• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đệ nhất tiểu thần y (1 Viewer)

  • Chương 91-95

Chương 91: Người tiêu phí trong khu VIP

“Chán thật, chẳng thú vị gì”.

Tần Khải bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa trong văn phòng bộ phận tiếp thị thị trường, thở dài.

Dường như sợ Tần Khải làm khó mình, Vương Kỳ trốn cả một buổi chiều cũng không xuất hiện.

Để Tần Khải cảm thấy rất nhàm chán nhưng lại chẳng thể làm gì.

Thấy sắp đến năm giờ rưỡi, Tần Khải thu dọn cặp của mình, chạy nhanh đến chỗ thang máy.

Với anh, cuộc sống sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan quả thật quá mức nhàm chán.

Tần Khải nhìn đông ngó tây trước cửa tòa nhà công ty.

Lúc này nếu cô vợ hờ kia, chẳng những có thể ngắm người đẹp, còn có thể quá giang một đoạn, có thể gọi là một phát trúng hai đích.

Nhưng Tần Khải đợi một hồi không những không đợi được Triệu Băng Linh mà ngược lại đợi được một vị khách không mời mà đến.

Tiếng gió rít gào ập đến, Tần Khải lùi về sau một bước theo bản năng, nhìn thấy một chiếc xe bánh mì chạy đến.

Chiếc xe chạy đến trước mặt Tần Khải thì cấp tốc dừng lại.

Không đợi Tần Khải đứng vững, cửa xe đã được hạ xuống.

Chỉ thấy một người đàn ông có râu đeo kính râm, mặt đầy thịt thò đầu ra khỏi chiếc xe: “Anh là Tần Khải à? Ông chủ bọn tôi mời anh, đi với chúng tôi một chuyến, lên xe đi”.

Bắt cóc tống tiền?

Tần Khải nhíu mày, đối phương cũng không có ý gì tốt.

Anh đã thấy không ít thủ đoạn như vậy trên tivi.

Theo lý, chỉ cần lên xe đa phần sẽ chẳng có kết cục tốt, không chừng còn nộp mạng ấy chứ.

Suy nghĩ xoay chuyển, Tần Khải lý trí đưa ra quyết định.

Lên xe!

Người có bản lĩnh thì không sợ gì.

“Đi thôi”.

Cả người tựa vào hàng ghế sau, Tần Khải hệt như bước vào nhà mình vậy.

Mặt chẳng để lộ ra vẻ sợ hãi, còn cười hi hi ha ha.

Mấy vệ sĩ trong xe có tướng mạo hung dữ, cơ thể cường tráng đều đồng loạt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tần Khải.

Vẻ mặt ngớ ra như phát hiện ra châu lục mới.

Vốn dĩ cứ nghĩ Tần Khải là một người kiên cường không chịu thua, còn phải dùng chút thủ đoạn, họ hoàn toàn không ngờ Tần Khải lại phối hợp với mình như vậy.

Nhất là người đàn ông có râu lái xe đó, hắn vô thức xoa mắt, không yên tâm nhìn ra ngoài cửa xe một cái, sợ mình nhìn lầm.

Cho dù là người nhát cáy cũng nên giãy giụa chút chứ.

Nhưng Tần Khải thì ngược lại, dường như tính tình rất tốt, thậm chí còn hơi ngốc.

Sau khi phản ứng lại, mọi người đều nhìn Tần Khải lắc đầu như nhìn tên ngốc.

“Này, có biết bọn tôi là ai không mà dám lên xe của bọn tôi, ha ha…”, người đàn ông có râu đạp chân ga, lạnh mặt giả vờ hung dữ.

Mấy người bên cạnh Tần Khải cũng đều cười nhạo.

Một người đàn ông cao lớn lấy con dao sắc bén ra, bộ dạng có vẻ như muốn kề vào người Tần Khải.

Dù như thế, sắc mặt Tần Khải cũng chẳng thay đổi.

“Nhàm chán”.

Lạnh nhạt nhìn đám người này, Tần Khải tựa đầu vào đằng sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi trước mặt một đám hung thần.

“Đệch, anh này? Có phải tên này bị ngu không vậy?”

“Bắt nhầm người rồi sao? Tôi thấy đầu óc tên này có vấn đề nhỉ?”



Đám người nhìn Tần Khải chằm chằm, ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực.

Người đàn ông có râu chợt đạp phanh, mở hình trong điện thoại, đối chiếu với mặt của Tần Khải một lúc rồi lẩm bẩm: “Không nhầm mà nhỉ, chính là tên này, bọn mày nhìn đi, nó cười lên hơi nham hiểm, có cảm giác thiếu đòn. Đúng là hắn rồi”.

“Lái xe cho cẩn thận, đừng tự chuốc vạ vào thân, lát nữa tôi mà không vui, các anh sẽ xui đấy”.

Mọi người còn đang lao nhao nói thì nghe Tần Khải như đang nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi nói một câu.

“Ôi đệch, mày nghĩ mày là ai thế? Dám đe dọa bọn tao à?”

“Đây chính là thiếu đòn đấy! Cứ đánh trước một trận rồi tính”.

“Đúng thế, lên xe của bọn tao rồi mà còn dám lớn lối? Tao thấy mày chán sống rồi đấy”.



Một đám người vốn dĩ chẳng xem Tần Khải ra gì, vừa nghe Tần Khải nói thế đều cười mỉa.

Người đàn ông cao lớn cầm dao lạnh lùng lắc con dao trong tay.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn dọa Tần Khải, để anh biết sợ.

Nhưng không ngờ khi tay hắn đặt lên cổ Tần Khải, con dao vốn dĩ định kề lên cổ đột nhiên không bay mà bay.

Gặp ma rồi?

Dao của mình đâu?

Tầm mắt người đàn ông dời sang chỗ khác, ngay sau đó hắn mới cảm nhận được trên cổ hơi lạnh.

Tần Khải vẫn còn đang nhắm mắt nhưng chỉ khác là lúc này trong tay Tần Khải còn cầm con dao của hắn.

Con dao sáng loáng đang kề lên cổ hắn.

“Anh định làm như vậy sao?”

Tần Khải cố ý kề con dao xuống dưới một chút, cướp híp mắt nói.

“Tôi… anh hai, tôi sai rồi”.

Người đàn ông nín thở, sắc mặt khó coi đến mức có thể nhỏ ra nước.

Đám người vốn dĩ không thấy Tần Khải đáng sợ gì lúc này đã đổi sắc, như gặp phải đại địch.

“Đệch, thả thằng ba ra, nếu không tao đâm chết mày đấy”.

