• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 77-80

Chương 77: Diệp Hoàng mạnh đến thế

Lý Kỳ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên trường kiếm trong tay hắn ta bùng lên ngọn lửa dữ dội, ba con rồng lửa bay lên trời, rít gào lao về phía Diệp Hoàng.

Cảnh tượng đó khiến Diệp Hoàng nhớ tới lúc tu luyện Cửu Trọng Thiên.

Thiên quang màu tím trông có vẻ hiền hòa nhưng mỗi một tấc đều được tạo thành từ thần long thật nhỏ.

Ba con rồng lửa trước mặt, nếu để nó kế bên thần long, có thể nói là chênh lệch như ve chó với Côn Bằng.

Cô bé chậm rãi tung ra một chưởng.

“Ầm!”

Chấn động thật lớn vang vọng trên lôi đài.

Rồng lửa kiêu ngạo giữa đất trời đang rít gào,

Nhưng trong lòng bàn tay Diệp Hoàng lại xuất hiện một vầng sáng mỏng manh, chặn lại tất cả những ngọn lửa, vững vàng như Thái Sơn!

Ngọn lửa hừng hực nhanh chóng cắn nuốt Lý Kỳ trên lôi đài.

Hắn ta vội vàng lui lại.

Ngọn lửa bị dập đi rất nhanh, quần áo trên người hắn ta bị đốt mấy lỗ thủng thật to, gương mặt tuấn tú cũng xuất hiện màu đen do bị hắt lửa.

Mặt Lý Kỳ xanh mét, ánh mắt lộ vẻ giật mình.

Tại sao người này lại có thể mạnh đến thế!

“Xem ra ngươi vẫn chưa thể nắm giữ được toàn bộ thanh kiếm này”, Diệp Hoàng thản nhiên nói.

Theo lý mà nói, rồng lửa được tung ra từ thân kiếm Lý Kỳ, đó là thực lực của linh khí trong người hắn ta.

Linh kiếm này có cấp bậc ít nhất là huyền cấp thượng phẩm!

Diệp Hoàng nhìn thanh kiếm trong tay, nó vốn là huyền cấp cực phẩm.

Chẳng qua trước đó Diệp Thần Phi đã tiện tay tế luyện nó một chút.

Bây giờ nó đã là một thanh kiếm bảo bối thiên cấp cực phẩm.

“Diệp Hoàng, cô đừng đắc ý quá!”, Lý Kỳ lau tro bụi trên mặt, tức giận nói.

Bị đánh bại cũng không sao, nhưng bị một nữ tử còn nhỏ hơn mình, chỉ trỏ việc tu luyện của mình, thì hắn ta không thể chấp nhận được.

“Thế thì ngươi phải cố gắng thêm rồi”, Diệp Hoàng thản nhiên nói.

Ngọn lửa của sự tức giận dâng lên trong lòng Lý Kỳ.

“Đấy là do lời cô nói nhé!"

Hắn ta nắm chặt trường kiếm, lại sử dụng Đạn Ảnh Bước.

Lúc này đây, hư ảnh xuất hiện nhiều hơn, động tác của bọn họ như một, rất khó nhận biết!

“Vạn Trọng Kiếm Lâm!”

Tất cả Lý Kỳ cùng hét lớn.

Trong nháy mắt, trên lôi đài là vô số kiếm quang lạnh lẽo bao vây lấy Diệp Hoàng.

Dày đặc, khiến con người ta không nhịn được run cả da đầu!

“Lại là một kiếm pháp huyền cấp thượng phẩm, Đạn Ảnh Bước cộng thêm Vạn Trọng Kiếm Lâm, có thể huyễn hóa ra hàng vạn kiếm quang, tụ vào một chỗ”.

“Rõ ràng hắn ta có sự chuẩn bị từ trước, ta không thể tưởng tượng nổi Diệp Hoàng sẽ cản chiêu này thế nào!”

Khán giả xung quanh đều dùng vẻ mặt lo lắng nhìn Diệp Hoàng, lo lắng thay cho cô bé.

Nhưng mặt Diệp Hoàng vẫn như cũ, không đổi sắc.

