Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Múa rìu qua mắt thợ
Thấy ông Phó nhìn chằm chằm vào Vương Lãnh, một vệ sĩ đứng bên liền tiến lại hỏi: "Ông chủ, ông có muốn..."
Ông Phó gật đầu: "Ừm, một người mạnh như vậy, tôi quả thực cũng muốn cùng cậu ta hàn huyên vài câu".
Vệ sĩ gật đầu: "Có cần tôi gọi anh ta lại đây không?"
Mặc dù tên vệ sĩ cũng rất ngạc nhiên trước thực lực của Vương Lãnh, nhưng thực lực là một chuyện, thế lực lại là một chuyện khác, với thế lực của ông Phó, anh ta nghĩ việc gọi Vương Lãnh tới là điều hoàn toàn hiển nhiên.
Lời của vệ sĩ, không phải ông ta chưa từng nghĩ đến, nhưng không cần nhìn cũng biết là Vương Lãnh đang tu luyện.
Mà làm phiền một võ giả cổ khi đang tu luyện là một điều vô cùng thất lễ.
Vì vậy, ông ta liền lắc đầu, đúng lúc định từ chối, bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói có chút bất bình: "Chỉ là một tên ất ơ thôi mà, ông Phó đâu cần để tâm như vậy".
Người nói là một người đàn ông ngoài 30. Tướng mạo bình thường và thuộc tuýp người kém nổi bật trong đám đông.
Nhưng mỗi chiêu thức của gã ta thì đều vô cùng cường hãn, khiến người ta khó mà coi gã ta chỉ là một người bình thường được.
Gã ta tên là Viên Vũ Phi, con trai một người bạn của ông Phó, bởi vì tài năng thiên phú, gã ta đã đạt đến một trình độ mà nhiều người dành ra cả đời cũng khó có thể đạt tới khi chỉ mới ngoài 30, đó là giai đoạn đầu của Ám Kình.
Cường giả Ám Kình không chỉ hơn cao thủ Minh Kình một bậc, mà còn mạnh hơn rất nhiều về mọi mặt, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.
Viên Vũ Phi được ông Phó để ý vì thực lực, nên mới thường được ông ta đưa đi cùng mỗi lần ra ngoài.
Viên Vũ Phi khá biết cách làm người, gã ta không hề coi mình là khách của ông Phó mà chỉ coi mình là vệ sĩ, vì vậy khi tới ngôi đình này liền lập tức trở thành bảo vệ.
Hơn nữa, không chỉ là vệ sĩ, mà còn rất biết xu nịnh và a dua.
Bởi vậy ai cũng biết mục đích của Viên Vũ Phi là muốn được ông Phó trọng dụng, tốt nhất là...lấy được lòng của cô chủ.
Một khi trở thành cháu rể của ông Phó, có thể nói là sẽ được hóa thành Phượng Hoàng, một ngày không xa còn có thể chạm tới đỉnh cao của vinh quang.
Bây giờ, khi thấy Vương Lãnh trẻ tuổi hơn mình, đã vậy còn khiến ông Phó bất ngờ vì thực lực đáng kinh ngạc của hắn, Viên Vũ Phi làm sao có thể chấp nhận được?
Không ai được phép làm lu mờ ánh hào quang của gã ta.
Vì vậy, lúc nãy gã ta mới nói như vậy.
Nghe vậy ông Phó chỉ thản nhiên “ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
Thấy vậy, Viên Vũ Phi biết ông Phó vẫn chưa dứt khoát, vì vậy gã ta nói tiếp: "Có thể ông không biết, nhưng nếu muốn nhảy qua khoảng cách này, thì cấp bậc cao nhất của Minh Kình cũng có thể làm được. Nếu ông Phó không tin, Vũ Phi có thể nhảy thử cho ông xem".
Viên Vũ Phi nói xong liền đi thẳng đến mép đình.
Ông Phó nghe vậy, ánh mắt hiện lên sự chế giễu.
Thực lực của hắn không hề yếu hơn Viên Vũ Phi, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, chuyện này sao ông ta có thể không biết?
Chỉ là, khi thấy Viên Vũ Phi định mưu cầu danh lợi trước mặt ông ta như vậy, ông ta mới cảm thấy nực cười.
Viên Vũ Phi là con trai của bạn ông ta, nếu gã ta muốn thể hiện, ông Phó cũng không ngăn cản, vì vậy chỉ lặng lẽ quan sát.
Cô gái điềm tĩnh ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn.
Viên Vũ Phi thấy vậy, lòng bỗng sục sôi.
Gã ta đi tới rìa đình, sau đó liếc nhìn phiến đá phía xa, âm thần tính toán khoảng cách.
Khoảng mười lăm mét là khoảng cách mà gã ta có thể nhảy qua.
Xác định vị trí xong, thấy ông Phó và cô chủ đều đang nhìn mình, lòng Viên Vũ Phi bỗng nóng lên.
Gã ta dồn khí xuống hai chân, hét lên một tiếng, sau đó dùng hai chân đạp mạnh xuống đất, dùng lực bật mạnh lên.
Thân hình của gã ta nhảy qua khoảng cách mười lăm mét, chính xác đáp xuống trên phiến đá rất đứng vững vàng, không hề có chút lung lay.
Các vệ sĩ thấy vậy, cho dù là những người bình thường không ưa gã ta, nhưng lúc này, khi thấy được thực lực của gã ta, mọi người vẫn rất tán thưởng.
Dù sao khoảng cách 15 mét cũng không hề là một chuyện dễ dàng.
Trong những vệ sĩ này mạnh nhất cũng chỉ tới Minh Kình, cách biệt rất xa so với Ám Kình của Viên Vũ Phi. Dù bình thường có không ưa gã ta, nhưng xét về thực lực, Viên Vũ Phi vẫn có thể cảm phục được bọn họ.
Đứng trên tảng đá, nghe tiếng hò reo của mọi người, nhìn nụ cười trong mắt ông Phó, cùng vẻ mặt kinh ngạc của cô chủ, Viên Vũ Phi vô cùng mãn nguyện.
Vui vẻ quay đầu lại liếc nhìn Vương Lãnh đang ngồi thiền bên cạnh, biết mọi người đều đang vỗ tay ủng hộ mình, mà tên này vẫn bất động, không hề chớp mắt, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.
Nghĩ đến việc vừa rồi ông Phó tò mò về hắn, Viên Vũ Phi lại nổi giận, không nhịn được lên tiếng nói: "Ông Phó, đây chỉ là chút tài mọn thôi, chẳng qua là có người định múa rìu qua mắt thợ ấy mà".
Nghe vậy, đám vệ sĩ nhất thời đều cảm thấy ngượng ngùng, không ngờ Viên Vũ Phi lại đột nhiên nói ra những lời gây tranh cãi như vậy.
Nụ cười trong mắt ông Phó đột nhiên biến mất mà thay vào đó là sự suy tư.
Vẻ mặt của ông Phó không thay đổi, nhưng lông mày của cô gái xinh đẹp bên cạnh ông ta đã khẽ cau lại.
Viên Vũ Phi không nhìn thấy những thay đổi này, vì lúc này hắn đang quay đầu lại xem phản ứng của Vương Lãnh.
Thấy hắn vẫn bất động, Viên Vũ Phi càng cảm thấy bực bội.
Vừa rồi không có phản ứng gì thì cũng hiểu được, nhưng lúc này bị gã ta châm chọc như vậy mà hắn vẫn không chút động lòng, rõ ràng là đang kinh thường gã ta mà.
Vì vậy, Viên Vũ Phi liền nhảy đến tảng đá bên cạnh Vương Lãnh, chỉ còn cách hắn một thước.
Đứng im, chắp hai tay sau hông, Viên Vũ Phi định hét lên làm gián đoạn việc tu luyện của Vương Lãnh.
Nhưng cô gái xinh đẹp trong đình đã nhìn ra suy nghĩ của gã ta, cô ta quở trách: "Viên Vũ Phi, đừng có ngông cuồng".
Nghe vậy, Viên Vũ Phi càng cảm thấy buồn bực, Vương Lãnh đã khinh thường gã ta như vậy, tại sao cô chủ không đứng về phía gã ta?
Quay đầu nhìn, thấy ông Phó không nói gì, trong lòng Viên Vũ Phi càng sục sôi.
Tuy rằng cô chủ dặn gã ta không được ngông cuồng, nhưng nếu ông Phó không có ngăn cản, gã ta cũng không cần lập tức dừng lại.
Có lẽ làm như vậy sẽ khiến cô chủ khó chịu, nhưng mục đích chính mà hắn theo đuổi cô chủ suy cho cùng cũng là vì ông Phó, chỉ cần ông Phó vẫn trọng dụng gã ta, thì mọi chuyện đều có thể làm được.
Bây giờ, gã ta sẽ hoàn toàn trấn áp những người khinh thường và dám cướp đi ánh hào quang của gã ta.
Vì vậy, gã ta dồn khí đan điền, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lãnh.
Ông lão đứng bên thấy vậy khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến chuyện có thể kiểm tra thực lực của thanh niên trẻ tuổi này, ông ta cũng không có ý định ngăn cản.
Chỉ cần ngăn cản gã ta lại trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng là được.
Khi Viên Vũ Phi chuẩn bị hét lên, Vương Lãnh đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong con ngươi lóe lên, nhằm thẳng vào Viên Vũ Phi.
Ánh mắt này giống như ẩn chứa một ngọn lửa nóng bừng, khiến Viên Vũ Phi cảm thấy nơi mình đang nhìn đột nhiên trở nên vô cùng nóng bức.
Gã ta như mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa của địa ngục từ trong ánh mắt Vương Lãnh, thống khổ vô cùng, lòng không ngừng run rẩy.
Bất giác, cơn giận trong lòng chỉ có thể nghẹn ngào mà nuốt xuống.
Ông Phó gật đầu: "Ừm, một người mạnh như vậy, tôi quả thực cũng muốn cùng cậu ta hàn huyên vài câu".
Vệ sĩ gật đầu: "Có cần tôi gọi anh ta lại đây không?"
Mặc dù tên vệ sĩ cũng rất ngạc nhiên trước thực lực của Vương Lãnh, nhưng thực lực là một chuyện, thế lực lại là một chuyện khác, với thế lực của ông Phó, anh ta nghĩ việc gọi Vương Lãnh tới là điều hoàn toàn hiển nhiên.
Lời của vệ sĩ, không phải ông ta chưa từng nghĩ đến, nhưng không cần nhìn cũng biết là Vương Lãnh đang tu luyện.
Mà làm phiền một võ giả cổ khi đang tu luyện là một điều vô cùng thất lễ.
Vì vậy, ông ta liền lắc đầu, đúng lúc định từ chối, bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nói có chút bất bình: "Chỉ là một tên ất ơ thôi mà, ông Phó đâu cần để tâm như vậy".
Người nói là một người đàn ông ngoài 30. Tướng mạo bình thường và thuộc tuýp người kém nổi bật trong đám đông.
Nhưng mỗi chiêu thức của gã ta thì đều vô cùng cường hãn, khiến người ta khó mà coi gã ta chỉ là một người bình thường được.
Gã ta tên là Viên Vũ Phi, con trai một người bạn của ông Phó, bởi vì tài năng thiên phú, gã ta đã đạt đến một trình độ mà nhiều người dành ra cả đời cũng khó có thể đạt tới khi chỉ mới ngoài 30, đó là giai đoạn đầu của Ám Kình.
Cường giả Ám Kình không chỉ hơn cao thủ Minh Kình một bậc, mà còn mạnh hơn rất nhiều về mọi mặt, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.
Viên Vũ Phi được ông Phó để ý vì thực lực, nên mới thường được ông ta đưa đi cùng mỗi lần ra ngoài.
Viên Vũ Phi khá biết cách làm người, gã ta không hề coi mình là khách của ông Phó mà chỉ coi mình là vệ sĩ, vì vậy khi tới ngôi đình này liền lập tức trở thành bảo vệ.
Hơn nữa, không chỉ là vệ sĩ, mà còn rất biết xu nịnh và a dua.
Bởi vậy ai cũng biết mục đích của Viên Vũ Phi là muốn được ông Phó trọng dụng, tốt nhất là...lấy được lòng của cô chủ.
Một khi trở thành cháu rể của ông Phó, có thể nói là sẽ được hóa thành Phượng Hoàng, một ngày không xa còn có thể chạm tới đỉnh cao của vinh quang.
Bây giờ, khi thấy Vương Lãnh trẻ tuổi hơn mình, đã vậy còn khiến ông Phó bất ngờ vì thực lực đáng kinh ngạc của hắn, Viên Vũ Phi làm sao có thể chấp nhận được?
Không ai được phép làm lu mờ ánh hào quang của gã ta.
Vì vậy, lúc nãy gã ta mới nói như vậy.
Nghe vậy ông Phó chỉ thản nhiên “ừm” một tiếng, không nói gì nữa.
Thấy vậy, Viên Vũ Phi biết ông Phó vẫn chưa dứt khoát, vì vậy gã ta nói tiếp: "Có thể ông không biết, nhưng nếu muốn nhảy qua khoảng cách này, thì cấp bậc cao nhất của Minh Kình cũng có thể làm được. Nếu ông Phó không tin, Vũ Phi có thể nhảy thử cho ông xem".
Viên Vũ Phi nói xong liền đi thẳng đến mép đình.
Ông Phó nghe vậy, ánh mắt hiện lên sự chế giễu.
Thực lực của hắn không hề yếu hơn Viên Vũ Phi, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, chuyện này sao ông ta có thể không biết?
Chỉ là, khi thấy Viên Vũ Phi định mưu cầu danh lợi trước mặt ông ta như vậy, ông ta mới cảm thấy nực cười.
Viên Vũ Phi là con trai của bạn ông ta, nếu gã ta muốn thể hiện, ông Phó cũng không ngăn cản, vì vậy chỉ lặng lẽ quan sát.
Cô gái điềm tĩnh ngồi bên cạnh cũng quay sang nhìn.
Viên Vũ Phi thấy vậy, lòng bỗng sục sôi.
Gã ta đi tới rìa đình, sau đó liếc nhìn phiến đá phía xa, âm thần tính toán khoảng cách.
Khoảng mười lăm mét là khoảng cách mà gã ta có thể nhảy qua.
Xác định vị trí xong, thấy ông Phó và cô chủ đều đang nhìn mình, lòng Viên Vũ Phi bỗng nóng lên.
Gã ta dồn khí xuống hai chân, hét lên một tiếng, sau đó dùng hai chân đạp mạnh xuống đất, dùng lực bật mạnh lên.
Thân hình của gã ta nhảy qua khoảng cách mười lăm mét, chính xác đáp xuống trên phiến đá rất đứng vững vàng, không hề có chút lung lay.
Các vệ sĩ thấy vậy, cho dù là những người bình thường không ưa gã ta, nhưng lúc này, khi thấy được thực lực của gã ta, mọi người vẫn rất tán thưởng.
Dù sao khoảng cách 15 mét cũng không hề là một chuyện dễ dàng.
Trong những vệ sĩ này mạnh nhất cũng chỉ tới Minh Kình, cách biệt rất xa so với Ám Kình của Viên Vũ Phi. Dù bình thường có không ưa gã ta, nhưng xét về thực lực, Viên Vũ Phi vẫn có thể cảm phục được bọn họ.
Đứng trên tảng đá, nghe tiếng hò reo của mọi người, nhìn nụ cười trong mắt ông Phó, cùng vẻ mặt kinh ngạc của cô chủ, Viên Vũ Phi vô cùng mãn nguyện.
Vui vẻ quay đầu lại liếc nhìn Vương Lãnh đang ngồi thiền bên cạnh, biết mọi người đều đang vỗ tay ủng hộ mình, mà tên này vẫn bất động, không hề chớp mắt, điều này khiến hắn vô cùng bực bội.
Nghĩ đến việc vừa rồi ông Phó tò mò về hắn, Viên Vũ Phi lại nổi giận, không nhịn được lên tiếng nói: "Ông Phó, đây chỉ là chút tài mọn thôi, chẳng qua là có người định múa rìu qua mắt thợ ấy mà".
Nghe vậy, đám vệ sĩ nhất thời đều cảm thấy ngượng ngùng, không ngờ Viên Vũ Phi lại đột nhiên nói ra những lời gây tranh cãi như vậy.
Nụ cười trong mắt ông Phó đột nhiên biến mất mà thay vào đó là sự suy tư.
Vẻ mặt của ông Phó không thay đổi, nhưng lông mày của cô gái xinh đẹp bên cạnh ông ta đã khẽ cau lại.
Viên Vũ Phi không nhìn thấy những thay đổi này, vì lúc này hắn đang quay đầu lại xem phản ứng của Vương Lãnh.
Thấy hắn vẫn bất động, Viên Vũ Phi càng cảm thấy bực bội.
Vừa rồi không có phản ứng gì thì cũng hiểu được, nhưng lúc này bị gã ta châm chọc như vậy mà hắn vẫn không chút động lòng, rõ ràng là đang kinh thường gã ta mà.
Vì vậy, Viên Vũ Phi liền nhảy đến tảng đá bên cạnh Vương Lãnh, chỉ còn cách hắn một thước.
Đứng im, chắp hai tay sau hông, Viên Vũ Phi định hét lên làm gián đoạn việc tu luyện của Vương Lãnh.
Nhưng cô gái xinh đẹp trong đình đã nhìn ra suy nghĩ của gã ta, cô ta quở trách: "Viên Vũ Phi, đừng có ngông cuồng".
Nghe vậy, Viên Vũ Phi càng cảm thấy buồn bực, Vương Lãnh đã khinh thường gã ta như vậy, tại sao cô chủ không đứng về phía gã ta?
Quay đầu nhìn, thấy ông Phó không nói gì, trong lòng Viên Vũ Phi càng sục sôi.
Tuy rằng cô chủ dặn gã ta không được ngông cuồng, nhưng nếu ông Phó không có ngăn cản, gã ta cũng không cần lập tức dừng lại.
Có lẽ làm như vậy sẽ khiến cô chủ khó chịu, nhưng mục đích chính mà hắn theo đuổi cô chủ suy cho cùng cũng là vì ông Phó, chỉ cần ông Phó vẫn trọng dụng gã ta, thì mọi chuyện đều có thể làm được.
Bây giờ, gã ta sẽ hoàn toàn trấn áp những người khinh thường và dám cướp đi ánh hào quang của gã ta.
Vì vậy, gã ta dồn khí đan điền, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lãnh.
Ông lão đứng bên thấy vậy khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ đến chuyện có thể kiểm tra thực lực của thanh niên trẻ tuổi này, ông ta cũng không có ý định ngăn cản.
Chỉ cần ngăn cản gã ta lại trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng là được.
Khi Viên Vũ Phi chuẩn bị hét lên, Vương Lãnh đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong con ngươi lóe lên, nhằm thẳng vào Viên Vũ Phi.
Ánh mắt này giống như ẩn chứa một ngọn lửa nóng bừng, khiến Viên Vũ Phi cảm thấy nơi mình đang nhìn đột nhiên trở nên vô cùng nóng bức.
Gã ta như mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa của địa ngục từ trong ánh mắt Vương Lãnh, thống khổ vô cùng, lòng không ngừng run rẩy.
Bất giác, cơn giận trong lòng chỉ có thể nghẹn ngào mà nuốt xuống.