“Mau bỏ dao xuống, nếu không mày chết chắc”.



Sau khi phản ứng lại, một đám người mới cảm thấy Tần Khải không hề tầm thường.

Đối diện với mấy lời đe dọa này, Tần Khải chỉ cười nhạt.

“Giết tôi? Chỉ dựa vào đám loắt choắt các anh à? Đừng đùa nữa, lái xe cho cẩn thận, nếu không tôi không ngại rạch một đường lên cổ hắn đâu”.

Nói rồi Tần Khải mở mắt ra.

Người đàn ông có râu bị Tần Khải nhìn chăm chăm, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Hắn nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đầu lại khởi động xe.

Những người khác thấy đại ca không nói gì cũng trở nên thành thật.

Mọi người cũng không gây chuyện nữa, Tần Khải cũng vui vẻ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người đàn ông cao lớn cảm nhận được sự uy hiếp trên cổ biến mất, cúi đầu nhìn thì thấy con dao trong tay Tần Khải không biết đã ở trong tay hắn từ lúc nào.

Người đàn ông cao lớn biến sắc, cả người co đến sát mép cửa xe, ánh mắt nhìn Tần Khải có vẻ hơi kiêng dè.

Thế là trong xe xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ quái.

Đám bắt cóc hung dữ sắc mặt khó coi như gặp phải kẻ thù.

Tần Khải là con tin thì lại rất bình tĩnh, thậm chí còn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cực kỳ quái lạ.

Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng lại, người đàn ông có râu nhìn Tần Khải như đã ngủ say, thận trọng nói: “Đến rồi, tỉnh đi?”

Người đàn ông có râu mà còn như thế, những người khác càng không dám làm gì.

Tận mắt thấy Tần Khải ra uy, đám người này nhìn Tần Khải như nhìn ôn thần, chỉ ước gì Tần Khải mau mau xuống xe.

“Đến rồi à? Tôi còn chưa ngủ đủ mà”.

Tần Khải hoạt động cái cổ, cười híp mắt nhìn người đàn ông có râu, lúc này mới chậm rãi xuống xe.

Vừa thấy Tần Khải không có ý làm khó họ, mọi người mới thở phào.

“Anh à, đi bên này”.

Người đàn ông có râu làm ra vẻ bình tĩnh dẫn đường cho Tần Khải.

Tần Khải ung dung đi theo phía sau.

Nơi này không phải nơi nào khác mà là khu giải trí Thái Tử, một trong các nơi đốt tiền có tiếng ở Trung Hải.

Người đàn ông có râu cũng không dám đắc tội với Tần Khải, một đường dẫn Tần Khải vào cổng khu giải trí tiêu khiển.

Sau khi người đàn ông có râu chào lễ tân, hai người đi vào thang máy.

Đến lúc này Tần Khải hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư.

Trong Bách Lạc Viên, từ tầng ba trở lên đều là khu VIP, chỉ mở cho thành viên VIP.

Người có thể tiêu phí ở khu VIP không nói có bản lĩnh hơn người gì, nhưng chắc chắn không giàu thì cũng cao sang, không có ngoại lệ.
Chương 92: Mỗi người đều có suy nghĩ riêng

“Ai da, cậu em Tần à, sao giờ cậu mới tới? Mau vào đi, mau vào, rượu tôi đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi cậu đến thôi đấy! Ha ha…”

Cửa phòng VIP mở ra, một âm thanh có vẻ nhiệt tình truyền ra.

Tần Khải đứng sau lưng tên có râu, thiếu chút rơi cả tròng mắt ra ngoài.

Trong phòng VIP không phải ai khác, mà chính là Ngô Quảng đang ngồi đó.

Không chỉ có Ngô Quảng, mà chuyện khiến Tần Khải cảm thấy mở rộng tầm mắt chính là Lý Tiếu Lai cũng ở đây.

Hai người này tụ lại với nhau, không làm khó dễ gì Tần Khải là đã không tệ rồi.

Lúc này lại còn nhiệt tình như thế, ai không biết còn tưởng Tần Khải và bọn họ mới là bạn bè thân thiết.

Có vấn đề…

Tần Khải suy nghĩ, lập tức phản ứng lại.

Hai người này, hơn phân nửa là kiểu chuột chúc tết gà, không có lòng tốt gì!

“Thì ra là anh Ngô à, sao mời tôi đến mà không nói thẳng, còn làm ra vẻ thần bí như vậy”. Tần Khải tươi cười như gió xuân, bước chân không chậm không vội đi vào phòng VIP.

Tuy tạm thời không biết rốt cuộc Ngô Quảng đang chơi trò gì, nhưng nếu Ngô Quảng đã thích diễn thì Tần Khải cũng chơi đùa cùng hắn ta thôi, dù sao cũng rảnh rỗi buồn chán.

Lý Tiếu Lai cũng tươi cười, chỉ là có Ngô Quảng ở đây, hắn ta cũng chỉ là cười xòa.

Tên có râu nhận lệnh “mời” Tần Khải đến, cũng không nhìn ra được ý cười trên mặt ba người họ gượng ép thế nào.

“Ồ? Râu ria, không phải đã dặn là nghiêm túc kính cẩn mời cậu em Tần đến à? Cậu làm gì vậy!”

Trong lúc mơ hồ, tên có râu còn chưa kịp phản ứng, Ngô Quảng đã lạnh lùng nhìn hắn ta.

Ánh mắt Tần Khải cũng có chút trêu đùa.

Hai người đều không phải người dễ chọc, bị bọn họ nhìn chằm chằm, tên có râu giật mình run rẩy, còn chưa nghĩ được giải thích thế nào, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

“Tôi, cậu Ngô...” tôi đây…”

“Ha ha, không sao, chúng tôi chỉ là đùa thôi, đàn em của anh Ngô có thân thủ cũng không tệ đấy”.

Tên có râu đang khổ sở thì Tần Khải cười lên tiếng khi đặt mông xuống ghế, chủ động giải vây giúp hắn ta.

“Đúng đúng đúng! Anh Tần nói đúng!”. Nghe vậy, tên có râu ngây người, rồi vội gật đầu.

Hắn ta cũng không ngờ Tần Khải chẳng những không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, mà còn tốt bụng cứu hắn ta một mạng.

“Ra là vậy à? Được, xuống đi”.

Ngô Quảng ngoài mặt cười nhưng khóe mắt nhìn Tần Khải có chút nghi ngờ và e dè.

Ngô Quảng không phải tên ngốc, tên có râu không phải người thường.

Khi còn trẻ, tên có râu đã từng tham gia đội lính đánh thuê ở nước ngoài, thân kinh bách chiến.

