-
CHƯƠNG 33
Mẹ Đàm vui vẻ tạm biệt hai người, bỗng dưng Đàm Mạt cẩn thận ngẫm nghĩ một chuyện, cô nheo mắt, hỏi Lạc Hàm: "Lần xem mặt này... Có phải là anh sắp xếp hay không?"
Thần sắc Lạc Hàm không thay đổi, nhìn cô đáp lời: "Em cảm thấy tôi sẽ để người dù sao cũng là của mình bị người khác nhớ thương ư?"
"..."
Cô từ khi nào trở thành của anh ta...
Quả nhiên, không ăn cơm chiều nên Đàm Mạt chỉ chốc lát sau liền đói bụng. Một người sâu sắc như Lạc Hàm đương nhiên nhìn là hiểu ngay. Anh khẽ cười xoa xoa tóc cô: "Đi thôi, dẫn em đi ăn khuya."
Đàm Mạt cảm giác mỗi hành động bây giờ của anh đều là cố ý...
Hai người tới một quán cháo, Lạc Hàm gọi một chén, xin một cái muỗng.
"Anh không ăn à?" Đàm Mạt múc một muỗng. Ừm … Hương vị khá ngon.
Lạc Hàm chống cằm, chăm chú nhìn cô: "Thế nào?"
"Anh muốn nếm thử không?"
Dứt lời, cô muốn xin ông chủ thêm cái muỗng. Lạc Hàm bỗng nhiên cầm tay cô, dùng muỗng trong tay cô, vô cùng tự nhiên múc một ít; sau đó, người cực kỳ cao quý và tuấn nhã nào đó liền mượn tay Đàm Mạt nếm thử một miếng.
Mặt Đàm Mạt bỗng chốc ửng đỏ …
Bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ chứng kiến màn này, mở miệng ghẹo nhau: "Bà xã, em cũng đút anh đi."
"Không, ngại chết đi được!”
Đàm Mạt: "..."
Lạc Hàm thưởng thức một chút: "Rất tuyệt!"
Đàm Mạt vẫn muốn xin thêm một cái muổng khác, nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Lạc Boss, trong chớp mắt mất hết dũng khí.
Tuy rằng rất đói nhưng Đàm Mạt vẫn dùng vận tốc rùa bò để ăn hết chén cháo trước mặt.
Sau bữa khuya, Lạc Hàm đưa Đàm Mạt trở về đại viện.
Đàm Mạt cảm thấy đối tượng xem mặt lần này hình như cô vẫn chưa nắm kỹ càng: tuổi tác thế nào, trong nhà có bao nhiêu người, công việc ra sao ….
"Này … Tôi nghĩ ắt hẳn anh nên tự giới thiệu một chút."
Lạc Hàm nhíu mày: "Em còn chưa rõ ràng sao?"
Cô phải nên biết ư?
‘Cô Mạt’ vô cùng bình tĩnh trả lời: "Tôi cho rằng đây là quá trình."
"Hai mươi lăm tuổi, lớn hơn em hai tuổi. Nghề nghiệp: Giáo sư đại học. Thu nhập: Dư sức nuôi sống em." Liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục: "Không có ham mê bất chính. À! Rất thích ghẹo người nào đó!”
Người nào đó? Chẳng phải là … cô à?
Lạc Boss ra vẻ còn muốn nói tiếp, Đàm Mạt nhanh tay mở cửa xe: "Ừm! Biết rồi, ngủ ngon."
Sau đó, bỏ chạy...
Nhìn bóng lưng yểu điệu của cô, Lạc Hàm vuốt vuốt khóe môi, vốn định tặng một nụ hôn chúc ngủ ngon, cứ như vậy mà để cô ấy chạy thoát.
Về đến nhà, mẹ Đàm đang ở trong phòng khách xem tivi. Thấy Đàm Mạt tiến vào, mẹ Đàm tò mò hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Cực phẩm phải không?"
"Dạ, cực phẩm." Ngữ khí vô lực.
"Đã lưu số điện thoại của nhau chưa?”
Cô và anh đã lưu số điện thoại từ trước rồi, Đàm Mạt chỉ còn cách gật đầu, bỏ lại ánh mắt với đủ các loại liên tưởng của mẹ Đàm về phòng.
Cô thả người lên giường, việc đầu tiên cần làm ngay lúc này chính là gửi tin nhắn cho Mộ Hà.
--- Mộ Mộ, hình như tớ... Tự gả mình đi rồi...
