Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Cơm hộp tình yêu
Nhưng Từ Phi Nhã khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói to, lời nói của cô ta khiến hắn ta vô cùng ghen tị!
“Vương Lãnh, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa tôi mang cơm hộp cho anh này!”
Đám đông nghe thế thì trợn mắt há mồm ngạc nhiên, vừa kinh ngạc vừa huyên náo.
Trước đây không phải Từ Phi Nhã từ chối Vương Lãnh rồi ư?
Sao hiện giờ lại thế này?
Từ Phi Nhã nhấc cái túi cầm trên tay lên, mọi người có thể nhìn thấy hộp cơm ngăn nắp trong đó.
“Tôi tự làm đấy”, nói xong, Từ Phi Nhã khẽ đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.
Mọi người càng kinh ngạc hơn, tự tay làm?
Vậy chẳng phải cơm hộp tình yêu hay sao?
Không lẽ...
Trong phim, nữ chính sẽ làm cơm hộp cho người mình yêu, nghĩ vậy, ai cũng thất kinh!
Vậy là, Từ Phi Nhã thích Vương Lãnh?
Thế nhưng, trước đây cô ta đã từ chối mà!
Mặc dù khó hiểu, nhưng theo tình hình trước mắt, có vẻ là thật rồi!
Một hoa khôi kiêu ngạo và độc đoán, là viên ngọc quý của gia đình giàu có, lại chủ động làm bữa sáng cho một người con trai. Vụ việc này đã khiến cho đám đông bàn tán loạn lên.
Lúc này, sắc mặt Lôi Hạo Vũ đã trở nên cay độc và đầy đố kỵ.
Hắn ta theo đuổi Từ Phi Nhã từ lâu, nhưng cô ta kiêu ngạo không ai bằng, đến đáp hắn ta một câu cũng lười.
Sau đó hắn ta lấy hết dũng khí, bày tỏ với nữ thần trong lòng, vậy mà nữ thần chỉ thờ ơ đáp một câu, tôi không thích cậu, sau đó liền bỏ mặc.
Bây giờ, nữ thần lại tự tay làm cơm hộp cho một gã khác, điều này khiến hắn ta không kiềm chế nổi căm giận.
Đặc biệt là, hắn ta vừa mới chế nhạo Vương Lãnh, giờ lại bị vả ngược lại.
Đám đông chốc chốc lại lén nhìn hắn ta, Lôi Hạo Vũ có thể nhận thấy, trong những ánh mắt đó tràn đầy giễu cợt và hả hê.
Thấy bộ dạng căm hận của Lôi Hạo Vũ, tên mập bên cạnh sung sướng vô cùng, cậu ta hớn hở huých Vương Lãnh: “Lão đại, hoa khôi làm cơm hộp cho anh, anh phải nhận phần tâm ý này đấy!”
Cậu ta cố ý cao giọng, như sợ Lôi Hạo Vũ không nghe thấy.
Vương Lãnh có chút buồn cười, không ngờ Lôi Hạo Vũ vừa ra oai, Từ Phi Nhã liền vả mặt hắn ta.
Mặc dù hắn không có hứng thú với Từ Phi Nhã, nhưng trước mặt đông người, cũng nên nhận mới phải.
Dù gì người có lỗi nhưng đồ ăn không có lỗi.
Nếu hắn không nhận, khiến cho một nữ sinh phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người thế này thì không hay chút nào.
Với lại, hắn giúp nhà họ Từ việc lớn như vậy, dù đã lấy 20 triệu tiền công, nhưng nhận nốt hộp cơm cũng chẳng có vấn đề gì.
Thế là, trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, và cả ánh mắt như muốn đâm chết người của Lôi Hạo Vũ, hắn đã đi tới trước mặt Từ Phi Nhã.
Sau đó nhẹ nhàng nói: “Sau này không cần đưa cơm cho tôi đâu”.
Nói xong liền cầm lấy hộp cơm.
Hắn không muốn dây dưa với kiểu người như cô ta quá nhiều, dù đều là hoa khôi, nhưng tính tình Ôn Giai Doanh tốt hơn Từ Phi Nhã nhiều.
Từ Phi Nhã nghe vậy thì mở to mắt ngạc nhiên, sau đó sầm mặt.
Cô ta biết rằng chuyện mình từ chối hồi trước khiến trong lòng Vương Lãnh nảy sinh chướng ngại, cô ta vốn định dùng sự chân thành để xóa tan khúc mắc này.
Nếu không được, cô ta có thể theo đuổi ngược lại, mặc dù là cọc đi tìm trâu, nhưng không chừng có thể đạt được mục đích, thành đôi với Vương Lãnh.
Nhưng hắn lại từ chối, vậy là...
Từ Phi Nhã thầm than trong lòng, nhưng không hề thất vọng, không đưa bữa sáng, cô ta còn có nhiều cách khác khiến Vương Lãnh rung động, chỉ cần không quá xa cách là được.
Nghĩ thế, Từ Phi Nhã lại nở một nụ cười thật tươi.
Lời này của Vương Lãnh không quá ảnh hưởng tới cô ta, nhưng đối với người xung quanh, lại là đòn chí mạng!
Hoa khôi tặng cơm hộp tình yêu, tên này lại nói đừng làm nữa, mẹ ơi!
Trái đất bị lộn ngược rồi sao?
Mới đầu kẻ bám đuôi Từ Phi Nhã không rời chính là Vương Lãnh mà!
Lôi Hạo Vũ hận đến nỗi nắm chặt vào bàn, khớp tay hiện lên trắng bệch, ánh mắt căm phẫn tột cùng!
Tên mập thấy vậy, tuy có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới dù hắn ta có đáng sợ thế nào đi nữa, cũng vẫn bại dưới tay lão đại, thế là liền hả hê trở lại.
Từ Phi Nhã rời đi, Vương Lãnh cầm hộp cơm về chỗ.
Mà đám đông vẫn dõi mắt theo, hiển nhiên là muốn xem hắn ăn hộp cơm tình yêu này.
Lôi Hạo Vũ cũng đã về chỗ.
Dù ngồi cách xa, nhưng ánh mắt căm giận của hắn ta vẫn dán lên người Vương Lãnh.
Vương Lãnh không để ý ánh mắt của người xung quanh, thấy tên mập đang háo hức nhìn mình, liền bật cười nói: “Sao thế, cậu muốn ăn à?”
Tên mập vội lắc đầu: “Em không có phúc phận ăn cơm hộp hoa khôi làm”.
Nói xong, vẻ ghen tị trên mặt cậu ta đột nhiên biến thành sợ hãi, nếu cậu ta thực sự dám ăn bữa trưa này thì có lẽ đã trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Đồ của hoa khôi là tâm điểm chú ý của mọi người đó, đừng nói là đám cậu ấm nhà giàu, đến một kẻ bình thường, cậu ta cũng không dám dây vào.
Con kiến thì sao dẫm chết con voi được chứ.
Cậu ta không có thực lực và thế lực như Vương Lãnh, vậy tốt nhất là nên giữ mình.
Vương Lãnh có thể đoán ra suy nghĩ từ sắc mặt tên mập, hắn bất chợt không nhịn được cười.
“Vương Lãnh, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa tôi mang cơm hộp cho anh này!”
Đám đông nghe thế thì trợn mắt há mồm ngạc nhiên, vừa kinh ngạc vừa huyên náo.
Trước đây không phải Từ Phi Nhã từ chối Vương Lãnh rồi ư?
Sao hiện giờ lại thế này?
Từ Phi Nhã nhấc cái túi cầm trên tay lên, mọi người có thể nhìn thấy hộp cơm ngăn nắp trong đó.
“Tôi tự làm đấy”, nói xong, Từ Phi Nhã khẽ đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.
Mọi người càng kinh ngạc hơn, tự tay làm?
Vậy chẳng phải cơm hộp tình yêu hay sao?
Không lẽ...
Trong phim, nữ chính sẽ làm cơm hộp cho người mình yêu, nghĩ vậy, ai cũng thất kinh!
Vậy là, Từ Phi Nhã thích Vương Lãnh?
Thế nhưng, trước đây cô ta đã từ chối mà!
Mặc dù khó hiểu, nhưng theo tình hình trước mắt, có vẻ là thật rồi!
Một hoa khôi kiêu ngạo và độc đoán, là viên ngọc quý của gia đình giàu có, lại chủ động làm bữa sáng cho một người con trai. Vụ việc này đã khiến cho đám đông bàn tán loạn lên.
Lúc này, sắc mặt Lôi Hạo Vũ đã trở nên cay độc và đầy đố kỵ.
Hắn ta theo đuổi Từ Phi Nhã từ lâu, nhưng cô ta kiêu ngạo không ai bằng, đến đáp hắn ta một câu cũng lười.
Sau đó hắn ta lấy hết dũng khí, bày tỏ với nữ thần trong lòng, vậy mà nữ thần chỉ thờ ơ đáp một câu, tôi không thích cậu, sau đó liền bỏ mặc.
Bây giờ, nữ thần lại tự tay làm cơm hộp cho một gã khác, điều này khiến hắn ta không kiềm chế nổi căm giận.
Đặc biệt là, hắn ta vừa mới chế nhạo Vương Lãnh, giờ lại bị vả ngược lại.
Đám đông chốc chốc lại lén nhìn hắn ta, Lôi Hạo Vũ có thể nhận thấy, trong những ánh mắt đó tràn đầy giễu cợt và hả hê.
Thấy bộ dạng căm hận của Lôi Hạo Vũ, tên mập bên cạnh sung sướng vô cùng, cậu ta hớn hở huých Vương Lãnh: “Lão đại, hoa khôi làm cơm hộp cho anh, anh phải nhận phần tâm ý này đấy!”
Cậu ta cố ý cao giọng, như sợ Lôi Hạo Vũ không nghe thấy.
Vương Lãnh có chút buồn cười, không ngờ Lôi Hạo Vũ vừa ra oai, Từ Phi Nhã liền vả mặt hắn ta.
Mặc dù hắn không có hứng thú với Từ Phi Nhã, nhưng trước mặt đông người, cũng nên nhận mới phải.
Dù gì người có lỗi nhưng đồ ăn không có lỗi.
Nếu hắn không nhận, khiến cho một nữ sinh phải xấu hổ trước mặt bao nhiêu người thế này thì không hay chút nào.
Với lại, hắn giúp nhà họ Từ việc lớn như vậy, dù đã lấy 20 triệu tiền công, nhưng nhận nốt hộp cơm cũng chẳng có vấn đề gì.
Thế là, trước ánh mắt kinh ngạc của bao người, và cả ánh mắt như muốn đâm chết người của Lôi Hạo Vũ, hắn đã đi tới trước mặt Từ Phi Nhã.
Sau đó nhẹ nhàng nói: “Sau này không cần đưa cơm cho tôi đâu”.
Nói xong liền cầm lấy hộp cơm.
Hắn không muốn dây dưa với kiểu người như cô ta quá nhiều, dù đều là hoa khôi, nhưng tính tình Ôn Giai Doanh tốt hơn Từ Phi Nhã nhiều.
Từ Phi Nhã nghe vậy thì mở to mắt ngạc nhiên, sau đó sầm mặt.
Cô ta biết rằng chuyện mình từ chối hồi trước khiến trong lòng Vương Lãnh nảy sinh chướng ngại, cô ta vốn định dùng sự chân thành để xóa tan khúc mắc này.
Nếu không được, cô ta có thể theo đuổi ngược lại, mặc dù là cọc đi tìm trâu, nhưng không chừng có thể đạt được mục đích, thành đôi với Vương Lãnh.
Nhưng hắn lại từ chối, vậy là...
Từ Phi Nhã thầm than trong lòng, nhưng không hề thất vọng, không đưa bữa sáng, cô ta còn có nhiều cách khác khiến Vương Lãnh rung động, chỉ cần không quá xa cách là được.
Nghĩ thế, Từ Phi Nhã lại nở một nụ cười thật tươi.
Lời này của Vương Lãnh không quá ảnh hưởng tới cô ta, nhưng đối với người xung quanh, lại là đòn chí mạng!
Hoa khôi tặng cơm hộp tình yêu, tên này lại nói đừng làm nữa, mẹ ơi!
Trái đất bị lộn ngược rồi sao?
Mới đầu kẻ bám đuôi Từ Phi Nhã không rời chính là Vương Lãnh mà!
Lôi Hạo Vũ hận đến nỗi nắm chặt vào bàn, khớp tay hiện lên trắng bệch, ánh mắt căm phẫn tột cùng!
Tên mập thấy vậy, tuy có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới dù hắn ta có đáng sợ thế nào đi nữa, cũng vẫn bại dưới tay lão đại, thế là liền hả hê trở lại.
Từ Phi Nhã rời đi, Vương Lãnh cầm hộp cơm về chỗ.
Mà đám đông vẫn dõi mắt theo, hiển nhiên là muốn xem hắn ăn hộp cơm tình yêu này.
Lôi Hạo Vũ cũng đã về chỗ.
Dù ngồi cách xa, nhưng ánh mắt căm giận của hắn ta vẫn dán lên người Vương Lãnh.
Vương Lãnh không để ý ánh mắt của người xung quanh, thấy tên mập đang háo hức nhìn mình, liền bật cười nói: “Sao thế, cậu muốn ăn à?”
Tên mập vội lắc đầu: “Em không có phúc phận ăn cơm hộp hoa khôi làm”.
Nói xong, vẻ ghen tị trên mặt cậu ta đột nhiên biến thành sợ hãi, nếu cậu ta thực sự dám ăn bữa trưa này thì có lẽ đã trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Đồ của hoa khôi là tâm điểm chú ý của mọi người đó, đừng nói là đám cậu ấm nhà giàu, đến một kẻ bình thường, cậu ta cũng không dám dây vào.
Con kiến thì sao dẫm chết con voi được chứ.
Cậu ta không có thực lực và thế lực như Vương Lãnh, vậy tốt nhất là nên giữ mình.
Vương Lãnh có thể đoán ra suy nghĩ từ sắc mặt tên mập, hắn bất chợt không nhịn được cười.
Bình luận facebook