Nhưng ánh mắt tên có râu nhìn Tần Khải vừa nãy, rõ ràng là đang sợ gì đó.

Ngô Quảng không nói, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.

“Cho nên anh Ngô à, hai người các anh, lần này mời tôi đến là…”, Tần Khải nói một nửa, vẻ mặt cười nhạt.

“Chuyện này à, đương nhiên là để giải thích những hiểu lầm trước kia giữa chúng ta, nhưng quan trọng nhất là, cá nhân tôi rất tán thưởng năng lực và nhân phẩm của cậu em Tần, cũng rất muốn kết giao với cậu em Tần”.

Vẻ mặt Ngô Quảng cười tủm tỉm, mắt nhìn thấy Tần Khải vươn tay, khóe mắt hắn ta vội ra hiệu cho Lý Tiếu Lai ngồi bên cạnh.

Lý Tiếu Lai ngây người, lúc này gượng cười bưng bình rượu, rót rượu cho Tần Khải.

“Cậu em Tần, mời!”

Ngô Quảng cầm ly rượu, chạm vào ly rượu của Tần Khải.

Tần Khải muốn thăm dò ý của Ngô Quảng, cố ý nâng ly rượu của mình cao hơn.

Thấy vậy, Ngô Quảng khẽ cười, nhưng khi hai người chạm ly, ánh mắt cậu Ngô này vẫn có chút không vui.

Mâu thuẫn giữa Lý Tiếu Lai và Tần Khải không ít, bị Ngô Quảng kéo đến uống rượu, Lý Tiếu Lai cười càng thêm gượng ép hơn.

Một ly rượu vào bụng, Ngô Quảng nhìn người bên cạnh, lúc này mới lên tiếng nói với Tần Khải.

“Cậu em Tần, thực không dám giấu, Tiếu Lai là thuộc hạ làm việc dưới trướng tôi, cũng là anh em tốt, bạn tốt của tôi, biết cậu ta gây rắc rối cho cậu, tôi đã dạy dỗ tên nhóc đó một trận rồi”.

“Ồ? Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn anh Ngô rồi?”

Tần Khải nâng ly rượu, cười đầy thâm ý.

Ngô Quảng như giẫm phải đinh, vẻ mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn ta đã tươi cười lại: “Không cần không cần, cậu em Tần nói lời này, chẳng phải khách sáo quá rồi sao? Tiếu Lai, cậu tự phạt ba ly, xem như xin lỗi cậu em Tần đi”.

“Tôi… Được, tôi uống”.

Ánh mắt Lý Tiếu Lai không vui, nhưng bị Ngô Quảng nhìn chằm chằm, hắn ta mới đổi lời.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại bị ép cúi đầu trước một tên nhà quê, Lý Tiếu Lai mấy lần không nhịn được muốn bộc phát.

Nếu không phải nể mặt Ngô Quảng, Lý Tiếu Lai không dám đắc tội thì chỉ sợ là hắn ta đã lật bàn, tức giận bỏ đi, sao nuốt nổi cơn giận này chứ.

Rượu nóng vào cổ họng, trong lòng Lý Tiếu Lai càng lúc càng khó chịu.

Hắn ta mê Triệu Băng Linh không phải ngày một ngày hai, sớm đã xem Triệu Băng Linh như bảo vật trong túi rồi.

Bảo hắn ta cúi đầu với Tần Khải thì đồng nghĩa khiến Lý Tiếu Lai này bị cắm cái sừng trên đầu rồi.

Lý Tiếu Lai tức tối nín nhịn, chỉ hận không thể trở mặt với Tần Khải.

Hắn ta tự nghĩ mình che giấu tốt, Tần Khải cũng không uống không ít rượu.

Nhưng Tần Khải bên này, sớm đã nhìn thấy rõ.

Chỉ là tạm thời không biết hai người này đang định làm gì, Tần Khải cố ý giả vờ ngu ngơ, không vạch trần lời nói dối của bọn họ.

“Rượu cũng phạt rồi, cậu em Tần, nếu cậu vẫn chưa nguôi giận, tôi bảo Lý Tiếu Lai xin lỗi, bồi thường cho cậu được không?”, Ngô Quảng giẫm chân Lý Tiếu ở dưới bàn, ngoài mặt thì vô cùng hòa nhã với Tần Khải.

Lý Tiếu Lai cười hùa theo, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khó chịu không cam.

“Xin lỗi, xin lỗi được đấy! Ha ha, ý này không tệ, con người mà, làm sai thì phải trả giá, anh Ngô, anh thấy đúng chứ?”, Tàn Khả giả vờ như không nhìn ra, cười híp mắt.

Lời này nghe thì rất ôn hòa, nhưng rõ ràng có ẩn ý.

Chèn ép Lý Tiếu Lai, khiến hắn ta khó chịu không vui, lại còn đánh đến người Ngô Quảng.

“Mẹ nó…”

“Tiếu Lai, cậu uống nhiều rồi!”

Lý Tiếu Lai không kiềm được cơn giận, lập tức đứng dậy.

Hắn ta vừa đứng dậy đã bị Ngô Quảng kéo ra sau.

“Cậu nói gì vậy? Mọi người đều là anh em, ngồi ăn uống vui vẻ, cậu nói con mẹ ai, hả?”

Ngô Quảng đập bàn, lạnh mặt hừ một tiếng.

Lý Tiếu Lai bị ngắt lời, hai mắt trợn tròn, mặt tức giận đỏ bừng, hoàn toàn không dám phản bác.

“Bây giờ, lập tức xin lỗi cậu em Tần đi”.

Không đợi Lý Tiếu Lai phản bác, Ngô Quảng giẫm vào chân hắn ta dưới bàn xem như nhắc nhở và cảnh báo.

Lý Tiếu Lai nhếch miệng, ánh mắt nhìn Tần Khải chằm chằm, thở dốc.

Tần Khải như không nhìn ra Lý Tiếu Lai tức giận, anh cười híp trông khá là vui sướng.

Tần Khải mượn cơ hội làm Lý Tiếu Lai mất mặt, thuận tiện thăm dò Ngô Quảng, có thể nói là một mũi tên hai mục đích.

Ngô Quảng chỉ nghĩ là Tần Khải lòng dạ hẹp hòi, ngoài mặt tức giận với Lý Tiếu Lai nhưng trong lòng thì lại cười khinh Tần Khải.

Căn bản là kẻ ngu ngốc, loại hồ đồ thiếu kiên nhẫn, không đủ chín chắn!

Dù bị Ngô Quảng bắt ép, Lý Tiếu Lai cũng không chịu cúi đầu.

