• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (4 Viewers)

  • Chương 2346: Đối tượng bị tàn sát!

Trong hình, đang diễn ra một trận chiến!

Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương, ba người đang bị một con cự mãng vảy đen vây công!

Chiến đấu cực kỳ kịch liệt, ba người liên thủ cũng không phá được phòng ngự của cự mãng vảy đen, nên lần lượt bị đánh lui!

Trên đầu cự mãng có hai cái sừng nhô lên!

Dưới bụng đã mọc ra năm móng vuốt, đây là dấu hiệu của việc hóa rồng!

"Gào!"

Cự mãng vảy đen hóa thành một tàn ảnh ngay tại chỗ, sau đó điên cuồng lao thẳng vào ba người!

Ba người vốn đang bị thương, căn bản đánh không lại, họ bị đánh bay ra xa!

"Bụp..."

Cổ Kim Khứ vô thức giơ tay vỗ mạnh lên tay vịn ghế!

"Ây ya, hỏng rồi!"

Vu Nhung kêu lên một cách quái gở: "Cự mãng vảy đen cảnh giới Tế Đạo tầng một là loại ma thú rác rưởi nhất trên Võ Cực đại lục rồi!"

"Sớm biết, ba người này yếu vậy thì để họ tham gia cuộc khảo hạch tuyển đệ tử làm gì chứ?"

"Lục Chấn Nghiệp, ông làm việc kiểu gì thế?"

Lục Chấn Nghiệp vội vàng cười nhận lỗi: "Đại trưởng lão, là sơ suất của tôi!"

"Cái loại phế vật này, Võ Tông chúng ta còn lâu mới cho họ tham gia khảo hạch!"

"Chỉ có người của Côn Luân Điện mới đi coi loại rác rưởi này như bảo bối thôi nhỉ?"

"Ông nói cái gì!"

Mười mấy trưởng lão Côn Luân Điện đứng phắt dậy!

Ánh mắt họ đầy lửa giận!

"Ngồi xuống hết cho tôi!"

Cổ Kim Khứ khẽ quát một tiếng.

Mọi người phẫn nộ ngồi xuống!

Các tu võ giả đang có mặt tại hiện trường đều có biểu cảm kỳ lạ!

Lát nữa chắc không đánh nhau đấy chứ?

Vu Nhung thở dài: "Cổ điện chủ, nếu ông tới sớm hơn một tí thì tốt, tiếc là cuộc khảo hạch của chúng tôi đã bắt đầu rồi!"

"E là ba cô nương này sắp phải chết thảm trong miệng cự mãng vảy đen đấy!"

"Haiz... nếu ba người này thật sự rất quan trọng với Cổ điện chủ!"

"Tôi thấy vầy đi, tôi sẽ cho người dùng lưu ảnh thạch, ghi lại những hình ảnh cuối cùng của ba người họ khi còn sống, để ông có thể xem xem, tưởng niệm một chút!"

Nói đến câu cuối, khóe môi Vu Nhung đã không kìm được mà cười rồi!

Sắc mặt Cổ Kim Khứ âm trầm một cách đáng sợ, ông ta nhìn chằm chằm màn hình thủy tinh!

Trong lòng rất sốt ruột: 'Điện chủ, cậu vẫn chưa tìm thấy ba cô nương đó à? Mau lên! Mau lên! Mau lên!'

Trong hình.

Ba người đã kiệt sức, không đi nổi nữa, trên người chỗ nào cũng là vết thương!

Máu tươi không ngừng trào ra!

"Chúng ta phải chết ở đây thật sao?"

Diệp Quỳnh ôm ngực, muốn bò dậy.

Một cơn đau nhức truyền tới!

Cô ta không kìm được hộc ra một ngụm máu!

"Anh Bắc Minh... hu hu hu, em không thể gặp anh lần cuối nữa!"

Nét mặt Sở Sở tuyệt vọng.

Sở Vị Ương cắn răng, bò lên chắn trước người Sở Sở, tay cầm chặt bảo kiếm rồi nhìn thẳng vào cự mãng vảy đen: "Muốn giết thì giết ta trước đây này! Ta không sợ ngươi!"

Cự mãng vảy đen cảm nhận được khiêu khích, ánh mắt nó lóe lên một tia huyết tinh, cái mồm như bồn máu há to rồi lao tới!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kiếm khí lướt qua!

Cự mãng vảy đen cứng đờ người, giây tiếp theo, cái đầu rắn khổng lồ rơi xuống đất!

Máu tuôn xối xả!

Ba cô gái ngây người nhìn chằm chằm vào thi thể cự mãng vảy đen, sau đó kinh ngạc nhìn về phía phát ra kiếm khí!

Một thanh niên lạ mặt vọt tới đây!

Ba cô gái hết sức cảnh giác!

"Anh là ai? Đa tạ ơn cứu mạng của vị công tử này!"

"Nhưng nếu anh còn tiến thêm một bước nữa, thì tôi sẽ không khách khí đâu!"

Sở Vị Ương giương mày, đứng chắn trước hai người.

Thanh niên đi một bước đã tới trước mặt Sở Vị Ương!

Sau đó anh giơ tay nắm lấy cổ tay cô ta!

"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!"

Sở Vị Ương hoảng hốt.

Trường kiếm trong tay chém về phía cổ người thanh niên!

Người thanh niên giơ tay, mười ba cây ngân châm bay ra, cắm thẳng vào người Sở Vị Ương!

Đồng thời, giọng nói hơi khàn vang lên: "Ăn nó đi!"

Mấy viên đan dược rơi vào tay Sở Vị Ương!

"A! Qủy môn thập tam châm... là anh, Bắc..." Trường kiếm của Sở Vị Ương dừng ở cổ người thanh niên, khuôn mặt xinh đẹp mừng rỡ.

Sở Sở và Diệp Quỳnh ở phía sau cũng kích động không kém!

"Ah! Anh Bắc Minh?"

"Bắc Minh? Anh đấy à!"

"Suỵt! Tạm thời đừng để lộ thân phận của tôi, tôi lợi dụng danh nghĩa thí sinh tham gia khảo hạch để vào đây đấy, may mà vẫn kịp!" Diệp Bắc Minh lắc đầu.

"Được!"

Ba cô gái lập tức như tìm thấy chỗ dựa vững chắc.

Sau đó họ khoanh chân ngồi xuống trị thương theo yêu cầu của Diệp Bắc Minh!

Vì Diệp Bắc Minh quay lưng vào màn hình thủy tinh!

Cộng thêm việc còn cách một không gian vị diện, nên căn bản không có tiếng truyền về, mọi người trên quảng trường của Võ Tông không nghe được cuộc đối thoại của họ!

Nhưng.

Mọi người đều biết!

Vì có người thanh niên xuất hiện đột ngột này, Diệp Quỳnh, Sở Sở, Sở Vị Ương được cứu rồi!

"Thằng nhóc này là ai?"

Vẻ mặt Vu Nhung rất khó coi, ông ta phẫn nộ truyền âm: "Lục Chấn Nghiệp, ông bố trí kiểu gì thế hả?"

"Sao còn có người cứu họ?"

Ông ta quay đầu nhìn Lục Chấn Nghiệp chằm chằm!

Lục Chấn Nghiệp cũng đang tức nổ phổi, ông ta hung ác thề, nếu tên nhóc này có thể sống sót ra ngoài, ông ta nhất định sẽ bầm thây anh ra vạn đoạn, chết không có chỗ chôn!

"Đại trưởng lão, ngài yên tâm, tên nhóc này trông cũng thường thôi!"

"Giờ mới gặp một mãng xà vảy đen cấp Tế Đạo tầng một thôi!"

"Nếu gặp phải ma thú cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng, bọn chúng chết chắc!" Lục Chấn Nghiệp truyền âm cam đoan.

Cổ Kim Trần thở phào nhẹ nhõm!

Ông ta quay đầu, tươi cười nhìn Vu Nhung: "Đại trưởng lão, xem ra ba cô nhóc này khá may mắn đấy!"

"Chi bằng chúng ta tiếp tục xem xem, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?"

Vu Nhung lạnh lùng đáp: "Được thôi! Hiếm khi Cổ điện chủ có nhã hứng, thế thì khóa màn hình lại!"

Thời gian dần trôi!

Nửa canh giờ sau.

Thương thế của ba người đã hồi phục gần hết, lúc này họ mới đứng dậy tiếp tục lên đường!

Trước khi vào đây, Diệp Bắc Minh đã tìm hiểu qua về địa điểm diễn ra cuộc khảo hạch của Võ Tông, đó là một nơi tên là Võ Cực Đại Lục, nó to xấp xỉ trái đất!

Mỗi lần khảo hạch.

Họ sẽ đưa một triệu người vào đây, 1000 người đầu tiên đến được khu trung tâm của Võ Cực Đại Lục, sẽ thông qua khảo hạch!

Trên Võ Cực Đại Lục có đủ loại ma thú!

Tất nhiên.

Ma thú không phải thứ nguy hiểm nhất, thứ nguy hiểm nhất là những người cùng tham gia khảo hạch!

Diệp Bắc Minh chỉ có một mục tiêu, đó là nhanh chóng đến được cửa thứ ba của cuộc khảo hạch, Võ Thần Kim Tự Tháp!

Chỉ cần leo đến đỉnh, là có thể rời khỏi đây!

Vừa đi được một đoạn ngắn, họ đã gặp phải một nhóm người đang nghỉ ngơi ở đằng trước, nhóm đó cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh!

Hơn hai mươi cặp mắt lạnh lùng nhìn sang!

Đoàn của Diệp Bắc Minh một nam ba nữ, tất nhiên là bị chú ý rồi!

Tên thanh niên đứng đầu nhóm kia liếc mắt một cái, những người khác lập tức đứng dậy bao vây nhóm Diệp Bắc Minh!

"Là bọn Dương Nhi!"

Thông qua màn hình thủy tinh, Vu Nhung lập tức nhận ra thủ lĩnh của đội này, chính là một trong những thiên tài của nhà họ Vu!

Vu Dương!

Thiên phú hàng đầu, đang ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu!

Tuy hắn không phải vãn bối mà Vu Nhung xem trọng nhất, nhưng trong mắt Vu Nhung, hắn có thể nằm trong top 5!

Lục Chấn Nghiệp nhếch môi cười: "Đại trưởng lão, xem ra sắp kết thúc rồi!"

Khảo hạch của Võ Tông, tỉ lệ tử vong luôn vượt quá 50%!

Còn có một bí mật không thể cho người khác biết!

Đối với các thành viên của mười đại gia tộc tham gia khảo hạch, cuộc khảo hạch của Võ Tông là một cuộc thi tàn sát!

Trừ những thí sinh thuộc mười đại gia tộc ra, thì những người khác đều là đối tượng để họ sát hại!

"Diệp đại ca..."

Sở Sở hơi lo lắng.

Diệp Bắc Minh an ủi một câu: "Yên tâm, không sao!"

Lúc này, hơn hai mươi người đã bao vây họ!

Bốn phương tám hướng, nước chảy không lọt!

Diệp Bắc Minh quét mắt một vòng rồi nói: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không muốn gây rắc rối!"

Anh nói xong, bầu không khí lặng như tờ!

Giây tiếp theo.

"Ha ha ha ha!"

Cả đám cười ồ lên!

Có người cười chảy cả nước mắt!

"Anh ta bảo không muốn gây rắc rối kìa? Ha ha ha, cười chết mất!"

"Tên này đầu óc có vấn đề hả?"

"Cậu Vu, tên nhóc này bảo cậu ta không muốn gây rắc rối kìa!"

Một thanh niên quay đầu lại, cười nói với Vu Dương ở phía sau.

Vu Dương chậm rãi đứng dậy, đi qua nhóm người: "Nếu chúng tôi muốn gây rắc rối thì sao?"

Diệp Bắc Minh thuận miệng hỏi một câu: "Cậu họ Vu? Đại trưởng lão Võ Tông - Vu Nhung, có quan hệ gì với cậu?"

Anh vừa nói vậy!

"Ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười lại càng to hơn!

Vu Dương đùa cợt bảo: "Ơ! Tìm cách dựa dẫm à? Đại trưởng lão Võ Tông mà anh vừa nói, là ông nội tôi!"

Diệp Bắc Minh bật ra một chữ: "Ồ!"

Vu Dương sa sầm mặt: "Ồ cái gì?"

"Người tôi muốn giết, chính là người nhà họ Vu!"

Xoẹt!

Một đạo huyết quang lóe lên!

Vu Dương kinh hoàng ôm lấy cổ mình!

"Cậu Vu!"

Hai mươi mấy người xung quanh kinh hoàng hét lên!

Vu Dương khiếp hồn phát hiện, trước mặt mình là một cái xác không đầu!

Không đúng, là đầu mình vừa bay lên!

Cái thi thể kia là thi thể của mình!

Ngay giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh hóa thành một đạo tàn ảnh, lao vào nhóm hai mươi mấy người đó, cực kỳ hung tàn, một quyền lấy một mạng!

Bụp! Bụp! Bụp...

Một quyền lấy một mạng!

Tất cả mọi người đều nổ tung!

Đầu của Vu Dương vừa khéo rơi xuống đất, anh ta kinh hồn chứng kiến hết thảy: "Rốt cuộc anh là ai..."

Bụp!

Một tiếng giòn vang vang lên!

Cái đầu của Vu Dương nổ tung, hoàn toàn mất đi ý thức!

Cùng lúc đó, trên quảng trường của Võ Tông!

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, tĩnh mịch, lặng như tờ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom