• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ nhất tiểu thần y (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Lưu manh hay khách quý?

Tần Khải gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Vương Dao, vô cùng chán ghét lắc đầu nói: “Giờ xem ra. cô cũng không có tư cách làm vợ tôi, tính nóng như vậy, chẳng chín chắn gì hết. Nhưng, chị của cô lại rất thích hợp!”

Tần Khải nói xong bèn ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp trang điểm động lòng người trước mặt, nhếch miệng cười hớn hở.

Dáng vẻ kia trông còn vui hơn cả trúng số.

Thậm chí, trong lòng anh còn thấy hơi hối hận, biết vậy buổi sáng đã không vội vàng chạy tới tập đoàn họ Triệu. Nếu trực tiếp đến bệnh viện thì chưa biết chừng vợ chưa cưới của mình chính là cô ấy rồi.

Ở trong mắt anh, cô gái xinh đẹp kia còn đẹp mỹ miều hơn cả Triệu Băng.

Vương Tuyết không nhịn được mà bật cười, ai ngờ Tần Khải kia còn rất là thú vị.

“Tôi đã đính hôn rồi...”

“A!”

Tần Khải kinh ngạc hô lên rồi lặng lẽ thở dài.

“Tiếc thật! Không ngờ cô đã là hoa đã có chủ...”

Vương Dao thấy anh làm như vậy, quả thật chẳng coi cô ta ra gì nên không thể nhịn được nữa.

“Tên khốn lưu manh! Chị của tôi mà cũng dám tơ tưởng tới? Tôi phải lột da anh ra!”, cô ta nói xong bèn giơ tay múa chân định xông lên.

“Vương Dao! Cháu câm miệng cho bà!”

Kỳ Mai Hoa bỗng nhiên quát một tiếng khiến mọi người ở đây giật mình, cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc.

Vương Dao ấm ức cúi đầu, trong lòng lại bừng bừng lửa giận.

Kỳ Mai Hoa vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má Tần Khải, cưng chiều hỏi: “Cháu cũng đính hôn rồi à? Sao ông già nhà cháu không nói cho bà biết?”

Tần Khải ngây người mấy giây mới cười khổ nói: “Chuyện này kể ra thì rất dài, sau này cháu sẽ giải thích với bà”.

Kỳ Mai Hoa gật đầu, bấy giờ mới nói vào chuyện chính.

“Được rồi, cháu đã đến, vậy mau chữa bệnh cho chú Càn của cháu đi”.

Vương Dao nghe vậy lại đưa ra nghi vấn.

“Khoan đã! Anh ta là bác sĩ à?”

“Sao? Lẽ nào cứ phải mặc áo blue trắng mới là bác sĩ hả?”, Tần Khải trợn trắng mắt.

Vương Dao đen mặt, trừng anh một cái y như rắn độc.

“Tôi thấy anh chẳng giống bác sĩ gì hết, trông chẳng khác nào mấy tay lừa đảo. Theo tôi, chắc anh còn chẳng biết chút thường thức nào về chữa bệnh ấy chứ! Tôi thà để cho tên kia chữa cho chú Càn còn hơn là cho tên lừa đảo nhà anh chữa!”

Tần Khải tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ta.

Trước khi vào, anh vừa hay nghe được lời nói bên trong.

“Chỉ với anh ta? Thiên tài đông y trăm năm khó gặp? Cô có chắc tên đó chữa được cho chú Càn không vậy?”, Tần Khải nghi ngờ đánh giá Hồ Tiểu Chiêu một lượt, ánh mắt tràn ngập soi mói.

Hồ Tiểu Chiêu nhướng mày, trong lòng lại khó chịu.

Vốn, anh ta cũng không coi Tần Khải ra gì, nhưng Tần Khải thốt ra câu đó làm cho trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, không nhịn được mở miệng nghi ngờ.

“Trông anh cũng đâu giống biết chữa bệnh? Làm nghề y trái phép là phạm pháp đấy, chẳng lẽ anh không biết?”

Anh ta cũng không muốn để cho Tần Khải cướp đi công lao này.

Ca bệnh lần này cực kỳ quan trọng với anh ta, nếu chữa khỏi được Vương Càn thì chẳng những có thể nhanh chóng thăng chức, còn có thể trở thành con rể của nhà họ Vương.

Với địa vị và mối quan hệ của nhà họ Vương thì dù là bốn gia tộc lớn, đây cũng là có cầu cũng không được.

Nếu có thể mượn cơ hội này leo lên cành cao nhà họ Vương thì anh ta có thể mở rộng ước mơ, trở thành kẻ bề trên.

Lúc hai chị em Vương Dao bước vào, anh ta đã quyết tâm kết bạn với đôi chị em xinh đẹp này.

Có điều, Hồ Tiểu Chiêu lại vừa biết được Vương Tuyết đã là hoa đã có chủ từ miệng cô ấy, vậy chỉ còn lại Vương Dao. Nhưng khiến anh ta không ngờ tới lại bỗng dưng xông ra một chướng ngại vật là tên Tần Khải kia.

Thế nên, anh ta quyết định cảnh cáo Tần Khải, làm anh tự giác ngộ là đừng tự tìm phiền phức.

Tần Khải không ngờ Hồ Tiểu Chiêu lại khó chịu với mình như vậy, lời nói ban nãy chỉ là tức tối đấu võ mồm với Vương Dao mà thôi. Ai ngờ, Hồ Tiểu Chiêu lại cho rằng mình đang khiêu khích anh ta?

Đối phương nói năng xấc xược như thế thì anh cũng không thể sợ được.

“Nói vậy, anh tự tin là mình có thể trị khỏi cho chú Càn?”

Tần Khải bỗng nhiên nở nụ cười khá hài hước.

“Đương nhiên! Nếu tôi tự đề cử mình đến thì đương nhiên có thể thuốc đến bệnh trừ”, Hồ Tiểu Chiêu hất mặt, hết sức tự tin nói.

Vương Dao thấy vẻ mặt nắm chắc phần thắng của anh ta thì không nhịn được khen.

“Nhìn xem! Cái gì gọi là thiên tài, vừa mở miệng đã giải quyết được vấn đề, không giống người nào đó chỉ biết bới móc, nhà quê chính là nhà quê!”

Tần Khải lập tức câm nín.

Cô nàng này là cố tình gây khó dễ với anh đấy à?

“Cô đã tin tưởng anh ta như vậy thì để anh ta thử trước xem?”, Tần Khải chớp mắt, không cho là đúng nói.

Anh nghĩ rằng Hồ Tiểu Chiêu cũng là người mà nhà họ Vương mời đến, không ngờ là tự đề cử mình đến.

Người thông minh đều có thể nhận ra là anh ta có ý đồ.

Vương Dao liếc anh rồi đi đến trước mặt Hồ Tiểu Chiêu, cổ vũ: “Bác sĩ Hồ, tôi tin anh có thể trị khỏi chú Càn, vả thật mạnh vào mặt tên khốn kia, cố lên!”

Cô ta nói xong còn khiêu khích liếc Tần Khải một cái.

Hồ Tiểu Chiêu không ngờ Vương Dao lại có thiện cảm với mình nên càng đắc ý vênh váo.

“Cô Vương yên tâm, tôi đã xem chẩn đoán của tổng giám đốc Vương rồi, có thể chắc chắn rằng ông ấy bị nóng thận, suy nhược tinh thần dẫn đến mất ngủ, trong đông y còn gọi là chứng mất ngủ. Mà cách châm cứu của nhà họ Đổng vừa hay có thể chữa khỏi, giảm nóng trong người, đảm bảo có hiệu quả ngay lập tức”.

“Có lý! Người nào đó có nghe hiểu không vậy?”

Vương Dao gật gù nói có lý, sau đó khinh bỉ liếc Tần Khải, tràn ngập vẻ khiêu khích.

“Có lẽ… cô cũng chẳng hiểu gì nhỉ?”, Tần Khải cũng không giận, cười vặn lại một câu.

“Liên quan quái gì đến anh! Chẳng hiểu cái gì còn dám chế giễu người khác, loại như không biết liêm sỉ như anh, mau cút đi đi, đừng đến sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!”

Mắt thấy hai người cãi nhau túi bụi, Kỳ Mai Hoa có chút mất kiên nhẫn.

“Vương Dao, con câm miệng cho bà, còn ầm ĩ nữa thì về đi!”

“Bà nội, bà thật sự tin anh ta có thể chữa bệnh ạ?”

Vương Dao có chút không phục, cô ta nhìn trái nhìn phải, bất kể nhìn thế nào đều thấy Tần Khải chẳng có dáng vẻ gì của một bác sĩ.

Kỳ Mai Hoa trợn trắng mắt, nói một câu cực kỳ chắc chắn.

“Mặc kệ con tin hay không, dù sao bà rất tin tưởng cậu ta”.

“Bà nội, câu đó của bà thật sự khiến cháu rất thất vọng, cảm thấy tên khốn kia chính là cháu ruột của bà, còn cháu chỉ là không khí!”, Vương Dao khoanh tay trước ngực, tức giận nói.

“Vương Dao, em nói chuyện với bà nội kiểu gì thế!”

Vương Tuyết vội vàng ngăn cản.

Bà nội mà nổi giận thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.

Vương Dao xoay đầu sang một bên, không thèm để ý đến ai nữa.

Kỳ Mai Hoa cũng bó tay với con nhóc kia, chỉ đành quay đầu nói với Hồ Tiểu Chiêu: “Bác sĩ Hồ, cậu đã tự tin như vậy thì vào thử xem?”

Bà ấy vừa nói xong, Tần Khải bỗng nhiên chen vào: “Loại chuyện như chữa bệnh vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, có sai sót tý thôi cũng sẽ gây ra án mạng, vậy thì nguy”.

“Anh có ý gì đấy!”

Hồ Tiểu Chiêu vẫn cho rằng Tần Khải chẳng coi mình ra gì bèn vặn lại: “Anh đã lợi hại như vậy, hay là anh thử trước đi?”

Tần Khải lập tức cười ha ha.

Sao anh lại không nhận ra anh ta đang ấp ủ ý đồ gì chứ!

Bệnh của Vương Càn rất đặc biệt, cũng không phải có thể trị khỏi ngay lập tức, ít nhất cần phải có ba lần trị liệu.

Một khi anh ra tay mà không chữa khỏi Vương Càn thì Hồ Tiểu Chiêu chắc chắn sẽ lấy cớ đó mà sỉ vả.

“Thôi, người nào đó còn cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo cơ. Người ta tin tưởng anh như vậy thì anh cũng đừng phụ sự chờ mong của người ta”, Tần Khải xoay đề tài, bắt đầu cố ý yếu thế.
Chương 17: Thiên tài! Dong tài*!

*Dong tài: kẻ tài năng tầm thường

Quả nhiên.

Anh vừa tỏ ra yếu thế, chủ nhiệm Chung Đằng Quân hướng về phía Hồ Tiểu Chiêu lập tức tỏ vẻ khinh thường.

“Cô Vương nói không sai, quả nhiên là một tên chỉ biết múa mép khua môi, e rằng anh ta ngay cả chứng chỉ bác sĩ cũng không có”.

“Cũng không biết bà cụ từ đâu mời gã ngốc này đến, thật khiến người ta cười đến rụng răng”.

Vương Dao thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tần Khải thì nhếch miệng, cười châm biếm nhìn anh.

Tần Khải bình tĩnh đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, lắc đầu bất lực.

Hồ Tiểu Chiêu thấy hành động này của anh, nghĩ rằng anh đã nhận thua, không nhịn được bẻm mép nói một câu.

“Loại người giả danh lừa bịp như anh, tôi gặp nhiều rồi, nếu không muốn tự rước nhục vào mình, thì nhanh chóng cút đi”.

“Đúng vậy!”

Vương Dao cũng phụ hoa theo.

Tần Khải cười nhạt, từ đầu đến cuối, không nói một câu.

Hồ Tiểu Chiêu thấy anh không nói gì, còn cho rằng anh sợ, ánh mắt càng xem thường.

Anh ta dẫn theo bác sĩ trưởng khoa ở phía sau đi vào trong buồng bệnh.

“Tiểu Khải Khải, cháu đây là muốn gây sự à”.

Kỳ Mai Hoa vẻ mặt như nhìn thấu tất cả, ý vị thâm sâu.

Bà ấy hiểu rõ về thực lực của Tần Khải hơn ai hết, lại không ngờ Tần Khải lại cố ý tỏ ra yếu kém, đây không phải tính cách của anh.

Tần Khải gãi đầu, cười ha ha: “Bà Kỳ đừng lo lắng, có cháu ở đây, tuyệt đối không có vấn đề!”

Nói không tức giận, thì chắc chắn là giả.

Những, người này lại thề thốt như thế, để cho anh ta thử cũng có sao đâu?

Chỉ cần đến lúc đó đừng mua dây buộc mình là được.

“Cháu vẫn tinh nghịch như thế, ông nội cháu không dạy cháu là ở bên ngoài phải khiêm tốn à?”

Kỳ Mai Hoa cười lắc đầu, vẫn cưng chiều nhìn anh.

“Cháu không cần khiêm tốn đâu! Hôm nay mới vừa xuống núi, cháu đã học được một điều, đó chính là làm người không thể quá thành thật, bằng không sẽ bị người khác cưỡi lên đầu! Bà không biết vừa rồi cháu gái yêu quý của bà đã mắng cháu thế nào sao?”

Nói xong, Tần Khải liền kể lại ngắn gọn với bà ấy về cuộc gặp mặt vừa rồi ở bãi đỗ xe.

“Vương Đạo từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có hơi ngang ngược, cháu nhường nó một chút…”

Tần Khải đảo mắt.

Anh không muốn nhún nhường tiểu ma nữ này, từ lúc anh vừa bước vào, tiểu ma nữ này đã mang bộ dạng như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm anh, làm cho anh dựng tóc gáy.

Hai người cứ thì thầm to nhỏ giống như một đôi quen biết đã lâu, làm cho Vương Tuyết ở bên cạnh nghi hoặc không thôi.

Trong lòng suy đoán Tần Khải và bà cụ rốt cuộc là có quan hệ gì, lại thân thiết với anh giống như cháu ruột vậy.

Cùng lúc đó.

Ở trong phòng bệnh, Hồ Tiểu Chiêu cũng tiến hành bước châm cứu đầu tiên đối với Vương Càn trước ánh mắt của mọi người.

Phòng khách và phòng bệnh cách nhau một tấm kính, hoàn toàn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Hồ Tiểu Chiêu.

Mọi người vẫn luôn chú ý các bước của Hồ Tiểu Chiêu, trong thời gian này Vương Dao còn cổ vũ cho Hồ Tiểu Chiêu, mà Tần Khải và bà cụ lại ngồi ở phía sau ôn lại chuyện cũ.

Sau nửa giờ, bên trong vẫn chưa truyền đến tin thắng lợi.

Những người khác đều rất kiên nhẫn, nhưng Tần Khải lại không đợi được nữa.

Qua nửa ngày rồi, anh lại quên ăn sáng, lúc này anh đã đói bụng rồi.

Vẫn là bà cụ cho anh một trăm, bảo anh đi mua chút gì ăn lót dạ.

Đây là một trăm đồng, Tần Khải lập tức vui vẻ.

Khi đứng dậy đi qua cửa sổ kính, anh thò đầu vào nhìn một cái, ôi chao lên một tiếng, sau đó kéo dài giọng nói: “Thiên tài! Rốt cuộc có được không vậy, không được thì đừng khoe khoang”.

Cửa phòng bệnh không khoá, để nửa hé, người ở bên trong đương nhiên có thể nghe được tiếng của anh.

Anh vừa mở miệng, Vương Dao lập tức bắt lấy cơ hội liền trào phúng nói: “Anh ngoài việc múa mép khua môi còn có thể làm gì? Sớm đã nhìn anh không thuận mắt, nếu không phải bà nội che chở, tôi thật sự muốn ném anh ra khỏi đây!”

Tần Khải cười cười, chỉ vào Hồ Tiểu Chiêu ở bên trong nói: “Các cô không thấy anh ta cau mày sao? Rõ ràng là không tìm ra nguyên nhân thực sự của bệnh, thuốc không đúng bệnh”.

Vương Dao sững người, nhanh chóng quay đầu nhìn.

Lúc này mới phát hiện Hồ Tiểu Chiêu quả thật căng thẳng, đầu đổ đầy mồ hôi, tuy rằng trên người Vương Càn châm đầy mấy chục kim, nhưng người bệnh lại hoàn toàn không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt lên nào.

Vương Tuyết thấy anh nói có bài bản, không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ anh biết chữa như thế nào?”

“Đương nhiên!”

Tần Khải cười cợt nhả, nói năng rất có khí phách.

“Chứng mất ngủ của chú Càn không phải do thận hoả vượng gây ra, mà là đau thần kinh do viêm mũi, diễn biến thành đầu trúng phong, bởi vì bệnh biến chứng tương đối nhiều, cho dù là chuyên gia có nhiều kinh nghiệm cũng dễ dàng chẩn đoán sai, phương pháp trị liệu thông thường đương nhiên sẽ không tác dụng”.

Những lời này của anh lập tức khiến cho Vương Tuyết cả kinh đến ngây người.

Vương Dao lại nhìn anh với vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ người này thật sự là cao thủ giấu tài?

“Đông y chú trọng đúng bệnh bốc thuốc, nhưng cái người gọi là thiên tài này, ngay cả ổ bệnh ở đâu cũng không làm rõ, đã tuỳ tiện châm cứu, may là anh ta không châm kim vào phần lưng, nếu không thì thực sự có thể gây ra tai nạn chết người”.

Tần Khải buông lỏng tay, trên mặt hiện lên chút thất vọng.

Hồ Tiểu Chiêu ở bên trong đương nhiên cũng nghe thấy những lời anh nói, trong lòng càng kinh hãi không thôi.

Như những gì Tần Khải nói, mắt thấy trị liệu không có hiệu quả, anh ta cũng thật sự không có cách nào.

Mà nghe được Tần Khải nói ra nguyên nhân thực sự gây ra bệnh của Vương Càn, anh ta lập tức liền thay đổi sách lược.

Anh ta tiếp tục lấy ra mấy cây kim bạc từ trong hộp kim ra, châm vào những huyệt vị trên đầu Vương Càn.

“Không ngờ gã ngốc này quả thật có tài, không trải qua quá trình chẩn đoán bệnh đã lập tức nhìn ra nguyên nhân bệnh, nhưng mà cũng coi như lợi cho chúng ta”.

Chung Đằng Quân cười trên nỗi đau của người khác nói.

Hồ Tiểu Chiêu gật gật đầu, lúc trước anh ta thiếu chút nữa đã nhận thua rồi, dù sao nếu xảy ra chuyện, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.

Nhưng không ngờ, Tần Khải đột nhiên lại làm thần trợ công, quả thực trời cũng giúp ta.

Cũng may anh ta vào chữa trị cho Vương Càn trước, nếu để cho Tần Khải giành trước, sợ là không còn chuyện gì của anh ta nữa.

Nhưng mà, mới châm kim được hai phút, cơ thể Vương Càn đột nhiên co giật một cách kỳ lạ.

“Sao lại thế này, sùi bọt mép rồi!”

Chung Đằng Quân sợ hãi thốt lên một tiếng, vội vàng kêu lên.

Hồ Tiểu Chiêu cũng hoảng sợ, lập tức bắt mạch cho Vương Càn, nửa phút sau lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng trở nên hoang mang.

“Là cơ thể co giật dẫn đến nhịp tim quá thấp, không có gì quá đáng ngại”.

Hồ Tiểu Chiêu quay đầu lại nhìn mọi người bên ngoài, bình tĩnh giải thích.

Hiện tại không thể hoảng, nhất định phải bình tĩnh.

Phốc!

Nhưng Tần Khải lại đột nhiên bật cười.

“Còn thiên tài cơ? Tôi thấy anh là dong tài*!”

Giọng nói không lớn, Hồ Tiểu Chiêu lại nghe rất rõ ràng.

“Ngươi nói cái gì!”

Anh ta tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như này, đã là rất hiếm thấy rồi.

Nhưng gã này lại nói anh ta là dong tài? Hồ Tiểu Chiêu lập tức nổi giận.

Tần Khải lại một biểu cảm xem trò vui: “Chẳng lẽ anh không phát hiện là châm pháp của anh có vấn đề sao? Tôi đoán anh hẳn là còn chưa học thành nghề đã tuỳ tiện chữa trị, gan to thật”.

Quả nhiên, anh vừa nói xong, thiết bị giám sát ở trong đã báo động.

“Không được, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, nhanh chóng rút kim ra, bằng không thật sự sẽ xảy ra chuyện mất!”
Chương 18: Thằng nhóc này thật điên rồ!

Chung Đằng Quân nhìn sắc mặt của Vương Càn biến thành màu gan lợn, mười ngón tay không hiểu sao co quắp, sít chặt như móng vuốt sói, chợt cảm thấy bất an.

Hồ Tiểu Chiêu cắn chặt răng, trong lòng nóng vội, chỉ muốn rút hết toàn bộ kim châm cứu trên người Vương Càn ra.

Anh ta không dám lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhà họ Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.

“Tiểu Khải Khải, cháu vẫn nên ra tay chữa trị đi..”.

Xem đến đây, Kỳ Mai Hoa không nhìn tiếp được nữa, vội vàng thúc giục.

Khi nói chuyện, bà ấy vẫn không quên lườm hai người ở trong.

Vương Dao rụt đầu, hiện tại cũng không dám ngăn cản.

Từ lúc Tần Khải nói ra những lời kia, cô ta đã tin Tần Khải thật sự có bản lĩnh.

Ngay cả Vương Tuyết và những người khác cũng nhìn anh với vẻ mặt mong đợi.

Tần Khải gật đầu, dù sao cũng là cháu của bà Kỳ, không thể để xảy ra chuyện gì, vì thế không chút đắn đo đi vào.

“Thời điểm mấu chốt, còn phải đại sư ra tay..”.

Tần Khải cũng học theo bộ dạng đầy tự tin của Hồ Tiểu Chiêu lúc trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.

Hồ Tiểu Chiêu rất khó chịu hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Tần Khải bước vào vào lúc này, hoàn toàn là cố ý làm anh ta khó chịu.

Rõ ràng anh vừa nhìn đã có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh, còn để cho anh ta vào trước thử tay nghề, rõ ràng là đào hố cho anh ta nhảy.

“Hừ! Tuy rằng tôi vẫn chưa học thành nghề, nhưng từ nhỏ đã luyện châm pháp, thuật châm cứu so với những chuyên gia mấy chục năm kinh nghiệm chỉ mạnh chứ không yếu hơn”.

Hồ Tiểu Chiêu không muốn mất mặt trước mặt Tần Khải, kiên trì phản bác lại một câu.

“Đã lúc này rồi, còn ra vẻ nữa?”

Tần Khải sờ sờ cằm, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

“Tôi ra vẻ cái gì! Cho dù anh chữa trị, cũng không nhất định có thể chữa khỏi!”, Hồ Tiểu Chiêu có chút uấn giận nói.

Anh ta xem như đã nhìn ra, Tần Khải người này rõ ràng là cố ý gây khó dễ với anh ta.

Dám tính kế tao à, thằng nhóc, về sau tao sẽ từ từ xử lý mày!

Hồ Tiểu Chiêu thầm mắng vài câu trong lòng.

“Không phục à, vậy chúng ta cá cược gì đây? Nếu tôi có thể chữa khỏi ngay tại đây, anh có phải nên bái tôi làm thầy?”

Tần Khải tự hỏi trong lòng, người này dựa vào cái gì lại tâm cao khí ngạo như thế, không coi ai ra gì?

Nhưng anh đột nhiên lại nhớ đến điều gì, tiếp tục nói: “Thiếu chút nữa đã quên, anh là truyền nhân của nhà họ Đổng, không thể bái hai sư phụ đâu, nói thật, loại người tài năng tầm thường như anh không đủ tư cách làm đồ đệ của tôi, như vậy đi, nếu tôi có thể chữa khỏi, anh phải đưa cho tôi một triệu tệ thế nào!”

“Mẹ kiếp…”

Hồ Tiểu Chiêu tức giận đến khóe miệng giật giật, người này là tên hám tiền sao, hay là chưa từng nhìn thấy tiền? Đòi một khoản lớn!

“Nếu chữa không khỏi thì sao!”

Nhưng mà anh ta vẫn nhịn cơn giận trong lòng xuống, cắn răng chất vấn.

Theo anh ta thấy, Tần Khải chắc chắn cũng không thể chữa khỏi.

Anh ta là thiên tài được rất nhiều chuyên gia trong giới Đông y công nhận, ba tuổi đã bắt đầu học thuật Đông y, mười lăm tuổi bắt đầu có thể độc lập hành nghề y, nhìn trong cả nước, cũng không nhất định có thể tìm được thiếu niên thiên tài có thiên phú xuất sắc như anh ta.

Trái lại Tần Khải, đoán chừng đến châm kim cũng không biết, lấy cái gì chữa bệnh?

“Chữa không khỏi, tôi bái anh làm thầy, trả cho anh một triệu tệ”.

Tần Khải vẫn cợt nhả như trước, lúc nói chuyện cũng không hề chớp mắt.

Hồ Tiểu Chiêu vừa nghe, trong mắt chợt loé sáng.

“Được! Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh chữa như thế nào, chữa không khỏi, nhà họ Vương cũng sẽ không tha cho anh”. Hồ Tiểu Chiêu cười lạnh nói.

Người nhà họ Vương lúc này đang nhìn chằm chằm vào Tần Khải giống như hổ rình mồi.

“Hôm nay nếu anh không chữa khỏi, tôi sẽ đánh gãy chân của anh!”

Vương Dao cũng sốt ruột hét to một tiếng.

Tần Khải lại cười nhẹ.

Đoán chừng trong lòng tiểu ma nữ này chỉ mong sao anh chữa không khỏi, để nhân cơ hội giáo huấn anh.

Nói thật, hành vi và lời nói của Tần Khải làm cho bọn họ vô cùng nghi ngờ.

Tài năng chém gió của người này không ai có thể địch lại, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bộc lộ tài năng, không ai biết anh rốt cuộc có biết y thuật hay không.

“Vậy cô nên mở to mắt một chút, nhìn cẩn thận, tôi dạy cho cô biết làm sao trị chứng mất ngủ”.

Nói xong, Tần Khải lấy từ trong hộp kim ở bên cạnh ra bốn cây kim bạc mới, chỉ dùng hai ngón tay vê bốn cây kim bạc này, đi tới bên cạnh giường bệnh.

Chung Đằng Quân nhìn thấy thủ pháp vê kim của anh, kinh ngạc không thôi.

“Thủ pháp này, sợ rằng phải có ba mươi năm kinh nghiệm trở lên..”.

Hồ Tiểu Chiêu cũng thay đổi, tâm tình bất ổn.

Anh ta cũng không ngừng cầu nguyện trong lòng, Tần Khải tốt nhất đừng chữa khỏi được cho Vương Càn, bằng không, thanh danh của anh ta sẽ bị Tần Khải hủy mất.

Chỉ thấy Tần Khải châm hai kim đầu tiên vào huyệt Thái Dương ở hai bên gò má, hai cây kim còn lại thì châm huyệt Thần Đình và huyệt Mục Song trên trán.

Mọi người đều không chớp mắt, chuẩn bị xem động tác tiếp theo của Tần Khải.

Nhưng không ngờ, Tần Khải lại vỗ vỗ tay, hoàn toàn không vẻ gì là tiếp tục.

“Xong rồi, một giờ sau, người bệnh sẽ tự tỉnh lại, điều kiện tiên quyết là không ai được động vào người bệnh”.

Cái gì? Như vậy đã xong rồi?

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn anh, điều này sao có cảm giác không đáng tin lắm.

Hồ Tiểu Chiêu nhìn anh châm cứu xong một cách khí định thần nhàn như thế, gương mặt cũng đầy vẻ không thể tin.

“Chỉ bốn cây kim này, là có thể chữa khỏi quái bệnh của sếp Vương? Tôi không tin!”

Tần Khải thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Anh tin hay không là chuyện của anh, đến lúc tỉnh lại rồi, thì đừng có quỵt nợ!”

“Một triệu mà thôi, chắc truyền nhân của nhà họ Đổng sẽ có chút tiền này nhỉ?”

Tần Khải giơ ngón trỏ quơ quơ trước mắt anh ta, không nói hai lời, tiêu sái bước ra khỏi phòng bệnh.

“Thằng nhóc này, thật ngạo mạn”.

Chung Đằng Quân không nhịn được thầm mắng một câu.

“Tiểu Chiêu, tuyệt đối không thể để thằng nhóc này làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, nếu không chúng ta giở chút thủ đoạn làm hắn ta xấu mặt?”

Hồ Tiểu Chiêu sắc mặt cũng không tốt, do dự một hồi lâu, vẫn là lắc đầu.

“Thôi đi, người nhà họ Vương cũng không phải kẻ ngốc, cho dù bọn họ không tin y thuật của thằng nhóc này, nhưng anh đừng quên còn có giáo sư Kỳ, bà ấy cũng là chuyên ga Đông y”.

“Vậy cũng không thể để tên dế nhũi này cướp công lao của cậu?”

Chung Đằng Quân không cam lòng.

Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, mới mời được người em họ bà con xa này đến.

Nếu Hồ Tiểu Chiêu có thể chữa khỏi cho Vương Càn, ông ta cũng có thể được nhờ.

Nhưng không ngờ tới, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một tên lo chuyện bao đồng?

“Đợi lát nữa rồi nói đi, giáo sư Kỳ đang nhìn đấy…”

Hồ Tiểu Chiêu làm sao có thể cam tâm?

Bất đắc dĩ chỉ Kỳ Mai Hoa ở ngoài cửa, không khỏi có chút chột dạ.

Bây giờ chỉ xem một giờ sau, người bệnh có thể tỉnh lại hay không.

Nếu vẫn chưa tỉnh lại, đừng nói trả thù lao bái sư, người nhà họ Vương có khi sẽ giết chết anh ta trước!

Thời gian, cứ dần trôi qua như thế.

Hơn nửa tiếng sau, Tần Khải mới ăn uống no say, miệng ngậm tăm thảnh thơi quay trở về bệnh viện.

“Thằng nhóc, tôi còn tưởng anh chạy rồi cơ!”

Vừa bước vào cửa, đã đụng phải gương mặt cười khẩy của Hồ Tiểu Chiêu.

“Chạy? Tôi sao phải chạy?”, Tần Khải buông tay, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Kỳ Mai Hoa.

“Hừ, anh nói chưa đến một giờ sau, chú Vương sẽ tỉnh lại, nhưng đã qua bao lâu rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Theo tôi thấy, anh tuyệt đối là tên lừa đảo”. Hồ Tiểu Chiêu cười lạnh, trực tiếp làm khó dễ.

“Đúng vậy!”. Chung Đằng Quân cũng mở miệng phụ họa: “Đáng lẽ không nên để cậu chữa trị, ngộ nhỡ xảy ra chuyện, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?”

Bên cạnh, Vương Dao cũng một vẻ mặt khinh thường.

Cô ta từ đầu đến cuối chưa từng tin tưởng Tần Khải chút nào.
Chương 19: Gọi ông nội

"Ha ha, còn chưa tới một canh giờ, Diêm Vương còn không vội, các người vội cái gì?" Tần Khải cười nhạt, không có vẻ gì là lo lắng.

"Hừ, nói vậy mà nghe được. Có trời mới biết chú Vương có thể tỉnh lại được hay không, bọn tôi làm sao biết có thể tin tưởng anh được hay không?"

Chung Đằng Quân hừ một cái: "Theo tôi thấy thì cứ gọi cảnh sát bắt hắn ta trước rồi tính tiếp”.

"Đúng vậy, bắt lấy tên lưu manh này, bà đây nhất định phải xử lý mày cho thỏa đáng”, Vương Dao tức giận la ó.

Muốn chiếm tiện nghi của chị đây đâu có dễ.

Nghe điều này, Kỳ Mai Hoa cau mày, định nói gì đó nhưng Tần Khải đã xua tay trấn an bà ấy.

"Vậy sao? Vậy chúng ta tăng cược nhé?"

Tần Khải cười híp mắt, ánh mắt đầy ý vị.

"Tăng tiền đặt cược? Muốn tăng như thế nào?" Hồ Tiểu Chiêu híp mắt, bụng nghĩ tên này đúng là tự dâng mỡ lên miệng mèo.

Tần Khải tinh nghịch cười đáp: “Rất đơn giản, sắp một tiếng rồi, nếu chú Vương tỉnh lại, anh không chỉ phải đưa cho tôi một triệu mà còn phải dập đầu ba lạy, mỗi lần dập đầu đều phải nói: ông nội, cháu sai rồi! Nếu như chú Vương không tỉnh lại thì đổi lại là tôi dập đầu! Thế nào, dám chơi không?"

Chơi như vậy hơi lớn thì phải?

Đừng nói Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân mà ngay cả Vương Dao cũng sững sờ.