Ba người im lặng, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Chương 93: Chết tiệt, là cô!

Tần Khải cố ý giả ngốc, Lý Tiếu Lai cũng không có ý nhượng bộ!

Hai người đều cho mình là đúng, Ngô Quảng cố diễn trò đứng một bên xem, chỉ có thể lo lắng, sợ Lý Tiếu Lai không nhịn được, làm hỏng chuyện tốt.

“Ai da, ai da, bụng, bụng tôi hơi đau, anh Ngô, chuyện xin lỗi cứ để đó trước, tôi đi vệ sinh đã, quay lại ngay!”

Đang lúc Ngô Quảng khó xử, Tần Khải đột nhiên lấy tay che bụng, khó chịu la lớn.

Ngô Quảng định thần nhìn, chỉ thấy sắc mặt Tần Khải trắng nhợt, đau đến lưng cũng không thẳng được.

Ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, Ngô Quảng ngoài miệng rất khách khí: “Không sao, không sao, cậu em cứ đi trước đi!”

Tần Khải gần như là bám lấy tường, vội vàng rời khỏi phòng bao.

Lý Tiếu Lai không thấy được, Tần Khải vừa đến cửa thì vẻ mặt đã cười gian xảo.

Bầu không khí vừa rồi, nếu cứ giằng co tiếp, chỉ sợ sẽ hỏng việc ngay tại chỗ.

Tần Khải cũng tò mò Ngô Quảng muốn làm trò gì, anh bàn dứt khoát nhanh trí hành động, chịu thiệt một chút, diễn trò theo Ngô Quảng.

Một bụng y thuật trong người, giả vờ bị đau đối với Tần Khải mà nói, hoàn toàn không cần tốn sức.

Ngô Quảng trong lòng chỉ nói bụng Tần Khải hiểu chuyện, nhưng căn bản không ngờ, anh ta đã bị Tần Khải lừa.

“Mẹ nó, đều là chuyện tốt cậu làm cả đấy, suýt chút nữa đã bị cậu phá hỏng rồi!”

Xem chừng Tần Khải đã đi xe, Ngô Quảng đập bàn, lạnh lùng nhìn Lý Tiếu Lai, mắng chửi ầm lên.

Lý Tiếu Lai thấy Ngô Quảng nổi giận thật sự, trong lòng anh ta kiềm chế cơn giận, tức tối nói: “Anh Ngô, tôi chỉ là không quen nhìn tên kia leo lên đầu tôi thôi, anh là là cái thá gì chứ!”

“Đủ rồi! Cậu nhỏ nhen như vậy, còn muốn làm chuyện lớn gì chứ? Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, tôi dạy cậu bao nhiêu lần rồi! Chậc…”

Mắng một lúc, Ngô Quảng thở một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cũng may tên kia khờ khạo, còn chưa nghĩ đến chuyện này, tuy cậu liều lĩnh, nhưng ít nhiều cũng khiến tôi nhìn rõ suy nghĩ tên kia, lần này tôi sẽ không truy cứu cậu”.

“Cám ơn anh, cám ơn anh Ngô! Vậy, anh Ngô, ý của anh là chúng ta?”

Lý Tiếu Lai đảo mắt, vẻ mặt trở nên cực kỳ hung ác.

“Ra tay! Nhưng kế hoạch thay đổi một chút, lát nữa chúng ta bỏ thuốc cậu ta, cậu đến lễ tân gọi hai em gái đến, đợi tên kia trúng chiêu rồi, ha ha… Chúng ta sẽ chụp hình quay phim cậu ta lại, rồi cậu đưa thứ đó cho con gái nhà họ Triệu xem, cô ta không muốn đổi ý cũng không được, cậu nói xem, ha ha…”

“Lợi hại, lợi hại!”

Lý Tiếu Lai vỗ tay, trong lòng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, vẻ mặt đắc ý không thôi.

“Đây là do anh Ngô lợi hại! Mẹ nó, tên kia đắc tội chúng ta, tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt! Mẹ nó!”

“Đương nhiên! Ha ha… Cũng không nhìn xem địa bàn Trung Hải của ai, đối đầu với tôi, tôi chơi chết anh ta!”

Ngô Quảng xua tay, thoáng chốc đắc chí cười lớn không ngừng.

Bọn họ ở trong phòng bao tiểu nhân đắc ý, Tần Khải mượn cớ ra ngoài, thì lại nheo mắt, suy nghĩ chầm chậm đi trên hành lang.

Đến nhà vệ sinh chỉ giả vờ, Tần Khải định kéo dài chút thời gian, đợi đến lúc thì sẽ quay về.

Tần Khải đứng bên cửa nhà vệ sinh một lát, giả vờ cúi đầu rửa tay.

Xem chừng thời gian cũng đủ, anh quay người đang định quay lại.

Bỗng nhiên, một bóng dáng vội vàng đi đến.

Tần Khải nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên, căn bản không nhìn rõ là thứ gì lao đến.

Nhưng, không chỉ có cảm giác mềm mại đàn hồi, mà còn có mùi hương xộc vào mũi.

Mỹ nữ!

Tần Khải vươn tay theo bản năng, đến khi bàn tay nắm phải nơi có cảm giác không tệ kia thì mới phản ứng lại.

“A! Dê xồm!”

Phản ứng của mỹ nữ cũng không hề nhanh nhạy.

Một lúc sau mới thốt lên một tiếng, sau đó vội vàng tránh qua một bên.

Tần Khải bị tiếng kêu này gọi tỉnh, bàn tay to đặt trên chiếc váy ngắn vội thả ra.

“Không phải tôi nổi máu dê, do cô lao vào như vậy, là đàn ông ai cũng… Ai da, chết tiệt, là cô?”

“Là anh?”

Đến khi hai người nhìn rõ đối phương, không hẹn mà cùng nói ra một câu cùng lúc.

Giọng điệu đầy kinh ngạc và kỳ lạ!

Chu Tư Tư rõ ràng uống không ít, mặt cũng đỏ ửng.

Tần Khải nhăn mặt, cười xòa: “Thì ra là người đẹp Tư Tư à, hèn chi cảm giác ở tay có chút quen thuộc, khụ khụ… Không phải, ý tôi là trùng hợp thật, trùng hợp thật!”

“Giúp tôi với! Nếu không, nếu không tôi sẽ kể chuyện hôm nay cho Băng Băng, nói cho cô ấy biết anh sàm sỡ tôi!”

Chu Tư Tư căn bản không nghe thấy Tần Khải nói gì, trái lại còn gáp gáp túm lấy tay anh.

“Giúp gì chứ, tôi còn đang bận đây! Còn nữa, vừa nãy là tự cô lao vào, tôi đây là đang ở trong nhà vệ sinh, sao có thể gọi là lưu manh được chứ! Cô đừng có bốc lửa bỏ tay người chứ!”, Tần Khải theo bản năng muộn giãy tay ra miệng còn biện bạch.

Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai đều đang đợi anh quay lại, trước khi biết rõ rốt cuộc hai người muốn làm gì, Tần Khải không muốn gặp phiền phức thêm.

“Không giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đi kiện!”

“Cô đúng là đồ lừa đảo!”

“Lừa đảo là anh đó! Đi với tôi trước, không có thời gian giải thích!”

Không có thời gian giải thích cho Tần Khải, Chu Tư Tư có vẻ như đang gặp chuyện thật, cô ấy nắm chặt cánh tay Tần Khải!

“Đợi đã, cô nói trước cho tôi biết phải giúp gì, giúp thế nào, để tôi còn chuẩn bị tâm lý”.

Kéo Chu Tư Tư lại, Tần Khải không nhanh không chậm lên tiếng, ánh mắt còn cố ý thoải mái đánh giá trên người Chu Tư Tư.

Nếu lúc bình thường, Tần Khải làm trò như vậy, Chu Tư Tư chắc chắn sẽ không nhịn được.

Nhưng bây giờ, Chu Tư Tư không hề có ý tức giận, còn bị Tần Khải khiến mình sốt sắng đến giẫm chân.

“Giúp tôi, hãy giả vờ là bạn trai tôi một lát! Chỉ một lát thôi! Tần Khải, anh là tốt nhất, giúp tôi đi!”. Chu Tư Tư lắc cánh tay tần Khải, vẻ mặt đáng thương.

Bởi vì bị kéo mạnh, cánh tay Tần Khải liên tục cọ xát vào nơi mềm mại đàn hồi kia.

Vóc dáng Chu Tư Tư không tệ, phát triển rất tốt.

Tiếp xúc gần gũi như vậy, Tần Khải cũng đỏ mặt, anh vội rút tay về.

Vừa nãy uống chút rượu, lại gặp chuyện kích thích như vậy, Chu Tư Tư là đang dụ dỗ anh phạm tội mà.

Phụ nữ đúng là lang sói, lời này thật sự không sai.

“Được, tôi giúp cô được chưa!”

Tần Khải cắn răng, đồng ý trước.

Anh nhìn ra được, dáng vẻ Chu Tư Tư như vậy rõ ràng là gặp chuyện rắc rối rồi.

Nếu không, với tính cách của cô ấy thì nào dễ nói chuyện như vậy?

Giúp người là niềm vui!

Huống hồ đối phương còn là người đẹp hiếm có, Tần Khải đương nhiên sẽ không từ chối.

“Sao còn chưa đến? Tên nhà quê kia lọt hố xí nào rồi? Anh Ngô, anh nói xem chắc không phải tên kia nhìn ra gì rồi chứ?”

“Chắc là không đâu, cậu đánh giá cao chỉ số thông minh của thằng khờ đó rồi, đợi tiếp xem sao!”

“Cũng đúng, vậy cứ đợi xem sao!”

Trong phòng VIP, Ngô Quảng đã bỏ thuốc nhưng Tần Khải mải mà vẫn chưa quay lại, hai người Ngô Quảng bắt đầu không kiềm được lo lắng.

Đương nhiên, không phải bọn họ lo lắng Tần Khải xảy ra chuyện gì, mà là lo lắng Tần Khải quá thông minh, đoán được âm mưu của bọn họ.

Cứ đợi như vậy hơn mười phút.

Ngô Quảng nhìn đồng hồ mấy lần, vốn đang tự tin dạt dào nhưng lúc này hắn ta cũng không còn ngồi im được nữa.

Lý Tiếu Lai đã bắt đầu đi đi lại lại không ngừng từ năm phút trước.

Sau khi chịu thiệt trong tay Tần Khải, Lý Tiếu Lai luôn nung nấu ý định báo thù.

Bây giờ thấy vịt đã vào nồi còn sắp vụt khỏi miệng, đương nhiên hắn ta thấp thỏm không yên.

Mà hai người đương nhiên không biết, Tần Khải gặp phải chuyện bất ngờ nên mới chưa quay lại.
Chương 94: Dòm ngó

“Tư Tư? Ôi cha, tìm em cả nửa ngày, sao em lại ở đây? Mọi người đều đợi em về cùng đi chơi kìa, mau, đi nào”.

Tần Khải còn đang nghĩ đến chuyện của Chu Tư Tư, thì cuối hành lang bỗng vang lên âm thanh.

Tần Khải nghe vậy, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây giày da, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ mập mạp đi về phía bên này.

Người này tuy nói đã có tuổi, nhưng rõ ràng già mà không nên nết, đôi mắt đầy dâm ô nhìn chằm chằm vào vóc dáng tinh tế của Chu Tư Tư.

Về phần Tần Khải đang đứng bên cạnh Chu Tư Tư không xa, thì gã trực tiếp bỏ qua, không màng đến.

Nhìn thấy tên mập này, Chu Tư Tư rõ ràng có chút hoảng sợ.

Cô ấy theo bản năng ôm cánh tay Tần Khải, có chút hốt hoảng lên tiếng: “Thầy Ngưu, thật sự tôi không thể uống được nữa! Hay là mọi người cứ chơi đi, tôi về trước!”

“Ôi, nói vậy sao được chứ? Các thầy cô trong trường tụ tập, ít nhiều em cũng phải uống cùng mấy ly, đây là quy tắc. Nếu không, sau này điểm của em có qua được hay không, tôi cũng không dám đảm bảo”.

Thầy Ngưu nghiêm mặt như tức giận không vui.

“Tôi biết, nhưng thật tôi sự không uống được nữa!”, Chu Tư Tư khổ sở, rất tủi thân.

Tần Khải ở bên cạnh nghe vậy, dần hiểu ra.

Tên mập này dùng điểm số để uy hiếp Chu Tư Tư, ép phải nghe theo lời gã, nói là tụ tập, chỉ sợ là tâm tư có ý đồ xấu mà thôi.

“Không thể uống cũng phải uống! Em nghĩ học mấy thứ đó có tác dụng sao? Không phải tôi nói em nhé, mấy người trẻ như các em ấy, còn phải học tập nhiều. Xã hội này, giao lưu đều trên bàn rượu, ngoan ngoan nghe lời, quay về với thầy”. Thầy Ngưu vừa nói vừa đến bên cạnh Chu Tư Tư, vươn tay muốn kéo người.

Chu Tư Tư bị dọa sợ lùi ra sau lưng Tần Khải.

Thầy Ngưu không túm được Chu Tư Tư, lúc này mới phát hiện Tần Khải.

Gã ngẩng đầu, nhìn Tần Khải, vẻ mặt không vui.

“Cậu là ai? Dây dưa với đồng nghiệp tôi làm gì? Nói cho cậu này, nhóc con, mau buông tay ra, nếu không, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt cậu!”. Thầy Ngưu uống không ít rượu, đứng nghiêng ngả, nói chuyện cũng rất thô lỗ.

Tần Khải nheo mắt liếc nhìn gã.

Thời này, đúng là loại người nào cũng có.

Kẻ háo sắc lại đòi đi báo cảnh sát, vừa ăn cướp vừa la làng.

“Anh ấy, anh ấy là bạn trai tôi, đến đón tôi!”. Chu Tư Tư cắn răng, lập tức lên tiếng.

Tần Khải nghe vậy thì chợt cười khổ.

Anh đoán được Chu Tư Tư tìm mình sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng ngờ rắc rối lại ngay chỗ này.

Thế nhưng, thân là đàn ông, Tần Khải cũng không thể giương mắt nhìn Chu Tư Tư chịu thiệt.

Đối mặt với loại tình huống này, anh vẫn phải thể hiện một chút.

“Bạn trai? Sao chưa từng nghe em nói đến? Tư Tư à, không phải em đang lừa tôi đấy chứ?”. Ngưu Quân liếc mắt nhìn Tần Khải, phát hiện quần áo trên người Tần Khải không có thương hiệu gì, gã mới lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

“Cái này… Tư Tư tốt xấu gì cũng là giáo viên, yêu đương cũng không phạm pháp nhỉ? Hai người nhiều lắm cũng chỉ là đồng nghiệp, cô ấy cũng không cần thiết phải nói với ông về đời sống riêng tư chứ?”

Lúc Chu Tư Tư đang bị làm khó dễ, Tần Khải đột nhiên cười nhạt, nghiêng người đứng giữa hai người họ.

Thấy Tần Khải phối hợp, Chu Tư Tư trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp.

Với chuyện uống rượu xã giao, Chu Tư Tư vốn cũng không muốn tham gia.

Nhưng Ngưu Quân này là tổ trưởng tổ bài giảng trong trường, năm nay Chu Tư Tư vừa về trường, cần phải kiểm tra cuối kỳ thử việc thì mới có thể lên chính thức!

Mà thử việc có qua được hay không, phần lớn được quyết định dựa vào thái độ của Ngưu Quân.

Mà cô ấy đương nhiên cũng biết Ngưu Quân này có ý đồ với mình, nhưng cô ấy chỉ cảm thấy phiền chán thôi.

Nếu không phải vì chuyện được lên chính thức, cô chắc chắn sẽ không uống rượu với Ngưu Quân này!

Hôm nay nếu không phải đúng lúc gặp được Tần Khải, thì cửa này thật sự cô cũng không qua được rồi.

“Bạn trai, cậu đúng là bạn trai cô ấy? Sao tôi trông không giống vậy?”, Ngưu Quân nhìn Tần Khải, giọng điệu hèn mọn khinh thường.

Chu Tư Tư đứng sau lưng Tần Khải, trong lòng cũng bồn chồn.

Cô ấy có chút sợ hãi, không biết lúc này có thể dựa dẫm vào Tần Khải không.

“Vậy nhìn ông coi, chẳng phải cũng không giống giáo viên đó sao?”

Tần Khải cười híp mắt, không khách khí phản công.

“Cậu…”

Ngưu Quân chỉ Tần Khải, vẻ mặt có chút khó coi.

Thế nhưng, ước lượng chênh lệch thân thể giữa hai người, Ngưu Quân vẫn không nói ra lời nào khó nghe cả.

Tần Khả khá trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh.

Nếu thực sự đánh nhau, ai chịu thiệt, trong lòng Ngưu Quân biết rõ.

“Nếu là bạn trai của Tư Tư thì cũng không phải người ngoài, chi bằng cùng qua uống ly rượu đi?”. Lời đến bên miệng, Ngưu Quân đột nhiên đổi giọng.

Một mình gã không phải đối thủ của Tần Khải, nhưng đến phòng riêng, thì không phải hay cho Tần Khải rồi.

Sao Tần Khải có thể không biết gã có âm mưu được chứ?

Vừa nhìn ánh mắt Ngưu Quân, Tần Khải đã biết tên này chẳng có ý gì tốt cả.

Lưu manh có văn hóa, quả thực còn không bằng súc sinh!

“Tôi nói này, cậu nhóc, không phải cậu sợ rồi chứ? Văn hóa bàn rượu là truyền thống mấy nghìn năm rồi, cậu muốn tồn tại trong xã hội này, không uống rượu là không được đâu!

Ngưu Quân sợ Tần Khải không đồng ý, đối cách khiêu khích.

Chu Tư Tư lại sợ Tần Khải dính chiêu, âm thầm nhéo eo Tần Khải.

Văn hóa bàn rượu, còn truyền thống mấy nghìn năm?

Nghe mấy lời này, Tần Khải suýt nữa cười thành tiếng.

Trải qua các triều đại đều có lệnh cấm rượu, dù là trong triều hay là ở dân gian.

Nhưng dạo này, chuyện rượu chè luôn lấy cớ thành đối nhân xử thế để ngụy biện, bắt trên làm dưới theo, trở nên thịnh hành, chẳng ngờ giờ nó lại gắn mác văn hóa truyền thống.

Tên giáo viên này không những nhân phẩm tệ hại, mà học vấn cũng chẳng ra gì.

Trong lòng khinh miệt, Tần Khải ngoài mặt lại híp mắt cười: “Được thôi, vậy thì nghe theo ý ông, Tư Tư, chúng ta qua ngồi một lát, dù sao cũng còn sớm”.

“Như vậy mới đúng chứ! Ha ha…”

Ngưu Quân nghe thấy Tần Khải đồng ý, suýt chút nữa đã cười ngoác miệng.

Chu Tư Tư túm chặt tay Tần Khải, nhìn Tần Khải quay người, cô ấy liều mạng lắc đầu, ra dấu bảo Tần Khải đừng đi.

Tần Khải lài cười nhạt, mượn thế ôm eo Chu Tư Tư vào lòng.

Anh bình tĩnh vội ra mắt an ủi Chu Tư Tư, ra hiệu cho Ngưu Quân dẫn đường.

Mắt thấy Chu Tư Tư được Tần Khải ôm lấy, gương mặt mập mạp của Ngưu Quân trông vô cùng khó coi.

Gã có ý đồ với Chu Tư Tư không phải ngày một ngày hai, không dễ gì hôm nay mới tìm được cớ, lưa Chu Tư Tư ra, mắt thấy chuyện tốt sắp thành nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên nhiều chuyện xen vào việc người khác.

Duy nhất một chuyện khiến Ngưu Quân thấy may mắn là Tần Khải có vẻ cũng không thông minh lắm.

Chứng tỏ gã còn cơ hội!

“Anh… Buông tay!”

Bị Tần Khải tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Chu Tư Tư đỏ mặt.

Lúc này không tiện giãy dụa, cô ấy chỉ có thể nhỏ giọng đe dọa.

Tần Khải cười nhạt, xem như không nghe thấy.

Làm tấm chắn cũng không thể làm không công, ít nhiều cũng phải có chút thu hoạch chứ?

Đương nhiên, quan trọng nhất là, diễn trò thì phải làm hết.

“Diễn cho tốt đi, cẩn thận đừng để người khác nhìn ra!”

Nhỏ giọng nhắc Chu Tư Tư một câu, Tần Khải cười như gió xuân.

Chu Tư Tư đen mặt, trong lòng thấy vô cùng oan ức, nhưng lại không thể làm gì.

Chỉ đành thầm mắng anh một trận!

“Hắn ta đi lâu như vậy rồi, sao còn chưa quay lại?”

“Đừng vội, đợi xem sao!”

Mà ở bên trong phòng bao này, Lý Tiếu Lai và Ngô Quảng sốt sắng đợi chờ.

Trận đã bày, mắt thấy kế hoạch đã sắp thành, nhưng Tần Khải đã lâu rồi vẫn chưa quay lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không chỉ Lý Tiếu Lai, ngay cả Ngô Quảng cũng có phần không nhịn nổi.

Thấy vịt nấu chín sắp bay đi, cơn giận trong lòng Lý Tiếu Lai lại ấp ủ lửa giận

Hắn ta mong ngóng Triệu Băng Linh đã lâu, có thể ở cạnh Triệu Băng Linh hay không, kế hoạch hôm nay rất quan trọng với hắn ta.

Tuy Ngô Quảng không nóng lòng như Lý Tiếu Lai, nhưng mâu thuẫn giữa hắn ta và Tần Khải cũng không ít.

Tên này dám dòm ngó vợ chưa cưới của mình, ông đây chơi chết mày!
Chương 95: Còn sờ nữa là giận đó

“Thầy Ngưu, bọn tôi thật sự có việc, hay là để ngày khác nhé?”

Chu Tư Tư bị Tần Khải dẫn đi, không muốn quay lại phòng VIP nữa, rất uất ức nói.

“Tôi biết em không uống được nữa, em vào ngồi thôi cũng được mà? Tôi và người này… ừm, cũng là lần đầu tiên tôi gặp bạn trai em, mọi người cùng uống một ly làm quen với nhau một chút, em nói có đúng không?”, nói rồi Ngưu Quân lén liếc nhìn Chu Tư Tư vài lần.

Ánh mắt đó hiện lên vẻ ham muốn như sói đói, ước gì có thể hung hăng đè Chu Tư Tư xuống.

“Hay là đổi hôm khác nhé? Tôi đưa Tư Tư về, chúng ta uống tiếp cũng được”, Tần Khải cố ý trêu đùa Ngưu Quân, cố ý giả vờ tỏ ra do dự.

“Không được!”, Ngưu Quân tức giận đến suýt nữa nhảy dựng lên, thấy vẻ mặt của Tần Khải không đúng, gã vội vàng đổi lời: “Đã muộn rồi, cậu đưa cô ấy về rồi quay lại thì bọn tôi cũng đã tàn cuộc vui rồi, cũng chỉ thêm mấy phút nữa thôi, cậu nói có đúng không chàng trai?”

“Đừng, đừng!”

Dán sát vào tai Tần Khải, Chu Tư Tư cố gắng ra sức từ chối.

Ngưu Quân chỉ nghĩ hai người đang nói những lời thân mật, cực kỳ đố kỵ nhìn sang Tần Khải, chỉ ước gì có thể kéo Tần Khải ra để mình thay vào chỗ đó.

Gã nào biết mặc dù hai người dính sát vào nhau nhưng cũng không phải là quan hệ như gã nghĩ.

“Không sao, cứ nghe tôi”.

Tần Khải nhỏ giọng đáp lại Chu Tư Tư, sau đó quay đầu lại cười nói: “Tôi nghĩ ông nói rất có lý, uống một ly cũng không sao, ha ha…”

“Dĩ nhiên rồi, đi thôi, đừng để họ đợi”.

Ngưu Quân không kiên nhẫn đi trước dẫn đường.

Gã sợ nhìn nhiều thêm cũng không kiềm chế được mà gây ra chuyện không hay.

Còn Tần Khải, đợi đến khi vào phòng, Ngưu Quân sẽ cho anh biết thế nào là lợi hại.

“Đi thôi Tư Tư, đi uống rượu”.

Tần Khải ngoài mặt vẫn cười, tay ôm lấy vòng eo Chu Tư Tư.

Vóc dáng Chu Tư Tư rất cân đối, cho dù so với Triệu Băng Linh thì cũng không thua kém gì.

Vòng eo đầy đặn, ôm vào tay rất thích.

Cho là Tần Khải cũng có thái độ thưởng thức, không khỏi lén sờ vài cái.

Không hổ là người dạy thể dục, vóc dáng này rất gợi cảm.

“Anh đừng sờ nữa! Tôi… tôi sẽ tức giận đấy”.

Nhéo mạnh vào eo Tần Khải một cái, Chu Tư Tư lạnh lùng đe dọa.

“Cô nhỏ giọng một chút, bây giờ tôi là bạn trai cô, sờ một chút thì có sao. Khụ khụ… ý tôi là diễn kịch thì nên diễn cho giống một chút”.

“Anh, anh làm bậy là tôi sẽ gọi cho Băng Linh đấy”.

“Sờ một chút thì có vấn đề gì? Khụ khụ… được rồi”.



Thấy Chu Tư Tư sắp thẹn quá mà trở mặt, Tần Khải chỉ đành rút tay lại.

Mặc dù bàn tay vẫn còn đặt trên eo Chu Tư Tư nhưng không còn lợi dụng sờ vào nữa.

Ngưu Quân đi phía trước, mấy lần quay đầu lại đều nhìn thấy Tần Khải và Chu Tư Tư kề sát nhau nói chuyện.

Tay Tần Khải còn không chịu yên phận, nhưng Chu Tư Tư lại như rất nghe lời.

Đê tiện! Còn giả vờ thuần khiết, trong sáng ở trước mặt tôi!

Ngưu Quân thầm mắng, không những hận Tần Khải mà còn hận cả Chu Tư Tư.

Đi không bao xa, đi ngang qua phòng VIP của Tần Khải trước đó.

Cửa được mở ra, Tần Khải không nói gì, Lý Tiếu Lai và Ngô Quang vẫy tay với bên trong, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy Chu Tư Tư được Tần Khải ôm vào lòng, ánh mắt Lý Tiếu Lai dính chặt trên mặt Chu Tư Tư, suýt nữa thì mất hồn mất vía.

Cho dù Ngô Quảng cũng nhìn sang bên này vài cái.

Đợi khi Tần Khải đi xa, hai người họ mới hoàn hồn.

“Ôi đệch, cậu Ngô, tên này gặp được may mắn gì mà lại có toàn cực phẩm như vậy chứ. Cô gái vừa rồi, chậc chậc… cho tôi chơi cả đêm, chắc chắn là sung sướng lắm”, Lý Tiếu Lai xoa tay, nước bọt như chảy xuống khóe môi.

Ngô Quảng hừ một tiếng, mặt đầy vẻ đố kỵ.

“Sung sướng, chỉ biết sung sướng, sung sướng con mẹ mày ấy chứ! Kế hoạch thay đổi, trước tiên quan sát tình hình, không hạ gục tên đó thì mày chơi mẹ mày ấy”, liếc nhìn Lý Tiếu Lai, Ngô Quảng tức giận mắng.

Nhìn thấy Tần Khải trái ôm phải ấp, Ngô Quảng nhất thời không thể làm gì Tần Khải được, Lý Tiếu Lai bèn trở thành nơi trút giận của hắn.

“Không được thì cùng đánh bại hắn, anh Ngô, anh cứ chơi trước! Chơi đủ rồi thì chia cho anh em một chút là được”, Lý Tiếu Lai vội cười nịnh nói.

“Mẹ nó, vậy còn được, mày còn biết nể mặt anh đấy nhỉ? Ha ha... Nhìn xem, đi xem thử trước rồi tính”, Ngô Quảng được nịnh nên tâm trạng khá tốt, gương mặt cũng lộ ra ý cười.

Hai người lén lút tựa sát vào bên cửa nhìn theo hướng Tần Khải đi.

Tần Khải cũng chẳng để tâm đến họ.

Một cũng là phiền, hai vẫn là phiền.

Dù sao cũng đã không ít rắc rối, có bản lĩnh thì cớ gì phải sợ, Tần Khải cũng không để tâm.

“Vào đi”.

Vừa bước đến trước cửa một phòng VIP, Ngưu Quân mở cửa ra, làm động tác mời.

Chu Tư Tư đứng ở trước cửa phòng một lát, vẻ mặt không tình nguyện lắm.

Tần Khải lại khẽ cười, cố chấp kéo Chu Tư Tư vào trong.

Lúc này trong phòng VIP đầy ắp người, đều là tuổi trung niên.

Cũng có hai người đầu tóc bạc phơ, chỉ duy nhất một người được xem là khá trẻ, nhưng trông cũng đã ba mươi mấy tuổi.

Mấy người này đang ồn ào mời rượu nhau, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, căn phòng VIP lập tức trở nên yên tĩnh.

Hầu hết mọi người đều nhìn chằm chằm ba người Tần Khải.

“Thầy Ngưu, cậu này là…”

Một người đeo kính lão, có vẻ đã sáu mươi mấy tuổi nhưng tay lại ôm một cô gái xinh đẹp, tướng mạo yêu kiều vào trong lòng.

“Hiệu phó Quách, vị này, khụ, vị này là bạn trai của Tư Tư”.

Ngưu Quân hơi buồn bực đáp.

“Bạn trai? Đâu chứ? Trông chẳng ra sao cả”.

“Ăn mặc bình thường, chắc không phải là gia tộc lớn, mắt nhìn của Tư Tư sao lại kém đến thế?”

“Đứa trẻ này bình thường cũng rất lanh lợi, sao lại ngốc thế nhỉ?”



Chẳng mấy chốc trên bàn rượu là những lời chê bai.

Chu Tư Tư vừa giận vừa tức, mặt đỏ bừng.

Nếu không phải chẳng còn cách nào khác, cô ấy cũng sẽ không kéo Tần Khải làm bia đỡ đâu.

Tần Khải lại như không nghe thấy gì, anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói bất lợi với mình, ngược lại cười híp mắt, kéo Chu Tư Tư tìm chỗ trống ngồi xuống.

Như thể đang chê Tần Khải ăn mặc lôi thôi, các giáo viên nữ ngồi gần đó đều tránh xa anh như thể tránh xa bệnh dịch.

Người đàn ông đầu trọc đang tỏ vẻ thèm rỏ dãi thì bị mất “con mồi”, ánh mắt nhìn Tần Khải lộ ra vẻ không vui.

Bây giờ ghế bên cạnh đều trống, Ngưu Quân mỉm cười chủ động ngồi cạnh Tần Khải.

Biết rõ Ngưu Quân chẳng có ý gì tốt, Tần Khải lại làm như không biết gì, vẫn cười híp mắt tỏ ra thân thiện.

Mình đúng là ngốc mà, sao lại dựa vào một tên không đáng tin thế này, xong đời rồi.

Nhìn bộ dạng của Tần Khải, Chu Tư Tư tức đến mức giậm chân.

Vừa bước ra khỏi hang cọp thì lại đi vào hang sói rồi.

Cô ấy không mong Tần Khải có thể giúp được gì, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, để cô ấy gọi cho bạn mình là được.

Chu Tư Tư nhìn Tần Khải, trong mắt lộ ra vẻ buồn bực lẫn tức giận.

Một chút thiện cảm của Chu Tư Tư dành cho Tần Khải vì anh dám đứng ra cứu mình ban nãy cũng bay sạch.

Nhưng Tần Khải lại làm như không nhận thấy, vẫn rất tự nhiên, tỏ ra thân thiện nói chuyện với Ngưu Quân.

Nói đến cái gì mà thiên văn địa lý, nhân văn chính trị, Tần Khải cũng thuận miệng bốc phét một chút, Ngưu Quân thân là phó giáo sư nghe anh nói lại chẳng hề phản bác.

Cho dù những người khác xem thường Tần Khải thấy vậy thì cũng đều liên tục liếc nhìn sang bên này.

Bây giờ thanh niên có kiến thức về thời sự chính trị không nhiều…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom