• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 133-134

Chương 133: Đại thiên thần đến rồi

Sói Nữ nghiêng đầu sang hướng khác: “Trong lòng ai cũng có một đoạn quá khứ mà”.

“Xem như đó chính là tâm ma của ta đi".

Diệp Hiểu Hiểu thở dài, một lát sau, cô bé bỗng nhiên cười nói: “Người lớn nhà ta đã từng nói cho ta biết”.

“Người nói rằng tâm ma là một thứ gì đó rất khó để giải quyết”.

“Tránh né nó, nó sẽ như xương cốt bám lấy mình, chống lại nó, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ”.

Sói Nữ im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”

Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu.

“Không còn gì nữa”.

“Người nói lúc đang ăn cơm, ăn xong bèn đi ngủ rồi”.

Sói Nữ:

Tùy ý như thế ư.

“Đột nhiên ta rất muốn gặp được người lớn trong nhà muội”, Sói Nữ nói.

Gia đình Diệp Hiểu Hiểu thật sự là một bí ẩn, mà đáp án rất có thể chính là người lớn trong nhà mà con bé luôn miệng nhắc tới.

“Gần đây người bận rộn lắm, không phải ai cũng gặp được đâu”.

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Hơn nữa tỷ phải thoát khỏi nơi này của ta trước đã”.

Sói Nữ nhìn biển hoa mênh mông vô bờ, cười lắc đầu: “Ta nhận thua”.

“Ta thừa nhận, ta đã đánh giá thấp am hiểu của muội về ảo cảnh”.

“Ở đây, ta không thể tìm ra được cách nào để phá vỡ ảo cảnh”.

Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì.

Đây không phải là ảo cảnh, mà là mộng cảnh.

Nhưng mà cô bé cũng không có ý định giải thích, đại bá từng dặn rằng đừng bao giờ nói hết mọi thứ của mình cho người khác biết.

Dù đó chính là người vô cùng thân thiết với mình.

Một lát sau, ở đại đấu trường Bình Dương.

Giữa đóa hoa hồng thật lớn, Sói Nữ chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt nàng ta trong suốt, ánh mắt hết sức bình thản.

Mọi người xem trận đấu đều dùng vẻ mặt khó hiểu, bọn họ không biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Theo như kết quả được tuyên bố, bọn họ mới biết được người thắng là Diệp Hiểu Hiểu.

Sau đó trong các trận đấu, Diệp Hiểu Hiểu một đường chém tướng qua cửa, khí thế lên cao như diều gặp gió.

Trong trận quyết chiến cuối cùng, cô bé đánh bại kẻ được mọi người xem là ứng cử viên vô địch, con của quan chủ, Thạch Trọng, giành lấy hạng nhất.

Trở thành con hắc mã thành công nhất trong đại hội Thần Ban lần này.

Với sự thất bại của con trai, Thạch Hào Kiệt cũng không hề tiếc nuối, còn trẻ người non dạ, chịu chút kích thích cũng tốt.

Hơn nữa ông ta biết rõ, Diệp Hiểu Hiểu là đứa nhỏ trong nhà đại tu phương nam kia!

Sao có thể là một người bình thường được?

Thứ hạng đã được xác định xong.

Sau đó chính là nghi lễ cuối cùng và cũng là quan trọng nhất trong đại hội Thần Ban, lễ cúng bái.

Thạch Hào Kiệt đích thân bước lên lôi đài, xây dựng một bàn tế đàn thật lớn.

Vô số tế phẩm được lựa chọn và sàng lọc tỉ mỉ được bày đầy trên bàn.

Sau đó, ông ta bắt đầu cúng bái đại thiên thần, muốn gọi ý chí của người lên!

Thần thức của Diệp Thần Phi vẫn đặt trên bầu trời.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, sau lưng hư không, ngoài sự tồn tại của Độ Kiếp kỳ đã đến từ sớm, thì chẳng còn một sinh linh hay ý thức nào khác được gọi tới.

Hay, đại thiên thần chỉ là một câu chuyện được vẽ ra?

“Thiên thần giáng trần!”

Khi Thạch Hào Kiệt mở tay ra, ngửa mặt lên trời rống to.

Thì bầu trời cao bỗng nhiên có sự thay đổi bất ngờ.

Hiện lên một gương mặt thật lớn, cùng với sự uy nghiêm dần dần xuất hiện trên bầu trời.

Đó là mặt của một con gấu.

Vô số đám mây hóa thành bộ lông dài của nó, như sóng cuồn cuộn trên bầu trời.

Ánh mắt nó hết sức hờ hững, nhìn xuống chúng sinh.

“Ra mắt đại thiên thần!”

Thạch Hào Kiệt quỳ xuống trước, giữa sân đấu, trong đó có tất cả mọi người ở nơi khác của cửa khẩu Bình Dương cũng thành kính quỳ lạy.

“Vù…”

Đại thiên thần hít thở, hai làn sương trắng từ mũi nó phun ra.

Sương trắng nhanh chóng lan tràn, che phủ cả cửa khẩu Bình Dương, từ từ đánh xuống.

Diệp Thần Phi bắt lấy chút sương trắng, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ.

Chỉ là nguyên dịch linh khí được pha loãng hơn một ngàn lần mà thôi.

Nhưng dù vậy, thì với tu sĩ bình thường mà nói đã là tạo hóa rất lớn rồi!

Bọn họ cảm nhận được linh khí dày đặc, cảm động đến rơi nước mắt, đầu đang cúi lại cúi xuống thật thấp.

“Ầm ầm!”

Bỗng nhiên, một cái tay gấu lớn màu đen từ trên trời giáng xuống, lòng bàn tay nặng nề đặt trên lôi đài, chiếm lấy hơn nửa diện tích của lôi đài.

Tay gấu chậm rãi mở ra,

Mười chiếc bình nhỏ trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.

Diệp Thần Phi rất thất vọng.

Vô cùng thất vọng!

Cứ tưởng rằng sự tồn tại như một tín ngưỡng của cả nước Vĩnh Đông, được ghi lại trong sách cổ ít nhất cũng phải có thực lực cao nhất ở cái thế giới này.

Nào ngờ chỉ có một tiểu tử Độ Kiếp kỳ.

Hắn còn tưởng mình đã tìm được kẻ đứng sau màn rồi chứ!

Hắn nhìn lên hư không, quan sát cái tay gấu tối đen như mực kia.

Đúng là rất đen, nhưng cái tay này không thể làm bất kỳ điều gì trong dòng thời gian kia được.

“Tiền bối, người nhìn kìa, đó chính là đại thiên thần!”

Giản Tinh Tuyền hết sức khiếp sợ, nhìn sức mạnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống đó, cơ thể cũng bất giác run run.

Diệp Thần Phi chỉ khẽ liếc một cái.

Thật sự không biết phải nói gì mới tốt.

Lúc này, Thạch Hào Kiệt trên lôi đài đã vô cùng cung kính nhận lấy mười chiếc bình nhỏ trong tay đại thiên thần.

Ngoài Diệp Hiểu Hiểu thì mấy người còn lại đều nhìn với đôi mắt tỏa sáng.

Thiên Thần dịch bậc hai!

Với bọn họ mà nói, đó chính là thần vật!
Chương 134: Ta bảo là rời đi

“Đây chính là ân huệ của đại thiên thần, các ngươi nhất định phải thành kính với nó, dốc lòng tu luyện!”

Thạch Hào Kiệt nói xong, bèn phát Thiên Thần dịch bậc hai cho mỗi người.

Diệp Hiểu Hiểu lén lút mở cái bình ra xem thử.

Đúng vậy, đây là thứ cô bé dùng để ngâm mình lúc tắm.

Đại thiên thần này keo kiệt quá đi mất!

“Đại hội Thần Ban, ba thứ hạng đầu bước ra khỏi hàng!”

Bỗng nhiên, Thạch Hào Kiệt quát lớn.

Thạch Trọng, Minh An Đồ của Đại Thiên Minh lập tức bước lên phía trước nửa bước.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn nhìn, sau đó cũng vội vàng bước ra.

“Những người may mắn!”

Thạch Hào Kiệt đầy tự hào nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn về phía hai người khác, lớn tiếng nói: “Lập tức bước lên lòng bàn tay đại thiên thần, để người đưa tất cả đến Thần Quốc!”

Những người khác cũng nhìn bọn họ với ánh mắt hâm mộ.

Ba thứ hạng đầu sẽ được đại thiên thần đích thân dẫn về Thần Phủ tu luyện, có thể nói là tạo hóa cả đời chỉ có một lần.

Trên mặt Hoa Nhung là vẻ không cam tâm.

Bởi vì hắn ta thua một chiêu của Minh An Đồ, nên mới rơi xuống hạng tư, mất đi cơ hội quý giá lần này.

“Phụ thân! Con nhất định sẽ không để người thất vọng!"

Thạch Trọng nặng nề dập đầu vài cái với Thạch Hào Kiệt, sau đó đầy mong chờ và hưng phấn bước lên tay của đại thiên thần.

Minh An Đồ, cũng tạm biệt người thân của mình, sau đó dứt khoát bước đi.

Mà Diệp Hiểu Hiểu thì vẻ mặt hết sức bàng hoàng, thỉnh thoảng lại nhìn lên đài cao.

Làm sao bây giờ?

Có nên lên hay không đây?

“Tiền bối, tiền bối?”

Giản Tinh Tuyền thức tỉnh Diệp Thần Phi đang chìm vào suy tư.

“Chuyện gì?”

“Đại thiên thần sắp đưa cô bé Hiểu Hiểu đi rồi, ngài có chào tạm biệt cô bé không?”, Giản Tinh Tuyền chỉ xuống giữa lôi đài, nói.

Diệp Thần Phi à một tiếng, nụ cười quái lạ hiện lên trên mặt hắn.

“A ha ha”.

“Đi, tất nhiên là phải xuống rồi!”

Nói xong, hắn vươn người đứng dậy, chẳng mấy chốc đã đứng bên cạnh Diệp Hiểu Hiểu.

“Đại bá!”

Diệp Hiểu Hiểu lập tức vui mừng nhào tới ôm lấy Diệp Thần Phi.

Những người khác liên tục nhìn sang đây, Sói Nữ cũng nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy người lớn trong nhà Diệp Hiểu Hiểu.

Hình như ngoài vẻ đẹp trai ra thì không có điểm nào xuất sắc hết.

“Làm rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng nhé, nhưng đừng để bị tuột lại sau các tỷ tỷ trong nhà nhiều quá”, Diệp Thần Phi cười cười xoa đầu cô bé.

“Cháu không có thế đâu nhé, đến lúc trở về cháu nhất định sẽ đánh ngã hết cả đám bọn họ”, Diệp Hiểu Hiểu vung nắm đấm nhỏ lên.

Lúc này, Thạch Hào Kiệt bỗng nhiên đi tới.

“Diệp đại nhân này”.

Ông ta chắp tay nói: "Đến lúc mấy đứa nhỏ phải đi rồi, chúng ta không thể để đại thiên thần chờ đợi quá lâu”.

Diệp Thần Phi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hết sức hờ hững, khiến nội tâm Thạch Hào Kiệt bỗng nhiên có chút sợ hãi.

“Ha ha”.

“Mới đợi có bao lâu đâu?”

“Ta chờ hắn hơn nửa tháng nay rồi đấy”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nói.

“Này người của Vạn Bảo các, ngươi, cẩn thận cái miệng!”

Thạch Hào Kiệt cau mày, ông ta vẫn thường nghe Giản Tinh Tuyền nói đây là một người vô cùng mạnh đến từ Vạn Bảo các phía nam, tính tình không được tốt, đừng có ngu ngốc dây vào.

Xuất phát từ lo lắng cho an toàn của cửa khẩu Bình Dương, ông ta vẫn luôn làm như thế.

Dù người đó không hề tôn trọng mình một chút nào, nhưng ông ta cũng không hề để bụng.

Nhưng bấy giờ, hắn lại dám ăn nói lỗ mãng với đại thiên thần như thế.

Thạch Hào Kiệt không thể nhịn được!

“Này người phương nam kia, đại thiên thần đang ở trên trời nhìn xuống, đừng nên vì một câu lỡ lời mà bỏ lỡ mất tiền đồ của sấp nhỏ, rồi lại rước lấy phiền toái cho bản thân mình!”, Thạch Hào Kiệt trầm giọng nói.

Diệp Thần Phi vỗ vỗ vai Diệp Hiểu Hiểu, bảo cô bé buông mình ra trước.

Sau đó, chậm rãi đi tới phía trước.

“Thế cũng đúng lúc, ta đến chào hỏi một phen”.

Nói xong, hắn bước lên tay gấu đen ngòm của đại thiên thần.

“Các ngươi bước xuống trước đã, có lẽ một lát nữa nơi này không được an toàn lắm đâu”, nhìn hai thiếu niên trên tay gấu, Diệp Thần Phi mở miệng nói.

Hai người bọn họ sửng sốt, bản thân đang đứng trên tay đại thiên thần rồi, thì còn có cái gì không an toàn?

“Ngươi làm bậy!”

Lúc này, Thạch Hào Kiệt cũng không thể nhịn được nữa.

Khí thế của Hợp Thể kỳ quá mạnh mẽ, ầm ầm bùng nổ trên lôi đài.

Ông ta tung ra chiêu thức mạnh nhất, một quyền cuồng bạo đột nhiên đánh về phía ngực Diệp Thần Phi.

Thế nhưng, Diệp Thần Phi còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, chỉ nhẹ nhàng hất tay sau lưng.

Nhất thời, đồng tử của Thạch Hào Kiệt đã bay giữa không trung chợt co rút thật mạnh!

Cảm giác nguy hiểm sống còn khiến con người ta rợn cả tóc gáy, bùng nổ dữ dội từ sâu trong linh hồn, chẳng mấy chốc, ông ta đã ôm hai tay, đổi công thành thủ, chắn trước người.

“Rầm!”

Năng lượng mạnh mẽ nổ tung trên lôi đài!

Chỉ trông thấy một đám người, trong đó có cả Thạch Hào Kiệt hệt như thiên nữ rải hoa, toàn bộ đã bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất.

Trong nháy mắt, chỉ còn mỗi Diệp Thần Phi và Diệp Hiểu Hiểu bình yên đứng trên lôi đài.

“Ta đã nói rồi, rời đi".

Diệp Thần Phi thản nhiên nói.

Thạch Hào Kiệt trên mặt đất hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi thật to.

Vẻ mặt ông ta hết sức hoảng sợ!

Vừa nãy, dường như ông ta vừa va chạm vào thứ sức mạnh khủng bố nhất của đất trời, dù đối mặt với ý chí của đại thiên thần thì ông ta cũng không sợ hãi đến thế!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom