-
Chương 74-80
Chương 74: Cô gái thần bí
“Sao chị… lại biết được chuyện này?”
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi.
Cửa phòng vẫn luôn bị khoá chặt, sao Liễu Thanh Duyệt có thể nhìn thấy được?
Cô ấy bật cười đáp: “Thằng nhóc thối, em coi thường chị quá rồi đấy!”
Câu nói này khiến anh phải sửng sốt.
Căn biệt thự ở trung tâm thành phố, công việc thần bí, năng lực chữa bệnh kinh người…
Dường như… đúng là anh hơi xem nhẹ cô ấy rồi.
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Con đường em phải đi còn dài lắm, nhưng thời gian có hạn, em phải nỗ lực nhiều”.
“Sư phụ sắp xếp cho em như vậy chắc chắn có tác dụng gì đó. Ấm ức em phải chịu bao năm nay cũng không phải vô nghĩa đâu”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ mờ mịt, cảm thấy lời cô ấy nói ý vị sâu xa, thế nhưng anh lại không hiểu gì cả.
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười cất tiếng: “Yên tâm, em sẽ không làm sư phụ thất vọng đâu”.
Còn về việc anh sẽ làm ai thất vọng thì bản thân anh còn chẳng biết.
Liễu Thanh Duyệt cũng không nói gì thêm nữa.
Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm.
Cô ấy đứng dậy, chậm rãi nói: “Chúng ta về nhà thôi”.
Về nhà…
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của anh vẫn là nghĩ tới nhà họ Lâm.
Anh trầm ngâm hồi lâu mới cười bảo: “Về nhà nào”.
Anh vẫn còn đang nghĩ liệu Triệu Hưng Thuần có tìm tới báo thù mình hay không, thế nhưng sau khi ra ngoài lại chẳng thấy một ai…
Kết thúc rồi sao?
Anh bất lực lắc đầu.
Ngoài cửa đã có xe chờ sẵn từ lâu, thế nhưng người lái không phải Long Tam, mà là Hulk phiên bản thu nhỏ.
Đợi họ lên xe, gã ta lái thẳng về phía biệt thự.
Xe chưa kịp về đến nơi, chuông điện thoại của Liễu Thanh Duyệt đã reo inh ỏi.
Sau khi nghe máy, sắc mặt cô ấy dần sa sầm lại, lạnh nhạt đáp vài câu.
Trương Minh Vũ cau mày, bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành.
Lát sau, cô ấy đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói: “Em trai à, tối nay chị lại không ở lại với em được rồi…”
Anh lo lắng hỏi: “Chị có sao không?”
Cô ấy nhoẻn miệng cười: “Chị em thì có chuyện gì được chứ, yên tâm đi. Tí nữa đưa em về nhà rồi chị đi luôn”.
Trương Minh Vũ chực lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hiện giờ anh vẫn chưa có đủ tư cách và năng lực xen vào chuyện của Liễu Thanh Duyệt. Điều duy nhất anh có thể làm là không gây thêm phiền phức cho cô ấy.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng biệt thự.
Trương Minh Vũ đang định xuống xe lại bị cô ấy gọi giật lại: “Phải rồi, nếu em không có ý định từ bỏ nhà họ Lâm thì nhắc nhở họ cẩn thận một chút. Có lẽ sắp có rắc rối tìm tới cửa rồi đấy”.
Anh nghe thấy thế không khỏi sững sờ.
Sau một hồi im lặng, anh mới khẽ gật đầu đáp lại.
Anh vừa mới xuống xe, Liễu Thanh Duyệt liền rời đi luôn.
Anh nhìn theo hướng xe rời đi, lòng nặng trĩu.
Mặc dù anh không biết rõ ràng nhưng lại mơ hồ cảm thấy như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang vồ tới mình.
Không thể tránh né, cũng không chống lại được.
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ vẫn không tìm ra được manh mối nào.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, đang định quay vào biệt thự lại giật mình phát hiện sau lưng mình có thêm một bóng người cường tráng tự lúc nào.
“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ bị doạ sợ hết hồn, buột miệng hét lên!
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Tôi không dám làm mẹ cậu đâu”.
Không dám…
Khoé miệng anh hơi giật giật, không ngờ người như Long Tam… cũng biết nói đùa.
“Sao anh lại tới đây?”, anh buồn bực hỏi.
Long Tam lạnh nhạt đáp: “Sợ cậu buồn chán”.
Anh bất lực nói: “Anh có thể khiến tôi hết buồn chán à?”
Dứt lời, anh đi thẳng vào trong nhà.
Long Tam cũng lặng lẽ theo sau.
Trong lòng đang trăm mối tơ vò nên Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi gì nhiều, đặt mông ngồi bệt xuống sofa.
Haiz!
Tiếng thở dài nặng nề vang lên liên tiếp, đầu óc anh trở nên rối bời.
Long Tam cũng hiếm thấy ngồi xuống sofa, bình thản cất giọng: “Chuyện không phức tạp tới mức đó đâu. Cậu không biết gì lại là người dễ thở nhất đấy”.
Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc, lập tức ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng bừng!
Long Tam… biết gì đó sao?
Nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Đừng nhìn tôi làm gì, tôi cũng chẳng biết gì đâu”.
Anh thất vọng tràn trề, buồn bực nói: “Anh không biết gì mà nói như thật vậy”.
Anh ta bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều làm gì? Cậu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được kết quả, thà rằng nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn đi”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ánh mắt anh xẹt qua một tia sáng lấp lánh!
Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ.
Trước kia anh vẫn luôn mải mê lo nghĩ tới phiền phức mình gây ra và âm mưu xoay quanh, cuối cùng lại quên mất chuyện này.
Chỉ với một câu nói, Long Tam đã đánh thức anh trong cơn mê mang.
Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, anh nghĩ ngợi nhiều có tác dụng gì cơ chứ?
Trương Minh Vũ nở nụ cười nhìn chằm chằm Long Tam.
Đối phương lạnh giọng nói: “Tôi không có hứng thú với cậu”.
Phụt!
Suýt thì anh phun cả máu ra ngoài!
Anh thực sự không ngờ người trông có vẻ lạnh lùng khó gần như Long Tam lại có tính cách gợi đòn như vậy!
Nhưng anh vẫn hưng phấn hỏi: “Thế anh thấy tôi có thể nâng cao thực lực được không?”
Long Tam bình thản đáp: “Tôi không biết những cái khác, nhưng theo góc nhìn của chị sáu nhà cậu, cậu sẽ không thể nào tưởng tượng ra được chuyện mình sẽ gặp phải trong tương lai”.
“Một là tiền bạc, hai là sức mạnh, bây giờ cậu đang thiếu nhất hai thứ này”.
Tiền bạc? Sức mạnh?
Tiền bạc còn dễ nói, dù sao anh cũng đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi, chỉ cần từ mai kiếm nhiều thêm là được.
Nhưng còn quyền lực…
Anh im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Long Tam!
“Anh đánh nhau giỏi như thế, chắc là sẽ giúp được tôi chứ?”, Trương Minh Vũ mừng quýnh lên, vội vàng hỏi.
Long Tam nói rất đúng!
Tiền bạc quan trọng, sức mạnh cũng rất quan trọng!
Tuy đã có vệ sĩ nhưng chắc chắn Long Tam không thể theo sát anh ở mọi lúc mọi nơi.
Long Tam sững sờ một lúc rồi đáp: “Với thực lực của chị sáu nhà cậu, cô ấy có thể tìm cho cậu một người thầy khác giỏi hơn. Tôi chỉ là vệ sĩ của cậu thôi”.
Trương Minh Vũ không nhịn được xua tay nói: “Vệ sĩ cái gì? Nếu không nhờ mấy bà chị này, chắc cả đời này tôi cũng không được tiếp xúc với bậc cao thủ như anh đâu!”
“Hơn nữa anh giỏi như vậy, cho người khác dạy tôi không yên tâm bằng”.
Anh cũng bắt đầu nói đùa với Long Tam.
Thế nhưng ánh mắt Long Tam lại xẹt qua một tia bất thường.
Một lúc sau, anh ta mới cười đáp: “Nếu cậu chịu để tôi dạy, tôi sẽ giúp cậu”.
“Được! Cứ quyết định như vậy đi!”
Trương Minh Vũ vui vẻ hai mắt phát sáng, không chút do dự nói.
Long Tam cũng gật đầu: “Được”.
Anh phấn khích xoa tay, không thể chờ đợi thêm được nữa: “Thế bây giờ chúng ta bắt đầu luôn…”
“Không được! Tôi phải gọi điện cho nhà họ Lâm trước đã!”
“Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ xong ngay thôi!”
Nói xong, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiều Hân.
Không hề có ý định né tránh cô.
Thấy thế, vẻ khác lạ trong mắt Long Tam lại càng hiện rõ…
Chương 75: Sự thay đổi của Lâm Kiều Hân
Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra hành động nhỏ của Long Tam, chỉ tập trung gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được nối máy.
Anh nói: “Dạo này nhà họ Lâm các cô hãy cẩn thận một chút, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm đấy”.
Lâm Kiều Hân trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói chất chứa cảm xúc phức tạp: “Chị của anh… không chịu tha cho nhà họ Lâm sao?”
Anh sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại.
“Không phải chị tôi, là người khác. Tôi chỉ nhắc các cô một tiếng thôi, chính chị tôi là người bảo tôi nhắc cô”, anh vội vàng giải thích.
“Người khác?”, Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi lại.
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đã qua, anh vẫn không khỏi cảm thấy lòng mình chua xót.
Anh im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi cũng không biết là ai, các cô cứ cẩn thận là được”.
Giọng nói của Lâm Kiều Hân nhỏ đi: “Tôi biết rồi, anh…”
Nói tới đây, cô lại chần chừ do dự, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời.
Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra sự bất thường, vẫn liến thoắng: “Đúng rồi, tôi còn một chuyện nữa phải nói với cô. Tôi nói vậy thôi, tin hay không thì tuỳ cô”.
Lâm Kiều Hân kinh ngạc, hoài nghi hỏi: “Chuyện gì?”
Anh thản nhiên nói: “Cô phải chú ý bên ông nội thêm đi, lần trước người hạ độc là Lâm Tuấn Khải. Anh ta đã thất bại, chắc chắn sẽ còn tìm cơ hội xuống tay lần nữa”.
“Cô đừng hỏi tôi gì cả, tin thì tin không tin thì thôi. Tôi cũng chẳng có chứng cứ gì đâu, nói với cô vậy thôi”.
Dù sao thì anh vẫn không muốn thấy ông cụ Lâm phải chết oan uổng.
Thế nhưng phản ứng của Lâm Kiều Hân lại khiến anh kinh ngạc. Cô dứt khoát đồng ý: “Được, tôi biết rồi”.
Anh thấy vô cùng lạ lẫm với giọng điệu này của cô.
Anh im lặng một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây…”
Anh vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức gấp gáp gọi với theo: “Chờ đã, chuyện là…”
Cô lắp bắp một hồi vẫn không thể nói nên lời.
Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Mãi lâu sau, cô mới ấp úng hỏi: “Anh… còn về không?”
Câu nói này cực kỳ phức tạp, cũng chẳng có sức nặng gì.
Không hiểu tại sao trái tim anh như bị siết chặt lại.
Lâm Kiều Hân… muốn anh về nhà sao?
Hay là… vì áy náy?
Nhưng lòng anh nhanh chóng có được đáp án.
Là bởi cô thấy áy náy.
Dù sao thì cô cũng đâu thể có ý tứ gì khác đối với anh được.
Lâm Kiều Hân cũng đang thấy rối bời, không biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: “Khi nào nhà họ Lâm gặp chuyện, tôi sẽ trở về”.
Đây cũng là lời thật lòng của anh.
Ít nhất là hiện giờ, anh không tìm được lý do gì đáng để mình phải trở lại ngôi nhà đó.
“À…”, Lâm Kiều Hân đáp lại một tiếng vu vơ.
“Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây”, anh nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lạnh lùng thốt lên một câu.
“Ừ…”
Nghe thấy thế, anh liền cúp điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ miên man.
Anh khẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, ném hết mấy suy nghĩ phức tạp kia ra khỏi đầu.
Nhà họ Lâm chỉ còn là chuyện nhỏ thôi.
Đúng như Liễu Thanh Duyệt đã nói, thời gian của anh không còn nhiều nữa. Quan trọng nhất vẫn phải mau chóng tăng cường thực lực của mình.
Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.
Tiếp đó, anh quay sang nhìn Long Tam cười hỏi: “Hôm nay bắt đầu được chưa? Tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi!”
Long Tam nhìn anh thật lâu, lạnh giọng đáp: “Nghĩ kỹ chưa? Muốn tập với tôi thì phải chịu khổ không ít đâu”.
Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý: “Thế thì anh không hiểu tôi rồi. Tôi còn chịu khổ nhiều hơn anh ăn cơm đấy”.
Long Tam nhíu mày nói: “Được, khi nào không chịu nổi nữa thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nương tay với cậu”.
“Yên tâm…”
Anh đắc ý nói được nửa câu mới kịp phản ứng lại, không nén nổi tò mò hỏi: “Anh định… tập thế nào?”
Long Tam thản nhiên đáp: “Tôi đánh, cậu né”.
Anh hoảng hốt, khoé miệng giật giật: “Anh… anh đánh tôi hả?”
Long Tam gật đầu.
Anh trợn tròn mắt hét ầm lên: “Anh làm thế là muốn chơi chết tôi đấy à? Anh đánh tôi…”
Long Tam nói chen vào: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu. Tôi đánh cậu là để tăng khả năng phản xạ cho cậu. Đây là cách nhanh nhất rồi”.
Trương Minh Vũ nửa tin nửa ngờ suy tư một lúc rồi hạ quyết tâm.
“Được, luyện đi!”
Dường như anh phải kiên định lắm mới nói ra được lời này.
Long Tam nhếch miệng nói: “Trước khi luyện chúng ta phải nói rõ ràng. Lỡ như mấy bà chị của cậu, nhất là chị sáu nhà cậu hỏi thì cậu nhất định phải nói là cậu tự nguyện đấy”.
Đồ nhát cáy!
Trương Minh Vũ kiêu ngạo đáp: “Không thành vấn đề!”
Long Tam lại nói tiếp: “Cậu muốn tập với tôi cũng được, nhưng đã tập thì phải tập đủ hai tiếng, không được nghỉ giữa giờ”.
Anh lập tức sợ ngây người.
Hai… tiếng hả?
Không biết tại sao anh cứ luôn có cảm giác như mình đang ký vào giấy cược mạng sống.
Nhưng khi nghĩ tới âm mưu khổng lồ đang chờ đợi mình ở phía trước, anh bèn cắn răng kiên định đáp: “Được thôi!”
Long Tam lạnh lùng nói: “Đã đồng ý thì không được đổi ý, có đổi cũng vô ích”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ lại càng run lẩy bẩy, chợt thấy có dự cảm chẳng lành.
Anh do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đàn ông đã nói thì phải giữ lời!”
“Tốt!”
Long Tam đứng bật dậy: “Bắt đầu từ bây giờ luôn đi. Chúng ta đi đâu tập đây?”
Đi đâu tập?
Trương Minh Vũ hoài nghi hỏi: “Ở phòng khách… không được à?”
Long Tam lắc đầu đáp: “Đập vỡ đồ đạc thì không ổn đâu”.
Đập…
Anh khiếp sợ tròn mắt hỏi: “Anh… sẽ không đánh chết tôi đấy chứ?”
“Đi theo tôi”.
Long Tam chỉ lạnh lùng ném lại một câu rồi quay người đi thẳng ra cửa.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Anh im lặng một lúc rồi đành phải cắn răng đi theo.
Sau khi đi ra ngoài, anh thấy Long Tam đã đứng chờ sẵn ở ngoài sân.
Sắc trời dần chuyển tối, đèn đuốc xung quanh đều được bật lên soi sáng cả khoảng sân rộng, không hề ảnh hưởng tới tầm mắt.
Trương Minh Vũ nhìn thấy cơ thể cường tráng của Long Tam, đột nhiên có một nỗi sợ không tên ập tới.
Ừng ực!
Anh lại nuốt nước bọt thêm lần nữa rồi mới chậm chạp cất bước đi tới trước mặt đối phương.
“Thế… chúng ta bắt đầu thế nào?”, anh lí nhí hỏi.
Đến khi thật sự bắt đầu, anh mới ý thức được chuyện này khủng khiếp tới mức nào.
Dù sao anh cũng đã được chứng kiến thực lực siêu mạnh của Long Tam.
Long Tam thản nhiên lên tiếng: “Rất đơn giản, tôi sẽ đánh cậu, chỉ đánh một chút thôi, đến khi nào cậu có thể né được tôi, chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo”.
Đánh một chút?
Chỉ đánh một chút thôi?
Trương Minh Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ta.
Anh cứ nghĩ mình sẽ phải tập luyện bài gì khó khăn lắm, nào ngờ lại đơn giản như vậy.
Chỉ có điều… tập luyện như vậy thực sự có thể nâng cao thực lực được sao?
Nhưng anh không hề hay biết, mọi phản ứng của anh đều đã bị Long Tam quan sát được…
Chương 76: Cô bé?
“Tới đây đi, mau hoàn thành việc luyện tập này nào”.
Trương Minh Vũ vội vàng vẫy tay, lòng thầm chờ mong.
Chỉ khi nhanh chóng hoàn thành huấn luyện cường độ cao, anh mới có thể trưởng thành nhanh hơn!
“Được”.
Long Tam đáp lại một tiếng, đứng cách anh chừng một mét: “Nếu cậu có thể né khỏi đòn tấn công của tôi ở khoảng cách này, chúng ta sẽ đến với bước tiếp theo. Không được ngừng lại, không được nghỉ giữa giờ”.
“Biết rồi, tới đi”, anh không thèm để tâm tới lời nhắc nhở của anh ta.
Long Tam nhếch miệng cười, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thế tôi bắt đầu đây”.
Trương Minh Vũ đã bày sẵn tư thế chạy trốn, nhìn chằm chằm không rời mắt vào nắm đấm của Long Tam, cất giọng thúc giục: “Mau tới đây nào”.
Ngay sau đó, Long Tam tức thì ra tay.
Giây phút Long Tam tung nắm đấm ra, anh đã nhanh chóng lao sang bên cạnh né tránh.
Khoé môi anh nở một nụ cười đắc ý.
Có thế này mà cũng đòi làm khó được anh chắc?
Lúc này, anh đã yên vị đứng trên mặt đất.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ từ lồng ngực truyền tới.
Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ, cơ thể mất khống chế bay ngược ra sau!
Cơn đau mãnh liệt ập tới!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!
Rầm!
Cơ thể anh nặng nề rơi bịch xuống đất cùng với tiếng động trầm thấp.
Khụ khụ!
Anh ho khan hai tiếng, chật vật dựng người đứng dậy.
Lần này suýt thì anh đã tan thành từng mảnh!
Đến khi anh ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nghiêm mặt lại, bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra khoá huấn luyện đầu tiên khó khăn tới mức nào.
“Làm lại!”
…
Rầm!
“Làm lại!”
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trương Minh Vũ cũng không đếm được mình đã bị đánh bay bao nhiêu lần.
Quá đau…
Đau không chịu nổi!
Những lần chịu đau này không hề vô nghĩa.
Trương Minh Vũ đang không ngừng tìm tòi mối quan hệ giữa quy luật và đủ các loại phản ứng với từng vị trí chịu đòn.
Mãi về sau, anh mới tìm ra được chút mạnh mối, thế nhưng thể lực đã cạn kiệt.
“Tiếp… tiếp tục đi”, anh yếu ớt nói.
Long Tam lắc đầu từ chối: “Hết giờ rồi, cậu cũng không đủ sức để tập tiếp đâu. Mai lại tiếp tục”.
Trương Minh Vũ ngồi bệt dưới đất, không ngừng thở dốc.
Anh không biết bản thân đang cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Long Tam đi rồi.
Anh lê cơ thể rệu rã đi vào trong biệt thự, gắng sức tắm nước nóng.
Đến khi nhìn vào gương, anh mới phát hiện toàn thân mình tím bầm…
Một lúc sau, anh mới về đến phòng ngủ.
Vừa chui vào chăn, anh đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh mơ màng mở mắt ra.
Nhìn ra ngoài cửa, sắc trời đã sáng tỏ.
Anh mơ hồ muốn ngồi dậy, nào ngờ vừa mới cử động đã đau nhức khắp mình mẩy.
Hự!
Anh hít một hơi khí lạnh, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Đến khi ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện có người đang ngồi trước giường mình.
“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ kinh hoàng hét ầm lên, cả người bật dậy khỏi giường!
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Không dám nhận đâu”.
Sau khi nghe rõ người nói là ai, anh bất đắc dĩ giật giật khoé miệng. Cơn đau trên người lại ập đến lần nữa.
Long Tam lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất tìm tới rồi, có liên quan đến nhà họ Lâm”.
Anh dừng lại động tác vặn người, hoài nghi hỏi: “Đến từ lúc nào?”
“Một tiếng trước”.
Trương Minh Vũ: …
“Bảo anh ta vào đi”.
Cửa vừa mở ra, Lý Tuấn Nhất liền tươi cười bước vào, cúi gập người xuống.
Anh dựa lưng vào tường, gian nan hỏi: “Nhà họ Lâm làm sao?”
Hắn cung kính đáp: “Thưa cậu Trương, Lâm Tuấn Khải đã tới tìm tôi”.
“Nói đi”.
Anh lạnh lùng ra lệnh.
Hắn vội vàng báo cáo: “Lâm Tuấn Khải tới tìm tôi để vay tiền, còn bảo tôi hẹn vợ cậu ra gặp mặt”.
“Vay tiền?”
Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vay tiền anh làm gì?”
Lý Tuấn Nhất khoe khoang: “Tôi đã dò hỏi được, Lâm Tuấn Khải tìm được người bán thuốc độc rồi!”
“Anh ta muốn tôi hẹn vợ cậu ra ngoài, lấy cớ tới thăm ông cụ Lâm để đổ tội hạ độc cho vợ cậu lần nữa”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.
Lâm Tuấn Khải đúng là chết cũng không chừa!
Anh chìm vào suy tư.
Dù thế nào thì lần này anh cũng phải lột mặt nạ của anh ta ra.
Hai mắt anh chợt loé lên, lập tức thì thầm vào tai Lý Tuấn Nhất.
Sau đó, anh ta nhìn anh, hai mắt sáng rực nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây!”
Dứt lời, anh ta lập tức rời khỏi căn phòng.
Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lần này Lâm Tuấn Khải chạy đâu cho thoát!
Đột nhiên chuông điện thoại của anh reo lên.
Một số lạ gọi tới.
Trương Minh Vũ nhíu mày nghe máy. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ: “Chào anh Trương, xin hỏi anh có rảnh không? Có một cô bé tìm tới khách sạn của chúng ta, nói rõ muốn gặp anh…”
Nghe thấy vậy, anh sững sờ.
Một cô bé?
Chương 77: Cô nàng khó chơi
“Cô bé nào? Tôi có quen cô bé nào đâu”, Trương Minh Vũ nhíu mày nói.
Thư ký Ngô vội giải thích: “Là một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm đậm, ăn mặc… cũng rất đơn giản”.
Đơn giản…
Anh chợt nhớ tới coo em gặp ở khách sạn ngày hôm qua.
Chẳng lẽ là cô ta?
Anh khẽ cau mày nói: “Tôi đang bận chút việc, cứ nói là không tìm thấy tôi đâu, cứ ứng phó qua loa là được”.
Chuyện nhà họ Lâm đang gấp quá, anh không có đầu óc nghĩ tới chuyện này.
Thư ký Ngô bất lực nói: “Không có tác dụng gì đâu anh Trương. Hình như cô bé này rất có thế lực, gọi người tới chặn cổng khách sạn của chúng ta rồi”.
“Nếu anh không tới, khách hàng cũng không vào trong được”.
Chặn cổng?
Triệu Hưng Thuần đến báo thù sao?
Trương Minh Vũ cảm thấy thật phiền phức.
Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành đồng ý: “Tôi biết rồi, tí nữa tôi sẽ qua đó”.
Thư ký Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Anh đặt điện thoại xuống, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Anh nghĩ chắc Lâm Tuấn Khải chưa hành động ngay đâu, tới khách sạn một chuyến rồi vẫn kịp về.
Dù sao thu nhập của một ngày… cũng không ít ỏi gì.
“Chúng ta tới khách sạn một chuyến”, anh buồn bực nói.
Long Tam gật đầu đáp lại.
Anh run rẩy đi ra ngoài biệt thự, xe lăn bánh về phía khách sạn.
Mười phút sau, xe dừng lại.
Trương Minh Vũ chật vật đi vào.
Đau quá đi mất!
Long Tam không đi theo mà lái xe đỗ lại ở bên đường.
Anh không còn do dự, cố nén đau lê bước vào trong khách sạn.
Sau khi đi vào, anh nhìn quanh một vòng.
Bấy giờ mới thấy có mấy nhân viên phục vụ đứng xếp thành một hàng. Thư ký Ngô cũng đứng đó, vẻ mặt khổ sở.
Cô bé hôm qua đang ngồi trên ghế ở chính giữa.
Toàn thân ngả ra sau, bắt chéo chân nhấc lên thật cao.
Cô ta mặc áo hai dây màu xanh phối với chiếc quần đùi màu trắng ngắn cũn cỡn.
Da thịt trắng nõn lộ ra rất nhiều, gương mặt trang điểm đậm y hệt hôm qua.
Nhưng hôm qua anh chưa nhìn thấy rõ, hôm nay mới phát hiện cô bé này xinh đẹp hơn tưởng tượng nhiều.
Nhất là đôi mắt to tròn kia, trông vô cùng lanh lợi.
Tiếc là bị lớp trang điểm đậm kia phá hỏng…
Ngoài cô bé này ra, anh không nhìn thấy bất kỳ người lạ nào khác.
“Cô tìm tôi hả?”, Trương Minh Vũ cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.
Anh cứ tưởng là Triệu Hưng Thuần mò tới trả thù, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy…
Cô ta tới tìm anh làm gì?
Hàn Thất Thất khẽ ngẩng đầu ra lệnh: “Lại đây ngồi”.
Thái độ kiêu căng như đang quát tháo người hầu.
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Anh im lặng một lúc mới chậm chạp đi tới.
Thấy thế, Hàn Thất Thất tỏ vẻ khó chịu, nhếch môi nở nụ cười khinh miệt.
Anh ngồi xuống ghế đối diện cô ta.
Hự!
Cơn đau nhói tim lại ập tới khiến anh phải hít một hơi khí lạnh.
Hàn Thất Thất chế giễu nói: “Hôm qua cứng miệng lắm cơ mà, hoá ra cũng chỉ là loại tốt mã dẻ cùi, bị đánh rồi hả?”
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: “Cô đang nói cái gì đấy?”
Cô ta cười nhạo anh: “Diễn cũng đạt đấy, nhưng mà màu mè quá”.
“Không phải hôm qua bị người ta đánh… nên anh mới đau đớn thế à?”
Dứt lời, cô ta còn nở nụ cười đắc ý, tự cho là mình đã đoán ra hết thảy.
Bị ai đánh? Triệu Hưng Thuần sao?
Ánh mắt anh hiện vẻ bất đắc dĩ, cũng không thèm lên tiếng giải thích.
“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”, anh mất kiên nhẫn hỏi.
Thấy anh không phản bác, Hàn Thất Thất lại tưởng anh đang ngầm thừa nhận, sự khinh thường trên mặt cô ta càng thêm nồng đậm.
“Không có gì, chỉ là hơi buồn chán, muốn tìm anh chơi đùa chút”, cô ta nghịch ngón tay, thản nhiên đáp.
Tìm anh… chơi đùa?
Trương Minh Vũ bật cười, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta… thân lắm sao?”
Cô ta lại bình thản nói: “Bố tôi không cho tôi ra ngoài chơi. Tôi không thích nghe lời ông ấy, nhất định phải ra ngoài chơi mới được”.
“Đám người Triệu Hưng Thuần sợ bố tôi, không dám gọi tôi tới. Tôi cũng không muốn liên luỵ tới họ”.
“Tôi không quen nhiều bạn bè cùng trang lứa, chỉ còn lại mình anh thôi”.
Giọng điệu oán trách như đang mách tội.
Trương Minh Vũ kinh ngạc tột độ.
Độ tuổi của cô ta là thời kỳ phản nghịch, cô ta làm vậy cũng có thể hiểu được, rõ ràng là bị chiều hư người.
Nhưng mà… không muốn liên luỵ họ?
Anh buồn bực nói: “Thế nên mới tới hại tôi đúng không?”
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười: “Lúc đầu tôi cũng không đành lòng đâu. Nhưng vừa nãy thấy anh đóng kịch làm màu như thế, tôi lại thấy dễ chịu hơn nhiều”.
“Loại người như anh bị người ta dạy dỗ cũng đáng đời”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ vô thức co quắp.
Lý do này…
Tạch!
Tiếng động thanh thuý vang lên.
Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên trông thấy Hàn Thất Thất rút ra một cây thuốc lá dành cho nữ giới.
Bé bằng từng này… đã biết hút thuốc rồi sao?
Anh lập tức thấy ghét bỏ, lòng kiên nhẫn bay sạch.
“Được rồi, cô đi đi. Tôi không rảnh chơi với cô, đừng chặn đường làm ăn của tôi”.
Anh trợn trừng mắt, gian nan đứng dậy.
“Tôi cho anh đi chưa?”, Hàn Thất Thất nhả khói thuốc, châm chọc hỏi.
Có thể nhìn ra được cô ta vốn không hề biết hút thuốc.
Trương Minh Vũ dừng bước, tức quá hoá cười nói: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hàn Thất Thất giơ hai tay ra, lạnh nhạt nói: “Anh không đi được đâu. Anh đi đâu tôi sẽ đi theo đó”.
“Nếu anh không nghe lời, khách sạn này sẽ bị đập nát, hết đường làm ăn luôn”.
Trương Minh Vũ ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đang đe doạ tôi đấy à?”
Cô ta tỏ vẻ hứng thú cười đáp: “Tôi biết người hôm qua rất lợi hại, nhưng mà hôm nay tôi dẫn người tới, lợi hại đến đâu cũng vô dụng”.
“Anh không còn lựa chọn nào khác”.
Anh nhếch miệng cười lạnh hỏi: “Dẫn người tới… thì giỏi lắm sao?”
Chương 78: Sao anh dám chạm vào tôi hả?
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý nói: “Nhiều người đương nhiên là giỏi rồi. Anh có cách gì đối phó được à?”
Trương Minh Vũ chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy. Anh cười nói: “Chuyện là… đám người ở bên ngoài phiền quá, gọi người tới xử lý họ đi”.
Mặc dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng bảo Long Tam tìm cách giải quyết cũng không khó lắm.
“Được”.
Long Tam đáp lại một tiếng chắc nịch.
Anh yên tâm hơn hẳn, dứt khoát cúp máy.
Vẻ ghét bỏ trong mắt Hàn Thất Thất lại càng hiện lên rõ ràng: “Anh diễn kịch giỏi thế này, không đi làm diễn viên thì quá phí”.
“Sao anh lại biết nói phét như vậy cơ chứ? Phét tới nỗi làm tôi thật khó chịu”.
Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta, không thèm để ý.
Anh lạnh lùng cất bước đi về phía thang máy.
Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay xen vào giữa ngăn cản.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Hàn Thất Thất đang ngạo nghễ đi vào.
Anh ngó lơ cô ta, đi thẳng tới phòng họp trên tầng cao nhất. Sau khi anh ngồi xuống, cô ta cũng tự tiện ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh.
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: “Cô đi theo tôi làm quái gì hả?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Một là làm phiền anh khiến tôi thấy vui vẻ. Hai là bắt nạt loại người như anh cũng rất vui”.
“Ba là… tôi còn muốn để bố tôi biết tôi đang chơi với anh”.
“Đến lúc đó bố tôi cũng tới dạy cho anh một bài học thì tôi lại càng vui hơn”.
Trương Minh Vũ giật nảy mình kinh hãi.
Anh có thể nghe ra được, chắc hẳn bố cô ta là một người rất có máu mặt.
Anh lười để ý tới cô ta, mở tài liệu ra xem.
Rầm!
Anh chưa kịp đọc được chữ nào thì tài liệu đã bị một bàn tay nhỏ đập xuống
Anh bực bội hỏi: “Con nhóc nhà cô thích chơi đến cùng đúng không?”
Anh cứ tưởng đợi cô ta chán rồi sẽ tự giác bỏ đi, nào ngờ lại khó chơi tới vậy!
Hàn Thất Thất quát ầm lên: “Anh gọi ai là con nhóc? Anh mới bé đấy!”
Nói rồi cô ta còn kiêu ngạo ưỡn ngực ra.
Trương Minh Vũ co quắp khoé miệng.
Tuy tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Anh không nhịn được liếc mắt đánh giá.
Không thể không thừa nhận, tuy Hàn Thất Thất còn nhỏ tuổi nhưng dậy thì rất thành công, dáng người có đường cong rõ nét
Cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh thật sự là…”
Nói tới đây, hai mắt cô ta chợt sáng rực lên. Cô ta tức thì quay người đặt mông ngồi trên bàn họp.
Cặp đùi xinh đẹp cũng hiện rõ mồn một trước mắt anh.
Trương Minh Vũ giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng lưng lên.
Hàn Thất Thất đùa giỡn hỏi: “Dám sờ không?”
Anh sững sờ, khó tin nhìn cô ta.
Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô bị điên à?”
Ánh mắt cô ta hiện vẻ thảng thốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên không phải đàn ông thật sự, trông thế mà lại có vấn đề về xu hướng tính dục. Thảo nào lại có một người đàn ông cao lớn đi theo bên cạnh…”
Anh nhíu chặt chân mày, lửa giận sôi sục dưới đáy lòng: “Một hai lần tôi có thể coi như cô ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng nhiều quá thì cô trở thành phiền phức rồi đấy”.
Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, vẻ mặt giễu cợt nói: “Phiền phức thì sao? Anh mà không thấy phiền tôi đã chẳng làm!”
“Dù sao tôi đang thấy chán, bắt nạt anh làm tôi thấy vui!”
“Anh là đàn ông thì nghĩ cách đuổi tôi ra ngoài đi!”
“Nếu anh có thể khiến tôi đi ra, tôi có thể cân nhắc không quấy rối anh nữa. Nhưng mà… hình như anh đâu có năng lực làm điều này?”
Nói xong, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta càng thêm xán lạn.
Chân cũng bắt đầu đung đưa qua lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo: “Tự cô đòi đấy nhé”.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: “Đúng rồi, tôi đòi vậy đấy”.
“Nhưng mà… anh có dám không?”
Vẻ mặt cô ta tràn đầy khiêu khích!
Cô ta cho rằng anh không dám! Dù sao ở ngoài cũng có rất nhiều người đang chờ cô ta!
Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh: “Vậy thì xem ra tôi phải chứng minh cho cô thấy tôi có phải đàn ông hay không rồi!”
Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất sợ ngây người.
Hả?
Cô ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy anh đứng bật dậy!
Chân của Hàn Thất vốn đã để sẵn trước mặt, thế lại tạo thuận lợi cho Trương Minh Vũ.
Anh luồn một tay qua khoeo chân cô ta, tay còn lại đỡ cổ cô ta!
Anh chỉ hơi dùng sức đã có thể bế thốc cô ta lên!
Hàn Thất Thất kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trợn tròn, đầu óc trì trệ!
Cô ta không thể nào ngờ được anh lại dám chạm vào người mình!
Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã sải bước về phía cổng!
Hàn Thất Thất bừng tỉnh ngộ, hoảng loạn gào thét ầm ĩ: “Thả tôi xuống mau! Anh thả tôi xuống mau! Sao anh dám chạm vào tôi… anh…”
Lớn bằng từng này tuổi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới.
Cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị người ta khinh nhờn.
Chương 79: Chứng minh bản lĩnh đàn ông
Nhưng mặc cho cô ta giãy giụa thế nào, Trương Minh Vũ cũng không chịu thả ra. Anh rảo bước vào trong thang máy!
Anh thở hắt ra một hơi!
Cơn đau nhức toàn thân khiến anh gần như ngạt thở!
Nhưng để đuổi Hàn Thất Thất đi, anh chỉ còn mỗi cách này!
“Anh thả tôi ra mau! Có tin tôi lập tức cho người phá nát khách sạn của anh ra không?”
Cô ta lại càng ra sức giãy giụa!
Hét đến khàn cả giọng.
Trương Minh Vũ cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Toàn thân lắc lư kịch liệt, mọi nơi trên người đều đau đớn không gì tả nổi!
Anh đang phải chịu sự giày vò ác liệt!
Hàn Thất Thất bắt đầu đập vào người anh.
Đinh!
Tiếng thang máy reo vang.
Anh đi thẳng ra cổng khách sạn.
Cô ta điên cuồng hét lớn: “Đồ lưu manh! Biến thái mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra mau! Tôi chính là cô chủ nhà giàu nổi danh Hoa Châu! Nếu để thuộc hạ của tôi nhìn thấy, anh sẽ không thoát được đâu!”
“Anh có tin tôi bảo bố tôi sai người huỷ hoại cái khách sạn cũ nát của anh không hả?”
“Mau thả tôi ra! Tôi báo công an đấy! Tôi phải tố cáo anh cưỡng…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu đã thấy Trương Minh Vũ dừng bước chân.
Cô ta lập tức sững sờ.
Sau đó gương mặt hiện lên vẻ tức giận.
Cô ta đang định nổi giận với anh nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ run người!
Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trong sảnh lớn khách sạn… đông… nghịt… người!
Cô ta lại nhìn sang tư thế của mình và Trương Minh Vũ…
Cô ta chết lặng người!
Anh cũng giật mình choáng váng. Đến cả anh cũng không ngờ chỉ một lát sau đã có nhiều khách tới đây như vậy.
Quan trọng là tất cả mọi người đều bị tiếng la hét của Hàn Thất Thất gây chú ý!
Anh cứng đờ toàn thân nhìn chằm chằm cô ta. Sảnh lớn chật kín người lại lặng ngắt như tờ!
Thậm chí còn có mấy người nhanh tay lôi điện thoại ra chụp lại hai người họ!
“Á!”
Ngay sau đó, tiếng hét của Hàn Thất Thất vang vọng khắp căn phòng!
Giống như con mèo bị giẫm phải đuôi!
Trương Minh Vũ bị doạ sợ tức tốc thả tay ra.
Hàn Thất Thất đứng xuống đất rồi hoảng hốt sửa sang lại quần áo trên người.
“Trời ạ, chẳng phải đây chính là… cô chủ nhà họ Hàn sao?”
“Đúng rồi! Chính là cô ấy! Bọn họ đang làm gì vậy? Có biến à? Hoa Châu xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cậu ta là ai thế? Sao dám cả gan… ép buộc cô chủ Hàn? Chán sống rồi sao…”
…
Sau khi lấy lại tinh thần, đám người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Hàn Thất Thất giận dữ ngẩng phắt đầu dậy, sắc mặt sa sầm xuống!
Mất mặt… chết đi được!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần mắt nữa rồi hả?”, cô ta tức tối quát lớn!
Mọi người vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai bàn tay nõn nà, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ
Anh bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tại cô đòi vậy mà, liên quan gì đến tôi…”
Cô ta nghiến răng gào lên: “Anh dám làm tôi mất mặt, tôi phải khiến anh mất việc!”
“Người đâu! Đập nát khách sạn của anh ta cho tôi!”
Cô ta gần như gằn giọng rít lên.
Trương Minh Vũ lo lắng nhíu mày.
Làm thật à?
Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên ngoài vắng vẻ không một bóng người.
Anh cũng không biết rốt cuộc Long Tam đã làm xong việc anh giao chưa.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Cái gì? Không phải cô chủ Hàn tự nguyện hả? Thằng ranh này chết chắc rồi!”
“Chậc chậc, câu ta dám vuốt râu hùm, điên thật rồi”.
“Đáng đời! Ai bảo không tự nhìn lại mình xem là loại người gì mà dám động tới cô chủ Hàn!”
…
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ.
Tất cả đều khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Hàn Thất Thất trở nên rét lạnh, lửa giận chực trào!
Toàn bộ sảnh lớn như bị đóng băng!
Dần dà, mười giây đã trôi qua…
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Ba mươi giây trôi qua…
Ngoài cổng vẫn vắng lặng như cũ.
Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Vẻ mặt giận dữ của Hàn Thất Thất dần biến mất, ngạc nhiên quay lại nhìn ngó.
Một lúc lâu sau, cổng khách sạn vẫn không một bóng người…
Đi đâu hết rồi?
