Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông
Vương Lãnh đường đường là một tiên tôn, bị một ông già câu nệ nhưng hắn không hề cảm thấy không thích đáng, mà chỉ không hiểu đại tông sư Phó Thanh Phong đang nói là gì.
Có lẽ đây chỉ là một cảnh giới trong võ cổ.
Dù sao, năng lực tu tiên của hắn là điều vô cùng kinh ngạc trên thế giới này, và không một ai biết về nó.
Vương Lãnh cũng không giải thích gì thêm, chỉ thờ ơ gật đầu, hắn vốn định tiếp tục ngồi xuống tu luyện, nhưng lại thấy tảng đá dưới chân đã ướt do trận hỗn chiến xảy ra vừa rồi.
Nhìn theo ánh mắt của Vương Lãnh, Phó Thanh Phong cũng thấy tảng đá đã ướt, trong lòng chấn động, vội vàng nói: "Nếu cậu không ngại, có thể vào đình ngồi tu luyện".
Nghe vậy, Vương Lãnh biết, Phó Thanh Phong đang muốn tạo mối quan hệ với hắn vì thực lực của hắn.
Đây là lần đầu hắn trọng sinh, vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, thực lực cũng chưa được nâng cao, nếu có thể kết giao với vài người cũng khá tốt.
Vì vậy, Vương Lãnh không từ chối lời mời của Phó Thanh Phong, hắn gật đầu rồi nhẹ nhàng nhảy từ trên phiến đá xuống ngôi đình.
Thấy vậy. bọn họ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Dù sao một người mạnh mẽ như vậy, dù có nhảy từ khoảng cách mấy chục mét cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc tới đình Vương Lãnh mới bắt đầu nghiêm túc nhìn hai người trước mặt.
Giống như những gì hắn đã nhìn thấy trước đó, mặc dù ông lão này đã già nhưng lưng rất thẳng, ánh mắt uy nghiêm, ông ta đứng im ở đó, vô cùng vững vàng và điềm tĩnh.
Vừa nhìn, Vương Lãnh đã biết đây là người có thực lực rất mạnh, nếu không đã không có uy lực lớn như vậy.
Vương Lãnh đưa mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh, cô gái này vừa rồi có lên tiếng giúp hắn, tuy không hề cảm kích cho lắm, nhưng hắn vẫn biết cô gái này là một người lương thiện.
Cô ta rất xinh đẹp, nét mặt thanh tú, rúng động lòng người, đôi mắt trong như nước, nhưng lúc này lại mang một vẻ đẹp vô cùng lạnh lùng.
Nhìn xuống, Vương Lãnh nhận thấy dù có chiếc váy trắng dài che khuất nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người duyên dáng của cô ta, vừa mảnh mai lại đầy đặn.
Một người xinh đẹp như vậy khiến Vương Lãnh cũng hơi kinh ngạc.
“Khụ, khụ”, ho nhẹ một tiếng, Phó Thanh Phong lúc này mới bước tới, ông ta định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt hoài nghi của Vương Lãnh cắt ngang.
Nghe thấy tiếng ho của Phó Thanh Phong, lúc này Vương Lãnh mới quay đầu nhìn ông ta, hắn đột nhiên phát hiện phổi của Phó Thanh Phong hình như có chút vấn đề.
Sau khi suy nghĩ, Vương Lãnh nói: "Nếu tôi đoán không sai, hình như phổi của ông Phó có chút vấn đề?"
Lúc trước, hắn nghe Viên Vũ Phi gọi Phó Thanh Phong là ông Phó, nên hắn cũng gọi như vậy, vả lại ông ta cũng có tuổi rồi, hơn nữa cũng rất biết đối nhân xử thế, gọi như vậy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Phó Thanh Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không biết sao Vương Lãnh lại phát hiện ra, vừa định trả lời thì cô gái xinh đẹp bên cạnh đã bước lên: “Đúng vậy, ông nội tôi bị tổn thương ở phổi, dạo này rất hay phát tác, có lúc còn ho tới nỗi không kiềm chế được, không biết anh...có cách gì không?”
Vương Lãnh vừa nhìn đã biết phổi của Phó Thanh Phong có vấn đề, điều này khiến Phó Dẫn Lan kỳ vọng rất lớn vào Vương Lãnh, hy vọng hắn thực sự có cách chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Phó Thanh Phong cười nói: "Lan Nhi đừng nói linh tinh, cậu Vương đừng để ý, vết thương này của tôi là do bị kẻ xấu đánh lén, đã mấy chục năm trôi qua và cũng khám tới mười mấy bác sĩ rồi, tôi đã sớm quen với nó rồi".
Rõ ràng, ngay cả khi cho rằng Vương Lãnh rất mạnh và là một đại tông sư, nhưng Phó Thanh Phong vẫn không nghĩ là Vương Lãnh có thể chữa khỏi vết thương cho ông ta.
Vương Lãnh gật đầu: "Vết thương của ông là do lúc nguy cấp, khí tức bạo phát, không được chữa trị kịp thời nên đã lan sang phổi và để lại di chứng".
Nghe Vương Lãnh nói một cách am hiểu như vậy, ánh mắt của Phó Thanh Phong đột nhiên sáng lên, lẽ nào Vương Lãnh thật sự có khả năng chữa lành vết thương của ông ta sao?
Được quen biết một vị đại tông sư đã khiến ông ta vui mừng lắm rồi, bây giờ vị đại tông sư đó còn có thể chữa khỏi chứng bệnh đã đeo bám ông ta bấy lâu nay, đương nhiên ông ta càng vui mừng.
Phó Thanh Phong đã lớn tuổi, học sâu hiểu rộng, nghe nói có hy vọng mà ông ta vẫn có thể giữ bình tĩnh như trước, Phó Dẫn Lan ở bên cạnh vui vẻ bước tới, cười nói: "Nói vậy là anh có cách chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi đúng không?"
Thực lực mà Vương Lãnh thể hiện vừa rồi chỉ khiến cô ta kinh ngạc chứ không hề có ý nghĩ gì khác, cũng không ý định kết giao, vì vậy trong lòng không hề cho rằng cô ta và Vương Lãnh sẽ nảy sinh bất kì mối quan hệ nào khác.
Nhưng bây giờ, biết Vương Lãnh rất có năng lực, và có lẽ hắn thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, điều này khiến Phó Dẫn Lan bắt đầu coi trọng người đàn ông trông còn có vẻ trẻ tuổi hơn mình này.
Vương Lãnh lạnh lùng gật đầu, hắn không cần xem xét quá kĩ cũng có thể chẩn đoán được thương thế của Phó Thanh Phong.
Và dù vết thương này đã kéo dài trong nhiều năm nhưng nó vẫn có thể được chữa khỏi chỉ với hai viên Bồi Nguyên Đan.
Dù sao tác dụng của Bồi Nguyên Đan là củng cố và bổ sung nguyên khí, hơn nữa đây còn là đồ vật thuộc về tiên giới, hiệu lực rất mạnh, chỉ cần hai viên là có thể dễ dàng phục hồi kinh mạch bị hư tổn của Phó Thanh Phong.
Ngoài việc củng cố nguyên khí và chữa trị vết thương ra, Bồi Nguyên Đan còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nói chung là cực kỳ mạnh mẽ.
Vương Lãnh lạnh lùng gật đầu nói: "Thương thế của ông nội cô chỉ cần uống hai viên thuốc do tôi luyện chế là được. Không những thế, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Tầm mấy chục năm cũng không thành vấn đề!"
Nghe vậy, Phó Dẫn Lan vô cùng vui mừng, và sự lạnh lùng lúc trước giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Vì hoàn cảnh gia đình, nên tính tình cô ta khá lạnh lùng, không vừa mắt bất kì cậu chủ quyền quý của gia tộc nào, và đối với mọi người cũng khá là thờ ơ, nhưng bây giờ, đứng trước mặt Vương Lãnh, người có thể chữa lành vết thương cho ông nội cô ta, cô ta cũng không khỏi nảy sinh một chút thiện cảm.
Còn Phó Thanh Phong, cho dù tính khí của ông ta hơn người, nhưng khi nghe Vương Lãnh nói rằng hắn có thể chữa lành vết thương của mình, trên mặt ông ta cũng nở một nụ cười.
Ông ta biết đại tông sư Vương Lãnh chắc chắn nói lời giữ lời, nói có thể chữa khỏi cho ông ta thì chắc chắn có thể chữa khỏi.
Vì vậy ông ta sao có thể không vui cho được?
Tuy rằng Vương Lãnh không hiểu và cũng chưa từng nghe nói về thuật luyện đan gì đó mà Vương Lãnh nói, nhưng lời của đại tông sư chắc chắc đáng tin.
Vì vậy, Phó Thanh Phong vui vẻ bước tới cảm kích nói: "Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cũ của tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu hậu hĩnh".
Nghe vậy, Vương Lãnh gật đầu, lạnh lùng nói: "Ừm, chờ tới khi có đủ dược liệu, tôi sẽ bắt đầu luyện chế và cho các người hai viên, giúp ông chữa khỏi bệnh cũ".
Phó Thanh Phong gật đầu, cung kính hỏi: "Nếu cậu cần, tôi sẽ phái người đi thu thập dược liệu giúp".
Vương Lãnh lắc đầu: "Dược liệu để luyện chế ra viên đan dược này không khó kiếm, chỉ cần mấy ngày là có thể thu thập đủ, không cần phiền tới ông Phó".
Vương Lãnh đã nói như vậy, Phó Thanh Phong cũng không cưỡng cầu gì thêm.
Lúc này, một tên vệ sĩ bỗng tiến lên nói nhỏ với Phó Thanh Phong, sau đó Phó Thanh Phong gật đầu, rồi thì thào dặn dò gì đó với đối phương.
Có lẽ đây chỉ là một cảnh giới trong võ cổ.
Dù sao, năng lực tu tiên của hắn là điều vô cùng kinh ngạc trên thế giới này, và không một ai biết về nó.
Vương Lãnh cũng không giải thích gì thêm, chỉ thờ ơ gật đầu, hắn vốn định tiếp tục ngồi xuống tu luyện, nhưng lại thấy tảng đá dưới chân đã ướt do trận hỗn chiến xảy ra vừa rồi.
Nhìn theo ánh mắt của Vương Lãnh, Phó Thanh Phong cũng thấy tảng đá đã ướt, trong lòng chấn động, vội vàng nói: "Nếu cậu không ngại, có thể vào đình ngồi tu luyện".
Nghe vậy, Vương Lãnh biết, Phó Thanh Phong đang muốn tạo mối quan hệ với hắn vì thực lực của hắn.
Đây là lần đầu hắn trọng sinh, vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, thực lực cũng chưa được nâng cao, nếu có thể kết giao với vài người cũng khá tốt.
Vì vậy, Vương Lãnh không từ chối lời mời của Phó Thanh Phong, hắn gật đầu rồi nhẹ nhàng nhảy từ trên phiến đá xuống ngôi đình.
Thấy vậy. bọn họ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Dù sao một người mạnh mẽ như vậy, dù có nhảy từ khoảng cách mấy chục mét cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc tới đình Vương Lãnh mới bắt đầu nghiêm túc nhìn hai người trước mặt.
Giống như những gì hắn đã nhìn thấy trước đó, mặc dù ông lão này đã già nhưng lưng rất thẳng, ánh mắt uy nghiêm, ông ta đứng im ở đó, vô cùng vững vàng và điềm tĩnh.
Vừa nhìn, Vương Lãnh đã biết đây là người có thực lực rất mạnh, nếu không đã không có uy lực lớn như vậy.
Vương Lãnh đưa mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh, cô gái này vừa rồi có lên tiếng giúp hắn, tuy không hề cảm kích cho lắm, nhưng hắn vẫn biết cô gái này là một người lương thiện.
Cô ta rất xinh đẹp, nét mặt thanh tú, rúng động lòng người, đôi mắt trong như nước, nhưng lúc này lại mang một vẻ đẹp vô cùng lạnh lùng.
Nhìn xuống, Vương Lãnh nhận thấy dù có chiếc váy trắng dài che khuất nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người duyên dáng của cô ta, vừa mảnh mai lại đầy đặn.
Một người xinh đẹp như vậy khiến Vương Lãnh cũng hơi kinh ngạc.
“Khụ, khụ”, ho nhẹ một tiếng, Phó Thanh Phong lúc này mới bước tới, ông ta định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt hoài nghi của Vương Lãnh cắt ngang.
Nghe thấy tiếng ho của Phó Thanh Phong, lúc này Vương Lãnh mới quay đầu nhìn ông ta, hắn đột nhiên phát hiện phổi của Phó Thanh Phong hình như có chút vấn đề.
Sau khi suy nghĩ, Vương Lãnh nói: "Nếu tôi đoán không sai, hình như phổi của ông Phó có chút vấn đề?"
Lúc trước, hắn nghe Viên Vũ Phi gọi Phó Thanh Phong là ông Phó, nên hắn cũng gọi như vậy, vả lại ông ta cũng có tuổi rồi, hơn nữa cũng rất biết đối nhân xử thế, gọi như vậy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Phó Thanh Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không biết sao Vương Lãnh lại phát hiện ra, vừa định trả lời thì cô gái xinh đẹp bên cạnh đã bước lên: “Đúng vậy, ông nội tôi bị tổn thương ở phổi, dạo này rất hay phát tác, có lúc còn ho tới nỗi không kiềm chế được, không biết anh...có cách gì không?”
Vương Lãnh vừa nhìn đã biết phổi của Phó Thanh Phong có vấn đề, điều này khiến Phó Dẫn Lan kỳ vọng rất lớn vào Vương Lãnh, hy vọng hắn thực sự có cách chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Phó Thanh Phong cười nói: "Lan Nhi đừng nói linh tinh, cậu Vương đừng để ý, vết thương này của tôi là do bị kẻ xấu đánh lén, đã mấy chục năm trôi qua và cũng khám tới mười mấy bác sĩ rồi, tôi đã sớm quen với nó rồi".
Rõ ràng, ngay cả khi cho rằng Vương Lãnh rất mạnh và là một đại tông sư, nhưng Phó Thanh Phong vẫn không nghĩ là Vương Lãnh có thể chữa khỏi vết thương cho ông ta.
Vương Lãnh gật đầu: "Vết thương của ông là do lúc nguy cấp, khí tức bạo phát, không được chữa trị kịp thời nên đã lan sang phổi và để lại di chứng".
Nghe Vương Lãnh nói một cách am hiểu như vậy, ánh mắt của Phó Thanh Phong đột nhiên sáng lên, lẽ nào Vương Lãnh thật sự có khả năng chữa lành vết thương của ông ta sao?
Được quen biết một vị đại tông sư đã khiến ông ta vui mừng lắm rồi, bây giờ vị đại tông sư đó còn có thể chữa khỏi chứng bệnh đã đeo bám ông ta bấy lâu nay, đương nhiên ông ta càng vui mừng.
Phó Thanh Phong đã lớn tuổi, học sâu hiểu rộng, nghe nói có hy vọng mà ông ta vẫn có thể giữ bình tĩnh như trước, Phó Dẫn Lan ở bên cạnh vui vẻ bước tới, cười nói: "Nói vậy là anh có cách chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi đúng không?"
Thực lực mà Vương Lãnh thể hiện vừa rồi chỉ khiến cô ta kinh ngạc chứ không hề có ý nghĩ gì khác, cũng không ý định kết giao, vì vậy trong lòng không hề cho rằng cô ta và Vương Lãnh sẽ nảy sinh bất kì mối quan hệ nào khác.
Nhưng bây giờ, biết Vương Lãnh rất có năng lực, và có lẽ hắn thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội, điều này khiến Phó Dẫn Lan bắt đầu coi trọng người đàn ông trông còn có vẻ trẻ tuổi hơn mình này.
Vương Lãnh lạnh lùng gật đầu, hắn không cần xem xét quá kĩ cũng có thể chẩn đoán được thương thế của Phó Thanh Phong.
Và dù vết thương này đã kéo dài trong nhiều năm nhưng nó vẫn có thể được chữa khỏi chỉ với hai viên Bồi Nguyên Đan.
Dù sao tác dụng của Bồi Nguyên Đan là củng cố và bổ sung nguyên khí, hơn nữa đây còn là đồ vật thuộc về tiên giới, hiệu lực rất mạnh, chỉ cần hai viên là có thể dễ dàng phục hồi kinh mạch bị hư tổn của Phó Thanh Phong.
Ngoài việc củng cố nguyên khí và chữa trị vết thương ra, Bồi Nguyên Đan còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, nói chung là cực kỳ mạnh mẽ.
Vương Lãnh lạnh lùng gật đầu nói: "Thương thế của ông nội cô chỉ cần uống hai viên thuốc do tôi luyện chế là được. Không những thế, còn có thể kéo dài tuổi thọ. Tầm mấy chục năm cũng không thành vấn đề!"
Nghe vậy, Phó Dẫn Lan vô cùng vui mừng, và sự lạnh lùng lúc trước giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
Vì hoàn cảnh gia đình, nên tính tình cô ta khá lạnh lùng, không vừa mắt bất kì cậu chủ quyền quý của gia tộc nào, và đối với mọi người cũng khá là thờ ơ, nhưng bây giờ, đứng trước mặt Vương Lãnh, người có thể chữa lành vết thương cho ông nội cô ta, cô ta cũng không khỏi nảy sinh một chút thiện cảm.
Còn Phó Thanh Phong, cho dù tính khí của ông ta hơn người, nhưng khi nghe Vương Lãnh nói rằng hắn có thể chữa lành vết thương của mình, trên mặt ông ta cũng nở một nụ cười.
Ông ta biết đại tông sư Vương Lãnh chắc chắn nói lời giữ lời, nói có thể chữa khỏi cho ông ta thì chắc chắn có thể chữa khỏi.
Vì vậy ông ta sao có thể không vui cho được?
Tuy rằng Vương Lãnh không hiểu và cũng chưa từng nghe nói về thuật luyện đan gì đó mà Vương Lãnh nói, nhưng lời của đại tông sư chắc chắc đáng tin.
Vì vậy, Phó Thanh Phong vui vẻ bước tới cảm kích nói: "Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cũ của tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ cậu hậu hĩnh".
Nghe vậy, Vương Lãnh gật đầu, lạnh lùng nói: "Ừm, chờ tới khi có đủ dược liệu, tôi sẽ bắt đầu luyện chế và cho các người hai viên, giúp ông chữa khỏi bệnh cũ".
Phó Thanh Phong gật đầu, cung kính hỏi: "Nếu cậu cần, tôi sẽ phái người đi thu thập dược liệu giúp".
Vương Lãnh lắc đầu: "Dược liệu để luyện chế ra viên đan dược này không khó kiếm, chỉ cần mấy ngày là có thể thu thập đủ, không cần phiền tới ông Phó".
Vương Lãnh đã nói như vậy, Phó Thanh Phong cũng không cưỡng cầu gì thêm.
Lúc này, một tên vệ sĩ bỗng tiến lên nói nhỏ với Phó Thanh Phong, sau đó Phó Thanh Phong gật đầu, rồi thì thào dặn dò gì đó với đối phương.
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter bằng MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter
Thông tin ngân hàng:https://anotepad.com/notes/giwk8pja
Còn không thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.