Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Tên nhãi, mày muốn chết ư!
Mặc dù ánh mắt của Vương Lãnh nhìn trực diện về phía Viên Vũ Phi không hề nhìn người khác, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được vẻ đáng sợ ẩn chứa trong ánh nhìn đó.
Họ rất ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất chính là lão Phó.
Ông ta vốn tưởng rằng cho dù Vương Lãnh có mạnh đến đâu, nhiều nhất cũng sẽ là giai đoạn đầu của Ám Kình, nhưng với ánh mắt này...
Lại khiến một người đỉnh cao của Ám Kình cũng cảm thấy có một chút sợ hãi.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy khiến ông ta rất bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ ra được, không biết tại sao Vương Lãnh lại có ánh mắt kinh hãi đến như vậy.
Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng nếu nói rằng Vương Lãnh mạnh hơn ông ta, lão Phó hoàn toàn không tin.
Ông ta rất có thiên phú, nhưng khi ngoài 60 tuổi cũng chỉ đạt tới đỉnh cao của Ám Kình, mà Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi, nếu hắn thật sự làm được chuyện lúc ngoài 60 tuổi ông ta mới có thể thì chỉ có thể hình dung như một tên quái vật!
Một lúc sau, Viên Vũ Phi mới nhận ra mình có vẻ run rẩy khi bị Vương Lãnh nhìn như vậy, điều này khiến gã ta rất khó chịu.
Gã ta ước chừng vẻ mặt kinh hãi trên mặt mình hẳn là bị mọi người nhìn thấy, cho nên trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Tên nhãi này dám làm mình bẽ mặt...
Nghiến răng nghiến lợi, Viên Vũ Phi tức giận hét lên: "Tên nhãi, mày là người của sư môn nào, nói ra nghe thử!"
Vừa rồi, tuy Vương Lãnh đang ngồi thiền nhưng cũng không hề chuyên tâm tu luyện, dù sao đây cũng không phải trong nhà mình, không an toàn lắm, tất nhiên cần phải để tâm đề phòng.
Vì vậy, những gì Viên Vũ Phi vừa nói và làm, Vương Lãnh đều biết tất cả.
Hắn chọn cách phớt lờ với tên hề này, dù sao đường đường là một tiên tôn lại đi so đo với một tên người phàm có chút mất giá.
Cho dù tên này có không biết tốt xấu như thế nào, Vương Lãnh cũng mặc kệ, nhưng gã ta hết lần này đến lần khác khiêu khích, làm ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
Uy nghiêm của Tiên Tôn Hạo Thiên có thể nào lại để một tên sâu bọ này xúc phạm đến?
Nhìn về phía Viên Vũ Phi, Vương Lãnh thờ ơ nói: "Tôi không có sư môn".
Khi nghe thấy lời này, trong lòng Viên Vũ Phi thầm vui mừng, gã ta hỏi vậy đương nhiên là có mục đích.
Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi đã có thể đạt tới thực lực này, chứng tỏ thiên phú của hắn thực sự rất tốt.
Có thể có một gia tộc quyền lực đằng sau hắn, hoặc một sư môn đáng sợ nào đó, đó là lý do tại sao Viên Vũ Phi hỏi.
Bây giờ Vương Lãnh nói không có, vậy thì... Viên Vũ Phi có thể tùy ý giẫm lên hắn!
"Mày không có sư môn, còn tới đây múa rìu qua mắt thợ, cũng quá ngạo mạn rồi!"
Viên Vũ Phi dứt lời, Vương Lãnh cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là ngạo mạn như thế đó, anh làm gì được tôi nào?"
Hắn biết Viên Vũ Phi nói nhiều như vậy, chỉ là chọc tức mình, tìm một cái cớ để đối phó mình.
Vương Lãnh đương nhiên hiểu tâm lý của một công tử bột như vậy.
Nếu đối phương đã muốn dạy dỗ mình như vậy, hắn đương nhiên phải cho đối phương một lý do, cho nên hắn mới nói như vậy.
Đương nhiên, đây cũng chính là tâm cảnh của Vương Lãnh, đường đường là một tiên tôn làm việc gì cũng xuất phát từ tâm, làm theo ý mình, không ai nói trước được điều gì.
Nhìn thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy, Viên Vũ Phi nheo mắt lại, trong lòng chợt dấy lên cơn phẫn nộ.
Mặc dù Vương Lãnh nói lời này cho gã ta có được lý do để đối phó, nhưng vì bị người khác chọc tức đến cứng họng, Viên Vũ Phi đương nhiên cảm thấy vô cùng bẽ mặt trước mặt lão Phó và cô chủ, trong lòng rất bực bội.
Cô gái xinh đẹp trong trạm quán cau mày khi nghe những lời của Vương Lãnh.
Mặc dù cô ta không thích Viên Vũ Phi, nhưng cô ta không mấy vui vẻ khi thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy vào lúc này.
Vừa rồi cô ta định lên tiếng giúp đỡ, nhưng bây giờ Vương Lãnh khi không lại muốn gây sự như vậy, cô ta cũng không muốn nhiều chuyện.
Thay vào đó, lão Phó ở một bên âm thầm gật đầu. Ông ta đã từng nhìn thấy một số cường giả, cường giả mạnh hơn mình, tất cả đều kiêu ngạo như vậy.
Chỉ cần có bản lĩnh kiêu ngạo, có ngông đến trời cũng không ai dám nói lời nào, chỉ có thể lặng lẽ sùng bái mà thôi.
Vì vậy, lão Phó không hề thấy bất mãn về sự kiêu ngạo của Vương Lãnh, mà là mong chờ hắn sẽ thể hiện ra được điều khiến hắn kiêu ngạo được như thế.
"Tên nhãi, mày có biết tao là ai không?”, nhìn Vương Lãnh, khuôn mặt Viên Vũ Phi đỏ bừng, gã ta gằn ra từng chữ một nói.
"Anh là ai? Không liên quan gì đến tôi", nói xong, Vương Lãnh liếc nhìn Viên Vũ Phi một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một con ruồi nhặng bay ngang qua!
"Tên nhãi, mày chán sống rồi ư!", một tiếng hét giận dữ vang lên, Viên Vũ Phi không nhịn được, nhào về phía Vương Lãnh, nắm đấm giơ lên cao, một trận gió mạnh đột nhiên xuất hiện!
Nhìn thấy hành động của Viên Vũ Phi, cô gái xinh đẹp thoáng giật mình, vội vàng nhìn về phía ông lão bên cạnh, thấy lão Phó đang nhìn với vẻ thích thú, cô ta chợt ngây người ra.
Những người hộ vệ xung quanh lúc này cũng nheo mắt chặt lại như không thể chấp nhận được cảnh tượng tiếp theo.
Họ biết được thực lực của Viên Vũ Phi.
Ngoại trừ cường giả mạnh nhất là lão Phó, thực lực gã ta đã đạt đến giai đoạn đầu của Ám Kình vượt qua nhiều võ giả cổ.
Mà những cường giả Ám Kình, sức mạnh của họ không còn như Minh Kình nữa, họ trở nên đáng sợ hơn, đen tối hơn, không thể ngăn cản được và sức lực tiềm ẩn tràn trề nên được gọi là Ám Kình.
Do vậy ai cũng có thể đoán trước được kết cục bi thảm tiếp theo của Vương Lãnh chắc chắc sẽ bị tên Viên Vũ Phi bụng dạ hẹp hòi này đánh cho bầm dập.
Ở trước mặt lão Phó, Viên Vũ Phi có thể sẽ không dám giết người, nhưng đánh cho một trận tơi bời là điều không tránh khỏi.
Cảm nhận được sự công kích của Viên Vũ Phi, Vương Lãnh thầm kinh ngạc, thực lực của tên này ước chừng đã đạt tới Ám Kình.
Cũng chính lúc này, hắn mới nhận ra được sự chênh lệch giữa Ám Kình và Minh Kình lớn đến vậy.
Ngay cả một đòn tấn công đơn giản mà kình lực ngưng trệ ẩn chứa trong nó cũng trở nên rất đáng sợ.
Nó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của các cao thủ Minh Kình.
Nhưng cho dù như vậy, Vương Lãnh cũng chỉ là có chút kinh ngạc, không hề sợ hãi.
Một lực công kích mạnh như vậy, hoàn toàn ...
Không là gì trong mắt của hắn!
Gió mạnh ập tới, sự công kích của Viên Vũ Phi đang tới gần, Vương Lãnh cười lạnh, nụ cười đó rất ảm đạm, khiến người ta nhìn thấy lạnh cả sống lưng, giống như bị gió lạnh của tảng băng Bắc Cực tạt vào.
Với một cước trực diện, nhanh đến kinh người và gần như vô hình, nhưng trước khi bị tấn công, Vương Lãnh đã ra tay trước và đá mạnh vào ngực của Viên Vũ Phi, khiến gã ta văng ra như một quả đạn pháo, sau đó rơi xuống nước, bột nước văng lên tung tóe.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy đều kinh ngạc, đứng bất động, trợn mắt ngoác mồm!
Cô gái xinh đẹp kia cũng vô cùng ngạc nhiên, mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mọi người đều kinh hãi, chỉ có mỗi lão Phó là khá bình tĩnh, nhưng tâm trạng của ông ta lúc này cũng có chút phập phồng.
Ông ta không ngờ Vương Lãnh có thể thắng, lại còn có thể thắng dễ dàng đến như vậy.
Xem ra, cậu thanh niên này quả thật rất hơn người!
Nghĩ như vậy, trong mắt của ông ta chợt lóe lên một tia suy nghĩ.
"A!"
Với một tiếng hét giận dữ, một bóng người lao ra khỏi mặt nước, với tốc độ cực nhanh!
Viên Vũ Phi bạo phát lên, toàn thân ướt đẫm, thực lực phát ra càng thêm kinh người!
Vừa rồi gã ta hoàn toàn coi thường Vương Lãnh nên chỉ dùng 2/3 sức lực, không ngờ lại bị thiệt và xấu hổ như vậy, hiện tại ... gã ta dùng hết sức lực chỉ vì muốn giết cái tên đã dám làm cho mình bị bẽ mặt này!
Họ rất ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất chính là lão Phó.
Ông ta vốn tưởng rằng cho dù Vương Lãnh có mạnh đến đâu, nhiều nhất cũng sẽ là giai đoạn đầu của Ám Kình, nhưng với ánh mắt này...
Lại khiến một người đỉnh cao của Ám Kình cũng cảm thấy có một chút sợ hãi.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy khiến ông ta rất bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ ra được, không biết tại sao Vương Lãnh lại có ánh mắt kinh hãi đến như vậy.
Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng nếu nói rằng Vương Lãnh mạnh hơn ông ta, lão Phó hoàn toàn không tin.
Ông ta rất có thiên phú, nhưng khi ngoài 60 tuổi cũng chỉ đạt tới đỉnh cao của Ám Kình, mà Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi, nếu hắn thật sự làm được chuyện lúc ngoài 60 tuổi ông ta mới có thể thì chỉ có thể hình dung như một tên quái vật!
Một lúc sau, Viên Vũ Phi mới nhận ra mình có vẻ run rẩy khi bị Vương Lãnh nhìn như vậy, điều này khiến gã ta rất khó chịu.
Gã ta ước chừng vẻ mặt kinh hãi trên mặt mình hẳn là bị mọi người nhìn thấy, cho nên trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Tên nhãi này dám làm mình bẽ mặt...
Nghiến răng nghiến lợi, Viên Vũ Phi tức giận hét lên: "Tên nhãi, mày là người của sư môn nào, nói ra nghe thử!"
Vừa rồi, tuy Vương Lãnh đang ngồi thiền nhưng cũng không hề chuyên tâm tu luyện, dù sao đây cũng không phải trong nhà mình, không an toàn lắm, tất nhiên cần phải để tâm đề phòng.
Vì vậy, những gì Viên Vũ Phi vừa nói và làm, Vương Lãnh đều biết tất cả.
Hắn chọn cách phớt lờ với tên hề này, dù sao đường đường là một tiên tôn lại đi so đo với một tên người phàm có chút mất giá.
Cho dù tên này có không biết tốt xấu như thế nào, Vương Lãnh cũng mặc kệ, nhưng gã ta hết lần này đến lần khác khiêu khích, làm ảnh hưởng đến việc tu hành của hắn.
Uy nghiêm của Tiên Tôn Hạo Thiên có thể nào lại để một tên sâu bọ này xúc phạm đến?
Nhìn về phía Viên Vũ Phi, Vương Lãnh thờ ơ nói: "Tôi không có sư môn".
Khi nghe thấy lời này, trong lòng Viên Vũ Phi thầm vui mừng, gã ta hỏi vậy đương nhiên là có mục đích.
Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi đã có thể đạt tới thực lực này, chứng tỏ thiên phú của hắn thực sự rất tốt.
Có thể có một gia tộc quyền lực đằng sau hắn, hoặc một sư môn đáng sợ nào đó, đó là lý do tại sao Viên Vũ Phi hỏi.
Bây giờ Vương Lãnh nói không có, vậy thì... Viên Vũ Phi có thể tùy ý giẫm lên hắn!
"Mày không có sư môn, còn tới đây múa rìu qua mắt thợ, cũng quá ngạo mạn rồi!"
Viên Vũ Phi dứt lời, Vương Lãnh cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là ngạo mạn như thế đó, anh làm gì được tôi nào?"
Hắn biết Viên Vũ Phi nói nhiều như vậy, chỉ là chọc tức mình, tìm một cái cớ để đối phó mình.
Vương Lãnh đương nhiên hiểu tâm lý của một công tử bột như vậy.
Nếu đối phương đã muốn dạy dỗ mình như vậy, hắn đương nhiên phải cho đối phương một lý do, cho nên hắn mới nói như vậy.
Đương nhiên, đây cũng chính là tâm cảnh của Vương Lãnh, đường đường là một tiên tôn làm việc gì cũng xuất phát từ tâm, làm theo ý mình, không ai nói trước được điều gì.
Nhìn thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy, Viên Vũ Phi nheo mắt lại, trong lòng chợt dấy lên cơn phẫn nộ.
Mặc dù Vương Lãnh nói lời này cho gã ta có được lý do để đối phó, nhưng vì bị người khác chọc tức đến cứng họng, Viên Vũ Phi đương nhiên cảm thấy vô cùng bẽ mặt trước mặt lão Phó và cô chủ, trong lòng rất bực bội.
Cô gái xinh đẹp trong trạm quán cau mày khi nghe những lời của Vương Lãnh.
Mặc dù cô ta không thích Viên Vũ Phi, nhưng cô ta không mấy vui vẻ khi thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy vào lúc này.
Vừa rồi cô ta định lên tiếng giúp đỡ, nhưng bây giờ Vương Lãnh khi không lại muốn gây sự như vậy, cô ta cũng không muốn nhiều chuyện.
Thay vào đó, lão Phó ở một bên âm thầm gật đầu. Ông ta đã từng nhìn thấy một số cường giả, cường giả mạnh hơn mình, tất cả đều kiêu ngạo như vậy.
Chỉ cần có bản lĩnh kiêu ngạo, có ngông đến trời cũng không ai dám nói lời nào, chỉ có thể lặng lẽ sùng bái mà thôi.
Vì vậy, lão Phó không hề thấy bất mãn về sự kiêu ngạo của Vương Lãnh, mà là mong chờ hắn sẽ thể hiện ra được điều khiến hắn kiêu ngạo được như thế.
"Tên nhãi, mày có biết tao là ai không?”, nhìn Vương Lãnh, khuôn mặt Viên Vũ Phi đỏ bừng, gã ta gằn ra từng chữ một nói.
"Anh là ai? Không liên quan gì đến tôi", nói xong, Vương Lãnh liếc nhìn Viên Vũ Phi một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một con ruồi nhặng bay ngang qua!
"Tên nhãi, mày chán sống rồi ư!", một tiếng hét giận dữ vang lên, Viên Vũ Phi không nhịn được, nhào về phía Vương Lãnh, nắm đấm giơ lên cao, một trận gió mạnh đột nhiên xuất hiện!
