-
Chương 96-100
Chương 96: Chiến thuật tâm lý
“Tôi nghĩ nói cổ đại là xã hội phong kiến là không đúng, phong kiến là xây dựng chế độ quyền lực, về bản chất là mặc kệ quyền lực của địa phương nên bắt đầu từ thời Tần, thật ra nói đúng hơn là một chế độ quyền tập quyền. Thầy Ngưu, thầy nói có đúng không?”, Tần Khải nói đến cái gì đều có thể đáp được.
Từ nhỏ đến lớn anh sống trong núi, thứ có thể đem ra để giải trí là các loại sách.
Tần Khải đã đọc hầu hết mọi thể loại như các văn hóa như cổ đại, hiện đại, trong nước, nước ngoài.
Anh đọc nhiều nhưng không tinh thông, không thể nói chi tiết trong đó được nhưng vẫn hiểu được một ít.
Phó giáo sư luật học Ngưu Quân này gặp phải Tần Khải, chỉ vài câu đã bị Tần Khải khiến cho không nói được gì.
Dù Tần Khải nói gì, Ngưu Quân không hiểu cũng phải giả vờ hiểu, chỉ đành phối hợp gật đầu.
Nhất là mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn sang bên này, khiến Ngưu Quân phải làm thế.
Gã chỉ ước gì bước đến tát cho Tần Khải hai bạt tai.
Nhưng ánh mắt Chu Tư Tư lại hơi khác.
Những gì Tần Khải nói đều là những thứ cô ấy biết, chẳng khác gì trong sách.
Chu Tư Tư không ngờ Tần Khải thích lợi dụng sơ hở để sàm sỡ này lại có kiến thức rộng đến thế.
Ngược lại Ngưu Quân được gọi là phó giáo sư lại chẳng khác nào học sinh gặp giáo viên khi ở trước mặt Tần Khải, không xen vào được câu nào.
“Khụ khụ… trước tiên để lịch sử sang một bên đã, chúng ta uống chút rượu đi, ha ha…”
Ngưu Quân cười gượng, ra sức rót rượu vào ly Tần Khải.
Để mặc cho Tần Khải cứ thế nói thì e là một đám giáo viên ở đây hợp lại cũng chưa chắc có thể đánh bại Tần Khải.
Điều này quả thật là chuyện mất mặt với họ.
“Nếu không có quy luật thì sẽ loạn, uống rượu cũng nên có chút gì đó văn học, hay là chúng ta đối thơ đi, không đối được thì phạt rượu. Thầy Ngưu, thầy nghĩ thế nào?”
Tần Khải nâng ly rượu lên, vẫn cười híp mắt, chậm rãi uống.
“Chẳng ra sao cả! Khụ khụ…”
Ngưu Quân suýt nữa không thể kiềm chế mà nổi giận, nhưng lời vừa đến miệng thì vội vàng đổi lời: “Ý tôi là đối thơ quá phiền phức, cậu lại còn trẻ như thế, chỉ sợ cậu bị thiệt, hay là chúng ta chơi xúc xắc, đơn giản dễ hiểu”.
Ngưu Quân vừa dứt lời, Chu Tư Tư phải nhịn cười.
Làm thế Tần Khải đâu thể chịu thiệt, rõ ràng không phải là đối thủ của Tần Khải.
Những người khác cũng nể mặt mũi, ngay cả phó hiệu trưởng Quách cũng nói: “Phải đó, chơi xúc xắc đi, đơn giản, đừng có làm mấy cái rườm rà phức tạp”.
“Được thôi, thầy Ngưu là người mời mà, vậy tôi là khách theo chủ là được”.
Vừa dứt lời, Tần Khải cảm thấy eo mình hơi đau.
Mặc dù động tác của Chu Tư Tư rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng miệng Tần Khải.
“Anh, anh ngốc à! Chơi xúc xắc, anh chẳng phải sẽ uống chết sao?”
Chu Tư Tư ghé sát bên tai Tần Khải lo lắng nói.
“Sợ gì chứ, chẳng phải còn cô đó sao?”, Tần Khải lắc đầu, cười híp mắt nói.
“Anh… tôi, hừ!”
Chu Tư Tư nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nói được gì.
Khó khăn lắm mới thấy Tần Khải thể hiện một cách xuất sắc, không ngờ lại anh ta phá nát.
Lúc này Chu Tư Tư có hơi nghi ngờ chẳng biết có phải Tần Khải này được ông trời phái đến để dằn vặt cô vào ngày hôm nay không.
“Nào nào nào, uống xong thì mọi người lại náo nhiệt lên, người trẻ tuổi mà…”
Ngoài mặt Ngưu Quân lắc đầu nhưng trong lòng thì cười nhạo.
Người bình thường không thể gian trá với con xúc xắc.
Người bên gã khá đông, Tần Khải là người dẫn đầu, cũng phải chuốc cậu ta uống đến say bí tỉ.
Huống gì giáo viên bên này học thuật không ổn nhưng phương diện uống rượu này lại cực kỳ tốt.
Bản thân Ngưu Quân dù có uống hơn hai cân rượu trắng cũng vẫn có thể đứng vững.
Còn những người khác, vừa rồi đã bị thiệt, cũng đã nghẹn một bụng tức, định chuốc say Tần Khải.
Họ không phải không biết Ngưu Quân đang tính toán cái gì.
Đám thanh niên trong phòng VIP cũng không phải là phục vụ rượu trong thành giải trí, mà đều là thực tập sinh trẻ tuổi của trường.
Mặc dù những điều này không là gì nhưng đã phát triển thành quy tắc ngầm.
Thực tập sinh phải nghe lời giáo viên hướng dẫn thì giáo viên mới nâng thành tích, chỉ đơn giản như thế thôi.
“Tôi qua trước nhé”.
Ngưu Quân tự tin vào tửu lượng của mình, cố ý ra vẻ.
Ôm lấy con xúc xắc lắc một hồi, nói là qua cửa, nhưng ánh mắt Ngưu Quân lại nhìn sang Tần Khải.
Những người khác cũng ôm xúc xắc bắt đầu lắc mạnh.
Trò chơi xúc xắc này là xem ai lớn ai nhỏ, Ngưu Quân có thể tùy ý chỉ vào người khác mở ra cho mình xem.
Chỉ cần số nhỏ hơn Ngưu Quân thì phải ngoan ngoãn uống rượu.
Vì đã chắc chắn rồi nên Ngưu Quân cũng không vội mở nắp, chỉ vào Tần Khải kiêu ngạo nói: “Tôi cược năm ly, cậu có tiếp không”.
“Năm ly… Với tửu lượng của thầy Ngưu ấy à, chàng trai đừng để mất mặt nhé”.
“Cược năm ly, thua thì bị phạt mười ly, nhưng chàng trai à, nhớ học hỏi thêm chút văn hóa trên bàn rượu, rất tốt đó”.
…
Người trên bàn không phải thiên vị Ngưu Quân mà cố ý khích tướng.
Chu Tư Tư cũng lén nhéo Tần Khải một cái, tỏ ý anh đừng tiếp.
Quy tắc đặt cược là trước tiên không xem số điểm, Tần Khải mà nhận thua thì tự phạt năm ly.
Ngược lại, nếu nhìn điểm rồi mà Tần Khải nhỏ thì phải uống mười ly, nếu Ngưu Quân thua, gã chỉ uống năm ly.
Cái việc đặt cược này chỉ là muốn bắt nạt người mới trên bàn rượu, tính chất luôn là như thế.
Ngưu Quân ỷ vào bản thân có thể uống được nhiều, hoàn toàn chẳng xem Tần Khải là đối thủ.
“Tôi cược mười ly, thầy Ngưu, mặc dù tôi có học thức nhưng từ nhỏ đã quen với mấy lời đe dọa rồi!”, Tần Khải ung dung cười nói, bộ dáng vẫn rất từ tốn.
“Đệch, mười ly!”
“Chàng trai à, cậu nghĩ kỹ đi, thua thì cậu phải uống hai mươi ly, trên bàn rượu không có họ hàng quen biết gì đâu, đây không phải trò đùa”.
“Hừ! Tự đại như thế, chắc là chưa trải qua “vấp ngã” rồi. Ngưu Quân, mở cửa cậu ta đi”.
…
Các giáo viên khác đồng loạt nói, đều ngứa mắt Tần Khải.
Thách thức như thế chẳng khác nào không tự lượng sức mình, không những vô cùng lỗ mãng mà còn chẳng xem họ ra gì.
“Mười ly? Được, tôi mở trước”.
Ngưu Quân cười mỉa, không còn nhìn Tần Khải nữa mà liếc nhìn Chu Tư Tư.
Chỉ cần Tần Khải thua, uống hết hai mươi ly này, mặc dù độ cồn của bia không mạnh nhưng uống liên tục năm ly cũng đủ khiến một người mới say mềm, hai mươi chén, Tần Khải có thể đứng nổi hay không còn chưa biết nữa là.
Ngưu Quân thầm cười nhạo, mở nắp ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung sang bên này.
“Mười lăm điểm! Ha ha… cậu thua rồi, chàng trai, bây giờ nhận thua, tôi tính cậu năm ly thôi, thế nào?”
Ngưu Quân nhìn số điểm của mình, sau đó đắc ý bật cười.
Năm ly đó không phải là gã tha cho Tần Khải mà là chiến thuật tâm lý trên bàn rượu.
Dùng điểm lớn dọa Tần Khải, gã sẽ không thua, bên ngoài nhìn vô sẽ nghĩ Tần Khải được lợi dù phải uống rượu nhưng thật ra như thế là phía Tần Khải bị bất lợi từ đầu.
Những quy tắc ngầm này thường được dùng để hại người mới.
Ngưu Quân nghĩ Tần Khải không có kinh nghiệm, từ lúc bắt đầu đã chẳng xem Tần Khải ra gì.
“Tôi thêm hai ly, tạm thời đừng vội mở, nếu thầy Ngưu sợ thì tự phạt ba ly, tôi xem như không có việc gì xảy ra”.
Thế nhưng Tần Khải lại không vội, ngược lại kéo hai ly rượu đến bên chỗ mình.
“Ba ly, cậu đang sỉ nhục tôi đấy à? Tôi không tin cậu có thể có bản lĩnh lớn đến đâu, mở cho tôi”.
Ngưu Quân tức đến mức khỏi bốc lên đầu, ba xúc xắc của gã có hai cái sáu điểm, một cái ba điểm, khả năng thua rất thấp.
Tần Khải ngông nghênh như thế, Ngưu Quân cũng cảm thấy bực bội, quyết định chơi đến cùng.
Chương 97: Vận may đã hết?
Trên bàn rượu, mọi người nhìn Tần Khải, tất cả đều không khỏi lắc đầu.
Ngưu Quân khoanh tay, ngạo nghễ nhìn chằm chằm cốc xúc xắc trước mặt Tần Khải, mỉm cười nói: “Mười lăm điểm, cậu có thể thắng tôi? Ngưu Quân tôi sẽ nuốt cốc xúc xắc này ngay tại chỗ, không nói đùa! Ha ha..”.
“Người trẻ tuổi, tôi thấy vẫn là thôi đi, cúi đầu trước tình huống thích hợp, không có gì mất mặt cả”.
“Trên bàn rượu phải học được mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, tôi cũng từng trải qua độ tuổi của cậu”.
“Không biết uống rượu thì không tiền đồ đâu, nên uống như thế nào, uống bao nhiêu, khi nào thì uống, trong đây đều có rất nhiều thứ cần học hỏi”.
Đám người phó hiệu trưởng Quách ngồi một bên chỉ trỏ, bộ dạng bậc bề trên mà rao giảng dạy đời cho Tần Khải.
Bề ngoài là dạy bảo Tần Khải, trên thực tế, bọn họ đây là đang nhân cơ hội hạ thấp Tần Khải, để nâng cao địa vị của Ngưu Quân.
Mặc kệ những sự uy hiếp công khai hay ẩn ý của mọi người, Tần Khải vẫn không chút hoang mang.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, chậm rãi mở cốc xúc xắc trên bàn ra.
Những người khác nhìn thấy Tần Khải động tay, cũng đều cười phá lên.
Ngưu Quân cười ác nhất, chỉ thiếu khua chân múa tay tại chỗ.
Đợi trút bỏ được kẻ chướng mắt, một mình Chu Tư Tư còn không phải là dễ dàng tóm vào tay sao?
Nhưng mà, khi cốc xúc xắc mở ra, Ngưu Quân lập tức há hốc mồm.
Hai cái năm, một cái sáu.
Gã là mười lăm điểm, Tần Khải lớn hơn gã vừa đúng một điểm!
“Cái này... cái này không thể nào!”
Ngưu Quân nhìn chằm chằm con xúc xắc trên bàn, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, không nhịn được liên tiếp lùi về sau mấy bước.
“Hai mươi ly, không nói đùa, thầy Ngưu, mời!”
Trên ghế sô pha, Tần Khải cười híp mắt, chậm rãi nhấc chân ngồi bắt chéo.
Chu Tư Tư vẫn luôn căng thẳng thần kinh, cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng được một chút.
Cô ấy gương mặt rạng rỡ ngồi bên cạnh Tần Khải, nụ cười trên mặt đẹp không sao tả xiết.
“Uống đi, thầy Ngưu! Đúng rồi, vừa rồi là ai nói, muốn nuốt cốc xúc xắc ngay tại đây? Trên bàn rượu không có thân thích họ hàng gì đâu, thầy Ngưu nói chuyện vẫn nên giữ miệng một chút”.
Chu Tư Tư học theo ngữ khí của Ngưu Quân, giậu đổ bìm leo.
Cho dù tửu lượng của Ngưu Quân không tồi, hai mươi ly rượu này cũng không phải là nước sôi, cũng đủ khiến gã uống say mèm.
“Cô... Tôi, tôi chỉ là nói đùa, nói đùa mà thôi, đừng coi là thật!”, Ngưu Quân khổ sở cười xoà, ngượng ngùng đáp lời.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kỳ lạ.
Tần Khải có thể lớn hơn Ngưu Quân một điểm, đây là điều mà không ai ngờ tới.
Mắt thấy ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, phó hiệu trưởng Quách giả bộ ho khan một tiếng, kịp thời đứng dậy!
“Khụ khụ... Uống rượu mà, để vui vẻ thôi, mục đích của chúng ta, cũng không phải là nên chuốc say ai, như vậy thì không vui nữa, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, lãnh đạo nói có lý!”
“Uống vui là được rồi, kết quả không quan trọng”.
Mấy thầy giáo ngồi cùng cũng nhao nhao giảng hoà.
Phó hiệu trưởng Quách căn bản không để cho Tần Khải có cơ hội nói chuyện, lập tức quyết định.
“Như thế này đi, chúng ta lập quy tắc, một lần nhiều nhất chỉ có thể uống năm ly. Đương nhiên, ván này thầy Ngưu thua cũng không thể bỏ qua như vậy, mọi người dĩ hoà vi quý, phân chia ra uống, người trẻ tuổi, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Các người… các người sao có thể như vậy!”
Chu Tư Tư thấy tình hình không đúng, sắc mặt thay đổi, tức giận đứng dậy.
Tần Khải lại mỉm cười, một tay kéo cô ấy ngồi xuống.
Tần Khải trao cho Chu Tư Tư một cái nhìn trấn an, quay đầu thản nhiên cười nói: “Được, lãnh đạo đã mở miệng rồi, chúng ta đương nhiên phải làm theo ý lãnh đạo”.
“Cậu bạn trẻ, hiểu chuyện, có tiền đồ! Ha ha... Dựa vào câu nói này của cậu, chúng ta cạn ly!”
Phó hiệu trưởng Quách được Tần Khải nịnh nọt, lập tức cười đến đỏ mặt.
Ông ta đứng dậy bưng ly rượu, những người khác đang ngồi cũng lần lượt đứng lên.
Tần Khải cũng bưng ly rượu, mọi người trên mặt cười ha hả, vui vẻ kính rượu, nâng ly cụng ly.
Chỉ riêng Chu Tư Tư ở một bên rầu rĩ không vui.
Gương mặt uất ức nhăn nhó giống như trái khổ qua, Chu Tư Tư chỉ hận không thể trực tiếp cho Tần Khải hai cái bạt tai.
Đám đồng nghiệp trong trường này của cô ấy, trình độ thì chẳng có, uống rượu lại giỏi nhất.
Nếu cứ uống như vậy, Tần Khải nhất định sẽ uống đến không biết chuyện gì.
Chu Tư Tư trong lòng hiểu rõ, cô ấy không thể ngăn được Tần Khải, chỉ có thể ở một bên lo lắng.
Một đám người chia rượu, Ngưu Quân đến cuối cùng cũng chỉ uống năm ly tượng trưng.
So với tửu lượng của gã, năm ly này chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới.
Rượu vào trong bụng, một trận lửa nóng, càng khơi dậy thêm lửa giận trong lòng Ngưu Quân.
Gã thật sự không phục Tần Khải.
Lão tướng trên bàn rượu, lại chịu thiệt trong tay một người trẻ tuổi, nếu việc này truyền ra đi, Ngưu Quân hoàn toàn không còn mặt mũi nào tại Trung Đại.
“Nào, mọi người tiếp tục, thêm một ván nữa!”
Ngưu Quân vừa mới buông ly rượu xuống, ánh mắt đã nhìn chằm chằm Tần Khải.
Âm thanh lắc xúc xắc liên tục vang lên, Tần Khải cũng không từ chối, vẫn cười híp mắt chơi cùng.
Cốc xúc xắc đặt xuống bàn, Tần Khải liền xoay người, trao cho Chu Tư Tư một ánh nhìn trấn an.
Chu Tư Tư đã giận Tần Khải không muốn nói chuyện.
Theo cô ấy thấy, tại nơi này, Tần Khải giống như là một con cừu rơi vào hang sói.
Anh có thể bảo toàn bản thân là đã không tệ rồi, làm sao còn có thể theo tiết tấu của người khác?
“Tiểu Tần, ván trước tôi thua không phục lắm, lần này mở của cậu trước, không quá đáng chứ?”
Ngưu Quân vừa đặt cốc xúc xắc trong tay xuông, quả nhiên liền lập tức tấn công về phía Tần Khải.
Chu Tư Tư nhìn thấy tình hình này, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Cô ấy vừa định tìm cái cớ giúp Tần Khải giải vây, không ngờ, Tần Khải đã giành trước một bước, cười híp mắt nói.
“Không quá đáng, hợp tình hợp lý. Tôi cá năm ly, thầy Ngưu muốn mở thì cứ việc”.
“Anh, anh điên rồi!”
Chu Tư Tư cấu eo Tần Khải, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ kháng nghị.
Tần Khải bị cô cấu giật mình, vội vàng quay đầu giải thích: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì, uống chút rượu mà thôi”.
“Tôi, tôi mặc kệ anh, anh cứ uống chết đi! Hừ!”. Không khuyên được Tần Khải, Chu Tư Tư quay đầu sang một bên vừa hờn dỗi, vừa nghĩ đường lui.
Cho dù Tần Khải không đáng tin cậy, cô ấy cũng không thể để mặc người ta xâu xé!
Ngưu Quân nhìn hai người thân mật kề tai nói nhỏ như thế, lập tức bùng lên lửa giận.
Gã không thèm suy nghĩ, trực tiếp mở cốc xúc xắc trước mặt Tần Khải.
“Hai cái một, một cái hai, thế này mà cậu cũng dám cá năm ly, ha ha ha..”.
Ngưu Quân nhìn rõ số điểm xúc xắc của Tần Khải, ngay lập tức cười đến lệch mồm, những đồng nghiệp ngồi cùng Ngưu Quân cũng đều lắc đầu cười phá lên.
“Ván trước may mắn, lần này vẫn dám mạnh mồm, người trẻ tuổi đúng là tấm chiếu mới”.
“Chưa chịu thiệt thì nghĩ rằng mình có thể uống? Những người gục trên bàn rượu đều là kiểu người không phục này”.
“Xúc xắc là vận may, tửu lượng là thực lực, người trẻ tuổi không có cả hai loại, muốn không chịu thiệt cũng khó, chỉ vậy còn không cúi đầu, khà khà...”
...
Mọi người đều lắc đầu, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Tuy rằng tiếng của bọn họ không lớn, nhưng trong căn phòng này chỉ rộng có vậy.
Bọn họ cũng không sợ Tần Khải nghe thấy, mồm nói mấy lời châm chọc căn bản không có ý kiêng dè Tần Khải.
Chu Tư Tư ngồi ở bên Tần Khải cũng tức giận lắc đầu.
Ngay cả cô ấy cũng cho rằng,vận may của Tần Khải đã hết rồi.
Chương 98: Chắc chắn thua
“Nhận thua đi, chàng trai, gừng càng già càng cay. Tôi cũng không cần mở ra, cũng không cần cậu uống năm ly, tự phạt ba ly là được, thế nào?”, Ngưu Quân bắt chước giọng điệu của Tần Khải trước đó, quái dị nói.
Mọi người đều không nói gì.
Những lúc thế này không muốn uống nhiều hơn thì chỉ đành cúi đầu im lặng.
Tiếc là hình như Tần Khải không có ý định im lặng.
Anh nhìn Ngưu Quân, trông có vẻ nghiêm túc nói: “Thầy Ngưu, tôi có thói quen, chưa đến cuối cùng thì tôi sẽ không nhận thua, muốn tôi đầu hàng là không được”.
“Cứng đầu thế, tốt, tốt lắm! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu thua tâm phục khẩu phục, nhìn cho kỹ đây, hôm nay chắc phải uống năm ly rượu, tôi nói đấy”.
Ngưu Quân gây áp lực cho Tần Khải không thành, gã nổi nóng.
Gã nghiến răng, mặt đầy vẻ mong đợi mở cốc xúc xắc trước mặt mình.
Nhưng Ngưu Quân vừa rồi còn đắc ý, ngay sau đó sắc mặt bỗng trở nên xám xịt.
“Chuyện, chuyện này sao lại thế, không thể nào? Đây…”
Nhìn chằm chằm số điểm cuối cùng của con xúc xắc, Ngưu Quân như bị một chiếc búa đập mạnh vào sau gáy, cả người suýt nữa thẫn thờ ngay tại đó.
Ba viên xúc xắc một điểm đặt trước mặt gã.
Lần này Tần Khải lại lớn hơn gã chỉ một điểm.
Người trên bàn cũng trố mắt nhìn.
Dù là Chu Tư Tư thì cũng trợn to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Tần Khải và xúc xắc.
Dường như Tần Khải cũng may mắn thật đấy, may mắn đến mức vô lý.
“Ngại quá, cao hơn một điểm, thầy Ngưu à, mời thầy”.
Tần Khải bắt chéo hai chân lại với nhau, mỉm cười tựa vào phía sau.
Ngưu Quân tức đến mức mặt đỏ bừng, gã lại không thể cãi, chỉ đành buồn bực uống năm ly, lại càng cảm thấy không phục Tần Khải.
Uống hết năm ly rượu, Ngưu Quân lại bắt đầu chơi tiếp.
Gã vứt hết thể diện, lần nào cũng muốn đối đầu với Tần Khải.
Dĩ nhiên kết quả cũng rất rõ ràng.
Ngưu Quân bị chuốc uống hơn ba mươi ly rượu, ngược lại Tần Khải chỉ uống chưa đến mười ly, có lần uống liên tục năm ly là vì điểm số bằng với Ngưu Quân.
“Tôi không phục, cái vận may quái quỷ này của cậu là sao, tôi…”, phải uống tiếp năm ly nữa, dù tửu lượng của Ngưu Quân có cao thì lúc này cũng hơi loạng choạng rồi.
Phó hiệu trưởng Quách ở một bên nhìn Ngưu Quân chịu thiệt thì đành phải đè Ngưu Quân ngồi xuống.
“Thầy Ngưu, trước tiên cứ từ từ mà uống chứ, thân là lãnh đạo, tôi cũng phải chơi một ván, thầy cứ ngồi đấy cho tỉnh đã”, nói rồi phó hiệu trưởng Quách giành quyền chủ động.
“Hay là hôm nay đến đây thôi nhỉ? Trời cũng tối rồi”, Chu Tư Tư thấy tình hình không ổn vội nói.
Cô ấy nghĩ dù Tần Khải có giỏi đến đâu cũng không thể đỡ được sự tấn công dồn dập của đám người này.
May mắn không phải luôn có, nhưng tửu lượng của các vị lãnh đạo đồng nghiệp này quả thật quá cao.
Cứ đối đầu với họ như thế, chắc chắn Tần Khải sẽ gặp bất lợi.
“Bây giờ muốn đi à? Cô Chu, cô làm thế là không nể mặt lãnh đạo à?”
“Giáo viên tiên tiến của mấy năm trước, phó hiệu trưởng Quách đều chỉ đích danh cô, cô cứ thế mà đi không uống cùng lãnh đạo một ly, hơi không chân thành đấy nhỉ?”
…
Chu Tư Tư vừa định lên tiếng, những người khác lại sầm mặt khuyên can.
Chuyện khiến Chu Tư Tư tức giận nhất là Tần Khải thế mà cũng tiếp lời: “Không sao, uống thêm một lát nữa với lãnh đạo cũng tốt mà”.
Tần Khải đã nói thế rồi, Chu Tư Tư có cảm thấy giận cũng chỉ đành kiềm chế ngồi xuống.
Cuộc đấu lại bắt đầu, phó hiệu trưởng Quách nhắm thẳng vào Tần Khải nhưng cũng không làm quá mức.
Kết quả như vậy là đến cuối anh cũng uống không nhiều.
Điều khiến Chu Tư Tư ngạc nhiên là hình như phó hiệu trưởng Quách bị ma nhập, ban đầu bên phó hiệu trưởng Quách thì có thua có thắng nhưng những người khác thì Tần Khải đều thắng.
Mấy lần liên tục uống năm ly, phó hiệu trưởng Quách cũng nhanh chóng không uống được nữa.
Các giáo viên khác tiếp tục, Tần Khải cũng không sợ mà “tiếp chiêu”.
Trên bàn rượu, chỉ mới nửa tiếng đồng hồ, hơn nửa giáo viên trên bàn đều ngã gục, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù phó hiệu trưởng Quách và Ngưu Quân vẫn có thể miễn cưỡng tỉnh táo nhưng cũng đã uống không ít rồi.
Chu Tư Tư ngồi bên cạnh Tần Khải tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Cô ấy trợn to mắt nhìn Tần Khải, đôi mắt đầy vẻ tò mò như mới phát hiện ra đại lục mới.
Cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
“Sao, sao anh thắng được thế? Anh may mắn dữ vậy sao?”, Chu Tư Tư vừa tò mò vừa ngạc nhiên, nhỏ giọng kề sát bên tai Tần Khải hỏi.
“Chuyện này ấy hả, đã nói là người tốt thì thường có vận may, những người tốt như tôi dĩ nhiên vận may phải tốt rồi”.
Tần Khải nghiêng đầu cười híp mắt đáp.
“Tốt cái quỷ gì!”, Chu Tư Tư mắng Tần Khải, sau đó tức giận quay mặt đi.
Cô ấy chắc chắn không tin câu trả lời của Tần Khải.
Lén nhìn tôi đây lắm, còn suốt ngày cứ lợi dụng người ta, nếu đây mà được xem là người tốt thì có khi trời sập rồi.
“Anh, đại ca, uống xong rồi, hôm nay không uống nữa, chúng ta hẹn hôm khác…”
Nói rồi phó hiệu trưởng Quách lắc mạnh đầu còn đang choáng váng.
Tần Khải bình thản cười nói: “Là Tiểu Tần, không phải đại ca, ông uống say rồi”.
“Tiểu Tần, à đúng rồi, Tiểu Tần! Tôi, tôi vẫn chưa say. Hôm nay không uống nữa, đại ca, hôm khác chúng ta uống tiếp!”, sau đó phó hiệu trưởng Quách ngã gục xuống sofa.
Bị một người hơn năm mươi tuổi gọi một tiếng “đại ca”, hai tiếng “đại ca”, Tần Khải chỉ đành bất lực xua tay.
Ngưu Quân ngồi ở một bên, không dám lên tiếng.
Mặc dù Tần Khải may mắn nhưng anh cũng đã uống không ít.
Gã chỉ coi Tần Khải như mấy thanh niên xốc nổi, nhưng cuối cùng mới nhận ra Tần Khải không chỉ có vận may mà tửu lượng còn hơn người.
Từ lúc bắt đầu, gã đã thất bại hoàn toàn với chiến thuật thi uống rượu với Tần Khải.
Thấy Chu Tư Tư tựa vào bên cạnh Tần Khải, cô gái này ngoan ngoãn như một chú cừu, Ngưu Quân vừa tức giận vừa hối hận.
Biết trước kết quả như vậy, có đánh chết gã cũng sẽ không kéo Tần Khải uống rượu.
Bây giờ thì hay rồi, không được lợi ích gì mà còn khiến đồng nghiệp của mình uống không ít, tự dưng nợ ân tình không nói, còn để cho Tần Khải mở mày mở mặt một trận.
Một lát sau, có vài giáo viên tỏ ra khâm phục đáp lời với Tần Khải.
“Người anh em, tôi thật sự rất khâm phục tửu lượng của anh”.
“Phó hiệu trưởng Quách đã bị chuốc cho gục luôn rồi, không phục không được”.
“Trước đó tôi từng thấy người có tửu lượng cao nhưng chưa từng nhìn thấy người có tửu lượng cao như anh, chúng ta đúng thật là múa rìu qua mắt thợ”.
…
“Thường thôi, thường thôi”.
Nghe mọi người nịnh hót một hồi, Tần Khải lại chỉ bình thản cười.
Chu Tư Tư ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mở mày mở mặt.
Chút oán giận lúc đầu cũng tan biến.
Thậm chí cô giáo Chu còn cảm thấy hôm nay cứu Tần Khải đến cứu cánh quả thật là sự lựa chọn sáng suốt trong số ít những lựa chọn của mình.
Nhất là khi nhìn thấy Ngưu Quân bị Tần Khải áp đảo, Chu Tư Tư cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tâm trạng tốt nên Chu Tư Tư nhìn Tần Khải cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Ngưu Quân nhìn chằm chằm ánh mắt tình chàng ý thiếp của hai người, gã lại cảm thấy chua chát.
Cơn giận bốc lên tận cổ họng, có muốn đè xuống cũng không được.
Gã cũng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ không có cơ hội tiếp cận được Chu Tư Tư nữa.
Chương 99: Mượn rượu thêm can đảm
Ngưu Quân nghiến răng, trực tiếp đứng lên.
Tục ngữ nói mượn rượu thêm gan, mắt thấy không có đường lui, Ngưu Quân dứt khoát liều một phen.
Gã bước đi đến trước mặt Chu Tư Tư, cũng không thèm nhìn Tần Khải, liền mở miệng nói: “Tư Tư, tâm ý của tôi đối với cô, mấy năm nay cô có lẽ cũng biết, gả cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”.
“Tôi nói rồi, gọi tôi là cô Chu, hoặc là Tiểu Chu, còn nữa, tôi không có ý tứ gì với thầy cả! Thầy Ngưu, xin hãy tự trọng!”
Không đợi Ngưu Quân nói hết câu, Chư Tư Tư đã không chút do dự mở miệng từ chối chắc như đinh đóng cột.
Làm ơn, Ngưu Quân này đã bao nhiêu tuổi rồi, Chu Tư Tư không phải là mấy cô gái trẻ kia!
“Cái này... Không phải, Tư Tư, cô không hiểu, điều quan trọng nhất của đàn ông là có năng lực, hắn bạn trai này của cô, gã có thể cho cô cái gì? Nhưng tôi có thể, tôi có thể..”, Ngưu Quân mặt dày, còn muốn giải thích.
Nhưng, gã còn chưa nói hết câu, Chu Tư Tư đã tức giận đến xanh mét mặt mày: “Tôi và anh ta thế nào, việc đó không liên quan gì đến thầy chứ?”
“Cô không hiểu, cô hãy nghe tôi nói”.
Ngưu Quân mượn men rượu, nhìn cũng không nhìn Tần Khải, trực tiếp đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay Chu Tư Tư.
Nhân phẩm của Ngưu Quân vốn đã đáng khinh, cộng thêm gã cả người mùi rượu.
Tuy Chu Tư Tư cứng rắn, nhưng vẫn là sợ tới mức dựa về phía Tần Khải theo bản năng.
Về phần Tần Khải, nụ cười trên mặt anh cũng thêm vài phần tinh nghịch.
Anh và Chu Tư Tư đúng là không có quan hệ gì, nhưng, nếu đã đáp ứng Chu Tư Tư diễn màn kịch này, Tần Khải phải có trách nhiệm đến cùng.
Huống chi, Ngưu Quân nhiều lần không để anh vào mắt, không khỏi có chút khinh người quá đáng.
“Thầy Ngưu, thầy uống nhiều rồi, dừng lại đúng lúc đi”. Tần Khải nâng tay, một tay túm lấy cổ tay Ngưu Quân.
Không thấy Tần Khải dùng lực, nhưng người có vẻ cao lớn như Ngưu Quân đã bị anh đẩy sang một bên.
Chu Tư Tư thấy vậy, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay nếu không có Tần Khải, cô thật sự không biết làm thế nào vượt qua cửa này.
“Dừng lại đúng lúc? Mẹ nó cậu dám cản tôi, cậu là cái thá gì?”
Ngưu Quân bị đẩy ngã xuống sô pha, cơn tức đè nén lập tức bùng lên.
Ở trên bàn rượu, gã đã chịu thiệt không ít, vẫn luôn nén giận.
Đây không phải là nể mặt Tần Khải, chỉ là Ngưu Quân muốn tạo một ấn tượng tốt với Chu Tư Tư mà thôi.
Hiện tại, vịt nấu chín sắp bay rồi, Ngưu Quân đương nhiên không muốn đóng kịch nữa.
“Anh Ngưu, anh bớt giận! Cô Chu, cô cũng thật là, loại người trẻ tuổi này, chơi đùa với anh ta là được rồi, thật sự muốn kết hôn thì phải tìm một người đáng tin cậy không phải sao?”
“Anh Ngưu nói hơi thẳng thôi, lý lẽ không thô, con người không thể muốn cái gì thì làm cái đó, muốn sống, ít nhất cũng phải có tiền không phải sao? Gã có thể cho cô cái gì chứ? Cô theo gã chính là lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân”.
“Cuối năm, lão Ngưu sẽ bình xét lên phó giáo sư, với trình độ học vấn của thầy ấy, sớm hay muộn có thể thành giáo sư, tương lai tiếp nhận lớp của phó hiệu trưởng Quách, cũng không phải không có khả năng, bây giờ cô còn tuổi trẻ, có vốn liếng, kết đôi cùng anh Ngưu, như vậy chỉ có lợi, không có hại”.
...
Một vài đồng nghiệp không uống rượu, bề ngoài giống như can ngăn Ngưu Quân, nhưng nói chuyện lại đều nghiêng về phía Ngưu Quân.
“Tình yêu của tôi, tôi thích theo ai, các người dựa vào cái gì mà quản!”
Chu Tư Tư bị những lời này làm tức giận không ít, trực tiếp đứng dậy chất vấn.
Chưa nói cô và Tần Khải không có gì, cho dù có cái gì, theo Chu Tư Tư, đó cũng là chuyện riêng của cô, hoàn toàn không tới phiên những người này đến khoa tay múa chân.
“Tình yêu? Thời buổi này, còn có tình yêu? Hay cô giáo Chu vẫn còn quá trẻ?”
“Tìm một gã nhà quê, tiền phòng mà cô còn không trả nổi, còn có tư cách gì nói chuyện yêu đương? Hãy nghe tôi nói một câu, tình cảm ấy mà, từ từ bồi dưỡng liền sẽ có, còn nếu không có tiền, cô chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách nào”.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, nói cô là vì muốn giúp cô, cô Chu, nói câu thật lòng, ai mà không từng trải qua độ tuổi của cô?”
Mấy cô giáo lớn tuổi đều thể hiện dáng vẻ như người từng trải.
Có thể đem những lời nguỵ biện nói một cách hùng hồn như vậy, Chu Tư Tư đều bị bọn họ làm tức đến bật cười.
“Con người sống là vì ứng phó mấy bàn rượu vô dụng này, vì tiền, vì để bò lên trên? Thật xin lỗi, các người chỉ là sống sót, thứ tôi cần, là cuộc sống. Quên đi, người không hợp ý nửa câu cũng nhiều, Tần Khải, chúng ta đi”.
Chu Tư Tư sắc mặt lạnh lùng, cũng không có tâm tư dây dưa với mấy người này.
Cô đã chịu đựng những điều bẩn thỉu xấu xa trong đơn vị, chỉ là ngày hôm nay càng làm cho Chu Tư Tư càng làm cho Chu Tư Tư thấy mình không hợp.
Tần Khải cũng không nói gì.
Dù sao anh cũng là một “nhân viên thời vị”, chỉ cần những người này không uy hiếp đến sự an toàn của Chu Tư Tư, Tần Khải cũng không có lòng dạ nào xen vào chuyện riêng của Chu Tư Tư.
Hai người đứng dậy, một trước một sau đang định rời đi.
Bỗng nhiên, Ngưu Quân bị đè, lập tức liền giãy khỏi sự ngăn cản của đồng nghiệp.
Trên thực tế, thấy Chu Tư Tư sắp đi, bọn họ vốn đang ngăn cản, cũng đều cố ý thả lỏng.
“Đứng lại! Hôm nay cô không đồng ý với tôi, vậy thì cũng đừng mong đi!”
Ngưu Quân gầm lên, lạnh lùng nhìn Tần Khải rất không kiên nhẫn phẩy phẩy tay: “Nhóc con, cậu cút trước đi, chuyện ở đây không liên quan đến cậu”.
Vừa dứt lời, mấy giáo viên lúc nãy vẫn còn giả bộ đều nhích người.
Động tác của bọn họ rất nhanh, chắn ở cửa đóng cửa lại.
Chu Tư Tư thấy tình thế này cũng hoảng sợ.
Cô vừa sốt ruột vừa tức giận, thật không thể ngờ, những đồng nghiệp này lại quá đáng như thế.
“Các... các người làm gì, còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Chu Tư Tư miệng hùm gan sứa, cuống quýt tìm kiếm trong túi của mình.
Không đợi cô tìm được điện thoại, giáo viên nữ ngồi trên sô pha đối diện đã giơ tay lên: “Đừng tìm nữa, cô Chu, điện thoại của cô ở chỗ tôi. Chuyện đến mức này, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi”.
“Cô…”
Túi trong tay rơi xuống đất, mặt Chu Tư Tư cũng trở nên trắng bệch.
“Bọn họ cũng là muốn tốt cho cô, Tư Tư, cô theo tôi đi, khà khà…”. Ngưu Quân trên mặt đều là nụ cười dâm đãng, gã không thể chờ đợi được, muốn lập tức áp đảo Chu Tư Tư.
Cơ thể đã thèm thuồng mấy tháng, mắt thấy sắp được như ý nguyện, Ngưu Quân đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn và kích động của mình.
Đương nhiên, trước mặt gã vẫn còn một trở ngại, đó chính là Tần Khải chắn trước người Chu Tư Tư.
“Ranh con, mày có thể cút rồi!”
Tự cho là thế tại ắt được, Ngưu Quân quát lạnh một tiếng, hoàn toàn coi Tần Khải ra gì.
Tần Khải bên này cũng nở nụ cười lạnh nhàn nhạt trên mặt.
Anh cảm thấy may mắn là hôm nay bản thân lan tràn sự đồng tình đến đúng chỗ.
Tuy rằng Chu Tư Tư là một con hổ cái, con rồng nóng nảy, nhưng nhìn thấy cô ấy bị hại như vậy, Tần Khải thân là một người đàn ông, sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Đương nhiên, điều khiến cho Tần Khải càng ngạc nhiên hơn là, những người gọi là giáo viên giáo sư này lại giẫm đạp nhân tính dưới chân.
Thật sự làm cho anh mở to mắt!
“Bảo tôi cút? Ha ha... Được, có đi mà không có lại không phải phép, tôi cũng cho các người một cái cơ hội, hiện tại các người có thể cút rồi”. Tần Khải nhìn quét một lượt, cười tủm tỉm nói.
Ngưu Quân đứng ở đối diện, rõ ràng là rất tức giận, nhưng cũng suýt nữa tức đến bật cười vì Tần Khải.
Bên gã, các giáo viên nam nữ cộng lại, tổng cộng bảy người, Tần Khải lại chỉ có một mình.
Tục ngữ nói, hai tay khó địch bốn tay, Tần Khải dám nói xằng nói bậy trước mặt gã, theo Ngưu Quân thấy, quả thực chính là đang tự tìm đánh.
Không chỉ là Ngưu Quân cho là như vậy, những người khác cũng đều có ý nghĩ tương tự.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Khải giống như nhìn một tên ngốc, khóe miệng liên tục cười lạnh
Chương 100: Đánh chết mới tốt
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhóc con, tao nhịn mày hơi lâu rồi đó!"
Ngưu Quân tức đến đỏ mặt, mượn men say vén tay áo lên rồi cầm chai rượu trên bàn cười lạnh nói với Tần Khải: "Nể mặt là không biết xấu hổ luôn à, giờ còn định chạy thì phải hỏi thử xem tao có đồng ý hay không!"
"Ngưu Quân, thầy làm gì đó!", Chu Tư Tư thấy tình huống không ổn thì vội vàng la lên.
Ngưu Quân vốn đã gai mắt Tần Khải, thấy Chu Tư Tư vậy mà còn bảo vệ anh thì trong lòng càng tức hơn.
Mấy thầy giáo trong phòng cũng đứng dậy, mặt mày khó chịu nhìn chằm chằm Tần Khải.
"Ơ, đây là định đánh nhau với tôi đó hả?"
Bị người bao vây xung quanh, Chu Tư Tư sốt ruột đến đỏ mắt còn Tần Khải lại nói nói cười cười, mặt mày thong dong thoải mái.
"Đừng cho rằng tụi tao không dám đụng vào mày, nhóc con, mày đừng có ép tao!"
"Muốn đánh thì xông lên, bớt khua môi múa mép đi".
"Mày! Mày chán sống à!"
...
Bàn tay cầm bình rượu của Ngưu Quân bị Tần Khải chọc tức đến run rẩy.
Gã cắn răng một cái giơ tay lên, định đập chai rượu lên đầu Tần Khải.
Song, không đợi Ngưu Quân đập xuống, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, đợi đến khi thấy người đến là ai thì trực tiếp hoảng sợ mặt mày cứng đờ, động tác trên tay cũng khựng lại.
"Chu choa, làm gì sôi nổi thế, chơi gì đấy?"
Chỉ thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, chậm rì rì nói.
Gương mặt Ngưu Quân lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Hóa ra là cậu Ngô, không, có gì đâu, uống chút rượu nên chúng tôi đang giỡn ấy mà".
Tuy trên mặt đang cười, nhưng ánh mắt Ngưu Quân nhìn Tần Khải như muốn giết người đến nơi.
Phải công nhận là Tần Khải quả thật rất may mắn.
Ngô Quảng sớm không đến, trễ không đến lại vào ngay lúc này, hoàn toàn cứu Tần Khải một mạng.
Ngưu Quân kiêng kỵ thân phận của Ngô Quảng nên đương nhiên không dám nhận là mình động tay động chân trước.
Bất cứ ai trong hai người này ra mặt thì cũng đủ để đám Ngưu Quân ăn đủ, hai người là cậu ấm mà họ không trêu vào được.
"Được rồi, mấy người cứ chơi tiếp đi, tôi không làm phiền nữa".
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xua tay, xoay người định rời đi.
Rõ ràng ban nãy ánh mắt hai người đã thấy Tần Khải nhưng giờ lại giả vờ không phát hiện, định nhắm mắt làm ngơ.
Ngưu Quân thấy hai người định đi thì lập tức nở nụ cười.
Song, bấy giờ lại có một giọng nói chậm rì rì vang lên: "Anh Ngô, có người nói muốn dạy cho tôi một bài học, anh sẽ không mặc kệ tôi đó chứ?"
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai nghe vậy đều dừng lại.
Ngưu Quân thầm mắng trong lòng, thoáng chốc đã thấy Tần Khải nở nụ cười tủm tỉm.
Khỏi cần nói cũng biết người vừa mở miệng chính là Tần Khải.
"Mày, thằng nhóc mày chán sống rồi à, tên cậu Ngô là thứ mà mày có thể gọi chắc, muốn chết hả!", mắt thấy Ngô Quảng thật sự bị gọi lại, trong lòng Ngưu Quân chợt lạnh lẽo, chân cũng lùi lại.
Giờ gã đã không màng tính sổ với Tần Khải.
Chọc Ngô Quảng nổi giận thì Ngưu Quân gã không gánh chịu nổi hậu quả đâu.
Mấy thầy giáo khác cũng lùi sang bên cạnh, tỏ ý mình không liên quan tới Tần Khải.
Bọn họ biết rõ, ở mảnh đất Trung Hải này, nếu chọc phải Ngô Quảng thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Thế càng đừng nói tới việc Tần Khải đắc tội cả Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai.
Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý hóng hớt rồi.
Nhưng họ không ngờ Ngô Quảng chỉ liếc Tần Khải một cái rồi nở nụ cười, không giống như là muốn nổi giận.
"Chú em Tần này, vừa hay chúng tôi đang tìm cậu đó, sao cậu lại ở đây?"
Ngô Quảng bị Tần Khải gọi lại thì mặt mày khá lúng túng, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Lý Tiếu Lai cũng giả vờ như mới thấy Tần Khải mà nói: "Đúng rồi, đã nói cùng nhau uống rượu, cậu lại bỏ chúng tôi trong phòng, chú em Tần này, cậu thế là không được đâu".
"Á đù, chú em... chú em Tần? Cái này..."
Ngưu Quân đang xem trò hay bên cạnh thấy ba người có vẻ quen biết nhau thì kinh ngạc buột miệng thốt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Mấy thầy giáo khác cũng há hốc miệng, mặt mày tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Giờ đây, Tần Khải có dễ bắt nạt hay không đã không quan trọng nữa.
Chỉ cần anh quen Ngô Quảng, còn được Ngô Quảng gọi một tiếng chú em thì anh đã không phải là người họ có thể đắc tội nổi.
Đặc biệt là Ngưu Quân, giờ gã đang hối hận muốn chết.
Nếu biết Tần Khải có mối quan hệ ấy trước thì dù bị đánh chết, gã cũng không dám trở mặt với anh.
Trong lòng gã hận Tần Khải muốn chết, mặt mày lại cứng đờ, cả người trực tiếp ngây dại, không biết nên nói cái gì.
Mấy thầy giáo la hét phải dạy cho Tần Khải một bài học ban nãy đều nhích chân, tránh xa Ngưu Quân một chút, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với gã.
"Sao, kinh ngạc không, bất ngờ không?'
Ngưu Quân còn chưa kịp phản ứng mới vừa xảy ra chuyện gì, Tần Khải đã quay đầu nhìn gã và nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng bóc, cả người tràn ngập vẻ vô tội.
Kinh ngạc, bất ngờ không nào?
Ngưu Quân suýt nữa kinh ngạc muốn chết, nghe thấy giọng nói của Tần Khải thì trong lòng thầm chửi má nó, trên mặt lại chỉ có thể cười làm lành.
"Cậu Tần, không, anh Tần, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh nghe tôi giải thích!"
"Được, vậy tôi cho anh giải thích đó".
Tần Khải xoay người ngồi xuống sô pha, vắt chân, hài hước nhìn Ngưu Quân.
Gương mặt của Ngưu Quân khó coi y như đít nồi.
"Chú em Tần này, cậu cứ giải quyết chuyện riêng trước đi, chúng tôi chờ cậu trong phòng nhé, nhưng cậu phải nhanh lên đó", Ngô Quảng thấy Tần Khải gặp rắc rối thì vui còn không kịp, cớ gì ra mặt cho anh chứ.
Hắn ta tùy tiện tìm một cái cớ rồi chuồn đi.
Lý Tiếu Lai sợ Ngưu Quân hiểu lầm gì đó bèn vội vàng giải thích: "Chú em Tần này, nếu là chuyện riêng thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, chính cậu giải quyết đi, ha ha, đừng để chúng tôi đợi lâu là được".
Lý Tiếu Lai vừa nói xong đã giơ tay kéo cửa ra, động tác nhanh như chớp giật.
Hai người cũng không nói gì thêm, đứng sau cửa hóng hớt.
Đùa gì vậy, họ ngóng Tần Khải chết còn không kịp, ăn no rửng mỡ mới ra mặt cho Tần Khải.
Ngô Quảng một tay cầm then cửa, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong.
Lý Tiếu Lai tức đến nỗi trực tiếp chửi ầm lên: "Bà mẹ nó, định dùng chúng ta làm tấm chắn à, cho rằng chúng ta là quả hồng mồm chắc!"
"Tốt nhất là đánh chết hắn ta đi, chúng ta đỡ phải nhọc lòng!"
Ngô Quảng cũng cười lạnh một tiếng.
Hai người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Để lại một đám giáo viên trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau trong phòng.
Ngưu Quân phản ứng nhanh nhất, chỉ suy nghĩ một lát trên mặt đã lộ ra một nụ cười khẩy đầy lạnh lẽo.
Gã cũng đoán được đôi chút từ phản ứng của hai người Ngô Quảng.
E rằng Tần Khải và Ngô Quảng chỉ gặp nhau vài lần, còn quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ biết nhau thôi.
Ngưu Quân không có nghĩ sâu xa, nhiều đó đã đủ với gã rồi.
Chỉ cần Ngô Quảng không ra mặt thì giải quyết Tần Khải chỉ là chuyện cỏn con.
“Tôi nghĩ nói cổ đại là xã hội phong kiến là không đúng, phong kiến là xây dựng chế độ quyền lực, về bản chất là mặc kệ quyền lực của địa phương nên bắt đầu từ thời Tần, thật ra nói đúng hơn là một chế độ quyền tập quyền. Thầy Ngưu, thầy nói có đúng không?”, Tần Khải nói đến cái gì đều có thể đáp được.
Từ nhỏ đến lớn anh sống trong núi, thứ có thể đem ra để giải trí là các loại sách.
Tần Khải đã đọc hầu hết mọi thể loại như các văn hóa như cổ đại, hiện đại, trong nước, nước ngoài.
Anh đọc nhiều nhưng không tinh thông, không thể nói chi tiết trong đó được nhưng vẫn hiểu được một ít.
Phó giáo sư luật học Ngưu Quân này gặp phải Tần Khải, chỉ vài câu đã bị Tần Khải khiến cho không nói được gì.
Dù Tần Khải nói gì, Ngưu Quân không hiểu cũng phải giả vờ hiểu, chỉ đành phối hợp gật đầu.
Nhất là mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn sang bên này, khiến Ngưu Quân phải làm thế.
Gã chỉ ước gì bước đến tát cho Tần Khải hai bạt tai.
Nhưng ánh mắt Chu Tư Tư lại hơi khác.
Những gì Tần Khải nói đều là những thứ cô ấy biết, chẳng khác gì trong sách.
Chu Tư Tư không ngờ Tần Khải thích lợi dụng sơ hở để sàm sỡ này lại có kiến thức rộng đến thế.
Ngược lại Ngưu Quân được gọi là phó giáo sư lại chẳng khác nào học sinh gặp giáo viên khi ở trước mặt Tần Khải, không xen vào được câu nào.
“Khụ khụ… trước tiên để lịch sử sang một bên đã, chúng ta uống chút rượu đi, ha ha…”
Ngưu Quân cười gượng, ra sức rót rượu vào ly Tần Khải.
Để mặc cho Tần Khải cứ thế nói thì e là một đám giáo viên ở đây hợp lại cũng chưa chắc có thể đánh bại Tần Khải.
Điều này quả thật là chuyện mất mặt với họ.
“Nếu không có quy luật thì sẽ loạn, uống rượu cũng nên có chút gì đó văn học, hay là chúng ta đối thơ đi, không đối được thì phạt rượu. Thầy Ngưu, thầy nghĩ thế nào?”
Tần Khải nâng ly rượu lên, vẫn cười híp mắt, chậm rãi uống.
“Chẳng ra sao cả! Khụ khụ…”
Ngưu Quân suýt nữa không thể kiềm chế mà nổi giận, nhưng lời vừa đến miệng thì vội vàng đổi lời: “Ý tôi là đối thơ quá phiền phức, cậu lại còn trẻ như thế, chỉ sợ cậu bị thiệt, hay là chúng ta chơi xúc xắc, đơn giản dễ hiểu”.
Ngưu Quân vừa dứt lời, Chu Tư Tư phải nhịn cười.
Làm thế Tần Khải đâu thể chịu thiệt, rõ ràng không phải là đối thủ của Tần Khải.
Những người khác cũng nể mặt mũi, ngay cả phó hiệu trưởng Quách cũng nói: “Phải đó, chơi xúc xắc đi, đơn giản, đừng có làm mấy cái rườm rà phức tạp”.
“Được thôi, thầy Ngưu là người mời mà, vậy tôi là khách theo chủ là được”.
Vừa dứt lời, Tần Khải cảm thấy eo mình hơi đau.
Mặc dù động tác của Chu Tư Tư rất nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng miệng Tần Khải.
“Anh, anh ngốc à! Chơi xúc xắc, anh chẳng phải sẽ uống chết sao?”
Chu Tư Tư ghé sát bên tai Tần Khải lo lắng nói.
“Sợ gì chứ, chẳng phải còn cô đó sao?”, Tần Khải lắc đầu, cười híp mắt nói.
“Anh… tôi, hừ!”
Chu Tư Tư nhịn một hồi, cuối cùng cũng không nói được gì.
Khó khăn lắm mới thấy Tần Khải thể hiện một cách xuất sắc, không ngờ lại anh ta phá nát.
Lúc này Chu Tư Tư có hơi nghi ngờ chẳng biết có phải Tần Khải này được ông trời phái đến để dằn vặt cô vào ngày hôm nay không.
“Nào nào nào, uống xong thì mọi người lại náo nhiệt lên, người trẻ tuổi mà…”
Ngoài mặt Ngưu Quân lắc đầu nhưng trong lòng thì cười nhạo.
Người bình thường không thể gian trá với con xúc xắc.
Người bên gã khá đông, Tần Khải là người dẫn đầu, cũng phải chuốc cậu ta uống đến say bí tỉ.
Huống gì giáo viên bên này học thuật không ổn nhưng phương diện uống rượu này lại cực kỳ tốt.
Bản thân Ngưu Quân dù có uống hơn hai cân rượu trắng cũng vẫn có thể đứng vững.
Còn những người khác, vừa rồi đã bị thiệt, cũng đã nghẹn một bụng tức, định chuốc say Tần Khải.
Họ không phải không biết Ngưu Quân đang tính toán cái gì.
Đám thanh niên trong phòng VIP cũng không phải là phục vụ rượu trong thành giải trí, mà đều là thực tập sinh trẻ tuổi của trường.
Mặc dù những điều này không là gì nhưng đã phát triển thành quy tắc ngầm.
Thực tập sinh phải nghe lời giáo viên hướng dẫn thì giáo viên mới nâng thành tích, chỉ đơn giản như thế thôi.
“Tôi qua trước nhé”.
Ngưu Quân tự tin vào tửu lượng của mình, cố ý ra vẻ.
Ôm lấy con xúc xắc lắc một hồi, nói là qua cửa, nhưng ánh mắt Ngưu Quân lại nhìn sang Tần Khải.
Những người khác cũng ôm xúc xắc bắt đầu lắc mạnh.
Trò chơi xúc xắc này là xem ai lớn ai nhỏ, Ngưu Quân có thể tùy ý chỉ vào người khác mở ra cho mình xem.
Chỉ cần số nhỏ hơn Ngưu Quân thì phải ngoan ngoãn uống rượu.
Vì đã chắc chắn rồi nên Ngưu Quân cũng không vội mở nắp, chỉ vào Tần Khải kiêu ngạo nói: “Tôi cược năm ly, cậu có tiếp không”.
“Năm ly… Với tửu lượng của thầy Ngưu ấy à, chàng trai đừng để mất mặt nhé”.
“Cược năm ly, thua thì bị phạt mười ly, nhưng chàng trai à, nhớ học hỏi thêm chút văn hóa trên bàn rượu, rất tốt đó”.
…
Người trên bàn không phải thiên vị Ngưu Quân mà cố ý khích tướng.
Chu Tư Tư cũng lén nhéo Tần Khải một cái, tỏ ý anh đừng tiếp.
Quy tắc đặt cược là trước tiên không xem số điểm, Tần Khải mà nhận thua thì tự phạt năm ly.
Ngược lại, nếu nhìn điểm rồi mà Tần Khải nhỏ thì phải uống mười ly, nếu Ngưu Quân thua, gã chỉ uống năm ly.
Cái việc đặt cược này chỉ là muốn bắt nạt người mới trên bàn rượu, tính chất luôn là như thế.
Ngưu Quân ỷ vào bản thân có thể uống được nhiều, hoàn toàn chẳng xem Tần Khải là đối thủ.
“Tôi cược mười ly, thầy Ngưu, mặc dù tôi có học thức nhưng từ nhỏ đã quen với mấy lời đe dọa rồi!”, Tần Khải ung dung cười nói, bộ dáng vẫn rất từ tốn.
“Đệch, mười ly!”
“Chàng trai à, cậu nghĩ kỹ đi, thua thì cậu phải uống hai mươi ly, trên bàn rượu không có họ hàng quen biết gì đâu, đây không phải trò đùa”.
“Hừ! Tự đại như thế, chắc là chưa trải qua “vấp ngã” rồi. Ngưu Quân, mở cửa cậu ta đi”.
…
Các giáo viên khác đồng loạt nói, đều ngứa mắt Tần Khải.
Thách thức như thế chẳng khác nào không tự lượng sức mình, không những vô cùng lỗ mãng mà còn chẳng xem họ ra gì.
“Mười ly? Được, tôi mở trước”.
Ngưu Quân cười mỉa, không còn nhìn Tần Khải nữa mà liếc nhìn Chu Tư Tư.
Chỉ cần Tần Khải thua, uống hết hai mươi ly này, mặc dù độ cồn của bia không mạnh nhưng uống liên tục năm ly cũng đủ khiến một người mới say mềm, hai mươi chén, Tần Khải có thể đứng nổi hay không còn chưa biết nữa là.
Ngưu Quân thầm cười nhạo, mở nắp ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung sang bên này.
“Mười lăm điểm! Ha ha… cậu thua rồi, chàng trai, bây giờ nhận thua, tôi tính cậu năm ly thôi, thế nào?”
Ngưu Quân nhìn số điểm của mình, sau đó đắc ý bật cười.
Năm ly đó không phải là gã tha cho Tần Khải mà là chiến thuật tâm lý trên bàn rượu.
Dùng điểm lớn dọa Tần Khải, gã sẽ không thua, bên ngoài nhìn vô sẽ nghĩ Tần Khải được lợi dù phải uống rượu nhưng thật ra như thế là phía Tần Khải bị bất lợi từ đầu.
Những quy tắc ngầm này thường được dùng để hại người mới.
Ngưu Quân nghĩ Tần Khải không có kinh nghiệm, từ lúc bắt đầu đã chẳng xem Tần Khải ra gì.
“Tôi thêm hai ly, tạm thời đừng vội mở, nếu thầy Ngưu sợ thì tự phạt ba ly, tôi xem như không có việc gì xảy ra”.
Thế nhưng Tần Khải lại không vội, ngược lại kéo hai ly rượu đến bên chỗ mình.
“Ba ly, cậu đang sỉ nhục tôi đấy à? Tôi không tin cậu có thể có bản lĩnh lớn đến đâu, mở cho tôi”.
Ngưu Quân tức đến mức khỏi bốc lên đầu, ba xúc xắc của gã có hai cái sáu điểm, một cái ba điểm, khả năng thua rất thấp.
Tần Khải ngông nghênh như thế, Ngưu Quân cũng cảm thấy bực bội, quyết định chơi đến cùng.
Chương 97: Vận may đã hết?
Trên bàn rượu, mọi người nhìn Tần Khải, tất cả đều không khỏi lắc đầu.
Ngưu Quân khoanh tay, ngạo nghễ nhìn chằm chằm cốc xúc xắc trước mặt Tần Khải, mỉm cười nói: “Mười lăm điểm, cậu có thể thắng tôi? Ngưu Quân tôi sẽ nuốt cốc xúc xắc này ngay tại chỗ, không nói đùa! Ha ha..”.
“Người trẻ tuổi, tôi thấy vẫn là thôi đi, cúi đầu trước tình huống thích hợp, không có gì mất mặt cả”.
“Trên bàn rượu phải học được mắt nhìn xung quanh, tai thì nghe ngóng, tôi cũng từng trải qua độ tuổi của cậu”.
“Không biết uống rượu thì không tiền đồ đâu, nên uống như thế nào, uống bao nhiêu, khi nào thì uống, trong đây đều có rất nhiều thứ cần học hỏi”.
Đám người phó hiệu trưởng Quách ngồi một bên chỉ trỏ, bộ dạng bậc bề trên mà rao giảng dạy đời cho Tần Khải.
Bề ngoài là dạy bảo Tần Khải, trên thực tế, bọn họ đây là đang nhân cơ hội hạ thấp Tần Khải, để nâng cao địa vị của Ngưu Quân.
Mặc kệ những sự uy hiếp công khai hay ẩn ý của mọi người, Tần Khải vẫn không chút hoang mang.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, chậm rãi mở cốc xúc xắc trên bàn ra.
Những người khác nhìn thấy Tần Khải động tay, cũng đều cười phá lên.
Ngưu Quân cười ác nhất, chỉ thiếu khua chân múa tay tại chỗ.
Đợi trút bỏ được kẻ chướng mắt, một mình Chu Tư Tư còn không phải là dễ dàng tóm vào tay sao?
Nhưng mà, khi cốc xúc xắc mở ra, Ngưu Quân lập tức há hốc mồm.
Hai cái năm, một cái sáu.
Gã là mười lăm điểm, Tần Khải lớn hơn gã vừa đúng một điểm!
“Cái này... cái này không thể nào!”
Ngưu Quân nhìn chằm chằm con xúc xắc trên bàn, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, không nhịn được liên tiếp lùi về sau mấy bước.
“Hai mươi ly, không nói đùa, thầy Ngưu, mời!”
Trên ghế sô pha, Tần Khải cười híp mắt, chậm rãi nhấc chân ngồi bắt chéo.
Chu Tư Tư vẫn luôn căng thẳng thần kinh, cuối cùng cũng tạm thời thả lỏng được một chút.
Cô ấy gương mặt rạng rỡ ngồi bên cạnh Tần Khải, nụ cười trên mặt đẹp không sao tả xiết.
“Uống đi, thầy Ngưu! Đúng rồi, vừa rồi là ai nói, muốn nuốt cốc xúc xắc ngay tại đây? Trên bàn rượu không có thân thích họ hàng gì đâu, thầy Ngưu nói chuyện vẫn nên giữ miệng một chút”.
Chu Tư Tư học theo ngữ khí của Ngưu Quân, giậu đổ bìm leo.
Cho dù tửu lượng của Ngưu Quân không tồi, hai mươi ly rượu này cũng không phải là nước sôi, cũng đủ khiến gã uống say mèm.
“Cô... Tôi, tôi chỉ là nói đùa, nói đùa mà thôi, đừng coi là thật!”, Ngưu Quân khổ sở cười xoà, ngượng ngùng đáp lời.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kỳ lạ.
Tần Khải có thể lớn hơn Ngưu Quân một điểm, đây là điều mà không ai ngờ tới.
Mắt thấy ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, phó hiệu trưởng Quách giả bộ ho khan một tiếng, kịp thời đứng dậy!
“Khụ khụ... Uống rượu mà, để vui vẻ thôi, mục đích của chúng ta, cũng không phải là nên chuốc say ai, như vậy thì không vui nữa, mọi người nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng, lãnh đạo nói có lý!”
“Uống vui là được rồi, kết quả không quan trọng”.
Mấy thầy giáo ngồi cùng cũng nhao nhao giảng hoà.
Phó hiệu trưởng Quách căn bản không để cho Tần Khải có cơ hội nói chuyện, lập tức quyết định.
“Như thế này đi, chúng ta lập quy tắc, một lần nhiều nhất chỉ có thể uống năm ly. Đương nhiên, ván này thầy Ngưu thua cũng không thể bỏ qua như vậy, mọi người dĩ hoà vi quý, phân chia ra uống, người trẻ tuổi, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Các người… các người sao có thể như vậy!”
Chu Tư Tư thấy tình hình không đúng, sắc mặt thay đổi, tức giận đứng dậy.
Tần Khải lại mỉm cười, một tay kéo cô ấy ngồi xuống.
Tần Khải trao cho Chu Tư Tư một cái nhìn trấn an, quay đầu thản nhiên cười nói: “Được, lãnh đạo đã mở miệng rồi, chúng ta đương nhiên phải làm theo ý lãnh đạo”.
“Cậu bạn trẻ, hiểu chuyện, có tiền đồ! Ha ha... Dựa vào câu nói này của cậu, chúng ta cạn ly!”
Phó hiệu trưởng Quách được Tần Khải nịnh nọt, lập tức cười đến đỏ mặt.
Ông ta đứng dậy bưng ly rượu, những người khác đang ngồi cũng lần lượt đứng lên.
Tần Khải cũng bưng ly rượu, mọi người trên mặt cười ha hả, vui vẻ kính rượu, nâng ly cụng ly.
Chỉ riêng Chu Tư Tư ở một bên rầu rĩ không vui.
Gương mặt uất ức nhăn nhó giống như trái khổ qua, Chu Tư Tư chỉ hận không thể trực tiếp cho Tần Khải hai cái bạt tai.
Đám đồng nghiệp trong trường này của cô ấy, trình độ thì chẳng có, uống rượu lại giỏi nhất.
Nếu cứ uống như vậy, Tần Khải nhất định sẽ uống đến không biết chuyện gì.
Chu Tư Tư trong lòng hiểu rõ, cô ấy không thể ngăn được Tần Khải, chỉ có thể ở một bên lo lắng.
Một đám người chia rượu, Ngưu Quân đến cuối cùng cũng chỉ uống năm ly tượng trưng.
So với tửu lượng của gã, năm ly này chỉ là chuyện nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới.
Rượu vào trong bụng, một trận lửa nóng, càng khơi dậy thêm lửa giận trong lòng Ngưu Quân.
Gã thật sự không phục Tần Khải.
Lão tướng trên bàn rượu, lại chịu thiệt trong tay một người trẻ tuổi, nếu việc này truyền ra đi, Ngưu Quân hoàn toàn không còn mặt mũi nào tại Trung Đại.
“Nào, mọi người tiếp tục, thêm một ván nữa!”
Ngưu Quân vừa mới buông ly rượu xuống, ánh mắt đã nhìn chằm chằm Tần Khải.
Âm thanh lắc xúc xắc liên tục vang lên, Tần Khải cũng không từ chối, vẫn cười híp mắt chơi cùng.
Cốc xúc xắc đặt xuống bàn, Tần Khải liền xoay người, trao cho Chu Tư Tư một ánh nhìn trấn an.
Chu Tư Tư đã giận Tần Khải không muốn nói chuyện.
Theo cô ấy thấy, tại nơi này, Tần Khải giống như là một con cừu rơi vào hang sói.
Anh có thể bảo toàn bản thân là đã không tệ rồi, làm sao còn có thể theo tiết tấu của người khác?
“Tiểu Tần, ván trước tôi thua không phục lắm, lần này mở của cậu trước, không quá đáng chứ?”
Ngưu Quân vừa đặt cốc xúc xắc trong tay xuông, quả nhiên liền lập tức tấn công về phía Tần Khải.
Chu Tư Tư nhìn thấy tình hình này, trong lòng lập tức lạnh đi một nửa.
Cô ấy vừa định tìm cái cớ giúp Tần Khải giải vây, không ngờ, Tần Khải đã giành trước một bước, cười híp mắt nói.
“Không quá đáng, hợp tình hợp lý. Tôi cá năm ly, thầy Ngưu muốn mở thì cứ việc”.
“Anh, anh điên rồi!”
Chu Tư Tư cấu eo Tần Khải, nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ kháng nghị.
Tần Khải bị cô cấu giật mình, vội vàng quay đầu giải thích: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì, uống chút rượu mà thôi”.
“Tôi, tôi mặc kệ anh, anh cứ uống chết đi! Hừ!”. Không khuyên được Tần Khải, Chu Tư Tư quay đầu sang một bên vừa hờn dỗi, vừa nghĩ đường lui.
Cho dù Tần Khải không đáng tin cậy, cô ấy cũng không thể để mặc người ta xâu xé!
Ngưu Quân nhìn hai người thân mật kề tai nói nhỏ như thế, lập tức bùng lên lửa giận.
Gã không thèm suy nghĩ, trực tiếp mở cốc xúc xắc trước mặt Tần Khải.
“Hai cái một, một cái hai, thế này mà cậu cũng dám cá năm ly, ha ha ha..”.
Ngưu Quân nhìn rõ số điểm xúc xắc của Tần Khải, ngay lập tức cười đến lệch mồm, những đồng nghiệp ngồi cùng Ngưu Quân cũng đều lắc đầu cười phá lên.
“Ván trước may mắn, lần này vẫn dám mạnh mồm, người trẻ tuổi đúng là tấm chiếu mới”.
“Chưa chịu thiệt thì nghĩ rằng mình có thể uống? Những người gục trên bàn rượu đều là kiểu người không phục này”.
“Xúc xắc là vận may, tửu lượng là thực lực, người trẻ tuổi không có cả hai loại, muốn không chịu thiệt cũng khó, chỉ vậy còn không cúi đầu, khà khà...”
...
Mọi người đều lắc đầu, bắt đầu châm chọc khiêu khích.
Tuy rằng tiếng của bọn họ không lớn, nhưng trong căn phòng này chỉ rộng có vậy.
Bọn họ cũng không sợ Tần Khải nghe thấy, mồm nói mấy lời châm chọc căn bản không có ý kiêng dè Tần Khải.
Chu Tư Tư ngồi ở bên Tần Khải cũng tức giận lắc đầu.
Ngay cả cô ấy cũng cho rằng,vận may của Tần Khải đã hết rồi.
Chương 98: Chắc chắn thua
“Nhận thua đi, chàng trai, gừng càng già càng cay. Tôi cũng không cần mở ra, cũng không cần cậu uống năm ly, tự phạt ba ly là được, thế nào?”, Ngưu Quân bắt chước giọng điệu của Tần Khải trước đó, quái dị nói.
Mọi người đều không nói gì.
Những lúc thế này không muốn uống nhiều hơn thì chỉ đành cúi đầu im lặng.
Tiếc là hình như Tần Khải không có ý định im lặng.
Anh nhìn Ngưu Quân, trông có vẻ nghiêm túc nói: “Thầy Ngưu, tôi có thói quen, chưa đến cuối cùng thì tôi sẽ không nhận thua, muốn tôi đầu hàng là không được”.
“Cứng đầu thế, tốt, tốt lắm! Hôm nay tôi sẽ khiến cậu thua tâm phục khẩu phục, nhìn cho kỹ đây, hôm nay chắc phải uống năm ly rượu, tôi nói đấy”.
Ngưu Quân gây áp lực cho Tần Khải không thành, gã nổi nóng.
Gã nghiến răng, mặt đầy vẻ mong đợi mở cốc xúc xắc trước mặt mình.
Nhưng Ngưu Quân vừa rồi còn đắc ý, ngay sau đó sắc mặt bỗng trở nên xám xịt.
“Chuyện, chuyện này sao lại thế, không thể nào? Đây…”
Nhìn chằm chằm số điểm cuối cùng của con xúc xắc, Ngưu Quân như bị một chiếc búa đập mạnh vào sau gáy, cả người suýt nữa thẫn thờ ngay tại đó.
Ba viên xúc xắc một điểm đặt trước mặt gã.
Lần này Tần Khải lại lớn hơn gã chỉ một điểm.
Người trên bàn cũng trố mắt nhìn.
Dù là Chu Tư Tư thì cũng trợn to mắt, nhìn qua nhìn lại giữa Tần Khải và xúc xắc.
Dường như Tần Khải cũng may mắn thật đấy, may mắn đến mức vô lý.
“Ngại quá, cao hơn một điểm, thầy Ngưu à, mời thầy”.
Tần Khải bắt chéo hai chân lại với nhau, mỉm cười tựa vào phía sau.
Ngưu Quân tức đến mức mặt đỏ bừng, gã lại không thể cãi, chỉ đành buồn bực uống năm ly, lại càng cảm thấy không phục Tần Khải.
Uống hết năm ly rượu, Ngưu Quân lại bắt đầu chơi tiếp.
Gã vứt hết thể diện, lần nào cũng muốn đối đầu với Tần Khải.
Dĩ nhiên kết quả cũng rất rõ ràng.
Ngưu Quân bị chuốc uống hơn ba mươi ly rượu, ngược lại Tần Khải chỉ uống chưa đến mười ly, có lần uống liên tục năm ly là vì điểm số bằng với Ngưu Quân.
“Tôi không phục, cái vận may quái quỷ này của cậu là sao, tôi…”, phải uống tiếp năm ly nữa, dù tửu lượng của Ngưu Quân có cao thì lúc này cũng hơi loạng choạng rồi.
Phó hiệu trưởng Quách ở một bên nhìn Ngưu Quân chịu thiệt thì đành phải đè Ngưu Quân ngồi xuống.
“Thầy Ngưu, trước tiên cứ từ từ mà uống chứ, thân là lãnh đạo, tôi cũng phải chơi một ván, thầy cứ ngồi đấy cho tỉnh đã”, nói rồi phó hiệu trưởng Quách giành quyền chủ động.
“Hay là hôm nay đến đây thôi nhỉ? Trời cũng tối rồi”, Chu Tư Tư thấy tình hình không ổn vội nói.
Cô ấy nghĩ dù Tần Khải có giỏi đến đâu cũng không thể đỡ được sự tấn công dồn dập của đám người này.
May mắn không phải luôn có, nhưng tửu lượng của các vị lãnh đạo đồng nghiệp này quả thật quá cao.
Cứ đối đầu với họ như thế, chắc chắn Tần Khải sẽ gặp bất lợi.
“Bây giờ muốn đi à? Cô Chu, cô làm thế là không nể mặt lãnh đạo à?”
“Giáo viên tiên tiến của mấy năm trước, phó hiệu trưởng Quách đều chỉ đích danh cô, cô cứ thế mà đi không uống cùng lãnh đạo một ly, hơi không chân thành đấy nhỉ?”
…
Chu Tư Tư vừa định lên tiếng, những người khác lại sầm mặt khuyên can.
Chuyện khiến Chu Tư Tư tức giận nhất là Tần Khải thế mà cũng tiếp lời: “Không sao, uống thêm một lát nữa với lãnh đạo cũng tốt mà”.
Tần Khải đã nói thế rồi, Chu Tư Tư có cảm thấy giận cũng chỉ đành kiềm chế ngồi xuống.
Cuộc đấu lại bắt đầu, phó hiệu trưởng Quách nhắm thẳng vào Tần Khải nhưng cũng không làm quá mức.
Kết quả như vậy là đến cuối anh cũng uống không nhiều.
Điều khiến Chu Tư Tư ngạc nhiên là hình như phó hiệu trưởng Quách bị ma nhập, ban đầu bên phó hiệu trưởng Quách thì có thua có thắng nhưng những người khác thì Tần Khải đều thắng.
Mấy lần liên tục uống năm ly, phó hiệu trưởng Quách cũng nhanh chóng không uống được nữa.
Các giáo viên khác tiếp tục, Tần Khải cũng không sợ mà “tiếp chiêu”.
Trên bàn rượu, chỉ mới nửa tiếng đồng hồ, hơn nửa giáo viên trên bàn đều ngã gục, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù phó hiệu trưởng Quách và Ngưu Quân vẫn có thể miễn cưỡng tỉnh táo nhưng cũng đã uống không ít rồi.
Chu Tư Tư ngồi bên cạnh Tần Khải tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
Cô ấy trợn to mắt nhìn Tần Khải, đôi mắt đầy vẻ tò mò như mới phát hiện ra đại lục mới.
Cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
“Sao, sao anh thắng được thế? Anh may mắn dữ vậy sao?”, Chu Tư Tư vừa tò mò vừa ngạc nhiên, nhỏ giọng kề sát bên tai Tần Khải hỏi.
“Chuyện này ấy hả, đã nói là người tốt thì thường có vận may, những người tốt như tôi dĩ nhiên vận may phải tốt rồi”.
Tần Khải nghiêng đầu cười híp mắt đáp.
“Tốt cái quỷ gì!”, Chu Tư Tư mắng Tần Khải, sau đó tức giận quay mặt đi.
Cô ấy chắc chắn không tin câu trả lời của Tần Khải.
Lén nhìn tôi đây lắm, còn suốt ngày cứ lợi dụng người ta, nếu đây mà được xem là người tốt thì có khi trời sập rồi.
“Anh, đại ca, uống xong rồi, hôm nay không uống nữa, chúng ta hẹn hôm khác…”
Nói rồi phó hiệu trưởng Quách lắc mạnh đầu còn đang choáng váng.
Tần Khải bình thản cười nói: “Là Tiểu Tần, không phải đại ca, ông uống say rồi”.
“Tiểu Tần, à đúng rồi, Tiểu Tần! Tôi, tôi vẫn chưa say. Hôm nay không uống nữa, đại ca, hôm khác chúng ta uống tiếp!”, sau đó phó hiệu trưởng Quách ngã gục xuống sofa.
Bị một người hơn năm mươi tuổi gọi một tiếng “đại ca”, hai tiếng “đại ca”, Tần Khải chỉ đành bất lực xua tay.
Ngưu Quân ngồi ở một bên, không dám lên tiếng.
Mặc dù Tần Khải may mắn nhưng anh cũng đã uống không ít.
Gã chỉ coi Tần Khải như mấy thanh niên xốc nổi, nhưng cuối cùng mới nhận ra Tần Khải không chỉ có vận may mà tửu lượng còn hơn người.
Từ lúc bắt đầu, gã đã thất bại hoàn toàn với chiến thuật thi uống rượu với Tần Khải.
Thấy Chu Tư Tư tựa vào bên cạnh Tần Khải, cô gái này ngoan ngoãn như một chú cừu, Ngưu Quân vừa tức giận vừa hối hận.
Biết trước kết quả như vậy, có đánh chết gã cũng sẽ không kéo Tần Khải uống rượu.
Bây giờ thì hay rồi, không được lợi ích gì mà còn khiến đồng nghiệp của mình uống không ít, tự dưng nợ ân tình không nói, còn để cho Tần Khải mở mày mở mặt một trận.
Một lát sau, có vài giáo viên tỏ ra khâm phục đáp lời với Tần Khải.
“Người anh em, tôi thật sự rất khâm phục tửu lượng của anh”.
“Phó hiệu trưởng Quách đã bị chuốc cho gục luôn rồi, không phục không được”.
“Trước đó tôi từng thấy người có tửu lượng cao nhưng chưa từng nhìn thấy người có tửu lượng cao như anh, chúng ta đúng thật là múa rìu qua mắt thợ”.
…
“Thường thôi, thường thôi”.
Nghe mọi người nịnh hót một hồi, Tần Khải lại chỉ bình thản cười.
Chu Tư Tư ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mở mày mở mặt.
Chút oán giận lúc đầu cũng tan biến.
Thậm chí cô giáo Chu còn cảm thấy hôm nay cứu Tần Khải đến cứu cánh quả thật là sự lựa chọn sáng suốt trong số ít những lựa chọn của mình.
Nhất là khi nhìn thấy Ngưu Quân bị Tần Khải áp đảo, Chu Tư Tư cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tâm trạng tốt nên Chu Tư Tư nhìn Tần Khải cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Ngưu Quân nhìn chằm chằm ánh mắt tình chàng ý thiếp của hai người, gã lại cảm thấy chua chát.
Cơn giận bốc lên tận cổ họng, có muốn đè xuống cũng không được.
Gã cũng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ không có cơ hội tiếp cận được Chu Tư Tư nữa.
Chương 99: Mượn rượu thêm can đảm
Ngưu Quân nghiến răng, trực tiếp đứng lên.
Tục ngữ nói mượn rượu thêm gan, mắt thấy không có đường lui, Ngưu Quân dứt khoát liều một phen.
Gã bước đi đến trước mặt Chu Tư Tư, cũng không thèm nhìn Tần Khải, liền mở miệng nói: “Tư Tư, tâm ý của tôi đối với cô, mấy năm nay cô có lẽ cũng biết, gả cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”.
“Tôi nói rồi, gọi tôi là cô Chu, hoặc là Tiểu Chu, còn nữa, tôi không có ý tứ gì với thầy cả! Thầy Ngưu, xin hãy tự trọng!”
Không đợi Ngưu Quân nói hết câu, Chư Tư Tư đã không chút do dự mở miệng từ chối chắc như đinh đóng cột.
Làm ơn, Ngưu Quân này đã bao nhiêu tuổi rồi, Chu Tư Tư không phải là mấy cô gái trẻ kia!
“Cái này... Không phải, Tư Tư, cô không hiểu, điều quan trọng nhất của đàn ông là có năng lực, hắn bạn trai này của cô, gã có thể cho cô cái gì? Nhưng tôi có thể, tôi có thể..”, Ngưu Quân mặt dày, còn muốn giải thích.
Nhưng, gã còn chưa nói hết câu, Chu Tư Tư đã tức giận đến xanh mét mặt mày: “Tôi và anh ta thế nào, việc đó không liên quan gì đến thầy chứ?”
“Cô không hiểu, cô hãy nghe tôi nói”.
Ngưu Quân mượn men rượu, nhìn cũng không nhìn Tần Khải, trực tiếp đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay Chu Tư Tư.
Nhân phẩm của Ngưu Quân vốn đã đáng khinh, cộng thêm gã cả người mùi rượu.
Tuy Chu Tư Tư cứng rắn, nhưng vẫn là sợ tới mức dựa về phía Tần Khải theo bản năng.
Về phần Tần Khải, nụ cười trên mặt anh cũng thêm vài phần tinh nghịch.
Anh và Chu Tư Tư đúng là không có quan hệ gì, nhưng, nếu đã đáp ứng Chu Tư Tư diễn màn kịch này, Tần Khải phải có trách nhiệm đến cùng.
Huống chi, Ngưu Quân nhiều lần không để anh vào mắt, không khỏi có chút khinh người quá đáng.
“Thầy Ngưu, thầy uống nhiều rồi, dừng lại đúng lúc đi”. Tần Khải nâng tay, một tay túm lấy cổ tay Ngưu Quân.
Không thấy Tần Khải dùng lực, nhưng người có vẻ cao lớn như Ngưu Quân đã bị anh đẩy sang một bên.
Chu Tư Tư thấy vậy, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay nếu không có Tần Khải, cô thật sự không biết làm thế nào vượt qua cửa này.
“Dừng lại đúng lúc? Mẹ nó cậu dám cản tôi, cậu là cái thá gì?”
Ngưu Quân bị đẩy ngã xuống sô pha, cơn tức đè nén lập tức bùng lên.
Ở trên bàn rượu, gã đã chịu thiệt không ít, vẫn luôn nén giận.
Đây không phải là nể mặt Tần Khải, chỉ là Ngưu Quân muốn tạo một ấn tượng tốt với Chu Tư Tư mà thôi.
Hiện tại, vịt nấu chín sắp bay rồi, Ngưu Quân đương nhiên không muốn đóng kịch nữa.
“Anh Ngưu, anh bớt giận! Cô Chu, cô cũng thật là, loại người trẻ tuổi này, chơi đùa với anh ta là được rồi, thật sự muốn kết hôn thì phải tìm một người đáng tin cậy không phải sao?”
“Anh Ngưu nói hơi thẳng thôi, lý lẽ không thô, con người không thể muốn cái gì thì làm cái đó, muốn sống, ít nhất cũng phải có tiền không phải sao? Gã có thể cho cô cái gì chứ? Cô theo gã chính là lãng phí thời gian, lãng phí thanh xuân”.
“Cuối năm, lão Ngưu sẽ bình xét lên phó giáo sư, với trình độ học vấn của thầy ấy, sớm hay muộn có thể thành giáo sư, tương lai tiếp nhận lớp của phó hiệu trưởng Quách, cũng không phải không có khả năng, bây giờ cô còn tuổi trẻ, có vốn liếng, kết đôi cùng anh Ngưu, như vậy chỉ có lợi, không có hại”.
...
Một vài đồng nghiệp không uống rượu, bề ngoài giống như can ngăn Ngưu Quân, nhưng nói chuyện lại đều nghiêng về phía Ngưu Quân.
“Tình yêu của tôi, tôi thích theo ai, các người dựa vào cái gì mà quản!”
Chu Tư Tư bị những lời này làm tức giận không ít, trực tiếp đứng dậy chất vấn.
Chưa nói cô và Tần Khải không có gì, cho dù có cái gì, theo Chu Tư Tư, đó cũng là chuyện riêng của cô, hoàn toàn không tới phiên những người này đến khoa tay múa chân.
“Tình yêu? Thời buổi này, còn có tình yêu? Hay cô giáo Chu vẫn còn quá trẻ?”
“Tìm một gã nhà quê, tiền phòng mà cô còn không trả nổi, còn có tư cách gì nói chuyện yêu đương? Hãy nghe tôi nói một câu, tình cảm ấy mà, từ từ bồi dưỡng liền sẽ có, còn nếu không có tiền, cô chỉ có thể giương mắt nhìn, không có cách nào”.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, nói cô là vì muốn giúp cô, cô Chu, nói câu thật lòng, ai mà không từng trải qua độ tuổi của cô?”
Mấy cô giáo lớn tuổi đều thể hiện dáng vẻ như người từng trải.
Có thể đem những lời nguỵ biện nói một cách hùng hồn như vậy, Chu Tư Tư đều bị bọn họ làm tức đến bật cười.
“Con người sống là vì ứng phó mấy bàn rượu vô dụng này, vì tiền, vì để bò lên trên? Thật xin lỗi, các người chỉ là sống sót, thứ tôi cần, là cuộc sống. Quên đi, người không hợp ý nửa câu cũng nhiều, Tần Khải, chúng ta đi”.
Chu Tư Tư sắc mặt lạnh lùng, cũng không có tâm tư dây dưa với mấy người này.
Cô đã chịu đựng những điều bẩn thỉu xấu xa trong đơn vị, chỉ là ngày hôm nay càng làm cho Chu Tư Tư càng làm cho Chu Tư Tư thấy mình không hợp.
Tần Khải cũng không nói gì.
Dù sao anh cũng là một “nhân viên thời vị”, chỉ cần những người này không uy hiếp đến sự an toàn của Chu Tư Tư, Tần Khải cũng không có lòng dạ nào xen vào chuyện riêng của Chu Tư Tư.
Hai người đứng dậy, một trước một sau đang định rời đi.
Bỗng nhiên, Ngưu Quân bị đè, lập tức liền giãy khỏi sự ngăn cản của đồng nghiệp.
Trên thực tế, thấy Chu Tư Tư sắp đi, bọn họ vốn đang ngăn cản, cũng đều cố ý thả lỏng.
“Đứng lại! Hôm nay cô không đồng ý với tôi, vậy thì cũng đừng mong đi!”
Ngưu Quân gầm lên, lạnh lùng nhìn Tần Khải rất không kiên nhẫn phẩy phẩy tay: “Nhóc con, cậu cút trước đi, chuyện ở đây không liên quan đến cậu”.
Vừa dứt lời, mấy giáo viên lúc nãy vẫn còn giả bộ đều nhích người.
Động tác của bọn họ rất nhanh, chắn ở cửa đóng cửa lại.
Chu Tư Tư thấy tình thế này cũng hoảng sợ.
Cô vừa sốt ruột vừa tức giận, thật không thể ngờ, những đồng nghiệp này lại quá đáng như thế.
“Các... các người làm gì, còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Chu Tư Tư miệng hùm gan sứa, cuống quýt tìm kiếm trong túi của mình.
Không đợi cô tìm được điện thoại, giáo viên nữ ngồi trên sô pha đối diện đã giơ tay lên: “Đừng tìm nữa, cô Chu, điện thoại của cô ở chỗ tôi. Chuyện đến mức này, cô vẫn là ngoan ngoãn nghe lời đi”.
“Cô…”
Túi trong tay rơi xuống đất, mặt Chu Tư Tư cũng trở nên trắng bệch.
“Bọn họ cũng là muốn tốt cho cô, Tư Tư, cô theo tôi đi, khà khà…”. Ngưu Quân trên mặt đều là nụ cười dâm đãng, gã không thể chờ đợi được, muốn lập tức áp đảo Chu Tư Tư.
Cơ thể đã thèm thuồng mấy tháng, mắt thấy sắp được như ý nguyện, Ngưu Quân đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn và kích động của mình.
Đương nhiên, trước mặt gã vẫn còn một trở ngại, đó chính là Tần Khải chắn trước người Chu Tư Tư.
“Ranh con, mày có thể cút rồi!”
Tự cho là thế tại ắt được, Ngưu Quân quát lạnh một tiếng, hoàn toàn coi Tần Khải ra gì.
Tần Khải bên này cũng nở nụ cười lạnh nhàn nhạt trên mặt.
Anh cảm thấy may mắn là hôm nay bản thân lan tràn sự đồng tình đến đúng chỗ.
Tuy rằng Chu Tư Tư là một con hổ cái, con rồng nóng nảy, nhưng nhìn thấy cô ấy bị hại như vậy, Tần Khải thân là một người đàn ông, sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Đương nhiên, điều khiến cho Tần Khải càng ngạc nhiên hơn là, những người gọi là giáo viên giáo sư này lại giẫm đạp nhân tính dưới chân.
Thật sự làm cho anh mở to mắt!
“Bảo tôi cút? Ha ha... Được, có đi mà không có lại không phải phép, tôi cũng cho các người một cái cơ hội, hiện tại các người có thể cút rồi”. Tần Khải nhìn quét một lượt, cười tủm tỉm nói.
Ngưu Quân đứng ở đối diện, rõ ràng là rất tức giận, nhưng cũng suýt nữa tức đến bật cười vì Tần Khải.
Bên gã, các giáo viên nam nữ cộng lại, tổng cộng bảy người, Tần Khải lại chỉ có một mình.
Tục ngữ nói, hai tay khó địch bốn tay, Tần Khải dám nói xằng nói bậy trước mặt gã, theo Ngưu Quân thấy, quả thực chính là đang tự tìm đánh.
Không chỉ là Ngưu Quân cho là như vậy, những người khác cũng đều có ý nghĩ tương tự.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Khải giống như nhìn một tên ngốc, khóe miệng liên tục cười lạnh
Chương 100: Đánh chết mới tốt
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhóc con, tao nhịn mày hơi lâu rồi đó!"
Ngưu Quân tức đến đỏ mặt, mượn men say vén tay áo lên rồi cầm chai rượu trên bàn cười lạnh nói với Tần Khải: "Nể mặt là không biết xấu hổ luôn à, giờ còn định chạy thì phải hỏi thử xem tao có đồng ý hay không!"
"Ngưu Quân, thầy làm gì đó!", Chu Tư Tư thấy tình huống không ổn thì vội vàng la lên.
Ngưu Quân vốn đã gai mắt Tần Khải, thấy Chu Tư Tư vậy mà còn bảo vệ anh thì trong lòng càng tức hơn.
Mấy thầy giáo trong phòng cũng đứng dậy, mặt mày khó chịu nhìn chằm chằm Tần Khải.
"Ơ, đây là định đánh nhau với tôi đó hả?"
Bị người bao vây xung quanh, Chu Tư Tư sốt ruột đến đỏ mắt còn Tần Khải lại nói nói cười cười, mặt mày thong dong thoải mái.
"Đừng cho rằng tụi tao không dám đụng vào mày, nhóc con, mày đừng có ép tao!"
"Muốn đánh thì xông lên, bớt khua môi múa mép đi".
"Mày! Mày chán sống à!"
...
Bàn tay cầm bình rượu của Ngưu Quân bị Tần Khải chọc tức đến run rẩy.
Gã cắn răng một cái giơ tay lên, định đập chai rượu lên đầu Tần Khải.
Song, không đợi Ngưu Quân đập xuống, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Ánh mắt Ngưu Quân nhìn sang, đợi đến khi thấy người đến là ai thì trực tiếp hoảng sợ mặt mày cứng đờ, động tác trên tay cũng khựng lại.
"Chu choa, làm gì sôi nổi thế, chơi gì đấy?"
Chỉ thấy Ngô Quảng đứng ở cửa, chậm rì rì nói.
Gương mặt Ngưu Quân lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: "Hóa ra là cậu Ngô, không, có gì đâu, uống chút rượu nên chúng tôi đang giỡn ấy mà".
Tuy trên mặt đang cười, nhưng ánh mắt Ngưu Quân nhìn Tần Khải như muốn giết người đến nơi.
Phải công nhận là Tần Khải quả thật rất may mắn.
Ngô Quảng sớm không đến, trễ không đến lại vào ngay lúc này, hoàn toàn cứu Tần Khải một mạng.
Ngưu Quân kiêng kỵ thân phận của Ngô Quảng nên đương nhiên không dám nhận là mình động tay động chân trước.
Bất cứ ai trong hai người này ra mặt thì cũng đủ để đám Ngưu Quân ăn đủ, hai người là cậu ấm mà họ không trêu vào được.
"Được rồi, mấy người cứ chơi tiếp đi, tôi không làm phiền nữa".
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai xua tay, xoay người định rời đi.
Rõ ràng ban nãy ánh mắt hai người đã thấy Tần Khải nhưng giờ lại giả vờ không phát hiện, định nhắm mắt làm ngơ.
Ngưu Quân thấy hai người định đi thì lập tức nở nụ cười.
Song, bấy giờ lại có một giọng nói chậm rì rì vang lên: "Anh Ngô, có người nói muốn dạy cho tôi một bài học, anh sẽ không mặc kệ tôi đó chứ?"
Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai nghe vậy đều dừng lại.
Ngưu Quân thầm mắng trong lòng, thoáng chốc đã thấy Tần Khải nở nụ cười tủm tỉm.
Khỏi cần nói cũng biết người vừa mở miệng chính là Tần Khải.
"Mày, thằng nhóc mày chán sống rồi à, tên cậu Ngô là thứ mà mày có thể gọi chắc, muốn chết hả!", mắt thấy Ngô Quảng thật sự bị gọi lại, trong lòng Ngưu Quân chợt lạnh lẽo, chân cũng lùi lại.
Giờ gã đã không màng tính sổ với Tần Khải.
Chọc Ngô Quảng nổi giận thì Ngưu Quân gã không gánh chịu nổi hậu quả đâu.
Mấy thầy giáo khác cũng lùi sang bên cạnh, tỏ ý mình không liên quan tới Tần Khải.
Bọn họ biết rõ, ở mảnh đất Trung Hải này, nếu chọc phải Ngô Quảng thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Thế càng đừng nói tới việc Tần Khải đắc tội cả Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai.
Bọn họ đã chuẩn bị tâm lý hóng hớt rồi.
Nhưng họ không ngờ Ngô Quảng chỉ liếc Tần Khải một cái rồi nở nụ cười, không giống như là muốn nổi giận.
"Chú em Tần này, vừa hay chúng tôi đang tìm cậu đó, sao cậu lại ở đây?"
Ngô Quảng bị Tần Khải gọi lại thì mặt mày khá lúng túng, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Lý Tiếu Lai cũng giả vờ như mới thấy Tần Khải mà nói: "Đúng rồi, đã nói cùng nhau uống rượu, cậu lại bỏ chúng tôi trong phòng, chú em Tần này, cậu thế là không được đâu".
"Á đù, chú em... chú em Tần? Cái này..."
Ngưu Quân đang xem trò hay bên cạnh thấy ba người có vẻ quen biết nhau thì kinh ngạc buột miệng thốt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu.
Mấy thầy giáo khác cũng há hốc miệng, mặt mày tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Giờ đây, Tần Khải có dễ bắt nạt hay không đã không quan trọng nữa.
Chỉ cần anh quen Ngô Quảng, còn được Ngô Quảng gọi một tiếng chú em thì anh đã không phải là người họ có thể đắc tội nổi.
Đặc biệt là Ngưu Quân, giờ gã đang hối hận muốn chết.
Nếu biết Tần Khải có mối quan hệ ấy trước thì dù bị đánh chết, gã cũng không dám trở mặt với anh.
Trong lòng gã hận Tần Khải muốn chết, mặt mày lại cứng đờ, cả người trực tiếp ngây dại, không biết nên nói cái gì.
Mấy thầy giáo la hét phải dạy cho Tần Khải một bài học ban nãy đều nhích chân, tránh xa Ngưu Quân một chút, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với gã.
"Sao, kinh ngạc không, bất ngờ không?'
Ngưu Quân còn chưa kịp phản ứng mới vừa xảy ra chuyện gì, Tần Khải đã quay đầu nhìn gã và nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng bóc, cả người tràn ngập vẻ vô tội.
Kinh ngạc, bất ngờ không nào?
Ngưu Quân suýt nữa kinh ngạc muốn chết, nghe thấy giọng nói của Tần Khải thì trong lòng thầm chửi má nó, trên mặt lại chỉ có thể cười làm lành.
"Cậu Tần, không, anh Tần, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh nghe tôi giải thích!"
"Được, vậy tôi cho anh giải thích đó".
Tần Khải xoay người ngồi xuống sô pha, vắt chân, hài hước nhìn Ngưu Quân.
Gương mặt của Ngưu Quân khó coi y như đít nồi.
"Chú em Tần này, cậu cứ giải quyết chuyện riêng trước đi, chúng tôi chờ cậu trong phòng nhé, nhưng cậu phải nhanh lên đó", Ngô Quảng thấy Tần Khải gặp rắc rối thì vui còn không kịp, cớ gì ra mặt cho anh chứ.
Hắn ta tùy tiện tìm một cái cớ rồi chuồn đi.
Lý Tiếu Lai sợ Ngưu Quân hiểu lầm gì đó bèn vội vàng giải thích: "Chú em Tần này, nếu là chuyện riêng thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, chính cậu giải quyết đi, ha ha, đừng để chúng tôi đợi lâu là được".
Lý Tiếu Lai vừa nói xong đã giơ tay kéo cửa ra, động tác nhanh như chớp giật.
Hai người cũng không nói gì thêm, đứng sau cửa hóng hớt.
Đùa gì vậy, họ ngóng Tần Khải chết còn không kịp, ăn no rửng mỡ mới ra mặt cho Tần Khải.
Ngô Quảng một tay cầm then cửa, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong.
Lý Tiếu Lai tức đến nỗi trực tiếp chửi ầm lên: "Bà mẹ nó, định dùng chúng ta làm tấm chắn à, cho rằng chúng ta là quả hồng mồm chắc!"
"Tốt nhất là đánh chết hắn ta đi, chúng ta đỡ phải nhọc lòng!"
Ngô Quảng cũng cười lạnh một tiếng.
Hai người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Để lại một đám giáo viên trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau trong phòng.
Ngưu Quân phản ứng nhanh nhất, chỉ suy nghĩ một lát trên mặt đã lộ ra một nụ cười khẩy đầy lạnh lẽo.
Gã cũng đoán được đôi chút từ phản ứng của hai người Ngô Quảng.
E rằng Tần Khải và Ngô Quảng chỉ gặp nhau vài lần, còn quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ biết nhau thôi.
Ngưu Quân không có nghĩ sâu xa, nhiều đó đã đủ với gã rồi.
Chỉ cần Ngô Quảng không ra mặt thì giải quyết Tần Khải chỉ là chuyện cỏn con.
Bình luận facebook