Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61-65
Chương 61: Sơn Hải Đồ Lục
Mang theo gương hồng trần được chế tạo từ tiên môn của mình, Diệp Thần Phi sầm mặt trở về nhà.
Lần này thật sơ suất, vô ý cắt đứt con đường thành tiên của mình.
Sau này phải làm sao đây?
Lẽ nào phải tiếp tục tìm người độ kiếp thành công, nhân lúc hắn ta chuẩn bị phi thăng để cướp tiên môn của hắn cho mình dùng?
Ừm, cũng không phải không được, chỉ là hơi thiếu đạo đức.
Bỏ đi, chuyện này để tính sau.
Diệp Thần Phi bình tĩnh lại, sau đó lại xuất hiện trong đình viện.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Khiêm.
Sắp xếp cho ba người nhóm Diệp Hoàng mất gần cả một buổi trưa.
Nghĩ lại bản thân hắn không dễ dàng chút nào, vì chúng mà phải hao tâm tổn sức.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt cháu”.
Diệp Thần Phi đưa tay chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức cười rạng rỡ, vừa định trả lời.
Nhưng ngón tay kia bắt đầu di chuyển, cong sang hướng khác, cuối cùng chỉ vào Diệp Khiêm.
“Diệp Khiêm, cháu nói đi”.
“Dạ? Vâng”.
Rõ ràng Diệp Khiêm không ngờ mình lại là người đầu tiên, cậu là người có thực lực yếu nhất trong mấy người.
Nhưng cậu sẽ không khiêm tốn, bước lên đáp: “Đại bá, lựa chọn của cháu là”.
“Hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của người!”
Diệp Thần Phi nhướng mày, những người trẻ tuổi này thật đặc biệt.
Hắn không ngờ lựa chọn của chúng lại khác nhau.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Khiêm nhanh chóng trả lời: “Cháu chỉ muốn trở nên mạnh hơn, nhưng bất luận là kiến thức hay kinh nghiệm thì bản thân cháu đều quá kém”.
“Vì thế để người quyết định là lựa chọn tốt nhất đối với cháu!”
Diệp Thần Phi gật đầu, quyết định của cậu cũng không hẳn là sai.
Đây không phải câu trả lời chính xác nhất, nhưng nó chắc chắn là lựa chọn ổn thoả và thông minh nhất.
“Được”, Diệp Thần Phi nói: “Nhưng nếu ta đoán không sai, cháu không chỉ muốn bản thân mạnh lên mà còn muốn những người theo cháu mạnh lên”.
Diệp Khiêm cười gãi đầu, không phủ nhận.
“Giáo hoá chúng sinh không phải là chuyện dễ”, Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu sẵn sàng nỗ lực vì điều này!”, Diệp Khiêm nói rất khí phách.
“Tốt lắm”.
Diệp Thần Phi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày thường cháu thích đọc sách lắm phải không?”
“Vâng ạ”.
“Cháu thích cuốn sách nào nhất?”
“Hừm, có lẽ là Đạo Đức Kinh ạ”, Diệp Khiêm đáp.
“Huynh ấy nói dối!”
Lúc này Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên la lên: “Cháu nghe Diệp Thiến đường tỷ nói huynh ấy thích nhất là đọc tiểu thuyết thể loại chí quái, đặc biệt là thể loại Hồ tiên tử và thư sinh yêu nhau, thật đáng xấu hổ!”
Bí mật bị vạch trần, Diệp Khiêm lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cháu cũng rất thích Đạo Đức Kinh, với lại trong cuốn sách đó không chỉ có Hồ tiên tử”.
Cách nguỵ biện này không hề có sức thuyết phục.
Diệp Thần Phi đưa tay ra cười bảo: “Đưa ta xem là loại tiểu thuyết gì nào”.
Diệp Khiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lấy một cuốn sách thật dày từ trong túi trữ vật ra.
“Sơn Hải Đồ Lục”.
Diệp Thần Phi mở sách đọc qua một lượt, phát hiện trong sách quả thật có rất nhiều câu chuyện ngắn về Hồ tiên, Hoa tinh linh và yêu quái quyến rũ vân vân, nhưng cũng không tính là quá vô lí.
Nếu nó ở trên Phiên Gia thì cũng có thể thông qua xét duyệt.
Hơn nữa những câu chuyện ngắn này chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại hầu hết là những câu chuyện lạ và lí thú trong thiên hạ, từ đó suy ra đạo lí làm người.
Là một cuốn sách đứng đắn.
“Đợi ta một lát”.
Diệp Thần Phi cầm lấy sách, ngồi vào bàn đá dưới tán cây liễu ở bên cạnh.
Sau đó hắn lấy ra một cây bút lông và một cuốn vở trắng, bắt đầu viết chữ thật nhanh.
Khoảng thời gian đốt một nén hương trôi qua, một cuốn “Sơn Hải Đồ Lục” phiên bản hoàn toàn mới được ra lò.
Diệp Thần Phi đứng dậy đưa cả hai cuốn sách cho Diệp Khiêm.
“Nếu đã thích thì cứ đọc đi, ta tin cháu sẽ học được rất nhiều thứ từ cuốn sách này, nhưng có thể tiến bộ bao nhiêu thì vẫn phải dựa vào bản thân cháu”, Diệp Thần Phi cười bảo.
Diệp Khiêm khó hiểu nhận lấy sách, cậu biết đọc sách có thể học được nhiều thứ, nhưng làm sao có thể nâng cao thực lực chứ?
Lẽ nào trong sách có công pháp tuyệt thế gì ư?
Cậu đặt hai cuốn sách cạnh nhau.
Cả hai có trang bìa giống hệt nhau, không có gì thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất là chữ của Diệp Thần Phi cứng cáp và có lực hơn bản gốc nhiều.
Diệp Khiêm nhìn kĩ lại, đột nhiên cậu phát hiện hai chữ “Sơn Hải” trên cuốn sách mới bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó như có cơn gió bất tận rít gào trong đó.
Hơn nữa trong cơn gió kia dường như còn có mùi tanh nồng xộc vào mũi cậu.
Diệp Khiêm kinh hãi, đứng không nhúc nhích, chuyện gì thế này?
Bỗng nhiên gió lớn tiêu tán, mùi của biển cả cũng biến mất.
Ánh mắt Diệp Khiêm dần rõ ràng lại.
Lúc này cậu mới phát hiện thì ra là do Diệp Thần Phi dùng ngón tay chặn hai chữ “Sơn Hải” trên bìa sách.
“Khi nào về rồi hẵng suy ngẫm”, Diệp Thần Phi mỉm cười.
Cuốn Sơn Hải Đồ Lục do chính tay hắn sao chép đương nhiên không phải vật phàm.
Đó là sản phẩm đã được kết hợp với đạo lý.
Mỗi chữ, mỗi câu, mỗi câu chuyện trong sách đều là một thế giới khác nhau và một con đường tu hành khác nhau.
Thật ra cuốn sách này chính là một cuốn sách ngộ đạo tuyệt đỉnh.
Nếu chia theo đẳng cấp công pháp thì phải tính là một cuốn tiên pháp cực phẩm, đạo thuật gần đạt mức vô hạn.
Hắn không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, chỉ có thể đạt tới mức này.
Cứ dùng tạm trước đi.
“Đa tạ đại bá đã nhắc nhở!”
Sau những chuyện vừa rồi, Diệp Khiêm đã hiểu cuốn sách này không tầm thường, cậu kính cẩn thi lễ rồi rời khỏi đình viện.
Lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Hiểu Hiểu.
Chương 62: Đại Vũ giới
Rõ ràng là cô bé đang rất sốt ruột.
“Đại bá, cháu rất cần linh thạch, siêu nhiều linh thạch, người có thể cho cháu không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu chớp đôi mắt to, định dùng thuật làm nũng để thuyết phục Diệp Thần Phi.
“Cháu cần nhiều linh thạch như thế để làm gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Chuyện gì cũng có thể làm được ạ!”, Diệp Hiểu Hiểu trả lời: “Trên thế giới này có chuyện gì mà linh thạch không thể giải quyết được sao?”
“Nếu có thì chắc chắn là do chưa đủ linh thạch!”
Diệp Thần Phi không thể không giơ ngón cái lên: “Ta rất đồng ý với suy nghĩ của cháu”.
“Vậy là người đồng ý rồi phải không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu mừng rỡ.
“Không, ta từ chối”.
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô bé.
“Tại sao chứ? Rõ ràng người đồng ý với yêu cầu của họ hết mà!”, mặt mũi Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy tủi thân, cô bé cho rằng Diệp Thần Phi đang cố ý nhằm vào mình.
“Cháu thì khác”.
“Họ đều có quan điểm rõ ràng về con đường của riêng mình”.
“Còn cháu thì sao? Cháu chỉ có chơi và chơi thôi”.
“Nếu cháu có thể vượt qua thử thách này, ta sẽ suy xét xem có nên thưởng cho cháu một ít linh thạch để tiêu xài không”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Thử thách gì ạ?”
“Cái này”.
Diệp Thần Phi vỗ tay cái độp, khung cảnh xung quanh hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Một màu tối tăm.
Vô số côn trùng màu xám bay qua bay lại như con thoi, thỉnh thoảng có một cái bóng đen lướt qua thật nhanh.
“Đây là đâu thế ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu ngạc nhiên hỏi.
“Mộng Hư giới, một thế giới nằm giữa chân thật và hư ảo, ở đây cháu có thể chơi tuỳ thích”.
Thật ra với Diệp Hiểu Hiểu, trên đường đi Diệp Thần Phi đã tìm được cách.
Cô bé thích chơi thì cứ để cô bé chơi thoả thích.
Đôi khi chơi cũng là một loại năng lực.
“Nhưng nơi này có gì để chơi ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
“Cháu hỏi hay lắm”.
“Tiếc là ta sẽ không cho cháu câu trả lời”.
Diệp Thần Phi cười bảo: “Thử thách của cháu là phải học được cách chơi ở nơi này”.
“Được rồi, cố lên nhé”.
Nói xong, Diệp Thần Phi chuồn đi mất, chỉ để lại một mình Diệp Hiểu Hiểu ngơ ngác đối mặt với những con côn trùng màu xám kia.
“Đại bá, người thật bất công!”
Sau một hồi hao tâm tổn sức, cuối cùng hắn đã sắp xếp cho năm ngôi sao mới trong nhà này xong.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành tích của năm người sau này ít nhất sẽ không thua kém những thiên tài trong truyện kí nhân tài.
Về phần cuối cùng chúng có thể đi bao xa thì phải dựa vào vận may của mỗi người.
Sau khi ra khỏi Mộng Hư giới, Diệp Thần Phi tìm một quán ven đường để ăn một bữa thật ngon, sau đó quay lại thư phòng của mình.
Hắn đã đến thế giới này nhiều ngày, nhưng thật ra phần lớn thời gian của hắn đều dành cho việc ở trong thư phòng.
Công pháp, sách cổ, nhân vật truyền kỳ, kiến thức sơn thuỷ, truyền thuyết xa xưa.
Hắn đã biết đại khái về kết cấu của đại lục này.
Đại lục có rất nhiều tên, cách gọi của nhiều nơi cũng khác nhau, nhưng có một cái tên đã xuất hiện từ xưa đến nay.
Đại Vũ giới.
Diện tích của thế giới này rộng lớn vô tận.
Chưa từng có ai có thể đi từ phía bên này sang phía bên kia của đại lục.
Ngay cả truyền thuyết về những nơi xa xôi cũng chỉ có đôi câu vài lời.
Thông qua nhiều cuốn sách, Diệp Thần Phi biết đại khái vị trí của thành Vân Tiêu hẳn là nằm ở khu vực phương Bắc của đại lục.
Nơi này có rất nhiều tông môn và thế gia.
Hầu hết các nơi đều được hình thành với một toà thành lớn làm trung tâm, cùng với nhiều thành trì vừa và nhỏ.
Một tổ chức tên liên minh Cửu Thành là thế lực mạnh nhất cai trị khu vực này.
Thành Túc quản lí thành Vân Tiêu là một thành viên trong liên minh Cửu Thành.
Ở liên minh Phương Bắc có một con lạch trời khổng lồ dài một trăm vạn dặm ngoằn ngoèo vắt ngang.
Đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Xa hơn về phía Bắc là Tuyết Nguyên phương Bắc.
Liên minh Phương Đông là nơi tập trung nhiều quốc gia nhỏ, nơi đó chiến tranh liên miên, hầu như ngày nào cũng xảy ra chiến tranh.
Nhưng một khi có thế lực ngoại lai xâm lược, họ sẽ đoàn kết với nhau để cùng nhau chống lại kẻ thù của họ.
Trên sách viết ngôn ngữ và văn hoá ở đó hoàn toàn khác biệt với liên minh Cửu Thành.
Diệp Thần Phi dự định sẽ đến đó khi có thời gian rảnh.
Còn liên minh Phương Tây là một vùng đất hoang vu và khô hạn rộng lớn.
Nơi đó dân cư thưa thớt nhưng vô cùng bí ẩn.
Nghe nói người ở đó rất thích quấn kín người mình bằng vải vàng, chỉ để lộ đôi mắt.
Thật thú vị.
Liên minh Cửu Thành ở phương Nam lại có đặc điểm khác.
Về cơ bản thì văn hoá ở đó giống với những liên minh khác, nhưng cơ cấu tổ chức lại hoàn toàn trái ngược.
Liên minh lấy thành trì làm trung tâm, các thế gia lớn mạnh quản lý thành trì, tông môn gì đó có cảm giác tồn tại khá thấp trong liên minh.
Ví dụ như thành Vân Tiêu, mặc dù xung quanh có mười tông môn tồn tại, nhưng chưởng môn của tông môn lớn nhất trong số đó chỉ mới có tu vi Trúc Cơ Kỳ thôi.
Nhưng ở liên minh Phương Nam, tỷ lệ của tông môn và thế gia lại đảo ngược với nhau.
Trụ cột của nơi đó là các tông môn siêu cấp trong núi Linh Sơn.
Quyền lực và chính quyền của các thế gia, quốc gia đều phụ thuộc vào tông môn.
Đệ tử tông môn ra ngoài như hoàng tử của đế quốc lớn nào đó giá lâm, địa vị lớn vô cùng.
“Hôm nào có thời gian, mình nhất định phải tới những nơi này tham quan”, Diệp Thần Phi thầm quyết định.
Chương 63: Tin tốt
Nếu đã đến Đại Vũ giới mà không đi khám phá tất cả mọi nơi thì chẳng phải không đáng lắm sao?
Thông qua sách, hắn đã hiểu đại khái cơ cấu tổ chức của Đại Vũ giới.
Và nhờ đọc nhiều cuốn sách cổ và công pháp khác nhau, Diệp Thần Phi cũng đã hiểu sâu hơn về hệ thống tu luyện của thế giới này.
Có thể nói là hắn đã hiểu hoàn toàn bản chất của công pháp.
Bất kỳ loại công pháp nào, chỉ cần đọc qua một lần là có thể hiểu tường tận, thậm chí còn có thể sửa chữa cho nó trở thành pháp quyết mạnh hơn.
Không sai, hắn ghê gớm như vậy đấy.
“Bình tĩnh, bình tĩnh”.
Diệp Thần Phi kìm nén cảm xúc tự phụ, chuẩn bị hoàn thiện Nguyên Thuỷ Công thêm một lần nữa.
Qua thí nghiệm với bốn con chuột bạch nhóm Phùng Chí, hắn đã tìm ra một số vấn đề nhỏ nhặt.
Cần phải sửa đổi lại.
Nhưng lần này không cần thời gian hai tháng lâu như lần trước, cũng không cần bế quan.
Chỉ sau ba ngày, Diệp Thần Phi đã hoàn thành công pháp mới, sau đó truyền thụ cho bốn người nhóm Phùng Chí bằng cách quán đỉnh.
Mấy người Phùng Chí cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn. Mấy ngày sau, họ đã lần lượt đột phá, đạt tới cảnh giới lớn thứ hai của Nguyên Thuỷ Công.
Cảnh giới Đan Phủ.
Và đây cũng là cảnh giới Hoá Khí trong cách tu luyện truyền thống.
Trọng tâm của cảnh giới này nằm ở đan điền, có điều Nguyên Thuỷ Công bá đạo hơn và thông dụng hơn.
Để khen ngợi sự nỗ lực của họ, Diệp Thần Phi vui vẻ truyền thụ cho họ một bộ kiếm pháp.
Võ kỹ thiên cấp hạ phẩm: Tru Tiên kiếm trận.
Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên!
Một khi tu luyện thành công là có thể trảm tiên!
Tất nhiên đây chỉ là bản hàng nhái, Tru Tiên kiếm trận chân chính hoàn toàn không thể thi triển ở thế giới này.
Nhưng dù là hàng nhái thì nó cũng là một thuật pháp vô cùng đáng sợ.
Diệp Thần Phi truyền thụ cho họ kiếm pháp phẩm cấp này, ngoại trừ ý định khen ngợi thì thật ra cũng vì Diệp Hoàng.
Dù sao hiện tại bốn người nhóm Phùng Chí cũng là hộ pháp, đồng thời là bồi luyện viên của Diệp Hoàng.
Thực lực của họ càng mạnh, hiệu quả rèn luyện Diệp Hoàng đương nhiên sẽ càng cao.
“Nữ nhi, con đừng trách cha, cha cũng vì tốt cho con thôi!”
Diệp Thần Phi cười xấu xa nói ra câu này.
Vài ngày sau khi mấy người Phùng Chí đột phá, tin tốt lâu rồi không có cũng truyền đến trong gia tộc.
Hai vị cán sự quan trọng của gia tộc là Diệp Tuỳ Vân và Diệp Tuỳ Báo cuối cùng cũng đã đột phá Nguyên Anh Kỳ!
Mấy tháng trước, Diệp Thần Phi đã dặn họ rằng phải tu luyện thật tốt, không được để tu vi của mình thụt lùi.
Thậm chí hắn còn đưa ra yêu cầu phải đột phá trong vòng một tháng với họ.
Nhưng thực tế luôn không như mong đợi.
Bởi vì sự phát triển gần đây của gia tộc nên có rất nhiều việc, ngày nào mấy vị cán sự chủ chốt cũng bận rộn từ sáng đến tối, làm gì có thời gian tĩnh tâm tu luyện?
May mà họ vẫn để chuyện này trong lòng.
Tuỳ Vân và Tuỳ Báo đột phá Nguyên Anh chẳng khác nào cho các thành viên khác trong gia tộc một liều thuốc an thần.
Dù sao thì thực lực của Diệp Thần Phi không phải thường gặp.
Mà hai vị này là người tiếp xúc với hắn mỗi ngày.
Có thể nói trừ Diệp Thần Phi ra, chỉ hai vị Nguyên Anh Kỳ này thôi đã có thể giúp nhà họ Diệp không sợ nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa.
Nhưng sau khi bàn bạc, họ quyết định tạm thời không tiết lộ, đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi tính tiếp.
Diệp Thần Phi cũng không có ý kiến gì, các ngươi vui vẻ là được.
Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười ngày trước cuộc chiến thành Vân Tiêu.
Nhà họ Diệp bất ngờ tiếp đón một vị khách quen thuộc.
Cốc Vạn Tâm.
“Diệp gia chủ đúng là càng ngày càng tuấn tú!”
“Ha ha, ta rất thích những người nịnh nọt một cách thật thà tự nhiên như cô. Nào, ngồi đi”.
Trong phòng khách, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi cạnh nhau.
Mấy người thị nữ dâng trà lên.
“Ta chỉ nói thật lòng thôi”.
Cốc Vạn Tâm cười: “Ta luôn cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngài sẽ trở nên trẻ trung hơn, không biết có phải là do ta gặp ảo giác không”.
“Hay phải nói là dạo này ngài đang có chuyện vui?”
Diệp Thần Phi bĩu môi, lắc đầu đáp: “Làm gì có chuyện vui nào chứ”.
“Linh thạch nhiều đến mức dùng không hết, ta đang rầu rĩ chuyện này suốt ngày đấy”.
Cốc Vạn Tâm bật cười: “Diệp gia chủ, ngài nói câu này có khác gì đang sỉ nhục nghề nghiệp của ta đâu”.
Nói xong, nàng lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn trà.
Diệp Thần Phi cầm lấy nhẫn kiểm tra.
Vẫn là số lượng lớn tài nguyên tu luyện, hơn nữa phẩm cấp còn cao hơn lần trước, vật phẩm từ thiên cấp trở lên có tới tám cái.
Công pháp, vật liệu, thánh dược, linh khí, đa dạng đủ loại.
Hoá đơn cũng đã làm xong, Diệp Thần Phi lướt qua danh sách liệt kê chi tiết, nhìn về phía giá tổng cộng.
Ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch hạ phẩm!
Mức giá này nói là có thể mua vài toà thành trì cùng loại với thành Vân Tiêu cũng không hề khoa trương chút nào.
“Lấy túi trữ vật ra đây”.
Diệp Thần Phi không hề dài dòng, mượn Cốc Vạn Tâm một chiếc túi trữ vật siêu lớn, sau đó bỏ hết ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch vào một lần.
Dù đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự nhiều lần, Cốc Vạn Tâm vẫn không nhịn được kinh ngạc thán phục.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu linh thạch?
Có thật là hắn đang lén lút khai thác một mỏ linh thạch phong phú không?
Thật ra các quản sự của Vạn Bảo các đã tiến hành phân tích vị khách siêu lớn Diệp Thần Phi này nhiều lần, nhưng họ vẫn không thể xác định nguồn tài sản của hắn.
Khả năng duy nhất là hắn tình cờ rơi vào bí cảnh nào đó, mà trong bí cảnh đó có một mỏ linh thạch cấp cao.
Chương 64: Tin tức
Nhưng khả năng này quá phi lý.
Cuối cùng Vạn Bảo các từ bỏ việc điều tra.
Khách hàng lớn rất khó gặp, họ cũng không muốn chọc giận Diệp Thần Phi vì lòng tò mò của mình, từ đó cắt đứt mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Bỗng nhiên, Cốc Vạn Tâm nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm nói: “Bởi vì số lượng mỗi lần giao dịch giữa chúng ta lớn đến mức đáng sợ nên các quản sự của Vạn Bảo các nhờ ta hỏi ngài, để xem có thể giao dịch bằng linh thạch trung phẩm hoặc linh thạch thượng phẩm hay không”.
“Tất nhiên, nếu không được thì cũng không sao, cách này chỉ vì tiện lợi thôi”.
Lần nào cũng mấy chục nghìn tỷ, chỉ kiểm kê thôi cũng phải mời người có cảnh giới Xuất Khiếu Kỳ trở lên mới được.
Nếu giao dịch bằng linh thạch thượng phẩm, số lượng đơn thể sẽ giảm đi mười nghìn lần, Kim Đan Kỳ là có thể xử lý.
“Ừ, đợi ta dùng hết linh thạch hạ phẩm rồi tính sau”, Diệp Thần Phi đáp.
“Vậy thì tốt quá!”
Cốc Vạn Tâm vui vẻ gật đầu.
Mỗi lần hai bên giao dịch đều sử dụng linh thạch hạ phẩm, nàng tin rằng số tiền tiết kiệm của Diệp Thần Phi chắc chắn sẽ không quá nhiều.
Thêm vài lần nữa thì chắc sẽ hết thôi.
Diệp Thần Phi uống trà, nhìn Cốc Vạn Tâm, không biết nàng đang cười ngây ngô việc gì.
“Đúng rồi, cho ta hỏi một câu”.
“Ta thấy Vạn Bảo các các cô là một tổ chức kinh doanh tương đối đơn thuần đúng không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Cốc Vạn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, giới luật đầu tiên của Vạn Bảo các là luôn giữ thái độ trung lập, không bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu của các thế lực khác”.
“Chúng ta chỉ có hứng thú với linh thạch”.
“Vậy thì ta rất tò mò”.
Diệp Thần Phi hỏi tiếp: “Nếu đã không tham gia tranh đấu, các cô cần nhiều linh thạch như vậy để làm gì?”
Vấn đề này thực sự khiến Diệp Thần Phi rất khó hiểu.
Vạn Bảo các vô cùng khổng lồ, hầu như tất cả mọi nơi đều có bóng dáng của nó tồn tại.
Một tổ chức khổng lồ như thế này, số lượng linh thạch giao dịch mỗi ngày chắc chắn là một con số cực kì khủng khiếp.
Vậy thì câu hỏi được đặt ra, số linh thạch mà họ kiếm cuối cùng đi về đâu, được dùng để làm gì?
Đây là điều mà Diệp Thần Phi rất quan tâm.
Vì hiện tại hắn đang phải đối mặt với một vấn đề tương tự.
Nếu tiền ở trong ví thì nó sẽ mãi mãi chỉ là một con số.
Tiền được tiêu mới thật sự là tiền.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thần Phi, Cốc Vạn Tâm nhất thời bối rối.
“Ặc, Diệp gia chủ, chuyện này ta thực sự chưa bao giờ nghĩ tới”.
“Có điều, dù chúng ta kiếm linh thạch bằng cách nào thì chẳng phải cũng vì tiêu sao?”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.
Đúng vậy, tiêu tiền như thế nào, nghe có vẻ như là một vấn đề rất buồn cười.
Chỉ khi nào số tiền vượt quá một giới hạn nhất định, con người ta sẽ cảm thấy đau đầu với việc nên chi tiêu như thế nào.
Hắn đang rất đau đầu.
Tất cả đều dùng để mua tài nguyên nên hắn luôn cảm thấy như trò đùa trẻ con.
“Hay để ta về hỏi giúp ngài nhé, ta nhớ là có thứ gì đó không tầm thường tiêu hao rất nhiều linh thạch”, Cốc Vạn Tâm trả lời.
“Được, vậy nhờ cô nhé”.
“Ta rất vinh hạnh!”
Cốc Vạn Tâm đồng ý với chuyện này.
Nàng tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Diệp gia chủ, thật ra hôm nay ngoài việc đến để giao dịch, ta còn mang đến cho ngài một tin tức”.
“Ồ?”
Diệp Thần Phi nhướng mày, sau đó đưa tay xin nàng túi trữ vật.
Cốc Vạn Tâm ngẩn ra, vội xua tay: “Không cần không cần, lần này là miễn phí”.
Nàng thầm đổ mồ hôi hột, ngài đúng là tiền nhiều dùng không hết!
“Chuyện này có liên quan đến nhà họ Lý và nhà họ Đường”, Cốc Vạn Tâm tiếp tục.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Ừ, cô nói tiếp đi”.
“Vâng”.
Cốc Vạn Tâm tới gần Diệp Thần Phi: “Diệp gia chủ, mười ngày sau sẽ là thịnh hội hai năm một lần của thành Vân Tiêu, cuộc chiến thành Vân Tiêu”.
“Danh sách xuất chiến của ba gia tộc đã được công bố vài ngày trước, chắc ngài đều biết người xuất chiến của hai nhà Lý Đường phải không?”
Diệp Thần Phi lập tức nghiêm túc.
Bởi vì hắn không hề biết.
Danh sách mà Tuỳ Vân đưa đến mấy ngày trước đang đặt trên bàn trong thư phòng, chỉ là hắn lười xem thôi.
Nhưng trên cương vị là gia chủ nhà họ Diệp mà không biết kẻ địch của mình là ai, có phải có vẻ hơi ngu ngốc không?
Cốc Vạn Tâm này thật là, tự nhiên cô lại nhắc tới chuyện này làm gì?
Vẻ mặt Diệp Thần Phi biến đổi thất thường, hắn không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Nhưng ở trong mắt Cốc Vạn Tâm lại thành dáng vẻ khác.
“Có vẻ như Diệp gia chủ cũng đã nghe nói rồi thì phải”.
“Đại công tử Lý Kỳ của nhà họ Lý, tu vi tăng vọt, đã đột phá đến Hoá Khí tầng tám!”
“Còn thiên tài Đường Thiếu Khanh của nhà họ Đường cũng đã đột phá liên tiếp bốn tầng trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, bây giờ đã là Hoá Khí tầng mười!”
Diệp Thần Phi nghiêm túc gật đầu, vừa rồi hắn thật sự không biết, nhưng bây giờ đã biết.
“Cô muốn nói gì?”, hắn không rõ trọng điểm của Cốc Vạn Tâm.
Cốc Vạn Tâm lại tới gần Diệp Thần Phi, nhỏ giọng đáp: “Diệp gia chủ, thật ra tu vi của họ không chỉ như trong lời đồn”.
“Lần này nhà họ Lý và nhà họ Đường như phát điên, đầu tư một lượng lớn tài nguyên cho mấy người xuất chiến của gia tộc mình”.
“Mức độ đó gần như không thua gì bồi dưỡng một tu sĩ Kim Đan Kỳ!”
“Ta có lý do để nghi ngờ cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này có ý nghĩa phi phàm đối với họ, hoặc là họ đang nhằm vào nhà họ Diệp ngài”.
“Vì thế”
Cốc Vạn Tâm lấy một tấm thẻ ngọc nhỏ ra đặt lên bàn.
“Nhờ chức vụ của mình nên ta đã tra được đại khái thực lực của mười người kia”.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi với nụ cười “ngài hiểu” trên mặt.
Diệp Thần Phi mỉm cười cầm lấy thẻ ngọc.
Chương 65: Hội Tuý Mộng
Thì ra là vậy.
Cốc Vạn Tâm đang lấy lòng hắn đây mà.
“Không phải vừa rồi cô mới nói Vạn Bảo các chưa bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các thế lực khác sao?”, Diệp Thần Phi cười sâu xa.
“Ha ha, xem ngài nói kìa”.
Cốc Vạn Tâm cười đùa: “Bằng hữu với nhau có gì tham gia với không tham gia chứ, ngài nói xem có đúng không?”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
Hắn vẫn nhận tấm lòng này của Cốc Vạn Tâm.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Cốc Vạn Tâm hài lòng cáo từ rời đi.
Diệp Thần Phi nghịch tấm thẻ ngọc trong tay, xoay nó mấy vòng rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhà họ Diệp hiện giờ đã hoàn toàn không thể dùng phương thức đấu tranh truyền thống này được nữa.
Ngày diễn ra cuộc chiến thành Vân Tiêu ngày càng đến gần.
Toà thành trì này cũng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn.
Thậm chí còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn của các thành trì khác đến để tham dự thịnh hội hai năm tổ chức một lần này.
Tiện thể xem rốt cuộc giữa họ và mình là ai mạnh ai yếu.
“Lý Kỳ công tử quả nhiên bất phàm, vừa mới tròn mười tám tuổi đã là cao thủ Hoá Khí tầng tám, nếu ở thành Hắc Nham chúng ta thì có lẽ cũng là cao thủ số một số hai!”
Một thiếu niên da ngăm đen thành Hắc Nham lên tiếng cảm khái.
“Chậc, đúng là người đến từ nơi hoang vu hẻo lánh. Mặc dù Hoá Khí tầng tám cũng được coi là xuất sắc, nhưng nếu ở thành Hoàng Diệp chúng ta thì không đến lượt hắn ta đứng đầu đâu”.
Một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ của thành Hoàng Diệp tỏ ra vô cùng khinh thường như đang nhìn thấy một tên nhà quê.
Có điều trong số các thành trì do thành Túc quản lý, thành Hoàng Diệp đúng là thành trì phồn thịnh và mạnh nhất, đủ tư cách coi thường những thành trì khác.
“Vậy còn Đường Thiếu Khanh công tử của nhà họ Đường, mười bảy tuổi đạt cảnh giới Hoá Khí tầng mười, nếu ở thành Hoàng Diệp thì sao?”
Thành Vân Tiêu có người không cam lòng hỏi, muốn dùng Đường Thiếu Khanh xuất sắc hơn để lấy lại thể diện.
Nhưng thiếu nữ chỉ mỉm cười: “Ta chỉ nói một câu thôi, ở thành Hoàng Diệp, số người mười sáu tuổi đột phá Trúc Cơ có ít nhất là năm!”
Mọi người không nói gì nữa.
Mười sáu tuổi, Trúc Cơ Kỳ.
Đó là thiên tài như thế nào chứ, thảo nào thành Hoàng Diệp được khen là thành trì mạnh nhất chỉ sau thành Túc.
Thành Vân Tiêu, thành Hắc Nham có chênh lệch rất lớn với họ.
Lúc này thiếu nữ hoa lệ lại lên tiếng.
“Không phải là ba gia tộc sao? Tại sao ta chỉ nghe nói về người của nhà họ Lý và nhà họ Đường, thanh niên tài tuấn của gia tộc còn lại đâu?”
Nàng đi du ngoạn, tình cờ đi ngang qua thành Vân Tiêu, biết được nơi đây có thịnh hội hai năm một lần nên đã quyết định ở lại xem náo nhiệt.
Nhưng tin tức trong mấy ngày nay toàn liên quan đến các thanh niên tài tuấn của nhà họ Lý và nhà họ Đường, gia tộc còn lại hình như chưa xuất hiện lần nào.
“Đó là nhà họ Diệp, gia tộc yếu nhất trong ba gia tộc”.
“Nếu nhà họ Lý và nhà họ Đường không thể so sánh với gia tộc ở thành Hoàng Diệp, vậy thì nhà họ Diệp càng không thể nào”.
Có người đáp.
“Ngươi nói bậy gì đó, Hoàng tiên tử, Dao tiên tử và Long đường chủ của chúng ta còn đang bế quan kìa. Nếu họ xuất hiện thì chắc chắn sẽ có thể đánh cho thành Hoàng Diệp gì kia răng rơi đầy đất!”
Một tu sĩ nào đó vừa gia nhập nhà họ Diệp không lâu lớn tiếng phản bác.
“Ha ha, cuộc chiến thành Vân Tiêu chỉ còn ba ngày nữa sẽ bắt đầu mà họ chưa xuất quan à? Hay là đợi thịnh hội kết thúc mới ra ngoài?”
“Ha ha, ngươi nói đúng lắm, ngày mai là Hội Tuý Mộng, nếu người của nhà họ Diệp vẫn chưa đến, ta đoán lần này họ sẽ định từ bỏ đấy”.
Hội Tuý Mộng là cuộc tụ hội quy mô lớn của các thanh niên tài tuấn trước cuộc chiến Vân Tiêu.
Cuộc tụ hội này do Tuý Mộng lâu tổ chức, mục đích để các thanh niên của ba gia tộc gặp mặt trước, hâm nóng cho cuộc chiến Vân Tiêu.
“Hoàng tiên tử và những người khác nhất định sẽ trở về!”
Tu sĩ nhà họ Diệp để lại một câu khẳng định rồi chạy mất, khiến một số người cười phá lên.
Nhưng thiếu nữ hoa lệ đến từ thành Hoàng Diệp lại tỏ ra hứng thú.
“Hoàng tiên tử, Dao tiên tử”.
“Xem ra tu sĩ nữ của nhà họ Diệp này xuất sắc hơn đấy”.
“Tiếp theo cứ xem chất lượng của nhóm người này đã, nói không chừng có thể tìm được người thích hợp để làm thị nữ. Hừ hừ, coi như các ngươi may mắn”.
Những lời bàn tán về người xuất chiến của nhà họ Diệp trong thành Vân Tiêu càng lúc càng sôi nổi.
Tuỳ Vân đã đích thân đến chỗ Diệp Thần Phi vài lần để hỏi mấy người bây giờ thế nào, tu vi ra sao.
Điều này khiến Diệp Thần Phi cảm thấy rất phiền.
“Được rồi, lần tu luyện thứ nhất cũng đã gần đến thời gian, đi xem họ có thu hoạch gì chưa thôi”.
Sau khi quyết định, bóng dáng Diệp Thần Phi lập tức biến mất khỏi thư phòng.
Hắn vừa tiến vào Cửu Trùng Thiên thì thấy Diệp Hoàng vẫn còn đang tu hành trong “bọt khí”.
Xung quanh bọt khí là bảy sắc cầu vồng biến ảo khó lường, trong mỗi màu sắc cầu vồng đều ẩn chứa sức mạnh và quy tắc vô cùng đáng sợ.
Chúng chậm rãi xâm nhập vào bọt khí, hoá thành những làn sương mù lơ lửng xung quanh người Diệp Hoàng.
Lúc này Diệp Hoàng đang nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Sương mù màu tím bị cô bé hút từ từ vào trong cơ thể.
“Xem ra con bé vẫn thích màu tím nhất”.
Bảy sắc cầu vồng ẩn chứa các loại năng lượng khác nhau.
Màu tím là sự huỷ diệt.
Khi Diệp Hoàng không ngừng hấp thu sương mù màu tím, trên ấn đường của cô bé có một dấu ấn màu tím hình cánh hoa nhỏ dài lúc ẩn lúc hiện.
Mang theo gương hồng trần được chế tạo từ tiên môn của mình, Diệp Thần Phi sầm mặt trở về nhà.
Lần này thật sơ suất, vô ý cắt đứt con đường thành tiên của mình.
Sau này phải làm sao đây?
Lẽ nào phải tiếp tục tìm người độ kiếp thành công, nhân lúc hắn ta chuẩn bị phi thăng để cướp tiên môn của hắn cho mình dùng?
Ừm, cũng không phải không được, chỉ là hơi thiếu đạo đức.
Bỏ đi, chuyện này để tính sau.
Diệp Thần Phi bình tĩnh lại, sau đó lại xuất hiện trong đình viện.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Khiêm.
Sắp xếp cho ba người nhóm Diệp Hoàng mất gần cả một buổi trưa.
Nghĩ lại bản thân hắn không dễ dàng chút nào, vì chúng mà phải hao tâm tổn sức.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt cháu”.
Diệp Thần Phi đưa tay chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức cười rạng rỡ, vừa định trả lời.
Nhưng ngón tay kia bắt đầu di chuyển, cong sang hướng khác, cuối cùng chỉ vào Diệp Khiêm.
“Diệp Khiêm, cháu nói đi”.
“Dạ? Vâng”.
Rõ ràng Diệp Khiêm không ngờ mình lại là người đầu tiên, cậu là người có thực lực yếu nhất trong mấy người.
Nhưng cậu sẽ không khiêm tốn, bước lên đáp: “Đại bá, lựa chọn của cháu là”.
“Hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của người!”
Diệp Thần Phi nhướng mày, những người trẻ tuổi này thật đặc biệt.
Hắn không ngờ lựa chọn của chúng lại khác nhau.
“Tại sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Diệp Khiêm nhanh chóng trả lời: “Cháu chỉ muốn trở nên mạnh hơn, nhưng bất luận là kiến thức hay kinh nghiệm thì bản thân cháu đều quá kém”.
“Vì thế để người quyết định là lựa chọn tốt nhất đối với cháu!”
Diệp Thần Phi gật đầu, quyết định của cậu cũng không hẳn là sai.
Đây không phải câu trả lời chính xác nhất, nhưng nó chắc chắn là lựa chọn ổn thoả và thông minh nhất.
“Được”, Diệp Thần Phi nói: “Nhưng nếu ta đoán không sai, cháu không chỉ muốn bản thân mạnh lên mà còn muốn những người theo cháu mạnh lên”.
Diệp Khiêm cười gãi đầu, không phủ nhận.
“Giáo hoá chúng sinh không phải là chuyện dễ”, Diệp Thần Phi nói tiếp.
“Cháu sẵn sàng nỗ lực vì điều này!”, Diệp Khiêm nói rất khí phách.
“Tốt lắm”.
Diệp Thần Phi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ngày thường cháu thích đọc sách lắm phải không?”
“Vâng ạ”.
“Cháu thích cuốn sách nào nhất?”
“Hừm, có lẽ là Đạo Đức Kinh ạ”, Diệp Khiêm đáp.
“Huynh ấy nói dối!”
Lúc này Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên la lên: “Cháu nghe Diệp Thiến đường tỷ nói huynh ấy thích nhất là đọc tiểu thuyết thể loại chí quái, đặc biệt là thể loại Hồ tiên tử và thư sinh yêu nhau, thật đáng xấu hổ!”
Bí mật bị vạch trần, Diệp Khiêm lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cháu cũng rất thích Đạo Đức Kinh, với lại trong cuốn sách đó không chỉ có Hồ tiên tử”.
Cách nguỵ biện này không hề có sức thuyết phục.
Diệp Thần Phi đưa tay ra cười bảo: “Đưa ta xem là loại tiểu thuyết gì nào”.
Diệp Khiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lấy một cuốn sách thật dày từ trong túi trữ vật ra.
“Sơn Hải Đồ Lục”.
Diệp Thần Phi mở sách đọc qua một lượt, phát hiện trong sách quả thật có rất nhiều câu chuyện ngắn về Hồ tiên, Hoa tinh linh và yêu quái quyến rũ vân vân, nhưng cũng không tính là quá vô lí.
Nếu nó ở trên Phiên Gia thì cũng có thể thông qua xét duyệt.
Hơn nữa những câu chuyện ngắn này chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại hầu hết là những câu chuyện lạ và lí thú trong thiên hạ, từ đó suy ra đạo lí làm người.
Là một cuốn sách đứng đắn.
“Đợi ta một lát”.
Diệp Thần Phi cầm lấy sách, ngồi vào bàn đá dưới tán cây liễu ở bên cạnh.
Sau đó hắn lấy ra một cây bút lông và một cuốn vở trắng, bắt đầu viết chữ thật nhanh.
Khoảng thời gian đốt một nén hương trôi qua, một cuốn “Sơn Hải Đồ Lục” phiên bản hoàn toàn mới được ra lò.
Diệp Thần Phi đứng dậy đưa cả hai cuốn sách cho Diệp Khiêm.
“Nếu đã thích thì cứ đọc đi, ta tin cháu sẽ học được rất nhiều thứ từ cuốn sách này, nhưng có thể tiến bộ bao nhiêu thì vẫn phải dựa vào bản thân cháu”, Diệp Thần Phi cười bảo.
Diệp Khiêm khó hiểu nhận lấy sách, cậu biết đọc sách có thể học được nhiều thứ, nhưng làm sao có thể nâng cao thực lực chứ?
Lẽ nào trong sách có công pháp tuyệt thế gì ư?
Cậu đặt hai cuốn sách cạnh nhau.
Cả hai có trang bìa giống hệt nhau, không có gì thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất là chữ của Diệp Thần Phi cứng cáp và có lực hơn bản gốc nhiều.
Diệp Khiêm nhìn kĩ lại, đột nhiên cậu phát hiện hai chữ “Sơn Hải” trên cuốn sách mới bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó như có cơn gió bất tận rít gào trong đó.
Hơn nữa trong cơn gió kia dường như còn có mùi tanh nồng xộc vào mũi cậu.
Diệp Khiêm kinh hãi, đứng không nhúc nhích, chuyện gì thế này?
Bỗng nhiên gió lớn tiêu tán, mùi của biển cả cũng biến mất.
Ánh mắt Diệp Khiêm dần rõ ràng lại.
Lúc này cậu mới phát hiện thì ra là do Diệp Thần Phi dùng ngón tay chặn hai chữ “Sơn Hải” trên bìa sách.
“Khi nào về rồi hẵng suy ngẫm”, Diệp Thần Phi mỉm cười.
Cuốn Sơn Hải Đồ Lục do chính tay hắn sao chép đương nhiên không phải vật phàm.
Đó là sản phẩm đã được kết hợp với đạo lý.
Mỗi chữ, mỗi câu, mỗi câu chuyện trong sách đều là một thế giới khác nhau và một con đường tu hành khác nhau.
Thật ra cuốn sách này chính là một cuốn sách ngộ đạo tuyệt đỉnh.
Nếu chia theo đẳng cấp công pháp thì phải tính là một cuốn tiên pháp cực phẩm, đạo thuật gần đạt mức vô hạn.
Hắn không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, chỉ có thể đạt tới mức này.
Cứ dùng tạm trước đi.
“Đa tạ đại bá đã nhắc nhở!”
Sau những chuyện vừa rồi, Diệp Khiêm đã hiểu cuốn sách này không tầm thường, cậu kính cẩn thi lễ rồi rời khỏi đình viện.
Lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Hiểu Hiểu.
Chương 62: Đại Vũ giới
Rõ ràng là cô bé đang rất sốt ruột.
“Đại bá, cháu rất cần linh thạch, siêu nhiều linh thạch, người có thể cho cháu không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu chớp đôi mắt to, định dùng thuật làm nũng để thuyết phục Diệp Thần Phi.
“Cháu cần nhiều linh thạch như thế để làm gì?”, Diệp Thần Phi hỏi.
“Chuyện gì cũng có thể làm được ạ!”, Diệp Hiểu Hiểu trả lời: “Trên thế giới này có chuyện gì mà linh thạch không thể giải quyết được sao?”
“Nếu có thì chắc chắn là do chưa đủ linh thạch!”
Diệp Thần Phi không thể không giơ ngón cái lên: “Ta rất đồng ý với suy nghĩ của cháu”.
“Vậy là người đồng ý rồi phải không ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu mừng rỡ.
“Không, ta từ chối”.
Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán của cô bé.
“Tại sao chứ? Rõ ràng người đồng ý với yêu cầu của họ hết mà!”, mặt mũi Diệp Hiểu Hiểu tràn đầy tủi thân, cô bé cho rằng Diệp Thần Phi đang cố ý nhằm vào mình.
“Cháu thì khác”.
“Họ đều có quan điểm rõ ràng về con đường của riêng mình”.
“Còn cháu thì sao? Cháu chỉ có chơi và chơi thôi”.
“Nếu cháu có thể vượt qua thử thách này, ta sẽ suy xét xem có nên thưởng cho cháu một ít linh thạch để tiêu xài không”, Diệp Thần Phi nói.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Thử thách gì ạ?”
“Cái này”.
Diệp Thần Phi vỗ tay cái độp, khung cảnh xung quanh hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Một màu tối tăm.
Vô số côn trùng màu xám bay qua bay lại như con thoi, thỉnh thoảng có một cái bóng đen lướt qua thật nhanh.
“Đây là đâu thế ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu ngạc nhiên hỏi.
“Mộng Hư giới, một thế giới nằm giữa chân thật và hư ảo, ở đây cháu có thể chơi tuỳ thích”.
Thật ra với Diệp Hiểu Hiểu, trên đường đi Diệp Thần Phi đã tìm được cách.
Cô bé thích chơi thì cứ để cô bé chơi thoả thích.
Đôi khi chơi cũng là một loại năng lực.
“Nhưng nơi này có gì để chơi ạ?”, Diệp Hiểu Hiểu hỏi.
“Cháu hỏi hay lắm”.
“Tiếc là ta sẽ không cho cháu câu trả lời”.
Diệp Thần Phi cười bảo: “Thử thách của cháu là phải học được cách chơi ở nơi này”.
“Được rồi, cố lên nhé”.
Nói xong, Diệp Thần Phi chuồn đi mất, chỉ để lại một mình Diệp Hiểu Hiểu ngơ ngác đối mặt với những con côn trùng màu xám kia.
“Đại bá, người thật bất công!”
Sau một hồi hao tâm tổn sức, cuối cùng hắn đã sắp xếp cho năm ngôi sao mới trong nhà này xong.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành tích của năm người sau này ít nhất sẽ không thua kém những thiên tài trong truyện kí nhân tài.
Về phần cuối cùng chúng có thể đi bao xa thì phải dựa vào vận may của mỗi người.
Sau khi ra khỏi Mộng Hư giới, Diệp Thần Phi tìm một quán ven đường để ăn một bữa thật ngon, sau đó quay lại thư phòng của mình.
Hắn đã đến thế giới này nhiều ngày, nhưng thật ra phần lớn thời gian của hắn đều dành cho việc ở trong thư phòng.
Công pháp, sách cổ, nhân vật truyền kỳ, kiến thức sơn thuỷ, truyền thuyết xa xưa.
Hắn đã biết đại khái về kết cấu của đại lục này.
Đại lục có rất nhiều tên, cách gọi của nhiều nơi cũng khác nhau, nhưng có một cái tên đã xuất hiện từ xưa đến nay.
Đại Vũ giới.
Diện tích của thế giới này rộng lớn vô tận.
Chưa từng có ai có thể đi từ phía bên này sang phía bên kia của đại lục.
Ngay cả truyền thuyết về những nơi xa xôi cũng chỉ có đôi câu vài lời.
Thông qua nhiều cuốn sách, Diệp Thần Phi biết đại khái vị trí của thành Vân Tiêu hẳn là nằm ở khu vực phương Bắc của đại lục.
Nơi này có rất nhiều tông môn và thế gia.
Hầu hết các nơi đều được hình thành với một toà thành lớn làm trung tâm, cùng với nhiều thành trì vừa và nhỏ.
Một tổ chức tên liên minh Cửu Thành là thế lực mạnh nhất cai trị khu vực này.
Thành Túc quản lí thành Vân Tiêu là một thành viên trong liên minh Cửu Thành.
Ở liên minh Phương Bắc có một con lạch trời khổng lồ dài một trăm vạn dặm ngoằn ngoèo vắt ngang.
Đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Xa hơn về phía Bắc là Tuyết Nguyên phương Bắc.
Liên minh Phương Đông là nơi tập trung nhiều quốc gia nhỏ, nơi đó chiến tranh liên miên, hầu như ngày nào cũng xảy ra chiến tranh.
Nhưng một khi có thế lực ngoại lai xâm lược, họ sẽ đoàn kết với nhau để cùng nhau chống lại kẻ thù của họ.
Trên sách viết ngôn ngữ và văn hoá ở đó hoàn toàn khác biệt với liên minh Cửu Thành.
Diệp Thần Phi dự định sẽ đến đó khi có thời gian rảnh.
Còn liên minh Phương Tây là một vùng đất hoang vu và khô hạn rộng lớn.
Nơi đó dân cư thưa thớt nhưng vô cùng bí ẩn.
Nghe nói người ở đó rất thích quấn kín người mình bằng vải vàng, chỉ để lộ đôi mắt.
Thật thú vị.
Liên minh Cửu Thành ở phương Nam lại có đặc điểm khác.
Về cơ bản thì văn hoá ở đó giống với những liên minh khác, nhưng cơ cấu tổ chức lại hoàn toàn trái ngược.
Liên minh lấy thành trì làm trung tâm, các thế gia lớn mạnh quản lý thành trì, tông môn gì đó có cảm giác tồn tại khá thấp trong liên minh.
Ví dụ như thành Vân Tiêu, mặc dù xung quanh có mười tông môn tồn tại, nhưng chưởng môn của tông môn lớn nhất trong số đó chỉ mới có tu vi Trúc Cơ Kỳ thôi.
Nhưng ở liên minh Phương Nam, tỷ lệ của tông môn và thế gia lại đảo ngược với nhau.
Trụ cột của nơi đó là các tông môn siêu cấp trong núi Linh Sơn.
Quyền lực và chính quyền của các thế gia, quốc gia đều phụ thuộc vào tông môn.
Đệ tử tông môn ra ngoài như hoàng tử của đế quốc lớn nào đó giá lâm, địa vị lớn vô cùng.
“Hôm nào có thời gian, mình nhất định phải tới những nơi này tham quan”, Diệp Thần Phi thầm quyết định.
Chương 63: Tin tốt
Nếu đã đến Đại Vũ giới mà không đi khám phá tất cả mọi nơi thì chẳng phải không đáng lắm sao?
Thông qua sách, hắn đã hiểu đại khái cơ cấu tổ chức của Đại Vũ giới.
Và nhờ đọc nhiều cuốn sách cổ và công pháp khác nhau, Diệp Thần Phi cũng đã hiểu sâu hơn về hệ thống tu luyện của thế giới này.
Có thể nói là hắn đã hiểu hoàn toàn bản chất của công pháp.
Bất kỳ loại công pháp nào, chỉ cần đọc qua một lần là có thể hiểu tường tận, thậm chí còn có thể sửa chữa cho nó trở thành pháp quyết mạnh hơn.
Không sai, hắn ghê gớm như vậy đấy.
“Bình tĩnh, bình tĩnh”.
Diệp Thần Phi kìm nén cảm xúc tự phụ, chuẩn bị hoàn thiện Nguyên Thuỷ Công thêm một lần nữa.
Qua thí nghiệm với bốn con chuột bạch nhóm Phùng Chí, hắn đã tìm ra một số vấn đề nhỏ nhặt.
Cần phải sửa đổi lại.
Nhưng lần này không cần thời gian hai tháng lâu như lần trước, cũng không cần bế quan.
Chỉ sau ba ngày, Diệp Thần Phi đã hoàn thành công pháp mới, sau đó truyền thụ cho bốn người nhóm Phùng Chí bằng cách quán đỉnh.
Mấy người Phùng Chí cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn. Mấy ngày sau, họ đã lần lượt đột phá, đạt tới cảnh giới lớn thứ hai của Nguyên Thuỷ Công.
Cảnh giới Đan Phủ.
Và đây cũng là cảnh giới Hoá Khí trong cách tu luyện truyền thống.
Trọng tâm của cảnh giới này nằm ở đan điền, có điều Nguyên Thuỷ Công bá đạo hơn và thông dụng hơn.
Để khen ngợi sự nỗ lực của họ, Diệp Thần Phi vui vẻ truyền thụ cho họ một bộ kiếm pháp.
Võ kỹ thiên cấp hạ phẩm: Tru Tiên kiếm trận.
Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên!
Một khi tu luyện thành công là có thể trảm tiên!
Tất nhiên đây chỉ là bản hàng nhái, Tru Tiên kiếm trận chân chính hoàn toàn không thể thi triển ở thế giới này.
Nhưng dù là hàng nhái thì nó cũng là một thuật pháp vô cùng đáng sợ.
Diệp Thần Phi truyền thụ cho họ kiếm pháp phẩm cấp này, ngoại trừ ý định khen ngợi thì thật ra cũng vì Diệp Hoàng.
Dù sao hiện tại bốn người nhóm Phùng Chí cũng là hộ pháp, đồng thời là bồi luyện viên của Diệp Hoàng.
Thực lực của họ càng mạnh, hiệu quả rèn luyện Diệp Hoàng đương nhiên sẽ càng cao.
“Nữ nhi, con đừng trách cha, cha cũng vì tốt cho con thôi!”
Diệp Thần Phi cười xấu xa nói ra câu này.
Vài ngày sau khi mấy người Phùng Chí đột phá, tin tốt lâu rồi không có cũng truyền đến trong gia tộc.
Hai vị cán sự quan trọng của gia tộc là Diệp Tuỳ Vân và Diệp Tuỳ Báo cuối cùng cũng đã đột phá Nguyên Anh Kỳ!
Mấy tháng trước, Diệp Thần Phi đã dặn họ rằng phải tu luyện thật tốt, không được để tu vi của mình thụt lùi.
Thậm chí hắn còn đưa ra yêu cầu phải đột phá trong vòng một tháng với họ.
Nhưng thực tế luôn không như mong đợi.
Bởi vì sự phát triển gần đây của gia tộc nên có rất nhiều việc, ngày nào mấy vị cán sự chủ chốt cũng bận rộn từ sáng đến tối, làm gì có thời gian tĩnh tâm tu luyện?
May mà họ vẫn để chuyện này trong lòng.
Tuỳ Vân và Tuỳ Báo đột phá Nguyên Anh chẳng khác nào cho các thành viên khác trong gia tộc một liều thuốc an thần.
Dù sao thì thực lực của Diệp Thần Phi không phải thường gặp.
Mà hai vị này là người tiếp xúc với hắn mỗi ngày.
Có thể nói trừ Diệp Thần Phi ra, chỉ hai vị Nguyên Anh Kỳ này thôi đã có thể giúp nhà họ Diệp không sợ nhà họ Lý và nhà họ Đường nữa.
Nhưng sau khi bàn bạc, họ quyết định tạm thời không tiết lộ, đợi đến khi thời cơ chín muồi rồi tính tiếp.
Diệp Thần Phi cũng không có ý kiến gì, các ngươi vui vẻ là được.
Thời gian từ từ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến mười ngày trước cuộc chiến thành Vân Tiêu.
Nhà họ Diệp bất ngờ tiếp đón một vị khách quen thuộc.
Cốc Vạn Tâm.
“Diệp gia chủ đúng là càng ngày càng tuấn tú!”
“Ha ha, ta rất thích những người nịnh nọt một cách thật thà tự nhiên như cô. Nào, ngồi đi”.
Trong phòng khách, Diệp Thần Phi và Cốc Vạn Tâm ngồi cạnh nhau.
Mấy người thị nữ dâng trà lên.
“Ta chỉ nói thật lòng thôi”.
Cốc Vạn Tâm cười: “Ta luôn cảm thấy mỗi lần chúng ta gặp nhau, ngài sẽ trở nên trẻ trung hơn, không biết có phải là do ta gặp ảo giác không”.
“Hay phải nói là dạo này ngài đang có chuyện vui?”
Diệp Thần Phi bĩu môi, lắc đầu đáp: “Làm gì có chuyện vui nào chứ”.
“Linh thạch nhiều đến mức dùng không hết, ta đang rầu rĩ chuyện này suốt ngày đấy”.
Cốc Vạn Tâm bật cười: “Diệp gia chủ, ngài nói câu này có khác gì đang sỉ nhục nghề nghiệp của ta đâu”.
Nói xong, nàng lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra đặt lên bàn trà.
Diệp Thần Phi cầm lấy nhẫn kiểm tra.
Vẫn là số lượng lớn tài nguyên tu luyện, hơn nữa phẩm cấp còn cao hơn lần trước, vật phẩm từ thiên cấp trở lên có tới tám cái.
Công pháp, vật liệu, thánh dược, linh khí, đa dạng đủ loại.
Hoá đơn cũng đã làm xong, Diệp Thần Phi lướt qua danh sách liệt kê chi tiết, nhìn về phía giá tổng cộng.
Ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch hạ phẩm!
Mức giá này nói là có thể mua vài toà thành trì cùng loại với thành Vân Tiêu cũng không hề khoa trương chút nào.
“Lấy túi trữ vật ra đây”.
Diệp Thần Phi không hề dài dòng, mượn Cốc Vạn Tâm một chiếc túi trữ vật siêu lớn, sau đó bỏ hết ba trăm hai mươi nghìn tỷ viên linh thạch vào một lần.
Dù đã nhìn thấy cảnh tượng tương tự nhiều lần, Cốc Vạn Tâm vẫn không nhịn được kinh ngạc thán phục.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu linh thạch?
Có thật là hắn đang lén lút khai thác một mỏ linh thạch phong phú không?
Thật ra các quản sự của Vạn Bảo các đã tiến hành phân tích vị khách siêu lớn Diệp Thần Phi này nhiều lần, nhưng họ vẫn không thể xác định nguồn tài sản của hắn.
Khả năng duy nhất là hắn tình cờ rơi vào bí cảnh nào đó, mà trong bí cảnh đó có một mỏ linh thạch cấp cao.
Chương 64: Tin tức
Nhưng khả năng này quá phi lý.
Cuối cùng Vạn Bảo các từ bỏ việc điều tra.
Khách hàng lớn rất khó gặp, họ cũng không muốn chọc giận Diệp Thần Phi vì lòng tò mò của mình, từ đó cắt đứt mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Bỗng nhiên, Cốc Vạn Tâm nhớ tới một chuyện.
“Đúng rồi, Diệp gia chủ”.
Cốc Vạn Tâm nói: “Bởi vì số lượng mỗi lần giao dịch giữa chúng ta lớn đến mức đáng sợ nên các quản sự của Vạn Bảo các nhờ ta hỏi ngài, để xem có thể giao dịch bằng linh thạch trung phẩm hoặc linh thạch thượng phẩm hay không”.
“Tất nhiên, nếu không được thì cũng không sao, cách này chỉ vì tiện lợi thôi”.
Lần nào cũng mấy chục nghìn tỷ, chỉ kiểm kê thôi cũng phải mời người có cảnh giới Xuất Khiếu Kỳ trở lên mới được.
Nếu giao dịch bằng linh thạch thượng phẩm, số lượng đơn thể sẽ giảm đi mười nghìn lần, Kim Đan Kỳ là có thể xử lý.
“Ừ, đợi ta dùng hết linh thạch hạ phẩm rồi tính sau”, Diệp Thần Phi đáp.
“Vậy thì tốt quá!”
Cốc Vạn Tâm vui vẻ gật đầu.
Mỗi lần hai bên giao dịch đều sử dụng linh thạch hạ phẩm, nàng tin rằng số tiền tiết kiệm của Diệp Thần Phi chắc chắn sẽ không quá nhiều.
Thêm vài lần nữa thì chắc sẽ hết thôi.
Diệp Thần Phi uống trà, nhìn Cốc Vạn Tâm, không biết nàng đang cười ngây ngô việc gì.
“Đúng rồi, cho ta hỏi một câu”.
“Ta thấy Vạn Bảo các các cô là một tổ chức kinh doanh tương đối đơn thuần đúng không?”, Diệp Thần Phi hỏi.
Cốc Vạn Tâm gật đầu: “Đúng vậy, giới luật đầu tiên của Vạn Bảo các là luôn giữ thái độ trung lập, không bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu của các thế lực khác”.
“Chúng ta chỉ có hứng thú với linh thạch”.
“Vậy thì ta rất tò mò”.
Diệp Thần Phi hỏi tiếp: “Nếu đã không tham gia tranh đấu, các cô cần nhiều linh thạch như vậy để làm gì?”
Vấn đề này thực sự khiến Diệp Thần Phi rất khó hiểu.
Vạn Bảo các vô cùng khổng lồ, hầu như tất cả mọi nơi đều có bóng dáng của nó tồn tại.
Một tổ chức khổng lồ như thế này, số lượng linh thạch giao dịch mỗi ngày chắc chắn là một con số cực kì khủng khiếp.
Vậy thì câu hỏi được đặt ra, số linh thạch mà họ kiếm cuối cùng đi về đâu, được dùng để làm gì?
Đây là điều mà Diệp Thần Phi rất quan tâm.
Vì hiện tại hắn đang phải đối mặt với một vấn đề tương tự.
Nếu tiền ở trong ví thì nó sẽ mãi mãi chỉ là một con số.
Tiền được tiêu mới thật sự là tiền.
Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thần Phi, Cốc Vạn Tâm nhất thời bối rối.
“Ặc, Diệp gia chủ, chuyện này ta thực sự chưa bao giờ nghĩ tới”.
“Có điều, dù chúng ta kiếm linh thạch bằng cách nào thì chẳng phải cũng vì tiêu sao?”
Diệp Thần Phi khẽ lắc đầu.
Đúng vậy, tiêu tiền như thế nào, nghe có vẻ như là một vấn đề rất buồn cười.
Chỉ khi nào số tiền vượt quá một giới hạn nhất định, con người ta sẽ cảm thấy đau đầu với việc nên chi tiêu như thế nào.
Hắn đang rất đau đầu.
Tất cả đều dùng để mua tài nguyên nên hắn luôn cảm thấy như trò đùa trẻ con.
“Hay để ta về hỏi giúp ngài nhé, ta nhớ là có thứ gì đó không tầm thường tiêu hao rất nhiều linh thạch”, Cốc Vạn Tâm trả lời.
“Được, vậy nhờ cô nhé”.
“Ta rất vinh hạnh!”
Cốc Vạn Tâm đồng ý với chuyện này.
Nàng tạm dừng, sau đó nói tiếp: “Diệp gia chủ, thật ra hôm nay ngoài việc đến để giao dịch, ta còn mang đến cho ngài một tin tức”.
“Ồ?”
Diệp Thần Phi nhướng mày, sau đó đưa tay xin nàng túi trữ vật.
Cốc Vạn Tâm ngẩn ra, vội xua tay: “Không cần không cần, lần này là miễn phí”.
Nàng thầm đổ mồ hôi hột, ngài đúng là tiền nhiều dùng không hết!
“Chuyện này có liên quan đến nhà họ Lý và nhà họ Đường”, Cốc Vạn Tâm tiếp tục.
Diệp Thần Phi gật đầu: “Ừ, cô nói tiếp đi”.
“Vâng”.
Cốc Vạn Tâm tới gần Diệp Thần Phi: “Diệp gia chủ, mười ngày sau sẽ là thịnh hội hai năm một lần của thành Vân Tiêu, cuộc chiến thành Vân Tiêu”.
“Danh sách xuất chiến của ba gia tộc đã được công bố vài ngày trước, chắc ngài đều biết người xuất chiến của hai nhà Lý Đường phải không?”
Diệp Thần Phi lập tức nghiêm túc.
Bởi vì hắn không hề biết.
Danh sách mà Tuỳ Vân đưa đến mấy ngày trước đang đặt trên bàn trong thư phòng, chỉ là hắn lười xem thôi.
Nhưng trên cương vị là gia chủ nhà họ Diệp mà không biết kẻ địch của mình là ai, có phải có vẻ hơi ngu ngốc không?
Cốc Vạn Tâm này thật là, tự nhiên cô lại nhắc tới chuyện này làm gì?
Vẻ mặt Diệp Thần Phi biến đổi thất thường, hắn không biết nên trả lời nàng như thế nào.
Nhưng ở trong mắt Cốc Vạn Tâm lại thành dáng vẻ khác.
“Có vẻ như Diệp gia chủ cũng đã nghe nói rồi thì phải”.
“Đại công tử Lý Kỳ của nhà họ Lý, tu vi tăng vọt, đã đột phá đến Hoá Khí tầng tám!”
“Còn thiên tài Đường Thiếu Khanh của nhà họ Đường cũng đã đột phá liên tiếp bốn tầng trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, bây giờ đã là Hoá Khí tầng mười!”
Diệp Thần Phi nghiêm túc gật đầu, vừa rồi hắn thật sự không biết, nhưng bây giờ đã biết.
“Cô muốn nói gì?”, hắn không rõ trọng điểm của Cốc Vạn Tâm.
Cốc Vạn Tâm lại tới gần Diệp Thần Phi, nhỏ giọng đáp: “Diệp gia chủ, thật ra tu vi của họ không chỉ như trong lời đồn”.
“Lần này nhà họ Lý và nhà họ Đường như phát điên, đầu tư một lượng lớn tài nguyên cho mấy người xuất chiến của gia tộc mình”.
“Mức độ đó gần như không thua gì bồi dưỡng một tu sĩ Kim Đan Kỳ!”
“Ta có lý do để nghi ngờ cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này có ý nghĩa phi phàm đối với họ, hoặc là họ đang nhằm vào nhà họ Diệp ngài”.
“Vì thế”
Cốc Vạn Tâm lấy một tấm thẻ ngọc nhỏ ra đặt lên bàn.
“Nhờ chức vụ của mình nên ta đã tra được đại khái thực lực của mười người kia”.
Cốc Vạn Tâm nhìn Diệp Thần Phi với nụ cười “ngài hiểu” trên mặt.
Diệp Thần Phi mỉm cười cầm lấy thẻ ngọc.
Chương 65: Hội Tuý Mộng
Thì ra là vậy.
Cốc Vạn Tâm đang lấy lòng hắn đây mà.
“Không phải vừa rồi cô mới nói Vạn Bảo các chưa bao giờ tham gia vào cuộc tranh đấu giữa các thế lực khác sao?”, Diệp Thần Phi cười sâu xa.
“Ha ha, xem ngài nói kìa”.
Cốc Vạn Tâm cười đùa: “Bằng hữu với nhau có gì tham gia với không tham gia chứ, ngài nói xem có đúng không?”
Diệp Thần Phi khẽ gật đầu.
Hắn vẫn nhận tấm lòng này của Cốc Vạn Tâm.
Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Cốc Vạn Tâm hài lòng cáo từ rời đi.
Diệp Thần Phi nghịch tấm thẻ ngọc trong tay, xoay nó mấy vòng rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Nhà họ Diệp hiện giờ đã hoàn toàn không thể dùng phương thức đấu tranh truyền thống này được nữa.
Ngày diễn ra cuộc chiến thành Vân Tiêu ngày càng đến gần.
Toà thành trì này cũng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn.
Thậm chí còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn của các thành trì khác đến để tham dự thịnh hội hai năm tổ chức một lần này.
Tiện thể xem rốt cuộc giữa họ và mình là ai mạnh ai yếu.
“Lý Kỳ công tử quả nhiên bất phàm, vừa mới tròn mười tám tuổi đã là cao thủ Hoá Khí tầng tám, nếu ở thành Hắc Nham chúng ta thì có lẽ cũng là cao thủ số một số hai!”
Một thiếu niên da ngăm đen thành Hắc Nham lên tiếng cảm khái.
“Chậc, đúng là người đến từ nơi hoang vu hẻo lánh. Mặc dù Hoá Khí tầng tám cũng được coi là xuất sắc, nhưng nếu ở thành Hoàng Diệp chúng ta thì không đến lượt hắn ta đứng đầu đâu”.
Một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ của thành Hoàng Diệp tỏ ra vô cùng khinh thường như đang nhìn thấy một tên nhà quê.
Có điều trong số các thành trì do thành Túc quản lý, thành Hoàng Diệp đúng là thành trì phồn thịnh và mạnh nhất, đủ tư cách coi thường những thành trì khác.
“Vậy còn Đường Thiếu Khanh công tử của nhà họ Đường, mười bảy tuổi đạt cảnh giới Hoá Khí tầng mười, nếu ở thành Hoàng Diệp thì sao?”
Thành Vân Tiêu có người không cam lòng hỏi, muốn dùng Đường Thiếu Khanh xuất sắc hơn để lấy lại thể diện.
Nhưng thiếu nữ chỉ mỉm cười: “Ta chỉ nói một câu thôi, ở thành Hoàng Diệp, số người mười sáu tuổi đột phá Trúc Cơ có ít nhất là năm!”
Mọi người không nói gì nữa.
Mười sáu tuổi, Trúc Cơ Kỳ.
Đó là thiên tài như thế nào chứ, thảo nào thành Hoàng Diệp được khen là thành trì mạnh nhất chỉ sau thành Túc.
Thành Vân Tiêu, thành Hắc Nham có chênh lệch rất lớn với họ.
Lúc này thiếu nữ hoa lệ lại lên tiếng.
“Không phải là ba gia tộc sao? Tại sao ta chỉ nghe nói về người của nhà họ Lý và nhà họ Đường, thanh niên tài tuấn của gia tộc còn lại đâu?”
Nàng đi du ngoạn, tình cờ đi ngang qua thành Vân Tiêu, biết được nơi đây có thịnh hội hai năm một lần nên đã quyết định ở lại xem náo nhiệt.
Nhưng tin tức trong mấy ngày nay toàn liên quan đến các thanh niên tài tuấn của nhà họ Lý và nhà họ Đường, gia tộc còn lại hình như chưa xuất hiện lần nào.
“Đó là nhà họ Diệp, gia tộc yếu nhất trong ba gia tộc”.
“Nếu nhà họ Lý và nhà họ Đường không thể so sánh với gia tộc ở thành Hoàng Diệp, vậy thì nhà họ Diệp càng không thể nào”.
Có người đáp.
“Ngươi nói bậy gì đó, Hoàng tiên tử, Dao tiên tử và Long đường chủ của chúng ta còn đang bế quan kìa. Nếu họ xuất hiện thì chắc chắn sẽ có thể đánh cho thành Hoàng Diệp gì kia răng rơi đầy đất!”
Một tu sĩ nào đó vừa gia nhập nhà họ Diệp không lâu lớn tiếng phản bác.
“Ha ha, cuộc chiến thành Vân Tiêu chỉ còn ba ngày nữa sẽ bắt đầu mà họ chưa xuất quan à? Hay là đợi thịnh hội kết thúc mới ra ngoài?”
“Ha ha, ngươi nói đúng lắm, ngày mai là Hội Tuý Mộng, nếu người của nhà họ Diệp vẫn chưa đến, ta đoán lần này họ sẽ định từ bỏ đấy”.
Hội Tuý Mộng là cuộc tụ hội quy mô lớn của các thanh niên tài tuấn trước cuộc chiến Vân Tiêu.
Cuộc tụ hội này do Tuý Mộng lâu tổ chức, mục đích để các thanh niên của ba gia tộc gặp mặt trước, hâm nóng cho cuộc chiến Vân Tiêu.
“Hoàng tiên tử và những người khác nhất định sẽ trở về!”
Tu sĩ nhà họ Diệp để lại một câu khẳng định rồi chạy mất, khiến một số người cười phá lên.
Nhưng thiếu nữ hoa lệ đến từ thành Hoàng Diệp lại tỏ ra hứng thú.
“Hoàng tiên tử, Dao tiên tử”.
“Xem ra tu sĩ nữ của nhà họ Diệp này xuất sắc hơn đấy”.
“Tiếp theo cứ xem chất lượng của nhóm người này đã, nói không chừng có thể tìm được người thích hợp để làm thị nữ. Hừ hừ, coi như các ngươi may mắn”.
Những lời bàn tán về người xuất chiến của nhà họ Diệp trong thành Vân Tiêu càng lúc càng sôi nổi.
Tuỳ Vân đã đích thân đến chỗ Diệp Thần Phi vài lần để hỏi mấy người bây giờ thế nào, tu vi ra sao.
Điều này khiến Diệp Thần Phi cảm thấy rất phiền.
“Được rồi, lần tu luyện thứ nhất cũng đã gần đến thời gian, đi xem họ có thu hoạch gì chưa thôi”.
Sau khi quyết định, bóng dáng Diệp Thần Phi lập tức biến mất khỏi thư phòng.
Hắn vừa tiến vào Cửu Trùng Thiên thì thấy Diệp Hoàng vẫn còn đang tu hành trong “bọt khí”.
Xung quanh bọt khí là bảy sắc cầu vồng biến ảo khó lường, trong mỗi màu sắc cầu vồng đều ẩn chứa sức mạnh và quy tắc vô cùng đáng sợ.
Chúng chậm rãi xâm nhập vào bọt khí, hoá thành những làn sương mù lơ lửng xung quanh người Diệp Hoàng.
Lúc này Diệp Hoàng đang nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
Sương mù màu tím bị cô bé hút từ từ vào trong cơ thể.
“Xem ra con bé vẫn thích màu tím nhất”.
Bảy sắc cầu vồng ẩn chứa các loại năng lượng khác nhau.
Màu tím là sự huỷ diệt.
Khi Diệp Hoàng không ngừng hấp thu sương mù màu tím, trên ấn đường của cô bé có một dấu ấn màu tím hình cánh hoa nhỏ dài lúc ẩn lúc hiện.
Bình luận facebook