Nhìn thấy hành động của Viên Vũ Phi, cô gái xinh đẹp thoáng giật mình, vội vàng nhìn về phía ông lão bên cạnh, thấy lão Phó đang nhìn với vẻ thích thú, cô ta chợt ngây người ra.
Những người hộ vệ xung quanh lúc này cũng nheo mắt chặt lại như không thể chấp nhận được cảnh tượng tiếp theo.
Họ biết được thực lực của Viên Vũ Phi.
Ngoại trừ cường giả mạnh nhất là lão Phó, thực lực gã ta đã đạt đến giai đoạn đầu của Ám Kình vượt qua nhiều võ giả cổ.
Mà những cường giả Ám Kình, sức mạnh của họ không còn như Minh Kình nữa, họ trở nên đáng sợ hơn, đen tối hơn, không thể ngăn cản được và sức lực tiềm ẩn tràn trề nên được gọi là Ám Kình.
Do vậy ai cũng có thể đoán trước được kết cục bi thảm tiếp theo của Vương Lãnh chắc chắc sẽ bị tên Viên Vũ Phi bụng dạ hẹp hòi này đánh cho bầm dập.
Ở trước mặt lão Phó, Viên Vũ Phi có thể sẽ không dám giết người, nhưng đánh cho một trận tơi bời là điều không tránh khỏi.
Cảm nhận được sự công kích của Viên Vũ Phi, Vương Lãnh thầm kinh ngạc, thực lực của tên này ước chừng đã đạt tới Ám Kình.
Cũng chính lúc này, hắn mới nhận ra được sự chênh lệch giữa Ám Kình và Minh Kình lớn đến vậy.
Ngay cả một đòn tấn công đơn giản mà kình lực ngưng trệ ẩn chứa trong nó cũng trở nên rất đáng sợ.
Nó hoàn toàn nằm ngoài tầm với của các cao thủ Minh Kình.
Nhưng cho dù như vậy, Vương Lãnh cũng chỉ là có chút kinh ngạc, không hề sợ hãi.
Một lực công kích mạnh như vậy, hoàn toàn ...
Không là gì trong mắt của hắn!
Gió mạnh ập tới, sự công kích của Viên Vũ Phi đang tới gần, Vương Lãnh cười lạnh, nụ cười đó rất ảm đạm, khiến người ta nhìn thấy lạnh cả sống lưng, giống như bị gió lạnh của tảng băng Bắc Cực tạt vào.
Với một cước trực diện, nhanh đến kinh người và gần như vô hình, nhưng trước khi bị tấn công, Vương Lãnh đã ra tay trước và đá mạnh vào ngực của Viên Vũ Phi, khiến gã ta văng ra như một quả đạn pháo, sau đó rơi xuống nước, bột nước văng lên tung tóe.
Tất cả mọi người khi nhìn thấy đều kinh ngạc, đứng bất động, trợn mắt ngoác mồm!
Cô gái xinh đẹp kia cũng vô cùng ngạc nhiên, mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mọi người đều kinh hãi, chỉ có mỗi lão Phó là khá bình tĩnh, nhưng tâm trạng của ông ta lúc này cũng có chút phập phồng.
Ông ta không ngờ Vương Lãnh có thể thắng, lại còn có thể thắng dễ dàng đến như vậy.
Xem ra, cậu thanh niên này quả thật rất hơn người!
Nghĩ như vậy, trong mắt của ông ta chợt lóe lên một tia suy nghĩ.
"A!"
Với một tiếng hét giận dữ, một bóng người lao ra khỏi mặt nước, với tốc độ cực nhanh!
Viên Vũ Phi bạo phát lên, toàn thân ướt đẫm, thực lực phát ra càng thêm kinh người!
Vừa rồi gã ta hoàn toàn coi thường Vương Lãnh nên chỉ dùng 2/3 sức lực, không ngờ lại bị thiệt và xấu hổ như vậy, hiện tại ... gã ta dùng hết sức lực chỉ vì muốn giết cái tên đã dám làm cho mình bị bẽ mặt này!
Bình luận facebook