Nhìn hai người trở về, một người sắc mặt ửng hồng, một người thần sắc tự nhiên, Đội trưởng Đường nhấp một ngụm cà phê, không nói nhiều.
Phòng IT bên kia đã điều tra tư liệu liên lạc của nạn nhân Tiểu Hiền trong hai tuần gần đây. Nhác thấy mọi người đã mệt mỏi, Đội trưởng Đường chia nhóm thành hai tổ, một tổ ở lại tăng ca, một tổ về nghỉ, sáng sớm mai thay ca.
Đàm Mạt dĩ nhiên về theo Lạc Hàm.
Xe ngừng trước cổng đại viện, mặt cô vẫn còn đỏ lựng, tất cả là do vừa rồi khi ôm Lạc Hàm, anh đã nói với cô ‘Em có thể lưu manh với anh thêm chút nữa.’
Đàm Mạt xấu hổ đến đỏ cả mặt, chẳng qua cô chỉ cọ cọ vào ngực của anh thôi mà...
"Có phải em có chuyện muốn nói với anh không?"
Ánh đèn đường chiếu lên sườn mặt của anh, mang theo chút mê hoặc. Không thể không thừa nhận anh chính là cực phẩm trong cực phẩm.
Đàm Mạt chỉ muốn hỏi, bọn họ … bây giờ xem như… đã xác định quan hệ rồi sao? Sao cô luôn cảm giác như một giấc mơ, quá mơ hộ … Hơn nữa, cô đã đồng ý gì đâu chứ?
"À … à … Hiện giờ anh... và em... có phải là … bên nhau rồi không?” Lời như thế cũng nói ra được, Đàm Mạt nghiêng mặt qua một bên, vờ như đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, ra vẻ bình tĩnh.
Vẻ mặt Lạc Hàm không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng chỉ vì câu nói này của Đàm Mạt mà cảm thấy ấm áp, anh lơ đãng đáp lời: "Cả thế giới đều biết em là của anh."
Đàm Mạt khó hiểu, đây là chuyện khi nào, "Sao em lại không biết?"
"Vừa rồi không phải anh đã cho em biết rồi sao?" Anh bỗng kề sát lại, cả người Đàm Mạt gần như bị anh ôm trọn. Không biết anh cởi dây an toàn từ khi nào, kéo cô về phía mình, bầu không khí trong không gian chật chội bỗng tăng cao.
Chung quanh chợt im ắng hẳn, lá ánh trăng cũng có thể là ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn lãng của Lạc Hàm, tim Đàm Mạt đập cuồng loạn, mắt cô nhìn ngũ quan phóng lớn trước mắt, mùi hương thuần khiết, man mát quen thuộc tràn ngập khoang mũi. Không chờ cô nhắm mắt, cánh môi hơi lạnh của Lạc Hàm đã chiếm hữu môi cô.
Một khắc đó trái tim tựa như ngừng đập...
Cô khẽ run, bàn tay vô thức nắm lấy áo anh. Đôi môi mỏng ấy, ban đầu, chỉ là nhẹ phác họa làn môi cô. Vậy mà, bây giờ hơi thở thanh nhã đặc biệt thuộc về riêng Lạc Hàm như là một liều thuốc độc trí mạng, quấn lấy cô.
Nụ hôn tăng thêm lực, đang từ chạm nhẹ biến thành hôn sâu, rồi bỗng nhiên tiến quân thần tốc khiến Đàm Mạt tựa như quên hít thở. Hàng mi cong, hai mắt rũ xuống, gương mặt như điêu khắc. Đàm Mạt ôm chặt eo anh.
Vì sự chủ động này của Đàm Mạt, anh thoáng cứng người, nhưng chỉ một lát sau, anh xâm nhập sâu hơn, hương vị trong lành mát mẻ trên người anh dần dung hợp với hương thơm nhẹ trên người cô, … mãi cho đến khi thấy cô khẽ thở dốc, Lạc Hàm mới buông cô ra.
Mặt Đàm Mạt đỏ bừng, ánh mắt mông lung nhìn Lạc Hàm.
Chưa đợi cô lên tiếng, Lạc Hàm tràn đầy tự tin, thì thầm: “Hương vị giống hệt như anh tưởng tượng... Ừ... Rất tuyệt!"
Ừ gì mà ừ chứ!
Đàm Mạt húng hắng ho một tiếng, "Có phải anh từng hôn rất nhiều người rồi không?"
Cô thấy hình như kỹ thuật của anh … có vẻ rất thành thạo...
Lạc Hàm chế trụ gáy cô, nhẹ giọng bên tai: "Cho nên … em rất hài lòng về anh phải không?"
Để cô đi chết đi...
Đôi mắt trong vắt như ngọc dường như lộ ý cười, giọng nói anh khàn khàn vang lên: "Không có! Chỉ có một mình em. Bất kể là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, đều chỉ có một mình em thôi."
Đàm Mạt choáng váng, trong khoảng khắc đó thời gian bỗng chốc dừng lại để đôi mắt anh khắc thật sâu vào lòng cô. Anh im lặng nhìn cô, như đang chờ cô trả lời. Một lúc lâu sau, Đàm Mạt mới hoàn hồn: "Biết rồi, em về đây!"
"Mạt Nhi." Lúc anh gọi tên cô, luôn có một cảm giác ấm áp nhè nhẹ chảy vào tim.
"Sao cơ?"
"Anh nói rồi, lần sau, nhớ phải nhắm mắt lại."
Những lời này sao quen tai như thế?
"!"
Cô nhớ lại, khi đó... Anh đã có ý với cô rồi sao?
Người nào đó phát giác có quá nhiều thứ cần phải điều chỉnh lại, trước khi mở cửa xe cô ném lại cho Lạc Hàm một câu.
"Lưu manh!"
Trông dáng vẻ ngượng ngùng xấu hổ của cô, Lạc Hàm vuốt ve cánh môi: "Thật không? Vậy xin cho phép anh chờ mong một chút."
Đàm Mạt không quay đầu lại, chạy thẳng một mạch vào nhà, Lạc Hàm tựa đầu, hơi ngửa ra sau. Quả nhiên, có một số việc, giống như thuốc phiện vậy, sau khi nhiễm phải, không thể từ bỏ.
*
Sáng chủ nhật, Đàm Mạt mang theo đôi mắt gấu trúc xuống lầu, khiến mẹ Đàm ngồi bên cạnh, ngắm con gái mà đau lòng: "Mạt Nhi, vụ án gì khiến con phải hao tâm tốn sức như vậy?"
Đàm Mạt cầm miếng bánh mì, phết mứt loạn xạ lên trên …
Đều tại người đàn ông kia … là nụ hôn đầu đời của cô.
Ủa? Hình như cũng là nụ hôn đầu của anh ấy?
Cũng đều là nụ hôn đầu tiên... Vì sao... Trình độ cô có vẻ kém hơn nhiều như vậy?
Nhìn động tác máy móc của Đàm Mạt, mẹ Đàm suy đoán chắc con gái chịu nhiều áp lực, công việc ở phòng hình sự này nên chăng nghỉ sớm cho rồi, chuyên tâm việc gả cho người đàn ông tốt mới đúng. Ngay lập tức khuôn mặt điển trai của Lạc Hàm xuất hiện trong đầu mẹ Đàm.
Khi bà gặp Lạc Hàm ở trung tâm thương mại, quả nhiên là người có tướng mạo phi phàm, nho nhã lễ độ. Lúc đó thấy hai đứa tay trong tay, hẳn là thành rồi. Mẹ Đàm càng nghĩ càng vui vẻ, dặn dò: "Mạt Nhi, tối nay tan làm, về sớm một chút, hôm nay ba con cũng về đấy. Không phải tối nay Lạc Hàm tới nhà chúng ta ăn cơm sao? Về giúp mẹ chuẩn bị một chút."
"..."
Cô quên mất tiêu, hôm nay anh sẽ tới nhà ăn cơm!
Đây là... Giai đoạn ra mắt ‘phụ huynh’ à? Đàm Mạt nhét bánh mì vào miệng, tỏ vẻ không tiện trả lời.
Mẹ Đàm lại nghĩ Đàm Mạt xấu hổ, vội vàng bảo cô cứ từ từ mà ăn.
Chao ôi... Đàm Mạt không phải thẹn thùng, mà là... sợ...
Nhớ đến thái độ bình thản của Lạc Hàm, nghiêm túc nói với cô: ‘Xin cho phép anh chờ mong một chút’ … Đàm Mạt cảm thấy... Bây giờ cô không muốn gặp lại anh!
Người không muốn gặp nào đó lại xuất hiện ở trước cửa đại viện trong một buổi sáng tinh mơ.
Hôm nay anh đổi một chiếc xe thể thao màu đỏ rất phong cách, ngồi vào ghế phụ lái, Đàm Mạt quyết định đả kích boss đang cong môi cười từ nãy đến giờ: "Chẳng phải anh vẫn luôn là người rất khiêm tốn ư? Sao hôm nay lại rêu rao như vậy?"
"Tâm tình tốt."
Lạc Hàm tự nhiên liếc cô một cái, bỗng nhiên đưa tay về phía cô.
Đàm Mạt giật mình lùi về phía sau: "Anh làm gì thế?"
Cho đến khi bàn tay trắng nõn kia mơn trớn khóe môi cô, giọng nhàn nhạt của Lạc Hàm mới vang lên: "Mứt trái cây."
"..."
Tiếp theo, Lạc boss đặc biệt tự nhiên đem vết mứt quả dính ở khóe miệng cô cho vào miệng, lấy khăn giấy lau tay, bình luận như thật: "Ừ, hơi ngọt."
Đàm Mạt nghiêng đầu sang chỗ khác, cô nhận ra da mặt mình nhất định đã được tu luyện dày thêm mấy phần rồi.
Lạc Hàm và Đàm Mạt cùng nhau đến văn phòng, quan sát vẻ mặt mọi người rầu rĩ. Đội trưởng Đường đưa ảnh chụp hiện trường vụ án mới nhất cho bọn họ: "Tối hôm qua lại xảy ra vụ án giết người tương tự. Nạn nhân là một nữ phục vụ hơn hai mươi tuổi, hung khí vẫn là dao."
Trong hình miệng vết thương dữ tợn, ngón tay nắm chặt ảnh chụp của Đàm Mạt trắng bệch.
"Lần này dùng túi ny lon bọc thi thể lại, ném vào trong bụi cỏ công viên, phía trên phủ không ít tuyết. Là do người đi tập thể dục phát hiện."
Hắn lên cấp rồi.
Đàm Mạt nhìn Lạc Hàm vẫn trầm tĩnh giở tài liệu, cả người anh toát lên khí chất đặc biệt, khiến người xung quanh không thể hòa vào. Vốn định vòng qua anh lấy cốc nước, đã thấy Lạc Hàm rất tự giác đưa cho cô. Cô khẽ thở dài, yên lặng lui về phía sau một chút. Cô vẫn có cảm giác anh và cô không cùng một thế giới...
"Đàm Mạt, cô và Hướng Dương cùng đi hiện trường đi!" Đội trưởng Đường liếc Lạc Hàm, cho dù giáo sư Lạc có ở đây, ông cũng phải giao nhiệm vụ cho Đàm Mạt thực hiện.
Đàm Mạt gật đầu, mặc áo khoác, rồi theo Hướng Dương ra khỏi văn phòng.
Đàm Mạt đi rồi, Lạc Hàm vẫn không chuyên tâm đọc tư liệu trong tay. Tiêu Triết bước tới: "Nếu hôm nay không tăng ca, buổi tối cùng nhau ăn một bữa."
Lạc Hàm khẽ gật đầu cảm ơn ý tốt của Tiêu Triết, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì: "Tối nay không được, tôi đã đồng ý với mẹ Đàm Mạt là tới nhà em ấy ăn cơm."
Tiêu Triết ngây ngốc tại chỗ, trong lòng mọi loại cảm xúc đan xen vào nhau, đầu vang lên những tiếng ong ong.
Lạc Hàm đương nhiên hiểu được ý tứ của anh ta. Anh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tiêu Triết: "Là tâm ý của em ấy."
Nói xong, chỉ chỉ vị trí trái tim.
Tiêu Triết hiểu, Đàm Mạt đã lựa chọn Lạc Hàm...
*
Tuyết đóng khá dày, trên bãi cỏ trong công viên phủ một màu trắng xóa.
Có một mảng tuyết bị vây lại, thi thể nạn nhân thứ hai bị tuyết chất thành đống, nếu không phải người tập thể dục vô tình đến sát gần thì chắc chắn chẳng dễ dàng phát hiện như vậy.
Trên cỗ thi thể thứ hai vẫn đặc kín vết dao như vụ trước, nhưng còn thảm hại và ác liệt hơn so với nạn nhân đầu tiên.
Đàm Mạt kéo cao cổ áo, gió lạnh quất mạnh vào mặt khiến cô nhói đau.
Vị trí ngực nạn nhân bị đâm gần như nát bươm, cuối cùng là điều gì đã kích thích hung thủ ra tay tàn nhẫn như vậy?
Hai cô gái còn rất trẻ, đều bị sát hại vào vào buổi tối.
Hung thủ dùng dao găm chém nát phần ngực, máu nhuộm đỏ thẫm… Có khi nào liên quan đến sự khiếm khuyết về công năng nào đó, nên rất oán hận với hai bộ phận đặc trưng cho giới tính này. Vết dao tựa như đem mọi thù hận trong lòng hắn phát tiết ra, mỗi một vết dao chém, với hắn mà nói đều là một loại an ủi.
Mục tiêu của hắn đều là những cô gái trẻ, có thể trước đây hắn từng bị cô gái nào đó làm tổn thương hay chăng? Nói cách khác, loại tổn thương này làm cho tâm lý của hắn trở nên vặn vẹo, cho nên từng có tiền sử bệnh tâm thần?
Đàm Mạt ngồi xổm trên mặt đất, nắm chặt tuyết trong tay, lành lạnh.
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, mặt đất phủ tuyết trắng. Một lát sau, cô làm thành hai đống tuyết nhỏ. Cô dùng sức vỗ vỗ để chúng vững chắc hơn một chút … nhưng cô chợt phát hiện loại tuyết này không dễ kết thành một khối như vậy.
Vậy... cuối cùng thì người tập thể dục kia đã phát hiện thi thể bị bọc trong tuyết này bằng cách nào?
Bình luận facebook