Một cuộc gọi lập tức xuất hiện, hiển nhiên là Mộ đại thần còn chưa có ngủ, có lẽ là đang chiến đấu hăng hái trong phòng thí nghiệm của đại học A: "Tình huống thế nào?"
Đàm Mạt kể sơ chuyện hôm nay cho Mộ Hà nghe một chút; cuối cùng, chỉ nghe Mộ đại thần ở đầu dây bên kia thở dài: "Thôi, cũng là chuyện sớm hay muộn."
Đàm Mạt cảm thấy kỳ quái: "Tại sao là chuyện sớm hay muộn?"
"Chứ cậu cảm thấy thế nào? Tớ có việc, không nói nữa. Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật ông nội tớ, dành thời gian cùng tớ đi mua quà nhé."
"Được!"
Sau khi cúp điện thoại của Mộ Hà, Đàm Mạt nhận được tin nhắn, là của Lạc Hàm.
Hình như anh bắt đầu giống ‘Âm hồn bất tán’ rồi?!!
--- Sáng thứ Hai tới đón em, ngủ sớm đi.
Đàm Mạt như đi vào cõi thần tiên: Nghĩa là hiện giờ cô và anh đang yêu đương?!
Anh còn chưa có hỏi qua ý kiến của cô mà!
Nhưng ngẫm lại, Lạc Boss quả thật anh tuấn phi phàm, cho dù xét ở phương diện nàođều là đối tượng hẹn hò rất cực phẩm. Đàm Mạt đột nhiên nghĩ sau này nếu bọn họ có con, đứa trẻ ấy nhất định sẽ là một cục cưng thông minh.
... Hình như cô đi xa quá rồi!!!
Đánh vật với điện thoại nửa ngày, Đàm Mạt mới nhắn lại cho Lạc Hàm một dòng tin:
--- Vâng! Ngủ ngon! Sweet dream.
Ngay khi Đàm Mạt cho rằng mình đã có thể tiến vào mộng đẹp, Lạc Boss lại gửi tới một tin nhắn:
--- Nếu có em, đó mới là sweet dream.
... Cũng may, anh không có ở bên cạnh cô…
Đàm Mạt chôn đầu vào trong chăn, làm sao bây giờ, bây giờ cô cảm thấy mỗi một câu nói của anh, đều có thể làm cho mặt cô đỏ lên.
*
Không đợi đến Chủ nhật Lạc Hàm đến nhà cô làm khách, sáng sớm thứ bảy Đàm Mạt đã bị Đội trưởng Đường gọi điện thoại triệu hồi về phòng hình sự.
Thần sắc Đội trưởng Đường khá nặng nề, ông đưa ảnh chụp hiện trường vụ án cho Đàm Mạt.
"Người bị hại 22 tuổi, là một nữ sinh. Bị giết vào đêm qua. Đã thông báo cho người nhà của nạn nhân rồi. Bọn họ đang từ nước ngoài trở về."
Đàm Mạt cầm ảnh chụp, trong lòng khẽ nhói đau.
Trên người nạn nhân bị đâm rất nhiều nhát, chưa nói tới thủ pháp ra tay, chỉ nhìn vết dao đâm sâu và dài, trải rộng toàn thân, đã có thể biết được sau khi giết chết cô gái, thủ phạm vẫn không dừng tay chém giết.
"Thi thể được một công nhân vệ sinh phát hiện ở trong thùng rác sáng nay. Căn cứ theo báo cáo pháp y, thời gian nạn nhân tử vong là vào khoảng mười một giờ đêm qua."
Đàm Mạt cầm tư liệu về nạn nhân. Lật xem một chút, rồi lên tiếng hỏi: "Đã trễ như vậy vì sao cô ấy lại không ở trong ký túc xá trường?"
"Chúng ta đã liên lạc với bạn cùng phòng của nạn nhân. Bọn họ đang ở trong phòng thẩm vấn. Theo như lời khai ban đầu, nạn nhân vào tối thứ sáu hàng tuần đều đi làm gia sư ở bên ngoài đến tối muộn.”
Bạn cùng phòng của nạn nhân là ba sinh viên trạc tuổi nhau. Lưu Hướng Dương ngồi ở trước bàn vừa hỏi vừa ghi lại, Đàm Mạt dựa ở cạnh tường, quan sát ba nữ sinh.
"Gần đây cô ấy có gì đặc biệt không?"
Ba cô gái nhìn nhau, rồi trịnh trọng trả lời: "Không có ạ! Bình thường Tiểu Hiền sinh hoạt tuân theo quy tắc. Trước khi chưa làm gia sư, cậu ấy rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ở trong thư viện hoặc là ở phòng tự học."
"Khi nào thì cô ấy bắt đầu làm gia sư dạy kèm tại nhà? Công việc dạy kèm tại nhà này là ai giới thiệu cho cô ấy?"
Một nữ sinh trả lời: "Tiểu Hiềnđi làm được chừng một tháng, mỗi thứ sáu hàng tuần đến dạy kèm toán cho một bé. Trong kí túc xá bọn em, ngoại trừ em còn có Viên Viên cũng làm gia sư dạy kèm. Bọn em tìm thông tin trên diễn đàn tìm việc của Đại học C; vì vậy, khi Tiểu Hiền nói muốn làm gia sư, bọn em liền giới thiệu diễn đàn cho cậu ấy."
Đàm Mạt đánh giá cô gái đang trả lời này một chút, rồi cô đưa giấy bút ra: "Phiền cô viết cho tôi địa chỉ của diễn đàn đó được không?”
Lúc này ba nữ sinh mới chú ý tới Đàm Mạt đứng ở một bên từ nãy đến giờ không lên tiếng, bọn họ do dự: "Chị cũng là cảnh sát?"
Lưu Hướng Dương thay Đàm Mạt trả lời: "Đương nhiên cô ấy là cảnh sát, tuy rằng tuổi tác của cô ấy và các cô không chênh nhau nhiều lắm."
Cô gái gật gật đầu, viết địa chỉ cho Đàm Mạt.
Đàm Mạt truy cập vào đường link này, cô phát hiện cần phải điền thông tin lớp, niên khóa và số điện thoại di động. Cô viết lại một câu: Cảnh sát phá án, xin giúp đỡ.
Tham gia vào diễn đàn, cô tìm được người quản lý. Sau khi tìm hiểu tin tức cụ thể, cũng không có phát hiện gì đặc biệt.
Ba cô bạn cùng phòng của nạn nhân cũng trở về trường, Lưu Hướng Dương cầm bản lời khai chỉnh lý lại một lần, rồi đưa cho Đội trưởng Đường và các thành viên khác trong tổ.
"Tiểu Đàm, ý kiến của em thế nào?” Đội trưởng Đường lật biên bản, mở miệng hỏi Đàm Mạt.
"Theo lời khai sơ bộ, nạn nhân Tiểu Hiền bình thường rất hiền hoà, không gây thù chuốc oán với ai. Nhưng thủ pháp sát hại cô ấy lại mang theo nỗi oán hận cực kỳ sâu đậm.”
"Cho nên, ý của em là?"
"Đây là vụ án mưu sát không có tính tổ chức." Đàm Mạt chỉ vào ảnh chụp: "Miệng vết thương sâu cạn không đồng nhất, chủ yếu tập trung ở trước ngực, phía hạ bộ cũng bị đâm trọng thương. Hung thủ tùy tiện lấy áo khoác bọc tử thi lại, ném vào thùng rác." Đàm Mạt hít một hơi thật sâu: "Hai bộ phận tượng trưng cho đặc thù giới tính là nơi tập trung nhiều vết dao nhất. E rằng, mục tiêu mà hung thủ nhắm tới là phái nữ. Rất có khả năng hung thủ sau khi nhìn thấy nạn nhân mới đột nhiên bắt đầu nảy sinh suy nghĩ sát hại."
"Nói cách khác, hắn sẽ còn tiếp tục gây án?" Lưu Hướng Dương bổ sung.
Đàm Mạt gật đầu, thần sắc nặng nề: "Hi vọng không phải như vậy."
Trong phòng hình sự lập tức yên tĩnh, Đàm Mạt cầm tư liệu trở về chỗ ngồi. Trên tấm hình trong tập tư liệu kia, cô gái nở nụ cười tươi và rạng rỡ.
Tất cả các camera ở ngã tư đường gần nơi xảy ra vụ án đều được mang về văn phòng nghiên cứu, nhưng vẫn chưa phát hiện được manh mối gì.
Cố ý tránh camera sao? Vậy thì không phù hợp với biểu hiện ‘Không có tính tổ chức’, Đàm Mạt nằm bò ở trên bàn, vẽ vòng tròn.
Mãi cho đến khi nghe thấy ai đó kêu một tiếng: "Giáo sư Lạc, anh đến rồi?"
Lạc Hàm mặc áo khoác màu xám sẫm, mái tóc ngắn tùy ý lòa xòa trên vầng trán trắng nõn của anh. Khi anh bước vào tựa như ánh mặt trời, sáng chói mắt, xóa sạch bóng đêm u ám, Đàm Mạt ngồi thẳng lên, hơi lúng túng: “Hi!”
Hiện giờ có thể xem anh là bạn trai của cô?
"Đội trưởng Đường gọi điện thoại cho anh." Anh kéo một cái ghế qua, ngồi ở cạnh cô, đôi mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc: "Anh đến hỗ trợ vụ án này. Còn nữa, anh đã trở lại phòng nghiên cứu tâm lý."
Đàm Mạt nghi hoặc: "Chẳng phải anh đang làm giảng viên ở trường đại học sao?"
"Ừ, bên này chỉ là cộng tác thôi!”
"..."
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này chỉ cười thầm trong lòng, chỉ có một mình Tiêu Triết ngồi ở phía góc phòng, cầm tư liệu đi ra ngoài. Anh ta gọi một cú điện thoại cho Phương Mạn: "Chị Mạn, em đau lòng quá!”
Đầu dây bên kia im lặng, có lẽ đang suy nghĩ xem Tiêu Triết muốn nói về vấn đề gì, một lúc lâu sau Phương Mạn lên tiếng hỏi anh ta: "Chuyện gì khiến cậu đau lòng?”
Tiêu Triết thở dài, nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mông bát ngát: "Có phải cho dù em cố gắng đến mức nào đi chăng nữa đều không cách nào đuổi kịp được Lạc Hàm đúng không?"
Phương Mạn trầm mặc một lúc: "A Triết! Từ nhỏ đến lớn, cậu đều lấy cậu ấy làm mục tiêu. Nhưng điều này có ý nghĩa gì sao?”
"Chị Mạn! Thật lòng em cảm thấy Đàm Mạt là cô gái tốt."
"A Triết, vậy cậu cứ xem cuối cùng trái tim của Đàm Mạt hướng về bên nào đi."
*
Vụ án không có tiến triển, phòng IT đang thu thập chi tiết số liệu. Đã chín giờ tối, tất cả mọi người vẫn chưa được ăn cơm, Đàm Mạt xung phong ra ngoài gọi thức ăn.
Lạc Hàm cũng đứng lên theo: "Tôi đi với cô ấy!"
"Tội phạm có tiền sử bệnh tâm thần, đúng không?" Ra khỏi văn phòng, Đàm Mạt hỏi Lạc Hàm một câu.
Góc nghiêng gương mặt tuấn nhã đẹp như tranh vẽ của anh bỗng nhiên gợi lên nét tươi cười: "Ừm!"
"Có khi nào hắn trốn khỏi bệnh viện tâm thần không?" Đàm Mạt nghĩ tới việc có thể gọi điện cho các bệnh viện tâm thần gần đây tìm hiểu xem có bệnh nhân tâm thần nào mất tích hay không.
"Hẳn là hắn được phép xuất viện. Sau khi sát hại nữ sinh kia, hắn còn lý trí tiến hành xử lý thi thể nạn nhân, chỉ có một chuyện … Trước khi gây án hẳn là hắn đã bị kích thích."
Đàm Mạt chấn động, "Nếu tâm lý bị kích thích không được chữa trị, vậy hắn sẽ còn tiếp tục gây án!"
"Ừm … Cho đến khi chúng ta tìm được và ngăn cản hắn."
Nghe Lạc Hàm nói thế, Đàm Mạt cúi đầu, ngọn đèn đường ánh lên gương mặt cô, hàng mi cong dài thật đẹp. Lạc Hàm từ phía sau nhè nhẹ xoa xoa trán cô, kéo cô sát vào người mình, giọng nói của Lạc Hàm mang theo chút cảm xúc dịu dàng: "Đừng quá lo lắng, có anh ở đây."
Đàm Mạt ngơ ngác, đứng bất động tại chỗ, đầu cô đang dán chặt vào ngực anh, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim anh đập mạnh. Giờ khắc này, cô cảm thấy bình yên, cảm giác đã rất lâu rồi không có được.
Có phải cô cũng nên biểu hiện một chút hay không?
Sau đó Đàm Mạt vô cùng bình tĩnh, xoay người, vùi mặt vào trong ngực Lạc Hàm, hai tay nhẹ nhàng vòng quanh eo Lạc Hàm: "Cảm ơn!"
“Vẫn không tính là người ‘Không tim không phổi’." Lạc Hàm nhoẻn miệng cười, cũng ôm lấy cô. Hai bóng hình quấn quýt trong ngày mùa đông, mang theo chút ấm áp và hạnh phúc.
Bình luận facebook