• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đừng Loạn ... Chuyện Này Không Khoa Học (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 44:

Cửa phòng Katy khép hờ, Trình Tuấn đẩy cửa đi vào đặt ly vang đỏ trên bàn. Ả không có ở đây.

Nhìn một lượt khắp gian phòng, vách tường sơn màu xám tro khiến không gian tăng thêm phần ngột ngạt, chiếc rèm cửa màu đỏ tươi đến chói mắt. Anh ta đứng ở giữa phòng, hai tay đút túi quần.

--- Căn phòng này không biết có gắn camera hay không? Đám người RT rất cảnh giác, mọi hoàn cảnh hay vị trí đều lắp đặt thiết bị giám sát, hòng đề phòng phản đồ.

Trình Tuấn ho khẽ một tiếng, không ai đáp lại. Trễ như vậy, ả đi đâu chứ?

Cùng lúc này, ngay phía tường trong mật thấ, Katy ngồi đối diện với Đàm Mạt, nhìn cô không chớp mắt: "Tại sao Jason lại mê luyến cô như thế?"

Ả cướp chiếc áo khoác của Đàm Mạt, khoác nó lên cánh, giờ đây Đàm Mạt chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, bả vai khẽ run.

"Lạnh không? Không sao đâu, chờ một lát cô sẽ không còn cảm giác như thế nữa."

Đàm Mạt bình tĩnh nhìn ả, trong mắt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Cô cố gắng hết sức kìm chế bản thân không run rẩy, nhưng lại phát hiện căn bản không làm được.

"Trong RT có không ít mỹ nữ, nhưng Jason chưa bao giờ động tâm với bất kì ai, vậy mà lần này lại không như vậy!” Katy bỗng nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đàm Mạt, lấy tay kéo mái tóc dài của Đàm Mạt đặt trước mũi, hít một hơi thật sâu: "Anh ấy và Steve cùng nhau tới quán bar Phượng Hoàng. Nếu không phải tôi đi theo sau bọn họ, có lẽ tôi cũng không biết anh ấy và cô …” Ả cố ý quấn lọn tóc của Đàm Mạt quanh ngón tay út: “… Lại thân mật như vậy!" Sau đó giật mạnh lọn tóc một cái, cả người cô đổ nghiêng về phía ả.

"Tôi và anh ta không quen biết, chỉ vô tình gặp nhau ở Phượng Hoàng, tôi tới đó cùng đồng nghiệp." Giọng Đàm Mạt bình tĩnh, tuy rằng trước đó từng hoài nghi Trình Tuấn có quan hệ với RT, nhưng sau khi xác nhận tin tức này từ miệng của Katy, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu. Cô cần phải chối bỏ hoàn toàn quan hệ của cô và anh ta, không chỉ vì cô mà còn vì anh ta.

"A, vô tình gặp được? Cuộc gặp gỡ bất ngờ? Vậy cô giải thích thế nào việc anh ta vì cô ‘máu nhuộm Phượng Hoàng’? Và giải thích thế nào việc anh ta đưa cô về?" Ả chợt tới gần Đàm Mạt, một mùi hương cay nồng truyền đến.

Đàm Mạt nhíu mày, thì ra ả bắt đầu chú ý cô từ lúc ở bar Phượng Hoàng.

"Máu nhuộm Phượng Hoàng vì tôi?"

"Đủ thông minh … Tôi càng ngày càng không nỡ giết cô." Katy đùa bỡn mái tóc dài Đàm Mạt, ả thì thầm, "Sát thủ đúng là do Triệu Húc Quang phái đi, nhưng trong số đó cũng có người của tôi."

"Mục tiêu của bọn họ không phải Jason, mà là —— cô!" Katy buông lọn tóc đang quấn ở đầu ngón tay ra: "Đáng tiếc, đều bị Jason giết chết."

Người của ả... Trong thời gian ngắn mà ả có thể triệu tập nhiều người đến thế?

Đàm Mạt không nói, nhưng đại não bắt đầu phân tích. Thân phận của ả Katy này, càng lúc càng làm cho cô hoài nghi. Có thể theo dõi Trình Tuấn mà không bị phát hiện, lại có quan hệ chặt chẽ với Trình Tuấn như thế, trong đêm đen có thể làm cho xe cô bể bánh, nhốt cô ở đây mà không có người thứ hai biết...

Những suy nghĩ hỗn loạn dần dần được rõ ràng, Đàm Mạt mím môi, nhìn ả chằm chằm. Nỗi sợ hãi dường như chiếm lấy cổ họng cô, hô hấp có vài phần khó khăn.

"Đàm Mạt, hẳn là cô nên cảm thấy vinh hạnh, trở thành một trong số vật phẩm trong tay tôi. Cảm ơn tôi đi, hãy thoải mái tận hưởng một đêm cuối này đi. Khoảng giờ này ngày mai, cô sẽ giống như chúng!" Dứt lời, ả đưa tay chỉ đám bình thủy tinh trong căn phòng, "Chiếc bình tôi đặt riêng vẫn chưa xong. Cô có biết chỉ vì chứa đựng cô hoàn chỉnh nhất, tôi đã phải đặt một chiếc bình hoàn mỹ.”

Ả đứng dậy, nắm lấy đuôi tóc lại tiếp tục hít hà: "Không có cô, Jason tự nhiên sẽ chọn tôi."

Căn phòng lại khôi phục một mảng hắc ám, Đàm Mạt co rúc ở trên giường, không biết hôm nay đã là ngày thứ mấy cô mất tích, nơi này khiến cô mất đi khái niệm thời gian… Đã tối chưa? Cô gục đầu vào giữa hai đầu gối, tin tức vừa rồi lại khiến cho bao tử của cô co thắt.

Trình Tuấn và RT?

Khi còn làm việc tại Mỹ, RT là một trong số tập đoàn buôn bán ma túy thần bí và tàn nhẫn nhất trên thế giới mà cô từng tiếp xúc. Tại sao Trình Tuấn lại dính dáng đến đường dây mua bán ma túy? Còn xâm nhập vào tổ chức đáng sợ này? Anh ta vốn dĩ là một thanh niên sáng lạn như ánh mặt trời, tại sao bây giờ lại biến thành một kẻ tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.

Tim cô co rút đau đớn, chỉ trong thời gian ngắn tất cả những bí ẩn bấy lâu nay, lập tức rõ ràng sáng tỏ: Ma túy... Trình Tuấn... Đàm Hi? Vì Đàm Hi sao? Là vì anh cô sao?

Mái tóc dài đen nhánh che phủ thân thể gầy yếu của Đàm Mạt, nước mắt không ngừng rơi, nghi hoặc trong lòng dần dần sáng tỏ. Anh ta không từ mà biệt mấy năm nay, đi đến nơi biến anh ta thành bộ dạng như hiện giờ, cũng là vì anh trai cô!

Nếu năm đó cô không hại chết Đàm Hi, Trình Tuấn sẽ không đi vào con đường ngày nay. Tình huống thành thế này anh ta còn có thể quay đầu không?

Cảm giác tội lỗi như sóng biển cuồn cuộn chảy đến, quét qua cơ thể cô, cô run rẩy, ba chữ "Thật xin lỗi!" không ngừng bật ra khỏi miệng.

Cô cảm giác đầu váng vất, cơ thể đang nóng dần lên, nhớ lại vừa rồi bị Katy ép uống, cô cố níu lại chút lý trí còn sót lại: Trong đó bỏ thuốc gì?

Trong bóng đêm, có phải tử thần đang lặng lẽ đến gần hay không? Nhưng … Cô không muốn chết, cô... Không muốn để Lạc Hàm ở lại một mình...

Không biết trải qua bao lâu, cánh cửa hé mở một khe hở nhỏ, ánh sáng nhàn nhạt tiến vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng khá gấp gáp đã đánh thức Đàm Mạt, cô cố gắng mở to mắt.

"Trình... Tuấn?" Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt anh ta, anh ta cởi áo khoác phủ lên người cô, vỗ vỗ mặt cô: "Mạt Nhi, tỉnh tỉnh, kiên trì thêm một chút."

Khuôn mặt Trình Tuấn phóng đại ngay trước mắt, Đàm Mạt chăm chú nhìn anh ta. Anh ta vẫn tuấn tú như trước, nhưng nụ cười như ánh ban mai đã không còn, gặp được anh ta nước mắt cô lại thi nhau rơi xuống.

"Anh! Thật xin lỗi."

Bàn tay đang đỡ Đàm Mạt bỗng khựng lại, vùng ngực Trình Tuấn nóng bỏng tựa như nham thạch nóng chảy. Cố gắng vất vả và nhịn nhục bao năm qua, chỉ vì một câu nói này của cô mà cảm xúc thi nhau kéo đến. Đôi mắt anh ta thời khắc này tựa như hóa đá…

"Ừm, anh biết rồi!" Trình Tuấn nhanh chóng ôm lấy Đàm Mạt, người cô khá nóng, Đàm Mạt dần suy yếu, chỉ nắm được vạt áo của anh, không nói tiếng nào. Tuy nhiên, anh ta có thể cảm nhận được: Dòng nước mắt ấm áp đang dần dần tuôn rơi.

Lúc này Katy đang ngủ say ở trên giường, Trình Tuấn rón rén đưa Đàm Mạt ra đến gara. Đặt cô lên trên ghế lái, ngữ điệu anh ta có vẻ bình tĩnh nhưng vẫn khó dấu được sự căng thẳng và lo lắng: "Mạt Nhi, tỉnh táo chút, hiện giờ em phải tự mình lái xe ra ngoài. Anh đã giúp em thiết lập GPS ổn thỏa, em cứ theo hướng dẫn chạy ra ngoài, ra đến đường lộ sẽ có nhóm Lạc Hàm tiếp ứng. Một khi Katy phát hiện em biến mất, chiếc xe này sẽ không còn an toàn. Ả sẽ tìm được em ngay, cho nên em phải mau chóng đến nơi. Trong túi quần có di động, em có thể liên lạc với Lạc Hàm bất cư lúc nào.”

Đàm Mạt gật gật đầu, sắc mặt trắng bệch, hô hấp càng ngày càng khó, nhưng cô vẫn không quên mở miệng hỏi anh ta: "Còn anh thì sao?"

"Anh không sao, không cần lo lắng. Chờ tin của anh." Trình Tuấn nở nụ cười; rốt cục, anh ta vẫn không thể nói được câu nói đã ấp ủ trong lòng từ lâu.

Một câu ‘Chờ tin của anh’ trở thành ước định cuối cùng giữa Trình Tuấn và Đàm Mạt.

*

Trong đêm đen, ánh sáng nhàn nhạt, tuyết rơi trắng xóa mặt đường. Chẳng biết do địa thế của căn biệt thự hay do Đàm Mạt đang phát sốt, cô chỉ cảm thấy nơi này cách rất xa nội thành, vắng lặng đến dọa người.

Bàn tay cầm lái càng ngày càng không còn sức, nhưng trên máy định vị hiển thị cô còn cách đường lộ khá xa. Cô sờ sờ túi áo khoác, tìm được di động. Cô dừng xe ở ven đường, gọi một cú điện thoại cho Lạc Hàm.

Lập tức nhận máy, giọng nói Lạc Hàm vẫn quen thuộc và ấm áp như vậy, "Alô!"

Đàm Mạt bình ổn hô hấp, nghe giọng anh tiếp tục truyền đến: "Nói chuyện đi, Trình Tuấn."

"Là em, Đàm Mạt." Giọng nói nhẹ nhàng, đúng là cô!

Đang lái xe đến địa chỉ Trình Tuấn cung cấp, tảng đá đè nặng trong lòng Lạc Hàm rốt cục cũng có thể buông xuống.

"Mạt Nhi, bây giờ em chạy đến chỗ nào rồi?"

"Em cũng không biết." Tiếng hít thở nặng nề của cô khiến Lạc Hàm chú ý.

"Em làm sao vậy? Không khỏe sao? Có thể kiên trì đến điểm hẹn không?" Giọng Lạc Hàm đầy lo lắng.

"Em không biết... Rất khó chịu..." Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên qua kính chiếu hậu, Đàm Mạt kinh sợ, nhanh chóng khởi động: "Có người đuổi theo."

Cô đổi chế độ lái tự động thành tự lái, dùng hết sức đạp ga, tay cầm điện thoại di động run lẩy bẩy: "Bọn chúng đuổi theo rồi. Làm sao bây giờ?"

Lạc Hàm nhìn con đường phía trước, bình tĩnh trả lời cô: "Chạy hết tốc lực, đừng cúp điện thoại. Mạt Nhi, hãy nghĩ anh đang ngồi cạnh bên em, không cần phải sợ, tin tưởng bản thân, tin tưởng rằng em có thể bỏ rơi bọn họ."

Đàm Mạt cố định điện thoại, hai tay nắm chặt tay lái, tim đập mạnh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, luồng sáng phát ra từ trong kính chiếu hậu tựa như thanh kiếm, đâm lủng trái tim cô.

Đàm Mạt! Chịu đựng!

*

Trình Tuấn vừa tiến vào biệt thự, Katy liền chĩa thẳng súng vào thái dương anh ta, Steve đứng cạnh ả không có biểu cảm gì, Trình Tuấn đành lên tiếng: "Làm cái gì vậy?"

"Cậu chủ, anh yêu cô ta như vậy?" Giọng nói ả trong màn đêm yên tĩnh lộ ra vẻ mê mị, mờ ảo lại chân thật.

Trình Tuấn hơi nheo mắt, đáy mắt chỉ còn sự lạnh lùng, vẻ mặt chẳng chút cảm xúc: “Chuyện của tôi, chưa tới lượt cô quan tâm."

"Jason, có phải anh đã quên mất ai giúp anh ngồi trên vị trí hôm nay hay không?"

Tim Trình Tuấn co rút, nhưng thần sắc vẫn duy trì sự tự nhiên, sườn mặt tuấn nhã phản chiếu trên sàn nhà, đôi chân thon dài bước về trước, chậm rãi đứng trước mặt Katy.

"Cầm cây súng cô thích nhất, nhắm ngay người cô yêu … Katy, cô càng ngày càng thú vị."

"Đừng chuyển đề tài." Nói xong, ả lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo, "Khi anh vừa gia nhập RT, từng nói anh là cô nhi, sau này được giới tư sản nước Mỹ nhận nuôi, vậy tấm hình này anh giải thích thế nào?"

Nếu ả không bắt được Đàm Mạt, có phải thân phận của Jason vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần? Cuối cùng vì mục đích gì khiến anh ta gia nhập vào tổ chức của bọn họ? Trong mắt Katy tràn đầy hung ác nham hiểm, ả yêu hắn như vậy, xin cha cho anh ta trọng trách cao nhất, vậy mà … Anh ta … Lừa bọn họ! Đối với phản đồ, RT chưa bao giờ nương tay.

Trong hình là hai thanh niên và một cô gái, gương mặt trẻ con ngây ngô gợi lên ký ức của Trình Tuấn.

Tấm hình này... Mạt Nhi vẫn luôn mang theo bên người sao? Một dòng nước ấm xông thẳng lên đại não … vào lúc này, anh nên cười, có đúng hay không?

Đó là vào một ngày sau lễ tình nhân, anh ta đến nhà họ Đàm chơi. Anh ta và Đàm Hi trong phòng Đàm Hi chơi game, Đàm Mạt vẫn chưa về. Hai thanh niên ngồi dưới đất, ăn đồ ăn vặt, Trình Tuấn vô cùng lơ đãng hỏi: "Chocolate tớ làm thế nào?"

Đàm Hi sắc nước, cậu huých nhẹ bả vai Trình Tuấn: “Sao không trực tiếp đưa cho em tớ, lại phải nói tặng tớ."

"Không phải cậu bảo em cậu không thích tớ còn gì?" Ngữ điệu chua xót khiến Đàm Hi bật cười lớn.

"Cậu bạn hot boy à … Cậu bắt đầu không cảm thấy tự tin từ khi nào vậy?”

Trình Tuấn liếc Đàm Hi một cái, “Tự tin trong những chuyện này không phải ai cũng có. Ví như hai chúng ta cùng ganh đua theo đuổi một gái, khi đó tớ sẽ vô cùng tự tin."

Đàm Hi bất lực: "A Tuấn, thỉnh thoảng cậu thực sự khó hiểu đấy..."

Trình Tuấn nghiêm túc: "Đương nhiên không phải, tớ không tự tin chuyện theo đuổi em gái cậu, cho nên tớ biết, phải hối lộ cậu trước, nói nghe xem, cậu có thích quà lễ tình nhân của tớ không?"

Đàm Hi không nói gì: "Thích? Thích mới là lạ! Mạt Nhi còn vì chuyện đó hiểu lầm tớ là GAY kìa! Sau này nếu tớ thực sự tìm chị dâu về cho em ấy, chắc chắn nó sẽ cho rằng tớ là người lưỡng tính!"

Trình Tuấn an ủi: "Không sao, đến lúc đó tớ cũng đã theo đuổi được em gái cậu rồi, tớ sẽ giải thích giúp cậu."

Đàm Hi hung hăng liếc anh ta một cái: "Tớ đâu có đồng ý gả em gái cho cậu."

"Hả? Tớ cảm thấy cậu khó lòng tìm được một người có chất lượng hơn tớ."

"Chất lượng? Tớ thấy cậu quá ngây thơ đi!"

Cái tên Trình Tuấn này lấy tự tin từ đâu ra … Chắc chắn có thể theo đuổi được em gái cậu sao? Việc này chắc chắn phải bàn bạc lại.

"Đúng rồi, nếu cậu có thể giúp tớ giải thích với em gái tớ chuyện tớ không phải GAY, tớ sẽ tặng cậu món quà đặc biệt." Hiểu lầm này, Đàm Hi thật tình rất khó mở miệng biện giải.

"Cái gì chứ?" Anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Trình, không có gì là không mua được.

"Ảnh chụp trước đây của em gái tớ."

Nói xong, Đàm Hi đứng dậy tới ngăn tủ lục tìm một lúc, sau đó lấy ra một quyển album, đưa đến trước mặt TRình Tuấn.

"Trước đây Mạt Nhi siêu cấp đáng yêu, những thứ này đều là bảo bối của tớ. Tớ chờ đến năm nó mười tám tuổi, tớ sẽ tặng những thứ này cho nó. Những tấm ảnh này nó chưa thấy qua đâu, một số là ảnh chụp, số khác là chụp lén.” Đàm Hi tự hào khoe, mở album ra, chỉ vào một tấm hình trong số đó: "Như thế nào, đáng yêu đúng không."

Trình Tuấn nhìn Đàm Mạt trong hình, khẽ nở nụ cười: Này... Đây chính là cô bé Đàm Mạt luôn lạnh lùng kia sao?”

Trong hình là cô nhóc Đàm Mạt đang cầm một cái chén sứ trắng, bên trong đựng những trái nho xanh mọng, bàn tay trắng nõn bé xíu, bắt lấy hai quả, bỏ vào trong miệng, hai mắt to tròn như hai viên bi ve đảo quanh, giống như sợ ai tranh giành với mình, bộ dáng thật đáng yêu.

Trình Tuấn ra vẻ không quan tâm: "Ừ, cũng không tệ lắm."

Đáng yêu như thế vậy mà … cũng không tệ lắm?

Đàm Hi lại lật một tấm ảnh khác, tấm này là ảnh chụp Đàm Mạt ngày đầu tiên đi nhà trẻ, cô bé mặc chiếc váy màu xanh nhạt, đeo balo nho nhỏ, nở nụ cười như búp bê.

Trình Tuấn ngứa tay chỉ muốn nhào lên giật lấy quyển album. Đáng tiếc, Đàm Hi nhanh tay hơn, mau chóng lùi người về sau.

"Đây là lần đầu tiên Mạt Nhi đi nhà trẻ. Rất kỳ lạ là nó không hề khóc, trái lại còn tự mình sắp xếp vở và đồ dùng học tập.”

Trình Tuấn không lên tiếng, dỏng tai nghe ngóng, "Đàm Hi, cậu nghe, hình như có người tới đây."

"Hả?" Đàm Hi thoáng buông quyển album trong tay ra, nghiêng người về phía trước. Diễn tả thì chậm nhưng sự việc xảy ra thì nhanh như cắt, Trình Tuấn dùng sức cướp lấy quyển album, Đam Hi giữ chặt lấy.

"Trình Tuấn!" Hai thanh niên đang ra sức giằng co, té nhào … không may Đàm Hi té nằm lên người Trình Tuấn, hai người bọn họ mặt kề mặt, từ ngoài nhìn vào giống như đang hôn! Càng không may... Thật sự có người tiến vào! Và bất hạnh lớn nhất chính là... Người đó chính là ... Đàm Mạt!

"Anh, hai người..." Đàm Mạt lấy hai tay bịt chặt mắt, lui ra ngoài: "Anh... Em đã gõ cửa..." Lại bồi thêm một câu: "... Thật xin lỗi, hai người cứ tiếp tục. Nhưng, lần sau nhớ khóa cửa lại nha!"

Đàm Hi tức muốn hộc máu!

Trình Tuấn cười nghiêng ngả, anh ta vỗ vỗ vai Đàm Hi: "Làm sao bây giờ, càng ngày tớ càng thích em gái cậu.”

Đàm Hi khóc không ra nước mắt: Cậu thích em gái tớ, có thể đừng lôi luôn tớ xuống nước được không! ! !

Vì thế từ ngày đó, Đàm Mạt đã tự kết luận tình cảm của Đàm Hi và Trình Tuấn: Không ngờ anh cô lại chủ động như vậy... Là anh ấy đè Trình Tuấn nha...

Yêu quá sâu đậm?

Có trời chứng dám … Anh, em sẽ giúp anh giữ bí mật.

Trước khi Trình Tuấn về anh có nhờ dì giúp việc nhà họ Đàm chụp tấm hình. Lúc đầu, Đàm Mạt đứng rìa ngoài, Đàm Hi đứng ở chính giữa, Trình Tuấn đề nghị: "Mạt Nhi, em đứng ở giữa có vẻ tốt hơn."

"Vì sao?"

"Em thấp nhất."

"!" Nếu không phải bởi vì anh trai cô thích anh ta, cô tuyệt đối sẽ không thích hắn! ! !

Tuy nhiên, thân là một cô em gái tốt, yêu ai phải yêu cả đường đi lối về.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chuyện ngày đó giống như mới vừa hôm qua, Trình Tuấn nhìn tấm ảnh trong tay Katy, lạnh giọng: "Như cô đã thấy.”

"Jason... Cuối cùng vì sao anh lại gia nhập RT..." Giọng nói Katy khẽ run, ả yêu người đàn ông này, rốt cuộc là vì cái gì!

"Vì, muốn cô gái tôi yêu khôi phục nụ cười ngày xưa."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom