-
CHƯƠNG 45:
Phía sau có tổng cộng ba chiếc xe theo rất sát.
Đàm Mạt nhìn qua kính chiếu hậu, một tên nhoài người ra khỏi cửa sổ, cầm súng. Viên đạn bắn xuống nền tuyết, chẳng nói lời nào. Cô càng lúc càng choáng, tay nắm bánh lái không còn sức.
“Mạt Nhi, em cố gắng thêm một chút nữa.” Lúc này, thanh âm của Lạc Hàm qua điện thoại càng thêm hư ảo.
Lạc Hàm…
Lạc Hàm sắp đuổi kịp vị trí của Đàm Mạt.
Đội hình sự chia thành ba nhóm, một nhóm tới vị trí theo kế hoạch, một nhóm đến biệt thự, còn lại nhóm Lạc Hàm đang hướng về phía Đàm Mạt.
Khuôn mặt anh tuấn kết một tầng sương, tay cầm lái, đầu ngón tay trắng bệch, đôi mắt anh nhìn về phía trước, đèn đường mờ ảo chiếu trên nền tuyết.
Lòng ảo não, trong đầu anh chỉ sót lại tên của một người, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Bỗng nhiên xe Đàm Mạt nghiêng về bên trái, cô không thể ngồi vững, va mạnh vào cửa xe. Cánh tay đau buốt giúp cô lấy lại được chút ý thức. Bọn chúng bắn nổ lốp.
Xe trượt về phía trước, tiếng rít chói tai xuyên qua màn đêm lạnh buốt khiến toàn thân cô run rẩy.
Đàm Mạt gắng sức cầm di động, tiếng hít thở đã không thể che giấu sự hoảng loạn của cô. Ánh đèn phía sau càng lúc càng chói mắt, cô đưa điện thoại kề sát bên tai, gắng gượng tựa lưng vào ghế lái, cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ, giọng nói của cô lúc này chỉ còn nỗi bi thương, “Lạc Hàm …”
“Mạt Nhi, anh đây …” Vài sợi tóc ngắn rơi trên trán, trong bóng tối, anh có thể cảm nhận được cô đang dùng hết sức để biểu đạt ý của mình.
“Em … yêu … anh …”
Em yêu anh! Chỉ vài từ đơn giản, nhưng nếu bây giờ không nói, cô sợ mình sẽ không còn cơ hội.
Em yêu anh! Chỉ vài từ đơn giản … Nhưng chất chứa tất cả tình cảm của cô dành cho anh, tuy ngây ngô nhưng chân thực. Từ một người không chút cảm xúc, nhờ có anh mà cô trưởng thành. Mọi cử chỉ, cảm xúc vui buồn, những lời chòng ghẹo của anh đều tác động đến trái tim cô … Cô sợ nếu mình không hồi đáp tâm ý của anh … sẽ không kịp.
Cú điện thoại này khiến Lạc Hàm rơi vào thinh lặng. Ngay tại giờ phút nguy hiểm, cô thổ lộ với anh … bàn tay cầm bánh lái siết chặt.
“Alo … anh … còn … nghe … máy không …”
“Mạt Nhi …” Chưa đợi Lạc Hàm nói dứt câu, cửa xe mở toang, bọn chúng vứt di động cô xuống đất, một tên kéo tóc Đàm Mạt, lôi ra khỏi xe.
“Cô chủ … chúng tôi bắt được rồi!”
Ngồi trên sofa, Katy nhếch miệng cười, nụ cười thỏa mãn, thanh âm nhàn nhạt vang lên: “Rất tốt!”
“Cô chủ, xử trí nó thế nào?”
Trình Tuấn bị trói chặt chân tay, Steve đang chĩa súng vào đầu anh ta. Trình Tuấn nhìn Katy đầy căm hận, anh ta mím chặt môi.
Đàm Mạt bị vứt trên nền tuyết đã hoàn toàn không còn sức, mọi việc trước mắt đều mơ hồ, chỉ có cảm giác đau đớn ở cánh tay mới giúp cô nhận ra mình còn sống.
“Giết nó!” Hai từ đơn giản lại có thể khiến cho tim Trình Tuấn đau đớn, khuôn mặt người phụ nữ trước mắt anh ta trông đầy tàn nhẫn.
“Thâm nhập RT là tôi, không có quan hệ gì đến cô ấy … Katy …” Trình Tuấn nhẹ giọng xuống nước: “Cầu xin cô … Tha cho cô ấy!”
Katy đứng dậy, ngón tay sơn đỏ chót cầm di động, tiến về phía Trình Tuấn: “Jason, tôi nghĩ nhất định anh đã từng nghe qua câu chuyện đồn đại trong RT, có một người phụ nữ đã đánh bom chết chị gái sinh đôi của mình.”
Steve đứng bên cạnh cứng người, hầu hết người RT đều nghe qua giai thoại này, nhưng không ai biết rõ tường tận.
Đôi mắt đen tuyền tựa như đang rơi vào ký ức, ngữ điệu bình tĩnh mà quỷ mị kể lại câu chuyện: “Jason, người giết Kelly chính là tôi.” Ả nở nụ cười nham hiểm.
Trình Tuấn nhìn thẳng vào mắt ả, ánh mắt tựa như nhìn thấu tất cả.
Ả khoát khoát tay, giống như đang kể một câu chuyện của người khác, không phải của mình: “Người thừa kế chỉ có một, Kelly am hiểu độc dược, còn tôi am hiểu bom mìn, hai người chỉ có một ngồi vào chiếc ghế của cha! Nếu như tôi không giết chết chị ta, thì người nằm trong nấm mồ ấy chính là tôi. Dĩ nhiên mấy người cảm thấy kỳ lạ về bộ dạng của tôi. Tôi đã phẫu thuật thành Hoàng San San. Kelly biết rõ kế hoạch của tôi muốn giết chết chị ấy, vậy mà … chị ta cũng không thoát khỏi số kiếp!”
Nghe đến tên Kelly, Steve vô thức siết chặt cây súng trong tay.
Katy đứng dậy, lấy điện thoại ra lệnh: “Chờ một chút, chưa có chỉ thị của tôi không được phép động thủ.”
Sau đó, ả nghiêng người về phía trước, đầu tựa lên trán Trình Tuấn, mùi nước hoa nồng nặc chặn cổ họng anh ta lại.
“Jason, tôi không chiếm được anh, thì nhất quyết không cho nó có được anh, giống như vị trí thừa kế kia vậy!” Ả ngừng một chút: “Trước đây tôi cho rằng chỉ cần giúp anh ngồi lên vị trí cậu chủ, anh sẽ cưới tôi; như vậy, việc tôi có là người đứng đầu RT hay không tôi cũng chẳng để ý … Nhưng bây giờ lại không như thế!”
Ánh mắt mê luyến chuyển sang lạnh lẽo: “Có lẽ với tôi mà nói, biến anh thành một vật phẩm riêng cho mình vẫn tốt hơn. Khi tôi nhớ anh, sẽ có thể trông thấy anh; khi tôi già đi, anh vẫn mãi anh tuấn như vậy!”
Ả đứng phắt dậy: “Tại trung tâm thành phố B, và cả ở thành phố S này, đều có biệt thự của tôi, và mục đích của chúng chính là nơi giúp tôi cất giấu vật phẩm của mình, anh có muốn nhìn qua một chút không?”
Dứt lời, ả lại đưa điện thoại lên tai, hạ lệnh: “Giết nó! Nhớ mang nó toàn thây về đây!”
Trình Tuấn cắn chặt môi, nhắm mắt … Trong bóng tối chỉ có hình ảnh: Đàm Mạt mười hai tuổi, không thích nói chuyện, rất ỷ lại vào anh trai, rất hiền, đối xử với mọi người rất tốt, chỉ có duy nhất không thèm đếm xỉa đến anh. Sau đó, cô học nhảy sang lớp của anh. Cô ngồi ở chỗ Đàm Hi, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, không nghe giảng bài. Cô thường nằm nhoài trên bàn không nhúc nhích. Cô thích ngắm bọn họ chơi bóng rổ, bởi vì Đàm Hi rất giỏi môn thể thao này. Đàm Hi thích ra căn tin mua kem, vì thế cho dù là ngày tuyết rơi, cô cũng cầm hộp kem đi đi lại lại giữa trời tuyết, cô đi rất chậm, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cô mặc đồng phục Đàm Hi, dáng vẻ cô quạnh. Cô trải nghiệm tất cả mọi thứ thuộc về Đàm Hi, cô cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của Đàm Hi, nhưng cô không làm được, cô vĩnh viễn không trở thành Đàm Hi. Kể từ khi đó, cô cũng mất đi nụ cười.
Lần thứ hai nhìn thấy cô là tại biệt thự nhà họ Hoàng, cô khoác trên người bộ dạ phục quý phái, bước vội trên hành lang, cô đang lẩn tránh đám thuộc hạ của Hoàng Tông Tường. Khi anh ôm lấy cô, bàn tay anh khẽ run. Đã nhiều năm trôi qua, nỗi nhung nhớ tựa như thủy triều dâng lên suýt chút nữa nhấn chìm anh. Anh khẽ nở nụ cười, bắt cô phải gọi là ‘Anh Trình Tuấn’. Không thể làm người yêu, anh chỉ hi vọng mình có thể như Đàm Hi, lấy thân phận là anh trai, bảo vệ cho cô. Tuy nhiên, khi anh bắt gặp người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, một cảm giác bất an ập tới … Khi anh biết người đàn ông ấy tên Lạc Hàm … Cái tên bị RT liệt vào hàng ngũ ‘Người đàn ông buộc phải tránh xa’, sẽ là người chiếm lấy Đàm Mạt thì bao đố kị và ghen tuông thiêu đốt anh. Thế nhưng anh chẳng thể làm được gì. Đây là con đường anh đã chọn, anh buộc phải đi tiếp. Khi ở khu trượt tuyết, anh cõng cô bao ký ức và khát vọng tuổi trẻ như quay trở về. Cô nằm nhoài lên lưng anh, không ai nói với ai tiếng nào, rất an tĩnh, an tĩnh đến mức anh còn mơ tưởng sẽ cùng Đàm Mạt đi hết đoạn đường. Anh biết cô không thích anh, biết được chỉ có Lạc Hàm mới đem đến hạnh phúc cho cô, còn anh … không làm được.
Trình Tuấn khép mắt, giọt nước mắt khẽ rơi ….
Người nhận điện thoại của Katy là một trong những thân tín của ả, Mike. Hắn cầm súng, nheo mắt, nhắm bắn!
Pằng! Dòng máu đỏ tươi từ thái dương túa ra.
Lạc Hàm cầm súng, bình tĩnh đứng dưới trời tuyết, gió lạnh thổi tung bay làn tóc rối. Trong màn đêm, anh tựa như thần chết đứng nơi đó, khí chất lẫm liệt khiến người ta sợ hãi. Anh liên tục nã đạn, đầu ngón tay đặt trên họng cò trắng bệch, đám người RT lần lượt ngã xuống đất …
Còn mấy tên cầm lái, phản ứng nhanh, chúng mở đèn xe, cách đó không xa chúng trông thấy một chiếc xe và một người đàn ông lẳng lặng đứng đó.
Chúng đạp ga, xông về phía anh!
Lạc Hàm nghiêng người, đẩy tay, dùng xe làm bệ đỡ, hướng về mấy chiếc xe kia nổ súng. Thanh âm vun vút cùng tiếng ma sát bánh xe trên nền tuyết đan dệt vào nhau, anh bắn chuẩn xác, ba bánh xe nổ tung lốp. Chiếc xe phía trước loạng choạng, mấy chiếc sau buộc phải ngừng lại, đám người nhảy xuống khỏi xe.
Ánh mắt anh nhìn chằm chăm ba tên còn lại, cướp cò, chuẩn xác, không sai một li, bắn trúng mi tâm.
Không hề gây ra động tĩnh quá lớn, đội hình sự cũng đã kịp thời chạy đến, trước mặt bọn họ là cảnh tượng đầy máu, thi thể nằm la liệt.
Tiêu Vũ đứng nấp ở trong xe chứng kiến thương pháp của Lạc Hàm không khỏi khâm phục. Tài bắn súng của Lạc Hàm có thể so sánh với đội bánh tỉa của Cục. Anh ta chỉ có thể trông thấy bóng lưng của Lạc Hàm nhưng anh ta biết chỉ khí chất tỏa ra từ Lạc Hàm cũng khiến mọi người không dám lùi bước.
Lạc Hàm thu súng, chạy đến ôm chầm lấy Đàm Mạt. Cô đang dần mất ý thức, anh vỗ nhẹ lên má cô, “Mạt Nhi, tỉnh, tỉnh đi!”
Không trả lời Lạc Hàm, cô chỉ vô thức nắm lấy vạt áo của anh, mê sảng, kêu tên anh: “Lạc … Lạc Hàm … Hàm …”
Đáy mắt chua xót, anh ôm chặt cô vào lồng ngực, chỉ muốn vùi sâu cô vào cơ thể của anh, anh xoa xoa tóc cô: “Đàm Mạt! Tỉnh đi, đừng ngủ, nói chuyện với anh đi!”
Cơ thể cô nóng bỏng, gò mà ửng đỏ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cứu … Cứu .. em … anh … anh trai!”
Bình luận facebook