Tiền cược là chuyện nhỏ, nhưng dập đầu quỳ lạy, nói ông nội cháu sai rồi, như vậy có tổn thương lòng tự trọng quá không?

“Không dám dám đúng không?” Tần Khải hứng thú nhìn Hồ Tiểu Chiêu: “Không dám thì cút đi, sau này đừng hành nghề y nữa, thật xấu hổ!”

“Ai không dám!” Hồ Tiểu Chiêu bị khiêu khích thì điên lên, cái gì cũng không thèm để ý nữa.

"Tôi đồng ý đánh cược! Tôi cho anh thêm năm phút nữa, nếu như chú Vương còn không tỉnh lại, anh sẽ thua!"

Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng, thầm nghĩ chỉ sau năm phút nữa, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.

Ai ngờ, Tần Khải mỉm cười xua tay: "Năm phút? Lâu quá!"

Hồ Tiểu Chiêu nheo mắt: "Anh chắc chứ? Đừng nói là tôi không cho anh cơ hội đấy nhé”.

Tần Khải không trả lời, chỉ giơ năm ngón tay lên với một nụ cười đầy ý nhị và gập xuống từng ngón một.

"Năm, bốn, ba, hai..."

Mọi người đều cản thấy khó hiểu, nhưng Tần Khải đã đếm tới số cuối cùng.

Đúng lúc đó, người đàn ông đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

Vương Tuyết cùng Vương Dao trong nháy mắt há to miệng, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

Kỳ Mai Hoa đột ngột đứng dậy, cùng hai cô cháu gái lao về phía đó.

"Cái này, cái này sao có thể!"

Về phần Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân thì đều sững sờ, hai mắt mở to như thể nhìn thấy ma.

Thực sự tỉnh lại thật sao? Sao có thể có chuyện thật như đùa vậy?

“Trên đời này không có gì là không thể, chỉ là khả năng của nhiều người có hạn mà thôi”, Tần Khải đứng khoanh tay, không có chút kinh ngạc nào.

"Đừng quên vụ đánh cược của chúng ta. Tôi vẫn chưa làm ông nội ai bao giờ, hôm nay phải thử cảm giác xem sao!"

Tần Khải dựa lưng vào ghế, cười gian ác.

Hồ Tiểu Chiêu và Chung Đằng Quân mặt đen như đít nồi.

Lòng khó chịu như giẫm phải phân.

"Anh rõ ràng chỉ là ăn may, kiêu ngạo cái gì?" Hồ Tiểu Chiêu không cam tâm nên phản bác lại.

Khóe miệng Tần Khải khẽ nhếch lên, không hề tỏ ra yếu thế mà đáp lại: "Ăn may? Đúng là một trò đùa, thừa nhận y thuật yếu kém với anh khó vậy sao?"

Chung Đằng Quân cũng thẹn quá hoá giận.

"Hừ! Rõ ràng là Tiểu Chiêu châm cứu trước, khiến bệnh tình của chú Vương tốt lên. Đến phiên anh, mèo mù vớ cá rán, ngẫu nhiên châm cứu ba cái mới may mắn khiến chú Vương tỉnh lại".

"Đây không phải ăn may thì là cái gì?"

Phụt!

Tần Khải bị những lời của bọn họ chọc cho phì cười.

"Vậy anh có thể giải thích tại sao ban nãy chú ấy đột nhiên sùi bọt mép, toàn thân co giật không?"

Tần Khải nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ.

Y thuật của anh ta không tốt cũng không sao, nhưng anh ta còn mặt mũi nói bị anh lợi dụng sao?

Đó không phải vô liêm sỉ thì là gì!

"Cái này...",

Chung Đằng Quân sửng sốt một lúc, anh ta thực sự nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

"Những điều anh nói lúc trước là cố tình lừa tôi phải không?"

Hồ Tiểu Chiêu đứng bật dậy và hỏi với vẻ mặt u ám.

Trong lòng anh ta có một cảm giác rằng Tần Khải đang cố tình đưa mình vào tròng.

Nếu không thì tại sao lúc đó anh lại xuất hiện và nói ra những lời đó?

"Lừa? Anh còn chưa đủ tư cách!"

Tần Khải khoanh tay và mỉm cười nhìn Hồ Tiểu Chiêu.

"Người nhà họ Đổng các người đều có phẩm hạnh như vậy sao? Y thuật không bằng ai, tính tình cũng không tốt. Khó trách có người nói nhà họ Đổng các người toàn là lừa đảo, bây giờ nhìn lại, thật sự là một đám người chẳng tốt lành gì".

"Tôi nghe nói ở đại hội giao lưu y học cổ truyền năm nay anh đã đoạt quán quân? Tưởng người khác không biết sao, chính là ông già Đổng Dương Thiên nhà các người hối lộ phó hội trưởng, để cho anh đạt được quán quân".

"Làm sao anh biết..."

Hồ Tiểu Chiêu sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại.

Trong lòng anh ta không khỏi dậy sóng.

Tần Khải thậm chí còn biết một điều bí mật như vậy?

Anh rốt cuộc là ai?

Điều đó khiến Hồ Tiểu Chiêu vừa kinh ngạc vừa thêm phần nghi ngờ rằng Tần Khải cố tình đến để làm hỏng việc tốt của anh ta.

"Khó trách ông nội anh không cho anh theo họ Đổng mà phải theo họ mẹ anh, hoá ra là do sợ mất mặt!"

Thấy đối phương chưa đánh mà tự khai, Tần Khải càng đắc ý, nói năng không kiêng dè gì nữa.

"Còn tại sao tôi biết, từ từ rồi anh sẽ biết!"

Trong khi nói, Tần Khải cũng ngày càng trầm giọng ra uy.

"Hiện giờ, tôi muốn anh làm đúng thoả thuận, tôi chỉ cho anh năm phút đồng hồ, anh tốt nhất suy nghĩ cho kỹ!"

Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng, nếu đôi mắt có thể giết người thì Tần Khải đã bị anh ta giết chết hàng trăm lần.

Ngay khi anh ta đang nghĩ một cái cớ để thoái thác thì nhìn thấy Kỳ Mai Hoa đang đi ra khỏi phòng bệnh.

"Hồ Tiểu Chiêu, dám chơi thì dám chịu. Chẳng lẽ người nhà họ Đổng đều không biết xấu hổ sao?"

Bản thân Kỳ Mai Hoa là một bác sĩ, bà ấy có thể biết ai đúng ai sai trong nháy mắt.

"Tôi……"

Hồ Tiểu Chiêu sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng anh ta không biết rằng hình tượng của mình trong lòng Kỳ Mai Hoa đã bị những hành động ban nãy phá huỷ hoàn toàn.

"Đương nhiên, nếu như anh không muốn, tôi có thể gọi điện thoại cho Đổng Dương Thiên, để ông ta đích thân tới!"

Chỉ một câu nói mà khiến Hồ Tiểu Chiêu sợ tới mức cả người mềm nhũn, vội vã quỳ trên mặt đất.

Huống chi họ Vương là thế lực mà nhà họ Đổng không thể động tới.

Nếu Kỳ Mai Hoa gọi một cuộc điện thoại thôi thì cũng đủ biến anh ta thành kẻ vô dụng ở nhà họ Đổng.

"Đừng, đừng, đừng, tôi dập đầu, tôi dập đầu!"

Dù không muốn đến thế nào, Hồ Tiểu Chiêu chỉ có thể dập đầu xuống đất một cách nặng nề.

"Ông nội, cháu sai rồi!"

"Ông nội, cháu sai rồi!"

"Ông nội, cháu sai rồi!"

Ba tiếng cộp vang lên!

Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười này của Hồ Tiểu Chiêu, chị em Vương Tuyết không nhịn được cười.

Về phần Hồ Tiểu Chiêu, khuôn mặt anh ta nóng bừng, cảm thấy vô cùng mất mặt.

"Chao ôi! Chao ôi! Chao ôi! Gọi ông nội ngoan thế này thì ông sao nỡ từ chối".

Tần Khải cười toe toét giống như trúng xổ số!

"Gọi ông nội cũng gọi rồi, dập đầu cũng dập đầu rồi, giờ thì chi phiếu hay quẹt thẻ đây? Dù có là tiền mặt thì ông cũng không ngại đâu cháu trai!"

Hồ Tiểu Chiêu cắn sắp chảy máu môi tới nơi và anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Khải bằng ánh mắt hình viên đạn.

Anh ta xé một tấm séc, viết một dãy số lên đó rồi đặt nó trước mặt Tần Khải.

Sau đó anh ta quay người cùng Chung Đằng Quân rời đi!

"Chậc chậc, một triệu, hôm nay phát tài rồi đây”.

Mắt Tần Khải sáng lên, hôn lên tấm séc một cái, còn không quên gọi với theo Hồ Tiểu Chiêu.

"Cháu trai, sau này đừng gọi ông là ông nội, ông nội không muốn mất mặt như vậy đâu!"

Hồ Tiểu Chiêu lảo đảo và suýt ngã xuống cầu thang.

"Tần Khải, cứ chờ mà xem, hai ta không đội trời chung!"
Chương 20: Có mắt không thấy núi Thái Sơn

“Xả giận cũng xả rồi, tiền cũng đã nhận rồi. Giờ cháu hài lòng chưa?" Kỳ Mai Hoa lườm Tần Khải một cái rồi bật cười.

"Nể mặt bà, cháu sẽ không tính toán nữa".

Tần Khải cũng không phải là một người hẹp hòi.

Chỉ là Hồ Tiểu Chiêu này nổi tiếng khi còn quá trẻ. Tiêu chuẩn của anh ta cao nhưng năng lực lại thấp, chưa kể nói chuyện rất khó nghe.

Tần Khải cảm thấy có lỗi với bản thân nếu anh không dạy cho kẻ này một bài học.

“Hừ, ngư ông đắc lợi mà còn ra dáng, đúng là không biết xấu hổ!” Vương Dao mím môi, cô ta không có ấn tượng tốt với Tần Khải.

Ngược lại, Vương Tuyết trong mắt hiện lên một tia sáng.

Tần Khải này khá thú vị.

"Tiểu Khải, lần này cảm ơn cháu, cháu đã vất vả rồi”, Kỳ Mai Hoa quay đầu đi, nhưng những lời này là chân thành.

“Bà khách sáo rồi, đây là việc cháu nên làm”, Tần Khải mỉm cười, lộ vẻ khiêm tốn hiếm có.

"Hừ! Anh cũng đừng tự cao tự đại, đừng tưởng rằng anh và bà nội là người quen cũ, cho nên nhà họ Vương chúng tôi phải mở tiệc chiêu đãi anh! Tưởng tôi không nhìn ra sao, anh thực sự chỉ ăn may nhờ người khác thôi”.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Tần Khải, Vương Dao vẫn không khỏi tức giận.

"Má nó chứ!"

Tần Khải tức muốn ói máu.

Vậy là bà cô này cũng nghĩ vậy à?

"Nếu cô cũng cho rằng tôi lợi dụng người ta để trục lợi, vậy tôi sẽ không tới buổi trị liệu tiếp theo nữa! Cô có thể đi tìm thiên tài kia đến thay!"

Tần Khải mỉm cười khoát khoát tay, vẻ mặt đầy ý trêu đùa.

"Anh ta so với anh còn tốt hơn nhiều, ít nhất anh ta dám tự làm tự chịu. Không giống anh, chỉ biết tham tiền! Hừ, tiểu nhân vẫn hoàn tiểu nhân".

Vương Dao trên mặt bừng bừng lửa giận.

Thấy sắp xảy ra một trận khẩu chiến, Kỳ Mai Hoa đành lên tiếng: "Tiểu Khải à Tiểu Khải, đừng chấp nhặt với nó. Bà nội biết cháu là giỏi nhất. Y thuật của Hồ Tiểu Chiêu thực sự không đủ tốt. Bà đoán những người xung quanh cậu ta tâng bốc quá đà khiến cậu ta nghĩ mình tài giỏi hơn người”.

"Bà nội, đúng là chỉ có bà tốt với cháu!"

Đôi mắt của Tần Khải sáng lên, chạy tới ôm Kỳ Mai Hoa, mặt tỏ vẻ ấm ức.

"Tên khốn, dám chọc giận tôi!"

Vương Dao vô cùng ghen tức, giận đến nỗi run lẩy bẩy.

Cô ta giậm chân một cái thật mạnh và giận dữ lao ra khỏi phòng bệnh.

Đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Vương được vạn người cưng chiều, cô ta không ngờ rằng Tần Khải này vừa nhảy ra thì trong mắt bà nội dường như không còn coi cô ta là cháu gái, điều này khiến tâm trạng cô ta rất không ổn định.

Cô ta thậm chí còn thắc mắc liệu Tần Khải có phải là con ngoài giá thú của ông chú nào trong họ tộc nhà mình hay không?

"Bà nội, Vương Dao bị bà làm cho giận rồi, nếu nó làm ra chuyện ngu ngốc gì thì hậu quả sẽ khó lường”.

Vương Tuyết thở dài, có chút oán trách nhắc nhở bà nội.

"Kệ nó! Bà còn chưa biết nó sao? Đứa nhỏ này bình thường được cưng chiều nên mới nhất thống sơn hà như vậy, chắc là đi tìm đám bạn hư hỏng kia rồi, đến tối mới về”.

Kỳ Mai Hoa hừ một cái rồi nói bằng giọng bực dọc.

"Khụ khụ, bà nội à, hình như cháu đã chọc giận một tiểu ma nữ..."

, Tần Khải ở bên cạnh, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.

"Không sao! Bà nội chống lưng cho cháu. Sau này ở Trung Hải, nếu có ai dám bắt nạt cháu thì cứ đến tìm bà!"

Kỳ Mai Hoa vẻ mặt cương nghị nói.

Bà ấy dường như đang cố tình nói điều này cho người khác nghe thấy.

Những người trong gia đình họ Vương có tiền có quyền, địa vị hơn người, ai cũng coi thường Tần Khải.

Đặc biệt là Tần Khải lúc này quần áo rách nát, miệng đầy dầu mỡ.

Anh ăn xong cũng không thèm lau miệng, trông lại luộm thuộm rách nát, người không biết còn tưởng anh là một kẻ ăn mày.

"Vậy thì tốt quá!"

Tần Khải mỉm cười.

Đừng nói đến việc xử lý một Vương Dao, cho dù xử lý cả nhà họ Vương với anh cũng dễ như bỡn.

Tuy nhiên, anh vẫn phải nể mặt Kỳ Mai Hoa.

Có điều, nếu có người vẫn không chịu ngộ ra thì anh cũng sẵn sàng ra tay xử lý.

"Cháu sẽ đi rút kim ra, sau đó phải châm cứu thêm hai liệu trình nữa mới có thể xuất viện. Sau đó cháu sẽ bốc cho một thang thuốc điều hòa, bệnh về sau cơ bản sẽ không tái phát lại nữa”.

Sau khi giải thích một vài câu, Tần Khải lại bước vào phòng bệnh.

Sau khi rút kim, Vương Tuyết đưa anh đến hiệu thuốc Đông y để bốc một số loại thuốc. Sau đó anh thậm chí còn tự mình sắc thuốc trước khi mang thuốc trở lại bệnh viện.

Nhìn cách anh tự mình bốc thuốc rồi sắc thuốc, Vương Tuyết trong lòng đã dần dần chấp nhận những gì bà nội nói.

Y thuật của Tần Khải chắc chắn vượt trội hơn nhiều so với Hồ Tiểu Chiêu.

Ít nhất Tần Khải là người có lương tâm và nghiêm túc với nghề y.

Không giống như Hồ Tiểu Chiêu, kẻ luôn kiêu căng, tự mãn và có động cơ không trong sáng khi hành nghề y.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Tiểu Chiêu, Vương Tuyết đã cảm thấy trong đôi mắt anh ta có chút gian xảo.

Chỉ có một cô gái ngốc nghếch như Vương Dao là không thể nhìn thấy điều đó.

Mặc dù Tần Khải bên ngoài trông chẳng khác gì tên lưu manh, nhưng thực ra lại không có bất kỳ thủ đoạn nào.

Rõ ràng là đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Sau vài giờ chuẩn bị trong bệnh viện, đợt điều trị đầu tiên cuối cùng cũng được thực hiện.

Đến gần tối, Kỳ Mai Hoa định mời anh về nhà ăn cơm, cảm ơn là một chuyện. Ngoài ra thì hai người đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói.

Không ngờ lúc này Triệu Băng Linh lại gọi đến.

"Tần Khải! Anh đang ở đâu?" giọng nói của Triệu Băng Linh vẫn lạnh lùng.

“Sao vậy, mới có nửa ngày không gặp mà đã nhớ anh rồi sao?” Tần Khải cười ha ha nói đùa.

"Nhớ gì cái đồ quỷ nhà anh!" Triệu Băng Linh gầm lên trong điện thoại.

"Người nhà họ Triệu muốn gặp anh, địa điểm là khách sạn Kim Đô đối diện bệnh viện Trung Hải số một. Nhớ kỹ, đừng đến trễ!"

Triệu Băng Linh nói xong, buồn bực cúp điện thoại".

Người phụ nữ này càng ngày càng đáng ghét, hẹn gặp mà không nói giờ hẹn. Cô ta thật sự không coi mình là người"

, Tần Khải mím môi.

Nhưng anh đã nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Triệu Băng Linh. Không cần đoán cũng biết, nhất định là ông cụ Triệu đã tuyên bố đại hôn, sau đó có người bắt đầu gây khó dễ cho nhà họ Triệu.

Chà, giờ mới chỉ đính hôn mà rắc rối đã xuất hiện.

Vậy sau này khi anh kết hôn thì không phải sẽ mệt chết người sao?

Sau khi giải thích tình hình với Kỳ Mai Hoa, bà ấy cũng không khăng khăng giữ anh lại ăn cơm nữa.

Vì vậy, hơn nửa giờ sau, Tần Khải cưỡi chiếc xe ba bánh gần như đã bị đâm nát thành từng mảnh và quay trở lại bệnh viện Trung Hải.

Đối diện bệnh viện là khách sạn Kim Đô mà Triệu Băng Linh đã nhắc tới.

"Thằng nhà quê, mày không biết chỗ này là chỗ nào sao? Mày không được đậu xe ở đây! Cút khỏi đây mau!"

Ngay khi Tần Khải nhảy ra khỏi xe, hai người gác cửa ngay lập tức chạy đến chỗ anh và đá vào chiếc xe ba bánh với vẻ khinh thường.

Khóe miệng của Tần Khải giật giật, lửa giận lập tức bùng lên.

"Bệnh viện đóng cửa, tại sao tôi không thể dừng đỗ ở đây?"

Nghe vậy, một trong hai người gác cửa cao to lực lưỡng cười lạnh một tiếng, quát: "Bệnh viện là bệnh viện, khách sạn là khách sạn! Vậy tại sao mày không đỗ xe trong bệnh viện mà lại đỗ ở đây? Não úng nước à!"

"Ở đây không có biển cấm xe ba bánh. Tôi đậu ở đây thì vướng đến anh à?"

Tần Khải vô cùng bực bội.

Trong con mắt nhìn người thấp kém của hai kẻ này, rõ ràng họ coi anh như một thằng vô dụng.

Thấy Tần Khải không có ý định rời đi, hai người gác cửa khoa tay múa chân cười lạnh: "Mày nghe không hiểu tiếng người đúng không! Tao nói lại lần cuối, cút khỏi đây, nếu không tao đánh cho mày no đòn, một tháng không ra khỏi bệnh viện!"

"Đúng là ngang ngược hống hách!"

Tần Khải cong môi, tâm trạng chuyển biến theo chiều hướng xấu.

Làm sao một người gác cửa nhỏ nhoi lại dám nói những lời vô lý như vậy với khách?

Có thể thấy rằng nhân viên khách sạn này thường xuyên ỷ thế bắt nạt người khác!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom