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Đôi mắt của Lâm Kiều Hân có hơi đờ đẫn.
Căn phòng yên tĩnh đến dị thường, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Anh... thả tôi ra".
Cô chẳng còn chút sức lực nào.
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng bừng tỉnh.
"À... ừ".
Nói xong anh liền thu tay lại.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lúng túng.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, vô cùng ngượng ngùng.
Chuyện này...
Lâm Kiều Hân đột nhiên quay người, tìm cửa đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ cười gượng.
Thôi ngủ riêng vậy...
Nhưng nếu ngủ riêng thì cũng phải là mình ra ngoài chứ.
Trương Minh Vũ ngồi dậy.
Nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Kiều Hân đã ngừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, do dự nói: "Anh... anh... có thể đi ra ngoài một lúc được không?"
Hả?
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Kiều Hân cúi đầu lầm bầm nói: "Tôi... muốn đi vệ sinh..."
Chương 457: Cùng... đi vệ sinh?
Hả?
Trương Minh Vũ mắt chữ A mồm chữ O hỏi: "Cô... nói gì cơ?"
Lâm Kiều Hân hít sâu một hơi, nói tiếp: "Tôi muốn đi vệ sinh".
Giọng cô to hơn một chút, nhưng vẫn bé như tiếng muỗi kêu.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Đi vệ sinh... thì gọi mình làm gì?
Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Kiều Hân không dám...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "À... được".
Nói xong liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Trương Minh Vũ âm thầm đi theo sau.
Không bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã dừng lại.
Trương Minh Vũ suýt nữa đâm sầm vào cô.
Sao dừng lại vậy?
Lâm Kiều Hân oán trách: "Sao... anh còn đi theo tôi vậy".
Còn đi theo?
Hả...
Trương Minh Vũ hiểu ra.
À... đến cửa nhà vệ sinh rồi...
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tôi quên mất, tôi đi ra đó, hi hi".
Nói xong anh liền quay người rời đi!
Lúng túng quá...
Lâm Kiều Hân bối rối.
Một lúc sau mới quay người đi vào nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ đứng bên cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Tối nay... xảy ra chuyện gì thế này...
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài.
Anh đứng dậy, trong lòng loạn như tơ vò!
Không bao lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên!
Hừ!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiều Hân hỏi nhỏ: "Minh Vũ?"
Giọng cô có hơi run.
Trương Minh Vũ cười nói: "Ở đây nè".
Nói xong liền bước qua.
Lâm Kiều Hân không nói nhiều, im lặng đi về phòng ngủ.
Trương Minh Vũ lúng túng.
Mình... có nên vào không?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... cô ngủ đi, tôi ngủ ở ngoài".
Anh sợ Lâm Kiều Hân ngại nên không nói.
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Anh ra ngoài ngủ làm gì?"
"Tôi... không dám..."
Hả?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự bất ngờ.
Một lúc sau anh mới cười nói: "À... vậy tôi ngủ với cô".
Không biết tại sao, hôm nay cứ cảm thấy... lúng túng!
Nói xong anh liền tiến lên.
Lâm Kiều Hân lên giường đi ngủ.
Trương Minh Vũ cũng âm thầm nằm bên cạnh.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Hai người có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Nhưng bầu không khí vẫn rất trầm mặc.
Haizz.
Trương Minh Vũ thở dài.
Bầu không khí này... khó chịu quá.
Nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn khá ngượng ngùng.
Sau chuyện ban nãy, anh không có cách nào phá vỡ sự im lặng này.
Lâm Kiều Hân càng không phải nói.
Không biết bao lâu sau, Trương Minh Vũ cảm thấy buồn ngủ.
Anh nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Lâm Kiều Hân cũng ngủ.
Lần này vô cùng yên lặng.
Ngày hôm sau.
Trương Minh Vũ mở mắt ra.
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa, căn phòng vẫn khá tối.
Quay đầu nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đang gần kề anh...
Thình thịch!
Tim Trương Minh Vũ đập nhanh thêm mấy phần.
Xinh quá...
Trương Minh Vũ bất giác chìm đắm vào vẻ đẹp của cô.
Khuôn mặt này, xem bao nhiêu cũng không đủ...
Mà anh cũng nhìn rất lâu rồi.
Nhưng mỗi lần đều cảm thấy diễm lệ.
Trương Minh Vũ không khỏi mỉm cười.
Lâm Kiều Hân đột nhiên khẽ cử động.
Trương Minh Vũ căng thẳng!
Nhắm mắt lại.
Lâm Kiều Hân mở mắt ra.
Tầm nhìn tập trung vào mặt Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân cũng hơi sững sờ.
Khuôn mặt này...
Lúc trước mỗi lần nhìn thấy Trương Minh Vũ cô lại thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ...
Khuôn mặt này xuất hiện, cô lại thấy an toàn!
Mình... bị sao vậy?
Mắt Lâm Kiều Hân tràn ngập vẻ bối rối.
Một lúc sau, Lâm Kiều Hân ngồi dậy.
Đi ra khỏi phòng ngủ.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng Lâm Kiều Hân đang dần khuất.
Trương Minh Vũ cười toét miệng.
Trời sáng rồi, mọi thứ bắt đầu trở nên tốt đẹp rồi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ ngồi dậy.
Anh lấy điện thoại ra.
Hết pin rồi?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Mặc dù bây giờ họ đã an toàn.
Nhưng bọn Long Tam...
Trương Minh Vũ đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ.
"Anh tỉnh rồi?"
Ánh mắt của cô khá phức tạp.
Chuyện tối qua... như hiển hiện ngay trước mắt.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tỉnh rồi, chúng ta cũng nên đi thôi".
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Nhưng...
Trương Minh Vũ nghĩ một lúc rồi nói: "Lần này đi, chúng ta phải cẩn thận một chút".
"Tôi cảm thấy chuyện tối qua không đơn giản".
Hả?
Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên sự nghi ngờ.
Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Cẩn tắc vô áy náy, tôi cảm thấy hình như trong nhà họ Lâm... có nội gián".
Chuyện tối qua họ ra ngoài vô cùng bí mật.
Theo lẽ thông thường, người của Thần Ẩn sẽ không phát hiện ra!
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Một giây sau, con ngươi xinh đẹp lóe lên sự lạnh lùng!
Trương Minh Vũ thấy vậy liền không khỏi giật mình.
Ánh mắt này...
Cuối cùng anh lắc đầu cười gượng.
Tối qua còn yếu đuối như thỏ con.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Lâm Kiều Hân vẫn là Lâm Kiều Hân.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta đi về thôi".
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Trương Minh Vũ cầm mấy tờ một trăm tệ lên để trên giường.
Sau đó sửa lại cửa sổ.
Xác nhận không có vấn đề liền đưa Lâm Kiều Hân trèo qua cửa sổ.
Hành lang trống không.
Trời sáng rồi, Trương Minh Vũ cảm thấy hơi hồi hộp.
Tối qua sao anh dám ngủ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Anh nhanh chóng đi đến cổng khu nhà.
Trương Minh Vũ thò đầu ra ngoài.
Nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai mới ra ngoài.
Lâm Kiều Hân yên lặng theo sau.
Trời sáng rồi, xe trên đường cũng nhiều hơn nhiều.
Một chiếc xe taxi nhanh chóng đỗ lại.
Trương Minh Vũ đưa Lâm Kiều Hân ngồi vào hàng ghế sau.
Chiếc xe từ từ rời đi.
Trương Minh Vũ quan sát tài xế.
Một lúc lâu sau mới không nhìn nữa.
Trên đường hai người vô cùng lo lắng!
Không bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ trước cổng đại viện.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Anh trả tiền xuống xe.
Hey! Hey! Hey!
Rồi khí thế hét lớn vào trong sân!
Trương Minh Vũ hoàn toàn thả lỏng!
Không do dự nữa, đi vào trong đại viện.
Vệ sĩ trợn mắt, không nhìn nữa.
Vẻ nghiêm trọng trên mặt Lâm Kiều Hân biến mất.
Gian tế...
Lâm Kiều Hân nhíu mày, trong mắt là vẻ rét lạnh!
Trương Minh Vũ đương nhiên hiểu.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được Long Tam và Long Thất!
Bọn họ nhanh chóng đi đến cổng biệt thự.
Nhưng xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Bọn họ chưa về?
Chần chừ một lúc, Trương Minh Vũ đi vào trong phòng.
Xạc pin đã.
Thực lực của Long Tam và Long Thất rất mạnh.
Anh không lo lắng người của Thần Ẩn nhưng.... Dạ Thập Nhị là một biến số!
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi vào phòng.
Lâm Kiều Hân cũng đi theo.
Nhưng mới đi được mấy bước, tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ tầng hai.
Lần này...
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng!
Người của Thần Ẩn?
Chương 458: Dị thường!
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên sự hoảng loạn.
Cô bước lên!
Duỗi tay ra kéo lấy góc áo Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng.
Một bóng người hiện lên trong mắt cô.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lý Phượng Cầm?
Sao bà ta lại tới đây?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Lý Phượng Cầm ngẩng đầu, mừng rỡ nói: "Hai đứa cuối cùng cũng về rồi! Mẹ tìm hai đứa mãi, hai đứa đi đâu vậy?"
Trương Minh Vũ ngạc nhiên.
Sao Lý Phượng Cầm tốt với anh vậy?
Nhưng nghĩ lại, anh liền hiểu ra.
Dù sao hai lần trước... cũng nở mày nở mặt mà.
Nhưng cho dù vậy, Lý Phượng Cầm chỉ là không ghét anh ta mà thôi.
Vẫn chưa hết coi thường anh.
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: “À... hôm qua... có chút chuyện nên chưa quay lại được".
Lý Phượng Cầm gật đầu.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.
Lâm Kiều Hân tiếp tục hỏi: "Mẹ, mẹ tìm bọn con làm gì?"
Lý Phượng Cầm xua tay mỉm cười: "Lần trước Minh Vũ cứu nhà họ Lâm, bây giờ người nhà họ Lâm đều coi trọng chúng ta!"
"Chẳng phải đến rằm trung thu rồi sao, bác hai gái của con bảo mẹ đưa cho bọn con ít bánh trung thu!"
"Mẹ để ở kia kìa".
Nói xong liền chỉ tay ra bàn.
Trên bàn trà có hai hộp bánh trung thu.
Bác hai gái?
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ quái.
Chẳng phải... bà ta ghét anh sao?
Lâm Kiều Hân gật đầu.
Hai mẹ con hàn huyên mấy câu, Lý Phượng Cầm liền đi ra khỏi phòng.
Lâm Kiều Hân bất lực lắc đầu nói: "Chẳng phải bây giờ địa vị trong nhà của anh khác xưa rồi sao, tặng quà cho anh vào dịp lễ tết... cũng là lẽ đương nhiên".
Cho dù nói như vậy, mắt cô vẫn lóe sáng.
Trương Minh Vũ híp mắt.
Nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Hai người ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi!
Cho dù nói thế nào cũng về nhà rồi!
Tối qua thực sự quá nguy hiểm...
Trương Minh Vũ sạc điện thoại.
Anh nhanh chóng bật được nguồn.
Trương Minh Vũ gọi cho Long Tam.
Không bao lâu sau, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, cậu không sao chứ?"
Trương Minh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Tôi không sao, hai người đang ở đâu?"
Long Tam nặng nề nói: "Tối qua tôi vẫn tìm hai người, sau đó lại gặp phải người của Thần Ẩn".
"Đánh một trận xong chúng tôi lại đi tìm hai người".
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Một lúc sau anh mới nghiêm túc nói: "Tôi không sao, tôi quay về rồi, bây giờ đang ở trong đại viện".
Long Tam thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, tôi quay về ngay đây".
Nói xong anh ta liền cúp máy.
Trương Minh Vũ nằm xuống sofa, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tai họa lần này đã qua rồi!
Lâm Kiều Hân chần chừ nói: "Xin lỗi, nếu không vì tôi đói... thì chúng ta đã không phải đi ra ngoài".
Thái độ lạnh lùng nhưng giọng nói thì vô cùng thành khẩn.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt nói: "Nói gì vậy, rõ ràng là tôi kéo cô ra ngoài mà".
Mắt Lâm Kiều Hân long lanh.
Cuối cùng, cô không nói gì nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Trương Minh Vũ bắt giác cảm thấy nặng nề.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ông chủ ngã xuống đất.
Thần Ẩn... quá tàn độc!
Không kịp nghĩ nhiều, chuông điện thoại đã vang lên.
Trương Minh Vũ bắt máy.
Trần Thắng Nam vui mừng nói: "Thưa anh, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong rồi ạ".
"Bây giờ người của những công ty cần đầu tư đã đến cả rồi ạ".
"Anh xem... anh có thể đích thân đến kiểm tra một chuyến được không?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Trần Thắng Nam làm việc quả nhiên có hiệu quả.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi qua ngay đây".
Đầu tư nhất định phải nhanh!
Dù sao chu kỳ phát triển công ty để kiếm tiền cũng khá dài.
Càng sớm càng tốt!
Trần Thắng Nam đáp một tiếng.
Anh nhanh chóng cúp máy.
Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Anh... ra ngoài sao?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng hết cách, kẻ địch mạnh quá, chúng ta không mau phát triển... thì sao đánh được bọn chúng?"
Lâm Kiều Hân âm thầm gật đầu.
Cô đương nhiên hiểu chuyện này.
Nhưng...
Haizz.
Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ đành thở dài một tiếng.
Cảm thấy đau lòng.
Lúc trước, mọi chuyện đều do cô lo liệu.
Nhưng bây giờ... toàn bộ mọi chuyện đều do Trương Minh Vũ gánh vác.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.
Không giúp được mới là chuyện đau khổ nhất.
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cô đợi ở nhà nhé, tôi đi đây".
Nói xong anh liền đứng dậy.
Lâm Kiều Hân nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh.
Trương Minh Vũ nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Lâm Kiều Hân lóe lên sự kiên định.
Lúc trước anh là phế vật.
Bây giờ... đến lượt là tôi sao?
Không, tôi nhất định sẽ giúp được anh!
...
Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến cửa đại viện.
Trong vườn, một đám vệ sĩ vẫn đang tập luyện.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Chị hai... quả nhiên có cách hay!
Chị ấy rời đi.
Vương Hạo cũng đi theo.
Trương Minh Vũ không có tâm tình nghĩ nhiều, anh bước nhanh ra khỏi sân.
Một chiếc Xiali màu đen đỗ ngay trước cổng.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Long Tam?
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Mặc dù chiếc Mecerdes tối qua bị nổ, nhưng... không đến mức đi Xiali chứ...
Sắc mặt Long Tam hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
Trương Minh Vũ mở cửa, ngồi lên xe.
Long Tam đạp chân ga.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã đỗ ở cổng Sơ Tinh.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Vừa định đi vào đã phát hiện ra ở cổng có một hàng dài.
Hình như... đang xếp hàng?
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự hoang mang.
Cổng công ty bị chặn mất rồi.
Đây... đều là những người muốn anh đầu tư cho dự án của họ sao?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.
Nhiều người như vậy....
Haizz.
Trương Minh Vũ âm thầm thở dài.
Anh tiến lên trước.
Nhưng anh vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mắt ai cũng lóe lên sự tức giận.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói chua ngoa vang lên: "Tôi bảo này, đây là thời đại nào mà có kẻ mặt dày như vậy chứ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Nhìn về phía phát ra giọng nói, một anh chàng hào hoa phong nhã đang khoanh tay trước ngực.
Mặt mày kỳ lạ.
Anh ta không nhìn anh, nhưng giọng nói rất to.
Đúng vậy!
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền rối rít phụ họa.
Trương Minh Vũ nhướng mày, đây chính là cơ hội tốt.
Anh âm thầm nhìn quanh, nhớ kỹ những kẻ hung hăng nhất.
Đây... là nhóm người phải loại.
Trương Minh Vũ quay người, đi tiếp.
Giọng nói chanh chua kia lại vang lên: "Êu! Tôi đã bảo rồi, sao lại có loại không biết ngượng như vậy chứ?"
"Nói ai người đó không tự biết sao?"
Trương Minh Vũ dừng bước.
Quay đầu nhìn, anh chàng kia vẫn đang khoanh tay, nhìn khắp nơi.
Không dám nhìn mình?
Trương Minh Vũ cười nói: "Anh nói tôi sao?"
Anh chàng ngẩn người.
Nhưng giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Không nói một lời.
Trương Minh Vũ lắc đầu.
Bị sao vậy, tại sao đến đây tỏ ra mình căm giận vì bị đối xử bất công chứ...
Bỗng nhiên một giọng nói hài hước vang lên: "Đại ca, hình như ngoài anh ra chẳng còn ai khác đâu!"
Chương 459: Anh ta là... ông chủ?
Nhìn qua nơi phát ra giọng nói.
Một cô gái mặc váy lolita đứng giữa hàng.
Khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng rạng rỡ.
Nụ cười trên khuôn mặt khiến người ta cảm giác mùa xuân đang đến.
Trương Minh Vũ cười nói: "À... vậy ai nói tôi thế?"
Cô gái mặc đồ lolita chỉ vào nói: "Anh ta!"
Tất cả mọi người lập tức nhìn anh chàng kia.
Anh chàng run rẩy!
Trợn mắt nhìn!
Cô gái kia làm mặt quỷ nói: "Rõ ràng là anh nói, sao anh dám làm mà không dám chịu vậy".
Nói xong cô ấy liền bĩu môi khinh thường.
Anh chàng hít sâu một hơi, nhưng không dám nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái!
Sợ bị đánh?
Ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có người sợ anh...
"Ai nói thì sao chứ? Anh ta xen hàng còn cần nói lý sao?"
"Đúng vậy! Người anh em đừng sợ, chúng tôi sẽ đứng về phe anh!"
"Đúng đấy! Chúng ta khổ sở xếp hàng lâu như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta được phép chen hàng?"
...
Tiếng bàn tán bỗng vang lên.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất ngờ.
Đông người như vậy sao?
Anh chàng nghe vậy cũng tự tin hẳn lên!
Anh ta tiến lên trước một bước dõng dạc nói: "Tôi nói đấy, sao nào?"
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, khó chịu nói: "Hừ, có người chống lưng anh mới chịu bước ra, còn cái gì mà cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ấy nhỉ?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Chó".
Cô gái làm bộ vừa nhớ ra: "Đúng đúng, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!"
Mắt anh chàng bừng bừng lửa giận!
Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô gái mặc đồ lolita tỏ vẻ đắc ý.
Anh chàng hít sâu một hơi: "Mấy... mấy người dựa vào cái gì mà mắng tôi!"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Anh bĩu môi, chỉ có mỗi câu này thôi à?
Cô gái mặc đồ lolita khó chịu nói: "Thích thì mắng anh thôi, nói ra anh cũng có dám quản đâu, thế mà cứ nói làm gì".
Anh chàng tiến lên một bước, dõng dạc nói: "Tôi... tôi không thích hành vi làm bại hoại nếp sống của xã hội! Sao nào?"
"Tôi sai sao?"
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Nghe "có lý" phết nhỉ...
Có mấy nhân viên ở trong cổng nghe xong cũng đi ra ngoài.
Lặng lẽ nhìn.
Thấy cảnh này có không ít người mừng rỡ.
Đây... là cơ hội tốt nhất để biểu hiện!
Nhỡ may...
Đột nhiên có một cô gái mặc đồ hở hang đi ra.
Cô ả khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Được rồi, cần gì tranh cãi với loại rẻ rách này? Dám xen hàng, đuổi đi là được!"
"Tôi thấy hai người là một bọn thì phải!"
Nói xong, mặt cô ả vô cùng kiêu ngạo!
Mọi người lặng lẽ gật đầu.
Đúng!
Nếu không sao cô gái mặc đồ lolita kia lại nói đỡ cho Trương Minh Vũ?
Có người nói giúp, anh chàng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng thẳng lưng!
Cô ả lại lạnh lùng nói: "Loại người này cho dù có vào trong được cũng không qua được vòng xét duyệt đâu!"
"Còn nếu là nhân viên công ty?"
"Công ty Sơ Tinh là công ty như thế nào chứ? Không phải loại tầm thường đâu?"
"Thế nên sao có thể có loại rẻ rách như này chứ?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức mỉm cười giễu cợt!
Đúng đó!
Cả người mặc đồ chưa đến hai trăm tệ... vậy mà lại là nhân viên của Sơ Tinh?
Mọi người cười không ngừng!
Trương Minh Vũ mỉm cười, không để ý.
Cô gái mặc đồ lolita nghi ngờ hỏi: "Sao... có thể nhìn ra được chứ?"
"Dì ơi, dì làm việc ở hộp đêm à?"
"Hay là cái loại... hay ra tiếp khách?”
Hả?
Vừa dứt lời, nơi đây lập tức trở nên yên lặng!
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Ha ha.
Mấy nhân viên đứng đằng xa không nhịn nổi cười.
Ha ha ha ha!
Mọi người cười lớn!
Sắc mặt cô ả trầm xuống: "Mày... mày..."
Nhưng lắp bắp mãi mãi mà chẳng thốt ra thành câu!
Cô gái mặc đồ lolita đắc ý mỉm cười.
Trông mặt mà bắt hình dong, cái này ai chẳng làm được!
Một lúc sau, cô ả nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Mày biết tao là ai không?"
"Mày có tin tao khiến mày không gặp nổi người xét duyệt không hả!"
Lời nói vô cùng khí thế!
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
Mắt anh chàng kia lóe sáng!
Cô ả... quen nhân vật tai to mặt lớn nào sao?
Sau đó, anh chàng kia lập tức hưng phấn.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, khinh bỉ nói: "Tôi còn tưởng Sơ Tinh khác các công ty khác cơ!"
"Cô quen người ta thì có gì giỏi chứ?"
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Cô gái mặc đồ lolita này... là sao nhỉ?
Cô ả kiêu ngạo nói: "Hừ! Sợ sao? Mày tưởng mày hiểu hết về Sơ Tinh à?"
"Tao nói cho mày biết, tao chỉ cần gọi một cuộc thôi, hai chúng mày còn chẳng có cơ hội để mà xếp hàng cơ!"
Cô gái mặc đồ lolita làm mặt quỷ: "Tôi không tin đấy làm sao? Tôi xem xem cô làm thế nào mà chúng tôi không xếp hàng được!"
Cô ả lập tức nổi giận!
Điên người quá!
Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, mắt lóe lên đầy ẩn ý.
Anh muốn xem xem là ai đi cửa sau!
Anh chàng kia thúc giục: "Người đẹp, cô mau gọi điện thoại bảo ai đó đến xử lý lũ này đi!"
"Để cho bọn chúng biết lẽ phải luôn ở trong tim mỗi người".
Nói xong, sống lưng anh ta thẳng tắp, anh ta nhìn thẳng vào Trương Minh Vũ!
Không hề sợ hãi!
Cô ả cười khẩy một tiếng, lầm bầm nói: “Được, tôi gọi đây!”
Nói xong liền lấy điện thoại ra
Trương Minh Vũ cười trừ một tiếng.
Không hề vội vã, cứ đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Cô ả kia nhanh chóng kể xong tình hình.
Vừa cúp máy, thái độ ngạo mạn thấy rõ.
Cô ả lạnh lùng nói: "Bọn mày đợi đấy, người ta sắp đến rồi!"
Cô gái mặt đồ lolita nói: "Cẩn thận đừng có mà ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm thóc nhé".
Cô ả nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay nếu bọn mày mà được xếp hàng thì bà đây sẽ không theo họ Đặng nữa!"
Cô gái kia khoanh tay trước ngực, lầm bầm nói:"Ái ôi, dì họ gì là việc của dì, đừng cùng họ với tôi là được".
"Thế thì mất mặt lắm".
Cô ả tức đến mức run người.
Nhưng... chẳng nói được gì!
Ánh mắt của mọi người lóe lên sự tức giận
Chen hàng còn nói lý à?
Tiếng bước chân nhanh chóng vang lên.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp chạy đến.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Hóa ra là giám đốc Trương của bộ phận vận tải.
"Chào giám đốc Trương!"
Mấy nhân viên đứng ở cổng cúi người chào hỏi.
Mọi người giật mình.
Giám đốc?
Là sếp lớn đó!
Cô ả kiêu ngạo, lo lắng nói: "Chị họ! Cuối cùng chị cũng đến rồi!"
Hít!
Tiếng hít sâu vang lên!
Chị họ?
Cái này...
Anh chàng trợn tròn mắt, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn!
Giải quyết được rồi!
Giám đốc Trương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao gọi điện cho chị gấp vậy?"
Cô gái mặc đồ lolita mặt không đổi sắc.
Dường như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Trương Minh Vũ không vội, đứng đấy chờ đợi.
Cô ả duỗi tay ra, chỉ vào Trương Minh Vũ và cô gái lolita, tức giận nói: "Chị họ, chính là bọn họ!"
"Thằng khốn này không xếp hàng, bọn em đứng ra dành lại chính nghĩ thì bị con bé mặc đồ lolita ngu ngốc kia mắng một trận!"
"Đây là công ty Sơ Tinh của chúng ta đó!"
"Sao có thể để bọn chúng làm bậy!"
Nói xong mặt ả vô cùng kiêu ngạo!
Mắt anh chàng lóe lên vẻ đắc ý!
Mọi người xung quanh cười không ngừng!
Chen hàng?
Giám đốc Trương nhìn về phía ả chỉ.
Một giây sau, tròng mắt cô ấy co rút lại!
Ông chủ?
Chương 460: Chào ông chủ!
Giám đốc Trương lập tức sững sờ!
Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn tràn ngập sự giễu cợt.
Mọi người đều cho rằng giám đốc Trương giận rồi!
Ả kia lập tức kiêu ngạo.
Ánh mắt của anh chàng kia cũng tràn ngập sự hưng phấn.
Trương Minh Vũ thầm đánh mắt.
Nơi này đông người thế, anh không muốn rêu rao như vậy.
Giám đốc Trương lập tức căng thẳng.
Một lúc sau, ánh mắt mới hiện lên vẻ hoang mang.
Cô gái mặc đồ lolita nghịch ngón tay, ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái này ngu thật hay là ngu giả vậy?
Cô ả kia tiến lên kiêu ngạo nói: "Chị họ, mau đuổi con bé lolita chết tiệt kia đi!"
"Còn cả thằng nhãi kia nữa, phải đánh cho chúng một trận rồi đuổi đi!"
Mọi người ào ào gật đầu!
Sự chế giễu trong mắt càng rõ ràng hơn!
Giám đốc Trương đột nhiên tức giận nói: "Câm miệng!"
Tất cả mọi người đều sợ giật mình.
Cô ả kia run rẩy, ánh mắt hoang mang.
Anh chàng kia cũng sững sờ.
Giám đốc Trương lạnh lùng nói: "Chuyện của Sơ Tinh bọn chị cần em sai khiến chắc?"
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.
Cô ả cũng sững sờ.
Anh chàng cũng sững sờ!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập vẻ hoang mang!
Chẳng phải là chị họ sao?
Sao lại...
Cô gái hoang mang hỏi: "Chị... chị họ, là... anh ta chen hàng, sao... chị lại nói em?"
Giám đốc Trương lạnh lùng nói: "Sao em biết anh ấy chen hàng?"
Hả?
Mọi người đều sững sờ!
Trương Minh Vũ không chen hàng thì là làm gì?
Cô gái mặc đồ lolita khoanh tay trước ngực, cười nói: "Có người sắp phải đổi họ rồi".
Vẻ mặt của cô ả lập tức âm trầm.
Nhưng...
Anh chàng kia cúi đầu, âm thầm quay về hàng.
Không nói lời nào!
Mọi người hoang mang nhìn nhau!
Cô gái mặc đồ lolita mỉm cười khinh bỉ.
Giám đốc Trương nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên các vị tự lo chuyện của mình đi!"
"Cho dù có người chen hàng, chúng tôi cũng sẽ biết!"
Không ai dám lên tiếng!
Cô ả kia cũng cúi đầu.
Nhưng ánh mắt tràn ngập sự tức giận!
Dựa vào gì chứ?
Giám đốc Trương lén nhìn Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ vẫn lạnh lùng như trước.
Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nơi đây lập tức yên lặng.
Nhưng ai cũng tỏ ra không phục.
Hừ!
Giám đốc Trương lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi!
Không có lệnh của Trương Minh Vũ, cô ấy đương nhiên không dám nói nhiều.
Giám đốc Trương rời đi.
Cô gái mặc đồ Lolita cười tươi như hoa, kiêu ngạo hỏi: "Tôi nói này bà dì, bây giờ... dì họ gì vậy nhỉ? Sao dì không nói gì vậy?"
Cô ả kia nghiến răng nghiến lợi: "Mày đắc ý cái gì chứ?"
"Tao nói cho mày biết!"
"Cả đời này bọn mày còn lâu mới lấy được khoản đầu tư!"
"Cặn bã!"
Cô gái mặc đồ lolita vẫn cười nói: "Đây không phải chuyện dì có thể quản được".
"Nếu như bọn tôi là loại cặn bã, thì cô là cái thá gì?"
"Ít nhất... còn cặn bã hơn tôi!"
Nói xong, cô ấy liền mỉm cười khinh bỉ.
Cô ả tức run người!
Tức quá!
Nhưng... không thể phản bác!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Cô gái mặc đồ lolita này... thật thú vị.
Anh cảm thấy cô ấy không hề ngây thơ.
Đám người này nhanh chóng yên lặng lại.
Trương Minh Vũ đi vào trong công ty.
Mọi người giật mình.
Thằng nhãi này... thực sự không chen hàng?
Anh chàng kia mặt đen sì nói: "Hừ! Nhất định là bị chúng ta vạch trần nên không có mặt mũi nào chen hàng nữa!"
"Đúng là... loại mất dạy!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người tràn ngập vẻ khinh bỉ!
Đúng, nhất định là vậy!
Cô gái mặc đồ lolita cười khinh bỉ, mắt lóe sáng.
Không bao lâu, hội nghị đầu tư đã bắt đầu.
Trần Thắng Nam đi vào trong văn phòng.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Trần Thắng Nam cung kính nói: "Thưa anh, buổi hội nghị bắt đầu rồi, đợi anh vào trong xét duyệt là được".
Mình xét duyệt?
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Như vậy... vừa hay có thể xem tình hình của cô gái mặc đồ lolita kia!
Trương Minh Vũ cười nói: "Được".
Nói xong anh liền đứng dậy rời đi.
Trần Thắng Nam cung kính đi theo.
Hội nghị được tổ chức trong phòng họp.
Hai người nhanh chóng đi đến cửa.
Trương Minh Vũ có cảm giác kỳ dị.
Nhìn thấy anh, đám người kia sẽ có phản ứng thế nào?
Trần Thắng Nam nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên!
Ánh mắt mọi người lóe lên vẻ hưng phấn.
Một bước lên trời, chính là hôm nay!
Trên bục, Vương Vũ Nam và mọi người ào ào đứng dậy, mặt mày vui vẻ.
Trần Thắng Nam mỉm cười, nói: "Hoang nghênh mọi người đến Sơ Tinh".
"Công ty chúng tôi dựa trên nguyên tắc thực hiện ước mơ của mọi người, nên mời mọi người đến đây".
"Hôm nay mọi người có lấy được khoản đầu tư hay không thì phải xem mọi người có chinh phục được ông chủ của chúng tôi không?"
"Sau đây hãy dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để đón chào ông chủ!"
Nói xong tiếng vỗ tay lại vang lên.
"Được!"
Có người hét lớn.
Ngay sau đó, phòng họp lại vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt!
Sắc mặt của mọi người đều vô cùng kích động!
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Anh nhanh chóng đi vào.
Khi Trương Minh Vũ tiến vào.
Tiếng vỗ tay... lập tức dừng lại!
Hả?
Mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt của ai cũng hoang mang!
Chẳng phải là... ông chủ sao?
Sao thằng nhãi này lại đi ra?
Mắt cô ả kia lóe sáng, ả đứng dậy hét lướn: "Mày vào đây làm gì? Không biết ông chủ chuẩn bị tiến vào sao?"
"Chó tốt không ngáng đường, mày mau cút đi!"
Ả đang muốn thể hiện nên chẳng hiểu rõ tình hình bây giờ.
Cô gái mặc đồ lolita bĩu môi, lầm bầm nói: "Não tàn".
Giọng không lớn nhưng đủ để truyền vào tai mỗi người.
Cô ả kia tức giận!
Nhưng chưa kịp nói gì đã thấy tất cả mọi người trên bục đi về phía Trương Minh Vũ!
Họ cùng cúi người!
Hả?
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều sững sờ.
Một giây sau, tiếng chào đồng thanh vang lên: "Chào ông chủ!"
Vừa dứt lời cả phòng họp lặng yên như tờ.
Ông... chủ?
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Rất ngạc nhiên.
Cô ả cũng sững sờ.
Anh chàng đứng trong đám người đang cười khẩy cũng sững sờ.
Ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.
Sao... có thể chứ?
Thẳng nhãi này... là ông chủ của Sơ Tinh sao?
Khóe miệng cô ả co giật.
Nhìn kỹ lại...
Giám đốc Trương cũng đang cúi người, Trần Thắng Nam đang cúi người!
Cái này...
Cô ả sững sờ.
Đầu trống rỗng!
Anh chàng nhìn chằm chằm về phía Trương Minh Vũ!
Cô gái mặc đồ lolita mỉm cười đắc ý.
Trương Minh Vũ thấy vậy liền cảm thấy bất lực.
Tại sao luôn có người trông mặt mà bắt hình dong nhỉ?
Thật khó hiểu.
Trương Minh Vũ cười nói: "Chào mọi người".
Nói xong, trong phòng họp lặng yên như tờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vẻ mặt Trần Thắng Nam lạnh lẽo: "Mấy người nghe rõ chưa?"
Vừa dứt lời, mọi người lập tức hiểu ra.
Ai cũng trố mắt nhìn nhau...
Nơi đây... vẫn lặng yên như tờ!
Trần Thắng Nam sững sờ.
Giọng nói nặng nề của giám đốc Trương lại vang lên: "Ông chủ, cô gái kia nói năng lỗ mãng, anh xem... nên xử lý thế nào?"
Hả?
Cô ả sững sờ?
Bình luận facebook