Cô ta hoá đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin.
Đám người hóng hớt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện quái gì vậy?
“Có ai không? Người đâu?” Hàn Thất Thất lại tức giận gào ầm lên.
Hồi lâu sau, chẳng có ai đáp lại cô ta nửa lời…
Trong sảnh lớn cũng bị bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Cô ta đứng chết trân ở đó.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Cô còn không mau đập là tôi lại tiễn cô ra ngoài tiếp đấy”.
Hàn Thất Thất giận tới mức mặt đỏ tía tai!
Bao nhiêu người đang nhìn…
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời nào!
Anh bật cười mỉa mai: “Cô không nói gì thì tôi tiễn cô đi nhé”.
Dứt lời, anh cất bước tiến lên phía trước.
“Anh đừng qua đây! Anh…”
Hàn Thất Thất kinh hãi lùi lại về sau, hoảng loạn kêu gào.
Anh dừng bước nói: “Không cần tôi tiễn thì cô tự đi đi”.
Nói rồi anh nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta.
“Anh…”
Lửa giận trong lòng cô ta đang cháy ngùn ngụt, thế nhưng cô ta lại không nói nên lời.
Hôm nay cô ta đã mất hết sạch mặt mũi rồi!
Một lúc sau, cô ta mới hậm hực dậm chân bình bịch: “Anh cứ chờ đó!”
Cô ta giận dữ xông thẳng ra ngoài cổng.
Trương Minh Vũ đắc ý mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Vô cùng xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Hôm nay các bàn ăn đều được thêm một món coi như lời xin lỗi của tôi”.
Tất cả đều sửng sốt.
“Được, cảm ơn ông chủ!”
“Ông chủ khách khí quá, cảm ơn nhiều nha!”
“Ha ha, ông chủ thật hào phóng! Từ sau tôi sẽ chỉ ăn cơm ở khách sạn của cậu!”
….
Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người đều hưng phấn xôn xao bàn tán.
Những người có thể tới đây ăn cơm thì tiếc gì một món ăn. Thế nhưng bọn họ rất ấn tượng với cách xử lý của Trương Minh Vũ.
Anh cũng không ở lại lâu, lập tức quay trở lại phòng họp.
Lúc này đây, Hàn Thất Thất đang nổi giận đùng đùng đứng trước cổng khách sạn.
Cô ta nhìn quanh một hồi, chẳng thấy một bóng người.
Hai mắt cô ta xẹt qua một tia dị thường.
Cô ta biết đám tay sai của mình sẽ không dám tự ý bỏ đi.
Vậy thì…
Mãi lâu sau, cô ta mới nguôi ngoai cơn giận, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
“Thú vị đây”.
Dứt lời, cô ta nghênh ngang rời đi.
…
Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng bò ra được khỏi đống tài liệu chất đống.
Tới tận bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được nỗi khổ của Tô Mang…
Sau khi giao lại một đống kế hoạch cho thư ký Ngô, anh mới được coi như giải thoát.
Anh chợt cất giọng hỏi: “Đúng rồi thư ký Ngô, tôi không có phòng làm việc riêng à…”
“Làm việc trong phòng họp như thế này chẳng có gì hay ho cả”.
Thư ký Ngô cung kính đáp: “Đương nhiên là có. Đó là căn phòng cũ chủ tịch Trần, chỉ là vẫn cứ để không như vậy”.
“Lát nữa tôi sẽ gọi người tới đó dọn dẹp sạch sẽ”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ánh mắt chợt trở nên hưng phấn.
Phòng làm việc đầu tiên trong đời… sẽ như thế nào đây?
Anh mới nghĩ tới đây, chuông điện thoại đã reo inh ỏi.
Người gọi tới là Long Tam. Anh vội vàng nghe máy.
“Có chuyện gì?”
Trương Minh Vũ hỏi.
Long Tam trầm giọng đáp: “Lý Tuấn Nhất báo tin tới”.
Trương Minh Vũ lập tức cau mày.
Nhanh vậy sao?
Chương 80: Lại tụ họp ở nhà họ Lâm!
“Được, tôi sẽ tới ngay”.
Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cúp máy.
Dù thế nào thì lần này anh cũng phải phá vỡ âm mưu của Lâm Tuấn Khải!
Sau khi ra ngoài khách sạn, anh đã thấy Long Tam chờ sẵn ngoài cổng.
Anh ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes.
Chiếc xe lao vun vút về phía nhà họ Lâm.
Long Tam chợt lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta, chuyện của Lâm Tuấn Khải cũng kết thúc rồi”.
“Hiện giờ chắc Lâm Tuấn Khải đang gọi hết người nhà họ Lâm về để đổ tội cho cô Lâm”.
Trương Minh Vũ gật đầu, hai mắt loé lên tia sáng.
…
Tại nhà họ Lâm.
Một đoàn xe phóng vào trong sân nhà.
Hôm nay vốn là sinh nhật của một ông lớn có máu mặt ở Hoa Châu. Cả nhà họ Lâm đều đi dự tiệc, ngoại trừ Lâm Kiều Hân.
Chỉ còn mình cô ở lại chăm sóc ông cụ Lâm.
Thế nhưng chưa kịp chờ đến giờ ăn tiệc, bọn họ đã nhận được điện thoại của Lâm Tuấn Khải.
Ông cụ Lâm… xảy ra chuyện rồi!
Đám người nhanh chóng đi theo Lâm Quốc Phong xông vào căn biệt thự của ông cụ Lâm.
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân đang giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.
Thì bọn họ đổ ập vào.
Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên.
Gương mặt cô lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô rất hối hận!
Trương Minh Vũ vừa mới nhắc nhở cô, tại sao cô lại không để tâm?
Lâm Quốc Phong thở hổn hển đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Tuấn Khải giận dữ quát ầm lên: “Lâm Kiều Hân, để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô còn nguỵ biện thế nào!”
Nghe thấy thế, mọi người đều không khỏi sững sờ.
Lâm Quốc Phong vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tuấn Khải tức tốc giải thích: “Thưa bác cả, Lâm Kiều Hân đang cho ông nội uống thuốc độc!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi không làm!”
Lâm Quốc Long lo lắng hỏi: “Cái gì? Bố lại bị trúng độc rồi à? Thế… con mau dẫn mọi người đi xem ông cụ thế nào đi!”
“Vâng!”
Lâm Tuấn Khải đáp lại một tiếng rồi dẫn mọi người chạy vào trong phòng ngủ.
Bọn họ đẩy cửa bước vào.
Ai nấy đều nhìn thấy ông cụ Lâm đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, miệng sùi bọt mép!
Chuyện này…
Tất cả đều trợn mắt há mồm.
Đến cả Lâm Tuấn Khải cũng không khỏi giật nảy mình.
Sao lại còn sùi cả bọt mép?
Thuốc độc này nặng vậy sao?
Ngay sau đó, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Bố ơi! Bố!”
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lao tới bên giường, cuống quýt gào thét.
Thế nhưng họ có gào khản cổ, ông cụ Lâm cũng không có chút phản ứng nào.
Từ ngày ra viện, ông cụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng trong kết quả kiểm tra bệnh viện gửi về, ông cụ đã không sao nữa rồi, chưa tỉnh lại chỉ là vì sức khoẻ còn quá yếu mà thôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, uống thuốc đúng giờ thì chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Lâm Quốc Long quay ngoắt đầu lại chất vấn: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Sau khi đưa ông cụ về nhà, vì vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện nên Lâm Quốc Phong đã cho dì Vương nghỉ việc.
Lâm Kiều Hân xung phong nhận việc chăm sóc ông cụ Lâm.
Hôm nay người nhà họ Lâm đều đi hết, Lâm Tuấn Khải cũng ra ngoài với bạn. Cả căn biệt thự này chỉ còn lại một mình cô.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy…
Cô vội vàng phân bua: “Cháu cũng không biết. Nhưng chắc chắn không phải cháu hạ độc ông nội!”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Cô đừng giải thích làm gì! Lúc tôi về, chúng ta cùng đi vào thì đã thấy ông nội bị như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ trừ cô ra, trong căn biệt thự này vẫn còn người khác?”
“Tôi đã gọi điện thoại cho viện trưởng Đường rồi. Ông ấy sẽ tới ngay!”
“Nếu ông nội thật sự bị trúng độc, nhất định tôi phải báo công an!”
Giọng nói của anh ta tràn đầy tự tin.
Kế hoạch của anh ta cực kỳ chặt chẽ, đương nhiên sẽ không lo lắng gì.
Lý Phượng Cầm đang đứng ở đằng sau đột nhiên đứng ra, tức giận mắng: “Mày đừng có nói láo! Lần trước là Kiều Hân nhà tao mời thần y tới đấy!”
“Nếu người hạ độc thật sự là con bé thì tại sao con bé còn phải đi tìm thần y?”
Lâm Quốc Phong cũng thầm gật gù. Quả thật là như vậy.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Sao thím không nghĩ thử xem, nếu lần trước thần y không tới, chúng ta đã tin chắc nó là người hạ độc rồi!”
“Lần trước có đủ cả nhân chứng vật chứng. Nó mời thần y đến chỉ là để trốn tội thôi!”
“Hơn nữa người mời thần y tới là ai? Là Trương Minh Vũ!”
“Lâm Kiều Hân bảo Trương Minh Vũ đi tìm thần y chỉ vì muốn che mắt chúng ta thôi! Nếu nó thật sự muốn tìm thần y thì sẽ bảo Trương Minh Vũ chắc?”
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Anh ta nói… có lý!
“Mày… mày nói láo! Mày…”
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào Lâm Tuấn Khải, thế nhưng lắp bắp một hồi vẫn không nói nên lời.
Đúng là bà ta không cách nào phản bác lại được!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều sa sầm mặt!
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng đó lặng lẽ chờ đợi.
Còn Lâm Kiều Hân thì tức giận nghiến răng nhưng lại không nói được gì.
Bọn họ đều không biết cô đã làm những gì!
Cô chợt nghĩ tới lời nhắc nhở của Trương Minh Vũ. Tại sao cô lại không chịu nghe lời anh cơ chứ?
Cô đang vô cùng hối hận, nhưng tất cả đều đã quá muộn!
Quan trọng nhất là cô không biết Lâm Tuấn Khải hạ độc từ lúc nào!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm, lạnh giọng nói: “Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó tránh. Không ngờ lại là mày, Lâm Kiều Hân!”
Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải cháu! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Thế cô nói thử xem, ngoài cô ra thì còn ai khác từng tới biệt thự này nữa?”
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân nghẹn họng.
Đúng là ngoài cô ra không còn ai từng tới biệt thự.
Mặc dù Lý Tuấn Nhất có tới, nhưng anh ta chưa từng đi vào phòng ông cụ Lâm!
Cô bỗng cảm thấy tim mình đau nhói.
Lâm Quốc Long cũng nổi giận gầm lên: “Lâm Kiều Hân, ông cụ chưa từng đối xử tệ bạc với mày… Tại sao mày lại có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như vậy!”
“Nếu lần này là mày hạ độc thì lần trước có phải cũng là mày làm không?”
Nói rồi ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Lâm Kiều Hân cắn răng, đờ đẫn lùi về sau hai bước.
Hết đường chối cãi.
Cô hít một hơi thật sâu, lòng dần chìm vào nỗi tuyệt vọng.
Có trách cũng chỉ trách cô không chịu nghe lời Trương Minh Vũ, đề phòng từ trước!
Cô nhìn sang ông cụ Lâm, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
Lần này cô khó mà thoát khỏi tội danh này, ông nội lại đang nguy cấp.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn Khải đắc ý cười lạnh.
Cô không phản bác được, anh ta lại càng có cơ hội thừa thắng xông lên!
“Hừ, không nói được gì nữa hả? Tôi khuyên cô mau chóng thành thật nhận tội đi!”
“Nếu không nửa đời sau của cô sẽ phải sống trong cảnh tù đày đấy!”
Anh ta lạnh giọng quát, bộ dạng đạo mạo chính nghĩa.
Lâm Kiều Hân bước đi loạng choạng, ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng tột độ.
Lý Phượng Cầm cũng chết lặng, khoé miệng run rẩy.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lườm cô bằng ánh mắt sắc lẹm.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Tại sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện người ta không làm?”
“Sao chị… lại biết được chuyện này?”
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi.
Cửa phòng vẫn luôn bị khoá chặt, sao Liễu Thanh Duyệt có thể nhìn thấy được?
Cô ấy bật cười đáp: “Thằng nhóc thối, em coi thường chị quá rồi đấy!”
Câu nói này khiến anh phải sửng sốt.
Căn biệt thự ở trung tâm thành phố, công việc thần bí, năng lực chữa bệnh kinh người…
Dường như… đúng là anh hơi xem nhẹ cô ấy rồi.
Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Con đường em phải đi còn dài lắm, nhưng thời gian có hạn, em phải nỗ lực nhiều”.
“Sư phụ sắp xếp cho em như vậy chắc chắn có tác dụng gì đó. Ấm ức em phải chịu bao năm nay cũng không phải vô nghĩa đâu”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ mờ mịt, cảm thấy lời cô ấy nói ý vị sâu xa, thế nhưng anh lại không hiểu gì cả.
Một lúc lâu sau, anh mới bật cười cất tiếng: “Yên tâm, em sẽ không làm sư phụ thất vọng đâu”.
Còn về việc anh sẽ làm ai thất vọng thì bản thân anh còn chẳng biết.
Liễu Thanh Duyệt cũng không nói gì thêm nữa.
Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm.
Cô ấy đứng dậy, chậm rãi nói: “Chúng ta về nhà thôi”.
Về nhà…
Trương Minh Vũ ngẩn người, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của anh vẫn là nghĩ tới nhà họ Lâm.
Anh trầm ngâm hồi lâu mới cười bảo: “Về nhà nào”.
Anh vẫn còn đang nghĩ liệu Triệu Hưng Thuần có tìm tới báo thù mình hay không, thế nhưng sau khi ra ngoài lại chẳng thấy một ai…
Kết thúc rồi sao?
Anh bất lực lắc đầu.
Ngoài cửa đã có xe chờ sẵn từ lâu, thế nhưng người lái không phải Long Tam, mà là Hulk phiên bản thu nhỏ.
Đợi họ lên xe, gã ta lái thẳng về phía biệt thự.
Xe chưa kịp về đến nơi, chuông điện thoại của Liễu Thanh Duyệt đã reo inh ỏi.
Sau khi nghe máy, sắc mặt cô ấy dần sa sầm lại, lạnh nhạt đáp vài câu.
Trương Minh Vũ cau mày, bỗng thấy có một dự cảm chẳng lành.
Lát sau, cô ấy đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói: “Em trai à, tối nay chị lại không ở lại với em được rồi…”
Anh lo lắng hỏi: “Chị có sao không?”
Cô ấy nhoẻn miệng cười: “Chị em thì có chuyện gì được chứ, yên tâm đi. Tí nữa đưa em về nhà rồi chị đi luôn”.
Trương Minh Vũ chực lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Hiện giờ anh vẫn chưa có đủ tư cách và năng lực xen vào chuyện của Liễu Thanh Duyệt. Điều duy nhất anh có thể làm là không gây thêm phiền phức cho cô ấy.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng biệt thự.
Trương Minh Vũ đang định xuống xe lại bị cô ấy gọi giật lại: “Phải rồi, nếu em không có ý định từ bỏ nhà họ Lâm thì nhắc nhở họ cẩn thận một chút. Có lẽ sắp có rắc rối tìm tới cửa rồi đấy”.
Anh nghe thấy thế không khỏi sững sờ.
Sau một hồi im lặng, anh mới khẽ gật đầu đáp lại.
Anh vừa mới xuống xe, Liễu Thanh Duyệt liền rời đi luôn.
Anh nhìn theo hướng xe rời đi, lòng nặng trĩu.
Mặc dù anh không biết rõ ràng nhưng lại mơ hồ cảm thấy như có một bàn tay khổng lồ vô hình đang vồ tới mình.
Không thể tránh né, cũng không chống lại được.
Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ vẫn không tìm ra được manh mối nào.
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, đang định quay vào biệt thự lại giật mình phát hiện sau lưng mình có thêm một bóng người cường tráng tự lúc nào.
“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ bị doạ sợ hết hồn, buột miệng hét lên!
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Tôi không dám làm mẹ cậu đâu”.
Không dám…
Khoé miệng anh hơi giật giật, không ngờ người như Long Tam… cũng biết nói đùa.
“Sao anh lại tới đây?”, anh buồn bực hỏi.
Long Tam lạnh nhạt đáp: “Sợ cậu buồn chán”.
Anh bất lực nói: “Anh có thể khiến tôi hết buồn chán à?”
Dứt lời, anh đi thẳng vào trong nhà.
Long Tam cũng lặng lẽ theo sau.
Trong lòng đang trăm mối tơ vò nên Trương Minh Vũ cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi gì nhiều, đặt mông ngồi bệt xuống sofa.
Haiz!
Tiếng thở dài nặng nề vang lên liên tiếp, đầu óc anh trở nên rối bời.
Long Tam cũng hiếm thấy ngồi xuống sofa, bình thản cất giọng: “Chuyện không phức tạp tới mức đó đâu. Cậu không biết gì lại là người dễ thở nhất đấy”.
Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc, lập tức ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng bừng!
Long Tam… biết gì đó sao?
Nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Đừng nhìn tôi làm gì, tôi cũng chẳng biết gì đâu”.
Anh thất vọng tràn trề, buồn bực nói: “Anh không biết gì mà nói như thật vậy”.
Anh ta bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều làm gì? Cậu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được kết quả, thà rằng nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn đi”.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Ánh mắt anh xẹt qua một tia sáng lấp lánh!
Câu nói này đã khiến anh tỉnh ngộ.
Trước kia anh vẫn luôn mải mê lo nghĩ tới phiền phức mình gây ra và âm mưu xoay quanh, cuối cùng lại quên mất chuyện này.
Chỉ với một câu nói, Long Tam đã đánh thức anh trong cơn mê mang.
Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, anh nghĩ ngợi nhiều có tác dụng gì cơ chứ?
Trương Minh Vũ nở nụ cười nhìn chằm chằm Long Tam.
Đối phương lạnh giọng nói: “Tôi không có hứng thú với cậu”.
Phụt!
Suýt thì anh phun cả máu ra ngoài!
Anh thực sự không ngờ người trông có vẻ lạnh lùng khó gần như Long Tam lại có tính cách gợi đòn như vậy!
Nhưng anh vẫn hưng phấn hỏi: “Thế anh thấy tôi có thể nâng cao thực lực được không?”
Long Tam bình thản đáp: “Tôi không biết những cái khác, nhưng theo góc nhìn của chị sáu nhà cậu, cậu sẽ không thể nào tưởng tượng ra được chuyện mình sẽ gặp phải trong tương lai”.
“Một là tiền bạc, hai là sức mạnh, bây giờ cậu đang thiếu nhất hai thứ này”.
Tiền bạc? Sức mạnh?
Tiền bạc còn dễ nói, dù sao anh cũng đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp rồi, chỉ cần từ mai kiếm nhiều thêm là được.
Nhưng còn quyền lực…
Anh im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Long Tam!
“Anh đánh nhau giỏi như thế, chắc là sẽ giúp được tôi chứ?”, Trương Minh Vũ mừng quýnh lên, vội vàng hỏi.
Long Tam nói rất đúng!
Tiền bạc quan trọng, sức mạnh cũng rất quan trọng!
Tuy đã có vệ sĩ nhưng chắc chắn Long Tam không thể theo sát anh ở mọi lúc mọi nơi.
Long Tam sững sờ một lúc rồi đáp: “Với thực lực của chị sáu nhà cậu, cô ấy có thể tìm cho cậu một người thầy khác giỏi hơn. Tôi chỉ là vệ sĩ của cậu thôi”.
Trương Minh Vũ không nhịn được xua tay nói: “Vệ sĩ cái gì? Nếu không nhờ mấy bà chị này, chắc cả đời này tôi cũng không được tiếp xúc với bậc cao thủ như anh đâu!”
“Hơn nữa anh giỏi như vậy, cho người khác dạy tôi không yên tâm bằng”.
Anh cũng bắt đầu nói đùa với Long Tam.
Thế nhưng ánh mắt Long Tam lại xẹt qua một tia bất thường.
Một lúc sau, anh ta mới cười đáp: “Nếu cậu chịu để tôi dạy, tôi sẽ giúp cậu”.
“Được! Cứ quyết định như vậy đi!”
Trương Minh Vũ vui vẻ hai mắt phát sáng, không chút do dự nói.
Long Tam cũng gật đầu: “Được”.
Anh phấn khích xoa tay, không thể chờ đợi thêm được nữa: “Thế bây giờ chúng ta bắt đầu luôn…”
“Không được! Tôi phải gọi điện cho nhà họ Lâm trước đã!”
“Anh đừng đi đâu cả, tôi sẽ xong ngay thôi!”
Nói xong, anh lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiều Hân.
Không hề có ý định né tránh cô.
Thấy thế, vẻ khác lạ trong mắt Long Tam lại càng hiện rõ…
Chương 75: Sự thay đổi của Lâm Kiều Hân
Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra hành động nhỏ của Long Tam, chỉ tập trung gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được nối máy.
Anh nói: “Dạo này nhà họ Lâm các cô hãy cẩn thận một chút, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm đấy”.
Lâm Kiều Hân trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói chất chứa cảm xúc phức tạp: “Chị của anh… không chịu tha cho nhà họ Lâm sao?”
Anh sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại.
“Không phải chị tôi, là người khác. Tôi chỉ nhắc các cô một tiếng thôi, chính chị tôi là người bảo tôi nhắc cô”, anh vội vàng giải thích.
“Người khác?”, Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi lại.
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đã qua, anh vẫn không khỏi cảm thấy lòng mình chua xót.
Anh im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi cũng không biết là ai, các cô cứ cẩn thận là được”.
Giọng nói của Lâm Kiều Hân nhỏ đi: “Tôi biết rồi, anh…”
Nói tới đây, cô lại chần chừ do dự, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời.
Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra sự bất thường, vẫn liến thoắng: “Đúng rồi, tôi còn một chuyện nữa phải nói với cô. Tôi nói vậy thôi, tin hay không thì tuỳ cô”.
Lâm Kiều Hân kinh ngạc, hoài nghi hỏi: “Chuyện gì?”
Anh thản nhiên nói: “Cô phải chú ý bên ông nội thêm đi, lần trước người hạ độc là Lâm Tuấn Khải. Anh ta đã thất bại, chắc chắn sẽ còn tìm cơ hội xuống tay lần nữa”.
“Cô đừng hỏi tôi gì cả, tin thì tin không tin thì thôi. Tôi cũng chẳng có chứng cứ gì đâu, nói với cô vậy thôi”.
Dù sao thì anh vẫn không muốn thấy ông cụ Lâm phải chết oan uổng.
Thế nhưng phản ứng của Lâm Kiều Hân lại khiến anh kinh ngạc. Cô dứt khoát đồng ý: “Được, tôi biết rồi”.
Anh thấy vô cùng lạ lẫm với giọng điệu này của cô.
Anh im lặng một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây…”
Anh vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức gấp gáp gọi với theo: “Chờ đã, chuyện là…”
Cô lắp bắp một hồi vẫn không thể nói nên lời.
Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Mãi lâu sau, cô mới ấp úng hỏi: “Anh… còn về không?”
Câu nói này cực kỳ phức tạp, cũng chẳng có sức nặng gì.
Không hiểu tại sao trái tim anh như bị siết chặt lại.
Lâm Kiều Hân… muốn anh về nhà sao?
Hay là… vì áy náy?
Nhưng lòng anh nhanh chóng có được đáp án.
Là bởi cô thấy áy náy.
Dù sao thì cô cũng đâu thể có ý tứ gì khác đối với anh được.
Lâm Kiều Hân cũng đang thấy rối bời, không biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: “Khi nào nhà họ Lâm gặp chuyện, tôi sẽ trở về”.
Đây cũng là lời thật lòng của anh.
Ít nhất là hiện giờ, anh không tìm được lý do gì đáng để mình phải trở lại ngôi nhà đó.
“À…”, Lâm Kiều Hân đáp lại một tiếng vu vơ.
“Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây”, anh nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lạnh lùng thốt lên một câu.
“Ừ…”
Nghe thấy thế, anh liền cúp điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh vẫn đang chìm trong suy nghĩ miên man.
Anh khẽ lắc đầu lấy lại tỉnh táo, ném hết mấy suy nghĩ phức tạp kia ra khỏi đầu.
Nhà họ Lâm chỉ còn là chuyện nhỏ thôi.
Đúng như Liễu Thanh Duyệt đã nói, thời gian của anh không còn nhiều nữa. Quan trọng nhất vẫn phải mau chóng tăng cường thực lực của mình.
Anh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc.
Tiếp đó, anh quay sang nhìn Long Tam cười hỏi: “Hôm nay bắt đầu được chưa? Tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi!”
Long Tam nhìn anh thật lâu, lạnh giọng đáp: “Nghĩ kỹ chưa? Muốn tập với tôi thì phải chịu khổ không ít đâu”.
Trương Minh Vũ nở nụ cười đắc ý: “Thế thì anh không hiểu tôi rồi. Tôi còn chịu khổ nhiều hơn anh ăn cơm đấy”.
Long Tam nhíu mày nói: “Được, khi nào không chịu nổi nữa thì nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nương tay với cậu”.
“Yên tâm…”
Anh đắc ý nói được nửa câu mới kịp phản ứng lại, không nén nổi tò mò hỏi: “Anh định… tập thế nào?”
Long Tam thản nhiên đáp: “Tôi đánh, cậu né”.
Anh hoảng hốt, khoé miệng giật giật: “Anh… anh đánh tôi hả?”
Long Tam gật đầu.
Anh trợn tròn mắt hét ầm lên: “Anh làm thế là muốn chơi chết tôi đấy à? Anh đánh tôi…”
Long Tam nói chen vào: “Yên tâm, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu. Tôi đánh cậu là để tăng khả năng phản xạ cho cậu. Đây là cách nhanh nhất rồi”.
Trương Minh Vũ nửa tin nửa ngờ suy tư một lúc rồi hạ quyết tâm.
“Được, luyện đi!”
Dường như anh phải kiên định lắm mới nói ra được lời này.
Long Tam nhếch miệng nói: “Trước khi luyện chúng ta phải nói rõ ràng. Lỡ như mấy bà chị của cậu, nhất là chị sáu nhà cậu hỏi thì cậu nhất định phải nói là cậu tự nguyện đấy”.
Đồ nhát cáy!
Trương Minh Vũ kiêu ngạo đáp: “Không thành vấn đề!”
Long Tam lại nói tiếp: “Cậu muốn tập với tôi cũng được, nhưng đã tập thì phải tập đủ hai tiếng, không được nghỉ giữa giờ”.
Anh lập tức sợ ngây người.
Hai… tiếng hả?
Không biết tại sao anh cứ luôn có cảm giác như mình đang ký vào giấy cược mạng sống.
Nhưng khi nghĩ tới âm mưu khổng lồ đang chờ đợi mình ở phía trước, anh bèn cắn răng kiên định đáp: “Được thôi!”
Long Tam lạnh lùng nói: “Đã đồng ý thì không được đổi ý, có đổi cũng vô ích”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ lại càng run lẩy bẩy, chợt thấy có dự cảm chẳng lành.
Anh do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đàn ông đã nói thì phải giữ lời!”
“Tốt!”
Long Tam đứng bật dậy: “Bắt đầu từ bây giờ luôn đi. Chúng ta đi đâu tập đây?”
Đi đâu tập?
Trương Minh Vũ hoài nghi hỏi: “Ở phòng khách… không được à?”
Long Tam lắc đầu đáp: “Đập vỡ đồ đạc thì không ổn đâu”.
Đập…
Anh khiếp sợ tròn mắt hỏi: “Anh… sẽ không đánh chết tôi đấy chứ?”
“Đi theo tôi”.
Long Tam chỉ lạnh lùng ném lại một câu rồi quay người đi thẳng ra cửa.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Anh im lặng một lúc rồi đành phải cắn răng đi theo.
Sau khi đi ra ngoài, anh thấy Long Tam đã đứng chờ sẵn ở ngoài sân.
Sắc trời dần chuyển tối, đèn đuốc xung quanh đều được bật lên soi sáng cả khoảng sân rộng, không hề ảnh hưởng tới tầm mắt.
Trương Minh Vũ nhìn thấy cơ thể cường tráng của Long Tam, đột nhiên có một nỗi sợ không tên ập tới.
Ừng ực!
Anh lại nuốt nước bọt thêm lần nữa rồi mới chậm chạp cất bước đi tới trước mặt đối phương.
“Thế… chúng ta bắt đầu thế nào?”, anh lí nhí hỏi.
Đến khi thật sự bắt đầu, anh mới ý thức được chuyện này khủng khiếp tới mức nào.
Dù sao anh cũng đã được chứng kiến thực lực siêu mạnh của Long Tam.
Long Tam thản nhiên lên tiếng: “Rất đơn giản, tôi sẽ đánh cậu, chỉ đánh một chút thôi, đến khi nào cậu có thể né được tôi, chúng ta sẽ thực hiện bước tiếp theo”.
Đánh một chút?
Chỉ đánh một chút thôi?
Trương Minh Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn anh ta.
Anh cứ nghĩ mình sẽ phải tập luyện bài gì khó khăn lắm, nào ngờ lại đơn giản như vậy.
Chỉ có điều… tập luyện như vậy thực sự có thể nâng cao thực lực được sao?
Nhưng anh không hề hay biết, mọi phản ứng của anh đều đã bị Long Tam quan sát được…
Chương 76: Cô bé?
“Tới đây đi, mau hoàn thành việc luyện tập này nào”.
Trương Minh Vũ vội vàng vẫy tay, lòng thầm chờ mong.
Chỉ khi nhanh chóng hoàn thành huấn luyện cường độ cao, anh mới có thể trưởng thành nhanh hơn!
“Được”.
Long Tam đáp lại một tiếng, đứng cách anh chừng một mét: “Nếu cậu có thể né khỏi đòn tấn công của tôi ở khoảng cách này, chúng ta sẽ đến với bước tiếp theo. Không được ngừng lại, không được nghỉ giữa giờ”.
“Biết rồi, tới đi”, anh không thèm để tâm tới lời nhắc nhở của anh ta.
Long Tam nhếch miệng cười, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Thế tôi bắt đầu đây”.
Trương Minh Vũ đã bày sẵn tư thế chạy trốn, nhìn chằm chằm không rời mắt vào nắm đấm của Long Tam, cất giọng thúc giục: “Mau tới đây nào”.
Ngay sau đó, Long Tam tức thì ra tay.
Giây phút Long Tam tung nắm đấm ra, anh đã nhanh chóng lao sang bên cạnh né tránh.
Khoé môi anh nở một nụ cười đắc ý.
Có thế này mà cũng đòi làm khó được anh chắc?
Lúc này, anh đã yên vị đứng trên mặt đất.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ từ lồng ngực truyền tới.
Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ, cơ thể mất khống chế bay ngược ra sau!
Cơn đau mãnh liệt ập tới!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu!
Rầm!
Cơ thể anh nặng nề rơi bịch xuống đất cùng với tiếng động trầm thấp.
Khụ khụ!
Anh ho khan hai tiếng, chật vật dựng người đứng dậy.
Lần này suýt thì anh đã tan thành từng mảnh!
Đến khi anh ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy khiếp sợ!
Trương Minh Vũ nghiêm mặt lại, bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra khoá huấn luyện đầu tiên khó khăn tới mức nào.
“Làm lại!”
…
Rầm!
“Làm lại!”
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trương Minh Vũ cũng không đếm được mình đã bị đánh bay bao nhiêu lần.
Quá đau…
Đau không chịu nổi!
Những lần chịu đau này không hề vô nghĩa.
Trương Minh Vũ đang không ngừng tìm tòi mối quan hệ giữa quy luật và đủ các loại phản ứng với từng vị trí chịu đòn.
Mãi về sau, anh mới tìm ra được chút mạnh mối, thế nhưng thể lực đã cạn kiệt.
“Tiếp… tiếp tục đi”, anh yếu ớt nói.
Long Tam lắc đầu từ chối: “Hết giờ rồi, cậu cũng không đủ sức để tập tiếp đâu. Mai lại tiếp tục”.
Trương Minh Vũ ngồi bệt dưới đất, không ngừng thở dốc.
Anh không biết bản thân đang cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Long Tam đi rồi.
Anh lê cơ thể rệu rã đi vào trong biệt thự, gắng sức tắm nước nóng.
Đến khi nhìn vào gương, anh mới phát hiện toàn thân mình tím bầm…
Một lúc sau, anh mới về đến phòng ngủ.
Vừa chui vào chăn, anh đã nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh mơ màng mở mắt ra.
Nhìn ra ngoài cửa, sắc trời đã sáng tỏ.
Anh mơ hồ muốn ngồi dậy, nào ngờ vừa mới cử động đã đau nhức khắp mình mẩy.
Hự!
Anh hít một hơi khí lạnh, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Đến khi ngẩng đầu lên lại giật mình phát hiện có người đang ngồi trước giường mình.
“Ôi mẹ ơi!”
Trương Minh Vũ kinh hoàng hét ầm lên, cả người bật dậy khỏi giường!
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai: “Không dám nhận đâu”.
Sau khi nghe rõ người nói là ai, anh bất đắc dĩ giật giật khoé miệng. Cơn đau trên người lại ập đến lần nữa.
Long Tam lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất tìm tới rồi, có liên quan đến nhà họ Lâm”.
Anh dừng lại động tác vặn người, hoài nghi hỏi: “Đến từ lúc nào?”
“Một tiếng trước”.
Trương Minh Vũ: …
“Bảo anh ta vào đi”.
Cửa vừa mở ra, Lý Tuấn Nhất liền tươi cười bước vào, cúi gập người xuống.
Anh dựa lưng vào tường, gian nan hỏi: “Nhà họ Lâm làm sao?”
Hắn cung kính đáp: “Thưa cậu Trương, Lâm Tuấn Khải đã tới tìm tôi”.
“Nói đi”.
Anh lạnh lùng ra lệnh.
Hắn vội vàng báo cáo: “Lâm Tuấn Khải tới tìm tôi để vay tiền, còn bảo tôi hẹn vợ cậu ra gặp mặt”.
“Vay tiền?”
Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Vay tiền anh làm gì?”
Lý Tuấn Nhất khoe khoang: “Tôi đã dò hỏi được, Lâm Tuấn Khải tìm được người bán thuốc độc rồi!”
“Anh ta muốn tôi hẹn vợ cậu ra ngoài, lấy cớ tới thăm ông cụ Lâm để đổ tội hạ độc cho vợ cậu lần nữa”.
Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.
Lâm Tuấn Khải đúng là chết cũng không chừa!
Anh chìm vào suy tư.
Dù thế nào thì lần này anh cũng phải lột mặt nạ của anh ta ra.
Hai mắt anh chợt loé lên, lập tức thì thầm vào tai Lý Tuấn Nhất.
Sau đó, anh ta nhìn anh, hai mắt sáng rực nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đi làm ngay đây!”
Dứt lời, anh ta lập tức rời khỏi căn phòng.
Trương Minh Vũ chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lần này Lâm Tuấn Khải chạy đâu cho thoát!
Đột nhiên chuông điện thoại của anh reo lên.
Một số lạ gọi tới.
Trương Minh Vũ nhíu mày nghe máy. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ: “Chào anh Trương, xin hỏi anh có rảnh không? Có một cô bé tìm tới khách sạn của chúng ta, nói rõ muốn gặp anh…”
Nghe thấy vậy, anh sững sờ.
Một cô bé?
Chương 77: Cô nàng khó chơi
“Cô bé nào? Tôi có quen cô bé nào đâu”, Trương Minh Vũ nhíu mày nói.
Thư ký Ngô vội giải thích: “Là một cô bé khoảng mười bảy mười tám tuổi, trang điểm đậm, ăn mặc… cũng rất đơn giản”.
Đơn giản…
Anh chợt nhớ tới coo em gặp ở khách sạn ngày hôm qua.
Chẳng lẽ là cô ta?
Anh khẽ cau mày nói: “Tôi đang bận chút việc, cứ nói là không tìm thấy tôi đâu, cứ ứng phó qua loa là được”.
Chuyện nhà họ Lâm đang gấp quá, anh không có đầu óc nghĩ tới chuyện này.
Thư ký Ngô bất lực nói: “Không có tác dụng gì đâu anh Trương. Hình như cô bé này rất có thế lực, gọi người tới chặn cổng khách sạn của chúng ta rồi”.
“Nếu anh không tới, khách hàng cũng không vào trong được”.
Chặn cổng?
Triệu Hưng Thuần đến báo thù sao?
Trương Minh Vũ cảm thấy thật phiền phức.
Anh trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành đồng ý: “Tôi biết rồi, tí nữa tôi sẽ qua đó”.
Thư ký Ngô thở phào nhẹ nhõm.
Anh đặt điện thoại xuống, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Anh nghĩ chắc Lâm Tuấn Khải chưa hành động ngay đâu, tới khách sạn một chuyến rồi vẫn kịp về.
Dù sao thu nhập của một ngày… cũng không ít ỏi gì.
“Chúng ta tới khách sạn một chuyến”, anh buồn bực nói.
Long Tam gật đầu đáp lại.
Anh run rẩy đi ra ngoài biệt thự, xe lăn bánh về phía khách sạn.
Mười phút sau, xe dừng lại.
Trương Minh Vũ chật vật đi vào.
Đau quá đi mất!
Long Tam không đi theo mà lái xe đỗ lại ở bên đường.
Anh không còn do dự, cố nén đau lê bước vào trong khách sạn.
Sau khi đi vào, anh nhìn quanh một vòng.
Bấy giờ mới thấy có mấy nhân viên phục vụ đứng xếp thành một hàng. Thư ký Ngô cũng đứng đó, vẻ mặt khổ sở.
Cô bé hôm qua đang ngồi trên ghế ở chính giữa.
Toàn thân ngả ra sau, bắt chéo chân nhấc lên thật cao.
Cô ta mặc áo hai dây màu xanh phối với chiếc quần đùi màu trắng ngắn cũn cỡn.
Da thịt trắng nõn lộ ra rất nhiều, gương mặt trang điểm đậm y hệt hôm qua.
Nhưng hôm qua anh chưa nhìn thấy rõ, hôm nay mới phát hiện cô bé này xinh đẹp hơn tưởng tượng nhiều.
Nhất là đôi mắt to tròn kia, trông vô cùng lanh lợi.
Tiếc là bị lớp trang điểm đậm kia phá hỏng…
Ngoài cô bé này ra, anh không nhìn thấy bất kỳ người lạ nào khác.
“Cô tìm tôi hả?”, Trương Minh Vũ cau mày hỏi, lòng thầm nghi hoặc.
Anh cứ tưởng là Triệu Hưng Thuần mò tới trả thù, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy…
Cô ta tới tìm anh làm gì?
Hàn Thất Thất khẽ ngẩng đầu ra lệnh: “Lại đây ngồi”.
Thái độ kiêu căng như đang quát tháo người hầu.
Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày.
Anh im lặng một lúc mới chậm chạp đi tới.
Thấy thế, Hàn Thất Thất tỏ vẻ khó chịu, nhếch môi nở nụ cười khinh miệt.
Anh ngồi xuống ghế đối diện cô ta.
Hự!
Cơn đau nhói tim lại ập tới khiến anh phải hít một hơi khí lạnh.
Hàn Thất Thất chế giễu nói: “Hôm qua cứng miệng lắm cơ mà, hoá ra cũng chỉ là loại tốt mã dẻ cùi, bị đánh rồi hả?”
Trương Minh Vũ sững sờ hỏi: “Cô đang nói cái gì đấy?”
Cô ta cười nhạo anh: “Diễn cũng đạt đấy, nhưng mà màu mè quá”.
“Không phải hôm qua bị người ta đánh… nên anh mới đau đớn thế à?”
Dứt lời, cô ta còn nở nụ cười đắc ý, tự cho là mình đã đoán ra hết thảy.
Bị ai đánh? Triệu Hưng Thuần sao?
Ánh mắt anh hiện vẻ bất đắc dĩ, cũng không thèm lên tiếng giải thích.
“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?”, anh mất kiên nhẫn hỏi.
Thấy anh không phản bác, Hàn Thất Thất lại tưởng anh đang ngầm thừa nhận, sự khinh thường trên mặt cô ta càng thêm nồng đậm.
“Không có gì, chỉ là hơi buồn chán, muốn tìm anh chơi đùa chút”, cô ta nghịch ngón tay, thản nhiên đáp.
Tìm anh… chơi đùa?
Trương Minh Vũ bật cười, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta… thân lắm sao?”
Cô ta lại bình thản nói: “Bố tôi không cho tôi ra ngoài chơi. Tôi không thích nghe lời ông ấy, nhất định phải ra ngoài chơi mới được”.
“Đám người Triệu Hưng Thuần sợ bố tôi, không dám gọi tôi tới. Tôi cũng không muốn liên luỵ tới họ”.
“Tôi không quen nhiều bạn bè cùng trang lứa, chỉ còn lại mình anh thôi”.
Giọng điệu oán trách như đang mách tội.
Trương Minh Vũ kinh ngạc tột độ.
Độ tuổi của cô ta là thời kỳ phản nghịch, cô ta làm vậy cũng có thể hiểu được, rõ ràng là bị chiều hư người.
Nhưng mà… không muốn liên luỵ họ?
Anh buồn bực nói: “Thế nên mới tới hại tôi đúng không?”
Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười: “Lúc đầu tôi cũng không đành lòng đâu. Nhưng vừa nãy thấy anh đóng kịch làm màu như thế, tôi lại thấy dễ chịu hơn nhiều”.
“Loại người như anh bị người ta dạy dỗ cũng đáng đời”.
Khoé miệng Trương Minh Vũ vô thức co quắp.
Lý do này…
Tạch!
Tiếng động thanh thuý vang lên.
Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên trông thấy Hàn Thất Thất rút ra một cây thuốc lá dành cho nữ giới.
Bé bằng từng này… đã biết hút thuốc rồi sao?
Anh lập tức thấy ghét bỏ, lòng kiên nhẫn bay sạch.
“Được rồi, cô đi đi. Tôi không rảnh chơi với cô, đừng chặn đường làm ăn của tôi”.
Anh trợn trừng mắt, gian nan đứng dậy.
“Tôi cho anh đi chưa?”, Hàn Thất Thất nhả khói thuốc, châm chọc hỏi.
Có thể nhìn ra được cô ta vốn không hề biết hút thuốc.
Trương Minh Vũ dừng bước, tức quá hoá cười nói: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao, cô làm gì được tôi?”
Hàn Thất Thất giơ hai tay ra, lạnh nhạt nói: “Anh không đi được đâu. Anh đi đâu tôi sẽ đi theo đó”.
“Nếu anh không nghe lời, khách sạn này sẽ bị đập nát, hết đường làm ăn luôn”.
Trương Minh Vũ ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô đang đe doạ tôi đấy à?”
Cô ta tỏ vẻ hứng thú cười đáp: “Tôi biết người hôm qua rất lợi hại, nhưng mà hôm nay tôi dẫn người tới, lợi hại đến đâu cũng vô dụng”.
“Anh không còn lựa chọn nào khác”.
Anh nhếch miệng cười lạnh hỏi: “Dẫn người tới… thì giỏi lắm sao?”
Chương 78: Sao anh dám chạm vào tôi hả?
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý nói: “Nhiều người đương nhiên là giỏi rồi. Anh có cách gì đối phó được à?”
Trương Minh Vũ chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Long Tam.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy. Anh cười nói: “Chuyện là… đám người ở bên ngoài phiền quá, gọi người tới xử lý họ đi”.
Mặc dù bọn họ người đông thế mạnh nhưng bảo Long Tam tìm cách giải quyết cũng không khó lắm.
“Được”.
Long Tam đáp lại một tiếng chắc nịch.
Anh yên tâm hơn hẳn, dứt khoát cúp máy.
Vẻ ghét bỏ trong mắt Hàn Thất Thất lại càng hiện lên rõ ràng: “Anh diễn kịch giỏi thế này, không đi làm diễn viên thì quá phí”.
“Sao anh lại biết nói phét như vậy cơ chứ? Phét tới nỗi làm tôi thật khó chịu”.
Trương Minh Vũ tức giận lườm cô ta, không thèm để ý.
Anh lạnh lùng cất bước đi về phía thang máy.
Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một cánh tay xen vào giữa ngăn cản.
Anh ngẩng đầu lên, trông thấy Hàn Thất Thất đang ngạo nghễ đi vào.
Anh ngó lơ cô ta, đi thẳng tới phòng họp trên tầng cao nhất. Sau khi anh ngồi xuống, cô ta cũng tự tiện ngồi bắt chéo chân ở bên cạnh.
Trương Minh Vũ nhíu mày nói: “Cô đi theo tôi làm quái gì hả?”
Hàn Thất Thất nở nụ cười đắc ý: “Một là làm phiền anh khiến tôi thấy vui vẻ. Hai là bắt nạt loại người như anh cũng rất vui”.
“Ba là… tôi còn muốn để bố tôi biết tôi đang chơi với anh”.
“Đến lúc đó bố tôi cũng tới dạy cho anh một bài học thì tôi lại càng vui hơn”.
Trương Minh Vũ giật nảy mình kinh hãi.
Anh có thể nghe ra được, chắc hẳn bố cô ta là một người rất có máu mặt.
Anh lười để ý tới cô ta, mở tài liệu ra xem.
Rầm!
Anh chưa kịp đọc được chữ nào thì tài liệu đã bị một bàn tay nhỏ đập xuống
Anh bực bội hỏi: “Con nhóc nhà cô thích chơi đến cùng đúng không?”
Anh cứ tưởng đợi cô ta chán rồi sẽ tự giác bỏ đi, nào ngờ lại khó chơi tới vậy!
Hàn Thất Thất quát ầm lên: “Anh gọi ai là con nhóc? Anh mới bé đấy!”
Nói rồi cô ta còn kiêu ngạo ưỡn ngực ra.
Trương Minh Vũ co quắp khoé miệng.
Tuy tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Anh không nhịn được liếc mắt đánh giá.
Không thể không thừa nhận, tuy Hàn Thất Thất còn nhỏ tuổi nhưng dậy thì rất thành công, dáng người có đường cong rõ nét
Cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh thật sự là…”
Nói tới đây, hai mắt cô ta chợt sáng rực lên. Cô ta tức thì quay người đặt mông ngồi trên bàn họp.
Cặp đùi xinh đẹp cũng hiện rõ mồn một trước mắt anh.
Trương Minh Vũ giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng lưng lên.
Hàn Thất Thất đùa giỡn hỏi: “Dám sờ không?”
Anh sững sờ, khó tin nhìn cô ta.
Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô bị điên à?”
Ánh mắt cô ta hiện vẻ thảng thốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên không phải đàn ông thật sự, trông thế mà lại có vấn đề về xu hướng tính dục. Thảo nào lại có một người đàn ông cao lớn đi theo bên cạnh…”
Anh nhíu chặt chân mày, lửa giận sôi sục dưới đáy lòng: “Một hai lần tôi có thể coi như cô ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng nhiều quá thì cô trở thành phiền phức rồi đấy”.
Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, vẻ mặt giễu cợt nói: “Phiền phức thì sao? Anh mà không thấy phiền tôi đã chẳng làm!”
“Dù sao tôi đang thấy chán, bắt nạt anh làm tôi thấy vui!”
“Anh là đàn ông thì nghĩ cách đuổi tôi ra ngoài đi!”
“Nếu anh có thể khiến tôi đi ra, tôi có thể cân nhắc không quấy rối anh nữa. Nhưng mà… hình như anh đâu có năng lực làm điều này?”
Nói xong, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta càng thêm xán lạn.
Chân cũng bắt đầu đung đưa qua lại.
Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo: “Tự cô đòi đấy nhé”.
Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: “Đúng rồi, tôi đòi vậy đấy”.
“Nhưng mà… anh có dám không?”
Vẻ mặt cô ta tràn đầy khiêu khích!
Cô ta cho rằng anh không dám! Dù sao ở ngoài cũng có rất nhiều người đang chờ cô ta!
Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh: “Vậy thì xem ra tôi phải chứng minh cho cô thấy tôi có phải đàn ông hay không rồi!”
Nghe thấy thế, Hàn Thất Thất sợ ngây người.
Hả?
Cô ta chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy anh đứng bật dậy!
Chân của Hàn Thất vốn đã để sẵn trước mặt, thế lại tạo thuận lợi cho Trương Minh Vũ.
Anh luồn một tay qua khoeo chân cô ta, tay còn lại đỡ cổ cô ta!
Anh chỉ hơi dùng sức đã có thể bế thốc cô ta lên!
Hàn Thất Thất kinh ngạc không nói nên lời, hai mắt trợn tròn, đầu óc trì trệ!
Cô ta không thể nào ngờ được anh lại dám chạm vào người mình!
Đợi đến khi cô ta kịp phản ứng lại, Trương Minh Vũ đã sải bước về phía cổng!
Hàn Thất Thất bừng tỉnh ngộ, hoảng loạn gào thét ầm ĩ: “Thả tôi xuống mau! Anh thả tôi xuống mau! Sao anh dám chạm vào tôi… anh…”
Lớn bằng từng này tuổi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới.
Cô ta cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị người ta khinh nhờn.
Chương 79: Chứng minh bản lĩnh đàn ông
Nhưng mặc cho cô ta giãy giụa thế nào, Trương Minh Vũ cũng không chịu thả ra. Anh rảo bước vào trong thang máy!
Anh thở hắt ra một hơi!
Cơn đau nhức toàn thân khiến anh gần như ngạt thở!
Nhưng để đuổi Hàn Thất Thất đi, anh chỉ còn mỗi cách này!
“Anh thả tôi ra mau! Có tin tôi lập tức cho người phá nát khách sạn của anh ra không?”
Cô ta lại càng ra sức giãy giụa!
Hét đến khàn cả giọng.
Trương Minh Vũ cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Toàn thân lắc lư kịch liệt, mọi nơi trên người đều đau đớn không gì tả nổi!
Anh đang phải chịu sự giày vò ác liệt!
Hàn Thất Thất bắt đầu đập vào người anh.
Đinh!
Tiếng thang máy reo vang.
Anh đi thẳng ra cổng khách sạn.
Cô ta điên cuồng hét lớn: “Đồ lưu manh! Biến thái mau thả tôi ra!”
“Thả tôi ra mau! Tôi chính là cô chủ nhà giàu nổi danh Hoa Châu! Nếu để thuộc hạ của tôi nhìn thấy, anh sẽ không thoát được đâu!”
“Anh có tin tôi bảo bố tôi sai người huỷ hoại cái khách sạn cũ nát của anh không hả?”
“Mau thả tôi ra! Tôi báo công an đấy! Tôi phải tố cáo anh cưỡng…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu đã thấy Trương Minh Vũ dừng bước chân.
Cô ta lập tức sững sờ.
Sau đó gương mặt hiện lên vẻ tức giận.
Cô ta đang định nổi giận với anh nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ run người!
Hàn Thất Thất ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trong sảnh lớn khách sạn… đông… nghịt… người!
Cô ta lại nhìn sang tư thế của mình và Trương Minh Vũ…
Cô ta chết lặng người!
Anh cũng giật mình choáng váng. Đến cả anh cũng không ngờ chỉ một lát sau đã có nhiều khách tới đây như vậy.
Quan trọng là tất cả mọi người đều bị tiếng la hét của Hàn Thất Thất gây chú ý!
Anh cứng đờ toàn thân nhìn chằm chằm cô ta. Sảnh lớn chật kín người lại lặng ngắt như tờ!
Thậm chí còn có mấy người nhanh tay lôi điện thoại ra chụp lại hai người họ!
“Á!”
Ngay sau đó, tiếng hét của Hàn Thất Thất vang vọng khắp căn phòng!
Giống như con mèo bị giẫm phải đuôi!
Trương Minh Vũ bị doạ sợ tức tốc thả tay ra.
Hàn Thất Thất đứng xuống đất rồi hoảng hốt sửa sang lại quần áo trên người.
“Trời ạ, chẳng phải đây chính là… cô chủ nhà họ Hàn sao?”
“Đúng rồi! Chính là cô ấy! Bọn họ đang làm gì vậy? Có biến à? Hoa Châu xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Cậu ta là ai thế? Sao dám cả gan… ép buộc cô chủ Hàn? Chán sống rồi sao…”
…
Sau khi lấy lại tinh thần, đám người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Hàn Thất Thất giận dữ ngẩng phắt đầu dậy, sắc mặt sa sầm xuống!
Mất mặt… chết đi được!
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không cần mắt nữa rồi hả?”, cô ta tức tối quát lớn!
Mọi người vội vàng nhìn ra chỗ khác.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai bàn tay nõn nà, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ
Anh bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tại cô đòi vậy mà, liên quan gì đến tôi…”
Cô ta nghiến răng gào lên: “Anh dám làm tôi mất mặt, tôi phải khiến anh mất việc!”
“Người đâu! Đập nát khách sạn của anh ta cho tôi!”
Cô ta gần như gằn giọng rít lên.
Trương Minh Vũ lo lắng nhíu mày.
Làm thật à?
Anh ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên ngoài vắng vẻ không một bóng người.
Anh cũng không biết rốt cuộc Long Tam đã làm xong việc anh giao chưa.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía anh.
“Cái gì? Không phải cô chủ Hàn tự nguyện hả? Thằng ranh này chết chắc rồi!”
“Chậc chậc, câu ta dám vuốt râu hùm, điên thật rồi”.
“Đáng đời! Ai bảo không tự nhìn lại mình xem là loại người gì mà dám động tới cô chủ Hàn!”
…
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên ầm ĩ.
Tất cả đều khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ.
Đôi mắt Hàn Thất Thất trở nên rét lạnh, lửa giận chực trào!
Toàn bộ sảnh lớn như bị đóng băng!
Dần dà, mười giây đã trôi qua…
Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Ba mươi giây trôi qua…
Ngoài cổng vẫn vắng lặng như cũ.
Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Vẻ mặt giận dữ của Hàn Thất Thất dần biến mất, ngạc nhiên quay lại nhìn ngó.
Một lúc lâu sau, cổng khách sạn vẫn không một bóng người…
Đi đâu hết rồi?
Cô ta hoá đá tại chỗ, vẻ mặt khó tin.
Đám người hóng hớt cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện quái gì vậy?
“Có ai không? Người đâu?” Hàn Thất Thất lại tức giận gào ầm lên.
Hồi lâu sau, chẳng có ai đáp lại cô ta nửa lời…
Trong sảnh lớn cũng bị bầu không khí xấu hổ bao trùm.
Cô ta đứng chết trân ở đó.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Cô còn không mau đập là tôi lại tiễn cô ra ngoài tiếp đấy”.
Hàn Thất Thất giận tới mức mặt đỏ tía tai!
Bao nhiêu người đang nhìn…
Cô ta cắn chặt răng, không nói một lời nào!
Anh bật cười mỉa mai: “Cô không nói gì thì tôi tiễn cô đi nhé”.
Dứt lời, anh cất bước tiến lên phía trước.
“Anh đừng qua đây! Anh…”
Hàn Thất Thất kinh hãi lùi lại về sau, hoảng loạn kêu gào.
Anh dừng bước nói: “Không cần tôi tiễn thì cô tự đi đi”.
Nói rồi anh nở nụ cười châm chọc nhìn cô ta.
“Anh…”
Lửa giận trong lòng cô ta đang cháy ngùn ngụt, thế nhưng cô ta lại không nói nên lời.
Hôm nay cô ta đã mất hết sạch mặt mũi rồi!
Một lúc sau, cô ta mới hậm hực dậm chân bình bịch: “Anh cứ chờ đó!”
Cô ta giận dữ xông thẳng ra ngoài cổng.
Trương Minh Vũ đắc ý mỉm cười nhìn đám người xung quanh: “Vô cùng xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Hôm nay các bàn ăn đều được thêm một món coi như lời xin lỗi của tôi”.
Tất cả đều sửng sốt.
“Được, cảm ơn ông chủ!”
“Ông chủ khách khí quá, cảm ơn nhiều nha!”
“Ha ha, ông chủ thật hào phóng! Từ sau tôi sẽ chỉ ăn cơm ở khách sạn của cậu!”
….
Sau khi lấy lại tinh thần, mọi người đều hưng phấn xôn xao bàn tán.
Những người có thể tới đây ăn cơm thì tiếc gì một món ăn. Thế nhưng bọn họ rất ấn tượng với cách xử lý của Trương Minh Vũ.
Anh cũng không ở lại lâu, lập tức quay trở lại phòng họp.
Lúc này đây, Hàn Thất Thất đang nổi giận đùng đùng đứng trước cổng khách sạn.
Cô ta nhìn quanh một hồi, chẳng thấy một bóng người.
Hai mắt cô ta xẹt qua một tia dị thường.
Cô ta biết đám tay sai của mình sẽ không dám tự ý bỏ đi.
Vậy thì…
Mãi lâu sau, cô ta mới nguôi ngoai cơn giận, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười quỷ dị.
“Thú vị đây”.
Dứt lời, cô ta nghênh ngang rời đi.
…
Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng bò ra được khỏi đống tài liệu chất đống.
Tới tận bây giờ anh mới thực sự cảm nhận được nỗi khổ của Tô Mang…
Sau khi giao lại một đống kế hoạch cho thư ký Ngô, anh mới được coi như giải thoát.
Anh chợt cất giọng hỏi: “Đúng rồi thư ký Ngô, tôi không có phòng làm việc riêng à…”
“Làm việc trong phòng họp như thế này chẳng có gì hay ho cả”.
Thư ký Ngô cung kính đáp: “Đương nhiên là có. Đó là căn phòng cũ chủ tịch Trần, chỉ là vẫn cứ để không như vậy”.
“Lát nữa tôi sẽ gọi người tới đó dọn dẹp sạch sẽ”.
Trương Minh Vũ gật đầu, ánh mắt chợt trở nên hưng phấn.
Phòng làm việc đầu tiên trong đời… sẽ như thế nào đây?
Anh mới nghĩ tới đây, chuông điện thoại đã reo inh ỏi.
Người gọi tới là Long Tam. Anh vội vàng nghe máy.
“Có chuyện gì?”
Trương Minh Vũ hỏi.
Long Tam trầm giọng đáp: “Lý Tuấn Nhất báo tin tới”.
Trương Minh Vũ lập tức cau mày.
Nhanh vậy sao?
Chương 80: Lại tụ họp ở nhà họ Lâm!
“Được, tôi sẽ tới ngay”.
Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức cúp máy.
Dù thế nào thì lần này anh cũng phải phá vỡ âm mưu của Lâm Tuấn Khải!
Sau khi ra ngoài khách sạn, anh đã thấy Long Tam chờ sẵn ngoài cổng.
Anh ngồi vào ghế sau của chiếc Mercedes.
Chiếc xe lao vun vút về phía nhà họ Lâm.
Long Tam chợt lên tiếng: “Lý Tuấn Nhất đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta, chuyện của Lâm Tuấn Khải cũng kết thúc rồi”.
“Hiện giờ chắc Lâm Tuấn Khải đang gọi hết người nhà họ Lâm về để đổ tội cho cô Lâm”.
Trương Minh Vũ gật đầu, hai mắt loé lên tia sáng.
…
Tại nhà họ Lâm.
Một đoàn xe phóng vào trong sân nhà.
Hôm nay vốn là sinh nhật của một ông lớn có máu mặt ở Hoa Châu. Cả nhà họ Lâm đều đi dự tiệc, ngoại trừ Lâm Kiều Hân.
Chỉ còn mình cô ở lại chăm sóc ông cụ Lâm.
Thế nhưng chưa kịp chờ đến giờ ăn tiệc, bọn họ đã nhận được điện thoại của Lâm Tuấn Khải.
Ông cụ Lâm… xảy ra chuyện rồi!
Đám người nhanh chóng đi theo Lâm Quốc Phong xông vào căn biệt thự của ông cụ Lâm.
Bấy giờ, Lâm Kiều Hân đang giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.
Thì bọn họ đổ ập vào.
Ánh mắt Lâm Tuấn Khải xẹt qua một tia lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên.
Gương mặt cô lạnh như băng, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Cô rất hối hận!
Trương Minh Vũ vừa mới nhắc nhở cô, tại sao cô lại không để tâm?
Lâm Quốc Phong thở hổn hển đứng đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Tuấn Khải giận dữ quát ầm lên: “Lâm Kiều Hân, để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô còn nguỵ biện thế nào!”
Nghe thấy thế, mọi người đều không khỏi sững sờ.
Lâm Quốc Phong vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Tuấn Khải tức tốc giải thích: “Thưa bác cả, Lâm Kiều Hân đang cho ông nội uống thuốc độc!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều kinh hãi trợn tròn mắt.
Cô lạnh giọng nói: “Tôi không làm!”
Lâm Quốc Long lo lắng hỏi: “Cái gì? Bố lại bị trúng độc rồi à? Thế… con mau dẫn mọi người đi xem ông cụ thế nào đi!”
“Vâng!”
Lâm Tuấn Khải đáp lại một tiếng rồi dẫn mọi người chạy vào trong phòng ngủ.
Bọn họ đẩy cửa bước vào.
Ai nấy đều nhìn thấy ông cụ Lâm đang nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch, miệng sùi bọt mép!
Chuyện này…
Tất cả đều trợn mắt há mồm.
Đến cả Lâm Tuấn Khải cũng không khỏi giật nảy mình.
Sao lại còn sùi cả bọt mép?
Thuốc độc này nặng vậy sao?
Ngay sau đó, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Bố ơi! Bố!”
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lao tới bên giường, cuống quýt gào thét.
Thế nhưng họ có gào khản cổ, ông cụ Lâm cũng không có chút phản ứng nào.
Từ ngày ra viện, ông cụ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Thế nhưng trong kết quả kiểm tra bệnh viện gửi về, ông cụ đã không sao nữa rồi, chưa tỉnh lại chỉ là vì sức khoẻ còn quá yếu mà thôi.
Chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, uống thuốc đúng giờ thì chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi.
Lâm Quốc Long quay ngoắt đầu lại chất vấn: “Kiều Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Sau khi đưa ông cụ về nhà, vì vẫn chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện nên Lâm Quốc Phong đã cho dì Vương nghỉ việc.
Lâm Kiều Hân xung phong nhận việc chăm sóc ông cụ Lâm.
Hôm nay người nhà họ Lâm đều đi hết, Lâm Tuấn Khải cũng ra ngoài với bạn. Cả căn biệt thự này chỉ còn lại một mình cô.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy…
Cô vội vàng phân bua: “Cháu cũng không biết. Nhưng chắc chắn không phải cháu hạ độc ông nội!”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Cô đừng giải thích làm gì! Lúc tôi về, chúng ta cùng đi vào thì đã thấy ông nội bị như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ trừ cô ra, trong căn biệt thự này vẫn còn người khác?”
“Tôi đã gọi điện thoại cho viện trưởng Đường rồi. Ông ấy sẽ tới ngay!”
“Nếu ông nội thật sự bị trúng độc, nhất định tôi phải báo công an!”
Giọng nói của anh ta tràn đầy tự tin.
Kế hoạch của anh ta cực kỳ chặt chẽ, đương nhiên sẽ không lo lắng gì.
Lý Phượng Cầm đang đứng ở đằng sau đột nhiên đứng ra, tức giận mắng: “Mày đừng có nói láo! Lần trước là Kiều Hân nhà tao mời thần y tới đấy!”
“Nếu người hạ độc thật sự là con bé thì tại sao con bé còn phải đi tìm thần y?”
Lâm Quốc Phong cũng thầm gật gù. Quả thật là như vậy.
Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Sao thím không nghĩ thử xem, nếu lần trước thần y không tới, chúng ta đã tin chắc nó là người hạ độc rồi!”
“Lần trước có đủ cả nhân chứng vật chứng. Nó mời thần y đến chỉ là để trốn tội thôi!”
“Hơn nữa người mời thần y tới là ai? Là Trương Minh Vũ!”
“Lâm Kiều Hân bảo Trương Minh Vũ đi tìm thần y chỉ vì muốn che mắt chúng ta thôi! Nếu nó thật sự muốn tìm thần y thì sẽ bảo Trương Minh Vũ chắc?”
Cả căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Anh ta nói… có lý!
“Mày… mày nói láo! Mày…”
Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào Lâm Tuấn Khải, thế nhưng lắp bắp một hồi vẫn không nói nên lời.
Đúng là bà ta không cách nào phản bác lại được!
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đều sa sầm mặt!
Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng, khoanh tay đứng đó lặng lẽ chờ đợi.
Còn Lâm Kiều Hân thì tức giận nghiến răng nhưng lại không nói được gì.
Bọn họ đều không biết cô đã làm những gì!
Cô chợt nghĩ tới lời nhắc nhở của Trương Minh Vũ. Tại sao cô lại không chịu nghe lời anh cơ chứ?
Cô đang vô cùng hối hận, nhưng tất cả đều đã quá muộn!
Quan trọng nhất là cô không biết Lâm Tuấn Khải hạ độc từ lúc nào!
Sắc mặt Lâm Quốc Phong tối sầm, lạnh giọng nói: “Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó tránh. Không ngờ lại là mày, Lâm Kiều Hân!”
Cô vội vàng lên tiếng: “Không phải cháu! Sao cháu có thể hạ độc ông nội được?”
Lâm Tuấn Khải lạnh lùng quát: “Thế cô nói thử xem, ngoài cô ra thì còn ai khác từng tới biệt thự này nữa?”
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân nghẹn họng.
Đúng là ngoài cô ra không còn ai từng tới biệt thự.
Mặc dù Lý Tuấn Nhất có tới, nhưng anh ta chưa từng đi vào phòng ông cụ Lâm!
Cô bỗng cảm thấy tim mình đau nhói.
Lâm Quốc Long cũng nổi giận gầm lên: “Lâm Kiều Hân, ông cụ chưa từng đối xử tệ bạc với mày… Tại sao mày lại có thể làm ra loại chuyện vô nhân tính như vậy!”
“Nếu lần này là mày hạ độc thì lần trước có phải cũng là mày làm không?”
Nói rồi ông ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Lâm Kiều Hân cắn răng, đờ đẫn lùi về sau hai bước.
Hết đường chối cãi.
Cô hít một hơi thật sâu, lòng dần chìm vào nỗi tuyệt vọng.
Có trách cũng chỉ trách cô không chịu nghe lời Trương Minh Vũ, đề phòng từ trước!
Cô nhìn sang ông cụ Lâm, ánh mắt tràn đầy đau khổ.
Lần này cô khó mà thoát khỏi tội danh này, ông nội lại đang nguy cấp.
Thấy cảnh tượng này, Lâm Tuấn Khải đắc ý cười lạnh.
Cô không phản bác được, anh ta lại càng có cơ hội thừa thắng xông lên!
“Hừ, không nói được gì nữa hả? Tôi khuyên cô mau chóng thành thật nhận tội đi!”
“Nếu không nửa đời sau của cô sẽ phải sống trong cảnh tù đày đấy!”
Anh ta lạnh giọng quát, bộ dạng đạo mạo chính nghĩa.
Lâm Kiều Hân bước đi loạng choạng, ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng tột độ.
Lý Phượng Cầm cũng chết lặng, khoé miệng run rẩy.
Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long lườm cô bằng ánh mắt sắc lẹm.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên: “Tại sao lại bắt người ta thừa nhận chuyện người ta không làm?”
Bình luận facebook