Tuy chỉ luyện Cửu Trọng Thiên trong một tháng ngắn ngủi, nhưng thứ cô bé tiếp xúc chính là hủy diệt chi ý cấp bậc thiên đạo!

Kiếm quang trước mặt với cô bé mà nói thật sự không đáng để nhắc tới.

Một tay vung vỏ kiếm lên, tìm được chính xác kiếm quang thật sự, đỡ lấy từng đòn một.

“Quá yếu”.

“Phụ thân nói đúng, các ngươi thật sự quá yếu”.

Diệp Hoàng vừa đỡ lấy đòn tấn công của Lý Kỳ, vừa nói.

Lý Kỳ lại càng tức giận, dồn hết toàn bộ sức mạnh hòng phá đi thế phòng ngự của cô bé.

Nhưng tất cả cũng chỉ là công cốc mà thôi.

“Bỏ đi”.

“Tốt nhất là kết thúc thật nhanh thôi”.

Diệp Hoàng nói xong, lần đầu tiên trường kiếm được rút ra, chém tới.

Chỉ trong thoáng chốc, kiếm quang tràn ngập lôi đài đã biến mất không còn bóng dáng.

Cơ thể Lý Kỳ như con diều đứt dây văng xa ra ngoài.

Máu tươi bắn ra.

“Lý Kỳ ca ca!”, Lý Tình Nhi giật mình thốt lên.

“Kỳ Nhi!”, cuối cùng Lý Lưu Tô trên đài cũng đánh mất nụ cười trên mặt.

Diệp Hoàng chậm rãi cất trường kiếm vào vỏ.

Trận chiến này, cô bé chỉ tung đúng một kiếm.

Hơn nữa.

Từ đầu đến cuối cô bé vẫn không hề dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu nửa bước.

Lý Kỳ thua trong nháy mắt khiến cả đấu trường lặng ngắt như tờ.

Mọi người đều biết, Diệp Hoàng rất mạnh.

Nhưng Lý Kỳ cũng là đứa con cưng của trời, không phải loại người tầm thường gì!

Hơn nữa hắn ta có thân pháp huyền cấp thượng phẩm, tu luyện kiếm pháp huyền cấp thượng phẩm, hai công pháp đó có thể hỗ trợ cho nhau, trong tay còn cầm một thanh linh kiếm huyền cấp thượng phẩm!

Ở thành Vân Tiêu này, có thể nói là chói mắt nhất trong sự chói mắt, ngoài ba gia tộc lớn, chẳng có thế lực nào đủ sức tạo ra một sự tồn tại khủng bố như thế.

Nhưng hắn ta đứng trước Diệp Hoàng lại không khác gì một con côn trùng, bị trêu đùa, bị nghiền nát toàn diện.

Tại sao Diệp Hoàng lại có thể mạnh như vậy!

“Hoàng tiên tử uy vũ!”

Một giọng nói phá hết mọi tông giọng vang lên giữa sân.

Lập tức có tiếng hò hét vang lên như vũ bão.

Bọn họ gọi tên Diệp Hoàng, hệt như bản thân cũng có thể cảm nhận được một phần vinh quang đó.

Chỗ nhà họ Diệp đang ngồi lại bùng nổ vang trời.

Tùy Vân, Tùy Vũ, Tùy Báo, cùng với Tùy Hổ vừa mới hồi phục vết thương, những người quản lý nhà họ Diệp suýt chút nữa là nước mắt nước mũi ròng ròng.

Mọi người xem đi!
Chương 78: Họ Diệp quá ngang ngược

Đây chính là thiên kiêu của nhà họ Diệp!

Đây chính là tương lai của chúng ta!

Nhiệt tình và cảm xúc mạnh liệt giống như lửa, sôi sục bất diệt.

Nhưng phe nhà họ Lý lại là một bộ dạng khác.

Toàn thân Lý Kỳ toàn là máu, nằm bên cạnh võ đài.

Lý Tình Nhi nhào đến bên người hắn ta, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Mấy tộc lão vội vàng vây quanh kiểm tra thương tích của Lý Kỳ.

Lý Lưu Tô đứng trên đài cao nhất, suýt chút nữa không kiềm chế được đích thân nhảy xuống.

Đó là con trai của ông ta!

Nhưng ông ta vẫn cố kìm nén lại, trường hợp này nếu một gia chủ bày ra vẻ thất lễ, đối với danh gia vọng tộc mà nói thì là một loại đả kích rất lớn.

Rất nhanh đã có người lên đài, thầm thì mấy tiếng bên tai Lý Lưu Tô.

Ông ta mới dần dần buông bỏ tâm tình sốt ruột.

“Diệp Thần Phi, con gái ngươi hạ thủ thật là ác!”, Lý Lưu Tô trầm giọng nói.

Lúc này ông ta đã hoàn toàn tháo lớp mặt nạ ngụy trang xuống.

“Đâu có”.

Diệp Thần Phi khẽ mỉm cười nói: “Nó chưa chết, chỉ bị gãy một trăm tám mươi cái xương mà thôi”.

“Ngươi!”

Lý Lưu Tô giận dữ, thiếu chút nữa nhào tới đấm một quyền trên mặt Diệp Thần Phi.

Nhưng ông ta vẫn nhịn được, làm gia chủ nhà họ Lý nhiều năm như vậy, ông ta không đến mức chỉ có chút khôn ngoan này.

“Thiên tài chưa trưởng thành cũng chỉ là thiên tài mà thôi, ta khuyên ngươi bảo con bé thu liễm lại, tránh cho một ngày nào đó gây ra họa!”

Lý Lưu Tô lạnh giọng nói.

Đây là đang uy hiếp.

Diệp Thần Phi cười ha ha một tiếng, không nói gì.

Có người thường thích đưa bản thân mình đi đường hẹp.

Đường Chính ở bên cạnh thì vẫn luôn im lặng, sắc mặt nghiêm túc.

Diệp Hoàng quả thực thâm sâu khó lường.

Không biết con em nhà mình còn có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá hay không.

Lúc này, Cốc Vạn Tâm lại đi đến võ đài.

Vẻ mặt nàng nhìn Diệp Hoàng đầy phức tạp, cô gái này thật sự vượt xa khỏi dự đoán của nàng.

Nhưng điều khiến nàng thực sự khiếp sợ chính là rốt cuộc Diệp Thần Phi đã làm gì với cô bé?

Cốc Vạn Tâm biết Diệp Hoàng xuất sắc nhất định không thoát khỏi liên quan đến Diệp Thần Phi.

“Diệp Hoàng, ngươi còn muốn khiêu chiến nữa không?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.

“Đương nhiên”.

Diệp Hoàng cười một tiếng, nhìn về phía ghế chuẩn bị chiến đấu của nhà họ Đường.

Năm người bị quét mắt nhìn đến, lập tức khẩn trương.

Qua trận chiến vừa rồi, lúc này không ai có thể khinh miệt cô con gái của nhà họ Diệp mười phần khí thế này.

“Tôi khiêu chiến Đường thiếu…”, Diệp Hoàng chuẩn bị nói ra tên người khiêu chiến, bỗng nhiên ngừng lại.

Cô bé nhìn cha trên đài cao, lúc này bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cho bọn họ tự chọn người khiêu chiến đi”.

Mọi người kinh ngạc, với cường thế của Diệp Hoàng, hoàn toàn có thể lựa chọn cường giả của nhà họ Đường, chiến thắng rồi thì sẽ mở đường tốt cho bốn người phía sau của nhà họ Diệp.

Nhưng không ngờ rằng cô bé lại lựa chọn cách khác, để nhà họ Đường lựa chọn.

Bọn họ nhất định sẽ lợi dụng quy định này.

Một lúc sau, quả nhiên nhà họ Đường đã phái Đường Vô Hoa Hóa Khí tầng sáu, người yếu nhất đi ra.

Lý Kỳ cũng đã thảm hại, làm sao có thể có cơ hội chiến thắng

Rõ ràng, nhà họ Đường muốn để con ngựa thấp kém nhà mình đến kéo dắt con ngựa tốt nhất nhà họ Diệp.

Hành động lần này hợp tình hợp lý.

Nhưng các khán giả cũng không quan tâm nhiều như vậy, bọn họ cũng nhìn ra vẻ kinh sợ của nhà họ Đường, suỵt một tiếng.

Đường Vô Hoa lên đài trong tiếng suỵt, mặt đầy chán nản!

“Bắt đầu chiến đấu!”

Đường Vô Hoa chắp tay với Diệp Hoàng: “Hy vọng ngươi có thể hạ thủ lưu tình”.

“Ầm!”

Vừa nói xong, một cái chân liền đá vào ngực hắn ta.

Đường Vô Hoa liền bay ra.

Ngã khỏi võ đài, té xuống đất, miệng phun máu tươi, mất đi ý thức.

Giết trong nháy mắt!

Sau khi làm xong mấy thứ này, Diệp Hoàng cũng không chờ kết quả, xoay người về phía ghế chiến đấu nhà họ Diệp, phóng khoáng rời đi.

Cốc Vạn Tâm sửng sốt hồi lâu mới mở miệng tuyên bố: “Diệp Hoàng và Đường Vô Hoa, Diệp Hoàng thắng!”

“Hoan ngênh người thứ hai xuất binh của nhà họ Diệp, Diệp Long!”

Lại là một tiếng hô rung trời vang lên.

Mặc dù Diệp Long không vang danh khắp thành Vân Tiêu như Diệp Hoang, nhưng danh tiếng các chủ Chân Long các vẫn vô cùng vang dội.

Lúc Diệp Long lên đài, đúng lúc kề sát vai Diệp Hoàng.

“Là đại bá bảo muội làm như vậy?”, Diệp Long nói.

Diệp Hoàng nhún vai: “Cha nói bảo các huynh cũng qua vui đùa một chút”.

Diệp Long xấu hổ toát mồ hôi.

Đối với đại bá mà nói, lần chiến đấu này chỉ là vui đùa một chút?

Vậy…

Cứ việc chơi đi!

Một luồng chiến ý mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ trên người Diệp Long.

Ở trong võ đài Tuyên Cổ, cậu đã bại trận vô số lần.

Nhưng ý chí bất khuất kia của cậu đã bị mài nóng bỏng giống như mặt trời!

“Ta khiêu chiến Đường Thiếu Khanh của nhà họ Đường!”

Còn không chờ Cốc Vạn Tâm nói, Diệp Long liền nói ra mục tiêu của mình.

Cậu cũng phải liên hoàn chiến!

Hơn nữa muốn khiêu chiến thế hệ trẻ đồng lứa mạnh nhất thành Vân Tiêu!

Khán giả trên đấu trường cũng sắp hét khản giọng rồi.

Con em nhà họ Diệp thật sự quá ngang ngược!

Thật là khiến người ta nhiệt huyết sôi trào!

Dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, Đường Thiếu Khanh đi đến võ đài.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu”.

“Cũng vậy”.

Hai người ôn hòa chào hỏi.

Nhưng trong nháy mắt liền chiến với nhau!

Diệp Long cầm giáo, mở toang đại hợp, uy thế mười phần!

Nhưng Đường Thiếu Khanh cũng không phụ tiếng tốt, tu vi đã đạt đến Hóa Khí tầng mười hai, hắn ta cũng ẩn giấu tu vi.

Một tay cầm quạt, thân pháp tự nhiên.

Hai người liên tiếp đưa ra thủ đoạn nguy hiểm, cuối cùng đánh nhau đầy khó khăn, nhất thời không phân được cao thấp.

Các khán giả không ngừng kêu lên vui sướng, đây mới là chiến đấu chân chính mà bọn họ muốn thấy.

Trận chiến vừa rồi của Diệp Hoàng mặc dù rất thoải mái, nhưng quá nhanh, thật sự là không đủ thỏa thích.

Diệp Long và Đường Thiếu Khanh đều là người xuất sắc nhất trong các đại gia tộc, hơn nữa thanh danh đã sớm truyền ra bên ngoài.

Bọn họ giao chiến là điều rất nhiều người muốn nhìn thấy.
Chương 79: “Ta nhận thua!”

Theo sự xoay chuyển của thời gian, trên người Diệp Long đã nhuộm thêm vài vết thương đỏ tươi.

Nhưng chiến ý của cậu lại ngày càng mạnh.

Cây trường thường giống như chân long chấn nhiếp thiên địa!

Cuối cùng, dưới công kích cuồng bạo của Diệp Long, Đường Thiếu Khanh không để ý bị hung hăng đánh trúng, miệng tràn máu, ngực phập phồng, ngã xuống đất đầy khó khăn.

Nhưng công kích của Diệp Long lại một lần nữa tấn công tới.

“Ta nhận thua!”, Đường Thiếu Khanh la lớn.

Mũi thương sắc bén dừng lại nơi cổ họng hắn ta.

“Ầm!”

Diệp Long thu hồi trường thương, đặt trên đất.

Một trận cuồng phong lấy cậu làm trung tâm, tản ra bốn phía, thổi tan đầy bụi đất.

Đồng tử của mọi người co rút nhanh chóng.

Trên lôi đài cứng chắc, mấy vết rách sâu nhìn mà giật mình!

“Diệp Long và Đường Thiếu Khanh, Diệp Long thắng!”, Cốc Vạn Tâm cao giọng tuyên bố kết quả trận đấu.

Sau đó, Diệp Long cũng giống như Diệp Hoàng, để nhà họ Lý lựa chọn ra người xuất chiến.

Nhà họ Lý cũng lựa chọn Lý Tuyết Bình yếu nhất để làm bia đỡ đạn.

Không ngoài suy đoán, hai ba chiêu Diệp Long liền đánh bại Lý Tuyết Bình, quay về ghế chuẩn bị chiến đấu của nhà họ Diệp.

Từ đây, một rồng một phượng của nhà họ Diệp đã giành được bốn trận thắng.

Con đường phía trước bừng sáng!

Mà Lý Lưu Tô và Đường Chính ở trên đài cao nhất mặt như biến thành đáy nồi.

Suy cho cùng hai người mạnh nhất nhà bọn họ đều đã thua.

“Đường huynh, Thiếu Khanh cũng thua rồi”, Lý Lưu Tô bỗng nhiên nói.

Hai người hai mắt nhìn nhau, trong mắt Lý Lưu Tô lóe lên một tia độc ác.

Đường Chính thì khẽ gật đầu.

Diệp Thần Phi ngồi giữa bọn họ, làm như không nhìn thấy.

Âm mưu sao?

Ngươi mưu kế thì mặc kệ ngươi mưu kế.

Nhà họ Diệp toàn thắng hai trận, hơn nữa còn lần lượt chiến thắng hai người mạnh nhất của nhà họ Lý và nhà họ Đường.

Cái này khiến tiếng hô của nhà họ Diệp đạt đến cực điểm.

Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy có chút đáng tiếc đó là sức chiến đấu mạnh nhất này, bình thường không phải xuất hiện ở trận cuối cùng sao?

Sao mà vừa lên liền đưa con át chủ bài lên, trận chiến cuối cùng còn có ý nghĩa gì??

Nhưng Diệp Cầm Dao ra sân ở trận thứ ba lại một lần nữa thay đổi nhận thức của bọn họ.

Diệp Cầm Dao tư thái như tiên, dung mạo xinh đẹp, giống như thánh nữ Cửu Thiên.

Cô bé cũng chọn lựa chủ động khiêu chiến, nhưng không hề nói rõ, mà để bọn họ tùy tiện chọn người lên.

Lúc trước Diệp Cầm Dao cũng rất mạnh, cho nên nhà họ Lý vì để vững chắc nên đã phái Lý Minh tương đối yếu, cảnh giới Hóa Khí tầng bảy.

Nhưng Diệp Cầm Dao vừa lên liền bùng nổ, trực tiếp bộc phát ra tu vi Hóa Khí đại viên mãn.

Hơn nữa loại khí thế này còn mạnh mẽ hơn không biết mấy phần so với Đường Thiếu Khanh!

Các khán giả liền trợn tròn mắt, tình hình nhà họ Diệp là sao vậy?

Vốn tưởng rằng Diệp Hoàng và Diệp Long đã là sức chiến đấu mạnh nhất của bọn họ, không ngờ lại có một người mạnh hơn, đây chính là cấp dưới của nhà họ Diệp?

Cái này khiến người ta quá chấn động rồi!

Không nghi ngờ chút nào, Diệp Cầm Dao không hề giữ lại gì, Lý Minh không thể đi được một chiêu, trong nháy mắt liền bị đánh ra khỏi võ đài.

Mà nhà họ Đường thì đen mặt, trực tiếp chọn từ bỏ.

Bởi vì bọn họ thấy ngoại trừ Đường Thiếu Khanh, vốn dĩ không ai là đối thủ của Diệp Cầm Dao.

Rất nhanh đã đến trận chiến thứ tư.

Người xuất chiến của nhà họ Diệp là Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi lên võ đài.

Cậu cũng giống như Diệp Cầm Dao, hoàn toàn giải phóng tu vi của mình.

Hóa Khí tầng sáu.

Các khán giả thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới là tình tiết vở kịch bình thường.

“Diệp Khiêm ca, cố gắng lên!”

“Diệp sư, bọn ta đều coi trọng huynh!”

Hai thiếu nam thiếu nữ nhỏ tuổi gân giọng hô lên.

Bốn phía bọn họ tập trung rất nhiều thiếu niên, từng người mặt đỏ bừng, lớn tiếng kêu gào trợ oai.

Diệp Khiêm mỉm cười nhìn bọn họ, cho bọn họ một tư thế tay đầy an tâm.

“Cốc tiền bối, ta lựa chọn khiêu chiến Lý Sênh Ca của nhà họ Lý!”

Sau đó Diệp Khiêm nói ra người khiêu chiến của mình.

Nhà họ Lý dưới đài liền mừng rỡ như điên.

Diệp Khiêm này thoạt nhìn là đối thủ dễ dàng đánh bại nhất, bọn họ lo lắng cậu sẽ chọn một người yếu hơn một chút.

Kết quả cậu lại lựa chọn Lý Sênh Ca.

Đó là thiên tài hùng mạnh của nhà họ Lý đứng sau Lý Kỳ!

Nhất định là tự tìm chỗ chết!

“Cố gắng dạy dỗ hắn cho ta!”, người nhà họ Lý rối rít kích động.

“Nhìn ta đi”, Lý Sênh Ca khẽ mỉm cười, phóng khoáng nhảy lên võ đài, hạ xuống phía đối diện Diệp Khiêm.

Trận thứ tư chính thức bắt đầu.

“Lại gặp nhau rồi, bại tướng dưới tay”, Lý Sênh Ca cầm trong tay cây quạt hình tròn, nhẹ giọng cười nói.

Làn da của hắn ta rất trắng, cặp mắt hoa đào mở một nửa, giống như nam hồ ly trong truyền thuyết.

“Ta đã nói qua rồi, ta sẽ đích thân bắt ngươi về quy án”, Diệp Khiêm thấp giọng nói.

Nghe đối thoại giữa bọn họ, có người trong lòng nghi ngờ.

Hai người bọn họ có thù cũ sao?

“Đúng vậy!”

Cô bé vừa cổ vũ trợ oai của Diệp Khiêm, vành mắt hồng hồng, trên mặt mang theo vẻ vô cùng căm hận.

“Ồ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, những người bên cạnh hỏi.

Mặt cô bé đầy đau buồn kể lại câu chuyện.

Hóa ra cô bé vốn là người của trấn Thanh Ti thuộc quản lý lệ thuộc nhà họ Lý.

Cha mẹ cô bé là thợ thủ công may áo, trong nhà còn có một tỷ tỷ.

Vốn dĩ người trong nhà dù không giàu có, nhưng cũng có cái ăn cái mặc, vui vẻ hòa thuận.

Nhưng hai tháng trước một người đã đến làm rối loạn gia đỉnh nhỏ bình yên này.

Chính là Lý Sênh Ca.

Con cháu được đào tạo chính của nhà họ Lý, hắn ta đến trấn Thanh Ti, rất người người vô cùng vui mừng, đây chính là cơ hội tốt để nịnh bợ rồng.

Hơn nữa, sở dĩ Lý Sênh Ca đến trấn Thanh Ti cũng là vì nơi này may áo tiêu chuẩn cao, hắn ta muốn đặt làm một bộ quần áo.

Sau đó, Lý Sênh Ca đã đến xem từng cửa tiệm trong trấn Thanh Ti.

Hắn ta không tìm thấy mục tiêu.

Nhưng hắn ta lại tìm thấy một mục tiêu khắc.

Tỷ tỷ của cô bé.

Khi Lý Sanh Tiêu nhắc đến muốn tỷ tỷ của cô bé trở thành thị nữ của mình, người quanh đó đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Chương 80: “Ta nhất định sẽ bắt ngươi về quy án”

Nhưng cha mẹ bé gái lại sợ hãi, bọn họ là người có trách nhiệm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ muốn gả con gái vào gia đình giàu có.

Vì vậy, Lý Sênh Ca bị từ chối.

Lý Sênh Ca cũng không tức giận, còn tuyên dương thái độ sống của bọn họ, rồi tặng cho bọn họ một miếng ngọc bội giá trị cao ngất ngưởng.

Nhưng tối hôm đó lại có một đám người bịt mặt xông vào nhà cô bé, cướp ngọc bội, giết cha mẹ và đưa tỷ tỷ cô bé đi.

Cô bé trốn ở gầm giường tận mắt chứng kiến tất cả.

Ngày hôm sau, quản lý trên trấn tới, bọn họ phán đoán có người tham tiền giết người, làm qua loa rồi kết thúc.

Từ đó, cô bé liền lưu lạc đầu đường xó chợ, bơ vơ một mình.

Sau đó, cô bé gặp Diệp Khiêm.

Ngoại trừ cha mẹ và tỷ tỷ của cô bé, đại ca này là người có thể khiến cô bé cảm thấy yên tâm nhất.

Thời điểm gặp cô bé, Diệp Khiêm đã quyết định giúp cô bé tìm thấy đám ác đồ tham của kia, bắt bọn chúng về quy án.

Đám ác đồ vô cùng có kinh nghiệm, nhưng vẫn bị Diệp Khiêm tìm ra dấu vết.

Theo đầu mối, Diệp Khiêm đã điều tra ra, nhưng lại tra được một người khiến người ta không dám tin nổi.

Lý Sênh Ca.

Lý Sênh Ca không coi Diệp Khiêm ra gì, thậm chí còn lười phủ nhận, ném chị gái của cô bé ra.

Nhưng cô gái kia thương tích khắp người, tinh thần hoảng hốt, gần như không còn hình người.

Cuối cùng, nàng ấy chết trong ngực Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm nổi giận, cầm kiếm tìm tới Lý Sênh Ca.

Nhưng Lý Sênh Ca khi đó đã là cường giả cảnh giới Hóa Khí, mà Diệp Khiêm vẫn đang ở Luyện Khí Kỳ.

Không ngoài dự đoán chút nào, cậu bị nghiền ép, đánh trọng thương, tùy ý làm nhục.

Diệp Khiêm thoi thóp, nhưng ánh mặt lại kiên định chưa từng có.

“Ta nhất định sẽ bắt ngươi về quy án”, cậu nói với Lý Sênh Ca.

“Ha ha, cả đời này ngươi đừng nghĩ tới”, Lý Sênh Ca ngạo nghễ rời đi.

Sau khi nghe xong câu chuyện này, người xung quanh cô bé tràn đầy lửa giận, lòng mang vẻ căm phẫn.

“Quá đáng hận!”

“Hừ, ta nghe nói trước kia cái tên Lý Sênh Ca thường xuyên đi ra ngoài bắt cóc các cô gái trẻ tuổi, tùy ý dày xéo, không ngờ lại là thật!”

“Quả thật là một tên cặn bã!”

Trong miệng bọn họ mắng chửi, hy vọng Diệp Khiêm ở trong sân có thể dạy dỗ hắn ta một trận.

Diệp Khiêm nhìn Lý Sênh Ca vẻ mặt ngạo nghễ, cậu chậm rãi ngẩng đầu.

“Hôm nay ta sẽ vì tất cả những người ngươi sát hại qua”.

“Lấy lại công bằng”.

Dứt lời, cậu đột nhiên nắm quyền, đánh phía Lý Sênh Ca.

“Không biết tự lượng sức mình”.

Nhưng Lý Sênh Ca chỉ khinh miệt cười, tiện tay phất ra cây quạt, tu vi Hóa Khí tầng mười ầm ầm bùng nổi, đụng với quả đấm của Diệp Khiêm.

“Rầm!”

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Diệp Khiêm liền bị đánh bay xa mười mấy mét, thiếu chút nữa bị đánh bay ra khỏi võ đài.

“Ngươi trước kia, ở trước mặt ta là phế vật”.

“Bây giờ cũng vậy”, Lý Sênh Ca miệt thị nói.

Nhưng Diệp Khiêm bị đánh lui lại làm ra một chuyện khiến tất cả người ta đều không ngờ được.

Cậu lấy ra một cây bút lông.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Khiêm lại huy động bút lông, bắt đầu viết chữ trên không trung.

Một nét sổ, một nét sổ gập, lại một nét sổ.

Đó là một chữ “Sơn” vô cùng đơn giản.

Nhưng sau khi Diệp Khiêm hoàn thành chữ này, một luồng uy thế to lớn từ trên trời hạ xuống.

Mọi người ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy thứ gì.

Nhưng ở trong mắt Lý Sênh Ca lại thật sự xuất hiện một ngọn núi màu đen khổng lồ, mang theo khí thế vạn quân đè về phía đỉnh đầu hắn ta!

Lý Sênh Ca hú lên quái dị, muốn tránh khỏi núi lớn.

Nhưng tốc độ hạ xuống thật sự quá nhanh!

Một tiếng “Ầm” vang lên, nặng nề đè lên bả vai Lý Sênh Ca, ép cong lưng hắn ta, khiến hắn ta không chịu được liền gập chân quỳ xuống đất.

“Sao ngươi có thể!”

Lý Sênh Ca vẻ mặt kinh hãi, ngọn núi này ma quái dọa người.

Nó không kinh khủng giống như ngọn núi thật, nhưng trọng lượng của nó đã tiêu hao hết mỗi một phần khí lực của Lý Sênh Ca.

Chỉ có dốc toàn lực mới có thể ngăn cản, không bị ép vỡ.

Lý Sênh Ca cố gắng giãy giụa, nhưng dù hắn ta có dùng sức thế nào thì ngọn núi kia vẫn ở điểm giới hạn của hắn ta, khiến hắn ta đau đến mức không muốn sống.

“Nhìn thấy không, đây chính là những người bị người làm tổn thương, từ đầu đến cuối các nàng đều ở đây, ở trên đỉnh đầu nhìn ngươi”, Diệp Khiêm lạnh lùng nói.

Lý Sênh Ca nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời rợn cả tóc gáy!

Bả vai hắn ta đã không còn là đỉnh núi, mà là từng thân ảnh quen thuộc.

Tỷ tỷ của bé gái cũng ở trong số đó, nàng ấy nhìn chằm chằm Lý Sênh Ca, trong mắt chảy xuống hai hàng huyết lệ, miệng thì thầm không thành tiếng, giống như đang tố cáo tội của hắn ta.

“Không, không thể nào!”

Lý Sênh Ca hét lên chói tai, cảnh tượng như vậy thật sự khiến hắn ta lạnh cả sống lưng.

“Đều là giả, ngươi không dọa được ta đâu!”

Hắn ta hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân bùng nổ, cây quạt tròn trong tay hung hãn đánh về phía đám mây đen trên đỉnh đầu.

Nhưng hắn ta đã đánh hụt.

Chờ đến khi hắn ta mở mắt một lần nữa, bầu trời quang đãng, tất cả đều biến mất không thấy.

Còn có hơn mười ngàn khán giả mặt đầy không hiểu.

“Lý Sênh Ca sao thế?”

“Không biết, bỗng nhiên hắn quỳ xuống trước mặt Diệp Khiêm, sau đó lại vung tay loạn xạ, cứ như đánh nhau với không khí vậy”.

“Như kẻ ngốc, ha ha!”

Mọi người cười lớn.

Lý Sênh Ca thở hổn hển, mặt trầm như nước.

Hắn ta hiểu rồi, vừa nãy chắc là ảo ảnh do Diệp Khiêm làm ra.

Tức giận xông lên đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom