Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Thay đổi mục tiêu?
Đoàn Lăng Phong nhất thời ngẩn ra, rồi sau đó điên cuồng lắc đầu, nói: "Ha ha, Vương Lãnh, tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng tưởng thật, chúng ta là ai với ai chứ, sao có thể..."
"Bốp!"
Tay phải Vương Lãnh vung lên, lập tức một âm thanh như tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy trên mặt Đoàn Lăng Phong xuất hiện một vết hằn bàn tay đỏ rực, cả người hắn bị cái tát này đánh cho mê sảng, thần sắc đờ đẫn không nhúc nhích.
"Tên của tôi là thứ cậu có thể gọi sao?", Vương Lãnh lạnh lùng nói.
Vốn dĩ đám người đang đắm chìm vào niềm vui nhìn thấy Đoàn Lăng Phong bị đánh, dù sao Đoàn Lăng Phong cũng nổi tiếng âm ngoan ác độc, khiến mọi người đều không thích hắn, nhưng lúc này nghe thấy những... lời nói vô cùng khoa trương của Vương Lãnh, mọi người cùng giật mình ngẩn ra.
Vừa nãy bọn họ đều đang nghĩ có phải Vương Lãnh tỏ tình thất bại mà đã thay tâm đổi tính rồi, không còn rượu chè cờ bạc nữa mà bắt đầu sự nghiệp làm phú nhị đại, cho những phú nhị đại phạm tội một cái bạt tai tỉnh ngộ.
Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời nói kiêu ngạo gần như lên trời của hắn, suy nghĩ này của mọi người lập tức biến mất.
Xem ra Vương Lãnh kiêu căng ngông cuồng vẫn kiêu căng ngông cuồng, không! Còn ngông cuồng hơn cả trước đây nữa!
So với Đồng Tinh Vũ, cơ thể của Đoàn Lăng Phong còn phù phiếm hơn, không dễ chịu đòn hơn, cho nên một cái bạt tai của Vương Lãnh đã trực tiếp đánh bay hắn ta đi.
Nhìn thấy Đoàn Lăng Phong cuối cùng không đứng dậy nổi, Vương Lãnh cũng mất đi ý định so đo với hạng kiến bọ này, bèn kéo tay Ôn Giai Doanh đi về phía trước.
Vỗn dĩ cái bạt tai này của Vương Lãnh, cùng với lời nói đó của hắn đã khiến mọi người kinh ngạc không thôi rồi, giờ sau khi thấy hắn cầm chặt tay Ôn Giai Doanh rời đi, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Ngoài kinh ngạc ra thì còn cực kỳ khó chịu!
Trước đây, mọi người đều biết, Vương Lãnh rất thích Từ Phi Nhã, vì vậy mà nói là một con chó cũng không có gì quá dáng.
Nhưng bây giờ, vừa bị Từ Phi Nhã từ chối, hắn đã chuyển mục tiêu sang Ôn Giai Doanh rồi ư?
Bởi vậy mọi người mới nghĩ chẳng trách Vương Lãnh giờ lại có lòng tốt tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng...
Nghĩ đến Vương Lãnh có ý tứ với nữ thần của mình, hơn nữa lúc này hắn lại còn đang nắm tay nữ thần của mình, một đám nam sinh trong lòng như đang ứa máu.
Bọn họ hận nỗi không thể tiến về phía trước giật bàn tay của nữ thần ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của Vương Lãnh.
Nhưng chuyện vừa xảy ra gần như đã khiến mọi người không ai dám tiến lên lỗ mãng, chưa nói đến thân phận của Vương Lãnh, mà chỉ với thực lực của hắn thôi, dù không phải rất mạnh nhưng một mình hắn cũng đủ đánh lại mười mấy người khác, cũng không phải là người mà mấy người bình thường như bọn họ có thể đối đầu được.
Đám đông chỉ có thể trừng mắt lên nhìn Vương Lãnh nắm tay Ôn Giai Doanh kéo đi.
Trong tầm nhìn của mọi người, Vương Lãnh quả thực đang dắt Ôn Giai Doanh đi, nhưng chưa đi được bao lâu, Ôn Giai Doanh đã dùng sức rút tay lại.
Vừa nãy, cô ta quả thực đã sững sờ, không ngờ được Vương Lãnh lại đột nhiên nắm lấy tay cô ta kéo đi như vậy.
Mặc dù cô ta có một cảm giác khác lạ từ tay của Vương Lãnh, cũng cảm thấy được một tia cảm giác an toàn, nhưng đối với Vương Lãnh cô ta vẫn không có quá nhiều thiện cảm, huống hồ mẹ cô ta còn đã từng nói không được để bất cứ nam sinh nào đụng đến người mình.
Cho nên khi lấy lại tinh thần, Ôn Giai Doanh mới đỏ bừng mặt, vội rút tay về.
Vương Lãnh hơi sững lại, khẽ mỉm cười, dù sao mục đích của hắn chỉ là cứu Ôn Giai Doanh chứ không muốn tranh thủ chấm mút gì. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Quay đầu lại, Vương Lãnh nhìn về phía Ôn Giai Doanh, hắn đang định nói thì Ôn Giai Doanh cúi đầu, mặt xấu hổ đỏ bừng lên nói: "Cảm ơn".
Nghe thấy lời nói mềm yếu của người đẹp, Vương Lãnh khẽ cười, mặc dù là nhất thế vi tôn, nhưng trên phương diện tình cảm thì Vương Lãnh vẫn là một trang giấy trắng.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, Vương Lãnh liền hồi phục lại sự bình thản, nói: "Không sao, sau này chú ý chút, những tên đó không có tên nào có lòng tốt đâu".
Nghe thấy lời Vương Lãnh nói, Ôn Giai Doanh khẽ sững sờ, không ngờ tên thiếu gia ăn chơi này lại nói những lời như vậy với mình.
Kể ra thì hắn chắc hẳn cũng không có ý xấu!
Từ trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Giai Doanh, Vương Lãnh nhìn thấu được suy nghĩ này, nhất thời có chút buồn cười, xem ra cô nhóc này cũng coi hắn giống như bọn họ.
Vương Lãnh cũng không muốn giải thích, nói: "Sau này bọn họ còn tới tìm cậu làm phiền thì cứ tới lớp 2 khối 12 tìm tôi".
Nói xong, Vương Lãnh trực tiếp rời đi, hướng về phía lớp 2 khối 12.
Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của Vương Lãnh, Ôn Giai Doanh có chút hoang mang, theo lý thì tay thiếu gia này cứu cô ta có lẽ phải có điều kiện gì chứ?
Cho dù không nhắc đến điều kiện thì cũng phải trêu ghẹo cô ta rồi sau đó nhân cơ hội lợi dụng mới đúng chứ!
Hành động của Vương Lãnh khiến Ôn Giai Doanh khá ngạc nhiên, dần dần cô ta mơ hồ cảm thấy cậu nam sinh này hình như có gì đó không giống với đám người kia.
Cực kỳ không giống với những tên công tử ăn chơi khác, ánh mắt của hắn, khí chất của hắn, thần sắc của hắn đều cực kỳ không giống.
Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Giai Doanh cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu bước nhanh về phía lớp 1 khối 12 trong đủ loại ánh mắt của mọi người.
Ngoài trừ lớp 1 khối 12 là lớp mũi nhọn ra thì những lớp khác đều được phân ngẫu nhiên, cho nên lớp 2 của Vương Lãnh cũng chưa hẳn tốt hơn lớp 4 của Đoàn Lăng Phong chỗ nào.
Còn Vương Lãnh đương nhiên cũng không quan tâm, trước đây, hắn là thiếu gia nhà họ Vương, không cần đề cao thành tích, bây giờ hắn đường đường là một Tiên Tôn, mục đích đương nhiên phải nằm ở tu luyện, cho nên chuyện học hành cũng tùy ý là được.
Vương Lãnh đi vào lớp mà vẫn chưa biết, việc anh hùng cứu mỹ nhân vừa nãy của hắn, cùng với cả việc đối đầu với Đoàn Lăng Phong đã nhanh chóng lan truyền khắp trường rồi.
Vừa bước vào lớp học, Vương Lãnh liền nhìn thấy trong ánh mắt của một số những học sinh luôn sợ hãi hắn trước đây lại càng tỏ ra sợ hãi hơn.
Vương Lãnh cũng không bận tâm, sợ hắn cũng được, như vậy có thể giảm bớt chút phiền toái.
Chỗ ngồi của hắn là ở cuối dãy thứ hai, hắn vừa ngồi vào chỗ chưa được bao lâu thì tên béo đã đến, cậu ta vừa đi vệ sinh về.
Vừa ngồi xuống, tên mập liền nhìn Vương Lãnh, gương mặt mập mạp toàn thịt là thịt, ngũ quan gần như thành một vòng tròn.
Trong đôi mắt bé như hạt đậu của cậu ta đầy vẻ kinh ngạc nói: "Lão đại, anh làm sao vậy, không phải bị hoa khôi Từ từ chối nên đầu óc cũng hồ đồ rồi đó chứ, đắc tội với Đồng Tinh Vũ thì cũng thôi, bọn anh vốn đã không hợp nhau, nhưng sao anh lại chọc vào cả Đoàn Lăng Phong vậy?"
Đối mặt với sự chất vấn của tên mập, Vương Lãnh vẫn bình thản, chẳng thèm ừ hử gì, cũng chẳng trả lời.
"Bốp!"
Tay phải Vương Lãnh vung lên, lập tức một âm thanh như tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy trên mặt Đoàn Lăng Phong xuất hiện một vết hằn bàn tay đỏ rực, cả người hắn bị cái tát này đánh cho mê sảng, thần sắc đờ đẫn không nhúc nhích.
"Tên của tôi là thứ cậu có thể gọi sao?", Vương Lãnh lạnh lùng nói.
Vốn dĩ đám người đang đắm chìm vào niềm vui nhìn thấy Đoàn Lăng Phong bị đánh, dù sao Đoàn Lăng Phong cũng nổi tiếng âm ngoan ác độc, khiến mọi người đều không thích hắn, nhưng lúc này nghe thấy những... lời nói vô cùng khoa trương của Vương Lãnh, mọi người cùng giật mình ngẩn ra.
Vừa nãy bọn họ đều đang nghĩ có phải Vương Lãnh tỏ tình thất bại mà đã thay tâm đổi tính rồi, không còn rượu chè cờ bạc nữa mà bắt đầu sự nghiệp làm phú nhị đại, cho những phú nhị đại phạm tội một cái bạt tai tỉnh ngộ.
Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời nói kiêu ngạo gần như lên trời của hắn, suy nghĩ này của mọi người lập tức biến mất.
Xem ra Vương Lãnh kiêu căng ngông cuồng vẫn kiêu căng ngông cuồng, không! Còn ngông cuồng hơn cả trước đây nữa!
So với Đồng Tinh Vũ, cơ thể của Đoàn Lăng Phong còn phù phiếm hơn, không dễ chịu đòn hơn, cho nên một cái bạt tai của Vương Lãnh đã trực tiếp đánh bay hắn ta đi.
Nhìn thấy Đoàn Lăng Phong cuối cùng không đứng dậy nổi, Vương Lãnh cũng mất đi ý định so đo với hạng kiến bọ này, bèn kéo tay Ôn Giai Doanh đi về phía trước.
Vỗn dĩ cái bạt tai này của Vương Lãnh, cùng với lời nói đó của hắn đã khiến mọi người kinh ngạc không thôi rồi, giờ sau khi thấy hắn cầm chặt tay Ôn Giai Doanh rời đi, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Ngoài kinh ngạc ra thì còn cực kỳ khó chịu!
Trước đây, mọi người đều biết, Vương Lãnh rất thích Từ Phi Nhã, vì vậy mà nói là một con chó cũng không có gì quá dáng.
Nhưng bây giờ, vừa bị Từ Phi Nhã từ chối, hắn đã chuyển mục tiêu sang Ôn Giai Doanh rồi ư?
Bởi vậy mọi người mới nghĩ chẳng trách Vương Lãnh giờ lại có lòng tốt tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng...
Nghĩ đến Vương Lãnh có ý tứ với nữ thần của mình, hơn nữa lúc này hắn lại còn đang nắm tay nữ thần của mình, một đám nam sinh trong lòng như đang ứa máu.
Bọn họ hận nỗi không thể tiến về phía trước giật bàn tay của nữ thần ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của Vương Lãnh.
Nhưng chuyện vừa xảy ra gần như đã khiến mọi người không ai dám tiến lên lỗ mãng, chưa nói đến thân phận của Vương Lãnh, mà chỉ với thực lực của hắn thôi, dù không phải rất mạnh nhưng một mình hắn cũng đủ đánh lại mười mấy người khác, cũng không phải là người mà mấy người bình thường như bọn họ có thể đối đầu được.
Đám đông chỉ có thể trừng mắt lên nhìn Vương Lãnh nắm tay Ôn Giai Doanh kéo đi.
Trong tầm nhìn của mọi người, Vương Lãnh quả thực đang dắt Ôn Giai Doanh đi, nhưng chưa đi được bao lâu, Ôn Giai Doanh đã dùng sức rút tay lại.
Vừa nãy, cô ta quả thực đã sững sờ, không ngờ được Vương Lãnh lại đột nhiên nắm lấy tay cô ta kéo đi như vậy.
Mặc dù cô ta có một cảm giác khác lạ từ tay của Vương Lãnh, cũng cảm thấy được một tia cảm giác an toàn, nhưng đối với Vương Lãnh cô ta vẫn không có quá nhiều thiện cảm, huống hồ mẹ cô ta còn đã từng nói không được để bất cứ nam sinh nào đụng đến người mình.
Cho nên khi lấy lại tinh thần, Ôn Giai Doanh mới đỏ bừng mặt, vội rút tay về.
Vương Lãnh hơi sững lại, khẽ mỉm cười, dù sao mục đích của hắn chỉ là cứu Ôn Giai Doanh chứ không muốn tranh thủ chấm mút gì. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Quay đầu lại, Vương Lãnh nhìn về phía Ôn Giai Doanh, hắn đang định nói thì Ôn Giai Doanh cúi đầu, mặt xấu hổ đỏ bừng lên nói: "Cảm ơn".
Nghe thấy lời nói mềm yếu của người đẹp, Vương Lãnh khẽ cười, mặc dù là nhất thế vi tôn, nhưng trên phương diện tình cảm thì Vương Lãnh vẫn là một trang giấy trắng.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, Vương Lãnh liền hồi phục lại sự bình thản, nói: "Không sao, sau này chú ý chút, những tên đó không có tên nào có lòng tốt đâu".
Nghe thấy lời Vương Lãnh nói, Ôn Giai Doanh khẽ sững sờ, không ngờ tên thiếu gia ăn chơi này lại nói những lời như vậy với mình.
Kể ra thì hắn chắc hẳn cũng không có ý xấu!
Từ trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Giai Doanh, Vương Lãnh nhìn thấu được suy nghĩ này, nhất thời có chút buồn cười, xem ra cô nhóc này cũng coi hắn giống như bọn họ.
Vương Lãnh cũng không muốn giải thích, nói: "Sau này bọn họ còn tới tìm cậu làm phiền thì cứ tới lớp 2 khối 12 tìm tôi".
Nói xong, Vương Lãnh trực tiếp rời đi, hướng về phía lớp 2 khối 12.
Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của Vương Lãnh, Ôn Giai Doanh có chút hoang mang, theo lý thì tay thiếu gia này cứu cô ta có lẽ phải có điều kiện gì chứ?
Cho dù không nhắc đến điều kiện thì cũng phải trêu ghẹo cô ta rồi sau đó nhân cơ hội lợi dụng mới đúng chứ!
Hành động của Vương Lãnh khiến Ôn Giai Doanh khá ngạc nhiên, dần dần cô ta mơ hồ cảm thấy cậu nam sinh này hình như có gì đó không giống với đám người kia.
Cực kỳ không giống với những tên công tử ăn chơi khác, ánh mắt của hắn, khí chất của hắn, thần sắc của hắn đều cực kỳ không giống.
Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Giai Doanh cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu bước nhanh về phía lớp 1 khối 12 trong đủ loại ánh mắt của mọi người.
Ngoài trừ lớp 1 khối 12 là lớp mũi nhọn ra thì những lớp khác đều được phân ngẫu nhiên, cho nên lớp 2 của Vương Lãnh cũng chưa hẳn tốt hơn lớp 4 của Đoàn Lăng Phong chỗ nào.
Còn Vương Lãnh đương nhiên cũng không quan tâm, trước đây, hắn là thiếu gia nhà họ Vương, không cần đề cao thành tích, bây giờ hắn đường đường là một Tiên Tôn, mục đích đương nhiên phải nằm ở tu luyện, cho nên chuyện học hành cũng tùy ý là được.
Vương Lãnh đi vào lớp mà vẫn chưa biết, việc anh hùng cứu mỹ nhân vừa nãy của hắn, cùng với cả việc đối đầu với Đoàn Lăng Phong đã nhanh chóng lan truyền khắp trường rồi.
Vừa bước vào lớp học, Vương Lãnh liền nhìn thấy trong ánh mắt của một số những học sinh luôn sợ hãi hắn trước đây lại càng tỏ ra sợ hãi hơn.
Vương Lãnh cũng không bận tâm, sợ hắn cũng được, như vậy có thể giảm bớt chút phiền toái.
Chỗ ngồi của hắn là ở cuối dãy thứ hai, hắn vừa ngồi vào chỗ chưa được bao lâu thì tên béo đã đến, cậu ta vừa đi vệ sinh về.
Vừa ngồi xuống, tên mập liền nhìn Vương Lãnh, gương mặt mập mạp toàn thịt là thịt, ngũ quan gần như thành một vòng tròn.
Trong đôi mắt bé như hạt đậu của cậu ta đầy vẻ kinh ngạc nói: "Lão đại, anh làm sao vậy, không phải bị hoa khôi Từ từ chối nên đầu óc cũng hồ đồ rồi đó chứ, đắc tội với Đồng Tinh Vũ thì cũng thôi, bọn anh vốn đã không hợp nhau, nhưng sao anh lại chọc vào cả Đoàn Lăng Phong vậy?"
Đối mặt với sự chất vấn của tên mập, Vương Lãnh vẫn bình thản, chẳng thèm ừ hử gì, cũng chẳng trả lời.
Bình luận facebook